Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
http:// https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
**Phần 1:**
Đây là câu chuyện về những chuyện đã xảy ra vào tháng Tư, trước sự cố thư tình. Trong một căn phòng thư viện sau giờ học, một cô gái tóc vàng đang say sưa đọc sách.
“Ơ? Koga-san, hôm nay cậu cũng ở đây à?”
“Điều đó chẳng liên quan gì đến Kiryuu-senpai, Yuika tin vậy.” Câu hỏi bình thường của Keiki nhận được một phản ứng khá lạ lùng.
Tuy nhiên, dù sao thì cũng đỡ hơn lúc ban đầu, khi cô bé chẳng bao giờ trả lời anh cả. Đó là cách mà họ luôn trải qua thời gian trong thư viện.
Lần đầu tiên Kiryuu Keiki và Koga Yuika gặp nhau là khi anh chàng học năm hai cấp ba. Họ có mối quan hệ Tiền bối – Hậu bối, nhưng cũng không phải là đặc biệt thân thiết. Keiki vẫn luôn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp tóc vàng mắt xanh trong veo của cô bé.
Với mái tóc và vẻ ngoài phương Tây, cô bé dường như thuộc về một thế giới khác so với hầu hết mọi người, dù tốt hay xấu. Dù là bạn cùng lớp hay các thành viên khác trong câu lạc bộ thư viện, ai cũng giữ khoảng cách với cô bé, khiến cô không thể hòa nhập vào các nhóm này. Về phần mình, cô gái cũng chẳng hề tỏ ra hứng thú muốn tham gia vào những nhóm đó.
Yuika lúc bấy giờ rõ ràng là bị tách biệt khỏi môi trường xung quanh, điều đó khiến cô bé trông lạnh lùng và xa cách. Keiki nghĩ đây là lý do chính khiến người khác tránh xa cô bé. Đôi mắt xanh như ngọc của cô luôn dán chặt vào cuốn sách đang cầm trên tay, và cô bé từ chối mọi sự tiếp xúc với những người khác. Dù vậy, Keiki vẫn không ngừng tìm cách tiếp cận cô.
“Koga-san, cậu đang đọc sách gì vậy?”
“……”
Không nói một lời nào, cô bé đưa cuốn sách ra cho Keiki xem bìa. Tựa đề là "Hoàng tử do dự nhất thế gian".
“Cái tên… lạ lùng ghê. Cuốn sách đó có hay không?”
“Đúng vậy. Có một chút hài hước, Yuika thấy khá thú vị.”
Cuộc trò chuyện đã kết thúc, Yuika lại quay về với cuốn sách của mình. Khi cô bé ngậm miệng lại, trông cô thực sự giống như một con búp bê vậy. Làn gió nhẹ từ ô cửa sổ mở tung khiến mái tóc cô bay phấp phới. Khung cảnh trước mắt Keiki đẹp tựa một bức tranh.
“…Có gì lạ lắm sao?”
“Hả?”
“Yuika nghĩ nhìn chằm chằm người khác như thế này là khá thô lỗ.”
“À, xin lỗi. Cậu nói đúng. Chỉ là… cậu đẹp quá thôi.”
“Đẹp…?”
“Ừ. Mái tóc đẹp quá – đó là điều anh đã nghĩ.”
“Kiryuu-senpai thật là một người kỳ lạ.” Cô bé thở dài và nhìn Keiki kỹ hơn. “Kiryuu-senpai, tại sao anh lại quan tâm đến Yuika nhiều như vậy? Một Hậu bối ngang ngược như em chẳng đáng yêu chút nào, phải không? …Senpai nghĩ trêu chọc con gái là vui sao?”
“Không, không hề.”
“Vậy thì, anh có thể im lặng được không? Như anh thấy đấy, em đang đọc sách dở dang mà,” Cô bé nói không chút do dự, rồi lại hướng mắt về cuốn sách.
Nhưng trước khi Keiki kịp rơi vào cảm giác tự ti, anh chợt nhận thấy một cuốn sách khác nằm trên bàn.
“Ồ, cuốn sách này tôi từng nghe nói rồi.”
“À, thật sao?”
“Ừ, tôi từng nghĩ cảnh nhân vật chính tự biến mình thành kẻ thù của đất nước mình vì nữ chính thật sự rất ngầu.”
“Đúng chứ! Nhân vật chính trong cuốn sách này ngầu không tưởng!”
“Ư-Ừm…?”
“Anh ấy đã vượt qua bao nhiêu khó khăn, và đoạn cuối truyện khi anh ấy giải cứu nữ chính khỏi ngục tù thật sự là đỉnh nhất!”
“Ư-Ừm. Tôi đã rất cảm động về điều đó.”
“Phải không?! Chỉ nghĩ đến thôi là tim Yuika đã đập nhanh hơn rồi!”
Thấy đôi mắt cô bé sáng lấp lánh và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Keiki khẽ bật cười.
“Koga-san, cuối cùng cậu cũng cười rồi.”
“À…”
Khi Yuika nghe thấy vậy, cô bé nhận ra.
khiến cô bé hơi quá đà một chút, và đôi má khẽ ửng hồng.
"Đ-Đừng tưởng cậu có gì đó để lợi dụng Yuika nhé!"
"Anh thật sự không..."
Đâu có gì đặc biệt đâu. Tất cả chỉ bắt đầu khi hai người họ cùng đọc một cuốn sách. Và sau đó, trong lúc làm nhiệm vụ thành viên ủy ban thư viện, họ bắt đầu trò chuyện về những cuốn sách yêu thích của mình, rồi dần dần trở nên thân thiết hơn. Từ từ, cô bé bắt đầu nở nụ cười thật lòng. Keiki cảm thấy nụ cười của hậu bối mình cuốn hút hơn rất nhiều so với ánh mắt lạnh lùng ban đầu.
Phần 2:
Sau cái ngày Keiki bị phát hiện lục lọi đồ lót của Yuika, cuộc đời "nô lệ" của anh đã chính thức bắt đầu.
"Tiền bối Keiki. Yuika muốn uống nước ép lạnh."
"Anh đi mua ngay đây!"
Chạy vội đi mua đồ uống ngay khi cô bé vừa cất lời...
"Tiền bối Keiki. Vai Yuika hơi mỏi."
"Xin nghe theo ý nguyện của cô, anh sẽ xoa bóp vai cho!"
Xoa bóp vai cho cô bé theo lệnh...
"Tiền bối Keiki. Tất Yuika hơi nóng. Thay cho cô ấy đi."
"Vâng, anh sẽ làm ngay ạ!"
Hoặc giúp cô bé thay tất.
"À, tiền bối. Yuika biết anh có sở thích với tất cao đến đầu gối đó, nên đừng có mà ngửi nhé?"
"Anh sẽ không ngửi. Mà anh cũng không có sở thích đó!"
"Yuika sẽ giẫm lên anh nếu anh dám nhìn trộm quần lót của cô ấy."
"Anh sẽ không nhìn."
Dù có muốn cũng không được, vì chiếc váy của Yuika đã che khuất tầm nhìn của anh rồi. Theo lời cô bé, anh cởi đôi tất cao cổ của cô ra và thay vào một đôi mới mà Yuika vừa lấy từ ba lô. Anh quỳ gối trước mặt cô, trông hệt như một quản gia của một tiểu thư kiêu căng. Và vì họ đang làm điều này trong phòng câu lạc bộ, không ngạc nhiên khi cô hội trưởng tóc đen đang nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
"Keiki-kun... hay đúng hơn là Chủ nhân?"
"Anh không phải chủ nhân của em, nhưng có chuyện gì vậy?"
"Sao anh lại nghe lời Koga-san răm rắp thế?"
"Ừm... thì, nhiều chuyện đã xảy ra, và anh trở thành nô lệ của Yuika-chan, chắc vậy."
"...Em nói gì cơ?"
"Fufufu, đúng là vậy đó," Yuika ôm Keiki từ phía sau để chứng minh lời Keiki nói. "Tiền bối Keiki đã trở thành nô lệ của Yuika. Đáng tiếc quá nhỉ, tiền bối Phù Thủy?"
Sayuki bình tĩnh đáp lại lời khiêu khích rõ ràng của Yuika. "Hừm, chắc cô chỉ đang lợi dụng điểm yếu của Keiki-kun để bắt cậu ấy nghe lời thôi phải không? Chủ nhân của tôi sẽ không bị những bộ ngực nhỏ bé của cô làm cho mê muội đâu, Koga-san."
"Sắc sảo thật..."
Đúng là một thiên tài với thành tích học tập xuất sắc nhất. Dù cô có thể là một trường hợp "bó tay" trong các môn thể thao, nhưng trí óc của cô hoàn toàn bù đắp cho điều đó.
"Mối quan hệ như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Trò chơi chủ tớ này chắc chắn cũng sẽ không kéo dài được lâu đâu."
"Ưu..." Lời suy luận chính xác đến từng chi tiết của Sayuki đã khiến cô bé nhỏ nhắn cứng họng. "N-Nếu đã vậy...! Tiền bối Keiki, hãy thề với Yuika, ngay tại đây và bây giờ, rằng anh thích ngực nhỏ hơn ngực lớn!"
"Ơ? Sao lại đến mức đó?"
"Tiền bối Keiki, anh thích vuốt ve ngực Yuika và giả vờ đó là tai nạn đúng không?"
"Khoan—, Yuika-chan?!"
"Ồ, vậy sao? Còn trường hợp của tôi, cậu ấy đã cho tay vào tận khe ngực rồi."
"Tiền bối Sayuki?!"
Hai cô gái chắc chắn không nói dối. Đương nhiên, cả hai sự việc đó đều là tai nạn, hoặc một thế lực cao hơn đã tác động mạnh mẽ đến chúng. Dù nếu nói anh không vui về cả hai thì là nói dối, nhưng tai nạn vẫn là tai nạn.
"Chuyện này là sao vậy, tiền bối Keiki? Anh thật sự đã cho tay vào giữa ngực cô ấy ư?"
"Chuyện này là sao vậy, Keiki-kun? Cậu thật sự đã vuốt ve bộ ngực nhỏ của Koga-san sao? Có phải cậu nói dối khi cậu..."
Từng nói là thích ngực bự cơ mà? Đồ phản bội trắng trợn…”
Cả hai cô gái đồng loạt tấn công cậu.
“Nói rõ ràng ra coi! Ngực nhỏ…”
“Hay ngực bự! Ngươi thích cái nào hơn?!”
Bên phải cậu là ngực nhỏ. Bên trái cậu là ngực bự.
Trong khi bộ ngực khiêm tốn của cô Hậu bối có một sức hút riêng, thì đôi gò bồng đảo căng tròn như dưa của cô Tiền bối lại đủ sức khuynh đảo trái tim mọi nam sinh trong trường. Cảm giác từ đôi gò bồng đảo của Yuika thật tuyệt vời, còn đôi bồng đào mềm mại như kẹo dẻo của Sayuki thì gần như khiến cậu ta hoàn toàn bị chinh phục.
“T-Tôi—”
Ngực bự là tuyệt phẩm, ngực nhỏ là chân lý. Chẳng cần phải bàn cãi xem cái nào hơn cái nào. Cả hai đều là những bông hoa vô song trên thế gian này. Nhưng, nếu Keiki phải chọn ngay tại đây, ngay lúc này, thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Tôi thích ngực bự! Dù có trở thành nô lệ, câu trả lời đó cũng sẽ không bao giờ thay đổi!”
“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Keiki-senpai thật là đồ ngốc!”
“Fufu, lần này có vẻ ta thắng rồi.”
Kẻ thua cuộc khẽ đấm vào ngực “tôi tớ” của mình, trong khi người thắng cuộc nở một nụ cười. Nhưng vị “phán quan” vẫn còn điều muốn nói thêm.
“Nhưng đừng hiểu lầm nhé, không phải tôi ghét ngực nhỏ hay gì đâu. Dù nhỏ hay bự, tôi đều thích hết!”
“Nói cứ như câu châm ngôn nổi tiếng thì nó hay hơn chắc?!”
“Thôi nào thôi nào, tiếng gào thét của kẻ thua cuộc không hay ho gì đâu.”
“Gunununu…!”
Đáp lại lời khiêu khích của Sayuki, cô nàng tóc vàng nghiến răng.
“Đã đến nước này thì Yuika đành phải cho cô thấy sợi dây gắn kết của chúng ta thôi.”
“Ể? Koga-san, cô nói vậy là sao—”
Yuika quay sang đối mặt với Keiki và vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra.
“Keiki-senpai, đưa tay đây!”
“Gâu!”
Nghe những lời này, Keiki vô thức đặt tay lên tay cô.
“À, chết tiệt… Phản xạ tự nhiên mất rồi.”
Vào cái ngày Yuika chụp được tấm ảnh “định mệnh” Keiki đang lục ngăn kéo quần lót của cô, Yuika đã “huấn luyện” cậu ta bằng đủ loại mệnh lệnh. Vì vậy, cơ thể cậu ta tự động phản ứng.
“Keiki-kun… Không ngờ ‘quá trình huấn luyện’ của cậu lại tiến bộ đến mức này…”
“S-Sayuki-senpai?”
Nước mắt bắt đầu rưng rưng trong mắt Sayuki.
“Tôi—Tôi không muốn thấy chủ nhân của mình phải phục tùng con tiện nhân khác!”
“À, đợi đã, Sayuki-senpai?!”
Có vẻ Sayuki bị tổn thương khá nhiều từ chuyện đó, vì cô ấy phóng ra khỏi phòng như một thiếu nữ đang yêu vừa bị từ chối lời tỏ tình.
“Hehehe. Có vẻ như cô ta đã hiểu Keiki-senpai thực sự thuộc về ai rồi.”
“Không không không không…”
Cô chủ nở nụ cười tự mãn trong khi người hầu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt đầy bất lực.
“Àhhh, đối phó với Bà Chằn-senpai khiến Yuika mệt quá. Giờ Yuika muốn được mát xa cơ.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Cậu có thể ấn mạnh hơn một chút.”
“Đã rõ.”
“…Àhhh, tuyệt thật.”
Cứ như vậy, Yuika tiếp tục thể hiện nhân cách ẩn giấu của mình: một kẻ bạo dâm chính hiệu với khuôn mặt đáng yêu. Nhưng tất nhiên, Keiki không hề có ý định mãi mãi làm nô lệ của cô.
…Tạm nhịn đi, Kiryuu Keiki. Cậu phải chịu đựng lúc này. Sẽ có một ngày cậu tìm ra Yuika-chan có thực sự là Cô bé Lọ Lem của mình hay không.
Nếu Yuika là Cô bé Lọ Lem, điều đó có nghĩa là cô ấy đã yêu Keiki sâu đậm.
Nếu đúng là như vậy, có lẽ mình có thể tận dụng hợp đồng chủ - nô này, và dùng tình cảm của cô ấy để đạt được mục đích của mình. Bắt cô ấy làm cái này cái kia cũng có thể lắm chứ! Ví dụ, mình có thể bắt cô ấy mặc bộ đồ hầu gái táo bạo và phục vụ mình!
Buộc Yuika mặc đồng phục hầu gái và phục vụ Keiki… Chắc hẳn không có sự sỉ nhục nào lớn hơn đối với kẻ bạo dâm chính hiệu đó.
Mình có thể ép cô ấy quỳ bốn chân và vỗ vào cái mông đáng yêu của cô ấy… Chắc cũng tuyệt vời lắm, ừ.
Cậu hình dung ra cảnh tượng: Yuika với khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng hết sức để chịu đựng sự xấu hổ.
Một cuộc trả thù hoàn hảo. Một kế hoạch hoàn hảo.
Để cải thiện tình hình hiện tại, cậu
Keiki cần tìm bằng chứng cụ thể chứng minh Yuika chính là "Tiểu thư Cinderella" đánh rơi quần lót. Để thực hiện điều đó, cậu phải tìm được chiếc quần lót kia. Đó chính là lý do cậu giả vờ làm nô lệ vâng lời.
"... Hehehe, cứ đợi đấy nhé. Tôi sẽ để cô trải nghiệm cảnh thảm hại giống hệt tôi," Kẻ đầy tớ đang lên kế hoạch làm nhục chủ nhân thì thầm, tay vẫn tiếp tục massage cho nàng.
**Phần 3:**
"Ừm... Tôi đặt nó vào đây nhé?"
"Không, thấp chút nữa. Từ từ thôi, được chứ? Lỗ này hơi nhỏ sao ấy?"
"Ưn... Hả? Chật thật, khó đút vô quá."
"A-A, đừng mạnh tay thế. Làm rách mất."
"T-Tôi biết rồi mà...... A, vô được rồi."
"Thực sự... đã vào. Suýt nữa tim tôi muốn nhảy ra ngoài rồi."
Sau khi nhồi mấy chiếc hộp vào giá sắt kẽm, Keiki bước xuống thang và quét mắt kiểm tra đống đồ sót lại.
"... Chắc là hết rồi nhỉ."
"Vâng, cảm ơn anh. Keiki-kun đã cứu tôi đấy," Cô gái che một bên mắt bằng mái tóc mái, Fujimoto Ayano, đáp lời. Cô ấy là bạn cùng lớp, đồng thời là Phó hội trưởng Hội học sinh.
"Xin lỗi vì gọi anh đến đột ngột thế."
"Không sao mà."
Thứ sáu sau giờ học, Keiki nhận được tin nhắn của Ayano: “Phát hiện tình huống khẩn cấp. Yêu cầu tiếp viện”, gọi cậu đến phòng Hội học sinh để sắp xếp đống hộp giấy. Bên trong là tập tài liệu và văn bản chất đống. Hộp nặng quá nên Ayano không còn cách nào khác ngoài nhờ Keiki giúp đỡ.
"Anh cứu cánh quá. Bên Hội học sinh bọn tôi toàn nữ mà."
"À ừ, cả Hội trưởng cũng là nữ."
"Thư ký Hội cũng thế nữa. Chính vì vậy Hội học sinh đang tích cực chiêu mộ nam thành viên. Kiryuu-kun, anh gia nhập cùng tụi tôi không?"
"Mmm... Tôi xin phép từ chối."
"Là vì hậu cung trong Câu lạc bộ Thư pháp đủ thỏa mãn anh rồi?"
"Câu lạc bộ Thư pháp không yên bình như chị tưởng đâu..."
Suy cho cùng, mọi thành viên ngoại trừ Keiki đều là những tên máu điên loạn cả.
"Tiếc quá. Tôi cứ tưởng từ nay có dịp hít mùi Kiryuu-kun mỗi ngày."
"Tôi đoán ngay là có chiêu này mà."
Dưới lớp vỏ học sinh gương mẫu, Ayano thực chất là kẻ ám ảnh khứu giác. Cô cực kỳ yêu thích mùi cơ thể của Keiki, từng một lần bỏ thuốc ngủ vào trà cậu để lấy trộm quần sịp sau giờ thể dục.
Và kẻ nguy hiểm ấy vẫn đang cười tươi bằng khuôn mặt thiên thần.
"Đột ngột tý nhưng... anh bán đồ lót đã mặc lấy bao nhiêu?"
"Chả có giá đâu."
"Với quần lót của anh, tôi sẵn sàng trả đến 300 nghìn. Nếu hôm đó có giờ thể dục, sẽ là 500 nghìn."
"Tôi không bán đâu?!"
Xem ra Ayano thực sự quyết lấy bằng được quần lót của Kiryuu.
"Nhiều nữ sinh còn bán quần lót đã qua sử dụng cho mấy ông lão kia mà? Con trai bán đồ lót cho con gái có gì lạ đâu?"
"Tôi ghét phải bán quần đùi mình cho bạn nữ cùng tuổi lắm."
Ông già giày vò vì cái quần lót nữ sinh.
Cô nữ sinh muốn kiếm món hời.
Cung gặp Cầu.
"Cho nên là, chị bỏ cuộc về chuyện quần lót đi ạ."
"Tiếc thật. Vậy hôm nay để hít Keiki-kun thỏa thuê vậy."
"Oi đừng có bám lấy người ta thế!"
"A, mùi này... tôi ghiền rồi. Phải chăng là nghiện mất rồi? Hít hít... Hà... Hà..."
"Không xong rồi... Mau thoát thân thôi."
Mặt đỏ lựng, Ayano bám chặt Keiki như mèo con. Lẽ ra được ôm ấp cô gái dễ thương thế này phải là niềm hạnh phúc, nhưng cậu chẳng thể chấp nhận được. Trong lúc Keiki cố gắng vật lộn với kẻ biến thái, tiếng bước chân nhẹ vang lên phía sau.
"... Keiki tiền bối?"
"Y-Yuika-chan...?"
Khi cậu vừa quay lưng lại, cô đã ở đó.
Vị "Nữ hoàng" tóc vàng, mang nét Tây phương, đang đứng ngay trong khung cửa. Vừa thấy hai người dính chặt lấy nhau, Yuika đơ người ra, chỉ mỉm cười như một thiên sứ, nhưng nụ cười ấy lại khiến cô toát ra vẻ đáng sợ hơn mọi khi.
“Yuika-chan… Sao em lại ở đây?”
“Anh không trả lời thư của Yuika, nên Yuika đã đi tìm. Yuika nghe từ Akiyama-tiền bối nói rằng anh được gọi lên văn phòng hội học sinh.”
“À, ừm, anh hiểu rồi.”
“Vậy ra, Keiki-tiền bối? Bỏ mặc Yuika một mình, anh lại đi tình tứ với cô gái khác à?”
“K-Không phải! Cô Fujimoto-san là người chủ động ôm anh mà.”
“Thế à. Có vẻ anh đang cố viện cớ nhỉ?” Yuika nói, giọng điệu chẳng khác gì tổng giám đốc của một tập đoàn xấu xa.
“Ehhh…”
Mặc dù cô là người hỏi, nhưng lại đáp lại bằng thái độ đó. Đúng là một nữ hoàng tàn nhẫn đích thực. Thở dài một tiếng đầy căng thẳng, cô chuyển ánh mắt đầy thù địch sang Ayano.
“Cô là Phó hội trưởng hội học sinh, Fujimoto-tiền bối, đúng không ạ? Rất vui được gặp cô. Em là Koga Yuika, học sinh năm nhất.”
“Tôi biết mà. Cô Koga-san khá nổi tiếng mà.”
Dù sao thì, nhan sắc của Yuika nổi tiếng khắp trường.
“Fujimoto-tiền bối, Yuika có thể đề nghị cô buông Keiki-tiền bối ra được không? Dù sao thì, anh ấy là một người rất quan trọng với Yuika.”
“Koga-san là bạn gái của Kiryuu-kun à?”
“Không. Bọn em gắn kết với nhau bằng một thứ còn sâu sắc hơn nhiều.”
“Tôi không thật sự hiểu lắm, nhưng tôi sẽ không dễ dàng buông cậu ấy ra đâu.”
“Hả—?! S-Sao lại thế?”
Đáp lại câu hỏi của Yuika, má Ayano hơi ửng hồng khi cô siết chặt vòng tay hơn với Keiki.
“Kiryuu-kun là người có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi nhất.”
“Khoan—?!”
Sắc mặt Yuika tối sầm lại sau khi nghe những lời như bom từ Phó hội trưởng.
“Khoan đã, cô Fujimoto-san?! Cô đang nói gì vậy?!”
“Đó là sự thật. Ayano-san là tù nhân của Kiryuu-kun. Chỉ cần ôm cậu ấy thế này là tôi đã thấy hưng phấn rồi.”
“Những lời như bom của cô ấy vẫn chưa ngừng sao?!”
Dù cô ấy thực chất là tù nhân của ‘mùi hương’ Keiki, nhưng cậu không có thời gian để giải thích hiểu lầm này.
“……”
Không nói một lời nào, Yuika chỉ nắm chặt tay Keiki.
“—Đi với Yuika.”
Những lời đó chứa đựng một áp lực vô cùng lớn.
“V-Vâng…” Giọng cậu run rẩy.
Cậu bị Yuika kéo đi, và cả hai rời khỏi căn phòng phía sau. Họ đi dọc hành lang, rồi Yuika dẫn cậu vào một phòng học trống. Sau khi khóa cả cửa và cửa sổ, Yuika quay lại đối mặt với Keiki.
“Fufufu, cuối cùng thì chỉ còn hai chúng ta.”
Bình thường, Yuika luôn tỏ ra ngoan ngoãn như một chú mèo nhà trước mặt người khác, trừ Keiki và Sayuki, nhưng có vẻ như vừa nãy cô ấy đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.
“Vậy, Keiki-tiền bối. Anh có lời trăng trối cuối cùng nào không?”
“Tôi vô tội.”
“Thế à? Ai có tội cũng nói vậy thôi.”
“Đây là phiên tòa xử phù thủy à?!”
Cậu đã bị tuyên có tội ngay từ đầu.
“Này, Tiền bối? Yuika đang giận đấy, anh biết không? Cô ấy không ngờ anh lại đi lừa dối cô ấy như thế. Có vẻ như cần phải trừng phạt nghiêm khắc.”
“Chắc tôi sẽ hối hận khi hỏi câu này… nhưng em định làm gì tôi?”
“Keiki-tiền bối, xin hãy quay lưng lại.”
“Đừng nói là, em định tát vào mông tôi đấy chứ?”
“Fufu, ý đó cũng không tệ chút nào.”
Với những cử động cứng nhắc, Keiki quay người lại. Cậu không biết cô sẽ làm gì, và vì không khí trong phòng ngày càng nóng lên, Keiki bắt đầu đổ mồ hôi. Khoảnh khắc một giọt mồ hôi rơi xuống sàn—cậu bị ôm từ phía sau. Sau lưng cậu là cảm giác mềm mại của một cơ thể nữ, và cậu cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Vì diễn biến đột ngột này, tim Keiki bắt đầu đập thình thịch.
trái tim Keiki đập điên cuồng.
“Y-Yuika-chan? E-Em đang làm gì vậy?”
“Đây là hình phạt. Bị ôm thế này trong ngày oi bức thì chẳng thoải mái chút nào, phải không?”
“Đúng là vậy, nhưng mà…”
Hơn cả thế, cậu còn thấy ngượng chín mặt.
Yuika không có sở thích kỳ lạ như Ayano, nên chắc chắn em ấy không có lý do gì để ôm cậu như thế này cả.
Vậy thì, cái ôm này hẳn không mang ý nghĩa nào khác ngoài “hình phạt” cả. Nghĩ đến đó, trái tim Keiki như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực. Hay đây mới thực sự là hình phạt mà em ấy muốn?
“…Này, Yuika-chan?”
“Gì vậy ạ?”
“Chuyện lúc nãy ấy. Anh chỉ giúp Fujimoto-san sắp xếp lại mấy thùng đồ trong phòng hội học sinh thôi. Mấy cái thùng đó khá nặng, nên chị ấy mới nhờ anh giúp.”
“…Hừm.”
“Em không tin anh à?”
“Chỉ lần này thôi, Yuika sẽ tin anh… Sẽ tin, nhưng đừng có thân mật với con gái khác như thế nhé.”
Em ấy vừa nói vừa bĩu môi, siết chặt vòng tay hơn. “Dù sao thì, bây giờ Keiki-senpai là nô lệ của Yuika mà.”
Dù chỉ là lời thì thầm khe khẽ, nhưng chúng lại vang lên rõ mồn một bên tai cậu con trai nào đó.
Mặc dù Keiki đã hiểu được ý định thực sự của em ấy, nhưng điều đó vẫn đủ để làm ngăn trở lý trí của cậu—
Cậu quyết định giữ bí mật chuyện mình đã xao xuyến vì cô chủ dễ thương này.
Phần 4:
Nô lệ thì không có ngày nghỉ. Ngay cả Chủ Nhật, nếu chủ nhân gọi là cũng chẳng thoát được. Nói là vậy, sau khi Keiki bị cô hậu bối dễ thương gọi điện đánh thức, cậu lập tức lên đường đến nhà Koga. Tuy mới sáng sớm nhưng mặt trời đã chói chang dữ dội.
Với những giọt mồ hôi lấm tấm trên má, Keiki vừa kịp đến nơi. Ngay sau khi cậu nhấn chuông, cô gái tóc vàng xinh đẹp xuất hiện. Người chào đón cậu là một cô gái mặc váy liền màu trắng. Vì là kiểu váy hở vai, nên bờ vai thanh tú, trắng ngần của em ấy hiện rõ mồn một. Với chiếc váy liền trắng ấy, em ấy trông như một thiên thần thật sự, và chắc chắn là cực kỳ dễ thương.
“Chào buổi sáng, Keiki-senpai.”
“Chào buổi sáng…”
“Anh đến đúng lúc đấy. Có vẻ như anh đang dần thức tỉnh bản chất nô lệ của mình rồi, fufufu.”
“Thì em đã nói là sẽ gửi tấm ảnh đó cho Mizuha mà…”
“À há há. Nếu Mizuha-senpai mà nhìn thấy tấm ảnh đó thì anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
“Lúc nào em cũng tàn nhẫn như vậy…”
Chỉ cần tưởng tượng cảnh Mizuha nhìn thấy tấm ảnh đó thôi cũng khiến cậu rùng mình. Vì em ấy là một người cực kỳ sạch sẽ, chắc chắn Mizuha sẽ khinh bỉ cậu. Keiki tự tin rằng mình sẽ chết vì sốc nếu Mizuha nói “Anh trai, anh tệ nhất” với giọng nói đáng yêu đó. Trái tim của một thằng cuồng em gái như cậu không đủ mạnh để sống tiếp nếu em gái mình ghét bỏ mình.
“Thôi được rồi, mời anh vào.”
“Xin phép…”
Nhà Koga vẫn yên tĩnh như mọi khi. Có vẻ như cả bố mẹ của em ấy đều làm việc cả ngày đến tận khuya. Hoặc có lẽ họ sẽ không về nhà trong ngày hôm đó chút nào.
Không biết em ấy có cô đơn không khi lúc nào cũng ở một mình thế này…
Mặc dù bố mẹ của nhà Kiryuu cũng vắng nhà thường xuyên, hoặc thậm chí còn hơn thế, nhưng Keiki ít nhất vẫn có em gái ở nhà, người giúp cậu xua đi sự cô đơn.
Với những suy nghĩ đó, Keiki lại theo Yuika vào phòng em ấy.
“Bây giờ thì, hôm nay Yuika sẽ bắt Keiki-senpai làm nô lệ nữa, nhưng trước đó, mời anh thay bộ này.”
Thứ Yuika lấy ra là một bộ trang phục phương Tây màu đen.
“Cái này… là vest à?”
“Sai hoàn toàn. Đây là đồ quản gia.”
“Đồ quản gia…?”
Mặc dù trước đây cậu chỉ thấy chúng trong truyện tranh hay phim ảnh, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cậu có thể nhận ra chúng thực sự khác với một bộ vest.
“Cái này là hàng làm thủ công đấy, anh biết không? Yuika đã tự tay làm nó.”
“Thật ư? Cái này chất lượng kinh khủng luôn ấy.”
“Yuika rất giỏi mấy việc may vá này đấy. Thực ra, cô bé đã thức trắng đêm để hoàn thành bộ đồ này, nên giờ hơi buồn ngủ một chút.”
“Sao em lại làm đến mức đó…?”
“Bộ đồ đó là quà tặng cho Keiki tiền bối, nên anh mau thay vào đi.”
“Ngay đây á?”
“Yuika phải kiểm tra xem có vừa không, nên anh đừng để ý cô bé.”
“Anh hiểu rồi. Vậy anh sẽ cởi đồ ở đây—khoan, không phải rất kỳ lạ sao?! Ra ngoài!”
“Vâng ạaaa.”
Sau khi đợi Yuika rời khỏi phòng, Keiki cởi bỏ quần áo và thay vào bộ đồ cô bé đã chuẩn bị cho mình.
“…Sao mà vừa in thế nhỉ. Dù cô bé có đo đạc gì đâu…”
Anh tự hỏi không biết cô bé đã làm nó chỉ bằng cách ước chừng hay sao.
Sau khi bất ngờ trước tài năng khó lường của cô hậu bối, anh gọi Yuika trở lại. Nhìn thấy Keiki hoàn toàn lột xác từ một học sinh thành một quản gia, gương mặt Yuika bừng sáng hẳn lên.
“Ôi, anh mặc hợp đấy chứ. Nhìn anh đúng là ra dáng quản gia ghê.”
“Cảm ơn vì đã không nói điều gì kỳ cục.”
“Anh thử gọi Yuika là ‘Tiểu thư’ xem nào.”
“Vâng, thưa Tiểu thư.”
“Phù, đúng là có sức mạnh ghê gớm thật. Nó khiến Yuika muốn trói anh lại rồi làm anh khóc đó.”
“Xin đừng… Mà sao lại là đồ quản gia vậy?”
“Keiki tiền bối, anh ghét hầu gái sao?”
“Anh cực kỳ thích là đằng khác.”
“Thì cũng cùng một lý do thôi. Các cô gái rất mê quản gia mà.”
“A-Anh hiểu rồi…?”
Keiki hơi bối rối, nhưng bằng cách nào đó, điều này lại có chút lý lẽ riêng.
“Giờ thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài… đi đâu?”
“Đến hiệu sách. Vì kỳ thi của chúng ta đã kết thúc, Yuika có vô số cuốn sách muốn đọc. Nhưng tự mình mang hết chúng có thể hơi khó, nên cô bé muốn được giúp đỡ.”
“Ừm, sách đúng là khá nặng thật đấy nhỉ?”
“Thế thì, chúng ta đi ngay thôi.”
“Ể? Khoan đã. Chúng ta sẽ đi… trong bộ quần áo này sao?”
“Đương nhiên rồi? Dù sao thì, hôm nay tiền bối là quản gia của Yuika mà. Hãy chiều lòng Yuika và dành trọn sự chú ý của anh cho cô bé hôm nay nhé.”
“Cái ý tưởng đáng xấu hổ gì thế này…”
“Yuika mong chờ hiệu sách quá đi mất~” Cô chủ của người quản gia hoàn toàn phớt lờ lời than vãn đó và xoay người bước đi.
Vì Yuika trông đúng chuẩn một Tiểu thư trong bộ váy liền màu trắng ấy, Keiki chỉ có thể kinh ngạc nhìn theo cô bé.
“Nào, đừng có đứng ngẩn người ra đấy chứ.”
“Ơ-Ừm…”
Khi cô Tiểu thư kéo tay anh, người quản gia mới toanh đành bỏ lại căn nhà Koga phía sau.
Đúng như anh dự đoán, bộ đồ quản gia đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ cả khách hàng lẫn nhân viên. Sau khi Yuika đã chọn xong những cuốn sách mình muốn, họ ghé qua một công viên gần đó nghỉ ngơi nhanh trên đường về nhà.
Mục đích của họ không phải là chơi đùa trên các thiết bị sân chơi, mà là để nghỉ ngơi ở một nơi yên tĩnh. Bởi vì công viên có một đình nghỉ mát được bao quanh bởi cây cối và có mái che, cảm giác thật sự rất thư thái. Khi đến nơi, Keiki đặt những túi sách xuống và ngồi bệt.
“A, nặng quá…”
“Thật đấy, anh vốn là con trai mà.”
“Đồ nặng thì con trai vẫn thấy nặng chứ bộ?”
Từ nhà Koga đến hiệu sách mất gần 20 phút đi bộ, và những chiếc túi nhựa chứa đầy khoảng 10 cuốn sách bìa cứng, vậy nên không có gì lạ khi cánh tay của Keiki bắt đầu đau nhức vì phải mang chúng.
“Nhưng dù anh có than vãn thì anh vẫn vui khi được làm việc cho Yuika đúng không?”
“Không, không đến mức đó đâu.”
“Ừm, bây giờ thì anh nói vậy. Nhưng sớm muộn gì, sự giáo dục của Yuika cũng sẽ phát huy tác dụng và anh sẽ vui vẻ làm mọi thứ cho cô bé thôi.”
“Làm ơn nhẹ tay với tôi chút…”
“Nhưng việc anh đang nỗ lực vì Yuika là sự thật. Với tư cách là chủ nhân của anh, cô bé phải ban cho anh một phần thưởng xứng đáng.”
“Phần thưởng… không, làm ơn đừng có quần lót nữa!”
Ánh mắt Keiki tự nhiên liếc nhìn xuống phần dưới của Yuika khi cô bé ngồi cạnh anh. Dù sao thì, cô bé đã có một
thói quen tặng quần lót cho cậu. Thế nhưng, trái ngược với mong đợi của cậu, má Yuika ửng hồng, tay siết chặt vạt váy và ngước nhìn Keiki với vẻ hờn dỗi.
“Thiệt tình, giữa cái ngày nóng nực thế này mà tiền bối lại muốn quần lót. Tiền bối đúng là một tên biến thái hết thuốc chữa.”
“Tôi đâu có biến thái.”
“Tiền bối đã mất quyền nói câu đó ngay từ giây phút tiền bối lục lọi ngăn kéo đựng quần lót của tôi rồi.”
“Ưm…”
“Đưa cho tiền bối quần lót ướt đẫm mồ hôi của Yuika thì hơi ngại, nên bây giờ tiền bối chịu khó vậy nhé.”
“Cái lúc mà mình trở thành tên biến thái mê quần lót trong đầu hậu bối của mình…”
Cho đến tận bây giờ, Keiki vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối cụ thể nào chứng tỏ Yuika là cô bé Lọ Lem, nhưng cậu vẫn không thể từ bỏ. Đây là hy vọng duy nhất của cậu để giải thoát bản thân khỏi việc trở thành nô lệ của cô bé.
“Ta-da! Đây sẽ là phần thưởng lần này!”
Thứ mà Yuika lấy ra từ một chiếc túi nhựa là một cốc kem vani. Trước khi dừng chân ở công viên, cô bé đã mua nó tại một cửa hàng tiện lợi. Rút một chiếc thìa gỗ ra, cô bé múc một muỗng kem rồi đưa về phía Keiki.
“Chỉ lần này thôi, Yuika sẽ đút cho tiền bối. Đây là phần thưởng vì tiền bối đã làm việc rất chăm chỉ.”
“Đ-Được thôi. Vậy thì…”
Mặc dù hơi bối rối vì diễn biến bất ngờ này, cậu vẫn không thể từ chối ly kem trông thật hấp dẫn kia và đành mở miệng.
“Thế nào rồi?”
“Ngon lắm.”
Dù ngọt, mát lạnh và rất ngon, Keiki vẫn không thể tận hưởng trọn vẹn vì câu “Há miệng ra nào~” của Yuika đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu và khiến tim cậu đập nhanh hơn. Chưa kể Yuika còn nở một nụ cười ngượng nghịu, đỏ mặt.
“Bây giờ Yuika cũng muốn ăn chút.”
“Ừ-Ừ. Yuika-chan cứ ăn hết phần còn lại đi.”
“Vậy thì tiền bối đút cho Yuika được không?”
“Được thôi~ À, nhưng mà, chúng ta chỉ có một cái thìa thôi. Và như vậy thì sẽ thành gián tiếp hôn nhau đó…”
“—Yuika không ngại đâu, tiền bối biết mà?”
“Ể…?”
“Nếu là Keiki-tiền bối, thì Yuika không ngại hôn gián tiếp đâu…” Cô bé nói trong lúc bồn chồn lo lắng.
Nhìn cảnh tượng đáng yêu đó khi cô bé ngước lên nhìn mình, Keiki nuốt nước bọt một cái.
“V-Vậy thì…”
Cậu cầm thìa trên tay, múc một thìa kem rồi đưa đến miệng cô bé.
“…S-Sao rồi?”
“Ưm… Ehehehe, ngại quá nên Yuika chẳng để ý đến mùi vị nữa rồi.”
“?!”
Nụ cười e thẹn ấy của cô bé khiến tim cậu lỡ nhịp.
C-Cái bất ngờ đó đúng là chơi không đẹp chút nào…
“Này, Keiki-tiền bối? Cho Yuika thêm chút nữa đi.”
“A-À, ừ. Cứ để tôi.”
Cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình, Keiki múc thêm một thìa nữa.
“Fufu. Cứ như thế này mà đút kem cho nhau thì cứ như là người yêu vậy, phải không?”
“Người yêu?!”
Nghe lời của hậu bối, bàn tay của gã trai tân run rẩy. Hậu quả là, kem trên thìa, đáng lẽ phải vào miệng cô bé, lại rơi xuống ngực cô bé.
“Hya?! Lạnh quá!”
“A, x-xin lỗi!”
“À, thiệt tình, tiền bối đang làm cái gì vậy?”
“Xin lỗi. Tôi sẽ lau sạch ngay lập tức.”
“À, xin tiền bối đợi một chút.”
Lời của Yuika đã dừng Keiki lại khi cậu chuẩn bị lấy khăn giấy ra.
“Tiền bối phải chịu trách nhiệm, và liếm sạch nó đi.”
“Ế? ……Ế?! L-Liếm sạch nó…? Tôi ư?!”
“Còn ai khác nữa sao?”
“Không, nhưng mà…”
Keiki bối rối nhìn xung quanh, kiểm tra xem có ai khác có thể nhìn thấy họ lúc này không. Trong lúc đó, cô tiểu quỷ tiếp tục nói với một nụ cười thiên thần.
“Nếu tiền bối không nhanh lên, nó sẽ tan chảy đó.”
“T-Tôi biết rồi.”
Cứ để bản thân bị trêu chọc thêm nữa thì cậu đúng là một tiền bối thất bại. Hạ quyết tâm, cậu đưa người lại gần cô bé bên cạnh. Đôi mắt cô bé, vừa có chút mong đợi, vừa có chút sợ hãi, nhìn thẳng vào cậu. Và— cậu đưa lưỡi đến ngực cô bé.
“Hyan?! Ưm…” Yuika kêu lên một tiếng, rồi mạnh mẽ mím chặt môi. “Ưm… À, fufu, nhột quá…”
Mỗi khi lưỡi cậu ta lướt trên làn da trắng muốt của cô, cô lại khẽ khàng rên lên.
“……À há há. Tiền bối thật đáng yêu. Anh liếm như thể cả mạng sống đang nằm ở đó vậy. Trông anh cứ như một vị thần ấy.”
Keiki không còn tâm trí nào mà đáp lời. Làn da cô gái mềm mại, mịn màng đến khó tin. Chưa kể, cậu còn cảm nhận được vị ngọt của kem cùng hương thơm quyến rũ từ cô. Đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng.
Rõ ràng, đây không phải mối quan hệ tiền bối – hậu bối bình thường. Dù cậu trai chỉ là nô lệ, liệu một cô gái có thực sự để chuyện này xảy ra nếu không có chút tình cảm nào với cậu ta không? Thông thường, điều đó là không thể tưởng tượng nổi.
Vậy, thứ tình cảm ấy có phải là tình yêu không? Yuika có thật sự là Cô bé Lọ Lem của cậu?
Keiki hoàn thành "nhiệm vụ" và rời khỏi cô. Nhưng ngay cả sau đó, cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời.
“Xong rồi sao? Tiếc quá đi,” Yuika nói, tỏ vẻ không vui, nhưng nhìn đôi má ửng hồng thì rõ ràng cô cũng đang ngượng ngùng lắm.
Rồi, cô bắt đầu xoa đầu cậu như thể cậu là chú chó cưng yêu quý của cô.
“Giỏi lắm. Ngoan, ngoan.”
“Ban đầu là quản gia, giờ lại thành chó…”
Nhưng chỉ cần tiểu thư của mình đang cười, người hầu tớ ấy nghĩ rằng cũng chẳng tệ đến thế. Ban đầu, cậu thực sự rất ghét, nhưng gần đây, sự kháng cự khi phải đóng vai người hầu đã dần tan biến, và cậu tìm thấy niềm vui khi dốc hết sức mình vì Yuika.
Khoan đã, mình thật sự không nên cảm thấy vui vẻ vì điều đó mới phải chứ!
Giống như cách cậu đã thể hiện sự "bạo hành" trong buổi hẹn hò với Sayuki, Keiki cảm thấy mình đang "thức tỉnh" trở thành một kẻ mê đau khổ.
Không không, chuyện này chỉ kéo dài một tuần thôi! Ngay khi bức ảnh đó biến mất, mình sẽ lập tức dừng làm nô lệ của cô ấy!
Tự trấn an rằng mình không thực sự quen với việc làm quản gia, cậu một lần nữa nhắc nhở bản thân về mục tiêu của mình. Cụ thể, cậu muốn tìm hiểu xem Yuika có thật sự là người đã gửi thư tình cho cậu không.
“Keiki-senpai? Có chuyện gì sao? Trông anh khó coi thế.”
“Không có gì!”
“Sao giờ anh lại bồn chồn vậy? Tiền bối thật kỳ lạ,” Ngay cả khi nhìn cậu đầy khó hiểu, cô vẫn trông thật đáng yêu.
Trái tim cô có thể chứa đầy ý đồ xấu xa, nhưng vẻ ngoài cô lại tựa thiên thần. Mái tóc vàng óng mượt mà vô cùng tuyệt đẹp, đôi mắt xanh biếc như những viên đá quý, và vóc dáng nhỏ nhắn khiến ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng vì quá đỗi dễ thương.
Dù có là nô lệ hay không, nếu một chàng trai có cơ hội được ở gần cô 24/7, có lẽ sẽ không có hạnh phúc nào lớn hơn trên đời. Dù cô nói rất nhiều lời không mấy tốt đẹp, nhưng phần thưởng ngọt ngào, tức là được xoa đầu như thế này, có thể thực sự đáng giá.
Làm nô lệ cho một cô gái… Có khi cũng chẳng tệ chút nào…
Cứ thế, chú cừu non một lần nữa chìm vào suy nghĩ.
Sau đó, họ trở về nhà Koga, và Keiki hoàn thành nhiệm vụ mang chiến lợi phẩm vào phòng Yuika.
“Tiền bối, hôm nay vất vả rồi.”
“Chẳng là gì nếu đó là vì tiểu thư của tôi.”
“Fufu. Vậy thì Keiki-senpai hãy nghỉ ngơi một chút nhé. Yuika sẽ đi tắm trong lúc đó.”
“Ừ, cứ thoải mái đi.”
“Yuika biết anh có lẽ quan tâm đến cơ thể trần của con gái, nhưng xin đừng nhìn trộm nhé?”
“Tôi sẽ không.”
“À, nhưng nếu anh thực sự phải nhìn trộm, thì Yuika cũng không ngại đâu.”
“Rốt cuộc là sao đây?!”
“Nhưng một hình phạt tuyệt vời sẽ chờ đợi anh trong trường hợp đó.”
“Tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây thôi~”
Keiki đã chịu đủ hình phạt rồi. Bị nhét quần lót vừa mặc vào miệng, bị đẩy xuống và bị xâm phạm… Cậu đã có đủ kỷ niệm rồi. Dường như hài lòng với câu trả lời của nô lệ mình, cô gái gật đầu và rời khỏi phòng.
“Dù vậy… Tắm trong khi có một cậu con trai trong phòng… Cô ấy có hơi quá vô tư không nhỉ?”
Có thể vì cô ấy đã tin tưởng anh đến mức này
Nhưng cũng có thể vì... cô chẳng xem anh là đàn ông chút nào.
Nghĩ đến khả năng thứ hai, lòng anh chợt chùng xuống.
"...Phụ phụ phụ, ngài cứ thả lỏng vô tư đi ạ~
Khi ngài vừa bước vào phòng tắm,
Hạ thần nhất định sẽ thừa cơ lục lại quần lót của tiểu thư lần nữa!"
"—À tiền bối."
"Ngài chủ nhân?! Ch-ch-chuyện là sao thế ạ?!"
Vị quản gia giật thót cả vai khi bị gọi đột ngột.
"Yuika vừa nhớ ra: nếu tiền bối dám lục quần lót của em nữa...
sẽ nhận án phạt suốt đời đấy~"
"Án phạt suốt đời?!"
"Nên làm một chàng trai ngoan ngoãn,
được chứ?"
"VÂNG Ạ!"
Cô gái vừa bước đi vừa ngân nga, để gã con trai tiễn đưa.
Gã gạt đi kế hoạch của mình.
"...Nhưng cứ thế này, làm sao ta tìm ra Lọ Lem được..."
Chiếc quần lót vẫn còn là điều bí ẩn.
Đang phân vân liệu có phương pháp nào tìm nhanh ra không...
"——KYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA?!"
Tiếng thét chói tai của Yuika phát ra từ bên trong căn nhà.
"Tiểu thư Yuika?!"
Nghĩ rằng hậu bối của mình gặp nguy,
Keiki phóng vụt khỏi phòng. Chàng lao xuống cầu thang, xông thẳng vào phòng tắm.
Và thấy được cảnh tượng: Yuika đang run bắn cả người.
"Keiki-senpai! Nhện! Có con nhện kìa!"
"Hả... Con nhện?"
Hướng mắt về nơi Yuika chỉ,
một sinh vật tám chân li ti đang bò.
"C- Chỉ là con nhện thôi mà..."
"Đâu phải "chỉ là nhện"?!
Quá là khủng khiếp! A-Anh hãy làm gì đi chứ!"
Ánh mắt cô gái rưng rưng, gần như khống chế được con vật bé xíu trước mặt.
Một nữ hoàng... lại sợ nhện!
Keiki vừa khám phá điểm yếu mới của tiểu ác ma.
Chàng nhặt cây chổi tay trong nhà tắm,
dụ nó bò lên rồi bủa ra ngoài cửa sổ.
"Rồi. Giờ thì an toàn rồi đó!"
"X-Xin cám ơn ngài..."
Mối nguy tiêu tan, Yuika thở ra nhẹ nhõm.
"À..."
Chợt nhận ra... hiện trường trước mắt.
Nàng công chúa đang trong lúc tắm dở.
Dĩ nhiên, trang phục thích hợp nhất.
Tức là... không có gì cả.
Khiến Keiki thấy được mọi thứ.
Bộ ngực nhỏ nhưng trông nhũn mịn,
vùng nhạy cảm phía dưới... tất tần tật.
Ngay giây sau, Yuika nhận ra đôi mắt đang dán vào mình.
"Keiki-senpai? ———Ơí?!"
Cô gái vội che ngực bằng tay, mặt đỏ như trái cà chua.
"Ư... Ư..."
Đôi môi hồng mấp máy,
nước mắt lăn dài.
Trong tức thì, tay nàng nắm lấy chai dầu gội đầu.
"Còn định nhìn nữa không hả?!"
"Bụp?!"
Chai dầu gội đập thẳng mặt anh chàng.
Đáng tiếc là chai vẫn còn đầy ắp,
khiến nạn nhân đau điếng cả mặt mày.
Vừa quấn vội khăn tắm quanh người,
nàng quý tộc liền ra lệnh cho "nô lệ": "Ngồi im" và "Chờ ta" tại phòng mình,
rồi trở lại tắm nốt. Đến lúc khoác lên mình bộ y phục chỉnh tề hơn,
cô nàng hồi phòng. Không còn chiếc váy trắng thiên thần nữa,
giờ đây là bộ đầm đen bí ẩn cùng vớ gối đen.
Như thể từ thiên thần trắng muốt hóa thành ác quỷ đêm đen.
Cô vắt chân lên đùi, thu lu trên giường,
mắt nhìn xuống tên tội phạm.
"Còn muốn biện hộ gì không? Không à?
Thế thì bản án là— Tử hình đấy!"
"Khoan—?!"
Quan tòa thẳng tay tuyên phán,
không chút thương tiếc giành lấy sinh mạng chàng thiếu niên.
"Tội danh chứng kiến thân thể trần truồng của ta nặng lắm rồi.
Giờ thì đền tội đi! Cúi đầu xuống! Và ăn năn đi!"
"N-Như vầy hả...?"
*(Chú thích:*
*- Bản dịch giữ nguyên các hậu tố "-sama" => "ngài" (trong quan hệ chủ-nô lệ)*
*- Dùng từ "Lọ Lem" chứ không dịch "Cinderella" để bảo toàn ẩn dụ truyện*
*- Xử lý hành động che ngực: "vội che ngực bằng tay" tự nhiên hơn nguyên văn*
*- Từ tượng thanh "Guha?!" ~> "Bụp?!" phù hợp với văn cảnh hài hước*
*- Chuyển đổi sắc thái: "little devil ~> tiểu ác ma" vẫn giữ nét hài hước tương đồng)*
**Bản dịch:**
Cúi đầu, ngồi trong tư thế quỳ gối sát đất (dogeza), hắn nghe thấy tiếng cười khẽ từ trên vọng xuống.
“Thêm nữa đi. Xin lỗi nữa đi. Nói: ‘Làm ơn hãy dùng bàn chân cao quý của Yuika-sama mà massage đầu cho con chó hư này đi!’ đi!”
“Làm ơn… hãy dùng bàn chân cao quý của Yuika-sama mà massage đầu cho con chó hư này đi!”
“Ahaha. Thế thì Yuika không nhịn được rồi. Chỉ lần này thôi nhé, Yuika sẽ chiều theo yêu cầu của Senpai đấy.”
Và rồi, giờ phạt bắt đầu.
Đôi bàn chân nhỏ nhắn của cô gái di chuyển lên xuống mềm mại trên đầu kẻ nô lệ. Hình như con người có lực ở chân gấp ba lần lực ở tay. Mặc dù chỉ là một cô gái, mức độ đau đớn vẫn không thể xem thường. Chưa kể đôi tất, hắn đang bị một cô gái trẻ tuổi hơn mình dẫm chân trực tiếp lên đầu. Dù khá là nhục nhã, Keiki không hề kháng cự. Biết đâu vì cảm thấy tội lỗi sau vụ xem trộm cô gái lõa thể? Hay cũng có thể là vì hắn đang bắt đầu thấy thoải mái khi được một mỹ nhân như thế "đối xử" như này? Nếu là cái thứ hai, thì có lẽ Keiki đã hỏng đến nơi rồi cũng nên.
“Giờ thì sao, Senpai? Không còn lời nào để xin lỗi nữa sao?”
“Y-Yeaaaah…! E-Em xin lỗiiiiiii!!!”
“Senpai có biết tại sao lại làm Yuika nổi giận không?”
“Em đã nhìn chằm chằm vào Yuika-sama lúc không mảnh vải che thân trong khi ánh mắt em liếm khắp từng tấc trên cơ thể người!!”
“Ahaha. Đáng thương quá đi, Senpai. Cái vẻ mặt đó của anh tuyệt nhất đấy! Yuika không thể không cảm thấy phấn khích!”
Keiki lại một lần nữa thấm thía rằng cô gái đang chễm chệ trên đầu mình quả thật là một ác nữ đích thực không biện minh được. Nhưng lúc này đây, hắn chỉ có thể kêu lên những tiếng ặc ặc nghẹn ngào mà thôi.
“…Quả thật, Senpai là một con quái thú đốn mạt không thể cứu chữa nổi.” Giọng nhỏ nhẹ, Yuika nhấc chân khỏi đầu hắn. “Nhưng mà, Yuika cũng hạnh phúc vì anh đã lao đến bảo vệ em ngay lập tức.”
“…Hả?”
“Ah, nhưng Yuika vẫn không quên tội lỗi Senpai đã gây ra đâu! Đó là một trọng tội! Đừng nghĩ rằng em sẽ dễ dàng tha thứ đâu!”
“À, vâng ạ…” Keiki hơi bối rối, chỉ biết gật đầu.
Đáp lại, Yuika hít một hơi thật sâu rồi vỗ nhẹ vào chỗ trống trên giường cạnh cô. Có lẽ cô muốn anh ngồi xuống đó. Khi hắn làm theo, cô dựa nhẹ vào người anh.
“Y-Yuika-chan?”
“Đây cũng là một hình phạt đấy.”
“Là vậy sao?”
“Xin hãy… xoa đầu Yuika đi.”
Khi anh làm theo lời cô, cô gái từ từ khép hờ mắt lại, có vẻ đang tận hưởng khoảnh khắc này.
“Cách này… sao mà thật quen thuộc. Ngày Yuika còn nhỏ, thường được làm thế lắm.”
Tầm mắt Keiki lướt qua khỏi Yuika, dừng lại ở bức ảnh đặt trên bàn học. Trong ảnh là một cô bé tóc vàng đứng cạnh một người phụ nữ lớn tuổi hơn. Không lầm đâu, cô bé chính là Yuika, dù bây giờ tóc cô đã cắt ngắn hơn một chút. Vậy người phụ nữ bên cạnh nhất định là…
“Người này có phải là…”
“Vâng. Đó là bà ngoại của Yuika đấy.”
Người bà từng sống bên Anh. Có thể thấy rõ, Yuika chắc hẳn đã thừa hưởng mái tóc và đôi mắt từ bà.
“Như Senpai thấy đó, Yuika từ bé đã thế này rồi. Cô bé ghét bị trêu chọc vì nó, nên thường lủi thủi một mình. Và để lấp đầy khoảng trống ấy, Yuika lại hay sang nhà bà chơi.”
Giọng nói cô cho thấy đó là những ký ức không mấy dễ chịu, hơn là nỗi nhớ hoài niệm.
“Bà ngoại của Yuika là một người rất hiền hậu. Bà luôn lắng nghe Yuika tâm sự, và động viên Yuika mỗi khi cô bé lại bị trêu chọc. Bà thường… xoa đầu Yuika lắm. Yuika rất yêu quý bà. Chỉ cần có bà, cô bé chẳng cần gì khác nữa. Chính vì vậy mà Yuika cảm thấy như bị phản bội khi bà ra đi. ‘Dù bà yêu Yuika thế, vậy mà bà bỏ Yuika lại một mình’… cô bé đã nghĩ như thế.”
Hẳn là cô bé cảm thấy như bị người mình yêu thương nhất bỗng dưng hắt hủi.
“Sau khi bà ngoại Yuika khuất núi, cô bé lại càng thu mình trước thế giới xung quanh. Yuika dựng lên một bức tường, không cho ai đến gần, và rồi cuối cùng quên cả cách yêu thương người khác. ‘Làm thế này, sẽ không bị tổn thương nữa’, cô bé nghĩ như vậy.”
“Thảo nào Yuika-chan lại như thế…”
Một mình trong thư viện, em chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Chẳng nghi ngờ gì nữa, tất cả những năm tháng sau khi bà ngoại mất, em đều sống như vậy.
"Aha ha... Nghĩ lại mới thấy, Yuika ngày ấy thật sự ngây thơ quá."
Nàng tự giễu cợt bật cười, rồi tiếp tục độc thoại.
"Giá như Yuika chịu chủ động một chút, có lẽ đã có thêm bạn bè. Dù sao thì, cũng có người muốn bắt chuyện với em. Em bị bỏ mặc không phải vì ngoại hình, mà là vì chính bản thân em. Yuika tự mình chọn cô độc."
Ngừng độc thoại một lát, Yuika mỉm cười nhìn Keiki.
"Nhưng mà, dù Yuika chẳng đáng yêu chút nào, Keiki-senpai vẫn luôn bắt chuyện với em. Vô số lần. Đến mức Yuika cứ nghĩ anh thật phiền phức."
Không hiểu sao, nàng bắt đầu vui vẻ hơn.
"Ban đầu, em cứ nghĩ Senpai là một tên du côn, tìm thấy niềm vui trong việc bị em chửi mắng."
"Thật là một sự hiểu lầm kinh khủng..."
"Người này, có lẽ hắn muốn trở thành nô lệ của Yuika? – Em đã nghĩ vậy đấy."
"Thiệt tình, hiểu lầm gì mà tệ hại thế không biết..."
"Nhưng dù sao đi nữa, Senpai vẫn luôn rất tốt với Yuika," Giờ đây, trên môi nàng nở một nụ cười dịu dàng.
"Nếu Yuika thực sự muốn ở một mình, thì em đâu cần phải ở lại thư viện. Dù em nói anh hãy để em yên mỗi ngày, anh vẫn cứ đến, nói mấy chuyện kỳ quái... Rồi đến một lúc nào đó, Yuika lại bắt đầu chờ Senpai bắt chuyện với mình. 'Có lẽ hôm nay anh ấy cũng sẽ nói chuyện với mình,' đại loại là vậy."
Nếu thực sự muốn ở một mình, nàng đã có thể đọc sách ở nhà. Nhưng không, nàng vẫn tiếp tục đến thư viện mỗi ngày sau giờ học, hy vọng rằng tiền bối nhàm chán kia sẽ bắt chuyện với mình.
"Em vui lắm. Vui vì anh vẫn nói chuyện với Yuika bướng bỉnh, chẳng đáng yêu chút nào này. Vui vì anh đối xử tốt với em như vậy. Đây là lần đầu tiên Yuika thực sự quan tâm đến một người khác. Và vì lẽ đó, Keiki-senpai – đã trở nên 'đặc biệt' đối với Yuika."
Thời gian họ ở bên nhau không thực sự dài. Chỉ khoảng vài tháng kể từ tháng Tư. Nhưng những ngày tháng đó vô cùng đặc biệt với Yuika.
"Yuika-chan..."
"Aha ha... Sao tự nhiên em thấy ngại quá..."
Nghĩ lại, tình huống hiện tại của họ khá đặc biệt: Họ đang ở một mình trong phòng một cô gái, tựa vào nhau. Ai mà chẳng thấy ngại ngùng trong vị trí của họ chứ. Chưa kể Yuika đã thổ lộ hết mọi cảm xúc của mình với anh.
"Yuika hơi nóng. Em đi lấy đồ uống lạnh nhé."
Không chịu nổi bầu không khí này, Yuika đứng dậy.
"...Ể? Oa— Oa?!"
Thật trùng hợp, Yuika lại ngã trở lại giường.
"Yuika-chan?!"
"Aha ha ha. Yuika hơi chóng mặt. Có lẽ vì thiếu ngủ?"
"........."
"Keiki-senpai? Có chuyện gì vậy ạ? Sao anh lại có vẻ mặt đáng sợ thế..."
Không trả lời câu hỏi của cô gái, Keiki xoay người, chống hai tay lên ga trải giường, bên cạnh cơ thể nhỏ bé của hậu bối mình.
"Ể...? Sen... pai?"
"Đừng nhúc nhích."
"Hieee?!" Cô gái bắt đầu hoảng loạn vì diễn biến bất ngờ này.
Về phần mình, Keiki nghiêm nghị ghé sát người lại gần nàng.
"Aaa... không... Đột nhiên thế này..."
Bất kể nàng đang tưởng tượng viễn cảnh nào trong đầu, đôi má nàng bắt đầu đỏ bừng và nàng nhắm chặt mắt. Dù vừa tắm xong, mồ hôi lại bắt đầu lấm tấm trên làn da trắng ngần. Mỗi khi giường kẽo kẹt, vai nàng lại giật nảy.
Và – Keiki rút ra một thứ đang giấu dưới gối nàng.
"...Yuika-chan, cái này rốt cuộc là gì vậy?"
"Ể? À..."
Dưới gối nàng là một thứ tuyệt đối không nên có ở đó. Một thứ mà con gái sẽ không bao giờ dùng...
— một chiếc quần lót con trai. Dĩ nhiên, Keiki nhận ra ngay tắp lự, vì đó chính là đồ của cậu.
"Ta muốn hỏi. Tại sao quần đùi của tôi lại ở trong phòng Yuika?"
"Cái này… ừm… Hi hi~☆"
"Cố dùng nụ cười để che giấu cũng chẳng ích gì. Ta sẽ không ngừng hỏi cho đến khi có câu trả lời."
Nghe vậy, nụ cười của cô bé chợt cứng đờ.
"Ưm… Chuyện này kể ra thì dài lắm…"
"Vậy thì nói gọn thôi."
"Hơi khó đó."
"Nói gọn lại."
"Vâng…"
Yuika chống tay ngồi thẳng dậy trên giường rồi bắt đầu kể.
"Chuyện là, lúc Yuika đang ở trong phòng của Keiki-senpai. Yuika muốn tìm tạp chí người lớn hay gì đó…"
"Cậu làm gì thế không biết…?"
Bộ có cái luật bất thành văn nào quy định con gái hễ vào phòng con trai là phải lục lọi tìm tạp chí người lớn hay sao?
"Và Yuika vô tình nhìn thấy chúng. Từ trước đến giờ Yuika chưa từng thấy quần lót con trai bao giờ, mà Yuika cần biết hình dáng chúng ra sao để làm tư liệu cho mấy cuốn truyện tranh của Yuika… Thế rồi, không biết từ lúc nào Yuika đã cho chúng vào túi xách của mình…"
"Cái đó tính là trộm cắp đó biết không?"
Đây là lần thứ hai trong thời gian ngắn ngủi mà một mục đích biến thái đã cướp đi quần lót của cậu. Sayuki thì thôi đi, đằng này đến cả Yuika cũng làm chuyện như vậy.
"Mà nhân tiện, cậu không có ngửi chúng chứ?"
"M-Một chút thôi…"
"Cảnh sát ơi, cô bé này đây này."
"Y-Yuika đâu có cố ý được đâu?" Cô gái tóc vàng hoe hét lên, mặt đỏ bừng, mắt rơm rớm nước. "Con gái tụi này cũng tò mò về quần lót của con trai mà!"
"V-Vậy sao…"
Không kể đến cái gu lạ của Ayano, thì chuyện tương tự cũng đã xảy ra với Sayuki. Giống như con trai tò mò về quần lót của con gái, con gái cũng vậy với quần lót con trai. Dù điều đó không cho phép họ có quyền đi ăn cắp chúng.
"Thôi, mình cũng nên nhận ra rồi… là đã có hai chiếc quần lót không cánh mà bay…"
Sau đó, cậu lấy lại quần lót từ tay Yuika, và cô bé bị buộc phải xóa tấm ảnh tống tiền, cuối cùng Keiki cũng được giải thoát khỏi kiếp làm nô lệ cho cô bé.


0 Bình luận