Maou na Ore to Fushihime...
Yusura Kankitsu Shugasuku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 2: Trại huấn luyện thuần hóa quái vật

0 Bình luận - Độ dài: 10,694 từ - Cập nhật:

Thôi, bỏ qua mấy đoạn dài dòng ấy đi.

Đã chốt là chúng tôi sẽ tham gia trại huấn luyện mở dành cho người thuần hóa quái vật.

Rốt cuộc là chi tiết thế nào mà mọi chuyện lại ra nông nỗi khó tin đến vậy? Giờ thì, chúng ta hãy cùng tìm hiểu cặn kẽ hơn.

Chuyện là, cuộc tranh cãi “ai sẽ lấy con trai tôi?” nổ ra khi mẹ tôi đột ngột trở về nhà đã trở nên gay gắt hơn bao giờ hết, bất chấp ý nguyện của khổ chủ.

Thế rồi, để giải quyết tình thế hỗn loạn này, mẹ đưa ra một đề nghị: “Chúng ta sẽ cùng tham gia trại huấn luyện dành cho người thuần hóa quái vật mới vào nghề được tổ chức ngày mai. Nếu con trở thành MVP, thì con có thể hẹn hò với con trai mẹ, với điều kiện đó phải là một mối quan hệ thuần túy tinh thần, không dính dáng đến thể xác.”

Và thế là mọi chuyện dẫn đến hiện tại.

Tôi thật sự muốn phản bác: “Mẹ nói là mối quan hệ thuần túy tinh thần ư? Làm sao mẹ có thể để con trai mình hẹn hò với một cô gái quái vật chứ!?” Nhưng nghĩ lại, mẹ đã có con với một con quỷ.

…Về chuyện đó, tôi xin miễn bình luận.

Có lẽ đối với mẹ, con gái loài người và con gái quái vật chẳng có mấy khác biệt.

Tôi không muốn khoe khoang đâu, nhưng tôi dám cá rằng gia đình Kusumi… có lẽ cạnh tranh vị trí số một hoặc số hai thế giới về độ "thoáng" trong chuyện tình cảm giữa người và quái vật.

…Thật sự chẳng có gì đáng để khoe khoang cả!

Sáng hôm sau. Bảy giờ.

Trước mặt tôi, người đã dậy sớm để chuẩn bị cho buổi trại huấn luyện, xuất hiện một người mà tôi đã lâu không gặp.

“Gì vậy! Chiharu! Lâu rồi không gặp!”

“Ơ… Youhei à?”

Khi tôi mở cánh cửa chính, hiện ra là người bạn học cùng lớp với mái đầu nhím quen thuộc.

Đó là Sakurazaka Youhei.

“Ối giời. Chiharu, này—.

Mặc dù đây là kỳ nghỉ hè mà chúng ta mong đợi bấy lâu, cậu đã ở đâu suốt thời gian qua vậy? Tớ gọi điện thoại di động bao nhiêu lần cũng không kết nối được. Cậu không thấy tớ lo lắng lắm sao?”

“…À haha. Xin lỗi, xin lỗi.”

Tôi chỉ đi Âm Giới một chút thôi mà.

Tất nhiên, tôi không thể nói thêm điều đó.

Dù sao thì, đúng là đã lâu lắm rồi nhỉ? Lần cuối tôi gặp Youhei là… ở quầy bắt bong bóng yo-yo trong lễ hội Saegusa thì phải.

“Thế, Youhei, sao cậu lại đến đây sớm tinh mơ thế này?”

Khi tôi hỏi, Youhei, với vẻ mặt như muốn nói “may cho cậu là đã hỏi đấy nhé!”, bèn đáp:

“Khặc khặc. Chiharu. Đừng nói gì cả, cứ nhìn đây này!”

“…Ừm. Cái gì đây?”

Nói rồi, Youhei lấy ra một đĩa DVD với cái tiêu đề tục tĩu: “Bạn có thích nữ sinh viên đại học xinh đẹp không? CÓ CHỨ! Dịch vụ Ecchi của cô hầu gái ngực khủng!”

“Iya~. Tớ đã vất vả lắm mới kiếm được đấy.

Là Chiharu thì tất nhiên cậu biết rồi đúng không? Tác phẩm AV[18] ra mắt gây sốc của cô gái từng là thành viên của nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng kia! Ngay sau khi phát hành, nó đã cháy hàng và đang được bán trên mạng với giá cao gấp mười lần giá thị trường đấy!?”

“Đ-Đúng vậy sao…”

Thế nào là mỹ nữ, và thế nào là ngực khủng chứ?

Không phải tôi có bất kỳ lời phàn nàn nào về người phụ nữ trên bìa đĩa.

Tôi chỉ nghĩ rằng nếu nói về sắc đẹp, các đường nét của cô ấy cũng đâu có tinh xảo hơn Zonmi, Kyouko hay Iris, và nếu nói về ngực khủng thì cô ấy cũng chưa đạt đến đẳng cấp của Manami, mẹ tôi hay Lilith-san.

“…Hừ! Có lẽ thật ngớ ngẩn khi phải giải thích nhiều đến thế với cậu, người có biệt danh là Chỉ Mục Người Lớn[19] với dữ liệu của hơn một trăm ngàn tạp chí người lớn được lưu trữ trong đầu.

Tất nhiên, là Chiharu thì cậu sẽ biết điều này mà, đúng không?”

“À, ừm…”

Tôi không được nói ra.

Tôi không được nói với cậu ấy rằng, tất cả tạp chí và DVD người lớn của tôi đã bị Zonmi tống khứ hết, và tôi đã hoàn toàn từ bỏ sở thích đó rồi.

“Sao, không phải ‘xin lỗi nhưng cậu cho tớ mượn được không?’ à? Chúng ta vào phòng cậu để tổ chức một buổi thưởng thức thôi nào!”

“Khoan đã!? Ngay bây giờ sao!?”

Vì hôm nay tôi có một việc quan trọng… Ngay khi tôi định ngăn cậu ấy bằng câu nói đó, tôi chợt nhận thấy một điều kỳ lạ.

Cái thằng Youhei vừa nãy còn hăm hở xông vào nhà, bây giờ cứ y như thể… một tên vừa thuê phim con heo về cứ ngỡ là toàn nữ sinh trung học, ai dè bật lên tivi nhà thì lại toàn các cô đứng tuổi vậy.

Cái nét mặt thảm thương ấy, hệt như vừa trực tiếp nếm trải hết thảy sự trớ trêu của đời.

“? Chiharu-sama. Có khách ạ?”

“…”

Lilith-san, vẫn bộ đồ hầu gái quen thuộc, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Dù đây là cảnh tượng tôi đã quen đến thuộc lòng, nhưng đối với người ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra thì có vẻ hơi quá kích thích.

“Ngực… Ngực, ngực, ngực!”

“Bình tĩnh lại đi Youhei! Mày không nói được từ nào khác ngoài ngực sao!?”

“Chi-Chi-Chiharu! Cái quái gì thế này hả!? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có những cô hầu gái ngực bự xinh đẹp tồn tại sao!?”

“… Chiharu. Có khách sao? Em chưa từng nghĩ tới chuyện này nhưng, anh đã quên mất kế hoạch hôm nay rồi à?”

“Oniichan, đừng có dẫn người lạ về nhà!”

“…”

Đương nhiên, mọi chuyện phát triển theo lẽ tự nhiên.

Nhận ra sự ồn ào, sau Lilith-san, tất cả các thành viên trong gia đình Kusumi lần lượt xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Đối mặt với cảnh tượng này, Youhei, như thể vừa giác ngộ điều gì đó… với gương mặt đượm vẻ đau khổ,

“… Chiharu.

Tao… biết không… Tao đã thắc mắc từ rất lâu rồi.

Vì sao, dù người ta nói không được mua tạp chí người lớn cho đến khi đủ 18 tuổi… nhưng nếu mày vẫn còn trinh trắng khi đủ 18 tuổi thì người ta lại cười nhạo mày.

Tao… đã sống một cuộc đời trong sạch hơn bất cứ ai…

Giữ gìn trinh tiết của mình dù tao không phải idol…

……

Đúng rồi.

Không phải tao sai! Mà là thế giới này!

Fufufufu. Fuhahahahahaha!”

“B-bình tĩnh lại đi Youhei! Mắt mày trợn trắng cả ra rồi kia!?”

Ngay khi tôi bình tĩnh chỉ ra điều đó, vẻ mặt Youhei dần tràn ngập sự tuyệt vọng,

“Ugaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah”

Hắn hoàn toàn sụp đổ.

“Tao… dù tao đã coi mày là bạn… Mày đã làm tao thất vọng, thằng khốn vô ơn!

Một kẻ như mày… Một kẻ như mày không phải con ngườiiiiiiiiii!”

“Gohaah!?”

Không hiểu sao, hắn lại đấm tôi.

… Không, biết không?

Như Youhei đã nói, chắc chắn tôi không phải con người?

Nhưng, biết không, nếu mày nói thẳng ra như vậy, đương nhiên ngay cả tôi cũng sẽ bị tổn thương chứ!?

“…”

Mặc dù cơ thể có tế bào quái vật của tôi đã tự chữa lành vết thương từ cú đấm của Youhei trong chớp mắt, nhưng tinh thần của tôi, dù sao cũng chỉ là của một đứa trẻ, sẽ mất một thời gian để phục hồi.

“Ồ, chúng ta đến rồi, chúng ta đến rồi.”

Chúng tôi, những người đã tham gia trại huấn luyện người thuần hóa quái vật theo gợi ý của mẹ, đang ở thị trấn Fujinomiya, thuộc tỉnh Shizuoka.

Chúng tôi đã đến chân núi Phú Sĩ.

Dù tôi cảm thấy rằng nếu tra cứu trên mạng, để đến được đây từ Tokyo sẽ mất khá nhiều thời gian và tiền bạc, nhưng đó là lúc việc làm người thuần hóa lại trở nên tiện lợi.

Nếu chúng tôi cưỡi trên lưng Kyouko, trong hình dạng Nephilim đã biến đổi hoàn toàn, đương nhiên chi phí đi lại là miễn phí.

Nhìn xuống từ độ cao vài trăm mét, chúng tôi đã có thể nhìn thấy một nhóm người dường như là những người tham gia trại.

Thoạt nhìn, các nam thanh nữ tú trông thật bình yên và hài hòa, không có vẻ gì là quá khắc nghiệt.

Có khá nhiều người hơn tôi mong đợi.

Hiện tại có khoảng 300 người tập trung.

“Haru. Em có nên hạ xuống quanh đây không?”

“Đúng vậy. Làm ơn.”

Ngay khi tôi nói xong, Kyouko bắt đầu hạ độ cao.

Rồi, từ những chấm đen mà chúng tôi có thể nhìn thấy trên mặt đất, không hiểu sao chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng la hét náo loạn.

“Uwah!? Quái vật gì thế kia!? Tự nhiên từ trên trời rơi xuống!?”

“Này. Chẳng lẽ con quái vật đó là một Nephilim!? Tôi đã thấy nó trong Sách Quái Vật!”

“Đừng đùa… Một Nephilim, cậu nói sao… Đó không phải là quái vật mà một tân binh có thể lập khế ước đâu… !?”

“…”

Có vẻ như tôi và Kyouko đã trở thành tâm điểm của mọi cuộc bàn tán.

Tôi nào có hay.

Chẳng lẽ Nephilim lại là những quái vật mạnh đến mức trở thành chủ đề hiển nhiên trong giới huấn luyện quái vật sao?

Quả thật, vì đã nhiều lần được Kyouko ra tay cứu mạng bằng thực lực chiến đấu vượt trội của cô ấy, nên nếu nói về độ hiểu rõ thì tôi hiểu rõ điều đó, nhưng…

“Haru. Đến nơi rồi đó.”

“Ừm. Có vẻ vậy.”

Theo chỉ dẫn của Kyouko, tôi nhảy xuống từ lưng của Nephilim.

Sau đó, Zonmi, Iris, Lilith-san và Manami cũng lần lượt nhảy xuống từ lưng Kyouko.

“Cái quái gì vậy chứ. Nghe nói là trại huấn luyện huấn luyện viên quái vật nên mới chịu khó lặn lội đến đây, vậy mà chẳng thấy ai trông mạnh mẽ gì cả, nhỉ, anh trai?”

“…Cái đồ người thường như cô mà cũng nói thế sao?”

Dù vậy.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy lời cô em gái mình nói cũng không hẳn là sai.

Những quái vật mà các huấn luyện viên tham gia trại huấn luyện mang theo trông không hề mạnh một chút nào.

Kiểu như quái vật hình dạng Slime hay một con dơi khổng lồ dài hai mét.

Chúng cho tôi cảm giác như mấy con quái tép riu xuất hiện trong nhiệm vụ khởi đầu của một trò chơi RPG vậy.

Mà này, em gái.

Vì em cứ tự nhiên bám theo chúng tôi đến nỗi ngay cả tôi cũng không hề nhận ra cho đến tận lúc này, nhưng tại sao em lại ở đây chứ!?

“…Hừm! Ta đồng tình với những gì cô bé vừa nói. Ta không cảm nhận được dù chỉ một phần nghìn ma lực của ngươi từ những kẻ tụ tập ở đây.

Ở một nơi như thế này chẳng qua chỉ là phí thời gian.”

“À… Iris-san? Cô có thể làm ơn đừng phát ngôn những câu kiếm chuyện ngay khi vừa đặt chân tới không?”

Mặc dù tôi đã định kết bạn với các huấn luyện viên khác khi tham gia sự kiện này… nhưng làm nổi bật đến mức này sẽ phá hỏng mọi thứ mất.

Thế nhưng.

Ngoài những lo lắng của tôi, không hiểu sao có vẻ như một nguồn đối địch bất ngờ đã xuất hiện.

“Ý tôi là, tại sao tên này, dù chỉ là một huấn luyện viên quái vật tân binh, lại có nhiều quái vật đã ký khế ước đến vậy?”

“Không, không. Đáng ghen tị hơn là cấp độ của mấy cô gái xung quanh hắn kìa! Cái đội hình gái xinh đó là sao vậy!? Tôi cứ tưởng họ là một nhóm nhạc thần tượng nào đó chứ…”

“Có nghĩ thế nào thì hắn cũng chọn quái vật dựa trên vẻ ngoài. Thật sự, hắn là loại tồi tệ nhất.”

“Khậc. Thật sao? Đáng sợ… Đừng đến gần.”

“…”

Ugh.

Mặc dù chưa đầy một phút kể từ khi đến nơi, tôi vẫn không thể tránh khỏi chuyện này…

…Tôi không phải là người nên nói, nhưng tôi kinh ngạc trước hình ảnh tiêu cực của chính mình.

Phải chăng việc kết bạn với những huấn luyện viên quái vật khác chỉ là một giấc mơ hão huyền?

Linh cảm ấy đã thoáng qua trong đầu tôi chưa đầy năm phút sau khi đến nơi.

Ba mươi phút sau.

Sau một lời chào khai mạc đơn giản, cuối cùng trại huấn luyện huấn luyện viên quái vật đã bắt đầu.

Để Lilith-san và Manami – những người không phải thành viên – đi nghỉ ngơi trước tại căn nhà gỗ đã được đặt làm chỗ ở cho chúng tôi tối nay, chúng tôi bắt đầu buổi huấn luyện thực sự.

“Chào, Kouhai-kun! Chị là người sẽ hướng dẫn trực tiếp cho em trong trại huấn luyện này, Asakura Yuina♪”

“V-vâng. Xin hãy chiếu cố ạ.”

Có vẻ như trại huấn luyện này có một hệ thống, trong đó mỗi nhóm sẽ nhận được sự hướng dẫn từ một Senpai huấn luyện viên quái vật hạng trung, và mục tiêu là để các tân binh hoàn thành ba nhiệm vụ được giao.

…Vậy thì, nếu nói về lý do tại sao tôi lại được một Senpai huấn luyện viên quái vật hạng trung hướng dẫn riêng, thì như bạn có thể đoán, đó là vì tôi đang bị những huấn luyện viên khác xa lánh.

Vì tôi không thể tìm được dù chỉ một tân binh để lập nhóm cùng, tôi buộc phải thành lập một nhóm một người.

Để đưa ra một ví dụ dễ hiểu… cảm giác này giống như khi bạn không tìm được ai để bắt cặp trong giờ thể dục, và buộc phải bắt cặp với giáo viên vậy.

“Tôi đã nghe tin đồn về cậu rồi! Cậu có phải là con trai của huấn luyện viên quái vật huyền thoại… Kusumi Kanae không!?”

“… Cô biết về mẹ không?”

“Đương nhiên rồi!”

*RẦM* Yuina vồ lấy hai tay tôi.

Mà nói thật, từ nãy đến giờ, cô nàng này… cứ hớn hở một cách vô cớ.

Cái khoảng cách khi nói chuyện cũng gần đến đáng sợ.

Cô ấy cứ ghé sát lại như thế, khiến tôi có thể thấy rõ khe ngực của Yuina qua cổ áo, nhưng vì điều đó khá tiện lợi cho tôi, nên tốt nhất là cứ im lặng.

“Kanae-san được mệnh danh là người mạnh nhất, ngay cả trong số mười Thuần Thú Sư cấp cao hiện tại đấy… Cô ấy là người mà em cực kỳ ngưỡng mộ.

Kanae-san là một người phụ nữ sở hữu sức mạnh phi thường đến nỗi, có lần cô ấy đã một mình thể hiện sức chiến đấu ngang ngửa hai ngàn Thuần Thú Sư cơ đấy.

Này, Kouhai-kun? Khi trại huấn luyện này kết thúc, cậu xin chữ ký của Kanae-san giúp mình nhé!?”

“… À. Vâng. Không thành vấn đề ạ.”

“Thật sao!? Cảm ơn cậu nhiềuuuu!”

“!?”

Vỡ òa cảm xúc, Yuina *ÔM CHẶT* lấy tôi.

Tuyệt thật…!!

Đây không phải là ngực của quái vật… Cũng không phải của người thân ruột thịt… Mà là cảm giác từ vòng một của một cô gái bình thường… đúng không…!?

Yuina… Nếu so với những cô gái quanh tôi như Zonmi hay Kyouko, nhan sắc của cô ấy có phần kém hơn một chút, nhưng ngược lại, cô ấy lại là kiểu người có nét đáng yêu mộc mạc làm nên điểm cuốn hút.

Nói cách khác… là kiểu con gái xinh nhưng không quá mức rực rỡ ấy mà?

Nếu Zonmi hay Kyouko là những tuyệt sắc giai nhân được chọn ra từ hàng vạn người, thì Yuina lại thuộc kiểu mà ở trường nào cũng có hai ba cô… một cô gái xinh xắn cực kỳ phổ biến, dễ dàng tìm thấy ở bất cứ đâu.

Cái vẻ đáng yêu gần gũi như thế này, cá nhân tôi thấy rất chạm đến trái tim mình…

“““…”””

Giữa muôn vàn chuyện đó, đối với tôi… có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi được tận hưởng cảm giác tiếp xúc với một cô gái bình thường, không phải quái vật hay người thân.

Từ phía sau lưng, tôi cảm thấy một luồng ma lực đáng sợ tràn ngập sát khí.

“… S-sai rồi? Đây… Anh sai rồi?”

“Gì cơ? Nhưng tôi đã nói gì đâu… Sao lại hoảng hốt thế? Chẳng lẽ cậu tự biết mình đã làm gì sai à?”

“Không… Không phải thế…”

“Không sao đâu. Haru, vì cậu không làm gì sai cả, sao không tự tin lên chút nữa đi? Không sao đâu. Haru, vì cậu không làm gì sai cả.”

“…”

“Khặc khặc khặc. Thuần Thú Sư. Nếu ngươi nói rằng đừng xen vào chuyện của ngươi… Ngươi cứ tiếp tục bị mê hoặc bởi hai cục thịt béo ú kia đi. Nhưng rồi… Lựa chọn đó có thể khiến ngươi phải trả giá bằng mạng sống đấy.”

“… Tôi xin lỗi sâu sắc.”

Không chịu nổi áp lực từ ba cô nàng quái vật, tôi dập đầu mạnh đến mức làm lún cả nền đất.

Maou_na_Ore_to_Fushihime_no_Yubiwa_5_p055.png

“???”

Như thể kinh ngạc trước hành động của tôi, Yuina nghiêng đầu.

“… Ra vậy. Chúng ta phải di chuyển cái thùng này đến chỗ có cắm cờ à?”

Bắt đầu với trại huấn luyện, nhiệm vụ đầu tiên được giao cho chúng tôi là một bài kiểm tra sức mạnh và thể lực.

Trước mắt chúng tôi hiện tại là một chiếc thùng sắt nặng khoảng ba trăm cân và dài hai mét ở mọi kích thước.

Có vẻ như nếu chúng tôi có thể mang chiếc thùng này đến một nơi trên sườn núi có cắm cờ, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

“Đúng vậy đó♪ Đương nhiên, các cậu phải hợp tác với những người bạn quái vật của mình! Tuy nhiên… hãy cẩn thận vì có giới hạn thời gian nhé.”

“… Giới hạn thời gian?”

“Đúng vậy. Khoảng cách từ điểm xuất phát này đến sườn núi là khoảng 3.000 mét thì phải?

Thời gian cho phép đối với các Thuần Thú Sư tân binh là một ngày. Nói cách khác, nếu các cậu không thể mang nó đến đích đúng 24 giờ kể từ bây giờ, hãy nhớ rằng các cậu sẽ bị loại ngay lập tức đấy.”

“… Đã hiểu.”

Mặc dù đây là một thử thách khó khăn, nhưng tin hay không thì tùy, chúng tôi đã phải trải qua rất nhiều gian nan rồi.

Với sức lực của bốn người bọn tôi, chắc chắn sẽ không đến nỗi bị loại vì hết giờ đâu.

Cứ như thể đọc thấu được sự nhẹ nhõm trong lòng tôi, Yuina-san khẽ "phì phì phì" cười một cách đầy ẩn ý.

"À tiện thể nhắc luôn, mỗi năm có đến 3 trên 10 tân binh phải bỏ cuộc ở vòng thử thách này đấy nhé. Kỷ lục nhanh nhất mà các huấn luyện quái vật tân binh từng lập được là 1 phút 20 giây… Cơ mà, người lập ra kỷ lục đó là Kanae-san, một huyền thoại đấy, nên mọi người không cần quá bận tâm đâu. Để mọi người dễ hình dung hơn, tôi sẽ cho biết thời gian trung bình của huấn luyện quái vật hạng trung là khoảng 4 tiếng, còn huấn luyện quái vật hạng ưu thì chỉ mất chừng 10 phút thôi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, kouhai-kun có thể sẽ được thăng cấp đấy, cố lên!"

"Dạ, tôi hiểu rồi."

Huấn luyện quái vật tân binh, 24 tiếng. Huấn luyện quái vật hạng trung, 4 tiếng. Huấn luyện quái vật hạng ưu, 10 phút? Khoảng cách thời gian giữa các cấp bậc thật sự là một trời một vực.

"Cứ giao cho tôi!"

Trong khi tôi còn đang thảnh thơi suy nghĩ mấy chuyện đó, Kyouko đã hăm hở tiến lên mà chẳng chút ngần ngại, khí thế phải nói là kinh người.

"Được thôi. Không thành vấn đề."

Nghĩ lại thì, giao cho Kyouko – người mạnh nhất trong bốn chúng tôi – có lẽ là lựa chọn hợp lý nhất. Sau thử thách này còn hai thử thách nữa. Nếu giao hẳn thử thách này cho Kyouko, những đồng đội khác của tôi có thể giữ sức cho các vòng tiếp theo.

"Ehehe. Đến lúc tôi tỏa sáng rồi… Nhìn đây này!"

Vừa dứt lời, Kyouko tháo chiếc vòng tay đang đeo ra và tung lên trời.

Cái gì thế này. Chiếc vòng tay chợt biến hình trong nháy mắt, trở thành một cây đại kích khổng lồ.

"Aaah. Giờ cô nhắc tôi mới nhớ, còn có chiêu đó nữa chứ [31]?"

Thế nhưng… Đó là lúc tôi rơi vào tình thế hiểm nghèo khi ba đồng đội Zonmi, Kyouko và Iris cố gắng ký khế ước với tôi bằng vũ lực. Cảm giác như chuyện đã xảy ra rất lâu rồi… Giống như lần Kyouko dùng cây đại kích này hất tung cả một chiếc xe tải lớn vậy.

Thế là, Kyouko vung đại kích vào container, khiến nó xoay tròn trên không trung,

"Bí kỹ: Nguyệt Ảnh Phi Cước!"

Cô bé hét lớn.

Uwah. Mình nhớ quá đến phát khóc luôn rồi.

"!?"

Và, khi tôi còn đang chìm đắm trong những ký ức hoài niệm, một điều bất ngờ đã xảy ra. Cái container sắt mà Kyouko hất lên trời, bằng một lực tương tự, cứ thế bay lên mà không hề rơi xuống. Nó bay lên. Nó cứ bay lên mãi.

*RẮC RẮC!*

Chiếc container bị ném đi, vẽ thành một đường parabol đẹp mắt, rồi lao thẳng vào cột cờ đánh dấu đích, đập nát nó tan tành.

"“““…””””"

Tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.

Kyouko này… Sức mạnh thương hiệu của cô bé đã được mài giũa và giờ còn khủng khiếp hơn trước nữa.

"Fufun ♪ Thế nào? Mọi người có nhìn tôi bằng con mắt khác chưa? Với thành tích này, tôi sẽ giành MVP của buổi cắm trại!"

"Thật sao?…"

Chắc chắn rồi, cái này… Đây có phải là thử thách mà một huấn luyện quái vật tân binh thông thường phải mất cả ngày để hoàn thành không?

"Yuina-san. Tiện thể hỏi, giờ là mấy giờ rồi ạ?"

"Ơ-ờmmm… 1 phút 24 giây!? K-cái này… thật không thể tin nổi!"

"Chậc. Không đạt được thời gian của Kanae-san sao?"

"Thật đáng thất vọng. Thêm tận bốn giây ư? Nếu cô không nói mấy lời vô ích ban đầu, cô đã có thể vượt qua rồi."

"Thôi nào, cho dù có bận tâm về kỷ lục thì cũng chẳng ích gì. Với lại, kỷ lục đó chắc Kanae cũng lập được từ khi cô ấy còn là một huấn luyện quái vật tân binh mà thôi."

"… Hả? Hả? Mấy người! Sao mà bình tĩnh thế được!? Mặc dù tôi nghĩ đó chỉ là tình cờ, nhưng chúng ta vừa lập một kỷ lục sẽ được ghi vào lịch sử các huấn luyện quái vật đó!?"

"Eeeh. Nhưng em không quan tâm kỷ lục… Em chỉ muốn được ghi dấu trong tâm trí Haru thôi [32]."

"… Cô đang cố nói mấy lời khéo léo đó hả!?"

"Ui da!"

Thấy Kyouko đắc ý vì thành tích tốt vừa đạt được, tôi búng vào trán cô bé một cái.

Nhiệm vụ thứ hai chúng tôi được giao là một thử thách về sức bền và sự bình tĩnh. Luật chơi rất đơn giản.

Đại khái, đây là một trò chơi tìm kho báu, hay nói đúng hơn, chúng tôi phải tìm và lấy một viên “đá sức mạnh ma thuật” được giấu kín trong sâu thẳm một hang động.

Hơn nữa, hang động này còn chằng chịt bẫy rập, và theo lời Yuina, độ khó của nó đã lên một tầm cao mới so với nhiệm vụ đầu tiên.

“... Chiharu này. Nhiệm vụ này cứ để tôi lo được không?”

“Hiểu rồi. Lần này là lượt của Zonmi.”

Phù hợp, rất phù hợp ấy chứ.

Mối bận tâm lớn nhất của tôi là lỡ có ai đó bị thương vì mắc bẫy trong hang. Nhưng với Zonmi, một thành viên tộc undead có khả năng hồi phục, thì chẳng có gì phải lo cả.

“Hậu bối-kun. Nãy giờ cậu không thấy mình dựa dẫm vào con gái quá nhiều sao?”

“... Tôi đặt niềm tin vào họ.”

Trước câu hỏi mà Yuina-san nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ, tôi buột ra một câu nghe cho ra vẻ tốt đẹp.

“Hừm. Tôi thấy bây giờ cái mà hậu bối-kun cần chính là một chút ‘khoảng trống’ đấy.

Nhiệm vụ thứ hai mà hậu bối-kun sắp đối mặt này, mỗi năm chỉ có 5 trên 10 tân binh thuần hóa quái vật vượt qua được, và tệ nhất là chưa đến một phần trăm trong số đó hoàn thành mà không hề hấn gì.

Trước một nhiệm vụ mà chỉ cần một chút sơ suất, tệ nhất là cậu có thể mất mạng, chúng ta hãy xem thử con quái vật của hậu bối-kun có thể tiến xa đến mức nào.”

“...”

Dù cô có nói là mất mạng... nhưng trước tiên, đối phó với tộc ghoul – vốn đã nửa sống nửa chết rồi, thì tôi không nghĩ đó là một mối đe dọa lớn đến thế.

Và, nếu có thể, tôi muốn tin rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm.

Có phải tôi đang nghĩ quá nhiều không?

Từ sau khi chứng kiến màn trình diễn gần đây của Kyouko, tôi cảm thấy lời tiên đoán của Yuina-san chẳng có vẻ gì là chắc chắn cả.

Sau đó, chúng tôi đợi khoảng một tiếng đồng hồ.

“Phù... Mất thời gian hơn tôi nghĩ đấy.”

Từ trong hang, chúng tôi nghe thấy giọng của Zonmi.

“Thế... Hả? Mới có một tiếng kể từ khi bắt đầu thôi mà... Cô bảo là đã hoàn thành rồi sao!?”

Yuina-san thốt lên kinh ngạc, liếc nhìn Zonmi, người vừa xuất hiện với viên đá sức mạnh ma thuật trên tay.

“... Hả?”

“... Này này.”

Đương nhiên là chúng tôi đều ngỡ ngàng.

Khắp người Zonmi, không hiểu sao... rìu, dao, tên, giáo.

Cơ thể cô bị xuyên thủng bởi vô số các loại vũ khí chết người từ mọi thời đại và mọi nơi, trông kinh tởm đến mức bạn sẽ vô thức muốn làm mờ nó đi.

Chuyện quái gì đã xảy ra vậy... Từng quen biết Zonmi đã lâu, tôi hiểu ngay.

Dù sao thì, bên trong hang động rất tối.

Không có cảm giác đau đớn, Zonmi, không hề nhận ra mình đã kích hoạt bẫy, hẳn đã tìm thấy kho báu bên trong hang.

Kết quả là, cô ấy trông như một loài nhím biển mới... Đại loại thế.

“Cô thật gan dạ khi lừa người khác đấy, thuần hóa quái vật trung cấp. Chẳng có cái bẫy nào đâu, cô biết không?”

Zonmi nói, khắp người bê bết máu và nội tạng rò rỉ ra ngoài.

“Hii!?”

Nhìn thấy bộ dạng kinh tởm như vậy, chân Yuina-san vô thức nhũn ra và cô khuỵu xuống đất.

“... Khà khà khà. Kusumi Chiharu. Cậu đã trở nên kiêu ngạo rồi đấy. Tôi sẽ giết cậu. Cậu... Một ngày nào đó tôi sẽ giết cậu.”

Nhiệm vụ cuối cùng là một bài kiểm tra tổng hợp sức mạnh chiến đấu.

Đó là một cuộc đối đầu trực tiếp một chọi một với người huấn luyện quái vật trung cấp phụ trách.

Tuy nhiên, vì một trận đấu một chọi một thực sự rất bất lợi cho người huấn luyện quái vật tân binh, nên có vẻ như chỉ cần hạ gục đối thủ một lần là có thể vượt qua.

Nếu nói về tình trạng của Yuina-san, như bạn thấy, nó đã thay đổi đột ngột so với lần đầu chúng tôi gặp mặt.

Mặc dù trước đó cô ấy vẫn gọi tôi là “hậu bối-kun♥” một cách thân thiện và cười tươi như một thiên thần, thì giờ đây cô ấy gọi thẳng tên tôi. Cả họ lẫn tên nữa chứ.

Ngay cả tôi, người bị những người xung quanh chê là đầu óc kém cỏi, cũng có thể phần nào đoán được lý do cho sự thay đổi hoàn toàn của Yuina-san.

Bởi vì tôi, dù chỉ là một người thuần hóa quái vật tân binh, nhưng từ trước đến nay lại liên tục lập kỷ lục, điều này đã làm tổn thương lòng kiêu hãnh của Yuina-san, một người thuần hóa quái vật trung cấp.

“Triệu hồi—Ogre.”

Thế là, Yuina-san, với vẻ hậm hực rõ ràng, đã triệu hồi một con quái vật khổng lồ.

Từ đầu đến chân, nó phải cao chừng 7 mét chứ nhỉ?

Đó là một con quái vật vô cùng mạnh mẽ, vung vẩy cây rìu to tướng.

Tôi hiểu rồi.

Đúng là khác hẳn với những con quái vật ký khế ước của các tân binh thuần hóa mà tôi từng thấy trong lễ nhập học.

Quái vật triệu hồi của Yuina-san đúng như mong đợi từ một người thuần hóa trung cấp, xem ra chiến lực cũng không hề tầm thường.

“Người thuần hóa quái vật. Ngươi không định để việc này cho ta ư?”

“…”

À thì. Phải rồi.

Tôi nghĩ nếu theo lượt thì đúng là như vậy.

Tuy nhiên, trong số tất cả, lại đúng lúc này đến lượt Iris, con quái vật ký khế ước mạnh nhất của tôi…

“… Cứ giao cho cô đấy, nhưng làm ơn chỉ cần hạ gục nó thôi nhé? Đừng dốc hết sức quá?”

“Ừm. Ta biết rồi.”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, Yuina-san nở một nụ cười tự mãn.

“… À há. Kouhai-kun. Đây có phải là một lựa chọn sai lầm không?”

“… Có thể là vậy.”

Khi tôi thành thật thừa nhận, Yuina-san lại trở về với nụ cười thiên thần y hệt lần đầu chúng tôi gặp mặt.

“Thôi nào♥ Không sao đâu. Tôi sẽ để cô bé đó làm đối thủ của Oo-chan.

Đấy là lý do tại sao cậu vẫn chỉ là người mới tập tành.

Oo-chan. Đừng quá nghiêm túc và cứ nhẹ tay với bé cưng của Kouhai-kun… ơ, ogyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”

“…”

Chuyện đó… kết thúc trong chớp mắt.

Ngọn lửa do Iris phun ra đã nuốt chửng hoàn toàn con Ogre Oo-chan trong tích tắc và khiến nó mất khả năng chiến đấu ngay lập tức.

“À… Senpai. Đừng bận tâm quá. Tôi dám chắc rằng chúng tôi mới là những kẻ bất thường, chứ không phải Senpai yếu đâu…”

Tôi buông lời an ủi vị tiền bối đã bật khóc vì sốc.

Tuy nhiên, chẳng hiểu sao, lời an ủi của tôi lại phản tác dụng, càng làm tổn thương lòng tự tôn của Senpai hơn nữa.

“Huhu. Không chơi nữa! Tôi… Nếu biết phải chịu trách nhiệm với những đứa trẻ như vậy, thì thà tôi đừng đến trại huấn luyện còn hơn…”

Yuina-san nói với đôi mắt đẫm lệ.

“Hãy nhớ lấy! Cậu… Cái tên biến thái cuồng quái vật, kẻ có dàn harem!”

“…”

Cuồng quái vật ư?

Tôi thì không dám nói ra, nhưng đó là một lời lẽ khá độc địa.

Ngay cả tôi, nếu có thể, cũng muốn… Hẹn hò với một người như Senpai đây, một cô gái nhân loại dễ thương bình thường…

Lần này, tôi lại lặng lẽ thức tỉnh với sự thật rằng “sự nổi tiếng của mình chỉ giới hạn ở các cô gái quái vật và những người ruột thịt”.

Hoàn thành chương trình ban đầu dự kiến kéo dài một tuần chỉ trong chưa đầy hai giờ, tôi đi đến ngôi nhà nhỏ được chuẩn bị làm nơi trú ngụ của chúng tôi.

Zonmi, Kyouko và Iris, ba người họ dường như có một chương trình bổ sung đặc biệt dành cho quái vật, và mặc dù chúng tôi đã lên kế hoạch hành động khác, nhưng thật khó để nghĩ rằng có sát thủ nào sẽ đến nhắm vào cơ thể tôi.

Dù vậy, do thái độ muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối, Zonmi sẽ ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi đến được ngôi nhà nhỏ.

“Tuy nhiên… Chúng ta kết thúc sớm quá. Cái trại huấn luyện người thuần hóa quái vật…”

Mặc dù đã mất đi nhiều thứ, nhưng tôi không nghĩ mình thu được gì cả.

“Chuyện đó cũng đành chịu thôi.

Dù danh hiệu của cậu, Chiharu, là người thuần hóa quái vật tân binh, nhưng tôi tin rằng sức mạnh thực sự của cậu đã gần đạt đến cấp độ người thuần hóa cấp cao rồi.”

“Ừm. Thật vậy sao?”

Thực ra, sức mạnh thật sự của tôi sẽ xếp hạng ở đâu trong số những người thuần hóa quái vật nhỉ?

Tôi không thể nào nắm rõ vị trí của mình.

Trong trường hợp của tôi, kẻ thù đầu tiên mà tôi đối đầu… gã đàn ông mặc vest đen đã có thể được gọi là người thuần hóa cấp cao, trực giác này khiến tôi hoàn toàn choáng váng.

“Để thi lên cấp, những huấn thú sư mới vào nghề cần có ít nhất một năm kinh nghiệm. Riêng cậu thì khác, Chiharu này… Một khi hoàn thành thời gian thực tập, cậu sẽ được thăng cấp lên huấn thú sư cao cấp ngay tắp lự thôi.”

“Nghe hay đấy.”

Nhân tiện, cuộc sống của những người làm huấn thú sư thì như thế nào nhỉ?

Tôi bèn đi hỏi Lilith-san.

Những người trở thành huấn thú sư, cuối cùng ai cũng không ngoại lệ, đều sẽ trực thuộc một công ty “ma” của Hiệp hội Huấn thú sư Quốc tế (IMA). Về mặt xã hội, họ có địa vị chẳng khác nào một nhân viên công sở bình thường, làm việc quần quật mà thôi.

À mà còn nữa, những huấn thú sư mới vào nghề, trong vòng một năm đầu thời gian thực tập sẽ không được trả lương, nhưng sau đó thì họ sẽ bắt đầu được nhận lương theo năng lực cá nhân hay sao ấy.

Nếu họ trở thành huấn thú sư cấp cao, có vẻ họ sẽ nhận được mức thù lao ngang với Giám đốc điều hành của một công ty niêm yết trên Sàn giao dịch chứng khoán Tokyo Mục Một[34] (thu nhập khoảng 10.000.000 yên[35]/năm?).

… Tôi không biết nói gì về cái khoản tiền quá đỗi thực tế này.

Ấy vậy mà một nghề nghiệp tưởng chừng cổ tích như huấn thú sư lại thực sự tồn tại, và nó còn giúp họ có cuộc sống ổn định về nhiều mặt.

“Mừng anh về nhà, ông xã.”

Sau khi từ biệt Zonmi, tôi trở về căn nhà gỗ mà chúng tôi đang ở.

Tôi tùy tiện mở cửa căn nhà gỗ.

“Ông xã. Là Manami đây? Là MANAMI đây? Hay là ma-na-mi đây?[36]”

Vậy là, cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt tôi khi bước vào phòng chính là em gái tôi đang mặc một chiếc tạp dề khỏa thân một cách hết sức tự nhiên.

“… Em đang làm gì vậy?”

Khi tôi hỏi với vẻ mặt khinh bỉ, Manami *JIGGLE* ưỡn ngực ra.

“Em nghĩ, ‘Không được rồi~ Mình cứ mãi bị đóng khung trong vai trò em gái thế này sao~’.

Vì vậy, hôm nay Manami đã quyết định thay đổi kế hoạch và sẽ đóng vai người vợ mới cưới yêu thương, đón chồng về nhà và phục vụ anh, onii-chan.”

“…”

“Quyết định” cơ à…

Vẫn bốc đồng từ đầu đến chân như mọi khi nhỉ…

“Vậy thì. Ông xã. Bữa tối đã sẵn sàng, bồn tắm đã sẵn sàng và ‘dịch vụ ban đêm’ cũng đã sẵn sàng. Anh muốn bắt đầu từ đâu đây?”

“… Có rất nhiều điều anh muốn nói với em, nhưng trước hết, hãy mặc đồ vào đi đã.”

Khi tôi phun ra lời đó, Manami nhìn tôi với ánh mắt ngước lên và cất giọng ngọt xớt.

“… Mồ. Ông xã, anh đúng là đồ xấu-xa-hâm-dở.”

“… Câm đi.”

Dù bình thường em gái tôi đã làm và nói rất nhiều điều đáng ghét rồi, nhưng do cái “thiết lập” kỳ quặc này, sự khó chịu lại tăng lên gấp ba lần.

Tôi không cần phải chiều theo những trò lập dị của em gái tôi nữa.

Và rồi tôi nhận ra có người không có mặt ở đây.

“? Nói mới nhớ, Lilith-san đi đâu rồi?”

Nếu tôi nhớ không nhầm… Chúng tôi đã sắp xếp để cô ấy trông coi căn nhà gỗ cùng với Manami cho đến hết đợt cắm trại mà.

“À. Nếu là về cô nàng ngực khủng… à ý em là, người vợ bé, cô ấy đang trốn trong cái bóng kia kìa, em nghĩ vậy?”

“… Vợ bé?”

Em ấy lại nói đùa kiểu gì vậy…

Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy Lilith-san đang trốn trong bóng của một cây cột, mọi nghi ngờ của tôi tan biến ngay lập tức.

“À… Lilith-san. Cô đang làm gì vậy?”

“Hii!?”

Ngay khi tôi chạm mắt với cô ấy, Lilith-san lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Cái quái gì thế này… Hôm nay cô ấy đang ở trong một tình trạng mà rất khó để tìm một chỗ nào đó để nhìn mà không phải ái ngại.

Tạp dề khỏa thân.

Đúng là tạp dề khỏa thân.

… Bình tĩnh mà nghĩ lại, tôi xin nhắc lại rằng việc nhìn thấy em gái tôi mặc tạp dề khỏa thân trước đây đã đủ thấy nực cười rồi.

Khác với trạng thái bình thường của em gái tôi với cái bản tính đáng ghét ăn sâu khiến người ta khó chịu, hình ảnh Lilith-san trong chiếc tạp dề khỏa thân lại gây kinh ngạc theo nhiều nghĩa.

S-sức công phá này là sao đây?

Hình như hồi tiểu học, tôi từng đọc trong sách đạo đức rằng, lúc gặp khó khăn thì bạn bè chính là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.

Khó khăn lắm tôi mới giữ được chút lý trí, bằng cách cố gắng mường tượng ra hình ảnh Youhei trong bộ đồ thỏ.

… Không, không đúng.

Vòng một đầy đặn đến mức làm căng tràn chiếc tạp dề của Lilith-san, cùng với vòng ba căng mọng, đầy đặn nhưng hớ hênh, dường như ẩn chứa sức mạnh đủ để thổi bay lý trí của tôi ngay lập tức nếu tôi lỡ lơ là dù chỉ một giây.

“Ehehe. Thế nào ạ?

Chồng yêu. Đây là cơ hội của anh đó, trước khi tên thây ma và những người còn lại về nhà!

Chúng em sẵn sàng phục tùng bất kỳ mệnh lệnh “biến thái” nào mà oniichan… ý em là… Chồng yêu yêu cầu!”

“… Khụ!”

Cảm giác này là sao đây chứ.

Có lẽ vì tôi đã bị kích thích bởi viễn cảnh chiếc tạp dề trần trụi của Lilith-san.

Cứ như thể bạn chuẩn bị cho ai đó món ớt họ ghét và món bít tết Salisbury họ yêu thích, rồi đưa ra món ăn mới lạ là ‘ớt nhồi thịt’ vậy, thế là họ có thể ăn cả hai món đó một cách ngon lành…

Maou_na_Ore_to_Fushihime_no_Yubiwa_5_p077.png

Nếu giữ được cái đầu lạnh và suy nghĩ kỹ, tôi có thể nhận ra sự kỳ quặc trong nháy mắt, nhưng ngay lúc này, tôi, khi nhìn thấy em gái mình trong chiếc tạp dề hở hang, lại kết thúc với suy nghĩ “có lẽ đây chính là nó”.

“Vâng…! Tuy tuyến đường cá nhân đã vô vọng, nhưng nếu chúng ta đi theo tuyến hậu cung thì biết đâu Manami và oniichan sẽ thành đôi…!

Đây là cơ hội cuối cùng! Manami!

Nếu em dẫn oniichan vào tuyến hậu cung, lợi dụng lúc hỗn loạn này, em thậm chí có thể… làm tình với oniichan…!”

Nhờ lời lẩm bẩm đáng sợ của em gái tôi mà tôi kịp hoàn hồn.

“… Hả!”

Chết tiệt.

Đây là mục đích của em gái tôi sao!?

Con bé suýt chút nữa đã lừa tôi vào cái bẫy hiểm độc đó rồi!

“Hức… Chiharu-sama.

Làm ơn tha cho em. Em, để làm sạch hình ảnh của loài Succubus… đã thề sẽ giữ thân trong sạch…!!

Nếu giờ em mà làm chuyện gì đó không đứng đắn, em sẽ không thể nào đối mặt với bản thân trong quá khứ được nữa…”

“Nếu cô không thích thì tại sao lại ở trong bộ dạng đó…?”

“Ừm… Chuyện đó… cô thấy đấy…”

Khi Lilith-san đang tìm kiếm ai đó giúp đỡ, em gái tôi nhanh chóng lên tiếng ngắt lời cô ấy.

“Cô nàng ngực bự. Tôi nghĩ cô nên ngậm miệng lại thì hơn~”

“…!”

“Fufufufu. Không có gì đâu mà… Có nên để Manami cho oniichan xem ‘thứ đó’ mà cô ấy đã quay lại bằng điện thoại di động không nhỉ~”

“!?”

“Nhưng, oniichan chắc chắn sẽ bị sốc lắm đó~.

Dù thế nào đi nữa, cô nàng ngực bự với tính cách ngây thơ của mình sẽ không bao giờ lạm dụng vị trí người giúp việc để làm này làm kia với đồ giặt của oniichan đâu mà…”

“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”

Khi Manami bắt đầu nói.

“!?”

Lilith-san đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh vang vọng khắp căn nhà gỗ, chặn đứng lời của em gái tôi.

Ngay sau đó, Lilith-san, để Manami không nói thêm lời nào, đã nhanh chóng dùng chính thân phận của mình để bịt miệng em gái tôi lại.

“… Moàng… Moàng!!”

Cùng đường, Manami, với khuôn mặt úp chặt vào bầu ngực của Lilith-san… Cuối cùng, vì thiếu oxy, với một tiếng “chín!” cuối cùng, con bé ngất lịm đi như thể linh hồn đã thoát ra khỏi miệng.

Hừm, hừm.

Đôi gò bồng đảo đó… cũng có ích thật, nhỉ.

Hay tôi đang nghĩ quá nhiều?

Hình như đã từng có một sự kiện tương tự thế này rồi thì phải…

Cứ thế, nhờ một cuộc “chia cắt nội bộ” bất ngờ (?), tôi đã thoát khỏi sự cám dỗ của em gái mình.

Hai giờ sau đó.

Sau khi hội ngộ với bộ ba quái vật vừa trải qua khóa học bổ sung, chúng tôi đã ăn bữa tối do Lilith-san chuẩn bị một cách ngon lành.

Lilith-san, đúng như mong đợi ở một người hầu gái chuyên nghiệp, là người nấu ăn ngon nhất trong số chúng tôi.

Kể từ khi Lilith-san sống nhờ ở nhà Kusumi, công việc nhà dường như đã trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Ăn tối xong, tôi tắm qua loa cho mát người rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ. Thế mà đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua.

Tôi đang bứt rứt. Chẳng có chút buồn ngủ nào cả.

Đã gần ba tiếng kể từ khi tôi nằm xuống giường và nhắm mắt. Dù đã hơn hai giờ sáng rồi, nhưng nghĩ đến những gì sẽ phải làm sắp tới, lòng tôi cứ quặn thắt và không tài nào chợp mắt được.

Thật sự, tôi phải làm sao đây…? Phải chọn một trong số những cô gái đáng yêu đang vây quanh mình…

Khi chuyến cắm trại này kết thúc, các cô ấy sẽ yêu cầu tôi một câu trả lời nào đó. Dù vậy, nếu tôi cứ né tránh một cách cưỡng ép, có thể vấn đề sẽ tạm thời được hoãn lại, nhưng… thật sự, điều đó sẽ kéo dài được đến bao giờ chứ?

Dù bằng cách này hay cách khác… Ngay cả khi cố gắng hoãn lại câu trả lời, tôi có linh cảm rằng mình sẽ sớm chạm đến giới hạn.

Từ bỏ ý định cố ngủ, tôi rời khỏi giường. Khi bước vào phòng khách để uống chút nước vì cổ họng khô khốc, tôi chợt thấy bóng một cô gái đứng ở ban công căn nhà gỗ lướt qua tầm mắt.

Khi tôi mở cửa trượt, làn gió đêm mát lành, dễ chịu tràn vào phòng khách.

“…Manami. Em đang làm gì vậy?”

Tôi cất tiếng gọi khi nhận ra đó là em ấy.

Đêm nay, tôi không thể để Manami ở một mình. Bằng cách nào đó… ý nghĩ mơ hồ ấy chợt thoáng qua trong lòng tôi.

“Không có gì ạ. Thật sự không có gì. Chỉ là đang ngắm sao thôi.”

“…Sao ư?”

Khi tôi ngước nhìn lên như Manami nói, quả thật đêm nay, với bầu trời quang đãng không một gợn mây, là cơ hội tuyệt vời để ngắm sao. Cảnh tượng tuyệt đẹp mà bạn không thể thấy ở thành phố, khiến người ta theo phản xạ phải nín thở.

“Heeeh. Ngay cả Manami cũng ngắm sao sao.”

Khi tôi buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, Manami nhìn tôi với vẻ khinh bỉ:

“…Anh hai. Anh nghĩ em gái anh là thứ sinh vật không rõ nguồn gốc bò ra từ tận cùng địa ngục hay sao?”

“Ơ? Anh nói sai à?”

Ít nhất đối với tôi, cô em gái này… tôi xem em ấy là một sinh vật phi nhân tính còn quái dị hơn cả quái vật.

“Tất nhiên là anh sai rồi!! Rõ ràng Manami sẽ bị tổn thương nếu bị nói như vậy chứ!”

“…Không. Anh xin lỗi. Tất nhiên anh chỉ đùa thôi.”

Tôi biết mà.

Xem ra, chúng tôi đã là anh em hơn mười năm rồi. Tôi biết em gái mình có một mặt rất con gái một cách bất ngờ.

“Anh hai. Anh có định quyết định ai sẽ là người yêu của anh trong chuyến cắm trại này không?”

“…Ừm. Đại khái là vậy.”

“Chỉ để xác nhận thôi, Manami không nằm trong số các ứng cử viên phải không?”

“…”

Đúng là như vậy, nhưng vì cảm thấy điều đó quá tàn nhẫn, tôi vờ như không nghe thấy và giữ im lặng.

“Thế à—? Tình yêu đầu của em kết thúc ở đây sao—?”

*Thở dài*

Cô em gái tôi lẩm bẩm, đoán được những suy nghĩ ấy của tôi. Dường như, ngay cả không cần lời nói, em ấy cũng có thể đoán được ý định của tôi.

…Không.

Tôi sẽ nói rằng em gái tôi là một cô gái nhạy cảm hơn bất kỳ ai và có khả năng đọc được tâm trạng tốt hơn bất kỳ ai.

“Bằng cách nào đó… Kể từ khi Zonmi-san đến nhà mình, em đã có cảm giác mọi chuyện sẽ như vậy. Anh hai, một ngày nào đó… Anh sẽ không đi đến một nơi mà bàn tay em không thể chạm tới chứ, hình như là vậy.”

“…Zonmi-san?”

Thật bất ngờ, em gái tôi gọi Zonmi, người mà em ấy chỉ gọi là zombie, bằng tên thật của cô ấy lần đầu tiên.

“…Aha. Ngạc nhiên không? Không giống Manami lắm, và dù cảm thấy ghê tởm, giờ đây khi tình yêu của em đã trở thành đơn phương, em cảm thấy không cần phải coi cô ấy là đối thủ nữa. Với cơ hội này, sao em không thực sự thay đổi cách gọi nhỉ?”

“Haha…!”

Cứ cho là đến mức đó, tôi nghĩ Zonmi sẽ rất lúng túng.

Sau đó.

Chúng tôi im lặng ngắm nhìn những vì sao lấp lánh. Đã lâu lắm rồi tôi mới có một khoảng thời gian trang trọng như vậy bên em gái mình.

Tôi nghĩ mình sẽ kể một câu chuyện cũ cho em ấy nghe một lúc.

Tôi nghĩ điều tôi sắp nói ra có lẽ sẽ khiến anh bất ngờ, nhưng mới chỉ năm năm trước thôi… Khi Manami còn học tiểu học, chỉ cần nhìn mặt người lạ thôi, con bé đã là một cô bé nhút nhát đến mức sợ hãi mọi người rồi.

Maou_na_Ore_to_Fushihime_no_Yubiwa_5_p087.png

Nghe có vẻ khó tin vào thời điểm này, nhưng… Nói thẳng ra thì, suốt sáu năm tiểu học, Manami hầu như không đến lớp.

Con bé quá nhạy cảm với không khí và tâm trạng của những người xung quanh.

Nếu xét về kết quả thì, đó chính là cái "dị" bẩm sinh của em gái tôi.

Khi giao tiếp với người khác, câu chuyện thường được tạo thành từ ý định thật sự và một vẻ ngoài che đậy, nhưng em gái tôi lại có thể nhìn thấu trái tim người khác cứ như thể đọc được suy nghĩ của họ vậy.

Tôi cũng không biết tại sao em gái tôi lại có năng lực đặc biệt ấy.

Mà cái kỹ năng đặc biệt là đọc vị không khí quá mức này, đối với một cô bé tiểu học thì chẳng phải là điểm mạnh mà lại là điểm yếu.

Tại sao ư?

Chỉ vì dáng vẻ xinh xắn hơn người, con bé đã bị các bạn nam tiếp cận một cách thiếu suy nghĩ với những ý đồ không mấy trong sáng.

Chỉ vì tài năng vượt trội hơn người, con bé đã bị các bạn nữ ghen tỵ một cách vô cớ.

Manami của khi ấy… Đã phải chịu đựng tất cả những điều đó với cái thân hình bé nhỏ của mình.

… Từ bao giờ nhỉ?

Em gái tôi đã hoàn toàn mất hứng thú với những người khác ngoài tôi, từ khi nào vậy?

Trong mắt em gái tôi, chẳng có gì khác ngoài hình bóng tôi. Không hề phản chiếu bất cứ ai khác.

Không biết từ khi nào, em gái tôi đã tập trung tất cả hứng thú và sự quan tâm của mình vào tôi, và nhờ đó, con bé đã học được cách giữ cho tâm trí mình được bình yên.

Có phải quá tập trung vào người khác sẽ khiến con bé cô đơn?

Hay quá thờ ơ với người khác lại khiến con bé cô đơn?

Thật sự, cách nào mới khiến con bé hạnh phúc đây?

… Này, Manami.

Nói anh nghe đi.

Nếu, giả sử, anh… tìm được một người thân yêu và trở nên gắn bó với người đó… Thì thế giới nội tâm của em sẽ ra sao?

“PANPAKAPAAN♪ Nghe đây! Nhân dịp kỷ niệm hơn mười năm mối tình đơn phương của cô em gái nhỏ dễ thương này, có một thông báo quan trọng dành cho anh, anh trai à!”

“… Hả?”

Sau một thoáng im lặng.

Cứ như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, em gái tôi đột nhiên buột miệng nói ra điều đáng kinh ngạc ấy.

“Anh trai. Em… đã quyết định rồi. Manami… sẽ trở thành một người thuần hóa quái vật!”

“…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… Thật sao?”

“Thật mà, thật đấy, thật một trăm phần trăm luôn♪

Thật ra, em đã suy nghĩ rất nhiều kể từ khi chúng ta đến Hạ Giới, nhưng em nghĩ đây là cách tốt nhất để được ở bên cạnh anh trai—

Nếu em không thể ở bên anh với tư cách người yêu… thì từ giờ trở đi, Manami sẽ ở bên cạnh anh với tư cách đối thủ!”

“…”

À, ra vậy.

Chắc chắn rồi, như thế con bé có thể tăng thời gian ở bên tôi mà không cần phải dính dáng đến chuyện tình cảm.

Quả là một ý tưởng táo bạo, đậm chất Manami như mọi khi.

“Nhưng… Thuần hóa quái vật á, cái đó… Anh nhớ là hình như không có trong danh sách tìm việc của Hello World đâu.”

Tôi chỉ nhớ mang máng thôi, nhưng hình như cần phải được Hiệp hội Quái vật Quốc tế công nhận tài năng đặc biệt và được trao một Chiếc Nhẫn Hợp Đồng thì phải.

“Chậc chậc chậc. Anh trai ngây thơ quá đi mất~. Nhìn cái này nè!”

“!?”

Vật mà em gái tôi đưa ra khi nói vậy chính là… một Chiếc Nhẫn Hợp Đồng lấp lánh màu bạc, với thiết kế y hệt chiếc tôi đang đeo.

“Manami!? Em… lấy cái đó từ đâu ra vậy!?”

“Dễ òm à♪ Cái này, anh biết không, em lấy được một cách bình thường khi hỏi ý kiến Kana-tan đó?”

“… Hả?”

“Thật ra, nghe nói nó là một món đồ khá quý giá, nhưng nhờ tận dụng các mối quan hệ của Kana-tan, không ngờ lại dễ dàng có được đến vậy♥”

“…”

Mẹ à.

Mẹ… Dù có cưng con gái đến mấy thì cũng đừng lạm dụng quyền hạn chứ!?

“Ơ? Nhắc mới nhớ, từ khi đến trại, mình cũng chưa gặp mẹ nữa… Nhưng mà Manami này. Em có biết chuyện gì không?”

Khi tôi hỏi, Manami lắc đầu:

“Manami cũng không biết nữa, phải nói sao nhỉ… Ngay cả Manami cũng chỉ biết được hai mươi phần trăm những gì Kana-tan đang nghĩ thôi à~.

Nhưng… Có điều này, Manami có thể nói cho anh biết. Mẹ đang giấu giếm chúng ta điều gì đó.

Một điều tuyệt đối không thể nói với chúng ta… Một điều rất quan trọng—”

“Gì cơ? Là cái quái gì vậy?”

“Hehe. Manami cũng không biết nhiều đến thế đâu.”

Nói rồi, Manami thản nhiên vươn vai một cái thật dài, “Ưmmm,” rồi nhận xét:

“Vậy thì, oniichan. Đêm khuya rồi, Manami là một cô bé học sinh cấp hai ngoan ngoãn phải đi ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon~”

“… Ngủ ngon.”

Manami vội vã rời đi với những bước chân nhanh nhẹn.

Thế nhưng.

Vào khoảnh khắc đó, tôi chợt thoáng thấy khuôn mặt em gái mình, in rõ dưới ánh đèn trong phòng.

Đôi mắt em gái tôi, mà tôi đã không hề để ý cho đến tận bây giờ, lạ thường… đỏ hoe và sưng húp vì nước mắt.

“…”

Anh xin lỗi.

Anh xin lỗi, Manami.

Cái thế giới mà em gái tôi luôn ngoảnh mặt làm ngơ với người khác; nơi chỉ có em và tôi bên nhau, nơi đã nuôi dưỡng con người em từ trước đến nay… Hôm nay đã hoàn toàn bị phá tan.

Tuy nhiên.

Dù biết điều đó, nhưng ngày tôi có thể đáp lại hy vọng của em gái mình sẽ không bao giờ đến.

… Nhưng mà, Manami này.

Điều này thì anh có thể tự tin nói với em.

Chỉ cần.

Nếu chúng ta không phải là anh em ruột… Chỉ là một nam một nữ sống cùng nhau trên thế giới này… Anh chắc chắn sẽ yêu em như một người phụ nữ, không chút nghi ngờ.

… Tại sao ư?

Bởi vì anh yêu em.

Dù chúng ta có trải qua bao nhiêu chuyện phi lý… Anh sẽ luôn… Coi em là cô em gái bé bỏng đáng yêu của anh, là bảo bối của anh.

Một cô gái, dù bao nhiêu lần bị từ chối, vẫn dũng cảm thì thầm những lời ngọt ngào và tận tâm phục vụ anh… Ai mà có thể ghét em chứ?

……

Trong khi tiễn bước em gái mình, người rõ ràng chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ một cách vô ích, tôi ôm trong lòng những cảm xúc khó tả đó.

Cùng lúc.

Cái điều mà Kusumi Manami đã dự đoán Kanae đang giấu giếm.

Cái điều đó, từ từ, từ từ, bắt đầu chuyển động.

Tuy nhiên, Chiharu và nhóm của anh ta không hề hay biết rằng nó đã chắc chắn bắt đầu chuyển động.

Đây là lục địa nơi tộc undead sinh sống, Living Lodge.

Tại đó, có một vùng đất băng giá vĩnh cửu giữa mùa đông, nơi thậm chí không một con quái vật nào sinh sống.

Người thuần hóa quái vật đã nếm trải thất bại trong cuộc đối đầu với Chiharu.

Lance Patriot đang lặng lẽ chờ đợi những giây phút cuối cùng của mình bên trong một nhà tù băng được tạo nên bởi một sức mạnh khủng khiếp.

Lạnh.

Lạnh đến thấu xương.

Bên trong buồng giam, có vỏn vẹn vài tấm chăn được chuẩn bị và một lượng than hồng ít ỏi không đủ để duy trì sự sống.

Có vẻ như bọn undead khốn kiếp này nghĩ rằng mình sẽ không dễ dàng bị giết chết.

Chúng đang chờ đợi cho đến khi sự sống của mình từ từ bị rút cạn trong phòng giam này sao?

Không thể nói rằng chúng rất lịch sự với con người, đúng là một lũ đáng ghét, Lance nguyền rủa.

(… Thôi. Đã đến nước này thì chẳng có gì đáng lo nữa.)

Ngay cả khi buồng giam đã được gia cố bằng phép thuật đặc biệt, Lance, người từng được mệnh danh là “Người Thuần Hóa Linh Hồn,” vẫn sở hữu kỹ năng đã gieo rắc sự tuyệt vọng cho vô số người thuần hóa quái vật khác.

Với điều đó trong tâm trí, vẫn còn khả năng vượt ngục, nhưng… Chắc chắn bây giờ điều đó dường như không khả thi.

(… Ahaha. Không cần phải nản lòng. Bị đánh bại trong trận chiến chẳng phải là số phận thích hợp cho một kẻ lang thang sao?)

Khi ý thức dần trở nên mờ mịt, Lance nở một nụ cười tự giễu.

“… Đồ phiền phức. Đúng là có một kouhai vô kỷ luật rắc rối.”

Từ đâu đó, một giọng đàn ông vang lên.

“Cái gì. Ngươi… Sao…!?”

Mình đang mơ sao?

Người đột nhiên xuất hiện trước mặt Lance là người thuần hóa quái vật cấp trên của anh ta, được bổ nhiệm bởi hội Black Tamers.

Người đó có tên là Clarie Shernfelt.

"Chuyện trò tính sau. Giờ thì mau thoát khỏi đây đã."

"... Vô ích thôi. Nhà ngục này không phải nơi một Thú Hàng Sư bình thường có thể thoát được đâu."

"À, vậy ra... Nếu không phải là Thú Hàng Sư bình thường, thì có thể thoát được sao?"

Đúng lúc giọng nói trong trẻo của một cô gái trẻ cất lên, những tảng băng sắc nhọn đang giam giữ Lance bỗng tan vụn thành bụi.

"... Noelle!? Chẳng lẽ cả cô cũng vậy sao!?"

Noelle, với hai cánh tay đã hóa thành đôi tay của một Golem, buông lời cộc cằn với vẻ mặt bực dọc.

"... Hừ! Anh đừng có hiểu lầm. Không phải tôi quan tâm việc anh đóng băng chết ở đây đâu, nhưng... Dù sao chúng ta cũng là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng một nơi mà."

"... Mấy người rốt cuộc đến đây làm gì? Chẳng lẽ... Theo lệnh của lão đại!?"

Lance vừa hỏi, Clarie liền vội vàng lắc đầu:

"Không. Tiếc là không phải vậy.

Lão đại bây giờ... Đang giám sát khâu điều chỉnh cuối cùng cho Kế hoạch Arcadia, không còn rảnh rỗi để lo chuyện khác đâu.

Vậy nên, chuyện này... Chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra của tôi thôi.

Anh có muốn cùng chúng tôi chiến đấu không, Lance Patriot?

Sức mạnh điều khiển linh hồn của anh rất cần thiết để lão đại hiện thực hóa kế hoạch của mình!"

"..."

Lance cứng họng trước câu trả lời đường đột của Clarie.

"... Clarie-san. Xin lỗi vì đã phí hoài ý tốt của anh, nhưng tôi không định rời khỏi đây đâu."

"... Hả? Tại sao vậy chứ?"

"Nói đơn giản là, tôi sợ phải chiến đấu nữa.

Kusumi Chiharu.

... Giao chiến với gã đó thực sự là một trải nghiệm tồi tệ đến mức kinh khủng.

Không hề quá lời đâu. Gã đó đúng là kẻ mạnh nhất trên đời, sinh ra đã được định sẵn chiến thắng rồi.

Clarie-san.

Tôi... thực sự rất sợ hãi. Nếu phải nếm trải nỗi sợ đó thêm lần nữa... Thật thà mà nói, thà chết trong cái xà lim này còn hơn!"

"..."

Không chỉ đơn thuần là mất thân nhiệt.

Kusumi Chiharu. Chỉ cần nhớ lại trận chiến với gã đó, cơ thể tôi đã run rẩy vì sợ hãi.

Cứ như thể tôi không nên giao chiến với gã ta ngay từ đầu.

Tôi thực lòng không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi giải phóng giới hạn của mình.

... Nhưng, ký ức mới mẻ về thất bại ê chề do sức mạnh áp đảo của Chiharu đã khắc sâu vào tâm trí Lance.

"Sợ hãi... Tôi cũng vậy mà!

Thật tình là bây giờ chân tay tôi vẫn còn run đây. Nhưng, anh biết đấy, nếu bây giờ chúng ta bỏ đi, ai sẽ là người hỗ trợ lão đại chứ?"

Nói đoạn, Clarie đưa cho Lance một cây gậy có gắn viên đá năng lượng ma thuật.

"Không sao đâu. Anh làm được mà!

Hãy cho... thế giới thấy! Sức mạnh của chúng ta! Đây... chính là trận chiến cuối cùng!"

"..."

Cái gã này đang nói gì vậy?

Nếu nói về sức mạnh chiến đấu, người đàn ông trước mặt hoàn toàn không thể sánh bằng Lance.

Thế nhưng, có lẽ cũng chính vì điều đó.

Người đàn ông trước mặt đã trải qua vô số thất bại không thể tưởng tượng nổi, và có lẽ cũng vì vậy mà anh ta chẳng hề sợ hãi chút nào khi đối diện với thua cuộc.

(Rốt cuộc thì... Kẻ thua cuộc cũng có niềm kiêu hãnh của kẻ thua cuộc. Kiểu vậy sao? Dù tôi không có sở thích đó.)

Không nói một lời, Lance cầm lấy cây gậy gắn đá năng lượng ma thuật mà Clarie đưa cho.

(Cứ như thể vừa rút được cái xương cá mắc trong cổ họng ra... Một cảm giác thật tuyệt vời và sảng khoái.)

Lance mỉm cười, lấy ra túi bột xương rồng mà anh giấu sâu trong túi áo đề phòng trường hợp xấu nhất, rải khắp xung quanh mình, nâng cây gậy trong tay lên và ban cho nó những linh hồn phù du.

*RẦM RẦM*

Sau đó, cùng với tiếng động như đất trời rung chuyển, vô số hình dạng của những bộ xương rồng khổng lồ xuất hiện.

"C-cái quái gì thế này!?"

Thấy những sinh vật quái dị đó đột ngột xuất hiện trước mắt, những Quỷ Cai Ngục liền rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Vì số lượng lớn Skull Dragon được triệu hồi, nhà ngục băng cũng theo đó mà tan nát.

"Chúng ta là Hắc Thú Hàng Sư, có thể khiến trẻ con đang khóc cũng phải nín! Chúng ta sẽ cho các ngươi thấy! Chúng ta, có chính nghĩa của riêng mình!"

Với tòa nhà đổ nát phía sau, Clarie lớn tiếng tuyên bố.

“…Cái kiểu nói năng nghiêm túc đến mức đó chính là lý do tôi chẳng thể ưa nổi những kẻ thuộc phe Kẻ Thuần Hắc. Cứ như thể vừa bước ra từ một vở kịch học đường nhiệt huyết thời xưa vậy. Nhạt nhẽo đủ đường.”

Và, trước chuỗi sự kiện đang diễn ra trước mắt, Noelle đã buông ra suy nghĩ lạnh lùng đến đáng sợ như thế.

Maou_na_Ore_to_Fushihime_no_Yubiwa_5_p103.png

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận