Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 5: Những kẻ biến thái yêu nhau và hẹn hò đôi.

0 Bình luận - Độ dài: 9,284 từ - Cập nhật:

Nếu anh chị yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên MXH, tham gia Discord và hỗ trợ bọn mình qua Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6

https://www.patreon.com/CClawTrans

Keiki mới chỉ nhận ra tình cảm của mình dành cho Mizuha gần đây thôi. Khởi nguồn là từ chuyến đi hai người cùng nhau cách đây mấy hôm. Khi Mizuha sốt nặng, cô gái phải cởi đồ để nhờ anh lau mồ hôi, và vẻ đẹp ấy khiến chàng trai đắm say. Anh đã cố gắng không nghĩ nhiều về nó, nhưng cảm giác dâng trào trong lòng rõ ràng chẳng phải thứ tình cảm dành cho ruột thịt. Không lâu sau, Keiki nhận ra mình đã bắt đầu nhìn em gái như một người khác giới.

Rồi khi Rintarou bắt đầu tấn công Mizuha quyết liệt hơn, Keiki cảm thấy ghen tuông bất cứ khi nào nghe tin hay nhìn thấy họ bên nhau. Shouma bảo anh giống ông bố bị cướp mất con gái, nhưng không đúng chút nào. Keiki chỉ đơn giản là không thích cô gái mình thầm yêu bị người khác ve vãn. Kể từ khi biết thân phận "Cô bé Lọ Lem", bị Mizuha tỏ tình, đánh cắp nụ hôn đầu, đến cả việc phát hiện ra hai người không cùng huyết thống... càng lúc anh càng ý thức hơn về em.

Cô bé em gái dễ thương ngày nào giờ đã thành cô gái khiến trái tim anh rung động. Ban đầu, Keiki như chết điếng. Cô em gái vốn luôn chỉ là em gái, nay bỗng trở thành một phụ nữ. Tim anh đập thình thịch khi đụng phải thân thể trần truồng của em, rực cháy ghen tuông khi thấy em nói chuyện với người khác, lại nhảy múa tưng bừng trước nụ cười hớn hở của em. Bao thứ cảm xúc đan quyện khiến anh không thể làm ngơ mãi, buộc phải đối mặt với chúng.

Sau bao lần nhận được tình cảm ngọt ngào của Mizuha, Keiki không còn xem em như một người em gái đơn thuần nữa. Đến giờ, chỉ cần nhìn thấy em, anh đã khao khát ôm em vào lòng. Muốn vòng tay siết chặt em và trao lên khuôn mặt ấy những nụ hôn nồng cháy. Thế nhưng - sao có thể được khi hai người còn chưa hẹn hò? Chàng trai miễn cưỡng kìm nén mọi ước muốn của bản thân. Thế mà...

“Zzz…”

“Lại chui qua giường anh rồi…”

Cô gái mà anh đêm ngày thương nhớ đã lại chui vào giường anh ngủ.

“Dạo này ngày nào cũng vậy…”

Hôm nay là ngày 15/2, Mizuha vẫn ngủ say xưa trong phòng anh, coi Keiki như chiếc gối ôm. Chuyện này dĩ nhiên đã xảy rồi, nhưng gần đây tần suất tăng vọt. Cô em dường như vẫn ám ảnh sau lần Keiki mắc kẹt trên núi tuyết, nên đây như một cách tự bảo vệ để anh không bỏ rơi em giống như ba mẹ.

Với kẻ cuồng em tự nhận như anh, đây là niềm hân hạnh chứ sao. Nhưng giờ đây khi đã giãi bày lòng mình, Keiki chẳng khác nào con cọp đói. Nhìn cô gái ngủ ngon lành bất cần thế này, anh khó lòng kiềm chế bản thân lắm.

“Em vẫn chẳng hề hay biết tình cảm của anh. Ngủ ngon lành đến bất công…”

Keiki cảm thấy mình từng nói câu tương tự. Đúng rồi, chính sau khi phát hiện bản chất biến thái của Mizuha. Lúc về phòng còn tắm mát trên người, thấy em yên giấc trên giường mình, anh đã càu nhầu về sự vô tư đến tội nghiệp kia.

“Không công bằng chút nào. Chẳng thể nào nổi giận khi thấy em ngủ bình yên như thế này được.”

Gương mặt ngủ say chẳng khác nào thiên thần. Nó khiến anh muốn cưỡng đoạt em ngay. Đành cố ghìm lòng bằng cách chọt chọt vào bên má vô thức của em. Cô gái rên khẽ đầy dễ thương.

“Ưm… A, niisan?”

“Chào buổi sáng, Mizuha.”

“Chào buổi sáng, niisan.”

Mizuha vẫn còn nằm trên giường, khẽ chào anh một tiếng trong trạng thái ngái ngủ. Lúc nào em ấy cũng lễ phép như vậy, dù là với người trong nhà. Cứ chào hỏi đàng hoàng thì chẳng bao giờ sai.

“Vậy nói cho anh nghe xem nào, sao em lại chui vào giường anh thế này?”

“Vì em muốn ngủ cùng với Anh.”

“Anh hiểu rồi. Anh thích sự thành thật của em đấy.”

“Anh sẽ không giận sao?”

“Ừm, bên ngoài trời vẫn còn lạnh, nên có thêm một chút hơi ấm cũng không sao.”

“Phù phù. Cuối cùng thì anh vẫn tốt với em gái mình thôi. Đó là lý do tại sao em yêu anh, Anh.”

“Anh cũng yêu em, Mizuha.” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, và Mizuha đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Đối với hai người, câu nói ‘Anh yêu em’ chỉ là một lời chào thông thường, nhưng Keiki thì vẫn chưa dám thổ lộ thứ tình cảm đang nảy nở trong lòng.

“Anh muốn ở lại thế này thêm chút nữa, nhưng cứ thế này thì chúng ta sẽ muộn mất.”

Mizuha miễn cưỡng rời khỏi giường. Cô bé đang mặc một bộ đồ ngủ bông mềm mại, không quá dày. “Em đi thay đồ và làm bữa sáng đây. Anh đừng có ngủ thiếp đi nữa đấy nhé, Anh.”

“Anh biết rồi.”

Hài lòng với câu trả lời của anh trai, Mizuha rời khỏi phòng. Keiki dõi theo bóng em gái đi khuất rồi thở dài.

“Chà, em gái mình đáng yêu thật đấy…”

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim anh đã đập thình thịch suốt từ nãy đến giờ. Sau tất cả những gì em gái đã làm, dù Keiki có không kìm được lòng mà lao vào em thì cô bé cũng chẳng thể phàn nàn. Anh cảm thấy mình xứng đáng được khen ngợi vì đã không làm thế.

Có lẽ Mizuha cũng không ngại ngay cả khi anh làm vậy…

Suy cho cùng, em ấy đã từng mời anh ‘cùng nhau làm tình’ một lần rồi, nên chuyện đó cũng dễ hiểu. Bên ngoài thì Mizuha có vẻ là một cô gái điềm đạm và kín đáo, nhưng thực chất em ấy cũng khá quyết đoán.

“Giờ thì mình nên tỏ tình với Mizuha thế nào đây…?”

Mizuha luôn thẳng thắn, luôn thúc giục Keiki chấp nhận em ấy. Đối với anh, việc chủ động đưa ra ý định hẹn hò lại khó hơn anh nghĩ. Ít nhất là việc tỏ tình ngay trong nhà cảm thấy không đúng. Nhưng vậy thì nên làm ở đâu, khi nào và làm như thế nào đây? Gần đây Keiki đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó.

Cũng trong ngày hôm đó, sau khi tan học, anh ngồi trong lớp 2B quen thuộc, trò chuyện với Shouma và xin lời khuyên.

“Vậy nên anh đang phân vân không biết khi nào thì nên tỏ tình với Mizuha.”

“Anh vẫn chưa nói với em ấy à?”

“Ừ, đó chính là vấn đề đấy.”

“Nhưng em ấy đã tỏ tình với anh rồi mà, đúng không?”

“Đúng vậy, em ấy lúc nào cũng nói là thích anh nhiều lắm.”

“Vậy thì anh lo lắng làm gì nhiều thế? Cả hai người đều yêu nhau mà, cứ nói ra là em ấy sẽ hạnh phúc thôi. Anh không nghĩ vậy sao?”

“Đúng là thế, nhưng mà…”

“Anh vẫn còn bận tâm vì hai người là anh em à?”

“Đó cũng là một phần, ừ.”

Anh đã nghĩ rất nhiều về điều đó, đặc biệt là từ góc độ đạo đức. Mặc dù họ chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng trong mắt nhiều người, họ vẫn là người một nhà. Sẽ khó mà tự tin nói rằng không có trở ngại nào trên đường của họ. Vì anh đang nhìn em gái mình theo cách đó, anh hoàn toàn là một người Anh thất bại. Điều này chắc chắn còn tệ hơn việc mấy cô gái trong câu lạc bộ thư pháp gọi anh là đồ biến thái. Muốn biến em gái mình thành người yêu là vượt quá giới hạn mà ngay cả mấy đứa cuồng em gái cũng không nên vượt qua.

“Cuối cùng, anh đi đến kết luận rằng, vì chúng ta không cùng huyết thống, nên chuyện này không thành vấn đề. Bỏ qua đạo đức hay những ánh mắt dò xét của người xung quanh đi. Anh yêu em ấy đến mức sẽ không để những điều đó làm mình lung lay đâu.”

Suy nghĩ tiêu cực sẽ chẳng giúp anh đi đến đâu. Ngay cả khi những điều đó có thể cản đường họ, Keiki cũng không thể từ bỏ hy vọng về một mối quan hệ với Mizuha.

“Chúng ta cũng có thể kết hôn hợp pháp nữa, nên anh quyết định cứ thế mà tiến tới thôi.”

“Hả? À ra thế ~”

“Cậu cười gì đấy?”

“Ý tôi là, cậu đã nghĩ xa đến mức tính chuyện kết hôn rồi cơ à.”

“Đương nhiên rồi. Cứ ra ngoài là y như rằng.”

“Đúng là phong cách của Keiki mà. Nhưng sao cậu vẫn chưa thổ lộ vậy? Hai người sống cùng nhau cơ mà, chẳng phải muốn thổ lộ lúc nào cũng được sao?”

“Ừm, cậu nói không sai, nhưng… vì về lý mà nói thì lúc nào cũng có thể làm được, nên tôi lại khó tìm được thời điểm thích hợp… Vả lại, tôi đang hạnh phúc thế này rồi, tôi cứ sợ mình sẽ chuốc lấy thất bại nếu cố tiến xa hơn.”

“—Nói ra thì có nhiều thứ muốn phàn nàn về lời cậu nói lắm, nhưng tóm lại, cậu sợ thất bại.”

“Hả? Yuika-chan!?”

Chỉ cần nghe giọng thôi là Keiki đã biết Koga Yuika đang đứng ngay sau lưng mình. Lạ lùng thay, Shouma lại khá bình tĩnh.

“Yo, Koga-san.”

“Đã lâu không gặp, Akiyama-senpai.”

“Sao hai người cứ thế chào hỏi nhau thôi vậy…”

Keiki phải nể phục Shouma vì không hề giật mình.

“Đúng là Keiki-senpai thật vô vọng mà. Đến tỏ tình cũng không dám, vậy mà lại đi từ chối Yuika chỉ vì đã có người mình thích. Thật là đáng thương.”

“Đau lòng quá…”

“Vậy ra người cậu có tình cảm là Mizuha-senpai hả?”

“Cậu nghe thấy rồi à?”

“Yuika biết Mizuha-senpai có vẻ ngoài không tầm thường chút nào. Vậy là cậu chọn người yêu dựa vào kích thước vòng một à.”

“Không phải thế, được chứ?!”

Sao ai cũng cho rằng Keiki là kẻ cuồng ngực lớn vậy chứ?

“Nếu hỏi tôi thì, Koga-san có kích thước hoàn hảo mà.”

“Dừng lại đi Shouma. Yuika-chan đã lấy tay che ngực rồi kìa.”

“Cậu tệ thật…”

Không hiểu sao, Keiki lại là người bị cô nàng lườm. Thật vô lý mà.

“Mà sao Yuika-chan lại ở phòng học năm hai vậy?”

“Đi do thám kẻ thù để trả thù…”

“Hả!?”

“Không hẳn. Yuika chỉ muốn gặp Keiki-senpai thôi. Nếu cô ấy không thường xuyên xuất hiện ở đây, anh có thể sẽ quên mất cô ấy mất.”

“Tôi không đến nỗi hay quên như vậy đâu.”

“Đủ rồi! Chúng ta đang nói về việc anh hèn nhát đến mức nào mà, Senpai! Mau đi tỏ tình với Mizuha-senpai đi để còn bị từ chối chứ!”

“Sao lại coi như tôi chắc chắn sẽ bị từ chối vậy…?”

Lời đó thật sự khiến Keiki cảm thấy cơ hội thành công của mình đang bị trù ẻo.

“Tôi nghĩ Koga-san nói đúng đấy. Mizuha-chan dễ thương thật, nên nếu anh không nhanh lên, cô ấy có thể bị người khác cướp mất đó.”

“Nghe cũng không phải là không thể.” Yuika gật đầu. “Mizuha-senpai nổi tiếng điên đảo mà.”

“Mitani-kun cũng đang theo đuổi cô ấy nữa.”

“À, Rintarou thì không thành vấn đề. Tôi đã nói với Mizuha rằng hắn ta chỉ nhắm vào vòng một của cô ấy thôi, nên giờ Mizuha còn không thèm để mắt đến hắn ta nữa.”

“Vậy ra Keiki-senpai là loại người dùng mấy chiêu bẩn thỉu đó hả…”

“Tôi không nghĩ đó là một việc tốt đâu, Keiki…”

“Tôi sẽ không giao em ấy cho bất cứ ai chỉ nhắm vào vòng một của em ấy.”

Keiki gạt bỏ mọi cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm trong lòng. Mọi con sâu bọ nào nhắm vào em gái anh đều đáng bị nghiền nát.

“…Hừm? Vậy ra anh thích Mizuha-senpai đến mức phải dùng những thủ đoạn vô nhân đạo như vậy. Tôi hiểu rồi…”

“Việc đó thật sự vô nhân đạo đến thế sao?”

“Vì đã vậy rồi, Yuika sẽ không nương tay nữa. Cô ấy sẽ đi nói với Mizuha-senpai rằng ‘Keiki-senpai là kẻ cuồng ngực nhỏ’, và sau đó—”

“Làm ơn đừng!”

“Hừ! Keiki-senpai nên bị Mizuha-senpai từ chối! Rồi để Yuika đeo vòng cổ vào cho anh!”

“Tôi là chó hoang à!?”

Yuika phun ra lời độc địa rồi bỏ đi. Tuy nhiên, cô bé dừng lại ngay ở cửa lớp.

“…Nhưng nếu anh định tỏ tình, thì Yuika đề nghị anh hãy mời cô ấy đi hẹn hò.” Cô bé nói khẽ rồi rời khỏi phòng.

“Chuyện đó là sao vậy?”

“Tôi có cảm giác cô ấy đang cố giúp cậu đó, Keiki.”

“Bằng cách phát tán thông tin nguy hiểm à?”

“Cô ấy có lẽ muốn xen vào giữa hai người, nhưng tôi đoán cô ấy nghĩ rằng làm thế sẽ khiến cậu ghét cô ấy.”

“À hà…”

Đúng là hợp lý thật. Mới sớng hừng hực một lúc, thế mà ngay sau đấy đã đi mách nước. Trái tim thiếu nữ chẳng bao giờ dễ đoán, nhưng chính sự trái ngược ấy lại khiến cô gái trở nên quyến rũ một cách lạ thường.

"Đi hẹn hò nghe cũng tuyệt đấy" – Keiki bỗng nghĩ thầm.

"Chắc chắn là ý tưởng kinh điển rồi."

"Như vậy thì kế tiếp phải nghĩ cách mời cô ấy mới được."

"... Em về trước được không?"

Sau khi chia tay Shouma, Keiki bấm điện thoại gửi cho Mizuha tin nhắn ngắn: *Về chung với anh nhé*. Chưa đầy phút sau, cô em đã hồi âm *Vâng*, thế là Keiki rảo bước về phía tủ giày. Ở đó, một cảnh tượng nguy hiập hiện ra trước mắt cậu.

"Tiền bối Mizuha, hôm nay xin mời tiền bối đi uống trà với em!"

"Ơ? Ehhh...?"

Keiki có cảm giác mình đã chứng kiến cảnh tượng tương tự cả chục lần rồi. Mizuha vừa sửa soạn xong đồ đạc ra về, thì Rintarou đã sán đến tán tỉnh.

"Cậu ta lần này cũng quyết liệt thật. Mizuha không biết phản ứng sao đây..." Trên khuôn mặt đứa em gái, Keiki lần đầu thấy nụ cười gượng gạo đến thế.

Nhưng Rintarou vẫn không chịu lui bước.

"Có sao đâu ạ? Em đây còn biết một tiệm bánh cực ngon nữa."

"Nhưng mà..."

"Đấy là cửa hàng em ngại đi một mình lắm, tiền bối coi như cứu giúp hậu bối dễ thương này đi mà!"

"M...Mitani-kun...?"

Rintarou không chút ngần ngại nắm lấy tay Mizuha.

"Cạch..." Tiếng Keiki nghiến răng vang lên.

Càng nhìn thêm một giây, cậu càng không thể chịu nổi cảnh người khác động vào đứa em gái yêu quý. Lau tới ngăn cách hai người, cậu cất lời:

"Xin lỗi Rintarou. Tụi mình có hẹn rồi."

"Ể? Kei-senpai?"

Keiki nắm chặt cánh tay Rintarou gỡ ra khỏi Mizuha, rồi khoác vai em gái vào lòng.

"Anh..."

"Xin lỗi vì tới muộn. Về nhà thôi, Mizuha."

"Vâng." Mizuha nở nụ cười rạng rỡ, rúc vào cánh tay Keiki. "Xin lỗi nhé. Anh trai em sẽ càng ghen nếu em đi đấy, nên em phải từ chối lời mời của cậu rồi."

"Thế đấy, tạm biệt nhé Rintarou."

"Không thể nào...!?"

Khi cô gái bị cướp đi, Rintarou mặt dài như chĩnh đổ, ánh mắt ghim chặt vào Keiki. Giá mà cậu ta chịu buông xuôi ở đây thì tốt...

"... Không công bằng chút nào!"

"Hả?"

"Không công bằng đâu, Kei-senpai! Em cũng... Em cũng muốn được vòng tay của mình ôm vào ngực của tiền bối Mizuuuuha chứ!"

"Mày đúng là đồ khốn khiếp..."

Có những điều đáng lẽ nên giữ trong lòng. Nếu Airi có mặt, chắc cô bé sẽ giết người bằng ánh mắt và nói "Thảo nào đàn ông gì chán ghê". May là cô ấy chẳng ở đó.

Họ rời trường học, bước đi trên con đường phản chiếu sắc cam chói rạng. Mizuha cất giọng:

"Cảm ơn anh đã giải cứu em. Em không biết phải xử lý sao luôn."

"Làm sao anh giao đứa em gái đáng yêu cho tên biến thái như thế được?"

"Ừ, cậu ta toàn liếc vào ngực em mà."

Thật ra Keiki không phải không hiểu cảm xúc của Rintarou. Cậu buộc phải nghiêng mình trước khiếu thẩm định vòng 1 bậc nhất của "chuyên gia tầm cỡ" kia. Của Yuika nhỏ xinh đáng yêu, Sayuki có sự đồ sộ vượt trội, Ayano đạt độ vừa vặn hoàn hảo, còn Mao sở hữu tỷ lệ cân đối nhất. Mỗi bộ ngực đều mang nét hấp dẫn riêng, nhưng bí mật của Mizuha mới thật sự là tuyệt tác. Khi mặc đồ khó nhận biết, nhưng một khi đã cởi bỏ, sự khác biệt hiện ra như ban ngày.

"Nhắc mới nhớ, hôm nay tiền bối Tokihara thi đúng không? Không biết tiền bối có ổn không nhỉ?"

"Chắc ổn thôi. Trông thế chứ tiền bối ấy khá thông minh đấy."

"Lâu lắm rồi tiền bối không đi học, đúng là đã đón mùa thi rồi nhỉ."

"Ừa..."

"Anh thấy thiếu vắng tiền bối Tokihara không?"

"Ờ thì... đúng là có. Tiền bối ấy là linh hồn của câu lạc bộ mà."

"Câu lạc bộ thư pháp toàn thành viên trầm tính nhỉ?"

Mao lúc nào cũng chúi đầu vào công việc, Yuika thì chỉ thích ru rú trong nhà, còn anh em nhà Kiryuu thì lúc nào cũng có việc riêng để làm. Xét về mặt đó, Sayuki đúng là người vui vẻ nhất hội.

“Anh phải cố gắng lên đó, Hội trưởng tiếp theo của câu lạc bộ nhé, Anh trai.”

“Nếu không làm ra trò trống gì, câu lạc bộ có khi còn bị xóa sổ mất. Trường hợp xấu nhất là không tuyển được thành viên mới nào, nên anh cũng phải ráng tập luyện thư pháp thôi.”

Giờ Sayuki không còn ở đây nữa, dễ khiến người ta quên mất rằng Keiki và mấy cô bé kia vẫn là thành viên câu lạc bộ thư pháp. Lẽ ra, nhiệm vụ của họ không phải là vẽ truyện đam mỹ, vẽ những cuốn truyện tranh không dành cho trẻ em, hay nghiên cứu những cảnh hớ hênh lộ quần lót đầy ẩn ý.

“Thôi được, việc đó rồi em sẽ lo liệu sau.”

“Đúng vậy. Hiện tại thì chúng ta chỉ cần lo lắng cho bữa tối nay thôi.”

“Nghe có vẻ là một vấn đề khó giải quyết đó nha.”

“Em có muốn ăn gì không?”

“Em sẽ nghĩ thử xem sao.”

Trong lúc nói chuyện, họ đến một cột đèn đỏ. Đang chờ đợi, Mizuha hà hơi ấm vào đôi tay lạnh cóng của mình.

“À…” Khi nhận ra Keiki đang nhìn mình, cô bé ngại ngùng bật cười. “À ha ha, hôm nay lạnh thật đó. Lẽ ra em nên mang găng tay theo.”

“Ừm…”

Hôm nay đúng là trời rất lạnh. Đôi tay Mizuha đỏ au cả lên.

“Mizuha, em cho anh mượn tay được không?”

“Ơ, tại sao ạ?”

“Cứ làm đi.”

“Dạ…” Cô bé miễn cưỡng đưa bàn tay trái ra cho Keiki.

Keiki nắm lấy bàn tay đó bằng tay phải của mình.

“A-Anh trai?”

“Ấm hơn nhiều rồi phải không?”

“Nhưng mà… mọi người xung quanh đang nhìn tụi mình kìa…”

Lúc đó, đèn giao thông đã chuyển xanh, và những người đi ngang qua đều liếc nhìn họ đầy nghi ngờ. Học sinh cấp ba mà vẫn nắm tay nhau thì có lẽ hơi kỳ lạ. Mà cho dù mọi người xung quanh không biết mối quan hệ của họ, thì cô bé chắc vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái. Đó có lẽ là lý do tại sao bấy lâu nay cô bé vẫn luôn giấu kín tình cảm của mình dành cho Keiki. Tuy nhiên, vì Keiki muốn trở thành người yêu, anh không thể bỏ cuộc chỉ vì một trở ngại nhỏ nhặt như thế này.

“Anh muốn nắm tay, Mizuha.”

“Anh trai…”

Đôi mắt Mizuha mở to. Sau một chút ngập ngừng, cô bé nở một nụ cười bối rối.

“Thế thì đành chịu vậy.”

151.png?w=535

Với câu nói này, dường như đám mây che phủ trái tim cô bé đã được gạt đi trong chốc lát. Giờ đây Keiki đã nhận được sự cho phép, hai người họ bắt đầu băng qua đường.

“À quên mất, Mizuha. Anh nghĩ lẩu thì ngon đó.”

“Dạ, vậy thì em sẽ làm lẩu ạ.”

Họ bắt đầu nói chuyện về việc sẽ cho gì vào nồi lẩu, nguyên liệu nào là ngon nhất, và loại nào rẻ nhất. Trong suốt quãng đường về nhà, có vài người tò mò nhìn họ, nhưng tuyệt nhiên hai bàn tay vẫn không buông nhau ra.

*

Kể từ ngày hôm đó, Mizuha luôn ở trong trạng thái tâm trạng cực kỳ tốt. Cô bé cho rất nhiều thịt vào nồi lẩu. Cô bé để Keiki xem chương trình TV anh muốn. Sau khi anh tắm xong, cô bé còn cho anh gối đùi và ngoáy tai cho anh. Tuy nhiên, sự ảnh hưởng của tâm trạng tốt này còn lan ra cả bên ngoài ngôi nhà.

“Dấu trái tim…!?”

Khi Keiki mở hộp cơm trưa trong giờ nghỉ, anh thấy một trái tim được vẽ trên cơm. Shouma liếc nhìn và cười toe toét.

“Cậu được yêu chiều ghê đó, Keiki.”

“Nhờ một ai đó thôi.”

“Nhìn cái này thì có vẻ Mizuha-chan đang rất vui vẻ. Có tiến triển gì sao?”

“Ừ. Mới hôm qua tụi anh nắm tay nhau thôi.”

“Ể, chỉ có vậy thôi à?”

“Dù có thân thiết cỡ nào thì tụi anh vẫn là anh em mà. Bình thường sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”

“À à, ra là vậy. Thảo nào cô bé vui như trên mây.”

Thật ra, trước đó trong nhà, họ đã có những màn tình tứ khá liều lĩnh. Hiện tại, Keiki vẫn muốn giữ bí mật chuyện vệ sinh tai cho cô ấy.

“Mình muốn rủ Mizuha đi chơi riêng, nhưng cậu thấy mình nên làm thế nào?”

“Cứ làm bình thường thôi?”

“Dĩ nhiên rồi. Nhưng có nhiều kiểu lắm chứ? Liệu có chiêu nào chắc thắng hay bí quyết gì không…?”

“—Không, chẳng có cái gì tiện lợi như thế đâu. Cứ rủ cô ấy đi.”

“Ối!? Nanjou!?”

Nanjou bất ngờ lên tiếng từ phía sau lưng Keiki. Dạo này Yuika và Mao cứ thoắt ẩn thoắt hiện như sát thủ vậy.

“Hừm? Một trái tim trên hộp cơm trưa của cậu… Xem ra mọi chuyện tiến triển tốt nhỉ.”

“À–À, ừ thì…”

“Thế rồi sao? Cậu muốn rủ cô ấy đi hẹn hò à?”

“Vậy là cậu đã nghe thấy hết rồi…”

“Chứ sao nữa, cậu nói chuyện ngay trong lớp mà… Dù tôi nghĩ chắc cũng chẳng ai khác ngoài tôi nghe lén đâu.”

“Sao cậu lại nghe lén bọn mình…?”

“K–Kệ đi ai thèm quan tâm!” Mao bực tức quay mặt đi.

Shouma đang cố gắng hết sức để nhịn cười.

“Akiyama nói rồi đấy, rủ cô ấy đi bình thường là lựa chọn tốt nhất mà, đúng không? Sao cứ phải thử mấy cái chiến lược mạo hiểm khác làm gì?”

“Tại mình không muốn thất bại… Mà rủ đi hẹn hò ngại chết đi được…”

“Cậu là thiếu nữ đang yêu à? Đừng có nhát gan thế chứ, Kiryuu.”

“Đừng có gọi mình là nhát gan.”

Mặc dù vậy, Keiki hiểu rõ điều đó. Cũng chính vì vậy mà cậu không muốn nhắc đến.

“Nhân tiện, tôi có ý này cho cậu đấy, đồ nhát gan.”

“Lại nữa, tôi đã bảo đừng gọi tôi là nhát gan mà.”

“Có một cách tuyệt vời để rủ con gái đi hẹn hò mà không lộ vẻ cố ý. Cậu muốn biết không?”

“Thật sự có cách tiện lợi như thế sao?!”

“Chắc chắn rồi, nhưng tôi đâu có lý do gì để giúp đỡ chuyện tình cảm của cậu, phải không?”

“Chà…”

Đó hoàn toàn là sự thật. Keiki không thể nhờ vả cô gái mà cậu đã từ chối.

“Thôi được, tôi không ngại nói đâu. Nhưưưng mà có một điều kiện.”

“…Điều kiện của cậu là gì?”

“Tôi muốn một bức ảnh cậu và Akiyama tình tứ với nhau.”

“Đồng ý!”

“Khoan đã? Thế còn ý kiến của tớ thì sao?” Shouma hỏi.

“Vậy Nanjou, cậu vui lòng nói cho mình nghe được không?”

Keiki hoàn toàn phớt lờ cậu ta. Lúc này, tìm ra cách để rủ một cô gái đi hẹn hò còn quan trọng hơn cả lòng tự trọng. Mao gật đầu vẻ hài lòng, rồi cất giọng nhẹ nhàng.

“Cậu có một người bạn đã có bạn gái rồi, vậy sao không đi hẹn hò đôi nhỉ? Akiyama với Koharu-senpai, còn Kiryuu với Mizuha.”

*

Chủ Nhật tuần sau đó, thời tiết đẹp hoàn hảo cho một buổi hẹn hò. Keiki và Shouma đang đợi bạn hẹn của mình tại quảng trường trước nhà ga.

“Lần cuối tớ đi hẹn hò đôi với cậu là với Tokihara-senpai khi chúng ta đi bowling, đúng không?”

“Lúc đó thì tớ đang giúp Koharu-senpai thôi mà.”

“Tớ biết đây không phải việc gì to tát, nhưng hôm nay, Koharu-chan và tớ sẽ là trợ lý cho cậu.”

“Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Nhờ ý tưởng hẹn hò đôi mà việc rủ Mizuha đi chơi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Rốt cuộc, cậu thậm chí còn chẳng cần dùng từ ‘hẹn hò’. Thay vào đó, cậu chỉ cần nói ‘Hay là chúng ta đi chơi cùng Shouma và Koharu-senpai nhỉ?’, và thế là xong.

“Koharu-senpai biết tớ có tình cảm với Mizuha, đúng không?”

“Tớ đã nói trước với cô ấy rồi, ừ. Cậu thấy sao?”

“À, không có gì đáng phải giấu cả.”

Koharu là người đã giúp Keiki rất nhiều trong việc tìm kiếm Cô bé Lọ Lem. Cậu thường hỏi cô ấy lời khuyên, nên có cô ấy ở bên cạnh thật sự rất yên tâm.

“Nhân tiện, tại sao phe nam và phe nữ lại tách riêng ra thế?”

“Koharu-chan hình như đang lo việc phối đồ cho Mizuha-chan.”

“Thật ư?”

“Tớ nghĩ hôm nay cậu có thể trông đợi rồi đấy. Koharu-chan có gu ăn mặc tuyệt vời.”

“Thế này thì tớ lại nuôi hy vọng mất rồi.”

Mizuha vốn dĩ đã có phong cách ăn mặc rất ổn, quần áo lúc nào cũng thời trang, nhưng nếu được Koharu tự tay nhúng tay vào thì chắc chắn kết quả sẽ còn vượt xa mong đợi.

Thế thì chắc mình không cần lo Mizuha lại đến mà “quên” mặc quần lót nữa rồi.

Biết được điều này, Keiki cũng không cần phải quá nhạy cảm về chuyện Mizuha có mặc váy hay không nữa.

“Ồ, có vẻ như nhân vật chính của chúng ta hôm nay đã tới rồi.”

Keiki ngẩng đầu lên khi Shouma nói vậy, và thấy hai cô gái đang đi về phía họ.

“Cảm ơn đã chờ tụi em nhé.” Một trong hai người là cô gái nhỏ nhắn với mái tóc được tạo kiểu sành điệu.

Koharu mặc quần túi hộp kết hợp với áo hoodie, trông khá tomboy khi cất lời chào.

“B-Bọn em đến rồi…” Mizuha nở một nụ cười ngượng nghịu, liếc nhìn anh trai mình. “Trông… thế nào ạ?”

Cô bé mặc một chiếc áo cánh có diềm xếp nếp, bên ngoài là một chiếc váy len và khoác thêm áo cardigan.

“A-Anh nghĩ trông em đáng yêu lắm…” Keiki bị vẻ ngoài của cô bé làm cho mê mẩn đến mức buột miệng dùng kính ngữ.

Vì Mizuha luôn mặc những bộ đồ trưởng thành, quyến rũ nên việc nhìn thấy cô bé trong phong cách dễ thương như thế này khiến anh cảm thấy vô cùng mới mẻ. Nó khiến cô bé trông trẻ hơn, hoàn toàn khác biệt so với không khí thường ngày, và làm trái tim Keiki đập liên hồi.

“Em nghĩ quần áo dễ thương như thế này có thể là một sự thay đổi tuyệt vời cho Mizuha-san, đó là lý do em chọn chúng.”

“Tiền bối Koharu đúng là một thiên tài!”

Keiki ngỡ ngàng trước cách phối đồ đỉnh cao này đến mức vô thức vươn tay xoa đầu Koharu.

“Ehehe, ngượng quá đi. Nhưng Shouma-kun sẽ ghen tị đó, nên đừng xoa đầu em nhiều quá nhé.”

“Anh sẽ xoa em sau này thoải mái luôn, nên anh không bận tâm đâu.” Shouma mỉm cười nói.

“Hai người không công bằng gì cả, em cũng muốn xoa đầu tiền bối!” Mizuha phụng phịu.

“T-Tại sao mọi người lại thích xoa đầu em vậy?”

Vì tiền bối bé nhỏ và dễ thương mà. Cả ba người thoải mái xoa đầu cô bé loli hợp pháp, rồi—

“Vì mọi người đã có mặt đông đủ rồi, tại sao chúng ta không đi ngay bây giờ?”

Theo hiệu lệnh của Shouma, nhóm bốn người bắt đầu di chuyển.

Họ dùng tàu điện và xe buýt để đến công viên giải trí. Đây cũng chính là công viên giải trí mà Keiki đã đến cùng Sayuki khi anh vẫn còn đang tìm kiếm Cô bé Lọ Lem của mình. Anh chọn nơi này vì Koharu có vé sẵn, bởi cô bé là tiểu thư con gái của một vị giám đốc công ty có quan hệ làm ăn với công viên.

“Lâu lắm rồi em mới tới công viên giải trí đó.”

“Đúng vậy. Thôi nào, chúng ta hãy tận hưởng ngày hôm nay hết mình nhé!”

Mizuha và Shouma vừa trò chuyện vừa lật xem cuốn cẩm nang. Đứng phía sau họ là Keiki, khẽ nói chuyện với Koharu.

“Xin lỗi vì chuyện hôm nay nhé. Vì đã kéo em vào chuyện này.”

“Không sao đâu ạ. Em đã thi xong hết rồi, nên em rất vui khi được anh mời.” Cô bé mỉm cười và hướng ánh mắt về phía Mizuha. “Vậy ra anh thích Mizuha-san thật rồi.”

“Anh cũng chỉ mới nhận ra điều đó gần đây thôi.”

“Mizuha-san là một người tuyệt vời, nên em hiểu tại sao anh lại yêu cô bé. Khi Shouma-kun và em cãi nhau, cô bé đã cố gắng hết sức để giúp bọn em làm hòa lại đó.”

“Ừm…”

Khi Shouma nhìn chằm chằm một cô bé tiểu học quá lâu, Koharu đã rất khó chịu, đó là lý do tại sao mọi chuyện giữa họ trở nên khó xử. Khi đó, Mizuha đã cố gắng hết sức để giúp họ làm hòa.

“Cả Kiryuu-kun và Mizuha-san đều là những người bạn quý giá của em. Đó là lý do em muốn hai người được hạnh phúc.”

“Tiền bối Koharu…”

Dù không cùng huyết thống, họ vẫn là anh em. Cảm xúc mà Keiki dành cho Mizuha chắc chắn không phải là bình thường. Dù vậy, vẫn có những người ủng hộ họ. Chỉ nghĩ đến điều đó cũng đủ khiến lồng ngực Keiki tràn ngập một cảm giác ấm áp. Anh phải cố gắng thật nhiều ngày hôm nay để không làm họ thất vọng.

“Vậy chúng ta sẽ chơi gì trước tiên đây?” Ngay khi họ vừa kết thúc cuộc trò chuyện bí mật, Shouma đã lên tiếng.

“Mizuha, em có muốn thử trò gì không?” Keiki hỏi.

Mizuha nhìn sang Koharu, đáp: “Em chơi gì cũng được ạ. Còn tiền bối Koharu thì sao ạ?”

“Vậy thì, hay là chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc trước nhé?” Koharu đề nghị.

“Em đồng ý ạ, nhưng tiền bối Koharu có đủ chiều cao tối thiểu không ạ?”

“Em đâu có lùn đến thế!”

Đúng như lời Koharu nói, họ không gặp vấn đề gì khi vào khu vực trò chơi, và sau vài phút xếp hàng, đã đến lượt họ. Khác với những lần trước, cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt Keiki, nhưng vì được ngắm nhìn gương mặt của Mizuha bên cạnh, cậu cũng không cảm thấy quá tệ.

“Vui thật đấy, Mizuha-san nhỉ?”

“Vâng, thật tuyệt vời ạ.”

Có vẻ như cả Koharu và Mizuha đều rất thích trò này. Hai cô gái vui vẻ bàn tán về nó. Các cậu con trai đứng từ xa, mỉm cười nhìn nhau.

“A, Shouma-kun, đằng kia có tượng đồng của linh vật kìa!”

“Ừ, mình đi xem thử đi.”

“Anh hai, chúng ta cũng đi chứ?”

“Được thôi.”

Cả bốn người cùng nhau tận hưởng công viên giải trí. Họ chơi trò bắn súng, xem biểu diễn của linh vật, và chụp rất nhiều ảnh cùng nhau. Thậm chí, họ còn để Koharu ngồi một mình trên lưng ngựa gỗ của vòng quay ngựa, rồi ngắm nhìn và chụp ảnh cô như thể cô là con của họ vậy.

“Ồ, ở đây lúc nào cũng có nhà ma vậy sao?”

Một lúc sau buổi trưa, Keiki tình cờ nhìn thấy một tòa nhà trông giống như bệnh viện bỏ hoang.

“Có vẻ nó mới được xây dựng gần đây thôi.”

“Hả.”

Shouma giải thích ngắn gọn với sự trợ giúp của tờ quảng cáo, nhưng vì tòa nhà trông quá đỗi cũ nát, nó chẳng hề toát lên vẻ mới mẻ chút nào. Quả thực, nó trông giống hệt một ngôi nhà ma, nơi thứ gì đó có thể bất ngờ nhảy xổ ra từ mọi ngóc ngách.

“Cái này đúng là tỏa ra khí lạnh rợn người thật.”

“Đúng là như vậy.”

“Hay là chúng ta vào thử xem sao?” Koharu liếc nhìn Keiki khi nói câu đó.

Điều đó có nghĩa là: “Đây là cơ hội để cậu thể hiện sự nam tính của mình đấy!”

“Mizuha, em không giỏi mấy trò này mà?”

“Em không thoải mái lắm, nhưng em muốn thử ạ.”

“Lần trước em nói thế trước khi xem phim kinh dị, rồi không ngủ được cả đêm đấy.”

“Không sao đâu ạ. Hôm nay em làm được mà.”

“Chà, nếu em đã nói vậy.”

Vậy là mọi chuyện đã được quyết định, cả nhóm cùng nhau thách thức ngôi nhà ma. Vì trò này được thiết kế để đi theo cặp, Shouma và Koharu vào trước, và sau một lúc chờ đợi, Keiki và Mizuha tiếp bước theo sau.

“T-Trông thật quá đi mất…”

“Anh nghĩ cốt truyện là các y tá và bác sĩ làm việc quá sức mà chết đi, rồi biến thành ma.”

Bản thân bối cảnh đã đủ đáng sợ rồi, nhưng sự chú ý đến từng chi tiết trong bệnh viện này càng khiến nó trở nên chân thực hơn. Lớp sơn trên tường bong tróc rơi xuống sàn nhà, những con búp bê ma quái đặt ở quầy lễ tân, phòng chờ mang một không khí rờn rợn, và cảm giác sợ hãi len lỏi trong bạn chỉ từ việc đi bộ dọc hành lang.

Thật sự, cái này tệ thật đấy. Mình cứ có cảm giác thứ gì đó sẽ nhảy xổ ra bất cứ lúc nào…

Ngôi nhà ma ở lễ hội văn hóa đã đủ kinh hoàng rồi, nhưng nó chẳng thể sánh bằng tác phẩm của dân chuyên nghiệp. Keiki đã muốn khóc rồi, mà còn chưa có một con ma nào xuất hiện nữa chứ.

“Anh hai…” Không chịu đựng nổi bầu không khí, Mizuha bám chặt lấy cánh tay Keiki.

Rồi cô bé bắt đầu nói, như thể ghét sự im lặng.

“Anh hai, có gì đó lạ lắm…”

“Hả? C-Cái gì lạ cơ?”

“Em cảm thấy có gì đó lành lạnh chạm vào chân…”

“Hả…?” Keiki vô thức dừng bước.

Cậu cứ tưởng Mizuha đang trêu mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của em gái, rõ ràng cô bé không hề đùa giỡn.

“Cứ như có thứ gì đó vô hình đang ẩn mình bên dưới váy mình vậy. Một bàn tay lạnh toát đang chạm vào da thịt…”

“Đ-Điều đó… là sao?”

“Và em đã nhận ra tại sao lại như thế…”

“…G-Gì cơ?”

Nghe có vẻ vấn đề nằm ở chính Mizuha, chứ không phải do môi trường xung quanh. Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Mizuha hé lộ sự thật phũ phàng đó.

“Hôm nay, em không mặc quần lót.”

“…Cậu vừa nói gì cơ?”

Keiki đã nghĩ đến những điều khác, nhưng cái sự thật này còn kinh hoàng hơn bất cứ điều gì cậu có thể tưởng tượng. Đối mặt với lời thú nhận bất ngờ này, Keiki cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.

“Hả, sao lại thế? Sao cậu không mặc quần lót?”

“Vì em quên béng mất, thehe~”

“’Thehe’ cái đầu cậu ấy!”

Keiki đã hoàn toàn mất cảnh giác. Cậu cứ nghĩ chỉ có kẻ biến thái như Sayuki mới dám đi công viên giải trí mà không mặc quần lót. Sinh vật đáng sợ nhất trong ngôi nhà ma này không phải là hồn ma, mà chính là Mizuha. Chỉ cần nhìn thấy tà váy cô bé khẽ bay bay theo làn gió nhẹ, trái tim Keiki đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Và đó không phải là vấn đề duy nhất, khi một cô y tá đẫm máu đầu tiên xuất hiện.

“Nguyềnnnnn rủaaaa ngươiiiiii…”

“Kyaaaa!? Maaaaaa!?”

“Mizuha!! Váy của cậu, váyyyyy!”

Rồi cơn ác mộng thực sự bắt đầu, theo một cách mà Keiki không hề lường trước. Keiki quá tập trung vào cái váy của Mizuha đến mức môi trường xung quanh hoàn toàn bị gạt ra khỏi tâm trí cậu. Mỗi khi Mizuha sợ hãi vì một bóng ma, Keiki lại hét toáng lên vì một lý do hoàn toàn khác.

Sau đó, họ có mặt tại quảng trường đài phun nước trong công viên giải trí. Keiki ngồi trên ghế dài, ngắm nhìn dòng người qua lại, thì Mizuha từ ngôi nhà ma chạy tới.

“Cảm ơn anh đã đợi, Nii-san.”

“Giờ thì em mặc rồi chứ?”

“Vâng ạ! Anh muốn kiểm tra không?”

“Anh xin bỏ qua, nên đừng có động tay vào váy.”

Cô bé miễn cưỡng bỏ tay khỏi váy. Sau khi cả hai an toàn thoát khỏi ngôi nhà ma, Keiki đã thúc Mizuha phải mặc quần lót vào. May mắn thay, cô bé có mang theo một chiếc, nên nhanh chóng đi thay. Giờ thì Keiki không cần phải lo lắng về tà váy bay phấp phới của cô bé nữa.

“Shouma-kun và Ootori-senpai đâu rồi ạ?” Cô bé hỏi.

“Hai người đó đi tìm chỗ ngồi ở khu ẩm thực rồi.”

Khu ẩm thực đó cách họ một đoạn. Đương nhiên, Keiki không thể nói cho hai người kia biết chuyện Mizuha không mặc quần lót, nên cậu chỉ đưa ra một lý do mơ hồ và bảo họ đi trước.

“Mà tại sao em lại không mặc quần lót vậy?”

“Em đã nghe lời anh dặn, nên đã kiềm chế không ra ngoài mà không mặc gì.”

“Vậy tại sao bây giờ lại thế?”

“Em chỉ nghĩ rằng đi không quần lót là phép lịch sự cơ bản của dân ‘thích khoe’.”

“Cái ý thức nghề nghiệp kiểu gì thế hả!?”

“…Với cả, em cũng có mong muốn được ngăn cản ngay từ đầu nữa.”

“Hả, ý em là sao?”

“Tất cả là lỗi của anh, Nii-san.” Mizuha không giải thích thêm, cô bé chỉ lè lưỡi một cách dễ thương. “Chúng ta phải nhanh lên, không thì để mọi người đợi đấy.”

“…Đúng vậy.”

Có vẻ như Mizuha muốn nói gì đó, nhưng Keiki không muốn Shouma và Koharu phải chờ, nên cậu đành bỏ qua. Trước mắt, cậu nghĩ họ nên tập hợp lại và ăn trưa. Nghĩ vậy, Keiki đứng dậy khỏi ghế. Cùng lúc đó, một đứa trẻ nhỏ chạy ngang qua. Cô bé lướt qua Keiki, và đúng lúc đi ngang Mizuha, chiếc bánh churros trên tay cô bé bị mắc vào váy của Mizuha.

Lần này lại là churros sao?

Lần trước, một cây đũa phép của cô gái phép thuật đã mắc vào váy Sayuki. Điều đó khiến Keiki cảm thấy như mình đang trải qua deja-vu.

“Hya!?”

“Mizuha!?”

Trước khi cậu kịp nhận ra mình đang làm gì, cơ thể cậu đã phản xạ tự nhiên. Ngay trước khi chiếc váy bị vén lên đủ cao để lộ ra quần áo bên trong, Keiki đã vội ôm chặt lấy cô bé và kéo vạt váy xuống.

May mà mình kịp lúc…

Keiki bằng cách nào đó đã xoay sở để tránh được tình huống tệ hại nhất. Dù ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ còn nhiều hơn cả lần trước khi hai anh em cùng về nhà, nhưng điều đó hoàn toàn xứng đáng để bảo vệ danh dự của cô bé.

“A-Anh hai…?”

“À, xin lỗi.”

Nghe giọng nói bối rối của em gái, Keiki buông Mizuha ra.

“Anh lo váy em bị…”

“À, vâng… Cảm ơn anh hai.” Mizuha mỉm cười cảm ơn, nhưng bầu không khí ngượng nghịu vẫn chưa tan biến.

Má cô bé ửng hồng có phải vì anh đột nhiên ôm lấy cô không? Một chuyện tương tự đã từng xảy ra trước đây, khi Mizuha đi học mà không mặc quần lót. Vì một cơn gió thổi qua, chiếc váy của cô bé suýt bị tốc lên, và đó là lý do Keiki ôm lấy em để giữ váy xuống. Tuy nhiên, lúc đó, mong muốn bảo vệ thể diện cho em gái với tư cách một người anh trai là lý do lớn nhất. Còn bây giờ, anh lại cảm thấy ghen tị với bất cứ ai có thể vô tình nhìn thấy quần lót của Mizuha.

Rốt cuộc mình thích cô bé này đến mức nào vậy…?

Anh đã ôm cô bé chỉ vì một động cơ đơn giản như vậy. Đó là một cảm giác thật mới mẻ đối với Keiki.

***

“Vậy là chúng tôi sẽ đi riêng đây, Kiryuu-kun.”

“Chúc hai bạn thành công nhé.”

“Ừ, cảm ơn hai cậu.”

Khoảng 5 giờ chiều, Keiki bước ra khỏi cửa hàng quà lưu niệm, vừa nói chuyện với Shouma và Koharu. Tất cả những gì còn lại trong ngày là thổ lộ với Mizuha, nên Keiki phải mạnh dạn tự mình làm điều đó.

“Anh hai, cảm ơn đã đợi em… Khoan đã, Shouma-kun và Ootori-senpai đi đâu rồi ạ?”

“À, hai người họ sẽ đi chơi riêng.”

“Đi riêng ạ?”

“Vì đã đến đây rồi, họ muốn dành những giây phút cuối cùng chỉ có hai người ấy mà.”

“À, vâng, đúng là như vậy.” Mizuha gật đầu.

Nhờ có việc họ rời đi, Keiki có một cái cớ thuận tiện để ở riêng với Mizuha.

“Anh hai thật là chu đáo.”

Không chỉ vậy, hình ảnh của anh còn được nâng lên một bậc. Keiki cảm thấy hơi có lỗi vì tất cả chỉ là để anh và Mizuha có thể ở riêng với nhau.

“Vậy thì, chúng ta nên làm gì đây? Chắc vẫn có thể chơi thêm một trò nữa.”

“Chắc chắn phải là cái đó rồi, đúng không?”

“Cái đó ạ?” Mizuha nghiêng đầu khó hiểu.

Nơi họ cùng nhau đi đến là điểm nóng số một dành cho những lời tỏ tình: Vòng đu quay khổng lồ. Mắt Mizuha sáng bừng khi nhìn lên kiến trúc khổng lồ đó.

“Nhìn gần nó còn lớn hơn nữa.”

“Khi đến công viên giải trí, làm sao có thể bỏ qua cái này được, đúng không?”

Cả hai cùng nhận xét và xếp hàng. Một vài ký ức không mấy tốt đẹp ùa về trong tâm trí Keiki, chủ yếu là vì lần gần nhất anh đến đây với một tiền bối tóc đen, nhưng lần này mọi thứ hẳn sẽ ổn thôi.

Sau một lúc chờ đợi, cả hai được phép lên khoang. Đương nhiên, họ tự nhiên ngồi đối mặt với nhau. Sau khi kiểm tra tất cả các quy trình an toàn, nhân viên bật đèn xanh và đóng cửa. Với những khách hàng mới bên trong, vòng đu quay bắt đầu chuyển động.

“À, cảnh hoàng hôn đẹp thật đấy.”

“Ừm…”

Càng lên cao, họ càng dễ dàng nhìn ngắm toàn cảnh thị trấn, được nhuộm màu bởi ánh nắng chiều tà. Đây có lẽ là tình huống lãng mạn nhất có thể. Đó là cơ hội hoàn hảo để tỏ tình, nhưng giờ đây một vấn đề khác lại nảy sinh.

Không ổn rồi. Mình bỗng nhiên thấy lo lắng khủng khiếp…

Tim anh đập như điên. Nghĩ lại thì, đó sẽ là lần đầu tiên anh tỏ tình trong đời. Ở một mình trong không gian biệt lập này với cô gái anh đang để ý, đã quá sức chịu đựng đối với một “người mới tập yêu” như anh.

Chưa kể Mizuha còn cực kỳ đáng yêu nữa chứ…

Anh luôn nghĩ rằng cô bé rất đáng yêu. Gần đây, anh còn thấy cô bé trông xinh đẹp hơn nữa.

Không… Là vì mình đã nhận ra tình cảm của bản thân. Nên mình mới thấy cô bé thật đáng yêu như vậy.

Người ta bảo, ai yêu trước người đó thua. Giờ đây, khi Keiki đã nhận ra tình cảm ấy, nó cứ thế lớn dần lên vô điều kiện, trong tâm trí cậu chỉ còn hình bóng của cô bé. Chỉ cần ở bên cô bé thế này thôi, tim cậu đã đập thình thịch, và ngay cả cụm từ "anh yêu em" cũng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác so với trước đây.

Thế nhưng, im lặng thì chẳng phải là cách rồi. Nếu không nhanh tay, chiếc cáp treo sẽ lại chạm đất mất. Cố trấn tĩnh bản thân, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ồ, là Shouma và Koharu-senpai.”

“Ơ, ở đâu cơ?”

“Anh nghĩ em không thể nhìn thấy họ từ chỗ em đâu.”

“Thế thì em sẽ sang đó.” Mizuha đứng dậy, di chuyển đến cạnh Keiki, cùng nhìn ra ngoài cửa kính. “A, anh nói đúng rồi. Họ đang nắm tay nhau kìa.”

Đó là một kiểu nắm tay của các cặp tình nhân với khoảng cách chiều cao khá lớn. Thế nhưng, Keiki lại hoàn toàn tập trung vào khuôn mặt của Mizuha. Bất chợt, cabin cáp treo hơi rung lắc một chút vì gió.

“Kya!?”

“À, cẩn thận…!”

Mizuha ngã về phía Keiki. Kết quả là, cậu đã ôm trọn thân hình mảnh mai của cô bé vào lòng.

“E-Em xin lỗi…”

“Không sao, không sao mà…”

Khoảnh khắc đó, tựa như có một phép màu kỳ lạ nào đó đã tác động lên cơ thể hai người.

“……”

“……”

Cabin cáp treo đạt đến đỉnh điểm, và Keiki giữ Mizuha trong vòng tay mình, khoảng cách đủ gần để họ có thể trao nhau một nụ hôn.

“Nii-san…” Mizuha từ từ nhắm mắt lại.

Dường như cô bé đang ra hiệu cho cậu một nụ hôn. Như đã đề cập từ trước, trong một tình huống lãng mạn như vậy, nếu họ trao nhau một nụ hôn và cậu thú nhận tình cảm, chắc chắn đó sẽ là một kỷ niệm tuyệt vời cho cả hai. Thế nhưng, khi cơ hội lớn nhất nằm ngay trước mắt Keiki, một vấn đề khác lại nảy sinh.

“…Xin lỗi, Mizuha.”

“Hả?”

“Anh nghĩ anh bị say xe…”

“Nii-san!?”

Lý do rõ ràng là do thần kinh cậu căng thẳng, cũng như cabin cáp treo rung lắc. Khi cáp treo lên đến đỉnh, nó rung khá mạnh. Vì điều này, cơ hội lớn nhất để Keiki tỏ tình đã kết thúc trong thất bại.

Keiki đã cố gắng kiềm chế để không nôn ra hết, nhưng vì tình trạng trở nặng, cả hai đành phải về nhà ngay sau khi cáp treo chạm đất. Hiện tại, Keiki đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách, với Mizuha gối đầu lên đùi mình.

“Xin lỗi vì anh là một Onii-chan vô dụng…”

“Không sao mà. Anh thấy trong người thế nào rồi?”

“Anh nhất định sẽ bù đắp… À mà, tại sao em lại cho anh gối đùi thế này?”

“Em muốn anh nhanh chóng hồi phục, nên em nghĩ gối đùi của một cô nữ sinh trung học sẽ là phương pháp chữa trị hiệu quả nhất.”

“Nghe giống suy nghĩ của một ông già quá đi.”

“Vậy anh thấy sao?”

“Cảm giác đùi của em là tuyệt nhất. Cảm ơn em rất nhiều.”

“Fufu, lẽ ra anh nên thành thật ngay từ đầu chứ.” Mizuha mỉm cười hạnh phúc khi cô bé vuốt ve đầu Keiki. “Lần gối đùi này là để cảm ơn anh vì đã giúp em chiều nay. Dù sao thì, suýt chút nữa là rất nhiều người đã nhìn thấy quần lót của em rồi.”

“May mà anh đến kịp lúc.”

“Nếu là Nii-san thì em không ngại cho anh xem bất cứ khi nào anh muốn đâu.”

“O-Okay…”

Keiki không biết phải đáp lại thế nào.

“Anh có muốn nhìn quần lót của em bây giờ không? Biết đâu nó sẽ làm anh thấy khá hơn đó.”

“Tại sao?”

“Anh là con trai mà, nên em nghĩ nhìn thấy quần lót có lẽ sẽ tiếp thêm năng lượng cho anh.”

“Ý anh là, nó sẽ tiếp thêm năng lượng theo một cách khác cơ.”

“Nếu anh thích, em có thể vén váy lên ngay bây giờ, và anh có thể úp mặt vào đó.”

“Cái đó hơi quá giới hạn rồi đấy!” Keiki nói, thế nhưng cậu vẫn không nhấc đầu ra khỏi đùi Mizuha.

Đầu cậu vẫn ngoan cố nằm yên ở đó.

“…Này, Nii-san?”

“Ừm?”

“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay. Em đã rất vui khi đi chơi với Shouma-kun và Ootori-senpai.”

“Anh hiểu rồi…”

Keiki rất vui khi nghe điều đó.

“Ngoài ra, còn có điều này em muốn nói với Nii-san.”

“Hả? Tự dưng đâu ra vậy?”

“Gần đây anh đã chiều chuộng em quá mức rồi đó.”

Anh à?

Dạo gần đây anh chiều em quá rồi đấy nhé. Nào là cứu em khỏi mấy trò tán tỉnh của Mitani-kun, chúng ta còn nắm tay nhau trên đường đi học về, thậm chí em có ngủ trên giường anh, anh cũng chẳng giận chút nào.

“Ý anh là, anh vẫn bảo em đừng ngủ trên giường anh mà…”

Chuyện một cô gái ở tuổi em ấy lại ngủ trên giường anh thì có quá nhiều vấn đề rồi.

“Ngay cả hôm nay, anh còn giúp em với váy…”

“Cơ mà vụ đó cũng khiến chúng ta bị nhìn chằm chằm ghê lắm đó.”

“Với tư cách là một đứa em gái, em rất vui khi có một Nii-san cuồng em gái lại tốt bụng với mình đến vậy, và với tư cách là một kẻ cuồng anh trai, điều đó càng tuyệt vời hơn.”

“Ừ-ừ.”

“Nhưng anh nên giữ mọi thứ trong giới hạn cho phép thôi.”

“Giới hạn cho phép?”

“Nếu không, chuyện kinh khủng sẽ xảy ra đấy.”

“Chuyện kinh khủng…?”

“Là chuyện không thể cứu vãn được.”

“Mình đã bắt đầu cái gì thế này…?”

Nuông chiều em gái là một tội lỗi sao? Nếu có thì, việc cuồng em gái vẫn được pháp luật cho phép mà.

“Nếu anh không cẩn thận, và nếu anh còn tốt với em hơn nữa, thì em sẽ yêu anh nhiều hơn nữa đấy, Nii-san.”

“Mizuha…” Keiki ngước nhìn khuôn mặt em gái mình.

Mắt chạm mắt, Mizuha khẽ nở một nụ cười ngượng nghịu.

Mình đã định thổ lộ, vậy mà em ấy lại thổ lộ với mình lần nữa rồi.

Cô gái mà Keiki dành tình cảm quá đỗi đáng yêu. Mặt cậu bắt đầu nóng bừng. Em ấy đáng yêu đến mức cậu khó lòng không ôm chầm lấy ngay lập tức.

Mình có nên thổ lộ ngay bây giờ không nhỉ? …Không, thế thì chẳng khác nào mình lợi dụng lời tỏ tình của Mizuha cả…

Keiki do dự. Tỏ tình khi đang gối đầu lên đùi người ta thì có vẻ tệ thật. Trong lúc cậu đang cân nhắc nên làm gì, chiếc điện thoại thông minh của Keiki trên bàn rung lên.

“…À, một email?”

Cậu nhổm người dậy và kiểm tra tin nhắn mới.

“Ai gửi thế?”

“Tiền bối Koharu. Chị ấy gửi cho anh mấy tấm hình hôm nay.”

“Cho em xem!” Mizuha ghé vai lại gần và liếc nhìn màn hình.

Trong giây lát, tim Keiki hẫng một nhịp, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh khi xem ảnh.

“À, tấm này anh dính tương cà lên mũi kìa, Nii-san.”

“Tấm này em dính bánh crepe lên miệng kìa, Mizuha.”

“Fufu, chúng ta đều như trẻ con vậy.”

Trong khi xem ảnh, cả hai nói chuyện về ngày đi chơi công viên giải trí của mình. Cả hai cùng xem ảnh trên một chiếc điện thoại.

“……….”

Việc Keiki được hạnh phúc thế này có thực sự ổn không? Cô gái cậu yêu đang ở ngay cạnh cậu. Cậu có nụ cười của em ấy trọn vẹn cho riêng mình, và không ai khác biết điều đó.

À, mình hiểu rồi…

Dù hơi muộn màng, nhưng cuối cùng cậu cũng nhận ra.

Mình yêu khoảng thời gian ở bên Mizuha như thế này…

Cuối cùng cậu cũng hiểu Shouma nói gì. Một khi bạn dành thời gian cho ai đó, và tận hưởng khoảng thời gian này hơn bất cứ điều gì, bạn sẽ nhận ra rằng mình đã yêu. Đối với Keiki, người đó tình cờ lại là cô em gái không cùng huyết thống của cậu. Trái tim cậu đã bị giọng nói và nụ cười dịu dàng của em ấy đánh cắp mất rồi.

Mình muốn làm mọi điều cùng Mizuha…

Đến mọi nơi, trải nghiệm mọi tình huống, yêu em ấy nhiều hơn nữa. Mọi điều bạn sẽ làm với một người yêu, cậu đều muốn trải nghiệm cùng em ấy. Con người ta đều trở nên tham lam khi yêu. Keiki đã rất hạnh phúc cho đến giờ, vậy mà cậu vẫn muốn nhiều hơn nữa.

“…Này, Mizuha?”

“Hm?”

“Tuần tới chúng ta đi đâu đó nữa nhé?”

“Vâng. Đi với mọi người ạ?”

“Không, anh muốn chỉ có hai chúng ta thôi.”

“Ể? Thế thì…” Mizuha ngước nhìn Keiki với vẻ mặt sốc. “Một… buổi hẹn hò sao?”

“Ừ. Anh muốn đi hẹn hò với em, Mizuha.”

“……….”

Khi Keiki bày tỏ cảm xúc chân thật của mình, Mizuha—

“Vâng, chắc chắn rồi ạ.”

Em ấy nở một nụ cười rạng rỡ và chấp nhận lời mời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận