Nếu các bạn yêu thích công việc của chúng mình, hãy theo dõi trên các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và ủng hộ chúng mình trên Patreon nhé:
http:// https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Phần 1:
Sau khi xỏ đôi giày đi trong trường, Keiki đang trên đường đến lớp thì bất ngờ đụng phải người mà cậu muốn tránh mặt nhất.
“A, Sayuki-tiền bối…”
“Keiki-kun…”
Tokihara Sayuki.
Cô là tiền bối hơn Keiki một khóa và cũng là Hội trưởng câu lạc bộ thư pháp mà cậu đang tham gia. Quan trọng hơn, cô chính là cô gái “biến thái” đã không mặc quần lót trong buổi hẹn hò ngày hôm qua.
“C-Chào buổi sáng, Keiki-kun.”
“Chào buổi sáng, Sayuki-tiền bối.”
“……”
“……”
Sau khi chào hỏi xong, cả hai chỉ đứng đó trong im lặng ngượng ngùng. Với đôi má hơi ửng hồng, Sayuki ngước nhìn Keiki.
“Này, Keiki-kun.”
“G-Gì vậy ạ?” Keiki đáp lại với vẻ mặt lúng túng khi cô gái bắt chuyện.
“Chuyện là về hôm qua, nhưng… ừm, đi hẹn hò mà không mặc quần lót… thì đúng là khá khiếm nhã nhỉ?”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
“Khi về đến nhà và cuối cùng bình tĩnh lại một chút, em mới nhận ra mình đã làm một việc vô cùng đáng xấu hổ.”
“Em thực sự ước gì tiền bối nhận ra điều đó sớm hơn.”
“Thật sự rất thoải mái, nhưng từ giờ em sẽ không không mặc quần lót nữa đâu.”
“Em thực sự ước gì tiền bối dừng việc đó lại mãi mãi.”
Mỗi khi ánh mắt Keiki chạm vào Sayuki, cậu lại tự hỏi: *Chắc giờ cô ấy có mặc quần lót rồi chứ?*
Không quần lót thì không sống nổi.
Để có một cuộc sống hàng ngày bình yên và thư thái, việc mặc quần lót là điều bắt buộc. Tuy nhiên, cuộc đối thoại ngớ ngẩn với Sayuki lại giúp Keiki thư giãn một chút.
“Và hôm qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Bây giờ thì em hoàn toàn hiểu rồi,” Sayuki nói.
“Hửm?”
“Em thực sự hiểu rồi. Ý em là, cảm xúc của Keiki-kun ấy. Cảm giác như có một tấm khăn che mắt em vừa được tháo xuống vậy. Là một thú cưng ngoan ngoãn, em phải chuẩn bị sẵn sàng để hiểu rõ ý định đằng sau những gì chủ nhân muốn.”
“S-Sayuki-tiền bối? Tiền bối đang nói gì vậy?”
“Ừm, chuyện đó… C-Chúng ta hãy nói chuyện sau giờ học nhé?”
“A, được ạ… Vậy đi.”
Keiki chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Sayuki khi cô nhanh chóng bỏ đi. Dù lời nói của cô quả thực đầy bí ẩn, nhưng với Sayuki thì lúc nào cũng vậy. Keiki quyết định không bận tâm nữa, vì làm vậy chỉ khiến cậu phải khổ sở vì suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
“Thôi kệ đi. Cứ để tương lai mình lo vậy.”
Dù có chút ngượng nghịu, cuộc nói chuyện của họ kết thúc như thế. Một khi đã gạt bỏ được sự việc này sang một bên, Keiki định sẽ tiếp tục công cuộc điều tra “Cô bé Lọ Lem” của mình. Hay ít nhất cậu nghĩ vậy, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng chiều lòng người. Ngay từ đầu, mọi chuyện đã không diễn ra như Keiki mong đợi.
Ngày hôm đó sau giờ học, ba bóng người có thể được nhìn thấy bên trong phòng câu lạc bộ thư pháp. Keiki và Yuika ngồi đối diện nhau ở bàn, trong khi Sayuki ngồi trên chiếu tatami, lặng lẽ vẽ lên tờ giấy trắng trước mặt cô.
Năm học đã bước sang tháng Bảy, và để xua đi cái nóng mùa hè, họ đã mở một cửa sổ, để luồng gió nhẹ nhàng tràn vào căn phòng.
Sayuki, người đang tập trung vào tác phẩm của mình, buộc mái tóc đen thành kiểu đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ trắng ngần như tuyết. Keiki cứ ngẩn ngơ nhìn cô, nhưng mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau, Sayuki lại vội vàng cúi xuống. Và đôi má cô ửng hồng có lẽ không phải vì nóng.
Keiki bắt đầu cảm thấy hơi áy náy, nên cậu chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu không khí giữa hai người vẫn ngượng nghịu như trước. Cả hai đều cố gắng không quá để tâm đến đối phương, điều này lại khiến cho…
ngược lại. Người thứ ba trong phòng, nhận thấy sự lúng túng hiện rõ giữa họ, liền lên tiếng.
“Tiền bối Keiki, giữa anh và tiền bối Phù Thủy có chuyện gì à?”
“Hả?”
“Tiền bối Keiki thì cứ ngẩn ngơ, còn tiền bối Phù Thủy thì chẳng thể tập trung được chút nào. Rõ như ban ngày mà.”
“À…”
Tuy sáng nay họ đã nói chuyện một chút, nhưng không thể nói là bầu không khí hiện tại dễ chịu được. Dĩ nhiên là Yuika không thể không nhận ra điều đó. Thế nhưng, họ không thể nào kể cho cô bé nghe về sự cố không mặc quần lót được, nên đành phải tìm cách bao che.
“Không, không phải thế…?”
“Thật sao?”
“Vâng… Vâng ạ.”
“Nghe không thuyết phục chút nào… Có gì đó mờ ám,” Yuika nheo mắt lại như một nữ cảnh sát đang nhìn chằm chằm vào kẻ tình nghi.
Đôi mắt long lanh như đá quý của cô bé dường như có thể dễ dàng nhìn thấu Keiki.
“Haizz… Thôi vậy. Yuika sẽ hỏi tiền bối Phù Thủy vậy,” cô thám tử đáng yêu nói.
Đứng dậy, cô bé đi đến chỗ chiếu tatami mà Sayuki đang ngồi, rồi cất cao giọng.
“Tiền bối Phù Thủy có thể dành chút thời gian cho Yuika được không?”
“Hả?… À, được chứ. Có chuyện gì vậy?”
“Giữa tiền bối và tiền bối Keiki có chuyện gì sao?”
“Ưu…” Nghe Yuika hỏi thẳng, má Sayuki đỏ bừng trong nháy mắt.
Cô bắt đầu bồn chồn, liếc nhìn Keiki mấy lần. Sau đó—
“Ch-chuyện như vậy… Sao em có thể nói ra miệng được chứ, ngại chết đi được.”
Cô buột miệng nói ra một câu gần như xác nhận rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Nghe vậy, Yuika tỏ vẻ không hài lòng hơn nữa.
“…Sao mà nghe cứ như cả hai đều có tội ấy nhỉ.”
“Có tội ư?!”
Sự nghi ngờ của cô hậu bối dành cho tiền bối của mình chỉ càng tăng thêm. Tuy nhiên, thú nhận là điều không thể, đó là lý do Keiki cố gắng thoát thân bằng cách lảng tránh ánh mắt.
“Thôi được rồi, không quan trọng nữa. Có chuyện Yuika muốn tiền bối Keiki xem.”
Yuika lấy một cuốn sách bài tập toán ra khỏi cặp. Cô bé ngồi xuống cạnh Keiki, mở sách đến một trang nhất định và chỉ vào một bài toán.
“Yuika không giỏi toán lắm. Anh có hiểu bài này không?”
“À, em chỉ cần phân tích nhân tử cái công thức này là được.”
Mượn bút của Yuika, Keiki bắt đầu viết vào cuốn sách bài tập.
“Tuy hơi rắc rối một chút, nên em phải sắp xếp các hệ số theo thứ tự… Như thế này. Thấy không, giờ em có thể dùng công thức này thay thế rồi.”
“À, ra là vậy.”
“Nếu không ra đáp án, thì cách giải của em có thể sai, hoặc công thức này nói chung không dùng được, và em cần một công thức khác.”
“Ồ, tiền bối Keiki trông cứ như một tiền bối thực thụ vậy.”
“Thì đúng là anh là tiền bối của em mà…”
Có thể chỉ hơn một năm, nhưng anh quả thật là học sinh khóa trên của cô bé.
“Tiền bối Keiki, tuần sau bọn em thi cuối kỳ rồi, anh có thể giúp em ôn tập môn toán cho đến lúc đó không?”
“Sao em không nhờ tiền bối Sayuki dạy? Cô ấy giỏi hơn anh nhiều mà.”
“Yuika sợ tiền bối Phù Thủy sẽ đòi hỏi điều gì đó đáp lại.”
“Em nghĩ xấu về tiền bối Sayuki đến mức nào vậy…?”
“Tiền bối Phù Thủy đã ép Yuika mặc bộ đồ bunny girl để đổi lấy việc cho phép em tham gia câu lạc bộ, anh nhớ không?”
“À, đúng rồi.”
Tấm ảnh đáng yêu anh chụp cô bé ngày hôm đó vẫn được lưu giữ an toàn trong điện thoại của Keiki.
Yuika là con lai một phần tư phương Tây, một mỹ nữ tóc vàng. Với dáng người nhỏ nhắn, cô bé luôn trông dễ thương, và Keiki thường phải cố gắng kìm nén không ôm cô bé theo phản xạ.
Và Keiki hiểu cảm giác bị buộc phải mặc bộ đồ bunny girl là như thế nào. Dường như mong muốn khiến các cô gái dễ thương mặc những bộ đồ dễ thương là giống nhau ở cả hai giới tính.
“Chuyện đó không quan trọng lúc này, làm ơn dạy Yuika đi.”
“Anh hiểu rồi, được thôi…”
“Đúng vậy. Một nô lệ thì cứ nên nghe lời chủ nhân của mình.”
“Em có thể đừng nói những lời kinh khủng như vậy không…”
“…thế mà lại có thể thốt ra những lời đó với nụ cười tươi tắn đến vậy?” Thoạt nhìn, trông cô bé cứ như một thiên thần, nhưng Yuika thật sự lại là một cô nàng ác quỷ thích hành hạ người khác, đúng kiểu bạo dâm đến tận cùng. Đó mới chính là bộ mặt thật của Yuika.
Rồi cô bé xê ghế, ngồi xích lại gần Keiki hơn nữa.
“Thôi nào, bắt đầu ôn thi thôi.”
“Ưm, Yuika-chan? Em không thấy mình hơi gần quá sao?”
“Ehhh? Đâu có chuyện đó.”
Vô lý hết sức. Hai người họ gần đến nỗi vai sắp chạm vào nhau rồi. Thế mà Yuika chẳng thèm bận tâm, vẫn dốc hết sức mình vào việc học. Cuối cùng, Keiki đành chịu thua, không chống cự nữa mà tập trung vào bài vở của mình.
“Muuu…” Sayuki nhìn hai người họ, bĩu môi hờn dỗi như cún con không được chủ vuốt ve.
Thế nhưng, dù cứ trừng mắt nhìn chằm chằm, cô ấy vẫn chẳng làm gì.
Hả? Lạ thật. Thường thì Sayuki-tiền bối sẽ ngay lập tức tìm cách tách tụi mình ra mà…
Sayuki thường ngày sẽ lập tức buông lời chê bai vòng một lép kẹp của Yuika hay gì đó đại loại vậy. Nhưng xem ra, lần này cô ấy không hề có ý định làm thế. Ngược lại, Sayuki chỉ đơn thuần quay lại với công việc của mình. Ngay cả Yuika cũng nhận ra đây là một hành vi bất thường.
“…Không hiểu sao, Witch-tiền bối hành xử lạ thật. Cô ấy có liếc nhìn bọn mình đấy, nhưng lại cứ mãi viết chữ ‘Nhẫn’ trên giấy, cứ viết mãi không ngừng. Viết bé tí teo thôi, bé như hạt gạo ấy.”
“Eh, nghe đáng sợ thật…”
Thế nhưng, đúng là Sayuki đang hành xử rất lạ.
Có lẽ là do chuyện hôm qua…?
“Keiki-tiền bối, cứ để Witch-tiền bối một mình như vậy có ổn không ạ?”
“À, giữa bọn anh có chút… bất đồng, có thể nói là xảy ra một tai nạn ấy mà…”
“Vậy là đúng là có chuyện xảy ra rồi…”
Cô bé nhìn Keiki, bĩu môi, chỉ để rồi giây sau đã thay đổi biểu cảm thành một nụ cười trêu chọc. “Vậy thì, mình thử nghiệm một chút nhé.”
“Thử nghiệm cái gì cơ?”
“Xem Witch-tiền bối có thể kiềm chế được bao lâu…” Vừa nói, Yuika đã ôm chặt lấy ngực Keiki.
Mùi hương ngọt ngào của cô bé tràn ngập khoang mũi anh, và cô bé bắt đầu dụi đầu vào vai anh.
“Yuika-chan?!”
“Ahaha. Yuika rất thích phản ứng tuyệt vời này.”
“Không, em rốt cuộc đang làm gì vậy…?”
“Một thí nghiệm. Yuika muốn tìm hiểu xem Witch-tiền bối hay ghen đó có thể kiềm chế được bao lâu. Dù Yuika thực sự không nghĩ con phù thủy đó có thể kiềm chế được lâu khi có ai đó đang cố gắng cướp chủ nhân của cô ta đâu.”
“Đúng là một cô nàng bạo dâm khét tiếng… Biết rõ Sayuki-tiền bối ghét nhất điều gì…”
Có lần, Sayuki từng thể hiện sự ghen tuông khi Keiki và cô phó hội trưởng hội học sinh thân mật. Giống như một chú chó sợ mất chủ vậy.
Không biết cô ấy có thể kiềm chế được không nhỉ?
“Mmmm… Witch-tiền bối không nhúc nhích chút nào. Cô ấy thực sự khá cứng đầu.”
“Nhưng cô ấy cứ liếc nhìn bọn mình mãi…”
Dù rõ ràng là quan tâm đến những gì đang diễn ra giữa Keiki và Yuika, cô ấy vẫn không hé răng một lời, cứ tiếp tục ngồi yên không nhúc nhích.
“Hmm… Yuika không ngờ cô ấy lại kiềm chế được đến mức này… Vậy thì, chúng ta phải nâng cấp độ lên một chút. Keiki-tiền bối, cho Yuika xin lỗi một giây nhé.”
“Eh? …Khoan—?!”
Ngay khi Keiki đang tự hỏi cô bé định làm gì, Yuika đứng dậy khỏi chỗ ngồi và ngồi hẳn lên đùi Keiki.
“Ahahaha. Keiki-tiền bối không thể làm chuyện này với một người như Witch-tiền bối, đúng không?”
“Chắc rồi, cơ thể Yuika-chan nhỏ gọn hơn nhiều…”
Cô bé có thân hình nhỏ nhắn đang ngồi trên đùi anh có vẻ đang rất vui vẻ. Với mùi hương nồng nàn hơn và cảm giác mềm mại trên chân, Keiki lúc này phải cố gắng hết sức mình. Tại sao ư? Nếu hạ bộ của anh mà có phản ứng trong tình huống này, chắc chắn anh sẽ bị gán mác là đồ biến thái mất.
“Giờ thì, hãy cùng xem phản ứng của Witch-tiền bối nào.”
Cô ‘Witch-tiền bối’ Tokihara
Sayuki nhìn sang họ với vẻ mặt cô đơn.
“…Tiền bối Sayuki trông như sắp khóc đến nơi rồi ấy nhỉ?”
“Đúng vậy, cô ấy chắc là sắp khóc thật rồi.”
Keiki bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho Sayuki.
“Không ngờ cô ấy vẫn chưa nổi giận với tụi mình. Đây đúng là thời cơ hoàn hảo để đền đáp cô ấy đây mà.”
“Chúng ta có nên dừng lại không?”
Sayuki là kiểu người hay ôm mối.
Chỉ nghĩ đến cảnh bị trả đũa vì lần trả đũa này thôi cũng đủ khiến Keiki rùng mình.
“…Tiền bối Keiki, anh thật sự quá tốt bụng với Tiền bối Phù thủy rồi.”
“Hả?”
“Yuika phải ‘răn dạy’ Tiền bối Keiki vì đã tốt bụng với những cô gái khác ngoài mình cơ,” Vừa dứt lời, cô bé xoay người nhỏ nhắn lại và hôn lên má Keiki.
Vì hành động bất ngờ đó, Keiki cảm thấy đầu mình nóng bừng lên.
“Ơ, á á á á?!”
“A, Tiền bối, đừng cử động như vậy—Á?!”
Chàng trai còn trinh bắt đầu hoảng loạn, kết quả là cái ghế đổ kềnh. Dù Keiki muốn tránh xa nhanh nhất có thể, nhưng đôi mắt xanh lam tựa kim cương trước mặt anh đã ngăn cản điều đó. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều đỏ bừng mặt.
Đúng lúc đó—
“Yo~”
Cánh cửa mở ra, một nữ sinh tóc nâu đỏ buộc lệch bước vào. Đó là Nanjou Mao, bạn cùng lớp của Keiki, một mangaka đam mỹ nổi tiếng. Mao dừng lại và nhìn chằm chằm vào cặp đôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
“…Hai người… đang làm gì vậy?”
“Ờm… Học bài kiểm tra?” Keiki gợi ý.
“Giáo dục thể chất?”
“Không phải.”
“Kiểu học bài nào mà lại ra cái tư thế đấy?”
“Đó cũng là điều tôi muốn biết.”
“Ưm… Đây sẽ là một tình huống lý tưởng nếu Yuika là một anh chàng đẹp trai…”
“Xin hãy giữ những suy nghĩ đó cho lời bạt của cuốn truyện tự xuất bản của cô đi.”
Cũng như mọi khi, tất cả thành viên câu lạc bộ thư pháp đều là những kẻ biến thái toàn diện. Vừa đứng dậy, Yuika nhẹ nhàng xoa mông.
“Dù là Tiền bối Keiki đi chăng nữa… C-Cái mông là không được đâu!”
“Cô đang nói cái gì vậy?!”
“Fufufu. Ngay cả Yuika cũng bị nhiễm đam mỹ rồi. Xem ra việc tặng cô bé cả bộ tác phẩm của mình là đáng giá mà!” Mao mỉm cười.
“Sao cô lại làm thế?!”
Với Keiki, thói thích hành hạ người khác ở Yuika đã đủ khó đối phó rồi. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô bé cũng trở thành một hủ nữ? Anh thật sự mong Mao sẽ kiềm chế việc kiếm thêm fan mới như vậy.
Nhưng rồi, một kẻ cực đoan thích bị hành hạ, một kẻ cực đoan thích hành hạ người khác, và một hủ nữ đã tề tựu đông đủ. Và khi Keiki nhìn sang Sayuki, cô ấy đã quay lại với công việc của mình. Trong căn phòng câu lạc bộ náo nhiệt này, chỉ có Sayuki dường như là người lớn. Và việc Keiki cứ mãi nhìn chằm chằm vào Sayuki cũng không thoát khỏi ánh mắt của Yuika.
**Phần 2:**
Ngày hôm sau, và cả ngày sau đó nữa, Sayuki vẫn tiếp tục hành xử kỳ lạ.
Không phải là họ cãi nhau và đang tránh mặt nhau, nhưng họ vẫn không trao đổi nhiều lời. Về phần Sayuki, cô ấy chỉ tiếp tục làm bài thư pháp của mình và không thể hiện bất kỳ sự hứng thú nào trong việc tham gia vào cuộc trò chuyện của các thành viên khác trong câu lạc bộ.
Dù cô ấy có vẻ ghen tị khi Keiki giúp Yuika học bài, nhưng cô ấy lại không thể bắt chuyện với anh, có lẽ vì cô ấy vẫn cảm thấy kỳ lạ về vụ việc "không quần lót". Và cứ thế, không thể giải quyết được vấn đề, thời gian cứ trôi. Bây giờ đã là sau giờ học vào thứ Năm.
Keiki đang ngồi một mình trong một lớp học trống rỗng, lẩm bẩm điều gì đó với chính mình.
“Có chuyện gì đó không ổn với Tiền bối Sayuki…”
Đã có một lần trước đây khi hai người họ có một bầu không khí gượng gạo và không thể nói chuyện tử tế với nhau. Nhưng lần này, họ không thể tìm được những lời thích hợp để hàn gắn mối quan hệ.
“Có lẽ mình nên hỏi lời khuyên của Tiền bối Koharu…”
Anh quyết định từ bỏ việc lo lắng một mình. Với ý nghĩ đó, anh đi đến câu lạc bộ thiên văn học ở tầng ba.
“Xin lỗi… Ơ?”
Khoảnh khắc anh bước vào, cảnh tượng đó đã
Bản dịch đã được thực hiện theo yêu cầu về phong cách tự nhiên và tuân thủ bảng thuật ngữ:
Cảnh tượng chào đón trước mắt khiến cậu hoàn toàn câm nín. Dù vẫn còn những bức ảnh của Shouma trên tường, nhưng đó không phải điều đáng chú ý nhất. Trong phòng câu lạc bộ thiên văn, Akiyama Shouma đang đè xuống một cô gái nhỏ nhắn.
"......"
"......"
"......"
Cả ba im lặng trong giây lát. Trong không khí ngột ngạt này, Keiki là người đầu tiên hành động bằng cách rút điện thoại.
"Ơ... số cảnh sát là bao nhiêu nhỉ...?"
"Đừng gọi cảnh sát được không?!" Shouma vội vàng ngăn cản.
"Nhưng cậu biết đấy, tớ muốn dừng việc này trước khi ra tòa."
"Thô lỗ quá đấy! Tớ là lolicon sạch mà."
"Lolicon sạch là cái quái gì..." Chẳng phải đã là xấu xa ngay từ khoảnh khắc thích các cô gái nhỏ tuổi hơn sao?
"Dù sao thì cậu hiểu lầm rồi. Tớ không tấn công Koharu-chan hay gì đâu."
"Đ-Đúng vậy. Cậu ấy định đỡ tôi khi tôi ngã mà." Cô gái từ từ đứng dậy - Ootori Koharu - lên tiếng.
Cô gái mặc chiếc áo hoodie lệch mùa, cao khoảng 145cm, dáng vẻ nhỏ nhắn đó thực chất lại là học sinh năm 3, tiền bối của Keiki và Shouma.
"Đấy, đúng như Koharu-chan nói. Tớ không có động cơ đen tối gì đâu."
"Ồ? Vậy Shouma, cậu nói mình hoàn toàn không hứng thú với Koharu-senpai? Sau khi tiếp xúc gần thế kia, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới việc hasuhasu senpai?"
"Hasuhasu? Đừng coi thường tôi - Tất nhiên là lúc nào tôi cũng muốn làm thế rồi!"
"Vậy thì đủ coi là động cơ đen tối rồi còn gì."
Quả đúng là lolicon chính hiệu.
"'Hasuhasu' là gì vậy?" Koharu nghiêng đầu thắc mắc.
"Hasuhasu nghĩa là hắn ta hưng phấn khi hít hà cơ thể em——"
Nghe lời giải thích của Keiki, mặt cô gái đỏ ửng như quả cà chua chín. Đáng yêu thật.
"Dù trông không giống nhưng Koharu-senpai vẫn lớn tuổi hơn chúng ta. Tớ không quan tâm chuyện cậu hít hà hay liếm láp gì đó... nhưng... trông senpai đúng như học sinh tiểu học..."
"Tiểu học..." Loli-senpai càu nhàu rồi đặt tay lên ngực.
Thấy vậy, Shouma nở nụ cười chân thành với Koharu.
"Đừng bận tâm. Em đáng yêu nhất khi là chính mình rồi."
"Shouma-kun... Em cảm động quá...!"
"Ơ... Tôi mừng vì hai người thân thiết thế, nhưng làm ơn giữ cảnh âu yếm cho riêng mình được không?"
Với kẻ ế trường như Keiki, bầu không khí này quả thực quá sức chịu đựng. Dù Shouma và Koharu chưa chính thức hẹn hò, họ thường xuyên đi chơi cùng nhau và trông chẳng khác gì một cặp đôi. Keiki suýt nữa đã thốt lên câu "Bọn người hạnh phúc nổ tung đi".
"Thế Kiryuu-kun đến đây có việc gì? Liên quan đến Cinderella à?"
"Ừ thì cũng liên quan... Gần đây mối quan hệ của tôi với Sayuki-senpai hơi kỳ quặc, nên tôi muốn xin lời khuyên từ Koharu-senpai."
"Có chuyện gì xảy ra với Tokihara-san vậy?"
Cậu thuật lại chi tiết sự kiện trong buổi hẹn hò: chuyện ở công viên giải trí, cuộc trò chuyện trên đường về, và tất nhiên cả sự cố "không mặc quần lót".
"...Ra là buổi hẹn không nội y. Tokihara-san quả thật táo bạo. Nếu là tôi thì xấu hổ chết mất."
"Đa số mọi người đều nghĩ thế."
Nhân tiện thì Koharu và Sayuki đã quen biết từ khi cùng lớp năm nhất. Ngay từ đó, họ đã hoàn toàn đối lập. Thật khó tin họ cùng trang lứa.
"Kể từ hôm đó, Sayuki-senpai cư xử rất lạ. Cô ấy trở nên ngoan ngoãn khác thường, rất ý tứ. Thậm chí không đáp trả khi Yuika-chan khiêu khích."
Họ vẫn học cùng nhau, và trong những lúc đó, Yuika luôn cố tình chọc tức...
Keiki cố để Sayuki có phản ứng, nhưng rồi chỉ nhận về sự thất vọng.
“Tôi cũng thấy ngượng nghịu lắm. Có lúc tôi nghĩ cô ấy vẫn còn giận vì tôi ép cô ấy làm thế, nhưng có lúc lại thấy cô ấy dường như chẳng bận tâm nữa. Thậm chí cô ấy còn chẳng trêu tôi nữa cơ…”
“Hay là… cậu đang cô đơn? Cậu muốn được Tokihara-san chú ý đúng không?”
“Hả?”
“Phù phù, xem ra Kiryuu-kun thực sự thích Tokihara-san nhỉ.”
“Cái—?!”
“Đúng vậy đó, hai người họ đã ở một mình trong phòng câu lạc bộ gần một năm nay rồi mà.”
“Cả Shouma cũng nghĩ thế sao?!”
Cả vị tiền bối và người bạn cùng lớp đều không thể ngừng nhe răng cười. Với Keiki, cảm giác như hai người họ đang đọc thấu suy nghĩ sâu kín nhất của mình, khiến cậu không khỏi xấu hổ.
Sayuki vốn luôn vui vẻ, cô ấy thích trêu chọc cậu hậu bối của mình trong những tiếng cười khúc khích, nên dĩ nhiên là Keiki sẽ thích cô ấy rồi.
“Kiryuu-kun, xem ra cậu đúng là một đứa trẻ hư hỏng đó nha.”
“Xin hãy nhẹ tay với tôi chút đi…”
“Nhưng chúng ta vẫn không biết tại sao tự nhiên cô ấy không còn năng động như trước nữa…”
“Đúng vậy…”
“Có khi nào Keiki đã làm gì đó không? Như là lén nhìn cô ấy thay đồ, hay ăn trộm quần lót của cô ấy chẳng hạn?”
“Hai người nghĩ tôi là ai chứ? Mà dù tôi có làm thế, cô ấy cũng chỉ vui vẻ thôi.”
Dù sao thì, Sayuki là một tín đồ khổ dâm hạng nặng. Đối với cô ấy, việc bị quấy rối tình dục chẳng khác nào một phần thưởng.
“Vậy thì, chẳng phải cậu đã có câu trả lời cho việc mình nên làm gì rồi sao?” Shouma hỏi.
“Vâng, em cũng nghĩ vậy,” Koharu mỉm cười đồng tình với lời Shouma nói. “Em nghĩ vấn đề ở đây là Kiryuu-kun muốn làm gì.”
“Tôi muốn làm gì…”
Kiryuu Keiki muốn làm gì?
Keiki không thích một Sayuki điềm tĩnh, điềm đạm. Cậu thích một Sayuki năng động, thích bày trò trêu chọc cậu hậu bối của mình và cười duyên. Cậu không thể để cô ấy cứ như vậy được. Cậu muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Vì đã suy nghĩ quá nhiều, cậu đã không thể tìm ra được câu trả lời đơn giản ấy.
Và khoảnh khắc Keiki tìm ra được câu trả lời, cậu bật dậy khỏi ghế.
“Tôi — sẽ đi nói chuyện với Sayuki-senpai!”
Rời khỏi phòng câu lạc bộ thiên văn, Keiki vội vã chạy đến phòng câu lạc bộ thư pháp. Cậu đi xuống cầu thang và đặt tay lên cánh cửa phòng.
“…Ơ? Khóa rồi à? Cô ấy có nói là không có hoạt động câu lạc bộ nào đâu nhỉ?”
Khi Keiki lấy điện thoại thông minh ra kiểm tra, cậu nghe thấy tiếng ai đó cử động phía sau cánh cửa.
“——Keiki-kun?”
“Sayuki-senpai?”
“Cô ở trong đó à?”
“Vâng. Đợi một lát nhé, tôi sẽ mở cửa.”
Đúng như lời cô ấy nói, Keiki nghe thấy tiếng cửa mở khóa. Và, ngay khi cậu đặt chân vào phòng, cậu bị đẩy ngã.
“…Hả?”
Cảm giác lạnh lẽo từ sàn nhà chạm vào lưng, và hơi ấm cơ thể của một người khác đè lên bụng. Khi sự im lặng trở lại căn phòng, vị tiền bối ngồi trên người cậu hậu bối, nhìn xuống cậu với đôi má ửng hồng và đôi mắt ướt át.
“S-Sayuki-senpai?! Cô đang làm gì vậy?!”
“Tôi không thể nữa… Tôi đã cố kìm nén vì Keiki-kun, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.”
“Cô có ý gì…?”
“Gần đây, Keiki-kun cứ quấn quýt bên Koga-san. Cậu chỉ tốt bụng với cô ấy, còn tôi thì hoàn toàn bị ngó lơ… thật nhẫn tâm.”
“…Tôi không cố ý làm thế…”
Nhưng cậu không thể phủ nhận việc mình đã dành nhiều thời gian học cùng Yuika hơn. Chẳng có gì lạ khi Sayuki cũng nhận ra điều đó.
“Koga-san bé nhỏ và dễ thương mà. Với lolicon Keiki-kun, cô ấy chẳng khác gì trái cấm.”
“Tôi không phải lolicon. Tuyệt đối không phải lolicon.”
Cậu nhấn mạnh phần quan trọng đó. Cậu thực sự không muốn bị xếp chung nhóm với người bạn biến thái kia.
“Tôi biết mà. Cậu đã chơi trò ‘kịch tính’ đúng không?”
“Kịch… tính?”
Những từ cô ấy thốt ra không phải là những từ thường dùng trong giao tiếp hàng ngày, đó là lý do Keiki hơi bất ngờ.
“Đợi một chút, xin hãy để tôi làm rõ điều này. Cô có ý gì khi nói vậy?”
“Nhưng, Keiki-kun. Sau buổi hẹn hò của chúng ta, chúng ta…”
đi về nhà như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Em đã chuẩn bị tinh thần để bị phạt, ít nhất là ăn một trận đòn. Không, thậm chí em còn mong đợi điều đó. Nhưng thay vào đó, anh lại chỉ đưa em về nhà rồi bỏ đi. Chính vì thế, em đành ôm những khát khao chưa thỏa mãn kia mà ở lại.”
“Ehhh…”
“Và đúng lúc đó, em nhận ra. Anh đang diễn một vở kịch giật gân!”
“Làm sao mà lại thành ra như thế được chứ?!”
“Thì đấy, anh đã gieo hy vọng cho em, rồi lại dập tắt nó như thế. Với cả Koga-san cũng vậy. Anh chỉ nhìn cô ấy. Cứ như vậy, anh khiến em ghen tị, rồi lại thích thú nhìn em vậy.”
“Em nói sai rồi!”
“Quả nhiên không hổ danh Chủ nhân. Anh luôn tìm ra cách tuyệt nhất để trêu đùa trái tim của một cô gái trẻ.”
“Anh đã bảo là em sai rồi! Anh không hề làm vậy với suy nghĩ đó!”
Với Keiki, mọi chuyện cứ như thể hai người đang nói chuyện lệch pha nhau vậy.
“Vậy ra, lý do Sayuki-senpai gần đây cứ kỳ lạ là vì chị nghĩ tôi đang diễn cái vở… kịch giật gân… này?”
“Đúng vậy.”
“…Tôi cảm thấy tất cả những lo lắng của mình đều là vô ích.”
“Mấy ngày nay em thực sự cảm thấy mình như một con chó vậy. Ban đầu, sự thờ ơ này thực sự khiến em thấy thích thú. Nhưng sau một thời gian, lồng ngực em bắt đầu đau nhói, và em không còn vui vẻ chút nào nữa. Đó là lý do em muốn độc chiếm Keiki-kun lần nữa. Để đảm bảo những người khác không thể can thiệp, em đã nói với họ rằng hôm nay sẽ không có hoạt động câu lạc bộ nào cả.”
“À, ra đó là lý do cánh cửa bị khóa…”
“Này, Keiki-kun? Em đã cố gắng kiềm chế lắm đó nha. Em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh không đền bù xứng đáng đâu.”
“Đ-Đền bù…?”
“Cũng khá đơn giản thôi. Em muốn anh tát vào mông em.”
“Tôi kiên quyết từ chối.”
“Muu… Vậy thì, bây giờ, em sẽ vò Keiki-kun cho đến khi thỏa mãn. Và em sẽ để Keiki-kun xoa đầu em.”
“Eh…?”
“Fufu, chuẩn bị tinh thần đi. Em sẽ đảm bảo hôm nay sẽ được anh yêu thương thật nhiều.”
Sau đó, Keiki-kun vẫn tiếp tục nằm dưới sàn trong vòng tay ôm chặt của Sayuki, và đồng thời xoa đầu cô.
“Phù, giờ thì em thỏa mãn rồi.”
“Tôi mừng khi nghe điều đó…”
Thoát khỏi Sayuki, Keiki đứng dậy và phủi sạch bụi bám trên đồng phục. Dù sao thì, cuối cùng anh cũng đã tìm ra lý do Sayuki hành động kỳ lạ, nên ít nhất vấn đề đó đã được giải quyết. Điều này có nghĩa là anh có thể tiếp tục cuộc điều tra về Cô bé Lọ Lem của mình. Danh tính thực sự của người đã gửi cho anh lá thư tình. Nhưng, hiện tại, Sayuki, ứng cử viên nổi bật nhất, lại không hề có dấu hiệu tự tiết lộ mình.
“Sayuki-senpai…”
“Có chuyện gì à?”
“Để tôi hỏi thẳng nhé. Sayuki-senpai có phải là người đã lấy trộm chiếc quần lót từ phòng tôi không?”
Một câu hỏi lưỡng nan.
Chà, nếu cô ấy thực sự là Cô bé Lọ Lem, tôi không nghĩ cô ấy sẽ thú nhận dễ dàng như vậy đâu—
“…Vâng. Đã lộ ra rồi thì em cũng không giấu được nữa,” Nhưng Sayuki lại trả lời một cách thành thật đến bất ngờ.
“Eh? Thật sự là Sayuki-senpai sao?”
“Vâng. Em chính là người đã lấy trộm chiếc quần lót đó.”
“—?!”
Vừa lúng túng nhìn đi chỗ khác, cô gái vừa xác nhận mình chính là thủ phạm. Keiki bắt đầu thấy phấn khích, nghĩ rằng Sayuki chính là Cô bé Lọ Lem của mình—
“Ngay cả hôm nay, em cũng đang mặc chính chiếc quần lót đó đây.”
“Eh?”
Khi cô gái tuyên bố những lời này, cô bước đến trước mặt chàng trai và từ từ vén váy lên.
“Khoan—, Sayuki-senpai?!”
Keiki bắt đầu có dấu hiệu PTSD từ vụ "không quần lót" trước đó, và định tránh mặt đi. Nhưng, nói thẳng ra thì cô ấy thực sự đang mặc quần lót — hay còn gọi là đồ lót.
Cô ấy đang mặc đồ lót, nhưng không phải của con gái. Thực ra, cô ấy đang mặc một chiếc quần đùi boxer của con trai.
“…Quần đùi boxer?”
Một chiếc quần đùi boxer màu hổ phách, chắc chắn là đồ lót của con trai. Và không hiểu sao, Keiki lại thấy chúng quen thuộc một cách kỳ lạ, cứ như anh đang gặp lại một người bạn học cũ vậy—
“Khoan đã! Đó là của tôi, phải không?!”
Vâng, chúng đúng là thuộc về Keiki.
“Ơ, sao chứ? Cái gì cơ? Sao tiền bối Sayuki lại giữ quần lót boxer của mình?”
“Chỉ là bỗng dưng nảy ra ý thôi. Em tình cờ nhìn thấy chúng trong lúc tìm tạp chí khiêu dâm. Em biết là không nên làm thế, nhưng sự tò mò của em lớn quá, không thể cưỡng lại được.”
“…Chị đang làm cái trò gì trong phòng người khác thế hả?”
“Mặc quần lót của con trai thế này, tự dưng thấy kích thích lạ thường.”
“Biến thái?! Chị đúng là đồ biến thái mà?!”
“Aaa, mấy lời lẽ cay nghiệt này nghe thật sướng tai.”
“Cái người này đúng là…”
Dù nói cùng một ngôn ngữ, nhưng họ chẳng thể giao tiếp nổi với nhau. Cứ như đang nói chuyện với người ngoài hành tinh vậy.
“Giờ thì, chị có thể trả lại cho em được không…?”
“Cũng được thôi, nhưng mà… bắt em cởi ngay tại đây… Keiki-kun quả là táo bạo thật đấy,” Cô ấy vừa nói vừa đặt tay lên chiếc quần lót ‘của cô ấy’.
“Tiền bối, dừng lại! Dừng ngay! Chị cứ trả lại sau cũng được! Không, ngày mai cũng được! Làm ơn mặc quần lót của chính mình đi!”
“Ồ, tiếc thật. Em cứ tưởng cậu đang ra lệnh cho tôi làm vậy chứ.”
“Không, em không hề.”
Đúng là Sayuki đã lấy trộm quần lót từ phòng Keiki. Nhưng đáng buồn thay, đó không phải là quần lót của Cô bé Lọ Lem, mà lại là quần lót boxer của chính Keiki. Rõ ràng, cô ấy không phải là Cô bé Lọ Lem rồi.
“Với lại, sao chị lại mặc nó làm gì?”
“Vì em cứ lờ tôi đi mãi, nên tôi muốn cảm nhận hơi ấm của Keiki-kun, đó là lý do tôi quyết định mặc chúng.”
“Cái kiểu lý do như trong tiểu thuyết này là sao đây…”
“Nhân tiện, quần lót của con trai hơi rộng một chút… Gió lùa vào mát ghê…”
“Đừng có nghịch váy như thế!”
“Này, Keiki-kun. Em có muốn thử mặc quần lót của tôi không?”
“Không đời nào!”
Như mọi khi, Keiki chẳng hiểu nổi một câu nào Sayuki nói. Thế nhưng, cậu không thể phủ nhận rằng nụ cười trêu chọc của cô ấy thật sự rất dễ thương—
Có vẻ như Keiki đã bị ảnh hưởng tiêu cực bởi những trò đùa và những lời nói ngớ ngẩn của cô ấy, bởi vì cậu không hề để tâm chuyện này chút nào.
**Phần 3:**
Hôm đó, sau bữa trưa thì trời bắt đầu đổ mưa. Bởi vì mặt trời bị che khuất bởi bầu trời xám xịt, nên không khí có chút se lạnh.
Đây là ngày thứ hai của kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày, sau giờ học. Keiki, người có thành tích học tập không quá nổi bật cũng chẳng quá tệ, lại xui xẻo nhận nhiệm vụ trực nhật hôm đó, và cậu đang đi về phía cổng. Nhưng bước chân cậu bỗng khựng lại trước một tấm bảng đen, nơi dán đầy những tờ quảng cáo về kỳ nghỉ hè, lễ hội mùa hè, việc làm thêm, và nhiều thứ khác nữa.
“Nghỉ hè à… Ngay sau khi thi xong.”
Khi các bài kiểm tra kết thúc, cậu chỉ cần vượt qua thêm vài ngày học bình thường nữa là cuối cùng có thể tận hưởng kỳ nghỉ chất lượng rồi.
“Mặc dù mình thực sự muốn tìm ra danh tính của Cô bé Lọ Lem trước khi kỳ nghỉ bắt đầu…”
Có được cô bạn gái đầu tiên và được yêu đương nồng thắm với cô ấy là mục tiêu của cậu. Và bắt đầu ngay trong kỳ nghỉ hè này sẽ là lý tưởng nhất đối với Keiki.
Biển, pháo hoa… Có vô số cơ hội để tận hưởng khoảnh khắc bên một cô gái đáng yêu, dễ thương. Nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, những ngày của cậu sẽ buồn tẻ và xám xịt như bầu trời mưa lúc này vậy.
“Năm nay mình muốn trải qua kỳ nghỉ với một cô bạn gái dễ thương!”
Hiện tại, cậu có thể thu hẹp danh sách các ứng cử viên Cô bé Lọ Lem xuống chỉ còn hai người. Khi cả hai người họ đều thú nhận những tính cách bất thường của mình, họ đã mặc quần lót màu hồng, hy vọng rằng điều đó sẽ tăng cơ hội thành công. Và vào cái ngày cả hai người họ đến nhà Keiki, quần lót của Cô bé Lọ Lem đã biến mất. Từ đó, Keiki suy luận rằng một trong số họ chắc hẳn đã mang quần lót của cô ấy, về cơ bản là của Cô bé Lọ Lem, về. Nhưng Keiki không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để xác nhận rằng ứng cử viên hiển nhiên nhất, Tokihara Sayuki, là người đã làm điều này.
“Nếu tiền bối Tokihara không phải là Cô bé Lọ Lem, vậy thì chỉ còn lại…”
Vừa bước ra khỏi trường
Khi đến nơi, Tiền bối Keiki đã trông thấy cô hậu bối đang đứng đó. Cô bé đang dựa lưng vào tường, mái hiên của tòa nhà che mưa cho cô. Giữa một thế giới toàn những màu tóc trầm, mái tóc vàng óng của cô nổi bật đến mức không thể nhầm lẫn.
“Yuika-chan?” Khi anh cất tiếng gọi, cô bé liền ngẩng đầu lên.
“À, Tiền bối Keiki.”
“Có chuyện gì thế? Em đang đợi ai sao?”
“Không ạ, Yuika lỡ quên mất ô rồi.”
“À, ra là vậy, nên em mới đứng đây.”
“Dù Yuika đã xem dự báo thời tiết từ hôm qua rồi, nhưng lại quên khuấy đi mất.”
“Vậy thì để anh đưa em về nhà.”
“Ể? Thật ạ? Nhà Yuika đi ngược đường với tiền bối mà.”
“Không sao đâu. Để mặc hậu bối của mình đứng đây một mình thì anh thấy không đành lòng.”
“Tiền bối lại quan tâm Yuika đến mức này… Cuối cùng tiền bối cũng sẵn lòng trở thành nô lệ của Yuika rồi ư?”
“Không, không phải vậy đâu.”
“Ehhhh~?”
Phớt lờ lời kháng nghị không hài lòng của Yuika, Tiền bối Keiki lấy một chiếc ô từ trong cặp ra. Anh mở chiếc ô màu xanh dương và đứng cạnh Yuika.
“Đi thôi nào.”
“À… Vâng…” Cô bé ngượng nghịu bước vào trong ô.
Cùng cô hậu bối trầm tĩnh, tựa như một chú mèo nhỏ, anh bước ra khỏi cổng trường. Dưới tiếng mưa rơi nhè nhẹ lên tán ô, anh sánh bước cùng cô bé có thân hình nhỏ nhắn, rẽ sang một con đường khác thường ngày.
“Cảm ơn tiền bối rất nhiều ạ. Tiền bối đã cứu Yuika một bàn thua trông thấy. Nếu không có tiền bối, Yuika có khi đã phải về nhà trong tình trạng ướt sũng rồi.”
“Thật không may khi không có ô vào một ngày mưa như thế này.”
“Tiền bối cứ như một chàng hoàng tử trên lưng ngựa trắng vậy.”
“Một chiếc ô và một con ngựa trắng, chúng có điểm gì chung chứ?”
“Và rồi chàng hoàng tử sẽ bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của Yuika, rồi thề nguyện sẽ trung thành mãi mãi với Yuika.”
“Hoàng tử lại bị biến thành người hầu ư?!”
Cuốn truyện tranh mà cô bé tưởng tượng ra thật viễn vông. Hơn nữa, nội dung của nó hoàn toàn không phù hợp với trẻ con.
Cứ thế, họ vừa đi vừa trò chuyện đủ thứ chuyện. Một lát sau, cánh tay của Tiền bối Keiki vô tình chạm vào vai Yuika.
“À, xin lỗi em.”
“Không sao đâu ạ.”
“Dù sao thì, chiếc ô nhỏ này cũng hơi chật thật.”
“Đúng vậy ạ.”
Rốt cuộc, chiếc ô này vốn chỉ dành cho một người. Dù Tiền bối Keiki không cảm thấy khó chịu khi đứng gần một cô gái dễ thương như vậy, anh vẫn ước mình có một chiếc ô lớn hơn vào lúc này.
“Vậy thì, chúng ta làm thế này nhé?” Vừa nói, Yuika vừa níu lấy cánh tay Tiền bối Keiki. “Giờ thì chắc ổn rồi ạ.”
“Nhưng mà giờ anh hơi khó đi lại…”
“Tiền bối không hài lòng sao? Là con trai, tiền bối không nên vui khi được một cô gái đáng yêu như Yuika dựa vào thế này sao?”
“À thì, cũng có mặt lợi của nó…”
“Trung thực ghê. Nếu tiền bối chịu làm nô lệ của Yuika, Yuika thậm chí còn cho tiền bối trải nghiệm cảm giác được vòng một của Yuika ép chặt hơn nữa cơ đấy.”
“Không cần đâu, cảm ơn em.”
“Vậy thì dịch vụ này kết thúc. Nhưng đừng có khóc lóc với Yuika sau này nhé~”
Ngay lúc đó, cô bé tách khỏi Tiền bối Keiki, nhưng chỉ kịp kêu lên một tiếng “Hyan” đáng yêu khi cơn mưa lạnh táp vào vai mình. Thế là, cô bé lại bám chặt lấy anh một lần nữa.
“Yuika không muốn bị ướt, nên Yuika sẽ ‘phục vụ’ tiền bối thêm chút nữa.”
“À, thôi được, vậy thì cảm ơn em.”
Cứ thế, cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, hai người họ vẫn đi sát bên nhau cho đến khi về đến nhà Yuika. Toàn bộ chuyến đi mất khoảng năm phút.
“Cảm ơn tiền bối rất nhiều vì đã đưa Yuika về nhà.”
“Không có gì. Thôi, anh đi đường đây — Hắt xì!”
Tiền bối Keiki hắt hơi một tiếng khi anh định quay đi, có lẽ là do dính mưa. Trời tháng Bảy mà lạnh bất thường, khiến Tiền bối Keiki rùng mình.
“Hôm nay trời hơi lạnh thật ạ. Nếu tiền bối muốn, có thể vào nhà một lát. Yuika sẽ pha trà ấm để cảm ơn tiền bối đã đưa Yuika về nhà.”
“Có được không vậy?”
“Cứ thế này, tiền bối…”
…Cậu có khi sẽ bị cảm lạnh mất, Yuika không muốn như vậy đâu.”
“Vậy thì tôi xin nhận lời.”
Nói rồi, cậu bước vào nhà và được Yuika dẫn vào phòng cô bé. Sau khi cô bé chỉ chỗ cho cậu ngồi, cậu liền đặt cặp sách xuống.
“Đáng tiếc là nhà tớ không có trà xanh lúc này. Cậu thích trà đen hay cà phê hơn?”
“Ưm… Cho tớ cà phê đi.”
“Đã rõ. Cậu chờ một lát nhé.”
Nói xong, Yuika rời khỏi phòng. Bị bỏ lại một mình, Keiki cảm thấy bồn chồn không yên trong môi trường lạ lẫm này, cậu đảo mắt nhìn quanh phòng.
“Vậy ra đây là phòng của Yuika-chan…”
Căn phòng được dọn dẹp đâu ra đấy. Có một chiếc bàn, một chiếc giường, những giá sách lớn chất đầy vô số cuốn sách chứng tỏ Yuika thực sự là một con mọt sách, cùng với nhiều loại thú nhồi bông khác nhau. Và cái mùi hương ngọt ngào mà cậu vẫn luôn ngửi thấy khi ở bên cô bé, giờ đây càng rõ rệt hơn bao giờ hết.
“…Không được, không được rồi. Sao tim mình lại đập nhanh hơn thế này…”
Vì đây là lần đầu tiên cậu vào phòng con gái, ngoại trừ phòng Mizuha, nên cậu cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Khoan đã? Tình huống này… chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một của mình sao?”
Tháng trước, quần lót của cô bé Lọ Lem đã biến mất khỏi phòng Keiki. Và vào ngày hôm đó, cậu đã có hai vị khách: Sayuki và Yuika.
Vì cậu đã xác định rằng Sayuki không phải là kẻ trộm, vậy thì không thể có thủ phạm nào khác ngoài Yuika.
“Nếu Yuika-chan là cô bé Lọ Lem, cô bé có thể đã giấu quần lót của mình ở đâu đó trong đây.”
Cậu cẩn thận kiểm tra bên ngoài cửa.
Chắc Yuika vẫn đang chuẩn bị đồ uống, mình sẽ có đủ thời gian…
Giờ cô bé không có ở đây, và căn phòng không được canh chừng, cậu có thể hành động rồi.
Nghĩ vậy, cậu nuốt nước bọt.
“Không có cơ hội nào tốt hơn lúc này nữa…!”
Không chậm trễ một giây, cậu vội vàng bắt đầu lục soát căn phòng, cảm giác như một điệp viên trong phim vậy. Nhưng chỉ có một nơi duy nhất có khả năng.
“…Chà, chỉ có thể ở đây thôi, đúng không?”
Vào tầm mắt cậu là một chiếc tủ quần áo nhỏ. Nó có hình chữ nhật và cao đến bụng Keiki. Với trái tim đập thình thịch, cậu tiến lại gần và run rẩy mở tủ ra. Đúng như cậu dự đoán, bên trong tủ là đồ lót của Yuika.
“Yuika-chan thật sự có khá nhiều quần lót.”
Những chiếc quần lót sọc trắng và xanh dương cùng với nhiều kiểu khác… chúng thực sự có thiết kế rất dễ thương, đúng với phong cách của Yuika. Khi Keiki tưởng tượng Yuika đang mặc một chiếc như vậy ngay lúc này, cậu—
“Ôi không… Mình đang có chút hưng phấn ở đây.”
Đây là một cậu con trai đang hưng phấn vì quần lót của một cô gái trong chính căn phòng của cô gái đó. Mặc dù cậu phải chấp nhận rằng mình trông như một tên biến thái, nhưng cậu vẫn phải cố gắng vượt qua để tìm ra danh tính của cô bé Lọ Lem.
Với trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết, cậu kiểm tra từng chiếc quần lót một. Nhưng cậu không thể tìm thấy chiếc quần lót của cô bé Lọ Lem trong số đó.
“Không có ở đây… Hay là cô bé đang mặc nó bây giờ?”
“Anh đang làm gì vậy, Keiki-Senpai?”
“À… bây giờ anh đang tìm kiếm quần lót của Yuika-chan để tìm… Ơ?”
—Vừa có ai hỏi mình một câu hỏi sao?
Quay lại, cậu thấy Yuika đang đứng đó với nụ cười thiên thần.
“N-Này, Yuika-chan. Em nhanh thật đấy nhỉ?”
“Vì nhà chúng ta có ấm đun nước điện mà.”
Cô bé cầm một cái đĩa trong tay, trên đó có hai tách cà phê.
“Nhân tiện, Senpai. Điều này có nghĩa là sao ạ?”
Cô bé đưa điện thoại của mình ra, và trên màn hình là bức ảnh Keiki đang cầm một chiếc quần lót của Yuika.
“À, xong đời rồi… Cuộc đời mình tiêu rồi…”
Không còn cách nào để tự biện minh nữa.
“À haha. Yuika đã chụp ảnh làm bằng chứng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Yuika mang cái này đến cảnh sát nhỉ?”
Thiên thần mỉm cười này trông như một con quỷ trong mắt Keiki.
“À phải rồi, Yuika luôn muốn có một nô lệ ngoan ngoãn.”
“……”
Keiki lập tức hiểu ra điều mà Yuika đang muốn nói.
điều cô ấy muốn nói. Nhưng câu trả lời của anh vẫn không thay đổi kể từ lúc cô ấy đã bày tỏ điều đó. Anh vẫn không muốn trở thành một kẻ nô lệ, đánh mất lòng tự tôn và giá giá trị của một con người.
Thế nhưng, hoàn cảnh bây giờ đã khác. Tấm hình trên điện thoại cô gái như một chiếc vòng kim cô thít chặt lấy cổ anh. Giờ đây, anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tuân theo mệnh lệnh của cô ta…
"Này, Keiki-senpai. Anh sẽ trở thành nô lệ của Yuika, đúng không?"
"Đúng. Tôi sẽ trở thành nô lệ của Yuika-chan."
Và cứ thế, vị hoàng tử kia đã trở thành nô lệ cho một kẻ cuồng bạo dã man.


0 Bình luận