Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 3: Tình yêu này đang được chuyển thể thành manga

0 Bình luận - Độ dài: 9,193 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Phần 1:

Buổi học cuối cùng của học kỳ đã kết thúc, khi nghi lễ bế giảng vừa dứt. Đó là buổi chiều cuối cùng của trường học trong học kỳ này.

Keiki và Shouma đang ngồi trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây, cố tránh cái nắng chói chang của cuối tháng Bảy. Cả hai cứ thế chuyện trò đủ thứ trên trời dưới bể.

“Cuối cùng thì ngày mai cũng được nghỉ hè rồi nha~”

“Ừa~”

“Thêm một năm nữa, lại một mùa hè nữa không có bạn gái rồi~”

“Ừa~”

“Mà Shouma thì có Koharu-tiền bối rồi còn gì, cô ấy cứ như bạn gái của cậu vậy. Đồ phản bội~”

“Nhưng bọn tớ còn chưa chính thức hẹn hò mà.”

“Chưa phải người yêu nhưng hơn cả bạn bè thì trong sách của tớ, nó cũng y như hẹn hò vậy. Kỳ nghỉ này cậu sẽ quấn quýt bên cô ấy lắm đây, đúng không? Kiểu như ra biển ngắm cô ấy trong bộ đồ bơi, hay là hôn nhau sau miếu thờ vào lễ hội pháo hoa ấy… Thế này là sao chứ? Ghen tị chết đi được!”

“Hôm nay cậu căng thẳng lắm nhỉ?”

Nóng nực và ghen tị có thể khiến con người ta hóa rồ. Đối với Keiki, người một lần nữa lại thất bại trong việc kiếm bạn gái, thì việc nhìn Shouma có bạn gái (dù chỉ là trên danh nghĩa) như thế này, khiến ngọn lửa ghen tị trong lòng cậu bùng cháy dữ dội hơn cả ánh nắng mặt trời giữa mùa hè.

“Thật ra, Koharu-chan dễ thương mà, cậu biết không. Cô ấy nhỏ nhắn, gọn gàng, người cũng dễ ôm nữa.”

“Mấy cái đó chẳng phải cùng một nghĩa sao?”

“Nhưng mà cũng có đủ vấn đề để xóa nhòa hết những điểm tốt đó…”

“Có chuyện gì à?”

“À thì, mới nãy, Koharu-chan đã mời tớ vào phòng cô ấy.”

“À, có phải tường đầy ảnh cậu không?”

“Không, thoạt nhìn thì đó là một căn phòng hoàn toàn bình thường. Nhưng mà trong mấy cái kệ của cô ấy lại có rất nhiều đĩa DVD. Và chúng đều được dán nhãn là ‘Phim tài liệu Shouma-kun’. Mà có đến hơn cả trăm tập ấy chứ…”

“……”

“Ngoài ra, cô ấy còn có nhật ký ghi chép gần như mọi hoạt động hằng ngày của tớ.”

“Uwa…”

Cô gái bám đuôi đó vẫn năng động như thường lệ. Dù thân hình nhỏ bé, nhưng tình cảm cô dành cho Shouma thì đủ lớn để bù đắp cho điều đó.

“Nhưng nếu đã nói đến chuyện đó, thì vụ Sayuki-tiền bối mặc đồ lót của tớ thì sao?”

“…Có vẻ như cả hai chúng ta đều khó khăn cả.”

“…Ừ.”

Dù kiểu biến thái khác nhau, nhưng những vấn đề mà họ gây ra cho hai chàng trai thì đều khó giải quyết như nhau.

“Chết tiệt, dù tớ muốn trải qua kỳ nghỉ hè năm nay với một cô bạn gái đáng yêu…”

“Cuối cùng cậu vẫn không thể tìm ra danh tính Cô bé Lọ Lem của mình à?”

Keiki đã nhận được một lá thư tình từ người gửi không rõ danh tính vào tháng Năm. Trong hai tháng sau đó, cậu đã không ngừng tìm kiếm Cô bé Lọ Lem đã đánh rơi chiếc quần lót của mình, nhưng vô ích. Mới gần đây, chiếc quần lót của Cô bé Lọ Lem đã biến mất. Vì cả Sayuki và Yuika đều là khách ở nhà Kiryuu vào ngày hôm đó, cậu suy luận rằng họ có khả năng cao nhất là kẻ trộm. Nếu cậu tìm thấy chiếc quần lót của Cô bé Lọ Lem trong đồ đạc của họ, đó sẽ là bằng chứng không thể chối cãi.

“Tớ phải đi đây. Tớ có sinh hoạt câu lạc bộ,” Shouma nói.

“Ừ, cứ cố gắng hết sức nha.”

Sau khi tiễn người bạn đi tập tennis, Keiki một lần nữa ngả lưng vào ghế dài.

“…Haaah, có lẽ thật sự sẽ không có cô gái nào thổ lộ với mình đâu nhỉ,” cậu lẩm bẩm, nhớ lại những chuyện đã qua.

Cho đến nay, chưa từng có cô gái nào thổ lộ tình yêu với cậu (không tính những lời tỏ tình từ mấy cô gái biến thái; những lời đó không làm cậu vui chút nào). Đối với Keiki, lá thư tình trong phòng câu lạc bộ kia cứ như là một món quà từ trời ban vậy.

“—À, cậu ta kia rồi. Kiryuu,” Một cô gái với mái tóc nâu đỏ và búi lệch một bên bước về phía cậu.

“Eh, Nanjou? Có chuyện gì vậy? Cậu lại đến đây để thu thập thêm tư liệu à?”

“……”

Không nói gì, Mao chỉ dừng lại trước chiếc ghế Keiki đang ngồi và chỉ tay về phía cậu. Má cô ấy ửng hồng phớt, trông như đã hạ quyết tâm làm điều gì đó.

“Kiryuu! Làm bạn trai tớ đi!”

“………Cái gì cơ?”

Trong chốc lát, Keiki không thể hiểu được lời Mao nói có nghĩa là gì. Từ “của tớ” đương nhiên là chỉ Mao, còn “bạn trai” thì… là người yêu. Về cơ bản, Mao vừa mới ngỏ lời muốn Keiki làm người yêu của cô ấy—

“ẾEEEEEEEEEEEEE?! Cuối cùng mình cũng nổi tiếng rồi sao?!”

Kiryuu Keiki, vào mùa hè năm thứ hai trung học phổ thông. Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, cậu đã nhận được lời tỏ tình đầu tiên trong đời.

Phần 2:

Ngày hôm sau — ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè — thời tiết thật hoàn hảo cho một cuộc dạo chơi. Bước đi trên con đường trải nhựa dưới bầu trời xanh ngắt, hướng về phía ga tàu, Keiki một lần nữa nghĩ về kế hoạch của ngày hôm nay.

“…Không ngờ lại có ngày mình đi hẹn hò với Nanjou.”

Đối với Keiki, Mao là bạn cùng lớp, là bạn bè, và là thành viên cùng câu lạc bộ. Mặc dù cô ấy thực chất là một tác giả truyện tranh BL, dùng Keiki và Shouma làm hình mẫu cho truyện của mình, nhưng cô ấy cũng là một cô gái rất tốt bụng. Và vì một lý do nào đó, cậu lại đi hẹn hò với cô ấy ngay trong ngày này.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Keiki đã đến trước ga tàu. Một cô gái lạ mặt đang đứng tựa lưng vào tường chờ ở đó. Cô ấy dường như cùng tuổi với Keiki. Cô ấy mặc một chiếc áo cánh kết hợp với chân váy, trang phục thật sự toát lên vẻ mùa hè. Thêm vào đó, cô ấy còn đội một chiếc mũ thời trang che đi mái tóc của mình. Nhìn bề ngoài cô ấy cứ như đang hét lên: “Tôi đang đi hẹn hò đây!”

Cô ấy đẹp điên đảo…

Keiki chắc chắn rằng chàng trai may mắn được hẹn hò với cô ấy hẳn phải là một mỹ nam cấp độ Shouma. Và trong lúc suy nghĩ đó, cậu nhìn quanh, xem liệu có thể tìm thấy Mao không, nhưng vô ích.

“Có vẻ như Nanjou chưa đến.”

Thôi được, vẫn còn một chút thời gian trước giờ hẹn…

Tạm thời, Keiki quyết định làm giống như cô gái kia và tựa lưng vào tường, trong khi chờ Mao. Khi cậu làm vậy—

“—Này, sao cậu lại nhìn đi đâu thế?”

Vừa nói, ai đó vừa dùng ngón tay chọc vào má Keiki.

“Hả?”

Khi cậu quay lại nhìn người vừa nói, cô gái xinh đẹp lúc nãy đang nhìn thẳng vào cậu và bĩu môi.

“Chào buổi sáng. Hôm nay trời nóng nhỉ?” Cô ấy chào hỏi một cách thân thiện.

“À ừm… Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi sao?”

“Đây là lời chào mới thịnh hành gần đây à? Hay đây chỉ là một xu hướng mới của cậu thôi, Kiryuu?”

“Hả? Kiryuu…? Khoan đã, Nanjou?!”

“Phải, là tớ đây. Cậu không sốc quá sao?”

“Không, nhưng mà, phong thái của cậu khác hẳn mọi khi…”

Người mà cậu tưởng là một người lạ hóa ra lại là người quen mà cậu đang chờ. Mao để mái tóc màu nâu đỏ xõa thẳng, khiến cô ấy trông như một người hoàn toàn khác. Vẻ ngoài trưởng thành đó của cô ấy khiến tim Keiki đập lỡ một nhịp.

“Tớ đã rất cố gắng chuẩn bị đấy, cậu thấy sao?”

“T-thật sự rất dễ thương… Tớ nghĩ vậy.”

“Hehe. Chà, điều đó hiển nhiên rồi. Tớ đã làm cậu bối rối đúng không?”

“T-tớ không hề bối rối chút nào!”

“Cái mặt đỏ bừng của cậu không có sức thuyết phục lắm đâu.”

“Ưưư…”

“Mình đã làm trái tim Kiryuu đập nhanh hơn với phong thái khác biệt của mình… Sự thay đổi hình ảnh của Shouto sau khi cắt tóc đã khiến Keiki xao xuyến… À, cái này có thể hữu ích cho doujinshi tiếp theo của mình. Fufu… Fufufufufufufufu.”

“À, đúng là Nanjou rồi. Cô gái này rõ ràng là Nanjou.”

Thoạt nhìn vẻ ngoài của cô ấy có thể đã thay đổi, nhưng sâu bên trong cô ấy vẫn là tên biến thái như trước.

“Được rồi, tớ rất mong chờ ngày hôm nay, bạn trai của tớ.”

“Ừm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

"Tỉnh táo lại đi chứ? Dù sao thì hôm nay cũng là buổi nghiên cứu quan trọng của tớ mà."

"Tớ biết rồi, biết rồi."

"Nếu tớ thấy cậu chỉ đang lợi dụng tình hình, tớ sẽ đưa cho Mizuha một bản doujinshi của tớ đấy."

"Cậu làm ơn đừng dùng cái bộ truyện đam mỹ đó để uy hiếp tớ nữa được không?"

Không đời nào Keiki có thể để cô em gái yêu quý của mình đọc một bộ truyện đam mỹ mà cậu lại là hình mẫu nhân vật chính. Thế nên, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu của Mao.

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…

Trong lúc sánh bước bên Mao với bộ đồ tươm tất, Keiki hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày hôm trước. Khi cô gái ấy tiến đến gần cậu giữa sân trường và trắng trợn tuyên bố: "Hãy trở thành bạn trai của tớ đi."

"—Cậu được một biên tập viên tuyển chọn ư?"

"Ừ. Mới gần đây, có một sự kiện doujinshi ấy mà, một biên tập viên từ một tạp chí nguyệt san đã tìm đến tớ. Họ muốn tớ vẽ một oneshot cho tạp chí."

"Ồ, tuyệt vời thật đấy."

Sau lời thú nhận bất ngờ không báo trước, Mao ngồi xuống ghế dài và giải thích về hoàn cảnh của mình. Dường như, một biên tập viên từ tạp chí đã để mắt đến tác phẩm của cô tại một sự kiện, và tỏ ra vô cùng hứng thú. Gạt nội dung sang một bên, nét vẽ của cô quả thực rất có hồn, nên việc chuyện này xảy ra cũng không có gì lạ.

"...Khoan đã nào? Cậu không định nói là series 'Shouto-Keeki' sẽ được đăng dài kỳ trên tạp chí chứ?"

"Mặc dù tạp chí đó tràn ngập những diễn biến tình cảm lãng mạn tuyệt vời, nhưng không phải đâu. Đó chỉ là một tạp chí shoujo nguyệt san bình thường thôi."

"Tạ ơn trời, thế thì nhẹ nhõm thật đấy."

Series "Shouto-Keeki" mà Keiki nhắc đến là một loạt doujinshi do Mao vẽ, và đó là một bộ truyện tranh đam mỹ R-18 với các nhân vật chính được xây dựng dựa trên Keiki và Shouma.

"Nhưng cậu đã bao giờ vẽ shoujo manga trước đây chưa, Nanjou?"

"Tớ chưa bao giờ, nhưng tớ nghĩ đây có thể là một cơ hội tốt để mở rộng tầm nhìn của mình. Tớ không biết sau này mình sẽ làm gì, nhưng bỏ lỡ cơ hội này thì chắc chắn là một lựa chọn tồi."

"........."

"Kiryuu?"

"À, xin lỗi... Tớ chỉ đang nghĩ là cậu thực sự suy nghĩ rất nhiều về chuyện này."

"Gì cơ? Nghe thật thô lỗ vì lý do nào đó ấy nhỉ."

"Tớ cứ nghĩ đầu óc Nanjou chỉ toàn chứa truyện đam mỹ thôi chứ."

"Tớ không thể phủ nhận điều đó. Dù sao thì, tớ chủ yếu nghĩ về đam mỹ mà."

"Đúng là cậu."

Sự nhiệt tình của Mao dành cho đam mỹ quả thực đáng sợ. Và chất lượng tác phẩm của cô là điều mà ngay cả một người nghiệp dư hoàn toàn như Keiki cũng có thể hiểu được.

"Nhưng rốt cuộc, tớ không biết phải làm gì để tạo ra một bộ shoujo manga, và tớ hoàn toàn không có chất liệu nào cả. Đó là lý do tại sao tớ hỏi cậu."

"Chuyện tớ trở thành bạn trai của cậu ấy hả?"

"Ừ. Tớ muốn cậu trở thành bạn trai tạm thời của tớ và giúp tớ trong việc nghiên cứu. Vì từ trước đến giờ tớ chỉ vẽ đam mỹ thôi, nên sẽ chẳng có cách nào tớ biết được cảm giác có bạn trai là như thế nào."

"Shouma chẳng phải sẽ phù hợp hơn cho vai trò bạn trai tạm thời sao?"

"Một kẻ cuồng trẻ vị thành niên thì không phải là một ví dụ tốt."

"À..."

Một lý do vững chắc.

"Vậy cậu cứ nói là 'nghiên cứu', nhưng chính xác thì cậu định làm gì?"

"Tớ muốn cậu đi hẹn hò với tớ vào ngày mai."

"Ngày mai? Hơi đột ngột đấy."

"Làm ơn đi. Kiryuu là người duy nhất tớ có thể nhờ việc này."

"Chà, nếu cậu đã nói thế..."

Mặc dù đó là một yêu cầu khổng lồ, nhưng nó tốt hơn gấp trăm lần so với việc 'tạo thêm chất liệu' cho truyện đam mỹ của cô. Và vì chàng hoàng tử vẫn chưa tìm thấy "Cô bé Lọ Lem" của mình trước mùa hè, nên cậu cũng chẳng có kế hoạch gì. Xét mọi yếu tố, cậu không có lý do gì để từ chối yêu cầu của bạn mình.

Trong hoàn cảnh đó, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè đã đến, và Keiki đã quyết định đi hẹn hò với Mao với tư cách bạn trai tạm thời của cô.

"Tớ nghĩ Nanjou nên xin lỗi tớ vì đã đùa giỡn trái tim trong sáng của tớ như thế."

"Hả? Cậu thực sự nghĩ tớ là—"

“Tớ tỏ tình với cậu sao? Không đời nào đâu, cậu biết đấy?”

“Thôi được rồi, được rồi. Tớ không nổi tiếng mà. Tớ hiểu rồi.”

“…………………Tớ nghĩ không phải thế đâu.”

“Hả?”

“Không có gì đâu— Này, tàu tới rồi.”

“Ư-Ừm.”

Theo sự dẫn dắt của Mao, hai người bước vào nhà ga.

“Mà cậu thật sự giỏi quá đấy. Không ngờ một biên tập viên lại đưa ra lời đề nghị như vậy cho cậu.”

“Vẫn chưa quyết định đâu mà. Tớ sẽ thử vẽ xem sao.”

“Vậy là buổi nghiên cứu hôm nay cực kỳ quan trọng rồi.”

“Chính xác. Thế nên, Kiryuu, cậu phải đối xử với tớ như thể người yêu thật sự đấy nhé!”

“Người yêu sao… Vậy chúng ta nắm tay nhé?”

“Hở…?” Một tiếng ngạc nhiên thoát ra từ miệng Mao, đôi chân cô khựng lại.

Và khuôn mặt cô đỏ bừng như quả táo chín.

“Nanjou lại thuần khiết bất ngờ đấy chứ.”

“Cá— Đ-Đồ ngốc! Kiryuu, đồ ngốc nhà cậu!”

Mặc dù chuyên vẽ truyện Đam mỹ R-18, nhưng cô lại ngượng ngùng khi nắm tay một chàng trai. Keiki vẫn không thể nào hiểu nổi cách suy nghĩ của một Hủ nữ.

“Đừng có nói mấy lời kỳ lạ nữa. Đi thôi. Không thì lỡ tàu mất,” Mao cố giấu đi vẻ ngượng ngùng khi cô lại tiếp tục bước đi.

Không quay đầu lại, cô lặng lẽ nắm lấy tay Keiki.

“Vậy cuối cùng chúng ta vẫn nắm tay nhau à?”

“Chuyện này chỉ là để nghiên cứu thôi. Chỉ riêng hôm nay, tớ không còn cách nào khác ngoài việc đóng vai người yêu với cậu, được chứ?”

“Được thôi, được thôi, tớ sẽ hẹn hò với cậu đúng một ngày hôm nay nhé~”

“Cái kiểu trả lời gì thế? Nghe khó chịu ghê.”

Dù lẩm bẩm trong miệng, cô vẫn không buông tay Keiki. Cứ thế, cặp đôi giả vờ, chỉ kéo dài một ngày này, nắm tay nhau tiến về phía đường ray xe lửa.

Địa điểm đầu tiên họ ghé đến là khu trung tâm trò chơi điện tử. Không giống như khu chơi game quen thuộc của họ, nơi này rộng lớn vô cùng. Đây là lần đầu tiên hai người họ đến đây mà không có Shouma đi cùng.

“Khi nghĩ đến hẹn hò, khu chơi game là một địa điểm nhất định phải có, phải không?”

“Chúng ta có thể vui vẻ ngay cả khi không giỏi chơi game.”

Trò đầu tiên họ thử là một game đối kháng 3D. Và mười giây sau khi trận đấu bắt đầu, Mao đã đánh bại Keiki một cách dễ dàng.

“Nanjou thật sự mạnh quá nhỉ? Tớ phải làm gì mới đạt được trình độ của cậu đây?”

“Trong mấy trò này, các nhân vật nam cơ bắp lúc nào cũng vật lộn với nhau, đúng không? Tớ cứ mãi nhìn chúng mà thất thần, rồi bỗng nhiên giỏi lên lúc nào không hay.”

“Cái kiểu luyện tập gì thế…?”

“Thật sự, game đối kháng là tuyệt nhất. Cứ mỗi lần các nhân vật nam bị sát thương, họ lại thở hổn hển. Tuyệt vời thật.”

“Tớ chưa bao giờ chơi game đối kháng với góc nhìn của một Hủ nữ.”

“À, đúng rồi. Hôm nay tớ phải là một cô gái bình thường. Tớ phải phong ấn Hủ nữ bên trong mình… Không Đam mỹ~… Không Đam mỹ~…”

“Nghe như cậu đang triệu hồi quỷ chứ không phải phong ấn…”

Sau khi thua trong game đối kháng, Keiki nhường chỗ cho người đứng sau. Người đó rõ ràng có kinh nghiệm hơn Keiki, và một trận đấu nảy lửa đã diễn ra giữa họ và Mao. Sau khi kết thúc, Mao rời khỏi trò chơi với vẻ mặt mãn nguyện.

“Vậy thì chúng ta đi chơi trò tiếp theo nào.”

“Vì không có cơ hội thắng nên tớ xin bỏ qua mấy trò đối kháng.”

“Đáng thương quá đi~ Cậu có thể thắng tớ trong game đua xe mà phải không? Đi nào, đi thôi,” Vừa nói, Mao đột nhiên bám vào cánh tay Keiki.

“N-Nanjou-san? Sao cậu lại bám vào tay tớ như thế?”

“Chúng ta là người yêu, nên chuyện này hoàn toàn bình thường mà, phải không?”

“Đúng là vậy, nhưng…”

Bộ ngực chắc chắn không nhỏ của cô đang trực tiếp chạm vào cánh tay anh. Không đời nào Mao lại không bận tâm chuyện đó.

“Cậu không thấy ngượng sao, Nanjou?”

“Đồ ngốc… Làm gì có chuyện… tớ không ngượng…,” Mao bĩu môi.

Câu trả lời đó thật dễ thương đến nỗi nó đã tước đi

Keiki chẳng nói nên lời. Mao không khỏi nhận ra điều đó, và cô khẽ cười lúng túng nhìn cậu khi họ bắt đầu bước tiếp. Mặc dù đi lại trong tư thế sát bên nhau như vậy rất khó khăn, nhưng cậu vẫn không hề rời xa cô. Trái lại, tim Keiki đập thình thịch đến nỗi cậu cứ lo Mao sẽ nghe thấy mất. Thế nhưng, phản ứng của Mao lại hoàn toàn khác biệt…

“Này, Kiryuu. Cái đó kìa,” cô bé lên tiếng, dừng bước.

“Hửm? À, trò gắp thú bông ấy hả?”

Đúng như tên gọi, đây là trò chơi mà bạn sẽ cố gắng dùng cần cẩu để gắp một phần thưởng. Trong khu game này, có vô số loại máy gắp thú bông với đủ loại phần thưởng khác nhau, từ mô hình nhân vật cho đến bánh kẹo. Bất cứ ai thích thử thách chắc chắn sẽ thấy thích thú trước cảnh tượng này.

“Trong truyện tranh, đây thường là đoạn mà chàng trai cố gắng gắp một con thú bông cho cô gái, đúng không?”

“Đây đúng là một sự kiện rất “hẹn hò”, vậy để tớ thử nhé? Nanjou, cậu muốn con nào?”

“Để tớ xem… À, con này.”

Mao chỉ vào một con chim cánh cụt đồ chơi trông rất dễ thương. Con chim cánh cụt có vẻ mặt nghiêm nghị và cặp lông mày rậm. Keiki đoán rằng con cá đông lạnh trong tay nó hẳn là một vũ khí, bởi vì chim cánh cụt đang cầm nó trong tay như một cây gậy, trông cứ như sẵn sàng nện ai đó bầm dập. Theo tờ giấy dán trên máy, tên nó là ‘Thiếu Tá Chim Cánh Cụt’. Keiki tự hỏi tại sao họ lại để một người rõ ràng không có khiếu đặt tên nghĩ ra cái tên đó.

“Thật ư? …Không, điều đó là không thể…”

“Tớ nghĩ bạn trai mà vượt qua mọi khó khăn để tặng bạn gái yêu quý của mình một con thú nhồi bông là ngầu nhất luôn đó.”

“Dũng cảm và bốc đồng là hai chuyện khác nhau đấy.”

Mỗi lần chơi tốn 100 yên. Mặc dù nhìn độ khó để gắp được con chim cánh cụt đó thì chắc chắn nó sẽ tốn nhiều hơn thế. Có lẽ là do kích thước của nó, hoặc có lẽ mọi người đã gắp hết những phần thưởng khác rồi, nhưng con chim cánh cụt là món đồ duy nhất còn sót lại trong tủ kính.

“Thôi được rồi, thử xem sao.”

Ở một máy đổi tiền gần đó, cậu đổi 1000 yên ra các đồng 100 yên và bỏ một đồng vào máy.

Nhưng dĩ nhiên, đâu có dễ dàng đến thế.

“Con này không được rồi. Không thể nào gắp được nó cả…”

“Đúng là một thiếu tá có khác. Anh ta không dễ đối phó chút nào.”

Ngay cả khi Keiki khéo léo di chuyển cần cẩu đến đúng trên đầu con chim cánh cụt, cái thân hình to lớn của nó vẫn không nhúc nhích chút nào. Nếu cậu cố gắng kéo nó lên bằng vũ khí cá của nó, cần cẩu chỉ trượt ra.

“Đây là lần thử cuối cùng của tớ. Tớ không thể dùng thêm tiền ở khu game này nữa.”

“Được thôi. Thêm nữa tớ sẽ thấy có lỗi với Kiryuu mất.”

Đây là lần thử thứ 10 của cậu. Sau khi bỏ đồng xu cuối cùng vào và nhấn nút, Keiki hoàn toàn tập trung. Nhưng vào khoảnh khắc đó, Mao đột nhiên di chuyển đến bên cạnh cậu.

“…Này, Kiryuu?”

“Chuyện gì vậy?!”

“Cố lên nha.”

“?!”

Không đời nào cậu có thể tỏ ra không ngầu khi có một cô gái đang cổ vũ mình. Ngay cả Keiki cũng có lòng tự trọng của riêng mình.

“——————Ngay bây giờwwwwwwwwwwww!!!”

Tràn đầy năng lượng, Keiki buông nút ra.

Cần cẩu dừng lại, và cái càng hạ xuống con thú bông. Nhưng nó lại trượt đi chỉ trong gang tấc.

“Ugh… vậy là không được rồi ư?!”

Ngay khoảnh khắc Keiki định bỏ cuộc, cánh tay mở của cần cẩu va vào đầu con chim cánh cụt. Không chịu nổi va chạm đó, nó mất thăng bằng và đổ kềnh ra. Cứ như thế, con thú bông tiếp tục lăn xuống, như một quả bóng golf, và rơi vào cái lỗ.

“…………”

“…………”

Chứng kiến sự việc bất ngờ này, cả hai đều đứng hình không nói nên lời.

“Tớ vô tình gắp được rồi…”

“Cậu gắp được rồi…”

Và ngay sau đó, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Phù. Ahahaha. Cái gì thế này? Y hệt như trong truyện tranh vậy.”

“Thật quá đáng mà. Con chim cánh cụt đó tròn đến mức nào vậy?”

Sau khi cả hai cười khúc khích xong, Keiki lấy con thú nhồi bông ra và đưa cho Mao.

“Đây, thiếu tá chim cánh cụt của cậu.”

“Ừm, cảm ơn nhé. Tớ sẽ trân trọng nó,” Mao ôm chặt con thú nhồi bông vào lòng. Nhìn nụ cười rạng rỡ, thật tâm của cô bé, tim của “bạn trai hờ” lại đập thình thịch thêm một lần nữa. Không biết hôm nay cậu ta đã bị như vậy bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Sau đó, buổi hẹn hò của hai người tiếp diễn một cách suôn sẻ. Họ đi hát karaoke, dạo quanh các cửa hàng ngắm nghía… Trông họ cứ như một cặp đôi thật sự vậy. Có lẽ do đang trong quá trình "nghiên cứu" mà Mao đặc biệt hăng hái, và dù Keiki thừa biết cô bé chỉ đang diễn, cậu vẫn không thể ngăn trái tim mình đập loạn nhịp.

Cứ thế, thời gian trôi qua, đến hơn 1 giờ chiều, hai người quyết định ghé vào một nhà hàng gia đình để nghỉ chân. Họ ngồi đối diện nhau, còn chú chim cánh cụt nhồi bông được bọc trong túi ni lông thì yên vị bên cạnh Mao. Cô bé gọi một phần cơm phủ phô mai và salad, trong khi Keiki gọi cơm trứng cuộn.

“Anh Kiryuu thích cơm trứng cuộn à?”

“Ừ, anh thích trứng mềm xốp.”

“Vậy lần tới để em làm cho anh nhé?”

“Hả, Nanjou, em biết nấu ăn sao?”

“Xem ra anh Kiryuu thật sự rất thô lỗ đấy. Em thực ra khá thành thạo việc nhà mà.”

“Không thể hình dung ra Nanjou làm việc nhà chút nào…”

“Anh biết không, vì mẹ em lúc nào cũng bận rộn với công việc, nên em phải tự học hết tất cả. Việc nấu ăn cũng vậy. Em còn tự chuẩn bị cơm hộp đi học nữa cơ.”

“Thật sao? Anh không ngờ đấy…”

“Dù vậy, nếu gần đến hạn nộp bản thảo thì em phải bỏ qua luôn.”

“Mẹ em có biết là em đang vẽ truyện Đam mỹ không?”

“Vâng, mẹ biết chứ. Mẹ thậm chí còn ủng hộ em nữa. Chuyện tạp chí kia cũng vậy. Mẹ bảo rằng, chỉ cần biết em có thể sống được bằng nghề đó là mẹ yên tâm rồi.”

“……”

“À, xin lỗi. Nói chuyện này với anh cũng chẳng thay đổi được gì, đúng không?”

“Không đâu, anh thấy em làm vậy rất tuyệt mà. Anh thật sự rất thích điều đó ở em, Nanjou à.”

“…Anh nói mấy lời đó thật không công bằng chút nào,” Mao lầm bầm, quay mặt đi.

“Ừm… À, đúng rồi. Có vẻ như chúng ta vẫn còn một chút thời gian trước khi món ăn được dọn ra nhỉ.”

“Vâng. Cơm phủ phô mai cũng mất kha khá thời gian để làm mà.”

“Vậy thì, nếu không phiền, em sẽ phỏng vấn anh Kiryuu một lát nhé.”

“Phỏng vấn?”

“Tìm hiểu về các xu hướng gần đây của giới trẻ cũng là dữ liệu quan trọng mà.”

“Đó chẳng phải chỉ là thu thập dữ liệu về riêng anh thôi sao?”

“Hoàn toàn khác biệt nhé. Nói vậy chứ, em mong anh Kiryuu sẽ trả lời thành thật đấy.”

“Tùy vào câu hỏi thôi.”

“Được rồi. Vậy, câu hỏi một. Món tráng miệng yêu thích của anh là gì?”

“Ưm… Chắc là bánh pudding.”

“A, cũng được đó. Vậy tiếp theo. Loại trái cây yêu thích của anh là gì?”

“Chắc là đào.”

“Không phải chuối sao?”

“Tại sao lại là chuối?”

“Anh không thích một quả chuối to, cứng sao?”

“Em có thể ngừng mấy phép ẩn dụ đó được không?”

“Chậc. Vậy, câu hỏi tiếp theo.”

331.jpg

Mao hít một hơi thật sâu, nhìn Keiki với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cô gái nào mà anh Kiryuu quan tâm nhất lúc này?”

“Hả? Sao lại hỏi câu đó?”

“Em đang hỏi về cô gái mà anh quan tâm nhất lúc này đó. Là Hội trưởng sao? Hay là Yuika?”

“Khoan đã, khoan đã, khoan đã, sao tự nhiên em lại nhắc đến cả hai người đó vậy?”

“Hai người họ cùng câu lạc bộ với anh mà, đúng không? Hội trưởng thì xinh đẹp, còn Yuika thì rất dễ thương. Yuika nhỏ nhắn, còn Hội trưởng thì có bộ ngực lớn mà anh yêu thích đó.”

“Nhưng anh đâu phải là người đánh giá con gái qua kích cỡ ngực đâu.”

“Nhưng anh thích ngực lớn, đúng không?”

“Anh thích chết đi được!”

“Em biết ngay mà…” Mao lườm Keiki bằng ánh mắt lạnh như băng.

“*Khụ khụ* Bỏ chuyện đó sang một bên đã, hôm nay anh là bạn trai của Nanjou, nên anh chỉ nhìn mỗi em thôi.”

“Ể, cái quái gì vậy? Ghê tởm.”

“Này?! Anh đã nuốt cục tức xuống để cố gắng diễn vai bạn trai, vậy mà em lại nói như thế sao?”

“Uwa… giờ anh nói vậy, em cũng thấy ngượng rồi đây này,” Mao úp mặt vào tay, gục xuống bàn.

Tuy nhiên, cậu trai kia lại chẳng hề hay biết đôi gò má cô đang đỏ bừng lên, khiến cậu một lần nữa không tài nào hiểu được lòng con gái. Nhưng Mao, về phần mình, chắc chắn rất vui khi thấy Keiki đang cố gắng hết sức vì cô. Vẫn cúi đầu, cô ngước mắt nhìn Keiki.

“...Này, Kiryuu. Mối quan hệ lý tưởng của cậu sẽ như thế nào?”

“Hửm? Ừm, tớ đoán một mối quan hệ bình thường là tuyệt nhất. Nó không cần phải có những diễn biến nồng cháy như trong manga thiếu nữ hay gì cả. Một tình yêu đơn giản là được rồi, chẳng cần phải đặc biệt. Tớ nghĩ một tình yêu bình thường với một cô gái tuyệt vời là hoàn hảo rồi.”

“Vậy... giống như buổi hẹn hò của chúng ta hôm nay à?”

“Ừ. Tớ không bận tâm nếu nó cứ như hôm nay.”

“...Thế à... Tớ hiểu rồi...” Mao lẩm bẩm khi từ từ ngẩng đầu lên.

“Nhưng mà, tớ vẫn tự hỏi liệu hôm nay chúng ta có thực sự diễn được như một cặp đôi đang yêu không.”

“Đừng hiểu lầm. Chúng ta chỉ đang giả vờ yêu nhau thôi.”

“Tớ biết, tớ biết mà.”

“Nhưng, ừm... Tớ nghĩ đây sẽ là một nguồn tư liệu tốt đấy.”

Ít nhất thì Mao cảm thấy hai người bạn thân này đã thể hiện rất tốt vai trò của một cặp đôi.

“...Dù sao thì, tớ vẫn chưa đạt được mục tiêu khác.”

“Có mục tiêu khác nữa à?”

“...Không có gì đâu,” Mao thở dài.

Nếu Mao có thể thành thật, cô sẽ nói với cậu rằng cô chỉ dùng việc nghiên cứu này như một phương tiện để đạt được mục đích, bởi vì ý định thực sự của cô là muốn Keiki chú ý đến cô nhiều hơn. Mao đã thấy Keiki ngày càng thân thiết với Sayuki và Yuika, nhưng vì cô quá bận rộn với bản thảo của mình, cô không thể ngăn cản họ nhiều như cô mong muốn.

Cô đã phải lấy hết can đảm để mời Keiki đi hẹn hò, ngay cả dưới cái cớ là để nghiên cứu cho manga. Để đảm bảo có đủ thời gian, cô đã vội vã hoàn thành rất nhiều công việc cho bản thảo mới vào ngày hôm trước. Và còn một mục tiêu quan trọng hơn nữa cho buổi hẹn hò này. Mao muốn rút ngắn khoảng cách giữa cô và Keiki, dù chỉ một chút thôi.

Đó là lý do cô nắm tay cậu và dựa ngực vào cậu. Tuy nhiên, vì Keiki cứ đinh ninh rằng đây chỉ là để nghiên cứu, cậu không hề nhận ra Mao đang cố gắng thể hiện tình cảm của mình với cậu.

“Thật tình, sao cậu ta lại ngốc nghếch đến thế chứ...?”

Sự bực bội của Mao cứ thế tăng lên khi phản ứng của Keiki trước những hành động thân mật của cô chỉ khiến cô thất vọng. Ngay lúc đó, cô thiếu nữ đang yêu quyết định tung ra một chiêu khác.

“Này, Kiryuu? Vậy sau khi chúng ta ăn xong thì sao nhỉ...”

“Hả?”

“Để có thêm tư liệu, tớ nghĩ chúng ta phải làm buổi hẹn hò này ‘nồng nhiệt’ hơn một chút.”

“Nồng nhiệt hơn?”

“Đúng vậy. Vì chúng ta đang hẹn hò, tớ nghĩ—” Mao nhìn ‘bạn trai’ vô tâm của mình với ánh mắt khiêu khích.

Với vẻ mặt nghiêm túc, như thể cuối cùng đã tóm được con mồi, cô gái mở miệng.

“Chúng ta có nên làm gì đó—kiểu như những cặp đôi đang yêu thường làm không?”

Trong nửa sau của buổi hẹn hò, hai người họ đến một trung tâm thương mại sau khi dùng bữa trưa xong.

Khi cả hai bước vào cửa hàng có điều hòa mát lạnh, Keiki nhìn xung quanh và nhận ra rằng đây chắc chắn không phải là nơi dành cho một cậu trai như cậu.

“...Um, Nanjou-san?”

“Gì vậy?”

“Đ-Đây là đâu vậy?”

“Cửa hàng đồ bơi?”

Đúng vậy, cửa hàng mà hai người họ vừa bước vào là một cửa hàng đồ bơi dành cho phụ nữ. Và tất nhiên, cửa hàng tràn ngập phụ nữ, khiến Keiki trở nên lạc lõng.

“Sao chúng ta lại ở cửa hàng đồ bơi?”

“Vì tớ muốn mua đồ bơi?”

Cô bạn cùng lớp tóc nâu đỏ của Keiki ném cho cậu một nụ cười trêu chọc.

“Tớ muốn Kiryuu chọn đồ bơi mới cho tớ.”

“Cậu không nghĩ là chuyện này hơi ‘nồng nhiệt’ quá sao...?”

“Than vãn cũng vô ích thôi. Tớ—”

"...chừng nào anh chưa chọn đồ bơi cho em xong thì đừng hòng về nhà nhé."

"Đây là kiểu phạt gì thế không biết...?"

"Bộ đây không phải là chuyện mà một cặp tình nhân hẹn hò thường làm hay sao?"

"Dù có lẽ đúng là vậy, nhưng mà..."

Trước sự do dự của Keiki, Mao mỉm cười, lặng lẽ rút điện thoại ra.

"Nhân tiện, em có mấy tấm hình minh họa manga của mình trong điện thoại đây này."

"Ơ..."

"Nếu anh cứ tiếp tục phản đối thế này, biết đâu em lại 'lỡ tay' gửi hết đống dữ liệu này cho Mizuha thì sao nhỉ~"

"Xin Mao-sama hãy để em chọn đồ bơi cho ngài ạ!"

(TLC: Có thể là một cách chơi chữ; Maou-sama = Ma Vương)

Và thế là, cặp đôi giả vờ này bắt đầu vui vẻ chọn đồ bơi. Như một chú cá đang tung tăng trong đại dương, Mao khéo léo lướt qua các quầy hàng, chọn vài bộ đồ bơi khiến cô thích thú, rồi hướng thẳng đến phòng thử đồ. Chỉ một lát sau, cô vén rèm, cất giọng nói y hệt một cô bạn gái thực thụ.

"Trông bộ này thế nào?"

"Ối... không phải là hở hang quá sao?"

"Thật ư? Em thấy bình thường mà."

Keiki đơ người, chỉ biết trân trân nhìn bộ đồ bơi đầy ấn tượng kia.

"Thế còn bộ này thì sao??"

"Tôi sẽ hối hận vì đã hỏi câu này mất... nhưng em không thấy xấu hổ à?"

"C-Câm ngay! Em đâu có ngờ nó lại hở đến thế này chứ."

Bộ đồ bơi đó dường như được làm từ lượng vải tối thiểu nhất có thể, khiến mắt Keiki gần như muốn nổ tung.

"Vậy thì... bộ này thế nào?"

"Àhh..."

Keiki hoàn toàn câm nín sau khi tấm rèm lại một lần nữa mở ra.

"Kiryuu? Ừm... trông thế nào?"

"A-Àhh... rất hợp với em. Em trông dễ thương lắm."

"À, được rồi... cảm ơn anh."

Quả thật, bộ đồ bơi đó như thể sinh ra là dành cho cô vậy. Màu cam tươi tắn mang lại cảm giác vô cùng sống động, và nó thực sự tôn lên vóc dáng vốn đã rất tuyệt vời của Mao. Keiki tin chắc rằng cảnh tượng này đáng giá hơn bất kỳ viên ngọc quý nào. Mặc dù nó cũng hở hang như đồ lót bình thường, nhưng ngắm đồ bơi thì không bị coi là quấy rối tình dục.

Đôi chân thon dài sáng bừng, chiếc rốn nhỏ xinh, đường eo thanh mảnh; đồ bơi thật sự làm nổi bật mọi vẻ đẹp của một cô gái. Có lẽ đây là lý do vì sao mọi người luôn mong chờ mùa hè, bởi vì họ có thể chiêm ngưỡng cảnh tượng này.

"Vậy thì, em nghĩ em sẽ lấy bộ này."

"Ừ, nghe hay đấy."

Khi cả hai đồng ý với lựa chọn, họ trông giống hệt một cặp đôi đang yêu đương nồng thắm. Để thay lại bộ quần áo bình thường, Mao một lần nữa kéo rèm lại, và Keiki quay lưng về phía phòng thử đồ. Đúng lúc đó, những giọng nói quen thuộc lọt vào tai anh.

"—Tôi không ngờ lại gặp Koga-san ở đây."

"Đó là câu Yuika nên nói mới phải chứ."

Keiki quay về phía phát ra tiếng nói, đập vào mắt anh là một mỹ nhân tóc đen mặc quần short, và một cô gái tóc vàng mặc váy ngắn.

Đó chính là cô nàng biến thái cuồng S – Tokihara Sayuki, và tiểu quỷ cuồng M – Koga Yuika.

"Sayuki-senpai và Yuika-chan?!"

"—Ơ, thật sao?!"

Một tiếng đáp lại vang lên từ phía sau tấm rèm khi Keiki lên tiếng.

"Khoan đã?! Họ đang vào cửa hàng này sao?!"

"Kiryuu, lại đây!"

Tấm rèm mở ra, Mao tóm lấy cánh tay Keiki kéo anh vào phòng thử đồ.

"À..."

Đập vào mắt anh là cô bạn cùng lớp trong một tư thế khá là... kích thích. Rõ ràng, cô đang chuẩn bị cởi bộ đồ bơi ra, bởi vì phần dây buộc phía sau áo bikini đã được mở tung, và Mao chỉ còn giữ hờ nó bằng tay mình.

"Này, đừng có nhìn vào đây chứ."

"X-Xin lỗi!"

Keiki chợt tỉnh khỏi mơ màng, vội vàng quay lưng lại với cô.

"...Khoan đã, dù sao thì tại sao chúng ta lại phải trốn trong này?"

"Họ chắc chắn sẽ hiểu lầm nếu thấy chúng ta ở đây, và em thì thà tránh mọi rắc rối còn hơn."

"Đồng ý..."

Keiki cẩn thận hé rèm nhìn ra.

"Em cũng đến đây mua đồ bơi à?"

“Là đồ bơi sao, cô Koga?”

“Phải đó. Bộ năm ngoái Yuika không còn mặc vừa nữa rồi.”

“Ồ, cô chắc là mình không tính toán sai đấy chứ? Trông cô có lớn thêm tí nào đâu. Bộ đồ bơi cũ hẳn vẫn vừa vặn đấy chứ.”

“À há há. Yuika chỉ mong cô làm mất áo ngực bikini trước mặt người ta thôi.”

Như thường lệ, hai người họ lại bắt đầu đấu khẩu. Ngay cả trong cửa hàng đồ bơi, cuộc chiến giữa ngực to và ngực nhỏ vẫn luôn diễn ra hết sức khốc liệt. Có vẻ như cả hai đều định đi mua đồ bơi nên tình cờ đụng độ nhau ở đây. Và thế là họ cứ tiếp tục vừa lướt xem các mẫu mã vừa “phun nọc” vào đối phương.

“Không xong rồi… có vẻ họ sẽ tốn khá nhiều thời gian đây.”

“Haizzz, không biết họ còn xem đến bao giờ nữa đây?”

Mao vẫn giữ chặt chiếc áo bikini bằng tay, lén nhìn ra bên ngoài tấm rèm. Thấy bờ vai trắng nõn của cô lọt vào tầm mắt Keiki, cậu vội vàng quay đi chỗ khác. Vừa cố gắng ép mình rời mắt khỏi Mao, cậu vừa tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Sayuki và Yuika.

“Tớ định dùng bộ đồ bơi mới để quyến rũ Keiki-kun. Cứ thế, Keiki-kun, người cuối cùng cũng nhận ra sự quyến rũ của tớ, sẽ kéo tớ đến một nơi vắng vẻ và muốn làm gì thì làm.”

“Yuika sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Dù sao thì, anh ấy sẽ hoàn toàn say mê dáng vẻ trong bộ đồ bơi của Yuika cơ. Khi Keiki-senpai cuối cùng đã trở thành một cậu trai ngoan ngoãn, Yuika sẽ cưỡi lên người anh ấy mà đi dạo trên bãi biển.”

Nghe thấy cuộc trò chuyện đó, mắt Mao nheo lại đầy vẻ khó chịu.

“Hình như Kiryuu-kun được nhiều người mến mộ thật đấy.”

“Đúng vậy. Nhưng, không hiểu sao, tớ lại chẳng vui chút nào cả.”

“Cậu nói vậy thôi chứ thật ra đang vui lắm đúng không— Hả? Ơ… ơ?”

Khoảnh khắc đó, Mao cảm nhận được một thứ gì đó kỳ lạ trên cơ thể mình. Nói chính xác hơn, có thứ gì đó đang chạm vào mông Mao. Một thứ gì đó dày, dài và cứng…

“Ơ… Khoan đã… Cái này… đừng nói là… Chuyện đó sao—?!”

Tất nhiên, thứ mà cô hủ nữ này tưởng tượng ra chính là “chỗ quan trọng nhất” của đàn ông.

“N-Này, Kiryuu?! Đ-Đừng có đẩy cái thứ kỳ quặc đó vào người tớ chứ?!”

“Thứ kỳ quặc nào cơ?”

“Đừng có giả vờ ngu ngốc! …Á?! K-Không, dừng lại! Đ-Đừng có trêu đùa nó nữa…!!!”

Vật cứng cứ liên tục ấn vào mông cô, khiến Mao không thể kìm được tiếng kêu của mình.

“—À, xin lỗi. Con cá của chú chim cánh cụt quân sĩ chạm vào cậu đấy.”

“Ơ…? C-Chim cánh cụt…?”

Thứ đang chạm vào mông Mao chính là “vũ khí” mà con thú nhồi bông đang cầm. Và cô đã nhầm lẫn nó với “cậu nhỏ” của đàn ông.

“V-Vậy ra là thế… Haaaiz…” Nhận ra đó chỉ là một sự hiểu lầm, cô thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, cô hoàn toàn quên mất rằng mình phải giữ chặt chiếc áo bikini. Không còn gì để giữ nó lại, chiếc áo trượt xuống sàn. Cứ thế, bầu ngực của cô hoàn toàn lộ ra và lọt vào tầm mắt của cậu bạn cùng lớp đang ở chung phòng với cô.

“À-À…”

Trong cái buồng thử đồ nhỏ bé này, ánh mắt Keiki dường như dán chặt vào vùng ngực của Mao. Đối diện với sự thật này, mặt cô đỏ bừng như cà chua chỉ trong tích tắc.

“—K-Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!”

Kèm theo tiếng hét đó, Keiki bị tát thẳng vào má và loạng choạng lùi ra khỏi buồng thử đồ, ngã phịch xuống đất.

“Ối…”

Khi cậu vừa định gượng người dậy, cậu nhận ra hai bóng hồng tuyệt sắc đang nhìn xuống mình.

“Keiki-kun? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

“Keiki-senpai? Yuika có thể xin một lời giải thích được không ạ?”

Giọng nói của họ lạnh như băng, và ánh mắt cũng sắc lạnh không kém. Rồi còn Mao, người đang đỏ mặt tía tai, cố gắng hết sức che đi bộ ngực với nước mắt lưng tròng. Mặc dù cậu chẳng làm gì đáng bị như vậy…

Dù đã được "điều trị" như thế, cậu ta vẫn chỉ có thể cam chịu lầm bầm:

“Dù sao thì, tôi cũng đâu có làm chuyện đó.”

Không còn lựa chọn nào khác, Keiki đành phải buộc mình đối mặt với những câu hỏi dồn dập từ các cô gái. Vì không muốn làm phiền những khách hàng khác, họ quyết định chuyển địa điểm sang một quán cà phê, và sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, buổi hẹn hò cũng được tuyên bố là đã tan cuộc.

Và dĩ nhiên, toàn bộ hóa đơn đồ uống tại quán cà phê đều do Keiki chi trả.

Sau khi chia tay Sayuki và Yuika ở ga tàu, Keiki đưa Mao về nhà. Dưới ánh nắng chiều tà sau lưng, Mao nhìn chàng trai đang bước đi bên cạnh mình.

“Má cậu vẫn còn hơi đỏ kìa.”

“Thì cậu đã tát mạnh tay đến thế cơ mà.”

“Xin lỗi nhé. Mình không kìm được.”

“Không, thì… lỗi là do tôi mà…”

Cậu ta đã dùng vũ khí của con thú nhồi bông chọc vào lưng cô, rồi tình cờ nhìn thấy phần thân trên trần truồng của cô.

“Thôi được rồi, dù sao thì mình cũng thu thập được rất nhiều tư liệu. Mình cảm thấy mình có thể vẽ ra một tác phẩm hay ho với đống này. Dù có khi nó lại kết thúc trên một tạp chí shounen thì sao.”

“Tôi thực sự xin lỗi… Tôi không nghĩ con chim cánh cụt lại đập vào cậu.”

“Kiryuu, đồ biến thái… tên quỷ dâm dê.”

“Tôi thực sự thấy có lỗi mà, được chưa…?”

“Mình vẫn còn giận lắm, nhưng tạm thời cứ quên chuyện đó đi. Dù sao thì hôm nay cậu cũng đã vất vả giúp mình rồi.”

“Cảm ơn lời nói tốt bụng của cậu.”

Có vẻ như Mao đã tha thứ cho Keiki, ngay cả sau tất cả những chuyện đã xảy ra. "Bạn trai giả" vẫn đang cầm chiếc túi nhựa đựng con thú nhồi bông.

“Hội trưởng và Yuika chắc giận lắm nhỉ?”

“Ừm, hai người họ muốn biến tôi thành chủ nhân và nô lệ của mình mà. Dù vậy, họ có vẻ hài lòng với lời giải thích của chúng ta khi mình bảo là vì nghiên cứu của cậu.”

“Cậu chắc là mình không thầm vui vẻ với chuyện này đấy chứ?”

“Vậy để tôi hỏi cậu một câu này. Cậu có cảm thấy vui không nếu điều tương tự xảy ra với cậu, nhưng đó lại là hai chàng trai?”

“Aaaa, chắc tôi sẽ không vui đâu.”

“Thấy chưa~?”

“Có vẻ như cậu thực sự vất vả rồi, Kiryuu.”

“Nếu cậu thực sự nghĩ vậy, thì đừng dùng tôi làm hình mẫu cho truyện đam mỹ của cậu nữa.”

“Chuyện đó là không thể.”

Một lời từ chối thẳng thừng. Có vẻ như địa ngục của Keiki-kun vẫn sẽ tiếp diễn.

“—Nhà mình đây rồi,” Mao nói khi dừng lại trước một tòa nhà năm tầng. “Cảm ơn cậu đã đưa mình về nhà.”

“Dù sao thì hôm nay tôi vẫn là bạn trai của cậu mà. Đưa bạn gái về nhà an toàn là nhiệm vụ của tôi, cậu biết đấy?”

“Hôm nay mình thật sự rất vui… Vui lắm…” Mao nói với vẻ cô đơn, rồi tiếp tục nhìn thẳng vào Keiki.

Một làn gió hè nhẹ nhàng khẽ làm tóc cô phấp phới, với đôi má hơi ửng hồng, cô gái từ từ mở miệng.

“…Này, Kiryuu…? Hay là chúng ta hẹn hò thật đi?”

“Hả? Cậu đang nói về một cuộc nghiên cứu khác à?”

“Tất nhiên là không rồi. Mình đang nói đến chuyện chúng ta trở thành người yêu thật sự ấy.”

“……………………Hả?!”

“Phản ứng chậm thật đấy.”

“Nhưng, ừm, cậu chỉ làm thế với người mình thực sự yêu thôi mà, đúng không?”

“Vậy thì, nếu mình nói rằng mình thực sự yêu Kiryuu thì sao?”

“Nanjou yêu tôi sao? S-Sao lại thành ra thế được?”

“Năm nhất, cậu còn nhớ mình gặp vận rủi trong cuộc bốc thăm và bị bắt làm việc ở ban thư viện không? Cậu đã tình nguyện thay mình. Lúc đó, tim mình đã lỡ nhịp vì chuyện đó.”

Đúng là Keiki đã cứu cô lúc đó. Dù sao thì, cậu ta không thể bỏ mặc cô một mình khi thấy cô ngồi đó, gần như sắp khóc.

“Nhưng… Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”

“Tình yêu hoạt động như vậy mà, đúng không? Yếu tố kích hoạt có thể là một sự việc bình thường nhất.”

“……”

“Còn cậu thì sao, Kiryuu? Hôm nay cậu có vui không?”

“Chuyện đó…”

“Nói xem, cậu không thích ý nghĩ có mình làm bạn gái sao…?”

“T-Tôi———”

Một tình huống cậu đã mơ ước từ rất lâu: Một lời tỏ tình. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta—

Chuyện như thế đã xảy ra. Và đứng trước mặt cậu là một cô gái duy nhất, đáng yêu. Với bộ quần áo thời trang, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng… biết đâu cô ấy đã cố tình chuẩn bị như vậy để gây ấn tượng với cậu hôm nay thì sao—?

Nghĩ đến đó, Keiki cảm thấy má nóng bừng. Trái tim cậu đập mạnh đến mức đau nhói, và những chuyện như buổi hẹn hò hôm nay cùng với lá thư tình trong phòng cậu bắt đầu bay lượn trong đầu, khiến cậu choáng váng.

—Và trong lúc cậu còn đang sững sờ, Mao véo mũi cậu, vẻ mặt nghiêm túc ban nãy bỗng chuyển thành nụ cười trêu chọc.

“—Đùa thôi mà~” Cô nói rồi khúc khích cười.

Cô gái dũng cảm vừa tỏ tình ban nãy đã biến đâu mất. Người duy nhất đứng đó chỉ là một cô bạn thích trêu chọc cậu.

“Đó là phần tiếp nối của nghiên cứu manga của mình. Mình đã thử diễn một cảnh tỏ tình đó. Thấy sao? Cậu có nghĩ là mình có thể dùng cảnh này cho manga của mình được không?”

“À-À, ra là vậy. Một cuộc nghiên cứu, hả? Mình nghĩ là được đó. Ừm.”

“Mừng quá. Đây là manga shoujo, nên cảnh tỏ tình là không thể thiếu mà.”

“Đúng vậy. Manga shoujo mà không có cảnh tỏ tình thì giống như hamburger không có thịt vậy.”

“À này, Kiryuu?”

“Chuyện gì?”

“Cậu… có bối rối không?”

“T-Tớ đâu có?!”

“Ahaaa, có chứ~ Cái mặt đó nói lên tất cả rồi~ Ahahaha, Kiryuu đúng là ngốc mà.”

“Được rồi, được rồi, tớ ngốc mà,” Keiki nói, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, sâu thẳm bên trong cậu, cũng thoáng chút cảm giác thất vọng. Dĩ nhiên, cậu giữ bí mật điều đó.

“Thôi được rồi, tớ đi đường của tớ đây,” cậu nói khi đưa cho cô túi nhựa đựng thú nhồi bông.

“—À, chờ đã, Kiryuu.”

“Hửm?”

Khi bị gọi, cậu quay lại, và một cảm giác mềm mại chạm vào má cậu. Cậu ngửi thấy mùi dầu gội ngọt ngào. Mặt Mao có vẻ hơi bối rối khi cô tách ra khỏi cậu. Khoảnh khắc Keiki nhận ra mình vừa bị hôn vào má, cô gái đã quay lưng lại với cậu.

“N-Nanjou?!”

“Cảm ơn cậu vì hôm nay. Hẹn gặp lại nhé.”

Trong khi Keiki vẫn còn đang xử lý những gì vừa xảy ra, cô ném cho cậu một nụ cười qua vai và biến mất vào trong dinh thự của mình.

Với Mao, buổi hẹn hò này là một thành công lớn. Rốt cuộc, gương mặt của tên nhân vật chính ngờ nghệch đã đỏ bừng, và rõ ràng trái tim cậu ta sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực rồi.

**Phần 3:**

Cuối ngày hôm đó, Mao đang ngồi ở bàn học trong phòng riêng. Cô chuẩn bị sẵn sổ tay và bút chì, rồi ghi chép những dữ liệu đã thu thập được từ buổi hẹn hò. Cô đeo chiếc kính chỉ dùng khi ở trong chế độ hủ nữ.

Cứ thế, mọi sự chuẩn bị của cô đã hoàn tất.

“Giờ thì, mình đã thu thập đủ dữ liệu cho hôm nay rồi, bắt tay vào việc thôi.”

Đây là lần đầu tiên cô vẽ một thứ gì đó không phải là manga BL. Tuy nhiên, thất bại không phải là một lựa chọn. Không giống như truyện tự xuất bản do người hâm mộ vẽ, cô sẽ vẽ cho một tạp chí chính thức, nên nếu câu chuyện hoặc chất lượng không đạt yêu cầu, cô sẽ mất đi cơ hội của mình. Ngành công nghiệp manga không hề dễ dãi với những người mới.

“Ừm, trước tiên, anh hùng mời nữ chính đi hẹn hò, mình đoán vậy…”

Cô xây dựng một câu chuyện dựa trên những kỷ niệm từ buổi hẹn hò.

Họ gặp nhau ở nhà ga, cô gái được khen ngợi về trang phục của mình, họ nắm tay, họ khoác tay nhau, anh hùng thắng được một món đồ chơi nhồi bông cho nữ chính—

Cô cố gắng gợi lại những cảm xúc mà mình có khi làm những điều này với Keiki.

“…Sao tự nhiên lại thấy ngại thế này chứ…”

Mặc dù cô thường xuyên vẽ manga BL lấy Keiki và Shouma làm mẫu, nhưng lần này chính cô cũng là một người mẫu. Nghĩ rằng về cơ bản là cô đang phơi bày cảm xúc của mình cho độc giả khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối.

“Uwaa… K-Không ổn rồi. Mình cần nghỉ ngơi một chút.”

Mặc dù đã làm việc chăm chỉ khoảng một giờ, nhưng cô không thể chịu đựng được trái tim đang đập loạn xạ của mình, nên cô đã nằm xuống.

cây bút chì. Trong lúc đó, cô khẽ liếc sang đầu bên kia bàn, nơi Trung sĩ Chim Cánh Cụt đang ngồi.

“Cái gã này… cứ nhìn hắn là lại nhớ tới Kiryuu… Thôi, tạm gác chuyện đó đã… Không biết bao giờ mình mới đủ dũng khí đây…”

Tuy rằng ban đầu cô đã thú nhận vì bực tức, nhưng rồi lại vội vàng lấp liếm bằng một lời nói dối, bởi vì cô sợ phải nghe câu trả lời của hắn. Cô thật sự ghét bản thân mình vì điều đó. Thế nhưng, cô vẫn thấy vui khi thấy Keiki có phản ứng như vậy trước lời tỏ tình của mình.

“…Kiryuu từng nói muốn có một tình yêu bình thường, đúng không…”

Đó là ước mơ của hắn, một tình yêu bình thường, với một cô gái bình thường.

“…Nếu mình hoàn thành bộ manga này, và không còn là một hủ nữ nữa… liệu hắn có yêu mình không?”

Khi thốt ra những lời này, cô cảm thấy ngượng ngùng, hai má nóng bừng.

“…Mình đang nói cái thứ hổ thẹn gì thế này… Th-Thôi, vẽ tiếp thôi!”

Tình yêu quả thực là một điều kỳ lạ. Nó khiến đầu óc bạn quay cuồng, và trái tim thì loạn nhịp ngay khi bạn nghĩ đến người kia.

Nhưng rồi, bằng cách nào đó, cô cũng tập trung lại được vào bộ manga. Có vẻ như cô đã sắp hoàn thành nó—

Tuy nhiên, có một lỗi chí mạng.

“A, tự nhiên nữ chính lại biến thành một anh chàng đẹp trai mất rồi…”

Bây giờ thì câu chuyện đã thành một chàng trai tỏ tình với một chàng trai khác. Dường như cho dù cô có cố gắng thay đổi đến mấy, sâu thẳm bên trong cô vẫn là một họa sĩ truyện đam mỹ. Rõ ràng là không dễ dàng gì để thoát khỏi thế giới đam mỹ. Minami Maho-sensei đã chứng tỏ là kẻ thù lớn nhất của Mao khi cô ấy cố gắng vẽ truyện tranh thiếu nữ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận