Tập 01
Ngoại truyện bản in giới hạn Melonbooks: Sự Khác Biệt Giữa Cún Con Và Chủ Nuôi Là Gì?
0 Bình luận - Độ dài: 3,824 từ - Cập nhật:
Năm ngoái hình như là một mùa đông ấm áp, nên tôi không cảm thấy lạnh lắm. Nhưng năm nay hoàn toàn khác với năm ngoái, nghe nói trời lạnh đến mức đã có tuyết rơi vài lần.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hơi thở trắng xóa bay lên bầu trời u ám, rồi nhẹ nhàng tan biến. Hôm qua đã có một trận tuyết lớn, hôm nay thì trời âm u. Tôi nhìn quanh, tuyết đọng lại trong tầm mắt. Rõ ràng là trong nội thành Tokyo mà lại có một khu vườn rộng rãi, ngôi nhà này, cộng thêm tuyết đọng, cảm giác như một công trình kiến trúc ở thế giới khác.
Thế nhưng—
「Kurumi! Đừng ngẩn người ra đó, đến giúp một tay đi!」
Sorahashi-san nói trong lúc đang lăn một quả cầu tuyết trong vườn.
Thật là năng nổ. Trước đây tôi cũng có cùng cảm nhận về Mutsuki và Yume, trời lạnh thế này mà họ có thể chơi tuyết được thì cũng tài thật. Tôi quàng lại chiếc khăn choàng cổ, lặp đi lặp lại động tác nắm tay rồi xòe ra. Hôm nay tôi có đeo găng tay, nên rất ấm. Nhưng chỉ cần chơi tuyết, chắc chắn sẽ lạnh ngay lập tức.
「Sorahashi-san năng nổ thật đó.」
「Ừm. Vì có thể chơi tuyết cùng Kurumi, nên đương nhiên là năng nổ rồi.」
「Vậy sao?」
「Đúng vậy! Tớ cũng muốn chơi tuyết cùng Kurumi.」
Tôi có chút do dự, nhưng vẫn cất găng tay vào túi áo khoác. Vì nếu găng tay bị ướt, cảm giác sẽ càng lạnh hơn.
Tôi từ từ tiến lại gần Sorahashi-san. Lớp tuyết mềm phát ra tiếng xào xạc, chân hơi lún xuống.
「Kurumi làm đầu, tớ làm thân.」
「Cũng được thôi…」
Dù mấy năm nay không làm người tuyết, nhưng nhờ lần trước làm cùng Yume và các bạn, tôi đã nhớ lại cách làm. Tôi vừa lăn quả cầu tuyết, vừa nhìn về phía Sorahashi-san. Cô ấy giống như một đứa trẻ lần đầu chơi tuyết, nở một nụ cười ngây thơ trong sáng.
Cô ấy dùng tay lăn những quả cầu tuyết trắng, quả thực giống như một nàng tiên. Nhìn biểu cảm của cô ấy, tôi đột nhiên cảm thấy cảm giác thực tại nhạt đi, nội tâm trở nên nhẹ bẫng. Dù tôi luôn cảm thấy cô ấy là người của một thế giới khác, nhưng hôm nay cảm giác có chút không giống bình thường.
Tôi rốt cuộc tại sao lại ở đây?
Không, là vì cô ấy rủ tôi cùng chơi tuyết, nên tôi mới đến nhà này. Không phải ý đó—
「Kurumi? Cậu cứ nhìn tớ mãi, sao thế?」
Dưới bầu trời xám xịt vẫn lấp lánh, mống mắt đã bắt được tôi. Ánh sáng của đôi mắt đó khiến tôi hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu.
「Không, không có gì. Chỉ là…」
「Chỉ là?」
Tôi đang định nói những lời không cần thiết. Những lời bình thường nên nuốt vào trong, không hiểu sao lại tuột ra khỏi miệng.
「Tớ thấy rất đẹp.」
「Tuyết à?」
「Là Sorahashi-san đang chơi tuyết.」
Thật không giống những lời tôi sẽ nói.
Dù gần đây đã có thể thản nhiên khen ngợi Sorahashi-san, nhưng những lời như thế này thật sự không giống tôi sẽ nói. Nhưng, tôi không hề ghét điều này. Người ta thường nói thú cưng sẽ giống chủ, nhưng ngược lại chắc cũng như vậy. Trái tim tôi dường như dần dần trở nên giống Sorahashi-san, hay phải nói là bị cô ấy xâm chiếm.
Tôi cũng có chút nghi ngờ liệu như vậy có đúng không.
Nhưng dù có nghi ngờ, cũng đã quá muộn rồi.
「Điểm chủ nhân hai nghìn điểm nhé.」
「Số điểm khác với bình thường quá nhỉ?」
「Bởi vì hôm nay tớ rất vui.」
Sorahashi-san luôn có tâm trạng tốt, hay phải nói là, tôi hình như chưa bao giờ thấy cô ấy không vui.
Tôi tạm thời dừng cuộc trò chuyện, tập trung làm quả cầu tuyết. Sorahashi-san dường như muốn làm một người tuyết rất lớn, quả cầu tuyết của cô ấy thoáng chốc đã trở nên rất to. Chỉ có thân hình to lớn sẽ phá vỡ sự cân đối tổng thể, nên tôi cũng không thể thua, làm quả cầu tuyết của mình to hơn.
Cứ có cảm giác hơi ngớ ngẩn.
Đã lên cấp ba rồi còn làm những chuyện này, có thực sự ổn không? Câu hỏi đó, đã bị nụ cười rạng rỡ của Sorahashi-san xóa nhòa. Chỉ cần cô ấy vui, có lẽ làm gì cũng không sao. Dù cho trong mắt người đời đó là một việc không được phép.
Cổ nhói lên một cái.
Vết hôn mà cô ấy để lại lúc nghỉ trưa, âm ỉ đau dưới lớp áo sơ mi. Gần đây tần suất cô ấy làm những chuyện kỳ quặc ở trường ngày càng tăng. Hôm nay lúc nghỉ trưa cũng vậy, đột nhiên nói ra 「đến dạy dỗ em đi」, rồi lại liếm lại cắn trên người tôi.
Nhưng, hành động của cô ấy làm tôi rất vui, thậm chí muốn dạy dỗ cô ấy, tôi như vậy cũng không khá hơn là bao.
Tôi thầm nghĩ, đây rốt cuộc là sao. Dù nghĩ vậy—
「…Sorahashi-san, cái này có hơi to quá không?」
「Vậy sao? Nhưng, đây là người tuyết đầu tiên tớ và Kurumi cùng làm đó? Cứ làm to một chút, coi như là kỷ niệm đi!」
Sorahashi-san khẽ mỉm cười.
Khác với nụ cười lúc làm cún con, khiến tôi cũng tự nhiên mà cười theo.
「Hehe, đúng vậy. Đúng là vậy. Vậy chúng ta làm to hơn nữa đi.」
「Cứ làm vậy đi!」
Sorahashi-san đang cười. Chỉ riêng điều đó thôi, tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Khác với lúc Mizuki cười với tôi, và lúc Yume cùng Mutsuki cười, có một cảm giác tim đập nhanh. Tình cảm này rốt cuộc là gì? Dù không biết, nhưng quả thực rất dễ chịu. Cho nên tôi mang theo tâm trạng này, lăn quả cầu tuyết ngày càng lớn hơn.
Khi hoàn hồn lại, tôi đã quên mất cái lạnh truyền đến từ lòng bàn tay, quên mất cái lạnh của mùa đông, toàn tâm toàn ý làm người tuyết. Đã lâu lắm rồi không cảm thấy chơi vui đến vậy, biết đâu đây còn là lần đầu tiên, dù có chút không yên lòng, nhưng không hề ghét cảm giác này.
—Rồi.
「…Sorahashi-san.」
「…Kurumi.」
Chúng tôi nhìn nhau. Trước mặt chúng tôi, mỗi người đặt một quả cầu tuyết khổng lồ. Quả cầu tuyết đã to đến mức không thể nhấc lên được, hoàn toàn không thể làm thành người tuyết được nữa.
「Hình như làm hơi to quá nhỉ.」
「A ha ha, quả thực. Như vậy thì không làm thành người tuyết được nữa rồi~」
Sorahashi-san vừa cười, vừa vẽ mặt lên quả cầu tuyết. Mắt không hiểu sao lại gần nhau, biểu cảm có chút ngây ngô. Sorahashi-san có lẽ không giỏi vẽ cho lắm.
Tôi cũng vẽ mặt lên quả cầu tuyết của mình. Trước đây thường vẽ cho Mizuki xem, nhưng không biết mình có năng khiếu hội họa không.
Sorahashi-san thích thú nhìn chằm chằm vào quả cầu tuyết của tôi.
「Khuôn mặt dễ thương ghê~」
「Khuôn mặt Sorahashi-san vẽ thì có chút thú vị nhỉ.」
「Có lẽ vậy~ tớ có lẽ không biết vẽ lắm.」
Nên gọi là người tuyết hay là bánh bao tuyết đây.
Khuôn mặt vẽ trên thân hình tròn vo có chút kỳ lạ. Tôi đây là lần đầu tiên làm một thứ kỳ lạ như vậy, nên không nhịn được mà bật cười. Rõ ràng không phải chuyện vui đến mức ôm bụng cười, vậy mà không thể trở lại biểu cảm bình thường.
Sorahashi-san nheo mắt nhìn tôi.
Tôi được phản chiếu trong mắt cô ấy, là màu gì, hình dạng gì?
「Kurumi.」
Giọng cô ấy rất bình tĩnh.
Lần trước lúc tôi khóc trước mặt cô ấy, cô ấy hình như cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi. Dù lúc khai quật ham muốn của tôi, cô ấy trưởng thành đến đáng sợ. Sorahashi-san bây giờ vô cùng bình tĩnh, có một sự dịu dàng bao dung tất cả.
Không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Rõ ràng rất vui.
「Tớ thích biểu cảm này của Kurumi đó.」
「Sorahashi-san?」
Tay cô ấy từ từ đưa về phía tôi.
Tay cô ấy chạm vào má tôi, đương nhiên là lạnh hơn bình thường. Nhưng tôi cảm thấy dưới cái lạnh đó, ẩn giấu sự ấm áp vốn có của cô ấy.
「Dù tớ cũng thích vẻ mặt chăm chú của cậu lúc dạy dỗ tớ… nhưng biểu cảm của Kurumi, có lẽ tớ đều thích cả?」
Bị cô ấy nói vậy, tôi đều không biết nên có biểu cảm gì nữa.
Tôi ngay cả chớp mắt cũng không làm được, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Sorahashi-san. Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cùng tôi đối mặt.
Thật là một khoảng thời gian kỳ diệu. Có chút khó xử, nhưng lại rất dễ chịu.
Ngón tay cô ấy từ má tôi trượt xuống cằm. Cô ấy cao hơn tôi một chút, mặt hơi lại gần tôi. Tôi đột nhiên nhớ lại lần trước đã bị cô ấy hôn một lần. Dù tôi không biết lúc đó cô ấy ôm tâm trạng gì mà hôn tôi. Nhưng nghĩ kỹ lại, đó là nụ hôn đầu của tôi.
Khi tôi đang nhớ lại cảm giác của đôi môi cô ấy, đột nhiên có thứ gì đó lóe lên từ rìa tầm mắt.
Nhìn kỹ lại, tuyết bắt đầu rơi. Dự báo thời tiết nói hôm nay cả ngày đều âm u, nhưng lạnh đến mức này, có tuyết rơi cũng không lạ. Sorahashi-san cứ thế sờ tay tôi.
「Tuyết bắt đầu rơi rồi, chúng ta vào nhà đi. Uống chút gì nóng!」
「…Ừm.」
Tôi đã quen với việc bị cô ấy nắm tay rồi.
Từ trước đến nay đều là tôi nắm tay Mizuki, bây giờ lại biến thành Sorahashi-san nắm tay tôi. Cảm giác thật kỳ diệu.
Tôi nhẹ nhàng nắm lại tay cô ấy. Cảm giác mềm mại đó làm tôi rất dễ chịu, tôi không khỏi nheo mắt lại.
Thói quen thật đáng sợ, bây giờ tôi đã coi việc giúp cô ấy làm nguội đồ uống là chuyện đương nhiên. Hôm nay cô ấy pha trà thảo mộc hỗn hợp, vị có chút khác với thường ngày.
Sorahashi-san vui vẻ uống ly trà tôi làm nguội. Trà do người khác làm nguội thật sự ngon đến vậy sao? Dù lần trước cô ấy có nói, cảm giác như có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương. Nhưng lúc tôi làm nguội đâu có nghĩ đến việc bỏ tâm ý gì vào đó.
「Hôm nay cũng rất vui nhỉ, Kurumi.」
「Đúng vậy.」
「Không chỉ chơi tuyết… ở trường cũng được dạy dỗ.」
Cô ấy nói bằng một giọng có chút trầm.
Tôi khẽ thở dài.
「Bị dạy dỗ vui đến vậy à?」
「Ừm. …Kurumi có muốn thử không?」
「Thử gì…」
「Cậu không phải có hứng thú sao? Kurumi, cậu thường ngày đều để vòng cổ trong túi đúng không?」
Tôi chớp chớp mắt. Chiếc vòng cổ màu trắng mà Sorahashi-san tặng tôi quả thực vẫn luôn ở trong túi. Nhưng tại sao cô ấy lại biết. …Không, tạm thời bỏ qua chuyện này.
「Đó là vì Sorahashi-san đặc biệt tặng cho tớ, tớ không phải có hứng thú với những thứ này…」
Cô ấy đặt tách trà xuống, đứng dậy.
Sorahashi-san đi đến bên cạnh túi của tôi, lấy ra chiếc vòng cổ màu trắng từ bên trong, rồi quay lại bên cạnh tôi.
Cô ấy khẽ mỉm cười. Nụ cười đó khác với nụ cười lúc nãy, và cả nụ cười lúc làm cún con, rất kỳ diệu. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, không thể rời mắt khỏi chiếc vòng cổ. Rõ ràng trong đầu nghĩ 「không phải như vậy」, cơ thể lại không thể cử động.
「Kurumi, chuyện gì cũng phải thử một lần chứ. …Đúng không?」
「Sorahashi-san…」
「Không phải. Không phải Sorahashi-san, là chủ nhân. Hiểu chưa?」
Tim tôi đập nhanh đến mức sắp vỡ ra. Dù tôi từng cùng cô ấy chơi trò bắt tay, nhưng việc gọi cô ấy là 「chủ nhân」 thật sự không phải sở thích của tôi. Như vậy quá kỳ lạ.
…Tuy nhiên.
「Chủ, nhân.」
「…A ha.」
Cô ấy cười. Dù là nụ cười say đắm, nhưng khác với thường ngày, mơ hồ có thể thấy được một mặt tàn bạo.
Tôi cảm thấy sống lưng tê rần. Sorahashi-san đeo chiếc vòng cổ lên cổ tôi, rồi nhẹ nhàng đẩy ngực tôi.
「Cún con Kurumi. Nào, hãy làm ra dáng vẻ mà một chú cún con nên có đi?」
Đây là những lời tôi thường nói. Cho nên, tôi lập tức hiểu ý cô ấy. Tôi do dự một chút, rồi bò trên sàn. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại nghe lời Sorahashi-san, tại sao lại tim đập nhanh đến vậy.
Chỉ là, quả thực rất dễ chịu.
Trong mắt cô ấy chỉ có tôi, dịu dàng vuốt ve tôi. Điều này làm tôi cảm thấy thỏa mãn, sâu trong bụng có cảm giác thắt lại. Dù gần đây tôi đã bắt đầu không còn nghi ngờ về việc trở thành chủ nhân của cô ấy, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy như vậy rất kỳ lạ. Tuy nhiên, suy nghĩ đó không có sức mạnh để khiến tôi trở lại làm người.
「…Gâu.」
Tôi cảm thấy một cơn tê dại.
Từ bỏ thân phận con người, cảm thấy rất dễ chịu. Tôi và cô ấy cuối cùng đều là những con thú, dù có đảo ngược vị trí, bản chất cũng sẽ không thay đổi. Cho nên, mới dễ chịu đến vậy.
「Cứ ngồi yên chờ chị nhé, Kurumi. Chị sẽ dạy dỗ em thật tốt.」
Cô ấy nói vậy, rồi đứng dậy.
Rồi, cô ấy lại đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng quay lại bên cạnh tôi. Tay cô ấy cầm bát ăn cho chó và dây dắt.
Khi tôi kịp phản ứng, cô ấy đã buộc dây dắt vào vòng cổ rồi.
「…Ừm. Sợi dây dắt này cũng rất hợp với Kurumi nhỉ.」
Cô ấy cười toe toét nói.
Tôi thích nhìn người khác cười. Chỉ cần có ai đó cười với tôi, tôi cũng sẽ cười theo. Điểm này từ rất lâu về trước đã không hề thay đổi. Nhưng, trong nụ cười của Sorahashi-san lại tràn đầy ham muốn, nên dù có thấy nụ cười của cô ấy, tôi cũng không vui nổi. Nhưng, tim lại ngày càng đập nhanh hơn, lồng ngực tràn ngập một cảm xúc không tên.
Rõ ràng cảm thấy cảm giác này vừa dễ chịu vừa kỳ lạ.
Nhưng, trái tim tôi, tình cảm của tôi, lại không thể dừng lại.
「Nào, Kurumi. Uống chút trà đi?」
Cô ấy rót trà từ cốc vào bát. Trà thảo mộc dao động trong chiếc bát ăn cho chó, lấp lánh. Tôi như bị dụ dỗ, vùi mặt vào trong bát. Cô ấy khẽ vuốt lưng tôi, khi tôi dùng lưỡi liếm trà thảo mộc, thật sự có ảo giác mình đã biến thành một chú chó.
Trái tim tôi trở nên nhão nhoẹt, tan chảy.
Không hiểu sao lại muốn khóc, có chút sợ hãi, nhưng, rất dễ chịu. Vừa dễ chịu vừa ghê tởm, cảm giác mình sắp trở nên kỳ lạ rồi. Có lẽ tôi đã đủ kỳ lạ rồi.
「Hehe. Uống nhanh thật đó, Kurumi. Ngon không?」
「Gâu.」
Nhẹ nhàng đến mức không giống như giọng của chính mình. Tôi lần đầu tiên biết, mình có thể phát ra âm thanh như vậy.
Tôi tiếp tục uống trà, nhưng vì phấn khích mà không thể giữ vững cơ thể, cả người lao vào trong bát. Phần trà còn lại trong bát đổ ra sàn, má trở nên hơi lạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn Sorahashi-san. Cô ấy mỉm cười, kéo dây dắt của tôi.
Thật khó chịu. Rõ ràng không thể thở như bình thường, thậm chí có chút đau.
Thật dễ chịu.
「Không được đâu, sao lại làm đổ thế này. …Nào, xin lỗi đi.」
「Gâu. …Gâu.」
Tôi làm như cô ấy thường làm, liếm lên má cô ấy. Sở dĩ có vị kỳ lạ, là do trang điểm nhỉ. Dù sao thì thứ đó vốn dĩ không được thiết kế để liếm vào sẽ ngon.
Nhưng vị kỳ lạ đó, lại khiến tôi cảm thấy có chút dễ chịu. Tựa như đang nói với tôi rằng, tôi đang làm một việc mà con người không nên làm.
「Ngoan lắm, ngoan lắm. Ngoan ngoãn xin lỗi, giỏi lắm đó, Kurumi. Dễ thương lắm, dễ thương lắm.」
Giọng cô ấy vừa ấm áp vừa dịu dàng. Hoàn toàn không giống như bộ dạng thường ngày khi làm cún con, mà là giọng của một người chủ. Cô ấy vuốt ve tôi một cách mạnh mẽ, thậm chí làm rối cả tóc tôi. Không hiểu sao, tôi có cảm giác được lấp đầy.
Nói mới nhớ, tôi hình như chưa bao giờ được vuốt ve một cách thô bạo như vậy.
「Dễ chịu lắm phải không, Kurumi. Làm cún con vui lắm phải không?」
「…Gâu.」
「A ha ha, tốt quá nhỉ.」
Tôi vốn nghĩ mình cả đời sẽ không hiểu được tâm trạng muốn làm cún con. Nhưng, bây giờ tôi hình như có thể hiểu được một chút. Làm sai sẽ bị mắng, xin lỗi xong sẽ được khen ngợi hết lời, được cưng chiều. Điều này làm tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu, lồng ngực rạo rực, bụng cũng thắt lại.
「…Kurumi, cậu lại khóc rồi.」
Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới phát hiện nước mắt đang lăn dài trên má. Tôi đến bây giờ vẫn không biết tại sao gần đây lại dễ khóc như vậy. Tại sao mình lại khóc, những giọt nước mắt này có ý nghĩa gì, tôi hoàn toàn không biết. Rõ ràng không phải là vì buồn.
Không hiểu sao, chỉ cần dính líu đến Sorahashi-san, tôi đôi khi lại cảm thấy trống rỗng một cách kỳ lạ.
「…Sorahashi-san.」
Tôi từ từ đứng dậy.
Sự ấm áp của cô ấy lập tức rời xa, rõ ràng đang bật máy sưởi, vậy mà tôi lại thấy hơi lạnh. Sorahashi-san nở một nụ cười có chút tiếc nuối.
「Kết thúc rồi à?」
「Tớ quả nhiên không hợp với chuyện này.」
「Vậy à. Vậy có muốn đổi người không?」
Cô ấy dùng ánh mắt như đang dụ dỗ, nhìn trộm mặt tôi từ dưới lên. Hành động đó vẫn như cũ rất dễ thương.
Bị cô ấy nhìn trộm từ dưới lên như vậy, cảm giác như ham muốn bị đào sâu ra. Mỗi khi đôi mắt trong veo của cô ấy phản chiếu hình ảnh của tôi, tôi lại lộ ra một mặt mà chính mình cũng không biết. Tôi luôn bị cái con người đó sai khiến, làm ra những chuyện kỳ lạ.
Nhưng tôi không ghét điều đó, nên rất phiền lòng.
Tôi thở ra một hơi thật sâu.
「Hôm nay không chơi trò đó nữa. Bây giờ tớ… muốn nói chuyện nhiều hơn với Sorahashi-san không phải là cún con.」
Chính tôi nói ra xong, cũng giật mình.
Tôi bình thường không phải là người sẽ nói ra những lời như vậy. Tuy nhiên, tại sao lại như vậy? Khi tôi đang kinh ngạc trước lời nói của chính mình, Sorahashi-san nở một nụ cười như hoa.
「Được thôi! Muốn nói chuyện gì? Chuyện thích? Hay là chuyện ghét?」
「Sorahashi-san có thứ gì ghét à?」
「Tớ cũng là người mà, đương nhiên là có rồi~ ví dụ như… những chuyện nhàm chán!」
「…Hehe, thật giống như lời Sorahashi-san sẽ nói.」
「Kurumi có thứ gì ghét không?」
「Tớ… không nghĩ nhiều lắm.」
Thích cũng được, ghét cũng được, tôi không suy nghĩ nhiều. Dù tôi biết Mizuki thích gì ghét gì, nhưng đối với bản thân lại không biết gì cả. Vì không có quần áo yêu thích nên luôn mặc đồng phục, vì không có món ăn ghét nên ăn gì cũng được. Cuộc sống như vậy, đối với tôi rất bình thường.
「Vậy sau này cũng phải tìm những thứ ghét mới được.」
「Đây có phải hơi tiêu cực không?」
「Có lẽ vậy. Nhưng tớ muốn biết. Những thứ Kurumi thích, những thứ ghét, tất cả đều muốn biết.」
「Tất cả…」
Tôi nghĩ rằng tất cả của chính mình, ngay cả bản thân cũng không rõ. Người có thể thực sự hiểu được chính mình, rốt cuộc có bao nhiêu? Dù tôi nghĩ vậy, nhưng Sorahashi-san lại nở nụ cười, tựa như tin chắc rằng một ngày nào đó sẽ biết được tất cả của tôi.
Cô ấy luôn tràn đầy tự tin. Và sự tự tin đó cũng lây sang tôi, khiến tôi dần dần làm ra những hành động không giống mình.
Dù tôi không biết, 「bản thân」 mà tôi cho là, có thực sự đúng không.
「Nếu Kurumi nói cho tớ biết tất cả, thì tớ cũng sẽ nói cho cậu biết tất cả. Dù là chuyện dễ chịu hay không dễ chịu… được không?」
Cô ấy nói vậy, rồi nhẹ nhàng lè lưỡi.
Dù người khác không hay làm hành động này, nhưng chính vì vậy, tôi mới không thể rời mắt. Màu đỏ tràn đầy sức sống đó, dần dần lấp đầy tầm mắt của tôi.
「Cũng được nhỉ.」
「Vậy quyết định thế nhé. Vậy tớ hỏi trước! Trong những loại trà tớ pha, cậu thấy ly nào ngon nhất?」
「Ờm…」
Tôi cảm giác, không chỉ là ham muốn, mà ngay cả những tình cảm đã bị lãng quên ở đâu đó, cũng từng chút một được cô ấy tìm lại.
Sorahashi-san cười tủm tỉm nghe tôi nói. Rõ ràng không phải là chủ đề gì thú vị.
Nhìn nụ cười của cô ấy, tôi cũng nở một nụ cười khác với thường ngày. Dù tôi không rõ đây là xuất phát từ tình cảm gì, cũng không biết tâm trạng của mình bây giờ là thế nào. Nhưng có một điều tôi chắc chắn, đó là việc trò chuyện bình tĩnh với cô ấy như thế này, là một chuyện rất vui.
Nếu ngày mai cũng có thể trò chuyện với Sorahashi-san như thế này… không, không chỉ là ngày mai, mà cả ngày kia nữa, sau này nữa, nếu có thể cứ tiếp tục như vậy…
Tôi chắc chắn…
Chắc chắn… sẽ trở thành người như thế nào?


0 Bình luận