Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 4: Chuyện Tình Valentine Của Nữ Sinh Muốn Chinh Phục Nam Sinh.

0 Bình luận - Độ dài: 9,027 từ - Cập nhật:

Nếu yêu thích những gì chúng tôi làm, bạn đừng ngần ngại theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Ngày mười bốn tháng hai là một ngày vô cùng đặc biệt. Khắp nơi trên thế giới, các cô gái sẽ tặng sô cô la cho chàng trai mình thầm mến, còn các chàng trai thì cả ngày ấp ủ biết bao mong chờ, hy vọng rằng sẽ nhận được sô cô la từ cô gái mà họ để mắt. Một mặt, tình yêu nở rộ ngọt ngào như sô cô la, mặt khác, tình yêu lại kết thúc bằng dư vị cay đắng, nghiệt ngã. Những kẻ thắng cuộc trong ngày hôm đó, được nhận sô cô la từ một cô gái dễ thương, sẽ hứng chịu vô vàn ánh nhìn oán hờn từ những kẻ thua cuộc, những người đang rơi lệ thất bại và gào thét trong tuyệt vọng.

Riêng về phần Kiryuu nhà ta, người đang đứng giữa khung cảnh đó — như bạn đã đoán, cậu thuộc về phe thua cuộc. Nếu ngay từ đầu có ai đó sẵn lòng tặng cậu sô cô la, thì cậu đã chẳng phải sống cả đời mà không có nổi một cô bạn gái. Người duy nhất có thể làm bừng sáng một ngày của cậu và tặng cậu sô cô la chính là cô em gái Mizuha. Ví dụ, khi cậu vẫn còn học cấp hai…

“Ư ư ư… Khụ… Năm nay cũng chẳng được miếng sô cô la nào…”

“Ôi chao, thật đáng tiếc quá.” Cô bé an ủi người anh đang thất vọng. “Vì em thấy thương anh quá, hay là anh nhận chút sô cô la từ cô em gái dễ thương của anh nhé?” Cô bé sẽ nói thế trong khi đưa cho anh một gói sô cô la tự làm.

Chuyện đó không chỉ xảy ra trong năm đó. Mỗi năm, cô bé đều chuẩn bị sô cô la cho Keiki. Đối với cậu, Lễ tình nhân nghĩa là cậu sẽ không nhận được sô cô la ở trường, mà là từ cô em gái ở nhà. Phần lớn là nhờ có Mizuha mà Keiki không trở nên ghét ngày Lễ tình nhân này, cái ngày bị nhiều kẻ cô độc nguyền rủa. Và thế là —

“Lại một năm nữa rồi sao…?” Keiki nở nụ cười méo mó khi tiếng chuông báo thức trên điện thoại đánh thức cậu dậy.

Ngày trên màn hình hiển thị là mười bốn tháng hai. Đó là ngày Lễ tình nhân vừa hồi hộp nhưng cũng vừa xé lòng.

“Shouma-kun, xin anh hãy nhận lấy!”

“Cảm ơn, Koharu-chan.”

Khi Keiki đến trường, cậu thấy Koharu đang đưa những gói sô cô la được bọc cẩn thận cho Shouma. "Chắc là tự làm," cậu đoán khi xem xét chiếc hộp hình trái tim.

“Em hy vọng nó hợp khẩu vị anh, nhưng… Biết Shouma-kun, chắc anh sẽ nhận được rất nhiều sô cô la…”

“Sô cô la của Koharu-chan đối với anh sẽ luôn là tuyệt nhất.”

“Shouma-kun…” “Koharu-chan…”

141.png?w=537

Hai người họ nhìn nhau. Bầu không khí dường như đang la hét “Hôn nhau đi!”, và sô cô la trông như sắp tan chảy vì nhiệt độ xung quanh. Keiki nhìn hai người họ và thở dài.

“Tôi mừng cho hai người, nhưng hai người đang đứng giữa đường đấy…”

Nói rõ hơn, hai người họ đang ve vãn nhau ngay trước cổng trường. Đương nhiên, những học sinh đi ngang qua đều nhìn họ với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Á!? Mình đang làm cái gì thế này, mà lại còn ở nơi công cộng nữa chứ…!” Koharu chạy đi, giấu mặt vì xấu hổ.

“Chào, Keiki. Buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng.”

Keiki và Shouma bị bỏ lại, cùng nhau bước vào trong tòa nhà trường học.

“Koharu-senpai thật là táo bạo, phải không? Nghĩ sao mà cô ấy lại tặng sô cô la ở nơi công cộng như thế chứ.”

“Tôi đoán đầu óc cô ấy bận rộn với việc tặng sô cô la quá nên chẳng để ý đến xung quanh. Mặt cô ấy đỏ bừng.”

“Bạn gái cậu đáng yêu quá đấy chứ?” Keiki ghen tỵ từ tận đáy lòng. “Với lại, cậu có thể ngừng cười toe toét như thế được không…?”

“Tôi không thể kiềm chế được. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được sô cô la từ bạn gái mình đấy. Tôi cũng có nỗi ám ảnh của riêng mình về ngày Lễ tình nhân mà, hiểu không?”

“Ám ảnh…? Ồ đúng rồi, hồi đó mấy chị gái cậu hóa trang thành người sô cô la…”

Ngày xưa, cậu từng bị mấy cô chị gái dí theo đòi “Ăn em đi!”, khiến cậu mang một vết thương lòng không hề nhẹ. May mắn thay, cô bạn gái hiện tại đã giúp cậu xua tan cái ám ảnh đó.

“Hi vọng cậu cũng được ai đó tặng sô cô la nha, Keiki.”

“Dù không có cũng chẳng sao, tớ đã có ‘Sô cô la của Người chiến thắng được hứa trước’ rồi.”

“Cái quái gì vậy?”

“Là sô cô la mà một cô gái xinh đẹp tặng tớ mỗi năm.”

“À, Mizuha-chan, phải rồi.” Shouma gật đầu cười tủm tỉm. “Mà nhắc mới nhớ, Mizuha-chan không đi cùng cậu à?”

“Có vẻ hôm nay cô ấy phải trực.”

Hai người nói chuyện tào lao một hồi, chẳng mấy chốc đã đến cổng trước, đứng gần mấy tủ giày.

“Biết đâu có cô gái nào nhút nhát giấu sô cô la bí mật trong tủ giày của cậu thì sao?”

“Làm gì có, haha.” Keiki bật cười rồi mở tủ giày ra.

Và khi cậu mở tủ, một vật thể lạ đập vào mắt cậu.

“…Ơ?”

Đáng buồn thay, đó không phải sô cô la. Thậm chí không cần nhấc lên, rõ ràng đó là đồ lót con gái – chính xác hơn là một chiếc quần lót đen đầy gợi cảm.

Sao quần lót lại có thể nằm ở đây!?

Thứ như vậy bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này. Không những thế, một mẩu giấy nhỏ còn được giấu trong lớp vải đen đó. Trên giấy viết –

“Đây là quần lót của ai nhỉ? Nếu đoán đúng, cậu sẽ nhận được phần thưởng.”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”

Một câu đố bất ngờ chào đón Keiki. Đây rõ ràng là hành động khiêu khích từ kẻ đã nhét quần lót vào tủ giày của cậu.

“Keiki? Cậu sao thế?”

“Không có gì cả!” Keiki hoảng hốt nhét chiếc quần lót vào túi áo khoác bên phải.

Nếu có ai đó nhìn thấy cậu cầm thứ này, cậu sẽ bị gán mác là kẻ trộm đồ lót mất.

Quần lót của ai đây chứ!?

Lại một lần nữa, cậu phải tìm ra người gửi chiếc quần lót này. Keiki chợt cảm thấy hơi bồi hồi, và bắt đầu suy nghĩ về cách xử lý tình huống này.

