Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13

Chương 3: Liệu bạn có yêu em gái mình nếu em ấy dễ thương?

0 Bình luận - Độ dài: 10,525 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, xin hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6

https://www.patreon.com/CClawTrans

Buổi nghỉ trưa thứ Năm đã tới, đó là ngày sau cuộc nói chuyện của Keiki với Mizuha trong phòng cô bé. Sau khi ăn xong bữa trưa, Keiki gục người xuống bàn, cứ như thể hồn vía đã bay đi đâu mất. Lần này, cậu đã bị Mizuha từ chối thẳng thừng, thế mà bữa trưa cậu ăn vẫn ngon tuyệt vời như mọi khi, tràn đầy yêu thương. Chính vì thế, Keiki vẫn không tài nào chấp nhận được những lời cô bé vừa nói.

“Sao tự dưng lại muốn tụi mình quay lại làm anh em bình thường chứ?” Cậu lẩm bẩm khẽ đến mức không ai nghe thấy.

Cho dù suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, câu trả lời đó vẫn quá đỗi phi thực tế. Không biết rằng, chàng trai đang vật lộn với nỗi đau khổ kia lại đang bị một nhóm người theo dõi.

“Kiryuu-shi hôm nay lại còn chán nản hơn. Akiyama-shi có biết chuyện gì không?”

“Chuyện này chỉ tụi mình biết thôi nhé, nhưng cậu ấy nói đã tỏ tình với Mizuha-chan và bị từ chối rồi.”

“Ê, cái quái gì vậy!? Diễn biến kiểu gì thế này!? Sao không kể sớm cho tôi biết chứ!?” Vì Megumi rất thích hóng chuyện tình cảm, cô nàng liền dồn ép Shouma để moi thêm chi tiết sốt dẻo.

Phớt lờ hai người họ, Mao trực tiếp nói chuyện với Keiki.

“Kiryuu, cậu ổn không?”

“…Ừm.”

Keiki rất cảm kích sự thông cảm và quan tâm của Mao, nhưng lúc này cậu không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.

“Xin lỗi… Tớ đi uống chút gì đó.” Keiki đứng dậy khỏi chỗ ngồi và loạng choạng bước ra khỏi lớp.

Cậu định ra ngoài hóng gió một chút để đổi không khí. Tuy nhiên, vừa rời khỏi lớp học, cậu đã hối hận ngay lập tức. Trên đường đến máy bán hàng tự động, cậu thấy Mizuha và Rin đang trò chuyện cùng nhau.

“…Em ấy lại đi với Rintarou nữa rồi.”

Đó có lẽ là cảnh tượng mà cậu không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này. Hai người họ dường như đang trò chuyện rất say sưa, và mặc dù chỉ vài tuần trước Mizuha còn khá ghét Rin, giờ đây cô bé rõ ràng đang rất vui vẻ khi nói chuyện. Sự thay đổi thái độ này cho thấy mối quan hệ và khoảng cách giữa họ đã thay đổi, điều đó khiến Keiki bừng bừng ghen tị.

Mình thực sự muốn xen vào, nhưng Mizuha đã nói chúng mình nên quay lại làm anh em bình thường, nên…

Với tư cách là một người anh, việc phản đối các mối quan hệ xã giao của em gái mình chắc chắn là quá bao đồng. Cậu dùng điều này làm cái cớ để ép nỗi ghen tị trong lòng mình lắng xuống.

“…………”

Cuối cùng, cậu chỉ bỏ đi, để mặc hai người họ tiếp tục câu chuyện.

Cuối cùng, tâm trạng của Keiki vẫn ủ dột ngay cả sau khi tan học, và vì không thể tìm thấy động lực về nhà sau khi hoàn thành công việc trực nhật, cậu liền đi đến tòa nhà câu lạc bộ. Cậu đi lên cầu thang tầng hai và mở cánh cửa ở góc cuối cùng. Bước vào trong, cậu thấy Mao đang đọc sách.

“Làm trực nhật tốt nhé.”

“Ừm.” Keiki chào cô một cách cụt ngủn rồi đặt cặp xuống, ngồi vào chiếc ghế đối diện Mao. “Hôm nay chỉ có mình cậu thôi à?”

“Yuika nói cô ấy có chút việc vặt. Còn Mizuha thì sao?”

“Tớ không biết.”

“Em ấy không nói với cậu à?”

“Tớ không hỏi. Tụi tớ chỉ nói chuyện qua loa nhất có thể kể từ hôm qua thôi.”

Những cuộc trò chuyện của họ chỉ bao gồm những thông tin tối thiểu cần thiết, không hơn không kém. Gần như thể họ đang trong một cuộc họp công việc liên tục. Nhớ lại điều đó, Keiki buộc phải thở dài.

“…Kiryuu?”

“Hả?”

“Cậu đã nói chuyện với Mizuha rồi phải không?”

“Ừm…”

“Em ấy nói gì?”

“Rằng tình cảm của em ấy dành cho tôi không phải là thật, và chúng tôi nên trở lại làm anh em bình thường…”

“…Ra vậy.” Mao khẽ lẩm bẩm một lúc sau.

Cô ấy dường như có điều muốn nói, nhưng rồi lại thôi.

“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

“Tôi có thể làm gì chứ? Tình cảm của tôi rốt cuộc lại là đơn phương, mà cũng không thể thay đổi tình cảm của Mizuha chỉ trong một sớm một chiều được…”

Ít nhất thì cô bé cũng không ghét bỏ cậu, hay đại loại vậy. Cứ thế này, cậu vẫn có thể cố gắng để làm cô bé yêu mình. Nhưng vì Mizuha đã nói rằng mình hiểu lầm cảm xúc của bản thân, nên Keiki chẳng thể làm gì hơn.

“Cậu chấp nhận điều đó sao, Kiryuu?”

“Thì…”

“Cậu định từ bỏ Mizuha luôn sao?”

“Chuyện đó…”

Dưới ánh mắt nhìn thẳng không chớp của Mao, Keiki nhất thời nghẹn lời. Không thể chịu đựng được nữa, cậu ngượng nghịu quay đi.

“…Tôi chẳng thể làm gì được cả.”

“…Thế sao?” Mao lẩm bẩm rồi đứng dậy.

Keiki ngẩng đầu lên, tự hỏi cô ấy sắp làm gì, và nhìn theo khi Mao tiến lại gần mình.

“Nanjou…?”

“Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”

“…Ể?”

Đúng lúc Keiki đang nghĩ những lời này nghe cứ như một lời tuyên chiến kỳ lạ, cô gái bất ngờ ngồi thẳng vào lòng Keiki, vòng tay qua cổ cậu như những người yêu nhau.

“Nanjou-san, cậu đang làm gì vậy?!”

“Cậu nghĩ sao? Đang cố quyến rũ cậu đấy.”

“Quyến rũ tôi?!”

“Tôi đã nói rồi mà. Tôi chưa từ bỏ cậu đâu, Kiryuu. Nếu cậu không định hẹn hò với Mizuha, thì hẹn hò với tôi đi.”

“Cái…?”

Keiki bỗng nhiên bị tỏ tình. Cậu biết rằng Mao không phải là người sẽ đùa giỡn với tình cảm của mình. Chính vì thế, cậu không thể đáp lại, cũng không thể đẩy bàn tay của cô gái đang đặt trên ngực mình ra.

“Kiryuu…”

“N-Nanjou…?”

Mao khẽ ửng hồng, từ từ đưa mặt lại gần Keiki. Ở khoảng cách gần như thế này, cậu có thể nhìn rõ hàng mi dài của cô. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, và sắp sửa đặt môi mình lên môi Keiki—

“…Xin lỗi.” Keiki nắm lấy vai Mao và nhẹ nhàng đẩy cô ra. “Xin lỗi, Nanjou…” Keiki cảm thấy thôi thúc muốn xin lỗi khi nhìn thẳng vào mắt cô gái. “Tôi vẫn yêu Mizuha.”

“…Vâng, tôi biết mà.” Mao gật đầu, rồi mỉm cười dịu dàng.

Cứ như thể cô đã biết câu trả lời ngay từ đầu.

“Người tôi thích không phải là một tên nhát gan sẽ bỏ cuộc chỉ sau một lần bị từ chối đâu. Cậu có thể vụng về, nhưng cậu luôn nghĩ cho người khác trước tiên… Một Kiryuu ngốc nghếch mà tốt bụng như thế mới là người tôi thích.”

“Nanjou…”

“Vậy nên, hãy bảo vệ Mizuha cho tôi nhé.”

“Ể…?”

Bảo vệ ư?

“Đợi đã. Ý cậu là sao…?”

Keiki không hiểu ý Mao, và cố gắng hỏi cho rõ. Tuy nhiên, một âm thanh lớn đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Cả hai nhìn về phía phát ra tiếng động và thấy một cánh cửa mở toang, một chiếc cặp sách học sinh nằm lăn lóc trên sàn. Một nữ sinh đang đứng đó, nhìn họ với ánh mắt không thể tin nổi.

“Nii-san…”

“Mizuha?!”

Keiki đã mất cảnh giác. Máu cậu như đông lại khi đối mặt với sự xuất hiện của người mà cậu không ngờ tới sẽ gặp ở đây. Cô bé chắc hẳn cũng sốc tương tự khi chứng kiến cảnh này, đến nỗi còn chẳng buồn nhặt chiếc cặp của mình lên.

“Hai người đang làm gì…?”

“À, ừm, chuyện này là…” Keiki cố gắng hết sức để nghĩ ra lời bào chữa, nhưng vô ích.

Mao vẫn đang ngồi trên đùi cậu, còn tay Keiki thì đặt trên vai cô. Dù nhìn thế nào đi nữa, đây cũng không phải là tình huống bình thường giữa những người bạn. Cảnh tượng này trông giống một cặp đôi đang ve vãn nhau, chỉ còn cách một nụ hôn có vài khoảnh khắc… Về cơ bản, bị nhìn thấy trong tình cảnh này là điều Keiki muốn tránh bằng mọi giá.

“À… xin lỗi. Tôi không nghĩ hai người lại đang tình tứ thế này.”

“Không không không không, không hề làm phiền gì hết!”

“Thôi được rồi, anh không cần phải giải thích đâu.” Mizuha khẽ mỉm cười, nhặt cặp sách lên. “Tôi xin phép đi trước, hai người cứ thoải mái vui vẻ nhé.” Cô vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi nhanh chóng bước đi.

“Mizuha…!?”

“Kiryuu, đuổi theo em ấy đi!”

“V-Vâng…!”

Mao nhảy khỏi lòng Keiki, đẩy anh ra khỏi phòng. Keiki nhìn thấy Mizuha đang chạy dọc hành lang, vội vàng đuổi theo.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này…?!”

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao chẳng có gì suôn sẻ với anh? Anh chỉ đơn giản là yêu một cô gái, và tất cả những gì anh muốn là được ở bên cô ấy. Dù lẽ ra ở thời điểm này trong cuộc đời, anh nên có rất nhiều điều mới mẻ thú vị để khám phá, nhưng tình yêu của anh lại bị từ chối, và mọi thứ đều trở thành một mớ hỗn độn. Tuy nhiên, ngay lúc này, anh chỉ đơn giản là không muốn Mizuha hiểu lầm về những gì cô vừa thấy. Đó là lý do quá đủ để anh cố gắng đuổi kịp cô.

“Mình không thể để em ấy đi được…!”

Anh quyết định nghĩ về tất cả những rắc rối có thể nảy sinh nếu anh không làm vậy, và buộc mình phải chạy hết tốc lực dọc hành lang. Sau khi chạy xuống cầu thang và qua hành lang, cuối cùng anh cũng đuổi kịp mục tiêu khi cô chạy vào tòa nhà lớp học.

“Mizuha…!!”

“!?”

“Khoan đã, làm ơn!”

Để ngăn Mizuha chạy trốn thêm, anh nắm lấy cánh tay cô gái, buộc cô phải dừng lại.

“Làm ơn, nghe anh nói này! Em đã hiểu lầm rồi!”

“…Hiểu lầm về cái gì cơ?” Cô gái trả lời mà không quay đầu lại. “Tôi đâu có tức giận gì đâu. Anh muốn hôn ai thì đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến em gái anh cả.”

“Sao em lại nói như thế…?”

Cô ấy nghe vẫn bình tĩnh và thực tế như mọi khi. Dù cô chẳng hề biết Keiki đã cảm thấy thế nào vào khoảnh khắc đó khi anh hỏi Mao lời khuyên.

“Dù sao thì, đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”

“Khoan đã, anh vẫn chưa nói xong!”

Mizuha cố gắng thoát ra lần nữa, và Keiki càng kéo mạnh tay cô hơn.

“!? Không!”

“…Mizuha?”

Sự tức giận chế ngự Keiki, anh kéo tay cô đủ mạnh để xoay cô gái lại, nhưng ngay lập tức hối hận chỉ vài giây sau khi nhìn thấy khuôn mặt cô.

“Tại sao… em lại khóc…?”

“…………”

Thật vậy, Mizuha đang khóc. Nước mắt buồn bã, nhưng cũng đầy tức giận, chảy dài trên má cô.

“Em là người nói chúng ta nên trở lại làm anh em bình thường, vậy tại sao bây giờ em lại bày ra bộ mặt đó…?”

Mizuha là người đã từ chối lời tỏ tình của Keiki. Và cô ấy thậm chí còn nói rằng cô chưa bao giờ cảm thấy tình yêu dành cho anh. Vậy tại sao bây giờ cô lại khóc?

Gần như là… em ấy đang ghen…

Ngay khi Keiki nghĩ rằng tình cảm của họ là song phương, anh lại bị từ chối. Rồi Mizuha nói với anh rằng tình cảm của cô ấy đã sai lầm ngay từ đầu, thế mà bây giờ cô lại một lần nữa hiểu lầm mối quan hệ của anh với Mao, và bật khóc. Lời nói và hành động của cô hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Mình thực sự không hiểu, nhưng…

Ngay cả vậy, anh cũng không thể để cô gái đang khóc một mình. Ít nhất, anh muốn cô ấy ngừng khóc.

“Mizuha—”

“Ế? …Ưm!?”

Trước khi anh kịp nhận ra mình đang làm gì, môi anh đã chạm vào môi cô. Anh đặt tay lên đôi vai mảnh mai của cô, khẽ cúi xuống một chút để bù đắp chiều cao chênh lệch giữa hai người, và trao cho cô một nụ hôn. Keiki không biết tại sao anh lại làm điều đó. Mặc dù anh lẽ ra nên tức giận với cô, nhưng anh thấy mình không thể trách cô gái khi cô bày ra bộ mặt như vậy, và chỉ có thể đưa ra quyết định hôn cô.

“…………”

“…………”

Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, và sau khi hai người tách nhau ra, Mizuha mơ màng ngẩng đầu lên…

“Mizuha…?”

“Ế? Sao mình lại…?”

Một lần nữa, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt cô, rơi xuống…

!?”

“A, Mizuha!?”

Mizuha lau nước mắt rồi lại chạy đi. Lần này, rõ ràng cô bé bỏ chạy vì hành động vừa rồi của Keiki. Khi nhận ra điều này, cậu ấy lại không thể đuổi theo. Keiki chỉ biết vò đầu bứt tai trong sự bực bội.

“Mình đang làm cái quái gì thế này…?”

Dù không muốn cô bé khóc, hành động của cậu lại một lần nữa khiến cô bé rơi lệ. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến đầu óc cậu không còn tỉnh táo. Cuối cùng, cậu lại không thể nói chuyện rõ ràng với Mizuha. Cậu đã làm tổn thương người con gái mình quan tâm. Cậu còn có thể làm gì được nữa?

“…? Chuyện gì thế này?”

Trong lòng tràn ngập hối hận và thất vọng vì sự bất lực của bản thân trong việc làm hòa với cô bé, Keiki ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng nói xung quanh. Vài nữ sinh đang nhìn cậu từ một lớp học khác ở hành lang. Vì các lớp học vừa kết thúc, việc có một vài học sinh còn ở lại là điều dễ hiểu, và họ đã chú ý đến sự ồn ào mà Keiki và Mizuha gây ra.

“…Cậu vừa thấy không? Anh ta hôn cô ấy kìa!”

“…Tớ thấy rõ mồn một luôn. Có lẽ tin đồn đó là thật rồi…”

…Tin đồn?

“Họ đang nói gì vậy?” Keiki bối rối, nhưng cuộc trò chuyện của họ nghe chừng không có gì tốt lành.

“Kei-kun senpai…”

“Hả? …Rintarou?”

Khi quay lại, cậu thấy Mitani Rin đang đứng đó, vẫn mặc đồng phục nam sinh. Bình thường Rin luôn tràn đầy năng lượng, nhưng giờ đây cậu ấy lại nhìn Keiki với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Anh tàn nhẫn quá, Kei-kun senpai… Lừa dối em bấy lâu nay…”

“Hả? Lừa dối cậu? Cậu đang nói gì vậy?”

“Đừng có giả vờ ngu ngơ! Em vừa thấy anh hôn Mizuha senpai đó!”

“Vậy là cậu cũng thấy rồi sao…”

“Không chỉ có vậy đâu. Đã có tin đồn rằng Kei-kun senpai và Mizuha senpai đang hẹn hò, dù hai người là anh em ruột…”

“…Ơ?”

Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ. Sự tồn tại của tin đồn này giải thích cho hành vi kỳ lạ của Mizuha, cũng như những ánh mắt dò xét mà cậu cảm thấy trong thư viện. Keiki chỉ nhận ra khi đã quá muộn, và cậu còn làm mọi thứ tệ hơn với nụ hôn đó. Đúng lúc mọi chuyện tồi tệ nhất, một giọng nói khác lại lọt vào tai Keiki.

“—Kỳ lạ thật nhỉ? Anh em ruột hẹn hò.”

*

Khi trở lại phòng câu lạc bộ, Keiki giải thích những gì đã xảy ra sau khi cậu rời đi. Về việc cậu đuổi theo Mizuha, hôn cô bé, những lời thì thầm từ các nữ sinh, và tin đồn đang lan truyền khắp trường.

“Vậy là cậu biết về tin đồn đó à, Nanjou?”

“Ừm thì, mấy đứa con gái trong lớp tớ có nói qua nói lại vài lần mà.” Mao, người đang ngồi nguyên chỗ cũ, bình tĩnh gật đầu.

Đó là lý do tại sao cô bé bảo Keiki phải bảo vệ Mizuha.

“Mà thôi, hôm nay tớ mới nghe thôi, và vì cậu đang buồn bã vì bị từ chối nên tớ không trách cậu vì không nhận ra.”

“Vậy, những câu chuyện nào đang lan truyền bây giờ?”

“Ừm… Chuyện hai người ôm nhau thắm thiết ở công viên giải trí?”

“Vậy là họ cũng thấy cả chuyện đó nữa sao?”

Lý do những tin đồn này bắt đầu lan truyền là do một nhóm học sinh năm hai tình cờ thấy Keiki ôm em gái mình ở công viên giải trí. Trên thực tế, đó là để che đi chiếc quần lót của Mizuha khỏi bị lộ ra, nhưng những người ngoài cuộc không biết hoàn cảnh đó có lẽ sẽ nghĩ họ trông giống một cặp đôi đang yêu thắm thiết. Đó chính là nguyên nhân gây ra tin đồn rằng Kiryuu Keiki đang hẹn hò với em gái mình.

“Thảo nào tôi cứ thấy có những ánh mắt kỳ lạ. Ra là vậy…”

“Dù anh có thích cô ấy đi chăng nữa, việc ôm ấp công khai như vậy có lẽ là quá đà rồi.”

“Có những trường hợp bất khả kháng dẫn đến chuyện đó mà, được chưa?”

Nếu không có cái ôm đó, tình hình bên dưới váy của Mizuha đã bị cả thế giới nhìn thấy rồi.

“Tao cá là Mizuha biết tin đồn đó. Chắc vì vậy nên cô ấy mới từ chối lời tỏ tình của mày.”

“Nhưng thế thì tại sao Mizuha lại gần gũi với Rintarou đến thế?”

“Hai cậu gọi tôi à?”

“Hửm?”

Một giọng nói đột ngột xen vào cuộc trò chuyện của họ. Keiki quay lại và thấy Rintarou đang cởi giày, bước lên chiếu tatami. Dạo này Rin thường xuyên mặc đồng phục nam sinh.

“Rintarou? Cậu nghe lén à?”

“Đúng vậy! Nghe từ đầu đến cuối luôn ấy chứ! Chẳng phải tôi đi cùng tiền bối đến đây sao?” Mitani trẻ tuổi phụng phịu than vãn.

Cậu ta ôm gối, vẻ mặt u sầu khi họ nói về vụ lùm xùm của anh em nhà Kiryuu.

“Cậu có mặt ở đây thì mọi chuyện dễ hơn nhiều rồi. Hôm trước cậu nói chuyện với Mizuha ở quán cà phê gần ga tàu, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng… sao tiền bối Kei-kun lại biết ạ?”

“Tôi tình cờ nhìn thấy thôi.”

Keiki quyết định không tiết lộ sự thật rằng mình đã theo dõi họ.

“Vậy hai người gặp nhau ở đó làm gì?”

“Tiền bối Mizuha mời tôi. Cô ấy hỏi chúng tôi có nên uống trà ở quán cà phê không.”

“Cô ấy không nói gì khác à?”

“À thì… Có nói gì đó về việc hòa hợp với tôi và điều đó có lợi cho cô ấy…”

“Thì ra là vậy…”

Keiki liếc nhìn Mao, cô ấy dường như đồng tình với suy nghĩ của anh, gật đầu.

“Căn bản là Mizuha đã lợi dụng cậu, Mitani.”

“Ơ? Tiền bối nói vậy là sao ạ?”

“Cô ấy muốn mọi người nghĩ rằng cô ấy thân thiết với một người con trai khác ngoài Kiryuu, để xóa bỏ tin đồn hẹn hò kia.”

“Vậy là tiền bối Mizuha đã đùa giỡn với sự ngây thơ của tôi sao?”

“Cách nói của cậu hơi tàn nhẫn đấy, nhưng về cơ bản là đúng.”

“Không thể nào!? Tôi cứ nghĩ tiền bối Mizuha cuối cùng đã chấp nhận tình cảm của tôi…” Rintarou tái mặt, không thể đối mặt với cú sốc. “…Hả? Giờ nghĩ lại thì tôi khá chắc tiền bối Mizuha đã nhờ tôi giúp xóa tin đồn…”

“Thấy chưa? Cô ấy thực ra không hề lừa cậu.”

“Cậu chỉ không nghe lời cô ấy thôi, Mitani.”

“Ý tôi là, tôi đã quá vui sướng khi được uống trà với tiền bối Mizuha, và tôi mải chú ý đến vòng một của cô ấy đến nỗi chẳng nghe gì cả.”

“Kiryuu, tên này đúng là tệ nhất.”

“Tôi biết.”

Tuy nhiên, điều đó xác nhận rằng Mizuha đã biết về tin đồn đang lan truyền.

“Với lại, tiền bối Kei-kun, tiền bối thật tàn nhẫn.”

“Tôi á?”

“Tôi cứ thắc mắc tại sao tiền bối luôn cản đường tôi, hóa ra là vì tiền bối đang hẹn hò với tiền bối Mizuha! Mà hai người lại không phải ruột thịt, nên hoàn toàn hợp pháp! Tôi cá là tiền bối vuốt ve vòng một của cô ấy mỗi đêm! Ghen tị chết đi được!”

“Không hề, và chúng tôi cũng không hẹn hò.”

“Ơ, thật sao?”

“À thì, tôi đã tỏ tình với cô ấy rồi.”

“Vậy là có rồi! Tôi tuyên bố có tội!”

“Có tội à…?”

“Chà, tiền bối đã là tội phạm ngay khi tiền bối yêu em gái mình rồi.”

“Đến Nanjou cũng đồng ý…”

Hai người họ hoàn toàn đồng điệu.

“Cá nhân tôi thấy, chuyện này chẳng vui tí nào, và tôi muốn tiền bối phải đau khổ đời đời kiếp kiếp. Nhưng với tư cách là anh em cùng cha khác mẹ, về mặt kỹ thuật, tiền bối được phép kết hôn. Nếu luật pháp cho phép, tôi sẽ không cản đường tiền bối.”

“Cậu nói vậy, nhưng Rintarou à, cậu chẳng có cơ hội nào với Mizuha đâu. Cứ tỏ ra thân thiết hơn mức bình thường chỉ thêm phiền phức thôi, nên cậu đừng như vậy nữa được không?”

“Tiền bối có nên nói thẳng vào mặt tôi như thế không hả!?”

Rintarou là kiểu người sẽ không hiểu nếu bạn không nói thẳng ra.

“Nhưng cậu đã làm hỏng bét mọi chuyện khi hôn tiền bối Mizuha ở đó.”

“Tôi cũng hối hận về chuyện đó, nhưng…”

“Thay vì giúp tin đồn lắng xuống, cậu lại đổ thêm dầu vào lửa.”

Đúng như Mao nói, Keiki chỉ khiến những tin đồn trở nên tồi tệ hơn. Chuyện về nụ hôn đó chắc chắn sẽ lan truyền như cháy rừng.

“Biết rõ mọi chuyện rồi thì tớ ủng hộ cậu thôi, nhưng mà tớ e là mọi người sẽ khó mà chấp nhận được mối quan hệ này.”

“Chắc là thế rồi…”

Keiki nhớ lại những gì mình đã vô tình nghe được lũ học sinh bàn tán. Chắc hẳn giờ này tin đồn đó đã lan truyền khắp nơi, trong khi chẳng ai biết tình yêu của Mizuha và cậu bắt nguồn từ đâu.

Thảo nào Mizuha lại nói chúng tôi nên trở lại làm anh em…

Cô bé biết về những lời đồn thổi đó, và cố ý giữ khoảng cách với anh trai mình để bảo vệ cậu.

Giờ thì mình phải làm gì đây?

Nếu muốn tôn trọng quyết định của Mizuha, cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất. Cậu phải lùi bước và giữ khoảng cách với cô bé cho đến khi những lời đồn lắng xuống.

Chúng ta có thực sự trở lại làm anh em như xưa được không?

Liệu họ có thể đưa mối quan hệ của mình trở lại như trước khi họ ý thức về nhau? Trở lại là những anh em bình thường, luôn vui vẻ bên nhau?

…Tất nhiên là không.

Nếu dễ dàng đến vậy thì Keiki đã chẳng phải khổ sở thế này. Cậu đã nhận thức Mizuha như một cô gái, chứ không chỉ đơn thuần là một thành viên trong gia đình. Sự hấp dẫn của cô em gái kế dịu dàng ấy đã ăn sâu vào lòng cậu, khó lòng mà dứt bỏ dễ dàng được. Cậu chưa bao giờ có lựa chọn từ bỏ cô bé.

“Dù khó khăn, nhưng anh yêu Mizuha, nên anh sẽ cố gắng hết sức để chúng ta có thể công khai hẹn hò.”

“Chà, thế thì cũng đúng như tớ đoán thôi. Cậu xem, vòng một của cô bé ấy nhìn mà xem.”

“Cái này thì chẳng liên quan gì đến ngực cô bé cả.”

“Eo ơi, Kiryuu!”

“Sao cậu lại đổ lỗi cho tớ chứ!?”

Dù sao đi nữa, Keiki đã bắt đầu tiến triển.

Mình cần nói chuyện với Mizuha khi về đến nhà.

Trước hết, Keiki cần xác nhận xem Mizuha cảm thấy thế nào. Những gì xảy ra sau đó cậu không thể kiểm soát, nên lo lắng cũng vô ích.

*

Đã hơn 5 giờ chiều, Mizuha vẫn còn mặc nguyên đồng phục, ngồi trong một công viên gần đó. Ánh hoàng hôn chói chang, Mizuha dựa lưng vào chiếc ghế đá mà cô bé và anh trai thường ngồi ăn kem. Vô vàn hối tiếc tràn ngập tâm trí cô bé.

“Tại sao mình lại nói ra những lời đó…?”

Nói rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ấy hay mình chỉ là một lựa chọn từ ngữ tàn nhẫn. Cô bé đã bị sốc khi Keiki và Mao đột nhiên thân thiết với nhau ngay khi cô bé cố ý xa lánh cậu, và rồi đã xúc động quá mức.

“Mình đã bật khóc chỉ vì thấy anh ấy ôm Mao-chan…”

Vì đây là anh trai mình đang nói đến, Mizuha cho rằng đó chỉ là một tai nạn khác, nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé có thể kìm nén cảm xúc của mình.

“Chắc chắn Nii-san giờ đã nhận ra rồi…”

Nhận ra sự thật rằng cô bé vẫn còn tình cảm với cậu.

“Có lẽ vì thế nên anh ấy đã hôn mình…” Cô bé vô thức chạm vào đôi môi.

Cô bé đã sốc khi bị hôn như vậy, và không thể kìm được nước mắt. Không đời nào mọi người không nhìn thấy họ, xét việc họ làm điều đó ở một nơi công cộng. Mặc dù lúc đó cô bé sợ hãi bị nhìn thấy, nhưng tim cô bé vẫn không ngừng đập thình thịch vì phấn khích cùng lúc. Cô bé đã rối bời. Cô bé đã quyết định giữ khoảng cách với Keiki, nhưng cô bé không thể che giấu chút tình cảm nào.

“Mình phải làm gì đây…?”

Mizuha suy sụp trước khi cô bé có thể làm bất cứ điều gì về tin đồn. Cô bé tự mình giận dữ, và bắt đầu khóc. Cô bé có lẽ lại gây rắc rối cho Keiki rồi.

“Mình nên nói gì khi gặp lại Nii-san đây…?”

Cô bé đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình. Cô bé đã giấu tình yêu của mình dành cho anh trai từ khi còn nhỏ. Nhưng cô bé không đủ tự tin để giữ bình tĩnh sau những gì đã xảy ra.

“Mình không muốn về nhà…”

Cô vẫn đang mặc áo khoác, nhưng ngoài trời thì sắp sửa trở lạnh rồi. Tốt nhất là Mizuha nên về nhà càng sớm càng tốt để tránh bị cảm, nhưng làm thế thì cô sẽ gặp Keiki mất. Được sống chung với người mình yêu đúng là tuyệt vời, nhưng vào những lúc như thế này thì cũng có không ít bất tiện. Cô cần thêm chút thời gian để suy nghĩ mọi chuyện.

“…Mizuha-san?”

“Ơ?” Một giọng nói dễ thương cất lên gọi, Mizuha ngẩng đầu. “À...”

Đứng trước mặt cô là—

*

“Mizuha vẫn chưa về nhà…”

Sau khi chia tay Mao và những người khác, Keiki về đến nhà khi mặt trời đã ngả bóng chiều, nhuộm đỏ rực cả con phố, nhưng cánh cửa vẫn còn khóa chặt. Cậu lấy chìa khóa trong cặp ra mở cửa. Lối vào tối om. Cậu cởi giày, đi thẳng vào phòng khách rồi bật đèn lên.

“Trời tối rồi. Em ấy đâu rồi nhỉ?”

Không có dấu hiệu nào cho thấy Mizuha đã về nhà trước Keiki. Thông thường, Keiki sẽ nghĩ rằng em gái đang ghé siêu thị gần đó để mua sắm, nhưng sau những gì đã xảy ra hôm nay, điều đó khó có thể xảy ra.

“Chắc mình nên liên lạc với em ấy…”

Keiki vứt cặp sang một bên, lấy điện thoại thông minh ra khỏi túi quần. Ngay lúc đó, một cuộc gọi đến. Cậu mong đó là em gái mình, nhưng tên hiển thị trên màn hình lại không phải là “Mizuha”, mà là “Koharu-senpai”.

“Koharu-senpai…?”

Tại sao lại là chị ấy? Keiki tự hỏi rồi nhấn nút chấp nhận.

“Alo?”

‘À, Kiryuu-kun? Là Koharu đây.’

“Có chuyện gì vậy ạ?”

‘Chị tình cờ gặp Mizuha-san ở công viên.’

“Khoan đã, Mizuha ở công viên ạ?”

‘Có vẻ như Mizuha đang có chuyện gì đó, nên chị đã mời em ấy qua nhà. Chị định cho em ấy ở lại đây một hôm.’

“Em hiểu rồi…”

Chắc hẳn Koharu đã nghe Mizuha kể điều gì đó. Sau những gì đã xảy ra, Mizuha hẳn rất khó để đối mặt với Keiki lúc này. Vì vậy Koharu hẳn đã đoán được và ra tay giúp đỡ.

“Em có thể nói chuyện với Mizuha không ạ?”

‘Ừm… Chị xin lỗi, có vẻ như em ấy không muốn nói chuyện bây giờ.’

“Em hiểu rồi…”

Keiki đã lường trước điều đó, nhưng miễn là em gái an toàn, cậu cũng không quá đau lòng.

“Vậy chị có thể nói em ấy gọi cho em sau khi bình tĩnh lại được không? Em sẽ đợi cả đêm nay.”

‘Chị hiểu rồi. Chị sẽ nhắn lại cho em ấy.’

“Em xin lỗi vì đã làm phiền chị như vậy.”

‘Chuyện này không có gì to tát cả. Cứ giao Mizuha-san cho chị nhé.’

“Em cảm ơn chị rất nhiều. Xin chị hãy giúp em.” Keiki nói lời cảm ơn rồi kết thúc cuộc gọi.

Ít nhất thì Mizuha không gặp nguy hiểm. Giờ thì đã biết Mizuha đang an toàn, Keiki có thể nói chuyện với em gái sau. Vì em gái sẽ không về nhà, Keiki nhận ra một vấn đề khác.

“Chắc tối nay mình sẽ làm cơm trứng cuộn vậy.”

Dù sao thì cũng không có ai nấu ăn cho cậu. Keiki cởi áo khoác, đi vào căn bếp mà kỳ lạ thay cậu rất ít khi ghé thăm. Đã đến lúc thử thách kỹ năng nấu nướng không tồn tại của mình rồi.

*

Một lúc trước khi Keiki bắt đầu thử tài nấu nướng, Koharu vừa kết thúc cuộc gọi, và giờ cô nhìn về phía Mizuha khi cả hai đang ngồi trong phòng Koharu.

“Chị đã liên lạc với Kiryuu-kun rồi.”

“Em cảm ơn chị rất nhiều.” Mizuha nói từ chiếc đệm ngồi trên sàn.

Cô biết rằng anh trai mình sẽ lo lắng nếu cô không liên lạc bằng cách nào đó, nhưng cô lại do dự không muốn tự mình gọi, đó là lý do cô nhờ Koharu giúp đỡ. Koharu đặt điện thoại xuống bàn và nở nụ cười dịu dàng với Mizuha.

“Phù phù. Đây là lần đầu tiên chị “cưa” được một cô gái như thế này đấy.”

“Em cũng vậy. Đây là lần đầu tiên em được một cô gái “cưa đổ”.”

Tình cờ đi ngang công viên, Koharu bắt gặp Mizuha. Nghe Mizuha kể về hoàn cảnh hiện tại và biết việc về nhà lúc này chắc chắn rất phức tạp, Koharu liền mời cô ấy về nhà mình.

"Mizuha có đói không?"

"Xin lỗi, giờ em không có khẩu vị lắm."

"Vậy thì mình đi tắm trước nhé. Chị không có quần áo vừa size em đâu, nên chị sẽ chuẩn bị ít đồ mặc nhà dành cho khách."

"Em vô cùng biết ơn..."

Cô ấy có nhiều khách đến thăm đến vậy sao? Thế giới của giới nhà giàu vẫn thật khó hình dung đối với Mizuha. Và cô ấy lại một lần nữa nhận ra điều đó sau khi cởi quần áo trong phòng thay đồ và bước vào bồn tắm của nhà Ootori. Bồn tắm này lớn gấp đôi so với cái ở nhà cô. Vì chỉ có Koharu và Mizuha, nên nó gần như quá rộng. Chưa kể, Koharu đã đợi sẵn Mizuha với một miếng bọt biển trong tay.

"Hôm nay chị sẽ tắm cho Mizuha nhé."

"Gì cơ? Chị không cần phải làm đến mức đó đâu..."

"Không cần phải ngại. Em là khách mà, Mizuha."

"Vâng..."

Mizuha lo rằng mình sẽ tỏ ra thô lỗ nếu từ chối Koharu quá nhiều, nên đành miễn cưỡng đồng ý. Trong lúc Koharu tắm rửa cho mình, Mizuha cảm thấy hoài niệm lạ lùng, nhớ lại những ngày còn bé mẹ cô thường tắm cho mình. Sau khi cả hai đã tắm rửa sạch sẽ, họ ngồi trong bồn tắm, đối mặt với nhau.

"Àh, thật sảng khoái quá..."

"Chị rất vui khi em thấy vậy."

"Tiền bối Koharu, da chị đẹp quá."

"Fufu, có thể chị không có thân hình đẹp như mọi người, nhưng ít nhất thì chị sẽ không thua kém về vẻ đẹp tươi trẻ bất tận của mình đâu."

"Đúng vậy. Da chị mịn màng và sạch sẽ thật."

"Em cũng không kém đâu, Mizuha. Thái độ điềm tĩnh và trầm lặng của em thật sự khiến em trông rất trưởng thành."

"Em không biết nữa..." Mizuha không nghĩ mình trưởng thành. "Em vẫn còn là một đứa trẻ mà."

Dù cơ thể cô có vẻ đã lớn ở một vài khía cạnh, nhưng trái tim cô thì còn lâu mới trưởng thành. Cô sợ hãi khi nghĩ rằng có người đang nói xấu cô và anh trai mình. Nếu cô mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ cô đã có thể ngẩng cao đầu khi cả hai có chung tình cảm.

"...Anh ấy đã tỏ tình với em." Mizuha khẽ nói, ánh mắt cụp xuống nhìn mặt nước. "Nhưng em đã từ chối anh ấy. Em nói rằng chúng em không thể hẹn hò."

"Tại sao em lại nói vậy?"

"Có tin đồn ở trường... Rằng chúng em đang hẹn hò dù là anh em ruột, và rằng điều đó thật ghê tởm..." Mizuha kể cho Koharu nghe những lời cô vô tình nghe được.

Tất cả những cảm xúc hạnh phúc trong cô lập tức nguội lạnh khi nghe thấy điều đó.

"Em tuyệt đối không muốn anh ấy phải chịu đựng vì em, đó là lý do tại sao em giữ khoảng cách với anh ấy."

"Thật sao...?"

Keiki đã nói với Mizuha những lời cô hằng mong muốn được nghe, và chỉ cần cô đồng ý lời tỏ tình của anh ấy, cuối cùng họ đã có thể bắt đầu hẹn hò. Thế nhưng, chính Mizuha lại tự mình phủ nhận khả năng đó.

"Ngay cả hôm nay, em cũng đã nói những lời khủng khiếp với anh ấy... Vì em nghĩ anh ấy cuối cùng đã ghét em sau khi em từ chối..."

Ngực Mizuha lại thắt lại chỉ vì nhớ lại điều đó. Nước mắt lại trào ra.

"Không sao đâu."

"...Ể?"

Mizuha ngẩng đầu lên, chỉ thấy Koharu đang lau nước mắt cho mình.

"Chị không nghĩ Kiryuu-kun giận đâu."

"Nhưng..."

"Anh ấy thật sự rất yêu em. Bằng chứng là anh ấy đã nhờ chị nhắn một lời."

"Gì ạ?"

"Anh ấy sẽ đợi cả đêm, nên em có thể gọi cho anh ấy khi nào em bình tĩnh lại."

"Anh ấy..."

Thật không công bằng. Nếu anh ấy nói theo cách đó, Mizuha không thể nào không liên lạc với anh ấy được.

"...Haizz, đôi khi anh ấy thật là bướng bỉnh."

Dù chẳng có cái gan rình trộm lúc em gái tắm, nhưng có những khi anh ấy lại ra dáng một người đàn ông thực thụ. Thoáng chốc, Mizuha nhận ra mình muốn được nghe giọng anh ấy ngay lúc này, và khi ý nghĩ ấy hiện lên, cô bé bất giác phụng phịu. Koharu nhìn hành động đáng yêu ấy với nụ cười ấm áp.

Khoảng nửa đêm, điện thoại của Keiki rung lên. Keiki choàng tỉnh khỏi giường, ấn nút nghe khi vẫn còn ngồi trên nệm. Anh áp điện thoại vào tai, và cuối cùng cũng được nghe giọng nói của cô bé mà anh hằng mong ngóng.

“…Alo? Anh hai?”

“Cảm ơn em đã gọi cho anh, Mizuha.”

“Anh đã nói là đang đợi thì làm sao em không gọi được chứ?”

“Hừm, anh biết ngay mà.”

“Vậy có nghĩa là bây giờ em cúp máy được rồi chứ?”

“Khoan đã nào, đừng vội thế chứ. Em không thể nghe anh nói thêm một lát được sao? Anh đã đợi suốt thời gian qua đấy.”

“Vâng…” Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe thật cứng nhắc.

Cô bé vẫn còn đề phòng Keiki. Nhận ra điều này, Keiki quyết định không đi thẳng vào vấn đề chính, mà thay vào đó, anh bắt đầu một câu chuyện vu vơ.

“Em đang ở chỗ Koharu-senpai đúng không?”

“Vâng, em đang đứng ngoài ban công đây.”

“Đợi đã, ở ngoài sao? Em không lạnh à?”

“Chị senpai cho em mượn cái áo khoác rồi.”

“À, được rồi.”

“Còn anh thì sao, anh hai? Anh đã ăn bữa tối tử tế chưa?”

“Rồi, anh đã thử làm món cơm cuộn trứng. Nhưng nó không ngon bằng món em làm đâu, Mizuha à.”

“Thật ra em rất muốn thử đấy.”

Khi nói chuyện về đồ ăn, giọng cô bé dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Keiki có thể cảm nhận được Mizuha đang dần thả lỏng hơn. Có lẽ bây giờ là lúc thích hợp.

“Hôm nay anh nghe Rintarou kể. Em biết về tin đồn của anh đang lan truyền ở trường đúng không?”

“……”

“Và vì chuyện đó, em đã nói rằng chúng ta không thể hẹn hò, vì chúng ta là anh em ruột.”

“…Đúng vậy.”

Cô bé có lẽ nhận ra rằng việc che giấu là không thể vào lúc này, nên đã thú nhận đó là lý do.

“Tại sao em không nói cho anh biết?”

“Dù em có nói thì mọi chuyện có thay đổi gì không?”

“Ý anh là…”

“Chúng ta là anh em ruột, đó là sự thật mà, đúng không?”

“Em nói không sai, nhưng mà…”

Dù vậy, Keiki vẫn muốn cô bé dựa dẫm vào anh. Có lẽ đó chỉ là lòng tự trọng của riêng anh.

“Em nghĩ rằng nếu em ở bên anh, anh sẽ chỉ phải chịu đựng thôi.”

“Anh không quan tâm người khác nói gì đâu, em biết đấy.”

“Dù anh không quan tâm, nhưng em thì có. Em không muốn mọi người chỉ trỏ vào anh chỉ vì em.”

“Mizuha…”

“Em xin lỗi, anh hai…”

“Không sao đâu, lỗi không phải do em.”

Keiki hoàn toàn không có ý định đổ lỗi cho Mizuha bất cứ điều gì. Nếu có thì Keiki mới là người đã ôm lấy cô bé ở công viên giải trí, và nắm tay cô bé trên đường về nhà.

“Thế nên em đã quyết định nghỉ học vào ngày mai. Chị senpai cũng nói em có thể ở lại một thời gian… Nhưng em sẽ trở lại vào tuần tới.”

“…Được rồi.”

Đó có lẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này. Toàn bộ vụ hôn hít có lẽ sẽ bắt đầu bùng lên ở trường từ ngày mai. Cho đến khi cả hai làm rõ cảm xúc của mình, việc giữ khoảng cách an toàn có lẽ là lựa chọn khôn ngoan nhất.

“Có một điều anh muốn hỏi em.”

“Gì ạ?”

“Mizuha, em không đột nhiên ghét anh đúng không?”

“…Không.” Cô bé ở đầu dây bên kia nói. “Thật ra, em đã rất hạnh phúc khi nghe lời tỏ tình của anh, anh hai. Em đã rất vui khi biết anh thích em. Đó là những lời mà em vẫn luôn muốn nghe.”

“Mizuha…”

Giọng cô bé nghe đầy hân hoan. Dù họ cách xa nhau như vậy, Keiki vẫn cảm thấy như thể anh có thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô bé ngay trước mắt mình.

“Nhưng em vẫn nghĩ chúng ta nên trở lại làm anh em bình thường. Dù chúng ta có bắt đầu hẹn hò trong tình cảnh này, cả hai chúng ta cuối cùng cũng sẽ bị tổn thương, và chẳng ai trong chúng ta sẽ hạnh phúc.”

“…Anh hiểu rồi.”

Vậy là hết. Với suy nghĩ đó, Keiki im lặng. Vì đã quá nửa đêm, có lẽ họ chỉ có thể nói chuyện đến đây mà thôi.

‘Vậy hẹn gặp lại nhé?’

“Ừ. Giữ ấm nhé.”

‘Anh cũng vậy nhé, Nii-san.’

Mizuha nói cụt ngủn “Ngủ ngon nhé”, rồi cúp máy. Keiki nhìn chằm chằm vào điện thoại thêm vài khoảnh khắc, suy ngẫm về câu nói cuối cùng của Mizuha.

“Trở lại làm anh em bình thường sao…?”

Giờ thì Keiki đã hiểu những gì Mizuha đang phải trải qua. Ngay cả Keiki cũng không ngây thơ đến mức không nhận ra ý nghĩa nặng nề đằng sau những lời đồn đại, và việc chúng khiến Mizuha lo sợ khi hẹn hò công khai đến mức nào.

“Mình biết cả hai đều có cùng cảm xúc, nhưng mình nên làm gì đây…?”

Phạm vi của vấn đề quá lớn. Keiki chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Dù vậy, nhờ cuộc điện thoại này, Keiki cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ cần thế thôi cũng đủ để cậu có thể ngủ một cách yên bình phần nào.

*

Vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, Keiki ngồi một mình trong phòng thư pháp, nhồm nhoàm nhồi bánh ngọt vào miệng. Cậu không giỏi nấu ăn đến mức có thể tự làm cơm hộp, nên đành phải ăn tạm đồ mua từ cửa hàng tiện lợi trên đường đến trường. Trong lúc ăn bánh ngọt, Keiki sắp xếp lại trong đầu những thông tin cậu đã thu thập được từ cuộc trò chuyện với Mizuha.

“Vẫn có lựa chọn là chúng ta hẹn hò bí mật, nhưng mà…”

Họ có thể hành xử như anh em bình thường ở trường và hẹn hò khi ở riêng. Tuy nhiên, điều đó về cơ bản đồng nghĩa với việc họ chấp nhận rằng mối quan hệ của mình là sai trái, và Mizuha có lẽ cũng sẽ không chấp nhận điều đó. Vì mọi chuyện đã đến nước này—

“Có vẻ như chúng ta cần phải làm gì đó với những lời đồn thổi kia.”

Vấn đề là… bằng cách nào? Dù không có chung huyết thống, họ vẫn thường được coi là anh em. Với danh nghĩa đó đè nặng lên vai, họ không thể sử dụng những phương tiện truyền thông đã dùng để vận động tranh cử Hội học sinh được nữa.

“Làm thế nào để mọi người chấp nhận chúng ta đây…?”

“Nghe phức tạp thật.”

“Ếh!?… À, Fujimoto-san?”

“Chào cậu, Kiryuu-kun.”

Keiki thậm chí không nhận ra Fujimoto Ayano đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Một bên mắt của cô như thường lệ bị mái tóc che khuất. Cô giơ một tay lên, thân thiện chào “Này.”

“Fujimoto-san, cậu ở đó từ lúc nào vậy?”

“Từ khi cậu bắt đầu nói về chuyện không thể trở lại làm anh em bình thường ấy.”

“Vậy là từ lúc đầu luôn…” Keiki cảm thấy xấu hổ khi biết Ayano đã nghe hết mọi chuyện.

“Cậu có vẻ đang mải suy nghĩ nên tôi ngại làm phiền.”

“Cảm ơn lòng tốt của cậu… Vậy cậu đến đây làm gì vậy, Fujimoto-san?”

“Tôi muốn xem cậu thế nào. Tin đồn về cậu đang lan đi khá nhiều đấy.”

“À….”

Vậy là ngay cả cô ấy cũng đã nghe được tin đồn. Nhờ nụ hôn như đổ thêm dầu vào lửa, không đời nào Hội trưởng Hội học sinh lại không biết chuyện này. Lý do Keiki không ăn cơm trong lớp chỉ đơn giản là để tránh vô số câu hỏi từ các bạn nam cùng lớp.

“Tôi nghe Mitani-kun kể. Rằng cậu đã yêu vòng một của Kiryuu-san.”

“Tôi không yêu vòng một của Mizuha đâu nhé!”

“Nhưng cậu thích vòng một của cô ấy mà, đúng không?”

“Ý tôi là, tất nhiên là tôi thích, nhưng… Khoan đã, đó là câu hỏi kiểu gì vậy?!”

Keiki đang bị ép phải thú nhận điều gì vậy chứ?

“Fujimoto-san, cậu đang cố xen vào giữa chúng tôi sao?”

“Không hề, nhưng… Tôi chỉ muốn nghe xem cậu định làm gì. Tôi hình dung rằng việc khiến mọi người chấp nhận mối quan hệ của cậu sẽ rất khó khăn.”

“Đó là điều tôi đang cố gắng tìm hiểu ngay bây giờ đây.”

Keiki và Mizuha là anh em. Cứ tưởng rằng họ đã vượt qua được khoảng cách đó giữa hai người, thì một trở ngại khác lại xuất hiện.

“Tôi đã nghĩ đến việc hẹn hò bí mật, nhưng tôi thực sự muốn công khai tán tỉnh Mizuha. Thay vì giấu giếm mọi thứ, tôi muốn khoe khoang một cách công khai về việc bạn gái tôi đáng yêu đến mức nào.”

“Kiryuu-kun…”

“Tôi muốn làm gì đó với mấy lời đồn đại kia…”

Mấy lời đồn đại đã lan đi xa đến mức này thì e rằng khó lòng mà dẹp yên trong một sớm một chiều. Hơn thế nữa, còn có một vấn đề lớn hơn nhiều.

“Mizuha đã nói là con bé muốn trở lại làm anh em như trước. Nếu tôi làm gì đó không cần thiết, chẳng phải sẽ như giẫm đạp lên tình cảm của con bé sao…”

Mizuha về cơ bản đã nói rằng con bé muốn giữ khoảng cách giữa hai người. Cô bé không muốn Keiki bị đối xử ác ý, đó là lý do cô bé muốn mọi chuyện trở lại như trước khi họ thổ lộ tình cảm. Những gì Keiki đang nghĩ đến lại hoàn toàn đi ngược lại quyết định mà cô bé đã đưa ra.

“Tôi nghĩ cậu có thể ích kỷ hơn một chút, Kiryuu-kun.”

“Ích kỷ là sao cơ?”

“Giống như điều cậu đã nói với tôi trong cuộc tranh cử ấy, Kiryuu-kun.”

“À, phải rồi…”

1321.jpeg?w=722

Khi Ayano và Megumi đang tranh giành vị trí Hội trưởng Hội học sinh, Keiki đã từng nói điều tương tự với Ayano khi cô ấy cố gắng gánh vác mọi chuyện một mình.

“Tình yêu là chiến trường, nên nếu chỉ nghĩ cho đối phương thì sẽ chẳng đi đến đâu cả.”

“Nghe có vẻ thuyết phục một cách kỳ lạ nhỉ…”

“Cậu biết không, tôi thực ra cũng vừa mới tan vỡ trái tim cách đây không lâu đấy.”

“Thật sao!?”

Vậy mà dù thế, cô ấy vẫn ở đây để quan tâm đến Keiki. Ayano đúng là một người tuyệt vời.

“Việc quan tâm đến đối phương rất quan trọng, nhưng tôi nghĩ cậu nên chọn làm bất cứ điều gì cậu tin tưởng, Kiryuu-kun.”

“Bất cứ điều gì mình tin tưởng sao…”

Điều đó cơ bản có nghĩa là ưu tiên cảm xúc của bản thân hơn cảm xúc của người khác. Nếu Mizuha không đồng ý với Keiki, thì cậu chỉ cần thuyết phục cô bé mà thôi.

“…Có lẽ cũng không tệ chút nào, ừ.”

Dù sao đi nữa, mọi thứ lúc này đang bế tắc. Keiki có lựa chọn là bỏ qua mong muốn của Mizuha, khiến cô bé phiền lòng, nhưng vẫn tin tưởng vào cảm xúc của mình và sự đúng đắn của chúng.

“Fujimoto-san, tôi có thể nhờ cô một việc không?”

“Đương nhiên rồi.” Ayano gật đầu mỉm cười với cựu thành viên Hội học sinh tạm thời của mình. “Đổi lại, tôi muốn một chiếc quần lót cũ của Kiryuu-kun.”

“Tôi sẽ cân nhắc.”

Đương nhiên Keiki sẽ không hoàn toàn chấp thuận những điều kiện như vậy, nhưng trong tình huống này, cậu phải nắm lấy mọi sự giúp đỡ có thể. Cậu sắp biến toàn bộ học sinh trong trường thành kẻ thù để được ở bên cô gái mình yêu. Một chiếc quần lót đổi lấy sự giúp đỡ của vị Hội trưởng Hội học sinh bá đạo thì quả là một cái giá quá nhỏ.

*

Buổi sáng đầu tuần mới đã đến, Mizuha khoác áo khoác ngoài đồng phục, đi một con đường khác thường lệ đến trường. Tuy nhiên, đôi chân cô bé nặng trĩu đến không chịu nổi.

*Mình thật sự không muốn đến trường…*

Mizuha cảm thấy u sầu khi nghĩ đến việc đến ngôi trường có lẽ đang tràn ngập những lời đồn đại kỳ quặc về mình và anh trai. Mặc dù vậy, cô bé đã nghỉ học một ngày rồi. Nếu cô bé nghỉ thêm nữa, có lẽ sẽ gây rắc rối cho bố mẹ, nên đó không phải là một lựa chọn. Với quyết tâm đó trong đầu, Mizuha đã bước ra khỏi Biệt thự Ootori.

Mặc dù cô bé đã rời đi khá sớm, nhưng khi đến cổng trường, nơi đó đã chật kín học sinh, và cô bé có thể cảm thấy vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình.

“…………”

Cố gắng thoát khỏi chúng, cô bé vội vã băng qua cổng trường. Đến tiền sảnh, cô bé thay dép đi trong nhà rồi đi về phía lớp học. Nhưng đúng lúc cô bé bước lên cầu thang vào hành lang vắng vẻ…

“A…”

Tại chiếu nghỉ giữa cầu thang, Mizuha không thể bước tiếp khi cô bé nhìn thấy một nhóm mặt quen thuộc.

“Lại là mấy cô gái đó…”

Một cô gái cao lớn với mái tóc dài và một cô gái khác tóc ngắn, xỏ khuyên tai. Họ là bạn cùng lớp 2B của Keiki, đang bàn tán về tin đồn liên quan đến cậu và Mizuha vào cái hôm cậu tỏ tình.

"Họ lại nói chuyện về chúng ta à...?"

Lồng ngực Mizuha thắt lại khi nhớ lại chuyện tuần trước. Họ đã từng gọi việc anh em ruột thịt hẹn hò là "ghê tởm", nói xấu sau lưng cô và Keiki.

"—Này, cậu nghe gì chưa? Có thông tin mới về Kiryuu và em gái cậu ấy đó."

"Nghe rồi chứ! Tớ không ngờ họ lại là... vị hôn phu, vị hôn thê được bố mẹ chấp nhận cơ đấy!"

"...Hả?"

Nghe những lời hai cô gái trao đổi, Mizuha bật ra một tiếng ngớ người. Đúng như dự đoán, họ đang nói về Keiki và Mizuha, nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại hoàn toàn không như cô nghĩ. Trong khi Mizuha chết lặng vì sốc, cuộc nói chuyện của họ vẫn tiếp diễn.

"Em gái cậu ấy thực ra không có người thân, nên được gia đình Kiryuu nhận nuôi, đúng không?"

"Đúng vậy! Rồi cô em gái đã tỏ tình với cậu ấy, và Kiryuu từ từ cũng nảy sinh tình cảm!"

"Họ thậm chí còn thuyết phục được bố mẹ để họ bắt đầu hẹn hò! Chuyện này y như một bộ phim truyền hình vậy! Tớ cứ nghĩ Kiryuu là một người nhạt nhẽo và nhàm chán, nhưng hóa ra khi đã quyết tâm thì cậu ấy cũng có gan đấy chứ, hả?"

"Đúng rồi~"

"...Hả? Cái gì? Xin lỗi?"

Dòng thông tin ào ạt này khiến đầu Mizuha quay mòng mòng. Có những phần quen thuộc trong câu chuyện, nhưng những phần khác lại là điều cô mới nghe lần đầu, khiến Mizuha bối rối. Từ khóa quan trọng nhất mà cô không thể bỏ qua...

Vị hôn phu, vị hôn thê? Họ đang nói... về loại vị hôn phu, vị hôn thê đó sao?

Vị hôn phu, vị hôn thê lẽ ra phải là người khác giới có lời hứa hẹn sẽ kết hôn. Và hai cô gái này lại gọi Keiki và Mizuha là vị hôn phu, vị hôn thê. Mizuha hoàn toàn và triệt để lạc lối. Cái đoạn về việc họ được bố mẹ chấp nhận hay đại loại thế thậm chí còn không đọng lại trong đầu cô.

Chuyện gì đang xảy ra vậy...?

Tin đồn đầu tiên là về việc Mizuha và Keiki hẹn hò. Giờ thì nó đã tiến xa hơn, thành ra họ đã đính hôn.

"Và chúng ta đã đi nói lung tung về họ mà không biết hoàn cảnh..."

"Đúng vậy... Tớ thấy hơi có lỗi rồi..."

Dù mới vài giây trước còn rất phấn khích, nhưng giờ đây không khí giữa họ đã dịu lại. Dường như họ đang suy nghĩ lại hành động của mình, thậm chí còn cảm thấy tội lỗi. Tuy nhiên, quan trọng hơn là—

"Này, hai cậu đang nói chuyện gì vậy!?"

"Hả? Khoan đã, đó không phải là cô em gái trong tin đồn sao!?"

"Khoan, cô ấy ở đây!?"

Chưa kịp nhận ra mình đang làm gì, Mizuha đã lao lên cầu thang và áp sát hai cô gái.

"Nói cho tớ rõ hơn về những gì các cậu vừa nói đi!" Mizuha gần như điên cuồng cầu xin chi tiết.

Đáp lại, cô gái tóc dài hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng giải thích.

"Bọn tớ cũng không rõ chi tiết, nhưng thứ Sáu tuần trước, họ đã phát hành một bài báo ngoại truyện trên báo trường đó."

"Đúng rồi, đúng rồi. Đó là một bài báo trên trang web của hội học sinh... Khoan đã, sao cậu lại không biết chuyện này?"

"Một bài báo từ hội học sinh..."

Có vẻ như lần này có kẻ khác đang tung tin đồn khác. Đương nhiên, chỉ có một người được lợi từ việc này. Mizuha rút điện thoại thông minh ra và gửi tin nhắn cho Keiki, hỏi: 'Anh đang ở đâu?'

"Anh hai..."

Ngay cả sau khi gửi tin nhắn, ánh mắt Mizuha vẫn dán chặt vào màn hình. Kỳ lạ thay, hai cô gái bên cạnh cô cũng hóng theo. Cuối cùng, một tin nhắn trả lời đã đến.

"!"

Khi nhìn thấy tin nhắn trả lời, Mizuha chạy vội lên cầu thang.

*

Keiki đang đợi trước hàng rào trên sân thượng của tòa nhà lớp học thì Mizuha xông qua cánh cửa.

"Anh hai...!"

“Ồ, nhanh thật.”

Mizuha vẫn còn vội vã với chiếc áo khoác và cặp sách trên tay, chắc hẳn đã chạy thẳng đến đây mà chưa kịp vào lớp. Cô đặt phịch tất cả xuống đất rồi tiến lại gần Keiki.

“Chuyện gì mà bảo chúng ta là hôn thê hôn phu vậy?”

“À, ra là em đã nghe rồi.”

“Mấy bạn nữ trong lớp anh đang bàn tán đó.”

“Thì ra là vậy. Anh cứ nghĩ sẽ mất thêm chút thời gian nữa, nhưng đúng là tin đồn lan nhanh hơn mình tưởng.”

“Vậy là anh đã bắt đầu chuyện này…”

Mizuha đã đoán trước được điều đó khi nhận tin nhắn, nhưng xem ra anh trai cô quả thật là chủ mưu. Nhận ra điều này, Mizuha có chút bực mình.

“Tại sao anh lại tung tin đồn chúng ta đính hôn?”

“Đó không phải là tin đồn.”

“Hả?”

“Anh đã nói chuyện với bố mẹ và nhận được sự cho phép chính thức để kết hôn rồi.”

“Anh đã… hỏi họ sao? Anh đã kể với họ về chúng ta?”

“Đúng vậy. Dĩ nhiên anh chỉ nói những gì có thể, nhưng anh đã giải thích cảm xúc của chúng ta và tin đồn đang lan truyền ở trường. Cả hai người đều bất ngờ, nhưng họ đồng ý khá nhanh.”

“Họ đã… đồng ý sao?”

“Tất nhiên, điều kiện của họ là chúng ta phải trở thành những thành viên có ích cho xã hội trước đã. Nhưng bố nói rằng ông thà để con trai mình cưới cô con gái đáng yêu của ông, còn hơn là gả em đi cho một thằng vô tích sự tầm thường nào đó.”

“…Nghe đúng là lời bố nói.” Mizuha quá hiểu tính cách của bố mẹ mình và sự kỳ lạ của họ.

“Giờ thì bố mẹ đã cho phép rồi, không ai có thể phàn nàn nữa. Anh chắc chắn rằng tin đồn sẽ sớm thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.”

“Cái đó cũng là anh nghĩ ra sao?”

“Nếu anh em hẹn hò là một ý tồi, thì chỉ cần xóa bỏ cái phần vấn đề đó đi. Nếu anh biến chúng ta từ anh em thành hôn thê hôn phu, thì việc sống chung dưới một mái nhà đâu còn là vấn đề nữa, đúng không?”

“Chuyện đó… đúng là vậy, nhưng…”

Vấn đề xoay quanh mối tình bị cấm đoán giữa anh em ruột. Nếu có bất kỳ vấn đề đạo đức nào với điều đó, giải pháp duy nhất là thay đổi hoàn toàn mối quan hệ của họ. Đó là lý do Keiki đã tung tin Kiryuu Mizuha là hôn thê của Kiryuu Keiki. Khi đã quyết định vậy, tất cả những gì còn lại là hành động. Anh liên lạc với bố mẹ để xin phép, và với sự giúp đỡ của nhiều người, đã liên hệ với câu lạc bộ báo chí để viết bài báo đó, nói với họ rằng Mizuha chỉ là em gái kế của anh, rằng cô được nhận nuôi, và cô đã tỏ tình với anh. Và cuối cùng là Keiki cũng dần yêu cô ấy.

“Để thay đổi tin đồn theo hướng tốt hơn, anh đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của hội học sinh, những người ở câu lạc bộ báo chí, và rất nhiều người khác nữa. Sẽ là không thể nếu anh làm một mình.”

Ván cờ đã được khởi động, và tất cả những gì còn lại là chờ đợi. Mặc dù không có tiết học vào cuối tuần, nhưng mọi người vẫn đến trường để tham gia câu lạc bộ, vì vậy tin tức lan truyền tự nhiên. Tin đồn mới đã bắt đầu lan truyền vào thứ Bảy. Ngay cả Rintarou cũng giúp đỡ bằng cách làm người trung gian với câu lạc bộ báo chí, dù anh vẫn còn tiếc nuối về mối tình đơn phương với Mizuha.

Không khí trong trường thay đổi ngay sau đó, các học sinh chúc phúc cho mối quan hệ của họ thay vì xa lánh. Họ lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, nhưng không phải theo nghĩa tiêu cực như trước. Đó là điều Mizuha tự mình cảm nhận được.

“Anh xin lỗi vì đã làm chuyện này trong bí mật. Anh nghĩ rằng nếu không làm vậy thì em sẽ không hẹn hò với anh.”

“Nhưng trở thành hôn thê hôn phu ư? Chuyện đó điên rồ quá.”

“Có lẽ vậy.”

Dù vậy, làm như vậy vẫn có những lợi ích nhất định. Bởi lẽ, sẽ không ai cản trở tình yêu của họ nữa. Đây là một cái kết thích hợp.

“Thôi thì, giờ những rào cản đã không còn, chỉ cần em đồng ý lúc này, không lâu nữa em sẽ về chung một nhà với anh…” Keiki cố hết sức che giấu vẻ căng thẳng, rồi nhìn Mizuha, với dáng vẻ y hệt hồi mới tỏ tình. “Em hãy hẹn hò với anh nhé!”

“…Không.”

“Hả!?”

Ngay cả những người tạo ra họ trên thiên đàng cũng phải sốc khi câu trả lời của Mizuha vẫn là một lời từ chối. Hơn nữa, cô còn lảng tránh ánh mắt anh.

“Ưm, Mizuha-san? Đây không phải là lúc em nên nói ‘có’ sao? Có phải em đang giận vì anh đã tự ý quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý em không?”

“Cũng không hẳn là vậy, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Đây là chuyện kết hôn mà. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Có thật sự ổn không khi quyết định một chuyện quan trọng như vậy một cách tùy tiện như thế?”

“À, chuyện đó ư?”

“Chuyện đó…”

“Khi anh quyết định thổ lộ, anh đã hạ quyết tâm sẽ dành trọn phần đời còn lại ở bên em.”

“…………” Mắt Mizuha mở to.

Keiki không chỉ nói cho vui. Shouma trước đây đã hỏi Keiki về suy nghĩ của anh về hôn nhân, và Keiki đã trả lời là có. Anh quyết tâm chịu trách nhiệm biến cô em gái của mình thành người yêu.

“Anh nói thật, em không còn lựa chọn nào khác nữa đâu, Mizuha à.”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Anh sẽ không để em quên đâu. Em đã cướp nụ hôn đầu của anh ở bể bơi, nhớ không?”

“A-À… Chuyện đó có lẽ đã xảy ra?” Mizuha lúng túng lảng đi ánh mắt.

Cảm giác tội lỗi vì đã cướp đi nụ hôn đầu của anh trai không dễ gì tan biến.

“Em biết không, anh luôn ngưỡng mộ tình yêu. Anh muốn yêu một cô gái, hẹn hò với cô ấy, và trao một nụ hôn mà anh sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại.”

“Ồ-Ồ…?” Mizuha không chắc cuộc trò chuyện này đang đi về đâu.

“Em đã cướp đi nụ hôn đầu quý giá của anh, cái nụ hôn mà anh đã định dành cho người yêu định mệnh của mình. Và anh sẽ bắt em phải chịu trách nhiệm về chuyện đó!”

“…………”

Đó là lần đầu tiên Mizuha nghe anh trai thổ lộ tình cảm với mình. Trong một khoảnh khắc, Mizuha ngây người ra, nhưng… cuối cùng, một tiếng cười khẽ thoát ra từ môi cô.

“Em đoán là em sẽ phải chịu trách nhiệm vậy.”

“Vậy thì…”

“…Vâng.” Mizuha gật đầu, má cô ửng hồng. “Em thật sự rất hạnh phúc. Về những gì anh đã làm cho em, và cả việc anh đã cố gắng vì em như thế nào. Em cứ ngỡ mình sẽ khóc vì quá đỗi vui mừng…”

Cô chắc hẳn đã kìm nén bấy lâu nay, bởi vì khi nói ra những lời này, cô dường như sắp vỡ òa trong nước mắt. Cô tiến lại gần Keiki, nắm lấy tay anh, và ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ.

“Tình yêu đôi lứa thật là một điều tuyệt vời.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận