Trong thế giới game online, chuyện đời thực tuyệt đối không được nhắc đến – tôi nghĩ mình đã nói đi nói lại điều đó không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà, cũng không phải là hoàn toàn không nói.
Dù thế nào đi nữa thì các chủ đề đời thường vẫn cứ xuất hiện, nên tôi nghĩ mấy người bạn thân thiết hẳn cũng biết tôi là học sinh thôi, mà tôi cũng chẳng mấy bận tâm.
Thế nên, khi nhận ra đối phương cũng là học sinh, đôi khi họ sẽ chủ động gợi chuyện đời thực.
Đơn giản là tôi không tự mình nói ra, chứ nếu người ta muốn trò chuyện thì tôi cũng chẳng việc gì phải ngăn cản cả.
Thành thử, đôi lúc lại có những cuộc nói chuyện như thế này.
◆ Koshshi:
Thật ra, tớ nè…
“Nghiêm túc mà nói thì…” – Koshshi, người chơi hiệp sĩ dùng thương, mở lời.
◆ Koshshi:
Tớ đang bị nghi là otaku ở trường đó…
Tôi định cho qua loa: “Thì sao chứ?”.
Nhưng mà, bản thân cậu ta lại bảo là chuyện nghiêm túc, nên chắc cũng phải nghe cho đàng hoàng mới được.
◆ Rushian:
Bị nghi ngờ, tức là cậu không phải otaku à?
◆ Koshshi:
Thì… đúng là có những thứ mà người đời thường gọi là otaku thật…
◆ Rushian:
Vậy thì đó chỉ là sự thật thôi mà?
◆ Koshshi:
Đâu phải ý đó đâu!
Ý cậu ta khác chỗ nào nhỉ?
Bị nghi ngờ là otaku – hay đúng hơn, tất cả những kẻ chơi game online như bọn tôi thì đều là otaku cả rồi.
◆ Rushian:
Cứ bảo: “Là otaku thì có vấn đề gì à?” là được thôi mà.
◆ Koshshi:
Cậu nói dễ thế nhỉ…
Koshshi vừa nói vừa chọc chọc mũi thương xuống chân tôi.
◆ Koshshi:
Kiểu như, cái bầu không khí đó rõ ràng đang chế giễu mình ấy, nên không phải cứ đồng ý là xong đâu.
◆ Rushian:
Chỗ đó nói rõ hơn xem nào.
◆ Koshshi:
Kiểu cứ hễ nhìn thấy nhân vật moe nào đó là y như rằng bị bảo: “Mấy cái này mày thích đúng không?”. Rồi hễ thấy anisong nào vang lên trên loa phát thanh là y như rằng bọn nó lại nhìn chằm chằm về phía tớ đó…
◆ Rushian:
À…
Phiền phức thật đấy, mấy vụ đó.
Đúng là có thật, cái này có thật!
Cứ bị nghĩ là xem hết mấy bộ anime đang hot. Rồi hễ anisong phát trên loa vào buổi trưa là y như rằng tụi nó lại quay sang hỏi tên bài hát tôi ngay.
◆ Koshshi:
Mà… phần lớn là tớ biết thật đó…
◆ Rushian:
Đúng rồi đó!
Khổ nỗi, tôi cũng biết thật.
Thôi, bỏ qua chuyện đó đi.
◆ Rushian:
Vậy rồi, cậu muốn làm gì?
◆ Koshshi:
Tớ muốn kiểu như là mình không phải otaku đến mức bị quấy rầy ấy…
◆ Koshshi:
Tớ tự hỏi không biết những người dân sống đời thực đích thực thì sẽ trả lời thế nào khi bị bảo là “đồ otaku” nhỉ?
◆ Rushian:
À, người dân sống đời thực đích thực sẽ làm gì à…
Dù cậu có hỏi vậy thì tôi cũng là kiểu người sẽ thừa nhận ngay.
◆ Rushian:
Tôi thì chịu rồi, hay là thử hỏi xem sao nhỉ?
Thế là, tôi đã quyết định đi phỏng vấn.
◆ Yuyun:
“Otaku quá trời quá đất rồi, bộ truyện tranh yêu thích của tôi là ‘Two Piece’ nhé!” – cứ nói vậy đi.
◆ Kabo-tan:
Đ**t phải otaku nhá!
◆ Battsu:
Hả? (Áp lực) – Thế là ổn.
◆ Dii:
Tao là otaku chính hiệu đây nè LOL! Hue hue!
Kết quả thu được là như thế này.
◆ Rushian:
Mấy người này toàn là otaku cả.
◆ Koshshi:
Thôi rồi!
Đúng là hỏi mấy tên otaku thì có ý nghĩa gì đâu chứ.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, trong game online thì làm gì có ai không phải otaku cơ chứ…?
Khoan… đợi chút…!
◆ Rushian:
Có đó! Chỉ duy nhất một người, là dân sống đời thực đích thực!
◆ Koshshi:
Thật hả!? Giới thiệu đi, giới thiệu đi!
Người đó, đương nhiên rồi, chính là người này.
◆ Sette:
Tư vấn ư? Cho tớ à? Được chứ, được chứ! Hỏi gì cũng được hết!
Không nghi ngờ gì nữa, Sette-san chính là người thuộc phe “dân sống đời thực”.
Người này chắc chắn sẽ cho chúng tôi câu trả lời đúng đắn!
Thế là chúng tôi thử hỏi.
◆ Sette:
Làm gì khi bị bảo là “Chắc cô là otaku hả?” à?
◆ Rushian:
Đúng vậy, đúng vậy. Sette-san trả lời thế nào ạ?
◆ Koshshi:
Dạy tụi em với ạ!
Câu trả lời đó là thế này.
◆ Sette:
Ưm… Tớ chưa bao giờ bị nói thế cả…
◆ Rushian:
◆ Koshshi:
◆ Sette:
À, nhưng mà giờ thì, chắc tớ sẽ nói: “Đúng vậy, siêu cấp otaku luôn đó!” nhỉ?
◆ Rushian:
◆ Koshshi:
◆ Sette:
Ơ? Hai cậu làm sao thế?
◆ Rushian:
Dạ không…
Không có gì ạ.
◆ Koshshi:
Cảm ơn nhiều ạ!
Ngay từ khoảnh khắc bị bảo là “Mày không phải otaku à”, thì đã là otaku rồi.
Một sự thật đau lòng được hé lộ: những người dân sống đời thực đích thực thì sẽ không bao giờ bị nói như vậy.
◆ Ako:
Trong trường hợp của em, thì người ta cứ thế kết luận luôn: “Mày là otaku đúng không?” chứ.
◆ Rushian:
Đúng là dán nhãn người khác mà.
Còn tệ hại hơn cả việc bị nghi ngờ nữa.
◆ Rushian:
Mà này, otaku có tiếng xấu đến mức phải nói dối để phủ nhận sao?
◆ Ako:
Ưm… Những người kiểu: “Otaku á, chịu không nổi đâu~”
Thì lại làm em cảm thấy khó chịu hơn đó!
◆ Rushian:
Đúng không!
Vậy nên, cứ thừa nhận mình là otaku thôi. Có sao đâu. Bị trêu chọc thì cũng chẳng bận tâm.
◆ Rushian:
Nhưng mà, có một điều nhất định tôi muốn phủ nhận.
◆ Ako:
Vâng.
Cái này thì làm ơn miễn cho tôi đi.
◆ Rushian:
Ở trường, tụi nó cứ hỏi: “Mày với con bé đó khi nào thì kết hôn thế?”
Thiệt tình, hoảng hồn luôn đó, nên dù là đùa thì cũng làm ơn đừng nói thế nữa.
◆ Rushian:
Dù có phủ nhận hết lần này đến lần khác, họ cứ "Lại thế à?", "Rồi sao nữa?", "Thiệt không đó?" mà chẳng thèm nghe gì cả. Tôi thấy tình hình còn tệ hơn trước nữa cơ.
◆Ako:
Hả?
Ako lơ lửng dấu hỏi chấm trên đầu.
◆Ako:
Em thì bị họ nói thẳng là "Cậu sắp kết hôn rồi đúng không?" đó ạ.
◆Rushian:
Cậu nói dối đúng không!?
◆Ako:
Dù đã kết hôn rồi, nhưng thật phiền phức quá đi mất.
◆Rushian:
Chưa có, chưa có, chưa có!
Cả việc bị xem là sắp kết hôn, lẫn việc bị coi là đã kết hôn rồi, cả hai đều phiền hết sức!
◆Rushian:
Nhân vật otaku thì tạm bỏ qua, chứ làm sao mà tôi có thể vào vai người đã có gia đình ở trường học chứ! Dù có cố gắng đến mấy, bản thân ngoài đời thực cũng không thể biến thành nhân vật lý tưởng được. Chuyện đó thì xưa nay vẫn thế, nhưng tôi nghĩ cũng phải có giới hạn chứ!


0 Bình luận