Sau đó, Keiki rảo bước về lớp, đầu óc vẫn luẩn quẩn với chiếc quần lót.

“Ai đó đã bỏ quần lót vào tủ giày của mình…?”

Không giống như chiếc quần lót của Cô bé Lọ Lem lần trước, chiếc quần lót lần này đen tuyền và khá là sexy. Lần này, chủ nhân của nó là ai đây?

“Lại là Mizuha giở trò à? Nhưng… hồi đó cô ấy chỉ vô tình để quên quần lót thôi, chứ không phải cố ý…”

Không có bằng chứng nào cho thấy Mizuha là “thủ phạm” lần này, nên kết luận vội vàng lúc này là quá sớm.

“Tạm thời, mình cần tìm hiểu thêm đã.”

Tuy nhiên, cũng chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, vì cậu có thể khoanh vùng “kẻ gây án” trong số những cô gái biến thái mà cậu quen. Chắc chắn không thể có cô gái nào khác lại làm điều như vậy.

“Trước hết, mình không nghĩ đó là Nagase-san.”

Nagase Airi ghét đàn ông, nên cô ấy sẽ không đời nào tự tay đặt quần lót của mình vào tủ giày của một thằng con trai.

“Mình cũng không nghĩ đó là Nanjou.”

Nanjou Mao là một hủ nữ chính hiệu, mê mệt BL. Cô ấy chắc chắn sẽ chẳng cảm thấy vui vẻ hay phấn khích gì khi để lại quần lót lung tung.

“Vậy thì chỉ còn Yuika-chan, Sayuki-senpai, Mizuha và Takasaki-senpai.”

Yuika đã từng có tiền lệ tương tự. Sayuki thì là một kẻ biến thái có thể cảm thấy hưng phấn khi làm chuyện này. Mizuha lại là một người có xu hướng phô bày, nên việc cô ấy diễn trò kỳ quặc như thế này cũng không phải là không thể. Còn về Shiho, cô ấy có thể sẽ cố gắng phá hoại các mối quan hệ của Keiki, vì cô ấy lại cảm thấy hưng phấn khi bị NTR.

“Với lại, Fujimoto-san cũng có thể là một khả năng, nhưng mà…”

Cô ấy có thể đã biến cái ham muốn kỳ quặc về việc trao đổi đồ lót thành trò chơi kỳ lạ này. Vậy thì, mình cũng không thể loại trừ cô ấy.

“Mà sao mình lại phải lo lắng về chuyện này vào ngày Valentine chứ?”

Những thằng con trai khác thì đang bận rộn bàn tán về việc chúng nhận được hay không nhận được sô cô la, còn mấy đứa con gái thì đang reo hò cổ vũ lẫn nhau, hoặc trêu chọc những đứa chuẩn bị đi tặng sô cô la trong ngày hôm nay. Cả lớp đều đang sôi nổi nói chuyện về Valentine, vậy mà Keiki lại phải đau đầu vì mấy cái quần lót.

“Thôi thì, giữ chúng bên mình suốt cả ngày thì quá nguy hiểm, mà vứt bỏ đi lại có khi gây ra rắc rối khác, chi bằng trả về cho chủ nhân của chúng là tốt nhất.”

Quần lót có lẽ chính là vật phẩm nguy hiểm nhất trên đời này để mà sở hữu.

“…Kiryuu.”

“Hả?”

Keiki ngẩng đầu, bắt gặp Mao đang đứng ngay bên cạnh cậu. Cô ấy vẫn khoác áo, tay cầm cặp sách, chắc là đã ghé qua đây trước khi về chỗ ngồi của mình.

“À, Nanjou. Chào buổi sáng.”

“…Chào buổi sáng.”

“…?” Keiki hơi bối rối trước phản ứng chậm chạp của Mao.

Mao có gì đó không ổn. Trông cô ấy có vẻ lo lắng về điều gì đó, cứ như không tài nào bình tâm lại được. Cô ấy hiếm khi đến chào hỏi cậu ngay trong lớp như thế này. Keiki nghĩ có lẽ cô ấy có chuyện cần nói với cậu, nhưng…

“Nanjou?”

“…………”

Cô ấy thậm chí còn không đáp lời. Hơn nữa…

Sao cô ấy lại bồn chồn thế kia? …À!? Không lẽ nào thật sự là…?

Ngay lúc đó, một suy đoán chợt lóe lên trong đầu Keiki.

—Cô ấy không mặc quần lót lúc này vì đã nhét chúng vào tủ giày của mình ư!?

Keiki vừa mới gạch tên Nanjou Mao khỏi danh sách những người có khả năng. Tuy nhiên, cách cô ấy đang bồn chồn và hành động lúc này lại có thể giải thích bằng việc cô ấy không mặc quần lót.

Nói vậy chứ, mình không thể nào hỏi thẳng cô ấy rằng ‘Nanjou, cậu không mặc quần lót lúc này phải không?’ được, đúng không…?

Không có cách nào để cậu xác nhận. Nếu cậu đoán sai, đó sẽ bị coi là hành vi quấy rối tình dục. Vì vậy, cậu chỉ có thể cố gắng tìm hiểu thông qua một cuộc trò chuyện bình thường.

“À, nhắc mới nhớ, Nanjou, họ đã tháo băng trên ngón tay cậu rồi nhỉ.”

“Hả? …À, đúng vậy. Họ nói khoảng hai, ba ngày nữa sẽ ổn.”

“Vậy họ có tháo luôn quần lót của cậu không?”

“Anh đang nói cái quái gì vậy!?”

Rõ ràng là cô ấy cảm thấy nguy hiểm cho cơ thể mình, và nhanh chóng kéo váy xuống. Vẻ mặt cô ấy méo mó vì ghê tởm, và cô ấy nhìn Keiki bằng một ánh mắt lạnh băng. Có vẻ như cách dùng từ của Keiki thật sự quá tệ.

“Tất nhiên là tôi đang mặc rồi. Anh có thể đừng quấy rối tình dục vào sáng sớm thế này không hả?”

“Phải rồi, xin lỗi.”

Vậy ra cô ấy không phải là kẻ phạm tội…

Phản ứng đó không giống như đang diễn kịch. Mà Keiki cũng chưa bao giờ nghi ngờ Mao nhiều đến vậy, nên cậu đành từ bỏ suy đoán đó là cô ấy.

“Vậy, cậu muốn gì ở tôi sao?”

“…Không có gì. Đồ Kiryuu ngốc nghếch.” Mao bỏ lại một lời lăng mạ khẽ khàng và bước về chỗ ngồi của mình.

Cô ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ.

Chuyện đó là sao vậy…?

Việc hiểu Mao vẫn là điều bất khả thi như mọi khi.

*

Giờ ăn trưa đến, và Keiki vẫn chưa có tiến triển gì. Mao vẫn còn giận vì chuyện lúc nãy, và vẫn đang lườm cậu. Keiki ăn hết hộp cơm trưa do Mizuha chuẩn bị cho mình, và ngay lập tức chạy khỏi chỗ ngồi. Trước khi đi tìm “kẻ phạm tội”, cậu quyết định đi mua chút nước trái cây.

Cậu bước ra khỏi lớp và đang đi dọc hành lang thì hai nữ sinh xuất hiện trước mặt cậu.

“Tìm thấy Keiki-senpai rồi!”

“Đừng hòng thoát khỏi tụi em bây giờ, Kiryuu-senpai!”

“Yuika-chan? Nagase-san?”

Bên phải cậu, Koga Yuika tóc vàng hoe xuất hiện, và bên trái là cô gái tóc hai bím Nagase Airi. Keiki ngạc nhiên khi thấy hai cô gái xuất hiện trước mặt mình, nên cậu lùi lại một bước.

“Có thể hơi đột ngột, nhưng xin Keiki-senpai hãy đi với tụi em một lát!”

“Hả?”

“Hậu bối đáng yêu của anh đã nói thế rồi, Kiryuu-senpai cứ làm theo đi!”

“Ê, gì… Chúng ta đi đâu vậy?”

Không biết chuyện gì đang xảy ra, Keiki bị hai cô gái kéo đi. Cậu đi theo họ, và họ bước vào một căn phòng trống trong tòa nhà lớp học. Yuika cuối cùng cũng buông tay Keiki và lấy ra một chiếc hộp được gói cẩn thận với một dải ruy băng hồng.

Này, sô cô la Valentine của Yuika đây.

Ư-Ưm, cảm ơn…

Phải biết ơn đấy nhé. Món sô cô la này đánh bật tất cả những thứ anh từng được tặng cho đến giờ đấy.

Mà nói thật, đây là lần đầu tiên anh được con gái tặng sô cô la, ngoài Mizuha ra đấy.

Ơ? Yuika là người đầu tiên của anh á? Hừm… Thế à…? Vậy Yuika là người đầu tiên của anh… Khì khì…

Yuika toe toét cười vui vẻ.

Thật tình, con bé này lúc nào cũng đáng yêu hết.

142.png?w=533

Sau đó, một người khác từ phía đối diện kéo nhẹ vạt áo đồng phục của anh.

Ưm, Kiryuu-senpai…

Nagase-san à?

Đây là của em.

Ơ? Em chắc không?

Gói sô cô la mà Airi đưa cho anh có màu khác, buộc một chiếc nơ xanh.

Đ-Đừng hiểu lầm nhé! Em làm cái này để cảm ơn anh đã giúp đỡ và cho mượn vở ghi thôi!

Cảm ơn em, Nagase-san.

Giờ thì Keiki đã nhận được sô cô la hai lần trong cùng một năm. Đây đúng là kỷ lục mới rồi.

…Và em xin lỗi về chuyện lúc nãy.

À, không sao đâu.

Airi đang nói về lần cô bé kéo Keiki đến phòng Hội học sinh. Vì cô bé giận thay cho Yuika, nên Keiki không trách cô.

Hai người nói gì đấy?

Em không cần phải lo đâu, Yuika.

Hừm… Nghe đáng ngờ quá…

Quan trọng hơn, Kiryuu-senpai, Yuika và em đã cùng làm món sô cô la này đấy nhé? Anh hãy nhớ điều đó khi ăn.

À, đúng rồi! Món sô cô la này chứa đầy tình yêu của Yuika và Airi, nên anh không được bỏ sót miếng nào đâu đấy!

Em-Em làm gì có bỏ tình yêu vào đấy chứ!? Airi chối bay chối biến lời tuyên bố của Yuika với khuôn mặt đỏ bừng, đúng kiểu một Tsundere.

Bản thân cảnh tượng đó đã đủ mãn nhãn rồi, nhưng…

Món sô cô la này… là tự làm ư?

Keiki thực sự sốc sau khi nhận ra điều đó.

Chỉ cần tưởng tượng hai cô hậu bối đáng yêu đang làm sô cô la cho mình… Ừm, thế này là tuyệt vời lắm rồi. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy mãn nguyện.

…Không, đó không phải điều quan trọng.

Mình đang có hai nghi phạm chính trước mặt đây, nên cần phải điều tra kỹ.

Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này. Có lẽ anh có thể tìm ra liệu Yuika có thực sự là người đã để lại quần lót hay không.

Này, Yuika-chan.

Vâng, có chuyện gì ạ?

Màu quần lót yêu thích của em là gì?

Cái gì!?

Đen hay trắng. Anh chỉ cần biết thế thôi.

Keiki-senpai!? Yuika nhìn Keiki với vẻ mặt kinh ngạc.

Kiryuu-senpai, anh hỏi cái gì thế!? Airi cũng tham gia vào, mặt mũi bối rối.

Có lẽ cách đặt câu hỏi của Keiki không được hay cho lắm.

Đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn dùng cái này làm tham khảo cho quà Ngày Trắng thôi.

Anh định tặng quần lót cho Yuika vào Ngày Trắng à, Keiki-senpai!?

Em cứ nghĩ anh biến thái, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này…

Cả hai cô hậu bối đều lùi xa Keiki một đoạn. Anh chắc chắn đang bị coi là đồ biến thái. Họ nhìn anh cứ như rác rưởi bên lề đường vậy.

Thôi được, vì hai người này có vẻ không phải thủ phạm, mình đoán mình có thể nói cho họ biết.

Keiki giải thích lý do, vì anh không muốn bị coi là biến thái.

Xin lỗi vì đã hỏi câu kỳ cục đó. Chuyện là, một chiếc quần lót của con gái xuất hiện trong tủ giày của anh, và anh đang tìm chủ nhân của nó.

Có quần lót trong tủ giày của anh ư?

Kiryuu-senpai, làm ơn nghĩ ra lời nói dối nào đáng tin hơn đi.

Anh biết nghe tệ lắm, nhưng đó là sự thật.

Ngay cả bây giờ, chiếc quần lót vẫn còn trong túi anh làm bằng chứng. Mặc dù nếu anh lấy ra bây giờ thì sẽ bị gán mác biến thái, nên anh vẫn giữ nó ở trong đó.

Vậy ra đó là lý do anh nghi ngờ Yuika à, Keiki-senpai?

Thì, trước đây em đã từng để áo ngực vào đó rồi mà.

…Yuika?

Hề hề~

Mắt Airi trợn tròn. Cô bé nhìn Yuika như muốn hỏi ‘Em nói đùa phải không?’, nhưng Yuika chỉ mỉm cười cho qua.

Vậy thì, hai em có ý tưởng nào về việc ai có thể là người đó không?

Không, Yuika không biết gì cả.

Em cũng thế.

“À, tôi cũng đoán vậy mà.”

Kẻ phạm tội chắc chắn đã hành động rất cẩn trọng, nên việc có ai đó nhìn thấy gì đó là điều khá phi thực tế.

“À, nhưng mà…” Yuika chợt lên tiếng, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. “Sáng nay, em có thấy Fujimoto-san lảng vảng ở đó.”

“Fujimoto-san ư?”

“Vâng. Khi Yuika gọi, chị ấy đã bỏ chạy. Chuyện đó xảy ra ngay trước tủ giày của khối hai ạ…”

“Ra vậy…”

Đó quả là một thông tin đáng giá. Việc lảng vảng như thế nghe thật đáng ngờ. Ngay lúc Keiki nhận được thông tin quan trọng này, điện thoại trong túi anh rung lên.

“…Fujimoto-san?”

Người gửi email chính là người họ vừa nhắc đến. Nội dung email ghi “Khẩn cấp, đến phòng Hội học sinh ngay lập tức”, yêu cầu Keiki đến.

“Xin phép.”

“Kiryuu-kun, mời vào.”

Khi Keiki đến phòng Hội học sinh, Ayano đã chào đón anh.

“Ngồi đây đi.”

“À, ừm.”

Anh làm theo lời cô, ngồi xuống chiếc sofa trong phòng. Hơi căng thẳng, Keiki lên tiếng.

“Tại sao cậu lại gọi tôi đến đây?”

“Kiryuu-kun, cậu trả lời câu hỏi này nhé. Hôm nay là ngày gì?”

“Hả? …À, là Ngày lễ Tình nhân?”

“Đúng rồi. Nhân dịp Valentine, tôi đã làm một ít bánh sô cô la cho cậu đấy. Mời cậu dùng thử.”

“Ồ, vậy sao.”

“Cậu không đói à?”

“Tôi đang thèm đồ ngọt đây.”

“Tuyệt quá. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.” Ayano nói với giọng điệu vui vẻ.

Chẳng mấy chốc, mùi trà thoang thoảng dễ chịu đã xộc vào mũi Keiki.

“Bánh sô cô la tự làm của Fujimoto-san…?”

Sở thích của Ayano là làm bánh ngọt. Cô rất tự tin vào tài năng của mình, và món bánh táo cô làm trước đây thật sự tuyệt vời. Chắc chắn rồi. Lần này, món bánh cũng phải ngon lắm đây.

“Cảm ơn đã chờ nhé.”

“K-Cái này…!?” Mắt Keiki mở to.

Anh không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Thứ Ayano mang ra là một chiếc bánh sô cô la tuyệt đẹp, trông như được làm bởi một thợ bánh chuyên nghiệp vậy.

“Trông thật lộng lẫy làm sao!”

Phủ đầy sô cô la, chiếc bánh toát lên một vẻ rạng rỡ đầy ấn tượng. Các lớp bánh và kem xen kẽ tạo nên một hoa văn tuyệt đẹp. Đúng như mọi khi, tác phẩm của Ayano trông đủ ngon để trưng bày trong một cửa hàng bánh.

“Lần này tôi đã cố gắng rất nhiều.”

“Cậu không cố gắng hơi quá sao… Khoan đã, sao lại gần thế!?” Keiki suýt chút nữa đã hoảng hồn.

Sau khi Ayano chuẩn bị xong bánh, cô ngồi ngay cạnh Keiki, gần đến mức họ có thể chạm vào nhau.

143.png?w=535

Cô ấy lúc nào cũng ngồi gần như vậy sao!? Khoan đã, cô ấy định ngửi mình à!?

Thực ra, mùi hương của Ayano quá kích thích, khiến Keiki căng thẳng. Tuy nhiên, cô gái dường như còn chẳng nhận ra sự bối rối của Keiki. Cô chỉ cầm đĩa lên, cắm dĩa vào bánh, rồi đưa một miếng về phía Keiki.

“Kiryuu-kun… Há miệng ra.”

“Hả?”

“Tôi muốn đút cho cậu ăn. Tôi đọc được rằng đây là cách hoàn hảo để món sô cô la Valentine trở nên ngon hơn đấy.”

“Fujimoto-san đọc được bài báo loại gì vậy?”

“Ăn đi.”

“…Cảm ơn vì bữa ăn.”

Ayano đã làm đến mức này vì mình, nên Keiki quyết định ăn miếng bánh.

“K-Cái này…!?”

“Sao nào?”

“Ngon quá sức!”

Quả nhiên, bánh của Ayano-san là đỉnh của chóp. Vị sô cô la hòa quyện hoàn hảo với kết cấu ngọt ngào của lớp bánh. Chiếc bánh này còn ngon hơn bất cứ thứ gì Keiki từng thử trước đây.

“Nhưng tôi muốn thưởng thức nó từ từ thôi.”

“Được thôi.”

Ayano dường như hài lòng sau khi đút cho Keiki ăn một miếng, và cô đưa đĩa cùng dĩa cho anh. Keiki nhấp một ngụm trà và thưởng thức phần bánh còn lại.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Ngon tuyệt cú mèo.”

“Tôi vui vì cậu thích.”

“Bây giờ thì tôi chắc chắn phải đền đáp cậu rồi.”

“Có thể là chiếc quần lót của cậu sau khi cậu mặc nó cả ngày không?”

“Thứ gì cũng được, miễn không phải cái đó.”

Keiki vẫn còn chút thời gian để cân nhắc quà tặng cho ngày White Day. Thế nhưng, hơn cả chiếc quần lót của mình, Keiki còn tò mò hơn về chiếc quần lót mà cậu tìm thấy trong tủ giày.

“Nhắc mới nhớ, Fujimoto-san này.”

“Gì vậy?”

“Sáng nay tôi nghe nói cậu quanh quẩn ở khu tủ giày của năm hai…”

“Phư, phư, phư!?!” Vai cô giật nảy khi Keiki nói vậy. “T-T-T-Tôi tuyệt đối không biết anh đang nói gì đâu!”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy Fujimoto-san bối rối đến thế đấy…”

Phản ứng của cô bé thật đáng ngờ.

Có khi nào… cô ấy chính là kẻ đã bỏ chiếc quần lót vào đó không nhỉ?

Nếu cậu ép thêm chút nữa, có lẽ cô ấy sẽ thú nhận.

“Này, có một Hậu bối rất dễ thương của tôi đã nhìn thấy cậu ở đó đấy. Cậu có làm gì xấu xa không vậy?”

“Ư…”

“Nếu cậu nói thật bây giờ, tôi sẽ không giận đâu.”

“Ưưưư…” Vậy là, Fujimoto-san đành phải thú nhận. “Chuyện là, em muốn đặt sô cô la vào tủ giày của bạn nam mà em thích…”

“Sô cô la? Không phải quần lót sao?”

“Hửm? Tại sao em phải đặt quần lót vào đó chứ?”

“À, không có gì… Cậu cứ nói tiếp đi.”

“Em thật sự chỉ muốn đặt sô cô la thôi… Nhưng khi đứng trước tủ giày, em cảm thấy rất ngại, nên cuối cùng cứ đi đi lại lại mãi…”

“Thì ra là vậy…”

Keiki biết Ayano có một người mà cô bé thầm thương trộm nhớ. Trong lúc cô bé đang cố gắng lấy hết can đảm để đặt sô cô la vào tủ giày của chàng trai ấy, thì Yuika chắc hẳn đã nhìn thấy cô.

“Vậy cậu có đưa được cho cậu ấy không?”

“…Vâng, cậu ấy nói rất ngon ạ.” Cô bé khẽ đỏ mặt và mỉm cười hạnh phúc.

Có vẻ như cô bé đã thành công đưa sô cô la cho chàng trai đó. Tuy nhiên, Keiki vẫn chưa tìm ra ai đã đặt chiếc quần lót đen vào tủ giày của mình, bởi vì Fujimoto Ayano đã được chứng minh là vô tội.

Ngay sau đó, Keiki rời khỏi văn phòng Hội học sinh và đi đến phòng thư viện. Vì hầu như không có ai ở đó, cậu dễ dàng tìm được một chỗ ngồi và bắt đầu suy nghĩ.

“Ừm… Tại sao mình lại không thể tìm thấy kẻ thủ ác đó nhỉ…?”

Trong tình huống không còn manh mối nào nữa, Keiki đã rơi vào bế tắc. Tất cả những gì cậu có là chiếc quần lót đen và tờ ghi chú ngắn ngủi để lại cho cậu. Rõ ràng là cậu sẽ nhận được một phần thưởng nếu tìm thấy kẻ thủ ác, nhưng hiện tại cậu không mấy tin tưởng vào điều đó.

Vì mình sẽ nhận được phần thưởng, nên họ muốn mình tìm ra họ, đúng không…

Nếu vậy, thì mục đích của trò chơi này là gì? Họ sẽ được lợi gì từ chuyện này? Nếu Keiki biết được, cậu có thể tiếp cận gần hơn với kẻ thủ ác, nhưng…

“—Sao cậu lại trưng ra cái vẻ mặt phức tạp đó vậy?”

“Hoááá!?”

Cùng với giọng nói vui tươi đó, Keiki bị một vòng tay ôm chặt từ phía sau. Đôi tay quàng qua cổ cậu, và khi cậu quay mặt sang một bên, cậu bắt gặp ánh mắt của một nữ sinh đang cười toe toét.

“Takasaki-senpai?”

“Chào Keiki-kun~”

Người đã ‘tấn công’ Keiki là cựu Hội trưởng Hội học sinh, Takasaki Shiho. Mái tóc dài, gợn sóng của cô buông lơi trên vai, nhẹ nhàng đung đưa khi cô trò chuyện với Keiki.

“Cậu làm gì ở đây vậy? Nếu cậu thấy cô đơn, tôi không ngại cho cậu một cái ôm thật chặt đâu đó nha?”

“Cô đã ôm tôi rồi mà.”

Keiki cảm nhận được vòng ngực mềm mại của cô đang áp vào lưng mình, và cô ở gần đến mức một chàng trai bình thường có thể nghĩ rằng cô có tình cảm với cậu.

“Thôi nào. Cậu không thể vui vẻ hơn một chút khi gặp tôi sao?”

“Cô vừa làm tôi sợ chết khiếp đấy thôi.”

“Phư phư, cái ôm của Shiho-senpai có hơi kích thích quá không nhỉ?” Cô nháy mắt và rời khỏi Keiki. “À mà, Keiki-kun có nhận được sô cô la từ ai không?”

“Đó là bí mật.”

“A, nhìn phản ứng đó thì cậu chắc là nhận được kha khá rồi. Mười cái? Hai mươi cái?”

“Tại sao cô lại nghĩ tôi nhận được nhiều đến vậy?”

“Ý tôi là, cậu đã nhận được từ Airi-chan và Ayano-chan rồi mà, đúng không?”

“Hả? Sao cô biết chuyện đó?”

“Dù sao thì, hai đứa nó cũng quý cậu thật lòng mà.”

“Thật… thật sao?” Keiki nghe vậy thì hơi ngượng.

Keiki nghĩ, từ hồi cậu làm thành viên tạm thời trong hội học sinh, bọn họ đã hòa hợp với nhau, nên cậu cũng vui khi tình cảm ấy được đáp lại.

“Đương nhiên rồi, tớ cũng thật lòng quý cậu lắm, Keiki-kun à.”

“Cảm ơn cậu…”

“Vậy nên, để làm bằng chứng, tớ tặng cậu ít churros sô-cô-la này.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Keiki lại nhận được sô-cô-la. Chà, thật hạnh phúc làm sao.

“Vậy Keiki-kun này, sao nãy cậu lại có vẻ mặt phức tạp thế? Cậu đang lo lắng chuyện gì à?”

“À, tớ đang nghĩ về một bài kiểm tra.”

“Kiểm tra gì vậy?”

“Một bài kiểm tra để xem ai đã nhét chiếc quần lót đen vào tủ giày của tớ.”

“Cậu có thể nói rõ hơn được không? Nghe cứ như một câu hỏi trời ơi đất hỡi vậy.”

Trên thực tế, Shiho cũng là một nghi phạm. Tuy nhiên, xét vẻ tò mò của cô ấy lúc này, có vẻ như cô ấy gần như không thể là thủ phạm.

Vậy không phải Takasaki-senpai sao?

“À, nói về quần lót…”

“Chuyện gì?”

“Một lát trước, Tokihara-san có hỏi tớ là cậu thích loại đồ lót nào.”

“Kiểu câu hỏi gì thế?”

Rõ ràng đó không phải là chủ đề nên nói ở trường. Tuy nhiên, Keiki vẫn không khỏi tò mò muốn biết Shiho đã trả lời thế nào.

“Thế cậu đã nói gì với cô ấy?”

“Ừm… Tớ nghĩ tớ nói là ‘Loại gợi cảm, khiêu gợi luôn dễ dàng cưa đổ các chàng trai’, chắc thế.”

“Vậy là cậu đã nói thế.”

“Ồ, chẳng lẽ cậu không thích loại đồ lót đó sao?”

“Tớ xin phép không trả lời.”

Tất nhiên là anh không ghét, nhưng anh không muốn tiết lộ sở thích của mình như vậy. Đương nhiên, những loại lịch sự, kín đáo cũng rất tuyệt.

“Thế sau đó cô ấy nói gì?”

“Cô ấy nói kiểu ‘Tớ sẽ mua vài bộ đồ lót thật gợi cảm để Keiki-kun phải cực kỳ hứng thú’ với một nụ cười rạng rỡ.”

“Vậy sao…?”

Cô ấy đã chuẩn bị chúng rồi ư? Keiki không khỏi tò mò. Đương nhiên, không phải vì bản thân chiếc quần lót, mà là vì loại quần lót cô ấy đã mua.

Vậy là đồ lót gợi cảm và khiêu gợi… Có lẽ chính là chiếc quần lót này?

Xác suất không hề thấp chút nào. Quả thực, thông tin này có thể là manh mối lớn nhất từ trước đến nay để anh tìm ra thủ phạm.

*

Tan học, Keiki nhanh chóng xách cặp rời khỏi lớp. Anh đi dọc hành lang và chẳng mấy chốc đã đến căn phòng câu lạc bộ quen thuộc.

“Hôm nay vất vả rồi.”

“À, Keiki-kun.”

Cô ấy hẳn đang học, vì cô ấy ngồi trên ghế đối diện bàn chứ không phải trên chiếu tatami.

“Hôm nay cậu đến sớm ghê nhỉ?”

“Tớ đến đây vội vàng.”

“Chắc cậu phải muốn gặp tớ lắm.”

“Đúng vậy. Có một chuyện tớ muốn xác nhận.”

“Ồ, chuyện gì vậy?” Cô tiền bối nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

Keiki tin chắc mình sẽ thắng, anh nở một nụ cười tự tin khi tiếp tục.

“Tại sao sáng nay cậu lại bỏ quần lót vào tủ giày của tớ?”

“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”

“Hả!?”

Sayuki làm vẻ mặt bối rối, khiến Keiki cũng phát ra một tiếng ngạc nhiên. Thông thường, đây đáng lẽ là lúc mọi chuyện được làm rõ, ít nhất là trong một tiểu thuyết trinh thám. Nhưng đây lại là phản ứng hoàn toàn ngược lại so với những gì anh mong đợi. Người thám tử đã mất đi manh mối, và anh bắt đầu cố gắng xác nhận lại vấn đề.

“Vậy không phải cậu đã để chúng ở đó sao, Sayuki-senpai?”

“Tớ sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Sao có thể như vậy được…?”

Có vẻ như Keiki đã đi đến một kết luận sai lầm. Vì không còn cách nào để lấp liếm, anh đành phải kể hết sự tình.

“…Hừm? Vậy là khi cậu đến trường, cậu tìm thấy một chiếc quần lót của con gái trong tủ giày của mình ư? Nghe có vẻ khá thú vị đấy.”

“Hoàn toàn không phải vậy.”

“Vậy ra đó là lý do cậu nghĩ tớ là thủ phạm.”

“Tớ không có lời bào chữa nào cả.”

“Không sao. Ít nhất thì em cũng đã chuẩn bị sẵn mấy bộ quần lót gợi cảm hết nấc rồi mà.”

“…Em vừa nói cái gì cơ?”

“Em còn đang mặc nó đây này.”

“Excusez-moi?!”

“Nếu anh Keiki thực sự muốn xem, em không ngại cho anh thấy đâu. Tuy nhiên, điều đó sẽ đi kèm với một trách nhiệm nặng nề đấy nhé.”

“T-Tôi… tôi xin phép từ chối lịch sự vào lúc này…”

Dù cảnh tượng về chiếc quần lót nổi tiếng kia thật sự rất cám dỗ, nhưng cái "trách nhiệm" mà cô ấy nhắc tới khiến Keiki kinh hãi quá đỗi.

“Nhưng mà đúng lúc thật đấy. Em cũng có việc muốn nói với anh, Keiki-kun.”

“Với tôi sao?”

“Đúng vậy. Một chuyện cực kỳ quan trọng luôn.” Vừa nói, cô ấy vừa nở nụ cười tinh quái rồi đứng dậy.

Với một tiếng “Chụt~” đầy trẻ con, cô ấy ôm chầm lấy Keiki. Một cái ôm tràn đầy yêu thương, cô Sayuki áp bộ ngực căng đầy vào người Keiki, má kề má với cậu.

“S-Sayuki-senpai. Chị đang làm gì vậy?”

“Chừng này thì được rồi chứ?” Cô ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười. “Dù sao thì em cũng là mối tình đầu của anh mà, Keiki-kun.”

“Ưm…”

Đúng là như vậy. Tokihara Sayuki đã từng là mối tình đầu của Keiki. Tuy nhiên, cậu chỉ nhận ra những cảm xúc đó sau chuyến đi núi vừa rồi. Khi Keiki nói chuyện với Mao ngoài ban công tối hôm đó, cậu cảm thấy như mình sắp nhận ra điều gì đó, rồi cậu trở về phòng và xác nhận lại cảm xúc của mình. Kết quả là cậu đi đến kết luận rằng mình có tình cảm đặc biệt với Sayuki. Hơn thế nữa, có lẽ cậu đã phải lòng cô ấy ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy ngồi trên băng ghế đó.

“Này Keiki-kun, anh thích điều gì ở em nhất?”

“À… nhiều thứ lắm.”

“Chẳng hạn như?”

Keiki cố tình nói vòng vo, nhưng Sayuki không đời nào để cậu thoát được.

“Việc em đối xử tốt với hậu bối, cách em cố gắng hết mình trong mọi việc, vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng cũng có những lúc yếu đuối bên trong. Anh thấy tất cả những điều đó đều rất đáng yêu.”

“Ô-Ôi…”

“Sayuki-senpai?”

“Chẳng hiểu sao nghe anh nói ra lại thấy ngại quá…”

“Là chị bắt tôi nói mà…”

Sayuki buông Keiki ra, có lẽ vì đã cảm thấy hài lòng. Bầu không khí ngọt ngào, rung động lúc nãy biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hờn dỗi của cô tiền bối.

“Vậy mà anh lại từ chối em, còn đi lén lút với cô gái khác nữa chứ.”

“Đó gọi là lén lút ư?”

“Anh đúng là tên khốn khoái ngược đãi mà.”

“Tôi không phải.”

“Thế nhưng, được là người đầu tiên của anh, Keiki-kun, quả là một vinh dự.”

“Chị đừng nói mấy lời kiểu đó được không? Nếu có ai nghe thấy, họ nhất định sẽ hiểu lầm đấy.”

“Ít nhất thì cũng phải cho em than vãn một chút chứ. Anh đã rời bỏ lộ tuyến nữ chính chân chính để rồi thay đổi ý định, rẽ sang một lộ tuyến phụ ngay vào phút chót.”

“………”

Đó chính là lý do Keiki từ chối lời tỏ tình của Sayuki. Khi Keiki sắp xếp lại cảm xúc của mình, vị trí mà Sayuki đáng lẽ phải đứng giờ lại là một cô gái khác.

“Thế là anh bỏ em để chạy theo cô gái khác sau khi chán em rồi ư. Nếu anh chọn em, cặp ngực này sẽ là của riêng anh.”

“Lại cách diễn đạt đó nữa.”

“Em biết giờ có nghĩ lại cũng đã muộn, nhưng không biết liệu có một tương lai nào đó mà chúng ta ở bên nhau, nếu em đã đưa ra một lựa chọn khác ở đâu đó không nhỉ.”

“…Có lẽ.”

Một tương lai như vậy hoàn toàn có thể xảy ra. Hẹn hò với cô ấy, yêu sâu đậm hơn nữa dù cô ấy có sở thích đặc biệt, và một ngày nào đó cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc. Việc họ có thể mơ về một tương lai như thế là bằng chứng cho thấy họ thân thiết đến mức nào. Tuy nhiên, giống như cô ấy đã nói, đó chỉ là một viễn cảnh "giả sử".

“Xin lỗi, Sayuki-senpai. Tôi…”

“Không sao đâu.” Cô gái nở một nụ cười điềm tĩnh và đặt tay lên má Keiki. “Anh không thể kiểm soát được cảm xúc thật của mình.”

“Senpai…”

“Dù là vậy, em vẫn không định từ bỏ anh đâu nhé.”

“Tôi đoán ngay mà. Đúng là tính cách của một kẻ khoái bị ngược đãi.”

“Đúng vậy. Thế nên, đừng có để bị từ chối đấy nhé. Cậu mà hở ra một cái là tôi chộp lấy cơ hội ngay lập tức!”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Dù sao thì, đó cũng là ý định ban đầu của cậu ấy rồi.

“À phải rồi, tự nhiên nhớ ra, cậu tìm tôi có việc gì à?”

“Ái chà, suýt nữa thì quên thật.”

Sayuki bước lại chiếc ghế gần đó, lấy ra một vật được gói ghém cẩn thận, trên thắt chiếc nơ đỏ rực.

“Vì hôm nay là Valentine, nên tớ làm cái này cho cậu… Mà có khi bây giờ cậu có cô khác rồi lại không cần của tớ nữa nhỉ?”

“Tớ sẽ vui vẻ nhận nó!”

Keiki lúc nào cũng mừng rơn khi được nhận sô cô la. Chuyện này ra chuyện này, chuyện kia ra chuyện kia.

Keiki rời phòng câu lạc bộ, rảo bước xuống khu vực tủ giày.

“Rốt cuộc mình vẫn không tìm ra được cái quần lót đen này là của ai…”

Ngay cả Sayuki, người mà cậu nghi ngờ nhất, hóa ra cũng vô tội. Keiki cảm thấy cứ như mình đang bị trêu đùa vậy. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, nên cậu quyết định sẽ tìm ra "tội phạm" vào ngày mai. Nhưng rồi, cậu chợt khựng lại ngay trước tủ giày.

“…Hả?”

Trước mặt cậu là một cô gái với mái tóc nâu đỏ, cột lệch sang một bên. Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác như buổi sáng.

“Yo.” Cô ấy chào cậu cụt lủn.

“Nanjou? Cậu làm gì ở đây vậy?”

“Đợi cậu.”

“Đợi tớ? Sao lại thế?”

“Thì… cậu biết đấy, có chuyện này…”

“Cậu đang nói gì vậy, Nanjou?”

Keiki không tài nào hiểu nổi Nanjou đang muốn nói gì. Sao cô ấy lại đợi cậu ở đây vào tối muộn thế này?

“Đợi một chút.” Mao nói, rồi kéo khóa cặp ra.

Sau đó, cô ấy lấy ra một vật hình chữ nhật.

“…Ưm.” Cô ấy ngoảnh mặt đi, chìa hộp sô cô la về phía Keiki. “Sô cô la… Dù gì thì hôm nay cũng là Valentine mà…”

“Ồ-Ồ… Cảm ơn…” Cậu đón lấy hộp sô cô la.

Không được gói dễ thương như những hộp khác, nhưng nó lại toát lên vẻ duyên dáng lạ kỳ. Trên đỉnh hộp có thắt một chiếc nơ màu xanh dương.

“…Cái này là tự làm à?”

“C-Cậu có vấn đề gì à?”

“Không, tớ chỉ thắc mắc vì cậu vừa mới tháo băng ra thôi.”

“Không đau nữa. Hoàn toàn bình thường.”

“Ra vậy.” Keiki thở phào nhẹ nhõm vì cô ấy không cố sức. “…À? Có phải vì thế mà sáng nay cậu hành động kỳ lạ không?”

“Đúng vậy. Cậu đã giúp tớ lúc nãy, nên tớ muốn trả ơn.”

“Xin lỗi về chuyện đó.”

Keiki đã hoàn toàn phá hỏng bầu không khí bằng câu hỏi về chiếc quần lót lúc đó. Đúng như Mao đã nói, cậu quyết định sẽ hỏi han tế nhị hơn trong tương lai.

“Cảm ơn nhé, tớ sẽ thưởng thức nó sau.”

“Ừm…”

“Giờ đã nhận được sô cô la của cậu, tớ cần phải trả ơn cậu sau này.”

“Để cậu biết luôn, đây không phải là sô cô la nghĩa vụ đâu nhé.”

“Hả?”

“Dù sao thì, tớ cũng thích cậu mà.”

“Húúúh!?” Mắt Keiki mở trừng trừng, dán chặt vào Mao.

Vẻ mặt cô ấy vẫn khó chịu như mọi khi, nhưng hai má lại hơi ửng hồng, đôi mắt ngập ngừng chờ đợi phản ứng của Keiki.

“T-Thật ư…?” Keiki vẫn không thể tin được, nên cậu phải hỏi lại.

“Cậu chưa bao giờ nhận ra sao? Sao mà ngốc nghếch thế không biết?”

“Giờ cậu nói tớ mới để ý…”

Mặc dù cô ấy đã cấm Keiki không được có người yêu khác giới, nhưng lại nhanh chóng đồng ý cho Shouma và Koharu hẹn hò, và cũng có vài lần Keiki đã từng le lói hy vọng trước đây. Nghĩ lại những chuyện đó bây giờ, và cân nhắc lời thú nhận của Mao, cậu có thể nhận ra cô ấy đang nói thật.

Vậy mà, mình không nghĩ Nanjou lại thích mình…

Vì cô ấy lúc nào cũng có vẻ bực bội, chẳng bao giờ chịu thẳng thắn, Keiki cứ nghĩ giữa hai người chẳng có gì ngoài tình bạn. Rốt cuộc, cô ấy chỉ là một kẻ ngoài lạnh trong nóng, và việc không thể nói ra cảm xúc của mình chính là "thương hiệu" của kiểu người đó.

“Kiryuu…”

“V-Vâng ạ!?”

“Khi tớ làm sô cô la đó, tớ đã nghĩ về cậu.”

“Eh…”

“Em sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào, phản ứng ra sao đây nhỉ?” Nanjou tự lẩm bẩm trong lòng, vừa tủm tỉm cười vừa cảm thấy hồi hộp, y hệt một nữ chính trong truyện tranh.

“Nanjou…”

“Tớ thích cậu lâu lắm rồi đấy nhé? Kể từ năm nhất… cái lần cậu cứu tớ thoát khỏi kiếp ủy viên thư viện ấy.” Cô bé nói, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng điệu chất chứa những cảm xúc nồng nhiệt. “Tớ biết xung quanh cậu có rất nhiều bạn gái vừa dễ thương lại vừa thẳng thắn, nhưng về tình cảm dành cho cậu thì tớ nhất định không thua ai đâu, nên—” Cô bé đặt một tay lên ngực, dõng dạc nói rõ từng lời. “Đừng chọn bất cứ ai khác cả! Xin hãy hẹn hò với tớ!”

“………”

Đó là một lời tỏ tình đầy xúc động và mạnh mẽ. Rõ ràng là cô bé đã rất nghiêm túc, chỉ riêng việc hiếm khi thành thật với bản thân mà giờ lại nói ra được như vậy đã đủ để chứng minh điều đó. Đương nhiên, Keiki thấy cô bé rất dễ thương, và cô bé có sức hút đến mức khiến cậu muốn ôm chầm lấy ngay lập tức. Thế nhưng—

“…Xin lỗi.”

Dù vậy, cậu vẫn không thể đáp lại tình cảm của cô bé.

“Tớ đã có người mình thích rồi…”

“…Vậy sao.” Mao cúi đầu. “À, thì ra là vậy.”

“Hả? Cậu biết à?”

“Tớ cứ thấy đáng ngờ suốt. Cứ nhìn cậu mỗi khi nói chuyện với cô gái đó là lộ rõ mồn một à.”

“Ra là vậy…”

“Thật tình, tớ không ngờ đấy. Tớ cứ nghĩ cậu thích hội trưởng câu lạc bộ cơ. Nhưng cậu cũng từ chối chị ấy rồi phải không?”

“Chuyện đó cậu cũng nghe rồi sao…”

Có vẻ như Sayuki và Mao đã trò chuyện với nhau. Chắc chắn Keiki từng có tình cảm với Sayuki.

“Nhưng tại sao cậu lại để chị ấy làm đủ trò như vậy? Cậu đâu có phản kháng khi bị ôm hay bị vẽ đầy mặt đâu.”

“À thì, chị ấy đang xả stress mà.”

“Chị ấy chỉ đang xả stress thôi ư?”

“Chuyện là, vì hoàn cảnh gia đình, Sayuki-senpai đã phải kiềm nén xu hướng khổ dâm của mình một thời gian…”

“Ồ…”

“Và bởi vì chị ấy đã phải kìm nén suốt quãng thời gian đó, chị ấy đã cảnh báo tớ rằng nếu không cho chị ấy làm vậy, chị ấy có thể sẽ đẩy tớ xuống ngay tại chỗ.”

“À há…”

Kể từ khi tỏ tình với Keiki, Sayuki đã cố gắng kìm nén sự khao khát riêng của mình, hành động như một cô gái hoàn hảo. Điều đó hiển nhiên đã "bùng nổ" trong người cô, và cô cần một cách để giải tỏa hết căng thẳng.

“Đương nhiên là tớ cũng không thích thú gì, nhưng vì một phần cũng là lỗi của tớ, tớ không muốn chị ấy trượt kỳ thi hay đại loại thế. Đó là lý do tớ đã đưa ra điều kiện là chúng ta có thể tiếp tục như vậy cho đến sau kỳ thi. Nếu không thì có lẽ chị ấy sẽ không bao giờ dừng lại.”

Cuối cùng thì, Tokihara Sayuki vẫn là một kẻ biến thái vô phương cứu chữa. Nhưng Keiki cũng không thể ngó lơ vấn đề này vì cậu cũng có một phần trách nhiệm.

“Ra vậy. Thì ra đó là lý do cậu cứ ve vãn hội trưởng câu lạc bộ.”

“Cậu nghĩ đó là gì?”

“Tớ cứ tưởng cậu đã ‘khai sáng’ cho mình xu hướng bạo dâm, và hai người đã trở thành một cặp đôi S&M hạnh phúc vô lo vô nghĩ rồi chứ.”

“Thật là một sự hiểu lầm kinh khủng.”

“À thì, tớ nghĩ cậu cũng có chút xu hướng bạo dâm đấy, Kiryuu.”

“Hả, thật sao?”

“Cậu cứ khiến các cô gái tràn đầy hy vọng, rồi lại thất vọng tràn trề?”

“Cậu nói cứ như thể cậu đã trải nghiệm điều đó rồi ấy…”

“Vì tớ đã trải nghiệm rồi mà.” Mao bĩu môi, rồi liếc nhìn khuôn mặt Keiki.

“Có một cô gái thích cậu nhiều đến thế, mà cậu còn chẳng nhận ra…”

“N-Nanjou…?”

“………”

Keiki nín thở. Một khi đã vứt bỏ thuộc tính ngoài lạnh trong nóng của mình, Mao trở nên đáng yêu một cách nguy hiểm.

“…Đương nhiên là tớ có để ý đến cậu rồi.”

“Cái gì?”

“Có nhiều lần tim tớ đập loạn xạ vì cậu đấy, Nanjou.”

“T-Thật à?”

“Cái lần chúng ta đi hẹn hò để thu thập dữ liệu cho cậu, tớ đã cực kỳ lo lắng khi nhìn thấy cậu ăn diện chỉnh tề như thế.”

“Tớ… hiểu rồi…”

“Khi chúng ta đi hồ bơi và ra biển, bất cứ khi nào cậu đến quá gần tớ, tim tớ lại đập điên cuồng.”

“Ồ…? Vậy cậu cũng cảm thấy như vậy sao? Đúng là một tên háo sắc, Kiryuu.” Mao quăng một lời châm chọc về phía Keiki, nhưng dù sao đi nữa, cô bé có vẻ vẫn rất vui.

```text

“Vả lại lúc đó khi đi du lịch cùng nhau ấy.”

“…Hửm?”

“Lúc cậu ôm con trai tôi trong nhà tắm—”“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa!”

Đó là tình huống kịch tính và nguy hiểm nhất mà Keiki từng trải qua với cô ấy, nhưng bản thân nhân vật chính lại phủi tay bỏ qua ngay lập tức.

“Dù sao thì tôi luôn coi cậu là con gái mà, Nanjou.”

“Ra vậy. Nghe an ủi quá.”

“Sao lại thế?”

“Vì nếu cô gái cậu thích không chấp nhận tình cảm, thì mình có thể chủ động tấn công mà, phải không?”

“Phụt!? N-Nanjou!?” Keiki choáng váng, Mao khúc khích cười đáp lại.

“Cậu biết tính tôi cứng đầu thế nào mà đúng không? Tôi sẽ không dừng lại chỉ vì cậu bảo thế đâu. Tôi sẽ trở thành người phụ nữ tuyệt vời hơn nữa, khiến cậu không thể rời mắt khỏi tôi.”

“X-Xin đừng quá đà…”

Chuyện này không ổn rồi. Không chỉ Yuika và Sayuki, giờ Mao cũng tuyên bố sẽ không từ bỏ. Keiki mường tượng ra viễn cảnh rắc rối còn hơn cả những trò biến thái trước đây, mồ hôi vã ra như tắm. Cậu rút khăn tay từ túi áo ra lau mặt. Mao tròn mắt nhìn hành động ấy.

“Kiryuu…”

“Hửm? Sao cậu nhìn mình với ánh mắt đó? Trên mặt mình có gì sao?”

“Sao cậu lại lấy quần lót ra lau mặt vậy?”

“Hả? …Ặc!?”

Kiryuu Keiki cuối cùng cũng nhận ra sai lầm chết người. Trong túi phải của cậu làm gì có khăn tay. Thứ nằm ở đó chính là chiếc quần lót đen huyền. Thế là hiện tại cậu đang dùng đồ lót con gái để lau má.

“K-Không lẽ nào… Cậu ăn trộm…!?”

“Gì cơ!?”“B-Biến thái! Kiryuu đồ biến thái!”

“Không phải như cậu nghĩ đâu! Tôi không nhận chiếc quần lót này bằng thủ đoạn bất chính!”

“Sao cậu lại mở phanh ra rồi giơ về phía tôi!?”

“Để chứng minh sự trong sạch của mình!”

Keiki muốn minh oan nên cầm quần lót tiến lại gần Mao. Dĩ nhiên, từ góc nhìn khách quan, hoàn toàn giống cảnh nam sinh cầm quần lót hăm hở tiếp cận cô gái ngây thơ.

“…Hử?”

Keiki cảm thấy bất an mơ hồ, liếc nhìn chiếc quần lót trên tay. Giờ đã mở ra và quan sát kỹ…

“Không lẽ đây là quần lót của…?”

Cậu mơ hồ nhớ ra họa tiết quen thuộc này. Đúng vậy, vì một trong những đối tượng hiện tại của cậu đã từng khoe chúng không lâu trước đây.

Keiki gửi cho thủ phạm email ngắn 'Hiện tại em đang ở đâu?', nhận được hồi âm súc tích 'Trong lớp học'. Cậu nhanh chóng đến phòng học lớp 2E. Không gian nhuộm màu cam hoàng hôn, chỉ có một cô gái đứng đó.

“Anh đến muộn quá đấy, Nii-san. Em suýt nữa đã hết kiên nhẫn rồi.”

“Tại anh phải đi đường vòng nhiều quá.”

“Thế là anh đã gặp tất cả những cô gái khác rồi hả?”

“Đại khái thế.” Keiki đành thừa nhận.

Đứng trước Mizuha, cậu rút chiếc quần lót từ túi ra.

“Anh đến để trả lại thứ này.”“Chúng có làm anh phấn khích không?”

“Dĩ nhiên rồi. Vì suốt đường đi anh cứ sợ bị phát hiện.”

Nếu bị bắt gặp, cậu sẽ chết tức tưởi - theo nghĩa xã hội.

“Thế sao em lại bỏ quần lót vào tủ giày của anh?”

“Vì dạo này anh được nhiều người để ý quá, em nghĩ hôm nay anh sẽ nhận được nhiều sôcôla lắm.”

“Ừm… Rồi sao?”

“Nếu anh mang theo quần lót của em, dù có nhận sôcôla từ ai, anh cũng chỉ nghĩ đến mình em thôi.”

“Thì ra em cố tình để lại chiếc quần lót quen thuộc này…”

Bí ẩn đã được giải đáp. Về cơ bản, thủ phạm chưa từng có ý định che giấu. Lý do Keiki mất nhiều thời gian phát hiện chỉ vì cậu chưa từng xem kỹ chiếc quần lót ngay từ đầu.

Không ngờ việc em ấy phô quần lót ra lại trở thành manh mối lớn nhất.

```

Sở dĩ có cả màn kiểm tra này là vì Mizuha không khỏi bồn chồn lo lắng.

“Em chỉ muốn xác nhận lại thôi: Anh không phải đã đi lại khắp trường cả ngày mà không mặc quần lót gì chứ?”

“Đừng lo, anh có mặc mà.”

“Thật may quá! Không thì chắc em chết đứng mất.”

Việc mặc đồ lót là điều tối thiểu để phân biệt một người với... những người thiếu vải khác.

“Vậy thì về thôi, nhỉ?”

“Chờ một chút đã, Nii-san. Em vẫn chưa đưa phần thưởng cho anh mà.”

“À phải rồi, em có nói gì đó… đúng vậy. Thế thì sao em vẫn chờ ở đây?”

Hai anh em hoàn toàn có thể làm điều này ở nhà mà.

“Vì em muốn đưa cho anh ngay ở trường.”

“Hả?”

“Như vậy trông em sẽ giống một người bạn cùng lớp hơn, đúng không?”

“Em đang nói cái gì…?”

“Thôi được rồi… Đây, Nii-san.”

Trong căn phòng học tràn ngập ánh hoàng hôn, Mizuha đưa cho Keiki một gói nhỏ được bọc cẩn thận, bên trong là sô cô la.

“Năm nay vẫn là sô cô la tình yêu đấy,” cô bé mỉm cười nói.

Cô bé đã tặng anh sô cô la tình yêu được bao lâu rồi nhỉ?

Lẽ nào những viên sô cô la cô bé tặng anh mỗi năm đều chứa đựng tình cảm sâu sắc đến vậy? Nghe cách cô bé nói, những cảm xúc này dành cho Keiki đã ấp ủ từ rất lâu rồi.

Thậm chí có thể… là từ rất sớm?

Chỉ nghĩ đến đó thôi, mặt Keiki đã nóng bừng, đến mức anh lo rằng sô cô la sẽ tan chảy vì sức nóng. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì. Dù sao đi nữa, vào khoảnh khắc này, trong ngày Valentine đặc biệt này, lần đầu tiên trong đời Keiki, anh đã nhận được sô cô la từ cô gái mà anh thầm thương trộm nhớ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận