Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line

Chương 20 : Phòng tuyến Mannerheim (14)

0 Bình luận - Độ dài: 1,407 từ - Cập nhật:

Một đêm yên ắng trôi qua.

Tới giữa trưa hôm sau, Simon phát hiện dấu vết của quân Liên Xô trên tuyết. Nhìn qua thì có vẻ như đội quân ấy đã đi qua đây từ hôm trước. Ước chừng lực lượng khoảng một đến hai trăm người, còn in lại cả vết bánh xe trượt tuyết kéo bằng ngựa nghĩa là rất có thể họ mang theo súng máy hạng nặng.

Hai người trượt tuyết bám theo dấu vết ấy suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng tiếp cận được mục tiêu ngay trước khi mặt trời lặn.

Đơn vị Hồng quân này di chuyển rất chậm, bởi trong lớp tuyết dày nửa mét, người đi đã khó, ngựa còn khó hơn. Có lúc lính còn phải xúm lại đẩy xe. Thời tiết khắc nghiệt, cộng với tin thương vong từ tiền tuyến không ngừng đưa về, khiến tinh thần toàn đội chạm đáy. Cuộc hành quân này đã vượt quá thời hạn tác chiến dự kiến là 16 ngày. Nếu Trương Hằng nhớ không lầm, không ít đơn vị của Hồng quân đã bị lực lượng du kích quét sạch nguyên cả tiểu đoàn, trong khi chiến tích của họ thì ít đến thảm hại.

Giờ đây, bất kỳ đơn vị nào được điều ra tiền tuyến cũng đều mang trong lòng nỗi bất an. Tinh thần của quân viễn chinh luôn yếu hơn so với quân phòng thủ bản địa. Mặc dù trước chiến tranh, Liên Xô từng cố gắng tuyên truyền cổ động, nhưng hiệu quả cũng chỉ tàm tạm đặc biệt là sau cuộc Đại Thanh Trừng, đội ngũ sĩ quan kỳ cựu bị xử tử hoặc đầy đi Siberia hết cả.

Những sĩ quan trẻ mới được đề bạt đa phần chỉ vừa tốt nghiệp trường quân sự, trung thành thì khỏi chê, nhưng đánh trận thì cứng nhắc như cái máy. Đánh thuận tay thì không sao, nhưng hễ gặp tình huống khó là không biết cách trấn an binh sĩ.

Simon nhìn qua một lượt rồi đưa ống nhòm cho Trương Hằng.

Qua ống kính, cậu thấy được một đơn vị bộ binh tiêu chuẩn của Liên Xô, lực lượng khoảng 150 người, gồm ba trung đội bộ binh và một trung đội súng máy, trang bị 12 khẩu trung liên, 2 khẩu súng máy hạng nặng và mấy khẩu súng cối nhỏ trông như cái xẻng. Vũ khí phổ biến nhất vẫn là Mosin-Nagant M1891 khẩu súng chủ lực của Hồng quân nhờ tính ổn định cao.

Xét về hỏa lực thì đội này khá mạnh. Đáng ngại nhất là hai khẩu súng máy Maxim trên xe ngựa với tốc độ bắn lý thuyết lên tới 600 phát/phút, thậm chí có thể hạ cả máy bay.

Vì sợ ánh phản quang từ ống kính sẽ lộ vị trí, Trương Hằng cũng không dám nhìn lâu. Cậu định lùi về trước, đợi trời tối rồi tính tiếp. Ai ngờ Simon đã bắt đầu xúc tuyết trước mặt mình thành ụ chắn, còn ra hiệu cho cậu rút lui trước.

Trương Hằng đã cùng Simon luyện tập suốt một tuần, cứ tưởng mình đã hiểu rõ khả năng bắn súng của cô. Nhưng khi đoán được ý đồ của cô lúc này, cậu vẫn không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

Khoảng cách từ hai người đến đội quân kia ít nhất cũng phải hơn 700 mét.

Đây là khái niệm gì? Với ngắm cơ bản (không kính ngắm), từ cự ly 300 mét trở đi, đầu ruồi còn lớn hơn cả mục tiêu. Với người thường, tầm nhìn để nhận biết mục tiêu chỉ khoảng 500 mét. Còn bắn chính xác ở 700 mét?

Hoàn toàn là phá vỡ giới hạn con người.

Cậu không hiểu nổi làm sao một tay bắn tỉa có thể bắn trúng ở khoảng cách như vậy.

Nhưng quy tắc đầu tiên trên chiến trường chính là tin tưởng đồng đội. Trương Hằng tuy sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, mang ván trượt và ba lô của hai người rút lặng lẽ về khoảng một cây số phía sau. Vừa mới nằm xuống, cậu đã nghe thấy tiếng súng nổ.

Tiếp theo là tiếng la hét, hỗn loạn từ phía Hồng quân. Dù Trương Hằng không nhìn rõ tình hình cụ thể, nhưng cậu có thể đoán được phản ứng của lính Liên Xô.

Chắc chắn họ sẽ lập tức nằm rạp xuống, rồi vừa hoảng loạn nổ súng đáp trả, vừa tìm kiếm tay bắn tỉa. Nhưng dù họ có vắt óc suy nghĩ, e rằng cũng không thể tưởng tượng được viên đạn lại đến từ khoảng cách hơn 700 mét.

Cuộc đọ súng kéo dài một lúc, hai khẩu Maxim cũng bắt đầu nhả đạn. Cùng với súng cối, âm thanh vang trời dậy đất. Nhưng như vậy lại càng khiến tiếng súng từ khẩu M28 bị át đi, lính Liên Xô càng không cách nào xác định được hướng bắn.

Chiến thuật này cực kỳ hủy hoại tinh thần đừng thấy Simon chỉ có một người, một khẩu súng. Xét về hỏa lực cô không bằng đội bên kia đến một dải ngân hà, nhưng khi đối phương hoàn toàn không biết kẻ địch ở đâu, thì sức mạnh của họ chẳng khác gì vung tay đánh vào không khí, chỉ càng thêm tuyệt vọng.

Nỗi sợ bắt đầu lan ra trong hàng ngũ…

Mãi đến năm phút sau tiếng súng mới dần lắng xuống, nhưng nhiều lính Liên Xô vẫn còn căng thẳng đưa mắt nhìn quanh, có người còn lỡ tay bắn nhầm cả đồng đội đứng cạnh.

Dù không thể xác định được tay bắn tỉa ở đâu, vẫn có vài viên đạn lạc rơi trúng khu vực của Simon, khiến Trương Hằng lo sốt vó. Nhưng may thay, không lâu sau, cậu đã thấy cô rút lui an toàn.

Simon trông chẳng khác gì lúc đi, chỉ là hơi thở gấp hơn một chút. Cô nhổ ngụm tuyết trong miệng ra, giơ tay ra hiệu cho Trương Hằng con số: 12.

Cô đã bắn hết hai băng đạn, tức 30 viên, tỉ lệ trúng đích khoảng hơn 1/3. Đừng xem thường con số này với khoảng cách đó, đây đã là trình độ kinh khủng. Mục tiêu chính của cô là trung đội súng máy hai tiểu đội, 14 người thì bị cô hạ hơn phân nửa, ngoài ra còn bắn trúng một sĩ quan và vài tay súng cối.

Nhân lúc Hồng quân còn chưa hoàn hồn, hai người lại nhanh chóng di chuyển, giãn cách khỏi đối phương.

Cuộc giao chiến đầu tiên trong đời lính du kích của Trương Hằng cứ thế kết thúc. Cậu không nổ phát nào, cả trận chỉ làm khán giả, đứng ngoài nhìn người đồng đội của mình đại khai sát giới.

Còn Simon thì cứ như vừa làm một chuyện bình thường không đáng nhắc tới. Khuôn mặt cô chẳng lộ chút phấn khích nào, như thể người vừa lạnh lùng bóp cò giữa trăm quân địch… không phải là cô.

Trời còn khoảng nửa tiếng nữa mới tối hẳn. Simon không có ý định lãng phí thời gian. Cô cùng Trương Hằng đổi vị trí, rồi lặp lại bài diễn cũ.

Phía Hồng quân gần như bó tay toàn tập. Dù quân số đông hơn hẳn, nhưng nếu chia quân ra để truy lùng thì chẳng khác nào dâng đầu cho du kích bắn từng tên một. Mà nếu tập trung lại thì chỉ càng làm bia ngắm.

Thực tế, đây chính là một bài toán vô nghiệm từng khiến các chỉ huy Liên Xô đau đầu trong suốt Chiến tranh Mùa Đông.

Muốn trị xạ thủ bắn tỉa, chỉ có thể dùng xạ thủ bắn tỉa.

Tiếc rằng, vào thời điểm ấy, quân Liên Xô vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của lính bắn tỉa. Phải đến giai đoạn cuối chiến tranh, sau khi trả giá bằng hàng trăm ngàn sinh mạng, họ mới bắt đầu tỉnh ngộ, đầu tư mạnh vào đào tạo lính bắn tỉa. Để rồi trong cuộc Chiến tranh Vệ quốc sau này, xạ thủ Liên Xô mới thực sự trở thành ác mộng của Đức quốc xã, ẩn mình giữa đống đổ nát, giao chiến từng mét đất, từng viên đạn.

Nhưng đó là chuyện của tương lai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận