Quyển 13
Chương 4: Những cô gái biến thái mở cuộc họp kín.
0 Bình luận - Độ dài: 8,051 từ - Cập nhật:
Nếu thích những gì chúng mình làm, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng mình trên Patreon nhé!
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Đêm đầu tiên của tháng Ba, Tokihara Sayuki đang mặc đồ thường ngày, thư thả trên chiếc ghế sofa thì mẹ cô, Mifuyu, bước lại gần. Bà là một người phụ nữ sở hữu vẻ đẹp trẻ trung khó tin, hoàn toàn không giống một người đã có con gái học đại học. Trên người bà là bộ đồ truyền thống màu đỏ, tay xách một chiếc túi nhựa sành điệu.
"Này, Sayuki-chan. Mẹ vừa mua vài chiếc quần lót mới. Con có muốn xem không?"
"Con thật sự không muốn biết mẹ mình đang mặc loại quần lót nào đâu..."
"Ôi, sao mà lạnh lùng vậy. Chúng khá là gợi cảm đó, có một lỗ hình trái tim ngay trên mông mẹ này."
"Thôi được rồi. Con rất hứng thú lúc này đây."
Cuối cùng, Sayuki vẫn quyết định xem thử.
"Con hiểu rồi, đây quả là những chiếc quần lót tuyệt vời."
Chúng đúng như mong đợi từ một người chuyên sưu tập quần lót có tiếng. Chiếc quần lót mà Sayuki đang săm soi vừa dễ thương lại vừa quyến rũ đến mức khiến cô nàng cũng thấy hơi... rạo rực. Quả là một sở thích tuyệt vời của mẹ cô.
"Giờ con đã có ấn tượng tốt rồi, mẹ sẽ dùng chúng để khiến bố con lại phải mê mẩn mẹ từ đầu~"
"Con vẫn luôn nghĩ vậy, nhưng đúng là hai người sinh ra là dành cho nhau, phải không ạ?"
"Nếu Sayuki-chan mặc những chiếc này, con có thể dễ dàng quyến rũ hậu bối của mình đấy, con không nghĩ vậy sao?"
"...Trời ơi."
"Sao lại thở dài thế!? Mẹ nói gì lạ lắm à!?"
"Thì, mẹ nói vậy thật mà..."
Bình thường, mẹ Sayuki sẽ không bao giờ gợi ý cô làm những chuyện như thế.
"Có chuyện gì vậy? Dạo này con có vẻ thiếu sức sống."
"À, thì bạn trai con thích có bồ rồi."
"Ế!? Kiryuu-kun có bạn gái rồi ư!? Thật là sốc quá..."
"Sao mẹ lại sốc đến vậy?"
"Ý mẹ là, mẹ cứ nghĩ cậu ấy có tình ý với con chứ, Sayuki-chan. Mẹ còn hy vọng biến cậu ấy thành con rể của mình..."
"Nhanh quá, mẹ ơi."
"Mẹ không ngờ lại có cậu con trai nào mà không bị vòng một của Sayuki-chan mê hoặc cả..."
"Nghe thì giống tiếng than khóc của kẻ thua cuộc, nhưng con thật sự đã tiến rất xa rồi đó."
Dù sao thì, Tokihara Sayuki cũng là mối tình đầu của Keiki. Cô đã ngồi ở vị trí nữ chính cho đến tận cùng.
"Nói thật, con cá con để tuột mất lần này khá là lớn..."
Liệu có người đàn ông nào khác trên đời có thể dịu dàng đến thế không? Liệu cô có thể yêu thêm một người đàn ông nào khác nữa không? Cô nói rằng mình không có kế hoạch từ bỏ Keiki, nhưng kể từ khi cậu ấy và Mizuha đã vượt qua ranh giới bạn trai bạn gái và tiến tới đính hôn, Sayuki cũng chẳng còn làm được gì nhiều.
"Dù cậu ấy là mối tình đầu của con..."
"Sayuki-chan..." Mifuyu đặt chiếc túi nhựa xuống và ngồi cạnh Sayuki trên ghế sofa.
Bà kéo Sayuki lại gần hơn, và nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Thôi nào, đừng đối xử với con như trẻ con chứ..."
"Trong mắt mẹ, con vẫn là một đứa trẻ."
Mặc dù Sayuki giờ đã cao hơn mẹ mình, nhưng cô vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như một đứa trẻ con so với mẹ.
"Không sao đâu. Con đáng yêu lắm, Sayuki-chan."
"Mẹ..."
"Mẹ biết con có thể giành lại Kiryuu-kun mà~"
"Con không nghĩ mẹ nên khuyến khích con gái mình làm những chuyện như vậy đâu, mẹ ạ."
"Mẹ biết con mà, con cũng đâu định bỏ cuộc, phải không?"
"Cái đó... có thể là thật, nhưng..." Mẹ Sayuki đã hiểu rõ cô như lòng bàn tay.
Đúng là mẹ hiểu rõ tính cách con gái mình.
"À mà, bạn gái của Kiryuu-kun như thế nào? Cô ấy là người của câu lạc bộ thư pháp à? Là cô gái tóc vàng đó? Cô gái tóc đỏ ư? Mẹ tò mò quá đi!"
"Có người đúng là không kìm được sự tò mò của mình rồi."
Nhờ vào năng lượng tràn trề của mẹ, Sayuki thậm chí còn không có thời gian để buồn bã. Sau khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của mẹ, Sayuki quyết định kể cho bà nghe về bạn gái của Keiki.
“Đó là em gái Mizuha của anh ấy. Bọn họ không có quan hệ huyết thống ạ.”
“Thật ư!? Mẹ không ngờ thằng bé lại chọn tuyến tình cảm với em gái… Nhưng mẹ lại khá thích kiểu tình yêu cấm đoán giữa anh em ruột thịt đấy.”
“Mẹ xem nhiều phim tình cảm kiểu đó quá rồi đấy nhỉ?”
Vì họ không có quan hệ máu mủ, mà chỉ là anh em cùng cha khác mẹ/cùng mẹ khác cha, nên chẳng có gì là cấm đoán cả.
“…Ồ?”
“Hả? Sao vậy hả mẹ?”
“Mẹ chỉ đang nghĩ… Vậy là hai đứa chúng nó đang sống chung dưới một mái nhà ư?”
“Hả? Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
“Nhưng ngôi nhà gần như trống không, chỉ có hai đứa chúng nó vì bố mẹ chúng đi làm suốt đúng không?”
“Chắc là vậy ạ, vâng…”
Cha mẹ của họ có vẻ bận rộn với công việc, đó là lý do tại sao họ hiếm khi về nhà. Kết quả là, hai người họ hầu như sống một mình.
“Một cặp đôi trẻ sống chung, chưa kể lại không có bố mẹ ở nhà…”
“Ể?”
“Chúng nó hẳn là làm chuyện đó mỗi đêm rồi.”
“Mẹ… mẹ nói gì cơ?”
Làm chuyện đó mỗi đêm ư? Nói cách khác, là chúng nó làm tình như thỏ ư? Bình thường Sayuki sẽ gạt phắt lời mẹ nói khi bà buông ra những câu như thế này, nhưng lần này cú sốc quá lớn đối với cô. Một cảnh tượng nhạy cảm tràn ngập tâm trí Sayuki, khiến cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Keiki-kun và Mizuha-san đang…?”
Không phải là không thể. Ngay bây giờ, hai người họ là người yêu của nhau. Keiki chưa bao giờ là kiểu người chủ động, nhưng anh ấy cũng là một thanh niên khỏe mạnh đang ở tuổi dậy thì. Chưa kể, em gái anh ấy lại đủ “đói” đến mức tấn công anh ngay cả trong lúc ngủ. Với hai người này ngủ chung dưới một mái nhà, không đời nào mà không có chuyện gì xảy ra cả.
“Có vẻ như mẹ cần tìm hiểu thêm về chuyện này rồi…”
*
“Vậy thì, xin mời khai mạc buổi họp mặt con gái đầu tiên của câu lạc bộ Thư Pháp!”
Chiều thứ Sáu, sau khi các lớp học kết thúc, Sayuki dõng dạc tuyên bố trước Mizuha, Mao và Yuika.
“Đầu tiên á? Chị phù thủy Tiền bối sắp tốt nghiệp rồi còn gì.”
“Ai mà quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó? Với tư cách là cố vấn đặc biệt của câu lạc bộ này, thỉnh thoảng chị sẽ ghé qua kiểm tra các em.”
“Ể!? Chuyện này là sao, Yuika chưa nghe nói gì về chuyện này cả!”
“Khi chị nói với thầy Okita-sensei rằng chị muốn tiếp tục hướng dẫn các em sau khi tốt nghiệp, thầy ấy đã đồng ý khá nhanh.”
“Trường chúng ta khá dễ dãi về những chuyện như vậy nhỉ?” Mao bình thản nhận xét, trái ngược hoàn toàn với phản ứng sốc của Yuika.
“Đúng lúc Yuika tưởng cuối cùng cũng thoát khỏi chị phù thủy Tiền bối…”
“Em nói thế, nhưng em cũng vui vì Tiền bối tốt bụng của em sẽ thỉnh thoảng ghé qua chăm sóc em chứ gì, đúng không?”
“Không hề. Khoan đã, chị phù thủy Tiền bối!? Sao tự dưng chị lại xoa đầu Yuika!? Chị làm rối hết tóc Yuika rồi!”
Yuika và Sayuki bắt đầu đánh nhau. Mặc dù thay vì một trận chiến, nó giống như một cuộc chiến một chiều, nơi Yuika bị chiều chuộng. Mizuha theo dõi cuộc cãi vã thường ngày giữa các thành viên và quyết định lên tiếng.
“Vậy, buổi họp mặt này là để làm gì thế ạ?”
“……”
“……”
“……”
Khi cô đặt câu hỏi này, ba cô gái còn lại đột ngột ngừng động đậy.
“Hả? Không khí này là sao vậy?” Mizuha cảm thấy không khí xung quanh mình thay đổi và nghiêng đầu bối rối.
Người phá vỡ sự im lặng dài và khó xử này là cô gái lớn tuổi nhất trong phòng.
“Buổi họp mặt là để làm gì ư? Tất nhiên là chúng tôi muốn hỏi em và Keiki-kun đã đi xa đến mức nào rồi.”
“Ể?” Nghe thấy mục tiêu của buổi họp, Mizuha chớp mắt vài lần.
Dù tụi này không nói ra nhưng ai nấy cũng tò mò chuyện của hai người lắm đó nha. Thế nên Mizuha sẽ phải khai hết, kể cặn kẽ mọi chuyện giữa Mizuha và Keiki-kun cho tụi này nghe đấy.”
“Ehhhh…?”
Mizuha đưa mắt nhìn Yuika rồi đến Mao, cầu cứu. Thế nhưng, cả hai cô nàng chỉ khẽ lảng tránh ánh mắt, ra hiệu rằng họ hoàn toàn đứng về phía Sayuki.
“À ừm… tối nay em còn phải chuẩn bị bữa tối, nên giờ em xin phép…”
“Koga-san, khóa cửa lại!”
“Rõ!”
Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, Mizuha vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng Yuika đã nhanh như chớp chạy đến chốt chặt cửa.
“Yuika-chan!?”
“Xin lỗi, Mizuha-senpai, nhưng Yuika cũng muốn nghe ạ.”
“Thôi thì chịu thua đi. Chừng nào chưa kể hết thì cậu đừng hòng về nhà.”
“Ngay cả Mao-chan cũng…”
Mizuha không còn đường thoát. Với cô hậu bối tóc vàng đẩy mạnh từ phía sau, Mizuha đành bất lực ngồi phịch xuống ghế trở lại.
“…Vậy các cậu muốn nghe gì nào?”
“Hai người đã ‘tiến xa’ đến đâu với Keiki-kun rồi?”
“Mình biết ngay là chuyện này sẽ xảy ra mà…”
Mizuha và Keiki là cặp đôi đầu tiên được hình thành trong câu lạc bộ thư pháp. Vì vậy, việc các cô gái khác tò mò về tiến độ của họ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Ừm… bọn mình đã ‘yêu’ nhau vài lần rồi.”
“““Yêu!?”””
Khi Mizuha “thả bom” thông tin này, Sayuki và hai cô bạn còn lại lập tức “bắn” về phía Mizuha.
“Anh hai khi chỉ có hai đứa mình thì chiều mình lắm luôn. Anh ấy cứ bám lấy mình suốt, và trước khi mình kịp nhận ra thì trời đã sáng rồi.”
“““Đến sáng luôn á!?”””
Ba cô nàng liền tưởng tượng ra cảnh đó và tất cả đều đỏ bừng mặt.
“K-Keiki-kun lợi hại thật nhỉ…?”
“Keiki-senpai trên giường khác xa một trời một vực luôn…”
“Kiryuu cũng bạo dạn với con gái ra phết nhỉ…?”
“Anh hai chỉ hứng thú với con gái thôi mà!”
Mizuha đã cố gắng hết sức để bảo vệ danh dự cho anh trai mình.
“Nhưng thế cũng hợp lý… Hai người sống chung dưới một mái nhà, làm gì có chuyện Keiki-kun kiềm chế được với một cô bạn gái đáng yêu như Mizuha-san chứ…”
“Keiki-senpai đúng là rất thích ngực bự mà…”
“Mình cảm thấy cặp đôi mình yêu thích vừa tan vỡ thành trăm mảnh…”
Tất cả họ đều rũ vai thất vọng, ai nấy cũng chịu một cú sốc khá lớn. Mizuha nghĩ rằng có lẽ mình đã đùa hơi quá, nên cô đành giải thích rõ ràng.
“Hoặc ít nhất thì mình cũng ước anh hai có thể là một con sói như thế.”
“…Ể?”
“…Hả?”
“…Cái gì cơ?”
Sayuki, Mao và Yuika đều trợn tròn mắt nhìn Mizuha không tin nổi, yêu cầu cô giải thích rõ hơn.
“Thực ra thì bọn mình chưa tiến xa hơn nụ hôn đâu.”
“T-Thật ư…?”
“Ừm. Đương nhiên, mình cũng đã cố gắng tiếp cận anh hai chỗ này chỗ kia rồi, nhưng như các cậu cũng biết đấy…”
“Ừ…” Sayuki đồng tình gật đầu.
Chuyện Keiki đần độn đến mức nào thì không ai còn lạ nữa.
“Cơ bản là Kiryuu vẫn còn zin…”
“Và Mizuha-senpai cũng thế…”
Họ nói thẳng thừng như vậy đấy, nhưng đó chính là cách các cô gái nói chuyện với nhau. Con gái quả thực không hề ngây thơ và trong sáng như các chàng trai vẫn tưởng.
“Nhưng Mizuha-senpai có ổn với chuyện đó không?”
“Thật lòng mà nói, mình rất muốn tiến xa hơn nữa.”
Đương nhiên Mizuha muốn làm những chuyện đó với chàng trai mình thích. Tuy nhiên, cô cũng không muốn vội vàng. Nếu cô vẫn là con người của không lâu trước đây, cô có thể đã làm được, nhưng giờ đây khi đã hẹn hò, cô chỉ muốn được ở bên anh ấy khi anh ấy đồng ý.
Nếu có thể, mình muốn anh hai là người chủ động trước…
Họ đã nắm tay, thậm chí là hôn nhau. Tuy nhiên, chưa bao giờ có bầu không khí nào dẫn đến những điều xa hơn.
“Mình biết là anh ấy đang trân trọng mình theo cách riêng của anh ấy, và mình cũng rất vui vì điều đó, nhưng vì mình là con gái, mình cũng muốn anh hai chủ động dẫn dắt và…” Mizuha nói ra những cảm xúc thật lòng của mình khi mặt cô đỏ bừng.
Cô sợ bị anh ấy đánh giá là người không đoan chính, tục tĩu, nên chẳng thể nào mở lời với anh trai mình về chuyện này.
“Mizuha-tiền bối đáng yêu quá…”
“Giờ thì tôi lại lo cho Keiki-kun vì một chuyện khác. Cậu ấy lại không hề động tay động chân gì với cô bạn gái đáng yêu như thế này.”
“Thật là hết nói nổi!”
“À, Nii-san không có lỗi đâu nhé! Tuy chúng em không phải anh em ruột, nhưng dù sao vẫn là anh em, nên rào cản sẽ cao hơn nhiều so với một cô bạn gái bình thường đó.”
Bản thân Mizuha cũng không hẳn là không hài lòng với mối quan hệ hiện tại của họ. Sau bao năm ấp ủ tình cảm đơn phương, cuối cùng cô cũng đã đạt được tình yêu song phương với người mình yêu, đó là một nguồn hạnh phúc vô bờ bến đối với cô. Yêu cầu hơn thế nữa thì đúng là quá tham lam rồi.
“Dù cậu có cố quyến rũ anh ấy thế nào đi nữa, chúng ta đang nói về Keiki-kun mà… Anh ấy chưa bao giờ nhượng bộ tôi dù tôi đã áp ngực vào anh ấy bao nhiêu lần, nên tôi cảm thấy những kỹ thuật quyến rũ bình thường sẽ chẳng có tác dụng đâu.”
“Vì đòn tấn công của Yuika có hiệu quả, nên rõ ràng anh ấy vẫn có hứng thú với con gái mà.”
“Tôi luôn thấy anh ấy cười toe toét khi được Hội trưởng câu lạc bộ và Yuika vây quanh.”
Tất cả đều đồng tình với ý kiến của riêng mình. Dù sao thì Keiki vẫn là con trai, nên không thể nào anh ấy không để ý đến Mizuha được.
“Vậy Mizuha-san, từ trước đến giờ cậu đã thử những cách tiếp cận nào rồi?”
“Ừm, tôi sẽ khoe ngực cho anh ấy xem sau bữa tối, rồi thi thoảng hé lộ đùi nữa.”
“Ra vậy. Phản ứng của Keiki-kun thế nào?”
“Ưm… Dường như anh ấy có nhận ra, nhưng không hề vồ vập gì cả.”
Mizuha-san luôn sẵn lòng với mọi thứ, nhưng vì Keiki liên tục bị các cô gái trong câu lạc bộ thư pháp quyến rũ mà vẫn chưa ngã gục, nên rõ ràng những chiêu trò ở cấp độ này sẽ không thể biến anh ấy thành một con thú hoang được.
“Ngoài ra, tôi còn thử tỏ ra lạnh lùng và xa cách hơn, nhưng ánh mắt cún con của anh ấy quá mạnh mẽ nên tôi đành phải dừng lại.”
“Vậy là cậu muốn anh ấy đè cậu xuống, nhưng cuối cùng lại khiến cậu muốn đè anh ấy xuống thay vào đó à.”
“Nếu là Yuika, cô ấy sẽ không dừng lại cho đến khi người kia khóc lóc van xin tha thứ.”
“Cậu không thấy tội nghiệp Kiryuu à?” Mao gay gắt phản bác.
“Sao cậu không thẳng thắn yêu cầu anh ấy đi?”
“Ế? Anh ấy sẽ thất vọng về em mất thôi?”
“Với một người ngây thơ như Keiki-kun, cậu cần phải nói thẳng ra thì anh ấy mới hiểu được.”
“Nghe có vẻ rất thuyết phục…”
Đúng như Sayuki đã chỉ ra, sự thẳng thắn là cách tốt nhất khi đối phó với Keiki.
“Keiki-tiền bối dù sao cũng là một M. Nếu cậu tiếp cận anh ấy một cách hung dữ, anh ấy sẽ gục ngã nhanh thôi!”
“Không, Keiki-kun là một kẻ bạo dâm, nên mời gọi anh ấy sẽ hiệu quả hơn nhiều!”
“Cậu cũng có thể để Mizuha giả trang thành con trai.”
“Ếeee…?”
Yuika, Sayuki và Mao đều đưa ra lời khuyên riêng của mình, nhưng Mizuha chẳng thể áp dụng được cái nào. Anh trai cô không phải là kẻ bạo dâm hay khổ dâm, cũng không thích trang phục con trai.
Nhưng, họ lại thực sự đang cố gắng nghĩ cách giúp mình…
Thành thật mà nói, Mizuha khá bất ngờ. Cô không ngờ ba người họ lại ủng hộ mình nhiều đến vậy, trong khi tất cả đều có tình cảm với bạn trai cô. Họ có thể là những kẻ biến thái thối nát đến tận xương tủy, nhưng vẫn rất tốt bụng. Mizuha lại một lần nữa hiểu ra vì sao anh trai cô lại thích câu lạc bộ này đến thế.
“Mà này, Mizuha-tiền bối, cậu yêu Keiki-tiền bối từ khi nào vậy?”
“Em nhận ra từ hồi cấp hai rồi. Chỉ cần ở bên anh ấy, em đã nhận ra mình có nhiều tình cảm hơn là tình cảm gia đình bình thường.”
“Hừm? Lâu ghê ta.”
“Còn cậu thì sao, Yuika?”
“Ơ-Chúng ta đâu có nói về Yuika!”
“Ồ, tôi cũng muốn nghe về chuyện đó. Tôi đang tự hỏi không biết Keiki-kun đã làm thế nào để đánh cắp trái tim của một cô gái phiền phức như Koga-san đó.”
“Yuika thực sự không muốn bị Tiền bối Phù Thủy gọi là phiền phức chút nào đâu đấy!”
Khi cuộc trò chuyện tưởng chừng bình thường ấy cứ thế tiếp diễn, Mizuha mỉm cười. Chủ đề mới được khơi ra thế này thì buổi họp mặt của mấy cô gái chắc chắn chưa thể kết thúc sớm được đâu.
*
Cùng lúc ấy, Keiki cũng đang ngồi ở một quán cà phê theo lời mời của Shouma và Koharu. Ba người họ ngồi ở một gian riêng cạnh cửa sổ, trên bàn là hai tách cà phê nóng hổi của hai chàng trai, còn Koharu thì gọi một suất bánh phô mai và trà. Hai chàng trai nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng, trong khi Koharu vô tư thưởng thức miếng bánh phô mai, đôi chân đung đưa không ngớt. Cô bé vẫn đáng yêu như mọi khi.
“Hôm nay cậu không đi cùng Mizuha-chan à?”
“Hình như hôm nay câu lạc bộ Thư pháp có buổi họp mặt của các bạn nữ thì phải.”
“Vậy sao? Nghe có vẻ là một cảnh tượng tuyệt vời nhỉ.”
“À, thì cũng là cảnh tượng bình thường mà cậu vẫn hay hình dung thôi.”
Một nhóm cô gái xinh xắn tụ tập lại, nói chuyện về tình yêu, hoa cỏ, và đủ thứ trên đời. Đó là hình dung của Koharu về buổi họp mặt câu lạc bộ Thư pháp, nhưng thực sự có phải vậy không? Keiki thấy mình hoài nghi điều đó, bởi anh biết rất rõ những sở thích đặc biệt của các thành viên sẽ có mặt. Keiki nghi ngờ rằng buổi họp mặt này sẽ kết thúc một cách êm đẹp.
“Thế mà Keiki lại có bạn gái… Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ được tận mắt chứng kiến điều đó.”
“Kiryuu-kun thì lúc nào cũng nói muốn có bạn gái dễ thương, nhưng hình như chẳng đi đến đâu cả.”
“Tất cả là nhờ hai cậu đấy.”
Keiki đã nhận được rất nhiều lời khuyên từ cả hai trong vụ án Cô bé Lọ Lem. Họ đã giúp đỡ anh trong buổi hẹn đôi, và Koharu thậm chí còn cho Mizuha ở nhờ.
“Cảm giác sống chung với bạn gái thế nào?”
“Nói đơn giản là… hạnh phúc vô bờ.”
Keiki cho rằng mọi chuyện với Mizuha đang diễn ra khá suôn sẻ. Vài ngày sau khi họ bắt đầu hẹn hò, mối quan hệ của họ không có bất kỳ thay đổi lớn nào, nhưng Keiki cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn lại. Chỉ riêng việc cảm xúc của họ đã hòa hợp với nhau cũng đủ khiến Keiki cảm thấy mãn nguyện.
“Tốt cho cậu quá, Kiryuu-kun.”
“Vâng, cảm ơn hai cậu rất nhiều.” Keiki bày tỏ lòng biết ơn khi tiền bối của mình mỉm cười dịu dàng. “Thế nên tớ cần hai cậu cho tớ một vài lời khuyên.”
“Có chuyện gì à? Cậu cần thêm lời khuyên cho buổi hẹn hò sao?”
“Hay là cậu không biết phải làm gì tiếp theo?”
“Chuyện là…” Keiki cúi gằm mặt nhìn tách cà phê của mình. “Khả năng chúng tớ chia tay đang hiển hiện ngay trước mắt…”
““Hả?!””
Vì diễn biến bất ngờ này, cả Shouma và Koharu đều chồm người tới.
“Ý cậu là sao!?”
“Không phải mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp sao!?”
“À, ừm, có lẽ tớ nói hơi quá. Tớ đang gặp chút rắc rối, nhưng không phải là chúng tớ có thể chia tay bất cứ lúc nào đâu.”
“Đừng làm mình sợ thế chứ…”
“Mình tưởng tim mình ngừng đập luôn rồi…”
Shouma và Koharu ngả người ra ghế, thở phào nhẹ nhõm.
“Là chuyện của Mizuha…” Keiki tự kiểm điểm sai lầm của mình và chọn từ ngữ cẩn thận hơn khi tiếp tục giải thích. “Tớ cảm thấy dạo gần đây Mizuha hành động hơi lạ.”
“Lạ theo kiểu nào?”
“Đầu tiên là, cô ấy quá thiếu phòng bị. Cô ấy cứ đi lại mà gần như chẳng mặc gì cả, cứ thế khoe ngực ngay sau khi tắm, và vân vân.”
“Điều đó khá táo bạo đấy.”
“Thật khó xử, nhất là vì ngực Mizuha lại rất lớn. Tớ nhìn thấy khe ngực cô ấy mỗi lúc một lần.”
“Khe ngực…” Koharu lẩm bẩm, rồi nhìn xuống ngực mình.
“Không sao đâu, Koharu-chan! Mình chẳng chút hứng thú nào với khe ngực đâu!”
“Shouma-kun…”
Hai người đột nhiên lạc vào thế giới riêng, nắm tay nhau, nhưng Keiki mặc kệ họ và tiếp tục.
“Ngoài ra… Đã có lần Mizuha đột nhiên lạnh lùng với tớ.”
“Lạnh lùng theo kiểu nào?”
“Em đã ngỏ ý sấy tóc giúp Mizuha sau khi tắm xong, nhưng em ấy chỉ lảng tránh ánh mắt rồi bảo không cần giúp gì cả... Mặc dù trước đây, chính em ấy mới là người chủ động nhờ vả cơ mà...”
“Nghe đúng là có vẻ xa cách thật đấy.”
“Hay là em ấy lỡ đang có tâm trạng không tốt thôi?”
“Cũng có thể, nhưng vậy thì tôi lại tự hỏi em ấy đang giận chuyện gì...”
Vừa khoe ngực xong, lại đột nhiên xa cách...
“Với cả, có nhiều lúc Mizuha cứ thở dài một mình nữa...”
Đó là điều Keiki thắc mắc nhất. Rất nhiều lần, Mizuha cứ thẫn thờ, rõ ràng là đang suy nghĩ gì đó.
“Có thể chỉ là tôi tưởng tượng thôi, nhưng Mizuha dạo này cứ thiếu đi vẻ năng động thường ngày. Là bạn trai, tôi muốn làm gì đó giúp em ấy, nên tôi cứ tự hỏi không biết em ấy đang lo lắng chuyện gì...”
“Ra là vậy...”
“Nghe lạ thật đấy...”
Koharu một tay chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
“Để tôi xác nhận lại chút: Hai người đang là một cặp chính thức thì những ngày qua hai người làm gì cùng nhau?”
“Ăn trưa cùng nhau, xem phim ở phòng khách, nói chuyện trong phòng tôi. Tôi không nghĩ có gì thay đổi nhiều kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò.”
“Tôi hiểu rồi...”
“Hay đó chính là lý do? Có thể Mizuha chưa hài lòng với cuộc sống hiện tại của hai người?”
“Với tính cách của Mizuha-chan, tôi không nghĩ là như vậy đâu.”
“Khi xem phim thì Mizuha-san thế nào?”
“À mà nhắc mới nhớ, em ấy thường nắm tay tôi trong lúc xem phim, và có vẻ khá hài lòng với điều đó.”
“Vậy thì tôi không nghĩ là em ấy có bất kỳ phàn nàn nào đâu...”
Ba người họ cùng nhau đưa ra những phỏng đoán về hành vi kỳ lạ của Mizuha, nhưng không ai có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.
“Hay là tôi cứ hỏi thẳng Mizuha-san nhỉ?” Koharu hỏi.
“Ưm...” Keiki suy nghĩ một lát, nhưng rồi lắc đầu. “Tạm thời tôi sẽ hoãn lại chuyện đó đã. Ngày mai tôi đã lên kế hoạch dành cả ngày với Mizuha rồi, nếu đến lúc đó mà vẫn có chuyện gì thì tôi sẽ tự mình hỏi em ấy.”
Keiki không thể cứ mỗi khi có chút chuyện nhỏ lại đi hỏi lời khuyên được. Chỉ cần được lắng nghe như vậy thôi cũng đủ đối với Keiki rồi.
“Trước mắt, tôi sẽ nghĩ cách làm Mizuha vui lên...”
Có thể đó là chuyện khó nói với người khác. Chính vì vậy, Keiki chỉ có thể đợi Mizuha tự mình kể ra, và cố gắng tạo điều kiện thuận lợi để em ấy làm điều đó.
“Chỉ là để tham khảo thôi nhé, có những điều gì mà hai người có thể làm cho nhau để cảm thấy vui vẻ không?”
“Ể, Shouma-kun có thể làm gì để tôi vui á?” Koharu nhìn bạn trai mình. “Ừm... được ôm, được hôn. Đại loại mấy thứ đó chắc là sẽ khiến tôi vui đó?”
“Koharu-chan đáng yêu quá, tôi muốn làm ngay bây giờ đây.”
“Tôi rất muốn bảo cậu biến đi ngay lập tức đấy, nhưng tôi cũng chẳng khác gì khi nghĩ về Mizuha cả.”
Keiki rất vui khi thấy tình cảm của bạn bè mình vẫn luôn tốt đẹp.
“À, với cả, tôi không muốn nói thay cho số đông con gái đâu, nhưng tôi nghĩ chúng tôi thích cảm giác mình là người đặc biệt.”
“Đặc biệt ư?”
“Đúng vậy. Ví dụ như, mua được món pudding phiên bản giới hạn ở cửa hàng tiện lợi, đi mua sắm ở buổi sale cuối năm, những thứ đại loại vậy. Cảm thấy mình đặc biệt với những điều nhỏ nhặt này có giá trị rất lớn đối với chúng tôi.”
“À, đúng rồi, giờ cậu nhắc tôi mới thấy điều đó ở Mizuha.”
Khi Keiki mang về món pudding đặc biệt nào đó, cô bé đã rất vui mừng.
“Với cả, đi du lịch cũng là một ý hay đấy.”
“Đi du lịch ư?”
“Đi du lịch hoặc nghỉ mát với người yêu vào cuối tuần sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tạo cảm giác đặc biệt đó.”
“Tôi hiểu rồi. Nghe cũng có lý nhỉ...”
Đi du lịch với người yêu nghe quả thật rất tuyệt vời.
“Thôi được rồi, đi du lịch thì cần nhiều công tác chuẩn bị, đồng nghĩa với việc không thể đi ngay được đâu.”
“Đúng vậy.” Keiki đồng ý rằng ý tưởng đó thật lãng mạn, nhưng khó thực hiện. “Cảm ơn hai cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ. Tôi sẽ suy nghĩ thêm.” Keiki bày tỏ lòng biết ơn rồi uống cạn ly cà phê nguội còn lại.
Khi ly đã cạn, buổi tư vấn hôm đó cũng kết thúc.
Trên đường về nhà từ quán cà phê, Keiki vẫn không ngừng suy nghĩ về lời của Koharu.
“Đi du lịch à…? Tuyệt thật, nếu mình có thể mời Mizuha đi cùng thì tốt biết mấy…”
Để lên kế hoạch một chuyến đi như vậy thực sự không hề dễ dàng.
“Không biết phải bắt đầu từ đâu nữa…”
Bạn cần có tiền chi tiêu, ý tưởng về địa điểm và thời gian rảnh rỗi. Việc ở khách sạn gần như là bất khả thi đối với túi tiền của một học sinh. Dù có thể gom góp tiền mừng tuổi, nhưng với mục tiêu tiết kiệm tối đa của Mizuha, chắc là kế hoạch này cũng khó thành.
“Dù bây giờ có bắt đầu đi làm thêm thì cũng phải cả tháng nữa mới có lương…”
Nếu tự mình kiếm thêm tiền, Mizuha chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng rồi thời gian lại là một vấn đề khác. Keiki dù cố nghĩ cách nào cũng cảm thấy không ổn.
“Hừm… Có lẽ một chuyến đi là bất khả thi rồi.”
Keiki lẩm bẩm một mình khi bước đi trên phố. Chiếc điện thoại thông minh trong túi anh rung lên.
“À, Mizuha nhắn.”
Kiểm tra điện thoại, tên của cô em gái yêu quý hiện lên trên màn hình. Nội dung tin nhắn là: "Anh ơi, anh đi mua đồ giúp em được không? Chỗ kia đang có đợt giảm giá nước tương số lượng có hạn, mà giờ em không đi được, anh mua giúp em nhé?". Đọc xong tin nhắn, Keiki khẽ mỉm cười.
“Mấy chuyện như thế này đúng là cảm giác như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ.”
Dù trước đây đã xảy ra vô số lần, nhưng giờ đây, bối cảnh đã thay đổi, vì Keiki và Mizuha đang hẹn hò với ý định kết hôn. Chỉ một sự thay đổi nhỏ trong mối quan hệ cũng có thể khiến cả thế giới quan của bạn thay đổi theo. Đương nhiên, đây là một sự thay đổi tích cực.
“…Được rồi!”
Keiki trả lời gọn lỏn “Đã rõ!”, nhét điện thoại vào túi và hướng về cửa hàng gần nhà. Vì Keiki đã ghé cửa hàng đó vài lần trước đây, anh nhanh chóng tìm thấy gian hàng nước tương và bỏ vài chai vào giỏ mua hàng. Sau khi thanh toán, Keiki rời cửa hàng với một túi nhựa trong tay cùng một mảnh giấy nhỏ.
“À, được tặng vé số đây này.”
Nhiều cửa hàng gần đó thường tặng vé số khi mua hàng trên 10.000 yên.
“Thôi thì thử vận may xem sao.” Keiki gật đầu với chính mình và tiến đến khu vực quay số nhỏ.
Đó là một quầy xổ số nhỏ bình thường đặt trước một hiệu sách, nhưng…
“Ồ, Kei-kun.”
“Lâu rồi không gặp, Kei-chan.”
“Chị Asahi và chị Yuuhi?”
Vừa đến nơi, anh được chào đón bởi hai chị em nhà Akiyama, đang đứng cạnh máy quay số trên một chiếc bàn nhỏ. Người phụ nữ cao ráo với mái tóc ngắn là Asahi, còn người phụ nữ tóc dài là Yuuhi. Cả hai đều mặc trang phục tôn lên vẻ đẹp của họ, cùng với chiếc áo happi truyền thống Nhật Bản thường thấy ở các lễ hội.
“Hai chị đang làm thêm ở đây à?”
“Đúng vậy. Họ đang tìm người giúp, nên Yuuhi-chan và chị đều đăng ký.”
“Con gái tụi này cần nhiều tiền cho đủ thứ lắm, em biết không?”
“Đúng là như vậy.”
Mizuha cũng hay mặc quần áo kiểu Tây, mà đi salon làm đẹp cũng đâu có rẻ.
“Em có vé số không, Kei-kun?”
“À, có ạ. Em vừa mua đồ ở cửa hàng đằng kia.”
“Vậy thì để em thử vận may xem sao.” Chị Asahi nói, đặt tay lên máy quay số.
“Giải nhất vẫn chưa có ai trúng, nên em vẫn còn cơ hội đấy.” Chị Yuuhi nói thêm.
“Chị nói vậy thôi chứ, từ trước đến nay em toàn trúng mỗi gói khăn giấy thôi.”
Khăn giấy là phần thưởng khuyến khích phổ biến. Keiki cũng chẳng mong đợi gì nhiều lần này, nên anh gần như đã đoán trước mình sẽ nhận được khăn giấy.
“Em phải phấn khích hơn một chút chứ.”
“Ý chị là sao ạ?”
“Thì ra giải nhất là một cặp vé mời miễn phí tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cho hai người đấy!”
“Cái gì cơ?” Keiki có chút lúng túng trước lời của Asahi, thế là Yuuhi chen vào giải thích:
“Là vé vào cửa suối nước nóng hợp tác với cửa hàng chúng ta, dùng được trong ngày thôi.”
“À, nghe có vẻ hay đấy.”
Được đi suối nước nóng miễn phí đúng là một phần thưởng xa xỉ.
“À thì, nếu để cậu ở lại qua đêm thì sẽ tốn ngân sách lắm, nên chỉ là chuyến đi trong ngày thôi.”
“Nhưng nếu cậu mà thắng được tấm vé này, chắc chắn bạn gái cậu sẽ vui lắm đó, Kei-chan.”
“Hả? Tớ có kể với hai cậu là tớ có bạn gái rồi à?”
“Shou-kun với Koharu-chan kể mà.”
“Cậu đúng là may mắn đó, Kei-chan.”
“À ra thế, à ra thế.”
Hai anh em này vẫn thân thiết như mọi khi. Keiki cảm thấy vui khi được họ chúc phúc.
“Chuyến đi suối nước nóng với bạn gái mình sao…?”
Keiki không ngờ cơ hội này lại đến ngay sau khi Koharu nhắc đến. Keiki đã nghĩ đó sẽ là chuyến đi một ngày một đêm, nhưng nếu là chuyến đi trong ngày thì sẽ dễ sắp xếp thời gian để mời cô ấy hơn.
Dù sao thì Mizuha cũng thích ngâm nước nóng, chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm…
Keiki đã có thể hình dung ra khuôn mặt của cô gái ấy hiện lên trong đầu mình. Đây có lẽ là điều hoàn hảo để giúp Mizuha vui lên sau một thời gian dài cô ấy buồn bã.
“Được rồi, mình nhất định sẽ giành giải nhất!”
“Ồ, cậu có động lực hẳn rồi đấy.”
“Mà chỉ có động lực thôi thì làm được gì đâu chứ.” Asahi châm chọc trong khi Keiki quay cần gạt.
“Giải nhất, hãy đến với tôi!” Keiki gào lên đầy hi vọng.
Chẳng mấy chốc, một viên bi nhỏ hình tròn lăn ra khỏi khe. Nó có màu trắng tựa lụa…
“Đây là giải nhất sao?!”
“Không, đây là giải khuyến khích.”
“Mình cũng đoán thế mà~”
Thử thách thất bại ngay từ lần đầu tiên. Chàng trai trẻ không còn chút hi vọng nào. Thực tế thì, Keiki vốn dĩ đã không hi vọng nhiều.
“Không sao cả! Cậu cứ mua đồ liên tục cho đến khi nào ra thì thôi!”
“Asahi-san, trông tớ có vẻ nhiều tiền đến thế sao?” Keiki thấy bực mình với lời bình của Asahi.
“Thôi nào, đừng buồn nhé? Cậu có thể thử lại lần khác mà.”
“Bọn tớ sẽ cổ vũ cậu, Kei-chan.”
“Lời của hai cậu làm tớ đau lòng quá…” Keiki không thích những lời tử tế thái quá như vậy. “Vậy thì ít nhất tớ cũng phải lấy giải khuyến khích cái đã.” Keiki nhét gói khăn giấy vào túi, đúng lúc đó…
“—Cô gái, để tôi quay vòng quay này!”
Một khách hàng có vẻ năng động bước đến bên cạnh Keiki và đưa cho Asahi tấm vé rút thăm của mình.
“Được rồi, đến lúc giành giải nhất rồi!” Người khách đó nắm lấy cần gạt và bắt đầu quay.
Khi Keiki nhìn sang, cậu nhận ra đó là một cô gái đang mặc đồng phục của trường mình—
“…Tiền bối Takasaki?”
“Hả? …Keiki-kun?” Bàn tay đang đặt trên cần gạt dừng lại, và người đó quay sang nhìn Keiki.
Đúng là Tiền bối Takasaki Shiho, đang khoác một chiếc áo khoác ngoài bộ đồng phục.
“—Chúc mừng! Quý khách đã giành được giải nhất!”
““Hả!?””
Khi nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Asahi, cả Keiki và Shiho đều quay về phía vòng quay và thấy một viên bi vàng đang lăn ra từ phía dưới…
“Ít ra cậu cũng đã đến gần rồi đấy, Kei-chan.” Yuuhi mỉm cười bối rối khi cô rung chiếc chuông nhỏ trong tay.
Sau đó, Shiho hỏi ‘Chúng ta nói chuyện một chút nhé?’, và đưa Keiki đến một công viên gần đó. Họ ngồi xuống những chiếc xích đu. Tại đó, Shiho cất lời với một giọng điệu vui vẻ:
“À thì, mình lấy được tấm vé này ở một hiệu sách gần đây, nên nghĩ sẽ thử vận may xem sao, nhưng không ngờ lại thắng thật.”
“Tiền bối Takasaki có vẻ may mắn nhỉ?”
“Mình cũng không biết nữa. Gần đây mình thấy tỉ lệ rơi đồ hiếm trong game khá cao.”
“Sướng thật đấy…” Keiki cảm thấy ghen tị.
Keiki thường phải cày cuốc hàng giờ đồng hồ mới kiếm được những món đồ như vậy.
“Vậy tiền bối muốn nói chuyện gì?”
“À, đúng rồi. Chuyện cũng không có gì to tát đâu. Keiki-kun có bạn gái rồi đúng không?”
“Đúng vậy ạ.”
“Thế thì tôi tự ứng cử vào vị trí bạn gái của cậu luôn cho rồi.”
“Cái gì cơ!?”
“À, không phải tôi bảo cậu bỏ cô ấy để hẹn hò với tôi đâu nhé. Thậm chí, tôi còn muốn cậu hẹn hò cùng lúc với cả tôi và cô ấy cơ.”
“Cái đó gọi là bắt cá hai tay đấy…”
“Thì cậu biết đấy, tôi thích mấy anh chàng đã có người yêu sẵn cơ mà.”
“Ôi trời ơi…”
Takasaki Shiho đúng là đồ biến thái, thích cảm giác bị “cắm sừng” à không, đúng hơn là cả hai mặt của đồng xu NTR. Có lẽ cô ta là một trong những kẻ biến thái ghê gớm nhất mà Keiki từng gặp từ khi sinh ra trên đời.
“Giờ cậu có bạn gái đáng yêu rồi, tôi thấy cậu đúng là mục tiêu béo bở hơn bao giờ hết, cậu biết không… Thế thì có gì quá đáng đâu chứ?”
“Chắc chắn là có đấy.”
“À, tôi bị từ chối rồi.”
Đương nhiên, Keiki không chút do dự mà từ chối lời đề nghị của cô ta.
“Dù một cô gái xinh đẹp như tôi đã ngỏ lời… thật là nhẫn tâm.”
“Tôi chỉ có mắt nhìn Mizuha thôi.”
“Ưm… Cô bé ấy đúng là được yêu thương thật… Tôi có chút ghen tị đấy.”
“Hả?”
“Nhưng như vậy lại càng khiến tôi muốn cướp cậu đi hơn.”
“Tôi đi được chưa?” Keiki cảm thấy kiệt sức khi đối phó với cô gái này. “À phải rồi, hình như cậu đã nói gì đó kỳ lạ với Mizuha đúng không?”
“Chuyện kỳ lạ gì cơ?”
“Rằng cô ấy nên cẩn thận tôi lừa dối cô ấy hay gì đó đại loại vậy.”
“À, chuyện đó thì có thể là có.”
“Nhờ thế mà cô ấy cứ lẽo đẽo theo tôi cả ngày, kiểm tra xem tôi có lừa dối không.”
Thậm chí có thể nói là cô ấy bám đuôi anh cả ngày, nhưng sự ghen tuông này lại đáng yêu theo cách riêng của nó, nên Keiki nhanh chóng tha thứ cho cô. Nửa sau câu chuyện cơ bản chỉ là màn tán tỉnh giữa họ, nên Keiki không nhắc đến.
“Sao cậu lại nói mấy lời đó với Mizuha?”
“Tôi chỉ muốn trả đũa cậu thôi.”
“Trả đũa tôi? Vì chuyện gì?”
“Cậu đã làm cho hậu bối đáng yêu của tôi khóc cơ mà.”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Cậu thậm chí còn không biết sao… đúng là một gã đàn ông tội lỗi, Keiki-kun.”
“Tôi thật sự không biết mà…”
Những hậu bối của Shiho mà Keiki có thể nghĩ đến chỉ có Ayano và Airi, nhưng anh chẳng nhớ mình đã làm ai trong hai người họ khóc cả.
“…Thôi, tôi chỉ trút giận thôi mà, đừng lo lắng.”
“Trút giận vì chuyện gì…?”
“Dù tôi có lẽ đã làm chuyện gì đó không tốt với cậu, nên tôi xin lỗi.”
“Ừm, miễn là cậu biết suy nghĩ lại thì được rồi.” Keiki cảm thấy mình có hơi quá dễ dãi với cô ta, nhưng thấy cô có vẻ hối lỗi nên anh quyết định bỏ qua.
“Dù sao thì, đến lúc tôi phải đi rồi.” Shiho đứng dậy khỏi xích đu, và Keiki cũng đứng lên theo cô. “À đúng rồi, cầm cái này như lời xin lỗi của tôi nhé.”
“Hả? Đây không phải là…?”
Shiho quay lại đưa cho Keiki hai tấm vé. Đó là vé vào suối nước nóng miễn phí mà cô ta đã trúng được từ đợt rút thăm may mắn.
“Trông cậu có vẻ muốn chúng, nên cầm lấy đi.”
“Cậu chắc không?”
“Đương nhiên rồi. Tôi chẳng có ai để đi cùng. Trừ khi cậu muốn đi hẹn hò với tôi ở đó ấy chứ.”
“Tôi sẽ không bắt cá hai tay đâu nhé!” Keiki lại không hề chần chừ một giây nào.
“Thôi thì, cứ đi chơi vui vẻ với Mizuha-chan đi.”
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa. Cảm ơn cậu rất nhiều.” Keiki bày tỏ lòng biết ơn và nhận lấy những tấm vé.
Đợt rút thăm có thể đã kết thúc không mấy suôn sẻ, nhưng Keiki vẫn bằng cách nào đó có được những tấm vé mình muốn. Giờ thì Keiki có thể đi chuyến đi cùng nhau sau tất cả. Với những suy nghĩ đầy hy vọng này trong đầu, anh chia tay tiền bối của mình và trở về nhà.
*
“Ồ, Mizuha cũng về nhà rồi.”
Khi Keiki về đến nhà, cửa trước đã mở khóa. Có vẻ như buổi gặp mặt của các cô gái cũng đã kết thúc. Keiki vui vẻ cất tiếng “Con về rồi!” và cởi giày. Ngay sau đó, Mizuha bước về phía anh, cô bé đã thay sang bộ đồ thoải mái. Cô đứng trước người anh trai và nở một nụ cười rạng rỡ.
“Mừng anh về nhà, Heo con~”
“…Cái gì cơ?” Lông mày Keiki nhướn lên, anh chàng bối rối nhìn Mizuha.
Thoáng chốc, dường như có một từ ngữ khá kỳ lạ vừa thốt ra từ miệng cô bé.
“Anh rửa tay đi nhé? Em đang chuẩn bị cám cho Heo con đây.”
“Cái kiểu gì thế này!?”
Hình như Keiki không nghe nhầm chút nào. Mizuha đúng là vừa gọi Keiki là “Heo”, thậm chí còn gọi bữa ăn của anh là “Cám” nữa chứ.
“Tại sao vừa về đến nhà là em lại gọi anh là heo ngay được!?”
“À, anh có muốn nhận cú đá chào mừng vào mặt không? Em cũng không ngại giẫm lên anh đâu, nếu đó là vì Heo con yêu quý của em~”
“Nghe anh nói đây!!”
Mizuha bắt đầu nghe còn điên rồ hơn lúc nãy. Chuyện giẫm đạp người khác là điều mà bình thường cô bé thậm chí còn không dám mơ tới.
“Có điều gì anh không hài lòng sao, Heo con?”
“Anh không phải heo. Anh có rất nhiều điều không hài lòng. Tại sao em lại đột nhiên gọi anh là heo?”
“Anh tò mò lắm à?”
“Nếu anh đoán không nhầm thì đây có lẽ là một kiểu lời khuyên tồi tệ từ Yuika-chan hay Tiền bối Sayuki.”
“Ồ, anh đoán trúng phóc luôn.”
“Đâu có gì khó khăn đâu.”
Chẳng đời nào một cô gái thích phô bày bản thân lại tự nhiên đi gọi người khác là “heo” cả.
“Trong buổi họp hôm nay, em đã hỏi họ xem em nên làm gì để khiến Anh trai vui vẻ.”
“Anh hiểu rồi.”
“Thế nên bọn em nghĩ rằng Anh trai có thể là một người thích hành hạ hoặc thích bị hành hạ, bọn em quyết định thử giọng điệu kiểu quản gia, và em nên gọi anh là ‘heo’ để giúp anh phấn khích hơn.”
“Ai nghĩ ra ý tưởng hay ho đó vậy!?”
Có rất nhiều lỗ hổng trong kịch bản phim đó. Kiryuu Keiki không phải là người thích hành hạ, cũng chẳng phải người thích bị hành hạ, và anh cũng không phải là loại biến thái lai tạp kỳ quặc nào cả.
“Anh có thấy vui không?”
“Em nghĩ anh sẽ vui khi bị gọi là heo ngay sau khi về nhà sao?”
“Em hiểu rồi…” Mizuha cụp đầu xuống như một chú cún con vừa bị mắng. “Có lẽ em nên mặc bộ vest và đẩy anh ngã mới phải…”
“Đó là Nanjou đúng không? Chắc chắn chỉ có thể là ý tưởng của cô ta.”
Ngay lập tức khi nhắc đến trang phục nam giới, thủ phạm đã rõ như ban ngày.
“Vậy thì kiểu chào đón nào sẽ khiến Anh trai vui vẻ?”
“Hả?”
“Anh nói đi.”
“Thì… em biết đấy. Anh đã quá hạnh phúc rồi nếu được cô gái mình yêu ôm.”
“Trò chơi nhập vai kiểu đó là đủ rồi sao?”
“Đừng gọi đó là ‘trò chơi nhập vai’. Anh chỉ thích những gì bình thường thôi.” Keiki cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng dù vậy, đó vẫn là điều anh luôn mong ước.
“Được rồi, vậy thì—” Mizuha bước đến gần anh và ôm chầm lấy anh từ phía trước. “Mừng anh về nhà, Anh trai.”
“Ừm… anh về rồi…”
Điều này khiến anh bất ngờ, và Keiki nói lắp bắp. Nhận được một cái ôm chào mừng như thế thật sự khiến anh cảm thấy như thể hai người đã kết hôn vậy.
“Thế nào ạ?”
“Anh không còn gì hối tiếc trên đời này nữa.”
“Tốt đến thế sao?”
“Anh rất muốn em làm thế mỗi ngày, nhưng có lẽ anh sẽ quen mất, nên thỉnh thoảng một lần là được rồi.”
“Nghe có vẻ phức tạp, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.” Mizuha gật đầu và lùi ra.
Vì đứng ở lối vào sẽ quá lạnh, họ chuyển vào phòng khách. Keiki đặt cặp sách và túi nhựa xuống, và từ đó anh nhớ ra tấm vé.
“Này, Mizuha?”
“Gì ạ?”
“Chuyện này có lẽ hơi đột ngột, nhưng ngày mai chúng ta đi suối nước nóng thì sao?”
“Suối nước nóng? Đột ngột thật đấy.”
“Thế này này, anh vừa nhận được cái này từ Tiền bối Takasaki…” Keiki giải thích, và lấy tấm vé ra từ túi quần.
“Cái gì đây, vé đi suối nước nóng miễn phí sao…?”
“Tiền bối đã giành giải nhất, hình như là tấm vé miễn phí này đến suối nước nóng. Nó chỉ dùng được một ngày thôi, nên chúng ta sẽ phải về trong cùng ngày. Có lẽ hơi đột ngột, nhưng em nghĩ sao?”
“Hả? Vậy là chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
“Đúng vậy đó. Nghe thế nào?”
“Em muốn đi!” Mizuha đồng ý ngay lập tức, mắt cô bé lấp lánh niềm vui.
“Vậy thì mình chuẩn bị ngay thôi.”
“Vâng ạ!” Cô bé gật đầu, nở nụ cười tươi rói.
Nhìn thấy cô bé vui vẻ như thế, Keiki cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cậu sợ Mizuha sẽ lạnh nhạt từ chối, bởi chuyện này đúng là quá đột ngột. Keiki có chút áy náy, nhưng nếu để tuần này trôi qua, họ sẽ không còn nhiều cơ hội nữa, thế nên ngày mai chính là thời điểm tốt nhất.
Mình cũng phải chuẩn bị một vài thứ nữa…
Ngày mai, mùng 3 tháng 3, là một ngày đặc biệt với Mizuha. Và đó cũng là ngày Keiki quyết định bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình.


0 Bình luận