Tập 01
Chương 3: Con Người Rốt Cuộc Có Phải Là Loài Thú Độc Ác?
0 Bình luận - Độ dài: 10,484 từ - Cập nhật:
"Kurumi, nghe Yume nói này! Quê mình dạo này hình như có gấu mèo xuất hiện đó!"
"Vậy thì phiền phức thật nhỉ."
"Đúng thế đó~ Nghe nói ruộng đồng bị phá hoại, còn có người bị cắn nữa, đủ mọi chuyện thảm thương. Yume lên đại học rồi nhất định phải ở trung tâm Tokyo."
"Trung tâm Tokyo…?"
Thiệt hại do thú hoang gây ra, chắc hẳn cũng là một vấn đề lớn.
Thú vật, thú vật…
Tôi nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Sorahashi-san bảo tôi hãy trở thành một con thú, khoảnh khắc đó, tôi cứ như thể cả con người— không, phải nói là cả đầu óc, đều mất đi sự bình thường. Vùi mặt vào ngực người ta, còn nói là có mùi khêu gợi. Thật lòng mà nói, chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung.
Sau đó vài ngày, tôi đã bình tĩnh lại một chút.
Tôi đã có thể trở lại như bình thường, sau đó cũng không chơi trò kỳ quặc đó với Sorahashi-san nữa. Dù có đi chơi cùng cô ấy vài lần, nhưng cô ấy cũng không nói gì.
Còn về việc tại sao tôi có chút buồn bã, chắc là ảo giác thôi.
"Quê tớ tuy không có gấu mèo, nhưng dạo này mèo hoang rất lộng hành đó."
Mutsuki nói.
"Hừm~… Kurumi thì sao?"
"Hả?"
"Quê của Kurumi không sao chứ~?"
"A, ừm. Không có chuyện gì…"
"Vậy à. Đúng rồi, Kurumi ở đâu thế?"
"Ờm…"
Đang trò chuyện với Yume, tôi đột nhiên chạm mắt với Mutsuki. Cậu ấy dùng ánh mắt có chút mệt mỏi, nhìn thẳng vào tôi.
Bị cậu ấy nhìn chằm chằm như vậy, khiến tôi có chút không yên.
Bây giờ trong lòng tôi có quá nhiều tội lỗi. Tôi sợ mình sẽ bị cậu ấy nhìn thấu vì thái độ kỳ lạ, nên giả vờ như không có gì, nhìn lại cậu ấy một cái.
"Này, Kurumi."
Mutsuki lặng lẽ lên tiếng.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
"Cậu có bạn trai rồi à?"
"Hả?"
Cô ấy đột nhiên nói vậy, khiến tôi mở to mắt. Tim cũng đập nhanh hơn.
"Tại sao lại hỏi vậy?"
"Trực giác. Dạo này cậu trông có vẻ vui lắm."
"…Vậy sao?"
Nếu nói thời gian ở bên Sorahashi-san không vui, thì đó chắc chắn là lời nói dối. Nếu gạt bỏ mối quan hệ mơ hồ giữa thú cưng và chủ nuôi, tôi tin rằng chúng tôi thực sự có thể trở thành những người bạn tốt. Thực tế, gần đây chúng tôi đã có thể tự nhiên cùng nhau vui chơi, trò chuyện thoải mái.
Chỉ cần có thể như vậy, không xảy ra chuyện kỳ lạ, thế là đủ rồi. Tôi nói thật.
"Ừm. Vậy, thế nào?"
"Tớ không có bạn trai đâu. Chỉ là, có xảy ra một vài chuyện tốt."
"Hừm~…"
"A, Yume cũng gặp chuyện tốt đó."
"Vậy à. Thế thì tốt quá."
Mutsuki nói với vẻ không quan tâm.
"Cậu cũng nên có chút hứng thú đi chứ."
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
Tôi vừa hỏi vậy, cô ấy liền khẽ mỉm cười.
"Kurumi đã chúc mừng sinh nhật cho Yume."
Tôi trong một khoảnh khắc đã mở to mắt, nhưng lập tức lại cười.
"Cậu vui là được rồi."
"Sinh nhật của Kurumi là khi nào?"
"Tớ—"
Đúng lúc này, bên ngoài lớp học đột nhiên ồn ào lên.
Tôi nhìn xem, phát hiện Sorahashi-san đang bị rất nhiều học sinh vây quanh.
"Seira, chúc mừng sinh nhật!"
Xem ra hôm nay là sinh nhật của cô ấy, nên không phân biệt lớp, có rất nhiều người đến chúc mừng. Sorahashi-san cũng quen thuộc mà nhận lấy quà. Cô ấy từ trước đến nay, mỗi năm sinh nhật đều được nhiều người chúc mừng như vậy sao?
Tôi thầm nghĩ, được mọi người yêu mến thật là lợi hại.
Bởi vì sinh nhật của tôi ngoài gia đình ra, chưa từng có ai chúc mừng, nên tôi không biết cảm giác được bạn bè chúc phúc như vậy là thế nào.
Giáng sinh lại đúng vào ngày sinh nhật của tôi, bản thân điều đó đã khiến tôi có chút khó xử. Đến lúc đó học kỳ hai đã sớm kết thúc, quan trọng hơn là, ai sẽ nhớ đến tôi trong sự bận rộn của Giáng sinh chứ? Tôi chưa bao giờ trao đổi quà Giáng sinh với bạn bè.
Tôi ngơ ngác nhìn Sorahashi-san, Yume đột nhiên dí mặt vào nhìn tôi.
"Sinh nhật của Kurumi cũng phải tổ chức hoành tráng như vậy nhé?"
Yume phấn khích nói.
Này này, nói gì vậy. Dù tôi không ghét người khác chúc mừng sinh nhật mình, nhưng tôi đâu có lộng lẫy như Sorahashi-san, dù có chúc mừng, tôi cũng thấy đơn giản là được rồi.
Không, nói cho cùng.
"Không không… không cần phiền phức vậy đâu."
"Ể~… mà này, sinh nhật cậu là ngày mấy tháng mấy? Lần trước hỏi cậu cũng lảng sang chuyện khác."
"Có lẽ đã qua rồi."
"Cái gì chứ."
Yume không hài lòng nhíu mày.
Tôi không phải là không muốn được chúc mừng. Nhưng, để người khác vì tôi mà tốn thời gian hay tiền bạc, tôi sẽ cảm thấy áy náy. Dù bố mẹ đã vài lần điều chỉnh lịch trình để chúc mừng tôi vào đúng ngày, nhưng lúc đó so với vui vẻ, sự khó xử và áy náy còn nhiều hơn.
Vì cả thế gian đều đang chúc mừng Giáng sinh, nên tôi thấy không cần thiết phải chúc mừng sinh nhật của mình.
"So với chuyện đó, Giáng sinh đi đâu đây?"
"Ừm~… đi xem đèn trang trí?"
"Ba đứa con gái?"
"Có sao đâu, chỉ có con gái cũng được mà. Chẳng lẽ, Yume là loại người không có đàn ông là không vui à?"
"Này… lời này Yume không thể coi như không nghe thấy được! Yume chỉ là hỏi một chút thôi mà!"
"Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau."
"Kurumi! Mutsuki quá đáng lắm!"
"Cậu thế này không phải là đứa trẻ đi mách mẹ sao."
Tôi cũng không biết quan hệ của Yume và Mutsuki rốt cuộc là tốt hay không tốt nữa. Tôi cười khổ, lúc này chuông báo vào lớp vang lên, học sinh lác đác đi vào lớp. Một lúc sau, đám người vây quanh Sorahashi-san cũng lần lượt trở về lớp của mình.
Buổi sinh hoạt lớp kết thúc, tiết học đầu tiên bắt đầu.
Dù vài ngày nữa là thi, nhưng nội dung bài giảng cũng không khác gì bình thường. Thầy giáo vẫn như mọi khi viết bảng, ôn lại nội dung cũ.
Vì tôi bình thường lên lớp rất nghiêm túc, nên thành tích cũng khá tốt. Tôi như thường lệ nhìn lên bảng, đột nhiên nghe thấy tiếng có thứ gì đó rơi xuống. Nhìn xem, là bút chì kim của Sorahashi-san rơi xuống đất.
Lần trước cô ấy cũng làm rơi nĩa, từ trước đến nay thường xuyên làm rơi bút chì kim và tẩy. Tôi nhặt bút chì kim lên, đưa cho cô ấy. Nhưng Sorahashi-san khác với bình thường, không nhận lấy bút chì kim.
Tôi và cô ấy chạm mắt nhau.
Cô ấy dùng ánh mắt mong chờ điều gì đó nhìn tôi, giống như lúc chơi trò thú cưng và chủ nuôi.
Đôi mắt không thể dùng bất kỳ màu sắc nào để hình dung, lúc này lại sáng lạ thường. Tôi không hiểu cô ấy đang mong chờ điều gì, cứ thế mà bốn mắt nhìn nhau, tay cô ấy, lại từ từ đưa tới.
"Câu hỏi này… Nanoha, em lên giải thử xem."
"A, vâng ạ!"
Tôi lập tức cất bút chì kim của cô ấy vào túi áo trước ngực, đứng dậy. May mà câu này không khó, tôi nhanh chóng giải ra. Trên đường từ bục giảng về chỗ ngồi, lại cùng cô ấy bốn mắt nhìn nhau. Cô ấy lại nhanh chóng dời ánh mắt sang móng tay của mình.
Cô ấy có chuyện gì muốn tôi làm sao?
Lại không nói thẳng, thật hiếm thấy. Chẳng lẽ, nếu không phải là tôi chủ động, thì hoàn toàn vô nghĩa sao?
Nói cách khác.
Tôi nhìn bàn học của cô ấy. Trên bàn treo một túi giấy lớn, bên trong chắc là quà sinh nhật cho cô ấy.
Nói mới nhớ, Mizuki mỗi lần đến sinh nhật cũng từ sáng đã đứng ngồi không yên. Đúng rồi, tôi còn chưa chúc mừng sinh nhật Sorahashi-san. Quà có thể mua sau, bây giờ thì cứ—
Tôi trở lại chỗ ngồi, dùng bút chì kim của cô ấy viết vài chữ vào góc vở.
Sau đó, để không bị phát hiện, tôi nhanh chóng dùng kéo cắt góc giấy đó ra, chuẩn bị đưa cho cô ấy. Trước khi đưa, phát hiện còn hơi trống, liền vẽ thêm một con thỏ lên đó, rồi đặt bút chì kim và mẩu giấy đã cắt lên bàn cô ấy.
Nên tặng quà sinh nhật gì đây nhỉ?
Cô ấy có lẽ đã nhận được không ít quà rồi, tôi thật sự không nghĩ ra được thứ gì có thể làm cô ấy vui.
Khi tôi đang phiền não, bỗng cảm thấy vạt áo khoác bị kéo. Cứ tưởng là bị ghế vướng vào, nhưng quay lại nhìn, ra là Sorahashi-san đang kéo áo tôi.
"Cảm ơn cậu, Kurumi."
Cô ấy khẽ mỉm cười.
Tâm trạng của cô ấy lập tức tốt lên, vẻ mặt buồn bã lúc nãy tựa như chưa từng tồn tại, bây giờ đã vui vẻ nghe giảng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng tập trung vào bài học.
Rồi, một ngày như mọi khi của tôi kết thúc. Sinh nhật của Sorahashi-san đã trở thành một sự kiện lớn của trường, đến chiều, vẫn có rất nhiều người đến lớp.
Tôi biết cô ấy rất được yêu mến, nhưng không ngờ lại đến mức này. Cô ấy quả nhiên rất có sức hút. Ngay cả một người không thân thiết với cô ấy như tôi, cũng cảm thấy có thể làm bạn với cô ấy chắc chắn rất tuyệt.
Nhưng, chuyện có thật sự đơn giản như vậy không?
Nhìn cô ấy hôm nay, tôi lại một lần nữa cảm nhận được chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau. Dù có muốn làm bạn, chúng tôi cũng không hợp nhau lắm. Vốn dĩ sở thích đã khác, nói chuyện cũng không có chủ đề chung.
…Sở thích.
Không, đó không phải sở thích của tôi, là sở thích của Sorahashi-san. Tôi tuyệt đối không có sở thích đó.
"Kurumi."
Tôi đang lang thang vô định trong sân trường, đột nhiên nghe có người gọi.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Sorahashi-san đang đứng trên cầu thang.
"Bên này, bên này."
"Sorahashi-san? Sao thế?"
Tôi bước lên cầu thang, đến bên cạnh cô ấy.
Cô ấy ngồi trên chiếc ghế ở khu sinh hoạt chung. Tiết học thứ sáu đã kết thúc được một lúc, khu sinh hoạt chung thường ngày rất náo nhiệt giờ lại vắng tanh. Có lẽ vì vậy, tôi chỉ cần đi vài bước, tiếng bước chân đã vang lên một cách kỳ lạ.
Cộp, cộp, cộp.
Tôi có cảm giác như đang thoát ly khỏi cuộc sống thường ngày. Rõ ràng tiếng bước chân vẫn thường nghe thấy.
Tôi theo cử chỉ của cô ấy, ngồi xuống bên cạnh. Cô ấy mặc áo khoác dày và quàng khăn, khác với dáng vẻ trong lớp.
"Tớ có vài lời muốn nói với Kurumi. May mà cậu vẫn còn ở trường."
Cô ấy cười nói.
Đó là một nụ cười ngây thơ như một chú cún con thân thiện.
Tim tôi khẽ đập nhanh. Rõ ràng chỉ là nói chuyện với người khác, mà tôi hiếm khi rung động như vậy. Hồi cấp hai nói chuyện với hot boy của lớp, rõ ràng không như thế này. Quả nhiên là vì đối phương là Sorahashi-san sao?
"Chúc mừng sinh nhật."
Tôi nghĩ không chỉ viết trên giấy, mà nói ra cũng tốt hơn. Nhưng không hiểu sao, câu nói này nghe lại rất hời hợt.
"Ừm, cảm ơn."
Dù cô ấy nói có chuyện muốn nói với tôi, nhưng sau đó lại chẳng nói gì. Dù không còn khó xử như trước, nhưng tôi thấy im lặng cũng kỳ, nên mở lời.
"Sorahashi-san giỏi thật đó."
"Chỗ nào?"
"Mọi người đều rất thích cậu. Tớ lại một lần nữa cảm nhận được cậu là một người rất giỏi."
Tôi không cần phải ép mình làm bạn với Sorahashi-san.
Yume và Mutsuki đều là những người bạn quý giá của tôi. Dù không cố ý mở rộng vòng bạn bè, bây giờ cũng đã sống rất vui vẻ. Cho nên, tôi chắc không cần phải nghĩ đến việc làm bạn với một người sống ở thế giới khác.
Tuy nhiên.
Tôi vẫn rất mong có thể trở nên thân thiết hơn với Sorahashi-san. Điều này không phải vì cần thiết, chúng tôi cũng không hợp nhau, thậm chí không biết sở thích có hợp không. Dù vậy, tôi vẫn nghĩ có lẽ có thể trở thành bạn tốt. Tôi gần đây, thật sự rất kỳ lạ.
"Cậu nghĩ vậy à? Nhưng, Nakamura-san và Futami-san không phải cũng rất thích Kurumi sao?"
"Hai người họ là bạn của tớ."
"Tớ thấy cũng giống nhau thôi? Được bao nhiêu người yêu mến, tớ thấy không quan trọng đến vậy."
"…Vậy sao."
Có lẽ là do cửa sổ kính, ánh hoàng hôn màu đỏ thẫm trông lại càng chói lòa. Tại sao ở trong trường vào giờ này, lại có cảm giác kỳ lạ đến vậy nhỉ.
Một ngày của hôm nay, cũng đã kết thúc.
Thời gian mặt trời lặn sớm hơn nhiều so với mùa hè, nhiệt độ cũng thấp hơn không ít. Tôi có chút mong muốn mùa xuân đến sớm hơn.
"So với việc những người khác nói với tớ chúc mừng sinh nhật, lúc Kurumi nói với tớ chúc mừng sinh nhật, tớ mới là người vui nhất."
"Hả?"
Cô ấy nói nhỏ với vẻ mặt nghiêm túc.
Đôi mắt xinh đẹp không thua kém ánh hoàng hôn, nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Đột nhiên, tôi cảm thấy nếu chỉ nói chuyện bình thường như thế này, thế giới của tôi và cô ấy tuyệt đối sẽ không có điểm giao. Không hiểu sao, lúc này tôi lại có cảm giác như vậy.
"Này, Kurumi. Sinh nhật của cậu là khi nào?"
Cô ấy hơi dịch ghế lại gần tôi, hỏi.
Tôi dời ánh mắt đi.
"Không có gì đáng nói đâu."
"Là ngày mấy tháng mấy?"
Tay cô ấy chạm vào má tôi.
Cảm giác lạnh lẽo, làm cơ thể tôi run lên. Tôi cảm thấy cô ấy như đang nói, không được nói dối. Tôi do dự một chút, rồi quay ánh mắt lại về phía cô ấy.
"Cùng ngày với Giáng sinh."
"Ngày 25 tháng 12 là sinh nhật cậu à."
"…Ừm."
"Vậy à. Thế thì tớ phải chuẩn bị cả quà Giáng sinh và quà sinh nhật rồi."
"Không cần phiền phức vậy đâu…"
"Tớ sẽ chuẩn bị. …Tớ muốn làm vậy. Tớ muốn chúc mừng sinh nhật và Giáng sinh của Kurumi một cách thật tưng bừng, thật hết mình."
"…Sorahashi-san."
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
Dù tôi không thấy sinh nhật có gì đặc biệt, nhưng nếu cô ấy muốn chúc mừng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ rất vui.
"…Vậy tớ cũng sẽ tặng quà cho Sorahashi-san. Cậu muốn gì?"
"Không nói cho cậu đâu. Tớ muốn Kurumi tự chọn."
Sorahashi-san nở một nụ cười có chút tinh nghịch.
Nói thẳng cho tôi biết muốn gì, chắc là cách ít sai sót nhất. Nhưng tự mình suy nghĩ xem cô ấy muốn gì rồi mua quà, có lẽ sẽ có thành ý hơn.
Nhưng, nếu chọn phải thứ cô ấy hoàn toàn không có hứng thú, cảm giác tặng quà sẽ mất đi ý nghĩa.
"…Cũng phải. Vậy mai tớ sẽ tặng cậu."
"Không phải hôm nay thì không có ý nghĩa."
"Hả? Nhưng…"
"Nếu cậu đi mua quà, tớ cũng sẽ đi cùng. Cậu định đi đâu mua?"
"Ờm…"
Chọn quà ngay trước mặt chủ nhân, như vậy có được không? Dù tôi nghĩ vậy, nhưng dù tôi có nói gì, cô ấy chắc cũng sẽ không nhượng bộ. Trông cô ấy nhẹ nhàng bay bổng, nhưng phải nói là rất có chủ kiến, hay là rất mạnh mẽ? Cô ấy quả thực có một mặt rất kiên định.
"Tóm lại, cứ đến ga trước đã. …Đi thôi."
"Ừm. …A, chờ chút. Đây là cái gì vậy?"
Cô ấy chỉ vào bàn. Ở đó có một thứ gì đó giống như sợi dây. Lúc nãy rõ ràng không có, xuất hiện từ lúc nào vậy?
Tôi cầm lấy sợi dây màu hồng nhạt đó, cảm thấy rất vừa tay. Phải nói là, hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi. Tôi khẽ kéo một cái, cảm thấy có lực cản. Đồng thời, cũng nghe thấy tiếng thở yếu ớt. Nhìn Sorahashi-san, phát hiện sợi dây đang nối với cô ấy.
Tôi thầm nghĩ 「không lẽ nào」, lại kéo sợi dây đó một cái.
Chiếc khăn quàng cổ khẽ rung động.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi do dự một chút, đưa tay chạm vào chiếc khăn quàng cổ của cô ấy. Từ từ tháo ra, cổ cô ấy lộ ra.
"…Tại sao?"
Vòng cổ và dây dắt đang đeo trên cổ cô ấy. Thứ hoàn toàn không hợp với không khí trường học này, nếu bị ai đó nhìn thấy, thì phiền phức to. Tôi bất giác muốn giúp cô ấy tháo vòng cổ ra, nhưng cô ấy lại khéo léo né tránh trước khi tôi kịp ra tay.
"Bởi vì gần đây Kurumi không chịu làm chủ nhân của tớ nữa. Không làm thế này, cậu sẽ cứ giả vờ là người bình thường mãi, đúng không?"
"Tớ không có giả vờ. Tớ vốn dĩ là người bình thường…"
"Đồ nói dối."
Tôi vốn còn ôm một chút hy vọng, rằng cô ấy cũng muốn trở thành bạn bè bình thường với tôi. Nhưng sự mong đợi của cô ấy đối với tôi, lại không phải là một chuyện đơn giản thuần khiết như vậy.
"Rõ ràng rất muốn làm, tại sao lại phải giả vờ là người bình thường?"
"Không phải như vậy."
"Chính là vậy. Dù sao thì, cậu xem."
Cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
Trên đó hiển thị tấm ảnh khuôn mặt tươi cười của tôi khi đối xử với Sorahashi-san như một chú chó ngày hôm đó. Bị chụp từ lúc nào vậy?
"Nếu cậu đã thích nói dối như vậy, thì tớ sẽ gửi tấm ảnh này vào nhóm chat của lớp nhé. Như vậy, Kurumi cũng có thể hoàn toàn mở lòng mình ra rồi, phải không?"
"Cái, cậu, đang nói gì…"
"Ừm, ngay cả tớ cũng thấy đây là một ý tưởng hay đó. Vậy thì ngay lập tức—"
Dù những người khác có thấy, cũng chắc chắn sẽ thấy nụ cười này rất bất thường. Đó là một nụ cười tràn ngập niềm vui và sự tàn bạo không thể cứu vãn. Nếu bị người khác nhìn thấy nụ cười này thì…
Sống lưng tôi lạnh toát.
Khi hoàn hồn lại, tôi đã đẩy cô ấy ngã xuống đất.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô ấy, va vào sàn rồi trượt đi. Khi âm thanh đó biến mất, một sự im lặng bao trùm.
Tuy nhiên sự im lặng chỉ kéo dài một thoáng, rất nhanh hơi thở của tôi và Sorahashi-san đã vang lên một cách phiền phức. Khi cưỡi trên người cô ấy, tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của sự sống từ bụng cô ấy. Lên xuống theo từng nhịp thở.
Tôi nhớ lại sự ngạc nhiên khi lần đầu chạm vào một chú chó. Rõ ràng biết nó cũng có sự sống như con người, nhưng khi thực sự cảm nhận được nhịp thở rõ ràng đó từ cơ thể, mới kinh ngạc nhận ra nó thực sự đang sống.
Lúc này, tôi cảm nhận được sự chấn động tương tự.
Cuối cùng, con người và thú vật cũng không khác gì nhau.
Không phân biệt được hơi thở của ai xen lẫn vào nhau, bám chặt lấy tai không rời. Tôi thở hổn hển như một chú chó, dùng đôi tay run rẩy kéo mạnh dây dắt. Cô ấy khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại cười.
"Sao lại, tại sao. …Tớ vốn nghĩ, nếu là Sorahashi-san, có lẽ có thể trở thành bạn tốt."
"…Thật sao?"
"…Ha."
"Cậu muốn làm bạn với tớ? Nghĩ rằng có thể trở thành bạn với tớ? Vậy mà lại có biểu cảm này?"
Tôi sờ lên mặt mình.
Tôi đang cười. Không nghi ngờ gì nữa, nụ cười này y hệt như nụ cười trong điện thoại lúc nãy. Tại sao bây giờ tôi lại có biểu cảm này?
Dù muốn trở lại biểu cảm bình thường, cũng không làm được. Nói mới nhớ, tôi ngay cả biểu cảm bình thường của mình cũng không nhớ nổi nữa.
"Cậu gần đây luôn tỏ ra rất đau khổ. …Là vì rõ ràng trong lòng khao khát làm những việc này, nhưng lại bị lý trí cản trở, nên không thể thực hiện được phải không?"
"Không phải…"
"Chính là vậy. Chính vì luôn phủ nhận, nên mới trở nên kỳ lạ như vậy. Rõ ràng không phải chuyện xấu, tại sao lại cứ phủ nhận mãi?"
Sao có thể không phải chuyện xấu được.
Ít nhất hành vi này không được phép, giống như một kẻ biến thái, rất không bình thường. Nhưng tim tôi lại thắt lại một cái. Tôi không theo kịp sự thay đổi tình cảm gần như là rung động này. Không chỉ là tim, mà ngay cả sâu trong bụng cũng như bị siết lại, nước mắt sắp trào ra.
Muốn làm.
—Muốn làm gì?
Không, chuyện đó hoàn toàn không quan trọng nữa.
Vỡ rồi. Thường thức, lý trí, và con người của tôi từ trước đến nay. Con người thật mà tôi cố gắng che giấu, coi như không thấy, có phải là như thế này không—vào những lúc như thế này lại bất giác mỉm cười, một con người không thể cứu vãn? Nếu thật sự như vậy, tôi không muốn đối mặt. Dù không muốn nhìn, nhưng đã đến mức không thể trốn tránh được nữa.
"Này, chủ nhân?"
Vỡ nát.
Những thứ vỡ nát, từng mảnh rơi ra.
"Nào… hãy dạy dỗ cho tốt chú chó hư hỏng không nghe lời này đi."
Hết cứu rồi.
Rõ ràng đã đậy nắp lại, rõ ràng nghĩ rằng mình chỉ nghĩ nhiều thôi.
Cô ấy dễ dàng đập tan cái nắp trong lòng tôi. Dù tôi trở nên như thế này cũng có phần trách nhiệm của cô ấy, nhưng xét cho cùng, đây cũng là con người thật của tôi. Cho nên, cũng là lỗi của tôi.
Hoàn toàn không sảng khoái chút nào.
Giống như cảm giác khi bố mẹ nói tôi có thể trở lại nhịp sống bình thường, có một cảm xúc đang cuộn trào sâu trong bụng.
Việc lắp đặt máy rửa bát đã làm mất đi một nhiệm vụ của tôi. Không còn được gọi là chị, khiến tôi mất đi vị trí của mình. Sự thay đổi chỗ ngồi làm cuộc sống thường ngày trở nên không thoải mái. Nhìn nhà bếp với vị trí dụng cụ nấu nướng bị thay đổi, tôi cảm thấy mình không còn cần thiết nữa. Thời gian đoàn tụ gia đình được cố tình tạo ra, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Chính vì là xuất phát từ lòng tốt, là tình yêu, nên càng khó chịu hơn.
Tôi không còn là người chị bảo vệ Mizuki, trở nên trống rỗng.
Nhưng, thực ra tôi không phải trống rỗng.
Được cần đến hay không được cần đến, thường thức, bình thường, thế giới sống. Nếu bỏ qua tất cả những điều này, con người còn lại của tôi là gì?
"Lại là do cún con chủ động yêu cầu được dạy dỗ. …Đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ."
Tôi nói bằng một giọng trầm. Thật sự, giống như một kẻ ngốc.
Tôi giật mạnh dây dắt của cô ấy.
Mặt cô ấy, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở.
Đây đã không còn là món quà đáp lễ nữa. Chỉ là tôi, cô ấy, đơn giản là vì muốn làm nên mới làm. Không có lời bào chữa nào cả.
"Nào, cún con biến thái. Nếu đã muốn được dạy dỗ đến thế, thì ta sẽ dạy dỗ cho ngươi thật tốt."
Tôi đứng dậy, khẽ kéo dây dắt.
"Mau đứng dậy?"
Cô ấy cố gắng đứng bằng hai chân.
Tôi khẽ mỉm cười, giật mạnh dây dắt một cái.
Tiếng thở hổn hển bị đè nén vang vọng trong không khí.
"Tư thế đứng của cún con không phải thế này nhỉ? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa thoát khỏi thân phận con người sao?"
"Gâu, gâu."
"Rất tốt, rất tốt, đúng là như vậy. Làm tốt lắm, thật đáng khen."
Tôi vuốt ve đầu cô ấy đang ở tư thế bốn chân, giống như vuốt ve một chú chó thật. Biểu cảm ngây ngất của cô ấy, từ dáng vẻ tươi cười nhận quà, hoàn toàn không thể tưởng tượng được lại có thể tràn ngập ham muốn đến vậy. Tôi nghĩ, thật là nông cạn. Dù là tôi, hay là Seira. Dáng vẻ không thể thoát khỏi khoái cảm, quả thực giống như một con thú.
"Vậy thì, cứ thế này đi dạo nhé. Vừa hay bây giờ cũng không có ai khác."
"Gâu, gâu."
"Vui không? Tốt quá nhỉ."
Tôi nhặt chiếc điện thoại cô ấy làm rơi, màn hình vẫn còn sáng. Nghĩ rằng cũng tiện, tôi chụp vài tấm ảnh dáng vẻ hiện tại của cô ấy.
Ha, công chúa điện hạ cái gì chứ.
Nhìn bộ dạng hoàn toàn không hợp với danh hiệu đó, tôi không nhịn được mà cười. Nhìn cô ấy bây giờ, ai sẽ nói cô ấy giống công chúa điện hạ chứ? Những bạn học tặng quà cho cô ấy, nếu thấy bộ dạng này của cô ấy, chắc chắn cũng sẽ vỡ mộng.
Dù chính tôi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.
Nếu bị Yume và các bạn thấy bộ dạng này, không phải chỉ là tuyệt giao là xong đâu.
Nhưng bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi dắt dây, cùng cô ấy tiến về phía trước. Dù không cảm nhận được hơi người, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người xuất hiện. Làm chuyện này ở trường, quả là điên rồ.
Tim tôi đập thình thịch. Cô ấy trong thế giới loài người, ở một vị trí cao hơn tôi không thể so sánh, vậy mà lúc này lại bị tôi đối xử như một chú cún. Sự thật này làm sống lưng tôi tê rần. Nhưng điều không thể cưỡng lại hơn là, bóng lưng cô ấy không thể tự thoát ra khỏi khoái cảm, lại trông vô cùng đáng yêu.
Tôi khẽ vuốt lưng cô ấy, cô ấy liền run lên một cái.
Cứ thế, chúng tôi đi đến góc hành lang.
"Đi dạo vui không? Dễ chịu không?"
"Gâu, gâu. Gâu…!"
"A ha ha, tốt quá. Vui lắm phải không? Chúng ta đi dạo nhiều hơn nhé."
Rẽ qua góc, tiếp tục đi thẳng. Bỗng dưng, tôi nhớ trong túi áo khoác còn có kẹo. Đúng rồi, là kẹo nhận được từ Mutsuki lúc nghỉ trưa. Kẹo mật ong nguyên chất 100% mà cậu ấy thích. Tôi bóc vỏ kẹo.
"Nào, Seira, cho ngươi kẹo này."
Tôi đặt viên kẹo vào lòng bàn tay, đưa về phía cô ấy. Cô ấy ngước nhìn tôi một cái, rồi từ từ đưa mặt lại gần tay tôi.
Cô ấy đầu tiên liếm tay tôi, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi, rồi mỉm cười.
Thật lòng mà nói, tôi không thể hoàn toàn hiểu được. Dù có muốn bị mắng, cũng không cần thiết phải đóng vai chó. Nhưng có lẽ chính vì khó hiểu, mới cấu thành nên cái gọi là ham muốn.
Ham muốn vốn dĩ là thứ ngay cả chính mình cũng khó hiểu, chắc chắn là vậy. Giống như cảm giác của tôi lúc này.
"Ngon không?"
"Gâu."
Cô ấy liếm tay tôi một lúc lâu, cuối cùng mới ngậm viên kẹo vào miệng. Tôi khẽ vuốt lưng cô ấy. Cô ấy không chỉ muốn bị mắng, mà còn khao khát được cưng chiều. Tôi nghĩ, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn mong muốn của cô ấy.
Chỉ cần nhìn bộ dạng đáng thương này của cô ấy, đã khiến lồng ngực và sâu trong bụng tôi thắt lại hơn nữa.
Đúng lúc này, ngoài tiếng thở của chúng tôi ra, một âm thanh lạ đột nhiên lọt vào tai.
Cộp, cộp, cộp.
Đó không nghi ngờ gì là tiếng bước chân của ai đó. Mặt tôi lập tức tái mét, theo bản năng muốn mở cửa lớp học gần đó, nhưng lại thấy không đẩy được. Xem ra đã khóa rồi. Tôi lại thử các lớp khác, nhưng cánh cửa nào cũng khóa chặt.
Tim như muốn nổ tung.
Chết tiệt, nếu bị người khác phát hiện, thì gay go. Dù có muốn nói đây là trò đùa giữa bạn bè, thì vòng cổ và dây dắt cũng thật sự…
Tôi quay đầu nhìn Sorahashi-san. Cô ấy lại không hề hoảng loạn, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Nhìn đôi mắt đó của cô ấy, tôi hơi bình tĩnh lại, nhanh chóng quàng chiếc khăn của mình quanh cổ cô ấy, giấu dây dắt vào trong đồng phục.
Vài giây sau, có người xuất hiện từ góc rẽ.
"Hai em đang làm gì ở đây? Nếu không có việc gì thì mau về nhà đi."
Người bắt chuyện với chúng tôi là thầy dạy Toán.
"Tụi em định làm quen với sân trường trước ạ. Thầy xem, sang năm làm đàn chị rồi, nếu không thể dẫn dắt đàn em tham quan trường một cách tử tế, thì mất mặt lắm phải không ạ? Đúng không, Kurumi?"
"…Ừm."
Sorahashi-san không biết đã đứng dậy từ lúc nào, trả lời như vậy.
"Vậy à… đừng ở lại muộn quá nhé."
"Vâng ạ~"
Những lúc thế này thật sự rất khâm phục khả năng ứng biến của cô ấy.
Sau khi tiễn thầy giáo đi, tôi ngồi phịch xuống đất.
"Nguy, nguy hiểm quá. Em cứ tưởng sắp bị phát hiện rồi…"
"A ha ha, kích thích quá~"
"Sorahashi-san, tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy?"
"Ừm? Đó là vì~…"
Cô ấy khẽ nhếch mép, dí mặt lại gần nhìn tôi.
"Tớ tin là chủ nhân có thể tìm ra cách giải quyết như thế này mà."
"…Aizz. Tớ không có khả năng ứng biến nhanh nhạy như vậy đâu nhé?"
"Nhưng thực tế cậu không phải đã xử lý rất tốt sao."
"Đó cũng là nhờ tài ăn nói của Sorahashi-san."
"Đó đâu phải là tài ăn nói gì đâu."
Cô ấy vừa cười nhẹ vừa lùi lại.
"Này, chủ nhân. Khi tớ muốn, tớ sẽ đeo vòng cổ đến tìm cậu như hôm nay. Cậu phải yêu thương tớ thật tốt nhé?"
Thầy giáo đã đi mất rồi. Nhưng bị cô ấy gọi là chủ nhân, vẫn khiến tôi có chút không tự nhiên.
"…Cũng được thôi."
"…A. Kurumi là chủ nhân, nên khi nào muốn, cậu có thể nói với tớ bất cứ lúc nào nhé?"
Cảm giác một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại được nữa.
Tôi đặt tay lên ngực. Tim vẫn đập rất nhanh. Sâu trong cổ họng tựa như có một trái tim sắp nhảy ra, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
"…Tóm lại, đến ga trước đã. Tớ phải đi mua quà cho Sorahashi-san."
"Ừm. Sẽ là gì nhỉ~ mong chờ quá!"
Cô ấy nói xong, liền vội vã quay lại khu sinh hoạt chung. Tôi chậm rãi đi theo bước chân cô ấy. Hình ảnh của chính mình phản chiếu trên cửa kính lớp học, vẻ mặt trên đó… dường như có chút khác biệt so với tôi của quá khứ.
Trong khu thương mại ở ga có đủ loại cửa hàng, nhưng dù nhìn cửa hàng nào, cũng không có thứ gì tôi thấy phù hợp. Dù tôi nghĩ những thứ như đồ ăn không để lại hình dạng sẽ tốt hơn, nhưng tôi lại không biết cô ấy thích ăn gì. Tặng những món quà an toàn như sô cô la, lại cảm thấy quá bình thường.
Tôi lang thang vô định trong trung tâm thương mại, ánh mắt bắt gặp một hiệu sách.
Nói mới nhớ, cô ấy hình như thích đọc sách. Chỉ là cô ấy dường như không có thể loại yêu thích đặc biệt nào, nên chọn sách chắc cũng khá tốn công.
Tôi đột nhiên thấy những cuốn truyện tranh thiếu nhi được trưng bày ở cửa hàng. Có lẽ là do thời điểm, nên truyện tranh chủ đề Giáng sinh đặc biệt nhiều. Tôi chưa bao giờ tin vào ông già Noel, không biết Sorahashi-san thì nghĩ thế nào nhỉ?
"Truyện tranh thiếu nhi cũng toàn màu sắc Giáng sinh nhỉ~"
Cô ấy vui vẻ nhìn những cuốn truyện tranh.
Cổ cô ấy tuy có quàng chiếc khăn của tôi, nhưng bên dưới đã không còn vòng cổ nữa. Vì nếu ở ngoài bị phát hiện thì gay go, nên tôi đã bảo cô ấy tháo ra. Cô ấy dường như cũng đã thỏa mãn sau cuộc đi dạo, không còn khăng khăng đóng vai cún con nữa.
Mà, cô ấy không trả lại khăn choàng của tôi à, tôi thầm nghĩ.
Vì trời lạnh, nên tôi cũng quàng khăn của cô ấy, nhưng có chút không yên lòng. Vì có mùi của cô ấy.
Không phải là có mùi gì khêu gợi đâu.
Có lẽ là mùi nước hoa trên người cô ấy, tôi cũng không chắc. Một mùi hương trong lành như bờ biển mùa xuân, cứ kích thích khoang mũi tôi.
"Hoài niệm thật. Tớ hình như đến tận lớp bốn, vẫn còn tin có ông già Noel."
"Sorahashi-san cũng có thời kỳ đó à."
"Tất nhiên rồi~ tớ trước đây cũng là một đứa trẻ dễ thương mà. Kurumi thì sao?"
"Tớ… bận làm ông già Noel của Mizuki."
"Cậu chẳng lẽ, chưa bao giờ tin có ông già Noel à?"
"Ừm."
Tôi cầm lên một cuốn truyện tranh thiếu nhi. Là câu chuyện kể về ông già Noel bận rộn trong dịp Giáng sinh, cảm giác là nội dung sẽ khiến trẻ con vui vẻ.
"Sorahashi-san, cậu nhắm mắt lại trước đi."
"Hả? Cũng được thôi…"
Nhân lúc Sorahashi-san nhắm mắt, tôi lấy ba cuốn truyện tranh Giáng sinh mà tôi từng đọc, nhanh chóng đi thanh toán. Nhờ nhân viên gói thành quà xong, tôi quay lại bên cạnh Sorahashi-san. Cô ấy đang nhắm mắt với vẻ mặt chán chường.
"Chưa xong à?"
"Xong rồi."
Tôi đưa cuốn truyện đã được gói quà cho cô ấy đang mở mắt.
"Đây, cho cậu này."
"…Quà sinh nhật?"
"Ừm. Dù không biết có hợp với sở thích của Sorahashi-san không."
"Tớ mở ra được không?"
"Được chứ."
Cô ấy ra khỏi hiệu sách, bắt đầu mở quà ở rìa hành lang. Cô ấy xếp gọn gàng giấy gói quà, hành động này thực sự rất có phong cách của Sorahashi-san. Cô ấy ôm ba cuốn truyện tranh, chớp chớp mắt.
"Là truyện tranh thiếu nhi."
"Tớ thấy cậu có vẻ rất hứng thú. Nếu có thể làm cậu thích truyện tranh thiếu nhi, tớ sẽ rất vui."
Tôi mỉm cười, cô ấy lại có vẻ mặt không thể tin được.
"…Này, Kurumi."
Giọng điệu nũng nịu của cô ấy, thật lòng mà nói tôi không ghét.
Khi cô gái cao hơn tôi này ngước nhìn tôi từ dưới lên, quả nhiên vẫn khiến tôi có chút tim đập nhanh. So với lúc cô ấy đeo vòng cổ, là một sự rung động hoàn toàn khác.
"Có thể ôm cậu không?"
"Hả?"
Tôi chưa kịp đồng ý, cô ấy đã ôm chặt lấy tôi.
Mùi hương nồng nàn hơn bình thường ập đến. Không phải là mùi hương kích thích bản năng, mà là mùi hương trong lành dễ chịu, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Cảm ơn cậu, Kurumi. Tớ sẽ trân trọng nó."
"Ừm. …Cậu thích là được rồi."
"Tớ rất thích. Đợi tớ đọc xong, Kurumi cũng đọc cùng nhé."
Cô ấy thật là một người kỳ diệu.
Khi cô ấy phá vỡ lớp vỏ lý trí của tôi, thì trưởng thành đến đáng sợ; còn bây giờ đang ôm tôi, lại giống như một đứa trẻ bằng tuổi Mizuki.
Cô ấy luôn khiến tôi bồn chồn, khiến tim tôi đập nhanh.
Khi ở bên cô ấy, tôi gần như không thể thực sự thư giãn, nhưng thời gian ở bên cô ấy lại khiến tôi cảm thấy khác biệt. Sức hút khác biệt đó của cô ấy, khiến tôi hoàn toàn không thể chống cự.
Tôi khẽ vuốt tóc cô ấy.
Chỉ cần nghĩ đến việc mình đang chạm vào Sorahashi-san, tay tôi đã không khỏi run nhẹ. Nhưng, tôi vẫn thành công vuốt đầu cô ấy, giống như lúc nãy.
Cảm giác mềm mượt, dần trở nên quen thuộc.
"Tất nhiên là được rồi. Chúc mừng sinh nhật, Sorahashi-san."
"Cảm ơn cậu, Kurumi. Sinh nhật cậu, tớ cũng sẽ chúc mừng một cách thật tưng bừng, thật hết mình!"
Cô ấy nói xong, liền kéo tay tôi chạy đi.
"Chạy ở nơi thế này nguy hiểm lắm, thật là."
"Không sao đâu, tớ có nhìn đường cẩn thận mà."
"…Thật hết cách với cậu."
Ngày sinh nhật, có lẽ phấn khích một chút cũng không sao. Tôi không nói gì thêm, để mặc cô ấy nắm tay tôi. Không biết từ lúc nào, tôi đã hoàn toàn quen với việc nắm tay cô ấy, thậm chí không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Chúng tôi là người quen, là bạn cùng lớp, đồng thời cũng là một mối quan hệ đặc biệt hơn. Dù mối quan hệ này khó diễn tả bằng lời, nhưng lúc này chúng tôi thực sự đang nắm tay nhau, kề vai đi trên cùng một con đường.
Điều này khiến tôi có chút vui vẻ, không khỏi nheo mắt lại.
Dù không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, nhưng tôi vẫn hy vọng cô ấy cũng đang cười giống như tôi.
Chúng tôi cứ thế rời khỏi khu thương mại, lên tàu điện.
"Đến nhà tớ ngồi chơi đi. Hai chúng ta cùng ăn bánh kem."
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi xem điện thoại, thấy thời gian đã không còn sớm. Tôi tạm thời nhắn tin cho mẹ, nói hôm nay sẽ về muộn.
Tôi của trước đây hoàn toàn không thể tưởng tượng được, mình sẽ vào giờ này mà vẫn chưa về nhà.
Tôi đã đánh đổi sự cô đơn để lấy một chút tự do. Tôi nên vui vì điều này, hay nên buồn? Dù tâm trạng phức tạp, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của Sorahashi-san, không nên nghĩ đến những chuyện thừa thãi đó.
"Gần nhà tớ có một tiệm bánh kem ngon lắm, chúng ta đến đó mua đi."
"Hể, gần nhà Sorahashi-san, cảm giác sẽ bán những loại bánh rất thời thượng nhỉ."
"A ha ha, cũng có thể nói là vậy. Nghe nói là một tiệm khá nổi tiếng đó. Kurumi muốn ăn bánh gì??"
"Ừm… bánh dâu tây chẳng hạn?"
Tôi gần như không biết gì về các loại bánh kem.
Nơi Sorahashi-san ở gần một ga tàu điện đô thị sầm uất, tiệm bánh kem gần đó chắc cũng không tầm thường.
Nghĩ kỹ lại, bánh kem, tôi một năm cũng chỉ ăn vài lần.
Sorahashi-san chắc là ăn thường xuyên lắm.
Trò chuyện phiếm với Sorahashi-san một lúc, thoáng cái đã đến ga gần nhà cô ấy nhất. Vừa xuống tàu, gió lạnh lập tức thổi vào mặt, tôi vùi mặt vào trong khăn choàng.
Khăn choàng có mùi của Sorahashi-san. Vẫn khiến tôi có chút bồn chồn, nhưng tôi không chịu lạnh được, cũng đành vậy thôi. Tôi cứ thế cùng cô ấy đi trên phố.
Ban đêm và Sorahashi-san đặc biệt hợp nhau. Dù ban ngày cô ấy cũng rực rỡ, nhưng trong đêm tối cô ấy lại toát lên một vẻ quyến rũ hoàn toàn khác. Lần trước cùng cô ấy đi trên phố về đêm, tôi cũng có cảm giác tương tự.
Dù bầu trời đêm thành phố không có sao, nhưng Sorahashi-san còn rực rỡ hơn cả ánh sao đang ở ngay trước mắt. Cho nên, tôi hoàn toàn không nhớ nhung gì những ánh sao lấp lánh đó.
Lẫn trong đám đông bận rộn đi đi lại lại, cô ấy đột nhiên quay người lại.
"Kurumi, chính là ở đó đó."
Cô ấy chỉ vào một cửa hàng gần đó.
Đó là một tiệm bánh kem có vẻ ngoài rất thời trang. Có lẽ đã đến đây nhiều lần rồi, cô ấy thành thạo gọi bánh. Nhìn cô ấy như vậy, quả nhiên khiến tôi cảm thấy chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau.
Cô ấy mua hai chiếc bánh dâu tây đơn giản, rồi đi về hướng nhà.
Tôi vùi mặt thật sâu vào trong khăn choàng để tránh gió lạnh cắt da cắt thịt, nhưng lại càng cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy một cách mãnh liệt hơn. Từ tiệm bánh đến nhà cô ấy chỉ mất vài phút, nhưng đi hết đoạn đường này, cơ thể tôi đã hoàn toàn bị cái lạnh xâm chiếm. Rõ ràng lúc ở trong tiệm còn thấy hơi nóng.
Dưới sự dẫn dắt của cô ấy, tôi bước vào hiên nhà.
"Chào mừng về nhà."
Tôi còn chưa kịp nói làm phiền, cô ấy đã quay sang nói với tôi.
Tôi không khỏi mở to mắt.
Rõ ràng là câu nói có thể nghe thấy hàng ngày, không hiểu sao lúc này tôi lại cảm thấy như lần đầu tiên được nghe. Dù trên thực tế, đây đúng là lần đầu tiên cô ấy nói với tôi 「chào mừng về nhà」.
"…Tớ về rồi."
"Ừm, chào mừng về nhà."
Với tâm trạng có chút lâng lâng, tôi được cô ấy dẫn vào phòng khách.
Dù đã nói 「tớ về rồi」, nhưng tôi thực ra vẫn chưa quen với căn nhà này. Đồ đạc, mùi hương hoàn toàn khác với nhà tôi, những điều này khiến tôi—
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Khác với lần trước, trong phòng thoang thoảng một mùi hương quen thuộc. Tôi nhìn kỹ, trên tủ TV có đặt que khuếch tán mà tôi đã chọn. Sở dĩ tôi ngạc nhiên, có lẽ là vì trong lòng tôi vẫn còn một chút nghi ngờ đối với cô ấy.
"Tớ đang đun nước sôi đó~… à, Kurumi? Sao thế?"
"Cậu đã đặt que khuếch tán tớ chọn ở đây à."
"Ừm. Hiếm khi Kurumi đặc biệt chọn cho tớ, chẳng lẽ nên cất đi chứ không nên dùng à?"
"Cậu dùng thì tớ sẽ vui hơn."
"Vậy thì tốt rồi. Ngửi thấy mùi hương này, sẽ nhớ đến Kurumi, cảm giác rất vui đó. A, nước hình như đã sôi rồi. Tớ đi pha trà."
"Ừm…"
Hảo cảm của cô ấy đối với tôi, rốt cuộc đến từ đâu?
Dù có chút không hiểu, nhưng được người khác yêu mến bản thân nó đã là một chuyện đáng mừng, nên tôi chọn cách thẳng thắn chấp nhận.
Lòng tốt của con người, có một cảm giác vừa ngứa ngáy lại vừa an tâm.
Tôi ngơ ngác nhìn chiếc móc áo trước mặt. Vừa vào phòng khách, cô ấy đã lập tức nhận lấy áo khoác và khăn quàng của tôi. Khăn quàng của tôi và quần áo của cô ấy treo cùng nhau, khăn quàng của cô ấy và quần áo của tôi treo cùng nhau, tựa như đang tuyên bố đây mới là cách sắp xếp đúng đắn.
"Để cậu chờ lâu rồi. Hôm nay tớ pha trà Rooibos."
"Được đó. Tớ rất thích trà Rooibos."
"Tốt quá. Trà thảo mộc không ngờ lại rất kén người đó~ Mời cậu ăn bánh kem đi."
"Cảm…"
Ngay khoảnh khắc tôi nhìn cô ấy, lời nói của tôi đã nghẹn lại.
Một tiếng 「cạch」. Đó có lẽ là tiếng bánh kem và tách trà được đặt trước mặt tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không có thời gian để xác nhận, bởi vì ánh mắt của tôi đã hoàn toàn bị cô ấy thu hút.
Trên cổ của Sorahashi-san, có đeo vòng cổ và dây dắt.
Hôm nay không phải đã kết thúc rồi sao? Cô ấy khẽ mỉm cười với tôi, đặt một thứ gì đó vào tay tôi. Vật phẩm có trọng lượng rõ ràng đó, là một cái đĩa. Đương nhiên không phải là đĩa bình thường, mà giống như một loại bát nông. Đó không nghi ngờ gì là bát ăn cho chó.
Trong bát có đặt bánh kem.
"A, cái này cũng phiền cậu nhé."
Cô ấy đưa cho tôi chiếc bát đựng chất lỏng màu đỏ. Tôi biết đó là bát dùng để bổ sung nước.
…Ờ, nhưng mà…
"Tại sao? Hôm nay không phải đã kết thúc rồi sao?"
"Tớ vốn định vậy… nhưng đột nhiên lại muốn làm."
"…Cậu mua bánh kem cũng là vì mục đích này à?"
"Cậu nghĩ sao?"
Tôi đứng dậy, đặt chiếc bát xuống sàn. Dù không có bàn nhỏ ăn sẽ không tiện, nhưng nếu cô ấy không chuẩn bị, thì cũng đành chịu.
Lồng ngực có cảm giác như bị siết chặt, bụng cũng trở nên nặng trịch. Nhưng, đây không phải là cảm giác khó chịu. Sau khi hít một hơi thật sâu, lồng ngực càng thắt lại hơn. Lý trí đã sụp đổ, tôi ngay cả câu 「tôi không thể nữa」 cũng không nói ra được.
"Vậy thì, Seira, để tớ đút bánh cho cậu ăn nhé. Nào, ngồi xuống?"
Cô ấy làm theo lời tôi, ngồi phịch xuống sàn.
Tôi gần đây mới biết, việc khiến đối phương phục tùng mình là một chuyện rất sảng khoái. Cũng rất thích đôi mắt vui sướng của cô ấy vì không được đối xử như một con người, đôi mắt đó đẹp hơn bất cứ thứ gì.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, dưới lớp vỏ thường thức của mình, lại ẩn giấu một bản tính như vậy. Tôi luôn nghĩ, chỉ cần thấy người khác vui vẻ, chỉ cần có thể giúp đỡ người khác, chính mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng tôi của bây giờ, đã coi niềm vui của chính mình quan trọng hơn cả những điều đó.
Chỉ cần nhìn thấy vòng cổ và dây dắt, sẽ khiến tôi nhớ lại.
Khuôn mặt rối bời vì vui sướng và hạnh phúc của cô ấy. Trong lòng tôi nhớ rằng, cảm giác tự tay làm cô ấy rối bời rất dễ chịu. Cho nên tôi mới như mất kiểm soát, kéo mạnh dây dắt của cô ấy.
"Chờ chút, chờ chút nhé. …Được rồi, ăn đi."
Tôi vừa nói xong, cô ấy đã bò trên sàn, vùi mặt vào trong bát.
Bộ dạng đó vừa lôi thôi, vừa tham lam đến mức tôi suýt nữa thì bật cười… nhưng tôi lại thấy, bộ dạng đó đáng yêu hơn bất cứ thứ gì. Dù người lớn xung quanh đều nói với chúng tôi, không được ăn như vậy. Nhưng nói cho cùng, tư thế này mới là dáng vẻ vốn có của sinh vật nhỉ. Bộ dạng không hề che giấu bản năng, tham lam tìm kiếm khoái lạc này, chắc chắn mới là đúng đắn.
Tôi vuốt lưng cô ấy.
Qua lớp áo khoác vest, không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô ấy. Rõ ràng đã phơi bày bản năng, từ bỏ dáng vẻ của con người, vậy mà vẫn mặc quần áo, tôi thấy rất kỳ lạ.
"Ngon không?"
Tôi hỏi vậy, cô ấy liền dùng khuôn mặt dính đầy kem tươi mỉm cười với tôi.
Thật là một biểu cảm giống động vật.
Dù là bạn bè, bố mẹ, hay những người khác đều không biết, biểu cảm của cô ấy khi là một con vật, chỉ cần nhìn thôi, đã khiến sâu trong bụng tôi thắt lại.
So với nụ cười mà con người mang tên Sorahashi Seira lộ ra, biểu cảm này đẹp hơn rất nhiều.
"Tốt quá. Cậu có thể ăn nhiều một chút nhé. …Nhưng, trước đó."
Tôi dùng ngón tay lau khóe miệng cô ấy, rồi trực tiếp đưa ngón tay vào miệng mình.
Ngọt quá.
Ngọt đến mức như muốn tê liệt cả não tủy, ngay cả trái tim cũng tan chảy trong vị ngọt.
"Cởi quần áo ra đi. Vì trong phòng rất ấm, mặc quần áo sẽ nóng lắm đúng không?"
Tôi nghĩ, mình chắc chắn đã điên rồi.
Nhưng suy nghĩ đó cuối cùng cũng đến từ thường thức. Bản năng đang rục rịch, muốn nhanh chóng cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô ấy.
Cô ấy không nói một lời, quỳ thẳng người dậy. Tôi nhẹ nhàng cởi áo khoác vest của cô ấy. Chiếc áo khoác lớn hơn của tôi một chút này, có lẽ vì thường xuyên ra ngoài chơi, trông có vẻ hơi nhàu.
Dù mặc cùng một bộ đồng phục, quả nhiên vẫn có thể thể hiện cá tính. Dù nói vậy, đó cũng là cá tính tạm thời sẽ biến mất khi cởi quần áo. Loại bỏ tất cả những thứ bề mặt, thứ còn lại cuối cùng, có lẽ mới có thể nói là cá tính thực sự của người đó.
Tôi đang định gấp áo khoác vest, thì phát hiện cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm.
Trong mắt cô ấy pha trộn vô số cảm xúc phức tạp, tựa như đang thúc giục tôi nhanh chóng tiếp tục. Tôi đặt áo khoác vest xuống đất, đưa tay về phía áo sơ mi. Tôi quá muốn nhanh chóng cởi hết quần áo của cô ấy, tay hơi run, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Sau khi cởi áo sơ mi, làn da trắng ngần của cô ấy lộ ra.
Tôi có chút thán phục, rốt cuộc phải làm thế nào mới có được làn da trong suốt như vậy? Tôi sờ vào vai cô ấy, cảm nhận được chút ấm áp. Cô ấy tuy run lên một cái, nhưng không tỏ ra từ chối.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào váy. Trước đây cũng đã từng cởi váy của cô ấy, nên không mất nhiều thời gian. Tôi cũng như lần trước, đặt tay lên khóa kim loại, kéo khóa xuống. Sau khi cởi váy, chỉ còn lại đồ lót.
Đồ lót dễ thương quá.
Dù kiểu dáng thiết kế này, là kiểu tôi tuyệt đối sẽ không mua, rất có phong cách của Sorahashi-san. Nhưng, chuyện đó bây giờ không quan trọng chút nào.
"Ngoan ngoãn cởi ra rồi nhỉ. Giỏi lắm, ngoan lắm."
Nếu cô ấy đã ngoan ngoãn nghe lời, tôi đương nhiên phải khen ngợi cô ấy thật nhiều. Vì cô ấy là cún con của tôi mà.
Vuốt ve toàn bộ cơ thể cô ấy, có thể cảm nhận được đủ loại cảm giác khác nhau.
Tóc cô ấy rất mềm, bụng rất săn chắc, hai chân hơi cứng hơn bụng một chút. Từ những đường cong cơ bắp và xương cốt tinh tế, tôi cảm nhận được sức sống. Quả nhiên muốn vuốt ve, thì cách một lớp quần áo hoàn toàn vô nghĩa, nhất định phải tiếp xúc trực tiếp mới được.
Tôi mỉm cười.
"Nào, nếu Seira đã đặc biệt pha trà rồi, không uống thì lãng phí quá."
"Gâu."
Cô ấy dùng lưỡi liếm trà Rooibos, phát ra tiếng 「bẹp bẹp」. Dáng vẻ cô ấy cố gắng uống trà rất dễ thương, khiến tôi muốn nhìn mãi không thôi.
Tôi cầm lấy chiếc cốc cô ấy chuẩn bị cho tôi, uống một ngụm.
Tôi dùng cốc, cô ấy dùng bát. Rõ ràng uống cùng một thứ, nhưng cách thức lại hoàn toàn khác nhau, thật thú vị. Chỉ có tôi ra vẻ con người, nhưng nội tâm cũng giống như cô ấy, đều là con thú tham lam tìm kiếm khoái lạc.
Tôi hoàn toàn không nếm ra được vị trà. Tim đập quá nhanh, toàn thân nóng bừng, so với việc thưởng thức vị trà, tôi càng muốn khắc sâu hình ảnh của cô ấy vào mắt. Dù có cắn một miếng bánh kem, cảm giác cũng như vậy.
"Chúc mừng sinh nhật, Seira. Để Seira ăn ngon hơn, tớ dùng tay đút cho nhé."
Tôi dùng tay múc phần bánh còn lại trong bát, đưa đến trước mặt cô ấy.
"Gâu, gâu ư."
"Vui không? Tốt quá nhỉ."
Cô ấy vui đến mức như thể thực sự có một cái đuôi đang vẫy. Rồi cô ấy không chút do dự mà dí mặt vào tay tôi.
Mặt cô ấy áp vào lòng bàn tay tôi. Tôi vừa nhìn chiếc bánh từ từ biến mất khỏi lòng bàn tay, vừa dùng tay kia vuốt lưng cô ấy. Dù thỉnh thoảng bị cảm giác của đồ lót làm gián đoạn, nhưng lòng bàn tay vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô ấy.
Giống như khi người khác khen món ăn của tôi ngon, niềm vui dâng trào trong lòng.
Tôi vốn nghĩ mình chăm sóc Mizuki là vì không muốn thấy em ấy buồn. Nhưng biết đâu, tôi chỉ làm vậy vì chính mình cảm thấy vui. Muốn làm đủ thứ cho Yume và Mutsuki, cũng đều là cùng một tâm trạng.
Tôi từ đầu, đã là một con thú chỉ hành động theo bản năng sao?
Nhưng, bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa.
"Trên tay còn bánh đó. Phải liếm cho sạch sẽ."
Tôi vừa nói xong, cô ấy đã bắt đầu liếm lòng bàn tay tôi. Cảm giác ấm áp ẩm ướt rất dễ chịu. Bình thường không có ai liếm tay tôi, nên tôi không biết, ra là lưỡi có thể truyền tải nhiều cảm xúc đến vậy. Bây giờ cô ấy rất phấn khích, dường như cảm thấy rất vui khi hành động theo chỉ thị của tôi.
"…Liếm sạch sẽ rồi nhỉ. Ăn thật ngoan."
Tôi nhẹ nhàng áp tay lên má cô ấy.
"A ha ha, biểu cảm khoa trương quá. Cứ như là trên mặt viết đầy chữ 『thật dễ chịu』 đó. Cả người sắp tan chảy rồi."
"…Gâu ư."
"Cậu có thể nói tiếng người rồi đó. Dù sao thì tớ hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì."
"…Đã, kết thúc rồi sao?"
Cô ấy lên tiếng.
"Nhìn cho kỹ đi. Miệng dính đầy kem, trong bát còn bánh đó?"
Có lẽ tôi vẫn còn đánh giá thấp cô ấy quá.
Đúng vậy. Mức độ này không thể làm cô ấy thỏa mãn. Bởi vì cô ấy vốn đã rất quen với việc được cưng chiều. Phải mắng cô ấy thật nghiêm khắc, dạy dỗ cô ấy, rồi yêu thương cô ấy thật nhiều, nếu không thì vô nghĩa. Tôi khẽ thở dài, giật dây dắt của cô ấy.
"…Nói cũng đúng. Lại làm bẩn chỗ này, Seira đúng là một đứa trẻ hư nhỉ?"
"…Ư…"
"Trẻ hư, phải được dạy dỗ cho đến khi ngoan mới thôi. …Cậu nói đúng không?"
Tôi kéo dây dắt, dùng ngón tay lau đi vệt kem bên miệng cô ấy, đưa đến miệng cô ấy.
"Không được cắn nhé. Nếu cậu cắn, tớ cũng sẽ cắn cậu."
Cô ấy liếm ngón tay tôi một lúc, rồi—
"Đau."
Cô ấy cắn xuống, với một lực khiến tôi cảm thấy hơi đau.
Cô ấy ngước nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
"…Đứa trẻ hư."
Tôi rút ngón tay khỏi miệng cô ấy, vuốt vai cô ấy. Cô ấy run lên, tôi vòng ra sau lưng cô ấy, lần này vuốt đến chân cô ấy.
"Muốn bị cắn ở đâu hả? Nhân cơ hội hiếm có, để Seira tự chọn đi."
Tôi lướt ngón tay dọc theo xương sống. Dù cắn ở đâu, trên làn da trắng như tuyết của cô ấy cũng sẽ rất nổi bật.
"Đây? Hay đây? Hay là đây nhỉ?"
"Ở đâu, cũng được. Tùy chủ nhân, thích."
"Hể. Vậy thì đây đi?"
Tôi khẽ chạm vào quần lót của cô ấy. Cơ thể cô ấy giật nảy lên còn mạnh hơn lúc nãy, phần thân dưới run rẩy. Tôi vuốt ve mông cô ấy như đang dụ dỗ, rồi cắn vào vai cô ấy.
Có lẽ vì bị cắn ở một nơi không ngờ tới, cô ấy run lên một cái rồi ngã xuống sàn.
Dù tôi không cắn mạnh, nhưng vì da cô ấy rất trắng, nên vết cắn đặc biệt rõ.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô ấy luôn đĩnh đạc như vậy, có một khí chất kỳ diệu, lại còn được mọi người yêu mến. Mà tôi lại coi một người như vậy làm cún con của mình, nhân danh dạy dỗ mà cắn cô ấy. Rõ ràng đang làm một việc bất thường, vậy mà lại phấn khích đến không thể tự kiềm chế.
Có lẽ tôi và cô ấy, đều đã đi chệch quỹ đạo rồi cũng nên.
Chuyện này, chắc chắn sẽ không được tha thứ. Nhưng chính vì không được tha thứ, mới kích thích đến vậy.
"A ha ha! Cậu sợ đến nhảy dựng lên kìa! Rõ ràng nói là tùy ý tớ mà, sao thế này?"
Tôi hình như đã lâu lắm rồi không cười lớn tiếng như vậy.
Giọng nói của chính mình, nghe thật trẻ con đến nực cười.
Nói mới nhớ, tôi trước đây luôn chuyên tâm chăm sóc Mizuki, chưa bao giờ tùy hứng như vậy.
Đây là tuổi nổi loạn muộn màng sao?
Nhưng, tôi rốt cuộc đang phản kháng điều gì?
"Này, cảm giác được dạy dỗ theo ý muốn thế nào? Cậu luôn muốn tớ đối xử với cậu như vậy mà, đúng không?"
Tôi cắn vào vai bên kia của cô ấy, cơ thể cô ấy bắt đầu run lên không ngừng.
Cảm giác giống như một loại đồ chơi.
"Hehe, thật sự là… ngốc hết chỗ nói. Cả tớ, cả Seira nữa."
Tôi vốn nghĩ chỉ cần sống một cuộc sống bình thường là đủ rồi. Mỗi ngày đều như nhau, chơi đùa vừa phải với bạn bè, về nhà lại luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Khoảng thời gian cảm thấy thỏa mãn đó, bây giờ cảm giác như đã là chuyện của rất lâu về trước.
Biết đâu, tôi thực ra vẫn luôn hy vọng có người đến phá vỡ cuộc sống thường ngày đó.
Phá vỡ tất cả những khoảng thời gian không có việc gì muốn làm, không có vai trò nào để đóng, chỉ lơ lửng như không khí. Nghiền nát tất cả, đào sâu ham muốn, một con người rối bời như tôi, trên mặt chắc chắn đang nở một nụ cười ghê tởm không thể cứu vãn.
"Thoải mái quá, chủ nhân."
"…A ha."
Ghê tởm quá. Ghê tởm quá. …Thoải mái quá.
Cảm giác sụp đổ thật dễ chịu. Tôi của bây giờ, hoàn toàn không thể tưởng tượng ngày mai sẽ ra sao, cũng không muốn tưởng tượng. Tham lam tìm kiếm khoái lạc trên lớp băng mỏng, phía trước chờ đợi, có lẽ chỉ là số phận chết chìm.
Nhưng tôi thấy như vậy cũng không sao.
Bởi vì, thật sự quá thoải mái. Cười như một kẻ ngốc, làm những việc không nên làm với người khác, phá hủy hoàn toàn con người giả tạo của mình, thật sự rất, rất, rất thoải mái. Dù không thể làm chị gái nữa, dù không ai cho tôi vai trò nào nữa, cũng không sao.
Chỉ cần có thể làm chủ nuôi của cô ấy là đủ rồi.
"…Vậy thì tớ sẽ làm cậu thoải mái hơn nữa."
Tôi cảm thấy mình đang chìm đắm. Mặt nước ngày càng xa, tôi chìm xuống đáy biển vừa đen vừa sâu vừa ấm, dần dần chìm nghỉm.
Chúng tôi liếm láp, cắn xé cơ thể nhau, nói rằng rất thoải mái. Rõ ràng là tôi đang dạy dỗ Seira, nhưng lại có cảm giác như bị cô ấy dạy dỗ. Nhưng như vậy cũng rất thoải mái, có cảm giác như lồng ngực bị siết chặt.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, chỉ biết không ngừng cùng cô ấy tham lam tìm kiếm khoái lạc.
Khi nước mắt khô cạn, tôi không còn nhớ nổi tâm trạng chúc mừng cô ấy, cũng không nhớ nổi nụ cười của cô ấy khi tôi tặng truyện tranh thiếu nhi. Dù vậy, chỉ có những con sóng khoái lạc không ngừng cuộn trào sâu trong bụng, vẫn còn rõ ràng.
Tôi cảm thấy mình chính là một con thú.
Mặc lại bộ quần áo đã cởi ra theo bản năng, những chỗ bị cắn truyền đến cơn đau nhói. Cảm giác đau ở những bộ phận chưa từng cảm nhận, khiến tôi có cảm giác xa rời cuộc sống thường ngày. Ngày mai gặp Mutsuki và Yume, tôi còn có thể cười như bình thường không?
Tôi được phản chiếu trong màn hình điện thoại không bật, cùng với Seira, nở một nụ cười không thể cứu vãn, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến khoái lạc.


0 Bình luận