Quyển 17
Chương 1: Tôi không biết ai lại dùng ngôi thứ nhất đáng xấu hổ như vậy!
0 Bình luận - Độ dài: 18,689 từ - Cập nhật:
Ngoài cửa sổ, những đám mây vũ tích đã tan rã, trôi bồng bềnh.
Khí trời vẫn còn oi ả, mặt trời chói chang đến ngột ngạt, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để cảm nhận mùa thu đang về.
Mà chẳng cần thời tiết báo hiệu, tôi cũng thừa biết mùa hè đã qua rồi.
Kì nghỉ hè dài mà ngắn ngủi, thế là cũng hết.
Cứ hễ kì nghỉ hè kết thúc, người ta tự khắc nghĩ rằng mùa hè cũng chấm dứt theo.
"Thôi nào..."
Học kì hai đã bắt đầu được một thời gian. Cảm giác nghỉ hè cũng đã vơi bớt, giờ là lúc bắt đầu nghĩ tới mùa thu.
Theo lẽ thường, tôi hẳn đã quay về với nhịp sống hằng ngày từ lâu rồi chứ ––.
"...Địa điểm lớp học ổn rồi, vị trí chỗ ngồi của mình ổn rồi, tên của bạn bè cùng lớp cũng tạm ổn."
Tôi lôi tờ giấy ghi chú ra, xem lại địa điểm lớp học và chỗ ngồi của mình từ hồi trước nghỉ hè, xác nhận rằng kí ức không có gì sai sót.
Ôi chao, cái bệnh "mù tịt sau kì nghỉ hè" này khó dứt ghê.
Cứ dễ dàng đi nhầm lớp cũ hoặc quên mất chỗ ngồi của mình.
Vì năm ngoái từng thất bại thảm hại, nên tôi đã cố gắng nhớ tên bạn cùng lớp nhiều nhất có thể, nhưng với đám con gái thì hơi thiếu tự tin.
Và rồi, vấn đề lớn hơn nữa lại nằm ở đây.
Vào lớp rồi, phải nói chuyện với ai, và nói chuyện gì đây?
Nên hòa vào cuộc trò chuyện một cách tươi tắn "Chào buổi sáng!" hay giả bộ vẻ "gamer thứ thiệt" như thể "Chơi game nhiều quá, buồn ngủ chết đi được..." để giữ vững "vị trí" của mình đây? Lựa chọn nào cũng có ưu nhược điểm riêng.
Sao đời thực lại là lưu tự động nhỉ? Ước gì có thể "lưu và tải lại" được.
Mà thôi, đứng đây nghĩ ngợi thêm thì lại càng nổi bật thôi.
"...Được rồi!"
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết khí thế.
Rồi cái rầm, mở toang cửa, lao vào lớp học ––.
"...Chào buổi sáng..."
Tôi lẩm bẩm, nhẹ nhàng lách qua nhóm nam sinh đang tụ tập.
Đến được chỗ ngồi, đặt đồ xuống, thế là ổn!
"Hoàn hảo, đỉnh của chóp!"
Đâu cần phải bắt chuyện làm gì, tôi đâu phải kiểu người như vậy.
Trong lớp, "hạng" của tôi thuộc loại dưới trung bình ++ (nếu Akiyama Nanako có mặt trong "trường", sẽ được bù trừ lên mức dưới trung bình), nên cô ấy không có ở đây thì cũng chẳng sao.
Nếu họ bắt đầu nói chuyện về mấy game đang hot gần đây, thì cứ tự nhiên mà chen vào thôi.
Đang suy nghĩ mông lung như vậy, tôi ngồi xuống chỗ mình, rồi bất giác nhìn sang bên cạnh.
"...Chào buổi sáng."
"Ồ, ồ."
Một mái tóc hai bím quen thuộc, một thân hình nhỏ nhắn. Cô gái đang úp mặt lên bàn phờ phạc, chỉ ngẩng mặt nhìn về phía tôi.
Segawa-san đang nhìn tôi với vẻ mặt cực kì khó chịu!
"Ơ, chào buổi sáng... Cậu sao thế, sáng sớm đã trưng cái mặt đó ra rồi?"
"BUỒN NGỦ CHẾT ĐI ĐƯỢC. Hôm qua ngủ muộn quá."
Đúng như lời nói, Segawa ngáp dài, mắt chớp chớp liên hồi vì buồn ngủ.
"Đúng là đêm qua cậu với Ako đã chơi tới khuya mà."
"Từ nghỉ hè đến giờ, ngày đêm đảo lộn hết cả... căn giờ sai bét rồi..."
Vẻ mặt thì khó chịu ra mặt, nhưng lời nói ra lại rất bình thường.
Đúng là Segawa mọi khi, trông buồn ngủ và khó tính.
"Vẫn chứng huyết áp thấp như thường à?"
"Huyết áp gì chứ, chỉ là buồn ngủ quá thì không ổn thôi. Thiếu ngủ là thông số bị tụt dốc ngay."
"Cũng có mấy game mà không ngủ là bị âm điểm mà nhỉ."
"Cậu nói người ta như nhân vật game ấy... ọc..."
Đang nói chuyện mà còn ngáp.
Nhưng khi nói chuyện với các bạn cùng lớp khác, cô ấy đâu có thả lỏng đến thế, nên thật bất ngờ khi thấy bộ dạng này.
"Mà cậu, sao lại ngồi một mình thế? Sang chỗ đám con trai đi chứ."
Cô ấy nhướng mắt, chỉ tay về phía nhóm nam sinh đang tụ tập.
Dù có nói vậy thì...
"Đâu có gì để nói."
"Đừng có nói như Ako chứ!"
"Vô lí thế!?"
Như Ako á!? Nói thế thì tôi thấy không cam tâm đâu nhé!
"Tôi là đã suy nghĩ kĩ về vị trí của mình, về rủi ro và lợi ích, rồi CỐ TÌNH chọn phương án ngồi im ở đây đấy! Chứ không phải tự tiện 'solo' đâu!"
"Khỏi cần nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn đó đi."
Xin cô đừng thẳng thừng gạt bỏ tấm lòng của người khác như thế chứ.
"Mà nói gì thì nói, Segawa cũng đang một mình đấy thôi. Chẳng lẽ lại quên cách làm con gái cấp ba rồi à?"
"Làm gì có chuyện đó, tôi của quá khứ khác rồi nhé!"
Segawa, dù vẫn còn ngái ngủ, nhưng nhếch mép cười, lật lật cuốn sổ tay.
"Này nhìn đây này."
Trang giấy cô ấy đưa ra phía tôi có ghi:
"Ghi chú hướng dẫn chơi game đời thực của nữ sinh trung học...?"
"Tôi đã tổng hợp đầy đủ thông tin chiến lược từ trước rồi đấy."
"Cậu cũng chuẩn bị kĩ càng thế cơ à!"
Nội dung được viết:
Cấm nói chuyện game.
Cấm nói chuyện anime.
Không nói chuyện về các diễn đàn tổng hợp.
Không thêm "Ngo" vào cuối câu (Quan trọng!).
Và đủ thứ chuyện nhỏ nhặt khác.
"Làm đúng theo cái này thì thành nữ sinh trung học chuyên nghiệp ngay thôi."
"Có vẻ chẳng giúp ích gì đâu 'Ngo', 'đen Ngo'!"
"Vô lí thế!?"
Segawa nói với vẻ mặt không cam tâm, hệt như tôi vừa nãy.
"Không có cái này thì suýt nữa là gặp tai nạn rồi đấy."
"Đúng là lại quên mất cách sống ngoài đời rồi. Segawa cũng chơi game quá nhiều rồi đấy."
"Suỵt!"
"Phụt!"
Tay Segawa siết chặt bịt lấy miệng tôi.
Cảm giác bàn tay mềm mại và nhỏ nhắn. Tôi phản xạ hít vào, ngửi thấy mùi mồ hôi thoang thoảng và mùi riêng của Segawa.
Trong lúc tôi còn đang bất ngờ, cô ấy liếc ngang liếc dọc xung quanh.
"Đã bảo là đừng có nói chuyện chơi game trong lớp mà."
"...........Ừm."
Cô ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Segawa là kiểu nữ sinh trung học bình thường, cô ấy luôn giấu giếm chuyện mình chơi game online, xem anime điên cuồng, hay có hiểu biết về những thể loại đặc biệt dành cho nữ giới.
Dù qua những cuộc trò chuyện vừa rồi thì có vẻ hơi muộn để giấu diếm, nhưng bản thân cô ấy vẫn nghĩ là mình đang giấu.
"Nếu có Nanako hoặc Ako ở đây thì không sao, nhưng chỉ có tôi với cậu thì đừng có nói mấy chuyện đó nhé."
"Chỉ mình tôi thì không có cớ để giải thích sao?"
"Mà nói thật thì, tôi với cậu ở trong lớp có thân thiết đến mức có thể nói chuyện riêng với nhau à?"
"Đến cả tôi cũng phải khóc đấy!?"
"Đây không phải là nói về sự thân thiết thật sự, mà là về hình ảnh bên ngoài ấy."
"Chơi với tôi thì có ảnh hưởng xấu đến hình ảnh bên ngoài sao!?"
Thà bị ghét vì là otaku khó ưa, còn hơn là có ấn tượng tốt với mọi người xung quanh chứ!
Cô ấy rõ ràng đã tặng tôi sô cô la vào ngày Valentine, còn nổi giận thật sự khi tôi bị nói xấu, vậy mà lại không muốn người khác nghĩ rằng hai đứa thân thiết.
Đúng là không biết mình trông như thế nào trong mắt người khác mà.
...Mình cũng chẳng thể nói người khác được.
"Mà nói về Nanako với Ako ấy, hai người đó chậm thật đấy nhỉ?"
Segawa vừa nói vừa hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
"Ừm, đúng là cả hai vẫn chưa tới."
Trong lớp không thấy bóng dáng hai người họ. Cả Ako lẫn Akiyama-san đều chưa đến.
Mà cũng sắp đến giờ học rồi chứ.
"Không lẽ Ako tự ý bắt đầu tiếp tục kì nghỉ hè rồi?"
"Nó kết thúc rồi chứ còn gì!"
"Cứ như sắp bảo 'sự kiện nghỉ hè lại tái xuất' vậy."
"...Nếu là Ako thì có thể lắm."
Vừa nghĩ kì nghỉ hè dài đã kết thúc, thì lại phải đối mặt với lịch học dày đặc ngay lập tức.
Với Ako có khả năng thích nghi kém, việc cơ thể và tâm trí không theo kịp cũng là điều có thể xảy ra.
Tuy nhiên, không phải chỉ mỗi Ako vắng mặt.
"Akiyama-san cũng chưa đến nữa."
"Nanako thì thường đến sớm mà."
"Lạ thật đấy", Segawa vừa nói vừa rút điện thoại ra.
"...Ơ?"
Cô ấy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Nanako có nhắn tin cho tôi."
"Hả? À, tôi chưa xem điện thoại."
Tôi cũng rút điện thoại ra xem thì quả thật, tôi không để ý nhưng có tin nhắn chat đến.
"Mà của tôi là từ Master."
"Master? Nói gì thế?"
"Khoảng 40 phút trước rồi... ừm, bắt đầu cuộc săn...?"
[Aprikotto]
Bắt đầu cuộc săn!
Nội dung là thế này.
“Bên này cũng viết y chang vậy luôn.”
“Hai người đó bắt đầu đánh nhau với cái gì vậy trời?”
Chẳng lẽ có boss chiến nào đó mà tôi không biết ư?
Khoan đã, hình như vẫn còn tin nhắn bên dưới.
“Vẫn còn tiếp. Ưm… ‘Kẻ địch quá mạnh, tạm thời rút lui’?”
“Nanako cũng gửi tin là ‘Tạm thời rút lui nha!’.”
Và sau đó, chừng ba mươi phút trước, có thêm một tin nữa.
“‘Tiêu diệt hoàn tất’…”
Trong khung chat có đính kèm một tấm ảnh.
Trong ảnh là cảnh Ako đang rũ rượi, bị Master và Akiyama-san khiêng ra khỏi phòng.
“…Hai người đó đã đánh nhau với Ako à…”
Chắc hẳn là Segawa cũng nhìn thấy tấm ảnh đó, cô ấy vừa nói bằng giọng mệt mỏi vừa xoa trán.
“Không ngờ Ako lại tự giam mình lần nữa…”
“Chắc đã làm phiền hai người đó nhiều rồi…”
“Nhưng mà, chuyện gì đã xảy ra mà hai người đó lại đến đón Ako vậy…?”
“Không biết nữa.”
Nếu là đón Ako thì tôi đi cũng được, mà nếu có thêm người thì tôi nghĩ Segawa sẽ đi cùng.
Tại sao Master và Akiyama-san lại phải đích thân đến nhỉ?
“Nếu chuyện đó xảy ra ba mươi phút trước thì chắc bây giờ họ sắp đến rồi.”
Đúng lúc tôi vừa dứt lời thì:
“Mọi người, chào buổi sáng!”
“Xin thất lễ!”
Hai tiếng nói tràn đầy năng lượng vang lên, rồi cả hai bước vào lớp học.
“…Chào buổi… sáng…”
Và Ako, người mà ngay từ khi đến trường đã chạm tới giới hạn của bản thân, cũng tụ tập lại cùng ba người kia.
“Chào buổi sáng~”
“Mọi người trông khỏe mạnh là tốt rồi.”
“Ư ư ư, Rushian ơi! Anh quá đáng lắm đó!”
Ako vừa nói vừa tiến lại gần tôi, nhưng tôi liền đáp lại ngay lập tức:
“Là lỗi của cậu!”
“Tại sao chứ!”
“Không biết, nhưng chắc chắn là Ako sai!”
Hãy tự kiểm điểm đi.
“…Thế, đã có chuyện gì vậy?”
“Trước tiên hãy nghe lý do đã chứ.”
Ako phồng má lên. Tiếc là trông chỉ đáng yêu thôi chứ không đáng sợ chút nào.
Akiyama-san chọc chọc vào má Ako rồi nói:
“Sáng nay, Ako-chan có liên lạc với mình.”
“Nói gì?”
“Nói là ‘Mình bị cảm nên sẽ nghỉ học’ ấy.”
“Hả!?”
Cảm ư!? Vậy ra là không khỏe sao!?
“Bên tôi cũng nhận được tin nhắn là bị cảm nên hôm nay sẽ nghỉ câu lạc bộ.”
“Thật á!? Ako bị cảm sao?”
“Đúng vậy đó ạ.”
Ako gật đầu lia lịa.
Trời ơi, không khí vẫn bình thường nên tôi không để ý.
Thậm chí còn nên dự đoán là việc quay lại trường sau một thời gian dài sẽ khiến Ako không khỏe chứ.
“Ối, xin lỗi vì đã nói cậu tệ. Cậu không cần cố gắng đến trường đâu, lẽ ra nên nghỉ ngơi mới phải.”
“Đúng đó, đâu phải là cần điểm chuyên cần đâu.”
Ako cũng đâu phải người có sức khỏe tốt, cũng không phải kiểu nhân vật mà “dù cảm cũng phải đến trường!”. Không cần phải cố gắng đến trường làm gì.
Tôi và Segawa đều lo lắng, nhưng Akiyama-san lại cười một cách lúng túng:
“Ưm~, nhưng mà…”
“Ako-chan, cậu sốt không?”
“Ba mươi lăm độ tám ạ.”
“Thấp thế!”
Thậm chí còn thấp hơn nhiệt độ cơ thể bình thường của tôi nữa!
“Chỉ là điều hòa hơi mạnh thôi ạ.”
Không, vấn đề không phải ở chỗ đó.
“Không sốt mà. Vậy có đau họng không?”
“Không đặc biệt đau ạ.”
“Đau đầu không?”
“Không, không đau ạ.”
“Đau khớp không?”
“Bị hai người đó kéo nên tay bị đau ạ.”
Ako nói mà không hề tỏ ra hối lỗi.
À, ừm, Ako-san à?
“…Chỗ nào là bị cảm vậy?”
“À thì, đó là, tôi có cảm giác như bị cảm về mặt tinh thần ấy ạ.”
Ako né tránh ánh mắt tôi rồi lắp bắp:
“Tôi bị cảm mà… Dù ai nói gì đi nữa, tôi chắc chắn bị cảm đó…!”
“Một Ako bình thường tự cho mình là bị cảm…!”
Chắc chắn là giả bệnh!
“Nghi ngờ thì không hay, nhưng bọn mình đã đến xem thử xem có đúng là bị cảm không.”
“Và rồi, thấy Ako khỏe mạnh như vâm đang nằm ngủ…”
“Thế là hai người lôi cậu ấy ra à…”
Đã làm phiền mọi người rồi.
Nếu nói dối tôi và Segawa thì chắc chắn bọn tôi sẽ đến xem tình hình, nên Ako đã nói với hai người bận rộn kia.
Và hai người đó cũng đã đến xem xét kỹ lưỡng thật.
“Ư ư ư, tại sao tôi lại không được tin tưởng đến thế chứ?”
“Do thái độ hàng ngày đấy.”
“Thái độ hàng ngày của tôi nghiêm túc lắm mà.”
“Chắc chắn là nói dối.”
Vì biết là không có gì đáng lo nên Segawa lại trở về với vẻ mặt uể oải.
Ừm, dù tôi nghĩ là Ako được bảo bọc hơi quá, nhưng…
“Nếu ghét đến mức giả bệnh thì nghỉ cũng được mà, tôi cũng có chút nghĩ vậy.”
“Không, khi đã đến trường thế này thì cũng không ghét lắm đâu ạ.”
Ako nhìn chúng tôi đang tụ tập ở đó rồi nói:
“Bản thân tôi cũng bất ngờ, nhưng tôi có bạn bè mà.”
“Chính cái việc từ trước đến nay không có bạn bè mới đáng sợ đấy.”
Đúng thật.
Nghĩ đến quá khứ của Ako thì tôi chỉ thấy đáng sợ thôi.
“Chỉ là nhé, cái khoảnh khắc tôi thức dậy trên giường vào buổi sáng, tôi có cảm giác là ‘Hôm nay dù thế nào cũng phải nghỉ!’ đó ạ.”
“Tâm trạng đó thì hiểu, nhưng phải tự chiến thắng bản thân chứ.”
“Một kẻ yếu đuối chưa từng thắng trận nào như tôi, làm sao có thể chiến thắng bản thân chứ!”
“Kẻ yếu hơn Ako chỉ có Ako mà thôi…”
Thế này thì chịu rồi.
Đang nói chuyện thì tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên.
“Nào các em, vào chỗ! Ồ, Goshōin-san à? Nhanh chóng quay về lớp đi chứ.”
“Xin thất lễ, tôi sẽ đi ngay. Vậy hẹn gặp lại sau.”
Master khẽ cúi đầu chào cô giáo rồi quay về lớp của mình.
Nhắc mới nhớ, cô ấy cứ như là chuyện đương nhiên mà bước vào lớp của học sinh khóa dưới vậy.
“Ư ư, đúng là đi học mệt thật đấy.”
Ako đổ sụp xuống.
“A, buồn ngủ quá…”
Segawa tựa người rũ rượi lên bàn.
“Cố gắng vui vẻ lên chút nữa đi chứ~”
Akiyama-san vẫn như mọi khi, trông luôn tràn đầy năng lượng.
“Nào các em, hôm nay nếu cố gắng đến hết buổi chiều thì sẽ có hai tiếng chuẩn bị cho lễ hội văn hóa đấy. Buổi sáng hãy tập trung vào bài học nhé~”
Và cô giáo vẫn đứng trên bục giảng một cách thản nhiên.
Nhìn mặt mọi người, tôi cảm thấy như trường học lại bắt đầu rồi vậy.
***
Rushian băng qua khu vực đáy hồ, dẫn theo con cá đang gầm gừ “Kishaa!”.
Ồ, không hề có lỗi thao tác mà đã bắt đầu dính sát thương rồi. Vậy là sắp đến lúc rồi.
“Về thôi! Assault ba, Heat bảy, Freeze sáu gì đó.”
Một con Heat Fish từ bên cạnh nhảy ra nhập hội, thành Heat mười.
Lượng câu được có vẻ hơi nhiều hơn dự tính một chút.
Mà Heat Fish, dù là cá sống dưới nước, nhưng toàn thân lại bốc cháy. Không hiểu nó tồn tại bằng cách nào nữa.
Trong game thì chuyện đó là bình thường thôi.
“Được, vậy thì dùng Starlightning. Phần còn lại giao cho cậu.”
“Hiểu rồi.”
Segawa, người cũng đảm nhận vai trò sát thương như Master, nói:
“Vậy Mikan? Từ đây chúng ta phải làm gì đây nhỉ?”
“…Đối thủ là thuộc tính gió, thỉnh thoảng sẽ còn sót lại Heat có sát thương ngang, nên là xử lý chúng.”
“Tốt lắm. Thay tên đi.”
“Mũi tên đất, mũi tên đất…”
Segawa Akane-senpai đang tận tình hướng dẫn (một cách nhẹ nhàng) cho thành viên mới là Futaba Mikan.
Dù có thể tự mình quét sạch hết, nhưng cô ấy vẫn đang suy nghĩ đủ cách để hậu bối cũng có việc làm.
Segawa dường như khá thích việc bồi dưỡng lính mới thành cựu binh như thế này.
“Ấy… Nếu đối thủ là thuộc tính gió thì không phải là mũi tên sắt không thuộc tính sao?”
Ako vừa nói vừa rời tay khỏi chuột và đặt lên má.
Phía Futaba cũng ngạc nhiên hỏi:
“Theo tương khắc thuộc tính, thì đất sẽ hiệu quả với gió mà.”
“Nhưng mũi tên đất đâu có bán trong cửa hàng đâu ạ.”
“…? Có thể chế tạo từ vật liệu Earth Element.”
“Đúng, đúng vậy! Cậu học bài kỹ lưỡng thật đấy!”
“Này, khoan đã, người kỳ cựu kia.”
Đáng lẽ mình đã làm qua hết các kỹ năng sản xuất rồi mà, sao riêng khoản vũ khí và tên lại mù tịt thế nhỉ?
“Không phải đâu, mình vẫn biết rõ mà? Mới chơi mà đã biết dùng đến cả tên thuộc tính rồi, giỏi ghê chứ!”
“Tụi mình chơi game được bốn tháng rồi. Tự nhận là người chơi tầm trung cũng chẳng quá lời đâu.”
Mikan tự hào nói, "Mừ hứ."
Dù trang bị và kỹ năng của Mikan vẫn còn nhiều hạn chế, nhưng không hiểu sao cấp độ lại lên khá nhanh. Cây cung trên tay em ấy lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ, cho thấy sát thương cũng không hề thấp.
──Mà nói đến đây thì, hình như có "ông sư phụ" nào đó không đàng hoàng đã tặng cho Mikan trang bị xịn, nên em ấy cứ phát triển theo hướng lệch hẳn về sát thương. Lần tới, mình phải than phiền với Battsu một trận mới được. Mà không biết ông ấy có chịu nghe không nữa.
“Xong, còn mười giây nữa.”
“Bắt đầu niệm chú.”
Mình đã đi dụ quái từ xa và vừa quay về, đúng lúc trận chiến sắp sửa bắt đầu thì...
“Mọi người ơi!”
Akiyama-san, người nãy giờ tách khỏi tổ đội, bỗng dưng xuất hiện ở rìa màn hình.
Cứ thế chạy song song với mình── Hả? Cái gì cơ!?
“Mình dẫn chúng về rồi đây!”
“Khoan đã, cái đống quái kia là sao!?”
“Thấy chưa!”
"Thấy chưa!" cái nỗi gì! Một đống quái vật khổng lồ đang ùa theo cùng!
Chúng nó nhập với lũ quái đang đuổi theo mình thành một số lượng khủng khiếp!
“Sao cậu lại dụ được nhiều thế hả!?”
“Mình dụ bằng Moo-tan đấy!”
“Ối giời ơi!!!!”
Cứ thế, cả hai cùng nhau xông thẳng về phía tổ đội.
Nhìn thấy bầy quái vật khổng lồ tràn vào từ góc màn hình, sắc mặt của các thành viên đang chờ đợi cũng tái mét.
“Khoan đã, Nanako!? Đã bảo là lúc dụ quái thì đừng để chúng ra cùng lúc mà!”
“Thấy thế này có vẻ vui mà!”
“Vui cái khỉ khô gìgggggggg!”
“Sette, cậu làm được đấy…!”
“Là người làm được màaaaaa!”
“Giờ không cần cái người làm được đâuuuu!”
Mấy người tự lớn lên mà không được ai dạy dỗ là thế đấy mà!
“Ôm hết chỗ này là chết chắc! Chết toi ở đây mấttttt!”
“Nói thế mà Nishimura-kun vẫn chịu lấy aggro đầy đủ, thích cậu quá đi!”
“Cậu vừa nói gì!?”
“Có thời gian mà cãi thì hồi máu đi, hồi máuuu!”
Thật sự là còn năm giây nữa thôi là chết toi rồi!
“Ê này, trở thành gỉ của cây kiếm Fisher’s Sword của tôi đi!”
“Niệm chú hoàn thành, Starlightning, rồi thả ra, Starlightning… Không được, toàn bộ đòn tấn công vẫn còn nguyên!”
“Em sẽ biến thành cái máy chỉ biết bắn Arrow Rain!”
“Dừng lại đi Mikan, không còn tiền đâu! Đừng có uống potion liên tục mà xả kỹ năng thế!”
“À, em vừa mua trang bị mới đấy ạ!”
Trong trận chiến khốc liệt, cơ thể của Ako chợt phát sáng lấp lánh, rồi biến mất như sương khói.
“Mirage Coat! Em có thể ẩn thân cho đến khi có hành động nào đó!”
“Hồi máu điiiiiiiiii!”
Đừng có trốn một mình chứ!
“Chúng ta đã gặp phải chuyện kinh khủng thật…”
“May mà vẫn sống sót trở về được…”
Mục đích của chuyến này là giúp Mikan lên cấp, nên chúng tôi đã đến một khu vực khá thoải mái. Dù sao thì cũng đã đánh bại được chúng.
Nhưng xét về lượng potion đã dùng thì rõ ràng là lỗ nặng!
“Em lên cấp rồi ạ.”
“Chúc mừng!”
“Chúc mừng Mikan-chan!”
Bản thân Mikan thì rất hài lòng vì đã đánh được nhiều và lên cấp, nên thôi, cứ coi như ổn đi.
“Nanako, cậu không phải chỉ nói là dụ một ít quái gần đây thôi sao?”
“Không ngờ lại có nhiều như vậy đó.”
“Tôi có nhìn bản đồ, có vẻ như cậu đã đi khá xa đấy.”
Hội trưởng nói, trán hơi lấm tấm mồ hôi.
À phải rồi, anh ấy luôn nhìn bản đồ nhỏ để căn thời gian mình quay về rồi tung phép mà.
“Vâng vâng! Akiyama Nanako, xin phép bao biện!”
“Tự nhận là bao biện rồi còn định bao biện sao?”
“Dù sao thì cũng cứ nghe xem sao đã.”
“Nếu Akane dùng được Dragon Soul thì đã chẳng có vấn đề gì rồi!”
“Là lỗi của tôi sao!?”
Segawa, bị đổ một phần trách nhiệm, nói với vẻ mặt có vẻ bị nói trúng tim đen.
“Biết làm sao được, tôi đang trong thời gian hồi chiêu mà. Nếu không dùng thường xuyên thì uổng phí độ thông thạo lắm chứ.”
“Trước giờ tôi vẫn nghĩ, kỹ năng đó phải dùng vào lúc quan trọng, chứ cứ dùng ngay chỉ để lấy độ thông thạo là sai rồi!”
“Cậu đã phát hiện ra điều không nên phát hiện rồi…”
Điều đó, ừm, đúng là thế thật.
Kỹ năng tất sát Dragon Soul, mỗi giờ chỉ dùng được một lần. Tỷ lệ sát thương là 2000% đáng kinh ngạc, dù công thức tính toán phức tạp nên không hẳn là chính xác tuyệt đối, nhưng nó có thể gây sát thương tương đương 20 lần đánh thường cho tất cả kẻ địch trong phạm vi – đó chính là át chủ bài của Dragon Knight.
Nếu có thể, mình vẫn muốn họ giữ lại và sử dụng khi nguy cấp.
Nhưng độ thông thạo cũng quan trọng. Cho đến khi tăng max thì cũng đành chịu thôi.
“Shu-chan đúng là kiểu người không thích để dành những thứ tốt nhất nhỉ.”
“Chắc chắn là kiểu người ăn dâu tây trên bánh kem trước tiên rồi.”
“Tôi thì dùng Elixir vào giữa trận.”
“Thậm chí còn không có ý định giữ lại đến boss cuối chứ đừng nói là nửa sau trận đấu…”
Ưm, đúng là hướng đi ngược lại với mình và Ako.
“Trong những tình huống như thế này, có Mikan thì thật sự giúp ích rất nhiều.”
“Cung thủ rất giỏi cả về sát thương đơn mục tiêu lẫn sát thương diện rộng mà.”
“Bui.”
Mikan giơ nhỏ một dấu V.
Ban đầu, tổ đội của chúng tôi cân bằng khá tốt với Rushian là tank, Shu là sát thương cận chiến, Hội trưởng là sát thương phép, và Ako là hồi máu.
Rồi Sette-san lại chọn chuyên về Triệu hồi thú, nên Moo-tan trở thành tiền tuyến thay thế, khiến tank hơi bị thừa.
Vậy nên, việc có một cung thủ chuyên về sát thương vật lý tầm xa gia nhập đã giúp chúng tôi có thể săn quái bằng cách dụ hai con một lúc, hoặc thậm chí là săn quái trong khi di chuyển một cách hơi mạo hiểm.
“Chiến thuật tăng lên nên vui ghê nhỉ.”
“Đây là cách hoạt động của một bang hội lớn sao.”
“Lớn sao… Tôi vẫn nghĩ là nhỏ mà…”
“Về số lượng thì đúng là vậy!”
Akiyama-san cũng đã đạt đến trình độ người chơi thành thạo, và có một khoảng thời gian, mọi hoạt động trong game online của chúng tôi trở nên khá cố định.
Nhưng khi Mikan, một thành viên mới, gia nhập, chúng tôi lại có thêm nhiều mục tiêu đáng để thực hiện hơn, như muốn dẫn em ấy đến đó, muốn cho em ấy trang bị kia, hay muốn cùng nhau làm nhiệm vụ nọ.
Thành viên quen thuộc, đáng tin cậy thì tốt, nhưng có người mới gia nhập cũng mang lại sự tươi mới và không tệ chút nào, đó là những gì tôi nghĩ dạo gần đây.
“À, em có câu hỏi… được không ạ?”
Mikan hỏi.
“Có chuyện gì thế? Cứ hỏi tự nhiên đi.”
Ako nói với vẻ mặt đáng tin cậy của một tiền bối.
Mikan nhìn thẳng vào cô ấy và hỏi:
“Vậy rốt cuộc thì, chúng ta sẽ làm gì ở lễ hội văn hóa ạ?”
“…………”
Ako đứng hình một lúc, rồi:
“Sao em lại hỏi cái câu đóooooo chứhhhhh!”
“Chị vừa nói là cứ hỏi tự nhiên mà.”
“Đúng là chị nói thế! Nhưng màaaaaa!”
Không còn chút nào là uy nghiêm của tiền bối cả, cô vợ của tôi ơi.
“Lúc trước cô giáo có hỏi là sẽ làm gì đó. Em nghĩ là từ đó đến giờ đã quyết định xong rồi chứ ạ.”
Cô giáo cũng giục là phải nhanh chóng quyết định đi mà.
Không, thật lòng mà nói, dù hơi có lỗi với Mikan…
“Về việc sẽ làm gì thì… vẫn chưa quyết định được.”
“Đúng vậy, xin lỗi em, vẫn chưa có gì rõ ràng cả.”
Đúng là chưa quyết định gì thật.
Haizz, có người mới vào chơi game online vui quá, nên tôi đã hoàn toàn bỏ bẵng chuyện đó ra sau đầu rồi, á ha ha.
“…Hả?”
Tôi bị hậu bối “Hả?” (áp lực) đấy!
Không phải đâu Mikan, em phải nghe tôi nói đã.
“Không sao đâu! Vẫn còn nhiều thời gian mà!”
“Còn bao nhiêu ngày nữa thì đến lễ hội văn hóa ạ?”
“Khoảng ba tuần lẻ… nhỉ?”
“…Thoải mái?”
Nghe nói vậy, hình như cũng không còn thoải mái lắm thì phải.
“Tôi thấy có vẻ gay go rồi đó.”
“Em bắt đầu thấy lo lắng rồi ạ.”
「Cứ chơi mãi thế này, em cứ tưởng mình đã chốt được tiết mục rồi chứ."
"Ấy, có chốt được gì đâu."
"Lạ thật đấy."
Đúng là lạ thật. Dù sao đây cũng là sự kiện lớn nhất của các câu lạc bộ văn hóa mà. Thông thường, người ta phải chốt hết mọi thứ và bắt đầu chuẩn bị ngay từ kỳ nghỉ hè rồi chứ. Sự thắc mắc của Mikan là hoàn toàn hợp lý.
Oái oăm thay, bọn tôi lại chẳng mảy may hứng thú với mấy chuyện đó.
"Phải rồi, cũng đã đến lúc chúng ta phải quyết định cho ra nhẽ thôi."
Master gật gù ra vẻ thâm thúy rồi nói.
"Vừa hay chúng ta cũng đã tính toán xong xuôi chuyện chiến lợi phẩm từ các cuộc săn. Hay là nhân lúc nghỉ ngơi này, chúng ta bàn luôn về tiết mục cho lễ hội văn hóa nhỉ."
"Vâng ạ! À... về Lễ hội Sakiko..."
Akiyama-san đứng dậy, viết chữ "Lễ hội Sakiko" lên bảng trắng.
Nét chữ tròn trịa đáng yêu, nhưng tôi nhớ là nếu Akiyama-san nghiêm túc thì chữ viết của cô ấy cũng đạt đến trình độ thư pháp ngang ngửa với Master đấy.
"Haizzz... Lễ hội Sakiko... Lại một lần nữa đứng chắn trước mặt chúng ta ư..."
"Đúng là đối thủ mạnh mà."
"Cái lễ hội văn hóa vui vẻ này, sao lại bị đối xử như một con trùm phụ (Mid-Boss) cứ xuất hiện hoài vậy?"
Akiyama-san tỏ vẻ bối rối nhìn hai người kia đang nói với giọng đầy chua chát.
Cái ví dụ về trùm phụ ấy, xem ra họ cũng đã quen thuộc với bọn tôi lắm rồi nhỉ.
"Năm ngoái mọi người đã làm gì ạ?"
"Là lúc cuộc công thành bắt đầu, nên chúng ta đã chiếm được tòa thành đó."
"Những phản bội đau đớn, những cuộc gặp gỡ với đồng đội mới. Và rồi sau trận chiến cuối cùng nảy lửa với Battsu và đồng bọn, cuối cùng chúng ta đã giành được thành công."
"Bọn em còn treo huy hiệu trường lên thành rồi chụp ảnh màn hình nữa đó!"
Ôi, đó đúng là một trận chiến ác liệt.
Vì đã dốc một lượng lớn tiền bạc vào đó, nên sau này bọn tôi mới phải vất vả lắm mới mua được nhà.
"...Ra vậy."
Mikan gật gù rồi hăm hở nói.
"Vậy năm nay cũng làm như thế đi ạ!"
"Khoan đã!"
Đừng có trưng cái vẻ mặt muốn chơi PvP lắm rồi ra như thế chứ!
"Cái đó là Mikan chỉ muốn chơi đối kháng thôi chứ gì!"
"Hai năm liên tiếp mà giống nhau thì hơi chán nhỉ."
"Em nghe nói có nhiều câu lạc bộ năm nào cũng chỉ làm một thứ đó thôi."
"Đừng có nói ra, đừng có nói ra!"
Đúng là có khá nhiều câu lạc bộ năm nào cũng chỉ làm một thứ y chang thật!
"Chúng ta vừa cố gắng với khinh khí cầu mà, không biết có thể trưng bày chiến quả như năm ngoái được không nhỉ?"
"Đúng là cảnh những con thuyền tập hợp lại trông hùng vĩ thật."
Popori-go là thuyền cỡ nhỏ, nếu làm một mô hình đơn giản để trưng bày thì trông cũng đẹp mắt đấy chứ.
"Ưm, vì không định dùng cho lễ hội văn hóa nên bọn em chẳng chuẩn bị video hay ảnh gì cả."
"Mà nói thật, dù là do lỗi game nhưng chúng ta cũng nổi đình nổi đám một thời gian rồi. Thế nên giới thiệu 'đây là thuyền của chúng tôi' thì cũng không tiện đâu ạ."
Akiyama-san và Segawa đồng loạt lên tiếng phản đối.
Quả thật, Popori-go nổi tiếng đến mức được nhắc đi nhắc lại trên kênh chat toàn server. Chỉ cần tìm trên Google là ra ngay, thế nên lộ thân phận là cái chắc.
"Không có thông báo sự kiện mới nào sao?"
"Ta đã thử tìm rồi, nhưng mà..."
Master xoay bánh xe chuột, cuộn màn hình vài lần rồi nói:
"Ừm, quả nhiên chẳng có sự kiện nào được thông báo cả!"
Anh ấy chậm rãi lắc đầu.
À, không có sự kiện nào à.
"Êh, không có sự kiện gì luôn sao?!"
Akiyama-san ngạc nhiên quay mặt về phía bọn tôi, nhưng...
"Không có thì chịu thôi."
"Lần tới chắc là Halloween rồi."
"Bánh bí ngô thì phải cho bán chứ."
Bọn tôi thì vẫn cứ dửng dưng.
Không có sự kiện thì đành vậy thôi mà.
"Mọi người phản ứng nhạt thế!"
"Nói thế thì bọn em cũng chịu thôi."
"Có khi nào game lại không có sự kiện gì không?! Mấy trò chơi kiểu này lúc nào cũng như có lễ hội mà?!"
"Cũng có lúc rảnh rỗi chứ?"
Dù là game online rất tích cực tổ chức sự kiện theo mùa, thì cũng không phải lúc nào cũng có sự kiện đâu.
"Đây là thời điểm người chơi bỏ game sau kỳ nghỉ hè, nên tôi nghĩ không tung ra sự kiện lúc này là một sai lầm đấy."
Segawa dựa lưng vào ghế nói.
"Thực tế, không làm gì cả là nguy hiểm đấy. Dù nhắm vào học sinh hay người đã đi làm, thì thời điểm sau các kỳ nghỉ như hè hay Obon là quan trọng. Tôi nghĩ cần có một sự kiện để đổi gió."
"Chắc là họ đã cố gắng nhiều rồi nên giờ kiệt sức rồi chăng?"
"Không lẽ, nhà phát triển đã đến giới hạn rồi?"
"Đừng nói mấy lời đáng sợ đó chứ..."
Có lẽ việc thuê du thuyền đã tốn nhiều tiền hơn họ nghĩ.
Legendary Age dù sao cũng chỉ là một MMORPG cỡ trung thôi, nên có khi họ thực sự đã hết ngân sách rồi cũng nên.
"Thế thì, tiết mục của câu lạc bộ vẫn chưa có ý tưởng gì, phải không?"
"Cứ vội vàng cũng chẳng ích gì đâu."
"Nhưng mà hậu bối vừa mới nhắc là 'đến lúc phải vội rồi đấy' đó!"
Tuy nói vậy nhưng Akiyama-san à, không nghĩ ra thì chịu thôi.
"Trong trường hợp xấu nhất, mình có thể nhờ Ako dù cô ấy không thích, làm một gian hàng nhỏ cũng được."
"Bộ đồ hầu gái năm ngoái dùng, có cần lấy ra không ạ?"
"Hầu gái...!"
Từ "hầu gái" có lẽ đã chạm đúng mạch cảm xúc của Mikan, khiến cặp kính của cô bé lóe sáng.
"Có hứng thú à?"
"...!"
Mikan gật đầu lia lịa.
Tuy trông có vẻ trầm tính nhưng cái gì bạn cũng nhiệt tình nhỉ.
"Bộ hầu gái hồi đó vẫn còn mà, mặc nó mở gian hàng nhỏ có vẻ được đấy."
"Mở gian hàng bán đồ ăn tự làm ạ?"
"Đúng rồi đúng rồi. Để tôi trổ tài cho xem!"
"À, ừm, nếu thế thì sẽ thiếu người tiếp khách đó ạ!"
"Lại còn ngộ độc thực phẩm nữa thì chết."
"Tha cho em đi!"
"Có cần phải làm mặt hoảng thế không, đùa thôi mà!"
Vừa nói, Segawa vừa tặc lưỡi. Chắc chắn là cô ấy định làm thật rồi.
"Gian hàng nhỏ thì chỉ cần chuẩn bị sát ngày thôi, nghe cũng vui nhỉ!"
Akiyama-san cũng tỏ ra rất nhiệt tình với ý tưởng gian hàng.
Nếu mọi người đều mặc đồ hầu gái để tiếp khách thì chắc chắn sẽ rất đắt hàng, nên hôm đó có thể sẽ bận rộn lắm đây.
"Mà, Segawa cũng sẽ mặc đồ hầu gái à?"
"Tôi mà mặc mấy cái thứ otaku như thế á, không đời nào!"
"...Vậy sao ạ."
Tôi cố nuốt lại câu nói "Năm ngoái cô mặc nhiệt tình lắm mà!" vào bụng.
"Bộ hầu gái trong tủ quần áo của tôi sẽ cho Mikan đấy. Size cũng không chênh lệch nhiều đâu nhỉ?"
"Bộ đồ hầu gái của tiền bối... vinh dự quá ạ!"
"Nhận lấy đi, đừng ngại!"
Nhìn Mikan vui sướng, Segawa cũng không có vẻ gì là khó chịu.
Thế nhưng, không biết có phải vì cảm nhận được điều gì đó từ sự kết hợp giữa Segawa và bộ đồ hầu gái mà Mikan bỗng thốt lên:
"Hầu gái heo..."
"Ê, tao nghe thấy đấy, cấm mày!"
À, hai tay của Segawa đã túm lấy đầu Mikan.
"Nói gì thì nói, vui vẻ và đơn giản là tốt nhất, phải không?"
"Ôôôôô"
"Bóp chặt quá trời luôn á! Nghe thấy rồi hả!?"
"Cái đầu của Futaba-chan sắp nứt toác ra mất!!"
"Con bé này chẳng có tí tôn trọng đàn anh đàn chị gì cả!"
"P–press...!"
"Ai là heo hả!? Ai cơ!?"
"Heo-san press..."
"Tôi không có bảo là phải thêm 'san' đâu nhaaaa!"
"Ooooo..."
"Futaba, em đang tự sát đấy àaaa!?"
"Cái này, hồi trước công chúa Neko cũng làm với Shuu-chan nhỉ...?"
"Được truyền lại... phả hệ của hình phạt thể xác...!"
"Làm ơn đừng thêm cái truyền thống tồi tệ đó vào câu lạc bộ của tôi chứ!"
Master hốt hoảng kêu lên.
Và rồi, khi mọi người còn đang tám chuyện...
Cốc cốc, có tiếng gõ cửa phòng câu lạc bộ.
"Ơ, có ai tới kìa."
"Shuu-chan! Có khách đó! Có người tới tìm nè!"
"Kh… không còn cách nào rồi ha."
May quá, suýt nữa thì câu lạc bộ xảy ra bạo lực nội bộ rồi.
Mà khoan, chắc là nó đã xảy ra rồi thì đúng hơn...
"May cho em đó."
"Dù vậy… tinh thần phản kháng em không thể vứt bỏ được."
"Trước hết thì hãy ăn năn đi đã!"
"Đây là cách giao tiếp với tiền bối."
"Làm ơn chọn cách nhẹ nhàng hơn chút đi!"
「Này mấy đứa, im lặng một chút xem nào!」
Trong lúc bọn tôi còn đang thì thầm to nhỏ, Master đã dịch chuyển đến phía cửa.
Và khi cánh cửa mở ra,
「Xin chào ạ.」
Một cô bé nhỏ nhắn, giọng nói nghiêm túc và hơn hết là vô cùng lý trí, đang đứng đó.
Đó là Takashi-san năm nhất, người mà tôi đã quen mặt với tư cách hậu bối, và giờ là hội trưởng mới.
Đằng nào thì những người tìm đến CLB Game Online cũng chỉ có hạn, nên tôi cũng đoán chắc là vậy.
「Hội trưởng Takashi à, có chuyện gì sao?」
「Dạ vâng, em có một câu hỏi muốn nhờ tiền bối Goshōin giải đáp ạ…」
「Câu hỏi sao! Cứ việc hỏi đi, đừng ngại gì cả!」
Có vẻ Master rất vui khi được nhờ vả, liền nhiệt tình mời mọc, dẫn cô bé vào phòng.
「Yohoo!」
「Yaho~」
Khi Mikan khẽ gọi, Takashi-san cũng nhỏ nhẹ vẫy tay đáp lại.
À, hóa ra là bạn cùng lớp thì họ sẽ như thế này à.
「Vậy Hội trưởng Takashi, câu hỏi của em là gì? Vào thời điểm này thì chắc là về Lễ hội văn hóa rồi. Nếu là về việc đàm phán với Ban tổ chức hay cách thức hoạt động của hội học sinh trong các sự kiện thì ta có thể trả lời hết! Dù gì thì ta cũng đã làm Hội trưởng hai năm mà!」
Master hồ hởi cúi người về phía trước, kiểu như “Nào hỏi đi, hỏi đi!” nhưng…
「À… chuyện đó thì em sẽ trao đổi với phó hội trưởng và cùng Hội học sinh hiện tại cố gắng ạ.」
「Vậy sao.」
Bị đáp lại một cách dứt khoát, Master buồn thiu, khí thế tụt hẳn.
À thì, vì em ấy là một người như vậy nên mới được tin tưởng mà.
Phó hội trưởng hiện tại cũng là phó hội trưởng năm ngoái, nên chắc chắn có thể trao đổi được.
「Nhưng điều em muốn hỏi quả thực cũng là chuyện về Lễ hội văn hóa…」
「Hừm, là chuyện gì?」
「Chuyện… cuộc thi Hoa khôi ạ.」
「À, chuyện Hoa khôi…」
Nghe vậy, Master cũng nhíu mày vẻ khó xử.
Bởi vì tôi chỉ quen với hình ảnh cô ấy tự tin hoàn thành công việc của một Hội trưởng, nên cảnh này thật bất ngờ. Hóa ra cũng có lúc cô ấy lộ vẻ mặt như thế này.
「Ừm, cuộc thi Hoa khôi có vấn đề gì sao?」
「Hay nói đúng hơn là… trường mình có tổ chức Hoa khôi sao?」
「Em chưa từng nghe qua bao giờ.」
Ako và Segawa đều tỏ vẻ khó hiểu.
Nói mới để ý, năm ngoái tôi cũng không thấy có sự kiện nào giống cuộc thi Hoa khôi cả.
「À, vấn đề chính là ở đó.」
Master quay sang nhìn chúng tôi, nói.
「Lịch trình cơ bản của Lễ hội văn hóa, được truyền từ đời Hội học sinh này sang đời Hội học sinh khác, trong đó cuộc thi Hoa khôi được đưa vào một cách rõ ràng như một sự kiện do Hội học sinh quản lý. Tuy nhiên, những năm gần đây chưa từng được tổ chức lần nào.」
Lần này, cô ấy nhìn về phía Hội trưởng Takashi,
「Chắc Hội trưởng Takashi muốn hỏi về điều này phải không.」
「Vâng. Em nghe nói năm ngoái và năm kia, khi tiền bối Goshōin còn làm Hội trưởng, cuộc thi cũng không được tổ chức, nên em nghĩ đây có phải là một hoạt động đã bị hình thức hóa và không còn nữa không ạ…」
「Thực chất mà nói thì đúng là nó đã bị hình thức hóa, nhưng… vẫn có lên kế hoạch đấy.」
Master nhíu mày, nhìn vào khoảng không vô định, như đang hồi tưởng chuyện xưa.
「Cả năm ngoái và năm kia, đều có thông báo về việc dự kiến tổ chức Hoa khôi và tuyển thí sinh. Nhưng tuyệt nhiên không có ai tham gia cả…」
À, ra là vậy nên mới không tổ chức Hoa khôi.
「Thì phải rồi còn gì~」
「Ai mà tham gia Hoa khôi cơ chứ, nghĩ một cách bình thường mà xem.」
「Đúng vậy. Để đường hoàng đứng ra nhận mình là Hoa khôi trường Maegasaki thì chắc phải tự tin đến mức nào chứ.」
Master nhìn chúng tôi đang nói chuyện, với ánh mắt trống rỗng.
「Hai năm liên tiếp, người duy nhất đăng ký tham gia chỉ có tôi.」
Master đã đăng ký tham gia á!?
「Cả ba người, xin lỗi tiền bối Kyō đi!」
「Em xin lỗi!」
「Dám tham gia đã là quá đỉnh rồi ạ!」
「Vì Master có tự tin mới làm được vậy mà!」
「Thậm chí tôi còn nghĩ hay là cứ tự nhận mình là người chiến thắng luôn…」
Đâu cần phải tự nhận, tôi nghĩ cũng chẳng ai trách đâu.
Nghe chúng tôi nói chuyện, Takashi-san có vẻ cũng đã hiểu ra,
「Em đã hiểu rõ rồi ạ. Tuy có dự kiến nhưng vì ít thí sinh tham gia nên không thể tổ chức được đúng không ạ.」
「Đúng là như vậy. Cuối cùng thì sẽ lấp vào bằng một sự kiện khác, hoặc coi đó là thời gian dự phòng.」
「Lịch trình sân khấu do Ban tổ chức lập ra hoàn toàn không có thời gian trống, nên em thấy hơi lạ… Hóa ra là như vậy ạ.」
「Đáng tiếc thay, đây là một sự kiện mà ngay từ đầu đã không được kỳ vọng sẽ tổ chức.」
「Nếu mà có thì cũng muốn đi xem đấy chứ.」
「Ai cũng sẽ nói như vậy nhỉ.」
「Chuẩn luôn.」
Vậy thì, kết quả là nó sẽ không được tổ chức.
「Tôi cũng muốn tổ chức lắm chứ, nhưng không có thí sinh thì làm sao đây.」
Master khẽ cụp mắt xuống đầy buồn bã, nói.
「Nếu là một Hội trưởng có sức hút hơn, có lẽ mọi người đã nô nức tham gia rồi… nhưng tôi thì không có được sức ảnh hưởng cá nhân như vậy…」
「Không phải vậy đâu ạ! Em đã nhìn tiền bối Goshōin mà muốn trở thành Hội trưởng hội học sinh đó ạ!」
「Nghe em nói vậy, tôi cũng thấy an ủi phần nào.」
Một bầu không khí trầm lắng lan tỏa giữa Master và Takashi-san.
Có lẽ, chuyện Hoa khôi là một trong số ít những điều còn vướng bận trong lòng Master.
「Đấy là chuyện là như vậy. Về cuộc thi Hoa khôi, muốn tiếp tục tiến hành như mọi năm rồi hủy bỏ cũng được, mà muốn hướng tới việc tổ chức cũng được. Em cứ làm theo ý mình đi.」
「──Vâng!」
Được Master "chống lưng", đôi mắt Takashi-san sáng rỡ.
「Việc tiền bối Goshōin chưa làm được, Hội học sinh hiện tại sẽ hoàn thành cho bằng được cuộc thi Hoa khôi ạ!」
「…Ừm, ừm, cố gắng lên nhé.」
「Vâng! Xin hãy dõi theo em!」
Bóng lưng nhỏ bé đang rạng rỡ bước đi ấy, bỗng trở nên thật lớn lao.
Đúng là xứng danh người đã đánh bại Akiyama-san để vươn lên, cô bé ấy đáng tin cậy hơn tôi nhiều.
「Sao mà, nghe Master thất bại cái lại thấy em ấy hăng hái hẳn lên nhỉ.」
「Chắc là muốn được tiền bối Kyō khen đấy mà?」
「Tại thích tiền bối lắm đó.」
「Kiểu như vẫy đuôi vù vù ấy nhỉ.」
「Là một cô bé giống cún con ấy nhỉ.」
Đúng là có lẽ giống cún con thật. Nghiêm túc, trung thành, và muốn được khen ngợi.
Mà như thế thì, Ako, người giống mèo, sẽ không hợp rồi.
Nếu là Ako thì sẽ đáp ngay: "Vậy thì hủy thôi," và dứt khoát làm vậy.
「Đúng vậy. Nếu có thể tạo ra kết quả mà tôi chưa từng đạt được, và cuộc thi Hoa khôi năm nay được tổ chức một cách đàng hoàng, thì Hội học sinh trong tương lai sẽ chẳng có gì phải lo lắng nữa.」
「Chưa từng đạt được… Master nói thế mà năm ngoái Lễ hội văn hóa còn chẳng thèm hỏi ý kiến bọn em là sao!」
「Đúng vậy đó!」
Tôi chưa từng thấy cô ấy nhờ vả hay kêu gọi ai tham gia cả.
「Thế mà nói sức hút cá nhân không có thì cũng hơi quá đáng nhỉ~」
「Ừ ừ. Nếu nói ra thì chắc mọi người đều đã tham gia Hoa khôi rồi nhỉ?」
Nghe Akiyama-san nói vậy, Segawa và Ako đồng thanh đáp,
「Em không tham gia đâu.」
「Em cũng không tham gia đâu ạ.」
「À, ơ?」
「Tôi cũng đoán vậy nên mới không nói đó.」
À thì đúng là thế thật.
Có vẻ đã đoán trước được, Master chỉ cười khổ.
「Chúng ta đâu phải kiểu người hướng đến những nơi hào nhoáng trong đời thực.」
「Đúng vậy đó! Hoa khôi gì đó, chẳng phải là cái sân khấu địa ngục nơi mấy đứa sống viên mãn lung linh càng đấu đá nhau để tìm ra đứa sống viên mãn nhất hay sao! Tuyệt đối không hợp với em đâu!」
「Cái định nghĩa Hoa khôi trong đầu cậu là gì vậy. Có phải kiểu cổ độc hay gì không?」
「Em nghĩ cũng không sai là mấy đâu.」
「…Làm sao đây, không phản bác được Ako…」
「Hai vợ chồng này, định kiến nặng nề quá đi mất.」
Tại vì nó mang lại hình ảnh như thế mà.
「Ako-chan, trong game thì sành điệu lắm mà~」
「Nếu là Ako trong game thì em có thể cố gắng một chút đấy ạ.」
Ako ưỡn ngực “hừm” một tiếng.
Vẫn như mọi khi, Ako vẫn tự tin hơn ở bản thể trong game so với ngoài đời thực.
「Giá mà Ako-chan trong game có thể bước ra ngoài này thì tốt biết mấy.」
「Là cùng một người mà ạ!」
Ako ngơ ngác, còn Hội trưởng lại hớn hở:
「A-chan trong game… Ra rồi! Tôi vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời!」
Ông ấy nói với cái vẻ như thể có một bóng đèn vừa lóe sáng trên đầu vậy.
「Đưa A-chan trong game ra đây là một ý tưởng hay. Vậy thì chúng ta hãy mang cô bé ra ngoài đời đi thôi!」
Hội trưởng nhếch mép cười, tuyên bố:
「Chúng ta sẽ tạo ra những bộ trang phục trong game ở thế giới thực!」
Nghe cứ như thể ông ấy vừa thốt ra một ý tưởng thần sầu lắm vậy.
Mà, tạo trang phục ở đời thực?
「Trang phục trong game là cái này sao ạ?」
Ako chỉ vào nhân vật của mình đang ngồi trên màn hình.
「Phải! Chúng ta sẽ tạo ra những bộ trang phục trong game ở ngoài đời thật rồi trưng bày ở đây!」
「Trông vui quá…!」
À, xem ra Ako đã hiểu ra rồi. Cô bé có vẻ hơi háo hức.
Đúng vậy, đây có lẽ là một kế hoạch dành riêng cho Ako.
「Tạo và giới thiệu những bộ trang phục mà mọi người đang dùng trong game ở ngoài đời thật. Đối với buổi triển lãm ở lễ hội văn hóa của chúng ta, các cậu không thấy nó khá thú vị sao?」
「Ý anh là thế này à?」
Akiyama viết lên bảng trắng dòng chữ "Triển lãm trang phục game".
「Đúng vậy đúng vậy. Nếu có thể kết hợp với việc cho khách thử đồ thì càng tốt.」
Triển lãm và thử đồ… Nghe thì đúng là thú vị thật nhưng…
「Thế thì nó chẳng khác gì triển lãm trang phục cosplay thôi à…?」
「Nếu có thêm ảnh chụp màn hình (SS) trong game thì ý tưởng này sẽ dễ truyền đạt hơn đấy?」
「Phải chụp SS kiểu như 'đây là bộ đồ nhân vật mặc vào lúc này' sao…?」
Với phong cách của CLB Game Online thì trông nó cũng khá thú vị đấy chứ.
「Nhưng Hội trưởng ơi, trang phục thì lấy đâu ra ạ? Em thấy mình chẳng làm được đâu.」
「Sao thế Shuvain, cậu từng ở CLB Thủ công mà.」
「Anh nghĩ em tham gia được mấy ngày hả trời!」
「Ha ha ha, đùa thôi đùa thôi.」
Thấy Segawa mặt mày khó chịu, Hội trưởng vui vẻ cười nói:
「Đừng lo, chỉ cần có ảnh tham khảo, sẽ có cửa hàng nhận may hộ trang phục.」
「Ế, vậy là tiền bối định thuê ngoài hết sao?」
「Thuê ngoài hết thì còn gì vui nữa. Đương nhiên, cái gì tự làm được thì sẽ tự làm. Chúng ta chỉ nhờ họ may phần lớn trang phục, còn những chi tiết nhỏ như gậy phép của Ako hay roi của Sette thì tự tay làm lấy!」
À ừm, ra là vậy.
Không biết tôi có giúp ích được gì không, nhưng trông vui đó, mà mọi người cũng khá hứng thú, tôi thấy vậy là được.
「Chỉ hơi lo một chút là, liệu có kịp không nhỉ?」
「Em xem trang web rồi… trang phục nếu làm nhanh thì mất khoảng hai tuần là xong.」
「Đủ thời gian mà…」
「Hai tuần để làm các phụ kiện, và một tuần còn lại để chỉnh sửa trang phục. Lịch trình này khá gắt gao nhưng chắc chắn không phải là không thể!」
「Chúng em sẽ cố gắng hết sức!」
Ako tràn đầy nhiệt huyết, nói với vẻ rất hào hứng.
「Ako lại hăng quá rồi.」
「Mà cũng lạ thật đấy, A-chan chưa từng có trang phục trong game ở ngoài đời thật.」
「Em đã muốn có từ lâu rồi!」
Vì Ako vui vẻ nên tôi cũng chẳng có lý do gì để phản đối cả.
Nhưng tôi hơi thắc mắc một chút:
「Bộ giáp của tôi, làm được không nhỉ?」
「Bộ của Shuvain-sama của em cũng có giáp một phần đó.」
「Giáp thì sẽ tốn kha khá thời gian đó… có lẽ sẽ khó khăn đây…」
「Em biết ngay mà!」
「Đành chịu thôi.」
Thôi kệ, dù có làm được thì cũng chẳng dùng làm gì.
「Trang bị của tôi, nếu chỉ cần cái roi thôi thì tôi nghĩ có thể tự làm được bằng cách chỉnh sửa quần áo có sẵn ở nhà.」
「Chị Sette lúc nào cũng mặc đồ bình thường trông thật sành điệu nhỉ.」
Bộ đó thì đúng là có thể tự xoay sở được.
「Bộ đồ của Hội trưởng, có thử ở ngoài đời thật được không ạ?」
「Phải giảm độ hở xuống mới được…」
「Phần trên hầu như là khỏa thân mà…」
Nếu Hội trưởng cứ thế mà mặc thì chắc chắn sẽ thành chuyện lớn đấy.
「Thế còn trang bị của Mikan thì sao?」
「Cấp độ vẫn tăng vù vù nên đồ đạc cũng thay đổi nhanh lắm, chưa đến mức có món đồ nào để mà gắn bó đâu.」
「Nếu đã làm thì em muốn làm bộ đồ cuối cùng cơ.」
「Muốn quyết định trang bị cuối cùng ư, còn sớm một năm đấy.」
Thế nhưng, một năm sau, trang bị trong game đã tăng lên rất nhiều, và trang bị cuối cùng lại thay đổi.
「Vậy thì trưng bày những bộ nào ạ?」
「Bộ của A-chan, tiền bối Kyou, của tôi và…」
Akiyama viết tên lên bảng trắng.
「Mình làm bộ của Neko Hime nữa không ạ?」
「Bộ đó đáng yêu mà! Vậy thì làm cả của cô Saitō-sensei nữa…」
「Bốn bộ trưng bày là đủ rồi.」
Phòng câu lạc bộ cũng không quá rộng, nếu trưng bày bốn bộ trang phục và cả ảnh SS nữa thì đã quá đủ rồi.
「Sẽ tốn thời gian lắm, có lẽ phải xin nghỉ buổi học trên lớp.」
「Đúng vậy, phải xin phép trước mới được…」
「Vậy thì không chần chừ gì nữa, chúng ta hãy đặt hàng báo giá. Quỹ câu lạc bộ chính thức thì hầu như chưa dùng đến, chắc chắn sẽ không bị thiếu hụt đâu.」
「Chúng ta hãy chụp ảnh cùng nhau nhé!」
「Đúng là câu lạc bộ toàn mấy đứa otaku… Em không muốn dính dáng vào đâu…」
Thực ra thì đúng là câu lạc bộ otaku mà.
「Vậy thì, chuyện là thế đó!」
「Kế hoạch lễ hội văn hóa cứ thế mà tiến hành thôi!」
Kế hoạch của Câu lạc bộ Game Online hiện đại đã được chốt, đó là sản xuất, trưng bày và triển lãm thử trang phục trong game.
Tôi nghĩ đây là một kế hoạch hay, dễ nhìn, và cũng rất vui cho chúng tôi.
Chỉ là, vì là ý tưởng của Hội trưởng nên tôi hơi lo không biết quỹ câu lạc bộ có đủ không.
「Thế là kế hoạch đã hoàn hảo!」
Cô ấy siết chặt nắm tay, mỉm cười nhìn chúng tôi.
「Khi nào hoàn thành, tất cả chúng ta sẽ mặc trang phục trong game!」
「Tuyệt đối, không! Tuyệt đối không cosplay đâu nhé!」
「Tại sao chứ!?」
So với năm ngoái tràn ngập những trận chiến, lễ hội văn hóa năm nay có vẻ sẽ là một buổi trình diễn khá hòa bình.
†††††††††
「Giá mà bộ giáp của Rushian cũng làm được nhỉ…」
Ako khẽ bĩu môi, có chút tiếc nuối.
「Tôi chỉ cần được nhìn thấy trang phục của Ako là đủ rồi.」
「Có thể là sẽ không hợp như tôi trong game đâu ạ?」
「Tuyệt đối không có chuyện đó đâu.」
Nếu vậy thì có lẽ là do bộ trang phục không đẹp.
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi trên con đường về nhà quen thuộc.
Khoảng cách giữa tôi và Ako khi đi bộ đã gần hơn rất nhiều, chứng tỏ căn bệnh quá mức ngại ngùng của cô bé đã tiến triển rất tốt.
「Nhưng mà, tôi trong game là từ ba năm trước… Á!」
「Chậc!」
Đột nhiên, tay tôi và tay Ako, đang đi sát cạnh nhau, chạm nhẹ vào nhau.
Tôi chợt nghĩ, hay là cứ thế mà nắm tay luôn nhỉ.
「…………」
Ako đỏ mặt, rồi khẽ rụt rè giãn khoảng cách ra.
「…Vẫn còn thời gian hồi chiêu à?」
「Còn một ngày nữa ạ…」
「Hiểu rồi.」
Ako bây giờ có vẻ như chỉ số hạnh phúc sẽ vượt quá giới hạn và "bùng nổ" nếu tiếp xúc da thịt liên tục, nên cần có một "thời gian làm mát".
Cứ như một kỹ năng có thời gian hồi chiêu dài vậy. Sao lại thành ra thế này chứ?
「À, đúng rồi! Trước khi đặt may trang phục, em muốn sửa lại vài chi tiết nhỏ trên bộ đồ ạ!」
Ako nói, rồi nhìn xuống ngực mình.
Cô bé nghịch nghịch bộ đồng phục học sinh thật của mình, cứ như đang thay thế cho bộ đồ trong game vậy.
「Bộ trang bị bây giờ đã đủ đáng yêu rồi, sao lại muốn thay đổi nhiều thế?」
「Em muốn dịch chuyển vị trí cái nơ khoảng hai chấm (pixel) ạ.」
「Dịch theo chấm thì làm sao mà thay đổi được chứ! Ai mà biết được!」
「Nhưng mà!」
Đúng là họ sẽ làm theo ảnh SS, nhưng một chấm thì là bao nhiêu milimet chứ!
「Nếu thấy bận tâm thì cứ để ngoài đời thật rồi chỉnh sửa sau vậy.」
「Ưm… Vậy thì em sẽ tự làm cái nơ trước ạ.」
「Mấy đứa biết may vá có lợi thật đấy.」
Ít nhất thì cũng có thể tự làm mấy thứ đồ nhỏ, thấy an tâm hẳn.
「Mặc dù không phải là em có thể làm được đâu…」
「Không làm được mà không phải là không thể làm được thì cũng giỏi rồi.」
Tự tay làm được đồ thì giỏi thật đấy.
Như tôi đây, dù có đủ nguyên liệu và hướng dẫn sử dụng thì chắc chắn cũng không làm được.
「Vấn đề là cái gậy phép đó, nếu làm được cái nào trông giống giống thì tốt…」
「À, cái đó thì không sao đâu ạ.」
「Sao em tự tin dữ vậy?」
「Tại em có sẵn ở nhà.」
「Có sẵn á!?」
Có sẵn ư!? Gậy ư!? Sao lại có chứ!?
「Lúc định tấn công Neko Hime-san, em đã tính dùng cây gậy của mình để tấn công nên đã làm ra nó… nhưng rồi lại không dùng đến…」
「Hồi đó em dùng con dao giấy sắc bén mà. Sao lại không dùng gậy?」
Trông cây gậy thì đâu có nguy hiểm bằng con dao đó.
「Tại cây gậy của em hỏa lực thấp mà, đúng không ạ?」
「Đừng có mong hỏa lực ở ngoài đời thực chứ!」
Ma lực có tăng cũng chẳng thay đổi được gì!
「Chức năng bắn ra ngôi sao lấp lánh thì hiện giờ vẫn chưa được cài đặt ạ!」
「Anh nghĩ là mãi mãi sẽ không được cài đặt đâu…」
Nhưng mà, dù sao thì Ako cũng có gậy của mình rồi.
「Vậy thì có vẻ mọi chuyện ổn thỏa thật đấy.」
「Nhưng mà, vì không có nhiều thời gian nên em hơi lo khoản đó.」
Cô bé lo lắng thật sự, nắm chặt lấy tay mình,
「Em sợ nhất là bị giục 'nhanh lên, nhanh lên' đó ạ…」
「Đúng là Ako mà.」
Ako ghét nhất mấy vụ như phải trị liệu nhanh nhất mà không được mắc lỗi nào.
Việc Rushian của anh tăng cường phòng ngự tối đa cũng là để tạo khoảng trống cho việc đó.
「Nhưng anh thì còn tệ hơn nữa. Anh chẳng giúp được gì cả, giờ đã thấy lo rồi đây.」
May vá thì anh chịu rồi.
Suy nghĩ rằng nên dành thời gian đó đi làm thêm rồi nhờ người khác làm hộ── có lẽ là suy nghĩ của một cái đầu game thủ theo chủ nghĩa hiệu quả.
「Những lúc thế này lại ước gì có thêm thành viên câu lạc bộ…」
「Đừng tăng thêm mà!」
「Chỗ đó vẫn như cũ nhỉ.」
Dù thành viên câu lạc bộ đang dần tăng lên, nhưng với Ako thì có vẻ không cần thêm nữa.
「Vậy mà em thân thiết với Mikan đến vậy cơ mà.」
「Em nghĩ Mikan-chan là do tính cách của bạn ấy nữa.」
「Phải rồi.」
Cái tính không câu nệ giống hệt bạn bè trong game, nên mình cũng thấy thoải mái hơn.
「Nhưng mà Ako này, em cũng khá thân với mấy bạn trong lớp mà, đúng không?」
「Trên bề mặt thì, em nghĩ là thân hơn hồi xưa rồi…」
「Cách nói chuyện nghe có vẻ ẩn ý ghê!」
「Tại vì─!」
Dù em cũng thường trò chuyện bình thường với họ mà!
Thế nhưng Ako vẫn trưng ra vẻ mặt thực sự bối rối, nói:
「Đâu có cùng chơi game đâu ạ! Em cũng không đi chơi bình thường đâu! Nên là không thể thân hơn mức cần thiết được ạ!」
「Thế là vừa phải rồi mà!」 Cô bé mạnh mẽ nói.
Dù vậy thì em vẫn nghĩ bạn bè là bạn bè thôi mà. Nói kiểu đó mà không được thì đến cả anh cũng chẳng còn bạn bè nữa.
「Ừm, vậy chi bằng em thử rủ họ chơi game online xem? Biết đâu lại nghiện thì sao.」
「K-không được đâu, chơi game với các bạn trong lớp thì…!」
「Em không muốn chơi cùng họ à?」
「Tại vì, rủ người thật đi chơi game online thì đâu có mấy ai làm thế đâu ạ?」
「À cái đó thì đúng là… không hẳn là không có nhưng mà…」
Thực tế thì có đấy. Những nhóm người thật tập hợp lại chơi game online.
Những người đó thường gắn bó với bạn bè ngoài đời thực và ít khi lộ diện ra ngoài, nên mình ít có cơ hội gặp thôi.
「Mà nói thật, nhìn vào thì chúng ta cũng chẳng khác gì một nhóm bạn bè ngoài đời thật cả.」
「Kết quả là thành ra như vậy mà!」
Cứ thế này thì tìm thành viên guild mới hoặc là phải tìm ngoài đời thực thôi.
「Ừm, anh nghĩ chắc chắn có cô nàng nào đó là otaku ngầm, đang cố gắng tỏ ra bình thường ở đâu đó thôi.」
「Ơ, người như thế thì có trong lớp mình mà.」
「Ồ, ai đó là otaku giấu mặt à?」
「Là Shuu-chan đó ạ.」
「…………À, có thật.」
Có thật. Cô ấy đúng là người như vậy.
「Không biết cô ấy có ổn không nhỉ, vừa là game thủ cuồng game, vừa là hủ nữ, vừa là "nenabe" (người chơi nữ giả nam trong game), giờ lại còn thêm vụ làm trang phục cosplay nữa.」
「Nếu bị lộ thì là án tử hình đó ạ!」
Sao Ako lại trông vui vẻ thế kia.
Có phải em đang cố kéo Segawa vào cùng vị trí với mình không?
「…Anh hỏi thật một câu nhé.」
Anh hỏi Ako, người hiểu rõ chuyện các cô gái trong lớp hơn anh nhiều.
「Việc Segawa là otaku giấu mặt ấy, chưa bị lộ sao?」
「Kh-khá là khó nói ạ. Dù biết là cô ấy không ghét đến mức đó, nhưng…」
「Vẫn chưa bị lộ hoàn toàn à?」
「Người mà chơi game chỉ vì xã giao thì đâu thể gọi là otaku được ạ.」
「À hiểu rồi…」
Nghĩa là, tình trạng hiện giờ của Segawa là…
「Đang giữ mình ở ranh giới mong manh nhỉ…」
「Đúng là bên bờ vực thẳm ạ.」
Cô ấy cũng có vẻ đang bị dồn vào đường cùng.
「Thôi kệ, không có chuyện gì bất thường thì chắc không lộ đâu. Hầu hết mọi chuyện, người ta cũng chỉ nghĩ là Ako và Akiyama đã 'nhuộm' cô ấy thôi.」
「Vâng vâng, lỗi của em lỗi của em.」
「Cứ cho là em có ích đi mà.」
Vừa xoa đầu Ako – người đang bị đối xử như nguồn gốc của mọi tội lỗi – vừa thong thả bước trên con đường đến trường.
Lúc đó, anh không thể ngờ tới.
Có ngày Segawa sẽ bị đẩy đến mức suýt rơi xuống vực, chỉ còn mỗi tay bám được vào.
Đó là chuyện của ngày hôm sau.
Như đã bàn bạc trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm qua, chúng tôi quyết định sẽ tổ chức một buổi trưng bày cần chút chuẩn bị.
Lễ hội trường Saki không chỉ có các câu lạc bộ mà còn có cả các lớp tham gia tiết mục, nên những người thuộc câu lạc bộ văn hóa phải cân nhắc xem nên ưu tiên bên nào.
Nói cách khác, những người bận rộn với câu lạc bộ như chúng tôi thì đành phải hơi lơ là phía lớp một chút.
「──Cho nên, xin lỗi nhé! Tớ sẽ hơi bận một chút!」
Akiyama chắp tay 'bộp' một tiếng, mấy cô bạn cùng lớp cười đáp:
「Câu lạc bộ mà, đành chịu thôi.」
「Đúng đó đúng đó, tớ cũng đang bị chậm tiến độ làm đồ của câu lạc bộ mỹ thuật nè~」
「Câu lạc bộ tennis thì chỉ có quầy bán hàng thôi, mà hầu hết là học sinh năm nhất làm nên, phần của Nanako cứ để bọn tớ lo liệu.」
「Phông nền thì cũng không nhiều lắm đâu, đúng không?」
Lớp chúng tôi quyết định sẽ diễn kịch trên sân khấu.
Một lựa chọn khá an toàn, là dàn dựng lại câu chuyện Lọ Lem theo phong cách hiện đại. Ngoài việc luyện tập vai diễn được giao, còn phải làm phông nền, nên công việc khá nhiều đấy.
Đặc biệt là Akiyama, cô ấy rất vất vả,
「Làm diễn viên chính mà lại bỏ dở thế này tớ thực sự xin lỗi…」
「Không sao không sao mà!」
「Ngoài Nana-chan ra thì đâu có ai làm Lọ Lem được nữa chứ!」
Cô ấy là diễn viên chính đấy.
Không biết là do sự cân bằng quyền lực giữa các cô gái, hay chỉ đơn giản là vẻ ngoài rực rỡ của cô ấy, nhưng tất cả đều nhất trí chọn cô ấy làm Lọ Lem.
Một cô gái xinh đẹp, tích cực, không mất đi hy vọng dù gặp khó khăn, đúng như hình ảnh ấy.
Và người đóng vai đối thủ là,
「Hơn nữa, đến cả nhân vật nữ chính là tớ cũng phải giúp mấy người này nữa chứ…」
Cô gái chắp tay có vẻ ngượng ngùng đó chính là Segawa Akane.
Vì không có nam sinh nào xung phong đóng cặp với Akiyama, nên cả vai chính và nữ chính đều do nữ đóng. Chẳng những không ai phàn nàn mà còn rất hoan nghênh.
Đơn giản là hai người tỏa sáng trên sân khấu nhất đã trở thành vai chính và nữ chính, nhưng kết quả là cả hai đều phải dành thời gian cho câu lạc bộ.
「Bọn tớ sẽ cố gắng hết sức để đến tập luyện!」
「Ừm, tớ sẽ sắp xếp thời gian để đi cùng Akane.」
「Không sao đâu mà, nếu cả vai chính và nữ chính đều không có mặt thì ngược lại, những người xung quanh có thể tập luyện được mà?」
「Đó là câu lạc bộ chơi game phải không? Vậy Ako-chan cũng bận rộn à~?」
「Em cũng sẽ cố gắng hết sức bên đó ạ.」
「…Mà Ako-chan thì, ừm, là vai phụ nên không sao đâu nhưng mà…」
「Đúng là siêu phụ luôn mà…」
Ako, người đóng vai phụ cực kỳ, dường như chẳng được ai lo lắng gì cả.
Tất nhiên, tôi cũng là vai phụ thôi!
Nhưng cô gái đảm nhiệm vai trò đạo diễn của vở kịch thì,
「Không đâu mà! Cảnh phô mai của Tamaki-san với chuột của Nishimura-kun là phần quan trọng ở đầu vở đó nha! Phải dốc hết sức mà diễn cho tốt vào!」
「Hình như là rất quan trọng đó, Rushian.」
「Đừng có tự dưng kéo tôi vào chứ!」
Uầy, hết hồn!
Tôi chỉ ngồi ngây ngốc gần đó thôi, chứ có tham gia vào cuộc nói chuyện này đâu!
Tự dưng bị kéo vào là tôi thành một thành viên trong nhóm luôn đó!
「Cặp đôi chuột với phô mai cố lên nha~」
「Chít chít!」
「Ơ, sẽ 'chụt chụt' trên sân khấu luôn à?」
「Không có đâu!」
Mà nói thật, đám con gái vừa nãy tự dưng chuyển chủ đề sang một thằng con trai chẳng liên quan, vậy mà ai nấy đều thản nhiên bỏ qua hết, đúng là có hơi bất bình thường đó nha!
「Dù có tham gia tổng duyệt thì thời gian tập cá nhân cũng không nhiều. Thế nên phần đó hãy tự tập riêng, còn phần chạy thử thì cố gắng tham gia đầy đủ nhất có thể nhé...」
「Xin lỗi nha, đã giúp sắp xếp lịch trình rồi mà.」
「Không sao đâu, không sao đâu. Mấy cái vở diễn nghiệp dư thế này làm gì có chuyện diễn ra đúng theo kế hoạch được.」
Cô bạn thành viên câu lạc bộ kịch với dáng vẻ của một đàn chị đã nói với nụ cười đầy đáng tin cậy.
Thôi rồi, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi. Nhờ cậu hết đó.
「Nhưng mà, tôi chỉ giúp mấy đứa này quản lý câu lạc bộ thôi, nên đại khái là sẽ thường xuyên qua đây thôi...」
Segawa vừa nói vừa khẽ liếc mắt sang chỗ khác.
Cô nàng vẫn đang kiên trì giả vờ làm "otaku chìm", còn bọn tôi thì cô ấy cứ khăng khăng là chỉ giúp đỡ cho có lệ thôi.
Bình thường thì có lẽ mọi chuyện sẽ trôi qua một cách tự nhiên như thế── nhưng lần này thì không.
「Không sao đâu! Akane cứ hết mình vì câu lạc bộ là được rồi!」
Vị đạo diễn đầy nhiệt huyết đã mạnh mẽ nói.
「Nếu có điều gì muốn làm ở câu lạc bộ thì cứ làm hết sức đi! Không cần phải từ bỏ vì tụi tớ đâu!」
「Nhưng mà tớ đâu có phải thành viên chính thức đâu...」
Khi Segawa bối rối nói, một cô gái khác đã lên tiếng:
「Ơ? Nhưng Akane vẫn chơi game với Nana-chan và mấy bạn kia mà?」
「────」
Vẻ mặt Segawa cứng đờ.
「A, tớ, tớ không có đâu! Tớ chỉ thỉnh thoảng ghé qua chơi thôi!」
「Thiệt đó, lần này cậu không cần phải bận tâm đâu! Chuyện bên lớp thì không sao hết!」
Đồng thanh với cô bạn đạo diễn, những người khác cũng nói:
「Đúng vậy đó, Akane! Cậu lo lắng quá rồi!」
「Lớp Năm bọn mình đã quyết định sẽ cùng nhau tận hưởng mọi thứ mà phải không?」
「Phần của Akane bọn tớ sẽ cùng làm hết luôn đó~」
「N-Này, ơ, khoan đã!?」
Những lời lẽ ấm áp như "Đi mà vào CLB Game Online đi!" đang đâm thẳng vào tim Segawa, người đang cố giữ thân phận "otaku chìm"!
Hơn nữa, không biết có phải vì Segawa được mọi người yêu quý hay không, mà những lời này không mang tính châm chọc kiểu "Đằng nào mày chả chơi game online lol" mà lại truyền tải một cảm xúc dịu dàng kiểu "Lễ hội văn hóa thì cứ thoải mái mà tận hưởng đi!", khiến cô nàng không tài nào từ chối được!
(Thật là quá đáng...)
(Được yêu mến quá hóa ra lại thành địa ngục...)
Tôi và Ako nhìn nhau, rồi cùng ngầm gật đầu ra hiệu "Cố lên, Segawa".
Nếu bị trách mắng thì còn có thể đỡ lời, chứ được yêu quý thế này thì chẳng biết phải làm sao cả.
「K-K-Không phải mà!」
Segawa vừa bối rối trước thiện ý của mọi người, vừa nhìn khắp lượt rồi cố gắng nói:
「Tớ thật sự không hề có hứng thú với mấy cái đó đâu! Tớ chỉ đi theo để canh chừng Nana-ko và Ako đừng làm mấy chuyện vớ vẩn thôi!」
Cứ như thể đang làm nhiệm vụ giám sát, Segawa vỗ nhẹ đầu Ako.
「…………」
Ako với vẻ mặt khó tả, mặc kệ cho Segawa làm gì thì làm.
Giỏi chịu đựng thật đó, giỏi lắm.
「...Thật vậy sao?」
「Thật mà! ...Mà, cũng không phải là hoàn toàn không liên quan, nên tớ sẽ giúp một tay các công việc của CLB...」
Dù sao thì công việc của câu lạc bộ vẫn còn đó, Segawa lắp bắp nói.
Cuộc trò chuyện im lặng trong giây lát, ngay sau đó.
Bỗng một cô gái ngước nhìn Segawa và hỏi:
「Online game mà Nana-chan với Ako-chan đang chơi đó, Akane không chơi cùng sao~?」
「Tớ chỉ xem thôi.」
「...Vậy thì, Akane~」
Cô bé nói, má hơi ửng hồng.
「Cùng thử chơi cái đó xem sao nha~?」
「...Hả?」
「A, tớ cũng hứng thú!」
「Ế!?」
Cùng chơi, cùng chơi! Hai cô gái nắm tay nhau.
Ôi, chuyện gì thế này.
Bàn tay ma quỷ từ thế giới thực đang dần tiến đến thế giới game, nơi vốn là vùng an toàn của Segawa.
「Đến CLB Game thì có được chơi không ạ?」
「Ơ, sao nhỉ... Phải hỏi Chủ nhiệm CLB đã...」
「...Hỏi thử, nhé?」
Akiyama-san e dè nói.
K-Không sao chứ? Master, người luôn mong muốn game online phát triển và mở rộng, chắc sẽ không từ chối người muốn trải nghiệm game online đâu nhỉ.
「Vậy thì... để tớ hỏi thử nhé, đợi chút...」
Có lẽ Segawa cũng đã đoán trước được, với vẻ mặt tái mét, cô ấy chạm vào điện thoại.
Và một tin nhắn hiện lên trong nhóm chat CLB Game Online.
[Akane]
Master ơi, có người muốn trải nghiệm game online ở phòng CLB ạ
[Aprikotto]
Dẫn đến càng sớm càng tốt
Người này rảnh rỗi đến mức nào thế không biết, trả lời cái rụp luôn.
Dù sao thì, kết quả đã có rồi.
「...Cậu ấy rất hăng hái, bảo là dẫn đến ngay lập tức luôn...」
「Thật hả? Hoan hô! Tớ thì hôm nay cũng được.」
「Sớm hơn thì tốt hơn, hay là hôm nay luôn nha~? Akane có tiện không~?」
「...Ừm, không sao đâu...」
「Không thể nào...」
「C-Cứ tận hưởng nhé?」
Segawa và Ako sững sờ. Akiyama-san vẻ mặt bối rối.
Không hề có sự chuẩn bị nào, "Nhiệm vụ: Bạn cùng lớp đổ bộ CLB Game Online" đã bất ngờ khởi động.
†††††††††
「Hoan nghênh các cậu đã đến!」
Người đón tiếp với vẻ mặt tự hào không ai khác chính là Hội trưởng của chúng ta, Goshōin Kyou.
「H-Hội trưởng ạ!? À, ừm, em là Suzutani Kaori lớp Hai năm ạ.」
「Em là Maekawa Yuki ạ, rất vui được gặp~」
Kaori-chan (bạn gái của Takasaki) hơi lúng túng trước sự xuất hiện của cựu hội trưởng, còn Maekawa-san thì mỉm cười điềm nhiên.
「Xin lỗi vì đã đến đột ngột ạ.」
「Ha ha ha, không cần bận tâm. Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Truyền thông Hiện đại của chúng ta luôn mở rộng cánh cửa.」
Sau khi nói với nụ cười, cô ấy khẽ nói với giọng điệu hoài niệm:
「...Cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để làm công việc của Hội trưởng nữa.」
「…………Master.」
Đúng rồi, Master sẽ nghỉ hưu sau Lễ hội văn hóa.
Sau đó sẽ trở thành cựu thành viên (OG), và trao lại cho thế hệ tiếp theo── À mà, Chủ nhiệm tiếp theo của CLB Trò chơi Điện tử Truyền thông Hiện đại sẽ là ai nhỉ? Có thật là Akiyama-san không?
Trong lúc suy nghĩ, Master nhanh chóng lấy lại tinh thần và nói:
「Các cậu sẽ giúp kéo Segawa-kun vào game online đúng không, quả thật đáng quý vô cùng.」
Master liếc nhìn Segawa một cái,
「Đừng nhìn tôi!」
「Ha ha ha, cứ đà này nhé.」
「Akane mà cũng là lần đầu chơi thì thoải mái hơn hẳn!」
「Cùng chơi nha~」
「Rồi rồi... Tôi sẽ cố mà chiều các cậu vậy...」
Segawa chán nản nói.
Nhìn cô ấy đi nói chuyện với hai người kia, Master khẽ nói:
「...Mong rằng sau khi tôi không còn ở đây, câu lạc bộ vẫn sẽ sôi nổi như vậy.」
「Chủ nhiệm tiếp theo là nhờ Akiyama-san đúng không?」
「Tôi cũng định vậy nhưng mà...」
Master khẽ thở dài, rồi chậm rãi lắc đầu.
「...Thật ra, tôi đã nghĩ nếu có thể nhờ Sh-Segawa-kun thì tốt rồi.」
「Nhờ Segawa làm Chủ nhiệm á... Cậu ấy chắc chắn sẽ từ chối thôi...」
「Đúng vậy nhỉ. Cậu ta còn không thừa nhận mình là game thủ, nói gì đến việc làm Chủ nhiệm chứ.」
Thế nhưng, Hội trưởng Kyou lại nói với vẻ tiếc nuối lạ thường.
“Nếu Akane chịu nhận lời thì tốt biết mấy…”
“…Ừm, tôi hiểu.”
Cái cảm giác muốn Akane làm là được ấy, tôi cũng có đôi chút.
Thật lòng mà nói, từ sự tin tưởng của các thành viên, sự quan tâm dành cho họ, cho đến khả năng lãnh đạo, tôi đều thấy Akane là số một.
“Bản thân Sette cũng nói rằng có người phù hợp làm chủ nhiệm hơn mình… Thật không biết phải làm sao.”
Ngay cả Akiyama-san, người chưa từng từ chối lời nhờ vả nào, cũng không trả lời ngay khi được đề nghị làm chủ nhiệm.
Có lẽ là bởi trước mắt cô ấy đã có một người có thể làm tốt hơn mình.
– Mà, bản thân Akane lại chẳng hề hay biết chuyện đó, vẫn đang hết lòng hướng dẫn người đến trải nghiệm CLB.
Khi tôi đi xem thử, cô ấy nhăn mặt, thì thầm đủ để mình tôi nghe thấy:
“Hai người này sao… Dù cũng nằm trong dự liệu rồi…”
“Họ có tố chất không?”
“Kao-chan thì cậu xem, cái lúc cô ấy là bạn gái của Zakkii đã đủ cho thấy gu thẩm mỹ tệ rồi còn gì.”
“Takasaki bị nghĩ là cái gì vậy không biết.”
Dù tôi cũng không đến nỗi không hiểu được.
“Còn Yukki ấy hả… kiểu như otaku ẩn mình mà lại chẳng giấu giếm gì mấy…”
“Thế thì đúng là otaku rồi còn gì.”
“Không phải là cậu ấy nói chuyện gì quá otaku đâu, nhưng rõ ràng là người cùng hội đó. Tại vì vẻ ngoài nhìn sang chảnh nên mọi người cũng ít để ý thôi.”
Quả thật, dù giọng điệu có vẻ lề mề, nhưng khuôn mặt cô ấy lại trông rất ngầu, không hề có khí chất otaku.
Xét về điểm đó thì Kao-chan-san lại có vẻ bình thường như đang chơi game vậy.
“Đúng là ngụy trang siêu đẳng mà, cậu cũng nên học theo đi.”
“Tôi mà làm thế thì khó giữ cân bằng lắm!”
Bọn tôi lén lút trò chuyện.
“Ước gì Nanako có ở đây thì còn lấp liếm được…”
“Sao cái người đó lại không có mặt chứ?”
“Đi nhờ CLB Thủ công giúp đỡ phần phục trang rồi… Đúng vào lúc như thế này mới chịu đi chứ…”
Là ngẫu nhiên hay là bỏ trốn đây?
Dù thế nào thì bọn tôi cũng đành tự xoay sở thôi.
“Thôi được. Vậy thì tôi phải đi chuẩn bị cho lễ hội văn hóa đây. Mọi người cứ vui vẻ nhé.”
“Ơ, Mas… À không, Hội trưởng… À mà cũng không phải Hội trưởng nữa, ừm, Tiền bối! Anh đi đâu vậy!?”
“Đến CLB Cơ khí. Muốn nhờ họ gia công kim loại.”
Anh ấy định làm phần kim loại của trang phục kìa!
Master đúng là không có người thì toàn định lợi dụng người khác thôi!
“Ưu… Đi đường bình an ạ…”
Akane đành tiễn Master đi mà không thể ngăn cản được.
Chỉ còn lại tôi, Ako, Kao-chan-san, Maekawa-san, và Akane.
Chẳng có ai có thể chữa cháy giúp Akane nếu cô ấy lỡ lời.
“Được thôi, tôi sẽ làm. Chỉ là chút khó khăn này thôi, tôi đã vượt qua biết bao lần rồi…”
“Giọng run rẩy rồi kìa… Giả vờ là lần đầu chơi game online thì chắc không sao đâu nhỉ.”
“Bạn học cùng lớp đến chơi nên em đăng bài đầu tiên đây ạ.”
“Đừng có tự xưng là ‘anh cả đăng bài đầu tiên’ nữa.”
Con bé này chẳng hề bình tĩnh chút nào cả!
Cứ bình tĩnh là ổn thôi mà!
“Vậy thì, CLB Trò chơi điện tử Truyền thông Hiện đại, xin bắt đầu buổi trải nghiệm game online!”
“Woa~”
“Kyah~!”
“…Woa~”
Làm ơn nhiệt tình thêm chút nữa đi, Akane-san!
“Rồi, ừm… đã là trải nghiệm thì phải có người hướng dẫn chứ nhỉ…”
Đây đâu phải tiệm net đâu mà bảo “cứ tự nhiên” được.
Giống như trải nghiệm CLB ấy, phải hướng dẫn tử tế.
Người phù hợp nhất cho vai trò đó có lẽ là Akane, nhưng Akane lại đang giả vờ là lần đầu chơi…
“…Ako, nhờ cậu đấy!”
“Ê ê ê!”
Ako đảo mắt nhìn tôi, rồi nhìn Akane,
“Sao lại là tôi ạ!?”
“Nữ sinh cùng lớp làm thì là hợp nhất rồi còn gì.”
Có lẽ cậu ấy cũng sẽ nhớ lại được nhiều thứ khi dạy người khác, lại còn có thể giao tiếp với bạn cùng lớp nữa. Một mũi tên trúng hai đích.
Không phải tôi trốn tránh đâu. Thật đấy.
“Vậy thì Ako, nhờ cậu hướng dẫn nhé.”
Được Akane nói vậy, Ako bối rối nhìn quanh,
“Ếch… Em nên bắt đầu từ đâu ạ?”
“Ồ ồ.”
Đến mức đó sao… mà có lẽ tôi cũng không nên trách móc như vậy.
Thật ra tôi cũng chẳng biết nên giải thích từ đâu.
“Ưm, vậy thì, trước hết, hai cậu có biết dùng bàn phím và chuột không?”
“Bọn em học trong tiết tin học rồi ạ!”
“Nhà em có máy tính nè~”
Hai người đó có vẻ có thể làm được ở mức tối thiểu.
“…Akane thì sao?”
“Ừm… Nếu chỉ di chuyển chút xíu thì…”
“…Bặc!”
Đừng có cười! Đừng có cười Ako!
Akane, người tự tin nói rằng có thể thi đỗ chứng chỉ đánh máy hạng nhất, lại nói “Nếu chỉ di chuyển chút xíu thì…” kìa! Không được cười!
“Ưm, vậy thì, có cần giải thích game là gì, hay khái niệm RPG nói chung không nhỉ?”
“Game thì em chơi rồi mà.”
“Em cũng chơi RPG trên điện thoại rồi mà~”
“Ừm, chắc là nắm được cơ bản rồi.”
“Ok, vậy thì Ako, nhờ cậu bắt đầu hướng dẫn từ lúc khởi động game luôn nhé.”
“Vâng ạ~”
Ako hít một hơi lấy sức, rồi quay sang Kao-chan-san và Maekawa-san:
“Vậy thì, hai cậu hãy dùng những chiếc máy tính đang trống kia nhé. Hôm nay thì chỗ của Master và Sette-san đang trống nên…”
“Khoan đã!”
Akane bất ngờ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người!
“Chỗ ngồi sẽ do tôi quyết định! Đầu tiên, Ako ngồi vào chỗ quen thuộc!”
Cô ấy dứt khoát chỉ vào chỗ Ako vẫn thường ngồi.
“Hai người kia ngồi hai bên Ako!”
Đó là chỗ mà tôi và Neko Hime-san vẫn thường ngồi.
“Còn tôi ngồi đây, Nishimura ngồi bên cạnh tôi.”
Tôi bị Akane dẫn đến trước máy tính của Master.
Cái con bé này! Nó đẩy hai người kia cho Ako để màn hình của nó khỏi bị nhìn trộm từ bên cạnh mà!
“Hai người cứ để Ako dạy. Còn tôi thì đành chịu khó ở bên Nishimura vậy.”
“Ơ kìa~? Akane lại thích Nishimura-kun à~?”
Trước lời trêu chọc của Maekawa-san, Akane cười khẩy:
“Cậu nói gì vậy chứ. Tôi đang giúp đỡ Yukki đó chứ?”
“Êêê~?”
“Cậu thử nghĩ xem. Nếu Yukki phải ngồi cạnh Nishimura, được Nishimura kèm riêng… thì cậu nghĩ Ako sẽ thế nào?”
“Ách…”
“Cái, cái mặt đó là sao!? Tôi cũng biết rõ tình hình mà!?”
Ako bĩu má vẻ bất mãn.
“Chỉ là, nếu lại gần Rushian trong vòng 1 mét thì thanh ghen tuông của tôi sẽ tăng lên, nên xin hãy cẩn thận.”
“Thế thì không thể ngồi cạnh được rồi.”
“Nếu vào khoảng 30 centimet thì thanh đó sẽ tiêu hao và phát nổ đấy.”
“Thế thì lúc nào cũng trong trạng thái nổ rồi…”
Không được rồi, con bé này hết thuốc chữa rồi.
“Điểm này thì tôi sẽ không phát nổ đúng không?”
“Shu-chan thì, ừm…”
“Ồ ồ~”
“Mối quan hệ tin cậy~”
Hai người kia vỗ tay tán thưởng vì Ako đã được kiểm soát.
“Tôi chăm sóc nó lâu rồi nên được như này là đương nhiên thôi.”
“Nếu nghĩ là đang huấn luyện Ako-san thì đúng là siêu thật đấy!”
“Đúng là Akane có khác~”
“Tôi là động vật hoang dã hay gì vậy ạ?”
“Dù trông cũng giống động vật nhỏ đó!”
Cứ thế, chúng tôi tiếp tục chuẩn bị.
“Nào, tiếp theo nhé. Nhấp đúp vào biểu tượng có chữ LA này.”
“Vâng ạ~”
“Cô Ako ơi, em làm được rồi ạ~”
Hai người bên Ako vui vẻ nhận sự chỉ dẫn.
Còn bên này thì…
“…………”
Akane khởi động LA với vẻ mặt cau có.
Chỉ riêng bên này là không khí ảm đạm như đêm tang lễ vậy.
Dù không yêu cầu như bình thường, nhưng làm ơn vui vẻ hơn chút đi mà.
“Sau đó, nhập ID và mật khẩu vừa đăng ký vào đây.”
“Vâng ạ~”
“Ư!”
Hmm, Akane có vẻ bất thường.
Tôi đang tự hỏi chuyện gì xảy ra thì thấy cô ấy vô thức nhập ID và mật khẩu cũ của mình, rồi vội vàng sửa lại thành ID mới mà mọi người vừa tạo.
À, ở LA không cấm tạo nhiều tài khoản phụ, nên mấy cô cứ yên tâm tạo thêm mấy cái cũng được.
“Ơ, ơ… Có ổn không vậy? Có bị đãng trí mà làm hỏng hết không đấy?”
“C, chắc là không sao đâu. Mình mới chơi lần đầu, mình mới chơi lần đầu…”
Tôi đã có linh cảm chẳng lành rồi.
Thế là chúng tôi đăng nhập vào game ngay lập tức,
“Ban đầu sẽ tự động chuyển đến màn hình tạo nhân vật… À, đúng rồi. Mấy cô cứ tạo nhân vật tùy ý thích đi.”
“A, có đủ kiểu tóc tai này!”
“Dễ thương quá!”
Trong khi phía Ako đang rôm rả bắt đầu tạo nhân vật,
“…………”
Thì Segawa lại liên tục đổi giới tính nhân vật: nam, nữ, nam, nữ…
Chắc con bé đang phân vân không biết chọn giới tính nào đây.
“À, cái này tạo được cả nhân vật nam nữa hả!”
“Được chứ ạ.”
“Lúc đăng ký tôi chọn giới tính nữ mà~”
“Không sao đâu ạ, đó là giới tính của nhân vật mà.”
“Ế! Chọn giới tính nào cũng được sao?”
“Làm sao đây nhỉ, hay mình chọn nam luôn ta~”
“Ế, không được đâu~”
“Đúng rồi đó~, chơi game mà nhìn thấy nhân vật nam thì đâu có muốn đâu~”
“…………Ưm!”
Ôi không, má Segawa đang giật giật kìa!
Bình tĩnh đi! Không phải là Shuvain-sama bị phủ nhận đâu!
“K, không phải là thay đổi giới tính cũng được sao? Kiểu như là một con người khác của mình ấy?”
“Ơ? Akane chọn nhân vật nam à?”
“Không hề! Nhân vật nam thì làm gì có chuyện đó!”
Dừng lại đi, đừng có tự đào thêm hố chôn mình nữa!
“Ako-chan này, có khi nào có mấy ông con trai giả gái trong game không~?”
“Có chứ ạ, nhiều lắm. Giới tính ngoài đời phần lớn là nam giới, nhưng trong game thì nhân vật nữ lại nhiều hơn nữa cơ.”
“Ối giời ơi~, đáng sợ quá~”
“Thế mấy ông con trai có thích nhau trong game không?”
“Hực!?”
Một viên đạn lạc cực mạnh đang bay thẳng về phía tôi!
“Hụt!? Nishimura-kun, vừa rồi có tiếng gì ghê thế!”
“K, không có… gì đâu…”
Chẳng qua là tôi lỡ đập đầu xuống bàn thôi mà.
“Rushian có những kỷ niệm đau buồn lắm…”
“Sao vậy~? Chơi game với một cô bé đáng yêu như Ako-chan mà~”
“Hay là cậu ấy ngoại tình…”
“Ế, Nishimura-kun á? Ngoại tình với đàn ông á? Ghê thế!”
“Chuyện đó gác lại đi, được không?”
Không thì tôi khóc lóc bỏ về nhà luôn đấy! Rồi nghỉ học cả học kỳ này luôn đấy!
“Thôi nào Nishimura, có người còn bảo thà người bên trong là đàn ông thì dễ yêu thật lòng hơn ấy chứ.”
“Tôi chưa có tầm nhìn xa đến mức đó đâu!”
Chuyện này chỉ khiến tôi đau khổ thôi nên dừng lại ở đây! Hết rồi!
Khi đăng nhập, chúng tôi tự động được đưa đến bản đồ hướng dẫn.
Điểm bắt đầu của tất cả mọi người đều giống nhau, những người chơi cùng lúc đều bắt đầu từ đây.
“A, game bắt đầu rồi!”
“Cái khuôn mặt này là Kao-chan à?”
“Đúng rồi, là tôi!”
Một nhân vật tên Yukki♥ và một nhân vật tên Kao-chan đang đứng cạnh nhau.
Chắc là Maekawa-san và Kao-chan-san.
“A, có một người tên Rushian đang ngồi kìa! Đây là Nishimura-kun hả?”
“Nishimura-kun, cả trong game cũng là Rushian sao~?”
“Tôi không có ý định làm Rushian ngoài game đâu nhé!”
Chẳng qua là trong game bị gọi thế thôi mà!
Thế là nhân vật mới của tôi, Rushian Đệ Tam, cũng có mặt tại đó.
Thực ra thì không phải là người thứ ba gì cả, nhưng lần này tôi định chơi hệ đạo tặc, nên cái tên này cũng ổn.
Và còn một người nữa đang có mặt ở đó.
“Cái này là Akane đúng không! Y hệt luôn~”
“D, dễ nhận ra mà, phải không?”
Segawa nói với giọng run run.
Trên màn hình trước mặt hiện lên nhân vật tên Akane☆.
Tạo nhân vật y hệt tên thật thế này, với Segawa – người luôn lo lắng bị lộ thông tin cá nhân – thì chắc là một cực hình, vậy mà cô ấy vẫn đặt tên theo bạn cùng lớp.
“Ngoan lắm, cậu đã cố gắng nhiều rồi đó…!”
“Chỉ câu nói đó thôi cũng đủ làm tôi được an ủi rồi…”
Mới chỉ tạo nhân vật thôi mà Segawa-san đã rưng rưng nước mắt rồi.
“Chúng ta mặc đồ giống nhau à~?”
“Ban đầu là vậy thôi, nhưng lát nữa sẽ có nhiều trang phục khác nhau để mặc.”
“À… Vậy Tamaki-san đâu?”
“Ở đó mà.”
“Ơ, đâu có thấy.”
“…………Ako…”
Trên màn hình chỉ còn một người duy nhất.
Một tân binh tên “Kho Hàng Số Hai”, trông đúng kiểu nhân vật phụ vứt đi.
Chính là cái này, chính là cái này mà, Ako…
“Ừm, chúng ta hãy học cách thao tác theo hướng dẫn trên màn hình nhé.”
“Tamaki-san thì sao?”
“Không đợi Ako-chan à~?”
“Chắc là đến thị trấn rồi sẽ gặp thôi…”
“Không cần bận tâm đâu…”
Tôi và Segawa nói với giọng mất hết sức lực.
“T, tôi ở đây mà!? Mọi người đi hết rồi à!?”
Chúng tôi phớt lờ “Kho Hàng” – nhân vật ngay từ khi sinh ra đã bị gán cho vai trò kho chứa đồ – và bắt đầu phần hướng dẫn.
Chúng tôi học các thao tác cơ bản như di chuyển, hội thoại, nhiệm vụ, và chiến đấu.
Cứ thế hoàn thành phần hướng dẫn, cuối cùng, một câu hỏi hiện ra: Bạn muốn trở thành nghề nào?
Tùy theo câu trả lời mà sẽ nhận được trang bị ban đầu và lời khuyên.
“Cái này nên trả lời thế nào đây?”
“Tùy ý thích của mình thôi.”
Nghe Ako nói vậy, hai người kia nhìn nhau.
“Ế, vẫn là kiểu chiến binh à?”
“Chắc là pháp sư~”
Với hai người đã quyết định phương hướng của mình,
“Nếu là chiến binh và pháp sư, thì tôi sẽ là Healer vậy.”
Vừa nói Segawa vừa chọn lựa chọn đó.
Không thấy ai bất ngờ hay trêu chọc kiểu “Cô biết cả từ Healer cơ à?”, nên xem ra việc Segawa có kiến thức cơ bản về game là một quan điểm chung.
Nhưng mà Segawa này, cô cứ âm thầm cộng điểm vào INT và VIT, đó không phải là việc mà người mới chơi game online lần đầu nên làm đâu nhé?
“Ako, nhờ cậu giải thích về điểm trạng thái!”
“À, tôi quên mất. Ừm, nhấn nút S thì màn hình trạng thái sẽ hiện ra…”
“Hả!”
Nghe lời đó, Segawa ngay lập tức tắt cửa sổ trạng thái.
(L, làm sao bây giờ?)
(Chỉ có thể giả vờ là cộng điểm sau thôi.)
Thật sự may là đã không ngồi cạnh cô ấy.
Dù sao thì, chọn xong lựa chọn cuối cùng là phần hướng dẫn kết thúc.
Cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến thị trấn đầu tiên.
“Thị trấn rồi!”
“Thị trấn kiểu vùng quê ấy~!”
◆Ako:
Chào mừng đến với Cantol.
“A, Ako này là Tamaki-san à? Cô ấy nói gì đó kìa!”
“Ako-chan, dễ thương quá~”
◆Ako:
Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!
Ako với trang phục Healer quen thuộc, ưỡn ngực ra vẻ đắc ý.
“Mọi người cẩn thận nhé, nhìn thì là Ako đó, nhưng cô ấy mạnh đến mức có thể một đòn hạ gục tất cả chúng ta đấy.”
“Ế, Tamaki-san ghê gớm vậy sao?”
◆Ako:
Những con mèo hoang muốn động đến Rushian, tôi sẽ xiên một nhát rồi xoắn nó lại.
Holy Cleric không thể trang bị vũ khí sắc nhọn, nhưng mà cái việc cô ấy nói thế là thấy đáng sợ thật.
“Thế thì, có Tamaki-san ở đây thì dễ quá chừng, chán ngắt à?”
“Đúng rồi đó~? Ako-chan, từ giờ cậu làm cố vấn thôi nha~!”
◆Ako:
Hừm, được rồi.
Ako bẹp dí ngồi xuống ngay tại chỗ.
Nếu cô ấy không tạo nhân vật “Kho Hàng Số Hai” mà là một nhân vật tên tuổi tử tế hơn thì có khi đã chơi cùng được rồi.
Nhưng Ako cũng từng nói ☆Ako☆ là con gái của cô ấy… Chắc cô ấy không thích những chuyện như thế thì phải, Ako.
“Vậy thì tôi cũng, từ giờ sẽ đứng đây xem thôi.”
“Chúng mình cùng cố gắng nha, những người mới chơi!”
“Ừm~”
“Cũng… được thôi…”
Segawa im lặng đăng ký phím tắt, điều chỉnh giao diện người dùng… Rốt cuộc thì cái chỗ nào của cô ấy là “mới chơi” vậy? Cô ấy có định giấu giếm gì không đây.
◆Ako:
À, đây là buổi trải nghiệm game online mà, hay là mình bắt đầu nói chuyện qua chat đi?
◆ ゆっきー♥:
Thế này à?
◆ Ako:
Nếu làm thế thì là chat kênh chung, ai cũng nhìn thấy hết ạ.
◆ Ako:
Ba người mình lập tổ đội thế này.
◆ Kaokao:
Được rồi!
Tổ đội bạn thân Lớp 5, Khối Hai đã được thành lập.
Đây là một tổ đội cân bằng với ba thành viên: tân thủ, tân thủ, và… tân thủ (?).
◆ Akane☆:
Rồi, từ giờ thì làm gì đây?
◆ Rushian Đệ Tam:
Có thể làm theo nhiệm vụ hiển thị trên màn hình, hoặc bỏ qua cũng được.
◆ Ako:
Bây giờ mọi người muốn làm gì cũng được hết ạ.
◆ Kaokao:
Muốn làm gì cũng được á.
◆ ゆっきー♥:
Kiểu thế giới mở nhỉ?
MMO đa phần đều là dạng thế giới mở mà.
◆ Akane☆:
Vậy thì mình đi làm nhiệm vụ thôi nhỉ.
◆ Kaokao:
Vừa làm nhiệm vụ, vừa đi xem những chỗ thú vị thì sao?
◆ Akane☆:
Thế thì bắt đầu từ nhiệm vụ đưa thư vậy.
◆ ゆっきー♥:
Vâng ạ.
À, à này Segawa-san? Từ "đưa thư" thì là từ ngữ thông thường nên không sao, nhưng nếu mà vừa nói ra "nhiệm vụ đưa thư" một cái là sẽ dở đấy, nhớ cẩn thận nhé.
◆ Akane☆:
Chắc là lối này.
◆ Kaokao:
Cứ như thị trấn trong thế giới thần thoại ấy!
Hai người kia theo sau Akane☆ đang tiến về phía NPC.
Vừa đuổi theo bóng lưng ấy, tôi khẽ gửi tin nhắn riêng cho Akane☆.
◆ Rushian Đệ Tam:
Akane-san ơi Akane-san à.
◆ Akane☆:
Gì thế?
Segawa vừa di chuyển vừa lạch cạch gõ chat.
Đúng rồi, chính là cái đó.
◆ Rushian Đệ Tam:
Người mới đâu có gõ nhanh thế, với lại không nghĩ là vừa di chuyển vừa chat được đâu.
◆ Akane☆:
À phải rồi!
Mình quên béng mất mình hồi còn là người mới.
Ngay lập tức, Akane☆ giảm tốc độ gõ phím, vừa di chuyển chập chững vừa tiến lên. Ừ ừ, thế là tốt rồi.
Sau đó, ba thành viên của tổ đội tân thủ đã hoàn thành vài nhiệm vụ đưa thư, và nhận nhiệm vụ giao hàng đến Đồi Cantol – chuyến đi xa đầu tiên của họ.
Đó là nhiệm vụ chuyển vật phẩm tiếp tế đến doanh trại của đoàn kỵ sĩ trên đỉnh đồi.
◆ Kaokao:
Toàn là cây thôi! Tuyệt thật!
◆ ゆっきー♥:
Vừa nãy mình đi qua là NPC à? Người à? Con người à?
◆ Ako:
Là người đó ạ, bên trong có người chơi khác điều khiển.
◆ ゆっきー♥:
Mọi người đều chơi thật kìa, ghê quá đi mất!
Ba người vừa trò chuyện vừa rời khỏi thị trấn.
Tôi và Ako đang theo dõi trên màn hình bên cạnh.
Đột nhiên, Kaokao dừng bước.
◆ Kaokao:
Kìa.
◆ Kaokao:
Chỗ kia không phải là hang động sao?
◆ ゆっきー♥:
Trên vách đá có một cái lỗ kìa!
(Ối)
(Cái đó… không được đâu nhỉ…)
Tôi và Ako liếc nhìn nhau qua khe hở trên màn hình.
Ôi không, hai người họ đã phát hiện ra mê cung dã ngoại rồi.
Đó là một cái bẫy thường gặp trong game online, bên trong là mê cung dã ngoại chứa đầy những quái vật mạnh hơn hẳn so với khu vực xung quanh Cantol.
Nếu một tân thủ chỉ đến làm nhiệm vụ mà bước vào đó, chắc chắn sẽ chết ngay lập tức…
(Mà thôi, không nên nói ra thì hơn.)
(Đúng vậy ạ.)
Đó cũng là một phần thú vị của game online mà, phải không.
◆ Kaokao:
Đi vào thử xem!
◆ ゆっきー♥:
Kiểu có rương báu gì không ta?
◆ Akane☆:
Mình vào
thử xem sao.
Thật đáng thương khi nhìn bóng lưng Akane☆ cam chịu cái chết, vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Trong hang động, bất ngờ là quái vật khá ít, ba người như bị lôi kéo vào sâu bên trong.
◆ Kaokao:
Không có gì hết trơn?
◆ ゆっきー♥:
Ô, ô kia có người!
◆ Akane☆:
Có NPC ở đó.
◆ ゆっきー♥:
Sẽ chỉ cho mình cái gì đó sao?
“Ối!”
“Á á!”
Tôi và Ako đồng thanh.
Ngay đúng chỗ Yuki♥ của Maekawa-san vừa bước tới, một con dơi to lớn thét lên "Xoẹt xoẹt!" rồi lao tới tấn công!
◆ Kaokao:
Cái gì xuất hiện vậy?
◆ ゆっきー♥:
Hả, chết rồi sao?
◆ Kaokao:
Ối chết thật sao? Mọi người ơi?
◆ Akane☆:
Nó mạnh thật.
Segawa nói với vẻ mặt như thể đã biết trước.
Dơi Hang cấp 24. Tuy chỉ là quái thường, nhưng cấp 1 thì bó tay không đánh lại được.
◆ Kaokao:
Phải quay lại điểm lưu sao? Làm lại hả?
“Game có chế độ lưu liên tục nên không có chuyện làm lại đâu ạ. Hơn nữa là không làm lại được.”
◆ Akane☆:
Vậy là kết quả đã chết không thể thay đổi được.
◆ ゆっきー♥:
Làm sao đây? Bỏ cuộc hả?
◆ Kaokao:
Nhưng mà chắc chắn là nó có thông tin gì đó mà!
◆ ゆっきー♥:
Thấy có biểu tượng nói chuyện nữa mà!
Ba người bắt đầu bàn bạc.
“À, cái NPC vừa nãy…”
Ako vừa định nói thì bị cắt ngang.
“Khoan đã, không được tiết lộ gì đâu!”
“Ba người tụi mình sẽ tự mình phá đảo, Nishimura-kun cũng không được nói gì đâu nhé!”
“Vâng, vâng ạ…”
“Okie.”
Tôi thì sẵn lòng theo dõi thôi, nhưng mà Segawa-san kia biết hết mọi chuyện rồi mà?
Rằng dù có nói chuyện với NPC đó, nó cũng chỉ nói rằng người mới không nên vào mê cung này thôi!
“…………Đúng vậy, cố gắng lên nào.”
Thế nhưng Segawa giả vờ như không biết gì, gật đầu với hai người kia.
Giỏi lắm, giỏi lắm Segawa. Cứ duy trì vẻ ngây thơ của tân thủ như thế đi.
◆ ゆっきー♥:
Đây là game mà, cái con vừa nãy chắc là kiểu có cách để đánh bại được đúng không?
◆ Kaokao:
Có khi là bảo mình phải lên cấp ấy.
◆ Akane☆:
Nó ghi cấp 24 đấy.
◆ ゆっきー♥:
Xa quá! Không được đâu!
◆ Kaokao:
Vậy thì đi né nó thôi.
◆ Kaokao:
Đi sát mép chắc đi qua được đó?
Tổ đội tân thủ liên tục thử và sai, lúc thì đi ẩn nấp, lúc thì xông vào với ý nghĩ chỉ cần một người qua được là ổn.
Đúng là tự mình hứng thú mà, Kaokao-chan và Maekawa-san đều có vẻ khá vui vẻ với cái trò chơi "chết đi sống lại" này.
◆ Akane☆:
Không biết liệu có thật sự qua được không nữa.
Chỉ có Segawa là cố gắng che giấu khuôn mặt đang thấy chán ngắt thôi!
Mãi không đến được chỗ NPC, hai người lại bắt đầu suy nghĩ khi vừa vào hang động.
◆ Kaokao:
Sao thấy quái vật đông hơn thế nhỉ?
◆ Kaokao:
Không đánh thì không được sao?
◆ ゆっきー♥:
Ước gì có NPC giúp đỡ nhỉ.
◆ Kaokao:
Muốn có đồng đội ghê.
“…À!”
Đột nhiên, Segawa, người đang nhìn màn hình với ánh mắt đờ đẫn, bỗng rạng rỡ hẳn lên.
◆ Akane☆:
Tớ đi về thị trấn xem có bán vật phẩm nào dùng được không nhé!
◆ Kaokao:
Hả, giờ luôn á!?
◆ Akane☆:
Cứ đi trước đi!
Akane☆ chạy ngược về thị trấn.
Trong khi hai người kia nhìn màn hình rồi lại nhìn mặt Segawa với vẻ khó hiểu "Ơ, ơ…", Segawa lại vui vẻ thao tác bàn phím.
Khoan đã, cái cô này, chẳng lẽ—
◆ Kaokao:
Vậy hai đứa mình đi ha?
◆Yukky♥:
Dơi cứ thế mà kéo đến ào ào luôn ấy!
Hai người cứ loay hoay trong hầm ngục. Nhưng hễ cứ trò chuyện rầm rì như vậy trong hầm ngục, thì đương nhiên lũ quái vật sẽ phát hiện ra thôi.
◆Kaokao:
Ối, lại dơi nữa!
◆Yukky♥:
Thôi đủ rồi! Chán quá đi mất!
Lại một lần nữa, hai người họ suýt bị lũ Cave Bat hạ gục. Thế nhưng, ngay trước khi những chiếc răng nanh của lũ dơi kịp chạm tới, một luồng sáng chói lòa vụt qua, xé tan lũ quái vật.
◆Yukky♥:
Cậu không sao chứ?
◆Kaokao:
Ơ?
Một cái bóng khổng lồ đứng sừng sững trước mặt hai người. Mái tóc vàng óng ả như phát sáng, bộ giáp cứng cáp che chắn những điểm trọng yếu trên cơ thể. Trên tay là một thanh đại kiếm khổng lồ, to gần bằng cả người hắn. Tên của người anh hùng đã đẹp mắt hạ gục quái vật ấy là──
◆Shuvain:
Hả? Sao lại có Novice ở cái chỗ này?
Shuvain Sama đây mà! Shuvain Sama đã xuất hiện!
"Shu—!?!??!?!??!?!??!?!????!!!!"
Cố lên, Ako, cố chịu đựng đi!
Ako đang ngồi phía bên kia, dường như đã cố gắng lắm mới kìm được việc gọi tên hắn ra.
(Shu… Shu-chan!? Sao anh lại đến tận đây!?)
(Tao cũng chịu! Chẳng hiểu mô tê gì!)
Trên màn hình của Segawa, Shuvain với bộ trang bị tối ưu nhất đang đứng chễm chệ trong một hầm ngục dành cho người siêu mới, hiện rõ mồn một.
Cái tên này, giả vờ là người khác mà dùng nhân vật chính đến giúp đấy à!
"Ê, giờ làm sao đây?"
"À… ừm… cứ như lúc nãy, đổi chat sang phạm vi rộng rồi nói chuyện là được…"
Ako vừa giải thích vừa ấp úng vì tình huống quá bất ngờ.
Mà, nói to thì cũng nghe thấy thôi mà! Bởi vì hắn đang đứng ngay đây cơ mà!
◆Kaokao:
Muốn đến chỗ người ở phía
◆Kaokao:
Bên trong ấy ạ
Kaokao lắp bắp giải thích từng từ.
Shuvain Sama nhún vai một cách khoa trương,
◆Shuvain:
Hả? Sao lại muốn đến cái chỗ đấy?
Thôi được rồi.
Hắn vung thanh đại kiếm một cách đầy phong thái, 'xoẹt' một tiếng rồi nói:
◆Shuvain:
Vậy thì, đi theo ta đây.
Shuvain lầm lũi đi trước.
"Ê, đi theo có được không nhỉ?"
"Kiểu như NPC hỗ trợ ấy à?"
Kaokao-san và Maekawa-san có vẻ bối rối trước diễn biến khó hiểu này.
Cũng phải thôi, làm sao hiểu được chuyện gì đang xảy ra chứ.
"Không phải đâu, người đó là Player mà, không phải NPC gì cả."
"Chắc là người tốt tình cờ đi ngang qua thôi."
"Thật á, có người như thế sao!"
"Đúng là game online có khác! Akane cũng nhanh nhanh đến đây đi!"
"Ơ, khoan đã, đợi đã!"
Bất ngờ thay, Shuvain Sama lại có ấn tượng tốt đến vậy.
Dù sao thì, đó cũng là một người lạ đã ra tay giúp đỡ khi họ gặp khó khăn mà.
Shuvain, người đang đi đầu, là một Player thuộc lớp nghề gây sát thương bậc 4 với Level đã vượt một trăm. Chỉ cần vung đòn đánh thường một cách vu vơ thôi là địch đã gục hết rồi.
Và chỉ trong vài phút, họ đã đến được trước mặt NPC.
◆Shuvain:
Này, đến rồi đấy.
◆Kaokao:
Cảm ơn ạ!
◆Yukky♥:
Cảm ơn nhiều ạ!
◆Shuvain:
Thôi nhá, nhớ cẩn thận trên đường về đấy.
Hắn vẫy tay với hai người đang cảm ơn, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Dáng vẻ đó đúng là một Player cấp cao đáng tin cậy.
◆Kaokao:
Đợi Akane rồi hãy nói chuyện nhé?
◆Yukky♥:
Ê, làm sao bây giờ nhỉ~
Đúng lúc đang phân vân như vậy thì,
◆Akane☆:
Mọi người ơi~, có sao không đấy~?
Akane☆ đã trở lại!
Mà sao cái màn xuất hiện của cô ấy cứ như một anh hùng biến hình vụng về ấy nhỉ!
◆Akane☆:
Không thấy quái vật nào cả, có chuyện gì vậy?
◆Kaokao:
À đúng rồi, có một người mạnh lắm đã đến giúp bọn mình!
◆Akane☆:
Ồ~, có người tốt như thế à.
◆Yukky♥:
Game online tử tế thật đó~
◆Akane☆:
Đúng vậy.
Segawa có vẻ vui mừng khi game online để lại ấn tượng tốt như vậy.
Tuy là cách chơi hơi sát nút một chút, nhưng chắc cũng không tệ nhỉ.
──Đúng thế, nếu chuyện chỉ dừng lại ở đây thì có lẽ đã là một điều tốt đẹp.
Thế nhưng sau đó, Shuvain Sama vẫn cứ xuất hiện.
◆Yukky♥:
Làm sao đây, không biết điểm đến tiếp theo là ở đâu cả~
◆Akane☆:
Tớ quên đồ mất rồi, đợi tớ một lát nhé!
◆Kaokao:
Ơ, Akane?
◆Shuvain:
Các ngươi lại gặp rắc rối gì à?
◆Kaokao:
Người vừa nãy!?
Hắn cứ xuất hiện hoài.
◆Kaokao:
Món đồ này mãi chẳng rơi ra gì cả.
◆Yukky♥:
Phiền phức quá đi mất~
◆Akane☆:
À, tớ quên nhận Quest mất rồi, quay lại nhận đây.
◆Yukky♥:
Ơ? Ừ, cậu cẩn thận nhé~
◆Shuvain:
Lại là các ngươi à?
◆Kaokao:
Lại là người vừa nãy!?
Hắn cứ xuất hiện hoài, hoài.
◆Kaokao:
Khoan đã, không hiểu cái câu đố này là gì cả!
◆Yukky♥:
Làm sao bây giờ~, bỏ cuộc thôi sao~?
◆Akane☆:
Tớ đi vệ sinh đây.
◆Kaokao:
Vệ sinh? Ơ, trong game á? Bình thường luôn á?
◆Shuvain:
Ồ, trùng hợp ghê.
◆Kaokao:
Ớ ớ ớ!?
Cứ xuất hiện hoài, hoài, hoài── Trời đất ơi, xuất hiện nhiều đến mức nào nữa đây!
Phải lén lút nhìn từ phía sau thì mới có thể xuất hiện đúng lúc và nhiều lần như vậy chứ!
Không còn là anh hùng biến hình nữa mà thành kẻ bám đuôi chuyên nghiệp rồi!
"Cá… cái người này là ai vậy…?"
"Không biết nữa~…"
Đấy, sợ hết hồn rồi kìa!
"…………?"
Segawa cũng đừng có cái mặt kiểu "Sao mà sợ thế?" chứ! Quá đáng lắm rồi đấy!
"Mà… người quen của Tamaki-san à~?"
"Hở?"
Maekawa-san hỏi Ako.
"Vì thấy có cùng ký hiệu với Tamaki-san."
"…À, cậu để ý à."
Là ký hiệu của Guild. Đúng vậy, khi vào Guild thì sẽ hiển thị mà.
Vì cùng Guild Alley Cats nên Ako và Shuvain hiển thị cùng một ký hiệu.
"Thật ra thì đúng vậy, là một người rất đáng tin cậy đó."
"Hết cả hồn!"
"Nói sớm đi chứ~, cứ tưởng là ai đó chứ~"
"À, á ha ha ha ha."
Và Segawa bật ra một tiếng cười khô khan.
Cuối cùng thì cô ấy cũng nhận ra "À, cái này không ổn rồi?".
Nhưng có vẻ như đã nhận ra quá muộn rồi.
"Cùng Guild với Ako-chan và mọi người à? Vậy thì…"
Maekawa-san ghé mặt lại gần Segawa qua kẽ hở của màn hình,
"Người vừa nãy, có khi nào là Akane không~?"
Quả nhiên là bị lộ rồi!
"!!!??!??!??!??!??!??!?!??!?!??!?!??!?!?!?!??!?!??!?!??!??!?!??!??!?!??!?!??!??!?!??!??!?!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!??!?!
「Nếu mà gặp mấy cái vụ lằng nhằng, phiền phức thì tớ cứ trốn đến khi nào nó tự giải quyết xong thôi。」
「N-này... đừng nói thế chứ!」
「Cậu đấy, dù không có hứng thú thì cũng là giao lưu mà, phải cố gắng thêm chút nữa chứ...」
「Tớ thì chẳng hứng thú gì với mấy trò game hay mấy thứ kiểu Otaku gì đâu!」
(Thế mới gọi là bạn tốt chứ! Đúng là người đồng đội ăn ý của mình!)
(Mày mà còn làm hỏng nữa thì tao mặc kệ đấy nhé!)
(Đừng bỏ rơi tớ mà!)
Miệng thì ra vẻ lườm nguýt nhau, nhưng thật ra là Nishimura đang ngầm "dứt tình" với Segawa – người cứ bám riết lấy cậu.
Thế này là đã tạm che đậy được rồi đúng không? Mọi người tin chứ?
「Nhưng mà, sao ấy nhỉ... ừm...」
Ôi thôi rồi, bạn Maekawa có vẻ chẳng tin chút nào! Chắc tại mình với cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với nhau, nên lời lẽ của mình chẳng ăn thua gì!
Và đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tiếng chuông "kinh-kong-kang" vang lên.
Tín hiệu kết thúc giờ câu lạc bộ.
「À, chuông rồi.」
「B-buổi trải nghiệm hôm nay đến đây thôi nhé! Mọi người đã vất vả rồi!」
Segawa nhanh nhảu tìm cớ kết thúc.
Thế nhưng, có lẽ vì cả hai người kia đều đã mệt nhoài với trò chơi lạ lẫm, nên họ cũng ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế.
「Vui phết ấy chứ! Cảm ơn bạn Tamaki, bạn Nishimura nhé!」
「Lần tới lại chơi nữa nha~」
「...P-phải rồi...」
Trong khi hai người kia rõ ràng đang rất vui vẻ, giọng Segawa lại chẳng có vẻ gì là thích thú cả.
「Xin lỗi nhé, nhưng mà sắp đến lúc chuẩn bị lễ hội văn hóa rồi, mọi việc đang rối tung lên cả. Các cậu cứ đến chơi lại cũng được, nhưng mà đợi sau lễ hội văn hóa nhé.」
「À, phải rồi nhỉ.」
「Xin lỗi nhé~ Lại đến đúng lúc mọi người đang bận.」
「Đ-đúng đó. Hôm nay còn làm mấy chuyện này nữa, đúng là không đúng lúc tí nào, đồ ngốc mà.」
Đúng vậy! Theo nhiều nghĩa khác nhau, đúng là không đúng lúc chút nào!
「Thế thì bọn tớ sẽ đợi Hội trưởng và bạn Akiyama đóng cửa phòng rồi mới ra.」
「Mấy cậu cứ về trước đi nhé.」
「Vậy mai gặp nha~」
「Cảm ơn nhé~」
Hai người kia rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Sau khi tiễn họ,
「............」
Segawa im lặng, cẩn thận đóng chặt cửa phòng câu lạc bộ.
Rồi cô ấy quay mặt về phía Nishimura, với vẻ mặt như sắp chết đến nơi,
「...Không biết có phải không nữa, nhưng mà...」
Giọng nói còn thiếu sức sống hơn cả người chết, cô ấy nói.
「Không chỉ bị phát hiện là Otaku... mà còn sắp bị lộ chuyện Shuvain nữa... ư?」
「Đúng vậy đó.」
「Đúng là vậy rồi.」
「L-làm sao đây!? Riêng chuyện đó, riêng chuyện đó thì thật sự không được mà!」
「...Dù cậu có nói thế thì bọn mình cũng hết cách rồi.」
Ako và Nishimura đều cùng một suy nghĩ.
「Là lỗi của cậu mà.」
「Là lỗi của Shuu-chan đó.」
「Xin lỗi màaaaaaaaaaa」
Dù có xin lỗi thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu!


0 Bình luận