Quyển 11
Chương 3: Chúng ta hãy nuôi dạy con gái như thế này nhé.
0 Bình luận - Độ dài: 14,689 từ - Cập nhật:
Giờ nghỉ trưa ở lớp 2-5. Cũng như những lớp khác, không gian nơi đây đang chìm trong bầu không khí yên bình.
“Này, bỏ cái game dở tệ này đi, chơi cái khác thôi!”
“Đúng là mấy cái game di động chán nhanh như dự đoán thật.”
“Tại tụi bây quay toàn đồ bỏ đi đó chứ.”
“Đúng là nhân phẩm kém.”
“Im đi!”
Một trò game gacha mà tất cả lũ con trai bắt đầu chơi cùng nhau bất ngờ lại kéo dài được khá lâu, và giờ chúng đang sôi nổi bàn tán về nó.
“Tao thì cứ có Alice-chan là sẽ tiếp tục chơi game này!”
“Alice-chan cái gì, mày có phải Nishimura đâu mà nói thế!”
Ối, tự nhiên chủ đề lại bay về phía tôi.
“Tao làm gì có Alice. Mới hôm qua quay mười lượt mà trượt hết cả rồi đây này.”
“Trong số tụi mình thì Nishimura là đứa đen đủi nhất mà.”
“Đúng là cái thói gamer mạng.”
“Cái đó có liên quan gì đâu.”
Suốt cuộc đời này, thứ hiếm nhất mà tôi từng quay ra chính là cái cô bé tóc dài đang ngồi ở dãy bàn cạnh hành lang, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi vừa ăn cơm hộp ấy.
Vận may của tôi đã dùng hết sạch từ đó rồi, nên dù không ra UR trong game gacha thì cũng đành chịu thôi.
Thôi thì, cũng là chuyện về game nên tôi dễ nhập cuộc, cảm thấy thoải mái—đáng lẽ phải thế.
“Ối trời ơi, không phải chứ!”
“Thật đấy! Kinh khủng quá đi!”
“Ghét quá đi mất!”
Và rồi, từ phía hành lang, tiếng con gái the thé vọng lại.
Ngay lập tức, không khí của lũ con trai dần trở nên vẩn đục.
“…………”
“……Chậc.”
“Mấy cái giọng con gái nghe chối tai thật.”
“Mà mấy đứa đó, giọng cứ the thé như thế, tự nói không thấy đau tai sao?”
“Chắc chúng nó còn chẳng nghe rõ mình nói gì ấy chứ? Tại vì mấy đứa đó, đang nói chuyện mà hỏi ‘Nãy nói gì ấy nhỉ?’ thì chúng nó lại bảo ‘Ơ, không biết!’ cơ mà?”
“Hết nói nổi.”
“Đúng là ‘mãm’ mà.”
Cái thứ hết nói nổi là cái cuộc nói chuyện này mới đúng.
“……Lần đầu tiên tôi nghe ai nói ‘mãm’ ở ngoài đời đấy.”
“Hả? Nishimura vừa nói gì đó à?”
“À, không, tôi chỉ bảo là vừa quay đơn mà lại trượt nữa rồi.”
“Sao cứ quay đơn làm gì, phải nhịn đến mười lượt chứ!”
“Đúng là gamer mà.”
Tôi chuyển chủ đề sang game để kết thúc cuộc trò chuyện mà tôi không muốn nghe.
Không, không phải là tôi không thể tham gia vào những cuộc nói chuyện như thế đâu nhé? Tôi sống được đến giờ là nhờ cái kỹ năng đọc vị không khí mà giả vờ hùa theo đấy.
Tôi không định tỏ vẻ là người có bạn gái, và càng không có ý định nói rằng mình đã có vợ.
Dù tôi có nói mấy lời khinh bỉ con gái thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Chắc là không có vấn đề gì thật—nhưng dù sao đi nữa, vẫn là không muốn mà.
Kể cả khi Ako không nghe thấy, không phải tôi nói thẳng vào mặt cô ấy, tôi cũng không muốn nói những lời tệ hại về Ako. Tôi đã hứa là sẽ không nói như thế rồi.
“…………”
Tôi thở phì một hơi, rồi khẽ kéo ghế lùi lại.
Lớp học hiện tại được sắp xếp như thể để thể hiện sự phân cách giữa nam và nữ: càng ngồi gần cửa sổ thì thứ bậc của nam sinh càng cao, còn càng ngồi gần hành lang thì thứ bậc của nữ sinh lại càng cao.
Xét theo cách đó thì tôi thuộc nhóm có thứ bậc thấp nhất, nên tôi đang ngồi ở vị trí khá gần hành lang.
Vì vậy, chỉ cần tôi khẽ kéo ghế lùi lại, là có thể nghe rõ tiếng con gái nói chuyện.
“Lũ con trai lại nói chuyện game kìa?”
“Alice-chan gì đó. Ngốc nghếch hết sức.”
“Không phải ngốc nghếch, mà là kinh tởm ấy.”
“Không phải ‘ghê’, mà là ‘kinh tởm’ đó.”
“Đúng rồi đó!”
À, hóa ra bên đó cũng đang nói xấu con trai à.
Cái chuỗi hận thù. Một cuộc chiến không hồi kết dường như đang diễn ra ở đây.
“Mà đám con trai lớp mình là trẻ con nhất trường đấy nhỉ?”
“Cứ thấy chơi game là chịu không nổi rồi.”
“…………!”
À, có khoảng hai đứa phản ứng kìa. Chịu không nổi thì làm bạn với tôi nhé.
“Mà nhắc đến game, hình như Tamaki-san với Nishimura chia tay rồi đúng không?”
“Đúng đúng, chuyện đó đó!”
Ối, tên tôi lại xuất hiện. Sao tôi lại phải để mấy đứa con gái không quen biết gọi trống không như thế này chứ.
Vừa nghĩ thế vừa lắng nghe, câu chuyện càng lúc càng đi xa.
“Thật ra thì tốt quá rồi. Tớ đã lo cho cậu ấy lắm, đúng là cái tên Nishimura đó không thể chấp nhận được mà.”
“Đúng là không thể chấp nhận được, tệ nhất luôn ấy.”
“Đúng đúng.”
Hảáá? Ai là người so sánh với cái gì mà lại bảo tôi tệ nhất hả!
Thôi được rồi, đúng là không nên che chở cho lũ con gái tụi bây mà! Nếu đây là game thì tôi đã vung khiên đập vào mặt chúng nó rồi!
—Cốp!
“…………Hả?”
“……Tamaki-san? Cậu, cậu có sao không?”
“Ố, đũa bị gãy rồi sao?”
“…………”
Cứ tưởng là tiếng gì, hóa ra là đôi đũa trong tay Ako bị gãy!
Chết rồi, chết rồi, cô ấy giận thật rồi! Cứ thế này lại xảy ra chuyện mất thôi!
(Ako! Không sao đâu! Cậu đừng bận tâm đến tớ!)
Truyền đi! Tôi cầu nguyện, khẽ lắc đầu, nhưng từ đôi mắt Ako đang nhìn chằm chằm vào hư không, tôi chỉ thấy hiện lên cảm xúc kiểu:
(Không tha thứ! Không tha thứ! Không tha thứ! Không tha thứ! Không tha thứ! Không tha thứ!)
“À, hay là cậu ấy nhớ ra Nishimura đã làm gì đó à? Đồ otaku, chắc lại nói mấy lời siêu kinh tởm gì đó mà.”
“Khoan đã, Chisato…”
“……Cái đồ… Lu… đốt… vứt…”
Đủ rồi! Không cần phải giận đến thế đâu! Ôi không, mặt cậu ấy đã biến thành cái vẻ không thể cho ai thấy được rồi! Bỏ cái hành động từ từ nhấc đôi đũa gãy lên đi mà!
(Segawa! Segawa! Làm gì đó với Ako đi!)
Tôi cố gắng truyền đạt bằng ánh mắt và những động tác nhỏ.
Segawa nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi lặng lẽ gật đầu.
(Để tớ lo.)
Tôi có cảm giác cô ấy đang nói vậy.
Nhờ cậu đấy Segawa-san! Cậu là niềm hy vọng duy nhất của tớ!
“Hay là nói thẳng với cậu ta luôn đi? Không sao đâu, mọi người sẽ đi cùng mà!”
“……Không sao đâu, Ako.”
Segawa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ako, rồi từ từ vuốt lưng cô ấy.
Sau đó, cô ấy quay sang nói với nhóm con gái đang hăng say nói xấu tôi.
“Này, Chisato?”
“? À, Akane cũng thế mà? Lúc nào cũng bảo Nishimura kinh tởm—”
“Khoan đã, im đi.”
Segawa mỉm cười thật tươi, nói.
“Ừm? À, nhưng mà…”
“Chisato.”
“……Ơ? Akane, sao, ơ?”
“Sao?”
Vẫn là nụ cười ấy, Segawa nhìn lại, còn Chisato-san (có vẻ là cô ấy) thì có vẻ hơi sợ hãi,
“Này, Nanako? Akane hôm nay không thấy hơi lạ sao?”
“Hả? Thế á?”
Chisato-san (tạm gọi) đang cuống quýt, còn Akiyama-san thì cười nhẹ nhàng, dịu dàng đáp.
“Có lạ gì đâu? Đúng không?”
“Đúng rồi mà?”
“…………Thế à? À, tớ, tớ xin lỗi nhé?”
“Sao lại xin lỗi?”
Segawa vẫn giữ nụ cười, vẫn vuốt lưng Ako.
Akiyama-san cũng vẫn cười tủm tỉm.
Thế mà, không hiểu sao, siêu đáng sợ.
Hóa ra khi hai người đó giận là thế này à. Tôi không biết. Lần đầu tiên tôi thấy đấy.
Mà này, Segawa-san?
(Tớ nghĩ không cần phải giận đến mức đó đâu.)
Không sao chứ? Tôi dò xét Segawa, cô ấy khẽ nhún vai.
(Tớ đâu có giận vì cậu đâu.)
Ý cô ấy chắc là thế.
À, vậy à? Nếu thế thì không sao—ngay sau đó.
Segawa chỉ ngón cái về phía tôi, rồi vỗ vỗ ngực mình. Điều cô ấy muốn nói chắc là,
(Chỉ là, cậu bị nói xấu thì tớ khó chịu thôi.)
Thế chẳng phải là cùng một ý nghĩa sao!?
Hóa ra cô ấy vẫn giận vì tôi à!
Đáng lẽ không phải lúc để vui đâu, nhưng mà tôi vẫn thấy vui.
“A, sắp hết giờ nghỉ rồi kìa.”
“Chưa dùng hết thể lực mà.”
“Đúng là nên chọn game không có thể lực thì hơn.”
「Chẳng phải cậu là người đã nói cứ thế thì không bao giờ kết thúc sao?」
Ôi chao, đúng thật, giờ giải lao sắp hết rồi.
Cơ mà, chỗ ngồi vẫn như cũ, Ako ngồi ngay sau lưng tôi.
「…………」
「…………」
Trước khi tiết học bắt đầu, hai đứa có chút ánh mắt giao nhau.
(Ấy, xin lỗi cậu, đáng lẽ tôi phải cho cái người kia một bài học nhớ đời mới phải, mà không, bây giờ cũng vẫn nên làm thế!)
(Thôi được rồi, không cần làm đâu!)
Tôi cuống quýt dùng những cử chỉ nhỏ để ngăn Ako, người đang nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói: "Tớ nhất định phải nghiền nát tên đó!".
(Mà này, cứ thế này thì coi như hai đứa mình đang hòa thuận nhìn nhau đấy, không được đâu.)
(À, đúng rồi nhỉ. Thế thì...)
...Phì!
Trong vai diễn, Ako quay mặt đi khỏi tôi.
Ôi chà, cảm giác này là sao đây.
Biết là giả, biết là diễn thôi mà.
「...Khó chịu quá」
「Ưm!」
Ô, lỡ để lọt tiếng ra ngoài rồi.
「...Ưm...Ưm!」
Ako cuống quýt không thành tiếng.
Không không, không sao đâu, tôi hiểu mà.
Tôi cười gượng, Ako dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
Khuôn mặt Ako nhìn tôi lúc đó,
(Em sắp không chịu nổi nữa rồi...)
Đúng là vẻ mặt đã đến giới hạn hoàn toàn.
「Em không chịu nổi nữa rồi ư ư ư ư ư ư ư」
「Oái, này, bình tĩnh lại đã!」
Tan học, vừa bước vào phòng câu lạc bộ là Ako đã lao tới ôm chầm lấy tôi.
Mà cô nàng khóc thật sự mới ghê chứ!
「Em nhớ anh, buồn quá, khổ quá, khó khăn quá, mệt mỏi quá, đau quá ư!」
「Nửa sau nghe cứ như bị tổn thương vật lý vậy?」
「Không được ở bên Rushian thì đúng là tổn thương vật lý mà!」
「Không phải tổn thương tâm lý sao?」
Thế thì nghiêm trọng thật...
Trong phòng câu lạc bộ chỉ có bốn người: tôi, Ako, Segawa và Master.
Thầy Saitō và Nanako cũng không thấy đâu.
「Lớp của Rushian và các bạn vẫn đang gây gổ à?」
「Đúng vậy đó, tôi cũng đang đau đầu đây này.」
Thật sự không biết phải làm sao nữa.
「Thôi đi! Muốn gây sự thì cứ gây đi chứ! Liên quan gì tới em với Rushian đâu!」
「Thì đúng là vậy đó...」
「Muốn làm nũng Rushian, muốn bám lấy, muốn dính chặt lấy, vậy mà phải kìm nén!」
「Bình thường cứ bám lấy, dính lấy, làm nũng mới là bất thường chứ?」
「Đó là mức tối thiểu đấy!」
「Mức, mức tối thiểu sao?」
Ako khổ sở ôm ngực nói.
「Tự mình kìm nén không được làm nũng lại khó khăn đến thế này. Lúc nào Rushian cũng phải chịu đựng cái cảm giác khó chịu này nhỉ.」
「Tôi đâu có kìm nén gì đâu.」
Thật ngại khi làm mất hứng của cô đấy, nhưng mà bị làm nũng quá cũng khó xử lắm chứ bộ.
「Không đến mức như Ako, nhưng... tôi cũng thấy mệt mỏi.」
Segawa đang ngồi trên ghế nói với vẻ chán nản.
「Cậu cũng vậy sao?」
「Tôi cũng vậy chứ.」
Segawa liếc nhìn nhân vật vũ công Shū đang hiển thị trên màn hình.
「Tôi nghĩ là gần đây tôi cứ mãi đóng vai Shū-chan hiền lành, nên tôi có vẻ dễ dãi hơn với mấy người đồng đội như mấy cậu. Cứ như là, nếu bị người ta nói xấu ngay trước mặt thì thấy tức sôi máu ấy?」
「Cứ tưởng tự nhiên hiền lành lạ thường, hóa ra là do ảnh hưởng của việc đóng vai sao?」
Thế thì bình thường cô ấy cứ khó chịu là cũng do đóng vai Shuvain à? Không không, làm gì có chuyện đó.
「Thật ra tôi phải nói rõ thế này, Chisato cũng không phải là người như thế thường ngày đâu? Chỉ là bị không khí lớp ảnh hưởng thôi, cậu ấy cứ nói những điều không nghĩ tới một cách thái quá ấy mà.」
「Tôi nghĩ bên phía con trai cũng vậy thôi.」
Mấy gã vừa mới hô hào muốn có bạn gái thế mà trong thời gian ngắn ngủi lại trở nên như vậy, rõ ràng là bị cuốn theo không khí rồi.
「Tôi biết mà, nên là không cần phải giận dữ vì tôi đâu? Bị nói gì cũng không cần phải bận tâm đâu.」
「Chuyện đó tôi biết mà.」
Segawa thản nhiên gật đầu,
「Tôi biết cậu thật lòng nghĩ vậy, nhưng mà tôi vẫn tức.」
「Shū-chan đúng là yêu đồng đội sâu sắc nhỉ.」
「Chuyện bình thường mà.」
Có thể dứt khoát nói đó là chuyện bình thường, điều đó thật đáng nể.
「Hơn nữa, Nishimura cũng vậy, nếu chúng tôi bị ai đó gọi đích danh mà nói gì đó, cậu cũng sẽ tức giận đúng không?」
「Đương nhiên là tôi sẽ tức chứ.」
Dù có bảo đừng giận thì tôi vẫn cứ giận. Có lẽ bình thường tôi cũng sẽ giận đến mức cãi nhau với mấy đứa con trai luôn.
Nghĩ vậy thì, Segawa và những người khác, dù không gây sự nhưng vẫn giận dữ, có lẽ EQ của họ cũng cao thật.
「Em thì yêu chồng sâu sắc, nên sắp đến giới hạn rồi.」
「Hừm, Ako-kun sắp đến giới hạn rồi sao?」
「Vâng, em thiếu liều Rushian trầm trọng rồi.」
「Từ nãy đến giờ cô cứ ôm chầm lấy tôi suốt cuộc nói chuyện này, thế mà vẫn chưa đủ sao?」
Tôi bị cô ôm chặt đến mức có lẽ sắp sạc đầy pin điện thoại luôn rồi đó.
「Vậy thì cứ ngừng giả vờ cãi nhau đi, cứ hành xử như bình thường là được mà.」
Master thản nhiên nói.
「Nhưng mà, nếu thế thì Rushian cũng sẽ bị mấy bạn nam mắng mất.」
「Tôi thì không sao đâu?」
Dù sao thì tôi cũng đâu có giữ vị trí quan trọng gì.
Vừa nãy nghe Segawa nói thì tôi cũng hiểu rồi, nếu có thằng con trai nào nói xấu Ako, Segawa hay Nanako, đằng nào thì tôi cũng sẽ tức giận mà cằn nhằn thôi.
「Chỉ là, nếu ngừng diễn, đồng thời Ako cũng sẽ ngừng việc làm 'rich kid' ở đây đó nha.」
「Đúng vậy đó...」
Một khi đã làm bạn rồi mà lại phản bội, thì còn bị đối xử tệ hơn cả lúc ban đầu là kẻ thù nữa.
「Em chọn sai rồi... Đáng lẽ không nên dựa dẫm vào mấy cái mẫu có sẵn thì phải...?」
「Thôi chịu đi. Với tư cách là 'rich kid' Ako, lúc đó đọc tình hình mà hành động như vậy là đúng rồi.」
「'Rich kid'... em là 'rich kid' sao...?」
Từ từ buông tay tôi ra, Ako lẩm bẩm.
「'Rich kid' có quan trọng hơn Rushian không ạ?」
「Chuyện đó là do Ako quyết định thôi... Nhưng mà tôi có mất đi đâu chứ?」
「Ư ư ư ư」
Có vẻ đang có chút giằng xé nội tâm, Ako cứ rầu rĩ suy nghĩ mãi.
Dạo gần đây, Ako cứ thế này là chính.
「Vậy thì, các vị, chúng ta vào game được chưa?」
「Quên mấy chuyện lớp học phiền phức đi, mình cùng đi cày cấp thôi.」
「Vâng, được thôi.」
Mọi người đều ngồi trước màn hình, chỉ riêng Ako là vẫn đứng yên tại chỗ.
「Ako?」
「...Ư ư ư, em không muốn chơi.」
「Ako lại không muốn chơi game!? Ngày mai không lẽ có thiên thạch rơi xuống trái đất sao!?」
Đừng có gọi mưa thiên thạch nhé.
Đúng vậy đó. Bình thường Ako sẽ lao vào game như để trốn tránh thực tại, vậy mà bây giờ cô ấy cũng chẳng còn hứng thú mấy.
Ako cứ chăm chú nhìn nhân vật ☆Ako☆ trên màn hình.
「...Đúng là nhân vật này... dùng nó không thấy thoải mái chút nào...」
Cô ấy buồn bã nói với tiếng ư ư.
「Cô từng nói sẽ kết hôn với nhân vật phụ của Rushian, nhưng dường như cũng chưa làm nhỉ?」
Master lo lắng nói.
「Nhân vật đó đã chết rồi. Dù có gọi bao nhiêu lần cũng không trở lại đâu. Thời gian đó đã kết thúc rồi, Ako cũng nên đối mặt với nhân vật phụ của mình đi thôi.」
「Chưa chết mà! Chỉ là bị đóng băng thôi!」
Bỏ qua Segawa đang khiêu khích.
「Cô ghét nhân vật phụ Ako sao? Có chỗ nào không vừa ý à?」
「Không có gì không vừa ý cả.」
Ako mở bảng thông tin nhân vật, hiển thị danh sách chỉ số.
Trên đó là nhân vật ☆Ako☆ đã phát triển với một lối xây dựng nhân vật an toàn.
「Kỹ năng em đã chọn những cái tốt nhất theo Wiki và lời khuyên của Rushian.」
「Đúng vậy, không có vấn đề gì cả.」
「Trang bị cũng chỉ mua những cái cần thiết từ số tiền đã tích lũy.」
「Cái nơ thì không cần mua đâu.」
「Chỉ số cũng đã tăng theo đúng kế hoạch.」
「Mỗi khi lên cấp đều có hỏi ý kiến tôi mà.」
“Đã xong xuôi cả rồi. Với một nhân vật cấp độ này, em thấy nó phát triển lý tưởng đấy chứ.”
Tới giờ mọi thứ đều suôn sẻ, nhân vật được xây dựng một cách hoàn hảo.
“Thế cậu còn bất mãn gì?”
“……Cái đó thì…”
Ako nhăn nhó, vẻ mặt khó nói nên lời.
“Một Ako phát triển lý tưởng, không gặp bất cứ vấn đề gì, chẳng phải em thấy nó không giống em chút nào sao?”
“À, ra là thế.”
“Hừm, phải rồi.”
Hai người gật gù. Nishimura cũng hiểu ý Ako muốn nói gì.
“Cậu lại bận tâm chuyện đó à…”
“Vâng… Lúc mới tạo nhân vật thì em chỉ thấy hơi lạ thôi, nhưng càng nuôi dưỡng, em càng cảm thấy nó không còn là mình nữa.”
Ako rầu rĩ nhìn chi tiết nhân vật ☆Ako☆.
“Một nhân vật tử tế thì đúng là không giống Ako tí nào thật.”
“Tôi vốn tin tưởng cậu ấy sẽ làm một main tank đáng tin cậy, nhưng mà đã đáng tin cậy thì lại không phải là Ako-kun rồi.”
Mọi người nói như thể đó là chuyện đương nhiên, nhưng cách đối xử đó chẳng phải quá đáng lắm sao?
“Nhưng Ako này, cậu cũng từng nghĩ nhân vật chính của mình có vấn đề trong việc phân bổ chỉ số mà, phải không?”
“Tuy em cũng nghĩ có lẽ không được… nhưng tất cả những chỉ số đó, là do em suy nghĩ kỹ càng rồi mới tăng vào từng thời điểm cụ thể.”
Ako cố gắng giải thích.
“Em bắt đầu tăng STR để mang được nhiều đồ hơn, để khoe Rushian những bộ đồ dễ thương. Sau đó em nhận ra mình có thể tự làm trang phục mình thích, nên lại tăng DEX. Rồi vì em hay chết làm phiền mọi người, nên cũng tăng VIT. Hơn nữa…”
Ako ngẩng đầu nhìn Nishimura, tiếp tục.
“Lần đầu tiên trước khi cầu hôn Rushian, em đã dùng hết số điểm còn lại để tăng LUCK. Tất cả những điều đó em đều nhớ rõ ràng.”
Thì ra đó là lý do cô ấy tăng cả chỉ số may mắn.
Ưm, nghĩ đến việc cô ấy đã dựa vào cả vận may để muốn kết hôn với mình, Nishimura lại cảm thấy có lỗi vì đã từ chối nhiều lần như vậy.
“Thế nhưng nhân vật này lại không có cảm xúc hay kỷ niệm gì của em cả, nó chỉ đơn thuần là một nhân vật được nuôi dưỡng một cách lý tưởng. Nó mang tên em, nhưng lại tốt hơn em rất nhiều, nó là một thứ gì đó không phải là em. Khi nhìn nó chiến đấu cùng mọi người, được Rushian hồi máu… em cứ thấy nó… cứ mập mờ, khó chịu lắm!”
Điều đó khác với Nishimura – người thích nhân vật được tạo ra một cách lý tưởng, nhưng anh hiểu rõ Ako đang nghĩ gì.
Giống như một người theo chủ nghĩa hoàn hảo không thể yêu một nhân vật bị phân bổ chỉ số sai. Giống như một người ám ảnh với nhân vật mạnh nhất sẽ nhanh chán khi tìm thấy một bản build mạnh hơn.
Có lẽ Ako không cảm thấy đồng điệu với một nhân vật không giống với bản thân mình.
“Ưm, không thể yêu mến nhân vật của mình thì cũng rắc rối thật đấy.”
“Không phải là em không có tình cảm đâu ạ? Nhưng mà em không nghĩ đó là em. Em không thể diễn tả rõ ràng được, nhưng em cảm thấy nó là một sự tồn tại khác biệt nào đó.”
Có vẻ như cả trong game lẫn ngoài đời, Ako đều đang cảm thấy mông lung, khó chịu.
“Anh thì thích lắm đấy chứ. Nhân vật với bản build ổn định như thế này.”
“Hơn nữa Rushian còn cứ ủng hộ nhân vật đó nữa chứ!”
“Cái đó cũng là áp lực nữa sao?”
Nếu ủng hộ nhân vật của Ako mà lại bị ghen tuông thì cũng khó xử lắm chứ.
“Mà nói chung là, ngay từ đầu ấy ạ!”
Cuối cùng, cảm giác khó chịu đã đạt đến giới hạn, Ako đứng dậy và đập bàn thùm thụp.
“Ngoài đời thì cứ nói chuyện như dân ‘Riajuu’ với bạn cùng lớp! Trong game thì dùng nhân vật hoàn hảo! Rồi không thể thân mật với Rushian được! Thế này đâu phải là em!”
“Có vẻ như bản ngã của cậu đang sụp đổ rồi.”
“Đây chắc là vấn đề về ‘lẽ tồn tại’ rồi.”
“Thực ra em cũng chẳng muốn thành ‘Riajuu’ gì cả. Chỉ cần được ở bên Rushian là đủ rồi vậy mà…”
Cô ấy cứ thế giận dữ rồi bật khóc nức nở.
Cô ấy đang ở trạng thái khá bất ổn.
“Em sắp nổ tung tới nơi rồi đây…”
“Tóm lại, ý Ako là cậu đang bị stress tích tụ đúng không?”
“Thôi được rồi, cứ thế đi.”
“Này, hai người kia dừng lại!”
Nishimura ngăn Segawa và Hội trưởng lại. Không được phép đi xa hơn nữa.
“Với Ako, việc có thể tự báo cáo trước khi bùng nổ đã là một tiến bộ lớn rồi.”
“Đúng vậy, còn gì hơn khi mọi chuyện được giải quyết trước khi thành vấn đề.”
“Nhưng mà, không thể giải tỏa căng thẳng bằng game online như bình thường được, đúng không?”
Vì nhân vật ‘Ako’ đã không còn.
Nếu dùng nhân vật phụ mà vẫn thấy không ổn, thì trừ khi ‘Ako’ trở lại, cô ấy sẽ không thể tận hưởng trò chơi được.
“Việc quản lý tinh thần của Ako lại quan trọng đến mức cần game online như vậy… Anh đã chủ quan rồi…”
“Nếu ngoài đời được Rushian nuông chiều một chút thì em có thể cố gắng hơn nữa.”
“Bây giờ nuông chiều chẳng phải tốt rồi sao?”
“Trong khi giả vờ giận nhau thì thanh điểm cứ giảm dần! Giờ phòng câu lạc bộ không đủ nữa! Đúng rồi, thế thì trực tiếp đến nhà Rushian!”
“Dừng lại!”
“Nhà Nishimura gần trường nên nguy hiểm lắm. Ai đó có thể nhìn thấy đấy.”
“Vậy thì lén lút gặp nhau vào giờ giải lao nhé?”
“Đừng đánh giá thấp khả năng diễn xuất tệ hại của anh và Ako. Nếu lén lút hẹn hò vào giờ giải lao thì sẽ bị lộ ngay đấy.”
“……Hừm.”
Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, Hội trưởng bất ngờ cất tiếng nghiêm nghị.
“Có thể nói như thế này hơi quá, nhưng mà bây giờ hai cậu không giống bản thân chút nào cả.”
Nishimura không nghĩ đó là lời khiển trách, nhưng giọng điệu có vẻ răn đe.
“Không giống bản thân, sao?”
“Đúng vậy, hoàn toàn không giống chút nào.”
Nishimura cũng cảm thấy như vậy, nhưng khi nghe Hội trưởng nói ra, anh chợt nhận ra và chấp nhận.
Hội trưởng nhìn hai người họ bằng ánh mắt hiền từ và nói:
“Gần đây nơi hai cậu có thể ở cùng nhau chỉ là phòng câu lạc bộ và trong game mà thôi. Theo tôi nghĩ, hai cậu thiếu thời gian nói chuyện riêng với nhau rồi.”
Nói rồi, anh chỉ tay về phía cửa.
“Hôm nay hai đứa cứ về đi.”
Hội trưởng dứt khoát nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Ơ, bị đuổi rồi sao!?
“Bọn em bị gạt khỏi lực lượng chiến đấu à!?”
“Bị đuổi việc sao!?”
“Không phải thế.”
Hội trưởng cười khổ rồi nói,
“Nếu thiếu thời gian riêng tư cho hai người, thì cứ tạo ra nó. Hai đứa hãy cùng nhau đi đâu đó.”
“Đi đâu đó ư… Đi chơi xa vào ngày nghỉ hả?”
“Vào ngày nghỉ, dù có đi xa cũng có khả năng bị người khác bắt gặp. Hãy đi chơi xa ngay bây giờ, sau giờ học ấy. Đến một nơi mà không gặp bất kỳ bạn cùng lớp nào.”
“Hẹn hò sau giờ học sao!”
“Anh đã cố tình không dùng từ ‘hẹn hò’ rồi mà!”
Nói ‘hẹn hò’ thì sẽ căng thẳng lắm chứ!
Nhưng từ “hẹn hò sau giờ học” dường như đã đánh trúng tim đen của Ako.
“Làm thôi Rushian! Hẹn hò sau giờ học! Hẹn hò sau giờ học!”
“Anh cũng thích thú đấy… nhưng câu lạc bộ thì sao?”
“Game online thì đâu phải là thứ mà mình không muốn làm mà cứ phải làm đâu, phải không?”
“Đúng vậy. Trong lúc Ako và Rushian vắng mặt, chúng tôi sẽ đi săn đồ.”
“…Cảm ơn hai cậu rất nhiều.”
“Vâng, chúng em đi đây!”
Được hai người tiễn, Nishimura và Ako nhẹ nhàng rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Sự quan tâm của đồng đội thật sự đáng quý.
“Vì hai người bạn, chúng ta phải đi mà không để ai thấy.”
“Đúng rồi, chúng ta hãy ‘clear’ khu vực đi!”
“Cậu nói cứ như trong game FPS vậy.”
“TPS thì tầm nhìn rộng hơn đấy chứ.”
Ako vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa áp lưng vào tường.
“Đây là nhiệm vụ lén lút đó, Rushian.”
“Điểm đến là cổng sau, chúng ta sẽ ra khỏi đó.”
“Rõ, Đại tá Rushian.”
“Ai là Đại tá chứ?”
“Em thừa thãi sinh lực.”
“Cậu chỉ muốn nói câu đó thôi đúng không!”
Dù biết cô ấy đang bị dồn nén đến mức đó!
May mắn thay, dù không có thùng carton, họ vẫn thoát ra được mà không bị ai phát hiện.
Thời điểm ấy, khi câu lạc bộ mới hoạt động được một thời gian ngắn, cái giờ lưng chừng chiều chẳng ai ra ngoài, trên con đường đi học vắng bóng người qua lại.
“Đi xa thì chắc chắn phải đi tàu điện rồi.”
“Chỉ mong sao đừng gặp ai trên đường ra ga.”
“Thôi thì mình cứ đi đường vòng cho tiện.”
Tôi bước lên trước, dẫn lối cho Ako. Hai đứa chầm chậm đi xuyên qua khu dân cư về phía nhà ga.
“Anh biết đường ư?”
“Đằng nào thì đây cũng là quê của anh mà.”
Tôi sống ở đây từ khi còn bé xíu.
“À mà phải rồi, nhà Rushian gần trường nhỉ?”
“Gần nên anh mới chọn chỗ này chứ.”
Đi lại nhanh thì có thêm thời gian chơi game mà.
“Thế nên mấy con đường vắng vẻ này, anh biết rõ từng ngóc ngách luôn.”
“Quả nhiên Rushian đáng tin cậy ghê!”
Bị tin cậy bởi cái chuyện vớ vẩn này thì cũng…
“Hơn nữa, được thấy một Rushian mà em chưa biết, em vui lắm.”
“Ưm… Có lẽ thế.”
Mấy chuyện hồi xưa thì tôi cũng ít khi kể lại.
Chuyện Ako thời cấp hai nổi bật hơn bây giờ thì đúng là, có hỏi cũng chẳng thể nào hỏi được.
──Không, thực ra có thể hỏi. Bây giờ chắc là, dù có đào sâu cũng chẳng sao.
Có thể hỏi, nhưng không hỏi.
Điều đó chắc chắn khác với việc không thể hỏi.
Nếu Ako muốn kể, tôi sẵn sàng lắng nghe bất cứ lúc nào.
Cho đến lúc đó thì──.
“Cứ vui vẻ lúc này là được rồi.”
“…? Vâng, đúng vậy ạ!”
Ako ngó nghiêng xung quanh kiểm tra, rồi siết chặt lấy cánh tay tôi, vui vẻ nói.
Quả nhiên, bên trong nhà ga đã có vài học sinh mặc đồng phục giống chúng tôi.
“Thế này thì khó thoát mà không bị ‘lấy mục tiêu’ rồi.”
“Vẫn còn kém lắm, Ako. Những lúc như thế này, trực diện xông thẳng là thượng sách.”
“Đại tá tính sao đây?”
“Kế hoạch là trượt vào điểm dịch chuyển đúng vào giây cuối!”
Tôi và Ako căn giờ tàu đến, bước lên cầu thang, rồi trượt vào toa cuối cùng từ góc sân ga. Leo trót lọt lên tàu, cấm tuyệt đối.
“Cứ như điệp viên ấy, hồi hộp quá!”
“Bị phát hiện là coi như xong đời nên căng thẳng lắm chứ.”
Cuộc sống “Real life” của Ako, sự quan tâm của mọi người, và cả bao nỗ lực nhẫn nhịn bấy lâu nay của tôi, tất cả sẽ tan thành bọt nước.
Nhưng mà nghĩ lại, chuyện này cũng thú vị như trong game vậy.
“Bây giờ mình đi đâu ạ?”
“Sau giờ học mà đến mấy chỗ đông người thì kiểu gì cũng gặp mấy đứa quen thôi.”
Thế nên tôi định đi đến nơi nào ít người hơn.
Một nơi ít người vào mùa xuân này, lại có thể xả stress.
Đúng rồi, chính là đây.
“Là biển ạ!”
“Biển đó!”
Chẳng còn bận tâm phải trốn tránh nữa, tôi và Ako đồng thanh reo lớn.
Vào đầu mùa xuân này, lại là biển. Dù đúng là chẳng hợp thời chút nào, nhưng nhờ vậy mà vắng tanh.
“Chẳng có ai. Đúng rồi mà.”
“Lạnh quá ạ!”
“Đã là mùa xuân rồi mà.”
Gió biển thổi qua se lạnh, khiến Ako bên cạnh lại càng trở nên ấm áp hơn.
“Chắc là chưa tắm biển được đâu nhỉ?”
“Nhưng cậu không thấy, hai đứa mình ở bãi biển vắng người thế này lãng mạn lắm sao?”
“Em hiểu ạ! Em từng mơ ước thế này rồi!”
“Thấy chưa thấy chưa?”
Bãi biển vắng tanh chỉ có hai đứa tôi thế này, vào mùa hè chắc chắn không bao giờ trải nghiệm được.
Đây là khung cảnh mà chỉ khi chịu khó đi xa vào ngày thường mới có thể thấy.
“À phải rồi, Rushian!”
Ako thoăn thoắt chạy trên cát, đứng lại cách tôi một đoạn rồi quay đầu nhìn.
“Nào Rushian, bắt em đi!”
“Chơi đuổi bắt ư?”
“Truyền thống rồi mà! Nhanh lên nào!”
“Cái tình huống kiểu phim tình cảm lãng mạn cổ điển gì thế này.”
Nhưng mà tôi hiểu, tôi muốn làm vậy.
Tôi muốn đuổi theo Ako đang nhảy nhót tưng bừng trước mặt mình.
“…Thôi được, chơi thì chơi! Đợi đã đợi đã!”
“Á ha ha, em ở đây này!”
“Đợiii!”
“Bắt em đi nhá… Á hự!”
Ối giời ơi, Ako ngã sấp mặt chỉ sau mười giây chạy trốn!
“Cậu có sao không!”
“Ưm ưm, em biết chạy trên cát sẽ thế nào rồi, nhưng mà vui quá nên…”
“Lỡ làm rồi đúng không.”
Ako cứ vui lên là lại lỡ làm mấy chuyện ngốc nghếch.
“Ôi, tóc cậu đầy cát rồi kìa.”
“Anh phủi đi ạ!”
Tôi rung rung mái tóc mềm mại của Ako, phủi cát ra khỏi tóc cô bé.
Phủi mãi phủi mãi mà cát vẫn cứ ra, chẳng biết bao giờ mới hết.
“Phư hơ hơ~”
“Sao cậu lại vui vẻ thế hả?”
“Em muốn làm thế này với Rushian mà.”
“Cái kiểu được người khác chăm sóc là lại sung sướng ra mặt không sửa được nhỉ.”
Đành chịu với mớ tóc, tôi vỗ vỗ phủi cát trên bộ đồng phục.
Dù tay có chạm vào những chỗ khá nhạy cảm, Ako cũng không hề có ý định lảng tránh.
“Rồi, xong nhé.”
“Cảm ơn anh. Em sẽ không bao giờ chạy trên cát nữa đâu!”
Vừa nói, Ako vừa nhảy nhảy di chuyển đến mép sóng.
Dù sao thì Ako lúc này, đúng là đang rất hứng khởi.
“Nhắc đến mép sóng thì, ừm, vẽ hình trái tim lên cát… ôi, sóng sẽ cuốn trôi tình yêu của chúng ta mất rồi…”
“Đóng kịch nữ chính bi kịch à.”
“Tự mình viết vào chỗ bị xóa mà còn bi kịch gì nữa chứ.”
“Đúng là tự mình gây chuyện rồi tự mình giải quyết mà.”
Vừa nói, chúng tôi bắt đầu trò chơi kỳ quặc là viết chữ lên mép sóng rồi thích thú nhìn chúng tan biến.
“Cuộc sống “Real life”, trường học, cuộc đời… ôi, tất cả tan biến hết rồi!”
“Xóa bỏ tất cả những thứ đó thì không được đâu.”
“Ơ, tại sao ạ?”
Ako khúc khích cười, rồi vươn vai một cách khoan khoái.
“Không hiểu sao nhìn biển thế này, em thấy mấy nỗi lo của mình nhỏ bé hẳn đi ấy.”
“Câu thoại của ai đấy?”
“Của nhiệm vụ chuỗi ‘Cô gái biển trắng’ trong game ‘Mokomoko’.”
“Này, nhiệm vụ đó là cô gái bị ác quỷ ám rồi trở thành trùm cuối đấy chứ?”
“E he he~”
“E he he” cái gì mà “e he he”. Lần sau thì chọn câu thoại của nhiệm vụ nào hay ho hơn chút đi.
“Nhưng mà chẳng phải là câu nói rất ‘thanh xuân’ sao?”
“Cái việc ra ngoài để xả stress như thế này, ngay từ đầu đã là thanh xuân rồi.”
Nhắc đến thanh xuân, tôi chợt nhận ra có một điều chưa làm ở biển.
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa hai tay lên miệng, rồi hét thật lớn.
“Đồ ngốoooooooooooo!”
“Điển hình rồi đấy ạ!”
Tiếng hét như bị biển nuốt chửng rồi biến mất, nhưng tôi thấy khá sảng khoái.
“Bình thường chẳng bao giờ hét lớn nên thấy thoải mái ghê.”
“Vậy thì em cũng!”
Ako cũng hít một hơi thật sâu,
“RUSHIAN! EM YÊU ANH!”
“Thôi đi, đừng có hét cái đó lên!”
Dù chẳng có mấy người, nhưng vẫn xấu hổ chết đi được!
“E he he… ơ? Sao em thấy hơi choáng váng thế này?”
“Tại bình thường cậu chẳng bao giờ hét lớn mà.”
Phổi yếu thế thì phải nghĩ đến giới hạn của mình chứ.
Dù sao thì đây cũng là tiếng hét lớn bất thường đối với Ako.
Tôi xoa lưng Ako, đồng thời đảo mắt nhìn quanh xem có ai không.
Và rồi, tôi thấy một cô gái đứng khá gần đó. À, chắc là bị nghe thấy rồi, xấu hổ quá.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm biển, nhìn không rõ lắm, nhưng hình như cô ấy đang nhìn về phía này.
“…Tamaki-san?”
Ô hay?
Tôi nghe thấy một giọng nói rõ ràng nhận ra Ako chính là Ako?
“Ơ, người quen à?”
“Không ạ?”
“Thế thì nhầm người rồi.”
“Chắc là vậy ạ.”
“Ế, không, cùng lớp mà đúng không!?”
Cô gái đó lại gần hơn và nói.
Trời ơi trời đất, cùng lớp á!? Thế thì cái kế hoạch “ẩn mình” nãy giờ là cái gì chứ?
“Ôi trời, đến tận đây mà cũng bị phát hiện. Ako ơi, cậu phải nhận ra chứ, đừng quên bạn cùng lớp chứ!”
“Cùng lớp với em thì Rushian cũng cùng lớp mà.”
“Đúng là vậy nhỉ.”
Thực tế mà tôi cố tình lảng tránh đã bị phơi bày một cách lạnh lùng.
Mà cái cô gái này, không hiểu sao tôi thấy quen quen mà lại không quen.
“À!”
Ako chợt như bừng tỉnh, nói.
“Ưm, à, đợi đã, em nói đến đây rồi cơ mà!”
Sau một hồi vò đầu bứt tóc suy nghĩ, tôi bỗng đập tay cái bốp.
“À đúng rồi! Là Suzutani-san!”
“…Cậu giả vờ không nhớ để đùa thôi phải không?”
Suzutani-san mặt mày méo mó.
“Ako chắc là nghiêm túc thật, nhưng cứ cho là đùa đi ạ.”
“Nishimura-kun không nhớ à? Năm ngoái cũng học cùng lớp mà.”
“Cháu chẳng có duyên với con gái nên…”
“Ê ê. Nè, tôi là Suzutani…!”
Tiếng chân giẫm trên cát sột soạt át đi lời cô ấy.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vọng tới tai tôi.
“Xin lỗi Kaori, để cậu đợi lâu!”
“…Ơ? Mày…?”
Một gương mặt quen thuộc. May mà là con trai thì tôi vẫn nhớ.
“Takasaki à!”
“Ơ, Nishimura?”
Hai năm liền cùng lớp, thành viên câu lạc bộ điền kinh, và cũng chính là nguyên nhân của rắc rối lần này – Takasaki, kẻ đã không biết bao nhiêu lần cãi nhau rồi lại làm lành với cái cô Kaori-chan kia – nhìn tôi.
“Ừm… tôi là Suzutani Kaori. Cậu không nhớ sao?”
Suzutani-san tiếp lời, lần này nói rõ tên mình. À, là Suzutani Kaori-san.
Takasaki với Kaori-san…
“À!”
Zacky và Kao-chan.
Không phải hai người đã lôi cả lớp vào cuộc cãi vã chung đó sao?
Mà hai người đó lại ở cái bãi biển xa trường học thế này ư?
Trong lúc tôi đang nhìn với vẻ nghi ngờ, Takasaki bỗng buột miệng nói.
“…………Nishimura với Tamaki-san, không phải hai người cãi nhau sao?”
“Câu đó phải để tôi nói mới đúng chứ!!!”
†††††††††
Chuyện khá là đơn giản.
Takasaki và Kaori-san đã không biết bao nhiêu lần cãi nhau rồi lại làm lành, cứ thế lặp đi lặp lại.
Lần này cũng như mọi khi, họ cãi nhau rồi lại làm lành như bình thường.
“Làm lành xong thì cả lớp lại bị cuốn vào một trận đại chiến luôn á.”
“Làm lành rồi mà bây giờ bảo ra thì kì cục lắm…”
“Thế mà vì chuyện vớ vẩn đó mà gây rối hả?!”
“Chúng tôi bị vạ lây đủ điều!”
Ako bực bội phồng má, nhận ra nỗ lực kìm nén của mình chỉ là công cốc.
“Nhưng mà bọn mày cũng giả vờ cãi nhau đấy thôi.”
“Chứ cái bầu không khí đó thì…”
“Nên chúng tôi cũng…”
“Tụi này hiểu cảm giác đó mà.”
“Đúng không!”
Bốn người, cùng chung một nỗi khổ như nhau, bỗng nảy sinh một sự đồng cảm kỳ lạ.
“Nhưng giờ thì chuyện này cũng kết thúc rồi.”
“Ừ nhỉ!”
Thế rồi, tôi và Ako mỉm cười gật đầu với nhau.
“Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với mọi người và mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Giải quyết xong rồi nhỉ, Rushian!”
“Ừm, mọi chuyện êm đẹp là tốt rồi.”
“Khoan đã, khoan đã, khoan đã!”
Takasaki cuống quýt túm lấy vai tôi.
“Cậu bảo là nói chuyện về bọn tôi ư? Định vạch trần à?”
“Vạch trần nghe ghê gớm quá. Chỉ là giải tỏa hiểu lầm thôi mà.”
“Nói hoa mỹ thế nào thì cũng là vạch trần chứ gì!”
“Chính xác là vạch trần!”
Không như tôi, Ako thẳng thừng nói toẹt ra mà chẳng chút ngần ngại.
“Thế thì chết tôi! Nếu bọn tôi là nguyên nhân mà lại bảo thật ra là— thì không khí sẽ tệ lắm cho xem!”
“Thế thì cứ chịu khó mà lạnh nhạt đi.”
“Thôi mà, tha cho bọn tôi đi!”
Takasaki vỗ tay bốp một tiếng rồi cúi đầu.
“Thế nào rồi bọn tôi cũng sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người! Nhưng mà ngay sau khi gây rối thì lộ ra ngay thì hơi quá đáng! Chờ bọn tôi chút thôi!”
Nói thế thì…
Có người đã phải chịu khổ thật mà, nên tôi không thể dễ dàng bỏ qua được.
“Người bị làm phiền không chỉ có chúng tôi mà là cả lớp. Nếu Takasaki chịu cúi đầu một chút là xong thì thôi coi như cho qua đi.”
“Tôi cúi đầu là được rồi, nhưng nếu Kaori mà—”
“Zacky, được rồi, đừng cố nữa.”
Tay Suzutani-san chạm vào vai Takasaki, người vẫn còn muốn cố nài nỉ.
“Xin lỗi vì đã làm khó hai cậu. Bọn tôi cũng đã gây phiền phức cho hai cậu rồi, bọn tôi sẽ tự mình xin lỗi mọi người. Nhưng, chỉ một việc thôi, xin hai cậu giúp.”
Suzutani-san cúi đầu chào tôi và Ako, rồi nói:
“Chuyện lần này, cứ để là lỗi của tôi!”
“Hả?! Sao lại thế, Kaori đâu có lỗi!”
“Tôi cũng có nhiều bạn mà, nên nếu đổ lỗi cho tôi thì cũng không sao đâu.”
“Thế thì tôi còn dễ hơn ấy chứ. Là Takasaki-sama, át chủ bài của câu lạc bộ điền kinh đó nha?”
“Át chủ bài cái gì, toàn nói điêu!”
“Tóm lại, là lỗi của tôi. Nishimura, cứ coi như vậy đi.”
“Không, là lỗi của tôi. Cứ nói với mọi người như thế.”
“Không, là tôi!”
“Là tôi!”
Takasaki và Suzutani-san cứ thay nhau giành nhận lỗi.
Ôi… sao tôi lại có cảm giác như bọn mình mới là người có lỗi thế này…
“Ở đây mà bảo, ‘Vậy thì lỗi của tôi!’ thì…”
“Chắc là ‘Cứ thoải mái đi’ đúng không?”
“Đúng thế!”
Ako thở dài một hơi, rồi miễn cưỡng, với vẻ mặt thực sự không cam tâm, nói:
“…Được rồi, tôi sẽ chịu khó một chút. Nhưng chỉ một chút thôi nhé?”
“Thật hả?! Cảm ơn cậu!”
“Ako đã nói thế thì đành chịu vậy.”
“Xin lỗi nhé, đợi mọi chuyện lắng xuống một chút, bọn mình nhất định sẽ tự nói ra.”
“Xin hãy làm càng sớm càng tốt nhé!”
“Ôi, cảm ơn! Đúng là có bạn thân vẫn tốt nhất!”
“Ai là bạn thân của cậu chứ.”
Tôi chỉ có ba đứa bạn thân thôi.
“Cẩn thận rồi về nhé.”
“Ừ ừ.”
Chia tay hai người với nụ cười, tôi và Ako ngồi phịch xuống bãi cát.
“Chẳng hiểu sao…”
“Tự dưng thấy hết cả hơi…”
Cả lớp bị cuốn vào, nhưng hóa ra lại là một chuyện chẳng đâu vào đâu.
Những người không liên quan thì cứ cãi nhau ầm ĩ, còn hai nhân vật chính thì lại chẳng có ý định đó.
“Thật sự là đã đồng ý nhịn rồi có được không đấy? Ngày mai cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như thế mà.”
“Không được đâu. Không được nhưng nhìn họ cố gắng bảo vệ nhau đến thế, thì dù sao cũng…”
“Đúng là thế thật.”
Nếu là vì tự vệ thì tôi sẽ trả lời là không biết, nhưng nếu bị nhờ vả tha thiết vì một người quan trọng, thì quả thật rất khó từ chối.
“Tôi hơi hiểu cảm giác của Suzutani-san một chút.”
“…Mà, tôi cũng nghĩ nếu ở vị trí của Takasaki thì cũng sẽ nài nỉ hết sức mình thôi.”
Không phải vì bản thân, mà vì Ako.
“Với lại Suzutani-san là người đã không nói xấu Rushian…”
“Ể… À, là lúc đó sao?”
Là người đã cố gắng ngăn cản Chisato (hình như thế) nói xấu tôi à.
“Ra vậy, là bạn của Ako à.”
Vậy là muốn nhịn vì bạn bè à. Việc đó quan trọng đấy.
“Không không, không phải thế đâu ạ.”
“Không phải à?”
Tôi cứ nghĩ đối phương cũng coi cậu ấy là bạn thân chứ.
“Thật ra, tôi muốn nói ‘Chuyện này không liên quan gì đến tôi, phiền phức quá, đừng làm thế nữa!’ lắm ấy. Nhưng mà, tôi nghĩ bình thường thì không ai nói thế đâu.”
“Bình thường… à.”
Tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên tôi nghe Ako nói những câu như “Bình thường thì sẽ làm thế này.”
“Thì ra là, với tư cách một nhân vật kiểu ‘Riajuu’ mẫu mực, mình phải biết đọc không khí sao.”
“Chẳng phải là điều tốt sao?”
Đọc được bầu không khí của lớp, sống mà không gây sóng gió.
Đó là cách đối nhân xử thế của học sinh cấp ba thời hiện đại.
Nhưng mà, điều đó lại không giống Ako chút nào. Hoàn toàn, hoàn toàn không giống Ako.
“Nhưng tôi thấy nó không hợp với phong cách chơi game của tôi. Dù bất đắc dĩ phải nhịn… ức quá…”
Ako liếc nhìn tôi, rồi nói:
“Rushian muốn tôi trở thành một cô gái bình thường như thế đúng không?”
“…Ể?”
Trước câu nói bất ngờ, tôi ngừng suy nghĩ trong giây lát.
“Cậu chẳng phải vẫn luôn nói tôi phải trở thành một người bình thường, một người tử tế sao?”
“Đúng là tôi vẫn luôn nói thế thật…”
Gần đây Ako cũng đã hỏi tôi mấy lần rồi.
"Vậy chẳng lẽ, Ako cứ phải gượng ép bản thân để sống một cuộc đời "sôi nổi", cố gắng hòa nhập với không khí lớp học, kìm nén những điều không giống mình, tất cả là vì mong muốn của tôi sao? Cô ấy đã luôn nỗ lực vì tôi bấy lâu nay ư? Thế mà ngoài đời chúng tôi lại giả vờ cãi nhau, trong game thì cô ấy lại dùng một nhân vật không hề giống mình. Cho nên áp lực cứ thế chất chồng lên... Là như vậy sao?"
"Em lại cố gắng đến thế chỉ vì tôi nói sao? Đâu cần phải làm quá như vậy..."
"Không không, em cũng nghĩ là có thể nhân cơ hội này để trở thành một người hướng ngoại hơn mà. Đằng nào cũng thế, nếu có thể đáp ứng được mong muốn của Rushian thì càng tốt chứ ạ!"
Ako nói với giọng điệu nhẹ nhàng rồi ghé sát mặt tôi nhìn.
"Rushian nghĩ em sẽ tốt hơn nếu em sống sôi nổi ư?"
"Cái đó thì..."
Rắc rối ở chỗ, tôi không thể trả lời một cách dễ dàng được.
"...Khó nói lắm. Tôi đúng là muốn em trở nên bình thường hơn, thật sự muốn vậy... Nhưng..."
Tôi muốn Ako trở nên bình thường, muốn cô ấy trở thành một cô gái "đàng hoàng" hơn một chút. Điều đó không hề dối trá. Nhưng...
"Thế nhưng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng muốn em không còn là Ako nữa."
"Không còn là em sao...?"
"Đúng vậy. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn thích Ako như chính Ako hiện tại."
"Em như chính em... Thích... Thích... Thích..."
Ako lầm bầm một lúc, như thể đang cố nuốt trọn lời tôi nói, rồi...
"...Pù pù~"
Ôi, khói bốc ra từ đầu Ako!
"Xin lỗi em, tôi nói những lời rắc rối quá. Bản thân tôi cũng không biết cách diễn đạt cho tốt."
"Không sao ạ, dù không hiểu hết nhưng mà... em lại cảm thấy một điều gì đó..."
Ako khẽ nở nụ cười rạng rỡ trên má:
"Em cảm nhận được tình yêu của Rushian ạ!"
"...Ừm, nói thế thì cũng không sai."
Bởi vì người tôi thích là Ako mà.
"Lâu lắm rồi mới thấy tràn đầy tình yêu thương như vậy đó ạ."
"Dạo này chúng ta ít khi nói chuyện kiểu này nhỉ."
"Tại em cứ mãi làm cái kiểu 'sống sôi nổi' mà... Em xin lỗi, Rushian."
"Hoàn toàn không phải lỗi của Ako đâu. Mà tôi cũng không bận tâm lắm về khoảng cách đó đâu..."
Tôi định phủ nhận nhưng lại nghẹn lời. Có ai nhìn đâu, cũng chẳng cần phải ra vẻ làm gì cả.
"...Dù sao thì, không ở bên Ako cũng buồn lắm."
Buồn đến mức không kìm được mà thốt ra lời "khó chịu".
"Đúng không ạ!"
Vẫn ôm chặt cánh tay tôi, Ako rướn người sát vào tôi hơn nữa.
"Rushian nói là không sao đâu, nhưng hóa ra vẫn buồn đúng không!"
"Tôi cũng nói trước là không phải lúc nào cũng muốn dính lấy nhau đâu đấy nhé?"
"Đúng là vợ chồng thì lúc nào cũng ở bên nhau là tốt nhất mà!"
"Tôi có nghe gì đâu! Đáng lẽ ra không nên nói câu đóoo!"
Tôi quên mất là chỉ cần nũng nịu một chút là cô nàng này lại được đà ngay!
"Sắp đến lúc phải nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn rồi đấy ạ!"
"Vợ chồng rồi mà còn nói chuyện 'thời điểm đăng ký kết hôn' thì mâu thuẫn khủng khiếp rồi đấy!"
"Đó là đăng ký kết hôn để hóa giải mâu thuẫn mà?"
"Đừng có điều chỉnh theo hướng sai lầm chứ!"
Làm ơn đi, sao em không đồng ý bắt đầu từ việc làm người yêu trước được chứ!? Nếu Ako nói đồng ý thì cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu từ ngày hôm đó mà!
"............Haizzz."
Đột nhiên, Ako hạ thấp giọng điệu.
"Ở trường thì không thể ở bên nhau thế này được nhỉ."
"...Đúng vậy."
Dù không thích bị xem là vợ chồng, nhưng không thể nói chuyện gì cả thì cũng buồn.
"Không phải Ako, nhưng tôi cũng muốn phá tan mọi không khí hay quy tắc."
"Em cũng nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể làm được dễ dàng như trước nữa."
Cô ấy "ư ư" rồi nghịch nghịch hạt cát dưới chân.
"Càng ngày càng có nhiều người quen, nhiều người để nói chuyện, nhiều người phải bận tâm... Thế là càng ngày càng phải suy nghĩ nhiều hơn, có nhiều chuyện khó khăn hơn, nhiều việc phải làm hơn, và cũng phải kìm nén bản thân nhiều hơn nữa..."
"Đúng là mấy cái 'ràng buộc' mà."
Mối quan hệ giữa người với người thật phức tạp.
"Rushian, có thêm bạn bè thì có thật sự là chuyện tốt không ạ?"
"Cái này thì... tôi cũng không biết nữa."
Tôi cũng chưa bao giờ có trăm bạn như Akasaka-san đâu.
"Đây là lần đầu tiên Ako trải qua chuyện này mà, không hiểu cũng phải thôi. Cứ từ từ mà suy nghĩ."
"Từ từ sao ạ."
Đúng vậy, từ từ thôi. Đâu cần phải vội vàng gì.
"Chỉ là, này. Đừng nghĩ là vì tôi mà hãy làm theo những gì Ako muốn thì tôi sẽ vui hơn đấy."
"...Vâng, em hiểu rồi."
Ako gật đầu rồi đứng dậy. Cô ấy khẽ vuốt mái tóc ẩm ướt vì gió biển, và một mùi hương thân thuộc pha trộn giữa biển cả và hương của Ako phảng phất.
"Mà này Rushian."
"Hửm?"
Ako giơ màn hình điện thoại cho tôi xem, tôi vẫn còn ngồi đó.
"Mẹ nhắn tin bảo đã quá giờ ăn tối rồi ạ."
"Ối giời, đã muộn thế rồi sao."
Mà cũng phải, mặt trời đã lặn, bãi biển cũng tối đi nhiều rồi. Chúng tôi còn phải mất thời gian về nữa chứ, đâu phải lúc để nhởn nhơ.
"Xin lỗi em, để tôi đưa em về. Tôi cũng sẽ nói xin lỗi giúp em."
"Chẳng có gì phải xin lỗi đâu ạ, mẹ em còn nhắn là 'nếu được thì đưa cả Rushian về nhà luôn' nữa đấy ạ."
"Coi tôi ở cùng em là điều hiển nhiên luôn à!"
Bà ấy vẫn vậy nhỉ!
†††††††††
"Và thế là, Takasaki và Suzutani đã làm lành với nhau một cách bình thường rồi đấy."
Trong phòng câu lạc bộ, tôi giải thích, Segawa gật đầu vẻ đã hiểu.
"A ha, cứ tưởng Kaori giấu giếm chuyện gì đó, hóa ra là vậy."
"Đáng lẽ ra phải nói với bọn mình chứ~"
Segawa và Akasaka-san làm mặt giận dỗi, như thể đang nói "khách sáo quá đi".
Guild Master với vẻ mặt khó tả, nói:
"Chẳng phải Suzutani-shi mong muốn chuyện này không bị tiết lộ trong lớp sao? Kể cho hai người là trụ cột của phái lớn nhất thì chẳng phải là vô ích sao?"
"Cái đó thì đúng."
Nói theo một nghĩa nào đó, tôi cũng coi như là đã tiết lộ rồi.
"Chúng em không giấu giếm gì nhau trong Guild đâu ạ!"
"À, à thế sao."
Tuy không công khai trong lớp, nhưng không có nghĩa là sẽ giấu giếm bạn bè. Về khoản đó, độ tin cậy của họ quả là khác biệt.
"Hai cậu ấy sẽ không làm gì xấu đâu."
"Mà, việc trai gái không hợp nhau cũng chẳng có vấn đề gì cả, bọn tớ cũng không định đổ lỗi cho Kaori rồi kết thúc chuyện đâu."
"Nhưng rồi sắp có chuyến đi dã ngoại, ít nhất thì trước giải đấu bóng cũng phải đặt ra một mục tiêu rõ ràng. Ừm, tớ đi đây!"
"Đi đâu chứ... Khoan đã."
Chuyện này đâu phải trách nhiệm của Akasaka-san!?
Ôi, đi mất rồi...
"Cứ tưởng đã gia nhập câu lạc bộ rồi mà sao dạo này tỉ lệ chuyên cần lại giảm đột ngột thế nhỉ."
"Chắc ngoài đời có nhiều chuyện vất vả nên không còn cách nào khác."
"Chúng ta có nên giúp đỡ gì không ạ?"
"Nếu là chuyện có thể giúp thì được, nhưng Ako có làm được gì đâu nhỉ."
"Em chẳng làm được gì cả!"
Đó là vấn đề thuộc lĩnh vực mà chúng tôi cực kỳ dở tệ mà!
"Nhưng đáng lẽ ra nên tâm sự với chúng ta chứ..."
"À, cái đó thì hiểu nhầm rồi nhé?"
Segawa vẫy tay.
"Nói cho mà biết, Nanako tin tưởng chúng tôi hết mực đấy."
"Có thật vậy không? Sao cô ấy chẳng nhờ vả gì cả."
Guild Master nhíu mày, Segawa cười gượng gạo nói.
「Đâu phải là kiểu người có chuyện lớp học bị chia rẽ mà lại đi tâm sự với người ngoài đâu chứ? Em ấy lúc nào cũng trưng ra bộ mặt như thể chẳng có gì phải phiền muộn, chẳng có gì làm khó được, nên ai cũng nghĩ em ấy là một “người hoàn hảo” cả đấy.」
「Ấy, cái người mà vừa tài giỏi lại vừa hơi ngơ ngơ đấy thì làm sao mà là “người hoàn hảo” được chứ.」
「Dù rất giỏi nhưng bình thường cũng hay gây chuyện lắm mà.」
「Chính việc em ấy để lộ những điều đó đã chứng tỏ rằng em ấy thực sự đã tin tưởng và thả lỏng với cậu rồi đấy.」
Nói đến đó, Segawa ngừng lời và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ấy nói bằng giọng điệu hơi tiếc nuối, nhưng cũng không kém phần kiên quyết.
「Tôi cũng mong em ấy sẽ dựa dẫm vào tôi nhiều hơn.」
「Ừm, với tư cách là Chủ nhiệm câu lạc bộ, Guild Master, kiêm Hội trưởng hội học sinh, tôi cũng mong được dựa dẫm nhiều hơn.」
「Cái đó lại là lĩnh vực Master dở tệ nhất mà.」
「Hừm… Nhưng nếu tôi thật sự nghiêm túc thì vấn đề nhỏ nhặt thế này cũng có thể giải quyết dễ dàng thôi đấy nhé?」
「Phải rồi, giỏi lắm, giỏi lắm.」
「Ấy thế mà lại bị đối xử như vậy.」
Master buồn thiu.
Dù tin tưởng và dựa dẫm vào Master, nhưng chuyện đó là chuyện khác.
「Thôi, chuyện câu lạc bộ thì vẫn phải làm. Mau nâng cấp độ thôi. Chỉ còn một chút nữa thôi phải không?」
「Ừm. Nàng Ako của sao đã có động lực rồi sao?」
「Ưm, vì một ngày chưa chơi nên tôi đang cảm thấy rất muốn chơi game.」
「Vậy thì vừa đúng lúc, bắt đầu thôi!」
Trận săn quái sau một ngày tạm nghỉ đã bắt đầu.
Cấp độ cũng đã lên đến 25, dù còn chưa quen nhưng họ cũng đã phối hợp được kha khá rồi.
「Skeletons 5 con, Wraiths 2 con ạ.」
「Để tớ nhảy múa làm cho lũ Skeletons đang tụ lại không động đậy nhé.」
「Tôi sẽ nhắm mục tiêu vào Ako.」
「Để tôi buff phòng thủ phép cho Ako nên Ako cũng tấn công nhiều lên nhé.」
「Aaaaaa, tôi không biết thời điểm nào để đỡ đòn phép thuật ạ!」
「Không sao cả, hãy tin tôi và cứ cam chịu mà ăn đòn đi!」
「Đúng rồi, hết sức hết sức nào!」
「Cái đó là điệu nhảy khác rồi!」
Họ từ tốn vượt qua Hầm ngục Nghĩa địa ngầm.
Không có nhiều vấn đề, thậm chí còn có thời gian để trò chuyện thoải mái.
「À, tôi lên cấp rồi.」
「Chúc mừng.」
「Chỉ số thì… lần tới mình sẽ cộng hết vào VIT phải không ạ?」
「Vì chúng ta đã ưu tiên cộng STR cần thiết cho chỉ số cuối cùng để tăng sức tấn công rồi mà. Sau này chỉ cần cộng cơ bản vào VIT là không thành vấn đề.」
「Vâng ạ.」
Ako bấm bấm cộng điểm chỉ số.
「Đúng là chỉ số không có vấn đề gì cả.」
「Không giống Ako lắm nhỉ?」
「Ừm, dù sao thì đó cũng không phải là tôi… nhưng hình như có cách nói khác thì phải…」
Cứ thế mà chẳng kịp quen thuộc, đã lên đến cấp 29 rồi.
Chỉ cần lên thêm một cấp nữa là sẽ đạt cấp 30.
「Cấp 30 thì sẽ nhận được Hộp Thưởng đúng không ạ?」
「Mong chờ cuộn phù phép ngẫu nhiên quá.」
「Ước gì ra được Smite thì tốt.」
「Không ra được đâu. Cái đó là đồ hiếm của Boss mà.」
「Có vẻ như về mặt khả năng thì vẫn có thể ra được đấy.」
「Thật hả?! Háo hức quá đi mất!」
Sự mong chờ vào phần thưởng tăng cao.
Vì muốn có cái đó nên họ mới cố gắng nâng cấp mà.
「Lên cấp 30 thì sẽ tạm biệt cô bé này rồi ạ.」
Ako đối xử với ☆Ako☆ khá là "khô khan" nhỉ.
Ước gì trước khi chia tay, cô bé ấy có thể gắn bó với nhân vật này hơn, nhưng có vẻ khó rồi.
「Thế còn lỗi game thì sao rồi?」
「Nhà phát hành bảo là dự kiến sẽ sửa xong trong đợt bảo trì định kỳ tiếp theo.」
「Dự kiến thì chưa chắc chắn… nhưng mong là sẽ sửa được.」
Thái độ và lời nói của Segawa vẫn dịu dàng như thường lệ.
「Dù sao thì tôi cũng nghĩ họ sẽ sửa xong trong khoảng một tuần thôi.」
「Nếu mất hai ba tuần thì cấp độ sẽ không chỉ dừng ở 30 nữa rồi.」
「Tôi rất mong được trở lại!」
「Vậy thì mau chóng lên 30 thôi!」
「Tôi sẽ đến chỗ bầy quái đó!」
「Khoan đã Ako, bầy đó hơi chồng lên nhau nên số lượng nhiều hơn vẻ ngoài đấy.」
「Đau quáaaaaa!」
Đấy, đã bảo rồi mà không nghe!
Dù trong thời gian câu lạc bộ họ không lên được cấp 30, nhưng chỉ còn một chút nữa thôi.
Khi chơi ở nhà vào buổi tối, cô bé đã lên cấp.
◆☆Ako☆:
Cấp 30 rồi ạ!
◆Shuu:
Chúc mừng, xong rồi nhé ☆
◆†Aprikotto†:
Chúc mừng
◆Rushian,:
Chúc mừng
◆Mikonyan:
Chúc mừng
◆Eclair:
Chúc mừng
Ngay cả những người lạ quanh đó cũng chúc mừng.
Dù không khí lớp học đang lạnh nhạt, nhưng gần đây trong game lại ấm áp.
◆Shuu:
Vậy là tất cả chúng ta đều đã nhận được Hộp Thưởng rồi, chúc mừng mọi người ☆
◆Rushian,:
Nhân vật đó của cậu đến cuối cùng vẫn không quen thuộc lắm nhỉ.
◆Shuu:
Rushian-kun đúng là hay ngượng ngùng quá đi mà ♪ Rõ ràng là cậu thấy tớ đáng yêu chết được còn gì ☆
◆Rushian,:
Thôi đi, công chúa heo.
◆Shuu:
Lần này thì đúng là lỗi của tớ rồi.
Ngay cả khi nhập vai thì cũng có điều nên nói và không nên nói.
À, các vật phẩm thưởng chủ yếu là vật phẩm tiêu hao dùng một lần, nhưng cũng có một ít Giọt sương Yggdrasil hay các loại thuốc quý, và cả vật phẩm tiêu hao có tính phí cho phép trò chuyện toàn kênh nữa.
Và món chính là đây.
◆Rushian,:
Cuộn Phù Phép Ngẫu Nhiên!
Khi sử dụng bằng cách nhấp đúp, nó sẽ biến thành một cuộn phù phép ngẫu nhiên nào đó.
Tôi đã cố gắng nâng cấp độ chỉ vì muốn có cái này.
◆Shuu:
Để tớ dùng trước nhé!
Tiếng hiệu ứng "te-te-te-ten!" vang lên, rồi tiếng trống dồn "de-re-re-re-re-ren!" bắt đầu nổi lên.
Và rồi, cùng với tiếng "Jaan!" báo hiệu, vật phẩm rơi xuống đầu Segawa.
◆Shuu:
Của tớ là
Shuu im lặng, có vẻ khó nói.
◆☆Ako☆:
Là cái gì vậy ạ?
◆Shuu:
Liar.
◆☆Ako☆:
Liar ạ?
◆Rushian,:
Liar à, không tệ đâu chứ.
◆†Aprikotto†:
Là một loại phù phép gắn vào vũ khí. Nó có tác dụng tăng tỷ lệ thành công của các kỹ năng gây hiệu ứng bất lợi.
Đây là một loại phù phép khá hiếm, lại còn có nhu cầu trong các trận công thành nữa, nên nếu lỗi được sửa thì chắc chắn sẽ bán được, tôi nghĩ đây là một món hời lớn.
◆Shuu:
Bản thân phù phép thì tốt thật đấy. Nhưng cứ như thể nhân vật này đang bị gọi là kẻ nói dối vậy, hơi khó chịu nhỉ.
À mà, cũng đúng là giống như một lời nói dối vậy.
◆†Aprikotto†:
Vậy thì đến lượt tôi.
Lần này, Master đã sử dụng Cuộn Phù Phép Ngẫu Nhiên.
Tiếng trống dồn lại vang lên, rồi tiếng "Jaan!" xác định.
◆†Aprikotto†:
Ừm.
◆†Aprikotto†:
ㅋㅋㅋ
◆Shuu:
Sao lại cười thế Master?
◆†Aprikotto†:
Không ngờ lại rút được cái này ở đây, nên bất ngờ quá ㅋ
Thật hiếm khi thấy Master cười nhiều như vậy. Là cái gì thế nhỉ?
◆Rushian,:
Ra cái gì thế?
◆†Aprikotto†:
Là Powarin Buster.
◆Rushian,:
Powarin Buster á ㅋㅋㅋ
◆Shuu:
Dùng Cuộn Phù Phép Ngẫu nhiên mà ra Powarin Buster thì đúng là chịu thua rồi.
Powarin Buster là loại phù phép gây sát thương đặc biệt lên loài Powarin.
Có thể tạo ra vũ khí kiểu như "Kiếm hai tay Powarin Buster!" ấy.
Nhưng vì đối tượng sử dụng chỉ giới hạn là Powarin nên số lượng đối thủ có thể dùng được rất ít.
◆Rushian,:
Chắc chỉ có thể dùng để đối phó với Imperator thôi.
◆†Aprikotto†:
Dù sao cũng không bán được. Tôi sẽ gắn nó vào cây cung này.
Một tiếng "shakiiin" nhỏ vang lên, cây cung của Master tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ.
Có vẻ như anh ấy đã sử dụng nó ngay tại chỗ, và một cây cung mạnh vô ích với Powarin đã hoàn thành.
◆†Aprikotto†:
Vấn đề là có nên cường hóa nó không đây.
◆Rushian,:
Không nên đâu.
Đúng là vũ khí vô dụng của vô dụng.
Ngay cả khi đã phù phép mà hiệu ứng lại mờ nhạt như vậy thì cũng đủ thấy sự yếu kém rồi.
◆Shuu:
Còn của Ako thì sao?
◆☆Ako☆:
Để tôi thử dùng xem nhé!
Reng reng reng reng… Xoạch!
◆ Ako:
Đúng là "Gắn Kết" rồi.
◆ Rushian:
À, Gắn Kết à…
◆ Aprikotto:
Là loại phù phép (enchant) dùng cho vũ khí, giúp tăng khả năng hồi phục phải không nhỉ? Đúng là phù phép chuyên dùng cho Ako. Nghe có vẻ được đấy chứ.
◆ Segawa:
Nhưng chẳng phải hiệu ứng của nó khá yếu sao?
◆ Rushian:
Đúng vậy, hiệu ứng mặc định của Trượng Từ Bi còn mạnh hơn nhiều.
◆ Segawa:
Trượng Từ Bi không thể phù phép được, nên nếu cậu không có nó thì dùng cái này cũng tốt mà?
◆ Rushian:
Không đáng để bỏ công sức phù phép cho cây trượng khác đâu.
◆ Ako:
Có lẽ là ý bảo hãy ngoan ngoãn trở lại làm Healer (Người chữa thương) đi ạ. Hừm, không thể phủ nhận được…
◆ Ako:
Cuối cùng là lượt của Rushian đó!
◆ Rushian:
Được rồi, thử rút xem sao!
Cầu mong ra Smighting! Vừa cầu nguyện vừa nhấp đúp chuột vào Lanceq.
Reng reng reng reng reng reng... Đùng!
Cùng với tiếng động, một cuộn giấy hiện ra giữa màn hình.
Thứ xuất hiện là… Ôi, cái này ư… Không thể nào…
◆ Rushian:
Thật sao?
◆ Segawa:
Là gì vậy?
◆ Rushian:
Ngôi Sao Hồng.
◆ Segawa:
Anh đúng là… Lại nữa rồi!
◆ Aprikotto:
Đúng là loại phù phép có duyên với cậu ghê chứ. Cứ như thể cố ý thì nó ra ấy nhỉ?
◆ Rushian:
Tôi có cố ý đâu!
Không hiểu sao số tôi lại đen đủi đến mức phải bốc trúng cái phù phép vô dụng này cơ chứ? Cái thứ này chỉ có Ako là thích thôi…
Vừa nghĩ vậy, tôi liền nhìn sang Ako.
◆ Ako:
Ngôi Sao Hồng của tôi!
Ako nhìn chằm chằm vào tôi và nói.
Này này, rõ ràng là của tôi mà. Cơ mà, đúng vậy nhỉ.
◆ Rushian:
Vì cái đó ngày xưa tôi đã tặng Ako mà.
Cây gậy lấp lánh Ngôi Sao Hồng mà Ako vẫn dùng bấy lâu nay. Đó là một trang bị được phù phép kép, chỉ từ một cây gậy thông thường, bằng cách thêm Ngôi Sao Hồng và Lấp Lánh. Hiệu ứng của nó chỉ đơn giản là tạo ra những ngôi sao màu hồng và phát ra tiếng "Lấp lánh!" Đó là tất cả.
Vì vẻ ngoài đáng yêu nên nó được Ako cưng chiều, đến tận khi lên cấp 100 vẫn tiếp tục sử dụng.
◆ Segawa:
Đây cũng là một kiểu định mệnh nhỉ.
◆ Rushian:
Định mệnh tệ hại thì đúng hơn. Thậm chí tôi còn thấy nó như một lời nguyền vậy.
◆ Rushian:
Thôi, để thoát khỏi lời nguyền này thì vứt nó đi thôi!
◆ Ako:
Ơ ơ ơ ơ ơ!
Dấu chấm than (!) hiện ra trên đầu Ako.
◆ Ako:
Vứt đi thật sao?!
◆ Rushian:
Thì nó có tác dụng gì đâu.
◆ Ako:
Có tác dụng chứ! Nó làm hiện ra những ngôi sao màu hồng mà!
◆ Rushian:
Đấy mới gọi là không có tác dụng gì đấy.
◆ Segawa:
Đúng là vô dụng.
◆ Ako:
Không thể nào…
Dù nói "Không thể nào…" nhưng Ako có vẻ cũng hiểu rằng nó không có giá trị mấy.
Ako đưa tay về phía tôi, hô "Vâng!"
◆ Ako:
Vậy thì cho tôi đi!
◆ Rushian:
Cũng được thôi, nhưng cậu dùng vào việc gì?
◆ Ako:
À thì…
Tôi sẽ gắn nó vào cái khiên này!
Cái khiên này được xem như "vũ khí phụ" nên cũng có thể phù phép vũ khí lên nó, nhưng không biết có nên phù phép Ngôi Sao Hồng lên một cái khiên – biểu tượng của Tank (Người đỡ đòn) – không nhỉ?
Mà hiếm khi Ako lại lên tiếng đề nghị khi đang là "☆Ako☆"…
◆ Rushian:
Vậy thì…
Đây.
Tôi gửi giao dịch cho Ako và đưa cuộn giấy phù phép Ngôi Sao Hồng. Đổi lại, tôi nhận được cuộn giấy "Gắn Kết".
Sao tự nhiên tôi lại được lời thế này nhỉ? Cái này tôi nhận được thật à?
◆ Ako:
Cảm ơn anh, tôi sẽ gắn ngay đây!
Một vầng sáng nhẹ nhàng thắp lên trên chiếc khiên của Ako. Khi Ako vung chiếc khiên hơi lấp lánh, những ngôi sao hồng bay lượn.
◆ Aprikotto:
Một hiệu ứng thật vô nghĩa.
◆ Segawa:
Chẳng có ý nghĩa gì cả.
◆ Rushian:
Nhưng tôi thấy nó có vẻ hợp với Ako đấy chứ.
Việc dùng mấy thứ kỳ cục lại càng làm Ako giống Ako hơn – một hình ảnh đáng buồn về Ako.
◆ Ako:
Ưm…
Ako có vẻ không hài lòng, vung vẩy chiếc khiên.
◆ Ako:
Nó đúng là giống phong cách của tôi, nhưng vẫn còn thiếu thiếu gì đó.
◆ Aprikotto:
À hả.
◆ Segawa:
Còn thiếu, nghĩa là…
◆ Ako:
Không chỉ có ngôi sao hồng bay ra, mà nó còn phải "Lấp lánh!" nữa chứ!
Đúng là như vậy rồi.
Chà, chỉ có Ngôi Sao Hồng thì hơi đơn điệu. Một hiệu ứng vô dụng mà còn đơn điệu thì thật sự là vô nghĩa, nếu đã làm thì phải làm cho trót.
◆ Rushian:
Thế thì gắn thêm Lấp Lánh luôn nhé.
◆ Ako:
Thật không ạ?
◆ Rushian:
Cứ dùng vũ khí nào cậu thích thôi. Bình thường tôi cũng đâu có ép cậu dùng vũ khí mà cậu ghét đâu, phải không? Đặc biệt là mấy món vũ khí đang trong quá trình luyện cấp, cứ dùng theo sở thích là được. Nhân vật này thậm chí có thể không dùng nữa sau cấp 30.
◆ Rushian:
Với lại, làm thế thì có khi ☆Ako☆ cũng sẽ giống Ako hơn đấy.
◆ Ako:
Có thể lắm ạ!
Ako gật đầu lia lịa rồi vung khiên. Có vẻ như sau khi phù phép, cô bé đã quen thuộc với nó hơn một chút.
◆ Rushian:
Vậy thì đi mua thôi.
◆ Aprikotto:
Liệu có bán không nhỉ?
◆ Segawa:
Cứ thử tìm trên Nhà Đấu Giá (Auction House) xem sao.
Chúng tôi đến Nhà Đấu Giá và tìm kiếm cuộn giấy phù phép Lấp Lánh.
Chỉ trong tích tắc, kết quả hiện ra: số lượng tìm thấy bằng không.
◆ Rushian:
Không có rồi.
◆ Ako:
Không bán ạ.
◆ Segawa:
Có khi mấy cửa hàng rong có bán đấy?
◆ Aprikotto:
Tôi đi lòng vòng rồi, thủ đô không có bán.
Master vừa trở về từ thủ đô, vừa nói vừa toát mồ hôi lạnh.
◆ Aprikotto:
Không mở được kho, không dùng được nhân vật cấp 100 trở lên. Có lẽ không có đủ chỗ để bán mấy phù phép vớ vẩn này.
◆ Rushian:
Đúng là vậy.
Mấy món đồ không có công dụng gì thì chừng nào thị trường chưa bão hòa thì chúng sẽ không xuất hiện đâu.
◆ Ako:
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
◆ Segawa:
Ưm, thử đi tìm nó xem?
◆ Rushian:
Tôi cũng không biết nó lấy được ở đâu.
◆ Aprikotto:
Có vẻ nó nhận được từ nhiệm vụ thì phải.
Master chắc vừa xem hướng dẫn chiến lược.
Ồ, phù phép mà lại nhận được từ nhiệm vụ thì hiếm thật. Tất nhiên có nhiệm vụ nhận được vật phẩm, nhưng phù phép là vật phẩm tiêu hao thực dụng, không dễ dàng gì kiếm được. Có lẽ vì nó chỉ là phù phép thiên về hình thức nên mới đặc biệt như vậy.
◆ Rushian:
Nhiệm vụ gì thế?
◆ Aprikotto:
Là nhiệm vụ phòng thủ. Cứ giữ vững mục tiêu phòng thủ khỏi kẻ địch tấn công là hoàn thành.
◆ Rushian:
Thì ra là vậy, thì ra là vậy.
◆ Segawa:
Tên nhiệm vụ là gì?
◆ Aprikotto:
Là "Nhiệm vụ phòng thủ Vương Quốc Powarin".
Ơ. Đảo Powarin.
Một hòn đảo hình Powarin, nằm giữa hồ nước rộng lớn.
Trên khắp hòn đảo, các loài quái vật Powarin thi nhau xuất hiện, và giữa đó sừng sững tòa Powarin Thành – nơi Powarin King ngự trị. Cứ tưởng đây chỉ là một bản đồ mang tính giải trí, trêu đùa thôi, nhưng hóa ra ngay cả những con trùm khu vực như Angel Powarin hay Devil Powarin cũng xuất hiện, khiến nơi đây trở thành một địa điểm mà mọi người thường xuyên ghé qua.
Nhiệm vụ phòng thủ Vương quốc Powarin mà bọn tôi sắp thử sức này diễn ra trên Đảo Powarin, với mục tiêu là bảo vệ những Powarin lành tính khỏi lũ Powarin xấu xa (gọi tắt là Warurin) đang tấn công – ôi, nói đến đây tôi thấy chữ “Powarin” cứ lặp đi lặp lại đến mức mất cả nghĩa rồi.
Và ngay giữa hòn đảo này là thị trấn Powarin Town.
Nơi tập trung những Powarin lành tính không hề tấn công ai.
◆Powarin:
Rung rinh rung rinh! Tôi không phải là Powarin xấu đâu!
◆Shu:
Một Powarin nói mấy câu nghe quen tai nhỉ.
◆Rushian:
Chắc là bắt chước đó mà. Dù không che giấu ý định gì cả.
◆Rushian:
Có thể nhận nhiệm vụ phòng thủ ở đây à.
◆†Aprikotto†:
Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ đều là bùa chú thay đổi hiệu ứng. Trong số đó có cả Kira Kira đấy.
◆Shu:
Vậy ra đây là nhiệm vụ troll để nhận vật phẩm troll à.
◆Rushian:
Chỉ cần liên quan đến Powarin là gần như thành trò đùa hết rồi.
◆☆Ako☆:
Không phải trò đùa đâuuuu.
Là trò đùa mà.
◆Shu:
Nhiệm vụ này cần cấp bao nhiêu?
◆☆Ako☆:
Có thể nhận từ cấp 1, nhưng cấp độ khuyến nghị là 40 ạ.
◆Rushian:
Khó hơn tôi nghĩ đấy. Cứ tưởng là nhiệm vụ chơi chơi nên dễ òm, ai dè cấp khuyến nghị lại khá cao.
◆Shu:
Bọn mình thì được mà, đã cố gắng đến tận bây giờ rồi còn gì.
◆Rushian:
Liệu có được không nhỉ?
◆†Aprikotto†:
Nếu là chúng ta của ngày thường thì chỉ cần click liên tục là hoàn thành rồi. Nhưng giờ cả bốn thành viên trong tổ đội đều còn là tân binh, cấp 30, liệu có thắng nổi không đây?
◆☆Ako☆:
Có thể sẽ khó đấy ạ, nhưng chúng ta thử xem sao nhé?
Có vẻ Ako muốn làm nhiệm vụ này.
Mà thôi, đằng nào thì từ giờ trở đi cũng chẳng có ý nghĩa gì khi nâng cấp độ nữa.
◆Rushian:
Được thôi, chiến đi!
◆Shu:
Để tôi cho mọi người thấy sự đáng yêu của mình!
◆†Aprikotto†:
Hãy cho chúng thấy sức mạnh của Powabus!
◆☆Ako☆:
Cảm ơn mọi người!
Ako, đội trưởng tổ đội, nói chuyện với một Powarin đang cau mày.
Sau khi nhận nhiệm vụ, chúng tôi được chuyển đến một bản đồ riêng biệt, và những Powarin trông yếu ớt bắt đầu tập trung lại.
◆Yowarin A:
Xin hãy bảo vệ tụi con!
◆Yowarin B:
Sợ quá pô-oa!
◆Yowarin C:
Cứu với pô-oa!
Ngay khi các NPC cầu cứu, từ lối vào quảng trường mềm mại, những Powarin quen thuộc cũng mềm mại ào đến tấn công.
Pô-oa-oa!
Pô-oa-oa!
…Dễ thương thật đấy.
◆☆Ako☆:
Đi thôi pô-oa!
Ako vừa hô pô-oa pô-oa vừa đấm. Con Powarin địch, Warurin, vỡ tan tành kêu pô-oan.
Mỗi khi mũi tên, quạt sắt, hay phép thuật hệ thánh trúng mục tiêu, lũ Warurin lại vỡ tan thành từng mảnh pô-oa pô-oa.
◆☆Ako☆:
Dễ ợt nhỉ!
◆Shu:
Ako, đừng chủ quan. Đây là nhiệm vụ theo từng đợt, lần tới sẽ có những con mạnh hơn đấy.
◆☆Ako☆:
Theo từng đợt ạ?
◆Rushian:
Đại loại như kiểu game thủ thành ấy, địch sẽ liên tục tấn công hết đợt này đến đợt khác. Mình phải chống đỡ liên tục để bảo vệ mục tiêu. Đó là lý do nó gọi là nhiệm vụ phòng thủ.
Nói thật, trong game đây là kiểu nhiệm vụ khá ít người chơi.
Phiền phức mà, mấy nhiệm vụ phòng thủ ấy.
◆☆Ako☆:
Thật đó, Pô-pô-wa-rin đến rồi!
Lần này là những Pô-pô-wa-rin có màu hơi đục hơn đang tấn công.
◆†Aprikotto†:
Chúng mạnh hơn Powarin một chút và có độc đấy. Cẩn thận!
◆Rushian:
Cẩn thận đòn tấn công độc!
◆☆Ako☆:
Cẩn thận là phải làm sao cụ thể ạ!?
◆Rushian:
Nếu dính độc thì tôi sẽ chữa cho.
◆☆Ako☆:
Thế thì phải cẩn thận thế nào ạ!?
◆Shu:
Đúng ra phải là "đừng bận tâm" chứ nhỉ, lol.
◆†Aprikotto†:
Kỹ năng mới, Triple Arrow!
◆☆Ako☆:
Mục tiêu bị lệch rồi!
Có vẻ hiệu quả của Powarin Buster đang phát huy tác dụng một cách vô ích.
Đợt 2 cũng đã qua.
◆Shu:
Đợt tiếp theo, cố gắng lên!
◆☆Ako☆:
Pô-pô-pô-wa-rin đến rồi!
◆Shu:
Vậy tiếp theo là Pô-pô-pô-pô-wa-rin à?
◆†Aprikotto†:
Không, dòng Pô-pô chỉ tồn tại đến Pô-pô-pô-wa-rin thôi.
Powarin bắt đầu khó hiểu rồi đấy!
◆☆Ako☆:
Pô-pô-pô-pô-pô!
Tiếng hét của Ako đã thu hút mục tiêu, nên chỉ cần tiêu diệt chúng là được thôi.
◆☆Ako☆:
Có quá nhiều Pô-pô-pô-pô-pô-pô-wa-rin! Tôi bị tê liệt rồi!
◆Shu:
Quá nhiều chữ “pô” rồi đó!
Những Pô-pô-pô-wa-rin có chiêu tấn công đặc biệt gây tê liệt đang bám riết lấy Ako, khiến cô ấy không thể di chuyển được.
◆Rushian:
Không sao, tôi đang chữa tê liệt cho cô ấy đây!
◆☆Ako☆:
Dù được chữa, tôi lại bị tê liệt ngay lập tức!
◆Rushian:
Trong kẽ hở giữa các đợt tê liệt, hãy cố gắng tung ra tiếng hét! Liên tục liên tục!
◆☆Ako☆:
Gà-ga-ô!
Ako cố gắng hét lên nhưng không thành công.
Và rồi, kẻ địch bắt đầu tràn qua.
◆Shu:
Kẻ địch đang tràn về phía này!
◆†Aprikotto†:
Hãy kết thúc chúng bằng cách vừa di chuyển vừa bắn!
◆☆Ako☆:
Aaa, Pô-pô-pô-wa-rin tràn ra khắp nơi! Tôi không lấy được mục tiêu!
◆Rushian:
Mọi người đừng phân tán, hãy dụ địch vào tầm hét của Ako!
Và rồi, một tiếng động lạ "Pô-ô-ô-ô-ô-oa-a-a-a-a-a!" vang lên.
Cái gì vậy? Chuyện gì thế này?
◆Shu:
Đợt tiếp theo đến rồi dù chúng ta chưa tiêu diệt hết đợt này.
◆Rushian:
Ơ-ơ-ơ-ơ-ơ!?
◆☆Ako☆:
Là Powarin King!
Không ngờ, một Powarin khổng lồ với bộ râu tuyệt đẹp đang tiến đến từ lối vào.
Thật ư, nhiệm vụ này còn có cả Powarin King xuất hiện nữa á? Nó là trùm đấy chứ!
◆†Aprikotto†:
Trước hết là đám lính tạp, hãy tiêu diệt từng con một!
◆☆Ako☆:
Nhưng nếu không đánh và giữ chân Powarin King, nó sẽ tràn đến chỗ Rushian mất!
◆†Aprikotto†:
Đám lính tạp thì tôi sẽ đối phó bằng cách vừa di chuyển vừa bắn!
◆Shu:
Mọi người cố lên!
Powarin King với vẻ mặt tức giận lao vào Ako, và vài con lính tạp tiến về phía Master.
Master vẫn đối phó được bằng cách vừa di chuyển vừa bắn một cách thành thạo, nhưng việc di chuyển, tấn công rồi lại di chuyển liên tục khiến sát thương bị giảm đi đáng kể. Cứ thế này thì khó mà hạ gục được.
◆Rushian:
Ako, cô có thể lấy lại mục tiêu của đám lính tạp không?
◆☆Ako☆:
Tôi bị tê liệt và bị địch tấn công nên không di chuyển được!
Dù tôi đang cố gắng giải phóng trạng thái, nhưng số lượng kẻ địch quá đông.
Khi Master – người gây sát thương chính – bị tấn công, số lượng kẻ địch cứ thế không giảm đi được.
◆†Aprikotto†:
Grừ… Quá nóng vội tăng cường tấn công rồi. Bị tê liệt rồi sao?
◆Shu:
Master!
◆†Aprikotto†:
Gư-a-a-a-a!
Master đổ gục một cách bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ thong dong.
◆Shu:
Cấm đụng vào người!
Shu cũng chết một cách nhẹ nhàng.
◆Rushian:
A, hết MP rồi.
Tôi cũng gục ngã.
◆☆Ako☆:
Không có hồi máu thì không được!
Bị nghiền nát bét, Ako cũng chết.
Đó là một màn toàn diệt hoàn hảo.
◆☆Ako☆:
Ư-ư-ư…
◆Shu:
Kết thúc đẹp đẽ thật. Mọi người đã cố gắng hết sức rồi.
◆†Aprikotto†:
Nói mới nhớ, đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta bị toàn diệt hoàn toàn, bao gồm cả Ako.
◆Rushian:
Đúng là ☆Ako☆ lần đầu tiên chết thật.
Trước đây, cô ấy chưa từng chết lần nào, toàn là bỏ chạy, rút lui hay tổ chức lại đội hình. Điều đó có nghĩa là Ako và tôi đã phối hợp ăn ý lắm nhỉ, ừ.
◆Rushian:
Được rồi, quay lại thôi.
Chúng tôi nhấp vào nút quay về điểm lưu.
Thị trấn Cantoru vẫn đông người. Bốn người chúng tôi trở về điểm lưu đó.
Tôi rón rén hồi máu cho các đồng đội có HP gần như bằng không, thì…
◆☆Ako☆:
“Ơ…,” Ako vẫn đứng nguyên tại chỗ, lắp bắp nói.
◆Rushian:
Sao thế? Em không sao chứ?
◆☆Ako☆:
Vâng, em không sao ạ. Không sao thật, nhưng mà…
Ako ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp.
◆☆Ako☆:
Em cứ nghĩ là mình chẳng có tí tình cảm nào với đứa bé này đâu, vậy mà…
◆☆Ako☆:
Khi thấy nó chết, không hiểu sao em lại thấy sốc ghê.
◆Rushian:
Vậy à.
Thật ra thì, nói gì thì nói, có lẽ em cũng đã gửi gắm tình cảm vào nó rồi nhỉ?
◆Rushian:
Em coi nhân vật đó như chính mình sao?
Tôi hỏi, Ako liền lắc đầu nguầy nguậy.
◆☆Ako☆:
Không, không phải em. Bởi vì em đây này, từ lúc sinh ra đã được Rushian chỉ dẫn bao nhiêu điều, lớn lên khỏe mạnh thế này, sao lại…
Đến đó, Ako ngừng chat, rồi đưa ra biểu tượng cảm xúc "Pikoon!", tức là lóe lên ý tưởng gì đó.
Đúng lúc này mà lại nghĩ ra cái gì vậy trời!?
◆☆Ako☆:
Đúng rồi! Em hiểu rồi! Đứa bé này không phải là em!
◆Rushian:
Ơ, gì, sao thế!?
Ako đột nhiên lao đến, chạy tới bên cạnh tôi, vừa liên tục nhấn biểu tượng trái tim vừa nói.
◆☆Ako☆:
Đứa bé này không phải là em… mà là con gái của hai chúng ta!
…………
◆Rushian:
Hả?
◆☆Ako☆:
Đứa bé này là con gái của hai chúng ta!
◆Rushian:
Cái đó vừa nghe xong mà!
Con gái sao!? “Của hai chúng ta” ý là của tôi và Ako á?
Vừa nãy còn nói là một tồn tại khác, giờ lại là con gái ư?
◆Shuu:
Ê này, hai đứa bay thân thiết kiểu người lớn từ bao giờ thế?
◆†Aprikotto†:
Ta cũng từng nghĩ rồi sẽ có ngày đó, nhưng không ngờ lại…
◆Rushian:
Hai người đừng có nói mấy cái chuyện vớ vẩn ấy chứ!
Cả hai đứa cứ như đùa giỡn với tôi ấy!
◆Rushian:
Ako, thôi thì em cứ giải thích đi.
Khi tôi yêu cầu giải thích, mắt Ako sáng rực lên rồi nói.
◆☆Ako☆:
Anh xem xét mà xem. Từ lúc sinh ra đã được Rushian chỉ dạy, lại trở thành một Tank có chỉ số và kỹ năng hoàn hảo…
◆☆Ako☆:
Thế nhưng, ngoại hình lại giống em, cách chọn trang bị hay bùa chú cũng y chang em! Hoàn toàn là một cô gái rất giống cả hai chúng ta!
Ako nói liền một mạch trên khung chat, rồi dứt khoát tạo dáng và khẳng định.
◆☆Ako☆:
Cái này chắc chắn là con gái của chúng ta rồi!
◆Rushian:
Anh biết em vừa gõ một tràng dài, nhưng mà anh chẳng hiểu em đang nói gì sất.
◆☆Ako☆:
Ê ê ê ê ê…
Tôi chỉ muốn mạnh mẽ khẳng định rằng không dễ dàng tạo ra con cái như thế được!
Nhưng Segawa, người đang đứng bên cạnh, lại gật đầu mạnh mẽ và nói:
◆Shuu:
Tớ hiểu mà!
Shuu làm biểu tượng cảm xúc bắt tay thật chặt với Ako rồi nói.
◆Shuu:
Tớ nghĩ việc thiết lập như vậy là hợp lý đó!
◆☆Ako☆:
Cậu hiểu cho tớ sao!
◆Shuu:
Em bé là do cò trắng mang đến mà phải không nào ☆
Lúc này không cần thể hiện dáng vẻ của một idol đâu!
◆Rushian:
Mà này, nếu chỉ là chuyện thiết lập thôi thì còn được! Nhưng ý của Ako đang nói có phải là thế không hả!?
◆☆Ako☆:
Em hiểu mà, dù chúng ta vẫn chưa có con, nhưng mà…
Ako tươi cười nói.
◆☆Ako☆:
Chúng ta hãy nuôi dạy con gái thành một người như thế này nhé.
◆Rushian:
À à à à à… thôi đủ rồi…
◆Rushian:
Đừng có đi xa đến cả chuyện sau kết hôn như thế chứ!
Tôi ôm đầu trước màn hình.
Kết hôn còn chưa chấp nhận mà, sao lại tự mình tiến xa như thế chứ!
Trước tiên phải làm nhiệm vụ tiền đề đã chứ? Yêu đương bình thường đã chứ? Sau đó rồi tính tiếp!
◆☆Ako☆:
À ra thế, vì là con gái nên em mới không cảm thấy nó là mình. Thì ra là vậy.
◆☆Ako☆:
À, nghĩ đến việc chỉ số hoàn hảo cũng giống Rushian, không hiểu sao em lại thấy yêu thương đứa bé này đột ngột đến thế.
◆Rushian:
Nếu em thấy như thế là được thì anh cũng…
Vì Ako trông có vẻ rất vui nên tôi không nói thêm gì để làm mất hứng của em.
◆☆Ako☆:
Từ trước đến giờ đối xử lạnh nhạt với con, mẹ xin lỗi nhé~ Hoshiako-chan.
Ako vừa nói vừa mỉm cười.
Tự đặt tên con gái mình trùng với tên mình thì đúng là cái tên "lấp lánh" quá rồi.
◆Shuu:
Ừm, Ako cũng đã quen rồi, vậy đến đây là kết thúc việc bồi dưỡng nhé?
◆†Aprikotto†:
Dù đây là một cái kết không trọn vẹn, nhưng có lẽ đã có hồi kết rồi.
Segawa và Master nói với vẻ mặt khó chịu.
Đúng vậy, vấn đề Ako không thích nhân vật phụ cũng đã được giải quyết, giờ chỉ còn chờ bảo trì mà thôi.
◆☆Ako☆:
Khoan đã ạ!
Thế nhưng, Ako lại giơ tay thật cao và nói.
◆☆Ako☆:
Em muốn con gái chúng ta có một chiếc khiên lấp lánh màu hồng sao!
◆Shuu:
Tớ nghĩ đó là một nhiệm vụ khó khăn với bọn mình bây giờ đó, cậu không từ bỏ sao?
◆☆Ako☆:
Nếu là vì bản thân thì em nghĩ không sao cả…
Ako siết chặt nắm đấm, đưa ra ý chí kiên quyết của mình lên khung chat rồi nói.
◆☆Ako☆:
Nhưng vì con gái em! Xin hãy giúp em! (Nghiêm túc)
Nói rồi, Ako cúi đầu thật sâu.
Trên khung chat có ghi "(Nghiêm túc)" nên chắc chắn là em ấy đang rất nghiêm túc.
Nhiệm vụ này khó thật, bởi vì chênh lệch cấp độ quá lớn.
Thế nhưng, khi đồng đội cúi đầu nhờ vả, câu trả lời của tôi chỉ có một.
◆Rushian:
Đây là yêu cầu của bà xã (đóng băng), vậy thì chúng ta làm thôi!
◆☆Ako☆:
Cảm ơn anh!
Đó là một đoạn chat tràn đầy nhiệt huyết, đến nỗi có thể làm tan chảy cả sự "đóng băng" kia.
◆Shuu:
Tớ thích cái khoản nhờ vả vì con cái đó.
Shuu thậm chí còn vui vẻ hơn, xoay tròn ngay tại chỗ.
◆Shuu:
Ako xem ra sẽ là một người mẹ tốt đấy.
◆Rushian:
Cũng có thể.
Cứ như tôi thường gặp những người giống Ako sau khi đã làm mẹ ở nhà Tamaki vậy, nhưng tôi cảm thấy mình không thắng nổi đâu.
◆†Aprikotto†:
Nếu Ako-kun đã có ý chí như vậy, ta cũng muốn phục thù.
Master cũng giương cây cung lấp lánh ánh sáng mờ nhạt.
◆†Aprikotto†:
Một phần là vì ta không hài lòng nếu dừng lại giữa chừng, nhưng hơn cả thế. Trận chiến vừa rồi chắc chắn không phải là toàn bộ sức lực của chúng ta.
Master bất mãn nhìn khắp lượt chúng tôi.
◆†Aprikotto†:
Thay vì một trận chiến không ăn ý như vậy, hẳn chúng ta có thể làm được nhiều hơn. Phải không?
◆Shuu:
Đúng vậy, tớ không nghĩ mình đã thua khi đã cố gắng hết sức. Tớ còn chưa thể hiện được hết chất idol của mình mà.
◆☆Ako☆:
Mọi người, cảm ơn rất nhiều!
Ako đưa ra biểu tượng cảm xúc giơ nắm đấm lên, kiểu "Tiến lên!", sau đó…
◆☆Ako☆:
Hôm nay thì chúng ta cứ ngủ trước đã nhé.
Em ấy nói một cách rất bình tĩnh.
Không hiểu sao, trông Ako lúc đó thật sự rất giống một người mẹ.


0 Bình luận