「Yume, cậu không sao chứ?」
「A~ ừm. Dù vẫn còn hơi đau đầu, nhưng thuốc đã có tác dụng rồi.」
「Nếu không ổn thì phải nói nhé? Tớ sẽ đưa cậu đến phòng y tế.」
「Cảm ơn. Tớ nằm nghỉ một chút nhé.」
Yume dường như rất nhạy cảm với sự thay đổi của áp suất không khí, thường xuyên bị đau đầu. Cơn đau đầu hôm nay có vẻ nặng hơn bình thường, nên giờ thể dục cậu ấy chỉ có thể ngồi một bên xem chúng tôi học. Dù có chút lo lắng không biết cậu ấy có ổn không, nhưng xem ra chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng là sẽ ổn.
Sau khi khởi động xong, tôi và Mutsuki một nhóm, nhẹ nhàng chuyền bóng cho nhau.
Trước đây giờ thể dục toàn chạy marathon, gần đây thì đổi thành bóng chuyền. Tôi không thể nói là mình đặc biệt giỏi hay dở môn bóng chuyền, nói thật thì, tôi làm gì cũng gần như vậy. Vừa không có việc gì đặc biệt tệ, cũng không có việc gì đặc biệt giỏi, nhưng việc nào cũng có thể làm ở mức tạm được, chính là cảm giác đó.
Tôi nghĩ đây chính là cái gọi là 「việc gì cũng biết, nhưng chẳng tinh việc gì」.
Chỉ có nấu ăn là vì tôi luôn rất nỗ lực, nên có thể coi là khá giỏi, nhưng gần đây có lẽ hơi lụt nghề rồi.
「Đúng rồi. Nói mới nhớ, lá thư tình lần trước thế nào rồi?」
Mutsuki hỏi.
Tôi giật mình.
「Không có gì. Tớ từ chối một cách bình thường, vậy thôi.」
「Hừm~… là ai thế?」
「Không nói cho cậu đâu. Như vậy không phải phép với đối phương.」
「Kurumi ở phương diện này nghiêm túc thật đấy.」
「Tớ lúc nào chẳng nghiêm túc.」
「Cậu còn dám nói. Lần trước không phải còn trốn học sao?」
「Đó là vì Mizuki nhắn tin cho tớ nói em ấy bị sốt.」
「Em gái khống.」
「Mugu.」
Lúc dùng cánh tay đỡ bóng, da sẽ có chút nhói đau. Dù chỉ là một cú đập nhẹ, da cũng sẽ ửng đỏ, nên lúc chơi bóng chuyền tôi đều mặc áo khoác thể thao cẩn thận. Dù vận động một lúc là nóng rồi.
「Kurumi không có hứng thú với chuyện yêu đương, là vì lý do này à?」
「Cũng không hoàn toàn là vậy.」
Có lẽ đúng là như vậy cũng nên. Cho đến nay tôi vẫn luôn bận rộn việc nhà, thật sự không có dư tâm sức để mà yêu đương. Dù bây giờ không cần phải làm việc nhà nữa, tôi đối với chuyện yêu đương tình ái vẫn không hiểu lắm, cũng không có hứng thú.
Nếu tôi sống một cuộc sống khác, có lẽ cũng sẽ có một mối tình. Nhưng tôi rất khó tưởng tượng ra một bản thân như vậy.
「Mà này, Mutsuki cũng không có hứng thú với chuyện yêu đương mà, phải không?」
「Đúng vậy. Chỉ cần có thể vui chơi thỏa thích là tớ mãn nguyện rồi. Yêu đương với tớ còn xa vời lắm.」
「Hừm~」
「Đúng rồi. Nhắc đến chơi, Giáng sinh có muốn đi đâu chơi không?」
「Hả?」
Tôi mở to mắt. Mutsuki từ trước đến nay đều không có hứng thú với những hoạt động lễ hội như thế này.
「Ngày lễ hiếm có, tớ muốn thắt chặt tình bạn của chúng ta. Cậu xem, tớ, Yume và Kurumi, chẳng mấy khi đi chơi cùng nhau.」
「Yume thì thường xuyên đi chơi cùng Kurumi đấy chứ.」
「Thật á. Rủ tớ với.」
「Mutsuki không phải thường xuyên đi chơi với bạn khác sao. Yume và tớ đều gọi cậu là kẻ phản bội đó.」
「Dù có gọi các cậu, các cậu cũng không đến mà.」
「Dù có gọi đột xuất, chúng tớ cũng có việc bận. Lịch trình của Yume và Kurumi là kín mít đó.」
「Hai người là nghệ sĩ à?」
Yume tuy mệt đến mức nằm bẹp dưới đất, nhưng vẫn trò chuyện bình thường với Mutsuki. Xem ra, cậu ấy chắc có thể học được tiết tiếp theo.
「Vậy Giáng sinh có thể đi chơi cùng nhau chứ? Đâu phải là gọi đột xuất đâu.」
「Ừm~… Kurumi thì sao?」
「Tớ chắc không vấn đề gì. Không có việc gì cả.」
Dù đã nói với Sorahashi-san là sẽ đón lễ cùng gia đình, nhưng thực ra tôi không có kế hoạch gì cả. Dù sao thì tôi cũng không phải ở cái tuổi muốn mở tiệc Giáng sinh ở nhà. Mizuki hình như cũng không có hứng thú gì với Giáng sinh. Em ấy chắc chắn cũng có hẹn với bạn bè rồi.
「Kurumi đi thì Yume cũng đi.」
「Uwaa, lộ liễu quá. Ghét thật.」
「Vì Kurumi là mẹ của Yume mà.」
「Cái đó là sao chứ.」
Này này, đang nói gì vậy.
Cảm giác đã gây ra hiểu lầm không cần thiết.
Mutsuki và Yume đều là những người bạn tôi quen sau khi lên cấp ba, nhưng tôi và Yume quen nhau lâu hơn một chút. Họ của cậu ấy là Futami (ふたみ), còn tôi là Nanoha (なはな), nên hồi tháng tư chúng tôi ngồi rất gần nhau. Tự nhiên mà bắt chuyện, bây giờ đã trở thành bạn thân nhất.
(Ghi chú: Nếu xếp chỗ ngồi theo bảng chữ cái Gojuuon thì な (na) đứng trước ふ (fu), nên chỗ ngồi của hai người sẽ gần nhau hơn)
Chúng tôi đang trò chuyện, thì giáo viên thể dục chỉ thị bắt đầu trận đấu.
Chúng tôi chia làm hai đội, bắt đầu thi đấu. Tôi vừa đỡ bóng một cách vừa phải, vừa vô tình liếc nhìn sang sân bên cạnh. Sorahashi-san đang nhảy lên rất cao, thực hiện một cú đập bóng đẹp mắt.
Dù cô ấy cao hơn tôi, nhưng cũng không phải là đặc biệt cao, vậy mà vẫn giỏi đến thế. Bình thường mang lại cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, những lúc thế này lại lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, có phải vì sự tương phản này mà mọi người đều thích cô ấy không?
Nói mới nhớ.
Sorahashi-san hình như luôn từ chối lời tỏ tình của người khác, cô ấy đối với chuyện yêu đương rốt cuộc là—
「Kurumi, bóng đến kìa!」
「Hả? …A」
Xem ra là không nên phân tâm.
Đầu tôi đột nhiên bị một cú va chạm mạnh, một lúc sau mũi cũng nóng lên. Quả bóng kêu một tiếng nhẹ rồi nảy lên, sau đó cứ thế lăn đi.
Cái sự im lặng khi có người bị thương này, tôi không thích lắm. Khi người khác bị thương, tôi sẽ lập tức chạy đến giúp xử lý vết thương. Nhưng đến lượt mình bị thương, tôi lại không biết phải làm sao.
Tôi sờ lên mũi, cảm nhận được một cảm giác hơi dính.
Xem ra là chảy máu rồi. Giọt máu đỏ nhỏ xuống sàn, mang theo một cảm giác sinh mệnh mà nước thường không thể có được. Không biết tại sao, lúc nhìn chằm chằm vào nó, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của Sorahashi-san.
「Không sao chứ!?」
Yume đang ngồi xem ở bên cạnh chạy tới. Tôi đưa tay ngăn cậu ấy lại.
「Không sao, không đau lắm đâu. Tớ đến phòng y tế một lát nhé.」
「Hả, vậy Yume đi cùng cậu nhé.」
「Không sao đâu, tớ tự đi được.」
Tôi xin lỗi cô bạn đã đánh bóng tới, rồi đi về phía phòng y tế. Cảm thấy có chút áy náy với cô ấy. Vì cứ mãi nghĩ về Sorahashi-san, nên sự tập trung mới bị phân tán như vậy.
Tôi bịt mũi, chậm rãi bước đi.
Hành lang trong giờ học, vô cùng yên tĩnh.
Dù có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng giảng bài từ trong các lớp học, nhưng trên hành lang lại không có một học sinh nào. Hiếm khi thấy được cảnh hành lang như thế này, cảm giác khá mới mẻ. Nhưng cảm giác chảy máu mũi thật sự không dễ chịu chút nào, cũng không có tâm trạng để tận hưởng cảm giác phi thường này.
Tôi bình thường gần như không bao giờ đến phòng y tế, nên có hơi lạc đường một chút mới tìm thấy.
Tôi gõ cửa, bên trong có tiếng đáp lại. Tôi vừa nghĩ giọng nói này hình như đã nghe ở đâu đó, vừa mở cửa.
「Hello, Kurumi.」
「…Sorahashi-san? Sao cậu lại ở đây?」
「Tớ đi đường tắt qua trước. Cô giáo hình như không có ở đây.」
Cô ấy khẽ mỉm cười.
Tôi không ngờ Sorahashi-san lại ở đây, nên không biết phải biểu cảm thế nào.
「Ngồi lên giường đi. Để tớ xem mũi cậu.」
Tôi tuy có chút bối rối, nhưng vẫn ngồi lên giường. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi không chớp mắt.
「Máu… hình như đã ngừng rồi. Trông không giống bị thương nặng.」
Vẻ mặt cô ấy hoàn toàn khác với lúc nãy, vô cùng nghiêm túc. Là đang lo lắng cho tôi sao? Nếu vậy thì, tôi thật sự đã làm một việc không phải rồi.
「…Lúc nãy cậu đang nhìn tớ đúng không.」
Cô ấy nói nhỏ.
「Cậu đang nói gì vậy?」
「Không cần giả vờ đâu. Tớ cảm nhận được ánh mắt của cậu. …Lúc chơi bóng chuyền mà nhìn đông ngó tây là nguy hiểm lắm đó.」
Tôi vì bị cô ấy nói trúng tim đen, nên dời ánh mắt khỏi cô ấy. Tôi quả thực đang nhìn cô ấy, nên bị cô ấy chỉ ra, cảm thấy rất khó xử.
Không phải là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là rất để tâm đến cô ấy thôi.
「Kurumi, cậu rất không biết nói dối. Lúc hẹn hò lần trước, cậu rõ ràng đến sớm hơn, vậy mà lại nói vừa mới đến.」
「…Cậu thấy rồi à?」
「Tuy không thấy, nhưng tớ biết.」
Lúc đó cô ấy cười một cách kỳ lạ như vậy, là vì lời nói dối của tôi đã bị nhìn thấu sao.
Nghĩ vậy, liền có chút xấu hổ.
「…Đó cũng là, lời nói dối.」
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi đang dời ánh mắt.
Đôi mắt có màu sắc phức tạp và xinh đẹp mà cảm giác không từ ngữ nào có thể diễn tả được, phản chiếu rõ ràng bóng hình tôi.
「Giáng sinh, rõ ràng nói với tớ là sẽ ở cùng gia đình… vậy mà lại nhận lời mời của Futami-san và các bạn khác.」
「…Xin lỗi.」
「Tớ biết, đột nhiên bị mời sẽ rất khó xử. Nhưng như vậy, cũng sẽ làm tớ rất tổn thương.」
Tôi không nói nên lời. Dù có lý do gì, việc tôi nói dối cô ấy là sự thật, hoàn toàn không thể biện minh. Khi tôi im lặng không nói, hơi thở của cô ấy lướt qua tai tôi. Tôi bất giác muốn lùi lại, nhưng lại bị cô ấy nắm chặt lấy cánh tay.
Lực rất mạnh.
Dù muốn vùng vẫy, cũng không nhúc nhích. Tôi giật mình, cảm giác lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
「Đối với một người chủ hay nói dối, tớ không nhịn được mà muốn phản kháng.」
Tôi cứ thế bị cô ấy đẩy ngã xuống giường.
Đôi mắt cô ấy, tựa như chứa đựng một thứ ánh sáng lấp lánh mà tôi chưa từng thấy.
Tôi đột nhiên nghĩ. Con người tuy thản nhiên nuôi dưỡng động vật, nhưng dù có thân thiết đến đâu, động vật vẫn là động vật, sức lực lớn hơn con người nhiều. Ngay cả những con chó lớn đi dạo trên đường, nếu nghiêm túc lên, ăn thịt con người cũng không phải là chuyện khó. Bây giờ tôi, đã đích thân cảm nhận được điều này.
Vì vậy, con người nhất định phải dạy dỗ động vật cho tốt.
Dù Sorahashi-san không phải là chó cũng không phải là động vật, nhưng nếu không dạy dỗ cho tốt, quả nhiên vẫn là không được.
Không, mình đang nghĩ chuyện ngớ ngẩn gì vậy—
「…Gâu gâu.」
Tôi cảm thấy ranh giới giữa chó và người trở nên mờ nhạt. Cô ấy vừa kêu tiếng chó, vừa khéo léo dùng tay kéo khóa áo khoác thể thao của tôi xuống. Tiếp đó, cổ tôi nhói lên một cái.
Tôi biết mình bị cô ấy cắn. Nhưng xem ra không phải cắn thật.
Vì sau khi vận động có ra mồ hôi, nên hy vọng cô ấy đừng dí mũi quá gần. Nhưng cô ấy hoàn toàn mặc kệ suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng ngửi cổ tôi, rồi liếm lên đó.
「Là lỗi của tớ. …Sẽ có người đến đó.」
「Gâu.」
Sorahashi-san không còn nói tiếng người nữa. Dù vậy, cô ấy vẫn như đang mong đợi tôi nhận ra điều gì đó, không ngừng liếm láp làn da của tôi. Từ cổ đến má… cuối cùng là mũi.
Màu đỏ của lưỡi cô ấy, không hiểu sao lại trông đặc biệt tươi tắn.
Cô ấy liếm đi vết máu chảy ra từ mũi. Tôi cảm thấy mặt mình lập tức tái mét.
「Bẩn lắm, không được liếm máu đâu! Chờ đã, Sorahashi-san…!」
Chiếc lưỡi vừa liếm mũi, lần này lại di chuyển đến tay tôi.
Cô ấy liếm láp, như thể muốn lau đi vết máu dính trên tay. Tôi cảm nhận được cảm giác dính nhớp của máu, bị cảm giác nước bọt của cô ấy bao phủ.
Kỳ lạ quá. Điều này hoàn toàn không bình thường. Liếm máu mũi của người khác cũng quá đáng rồi, huống hồ đây còn là trường học, là phòng y tế. Nền tảng mang tên thường nhật đang sụp đổ, tôi đang rơi vào vực sâu của sự phi thường.
「Gâu, gâu. …Gâu.」
Cô ấy gặm nhẹ, liếm, rồi lại gặm.
Tôi luôn nghĩ ngôn ngữ là công cụ giao tiếp tốt nhất, nhưng có lẽ không phải vậy. Hành vi động vật cực kỳ nguyên thủy này cũng có sức mạnh truyền tải cảm xúc, mà chúng ta loài người đã sớm quên mất. Tôi có cảm giác như vậy.
Làm sai thì phải xin lỗi.
Dù tôi được dạy như vậy, nhưng đó chỉ giới hạn trong giao tiếp giữa người với người. Nếu đối phương không phải là người, những lời như 「xin lỗi」 hoàn toàn vô nghĩa.
Dù trong lòng tôi nghĩ vậy…
「Seira.」
Tôi gọi tên cô ấy, cô ấy liền dừng lại.
「Xin lỗi nhé.」
Tôi lại nói lời xin lỗi của con người. Nhưng quả nhiên, vẫn không có tác dụng. Tôi khẽ thở dài, đưa tay vuốt lưng cô ấy.
Tôi nhớ lại lần vuốt ve chú chó của nhà bạn, cảm thấy có chút sợ hãi. Khi chạm vào một sinh vật, đầu tiên sẽ kinh ngạc vì cảm giác ấm áp đó, sau đó trong lòng sẽ dâng lên nỗi lo lắng 「nếu vuốt mạnh quá, có làm nó bị thương không」. Chạm vào một đối tượng không phải bạn bè cũng không phải gia đình, dường như cũng có cảm giác tương tự.
Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không hiểu tình hình. Dù tôi đã nói sẽ làm chủ nhân của cô ấy, nhưng bây giờ tôi vẫn cảm thấy bối rối. Sorahashi-san không chút do dự mà đóng vai một chú chó, nhưng tôi vẫn chưa thể đóng tốt vai trò chủ nhân.
Tôi nhẹ nhàng cử động tay.
Tôi vuốt lưng cô ấy, rồi vuốt đầu cô ấy.
Bàn tay trái dính máu hơi khó cử động, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức vuốt ve lưng cô ấy như đang cưng nựng một chú cún. Nhưng, cô ấy trông có vẻ không hài lòng. Tôi tưởng là vuốt chưa đủ nhiều, lại vuốt đầu cô ấy, nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn không thay đổi.
「…Cậu chỉ vuốt ở đó thôi à?」
Lúc này, cô ấy cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi chết lặng trong giây lát. Dù cậu có nói 「ở đó」, tôi cũng không biết là ở đâu.
Khi tôi đang bối rối, cô ấy đã kéo tay tôi. Sau đó, cô ấy đưa tay tôi vào trong áo, để tôi vuốt bụng cô ấy. Tôi giật mình, suýt nữa thì rụt tay lại. Nhưng, ánh mắt nghiêm túc của cô ấy tựa như đóng đinh tôi tại chỗ, tôi đành phải tiếp tục vuốt bụng cô ấy.
Cảm giác rất mịn màng. Có thể cảm nhận được những múi cơ. Chỉ cần vuốt một cái, là có thể biết hình dạng rốn của cô ấy rất đẹp.
Tôi thậm chí còn chưa từng làm điều này với Mizuki. Dù tôi có giúp em ấy kỳ lưng, nhưng phía trước đều là em ấy tự tắm. Vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi biết, ra là bụng người ta sờ vào lại thoải mái đến vậy.
Mặt tôi nóng ran.
Tôi chưa bao giờ sờ vào cơ thể người khác, nên vừa sợ hãi vừa bất an, và còn—
Cảm giác, hình như có chút dễ chịu.
Không, không phải. Mình đang nghĩ gì vậy. Mình chỉ là không muốn Sorahashi-san gặp nguy hiểm thôi. Cô ấy đã nhờ vả mình rồi, mình đương nhiên phải cố gắng. Rõ ràng chỉ là như vậy, tại sao—
Tim đập nhanh hơn.
Cảm giác giống như một quả cầu đang lăn xuống từ sườn dốc.
Một cảm giác bồn chồn không rõ nguyên nhân cứ đến rồi đi trong lòng, nhưng ngay giây tiếp theo lại bị nhịp tim quá nhanh che lấp.
Không không, mình đang nghĩ gì vậy. Nhưng đây lại là sự phủ nhận đối với cái gì?
「Ngoan ngoan, ngoan ngoan…」
Không biết từ lúc nào, tôi đã trở thành người ở trên.
Có lẽ vì lúc nãy bị cô ấy đẩy ngã, tôi có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Tôi đã giành lại quyền chủ động, vuốt ve cô ấy. Cảm giác như bị kích thích dục vọng chiếm hữu nguyên thủy của con người. Nhưng, lý trí xã hội được nuôi dưỡng suốt mười mấy năm, khiến tôi hơi dừng lại.
Đây là sự tạ lỗi. Làm điều xấu thì phải xin lỗi.
「Chủ nhân, nào, phải vuốt cho cẩn thận chứ?」
Cô ấy vòng tay qua cổ tôi, ôm tôi vào lòng. Chóp mũi chạm vào cổ cô ấy, một mùi hương tràn đầy sức sống truyền đến. Là mùi hương khiến người ta say mê của cô ấy. Khác với mùi hương trong lành như bờ biển thường ngày cảm nhận được từ cô ấy, khiến nội tâm tôi rung động.
Tôi từ từ vuốt bụng cô ấy. Cảm nhận được những xương sườn, đầu ngón tay chạm vào một thứ gì đó khác với da thịt. Ngón tay trượt xuống dưới, cảm nhận được sự mềm mại. Tôi tưởng mình đã nhầm, lập tức muốn rụt tay lại, nhưng lại bị sự mềm mại đó giữ lại.
Đầu ngón tay run rẩy, tự ý tiến sâu hơn.
Cơ thể thật là một thứ phức tạp, lúc cứng lúc mềm, lúc nóng lúc lạnh, khiến người ta bận rộn không ngớt.
Tôi hình như đã nghe thấy tiếng tí tách.
Trên môi cô ấy, có một vệt đỏ. Khi tôi hoàn hồn lại, mới phát hiện có vài giọt máu đỏ nhỏ trên mặt cô ấy, máu vốn đã ngừng lại bắt đầu chảy trở lại.
Cô ấy liếm môi, cười.
Màu đỏ, khắc sâu vào mắt tôi.
「Mùi vị này, thật sự rất có sức sống.」
「…Ư…」
Tôi khẽ chạm vào cổ mình.
Lồng ngực, cảm giác kỳ lạ. Tôi nhìn dòng máu chảy ra, trong lòng nghĩ giá như có thể tiến sâu hơn một chút. Nhưng, đây…
Điều này thật quá ngu ngốc.
Đây không phải là tôi. Tôi đáng lẽ phải…
…Thật sao?
「Lạ thật, chẳng lẽ có ai ở đây sao?」
Lúc này, bên ngoài có tiếng động, cửa phòng y tế bị mở ra. Tôi bất giác đứng dậy, rời khỏi giường.
「Xin lỗi cô, em thấy cô không có ở đây, nên đã mượn giường một chút.」
「Uwaa, em chảy nhiều máu quá. Chờ một chút nhé.」
Tôi bịt mũi, cô giáo đi đi lại lại trong phòng. Tôi liếc nhìn chiếc giường, bóng dáng của Sorahashi-san đã biến mất từ lúc nào.
Tôi suýt nữa thì tưởng rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ ban ngày.
Nhưng hơi ấm còn sót lại trên cổ, và cảm giác nước bọt, tất cả đều là hiện thực.
Tôi gần như chưa bao giờ nghe người khác hát. Dù sao thì tôi cũng không đi karaoke với bạn bè, và ngoài giờ học ra, tôi cũng không hát. Vì vậy, điều này đối với tôi thật sự rất mới mẻ.
「Cậu có vẻ vui nhỉ, Sorahashi-san.」
Tôi nói với Sorahashi-san đang ngân nga hát.
「Ừ. Vì Kurumi sẽ đền bù cho tớ, phải không?」
Tôi khẽ gật đầu.
Dù lúc nãy đã xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nên lại một lần nữa xin lỗi cô ấy. Bởi vì tôi cảm thấy từ chối lời mời của cô ấy, nhưng lại chấp nhận lời mời của bạn bè, là một hành vi không thành thật.
Không hiểu sao, cô ấy trông có vẻ rất vui.
Sau giờ học, tôi lập tức bị cô ấy dẫn đến một cửa hàng nào đó. Trong cửa hàng thoang thoảng mùi hương dễ chịu, trên kệ bày biện nhiều chiếc lọ xinh xắn.
「Phải đền bù cho cậu thế nào đây?」
「Giúp tớ chọn cái này đi.」
Cô ấy cầm lên một chiếc lọ xinh đẹp.
Bên trong đó cắm mấy que gỗ giống như đũa dùng một lần, chính là que khuếch tán tinh dầu (Reed Diffuser). Nhà tôi cũng có vài thứ như thế này, nhưng loại vật phẩm này thực sự rất tùy thuộc vào sở thích cá nhân, nên khá khó chọn.
「Tớ có thể sẽ chọn phải mùi kỳ lạ đó.」
「Không sao đâu, gu mùi hương của Kurumi và tớ hợp nhau lắm.」
Tại sao cô ấy lại có thể chắc chắn như vậy?
Tôi tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cầm từng chiếc lọ lên ngửi. Có mùi hoa, mùi rừng, và mùi trái cây. Đủ loại mùi hương khiến tôi có chút phấn khích. Nhưng Sorahashi-san cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi cảm thấy hơi không tự nhiên.
「Mặt tớ có dính gì à?」
「Tớ chỉ thấy cậu rất nghiêm túc thôi.」
「Vì là để ở nhà Sorahashi-san mà? Nếu không chọn cẩn thận, có thể sẽ phá hỏng hình tượng của Sorahashi-san.」
Cứ ngửi những mùi hương khác nhau như thế này, khiến tôi nhớ lại lần lén dùng nước hoa của mẹ. Lúc đó Mizuki còn phấn khích nói, có mùi của người lớn. Mizuki bây giờ chắc chắn không nhớ rồi.
Mùi hương tự nhiên nhân tạo, luôn khiến người ta cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng lạ thay, tôi lại rất thích cảm giác này. Giống như một ly nước trái cây không có một giọt nước trái cây nào, vừa có cảm giác cô đơn lại vừa khiến người ta rung động.
Nghĩ kỹ lại, tôi gần như chưa bao giờ ngửi thấy mùi của thiên nhiên thực sự.
「Hình tượng của tớ?」
Cô ấy hỏi.
Tôi không phải là người có thể thản nhiên nói ra những lời như 「giống như công chúa」. Nhưng như vậy, việc truyền tải ấn tượng của tôi sẽ trở nên khó khăn.
「Chính là cái cảm giác, ai cũng sẽ thích.」
「Hừm~? Ra là Kurumi nhìn tớ như vậy à.」
「Tớ nghĩ ngoài tớ ra, những người khác cũng nghĩ vậy thôi.」
Tôi đặt mẫu khuếch tán trở lại kệ.
Mùi hương của rừng dần xa, thay vào đó là mùi hương trong lành như biển cả. Từ núi đến biển. Rõ ràng vị trí đứng gần như không đổi, nhưng chỉ có khứu giác đang du hành. Thật là một cảm giác kỳ diệu.
「A ha ha, có lẽ vậy. 『Ai cũng sẽ thích nhỉ~』 hay 『Giống như công chúa vậy』, người ta thường nói vậy lắm.」
Cô ấy khẽ cười.
「Bởi vì tớ ít nhiều cũng biết phải làm thế nào để được mọi người yêu mến, nên chỉ đang làm những việc như vậy thôi.」
「…Vậy à.」
Tôi có chút kinh ngạc.
Tôi luôn nghĩ Sorahashi-san rất tự nhiên. Dù tôi nghĩ không ai có thể giữ được vẻ tự nhiên trước mặt bất kỳ ai, nhưng tôi nghĩ Sorahashi-san là ngoại lệ. Dù đây chỉ là sự nhận định tùy tiện của tôi.
「Cho nên thỉnh thoảng tớ lại nghĩ, nếu mình ở đây làm một hành động phá vỡ tất cả, thì sẽ ra sao nhỉ. …Nhưng tớ không có khuynh hướng tự hủy hoại, nên sẽ không làm đâu?」
Tôi nghĩ việc nói với một người quen trong lớp rằng hãy làm chủ nhân của mình, đã là một hành động có khuynh hướng tự hủy hoại lắm rồi.
Cô ấy dường như nhận ra suy nghĩ của tôi, nheo mắt lại.
「Tớ ấy à, có thể phân biệt người nguy hiểm qua mùi hương đó~ Mùi của Kurumi cảm giác rất an toàn.」
「Mùi hương…」
Tôi vội vàng ngửi cánh tay mình, nhưng chỉ ngửi thấy mùi nước giặt.
「Chỉ là ví von thôi. …Nhưng mà, Kurumi lúc nãy có một mùi hương rất quyến rũ.」
「…Cái gì.」
「Cậu có biết không? Nếu cảm thấy mùi hương của đối phương rất hấp dẫn, thì có nghĩa là hai người rất hợp nhau đó. Vậy mùi của tớ, cậu thấy thế nào?」
「Mùi rất thơm.」
Chưa bàn đến thơm hay không, mùi hương đó quả thực đã kích thích bản năng của tôi.
Không phải là tôi có sở thích đặc biệt đó. Nhưng mà, Sorahashi-san tuy khuôn mặt rất dễ thương, sau khi vận động lại toát ra một cảm giác hoang dã. Hơn nữa, khiến tôi có chút chóng mặt…
Không, nhưng mà—
Tôi tuyệt đối không phải loại người sẽ cảm thấy phấn khích vì mùi mồ hôi. Thật sự không phải.
「Hừm~?」
Cô ấy đưa môi lại gần tai tôi.
「Như vậy có được không? Cậu lại phải đền bù cho tớ thêm một lần nữa đó?」
Cô ấy nói bóng gió rằng tôi đang nói dối.
Tôi cho rằng lời nói dối thiện chí đôi khi có thể giúp giao tiếp thuận lợi hơn.
Dù sao thì chuyện gì cũng nói thật, người ta sẽ mệt chết mất.
「…Làm tớ chóng mặt.」
「Ừm?」
「Mùi hương đó rất nồng, có cảm giác rất mãnh liệt, làm tớ chóng mặt.」
「…Vậy có nghĩa là—」
Nói chuyện với Sorahashi-san thật sự rất mệt. Không chỉ phải lựa lời, mà ngay cả cuộc đối thoại cũng rất khó khăn. Tôi hoàn toàn không biết cô ấy thích gì, có hứng thú với gì, nên đối thoại khó khăn cũng là điều dễ hiểu.
「Có nghĩa là, mùi của tớ làm cậu phấn khích?」
「Cái, không, không phải, không phải như vậy!」
「A ha ha, giọng to quá. Bị tớ nói trúng rồi chứ gì.」
Cô ấy vui vẻ cười, nhẹ nhàng rời khỏi tôi.
Mùi nước biển nhân tạo, và nụ cười tự nhiên không nhân tạo. Tôi thấy Sorahashi-san là một người kỳ diệu.
「Lần đầu tiên tớ nghe Kurumi phát ra âm thanh như vậy. …Ở trước mặt tớ, cậu rõ ràng có thể tự nhiên hơn một chút mà.」
Dù cậu có nói vậy…
Tôi ở trước mặt Mutsuki và Yume có thể giữ được một mức độ tự nhiên nhất định, nhưng tôi và Sorahashi-san không thân đến mức đó. Nói cho cùng, nếu không phải cô ấy nói với tôi 「hãy làm chủ nhân của tớ」, chúng tôi có lẽ cho đến khi tốt nghiệp cũng sẽ không có mối liên hệ nào.
Tôi dù tốt hay xấu cũng chỉ là một người bình thường, còn cô ấy là một người phi thường.
Có nên nói chuyện với loại người đó hay không, có lẽ đến tháng sáu là đã quyết định rồi. Bởi vì đến lúc đó, các nhóm nhỏ trong lớp đã hình thành, mọi người gần như sẽ không nói chuyện với người ngoài nhóm.
「Tớ vẫn hoàn toàn không hiểu về Sorahashi-san.」
「Không hiểu thì không thể tự nhiên được sao? Ừm~… vậy hôm nay, tớ sẽ cho cậu hiểu rõ về tớ.」
Đây là khác biệt văn hóa sao?
Tôi phải có một mức độ thân thiết nhất định với đối phương, mới có thể dễ dàng thể hiện bản thân. Nhưng cô ấy chắc là dù ở trước mặt ai, cũng có thể giữ được bản sắc của Sorahashi Seira.
「Nhưng trước đó, mời cậu giúp tớ chọn que khuếch tán đã nhé.」
「Đó thì đương nhiên không vấn đề gì. …Cậu có đặc biệt thích loại nào không?」
「Không có đâu. Hoàn toàn theo sở thích của Kurumi là được.」
「Sở thích của tớ à…」
Ở nhà dùng loại hương hoa hỗn hợp, nhưng mua loại giống hệt cũng không có ý nghĩa gì. Phải chọn loại hợp với nhà cô ấy, lại hợp với sở thích của tôi thì…
「Cái này đi.」
「Mùi của rừng? Ồ~ để tớ ngửi thử xem.」
Cô ấy cầm lấy mẫu tôi chỉ, lặng lẽ ngửi.
Ngay cả một hành động nhỏ như vậy cũng đẹp như một bức tranh, phải nói là quả không hổ danh Sorahashi-san sao?
「…Ừm. Đúng là rất thơm. Kurumi và tớ quả nhiên rất hợp nhau.」
「Vậy sao?」
「Tất nhiên rồi. Vậy tớ đi thanh toán, cậu chờ tớ một chút nhé!」
Cô ấy nói xong, liền nhanh chân cầm sản phẩm đi thanh toán.
Rõ ràng ở những nơi như thế này lại thể hiện rất đúng với tuổi của mình, nhưng cái cảm giác lúc mời tôi là sao nhỉ?
Rốt cuộc phần nào của cô ấy là diễn, phần nào mới là con người thật của cô ấy? Tôi muốn biết điều này, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Tôi khẽ thở dài. Cuộc sống thường ngày từng quý giá đến thế, dường như đang dần dần tuột khỏi tay tôi. Trên điện thoại không có tin nhắn của ai, biểu tượng không có thông báo trông thật lạnh lẽo.
Từ lúc không còn cùng Mizuki bàn bạc về thực đơn bữa tối của ngày hôm đó, mới chỉ trôi qua một năm.
Nhưng khoảng thời gian một năm này, đối với tôi lại tựa như mấy chục năm dài đằng đẵng.
Sau đó, Sorahashi-san nói 「Để tớ cho cậu biết tớ thích những nơi nào nhé」, rồi dẫn tôi đến một nơi.
Một địa điểm bất ngờ, khiến tôi mở to mắt. Tôi cứ nghĩ nơi mà Sorahashi-san thích sẽ là cửa hàng quần áo hay quán cà phê thời thượng. Nhưng hôm nay, nơi cô ấy dẫn tôi đến lại là—
「…Đây chính là, nơi Sorahashi-san thích?」
「Đúng vậy? Ngạc nhiên lắm à?」
「Không… ừm, ngạc nhiên thì cũng khá ngạc nhiên đó.」
「A ha ha, cũng phải. Tớ cũng không hay đến đây cùng người khác. Nhưng tớ thích nơi này. Vì ở đây sẽ có đủ loại cuộc gặp gỡ.」
Cô ấy nói vậy, rồi bắt đầu chậm rãi bước đi.
Hiệu sách rộng rãi, theo từng thể loại mà bày biện các giá sách khác nhau, đương nhiên cũng thoang thoảng mùi giấy. Gần đây tôi gần như không đến hiệu sách, nên cảm thấy rất mới mẻ.
「Cậu thường đọc sách gì?」
「Ừm~… thấy gì đọc nấy? Truyện tranh cũng đọc, tiểu thuyết cũng đọc.」
「Hể, ra cậu là một người yêu sách à.」
「Cũng không đến mức đó đâu~」
Cô ấy thành thạo đi về phía khu tiểu thuyết. Thấy sách mới lên kệ có chút phấn khích, có lẽ đây là bản tính của con người. Giống như tôi ở siêu thị thấy rau củ chưa từng thấy cũng có chút phấn khích, nhưng lại vì không biết nấu thế nào, cuối cùng vẫn không mua.
Dù rau củ gì, chỉ cần tra cứu là biết cách chế biến thôi.
Sorahashi-san cầm lên một cuốn sách, xem phần giới thiệu.
Gương mặt nhìn nghiêng của cô ấy trông rất trưởng thành, quả nhiên vẫn khiến người ta không thể đoán được.
「Cậu thích đọc sách à?」
「Ừm. Vì có rất nhiều chuyện không thể xảy ra trong thế giới thực, rất thú vị.」
「…Quả thực.」
Việc ra ngoài chơi cùng Sorahashi-san sau giờ học như thế này, đối với tôi cũng là một chuyện không thể xảy ra. Nói mới nhớ, cho đến tận gần đây, tôi hoàn toàn không nghĩ mình sẽ trở thành chủ nuôi của một bạn học. Không, nếu có nghĩ đến, thì ngược lại còn đáng sợ hơn.
「Tớ mỗi ngày đều sống rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng lại thấy rất nhàm chán. Nên nói là thiếu kích thích sao? Hay là không có chuyện gì mệt mỏi hơn, nên thấy nhàm chán?」
「Ra là vậy?」
Một người như Sorahashi-san, cũng có những suy nghĩ như vậy à. Tôi cũng không hiểu lắm.
「…Ừm, cảm thấy khá thú vị, mua cái này đi.」
「Cậu quyết định nhanh thật đấy.」
「Những thứ này là nhất kỳ nhất hội mà. Nếu cảm thấy có duyên, thì mua ngay sẽ tốt hơn đó.」
Rất có phong cách của cô ấy.
Dù chính tôi cũng không rõ lắm, là 「phong cách gì」.
「Kurumi cũng mua gì đó đi. Tớ muốn biết cậu thích loại sách nào.」
「Ừm~… tớ không hay đọc sách.」
「Vậy à~ thế thì đây là một cơ hội tốt đó!」
Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ. Phải nói sao nhỉ, tôi thấy cô ấy rất tích cực.
Tôi như bị sự vui vẻ của cô ấy đẩy đi, đi dạo trong cửa hàng. Nhưng, cứ cảm thấy không ổn. Dù nhìn bìa hay đọc tóm tắt, cũng không có hứng thú. Dù xem tạp chí, cũng hoàn toàn không đọc vào đầu.
Tôi bị ánh mắt mong đợi tôi mua gì đó của cô ấy đâm đến đau nhói.
Hiếm khi Sorahashi-san cho tôi biết nơi cô ấy thích, tôi cũng muốn cho cô ấy biết một thứ tôi thích. Nhưng, nghĩ kỹ lại, tôi không có thứ gì có thể nói cho người khác biết là 「thích」. Tôi thích nấu ăn, nhưng nói đúng ra, so với việc thích nấu ăn, tôi thích nhìn người khác thưởng thức món ăn của mình hơn.
Giá như tôi cũng có thể giống như Sorahashi-san, có thứ có thể ngẩng cao đầu nói là 「thích」 thì tốt rồi.
Ngay lúc tôi không nhịn được mà thở dài, khu vực truyện tranh thiếu nhi hiện ra trước mắt.
Tôi thấy một cuốn sách quen thuộc, bất giác cầm lên.
Lật qua vài trang, tôi không khỏi bật cười. Đây là cuốn truyện tranh tôi từng đọc cho Mizuki nghe. Vừa nhớ đến Mizuki lúc đó, tôi tự nhiên mà cười.
「A, truyện tranh thiếu nhi. Cậu thích truyện tranh thiếu nhi à?」
「Ừm, thích.」
Nghe tôi nói vậy, cô ấy mở to mắt.
Tôi cũng giật mình.
Tôi rõ ràng không đặc biệt thích truyện tranh thiếu nhi, vậy mà lại lập tức khẳng định như vậy.
「…Vậy à. Kurumi, vẻ mặt của cậu thật dịu dàng. Chẳng lẽ là kỷ niệm với Mizuki-chan?」
Tôi khẽ gật đầu.
「Dù em ấy có cô đơn đến khóc, chỉ cần đọc truyện tranh cho em ấy nghe, em ấy sẽ nín khóc, làm tớ rất vui. Không biết cuốn truyện này còn ở nhà không nữa.」
Truyện tranh cũ cất ở đâu nhỉ?
Khi tôi đang nghĩ vậy, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, giật lấy cuốn truyện.
「Nhân cơ hội hiếm có, mua đi. Biết đâu sẽ có phát hiện mới.」
Tôi hơi mở to mắt, rồi cười.
「Cũng phải. Bây giờ xem lại, biết đâu sẽ chú ý được nhiều chi tiết hơn trước, mua thôi.」
Tôi cười, cô ấy cũng cười theo.
Chỉ riêng điều đó thôi, tôi đã rất vui rồi.
Sau đó chúng tôi lại đi dạo một vòng trong cửa hàng, nhưng không gặp được cuốn sách nào đặc biệt muốn mua. Tôi vừa xếp hàng thanh toán, vừa nhìn cuốn sách cô ấy định mua. Nhìn kỹ lại, đó hình như là một cuốn tiểu thuyết tình cảm đang thịnh hành gần đây.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy nhìn tôi chằm chằm.
「Sao thế?」
「Không có gì. Cậu mua tiểu thuyết tình cảm à.」
「Tớ bình thường không đọc loại này, nhưng không hiểu sao lại muốn mua. Vì tớ chưa từng yêu đương, nên không thể đồng cảm được… nhưng bây giờ chắc có thể đọc rất vui vẻ.」
「Điều đó có nghĩa là…」
Cô ấy nở một nụ cười đầy ẩn ý, đưa cuốn sách đến quầy thu ngân.
Dù tôi nghĩ cô ấy không thể nào thích tôi được, nhưng nụ cười lúc nãy, cảm giác như đang nói vậy.
Nhưng tôi cũng không ngây thơ đến mức vì thế mà tim đập nhanh.
Cô ấy quả nhiên là một người kỳ diệu. Dù từ lúc cô ấy muốn tôi làm chủ nuôi, tôi đã biết cô ấy là một người kỳ diệu rồi.
…Nhưng mà.
Sau khi cô ấy thanh toán xong, tôi định trả lại tiền cuốn truyện cho cô ấy, nhưng bị từ chối. Tôi nghĩ cứ cố trả cũng không hay, nên không tiếp tục kiên trì, nhưng vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Ra khỏi hiệu sách, hơi lạnh lập tức thấm vào cơ thể. Dù mặc áo khoác dày, phần cổ trở lên vẫn không thể hoàn toàn chống lạnh. Gió lạnh làm tôi thấy mũi hơi đau. Dù máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn hơi đau. Tôi đã lâu không bị thương chảy máu, cảm thấy thể lực bị hao hụt một chút.
Sorahashi-san trong gió lạnh vẫn ngẩng cao đầu bước đi.
Dù thời gian đã khá muộn, nhưng cô ấy dường như vẫn chưa có ý định về nhà. Tôi cảm thấy bóng lưng đó của cô ấy, tựa như đang nói với tôi 「hãy theo tớ」.
Thành phố vào thời điểm này, nơi nào cũng lấp lánh.
Dù là đèn trang trí hay biểu cảm của mọi người, đều tỏa sáng. Xem ra mọi người vào dịp Giáng sinh thật sự sẽ cảm thấy phấn khích nhỉ. Tôi sở dĩ không có hứng thú với Giáng sinh, có lẽ là vì nó trùng với sinh nhật của tôi. Dù thỉnh thoảng tôi có nhận được quà sinh nhật ở nhà, nhưng quà Giáng sinh thì gần như chưa bao giờ nhận được.
Mấy năm nay tôi đều bận rộn chọn quà Giáng sinh cho Mizuki, đến cả sinh nhật của mình cũng sắp quên mất.
「Này, Kurumi.」
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại.
Ánh sáng của đèn trang trí sáng đến mức làm mắt đau nhói. Vô số đèn được lắp trên hàng cây ven đường, chứa đựng ánh sáng đủ để biến đêm thành ngày.
Dường như là những người đến ngắm đèn, họ lướt qua chúng tôi.
「Hôm nay biết được thứ Kurumi thích, thật sự rất tốt!」
Cô ấy nói vậy, trên mặt hiện lên nụ cười ngây thơ.
Nụ cười đó đã thu hút ánh mắt của tôi. Dù tôi còn nhiều điều chưa hiểu về cô ấy, và cô ấy còn là một người kỳ quặc nói với một bạn học không thân là 「hãy làm chủ nuôi của tớ」, nhưng nụ cười hiện tại vừa xinh đẹp vừa dễ thương, nhìn mãi, ngay cả tôi cũng bất giác cười theo.
「Ừm, tớ cũng… rất vui khi biết Sorahashi-san thích gì.」
「Nếu vậy thì, tớ sẽ cho cậu biết nhiều hơn nữa!」
「Hả? A…!」
Chạm.
Tay cô ấy, chạm vào tay tôi. Cảm giác lạnh và mịn màng, làm tôi cả người căng thẳng. Bình thường tôi rất ít khi nắm tay người khác. Nhưng đã bị cô ấy kéo đi rồi, tôi cũng đành phải đi theo.
Cơ thể tự nhiên mà tiến về phía trước. Cô ấy nhanh nhẹn chạy lên, len lỏi qua những kẽ hở trong đám đông. Tiếng giày da đạp trên mặt đất vang lên giòn giã, bên tai tràn ngập cảm giác phi thường. Hình bóng của cô ấy, âm thanh cô ấy phát ra, những điều này chắc chắn sẽ không trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày của tôi, tôi mơ hồ cảm thấy vậy. Bởi vì cô ấy quá chói lòa, hoàn toàn không thể hòa nhập vào cuộc sống bình thường. Cô ấy tuyệt đối sẽ không trở thành cảnh sắc thường ngày trong cuộc sống của bất kỳ ai.
Mái tóc vàng của cô ấy, thật sự rất chói lòa.
Mối quan hệ kỳ lạ này sẽ tiếp tục mãi sao? Hay là, cuối cùng chúng tôi chỉ trở thành những người bạn bình thường? Bây giờ tôi vẫn chưa rõ.
Nhưng, đối với sự phi thường mà cô ấy mang lại, bây giờ tôi có một chút mong đợi.
Có lẽ, tôi đã bị cô ấy xâm chiếm rồi cũng nên.
「Cậu xem kìa! Là chợ Giáng sinh đó! Ngày thường cũng mở à~ chúng ta đi xem đi!」
「…Hehe, cũng phải. Nhưng mà, chạy nhanh quá nguy hiểm, đi chậm thôi.」
Tôi vốn nghĩ mình và thế giới cô ấy sống sẽ không có điểm chung, nhưng chỉ có lúc này, chúng tôi đã có một chút điểm chung. Khi tôi nhận ra, mới phát hiện mình đã có thể tự nhiên đối thoại với cô ấy.
Giữa những ánh đèn trang trí, có vài gian hàng.
Chỉ là tôi không biết thôi, thực ra hàng năm, ở chỗ chúng tôi chắc chắn cũng có những nơi tập trung nhiều người như thế này. Nhìn Sorahashi-san, tôi cảm nhận sâu sắc rằng mình đã sống trong một thế giới chật hẹp. Dù ếch ngồi đáy giếng cũng có cách sống của ếch ngồi đáy giếng.
「Lớn lên rồi, thật muốn ở một nơi như thế này uống rượu vang nóng~」
「Sorahashi-san và rượu vang, cảm giác rất hợp nhau.」
「Kurumi thì… cảm giác rất hợp uống Cassis Orange!」
「Cậu có ấn tượng gì về tớ vậy?」
「Không phải là ấn tượng, mà là cậu rất dễ thương, nên tớ nghĩ vậy!」
(Ghi chú: Cassis Orange, một loại cocktail được pha từ rượu mùi lý đen và cam, độ cồn thấp, dễ uống)
Từ 「dễ thương」 có một cảm giác rất kỳ diệu. Cảm giác như nó sẽ rơi thẳng từ tai xuống tim, làm tim đập nhanh hơn. Dù tôi không biết tim có ở trong tim không.
「Chờ đã, có sô cô la nóng kìa! Chúng ta đi uống đi!」
「Cũng được.」
Sorahashi-san hôm nay, cảm giác còn phấn khích hơn bình thường một chút. Có lẽ cô ấy đối với người khác ngoài tôi, vẫn luôn có cảm giác như vậy cũng nên.
Hai chúng tôi cùng nhau xếp hàng mua sô cô la nóng. Lần này tôi đã ngăn cản ý định mời khách của cô ấy. Vì tôi không thích mời khách hay được mời khách. Huống hồ đối phương còn là Sorahashi-san.
Chúng tôi quyết định uống sô cô la nóng ở quảng trường sau khi đi qua khu chợ.
「A, chờ chút, chờ chút. Chúng ta chụp ảnh đi, làm kỷ niệm hôm nay.」
「Cũng được thôi…」
Cô ấy dựa vai vào tôi, chụp mấy tấm ảnh.
Khác biệt văn hóa à, tôi nghĩ.
Trong nhóm nhỏ của tôi, không có văn hóa chụp ảnh trước khi ăn, hay chụp ảnh cùng nhau. Không phải là tôi ngại, chỉ đơn giản là không coi việc chụp ảnh là một thói quen.
Nhưng Yume thì lại thường xuyên muốn chụp ảnh chung với tôi.
Tôi nhẹ nhàng đưa cốc lên miệng.
Dù hơi nóng, nhưng mùi hương ngọt ngào rất quyến rũ, vị cũng rất ngon. Đây là lần đầu tiên tôi uống sô cô la nóng, cảm giác rất có không khí Giáng sinh. Nhưng nếu có ai hỏi tôi vị cụ thể là gì, tôi chắc cũng không nói được.
「Nóng quá.」
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu hiếm thấy.
Tôi bất giác nhìn về phía có tiếng động, chỉ thấy Sorahashi-san đang lè lưỡi.
Màu lưỡi vẫn đỏ như cũ.
「Không sao chứ?」
「Cái này nóng quá. Tớ là lưỡi mèo, nên phải thổi nguội một chút.」
Câu trả lời bất ngờ này, khiến tôi giật mình.
Không hiểu sao, lại thấy rất buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng. Sorahashi-san hiếm khi lộ vẻ mặt không hài lòng, nhíu mày.
「…Cười nhạo thể chất của người khác, có quá đáng không?」
「Xin lỗi. Nhưng mà, rõ ràng luôn tự coi mình là chó, kết quả lại có lưỡi mèo… a ha ha.」
「Chẳng lẽ, điểm cười của Kurumi siêu thấp à?」
「Không biết nữa… hehe, dễ thương quá.」
「…Ha.」
Tôi nhẹ nhàng thổi vào cốc, rồi ngậm chất lỏng bên trong vào miệng. Dù vẫn còn nóng, nhưng cảm giác đã nguội hơn lúc nãy khá nhiều.
「Đây, mời cậu. Dù tớ đã uống rồi, nhưng đã nguội hơn rồi, chắc là uống được.」
「Hả? A, ừm. …Cảm ơn.」
Thỉnh thoảng tôi cũng chia sẻ đồ uống với bạn bè, nhưng Yume dường như là loại người 『đứng núi này trông núi nọ』, luôn muốn cướp đồ ăn hoặc đồ uống trên tay tôi. Vì từ trước đến nay thường xuyên chia sẻ đủ thứ với Mizuki, nên tôi không hề ghét việc này.
「…Ngon.」
「Phải không. Dù t셔 là lần đầu uống sô cô la nóng, nhưng thật sự rất ngon đó.」
Nghĩ kỹ lại, trà mà cô ấy mời tôi lần trước sở dĩ không đủ nóng một cách kỳ lạ, chắc là vì cô ấy có lưỡi mèo. Phát hiện ra điểm yếu bất ngờ này của cô ấy, khiến tôi đột nhiên cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều. Tôi có thể chất đặc biệt này không? Dù nhất thời không nghĩ ra được.
「Không phải ý đó…」
Cô ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Đối với một người luôn thẳng thắn như cô ấy, điều này rất hiếm. Tôi không khỏi mở to mắt.
「Quả nhiên, thôi bỏ đi. …Ấm quá.」
「Ừm.」
Cuộc trò chuyện tạm thời gián đoạn. Nhưng, uống đồ uống ấm, sẽ không còn để ý đến sự im lặng nữa. Tôi ngơ ngác nhìn những ngọn đèn trang trí, bên tai vang lên tiếng nói vui vẻ của những người xung quanh. Nghe những âm thanh hạnh phúc đó, cảm giác như chính mình cũng bị lây nhiễm, trở nên hạnh phúc theo.
「Tớ thích đèn trang trí. Lấp lánh, chỉ cần nhìn thôi đã thấy vui rồi, không khí cũng rất tốt.」
「Vậy sao? Tớ cũng là lần đầu tiên đến xem, nhưng hình như cũng có chút thích rồi.」
「Tốt quá. Nếu Kurumi cũng có thể thích những thứ tớ thích, tớ sẽ rất vui.」
Cô ấy cười dịu dàng.
Hương thơm ngọt ngào của sô cô la tựa như thoang thoảng từ người cô ấy, khiến tôi không khỏi nghĩ vậy. Đó là một nụ cười vừa dễ thương vừa ngọt ngào.
「Này, Kurumi, tớ nhất định sẽ thích truyện tranh thiếu nhi.」
「Tại sao?」
「Vì đó là thứ Kurumi thích.」
Trong một khoảnh khắc, tôi nín thở. Tại sao cô ấy lại xinh đẹp đến vậy? Rõ ràng là bạn cùng lớp, nhưng lại khiến người ta không thể tin cô ấy là con người giống như tôi. Tuy nhiên giờ đây, tôi lại có thể kề vai sát cánh cùng cô ấy, uống cùng một loại đồ uống.
Tôi uống một ngụm đồ uống đã đổi với cô ấy. Vẫn còn hơi nóng.
「…Vậy sao.」
「Này, này. Có thể nắm tay lần nữa không?」
「Cũng được thôi… nhưng cẩn thận đừng làm đổ đồ uống nhé?」
「Tớ đâu phải trẻ con nữa.」
Cô ấy cười toe toét, giống như một đứa trẻ đang vui mừng khôn xiết. Tôi bị nụ cười của cô ấy lây nhiễm, cũng cười theo.
Chỉ riêng hôm nay thôi, tôi đã cảm thấy khoảng cách giữa mình và Sorahashi-san đã rút ngắn đi rất nhiều.
Dù vẫn còn nhiều điều không hiểu. Ví dụ như tại sao cô ấy lại biết tên của Mizuki, và tại sao lại chọn tôi.
Cảm giác như cô ấy từ đầu đã đối xử với tôi một cách thân thiện kỳ lạ. Dù có lẽ cô ấy đối với ai cũng như vậy.
Chúng tôi nắm tay nhau lạnh ngắt, uống những ly đồ uống ấm nóng.
Trải nghiệm này là lần đầu tiên, khiến tôi có chút bồn chồn, tim đập nhanh. Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.
★
Bước chân thật nhẹ nhàng. Hôm nay sức bật của tôi vượt xa bình thường, ngay cả những quả bóng cao cũng có thể dễ dàng đánh trúng. Một tiếng *bốp*, quả bóng bị tôi đánh vào sân đối phương. Cùng lúc đó, chuông reo.
「Kurumi, hôm nay cậu giỏi quá. Sao thế?」
「Hôm nay bố mẹ tớ không có nhà.」
「Hừm~… Ể, chờ đã. Chẳng lẽ, cậu có người yêu rồi à?」
Yume ngạc nhiên hỏi. Tôi mỉm cười.
「Không không. Chỉ là lâu lắm rồi mới ở một mình với em gái, nên muốn nấu cho em ấy món gì ngon ngon.」
「Sợ… sợ chết Yume rồi. Yume cứ tưởng là chuyện kia chứ.」
「Chuyện kia…?」
「Mà này, chỉ là nấu cơm cho em gái thôi, có cần phải vui đến thế không?」
「Tất nhiên rồi, dù sao cũng lâu lắm rồi mới nấu.」
Gần đây không có nhiều cơ hội nói chuyện tử tế với Mizuki, nên hôm nay tôi có chút mong đợi. Từ khi bố mẹ bắt đầu về nhà đúng giờ, tôi không còn nấu ăn nữa, cũng gần như không nói chuyện với Mizuki.
Hôm nay em ấy hình như cũng không có việc gì, hay là về nhà sớm chuẩn bị nấu cơm đi.
Hiếm có cơ hội này, nấu món hamburger steak mà em ấy thích nhất đi. Salad khoai tây cũng là món em ấy thích, làm luôn đi.
「Cậu thích em gái thật đấy~」
「Ừm, tất nhiên rồi. Dù sao chúng tôi cũng luôn ở bên nhau mà.」
Lúc bố mẹ về muộn, tôi ngày nào cũng ở bên Mizuki. Dù vì thế mà không có nhiều bạn bè, nhưng thời gian ở bên Mizuki rất vui vẻ, nên không có vấn đề gì.
Bây giờ có thể chơi đùa bình thường với bạn bè rồi, nói vui thì đương nhiên cũng rất vui. Nhưng quả nhiên vẫn có chút cô đơn. Dù sao thì Mizuki cũng đã vào tuổi nổi loạn rồi.
「Aizz. Yume tuy cũng có chị gái, nhưng quan hệ không tốt lắm. Chị em thân thiết, có chút đáng ghen tị đó.」
「Nhưng gần đây Mizuki hình như cũng vào tuổi nổi loạn rồi~」
「Ôi chao, thật là vất vả quá, chị Kurumi.」
Nói mới nhớ, tôi hình như không có tuổi nổi loạn. Có lẽ là vì không có đối tượng để nổi loạn.
Tôi thay đồ xong, chuẩn bị về lớp. Lúc này, tôi thấy Sorahashi-san đi phía trước. Cô ấy hình như vẫn như cũ, bạn bè rất nhiều, chỉ cần đi trên hành lang, đã có mấy học sinh lớp khác đến nói chuyện.
Cô ấy nở nụ cười xinh đẹp y hệt như lúc đối diện với tôi. Dù tôi không nghĩ cô ấy có gì đặc biệt với tôi, nhưng cô ấy hình như đối với ai cũng như vậy.
Lồng ngực có cảm giác kỳ lạ.
「Sorahashi-san vẫn như cũ rất được yêu mến nhỉ~」
Yume nói.
「Đúng vậy. Phải làm sao mới có thể quan hệ tốt với nhiều người như vậy chứ~」
「Đúng thế. Yume chỉ cần giữ mối quan hệ tốt với Kurumi đã là hết sức rồi.」
「Tớ khó gần đến thế à?」
「Cũng không phải vậy…」
Sorahashi-san dừng lại nói chuyện với học sinh lớp khác. Ngay khoảnh khắc tôi đi ngang qua cô ấy, chúng tôi đã chạm mắt nhau. Cô ấy khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với tôi. Tôi có chút ngạc nhiên, cũng vẫy tay lại với cô ấy.
「…Cậu và Sorahashi-san quan hệ rất tốt à?」
「Cũng có chút giao tình.」
「Giao tình à… Kurumi, cậu không được trở thành kẻ phản bội đâu nhé?」
Yume ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi không thể nào nói 「Tớ đã trở thành chủ nuôi của cô ấy」 được. Tôi chỉ có thể cười một cách mơ hồ.
Sau khi về lớp, tôi và Yume tán gẫu để giết thời gian. Sorahashi-san trở về lớp vài phút trước khi chuông vào lớp reo, không nói gì đặc biệt với tôi.
Trong giờ học, tôi cứ mãi nghĩ về thực đơn hôm nay, một ngày trôi qua trong nháy mắt. Hôm nay Sorahashi-san không mời tôi, nên tôi nhanh chóng rời trường, đến siêu thị gần đó.
Nếu bữa tối làm quá xa hoa, cảm giác sẽ bị nói là làm quá, nên tôi cẩn thận đặt nguyên liệu vào giỏ hàng.
Thật sự đã lâu lắm rồi mới như thế này. Dù cơm bố mẹ nấu đương nhiên cũng rất ngon, nhưng quả nhiên vẫn muốn tự mình nấu. Dù sao thì, tôi đã quen như vậy hơn.
Tôi mua nguyên liệu cho hai người, rồi về nhà.
Mizuki hình như vẫn chưa về, nhà cũng không có ai. Dù bây giờ nấu bữa tối còn hơi sớm, nhưng chuẩn bị trước chắc không sao. Tôi vừa đun nước bằng nồi, vừa bắt đầu xào hành tây.
Bận rộn một lúc, tôi nghe thấy tiếng cửa nhà mở, liền tắt bếp.
「Mừng em về, Mizuki.」
「…Em về rồi, Kurumi.」
Em ấy vẫn như trước đây gọi thẳng tên tôi. Rõ ràng trước đây luôn gọi tôi là chị, dù có chút cô đơn, nhưng hôm nay tôi lại không để ý lắm.
Tôi mỉm cười với em ấy.
「Chắc lạnh lắm nhỉ. Có muốn uống gì nóng không?」
「Không cần đâu. Em sắp đi ngay đây.」
「…Ể?」
「Lúc nãy bạn rủ em đến nhà ngủ lại. Xin lỗi, tối nay em sẽ đến nhà bạn qua đêm.」
「A… vậy à. Chơi vui vẻ nhé. Đi đường cẩn thận xe cộ đó.」
「Ừm.」
Em ấy chỉ đáp lại một câu như vậy, rồi đi về phía phòng mình.
Tôi quay lại bếp trước, không hiểu sao lại bật bếp lên lần nữa. Nguyên liệu đã xử lý gần xong rồi, ngay cả khoai tây cũng đã luộc một lượng mà một người không ăn hết. Khi tôi đang nghĩ phải làm sao, thì nghe thấy tiếng đóng cửa.
Xem ra Mizuki đã đi rồi.
Ít nhất cũng muốn nói với em ấy một tiếng 「Đi đường cẩn thận」, nhưng như vậy cũng sẽ làm phiền em ấy nhỉ.
Tôi mất hết động lực nấu bữa tối, nằm dài trên ghế sofa.
Mà, cũng phải thôi.
Mizuki dù sao cũng đã là học sinh cấp hai rồi, đến nhà bạn qua đêm cũng là chuyện bình thường. Đâu phải đã hẹn hôm nay nhất định phải ở nhà ăn cơm, kế hoạch có thay đổi cũng là chuyện thường tình.
…Dù tôi tự nhủ như vậy.
Nhưng trong lòng cứ có một cảm giác nặng trĩu. Cứ tưởng sẽ có thể hiếm hoi ăn cơm cùng nhau, đột nhiên lại thành một mình, khiến tôi có chút không biết phải làm sao.
Lúc này cũng không có bạn bè nào để liên lạc.
Thôi thì cứ rán phần hamburger steak của hôm nay, phần còn lại sáng mai ăn. Dù nghĩ vậy, nhưng lại không có động lực đứng dậy.
「…Aizz.」
Không phải là tôi không có nơi để thuộc về. Dù không chăm sóc Mizuki, tôi vẫn là tôi. Nhà cửa náo nhiệt hơn trước, thời gian ở bên gia đình cũng tăng lên, còn có thể đi chơi với bạn bè. Những điều này rõ ràng là đáng mừng, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chỗ ngồi trước đây của tôi và Mizuki, bây giờ đã trở thành ghế riêng của bố mẹ.
Trước đây nấu ăn là trách nhiệm của tôi, bây giờ lại trở thành việc của hai người họ.
Họ nói vì trước đây đã vất vả cho tôi, nên sau này sẽ do họ phụ trách. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không vui lắm.
Vai trò của tôi từng chút một bị tước đoạt, dần dần không còn việc gì để làm. Ngay cả Mizuki cũng không còn gọi tôi là 「chị」 nữa, mà gọi thẳng là 「Kurumi」. Một cách kỳ lạ, dù ở nhà, cũng cảm thấy bị loại trừ. Giống như cách một tấm kính, gia đình ở phía bên kia.
Dù, có lẽ đây chỉ là tưởng tượng của riêng tôi.
Ít nhất, bố mẹ vẫn rất quan tâm đến tôi.
Cảm thấy lạnh quá. Nói mới nhớ, điều hòa còn chưa bật. Nhưng bật điều hòa cũng thấy phiền. Dạ dày cảm thấy nặng trịch, không dậy nổi, chỉ có thể ngơ ngác lướt điện thoại.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Nhìn xem, là tin nhắn của Sorahashi-san.
『Cậu đang làm gì thế?』
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhắn tin cho tôi. Nói mới nhớ, tôi hoàn toàn không nhớ đã trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy, nhưng tôi có tham gia nhóm chat của lớp, chắc là liên lạc qua đó.
Tôi chậm chạp trả lời.
『Đang ngẩn người.』
『Hiếm thấy thật.』
Hiếm đến vậy sao? Tôi nghĩ.
Cô ấy rốt cuộc coi tôi là người thế nào? Dù không rõ lắm, nhưng tôi vẫn đứng dậy, quay lại bếp. Tôi vốn định làm salad khoai tây, ít nhất cũng phải nghiền khoai tây trước đã.
Không xử lý lúc còn nóng, sau này sẽ rất phiền.
Lúc nấu ăn cho người khác, công việc này cũng rất vui, nhưng vừa nghĩ đến là làm cho mình, lại thấy có chút phiền.
Khi tôi vừa gọt xong vỏ khoai tây, nghiền được một nửa, điện thoại lại rung lên. Tôi tưởng là tin nhắn, nhưng không phải, là Sorahashi-san gọi cho tôi. Tôi hơi do dự một chút, rồi nhấn nút nghe.
「Sorahashi-san? Sao thế?」
『Không, không có gì, chỉ là muốn nghe giọng cậu thôi.』
Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào.
Xem ra cô ấy vẫn còn ở ngoài. Thời gian cũng chưa muộn lắm, nên dù chưa về nhà, cũng không có gì lạ.
Tôi kẹp điện thoại giữa vai và đầu, tiếp tục nghiền khoai tây.
Mizuki thích khoai tây nghiền mịn hơn, nhưng em ấy về chắc cũng không ăn, cứ để thế này đi.
「Vậy à.」
『Ừm.』
Sự im lặng bao trùm.
Bây giờ tôi không có gì để nói, Sorahashi-san hình như cũng không có chuyện gì đặc biệt, nên cuộc đối thoại không thể tiếp tục cũng là điều dễ hiểu.
Cánh tay hơi mỏi, tôi quyết định tạm dừng. Hay là cứ thế, làm luôn món khoai tây chiên đi. Không, thôi bỏ đi.
「Bên ngoài không lạnh à?」
Tôi quay lại ghế sofa, buột miệng hỏi.
Căn phòng không bật điều hòa, rất lạnh. Bên ngoài chắc chắn còn lạnh hơn cả căn phòng này.
『Không sao, tớ có quàng khăn.』
「Vậy à. Ở ngoài lâu quá có thể sẽ bị cảm đó. Cẩn thận nhé.」
『Kurumi đúng là hay lo xa.』
「…Có lẽ vậy.」
Căn nhà vốn náo nhiệt, giờ đây cũng trở nên vô cùng yên tĩnh. Chỉ có chiếc đồng hồ treo trên tường, phát ra tiếng tích tắc.
Tôi cũng tìm một nơi nào đó để đi vậy. Lời thì nói vậy, nhưng tôi cũng không quen đi chơi, không biết nên đi đâu.
『Kurumi bây giờ đang ở nhà à?』
「Đúng vậy.」
『Vậy à. Hôm nay cậu và em gái ở nhà hai người à?』
Cô ấy nghe thấy cuộc đối thoại của tôi và Yume sao?
Sorahashi-san chắc là không có ở gần, rốt cuộc là sao nhỉ. Chẳng lẽ tai của Sorahashi-san rất thính?
「Vốn là vậy, nhưng Mizuki nói sẽ đi ngủ lại nhà bạn. Cho nên, bây giờ chỉ có một mình tớ.」
『Ra là vậy. Nên giọng nghe có chút trầm.』
「Tớ, giọng trầm?」
『Khá là trầm.』
Bị cô ấy nói vậy, tôi mới nhận ra cơn đau trong lồng ngực. Vì chuyện này mà đau lòng, tôi đúng là một kẻ ngốc. Tôi đã không còn là trẻ con, ở nhà một mình chắc không có gì to tát.
Tôi khẽ thở dài.
『Kurumi, cậu bây giờ có rảnh không?』
「Ể? Có thì cũng có…」
『Vậy có muốn đi chơi không?』
「Đi chơi là…」
『Đến chỗ tớ đang nói đây này! Ừm, chính là…』
Thật mạnh mẽ. Cô ấy dường như tin chắc tôi sẽ đến, nói cho tôi biết vị trí của cô ấy. May mà đi tàu điện chưa đến ba mươi phút là tới, cũng không phải là không đi được.
『Vậy nhé! Chờ cậu đó!』
「Chờ…」
Cô ấy không cho tôi một cơ hội mở lời, đã cúp máy. Trong phòng khách yên tĩnh, tôi do dự một lúc rồi đứng dậy. Bọc đồ ăn đang làm dở bằng màng bọc thực phẩm, rồi ra ngoài. Gần đây nhà thường có người, nên cảm giác đã lâu lắm rồi không phải khóa cửa khi ra ngoài.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời.
Dù xung quanh đã tối hẳn, nhưng vẫn có thể thấy được ánh hoàng hôn le lói ở xa. Tôi thở ra một hơi, lập tức nhuốm màu trắng, chỉ cần nhìn cảnh tượng này thôi, cơ thể đã cảm thấy run rẩy.
「…Lạnh quá.」
Tôi vùi mặt vào trong khăn quàng, bước đi vội vã. Đã lâu lắm rồi không ra ga vào giờ này, cảm giác bước chân nhẹ bẫng.
Tim đập nhanh một cách bất thường.
Không biết là vì đau, hay là vì một cảm xúc nào khác.
Chỉ là, lúc này tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của Sorahashi-san.
Tôi theo nhịp tàu lắc lư, đến ga đích. Cô ấy nói sẽ chờ tôi ở cửa soát vé của ga này. Tôi theo dòng người mặc vest, có vẻ đang trên đường về nhà, đi qua cửa soát vé. Vốn định tìm xem Sorahashi-san ở đâu, nhưng có vẻ không cần thiết.
Cô ấy quá nổi bật.
Dù ở trường hay ngoài trường, cô ấy luôn thu hút ánh nhìn của mọi người. Cho nên, chỉ cần nhìn theo hướng đám đông xôn xao và những ánh mắt đổ dồn, tự nhiên sẽ tìm thấy Sorahashi-san.
Chúng tôi đã chạm mắt nhau.
Đôi mắt thay đổi màu sắc theo góc nhìn, đẹp đến không giống như tồn tại trên thế gian này.
Khi gặp người quen ngoài trường, cảm giác khó tả này rốt cuộc là gì. Cô ấy vốn đang có vẻ mệt mỏi, nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt tôi, lại nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.
「Kurumi! Bên này, bên này!」
Khác hẳn với giọng nói nghe từ điện thoại.
Nghe trực tiếp giọng nói của cô ấy, mới phát hiện ra giọng cô ấy trong trẻo đến vậy.
「Xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu.」
「Không, không sao. Tớ cứ nghĩ sẽ lâu hơn, không ngờ lại nhanh thế.」
Cô ấy chạy lon ton về phía tôi.
Mái tóc vàng óng mềm mại, dễ thương như một nàng tiên.
Cứ cảm thấy ngay cả lòng tôi cũng nhẹ bẫng theo. Nên nói là không có cảm giác thực tế sao? Hay là, cảm giác như chân không chạm đất.
「Vậy chúng ta mau đi chơi thôi.」
「Đi đâu vậy?」
「Đến rồi sẽ biết, cứ mong chờ đi!」
Cô ấy nói vậy, rồi nắm lấy tay tôi.
Trước đây gần như không có những cử chỉ thân mật này, nhưng từ sau lần nắm tay đi bộ đó, cô ấy đã tự nhiên bắt đầu chạm vào tôi. Không phải là tôi ghét, nhưng khi bị cô ấy chạm vào, quả nhiên vẫn khiến tôi có chút bồn chồn.
Cô ấy là một người kỳ lạ.
Muốn làm chó đã kỳ lạ, thích sách lại có chút bất ngờ, vẻ mặt phiền muộn vì lưỡi mèo lại rất dễ thương. Càng hiểu lại càng vui, lại càng muốn hiểu cô ấy hơn. Gần đây không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác như đang từ từ giải một bài toán khó một cách thú vị.
Tôi hơi siết chặt tay cô ấy.
Bóng lưng cô ấy chạy trên con phố về đêm, trông có vẻ đáng tin cậy hơn bình thường.
Khác với khu vực quanh ga gần nhà tôi, khu này có rất nhiều tòa nhà cao tầng, ngay cả về đêm cũng lấp lánh ánh sáng chói lòa. Trong số đó, chói lòa nhất, chính là Sorahashi Seira.
Tôi thấy trường học thật là một nơi kỳ diệu.
Những người tưởng chừng cả đời sẽ không có mối liên hệ nào lại học cùng một lớp, đôi khi vì một sự hiểu lầm nào đó, lại có mối liên hệ như bây giờ. Tôi nghĩ dù có sống thêm vài chục năm nữa, chắc cũng sẽ không gặp được một người kỳ diệu như Sorahashi-san.
Cảm giác nơi lòng bàn tay, ánh mắt đó, nụ cười đó, tất cả đều như bọt biển. Chắc hẳn sẽ sớm biến mất khỏi ký ức thôi. Nhưng, chỉ cần bây giờ rõ ràng là được.
Cô ấy dường như rất quen thuộc với những con phố về đêm, dẫn tôi đi rất nhiều nơi.
Hai người cùng nhau chơi bowling, thử những loại mỹ phẩm đắt tiền chưa từng thấy, uống đồ uống nóng trong một quán cà phê thời thượng trên một tòa nhà cao tầng.
Những con phố về đêm dường như có một sức hút khác với ban ngày. Nếu là một mình tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ để ý đến những điều này.
「Này, Kurumi, giúp tớ thổi nguội cái này được không?」
「Được chứ.」
Cô ấy đưa cốc cho tôi.
Tôi từ từ thổi vào cốc. Cô ấy thích được người khác thổi nguội đến vậy sao? Tôi thì đã quá quen với việc thổi nguội cho người khác, nên không sao cả.
Đợi đến khi không còn thấy hơi nóng, tôi đưa cốc lại cho cô ấy.
「Cảm ơn.」
「Không có gì.」
Cô ấy đưa cốc lên miệng.
「…Hehe.」
Đó là một nụ cười rạng rỡ vô cùng.
Tôi nghiêng đầu.
「Sao thế?」
「Không có gì. …Chỉ là thấy đồ uống do Kurumi thổi nguội quả nhiên rất ngon.」
「Vậy sao?」
「Đúng là vậy đó! Cảm giác như chứa đựng cả tấm lòng của cậu.」
Tôi không hiểu ý cô ấy lắm. Nhưng, chỉ cần cô ấy vui là được.
Tôi đưa cốc của mình lên miệng. Không hiểu sao, hôm nay đột nhiên muốn uống cà phê, nhưng uống vào lại thấy không đúng vị lắm. Đương nhiên, vẫn rất ngon.
「Đói bụng rồi, có muốn ăn gì không?」
Cô ấy nói nhỏ.
Tôi có chút do dự.
「Tớ… phải làm sao đây?」
「Cậu ăn tối rồi à?」
「Cũng không phải vậy…」
Để đồ ăn đã chuẩn bị ở đó, khiến tôi có chút áy náy. Dù chỉ cần bỏ vào tủ lạnh, sau này có lẽ sẽ có người lấy ra làm món khác cũng nên.
「Tớ mới làm dở bữa tối thôi.」
「…Vậy à.」
「Tớ chuẩn bị nguyên liệu cho hai người, nên phải để bụng. …Xin lỗi.」
「Chuyện đó thì không sao…」
Cô ấy lộ vẻ mặt đăm chiêu, rồi im bặt.
Tôi làm vậy có phải là kẻ phá đám không? Thật lòng mà nói, tôi không biết cách ứng xử với bạn bè. Dù với Yume và Mutsuki cũng tạm ổn, nhưng cũng không thân đến mức có thể nói hết mọi chuyện.
「Nếu không phiền, tớ giúp cậu nhé?」
「Giúp tớ?」
「Là thế này. Một mình ăn hết phần hai người chắc cũng vất vả lắm nhỉ? Tớ ăn cùng cậu thì sao?」
Nói cách khác là…
「Nếu thấy phiền thì thôi.」
Cô ấy rõ ràng là một người kỳ quặc.
Rõ ràng luôn toát ra một sức hút phi thường.
Những lúc thế này lại giống như một cô gái bình thường, khiến tôi có cảm giác gần gũi.
「Khoai tây chiên và hamburger steak, cậu muốn ăn món nào?」
「Kurumi giỏi món nào hơn?」
「Chắc là hamburger steak, tớ làm nhiều lần rồi.」
「Vậy thì hamburger steak.」
「Biết rồi. Vậy chúng ta uống xong rồi đi nhé.」
Lồng ngực dâng lên một cảm giác ấm áp. Tôi đang phiền não không biết phải xử lý số nguyên liệu đã mua thế nào, Sorahashi-san đến quả là một sự giúp đỡ lớn. Dù không biết cô ấy có thể ăn được bao nhiêu, nhưng chắc chắn là ăn được nhiều hơn Mizuki học lớp bảy.
Nghĩ kỹ lại, từ khi lên cấp ba đây là lần đầu tiên tôi mời người khác đến nhà.
Dù có chút căng thẳng, nhưng niềm vui còn nhiều hơn. Cơn đau lúc nãy tựa như một ảo giác, nội tâm bình yên lạ thường. Món hamburger steak hôm nay, chắc chắn sẽ là lần thành công nhất trong năm. Dù năm nay tôi chưa làm lần nào.
Tôi vừa tán gẫu với cô ấy, vừa uống cà phê. Cà phê bình thường chắc không hợp khẩu vị của tôi, không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy đặc biệt ngon, khóe miệng không tự chủ mà cong lên. Cô ấy nhìn tôi như vậy với vẻ thích thú.
Rồi, tôi đưa cô ấy về nhà.
「Nhà của Kurumi, ra là cảm giác như thế này à.」
「Xin lỗi nhé, chật chội quá.」
「Không đâu. Làm phiền rồi.」
Cô ấy nói vậy, rồi xếp gọn đôi giày đã cởi ra. Những hành động nhỏ này đều toát lên vẻ tinh tế thanh lịch, khiến người ta liên tưởng đến phong thái của một tiểu thư.
「A, nhà Kurumi cũng có đặt que khuếch tán kìa. Mùi gì thế?」
「Chắc là mùi hương của cánh đồng hoa?」
「Hể~ mùi thơm thật đó.」
Cô ấy cười nhẹ.
Nụ cười trông thật ngây thơ. Mỗi lần phát hiện ra một khía cạnh mới của Sorahashi-san, tôi đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy trong lòng tôi ngày một sâu đậm hơn.
「Phòng vệ sinh ở đây. Rồi, đây là phòng khách…」
Cô ấy thích thú nhìn quanh nhà tôi. Dù trong mắt tôi, đây chỉ là một căn nhà hết sức bình thường.
「Sorahashi-san, cậu trông vui vẻ nhỉ.」
「Ừm. Vì đây là nhà của Kurumi mà. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy vui rồi.」
「…Vậy à.」
Bị cô ấy khen một cách thẳng thắn như vậy, khiến tôi có chút ngại ngùng.
Tôi rửa tay kỹ lưỡng trong phòng vệ sinh, rồi tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
「Có cần tớ giúp gì không?」
「Không sao. Cậu cứ ngồi chờ đi.」
Hôm nay tôi muốn một mình chuẩn bị bữa tối cho cô ấy. Công việc lúc nãy còn thấy phiền phức, giờ lại trở nên đầy thú vị. Tôi đang nặn hamburger steak, thì phát hiện cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm. Xem ra cô ấy đã chờ đến sốt ruột, đứng dậy nhìn tôi.
「Tay nghề làm hamburger steak của cậu thật tốt.」
「Vậy sao? Tớ còn chưa bắt đầu rán mà?」
「Không không, trước khi rán là đã thấy được rồi. Mẹ tớ nấu ăn dở tệ. Bà ấy muốn nặn hamburger steak cho tròn, kết quả thịt băm văng tung tóe khắp bếp đó.」
「Hể…?」
Rốt cuộc phải làm thế nào mới thành ra như vậy?
Tôi tuy nghĩ vậy, nhưng Sorahashi-san lúc kể chuyện gia đình trông rất vui. Chỉ cần có người nở nụ cười, tâm trạng của tôi cũng trở nên vui vẻ theo.
「Nhưng mà~ bố tớ lại nấu ăn rất giỏi, nên có thể bù đắp cho mẹ. Họ chính là kiểu vợ chồng có thể bù đắp khuyết điểm cho nhau đó.」
「Thật là một đôi cha mẹ tốt.」
「Ừm. Mẹ tuy không biết nấu ăn, nhưng trí nhớ rất tốt, tuyệt đối không bao giờ quên trước quên sau. Bố thì ngược lại, rất hay quên.」
Tôi đặt hai phần hamburger steak lên chảo, rồi bắt tay vào làm salad khoai tây. Khoai tây cứ thế mà nghiền nát, không biết có quá thô không. Lần sau nên hỏi trước xem cô ấy thích độ mịn thế nào mới phải.
Không, tôi cũng không biết liệu có còn cơ hội nấu cho cô ấy lần nữa không.
「Bố mẹ của Kurumi thì sao?」
「Nhà tớ cũng có cảm giác như vậy.」
Thực ra tôi không rõ lắm. Dù gần đây thời gian nói chuyện với họ đã nhiều hơn, nhưng cũng không đến mức thân mật. Tôi cũng không rõ lắm về tính cách của họ. Dù nói vậy, tình cảm của chúng tôi tuyệt đối không tệ.
「Vậy còn em gái?」
Cách một quầy bar, tôi và cô ấy bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng hamburger steak trong chảo, và tiếng quạt thông gió hoạt động. Giọng nói của cô ấy xen lẫn vào những âm thanh nền quen thuộc đó, khiến tôi có cảm giác thật kỳ diệu.
「Mizuki em ấy… là một đứa trẻ hơi sợ cô đơn. Trước đây luôn luôn gọi 『chị, chị』 mà theo sau tớ. Dù gần đây có vẻ hơi nổi loạn, nhưng bộ dạng đó cũng khá dễ thương.」
Nói rồi, cô ấy bất giác cười.
「Cậu thật sự rất thích Mizuki-chan nhỉ.」
「Ừm. Em ấy là người em gái quý giá nhất trên đời của tớ.」
「Cảm giác đó thật tốt quá~ Tớ là con một, nên rất ghen tị.」
Cứ thế trò chuyện, hamburger steak cũng đã chín. Tôi kiểm tra độ chín của hamburger steak, cuối cùng làm một ít sốt, rồi bày hamburger steak ra đĩa.
Không biết từ lúc nào, Sorahashi-san đã đứng bên cạnh tôi.
「Để tớ giúp cậu bưng đĩa nhé. Bưng đến đâu?」
「Ờm…」
Tôi nhờ cô ấy bưng đĩa đến chỗ ngồi thường ngày của bố mẹ.
Đó là chỗ ngồi mà tôi và Mizuki từng hay ngồi. Dù chính tôi cũng không rõ tại sao lại chọn chỗ đó. Chúng tôi ngồi kề vai nhau. Vì lúc trước đã bật điều hòa, nên phòng khách bây giờ rất ấm.
「Con mời cả nhà ăn cơm.」
「…Tớ mời cậu ăn cơm.」
Cô ấy thành thạo sử dụng dao nĩa, đưa hamburger steak vào miệng. Xem ra cô ấy thực sự rất quen với việc ăn uống như thế này.
Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn cho người ngoài gia đình, nên có chút căng thẳng.
Dù đã một thời gian không vào bếp, nhưng tôi dù sao cũng đã phụ trách nấu ăn nhiều năm, chắc sẽ không đến nỗi khó ăn. Nhưng khẩu vị của mỗi nhà mỗi khác, nên tôi vẫn có chút lo lắng.
「Ngon! Wow, đỉnh quá! Hoàn toàn không thua kém hamburger steak của bố tớ đâu!」
Cô ấy nói với đôi mắt lấp lánh.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Hamburger steak là món sở trường của tôi, được cô ấy thích quả là quá tốt rồi.
「Lúc trưa cũng ăn hamburger steak, Kurumi thích hamburger steak lắm à?」
「Cũng có thể nói là vậy. Vì Mizuki rất thích, nên tớ thường ăn.」
「Hể~ vậy cậu giỏi làm hamburger steak, cũng là vì thường làm cho Mizuki-chan ăn à?」
「Ừm.」
「Mizuki-chan thật hạnh phúc~」
「…Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi.」
「Có một người chị tuyệt vời như vậy, làm sao có thể không hạnh phúc được chứ.」
Cô ấy bình tĩnh khẳng định. Bị nói thẳng thắn như vậy, tôi cũng không khỏi cảm thấy có lẽ thực sự như cô ấy nói.
Tôi mỉm cười nói.
「Vậy thì bố mẹ của Sorahashi-san chắc cũng rất hạnh phúc.」
「Ừm?」
「Vì Sorahashi-san cũng là một người rất tuyệt vời mà.」
Nghe tôi nói vậy, cô ấy mở to mắt.
Lời này có lẽ không giống như tôi thường ngày sẽ nói, nhưng tôi thực sự nghĩ vậy, nên cũng không còn cách nào khác. Mặc kệ cô ấy đột nhiên im lặng, tôi đưa hamburger steak vào miệng. Thành phẩm hôm nay khá tốt. Tỷ lệ mayonnaise trong salad khoai tây cũng vừa phải.
「Điểm chủ nhân, cộng 300 điểm.」
Cô ấy mỉm cười nói nhỏ.
Ra là hệ thống điểm đó vẫn còn. Cảm giác đã tích lũy được khá nhiều điểm rồi, rốt cuộc có thể dùng để làm gì nhỉ?
Tôi mang theo câu hỏi này, tiếp tục cùng cô ấy ăn tối.
Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí khiến tôi quên mất ranh giới vô hình trong lớp học. Không biết từ lúc nào, tôi đã có thể tự nhiên nói chuyện trước mặt cô ấy. Cô ấy dường như cũng sẵn sàng chia sẻ nhiều chuyện hơn với tôi… chắc là vậy.
「Chủ nhân」 à, 「cún con」 à.
Dù những điều này tôi vẫn không hiểu lắm, nhưng biết đâu, chúng tôi thực sự có thể trở thành những người bạn bình thường.
Tôi chợt nảy ra ý nghĩ như vậy.
「Cảm ơn đã mời. Rất ngon.」
「Tốt quá. Không có gì đâu.」
Trong nháy mắt đã ăn xong. Tôi đặt bát đĩa vào máy rửa bát, nhấn nút khởi động.
Máy rửa bát là do bố mẹ mua cho tôi. Trước đây dù là mùa đông, tôi cũng đều rửa bát bằng tay, họ có lẽ muốn giảm bớt gánh nặng cho tôi. Dù rất cảm kích tấm lòng của họ, nhưng nhà lại bớt đi một việc tôi có thể làm, cũng khiến tôi cảm thấy có chút cô đơn.
Tôi sở dĩ không thể thẳng thắn chấp nhận lòng tốt của bố mẹ, là vì tính cách tôi khó chiều sao? Hay là…
「Để tớ pha chút gì nóng cho cậu uống nhé. Cậu muốn uống gì?」
「Nước nóng là được rồi~ à, có cốc nhựa không?」
「Có chứ. Chính là cái này… được không?」
「Ừm. Phiền cậu lấy giúp tớ hai cái.」
Chiếc cốc nhựa dùng hồi nhỏ không bị hỏng hóc quá nhiều. Nhưng, tại sao cô ấy lại đặc biệt muốn dùng cốc nhựa? Là vì cốc nhựa thích hợp hơn để đựng đồ uống nóng, hay có lý do gì khác?
Tôi đun nước nóng, để nguội một chút rồi rót vào cốc.
Tôi đặt hai chiếc cốc lên bàn, lại ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Cảm giác lười biếng sau bữa ăn, hay nói đúng hơn là cảm giác chỉ cần thả lỏng một chút là sẽ ngủ gật, thực ra tôi không ghét. Dù nghĩ rằng cũng đến lúc chuẩn bị nước tắm rồi, nhưng không biết Sorahashi-san có tắm không? Không, thời gian đã không còn sớm, có lẽ cô ấy sắp về rồi.
「Sorahashi-san, hôm nay cảm ơn cậu. Nhờ có cậu, tớ mới có thể ăn vui vẻ như vậy.」
「Không có gì. Cơm Kurumi nấu rất ngon. Lần sau lại nấu cho tớ ăn nhé.」
「Ừm, nếu có cơ hội.」
「Sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội mà.」
Cô ấy rốt cuộc đang tính toán gì?
Dù không hiểu lắm, nhưng tôi cũng không hỏi thêm, chỉ đưa nước nóng lên miệng. Nước đã nguội đến nhiệt độ thích hợp, như vậy thì Sorahashi-san chắc cũng có thể yên tâm uống rồi.
Cô ấy đặt cốc lên bàn, rồi cười.
Đó không phải là nụ cười ngây thơ… mà là một nụ cười mang một chút quyến rũ. Trái tim tôi khẽ rung động, ánh mắt không thể nào rời khỏi cô ấy.
「—Quả nhiên.」
Những ngón tay thon dài của cô ấy, tiến lại gần má tôi. Đầu tiên cảm nhận được móng tay cứng, sau đó là đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào.
Cơ thể con người quả nhiên rất kỳ diệu, vừa cứng vừa mềm, vừa lạnh vừa ấm.
Tựa như cả bầu không khí thư giãn đột nhiên bị bóp méo, tôi cảm thấy thế giới của mình đang bị thế giới của Sorahashi-san từng chút một xâm chiếm, sống lưng dâng lên từng cơn râm ran. Bàn tay đang áp trên má tôi từ từ di chuyển đến tai, rồi lướt qua mái tóc tôi.
Ánh mắt cô ấy thật nóng bỏng.
「Kurumi, cậu là người phù hợp nhất để làm chủ nhân của tớ.」
「…Cái gì.」
「Cho nên, chủ nhân à.」
Những ngón tay của cô ấy trượt khỏi tóc tôi, cả người ngả ra sau dựa vào bàn. Cơ thể cô ấy va vào chiếc cốc, nước nóng đổ ra ngoài. Tôi vừa nghĩ 「không ổn」 thì hai chiếc cốc lật ngửa đã lăn lóc xuống đất.
Một tiếng 「cộp」 nhẹ.
May mà không phải cốc thủy tinh hay cốc sứ. Nếu rơi từ độ cao này, chắc chắn sẽ vỡ tan. Tôi vừa lóe lên ý nghĩ đó, liền đột ngột ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trên mặt cô ấy hiện lên một nụ cười nhẹ bẫng, giống như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công một trò đùa.
「…Sorahashi-san.」
Thì ra đó là lý do cô ấy nói dùng cốc nhựa là được rồi.
Từ đầu đã có ý định như vậy sao?
Không, dù có làm vậy, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
「Cậu không dạy dỗ tớ sao? Cún con ngồi lên bàn, làm đổ cốc đó?」
Không phải.
Tôi vốn nghĩ có thể trở thành bạn tốt với Sorahashi-san. Thỉnh thoảng cùng nhau ăn tối như thế này, trò chuyện những chuyện không đâu, cùng nhau cười. Trở thành những người bạn bình thường như vậy, chắc chắn sẽ rất vui, lúc nãy tôi đã nghĩ vậy. Rõ ràng là đã nghĩ vậy.
Tại sao?
Tại sao tôi lại…
Không ngừng rơi xuống. Rơi quá sâu, đã không biết mình rơi từ đâu, chỉ cứ thế xuống, xuống, lăn lông lốc.
Không phải, không phải thế này, như vậy kỳ lạ quá. Những lời nói mơ hồ, không rõ ràng hiện lên trong đầu, rồi lại biến mất.
「—Seira.」
「…A ha.」
Đây không phải là điều tôi muốn làm. Đây chỉ là một món quà đáp lễ. Nhờ có Sorahashi-san, tôi mới không lãng phí thức ăn, lại còn có một khoảng thời gian vui vẻ. Đây chỉ là để đáp lễ, chơi cùng Sorahashi-san trò đóng vai của cô ấy một chút thôi. Tôi chỉ muốn làm Sorahashi-san vui, và điều tôi có thể làm bây giờ, chỉ có chơi trò chơi này cùng cô ấy thôi.
Tuyệt đối, không phải là tôi muốn làm vậy.
Bởi vì tôi chỉ là một người bình thường. Tôi cũng chỉ muốn trở thành bạn bè bình thường với Sorahashi-san. Tôi hoàn toàn không có sở thích đó.
「Chủ nhân.」
Cô ấy lấy ra từ túi áo khoác một chiếc vòng cổ và một sợi dây dắt.
Ngay khoảnh khắc nhận lấy hai thứ đó, tôi nghe thấy có thứ gì đó trong lòng mình vỡ tan thành tiếng 「bốp」.
Giống như tiếng bong bóng xà phòng vỡ.
Tôi cảm thấy toàn thân vô lực, lồng ngực khẽ rung động. Tôi nhớ lại lần đi chơi cùng gia đình trước đây, cũng có cảm giác như thế này.
Tại sao lại là bây giờ? Tôi nghĩ.
Nhưng, đã không còn quan trọng nữa.
Điều này chắc chắn không phải là chuyện xấu. Bởi vì đây là điều Seira muốn làm, chỉ cần tôi làm chủ nhân của cô ấy, cô ấy sẽ rất vui.
Thấy người khác vui vẻ, tôi cũng sẽ cảm thấy vui.
Cô ấy đã làm tôi vui rất nhiều lần.
Cho nên, tôi muốn báo đáp cô ấy. Giống như làm sai phải xin lỗi, được người khác giúp đỡ cũng nên đàng hoàng, cảm ơn mới phải.
「Cậu từ đầu đã có ý định như vậy rồi phải không? Tớ rõ ràng thật lòng muốn cùng Seira vui vẻ. Cậu quá đáng thật đấy, Seira. …Đúng là một chú chó hư mà.」
Tôi đeo vòng cổ cho cô ấy.
Chiếc vòng cổ dễ dàng đeo vào cổ cô ấy hơn lần đầu, lấp lánh ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn trên đầu. Tôi buộc dây dắt vào vòng cổ, khẽ giật một cái.
Tim đập nhanh hơn. Tôi không còn là tôi nữa. Rõ ràng đã luôn ở trong căn nhà này, cùng Mizuki sống những ngày yên bình. Bây giờ lại ở cùng một mái nhà, làm những việc xa vời với sự yên bình.
Rõ ràng là vậy, tại sao tim tôi lại đập nhanh đến thế?
「Nào, xuống đi. Nếu đã muốn được dạy dỗ đến thế, thì tớ sẽ dạy dỗ cậu cho tử tế. …Bởi vì Seira không phải là chó, mà là cún con, đúng không?」
Giọng nói này tựa như không phải của chính mình. Nhưng bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi khẽ tát vào má cô ấy.
Chó thật thì không được đánh, nhưng Seira không phải là chó. Là cún con của tôi. Cô ấy rõ ràng mong muốn tôi làm những việc không nên làm với một chú chó. Chó hư, cần phải được dạy dỗ cho tốt.
Tôi giật dây dắt, ra hiệu cho cô ấy xuống khỏi bàn.
Nhưng cô ấy chỉ nở một nụ cười khiêu khích, hoàn toàn không có ý định xuống.
Tôi dùng đầu ngón tay lướt qua môi cô ấy. Sau đó, từ từ tách môi cô ấy ra, dùng ngón tay kẹp lấy lưỡi cô ấy. Chiếc lưỡi bị kéo ra, vẫn đỏ au như vậy. Tại sao tôi lại bị màu sắc đó thu hút? Không hiểu nhưng, tôi vẫn tiếp tục kéo lưỡi cô ấy.
Tôi cảm thấy cơ thể mình, ngày càng không nghe lời.
「Tôi bình thường」 mà tôi biết, tuyệt đối sẽ không làm những việc này.
Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy trở nên không bình thường, dường như cũng không phải là chuyện xấu.
「Lời xin lỗi của cậu đâu?」
「Em rất xin…」
「Không đúng nhỉ? Seira là cún con, sao lại nói tiếng người được? Chẳng lẽ Seira rõ ràng là con người, nhưng lại là một kẻ biến thái thích đeo vòng cổ sao?」
Tôi hơi tăng lực ở đầu ngón tay, cô ấy liền dùng đôi mắt ướt át nhìn tôi.
Tại sao cô ấy lại vui vì những chuyện như thế này? Tôi không khỏi suy nghĩ.
Cô ấy quả nhiên là một người kỳ quặc. Dù tôi vốn không cần phải chơi cùng cô ấy những trò kỳ quặc này, nhưng đây là món quà đáp lễ mà.
Vì là quà đáp lễ, nên không còn cách nào khác.
「…Gâu ư, gâu ư.」
「A ha ha, tớ hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì. Hoàn toàn không cảm thấy cậu có ý định xin lỗi đâu nhé.」
Tôi càng nói như vậy, cô ấy càng vui vẻ run rẩy.
Sống lưng tôi tê rần.
Nụ cười ngây thơ. Dáng vẻ ngầu lòi trong giờ thể dục. Khuôn mặt xinh đẹp không thể rời mắt ở cửa soát vé.
Những hình ảnh đó hỗn loạn xen kẽ trong đầu tôi, chiếu lên khuôn mặt cô ấy trước mắt.
Tất cả đều là biểu cảm của Sorahashi Seira. Nhưng có lẽ, bộ dạng tan chảy, ửng đỏ, run rẩy vì vui sướng, khó tả trước mắt này, mới là con người thật của cô ấy.
Biểu cảm tan vỡ vì khoái cảm, quả thực chính là một con thú. Ai sẽ tin đây lại là biểu cảm của Sorahashi-san đó chứ? Nếu mọi người biết đây mới là bản chất của cô ấy, rốt cuộc sẽ nghĩ gì? Tôi thoáng có câu hỏi này, nhưng ngay giây tiếp theo đã cảm thấy không còn quan trọng nữa.
Cảm giác như đầu óc bị một lớp sương mù bao phủ, sâu trong đó có một cảm giác khoái cảm lâng lâng. Ngay cả chính tôi, cũng đã không còn phân biệt được mình đang làm gì, cảm nhận được gì.
「Gâu, hừ.」
Đầu lưỡi cảm nhận được sự cản trở, tôi liền thả lỏng ngón tay. Kết quả cô ấy lại bắt đầu liếm tay tôi. Tôi vì ngứa mà vặn vẹo cơ thể, cô ấy liền dí mặt lại gần, bắt đầu liếm má tôi. Cảm giác đó làm tôi toàn thân tê dại.
「Cậu thực sự có đang hối lỗi không?」
「Gâu, gâu…!」
「Hừm~…」
Cô ấy liếm tôi một cách điên cuồng. Cô ấy lúc nãy còn ra dáng con người, bây giờ hoàn toàn là biểu cảm của một con thú. Sự chênh lệch này, khiến tôi không hiểu sao lại thấy có chút buồn cười.
「—Ngồi xuống. Ngồi xuống cho tôi, Seira.」
Tôi vừa nói vậy, cô ấy liền ngồi phịch xuống đất.
Lại thực sự nghe lời tôi à.
Thật phấn khích. Lồng ngực nhẹ bẫng, tôi dần dần trở thành một con người xa lạ.
「Rất tốt, rất tốt, ngoan lắm. Đã ngoan ngoãn nghe lời rồi nhỉ.」
Tôi một tay ôm lấy má cô ấy, một tay vuốt đầu cô ấy. Cô ấy thở hổn hển, tựa đầu vào tôi. Lúc này, tôi đột nhiên nhận ra váy cô ấy bị ướt.
「Seira, váy cậu ướt rồi, để tớ cởi ra cho nhé. Cứ thế này sẽ bị cảm đó.」
Tôi mỉm cười, chạm vào váy cô ấy. Dù là cùng kiểu với của tôi, nhưng cảm giác ngắn hơn một chút. Cảm giác của vải hoàn toàn giống với cái tôi quen thuộc. Tuy nhiên, sự thật là đang chạm vào váy của cô ấy, khiến tim tôi rạo rực.
Tôi đặt tay lên khóa kim loại của chiếc váy, từ từ kéo khóa xuống.
Rồi, nhẹ nhàng cởi váy cô ấy ra.
Tôi chưa bao giờ phấn khích vì nhìn thấy quần lót của người khác. Đồ lót của bạn bè lúc thay đồ cũng đã thấy nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng, bây giờ nhìn quần lót của cô ấy như thế này, lại không thể cứu vãn được, tim đập thình thịch.
Hơi thở trở nên gấp gáp. Ngược lại là tôi giống như một chú chó đang thở hổn hển, dần dần mất đi cảm giác thăng bằng.
Không biết là do điều hòa quá mạnh, hay là tôi quá phấn khích. Dù không rõ nguyên nhân, nhưng tóm lại là rất nóng. Tôi cởi cúc áo thứ hai, cố gắng hít thở không khí trong lành. Nhưng cơ thể vẫn nóng bừng, không thể bình tĩnh lại.
「Quần lót dễ thương ghê nhỉ?」
Những lời như thế này, tôi chưa bao giờ nói.
Nhưng không hiểu sao, bây giờ tôi lại có thể thản nhiên nói ra.
「Họa tiết tinh xảo như vậy, rất nữ tính, quần lót dễ thương. …Nhưng mà.」
Tôi dùng ngón tay kéo mép quần lót. Cảm giác của lớp vải bị kéo căng, có một cảm giác phi thường.
「Chó con thì không cần thứ này nhỉ? Cởi ra đi?」
Tôi không rõ 「chó con」 mà cô ấy muốn trở thành rốt cuộc là như thế nào. Nhưng, phanh đã hỏng, tôi không thể dừng lại, cứ thế mà không chút e dè nói ra những lời kỳ quặc. Tuy nhiên nhìn tôi như vậy, cô ấy lại cười một cách vui vẻ.
「…Gâu.」
Cô ấy đưa tay về phía quần lót.
Thấy cô ấy chuẩn bị cứ thế mà cởi quần lót, tôi bất giác nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi.
Cơ thể vốn đang nóng bừng, dường như đã nguội đi một chút.
Tôi rốt cuộc đang làm gì?
「…Đùa thôi. Cởi hết ra thì thật sự sẽ bị cảm đó. Chờ chút, để tớ đi lấy thứ gì đó mặc được.」
Tôi chỉ nói bấy nhiêu, rồi lùi về phòng mình.
Tim đập như trống dồn. Hơi thở hoàn toàn không thể bình ổn, cảm giác tê dại sau lưng vẫn không tan.
Thật dễ chịu.
「Không phải.」
Nếu cứ thế mà cởi quần lót của cô ấy, cởi hết quần áo của cô ấy, để cô ấy hoàn toàn mất đi phẩm giá của một con người, thì chắc chắn sẽ—
「…Không phải.」
Rõ ràng sẽ càng phấn khích hơn, rõ ràng sẽ càng vui sướng hơn. Dù là tôi, hay là cô ấy.
「Không, không phải. Tớ không phải loại người đó…!」
Tôi rất muốn thấy biểu cảm của cô ấy bị niềm vui và sự sung sướng nhấn chìm. Nếu có thể thấy cô ấy lộ ra một biểu cảm hoàn toàn tan vỡ đủ để khiến nụ cười ngây thơ, khuôn mặt xinh đẹp thường ngày của cô ấy đều trở thành lời nói dối, tôi sẽ—
「…Tớ rõ ràng nên rất bình thường.」
Đây là để cảm ơn cô ấy.
Để cảm ơn cô ấy đã cùng tôi ăn tối, để làm điều khiến cô ấy vui. Rõ ràng nên là như vậy, nhưng thực tế lại không phải.
Bởi vì—
「…Tớ đang cười.」
Tôi đang mỉm cười trong tấm gương toàn thân trong phòng. Giống như Sorahashi-san lúc nãy, đó là một nụ cười tan chảy vì khoái cảm. Tôi hoàn toàn không biết mình có thể nở một nụ cười như vậy. Cũng không muốn biết.
Chắc chắn là nhầm lẫn rồi. Đùa giỡn với người khác như một con chó, sao có thể thấy vui được.
Quả nhiên không được. Cứ thế này, cái mặt mà ngay cả chính tôi cũng không nhận ra, sẽ làm những điều còn quá đáng hơn với cô ấy. Sau khi quay lại phải nói rõ với cô ấy mới được. Nói rằng chúng ta hãy làm bạn bình thường đi. Cô ấy bây giờ chắc chắn sẽ chấp nhận.
Nếu không thì, tôi sẽ—
Tôi lấy ra một chiếc quần dày từ tủ quần áo, quay lại phòng khách.
Sorahashi-san vẫn ngồi trên sàn.
「Sorahashi-san, tớ mang quần áo mặc được đến rồi.」
「Gâu.」
「Sorahashi-san? Hết rồi mà. Sora…」
Cơ thể đột nhiên bị một lực tác động, cái lạnh của sàn nhà xuyên qua bộ đồng phục thẳng đến sống lưng, khiến tôi rùng mình. Ngay lúc nhận ra mình bị đẩy ngã, cổ tôi nhói lên một cái.
Cơ thể không tự chủ mà run lên.
Cô ấy cởi mấy cúc áo sơ mi của tôi, gặm nhẹ vào phần gần áo lót. Tôi nhất thời hoàn toàn không nói nên lời, nhưng cuối cùng cũng hoàn hồn lại, lên tiếng:
「Chờ đã, dừng lại…!」
「Dừng lại giữa chừng thì không còn là dạy dỗ nữa đâu, chủ nhân?」
「Chuyện này…」
「Chó không được dạy dỗ, là sẽ cắn người đó.」
Cô ấy cắn vào vùng gần ngực tôi, khiến cơ thể tôi giật nảy lên.
「Quả nhiên kỳ lạ quá. Chuyện này, quá bất thường rồi. Không dừng lại, không được.」
「Tại sao?」
「Còn hỏi tại sao, vì…」
「Chủ nhân không phải cũng rất thích sao?」
Cô ấy nắm lấy tay tôi, đè cơ thể lên, khiến tôi không thể cử động. Tôi biết dù có vùng vẫy cũng không thoát được, nên thả lỏng người.
Vừa thả lỏng, sức nặng của cô ấy lại càng đè lên mạnh hơn. Đó là sức nặng của sự sống.
Cô ấy cứ thế mà áp môi vào tai tôi.
「Cậu rõ ràng cười rất vui vẻ. …Tớ cũng rất vui, Kurumi cũng rất vui. Nếu vậy thì, hoàn toàn không cần phải dừng lại đúng không?」
「Chuyện đó, cũng được coi là vui sao?」
Rõ ràng mình cũng có phần, vậy mà lại hỏi như vậy. Bên tai vang lên tiếng cười khúc khích.
「Tất nhiên là vui rồi. Bị mắng một cách thậm tệ, lại được yêu thương cẩn thận. Tớ từ trước đến nay luôn khao khát mối quan hệ này. Kurumi không phải cũng rất phấn khích sao?」
Có một mùi hương trong lành.
Trong lành như bờ biển mùa xuân, mang theo hơi thở của con người, và còn có mùi hương mà tôi bây giờ không nên theo đuổi.
Cảm nhận được sự trói buộc trên tay được nới lỏng, tôi tự nhiên mà đưa tay ra cởi áo sơ mi của cô ấy. Từng cúc áo được cởi ra, bộ ngực đẫm mồ hôi của cô ấy hiện ra trước mắt.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là bản năng.
Tôi hơi chống người dậy, áp chóp mũi vào làn da đẫm mồ hôi của cô ấy.
Mùi hương của sự sống. Tuyệt đối không phải là mùi hương sạch sẽ, nhưng lại là loại mùi hương không thể nào không kích thích bản năng. Điều tôi khao khát từ trước đến nay, có lẽ chính là mùi hương này. Bởi vì, tim tôi đập thình thịch, sống lưng tê dại, cả trái tim như mật ong, từ từ tan chảy.
「A ha. Kurumi giống như một em bé vậy.」
「…Không, phải.」
Câu nói này không phải là để phản bác lời của Sorahashi-san.
Sorahashi-san khẽ cười.
「Không sai đâu. Kurumi và tớ đều là như vậy.」
Cô ấy tựa như đã nhìn thấu ý định trong lời nói của tôi, nói vậy.
Lý trí, ánh mắt của người khác, quy phạm xã hội. Những điều được dạy dỗ, cảm nhận từ khi sinh ra, đang từng chút một sụp đổ. Dù có muốn che giấu cũng vô ích, cuối cùng, con người có lẽ vẫn không thể chống lại bản năng.
Nhưng, chuyện này…
Tôi trở nên hỗn loạn, đã không còn biết gì nữa.
「Hãy trở thành một con thú đi, Kurumi. Vì con người cuối cùng, cũng chỉ là một con thú thôi. …Đây không phải là chuyện xấu đâu.」
「…Nhưng, mà.」
「Tớ và Kurumi đều có thể trở nên thoải mái, sống theo bản năng không phải tốt hơn sao? Cứ bị lý trí lý trí trói buộc, mệt mỏi lắm đúng không? Cho nên, đến đây nào.」
Cô ấy ôm chặt tôi vào lòng.
Cảm giác mềm mại và mùi hương càng trở nên mãnh liệt hơn.
Mùi hương ngột ngạt của cô ấy, làm lung lay tâm trí tôi. Rõ ràng cảm thấy sắp khóc, nhưng lại tuyệt đối không thấy ghét. Đó là mùi hương có thể khiến người ta nhớ lại rằng 「con người cũng là thú vật」.
「…Có cái mùi gợi tình đó không?」
「…Có.」
Tôi nghe thấy tiếng những thứ bao bọc bề mặt tâm hồn, nứt ra.
Khi những thường thức từ trước đến nay hoàn toàn sụp đổ, tôi sẽ tìm kiếm điều gì ở Sorahashi-san? Tôi không biết gì cả, chỉ biết vùi mũi vào ngực cô ấy.
Không đúng. Không sai. Quả nhiên vẫn không đúng.
Những lời này trong lòng giằng co, con người bình thường của tôi dần dần biến mất. Nhưng, mùi hương của cô ấy đối với tôi rất dễ chịu, chỉ có điều này là không thể nghi ngờ.


0 Bình luận