Quyển 18
Chương 1: Tôi muốn sống cả đời chỉ chơi game online.
0 Bình luận - Độ dài: 18,993 từ - Cập nhật:
Thời gian tôi dành để nghĩ cách xây dựng nhân vật còn nhiều hơn cả thời gian nghĩ về tương lai của chính mình. Cái tôi bận tâm là kỹ năng nào sẽ nâng cấp tiếp theo, chứ không phải bài kiểm tra sắp tới. Số tiền ảo trong game lại quan trọng hơn tiền thật trong ví. Tôi chỉ lo khi nào nhân vật sẽ chuyển sinh, chứ chẳng bận tâm kỳ thi đại học năm sau ra sao.
Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng tôi đã sống như thế đấy.
À không, nói thật lòng thì tôi chẳng thấy xấu hổ, cũng chẳng hối hận gì cả. Chỉ là, tôi bắt đầu thấy có vẻ hơi gay go một chút thôi. Bởi vì khi tờ giấy này được đưa cho, tôi hoàn toàn chẳng biết phải làm sao nữa.
"Phiếu điều tra nguyện vọng nghề nghiệp là cái quái gì vậy…?"
Tôi buột miệng nói ra như một lời triết lý, vì thật sự chẳng hiểu nổi.
Không không, cô giáo ơi, tự nhiên bảo em điền nguyện vọng thì em cũng chịu thôi. Ngay cả trong game L.A. còn phải đau đầu chọn nghề, nói gì đến đời thực với vô vàn lựa chọn, bắt em phải chọn thì em biết làm sao!
"Làm sao bây giờ nhỉ? Hay cứ điền đại là sẽ học tiếp? Mà không biết phải viết thế nào đây?"
Trong phòng câu lạc bộ vào buổi chiều tà, khi những tia nắng hoàng hôn hắt vào. Thu đã ngả sâu, ngày cũng ngắn lại. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ phiếu điều tra nguyện vọng đặt trên bàn phím, gật gù suy nghĩ mãi không ra.
"Ôi, Rushian? Phiếu nguyện vọng của anh, vẫn chưa nộp à?"
Ako nói từ chỗ ngồi bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng bồng bềnh.
Đã đến lúc thay đồng phục mùa đông, lâu lắm rồi tôi mới lại thấy cô ấy trong bộ đồ này. Dường như có gì đó tươi mới lạ lẫm. Với gương mặt thư thái như thường lệ, cô ấy ghé mắt nhìn tờ phiếu của tôi.
"Thì đấy, tự nhiên bảo 'nói xem nguyện vọng tương lai là gì đi!' thì ai mà không bó tay chứ."
"Đúng rồi đó ạ. Thật đột ngột, cứ như thể đương nhiên là tụi em phải viết được ấy nhỉ."
Trong khi tôi và Ako cùng nhau gật đầu đồng tình, cho rằng chuyện này thật lạ lùng, thì Master cất tiếng:
"Ta không nghĩ là chuyện này đột ngột hay bất ngờ đâu…"
Giọng Master có sáu phần là cười gượng, ba phần vẻ bối rối, và một phần còn lại là bất lực.
Dù đã giải nghệ và là cựu thành viên, nhưng cô ấy vẫn tham gia đều đặn như mọi khi. Dù không còn là Chủ nhiệm câu lạc bộ, cô ấy vẫn là Guild Master của chúng tôi, nên Master vẫn mãi là Master của chúng tôi.
"Cũng có những trường hỏi về nguyện vọng từ năm nhất rồi. Đến học kỳ hai năm hai mà vẫn chưa quyết định được gì thì ta nghĩ đúng là có vấn đề đó."
Ưm, đúng là như vậy thật!
Nhưng thực ra tôi thấy mọi người trong lớp cũng chẳng ai bận tâm nhiều lắm!
"Khụ, sự thật đôi khi làm người ta tổn thương đấy, Master."
"Cái kiểu Tank chính mà bị damage nhẹ vậy là sao hả?"
Khi tôi yếu ớt nói, Segawa quay sang với vẻ mặt hoàn toàn bất lực. Cô ấy đã kế nhiệm Master để trở thành Chủ nhiệm câu lạc bộ, nhưng bản tính cô ấy vốn đã phóng khoáng và rộng lượng. Chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ đáng yêu ở chỗ cô ấy có vẻ hơi ngại khi bị gọi là "Chủ nhiệm Segawa".
"Không không, đợi đã. Tổn thương thể chất và tổn thương tinh thần khác nhau chứ!"
"Vậy thì nâng kháng phép lên đi."
"Nâng MDFF là mental cũng mạnh lên à!?"
Nhưng giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó.
"Nếu chỉ cần ghi 'học tiếp' thì dễ rồi. Đằng này lại bắt phải ghi rõ trường nào, khoa nào, thậm chí cả định hướng sau khi tốt nghiệp nữa thì có hơi cụ thể quá không?"
Vì là phiếu điều tra nguyện vọng đầu tiên, nên không chỉ là những câu hỏi đơn giản như sẽ học tiếp hay đi làm. Nó còn có cả những dòng để ghi nếu học tiếp thì học ở đâu, sau này sẽ làm nghề gì nữa.
Mấy chuyện đó thì tôi hoàn toàn chưa nghĩ tới!
"Rushian, con không có ước mơ tương lai hay nghề nghiệp nào muốn theo sao?"
Master nói, giọng hơi lo lắng.
Ước mơ, ước mơ à.
Nếu được thì tôi cũng khao khát được làm việc liên quan đến game.
Nhưng nghe nói biến sở thích thành công việc thì vất vả lắm, có khi làm ở lĩnh vực khác lại tốt hơn…
Tóm lại, câu trả lời của tôi là:
"Tôi muốn sống cả đời chỉ chơi game online thôi!"
"Ối, em hiểu ạ!"
"Đúng không!"
"Đó chẳng phải là một loại ảo tưởng tồi tệ sao?"
Master toát mồ hôi lạnh khi tôi và Ako đồng cảm với nhau.
Ế, đó chẳng phải là một lý tưởng sao, cuộc sống mà chỉ có thể chơi game online?
"Chẳng phải cũng có những nghề nghiệp như thế sao? Này, kiểu như... game thủ chuyên nghiệp ấy?"
Akiyama nói, giọng nghe như thể cô ấy chẳng hiểu gì nhiều.
Cô ấy từ chối vị trí Chủ nhiệm, thậm chí còn đẩy chức Phó Chủ nhiệm cho tôi, và vẫn thản nhiên ngồi ở vị trí như một người tham gia ngoại bộ. Có vẻ như vị trí đó rất hợp với một người 'hướng ngoại' như cô ấy. Dù dạo gần đây cô ấy tham gia câu lạc bộ quá nhiều, nên tôi bắt đầu nghi ngờ liệu cô ấy có còn là người 'hướng ngoại' nữa không.
Tuy nhiên, ừm, game thủ chuyên nghiệp à.
"Game thủ chuyên nghiệp à… Đúng là một công việc tốt đấy nhưng…"
Chắc chắn là có thể sống chỉ bằng chơi game online, và tôi cũng có chút khao khát. Vấn đề là liệu tôi có làm được không.
"Nishimura mà làm game thủ chuyên nghiệp á, tay nghề, ngoại hình, hay cả khả năng ăn nói đều không đủ đâu nhỉ."
"Đúng là chẳng có cái nào thật!"
Nói với cái giọng nửa đùa nửa thật đó! Tôi cũng tự nhận thức được mà!
"Tay nghề, ngoại hình, ăn nói đều tệ, vậy rốt cuộc tôi có cái gì chứ?"
"…May mắn, thì sao?"
"Không thể không hiểu được."
Dù sao thì tôi cũng đã "triệu hồi" được cô vợ tự xưng SSR rồi mà!
"Hừm, chỉ có may mắn thì không thể trở thành game thủ chuyên nghiệp được."
Ngay cả Master cũng dường như không thể ủng hộ "kế hoạch biến Nishimura Hideki thành game thủ chuyên nghiệp" này.
"Thì đấy. Game thủ chuyên nghiệp là giới siêu tinh hoa của làng game mà, tôi thì chẳng tài nào…"
"Game thủ chuyên nghiệp là những người tuyệt vời đến thế sao?"
Akiyama bật người lên, ngạc nhiên nói.
Đương nhiên rồi. Vì họ là những người chuyên nghiệp mà.
"Trong số hàng vạn, hàng chục vạn, hàng triệu người chơi game, chỉ có một số ít người đứng đầu mới có thể trở thành game thủ chuyên nghiệp đó, nên đương nhiên toàn là những người cực kỳ giỏi giang."
"Chắc là chọn con đường khác thì họ cũng thành công thôi."
"Không thể tin được là họ lại chơi cùng game với chúng ta nhỉ."
À mà tôi nghĩ trong game Legendary Age chắc chẳng có game thủ chuyên nghiệp đâu.
"Nói gì thì nói, Nishimura, dù là ước mơ nhưng anh cũng nên nghĩ cái gì đó thực tế hơn một chút đi chứ."
"Biết rồi, nhưng ước mơ thực tế thì khó lắm."
Nhưng Segawa từ nãy đến giờ cứ nói như chuyện của người khác, không biết bản thân cô ấy đã viết nguyện vọng gì nhỉ.
"Thế Segawa thì viết gì?"
Tôi hỏi một cách thoải mái, và cô ấy cũng đáp lại gọn lỏn.
"Giải Nobel."
"Nói cái gì khủng khiếp vậy trời."
"À, ước mơ tương lai không phải tiệm bánh ngọt mà là… bánh ngọt, kiểu vậy…"
Ước mơ tương lai là một khái niệm. Một giấc mơ xa vời quá, Segawa.
Ngay lập tức, cô ấy lắc đầu trước ánh nhìn ái ngại của chúng tôi.
"Khoan đã, không phải không phải. Tớ không viết cái ước mơ trẻ con như thế đâu. Ý tớ là một nhà nghiên cứu đủ trình độ để giành giải Nobel ấy!"
Segawa cố gắng phủ nhận một cách tuyệt vọng, nhưng ừm, như thế thì có gì khác đâu nhỉ.
"Tớ thấy mức độ viển vông cũng chẳng thay đổi là mấy."
"Một ước mơ xa vời nhỉ."
"Cứ hở ra là 'không thể không thể' như thế nên khoa học Nhật Bản mới không tiến bộ được đấy!"
"Xin đừng bắt chúng tôi gánh vác khoa học Nhật Bản!"
Chính Segawa đã bảo chúng tôi nghĩ đến ước mơ thực tế mà!
"Nhưng Shuvain, con đâu có viết 'sẽ giành giải Nobel!' hay 'sẽ trở thành nhà khoa học!' đúng không? Cụ thể thì con đã viết gì về tương lai của mình?"
"À thì…"
Segawa nhìn về phía Master.
Hai bím tóc của cô ấy bay bổng rồi rủ xuống sau lưng.
"Em muốn học về khoa học não bộ."
"Khoa học về… nông hộ sao?"
"Tớ nghĩ trong đầu Ako đang tái hiện cảnh một cuộc sống thôn quê yên bình hay gì đó, nhưng không phải đâu nha."
Segawa hầm hừ, phồng mũi rồi vỗ vào vỏ máy tính.
「Không phải nông nghiệp đâu, mà là khoa học về não bộ ấy. Mục tiêu trước mắt của tớ là giải mã hoàn toàn hoạt động của não người, để tạo ra thiết bị có thể điều khiển chỉ bằng suy nghĩ – hay còn gọi là Giao diện Não-Máy tính (Brain-Machine Interface) đó.”
“Ồ, nghe cứ như khoa học viễn tưởng ấy nhỉ.”
“Mục tiêu trước mắt, tức là…”
“Đương nhiên rồi! Mục tiêu cuối cùng của tớ là tạo ra một tựa game VR hoàn chỉnh, tái tạo cả năm giác quan – một game MMORPG thực tế ảo hoàn toàn!”
“Thực tế ảo hoàn toàn á! Con muốn chơi!”
“Đúng không! Ước mơ mà! Tuyệt vời quá đi mất!”
Thì ra là hướng đó à!
Cứ tưởng học khoa học não bộ là vì cái gì, hóa ra là để phục vụ game online!
“Rồi một ngày nào đó, tớ sẽ cho tất cả nhân loại nếm trải niềm vui của game online, cái cảm giác được trở thành một con người khác! Đó chính là ước mơ của tớ!”
Kế hoạch biến toàn nhân loại thành game thủ online…!
Đúng là một giấc mơ vĩ đại, quả nhiên là Akane Buchō, lời nói lúc nào cũng đao to búa lớn.
“Nhưng mà mấy chỗ chuyên về khoa học não bộ ít lắm, nên tớ tạm viết vào phiếu khảo sát nguyện vọng là Khoa Kỹ thuật ấy mà.”
“Gác giấc mơ qua một bên… cậu ấy có vẻ đã quyết định rõ ràng con đường của mình rồi nhỉ.”
“Thì cứ học đại học đã, nếu thấy không ổn thì tớ sẽ từ bỏ ngay thôi mà.”
“Akane, khoản này cậu quyết đoán ghê nhỉ.”
“Không được thì thôi, có sao đâu.”
Vừa nói với Akiyama-san, có lẽ Akane hơi ngượng khi kể về ước mơ của mình nên chống cằm che mặt.
“Thế Akiyama-san thì viết gì vào phiếu vậy?”
“Tớ viết là sẽ kế nghiệp gia đình. Đương nhiên là vẫn sẽ đi học đại học.”
“Kế nghiệp gia đình? Là cái võ đường đó hả?”
“Đúng rồi đó. Giờ bà nội tớ đang cố gắng quán xuyến, nhưng cũng không thể để bà mãi vất vả được.”
Akiyama-san mỉm cười nói.
Võ đường của nhà cô ấy, là cái nơi dạy đủ thứ như các môn học và rèn luyện kỹ năng, đúng không nhỉ?
“Nghe có vẻ vất vả ghê…”
“Nhưng đâu phải bị ép buộc đâu? Nó cần thiết để tớ thực hiện ước mơ của mình mà!”
“Ước mơ của Sette-san á?”
“Hả? Nanako, cậu có ước mơ lớn như thế từ bao giờ vậy?”
“Ưm!”
Akiyama-san nói, phía sau cô ấy dường như đang lay động những ngọn lửa đen ngòm, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ.
“Tớ muốn uốn nắn các quý cô một cách tử tế, dạy dỗ họ để sửa chữa những định kiến của xã hội như con gái thường mưu mô, hay việc họ hay kèn cựa nhau là chuyện bình thường! Đó chính là ước mơ của tớ!”
Akiyama-san tươi cười nói thêm, rằng công việc gia đình rất phù hợp với mình.
“Cái, cái đó thì… nói sao nhỉ…”
“Đúng là một giấc mơ xa vời, không kém gì Shu-chan nhỉ…”
“Không phải đâu! Con gái ai mà chẳng tốt bụng và tuyệt vời!”
Tớ nghĩ cách suy nghĩ theo thuyết tính thiện đó thật tốt, ừm.
Một người dạy đủ mọi thứ kỹ năng và cả việc nội trợ cho con gái mà lại có suy nghĩ như vậy thì thật đáng quý.
Ước gì Akko cũng được dạy dỗ như thế.
—Ừ, nhưng chắc chừng đó thì không chữa được đâu nhỉ, mình biết, mình biết mà.
“Mọi người ai cũng có ước mơ rõ ràng ghê nhỉ… Nhà tớ bố mẹ đều là nhân viên văn phòng nên chẳng có nghề gia truyền để kế nghiệp… Bản thân tớ cũng chẳng có ước mơ hay mục tiêu gì…”
“Nói vậy chứ, việc tương lai bị bố mẹ định đoạt sẵn cũng vất vả lắm chứ. Như Master chẳng hạn.”
“Đúng là nhắc đến gia đình thì phải nói đến Master rồi.”
“Hử? Ta sao?”
Dù xét về thành tích học tập hay triển vọng tương lai, người có vẻ nặng gánh nhất chính là Master.
“Phiếu khảo sát nguyện vọng đã phát ba năm rồi mà? Master đã viết gì vậy?”
Master khoanh tay, hiên ngang tuyên bố:
“Đại học Tokyo!”
“Cậu ta bốc phét kinh thật.”
“Đúng là tinh hoa!”
“Độ khó cao ngất trời luôn, ghê thật đấy.”
“Cũng không đến mức đó đâu.”
Chúng tôi nhìn Master với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nhưng Master chợt bật cười khẽ:
“…Thật ra ta muốn nói như vậy thôi, nhưng đúng là chỉ là trò đùa thôi. Thực tế thì ta sẽ phải hạ bớt mục tiêu một chút.”
“Ngay cả Master cũng không làm được sao!?”
“Các ngươi coi ta là cái gì chứ.”
Tôi cũng nghĩ nếu là Master thì chắc sẽ làm được thôi.
“Nếu kế nghiệp cha mẹ, cũng có lựa chọn vào học ở trường cũ của họ. Nói ra ở thời điểm này thì hơi xấu hổ, nhưng ta vẫn chưa quyết định hoàn toàn.”
Ồ, thì ra cũng có nhiều chuyện ghê nhỉ.
“Không tự mình quyết định được cũng vất vả ghê ha.”
“Master sẽ kế nghiệp công việc của gia đình đúng không?”
“Ừm… đúng vậy, đó là dự định.”
Ơ, sao thế nhỉ?
Có cảm giác như cậu ấy vừa ngập ngừng đôi chút.
Thường ngày Master sẽ nói những lời kiểu như: Ta sẽ làm cho gia đình lớn mạnh hơn nữa, và tên ta sẽ được ghi thật to trong gia phả!
“Master? Cậu sao thế?”
“Đừng bận tâm, không có vấn đề gì đâu.”
Sau khi thoáng nhìn vào điện thoại di động, Master thở dài và lắc đầu.
Kỳ thi tuyển sinh cũng sắp đến rồi, tôi cứ nghĩ cậu ấy đang lo lắng… nhưng không phải cái không khí đó.
Nếu phải nói, đó là một cảm giác vừa vui vừa lo, như đang hồi hộp chờ đợi điều gì đó.
Không lẽ cậu ấy lại mua máy tính mới chăng?
“Ừm, mọi người ai cũng suy nghĩ kỹ càng ghê nhỉ. Trong khi tôi còn chưa điền cả nguyện vọng 1.”
“Cứ viết đại một trường đại học nào đó đi.”
“Cậu nói chuyện dễ dãi như người ngoài cuộc thế Akko à…”
“Một trường đại học nào đó” là cái gì chứ. Trước hết vấn đề là ở chỗ đó mà.
Tôi chả biết mình có thể vào được trường đại học nào nữa.
Với lại, tôi có thể vào đại học được không nhỉ? Ổn chứ?
Nhân tiện, Akko cũng có thể vào đại học được không?
…Akko, vào đại học…?
“Này, này Akko.”
Tôi chợt thấy bất an và hỏi.
“Từ nãy đến giờ cậu chẳng nói gì về bản thân cả, Akko viết gì vào phiếu thế?”
“Hả?”
Akko ngạc nhiên, vẻ mặt cứ như thể việc bị hỏi là một điều kỳ lạ.
Với gương mặt như đang nói một điều hiển nhiên như “Tắt nguồn thì máy tính sẽ ngừng hoạt động thôi,” cô ấy nói:
“Em viết là nội trợ ạ.”
“…Vậy sao… viết vậy rồi à…”
Không phải là học lên nữa à… Quả nhiên là vậy mà.
Mới gần đây mình còn nghĩ thành tích của Akko cũng có tiến bộ một chút rồi chứ.
“…Thôi, đúng rồi nhỉ…”
“Chắc chắn rồi.”
“Đúng thế nhỉ.”
“Cái nụ cười đó là sao vậy!?”
Những nụ cười gượng gạo đầy ấm áp của mọi người đều hướng về Akko.
“Nhân tiện, cái định hướng đó của cậu được chấp thuận chưa?”
“Em nộp ngay sau khi nhận được, nhưng chưa thấy ai nói gì cả.”
“Thật á? Neko Hime-san lại cho qua thật à!?”
Nếu là giáo viên thì ít nhiều cũng phải thuyết phục chứ!
Nhưng mà nếu cô giáo đã chấp thuận rồi thì mình cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi sao—
Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy.
Không một tiếng gõ cửa, cánh cửa phòng câu lạc bộ bật mở.
“Mọi người… có ở đây không…?”
Người vừa lên tiếng vừa bước vào là Saitō-sensei, cô giáo cố vấn lúc thì cố gắng, lúc thì không.
Cô là giáo viên dạy Ngữ văn theo phong cách thể thao, có thể lực hơn bất cứ ai trong chúng tôi.
“Sensei, chào cô ạ!”
“Ơ, cô sao thế ạ?”
“Cô có chút việc cần gặp Tamaki-san.”
Cô giáo mỉm cười thật tươi, một nụ cười rạng rỡ bất thường, nhìn về phía Akko.
Ối trời, chuyện gì mà khiến cô ấy thành ra thế này chứ.
Akko thì run rẩy hỏi:
“Cái, cái gì ạ!? Có phải là thi lại không ạ? Hay học thêm ạ? Hay là làm báo cáo ạ? Hay bị mắng ạ!?”
“Toàn dự đoán chuyện xấu không vậy hả.”
Mặc dù thực tế thì chắc là chuyện xấu thật.
“Không phải cái nào trong số đó cả. Đây này, cái này.”
Cô giáo đưa cho Akko đang run rẩy một tờ giấy từ cặp tài liệu trong suốt.
Cái này, chính là cái mà chúng tôi đang đau đầu—
“Phiếu nguyện vọng ạ? Em nộp rồi mà?”
Với vẻ mặt méo mó của Akko, cô giáo từ tốn, như nhấm nháp từng lời, nói:
“Tamaki-san… nộp lại nhé.”
“Ếeeeeee!?”
Đúng rồi nhỉ!
“Tại sao ạ! Nội trợ thì có gì là không được chứ!”
Akko vừa đập bàn phành phạch vừa kháng nghị.
Thật ra tôi còn muốn hỏi là cô ấy nghĩ thế nào mà lại dám nộp cái đó nữa.
“Nghĩ kỹ thì không được rồi.”
“Không được… nói thẳng ra như vậy có vẻ cũng hơi khó nghe nhỉ?”
Cô giáo gật đầu đồng tình với Akiyama-san, người vừa cười khổ nói.
「Đúng vậy đó. Về lý mà nói thì không được, nhưng bảo là không được thì lại thành có vấn đề...」
Đặt tay lên vai Ako, cô giáo Saitō-sensei tiếp lời:
「Tuy từng bỏ học, nhưng từ khi có người yêu thì em ấy đã đi học đều đặn mỗi ngày. Giờ thì nghe nói còn qua lại cả với gia đình đối phương nữa. Một học sinh như thế lại điền nguyện vọng 'trở thành nội trợ' vào phiếu khảo sát định hướng tương lai. Vậy thì chúng ta phải làm sao đây──các em có hình dung được không khí buổi họp hội đồng giáo viên khi bàn bạc về đề tài này không?」
「Thật là kinh khủng mà.」
「Gay go thật đấy.」
Tôi hoàn toàn hiểu được nỗi lo lắng rằng nếu bảo không được thì nhỡ Ako lại bỏ học thì sao.
「Một cái nội dung không thể hiểu nổi như thế mà phải bàn bạc tới ba lần lận đó...」
「Thảo nào mà mất nhiều thời gian để ra quyết định yêu cầu nộp lại như vậy...」
Rõ ràng là không hề bị bỏ qua chút nào.
「Vậy đấy, nguyện vọng làm nội trợ là không tốt đâu, không tốt chút nào, nhưng mà, cuối cùng thì coi như tạm thời không có vấn đề gì.」
「Thật sao!?」
「Ako-chan thắng lớn rồi còn gì!」
Thế là được sao, nguyện vọng làm nội trợ!
Vậy nếu tôi cũng ghi nguyện vọng làm "nội trợ gia đình" thì có được chấp thuận không nhỉ!?
「Tuy nhiên, đó cũng chỉ là nguyện vọng số một mà thôi. Ít nhất thì cũng phải viết rõ ràng nguyện vọng số hai ra nữa, đó là điều được quyết định.」
「Tại sao ạ! Em đã nhận được thông báo tuyển dụng rồi, đâu cần thiết phải nghĩ đến nguyện vọng khác nữa đâu!」
Này Rushian! Cô ấy quay sang nhìn tôi, thế nên tôi đáp:
「Tôi xin chúc Ako-san ngày càng thành công và phát triển hơn nữa trong tương lai.」
「Đến cả ‘thư cầu nguyện’ cũng gửi cho em nữa là sao!」
「Thấy chưa, có được nhận vào đâu.」
「Không thể nào! Rushian, anh nói dối đúng không! Ruuushian—!」
Đừng có lay, đừng có lay, đừng có bám lấy tôi như thế!
「Cứ giữ nguyện vọng số một cũng được, nhưng hãy nghĩ kỹ nguyện vọng số hai đi! Nha!」
Vì tương lai không biết thế nào mà!
「Ưm... Thật sự nguyện vọng số một cứ để nguyên như vậy cũng được sao?」
「Được rồi, cứ nghĩ kỹ mấy cái khác đi.」
Ako "ừm" một tiếng rồi gãi đầu.
Nếu nguyện vọng số một là nội trợ mà được chấp nhận, thì có vẻ như tạm thời mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
Nhưng mà, nói cho cùng, điều đó nghĩa là...
「Chẳng phải là họ chỉ đơn thuần bỏ qua phần 'nội trợ' mà chỉ định hướng cho nguyện vọng số hai thôi sao?」
「Nishimura-kun? Đứa trẻ nào mà thông minh lanh lợi thì thường...」
「Xin lỗi, xin lỗi ạ!」
Về mặt vị thế thì tôi cũng thuộc phe giáo viên mà, không nên vặn vẹo như thế mới phải!
「Ưm, làm sao đây, Rushian.」
「Làm sao mà làm sao... Thế thì nguyện vọng số hai là đi học đại học chứ gì. Cứ viết bừa một trường đại học nào đó vào là được mà.」
「Em có biết gì về các trường đại học đâu.」
Đến cả anh cũng thế sao.
「Hình như vừa nãy cũng có cuộc nói chuyện y chang như thế.」
「Hai đứa bay thật là giống vợ chồng y chang nhau.」
Thôi đi mà, đừng có gộp tôi với Ako vào làm một như thế chứ.
Tôi thì vẫn định đi học đại học đàng hoàng mà.
「Hay là chúng ta cứ viết một mục tiêu viển vông nào đó vào, biết đâu họ sẽ bỏ cuộc thì sao? Ví dụ như 'Đỗ Đại học Tokyo và trở nên hạnh phúc!' chẳng hạn!」
「Thế thì cô sẽ hướng dẫn để em thật sự đỗ Đại học Tokyo đó.」
「Ưm ưm ưm ưm...」
「Đâu phải là Master đâu mà cứ đặt mục tiêu vô ích như thế.」
「...Hả?」
Master đâu rồi? Nãy giờ cứ im lặng nhỉ.
Tôi nhìn sang thì thấy Master lại đang chăm chú nhìn điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc khác thường.
「Master? Có liên lạc gì sao?」
「...Không. Không sao đâu, không có gì cả.」
Chuyện gì vậy nhỉ. Master thường là người dù không tham gia vào cuộc nói chuyện thì vẫn luôn để mắt đến mọi người. Việc anh ấy bị phân tâm như thế này thật sự rất hiếm.
「Đừng lo, ta vẫn đang nghe đây. Về định hướng tương lai, nếu không chủ động tìm hiểu thì không thể biết được, cũng có những phần không thể tránh khỏi.」
「Vâng, em chỉ có ý định làm nội trợ thôi ạ.」
「Vậy thì hết cách rồi.」
Master từ từ đứng dậy, hướng ánh mắt về phía Segawa.
「Là cựu học sinh, ta không thể bỏ mặc tương lai của các thành viên câu lạc bộ. Ngươi thấy sao, Shuvain?」
「Ưm, ừm. Cũng hợp lý đó.」
Segawa gật đầu như đã hiểu ra chuyện gì đó.
Master dang rộng hai tay, rồi hùng hồn tuyên bố:
「Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu buổi định hướng tương lai do cựu chủ nhiệm câu lạc bộ Goshōin tổ chức!」
†††††††††
「Được rồi. Mọi người đã đưa ra kết quả bài kiểm tra thử lần trước rồi nhỉ.」
Vì bài vừa được trả lại hôm nay nên tất cả mọi người đều đang giữ nó.
Thật ngại khi phải cho người khác xem mấy thứ này.
Có khoảng năm câu bị sai do chọn bừa nên đáng lẽ điểm phải cao hơn nữa mới phải.
「Master, xâm phạm quyền riêng tư rồi đấy.」
「Tùy theo câu lạc bộ mà họ còn bắt nộp cả sổ liên lạc nữa đó. Hãy nghĩ là như vậy là tốt rồi đi.」
「Câu lạc bộ mà còn xem xét đến mức đó sao!?」
Có câu lạc bộ như thế thật à!? Tại sao lại phải xem cả điểm số chứ!?
Cô giáo Saitō-sensei giải thích với vẻ mặt am hiểu:
「Thấy chưa, các câu lạc bộ thể thao có quy định không cho phép học sinh bị điểm kém tham gia các giải đấu. Nên cũng có câu lạc bộ mà chủ nhiệm phải kiểm tra.」
「Ồ, thì ra là bị điểm kém thì còn có cái bất lợi đó nữa.」
「Học tập là bổn phận chính của học sinh, đương nhiên rồi.」
Nghe nói vậy thì cũng đúng thôi, nhưng thành thật mà nói, tôi đến trường là vì câu lạc bộ mà.
Nếu có những học sinh giống tôi trong các câu lạc bộ thể thao, thì việc họ kiểm tra cũng phải thôi.
「Đáng lẽ ra, với tư cách là chủ nhiệm, tôi phải là người giám sát và tư vấn định hướng tương lai.」
Segawa nhún vai.
Với tính cách chị cả của cô ấy, vai trò đó có vẻ rất hợp.
「Nhưng mà mấy chuyện nghiêm túc như thế này thì có vẻ là việc của Master hơn nhỉ.」
「Đừng có nói như thể tôi không nghiêm túc vậy chứ!? Chính tôi đã nhờ Master tư vấn định hướng tương lai đấy chứ!?」
「À, vậy sao ạ?」
「Vì Master làm thì tụi em sẽ nghe lời hơn chứ sao.」
Quả thật, một người từng trải qua kỳ thi tuyển sinh nói thì sẽ có tính thực tế hơn.
Hơn nữa, thu thập dữ liệu là sở trường của Master, và anh ấy cũng đáng tin cậy.
Chính vì vậy, một bầu không khí căng thẳng nhẹ nhàng bao trùm phòng câu lạc bộ.
Chúng tôi sẽ bị nói gì đây.
「Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu buổi định hướng──nhưng trước hết, ta muốn hỏi, có cần nói chuyện về việc tìm việc làm không?」
「Ưm, tạm thời thì em chưa có kế hoạch đi làm ngay.」
「Em thà không đi làm gì hết luôn!」
「Vậy thì chúng ta sẽ nói về việc học lên cao. Có ai muốn được tiến cử không?」
「Em nghĩ cái khái niệm điểm xét tuyển nên biến mất thì hơn.」
「Em muốn tạo ra một huyền thoại là bị trượt suất tiến cử của trường chỉ định!」
「Được rồi, thi tuyển sinh bình thường vậy.」
Master hoàn toàn không bình luận gì về ý kiến của chúng tôi, mà cứ thế đưa bút viết lên bảng trắng.
Vì đã dùng đi dùng lại nhiều lần nên chữ vẫn còn mờ mờ trên bảng, cứ như thể mỗi ngày của chúng tôi đều được khắc ghi lên đó vậy.
Trên đó, tên và các con số của năm chúng tôi lần lượt được ghi vào.
「Điểm số của từng người sẽ vào khoảng như thế này.」
Master ngừng bút.
Từ phải sang là Goshōin, Akiyama, Segawa, Nishimura, Tamaki, cùng với mức độ học lực của từng người.
Cấp độ của Master là 100, Akiyama là 80, Segawa là 70, tôi là 55, Ako là 20.
Ồ, dễ hiểu ghê.
Thực ra, nói về kiến thức thì tôi còn chưa biết mình có bằng một nửa Master hay không nữa.
「Từ cấp độ này, nếu các ngươi suy nghĩ xem nên đánh bại những con quái vật nào thì sẽ biết được trường đại học mà mình nên theo học.」
「Em cấp 55 nên... sẽ cố gắng đánh bại Thầy Slipper, và cân bằng cả điểm kinh nghiệm lẫn hiệu suất kiếm tiền, đúng không ạ?」
「Đó là một kẻ thù mà đôi khi cả những người cấp cao cũng phải đến đánh. Ngươi nên chọn những trường đại học như vậy.」
Master gật đầu. Hiểu cũng có mà không hiểu cũng có.
「Ưm... Em nên đánh bại cái gì đây...?」
Ako rụt rè hỏi.
Cấp độ 20 thì... ừm...
「Powarin thì sao?」
「Powarinn!? Em chỉ ở cấp độ Powarin thôi sao!?」
Akiyama nói những lời thật tệ!
「Đâu đến nỗi thấp thế! Ít nhất cũng phải Powarin trở lên chứ!」
「Đúng vậy! Dù cứ liên tục săn Powarin cũng có thể kiếm được kha khá, nhưng gọi là Powarin thì hơi quá rồi đó!」
Tôi và Segawa ra sức đỡ lời.
Đúng vậy, cho dù cứ mãi săn đám quái lặt vặt "powarin" đông đúc thì có hiệu quả hơn thật, nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể hạ gục những con địch cấp cao hơn mà!
“Powa~~”
“Aaa, Ako biến thành powarin rồi kìa!”
Tỉnh táo lại đi Ako! Mà nói thẳng ra là do cái nết của cậu thường ngày nên tôi cũng chịu không đỡ lời được!
“Trong khi đợi Ako trở lại thì chúng ta tiếp tục nhé. Với cấp độ hiện tại, nếu nghĩ đến trường đại học thực tế thì đây là những lựa chọn quanh đây, xét từ định hướng mong muốn. Khoa của Rushian thì tạm thời cứ chọn ngành nào dễ kiếm việc làm đi.”
Master lướt qua Ako một cách bình thản, rồi ghi tên các trường đại học vào bảng. Ừm, bên Master và mấy người kia thì toàn tên trường tôi từng nghe nói, còn bên tôi với Ako thì toàn tên lạ hoắc à.
“Sao thế nhỉ, tuy không hiểu rõ nhưng tôi có dự cảm chẳng lành.”
“Đó chính là điều ta muốn cậu hiểu đấy.”
Master gật gù ra chiều rất hài lòng. Bộ Master lo lắng đến mức đó sao, vì tôi chẳng nghiêm túc nghĩ đến tương lai gì cả?
“Tuy nói vậy, trường hợp của Rushian thì chỉ bị rớt điểm chuẩn ở các môn học thuộc lòng và khối tự nhiên thôi. Nếu chỉ tập trung vào khối xã hội của các trường tư và dồn hết tâm sức cố gắng, ta nghĩ cậu vẫn có thể nhắm tới những trường ở tầm này.”
Master ghi thêm vài dòng vào phần của tôi. Ồ, cũng có cả những trường tôi từng nghe tên nữa!
“Chuyện của tôi mà Master rành ghê vậy.”
“Ta đã tìm hiểu trước, nghĩ rằng có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến.”
“Ơn trời… Ơn trời…”
Đúng là không thể không ngả mũ bái phục Master mà.
“Thậm chí chuyện này cậu nên tự tìm hiểu mới đúng chứ.”
“Chí phải ạ.”
À, đây là những trường mà nếu cố gắng, có thể tôi sẽ vào được. Sao mà cứ có cảm giác như đang bị xếp một hàng quái vật mà nếu cố sức chiến đấu thì có thể hạ gục được vậy nhỉ?
“Nếu coi những trường ở đây là những con quái vật mà chiến đấu hết mình thì may ra mới hạ được, vậy có khi thua là chuyện bình thường…”
“Đương nhiên cũng có khả năng thua cuộc. Nhưng nếu đã nỗ lực thì hẳn ai cũng muốn nhắm đến những kẻ địch có tên tuổi như vậy.”
“Đúng là cũng muốn thử sức một phen, nhưng nếu ‘chết’ thì phải ‘retry’ mất một năm lận…”
“Không phải đại học đang bị coi như quái vật sao?”
Có lẽ đã quen với kiểu phát triển này nên Akiyama chỉ cười gượng gạo đôi chút. Haha, chị nói gì vậy chứ.
“Thì rõ ràng thi cử là một chuỗi nhiệm vụ khó khăn liên tiếp mà, đại học chính là kẻ địch quái vật rồi còn gì.”
“…Là loại kẻ địch mà nếu đánh bại thì sẽ trở thành đồng đội sao?”
“Ồ, Akiyama cũng bắt đầu hiểu ra rồi đấy chứ.”
“Cũng sắp quen rồi mà!”
Nói chuyện tầm phào mà không để ý kỹ, tôi thấy có cùng một tên trường đại học được viết ở phần của người khác nữa.
“Cái trường cao nhất mà nếu tôi cố gắng có thể vào được, không phải chính là lựa chọn của Master và Segawa sao?”
“Đúng vậy, tuy khác khoa.”
“Chính xác.”
Master khoanh tròn tên cùng một trường đại học được ghi ở phần của ba người, rồi giải thích:
“Với ta, đó là trường cũ của cha mẹ. Xét về điểm chuẩn cũng nằm trong phạm vi hợp lý.”
“Em thì nhắm trường quốc lập, nhưng nếu có thể xin học bổng thì em muốn vào trường này.”
À ra thế. Nếu đủ điều kiện thì cả hai người họ đều có thể vào cùng một trường đại học.
“…Vậy là nếu tôi siêu cố gắng thì…”
“Khả năng cùng trường một cách vui vẻ cũng không phải là không có nhỉ.”
Thật sao! Tôi cứ tưởng kiểu gì đại học cũng phải chia tách ra chứ!
“Thật vậy ạ!?”
Ồ, Ako đang ở trạng thái powarin đã hồi phục rồi kìa.
“Cùng trường nghe vui ghê ha!”
“Có thể vào cùng câu lạc bộ hay cùng đội thể thao nữa chứ.”
“Nếu ai đó bắt đầu sống một mình, mình có thể đến chơi nhà họ nữa.”
“Hơn thế nữa, dù khác khoa thì vẫn có thể cùng học một số môn. Ta cũng có thể có cơ hội học chung lớp với mọi người.”
Oa, đại học đỉnh quá! Định hướng còn chưa biết đâu vào đâu của tôi bỗng trở nên cụ thể hơn hẳn khi có mục tiêu là vào cùng một trường đại học!
“Tự nhiên thấy có động lực cố gắng rồi đó!”
“Hay quá ta. Em cũng nhắm trường đó luôn được không ta?”
Akiyama đang đứng ngoài vòng tròn, nói một cách hơi bất mãn.
“Nanako sẽ vào trường nữ sinh mà. Đừng vì lý do như thế mà thay đổi nguyện vọng chứ.”
“Đúng là vậy thật. Để thực hiện ước mơ thì phải có chút tiếng tăm chứ.”
Akiyama có vẻ hơi buồn. Chuyện này cũng đành chịu thôi, vì cô ấy đang chọn trường không chỉ để vào đại học mà còn là trường cần thiết cho mục tiêu tương lai của mình.
“Nếu tôi cũng vào được cùng trường với Master thì tương lai chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Nói dễ vậy chứ, đó là trường nằm trong tầm lựa chọn của Master đấy? Cả tôi và cậu đều phải cực kỳ cố gắng mới được đó.”
“Chắc chắn rồi… Khụ, đúng là bất khả thi thật…”
Tôi hơi nghĩ liệu có nên từ bỏ không, nhưng rồi Sensei nghiêm túc nhìn tôi và nói:
“Không phải mọi chuyện trong đời đều thuận buồm xuôi gió đâu. Kết quả mong muốn có thể sẽ không đến. Nhưng vẫn còn thời gian mà.”
Cô ấy siết chặt nắm đấm, trông thật đáng tin cậy, rồi hướng về phía tôi:
“Sensei cũng sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ các em đó nha. Nếu đã có mục tiêu rồi thì cứ cố gắng thử xem nha!”
“…Con hiểu rồi ạ!”
Đúng vậy, dù sao cũng đã có mục tiêu rồi thì hãy hướng đến tương lai tốt đẹp nhất. Nếu nghĩ rằng cố gắng sẽ có một ngày mai tươi sáng, thì ngay cả tôi cũng có thể nỗ lực đôi chút… tôi nghĩ vậy… chắc là vậy…
“Được rồi, tôi sẽ ghi tên trường này vào bảng, Sensei!”
“Vậy thì phải học hành chăm chỉ nhé, Nishimura-kun?”
“…Vâng.”
Trước nụ cười đầy áp lực của Sensei, tôi chỉ đành yếu ớt gật đầu.
“Cuối cùng cũng có động lực rồi à? Có cần danh sách lò luyện thi không?”
“Đưa cho tôi sau thì giúp lắm.”
“Okay!”
Segawa phẩy tay. Giờ nghĩ lại mới thấy, Segawa đã luôn miệng bảo tôi phải học đi, đi lò luyện thi đi, chuẩn bị cho kỳ thi đi, cô ấy có lẽ có quyền giận tôi hơn nhiều. Khi kẻ địch (là việc học) hiện rõ mồn một như thế này, tôi mới thấy từng lời cô ấy nói thật sự đáng quý biết bao.
“Giá mà mình học hành sớm hơn nhỉ.”
“Nên tôi mới nói đó chứ!”
Thật sự xin lỗi mà.
“Vui ghê ha, cùng trường!”
Và đây là Ako, cười toe toét hồn nhiên. Ủa, sao Ako cũng vui vẻ vậy ta?
“…Ako? Có lẽ em hiểu lầm rồi nên thầy nói trước nhé, chỉ có ba người bọn mình trùng nguyện vọng thôi, Ako thì ở bên này.”
Cuối cùng, tôi chỉ vào khu vực có những trường đại học cấp độ powarin mà tôi không hề biết.
“…Powattsu?”
“Kể cả em có nói ‘howattsu’ đi nữa thì…”
“Sao cậu lại trưng ra cái vẻ mặt bất ngờ thế kia chứ.”
Đương nhiên rồi, Segawa nhún vai nói.
“Thầy ơi… Em không được sao ạ?”
Ako nhìn Master với ánh mắt cầu xin. Master bị cầu cứu thì nói:
“Có những chuyện ta cũng không thể làm được…”
Khó khăn đến thế sao!?
“Vậy là… chỉ có mình em bị ra rìa sao!?”
“Vì điểm số rõ ràng là khác nhau mà…”
“Không đời nào! Điểm số đâu thể quyết định giá trị của một con người!”
“Nhưng trường đại học có thể vào thì khác đó… Đành chịu thôi…!”
Master nói một cách dứt khoát dù vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Không sao đâu Ako-chan! Tớ cũng khác mọi người mà!”
“Chẳng giúp được gì hết!”
Ako òa khóc, nhìn chằm chằm vào bảng trắng. Nhìn vậy cũng thấy tội nghiệp cô bé ghê.
“Mà ngay từ đầu, những trường ghi ở phần của em toàn là những trường em chưa từng nghe tên hết đó!”
“Tôi cũng không rõ nữa. Chưa từng nghe luôn.”
Đúng là toàn tên lạ hoắc thật. Hóa ra đại học có nhiều thế này sao.
“Master, làm sao để đỗ được đây ạ!?”
“Chỉ cần ghi tên vào là đỗ được, đừng lo.”
「Có trường đại học như thế sao!? Nhiều vậy á!?」
「Có chứ, nhiều là đằng khác.」
Chắc là định đưa cho Ako từ trước rồi, cô giáo lấy ra mấy cuốn cẩm nang tuyển sinh đại học từ trong tập tài liệu.
「Cái này, cái này, rồi cả cái này nữa… Toàn là mấy trường mà thí sinh nào nộp hồ sơ cũng đỗ thôi.」
「Lấy chữ cái đầu của *FREE* nên người ta gọi là F-rank, tức là đại học F.」
「À, cái này thì tôi có nghe qua rồi!」
「Không khéo là mấy trường giấu nghề, ngại rắc rối nên mới ở hạng F thôi chứ thật ra phải là hạng S thì sao ạ?」
「Cái kiểu thiết lập nhân vật trung nhị nào đấy?」
Đã F thì là F thôi.
「Chỉ cần có ý chí học hỏi là sẽ có môi trường học tập tử tế thôi. Nếu cố gắng, con có thể nhắm đến học bổng kèm trợ cấp đấy!」
「Một trường mà con có thể nhận được học bổng thì phải là trường như thế nào chứ!? Nghe lạ đời quá!?」
Đúng là con bé có khả năng tự nhận thức khách quan, vậy thì tốt quá rồi.
「Nhưng mà nói thật, Ako chưa làm bài thi thử nghiêm túc bao giờ, cũng chưa học hành tử tế đúng không? Vậy sao biết được thành tích sẽ tiến bộ đến mức nào chứ?」
「Vậy nếu con cố gắng học thì cũng có khả năng vào cùng trường với mọi người đúng không ạ!?」
「Dù là vật phẩm hiếm cỡ nào thì tỷ lệ rơi cũng không phải là 0%.」
Hội trưởng nhìn xa xăm, giọng nói đầy chua xót.
「Tỷ lệ 0.02% cho một lần thử thì hơi bị…」
「Tức là tỷ lệ cực thấp dưới dấu thập phân ấy mà…」
「Cái đó trên thực tế chẳng phải là không bao giờ rớt sao?」
Không được nói ra!
「Ôi trời ơi, con chẳng có gì muốn học cả, mà giờ phải học để đi học đại học thì đúng là không hiểu nổi nữa rồi…」
Ban đầu Ako vốn dĩ cũng chẳng có ý định học tiếp.
「Không cần phải lo lắng đâu. Ta đã bảo là buổi hướng dẫn mà.」
Hội trưởng vỗ nhẹ vai Ako đang thất vọng.
「Lời vừa rồi không phải là chỉ thị, cũng không phải mệnh lệnh. Chỉ đơn thuần là cung cấp thông tin thôi.」
Ngược lại, Hội trưởng chỉ tay vào mình.
「Nếu không giải thích sớm thì đến năm ba, sợ con lại nói là 'chẳng nghe gì về chuyện thi cử cả!' hay đại loại thế.」
Đúng là kiểu con bé sẽ nói! Nói là: "Sao không nói sớm hơn đi ạ!" rồi khóc ầm ĩ lên cho mà xem!
「Thế thì nghe trước cũng tốt rồi.」
「Chắc chắn là vậy ạ.」
Ako cúi đầu cảm ơn.
Trên gương mặt con bé chẳng hề toát lên vẻ "từ giờ sẽ cố gắng" chút nào.
「Vẫn còn thời gian mà. Con hãy suy nghĩ kỹ xem mình muốn làm gì trong tương lai, và nên chọn con đường nào để đạt được điều đó. Bắt đầu suy nghĩ từ lúc nào cũng không phải là muộn, hẳn là thế.」
「Con sẽ làm vậy ạ.」
Chuyện của Ako thì tạm gác lại.
Mà cái cách Hội trưởng nói chuyện cứ như đang tự nhủ với chính mình vậy, lạ thật.
Trước khi kịp hỏi xem liệu Hội trưởng có điều gì đang nghĩ không, Hội trưởng đã bắt đầu xóa bảng trắng.
「Dù chưa chơi được game, nhưng hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi. Bản khảo sát nguyện vọng cũng không cần nộp gấp. Mỗi người hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãy viết vào nhé.」
「…Nói trước là cái chỉ thị đó đáng lẽ là của tôi mới đúng đấy nhé?」
Segawa, bị cướp mất nhiệm vụ của Chủ nhiệm câu lạc bộ, có vẻ hơi bực bội nói.
†††††††††
Tôi và Ako cùng đi bộ trên con đường đi học về khi trời đã hoàn toàn tối.
Đây là mùa thu thứ hai tôi cùng Ako đón, nhưng thời gian này thì vẫn không thay đổi.
Cũng có khi ba người chúng tôi về cùng nhau, lúc Mikan ở lại câu lạc bộ đến cuối cùng.
Thật đáng nể khi Ako hoàn toàn không ngại ngùng gì khi chỉ có hai đứa tôi. Hậu bối thật là gan dạ quá đỗi, khiến mình phải dựa dẫm.
「Hướng đi à… Đại học thì cứ cố gắng đã, nhưng sau đó thì sao…」
Tạm thời cứ đặt mục tiêu vào đại học top đã, nhưng cuối cùng muốn đi con đường nào thì cũng phải ghi rõ ra.
「Chuyện đó thì tôi vẫn chưa thể quyết định được…」
「Tương lai của Rushian sẽ thay đổi cả đời chúng ta mà, đúng không ạ?」
Ako gật đầu, khẳng định đó là chuyện quan trọng.
Khoan đã Ako, phát ngôn đó có vấn đề rồi đó.
「Số phận của hai người bị định đoạt bởi tương lai của tôi thì có phải là quá vô lý không?」
「Đâu phải con đang muốn đẩy trách nhiệm cho Rushian đâu?」
Thế thì rốt cuộc là có ý gì đây.
Tôi cứ nhìn chằm chằm, Ako hơi đỏ mặt mỉm cười.
「Rushian cứ sống theo ý của Rushian đi ạ. Kết quả dù tốt hay xấu, con vẫn sẽ mãi ở bên Rushian.」
「Nói như lời thề trong đám cưới vậy!」
「Lúc giàu sang cũng như lúc nghèo khó ạ!」
Hình như tôi đã thề cái câu đó đến hai lần rồi!
Đương nhiên, việc em ấy nói sẽ ở bên tôi dù tôi ra sao thì rất vui… rất vui thật…!
「Tấm lòng đó anh rất cảm kích, nhưng cuối cùng thì không cố gắng cũng chẳng được gì cả!」
Nếu tôi trở thành một kẻ vô dụng, tôi đâu thể kéo Ako cùng bất hạnh được!
「Đâu cần phải cố gắng đâu ạ?」
「Không nói thế được, cả hai cùng không cố gắng thì sao sống nổi chứ.」
「Kiểu gì cũng ổn thôi mà.」
Bình thường thì tiêu cực hết cỡ, sao lúc như thế này lại tích cực thế hả!?
「Này, ví dụ như anh nói: 'Ta tuyệt đối không muốn đi làm! Tuyệt đối không làm!' thì em sẽ làm sao?」
「Vậy thì chúng ta sẽ sống trong một căn hộ cũ kỹ, chật hẹp, làm thêm mấy việc vặt ở nhà. Hai người nghèo cũng hạnh phúc mà, đúng không?」
「Á á á á! Đúng rồi, con bé này là kiểu người như vậy đó mà!」
À, ra là nó chẳng có chút hứng thú nào với việc thăng tiến hay cuộc sống giàu sang cả!
Con bé này chẳng hề ngần ngại chút nào khi phải sống cuộc đời nghèo khó cùng tôi!
「Con chỉ cần có máy tính, đường truyền internet và có Rushian ở bên là đủ rồi!」
「Khỉ thật, mức độ ham muốn của em ấy thấp thật đấy!」
Với cái ham muốn vật chất ở mức độ chỉ cần ở lì trong nhà mà không có đồng tiền túi nào, khả năng chịu đựng cuộc sống nghèo khó của em ấy cao thật.
Quả thật, nếu chỉ có tôi và Ako, sống cuộc đời vợ chồng nghèo khó ung dung tự tại cũng chẳng tệ lắm đâu – không không, bình tĩnh lại nào, giữ cái đầu lạnh đi.
「Nếu trải qua nhiều thứ rồi cuối cùng mới thành ra như vậy thì không nói, nhưng nếu ngay từ đầu đã muốn sống cuộc sống nghèo khó thì có vẻ có vấn đề. Dù sao thì vẫn nên đi học đại học đàng hoàng, và tìm một công việc ổn định.」
「Thế thì con cứ làm nội trợ chuyên nghiệp là được rồi đúng không ạ?」
「Khoan đã nào, anh chưa hề nhận em vào làm đâu nhé!」
Công ty này không tuyển dụng thêm người đâu!
「Mà này, anh phải mất ít nhất bốn năm để tốt nghiệp đại học đó? Em đâu có hứng thú với việc học tiếp đúng không?」
「Hoàn toàn không ạ!」
「Vậy thì trong thời gian đó em định làm gì?」
Ako véo lọn tóc dài của mình, vừa xoắn tròn phần ngọn vừa nói.
「Hứ hứ hứ. Rushian này, anh có biết ý nghĩa thật sự của từ NEAT không? Thật ra NEAT là viết tắt của… not in… edu… edu…」
「Not in Education, Employment or Training. Là không học hành, không làm việc và không tham gia đào tạo nghề, đúng không?」
「Đúng rồi, là cái đó đó.」
Đừng có dùng từ mà em không hiểu nghĩa chứ.
Nhưng mà nếu xét theo điều kiện chính thức thì NEET cũng khá khó đạt được đấy.
Có giới hạn tuổi tác nữa, với lại nếu tham gia đào tạo nghề thì không phải là NEET, xét ra điều kiện chuyển việc cũng khắt khe. Trông thì phổ biến thế mà hóa ra lại là một công việc hiếm có.
「Rồi sao nữa?」
「Đúng là con cũng không định đi học, cũng không định đi làm, và cũng chẳng định tham gia huấn luyện gì cả.」
「Vậy là NEET thực thụ rồi còn gì.」
「Không phải đâu ạ!」
Ako giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt đắc ý nói.
「Theo quy định của nhà nước, người giúp việc nhà không phải là NEET đâu ạ!」
「Thôi được rồi, đi làm đi. Tốt nghiệp cấp ba xong đi làm kiếm tiền cưới chồng thay anh đi.」
「Không chịu đâuuuuuu!」
「Cũng có cách là Ako đi làm còn anh ở nhà làm nội trợ đó!」
「Đừng làm thế mànggggg!」
Ako bám chặt lấy tôi, nước mắt lưng tròng.
Thôi nào, đừng có làm dãi dớt dính vào quần áo anh chứ!
「Nếu Rushian không muốn đi làm thì cũng được thôi ạ! Nhưng nếu vậy thì hai chúng ta cùng làm NEET đi! Con không muốn một mình con đi làm đâuuuu!」
「Anh nói đùa thôi! Anh không làm NEET đâu! Yên tâm đi!」
Tôi xoa xoa mái tóc Ako.
Trước khi gặp được cô bé này, tôi cứ nghĩ mình sẽ sống lẻ loi một mình thôi. Giờ có Ako kề bên, thì cũng chẳng khác gì, vẫn phải cố gắng mà thôi.
“Anh không cần phải cố quá sức đâu nhé? Con người có quyền được sống mà không cần làm việc đấy!”
“Nói tự tin thế chứ, lao động là nghĩa vụ của công dân đấy nhá?”
Nếu có khả năng làm việc thì phải làm chứ? Hơn nữa, tôi cũng có lý do để nỗ lực mà.
“Này Ako. Lúc nãy nghe mọi người nói, hình như ai cũng có ước mơ tương lai hết đúng không?”
“Mọi người suy nghĩ nhiều thứ ghê, em bất ngờ lắm.”
Còn tôi thì chưa hề nghiêm túc nghĩ đến tương lai chút nào.
Nhưng, tôi có một ước mơ mà tôi không thể nói ra trước mặt mọi người.
“Ước mơ lớn nhất của tôi… là được cùng Ako xây dựng một tương lai bình yên. Thế nên tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng về tương lai.”
“──Rushian!”
Ako mở to mắt, rồi rạng rỡ hẳn lên nói:
“Cái đó… có khi nào là lời cầu hôn không ạ!?”
“Nếu đúng là vậy thì đây là lần thứ mấy rồi hả…”
“Chắc là lần thứ sáu ạ?”
“Nghe có vẻ thật đấy nên thôi đi!”
Đếm thật à? Nhiều đến thế sao?
“Em cũng mơ được cùng Rushian xây dựng một gia đình hạnh phúc! Chúng ta hãy trở thành một cặp vợ chồng tuyệt vời hơn nữa nhé!”
“Đừng ôm! Đừng ôm!”
Trời ơi, tôi đã cố gắng lắm mới nói ra được, sao Ako không ngượng một chút nào hết vậy!
Nhắc mới nhớ, lạ thật đấy?
“…Khoan đã, Ako này.”
“Dạ?”
Cứ dính chặt lấy tôi thế này.
“Cứ như vầy mà em cũng đỡ ngượng hơn nhiều rồi nhỉ? Bệnh ngại ngùng của em khỏi rồi à?”
Nếu tin vào chuyện em ngại là vì yêu tôi quá nhiều, thì việc không ngại nữa là tốt hay không đây?
“Có khi nào tình yêu của em nhạt đi rồi không nhỉ?”
“Làm gì có chuyện đó ạ!”
Ako lắc đầu lia lịa, phủ nhận.
“Bây giờ em vẫn hạnh phúc đến mức mềm nhũn ra ấy chứ?”
“Nhìn qua thì có vẻ bình thường thôi mà…”
Ừ thì mặt em ấy hơi đỏ một chút thật.
Khi tôi cứ nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng ấy, Ako lại càng đỏ mặt hơn, và nói:
“Cái đó… khi nghĩ đến việc muốn được hạnh phúc hơn nữa, em đã dần dần biết kiềm chế hơn rồi ạ.”
“Không cần kiềm chế đâu mà!?”
“Sát thương quá tải hạnh phúc cũng dần dần được tăng kháng! Ako-chan đang rất cố gắng đấy ạ!”
“Có phải là vấn đề kháng tính không đây…”
Chắc chắn nếu là tôi của mùa xuân năm ngoái, có cô gái nào ở cạnh thế này, chắc tôi còn không nói chuyện đàng hoàng được nữa là.
“Em nghĩ có lẽ là, nếu chơi những màn cấp độ cao hơn thì em sẽ lại mềm nhũn ra thôi ạ.”
“Em định làm gì? Định làm gì hả?”
“Thì… ngay cả bây giờ, sau khi hôn xong em cũng mềm nhũn ra mà.”
“…Thế à.”
Tôi vừa nói vừa lảng mắt đi khỏi Ako.
Cái đó, trông tôi như một kẻ kỹ thuật cao siêu lắm, tôi không thích đâu.
À mà này, khi nghĩ đến tương lai thì những chuyện không trong sáng là nguy hiểm lắm đấy.
“Nếu cứ làm mấy chuyện tầm phào thì sẽ bị hạ điểm đạo đức trong học bạ đấy, phải cẩn thận đấy.”
“Đừng mà! HP đạo đức học bạ của em là không đấy ạ!”
“Nó đúng là không thật đấy nên dừng lại đi mà!”
†††††††††
Ngoài đời, những ngày này tôi vẫn đang suy nghĩ xem phải chọn ngành gì, tương lai sẽ làm công việc gì.
Thực ra, trong game tôi cũng đang làm những việc khá giống công việc ngoài đời.
◆Ako: Cái hàng này thu hoạch được rồi ạ!
◆Rushian: Ok, làm hết luôn!
Khu vực bên ngoài sân sau nhà Nishimura.
Vốn dĩ chỉ là một bãi đất hoang, nhưng giờ đây đã biến thành một nông trại rộng lớn với những cây gia vị trĩu quả.
Click vào những quả gia vị đỏ mọng, Rushian đã cởi bộ giáp ra và nhanh nhẹn thực hiện công việc thu hoạch.
Kỹ năng Nông nghiệp, kinh nghiệm đã tăng.
◆Rushian: Ồ, cái này ngon nè! Kích thước 3, màu sắc 3, vị 1!
◆Ako: Tốt quá! Kết hợp với cái 2, 1, 3 lần trước có khi ra được cái 3, 3, 3 đấy!
◆Rushian: Hơi phụ thuộc vào vận may rồi… Trước tiên cứ nhân giống đã.
Vừa so sánh những gia vị được trồng tốt, Ako vừa báo cáo lên kênh chat của Guild.
◆Ako: Guild Master ơi, gia vị loại trung bình 2 đang bắt đầu dư ra rồi ạ!
◆Aprikotto: Được thôi. Tất cả những thứ có giá trị tối đa từ 2 trở xuống cứ xuất đi.
◆Ako: Giá cả thì sao ạ? Có nên tăng không?
◆Aprikotto: Lấy ALL 1 làm chuẩn, rồi tăng theo tỷ lệ. Chúng ta sẽ điều chỉnh để tạo ra thị trường riêng của mình.
◆Ako: Vâng ạ!
Ako nhanh tay thu hoạch từng loại gia vị.
Giờ đây, chúng tôi không còn là mạo hiểm giả nữa, mà đã trở thành những người chơi nông dân thực thụ.
Hèn gì Ako lại nhầm tưởng là môn Nông học.
◆Sette:
Nông
trại
Nishimura
lớn hẳn lên rồi nhỉ!
◆Rushian: Ít nhất cũng phải gọi là Nông trại Alley Cats chứ!
Đúng là nông trại của nhà Nishimura thật, nhưng cứ thế này thì tôi có cảm giác như đang làm nông nghiệp ngoài đời thực vậy.
◆Shuvain: Tàu Rakion sắp xuất bến rồi nhé? Hàng hóa đã sẵn sàng chưa?
◆Sette: Khoan đã, tôi đang thu hoạch! Cứ chất đống này lên đi!
Tàu Rakion đang chờ trên bầu trời trên nhà, chất đầy hàng đã thu hoạch.
Nhân tiện, con tàu này là đồ rẻ tiền do tôi và Ako tự làm, nên hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
◆Aprikotto: Tàu Popoli hộ tống, có pháo thủ lên là có thể xuất bến.
◆Rushian: Tàu Popoli hộ tống… Có ổn không đây ta…
◆Shuvain: Dù đã bị suy yếu nhưng nó từng là con tàu tạo nên cả một kỷ nguyên đấy? Hải tặc thì ăn thua gì!
◆Rushian: Mức độ suy yếu đó không phải là trò đùa đâu!
Mau chóng thay cái lõi lớn đi thôi!
◆Ako: Bán hết chỗ này thì được khoảng bao nhiêu tiền ạ?
◆Aprikotto: Khoảng 150k là cùng.
Mmmm, Ako hiện biểu tượng đám mây đen trên đầu.
◆Ako: Đi săn bình thường vẫn kiếm được nhiều tiền hơn nhỉ.
◆Rushian: Giao thương cũng kiếm được nhiều hơn nữa.
Thật sự là, đây chỉ là một nông trại nhỏ của một Guild nhỏ.
Tuy chúng tôi cố gắng sản xuất hết sức, nhưng nói thật là cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
◆Aprikotto: Quy mô còn nhỏ nên đành chịu thôi. Nếu sản xuất đủ để lấp đầy khoang chứa của tàu Rakion thì sẽ thành một gia tài đấy.
◆Sette: Sắp thành đại nông trại rồi nhỉ.
◆Ako: Có một khu vườn rộng lớn, thích thật đấy!
◆Rushian: Cái này không còn là vườn nữa rồi đâu!
◆Ako: Em sẽ trở thành chủ đại nông trại!
Trận công thành tranh đoạt lâu đài.
Hệ thống nhà cửa để sở hữu đất riêng.
Khinh khí cầu bay lượn trên bầu trời, vận chuyển vật liệu.
Tất cả đều là bước đệm cho bản cập nhật tổng hợp này!
Thế giới mới của Legendary Age, Union the Merchants!
Vận hành một 『Hội thương gia』 được tạo nên bởi nhiều người chơi,
Sử dụng kỹ năng mới: Nông nghiệp và yếu tố mới: Nông vụ,
Để tiến tới một tầm cao mới trong sản xuất và giao thương!
Mạo hiểm giả không còn là nhân vật chính duy nhất nữa!
Thấy thông báo này, nhiều người chơi đã nghĩ:
PHIỀN TO QUÁ.
Nói thật thì, mấy cái pháo đài mà các Guild hàng đầu tranh giành chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả.
Hệ thống nhà cửa đã trở thành nơi tụ tập quen thuộc thứ hai, và khinh khí cầu cũng hoạt động hiệu quả trong việc di chuyển đến các hầm ngục xa xôi.
Vậy mà giờ lại nói tích hợp tất cả để tạo ra một nền kinh tế mới, thì đương nhiên chúng tôi sẽ nghĩ: “Cái đó thì thôi đi, tăng thêm hầm ngục được không?”
Ít nhất thì cũng nên tăng thêm các tuyến đường an toàn, hoặc tăng thêm thành phố để tăng thêm pháo đài, làm sao để những người chơi thư giãn cũng có thể tận hưởng được – đó mới là tâm tư thật sự của chúng tôi.
Tuy nhiên, trong số chúng tôi lại có một người cực kỳ thích kỹ năng sản xuất.
◆Ako: Em muốn thử làm vườn tại gia! Đất đai cũng rẻ nữa, mình mua đi ạ!
Ako đã đề xuất như vậy.
Và thế là chúng tôi bắt đầu làm nông, vì em ấy muốn làm đến vậy, mà không ngờ nó lại vui đến thế này.
Việc nhàn nhã trồng trọt hóa ra lại có một sự thú vị rất mới mẻ, hơn nữa còn kiếm thêm được chút tiền tiêu vặt. Chuyện vận chuyển bằng khinh khí cầu rồi bán sỉ ở chợ thị trấn cũng mang lại cảm giác buôn bán giao thương rất hay ho.
Vả lại, nhà Nishimura tọa lạc ở vùng quê hẻo lánh này, đất đai thì thừa thãi khỏi nói.
Mỗi căn nhà đều được bổ sung thêm một “cánh đồng riêng” ở phía sau, mà giá đất lại càng rẻ hơn khi càng xa thị trấn.
Nếu mà có tranh giành đất đai với hàng xóm thì phiền phức lắm, nhưng may mắn là chẳng ai lại mò đến nơi xa xôi thế này để làm nông cả.
Với Alley Cats, một guild chủ yếu hoạt động theo phong cách thư thả, thì việc làm nông đang trở thành một trào lưu nho nhỏ.
Thế nên, tối hôm đó chúng tôi vẫn miệt mài làm nông.
◆Rusian: Hừ hừ hừ, có lẽ ta sắp được tự xưng là chuyên gia về Hạt Tiêu Nhiệt rồi đây.
◆Ako: Anh vẫn chưa làm được loại 4 sao mà.
◆Rusian: Làm được loại 3 sao nhiều hơn thôi đã là ghê gớm lắm rồi!
Ban đầu tôi chỉ làm được cái loại hạt tiêu rác rưởi, cả kích thước, màu sắc lẫn mùi vị đều chỉ có 1 điểm.
Nhờ chăm sóc tỉ mỉ mà giờ tôi đã làm ra được hạt tiêu chất lượng tốt hơn từng chút một, thậm chí đã đạt được ba lần chỉ số ban đầu. Nói đây là chuyên gia cũng không quá lời chút nào.
À, tối đa là loại 5 sao nhé.
◆Sette: Thật ra, trên thị trường thì Hạt Tiêu Nhiệt của chúng ta có chất lượng tốt nhất đấy.
◆Rusian: Thấy chưa, chúng ta chính là những Spice Master, là Hội Thương Gia Gia Vị!
◆Ako: Trong số bao nhiêu loại hàng được bày bán thì mình đứng nhất vậy ạ?
◆Sette: Chắc tầm mười hội thương gia sản xuất gia vị nhỉ?
À... đối thủ ít thật...
Tóm lại, chúng tôi đang nỗ lực vươn lên top trong một mặt hàng... vắng vẻ.
◆Shuvain: Tôi nghĩ gia vị là một loại cây trồng quan trọng, có nhiều công dụng lắm chứ.
◆Rusian: Tức là nông nghiệp không phổ biến à.
Dù tăng kỹ năng nông nghiệp thì cũng chẳng có lợi ích gì về chỉ số cả.
Nếu chỉ nghĩ đến việc trở nên mạnh hơn thì đó là phí thời gian.
◆Neko Hime: Mọi người đang cố gắng làm gì vậy meow?
Đúng lúc đó, Neko Hime-san đăng nhập.
◆Ako: Chào buổi tối ạ.
◆Rusian: Chào Neko Hime-san.
◆Sette: Yah-hô-hô!
◆Neko Hime: Chào buổi tối meow!
◆Shuvain: Sensei, bón phân hộ em với!
◆Neko Hime: Vừa đăng nhập đã bị sai vặt rồi ư meow!?
Đó là quy tắc của guild chúng tôi: Hễ đăng nhập là Sensei cũng bị sai vặt. Xin hãy ngoan ngoãn rải phân đi ạ.
◆Neko Hime: Meow meow meow, lớn nhanh lên nào meow!
◆Ako: Cả nước nữa ạ!
◆Rusian: Cỏ dại cứ mọc không ngừng thế này...
Cả bọn đi vòng quanh nông trại, cùng nhau làm việc đồng áng.
Ưm... vất vả thế này mà lợi nhuận cũng chẳng bao nhiêu. Hay là cứ đi săn bình thường thì tốt hơn nhỉ?
Gần đây level cũng lên chậm, tôi muốn thử sức ở các bãi săn cấp cao hơn nữa cơ.
◆Rusian: Thôi, tôi chán rồi.
◆Ako: Nhanh vậy ạ!? Kỹ năng của anh còn chưa lên được bao nhiêu mà!
Kể cả cô có nói thế thì tôi cũng chán rồi!
Tôi muốn đi săn! Muốn vào hầm ngục! Muốn kiếm đồ hiếm!
◆Rusian: Đi săn thôi!
◆Shuvain: Này, đợi chúng tôi về cảng đã chứ!
◆Sette: Đi đâu đây? Thử đến tầng dưới cùng của Đại Lục Bay xem sao?
◆Ako: Đằng nào thì cũng chết thảm rồi quay về thôi mà. Hay là mình cứ trồng tiêu tiếp đi.
Ako có vẻ vẫn còn lưu luyến với việc làm nông.
Thôi mà, về nhà rồi chăm sóc là được rồi, đúng không?
Đang nghĩ thế thì...
◆Neko Hime: Vào hầm ngục thì tốt đó meow, nhưng nên tiếp tục trồng tiêu thì hơn meow.
Ơ, Neko Hime-san cũng tích cực trong việc sản xuất gia vị à.
Cô ấy vốn dĩ nâng kỹ năng may vá theo sở thích của mình, nhưng Neko Hime-san không phải là người chơi thuộc kiểu chiến đấu sao?
◆Rusian: Tại sao lại khuyên làm gia vị vậy ạ?
◆Neko Hime: Loại gia vị này tuy không phải nguyên liệu chính meow, nhưng thật ra nó dùng để nấu các món ăn tăng chỉ số đó meow.
◆Shuvain: Ồ, tức là có thể thêm vào các công thức cũ à?
◆Neko Hime: Đúng vậy meow! Nếu thành công rực rỡ với chất lượng cao nhất, nó sẽ mang lại hiệu ứng vượt trội hơn cả các món ăn hợp tác với khách sạn đó meow! Mọi người đang bàn tán rằng cuối cùng thì khoảng thời gian thanh tẩy cũng đã kết thúc đó meow!
Ồ, nó có hiệu ứng mạnh đến thế sao!
Quả thật, các món ăn nhận được ở nhà hàng khách sạn có những hiệu ứng buff cực kỳ mạnh.
Sau đó không hề có món ăn nào vượt qua được, có lẽ cuối cùng hợp đồng đã hết hạn rồi chăng.
◆Sette: Nếu làm được thì muốn làm để dự trữ quá. Hỏa lực của Muu-tan đang bị chững lại...
◆Rusian: Tự sản xuất thì sẽ rẻ hơn nhiều.
◆Shuvain: Nếu dành thời gian đó để chiến đấu, cô cũng có thể kiếm tiền và tăng kinh nghiệm mà?
◆Ako: Suỵt! Suỵt! Không được nói ra sự thật đó!
Đúng như Shuvain-sama đã nói.
Nhưng nếu biết nó cũng có ích cho bản thân, thì có lẽ tôi cũng sẽ có chút động lực hơn.
◆Rusian: Chắc phải cố gắng làm những công việc tẻ nhạt này thêm chút nữa thôi.
◆Ako: Lao động là vinh quang mà!
Cái cô này, nói những điều mà ngoài đời thật tuyệt đối không bao giờ nói một cách thản nhiên!
À mà cô ấy là chủ nông trại, nên cũng không có gì khó hiểu.
Nhà Nishimura thì Ako đóng góp nhiều nhất, nên về mặt sở hữu thì nó là của Ako.
Vì vậy, chủ nhân của nông trại này cũng là Ako.
◆Neko Hime: Mà nói đến công việc, Ako-chan đã viết xong khảo sát nguyện vọng tương lai chưa meow?
◆Ako: Á!
Ako giật mình đứng im.
Cô ấy rụt rè quay mặt về phía Neko Hime-san, hỏi với một trái tim đang bay lơ lửng trên đầu.
◆Ako: ...Nguyện vọng thứ hai là nội trợ, thì...
◆Neko Hime: KHÔ. NG. ĐƯỢC. MEOW.
◆Ako: Awwwww...
Trái tim của Ako vỡ tan tành kêu cái "rộp".
Làm nội trợ không phải là ăn bám, nhưng có vẻ như không được chấp nhận là một định hướng nghề nghiệp.
◆Ako: Ưm... danh sách những nghề nghiệp tự do có thể tự xưng, tìm kiếm...
◆Neko Hime: Tìm cái đó làm gì chứ meow!?
◆Ako: Siêu sáng tạo đa phương tiện thì sao ạ!?
◆Neko Hime: Dừng lại ngayyyyy meow! Không thể ghi một người là siêu sáng tạo đa phương tiện vào bảng thành tích hướng nghiệp được meow!
Trường trung học Maegasaki sắp có người đầu tiên theo nghiệp siêu sáng tạo đa phương tiện ra đời mất...
...Khoan đã?
Những lúc như thế này, Master sẽ lên tiếng trêu chọc, nhưng sao bây giờ lại im lặng thế nhỉ?
◆Rusian: Master? Cứ thế này thì thành tích hướng nghiệp của trường mình sẽ thê thảm lắm đó?
◆Ako: Master, anh chẳng nói gì cả nhỉ?
◆Neko Hime: Meow? Aprikotto-chan có ở đây không meow?
Đúng rồi, Master còn chưa chào Neko Hime-san nữa.
◆Rusian: Sao thế nhỉ, chẳng chào hỏi gì cả.
◆Ako: AFK rồi à?
◆Shuvain: Nếu không rời máy thì anh ấy nhất định sẽ nói. Anh ấy từng nói chào hỏi là cách gắn kết guild mà.
◆Sette: Đúng vậy, chào hỏi rất quan trọng!
◆Rusian: Sách Cổ Sự Ký cũng viết thế mà.
◆Neko Hime: Cổ Sự Ký tôi đọc hết nguyên bản rồi, chẳng có chỗ nào viết thế cả meow.
Này giáo viên môn Ngữ Văn kia, đừng có nghiêm túc dập tắt trò đùa chứ!
◆Sette: Nhưng tàu Popoly vẫn hoạt động bình thường mà?
◆Ako: Anh ấy ngủ gật rồi vẫn điều khiển hay sao...
◆Rusian: Thế thì đúng là năng lực đặc biệt rồi.
Thường thì tôi hay chơi game trong mơ, nhưng chắc chắn là không thể thao tác khi đang ngủ gật được.
Hơn nữa, tôi chỉ thấy Master ngủ gật trong các buổi cắm trại thôi.
◆Aprikotto: Ưm.
Ồ, Master đã chat rồi.
À, hóa ra là có ở đây. Chắc nãy giờ học bài ở phía sau chăng?
◆Aprikotto: Có gọi ta sao? Xin lỗi, ta lơ đãng một chút vì chuyện riêng.
◆Sette: Không sao đâu, hải trình an toàn lắm!
◆Shuvain: Radar của tàu Laquion cũng không có dấu hiệu kẻ địch nào hết!
◆アプリコット: Ừm. Tiện đây thì Sette này, cô cứ lo việc điều khiển tàu một lát nhé.
◆セッテ: Một mình điều khiển chiến hạm sao?!
Cô Sette được giao nhiệm vụ vận hành độc lập con tàu ‘Popori Đen’.
Hình ảnh cô ấy mắt tròn xoe kinh ngạc chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
◆Neko Hime: Appricot-chan, có chuyện gì xảy ra sao nya?
◆Ako: À đúng rồi, gần đây tôi cũng thấy cậu ấy hơi lạ.
◆Rushian: Phải đó, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại một cách kỳ lạ.
Không biết cậu ấy có chuyện gì bận tâm, hay là không khỏe.
Hay là cứ để cậu ấy nghỉ ngơi một chút thì hơn.
Chắc Shuvain cũng nghĩ vậy nên…
◆Shuvain: Nếu có vấn đề gì thì cứ offline đi nhé? Chuyện vận chuyển bọn tớ lo liệu được mà.
◆Sette: Cố gắng vận hành một mình!
◆Appricot: Không sao đâu, chỉ là cần một chút thời gian…
Nói đến đây thì tin nhắn của Master bỗng dừng lại.
Ngay sau đó, tôi còn đang tự hỏi có chuyện gì thì…
◆Appricot: Nu ga r p i o: a o @ e u r
Master bị hỏng rồi!
Ể, sao thế, đột nhiên có chuyện gì vậy?!
◆Rushian: Master sao thế?!
◆Ako: Có chuyện gì vậy ạ?!
◆Shuvain: Chết tiệt, có vẻ nghiêm trọng rồi đấy? Có nên gọi 110 không?
◆Sette: Gọi cảnh sát sao? Đánh úp sao?
◆Neko Hime: Gọi SWAT thì được gì chứ nya! Nếu gọi thì phải gọi xe cấp cứu nya!
Đúng là nếu cậu ấy ngã đập mặt vào bàn phím thì thật sự nguy hiểm đấy nhỉ?
Nhà Master ở đâu ấy nhỉ? Neko Hime-san có biết không?
Liên lạc về nhà ư, hay là đến thẳng nhà luôn nhỉ?!
◆Appricot: …Vậy sao.
Ồ?
Ngay khi tôi vừa định nhổm người dậy khỏi ghế thì Master lại hoạt động trở lại.
◆Rushian: …Master? Sống không?
◆Ako: Không phải là zombie đâu đúng không?
Khi chúng tôi đang lo sợ nhìn khung chat, tin nhắn của Master bỗng bật lên.
◆Appricot: Thành công rồi, đúng là thành công rồi mà.
◆Appricot: Hahahahahahahaha
◆Appricot: Hahahahahahahahahahaha
◆Appricot: Ha ha ha ha ha ha ha!
Gì, gì chứ, sao lại cười kinh khủng thế này?!
Đúng là bị hỏng rồi mà, cái người này!
◆Rushian: Master! Tỉnh táo lại đi Master!
◆Shuvain: Người mà chat ba tầng cười thế này, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.
◆Neko Hime: Ai ở gần đó thì vỗ mạnh vào người cậu ấy một cái ở góc 45 độ nya! Sửa chữa lại nya!
◆Sette: Đó là cách sửa tivi cũ mà đúng không?!
◆Ako: Hay là, cậu ấy rút được món đồ hiếm trong gacha rồi sao?
Trước sự ồn ào của bọn tôi, Master trả lời một cách hăm hở như thể không có sự im lặng nào vừa rồi.
◆Appricot: Không, gần đây tôi có chút chuyện bận tâm, nhưng giờ mọi việc đã ổn thỏa rồi.
◆Appricot: Không có vấn đề gì cả, mọi thứ đều tốt đẹp!
◆Appricot: Hahahahahahahahaha!
Ôi chao, tốc độ chat kinh khủng thật. Đến mức chúng tôi không có kẽ hở nào để chen vào.
Trong Guild của chúng tôi chưa từng có ai cứ nói chuyện một mình như thế này nên đây là một cảnh tượng khá hiếm thấy.
◆Rushian: Có chuyện gì lớn đến mức vui mừng thế sao?
◆Ako: Là chuyện phiền phức ạ?
◆Shuvain: Bọn tớ có cần giúp gì không?
◆Appricot: Đừng lo lắng. Là chuyện gia đình thôi.
À, là chuyện gia đình ư… Chuyện xảy ra ở nhà Master thì đúng là chuyện lớn thật.
◆Rushian: Ừm, nếu không có vấn đề gì thì tốt rồi.
◆Sette: Em cứ nghĩ dạo này cậu ấy hơi lạ, nên nếu giải quyết được thì tốt quá.
◆Appricot: Tôi đã khiến mọi người lo lắng sao. Nhưng giờ thì không còn vấn đề gì nữa rồi! Mọi người cứ yên tâm đi!
◆Appricot: Khà hà hà hà hà hà!
Cứ có tiếng "À!" ở cuối câu! Cười đến mức nào vậy trời!
◆Rushian: Phải có chuyện gì tốt đẹp đến mức nào thì Master mới thành ra thế này chứ…
◆Shuvain: Đến mức thấy hơi đáng sợ rồi đấy.
◆Ako: Cần người sửa Master. Thù lao: Một chút (tùy tâm).
Không phải "một chút tùy tâm" đâu, phải đưa thêm chút thù lao nữa chứ.
◆Neko Hime: Cái tầm này mà đến cả Goshouin-san cũng thành ra thế này thì khổ lắm nya, muốn được sửa chữa lại nya!
◆Ako: "Đến cả" là ý gì chứ!
◆Rushian: Đừng có nói một học sinh trung học bình thường đang lo lắng về định hướng tương lai là "bị hỏng" chứ!
◆Neko Hime: Đúng là vậy nya! Còn cái loại ‘Hyper Media Creator’ thì đúng là bị hỏng nya!
Chắc đó là trò đùa thôi mà! T, tôi đoán thế!
◆Appricot: Đừng lo lắng. Tôi không hề bị hỏng đâu.
◆Neko Hime: Nếu vậy thì tốt nya.
◆Appricot: …Nhưng mà, đúng rồi. Về chuyện định hướng tương lai, tôi có một thông báo.
◆Neko Hime: Nya? Chuyện gì vậy nya?
◆Appricot: Tôi sẽ không học lên nữa.
◆Neko Hime: …Nya?
Cô Neko Hime đang định quay lại rải phân thì giật nảy mình, khựng lại.
Sensei thì vẫn giữ nguyên biểu cảm nhân vật, chỉ chat rồi đứng yên.
◆Neko Hime: Không học lên nữa ư… Là, là ý gì vậy nya?
Trước lời nói như thể đang nghe một trò đùa dở tệ của Sensei, Master trả lời chat một cách mạnh mẽ.
◆Appricot: Tôi sẽ không học lên nữa mà sẽ thành lập công ty ngay sau khi tốt nghiệp!
◆Appricot: Tôi sẽ không đi đại học! Tôi sẽ tự mình thành lập công ty và thống trị nền kinh tế Nhật Bản!
Hahahahaha, ra là vậy.
Không học lên mà tự thành lập công ty.
Chuyện này nghe giống phong cách của Master hơn là việc kế nghiệp công ty của gia đình.
Thử thách bản thân. Chinh phục thiên hạ. Tốt lắm, tốt lắm!
────.
“Cái gì mà ‘御聖院杏 (Goshouin Kyou) đang nói cái quái gì vậy’ chứ!”
Tôi bất giác thốt lên thành tiếng trong đời thực!
Không học lên ư!? Thành lập công ty!?
Cái gì đã xảy ra mà lại thành ra thế này chứ!?
◆Rushian: Chờ đã chờ đã, không hiểu gì hết!
◆Ako: Master đúng là hỏng thật rồi mà!
◆Shuvain: Ôi trời, loạn hết cả lên rồi!
◆Sette: Thống trị… thiên hạ sao…
Chúng tôi đều ngớ người ra.
Và rồi, cô Neko Hime, vừa thoát khỏi trạng thái đứng hình, đã gào lên một tiếng cuối cùng.
◆Neko Hime: Tuyệt đối, không được nyaaaaaa!
Làm sao đây.
Một định hướng tương lai còn đáng sợ hơn cả Ako, vậy mà lại từ Master mà ra.
***
“Từ bây giờ, tôi xin phép bắt đầu phiên xét xử vụ án Goshouin-san sụp đổ.”
Giọng nói trang trọng của Saitou-sensei vang vọng khắp phòng câu lạc bộ.
Địa điểm vẫn là phòng câu lạc bộ như mọi khi, nhưng cách sắp xếp bàn ghế lại khác thường.
Các chiếc bàn được đặt xung quanh chiếc ghế Master đang ngồi, bên trái, bên phải, và phía trước, hệt như một phòng xử án.
Mà nói "hệt như" thì đúng hơn là, đây đích thị là một phiên tòa rồi.
“Trước hết, bị cáo, Goshouin-san.”
Sensei ngồi ở vị trí chủ tọa, phía đối diện, lên tiếng.
Trong cái tình huống lố bịch này, đôi mắt dưới cặp kính của cô ấy lại hoàn toàn nghiêm túc.
“Tôi không đồng ý với việc bị coi là bị cáo…”
“Bị cáo không được phép nói những lời dư thừa.”
Vừa khiến Master im lặng, Sensei vừa quay ánh mắt sang Segawa đang đứng bên phải (từ phía Sensei nhìn).
“Công tố viên, Segawa-san. Đã chuẩn bị cáo trạng chưa?”
“Được thôi… nhưng sao lại là tôi đứng về phía đối lập chứ…?”
“Là Chủ nhiệm câu lạc bộ thì phải chịu trách nhiệm nya.”
“Master đâu còn là thành viên câu lạc bộ nữa đâu.”
Segawa thở dài, rõ ràng là bị kéo vào hoàn toàn.
Cố lên Segawa, bọn tôi sẽ ủng hộ cậu hết lòng. Chỉ ủng hộ thôi.
“Và bên phía bào chữa, Akiko-san.”
“Tôi nghĩ mọi người nên đi theo định hướng mà mình yêu thích~”
Ôi chao, năng lượng quá đi mất.
Giữa căn phòng câu lạc bộ nặng nề, việc có thể nói ra câu đó một cách vui vẻ như vậy thật sự rất đáng nể.
“Hai vị bồi thẩm đoàn, hãy phán xét một cách công bằng.”
“Vâng.”
“Vâng ạ.”
Câu chuyện chuyển sang cả Ako và tôi.
Dù có nói thế, nhưng chẳng biết phải bồi thẩm cái gì đây.
“Những người dự thính hãy giữ im lặng.”
Cuối cùng, Sensei cất tiếng gọi Futaba đang ngồi ở một nơi hơi xa.
Cô ấy, khi được gọi, nheo mắt lại và nói với vẻ thờ ơ.
“Tôi về được chưa ạ?”
“Không được nya!”
Ối chao, cô ấy chẳng có chút hứng thú nào với tình huống này cả.
À thì, hồi còn năm nhất, tôi cũng chẳng mấy bận tâm chuyện định hướng tương lai là gì!
“Vâng, vậy đầu tiên xin mời công tố viên Segawa, cô hãy trình bày sơ lược về vụ án!”
“Hà…”
Segawa khẽ thở dài rồi đáp:
“À ừm, vụ án này bắt đầu từ việc Hội trưởng Guild… tức là Goshōin-san, bỗng dưng lảm nhảm trong mơ rằng cô ấy sẽ bỏ học đại học, đứng ra thành lập công ty riêng và thống trị nền kinh tế Nhật Bản.”
“Phản đối! Phát ngôn ‘lảm nhảm trong mơ’ là hành động phỉ báng bị cáo, không liên quan đến vụ án này!”
Phía bào chữa, Akiyama-san lên tiếng phản đối.
Trước ý kiến vô cùng hợp tình hợp lý đó, cô giáo liền phán:
“Bác bỏ phản đối. Đó rõ ràng là lảm nhảm trong mơ.”
Vị thẩm phán này thật cay nghiệt quá đi!
“Tiếp tục nào… lẽ ra bị cáo phải được vào một trường đại học danh tiếng, nhận nền giáo dục cao cấp và tận dụng năng lực của mình để làm công việc phù hợp, nhưng đây lại là một hành động liều lĩnh rõ ràng.”
“Đúng vậy đó.”
Cô giáo, người đang giữ vai trò chủ tọa phiên tòa, gật đầu đồng tình.
“Với lại, thành tích đỗ đại học của trường cũng sẽ bị ảnh hưởng đáng kể. Chủ tọa mong muốn rằng trong khả năng cho phép, bị cáo nên thi vào càng nhiều trường tư thục danh tiếng càng tốt để đóng góp vào số lượng thí sinh trúng tuyển.”
Ôi chao, ý kiến nghe có vẻ tốt đẹp nhưng hóa ra lại thâm nho quá đi.
“Hoàn toàn là vì lợi ích của trường còn gì.”
“Nếu làm thế, chẳng phải sẽ có người khác bị trượt thay Hội trưởng Guild sao…?”
“Xã hội đâu phải chỉ toàn điều hay lẽ phải đâu chứ!”
Trước ý kiến của hai vị bồi thẩm đoàn, cô giáo liền dùng chiếc búa đồ chơi thay cho búa gõ của thẩm phán, cốc cốc gõ lên bàn.
“Công tố viên, xin mời tiếp tục.”
“Phía công tố cho rằng tội danh rất nặng, đề nghị bị cáo phải chịu hình phạt là học đại học một cách đàng hoàng – À, trong kịch bản viết thế này cơ à.”
Một hình phạt vô cùng hợp lý đã được đưa ra.
Mà tôi cũng nghĩ thế là thỏa đáng thôi…
“Người bào chữa, bị cáo, nếu có lời biện hộ xin mời.”
Dù sao thì cũng phải lắng nghe ý kiến của họ.
Nhưng ánh mắt của cô giáo dường như đang nói: “Nếu mà nói cái gì nhảm nhí là ta giận thật đó, mà nói thật là ta đã giận điên người rồi đó.”
“…Vậy thì xin cho phép tôi được nói.”
Hội trưởng Guild đón nhận ánh mắt của cô giáo một cách trực diện, từ từ đứng dậy.
“Phía công tố… hay nói đúng hơn là Chủ tọa phiên tòa, đã cho rằng định hướng tương lai của tôi là vô lý, vô ích và liều lĩnh – nhưng tôi không nghĩ vậy!”
Nắm chặt tay một cách mạnh mẽ như muốn khẳng định bản thân, Hội trưởng Guild hùng hồn nói:
“Bất cứ ai cũng nên tin tưởng vào khả năng của chính mình và dũng cảm đối mặt với thử thách! Phát huy tối đa sức mạnh của bản thân và vươn tới đỉnh cao. Đó mới chính là con đường rạng rỡ nhất!”
Nói nghe có vẻ đúng đấy chứ!
Nhưng nghe kỹ lại thì hình như cũng chẳng có nội dung gì đặc sắc cả!
“Hơn nữa, việc đơn phương kìm hãm những người trẻ tuổi theo đuổi ước mơ, đó có phải là việc mà một giáo viên, một người lớn nên làm không hả, Giáo viên Saitō Yui!”
Hội trưởng Guild dứt khoát chỉ tay và nói.
“Đúng vậy đó!”
Phía bào chữa hùa theo hoàn toàn!
Và Chủ tọa phiên tòa, người bị chất vấn, nặng nề gật đầu, rồi đáp:
“Đó chính là việc mà một người lớn nên làm.”
Người này quả là không hề nao núng chút nào.
Không một chút lung lay, cô giáo đã cắt phăng lý lẽ của Hội trưởng Guild chỉ bằng một nhát kiếm.
“Tất nhiên, nếu đạt thành tích xuất sắc trong các giải đấu thể thao, tôi cũng sẽ ủng hộ con đường trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Nếu học lực ưu tú, tôi cũng sẽ hỗ trợ việc du học tại các trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài. Nếu thực sự chơi game giỏi, tôi cũng không ngăn cản việc bạn theo đuổi ước mơ trở thành game thủ chuyên nghiệp.”
Nhưng, cô giáo nói tiếp:
“Một học sinh cấp ba không có bất kỳ thành tích nào lại đột nhiên muốn khởi nghiệp ư? Một người lớn có trách nhiệm thì lẽ ra phải ngăn cản mới phải chứ! Đây chính là việc một giáo viên nên làm!”
“Tôi có thành tích mà! Số tiền tôi dùng để nạp game là lợi nhuận từ việc đầu tư của chính tôi!”
À đúng rồi, hồi trước cô ấy cũng nói thế. Rằng cô ấy không dùng tiền của bố mẹ để nạp game.
Nghĩ vậy thì, xem ra công việc của cô ấy đã có vẻ suôn sẻ rồi.
“…Nhưng đó đâu phải là công ty đâu nhỉ?”
“Đúng là vậy rồi.”
“Chính xác!”
Cô giáo gật đầu với bọn tôi đang ngồi ở hàng ghế khán giả, rồi nói:
“Nếu đã có thành tích, thì cứ nói là muốn trở thành nhà đầu tư cá nhân đi! Khi đó tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ cách hướng dẫn bạn!”
“Không, tôi muốn kinh doanh cơ!”
Hội trưởng Guild cũng cứng đầu thật, chẳng chịu nhượng bộ chút nào.
Bình thường thì cô ấy là kiểu người dễ bị lung lay khi bị bạn bè phản đối mà.
“Vậy để bên công tố hỏi nhé. Hội trưởng Guild muốn thành lập công ty như thế nào?”
Segawa vừa nói vừa lật lật tờ kịch bản trong tay.
Đúng là Hội trưởng Guild đã nói sẽ lập công ty hay thống trị thế giới gì đó, nhưng cụ thể là cô ấy định làm gì nhỉ?
“Rất vui vì đã được hỏi!”
Hội trưởng Guild hớn hở, vẻ mặt rạng rỡ như đang tự hào về một tương lai tươi sáng, nói:
“Một công ty chuyên phát triển và vận hành game online!”
Ngược lại, cô giáo với vẻ mặt tối sầm lại, nói:
“…Một công ty… game online… ư…”
“Đúng vậy!”
Ôi chao, sự rạng rỡ và sự u ám đang đối đầu trực diện với nhau.
“…Cụ thể thì sao?”
“Tôi muốn làm ra một game online thú vị, rồi kiếm tiền dễ dàng từ hệ thống gacha chẳng hạn!”
“Nội dung kinh doanh gì mà! Lờ mờ quá! Suy nghĩ gì mà! Ngây thơ quá đi mất!”
Cô giáo cốc cốc gõ búa lên bàn.
Thôi rồi, bó tay với người này luôn.
“Ài, nghe có vẻ vui ghê Hội trưởng Guild ơi.”
“Hình như giọng điệu của Hội trưởng Guild nhẹ nhàng hơn bình thường thì phải.”
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hội trưởng Guild phấn khích đến thế đấy.”
Không biết có chuyện gì mà cô ấy lại ‘hỏng’ đến mức này.
“Goshōin-san à, bạn có biết có bao nhiêu game online đã phải đóng cửa không? Game online rất khó làm và tỷ lệ thành công cũng không cao, đó hoàn toàn không phải là một ván cược dễ ăn đâu nhé?”
“Chính vì vậy, mới cần những nhà phát triển có tâm như tôi! Tôi sẽ làm ra một game online tuyệt vời nhất cho mà xem!”
“Aaaaaaa, nói chuyện không lọt tai chút nào nữa aaaaaaa!”
Cô giáo ôm đầu.
“Này mọi người, làm ơn giúp tôi với aaaa…”
Cô ấy ném vấn đề về phía bọn tôi!
Nói những điều vô lý như vậy thì sao mà giúp được!
“À thì… đó là cuộc đời của Hội trưởng Guild mà.”
“Nói sao nhỉ, cứ để cô ấy làm theo ý mình đi ạ.”
“Tôi thì thấy hơi đáng lo đấy…”
Segawa nhẹ nhàng lên tiếng phản đối.
Nghe vậy, Hội trưởng Guild liền nhìn về phía đó và nói:
“Nishimura, Ako cũng vậy! Các bạn cũng không phải là người ngoài đâu nhé!”
“Hả? Ý là sao?”
“Ý là nếu Hội trưởng Guild thành công thì bọn mình sẽ được tiền tiêu vặt hay sao?”
“Đừng có đòi, đừng có đòi. Làm gì có chuyện đó.”
Bạn bè mà cứ đòi tiền thì làm sao được.
Tôi vừa nói xong, nhưng Hội trưởng Guild lại nhếch mép cười và lắc đầu.
“Hừm, tuy không trúng hoàn toàn nhưng cũng chẳng sai là mấy đâu.”
“Không sai là mấy ư!?”
Sao lại thế!? Tôi sẽ được tiền từ Hội trưởng Guild ư!?
“Để tôi nói cho các bạn biết là thế nào nhé. Đầu tiên, công ty của tôi sẽ trở thành một doanh nghiệp lớn mạnh, vận hành các game MMO quy mô lớn, trước khi các bạn tốt nghiệp đại học. Tôi sẽ làm được điều đó.”
“Ồ ồ.”
Tôi cũng rất mong chờ được chơi game mà Hội trưởng Guild phát triển đấy.
Vậy thì, điều đó có ý nghĩa gì nhỉ?
“Theo các bạn thì điều gì sẽ xảy ra?”
“Nếu công ty của Hội trưởng Guild thành công… ưm…?”
“Tôi nghĩ là sẽ vui lắm.”
“Mong Hội trưởng Guild làm ra game thật hay nhé.”
Khi bọn tôi vẫn chưa hiểu gì, Hội trưởng Guild tiếp tục:
“Nghe kỹ đây. Công ty mà tôi thành lập, chính là một công ty liên quan đến game mà Rushian mong muốn, và là một doanh nghiệp đặt mục tiêu phát triển game VR mà Shuvain mơ ước đó!”
— Nghĩa là, có lẽ nào…
“Đúng vậy! Bằng cách vào làm việc tại công ty của tôi, các bạn sẽ không cần phải trải qua quá trình tìm việc làm gian nan và vất vả nữa!”
Cái gì cơ á á á á á á!
Tìm việc làm á!
Tuy không rõ lắm nhưng nghe nói là cực kỳ vất vả mà phải không!?
「Chuyện xin việc làm ấy, có phải là cái kiểu bị bắt viết tay cái gọi là đơn xin việc, rồi xong bị họ "chúc phúc" qua email một cách qua loa không nhỉ?」
「Phải rồi, còn bị mấy ông sếp bự làm khó trong buổi phỏng vấn áp lực nữa chứ?」
「Tôi nghe nói là còn bị bắt đá nhau tranh giành dưới danh nghĩa thảo luận đó nha.」
「Dưới danh nghĩa thực tập sinh thì bị bắt làm không công nữa chứ.」
Chúng tôi cứ thế thi nhau bàn tán về hình dung của mình về chuyện xin việc làm, mà cảm thấy nó hơi sai sai.
Master cười bí hiểm, rồi dang rộng hai tay.
「Tất cả những nỗi khổ đó, các cậu không cần phải trải qua! Nếu vào công ty của tôi thì dưới danh nghĩa quan hệ, tất cả những cái đó đều là thông hành miễn phí! Không có gì phải lo lắng hết!」
「Ối trời ơi, đỉnh của chóp luôn!」
「Master ơi, em yêu Master mất rồi!」
「Ế ế ế ế, sướng thế!」
Đúng là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại!
Nghe nói việc làm đã được định sẵn ngay từ khi vào đại học thì còn gì bằng! Đúng là thánh nhân!
「Ako cũng thấy là nếu vào công ty của tôi thì có thể làm việc không? Không hề có những mối quan hệ con người phiền phức đâu nhé?」
「Vâ, vâng... Quả thật nếu không phải bận tâm về các mối quan hệ thì có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn cả đi học ạ...!」
「Mọi người cùng vận hành game online... Cái này được đó, được quá chừng luôn...!」
「Nghe vui quá trời! Em cũng muốn giúp sức nữa!」
「Ha ha ha, Sette cũng được chào đón nồng nhiệt! Mikan cũng có thể đến đó!」
Master cười lớn, hô hào: "Hãy về dưới trướng ta!".
À ra thế, đó chính là hoài bão của Master! Hoan nghênh lắm luôn đó!
「Khô, không được đâu nya! Thuật tẩy não đang phát huy tác dụng nya!」
Cô giáo hoảng hốt gõ mạnh chiếc búa xuống,
「Đã đến lúc tuyên án rồi nya! Bị cáo Goshōin Kyō bị tuyên án phải theo học con đường chính quy nya!」
Cô nói vậy.
Nói vậy, thế nhưng.
「Từ chối!」
「Phía biện hộ từ chối phán quyết ạ!」
「Tại sao nyaaa!」
Phán quyết bị từ chối không cần lý lẽ!
Một diễn biến bất ngờ đến nỗi ngay cả cô giáo cũng ngớ người ra!
「Fufu. Thẩm phán đã nhận ra rồi sao!」
Akiyama-san nói với vẻ đắc thắng.
「Đúng vậy, dù có tuyên án bao nhiêu đi nữa, nếu bị cáo không hối cải thì hình phạt cũng không thể thi hành! Đây chính là lời biện hộ hoàn hảo!」
「Ha ha ha ha ha!」
Akiyama-san và Master, hai người họ hợp ý nhau một cách không thể cứu vãn được rồi!
「Ôi cái lũ học sinh hư đốn này...! Sao hai đứa bình thường ngoan ngoãn lại có thể liên kết với nhau mà làm trò ngốc vào lúc này chứ nya...!」
「À, Nanako về cơ bản là người tin vào tiềm năng của con người mà.」
「Hãy tin vào vị thần bên trong mang tên tiềm năng!」
Tôi nghĩ là không phải cái gì cũng tin là được đâu!
「B, bồi thẩm đoàn!」
Ối, chiếc búa hướng về phía tôi.
「Hai bồi thẩm viên nghĩ sao nya!?」
「Bảo nghĩ sao thì...」
「Đúng là vậy nhỉ...」
Không cần phải xác nhận.
Ako và tôi đồng lòng.
「Rất mong là nó sẽ thành công.」
「Xin hãy cho chúng con một cuộc sống dễ chịu.」
Ừm, lần này tôi cũng rất muốn tin vào tiềm năng của Master!
「Không được thua bởi dục vọng nya!」
Cô giáo "Auuu auuu" nhìn quanh, cuối cùng dùng đến chiêu cấm.
「B, khán giả!」
「Đó không phải là khu vực không được bắt chuyện sao!?」
「Giờ thì cái gì cũng được hết nya! Futaba-san nghĩ sao về người tiền bối như thế này nya!?」
「...Cháu ạ?」
Futaba, người nãy giờ chỉ xem như xem trò vui, nghiêng đầu nói:
「À thì, không phải là Hội trưởng... mà là tiền bối Kyou-san.」
「Ừm!」
Master phấn khích vì được gọi một cách dễ thương.
Thế nhưng, với Master đó,
「Cháu chỉ nghe các tiền bối nói thôi ạ... Hình như trước đây chị đã nhập về rất nhiều đồ linh tinh và thua lỗ nặng phải không ạ?」
「Mư...!」
Một cú chí mạng từ ngoài cuộc đã giáng trúng!
Đúng rồi, Master đã từng thất bại trong chuyện làm ăn mà!
「À... Nhớ lại chuyện đó nhỉ.」
「Là lúc mua nhà đó.」
Đã một năm trôi qua rồi.
Ngôi nhà đó, giờ mang tên nhà Nishimura, là một căn nhà biệt lập nằm ở tận vùng quê hẻo lánh.
Khi mọi người cùng góp tiền để mua nó, Master đã mắc bẫy của lũ "phe vé", mua lại đống đồ bỏ đi với giá cao ngất trời và thua lỗ nặng.
「Hừm... Chuyện này cô giáo chưa từng biết nya...?」
Neko Hime-san cười nheo mắt.
À, đây là khuôn mặt khi cô ấy biết mình thắng chắc rồi.
「K, khoan đã! Về kết quả thì, sau khi tính năng nhà cửa được triển khai, những thứ đó đã có thêm công dụng và giá trị tăng vọt! Chúng ta đã đạt được thành tích trong cuộc thi chính là nhờ vào việc mua gom đó mà!」
「Một người quản lý sau khi thua lỗ nặng và khiến công ty phá sản lại nói rằng, nếu có thêm chút thời gian thì đã có thể thành công, vậy thì loại người đó thì thế nào nya?」
「Ưm, ưm, ưm, ưm, ưm!」
Master nói với gương mặt "ưm, ưm" đúng nghĩa.
Chà, ừm, đúng là chỉ có thành tích thất bại thôi mà.
「Với điều này thì, vẫn không thể coi là con đường thích hợp được nya?」
「............」
Master im lặng.
Và chúng tôi, nhìn Master với vẻ hơi thất vọng.
「Nhưng mà, dù sao đây cũng chỉ là chuyện trong game thôi mà? Quan trọng đến vậy sao?」
「Thì cũng là game thôi. Nhưng hàng vạn người tập trung lại tạo ra một nền kinh tế, nên người đứng đầu chắc chắn phải có tài năng đó. Cứ như game thủ chuyên nghiệp vậy.」
Trước lời biện hộ nhẹ nhàng từ phía biện hộ, phía công tố cũng đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Đúng là những người có vị trí cao trong game, đa số ngoài đời thật cũng rất có năng lực. Giống như các game thủ chuyên nghiệp vậy.
「Nếu có thể thống trị thế giới thật, thì việc thống trị thế giới game hẳn phải dễ dàng nya. Thất bại thảm hại như vậy thì không thể chấp nhận được nya.」
Cô giáo dứt khoát gõ búa, nói như thể kết liễu.
「Nào Goshōin-san! Hãy chấp nhận phán quyết và theo học con đường chính quy nya!」
「............」
Master nãy giờ cúi mặt, chợt ngẩng đầu lên.
Biểu cảm của cô ấy không phải là thất vọng – mà tràn đầy hy vọng.
「Nếu vậy thì, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy!」
「Nya!?」
Master nói to và rõ ràng hơn lúc nãy, với giọng điệu đầy tự tin.
「Đúng là tôi từng có lúc thất bại trong quá khứ. Đã trải qua một cuộc đời đầy xấu hổ. Nỗi lo lắng của mọi người cũng là điều dễ hiểu. Vậy thì!」
Master đưa ngón tay chỉ lên trời, rồi nói:
「Trước khi đứng đầu nền kinh tế Nhật Bản, trước hết tôi sẽ đứng đầu nền kinh tế của Legendary Age cho mọi người thấy!」
Không không không! Vô lý quá trời!
Một Guild Master của một Guild nhỏ như vậy, mà trình độ cũng không phải là cao siêu gì, lại muốn đứng đầu nền kinh tế ư!? Bằng cách nào!?
Như thể nhận ra suy nghĩ của chúng tôi, Master hạ ngón tay xuống hướng về phía tôi,
「Cậu nghĩ là không làm được sao, Rushian!」
「Chắc là không được... nhưng mà...」
Nhưng Master không hề có vẻ đang nói đùa, cũng không phải đang nói những điều vô lý.
Master tự tin như mọi khi, đây chính là Master khi cô ấy có thể giải quyết được mọi việc.
「...Tự nhiên thấy có khi làm được thật.」
「Nếu là Master thì có thể làm được.」
「Nói gì thì nói, khi đã muốn làm thì cô ấy sẽ làm đến nơi đến chốn.」
「Thôi thì, hãy cùng đứng đầu game luôn đi!」
「Tôi tin là mọi người sẽ hiểu mà.」
「Tại sao lại có cảm giác làm được chứ nya!? Rõ ràng là không thể mà nya!」
「Nếu vượt qua được điều không thể đó, thì cô giáo cũng sẽ tin tưởng tôi chứ nya!?」
「Khô, không phải chuyện đó nya!」
「Tôi muốn cô giáo Saitō tin tưởng tôi. Vì điều đó, tôi sẽ vượt qua bất cứ bức tường nào!」
「Nya, nya ư ư ư ư」
Bị ánh mắt đầy nhiệt huyết đó nhìn chằm chằm, Neko Hime-san cuối cùng cũng chịu thua.
「Được, được rồi nya! Đứng đầu Legendary Age. Nếu điều đó thật sự có thể xảy ra, cô giáo cũng sẽ ủng hộ Goshōin-san nya!」
「Tôi đợi câu nói đó của cô!」
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
「Tôi sẽ đứng đầu nền kinh tế của Legendary Age và chứng minh thực lực của mình!」
「Em sẽ làm được thôi, nya! Sẽ vượt qua bức tường mang tên cô Neko Hime, nya!」
Xem ra mọi chuyện đã được quyết định như vậy.
Sau một hồi đối mắt nhau, đột nhiên cô giáo giãn nét mặt, nói:
「…Vậy thì, trước khi em thành công đứng trên đỉnh cao và chứng minh được điều đó, chúng ta cứ giữ nguyên định hướng hiện tại, được chứ?」
「Hả? À, vâng, em hiểu rồi ạ.」
Vị Hội trưởng buột miệng đáp lại cô giáo đang mỉm cười tươi rói.
Nhìn cô ấy, cô giáo mỉm cười thật lòng nhẹ nhõm:
「May quá đi. Vậy thì cứ tiếp tục học hành chăm chỉ cho mục tiêu vào đại học nhé. Cô sẽ luôn chờ đợi ngày cô Goshōin đạt được đỉnh cao đó.」
A, cái người này gian xảo quá đi mất!
Lợi dụng việc chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, cô ấy định để mình cứ thế mà đi học đại học đây mà!
「Hừ, tôi không có ý định để cô phải chờ đến tận khi tốt nghiệp đâu.」
Thế nhưng Hội trưởng lại cười một nụ cười đầy thách thức, như thể đó đúng là điều cô mong muốn:
「Việc đứng trên đỉnh cao của Legendary Age đối với tôi chỉ là mục tiêu dễ ợt! Ngay trong tháng này, tôi sẽ chiếm lấy thiên hạ cho mà xem!」
Và thế là, trận quyết chiến đỉnh cao giữa Goshōin Kyō và Saitō Yui trong Legendary Age đã chính thức bắt đầu.
†††††††††
Đêm đó.
Trong game, tại phòng khách nhà Nishimura, bọn tôi đang tụ họp.
Cái hay của game online là dù về đến nhà rồi vẫn có thể họp hành thoải mái.
◆Rushian: Gay go thật rồi…
◆Ako: Giờ phải làm sao đây…
◆Mikan: Đồ ngốc.
Thôi thì lần này cứ tạm bỏ qua lời lẽ độc địa của Mikan.
Hội trưởng bây giờ đúng là hơi ngốc thật. Không sai chút nào.
◆Aprikotto: Có những chuyện trên đời này, nếu không ngốc thì không làm được đâu.
Chính cô ấy cũng đã tự nhận rồi mà!
◆Shuvain: Hội trưởng nói thì dễ vậy chứ, việc khởi nghiệp và thành công ngoài đời thực, nghĩ bình thường thì khó khăn lắm đấy.
◆Aprikotto: Đúng là con đường không dễ dàng gì.
Ừ, tôi cũng nghĩ thế.
Nhưng mà, nếu, chỉ là nếu thôi nhé.
◆Rushian: Nếu chuyện đó thật sự thành hiện thực thì… Tuyệt vời biết mấy nhỉ…
◆Ako: …Đúng là vậy nhỉ…
Vì đằng nào thì chúng tôi cũng sẽ được nhận vào công ty của Hội trưởng, hơn nữa lại là công ty vận hành game online.
◆Rushian: Cái cụm từ "xin việc bằng quan hệ" nghe hay ghê…
◆Shuvain: Được nghiên cứu VRMMO thả ga bằng tiền của công ty Hội trưởng sao…
◆Ako: Có khi chỉ cần pha trà tán gẫu thôi cũng được nhận tiền nhỉ?
◆Sette: Mọi người thật thà quá mức luôn đó nha~
Tại vì đó là tương lai lý tưởng của bọn tôi mà!
Ấy ấy, không, bọn tôi sẽ làm việc chăm chỉ mà! Sẽ làm việc xứng đáng với tiền lương! Tin tưởng bọn tôi đi!
◆Aprikotto: Hô hô hô, tốt lắm. Để ta giúp các ngươi hiện thực hóa giấc mơ đó!
◆Rushian: Xứng đáng là Hội trưởng! Hội trưởng Guild của bọn tôi!
◆Ako: Là Guild Master tuyệt vời nhất!
◆Shuvain: Đáng tin cậy quá! Yêu Hội trưởng quá đi!
◆Aprikotto: Ha ha ha, cứ khen thêm nữa đi!
Hội trưởng của chúng ta đang tự mãn hưởng thụ lời tung hô rộn ràng.
Vậy thì, để đạt được tương lai lý tưởng đó, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có rất nhiều trở ngại.
◆Rushian: Trước mắt, hình như nhiệm vụ là phải thuyết phục cô Neko Hime thì phải.
◆Shuvain: Cô ấy phản đối dữ dội lắm mà.
◆Aprikotto: Ừm… Phải làm cách nào đó để giành được sự tin tưởng của cô ấy thôi…
Hội trưởng hiện dấu hiệu đổ mồ hôi trên đầu.
Đột nhiên, Ako hiện dấu chấm hỏi:
◆Ako: Nhưng mà, đâu cần bận tâm đến chuyện đó đâu ạ? Dù cô Neko Hime có phản đối thì cũng đâu thể ngăn cản Hội trưởng được.
◆Rushian: Ừm, đúng là vậy. Cô giáo thì làm được gì chứ.
◆Aprikotto: Ừm, đúng là như vậy đấy.
Vừa di chuyển nhân vật đi lại trong vòng tròn, Hội trưởng vừa gửi tin nhắn chat:
◆Aprikotto: Ta coi cô ấy cũng là một đồng đội quan trọng. Chẳng lẽ mục tiêu mà không được đồng đội chúc phúc lại đáng buồn đến vậy sao?
Và rồi, cô ấy dừng chân, nói thêm:
Hiển thị hiệu ứng ngôi sao lấp lánh:
◆Aprikotto: Hơn nữa, bị phản đối đến mức đó, chẳng phải cũng muốn thể hiện cho cô ấy thấy mình làm được sao?
◆Mikan: Tôi hiểu ý này đó.
◆Rushian: Vậy ra chỉ cái khoản hiếu chiến đó là cậu hiểu thôi sao.
◆Mikan: Mục tiêu chiếm lấy thiên hạ, nghe “cưng” quá à.
“Cưng” cơ à.
Mạch suy nghĩ thì dễ hiểu đó, nhưng mà sao tôi không thể đồng cảm nổi, thật là đau đầu.
◆Rushian: Vậy là, thật sự sẽ chiếm lấy thiên hạ của LA sao.
◆Aprikotto: Ừm, đó sẽ là bức tường đầu tiên.
Bức tường đầu tiên mà độ khó cao ghê.
Ước gì có thêm mấy cái hướng dẫn (tutorial) nữa thì tốt.
◆Shuvain: Mà nói chung là chiếm lấy thiên hạ của Legendary Age, cụ thể là phải làm sao? Vốn dĩ có cái gọi là thiên hạ trong game này đâu?
◆Aprikotto: Chuyện đó thì không phải lo. Sette, giải thích đi.
◆Sette: Vâng ạ~
Cô Sette bước đi lạch bạch đến trước mặt mọi người.
Trên mặt cô ấy, chiếc kính phụ kiện chợt xuất hiện.
◆Sette: Vậy thì tôi sẽ giải thích tình hình kinh tế trong game nhé. Bình thường thì trong game không có cái gọi là thiên hạ về kinh tế đâu, nhưng bây giờ hơi khác một chút.
◆Shuvain: Nghĩa là sao?
Được thúc giục, cô Sette tiếp tục chat.
◆Sette: Các bạn biết hệ thống 『Thương Hội』 được hình thành từ việc tích hợp 『Hệ thống Lãnh Chúa』 trong chế độ Công Thành Chiến được triển khai khi tôi mới bắt đầu chơi, 『Hệ thống Giao Dịch』 sử dụng khinh khí cầu, và cả 『Kỹ Năng Sản Xuất』 đúng không?
◆Rushian: À, cái thứ phiền phức đó à.
◆Ako: Nông nghiệp thì vui đó, nhưng mấy cái khác thì chẳng liên quan gì cả…
Đây là bản cập nhật mà chúng tôi chỉ có ấn tượng rằng các Guild cấp cao sở hữu pháo đài thì sẽ có thêm việc phải làm.
Cùng lắm thì chỉ thấy người bán trên sàn đấu giá là các Thương Hội mà thôi.
◆Aprikotto: Bản thân Thương Hội thì ai cũng có thể thành lập. Như thế này đây.
▼Bạn đã được Aprikotto mời vào Thương Hội Alley Cats▲
Ố, tự nhiên có cái gì đó hiện lên.
Cứ OK đã nhỉ. Dù sao cũng là Thương Hội của Guild mình mà.
▼Bạn đã gia nhập Thương Hội Alley Cats!▲
Ồ, mục Thương Hội đã thêm vào bảng trạng thái.
Thương Hội Alley Cats, một cái tên thật đơn giản.
◆Ako: Cái Thương Hội này là gì vậy ạ?
◆Aprikotto: Về cơ bản, đó là một cơ chế cho phép mua bán theo nhóm.
◆Shuvain: Hừm. Tiện lợi đấy, nhưng cũng chẳng khác gì giao dịch cá nhân nhỉ.
Đúng vậy. Nếu có thể mua sắm trực tiếp từ quỹ Guild thì chắc chỉ dùng để mua sỉ vật phẩm tiêu hao thôi.
◆Sette: Ấy ấy, vấn đề chính là ở chỗ hệ thống đã được tích hợp đấy.
Tiếp tục, cô Sette lấy ra một cuốn sách dày cộp bằng tay phải, ra dáng một cô giáo.
◆Sette: Trước đây thì mua ở thành phố nào, mua của ai cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ các Thương Hội của Guild chiếm đóng thành phố có thể hạn chế chuyện đó rồi.
Hả? Hạn chế? Việc mua bán á?
◆Shuvain: Khoan đã, khoan đã. Nghĩa là nếu bọn mình muốn bán hàng ở thủ đô thì sẽ bị cấm mở cửa hàng hả?
◆Sette: Có rất nhiều hệ thống nhỏ khác nhau, nhưng trong trường hợp tệ nhất thì sẽ như vậy ạ!
◆Ako: Thế chẳng phải là độc tài sao!
◆Rushian: Lãnh chúa lại có thêm quyền lực lớn đến thế sao…
Vậy thì chẳng phải muốn làm gì cũng được sao.
Dù có muốn kinh doanh để chiếm lấy thiên hạ thì cũng dễ dàng bị đè bẹp.
◆Aprikotto: Và phần lớn người chơi mua bán vật phẩm đều ở thủ đô, Loadstone. Thuế cũng sẽ vào túi Lãnh Chúa. Vậy thì, người đứng đầu về kinh tế của thế giới này chính là──
◆Rushian: Thương Hội đang thống trị thủ đô… sao…
Chỗ đó nắm giữ thiên hạ rồi.
Và dĩ nhiên, kẻ chiếm đóng thủ đô là.
◆Sette: Là Thương Hội TMW của Guild TMW! Đó chính là đỉnh cao kinh tế!
◆Aprikotto: Dĩ nhiên, bảng xếp hạng doanh thu Thương Hội cũng do Thương Hội TMW dẫn đầu.
Hừm, ra là vậy.
Nếu có cả bảng xếp hạng, thì biết ai đứng đầu cũng dễ dàng hơn nhiều.
Quyền lực lẫn tài chính, bọn họ độc chiếm hết rồi.
À ra thế, tình hình tôi đã rõ.
Nhưng mà, như vậy có được không?
◆Rushian: Thấy cứ không công bằng sao sao ấy nhỉ? Có mỗi TMW hưởng lợi thôi.
◆Sette: Đúng vậy ạ!
Lời tôi vừa dứt, Sette liền ra dấu "tuyệt vời!" như thể tôi đã nói đúng tim đen vậy.
◆Sette: Các bang hội lãnh chúa ở thành khác, hay những người lấy thành khác làm nơi đóng quân, họ đều không vui đâu. Mua bán ở thủ đô thì tiện đấy, nhưng làm thế thì có mỗi TMW được hưởng lợi thôi mà.
Đúng là vậy.
Đã là đối thủ trong công thành chiến mà ngày thường lại còn giúp họ kiếm lời thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
◆Ako: À, có khi nào những khu chợ trời hay các quầy hàng rong tự phát ở các thành khác gần đây...
◆Sette: Đúng vậy! Các thành khác đang bắt đầu hành động để lật đổ TMW ở thủ đô cả về kinh tế lẫn quân sự đó!
◆Aprikotto: Trong game, đây đúng là thời loạn lạc!
Aprikotto oai phong lẫm liệt, tựa như có vụ nổ hoành tráng sau lưng, kết thúc màn thuyết minh của hai người.
Ra là thế, ra là thế. Mình cứ nghĩ hệ thống này phiền phức nên kệ, ai ngờ lại thành ra rắc rối như vậy.
◆Rushian: Mà này Sette, sao cô lại biết rõ chi tiết đến thế?
◆Sette: Ơ, bình thường thì chẳng phải thông tin sẽ tự chảy về sao?
◆Ako: Dạ không hề ạ.
◆Sette: Hảaa?
Không biết từ lúc nào, Sette lại nắm rõ tình hình trong game hơn cả bọn tôi rồi.
Chắc là mình nên tích cực giao lưu với bạn bè hơn một chút nhỉ.
◆Shuvain: Vậy là bây giờ TMW đang bị mọi người xung quanh coi là kẻ thù à?
Nghe Shuvain hỏi vậy, Sette ngập ngừng một chút.
◆Sette: Ưm...
Rồi cô ấy khẽ nói.
◆Sette: Kẻ thù lớn nhất có khi là... nhà phát hành.
◆Shuvain: À... đúng là thế thật...
◆Rushian: Cứ gây ra mấy chuyện phiền phức rồi để mấy bang hội cấp cao kiếm lời thì người chơi tích lũy thù ghét là phải rồi.
◆Mikan: Nhà phát hành đáng ghét!
Ừm ừm, đúng là không có lòng từ bi.
◆Ako:
Với những bang hội nhỏ như bọn tôi thì chắc không liên quan gì đâu nhỉ.
◆Shuvain: Không chỉ bọn mình đâu, ngay cả mấy bang hội cỡ trung cũng chỉ có lỗ thôi. Kiếm lời được chỉ có mấy bang hội lớn thôi mà.
Shuvain liên tục bày tỏ sự tức giận.
Thế nhưng, Master lại nhếch mép cười,
◆Aprikotto: Nói ngược lại thì, ta chỉ cần đứng vào vị trí đó là được!
Master – kiêm hội trưởng bang hội, kiêm chủ tịch thương hội – tức là một ông chủ, nhìn quanh bọn tôi và nói.
◆Aprikotto: Đỉnh cao kinh tế mà ta phải vươn tới chính là thương hội đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu. Và bước đầu tiên, chúng ta sẽ hướng đến việc trở thành chi nhánh của Thương Hội TMW!
◆Aprikotto: Sau đó, từ bên trong ta sẽ chia rẽ và cuối cùng nắm lấy quyền lực thực sự!
Ôi chao, hắn ta tràn đầy ý định lợi dụng cái TMW đó rồi!
◆Shuvain: Đúng là tham vọng không khoan nhượng mà.
◆Rushian: Phải thế chứ!
◆Ako:
Vì tương lai của bọn tôi đang được đặt cược vào đây mà!
◆Aprikotto: Nào, cuộc lật đổ của chúng ta bắt đầu từ đây!
◆Sette: Cùng cố gắng nào!
◆Mikan: Ồ!
Nếu Mikan chịu hợp tác, tôi rất muốn em ấy cùng Mizuki trở lại bang hội.
Thôi được rồi, dù sao thì thương hội cũng có thể tham gia với tư cách cá nhân mà.
◆Ako: Vậy chúng ta sẽ làm gì đây? Đi nhờ Kuro no Majutsushi sao?
◆Shuvain: Nếu mình mua hết đồ đắt tiền rồi bán lại rẻ mạt thì chắc cũng có thể đứng top được một ngày đấy.
◆Aprikotto: Nếu dùng cách đó thì không thể nói là đã thắng được Giáo sư Neko Hime rồi.
Master siết chặt nắm đấm,
◆Aprikotto: Ta không dễ dàng dựa dẫm vào người khác. Cũng không có ý định lãng phí tiền bạc để lên top. Ta sẽ tạo ra thành quả theo cách mà ai cũng phải công nhận!
Hắn ta lại nói những điều khó nhằn rồi.
Dù có nói là “ta đã đứng đầu LA sau khi lỗ nặng” thì Sensei chắc chắn cũng sẽ không công nhận đâu.
◆Shuvain: Master, như thế có ổn không? Chẳng phải anh sẽ không thể giải quyết mọi thứ bằng cách nạp tiền sao?
◆Aprikotto: Đương nhiên rồi. Đây là trận chiến danh dự với Neko Hime. Tuyệt đối không thể dùng đến phương tiện nạp tiền... không thể dùng đến...
Giọng Master dần nhỏ lại.
Rồi hắn ta lẩm bẩm.
◆Aprikotto: Một chút thôi thì chắc không ai biết đâu nhỉ?
◆Rushian: Dừng ngay!
Chắc chắn sẽ mất kiểm soát cho mà xem!
◆Aprikotto: Ư, ưm. Đúng vậy. Không nạp tiền. Ta sẽ đường đường chính chính, dùng thương hội của mình mà chiến thắng!
◆Ako: ...Vậy thì, chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?
◆Aprikotto: Đã rõ rồi còn gì. Chúng ta sẽ chăm chỉ lao động!
Ôi, tự dưng có dự cảm chẳng lành.
Hình như gần đây mình làm mấy việc giống như lao động trong game khá thường xuyên thì phải.
◆Rushian: Chẳng lẽ, Master...
◆Aprikotto: Đúng vậy, chính là cái nông trại này!
Hắn ta hướng cây trượng ra phía sau cổng, về phía Nông trại Alley Cats.
◆Aprikotto: Bí quyết kinh doanh là làm những việc mà người khác không làm! Sản xuất gia vị – thứ có ít người làm nhưng nhu cầu lại rất lớn – đúng là lựa chọn tuyệt vời!
Đúng là ta! Có tầm nhìn xa trông rộng thật! Master cao giọng nói.
◆Ako: Vậy là từ giờ tất cả chúng ta sẽ...
◆Aprikotto: Đúng vậy, làm việc thôi!
Ôi trời, mệnh lệnh công việc từ ông chủ đã ban xuống rồi!
◆Aprikotto: Từ giờ chúng ta sẽ mở rộng nông trại ngày càng lớn hơn! Nào, các nhân viên thân mến! Đã đến giờ lao động vui vẻ rồi!
◆Ako: Không! Tôi không muốn làm việc theo kiểu nghĩa vụ thế này đâaaauuuu!


0 Bình luận