Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11

Chương 2: Yêu cầu thiết lập nhân vật

0 Bình luận - Độ dài: 16,289 từ - Cập nhật:

embed0011-HD.jpg

Hôm nay tôi bị em gái giữ chân nên đến tận sau bữa tối mới về được phòng mình. Vừa nghĩ "Muộn rồi nhỉ" rồi đăng nhập vào game thì thấy mọi người đã vào trước cả rồi. Không biết có khiến họ phải chờ không nữa.

◆Rushian,:

Xin lỗi, tôi đến muộn à?

◆☆Ako☆:

Bọn em cũng vừa mới vào thôi ạ~

◆†Aprikotto†:

Ừm, vẫn chưa có ai nhúc nhích gì đâu.

Ako và Hội trưởng trả lời. Còn Segawa thì:

◆Segawa:

[Tìm] Cài đặt nhân vật

◆Rushian,:

Vẫn chưa quyết định được sao?

◆Segawa:

Đúng rồi đó~

Thật ra thì đây là chuyện tôi muốn nói là "mấy chuyện vặt vãnh này ai quan tâm chứ", nhưng có lẽ với Segawa thì nó quan trọng lắm.

Có vẻ cô ấy đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

◆Segawa:

Làm sao bây giờ nhỉ? Bé này dễ thương ghê luôn á!

Nhân vật mà Segawa tạo có mái tóc vàng óng và buộc hai bím. Quả đúng là thiết kế nhân vật được dùng làm hình ảnh chính thức, nhìn là thấy bắt mắt ngay.

◆Rushian,:

Mà nói thật là, nhìn giống người thật ghê nhỉ. Cứ giữ nguyên như bình thường không phải tốt sao?

◆Segawa:

Như thế thì chán chết đi được!

Trời ơi, cái cô này thật phiền phức mà.

Tôi quay sang nhìn Ako, thấy cô ấy chọt chọt vào Segawa rồi nói:

◆☆Ako☆:

Bé này còn dễ thương hơn Shuu-chan đó ạ.

◆Rushian,:

Đừng có mà ngang nhiên gây sự với đứa bạn ít ỏi của mình chứ!

Ngay cả Segawa cũng có lúc nổi giận đó!

◆Segawa:

Nè, làm gì có chuyện tôi dễ thương hơn một bé hai chiều chứ.

◆Rushian,:

Ơ, vậy hả?

Segawa không có vẻ gì là bận tâm.

Cái cách cô ấy khẳng định dứt khoát rằng mình không thể thắng được nhân vật 2D ấy, ẩn chứa một sự u tối nào đó.

◆Segawa:

Nhưng mà, dễ thương hơn mình… nhỉ.

À ha, quyết định rồi!

Ối, có vẻ cô ấy đã thông suốt điều gì đó rồi.

◆Segawa:

Mình là idol của tổ đội, Shuu-chan! Từ nay về sau mong mọi người chiếu cố nhé!

◆Rushian,:

Ý cậu là sao chứ!?

Thật sự là ý cậu là sao đây!?

◆Rushian,:

Cái sự phấn khích đó là sao!?

◆Segawa:

Bình thường mình hơi tsundere nên bé này sẽ theo kiểu dễ thương, mình định thử làm nữ chính của tổ đội đó!

◆†Aprikotto†:

Cái...

...gì...

...cơ?

◆Segawa:

Này, phản ứng của mọi người không kỳ lạ sao? Phải hoan nghênh một mình tôi dễ thương chứ.

Tôi đã quen với một Segawa dù lạnh lùng nhưng vẫn tốt bụng, giờ tự nhiên cô ấy biến thành nhân vật dễ thương thế này, đúng là rối bời cả lên.

◆Segawa:

Trước giờ có Ako là công chúa tự nhiên rồi, nhưng lần này cậu ấy là tanker chính đúng không? Nên công chúa của tổ đội sẽ là mình! Bé này dễ thương thế này, chắc chắn hợp lắm luôn ☆

◆☆Ako☆:

Shuu-chan là công chúa ạ.

◆†Aprikotto†:

Công chúa Shuvain à.

Công chúa Shuvain ư.

Khoan đã? Nhưng Shuvain là lợn, vậy Công chúa Shuvain chẳng phải là…

◆Rushian,:

Idol của tổ đội, Thánh Thiên Sứ – Công Chúa Heo sao!?

◆Segawa:

Ai là Công chúa Heo chứ!?

◆☆Ako☆:

À ra vậy, là học hỏi Neko Hime-san ạ!

◆†Aprikotto†:

Vậy thì lập đội cận vệ Công chúa Heo thôi.

◆Segawa:

Grừừừ!

Á á á, Công chúa Heo nổi giận rồi!

◆Segawa:

Một bé dễ thương thế này làm gì có chuyện là heo chứ!

◆†Aprikotto†:

Shuvain, nhân vật của cậu trở lại trạng thái cũ rồi kìa.

◆Segawa:

Oan uổng ghê á! Mọi người mắc cỡ rồi đó à~

◆Rushian:

Lại trở về như cũ rồi kìa.

◆☆Ako☆:

Cứ kệ cậu ấy đi.

Bị Ako từ bỏ thế này thì đúng là chịu thua rồi.

◆†Aprikotto†:

Nào, giờ chúng ta làm gì đây?

◆Segawa:

Đến thủ đô, chúng ta cùng nhau cày cấp nhé!

◆☆Ako☆:

Đi bằng cách nào ạ?

Đó mới là vấn đề.

Nếu chỉ là thị trấn bên cạnh thì còn xoay sở được, nhưng muốn đến Đế đô Lodestone ở trung tâm thế giới này thì cần phải tránh những con quái vật chủ động tấn công dọc đường.

◆Rushian,:

Đúng là với tổ đội bốn người cấp 1 thế này thì không thể được…

Ngay sau khi tôi nói xong, một tin nhắn hiện lên trong khung chat phạm vi.

◆Riinpiisu:

Mọi người cùng nhau đi bộ đến thủ đô nhé~

◆Kiba:

Quái vật chủ động không đáng sợ đâu nếu chúng ta đi cùng nhau.

◆Ruin:

Đang tuyển cả người dẫn đường đó~

◆Riinpiisu:

Đi đến Cantor

Gaionis

Lodestone nhé, những ai tham gia tập trung ở cổng~

◆Ruin:

Người có kỹ năng hồi sinh, kỹ năng gây thù hận đến đây nhé~

◆Akuri:

Ai không có thời gian thì tôi đang mở cổng đến Lodestone, đến chỗ trước khu vực pha lê nhé.

◆Ichigo Mocchii:

Đá dịch chuyển có giới hạn, ai đi bộ được thì đi bộ nhé~

Đó, vừa đến giờ cao điểm là các cuộc tuyển thành viên cho "chuyến dã ngoại" bắt đầu.

Đang có một kế hoạch đưa các nhân vật mới khởi tạo đến đó để mở khóa điểm dịch chuyển.

◆Rushian,:

Tham gia mấy cái đó, đi theo nhóm thì kiểu gì cũng đến được thôi.

◆☆Ako☆:

À ra vậy!

◆Segawa:

Nghe cứ thấy hoài niệm mà tuyệt vời ghê á!

◆†Aprikotto†:

Nhớ lại hồi mới bắt đầu chơi game ghê.

Đúng vậy. Hồi mới chơi cũng thường xuyên có mấy chuyến đi bộ đưa nhân vật mới để mở khóa cổng dịch chuyển.

Sau này game phát triển, người chơi mới cũng giảm dần, rồi mọi người cứ nghĩ "cứ dùng cổng dịch chuyển là được rồi" nên mấy chuyến đi bộ đó cũng ít đi.

◆Segawa:

Thế thì đáng ra nên dùng cổng dịch chuyển luôn chứ nhỉ!

◆Rushian,:

Trong chat cũng có nói rồi đó, đá dịch chuyển cũng không phải là vô hạn đâu.

Kỹ năng cổng dịch chuyển mà Ako vẫn hay dùng là kỹ năng mở cổng kết nối đến địa điểm đã đăng ký.

Trong tình huống này thì nó rất tiện lợi, nhưng mỗi lần dùng lại cần vật phẩm môi giới. Nếu vận chuyển một số lượng lớn nhân vật mới thì sẽ hết sạch trong chớp mắt.

◆†Aprikotto†:

Được rồi, vậy thì tham gia chuyến dã ngoại ngay thôi nào!

◆Rushian,:

Nhưng trước khi di chuyển thì ít nhất cũng phải có trang bị chứ.

◆☆Ako☆:

Em chưa mặc gì ngoài quần áo và dao ạ.

◆Segawa:

Vậy thì có một người tốt bụng đã cho mình trang bị khởi đầu dễ thương đó!

Thông tin rất hữu ích nhưng mỗi lần Công chúa Heo Segawa nói là tôi lại giật mình.

Đi đến chỗ được chỉ, tôi thấy một người đang liên tục ném trang bị vào đám đông.

Một người chơi chuyên nghiệp còn sót lại chưa vượt quá cấp 100 đang rải các trang bị khởi đầu.

◆Neko Hime Koubou:

Đang phát vũ khí khởi đầu như kiếm, cung, giáo, trượng nhé~

◆Rushian,:

May quá, may quá.

◆☆Ako☆:

Cảm ơn rất nhiều ạ.

◆Neko Hime Koubou:

Không có gì đâu.

Tên này thấy quen quen lắm nhưng tôi mặc kệ, cứ nhận thôi.

Thế là có đủ trang bị rồi nhỉ?

◆☆Ako☆:

Dù sao thì em cũng muốn có khiên ạ.

◆Rushian,:

Ako là tanker chính mà. Cứ mua cái khiên cấp 1 cũng được, đi mua thôi.

◆☆Ako☆:

Nhưng tiền của em không nhiều lắm...

Tiền của chúng tôi bây giờ chỉ còn đúng số tiền mà Sette-san cho thôi mà.

◆Oiwai:

**DI10, đang có người mua hộ ở ngay trước tiệm vũ khí đó!**

◆**Rushian:**

Ồ, có người chuyên mua hộ đây rồi!

◆**☆Ako☆:**

Cái đó là gì vậy ạ?

◆**Rushian:**

À, mấy người chơi hệ thương nhân ấy mà, họ có kỹ năng mua đồ rẻ hơn. Thế là họ chuyên đi mua đồ hộ cho người khác. Nếu có kỹ năng "Discount Item" cấp 10 thì mua đồ cực rẻ. Mình đưa tiền cho họ, họ mua hộ thôi.

◆**Shuu:**

Có cái trò đó nữa hả?

◆**Rushian:**

Ngày xưa muốn sắm đồ phải làm thế chứ sao!

◆**Shuu:**

Sao không mua trên sàn đấu giá cho tiện?

◆**Rushian:**

Giờ thì thế, nhưng ngày xưa làm gì có sàn đấu giá!

◆**Shuu:**

Lão làng lạc hậu quá đi!

◆**Rushian:**

Này, nhập vai tử tế vào chứ!

◆**Shuu:**

À ra thế, ngày xưa cũng có cái thời kỳ đó nhỉ! Em trẻ quá nên đâu có biết~♪

◆**Rushian:**

Cái kiểu gì thế này, khó chịu ghê!

Dù nói kiểu nào cũng thấy mình bị trêu chọc thôi!

◆**Rushian:**

Thôi được rồi, nhờ người kia mua hộ cái khiên đi.

◆**☆Ako☆:**

À, à ừm… tôi muốn mua cái khiên có thể trang bị ở cấp 1 ạ.

◆**OiWai:**

Vâng, khiên gỗ nhé, "DA10" vừa tròn 1k.

◆**☆Ako☆:**

Vâng ạ.

Ako đang giao dịch với người chơi thương nhân.

◆**☆Ako☆:**

Hoan hoan hoan!

Nhưng cô bé bỗng dưng hốt hoảng.

◆**Rushian:**

Sao thế?

◆**☆Ako☆:**

Tôi nhận được rất nhiều bình máu!

Ơ? Rõ ràng tôi đâu có mua mấy cái này?

◆**OiWai:**

Bình máu đỏ là quà tặng kèm đấy!

◆**Rushian:**

Rõ ràng bình máu đắt hơn mà!?

◆**OiWai:**

Cố gắng lên cấp nhé~

Ôi chao, anh ta tươi cười phẩy tay bỏ qua luôn.

◆**☆Ako☆:**

À, tôi cảm ơn ạ!

◆**Rushian:**

Lúc khó khăn hoạn nạn mới thấy sự ấm áp của tình người thấm thía làm sao...

◆**☆Ako☆:**

Có nhiều người giúp đỡ chúng ta ghê ha.

◆**Rushian:**

Đúng là một thế giới ấm áp hơn đời thực.

Cả hai xúc động ngây ngất.

◆**Shuu:**

Hai người ơi, chuyến dã ngoại sắp xuất phát rồi đó nha~♪

◆**Rushian:**

Đi ngay đây!

Nếu nhà phát hành không làm mấy chuyện thừa thãi thì đâu đến nỗi vất vả thế này!

Ở cổng, đã có chừng 30 người chơi Novice tụ tập. Nhìn đội quân người chơi cấp độ khởi đầu đông đảo, ồn ào như thế trông thật hùng vĩ.

◆**ReanPeace:**

Vậy thì chúng ta xuất phát thôi! Mọi người đừng tách đoàn nhé!

◆**Ruin:**

Đừng động vào mấy con quái không chủ động tấn công!

◆**Akuri:**

Nếu chết thì cứ giơ tay lên bằng emote, tôi sẽ hồi sinh cho!

Những người chơi tiền bối đưa ra chỉ dẫn cho đoàn quân Novice. Nhưng điều buồn cười là, tất cả đội quân Novice này đều đang điều khiển nhân vật chính cấp 100+, có khi người dẫn đoàn còn cấp thấp hơn ấy chứ.

◆**ReanPeace:**

Xuất phát thôi!

Một nhân vật nữ cầm khiên dẫn đầu, cả đoàn bắt đầu lên đường đến thị trấn kế tiếp. Vừa trò chuyện rôm rả, họ vừa dõi theo những người chơi cấp cao diệt quái.

À, có một Novice vô duyên chọc quái và chết ngắc rồi.

◆**Sette:**

Mọi người ơi, hóa ra là ở đây!

◆**☆Ako☆:**

Chào buổi tối, Sette-san.

◆**Sette:**

Tôi đăng nhập vào không thấy ai nên đi tìm mãi đó.

À phải rồi, họ chưa vào Guild, danh sách bạn bè cũng bị reset nên liên lạc đúng là khó khăn thật.

◆**Ruin:**

Phía sau, quái vật đang xuất hiện!

Chết tiệt, quái mới đang tràn ra. Phải chạy thôi.

◆**Rushian:**

Tách ra mau!

◆**Sette:**

Không sao đâu, cứ giao cho tôi!

Chắc vì vui khi được thể hiện là người chơi cấp cao, Sette vênh mặt lao về phía kẻ địch.

◆**Shuu:**

Khoan đã Sette-chan, nếu cậu gây sát thương quá nhiều cho con đó thì nó sẽ dùng chiêu tấn công diện rộng lớn đó nha~☆

◆**Sette:**

Tiến lên, Mộc Tản!

◆**Shuu:**

Này, nghe tớ nói đi mà~♪

**RẦM RẦM RẦM RẦM!**

◆**Rushian:**

Aaaaaaaa!

◆**☆Ako☆:**

Dừng lại đi mà!

††† ††† †††

◆**Shuu:**

Shuu-chan đi bộ mệt quá nè ♥

◆**†Apricot†:**

Thì ra Loadstone lại xa đến thế này.

Sau hai ba lần "chết" đi sống lại, cuối cùng họ cũng an toàn── an toàn ư?── đặt chân được đến Đế đô Loadstone. Bình thường chỉ mất mười giây nếu dùng dịch chuyển, nhưng đi bộ lượn lờ thì mất cả tiếng đồng hồ.

◆**☆Ako☆:**

Đi bộ xa thật ạ.

◆**Rushian:**

Đâu có đồ tăng tốc độ di chuyển, cũng chẳng có buff gì cả.

◆**Sette:**

Vậy tôi thoát game đây, mọi người cố gắng lên nhé!

◆**Shuu:**

Cảm ơn nhé, Sette-chan♪

◆**☆Ako☆:**

Cảm ơn Sette-san ạ!

Sette nhanh chóng thoát game. Người này chẳng có phản ứng gì với nhân vật idol của Shuu cả, chắc là mệt mỏi lắm rồi. Không biết có sao không nữa.

◆**†Apricot†:**

Hmm, phong cảnh thị trấn cũng thay đổi khá nhiều.

◆**Shuu:**

Ít người ghê, thế này thì đâu có diễn live được~♪

◆**Rushian:**

Đúng là "Công chúa Heo ☆ Trên sân khấu" rồi.

◆**Shuu:**

Nói trước cho mà biết, bây giờ thì cậu thắng dễ ợt thôi đó!

◆**Rushian:**

Tôi xin lỗi.

Là một Novice theo đường Healer thì yếu ớt nhất rồi, chẳng thể chiến đấu được. Nhưng đúng là ít người thật. Có lẽ vì người chơi đang tập trung ở thị trấn khởi đầu, hoặc có thể số người đăng nhập đã giảm, nên dù là thủ đô mà vẫn vắng vẻ hơn mọi khi rất nhiều.

Bù lại, có những dòng chat hiếm thấy.

◆**Ký Ức Mùa Hè:**

Tìm PT săn quái từ cấp 1!

◆**Crocca:**

PT sa mạc Tank@1, Healer@1, hiện có Pháp Sư x3, Cung Thủ, Đao.

Những lời mời gọi PT cấp thấp hiếm khi thấy, và...

◆**Myumyu:**

Cần mua Amethyst, Ruby, Sapphire!

◆**Thứ Ba Sao Rồi?**

Băng đô tóc 10k!

...cả những món đồ hiếm tầm trung cũng được rao bán trên kênh chat.

◆**Shuu:**

Mấy món đồ này bình thường đâu có bán hả~☆?

◆**Rushian:**

Đôi khi dùng để đổi nghề, nhưng bình thường thì thừa ra chất đầy trong kho.

Vì không dùng được kho đồ, nên tôi đoán họ bán mấy món đồ hiếm tầm trung đó đi để đỡ vướng víu.

◆**Rushian:**

Muốn dọn trống túi đồ thì phải bán những món người khác cần thôi.

◆**Shuu:**

Thì ra là vậy~, đúng là Rushian có khác~☆

◆**Rushian:**

Thôi đi, tôi sợ đấy.

◆**Shuu:**

Tự dưng thấy vui vui rồi đó!

◆**☆Ako☆:**

Đừng có trêu Rushian nữa!

Dù biết Shuu đang rất vui, nhưng tôi vẫn chưa quen được với cái nhân vật này của cô ấy.

◆**Mizumizu:**

Người bán Cổng dịch chuyển!

Mocomoco

Kantoru

Lysword: Giá tùy tâm

Ồ, có cả người bán Cổng dịch chuyển nữa kìa.

◆**☆Ako☆:**

Người này đang làm gì vậy ạ?

◆**Rushian:**

Đó là "người bán Cổng dịch chuyển" đó. Họ mở cổng dịch chuyển có phí để đưa người khác đến các thị trấn khác.

◆**☆Ako☆:**

Nhưng mà chỗ giá ghi là "tùy tâm" kìa.

◆**Rushian:**

Coi như là làm từ thiện thôi mà.

Họ nói là "người bán Cổng dịch chuyển" nhưng thực ra chỉ là giúp đỡ bằng lòng tốt thôi.

Có rất nhiều người như thế rải rác khắp thị trấn, cố gắng giúp đỡ lẫn nhau trong hoàn cảnh bất tiện này.

◆**Shuu:**

Thế này thì nếu NPC đổi nghề ở thị trấn khác, mình cũng có thể được đưa đến đó rồi~☆!

◆**Rushian:**

Vậy là có thể yên tâm lên cấp rồi.

◆**†Apricot†:**

Vậy thì chúng ta bắt đầu cày cấp nghiêm túc thôi.

◆**☆Ako☆:**

Vâng ạ, tôi muốn lên cấp để mặc đồ đẹp!

Không biết Tank có bộ đồ nào xinh xắn không nhỉ.

Giáp nặng thì có đó. Lại còn rất nhiều nữa chứ.

◆**Shuu:**

Sẵn sàng bảo vệ thần tượng của PT là Shuu-chan chưa~☆?

◆**☆Ako☆:**

Tôi đã mua tối thiểu mấy món đồ cần thiết rồi.

◆**Rushian:**

Chắc chỉ đủ dùng Return Crystal và mấy bình máu thôi nhỉ.

◆**Shuu:**

Đâu có tiền đâu. Làm idol hết thời khổ ghê~♥

◆**☆Ako☆:**

Cái nhân vật của Shuu-chan là idol hết thời, thế có ổn không vậy ạ?

Thôi đùa giỡn đủ rồi, vì không dùng được kho đồ nên đành phải lên đường với trang bị vừa đủ mà thôi. Đúng là một PT của những người mới chơi.

◆**☆Ako☆:**

Ban đầu chúng ta sẽ săn con gì vậy ạ?

◆**Rushian:**

んー, khu này thì có con gì nhỉ?

Kẻ địch mà bốn người cấp 1 cũng có thể đánh bại một cách dễ dàng, liệu có xuất hiện ở chỗ này không ta?

Mình thì biết mấy con dùng để cày kéo cấp rồi.

◆Shushu:

Ơ, có Tiểu Rồng kìa! ☆

◆Rushian:

Hả?

Con Tiểu Rồng vốn sống ở xa xa một chút, không biết sao lại lang thang đến tận gần thị trấn rồi.

◆Shushu:

Vừa đẹp luôn! Đánh nó thôi! ♥

◆Rushian:

Khoan đã, khoan đã! Nghĩ đến chênh lệch cấp độ xem nào! Đánh nó là tự sát đấy!

◆Shushu:

Nó chỉ có 5 máu thôi mà, chúng mình thì thừa sức! ♪

Đúng là kẻ địch chỉ có 5 máu thật! Nhưng chênh lệch cấp độ khủng khiếp lắm!

◆Shushu:

Đi thôi mọi người, theo tớ nào! ☆

Shushu cầm cây quạt sắt xông vào tấn công. Đó là vũ khí mà các Dancer thường dùng.

Và rồi, cây quạt sắt đó vung xuống Tiểu Rồng — Trượt!

Trượt! Trượt! Trượt!

◆Shushu:

Ơ? Sao không đánh trúng vậy? ♥

Coi như "Trượt" cũng là một đòn tấn công, Tiểu Rồng bắt đầu phản công.

Ối, cái miệng ghê rợn của Tiểu Rồng cạp một phát vào vai Shushu!

◆Shushu:

Oaaaaa! Shushu của tớ!

◆†Aprikotto†:

Shushu bị chết tức thì rồi!

Ôi không, vì đang lập tổ đội nên nó cũng lao về phía này!

◆†Aprikotto†:

Chạy thôi!

◆☆Ako☆:

Em, em sẽ bảo vệ mọi người!

◆Rushian:

Không được đâu Ako! Nó không phải đối thủ mà em có thể đỡ đòn được đâu!

Rushian lao vào giữa Ako và Tiểu Rồng, ngăn không cho Ako đứng chắn.

embed0016-HD.jpg

Thôi rồi, đã thế thì mình sẽ gánh đòn vậy. Quái vật cạp một phát!

◆Rushian:

Chết tức thì luôn này!

◆☆Ako☆:

Rushian!

◆†Aprikotto†:

Khụ, mũi tên của ta…

Các đòn tấn công bằng cung tên của Guild Master cũng đều trượt sạch không sót một phát.

Và cứ tiếp tục như thế thì quái sẽ lại lao đến, cạp một phát!

◆†Aprikotto†:

Ngao ngao ngao!

◆☆Ako☆:

Mọi người! Sao lại ra nông nỗi này chứ!

◆Rushian:

Ako, dù có thế nào em cũng phải chạy thoát đi!

◆☆Ako☆:

Em xin lỗi! Hu hu hu!

Ako bỏ chạy.

Tiểu Rồng tuy có vẻ chạy khá nhanh nhưng vẫn kiên trì đuổi theo Ako.

◆Rushian:

Đúng rồi! Ako vẫn chưa tấn công hay bị tấn công, nên vẫn đang ở trạng thái không chiến đấu! Dùng Pha lê Dịch chuyển đi!

◆☆Ako☆:

À! Đúng rồi! Dịch chuyển tức thời!

Ako sử dụng Pha lê Dịch chuyển để trở về điểm lưu và biến mất khỏi đó.

Tiểu Rồng mất mục tiêu, từ từ từ từ quay trở về điểm xuất hiện của mình.

◆Shushu:

Không ngờ lại không đánh trúng một phát nào, bất ngờ thật đó! ☆

◆Rushian:

Bất ngờ cái gì mà bất ngờ!

Nghĩ đến chênh lệch cấp độ xem nào, làm sao mà đánh trúng được!

◆Shushu:

Nhưng bình thường lúc cày kéo cấp vẫn trúng mà! ♥

◆Rushian:

Đấy là vì nó có thêm hiệu ứng tăng cường từ xung quanh, với lại bị dính hiệu ứng giảm từ chúng ta nữa!

Hơn nữa, còn cầm vũ khí tăng tỷ lệ trúng nữa chứ.

Mà ngay từ đầu, làm gì có nhiều kẻ địch mà cấp 1 có thể đánh bại được chứ?

◆Shushu:

Cấp 1 mà kinh nghiệm cũng 0, thế này cũng được mà nhỉ? Tớ thấy vui lắm đó! ☆

Shushu hồn nhiên cười.

Có lẽ vì đang nhập vai dễ thương nên cô bé không cáu kỉnh như mọi khi. Thế này cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

◆Rushian:

Ừm, đúng là cười khá nhiều thật. Cười haha!

◆Shushu:

Vậy thì về thôi! ♪

◆†Aprikotto†:

Ừm.

Ấn nút quay về điểm lưu, cả bọn trở về điểm hồi sinh.

Game online là không gian luôn được lưu liên tục, nên dù có chết thì dữ liệu cũng không mất đi, mà chỉ bị chịu phạt tử vong rồi bị đẩy về điểm hồi sinh mà thôi.

◆Rushian:

Ủa? Mà tiện thể hỏi luôn, điểm lưu ở đâu ấy nhỉ?

Đúng vậy, dữ liệu không mất đi, nhưng điểm hồi sinh thì là điểm lưu.

Và chúng ta tuy đã đăng ký dịch chuyển đến thủ đô, nhưng hình như chưa thay đổi điểm lưu thì phải.

◆☆Ako☆:

Mọi người về rồi ạ!

◆Rushian:

Ối, quả nhiên là vậy!

Ako với vẻ mặt bối rối đón chào cả bọn, không phải là thủ đô vừa nãy mà là thị trấn khởi đầu vùng quê.

◆Shushu:

Cảnh tượng quen thuộc ghê! ♥

◆†Aprikotto†:

Chúng ta bị trả về Kantoru rồi.

Quên mất!

Thị trấn Kantoru vẫn đông nghịt người mới chơi như thường lệ.

Kênh chat cũng nhộn nhịp rôm rả, có khi còn sôi động hơn cả thủ đô nữa ấy chứ.

◆†Aprikotto†:

Chúng ta có nên dịch chuyển về để cày cấp không nhỉ?

◆Rushian:

Nhưng mà tốn tiền lắm!

◆†Aprikotto†:

À, đúng rồi nhỉ.

Guild Master, người thường ngày chẳng bao giờ thiếu tiền, nay lại đang đau đầu với vài nghìn vàng thôi đấy.

Thế nhưng, chúng ta chỉ có tiền tiêu vặt mà cô Sette cho thôi, không thể tiêu hoang được đâu.

Phải cày cấp đến khi nào có thể kiếm được kha khá tiền với số vàng hiện có đã.

◆Rushian:

Đặc biệt là Ako, em ấy còn mua cả khiên với giáp nữa chứ, chắc còn khoảng 5k thôi nhỉ?

◆☆Ako☆:

Em chỉ còn 3,8k thôi ạ!

◆Rushian:

Sao lại giảm nữa rồi…

Mua nơ làm quái gì vậy!

Không biết Ako mua lúc nào khi chúng ta còn đang trên đường về, mà trên tóc em ấy đã có một cái nơ phấp phới vô ích.

◆Rushian:

Đừng có mua mấy trang bị không tăng phòng thủ chứ! Tiền bạc quý giá lắm đấy!

◆☆Ako☆:

Ít nhất, ít nhất là cái này! Làm ơn ạ!

◆Rushian:

Anh cũng đâu có cố ý nói khó dễ em đâu. Đằng nào thì ưu tiên phòng thủ thì cũng phải đội mũ trụ rồi, có nhìn thấy đâu chứ?

◆☆Ako☆:

Em không muốn đội mũ trụ đâu ạ!

◆Rushian:

Vậy thì đặt chế độ ẩn trang bị đầu đi.

◆☆Ako☆:

Thế thì cái nơ cũng không nhìn thấy được chứ ạ!

Bảo đừng mua mà không nghe.

◆†Aprikotto†:

Dù sao thì, chúng ta cũng đã nhận ra rằng kẻ địch xung quanh thủ đô quá sức với chúng ta. Sao không từ từ cày cấp ở khu vực quanh Kantoru nhỉ?

◆Rushian:

Ừm, đúng rồi. Cứ từ từ mà làm thôi, còn phải học cách di chuyển của từng nghề nữa.

◆Shushu:

Vẫn chưa ai chuyển nghề mà, tất cả đều là người mới chơi thôi đúng không?

Chẳng có ai có nghề cả!

†††††††††

Sau khi nhận ra rằng "đánh bại kẻ địch mạnh để mạnh lên nhanh chóng" là điều không thể.

◆☆Ako☆:

Từ giờ chúng ta sẽ cày cấp bằng cách nào đây ạ?

◆Rushian:

Cách đơn giản nhất có lẽ là kiếm kinh nghiệm từ nhiệm vụ thôi.

◆☆Ako☆:

Nhiệm vụ ạ?

Nhiệm vụ, tức là nói chuyện với NPC cụ thể, mang vật phẩm đến, hoặc đánh bại kẻ địch được chỉ định để nhận kinh nghiệm, tiền vàng và vật phẩm, là cách cày cấp cơ bản mà.

Nếu không thể cày kéo cấp được, thì cách hiệu quả nhất là từ từ cày bằng những phương pháp hiệu quả.

◆†Aprikotto†:

Kantoru là thị trấn khởi đầu, nên các nhiệm vụ dành cho người mới chơi rất phong phú. Chỉ cần làm nhiệm vụ thôi cũng có thể lên đến cấp 10 rồi.

◆Shushu:

Idol thì cũng cần phải trải qua giai đoạn thực tập đúng không nào, đi thôi!

Chúng tôi men theo bản đồ, tìm NPC trao nhiệm vụ từ các điểm đánh dấu nhiệm vụ.

Ồ, vừa hay có một NPC ở ngay ven đường.

◆Stacy:

Xin lỗi nhé, bạn có thể mang lọ thuốc này cho Kevin giúp tôi được không?

◆Shushu:

Nhiệm vụ chạy vặt à.

◆☆Ako☆:

Kevin là ai vậy ạ?

◆Rushian:

Hồi mình mới chơi làm gì có nhiệm vụ như thế này đâu.

◆Shushu:

Trên bản đồ có hiển thị đó, đi thôi! ♪

Cứ thế, chúng tôi đi bộ đến điểm được chỉ dẫn trên bản đồ. Nơi cần đến thì nhận ra ngay lập tức, nhưng...

**Lucian:** Chẳng thấy ai cả.

**Ako:** Rõ ràng là chỉ điểm ở đây mà.

Tìm mãi tìm mãi chẳng thấy. Cái bóng dáng giống Kevin thì hoàn toàn biệt tăm.

**Ako:** Chẳng lẽ, đây cũng là một lỗi game nữa ư!?

**Lucian:** Làm gì có chuyện đó, khắp nơi đâu đâu cũng có lỗi được chứ.

**†Appricot†:** Thấy rồi! Hắn ở đây này!

Ồ, Master tìm thấy rồi. Mà khoan, vị trí của Master trên bản đồ xa tít tắp! Anh ấy ở tận chỗ đó luôn sao!?

**Lucian:** Khác hẳn so với vị trí hiển thị!

**†Appricot†:** Hình như sau bản cập nhật thì vị trí đã thay đổi.

**Shuu:** Thông tin nhiệm vụ không được sửa lại hả ~? ☆

Đến chỗ Master, quả nhiên là có NPC thật. Hơn nữa lại có rất nhiều. Một số lượng lớn NPC tập trung tại một chỗ, chờ đợi chúng tôi. Không không, đông quá rồi!

**Lucian:** Có bao nhiêu NPC ở một chỗ thế này!?

**†Appricot†:** Chắc là để đáp ứng ý kiến người chơi thấy việc đi làm nhiệm vụ phiền phức nên họ đã tập hợp lại một chỗ.

Đúng là chẳng còn tý cảm xúc hay nội dung gì nữa cả.

**Ako:** Stacy vẫn đang ở chỗ chúng ta, chẳng lẽ đây là người thứ hai sao!?

**Shuu:** Tính theo kiểu idol thì miễn là không xuất hiện cùng lúc trên kênh khác là được mà. ☆

**Ako:** Đây có phải là vấn đề kiểu đó đâu!?

Dù sao thì việc có nhiều NPC xuất hiện cùng lúc cũng là chuyện thường tình, đừng bận tâm, đừng bận tâm! Nào, báo cáo nhiệm vụ thôi. Ồ, lên cấp rồi. Đúng là nhiệm vụ, vừa dễ vừa nhanh.

**Shuu:** Còn có thêm nhiệm vụ nữa kìa ♥

Nào nào, nội dung là gì đây.

**Kevin:** Cô có thể đưa chất lỏng Poryn này cho Stacy được không?

**Lucian:** Ngay đây! Ngay bên cạnh ông ấy kìa!

**Ako:** Tự mình đưa đi chứ!

**Shuu:** Có sao đâu, làm vậy là có thưởng mà. ♪

**†Appricot†:** Thật khó chấp nhận.

**Shuu:** Chắc là muốn có cớ để nói chuyện với Shuu-chan thôi, chụt ♥

Được rồi được rồi, đáng yêu đáng yêu. Cô nàng Công Chúa Heo.

Vì làm từ từ sẽ mất thời gian, nên chúng tôi nói chuyện với NPC để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Ồ, nhiệm vụ yêu cầu vật phẩm xuất hiện rồi.

**Ako:** Bảo là mang táo đến ạ.

**Lucian:** Táo à. Không biết cửa hàng tạp hóa có bán không.

**Ako:** Đi mua thôi!

Chúng tôi lóc cóc đi về phía cửa hàng tạp hóa. Thị trấn không lớn, đi bộ một chút là tới ngay. NPC bán hàng ở thị trấn này chỉ có cửa hàng vũ khí, giáp trụ và cửa hàng tạp hóa.

Và khi nhìn vào danh sách hàng hóa của NPC cửa hàng tạp hóa thì...

**Ako:** A, ủa? Không có ạ?

**Shuu:** Táo không có bán đâu ~? ☆

**†Appricot†:** Không phải là bán ở nơi khác sao?

**Ako:** Nhưng thị trấn này đâu có cửa hàng nào khác đâu ạ.

──À. Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!

**Lucian:** Ngày xưa ở thị trấn này có một cửa hàng trái cây!

**Ako:** Cửa hàng trái cây ạ?

**Lucian:** Ừ, có một NPC bán trái cây đó. Một NPC bí ẩn chỉ bán mỗi trái cây thôi. Ngoài ra còn có người chỉ bán thuốc, người bán pha lê và vật liệu phép thuật, người bán đồ ăn, tất cả đều tách biệt.

Nhưng rồi, tôi nhìn về phía NPC cửa hàng tạp hóa đang đứng trước mặt.

**Lucian:** Sau này, họ được gộp vào một người tên là Cửa Hàng Tạp Hóa đó. Vì khó hiểu quá mà.

**Ako:**

Nhưng táo vẫn không có bán ạ?

**Lucian:** Lúc gộp lại, chắc họ nghĩ không cần thiết nên không bán nữa.

Tức là ở thị trấn này, táo không có bán.

**Shuu:** ──Shuu-chan không thể hoàn thành nhiệm vụ ư?

**Lucian:** Thôi rồi, phiền phức quá.

Sau bản cập nhật mà nội dung nhiệm vụ không thay đổi, chỉ thay đổi độ khó thì đúng là chuyện thường ấy mà. Thôi kệ, nhiệm vụ này bỏ đi vậy.

**†Appricot†:** Khụ, nếu kho đồ mở được thì chắc là có trong đó rồi.

**Ako:** Không mua được ở sàn đấu giá sao?

**Lucian:** Đến mức đó thì việc hoàn thành nhiệm vụ này cũng chẳng cần thiết, bỏ đi thôi.

Nghe tôi nói, Ako và Master đều lắc đầu lia lịa.

**†Appricot†:** Đã mất công rồi thì phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ hiện hữu chứ!

**Ako:** Đứa bé bị bệnh đang chờ táo mà! Đi lấy thôi!

Cái sự cố chấp đó, phiền phức lắm nên bỏ đi!

Sau khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ "sai vặt", nhiệm vụ tiếp theo xuất hiện là nhiệm vụ tiêu diệt quái.

**Shuu:** Tiêu diệt năm con Wolf và ba con Red Wolf, đó! ♪

**Lucian:** Cuối cùng thì nhiệm vụ sai vặt cũng xong. Được rồi, đi tiêu diệt chúng thôi.

**†Appricot†:** Vị trí là phía đông thì phải.

Cả nhóm cùng nhau tiến về điểm xuất hiện của Wolf và Red Wolf. Cứ thế này mọi người cùng nhau thong thả đi bộ trên bản đồ cũng khá vui đấy chứ.

Ako cầm khiên đi đầu, còn tôi đi cuối cùng, cảm giác cũng mới lạ.

Được rồi, chúng tôi đã đến được khu vực đại khái mà tôi nhớ, nhưng từ đây thì chịu rồi.

**Lucian:** Bình thường chẳng bao giờ tiêu diệt Wolf nên tôi chẳng nhớ rõ điểm xuất hiện của chúng.

**†Appricot†:** Ừm, tôi cũng không nhớ.

Đột nhiên, đoạn chat của Master dừng lại. Nhìn theo hướng nhìn của Master, Shuu vừa đổ mồ hôi hột vừa nói.

**Shuu:**

Có lẽ là không cần lo lắng đâu nhỉ ~? ☆

**Ako:** Đông người quá!

Thật mà, một số lượng người kinh khủng đang tập trung ở một chỗ. Hơn nữa, hiệu ứng kỹ năng cứ chớp sáng liên tục. Không, không lẽ, Wolf sẽ xuất hiện ở đó sao?

**Shuu:** Mọi người, cảm ơn đã tập trung vì mình nhé! ♪

**Lucian:** Cái đó thì nói trên kênh chat công cộng đi chứ.

**Shuu:** Đến cả mình cũng có những chuyện không thể làm được mà.

Có vẻ như ngay cả nàng công chúa Shuu cũng biết ngượng.

Đến gần hơn, quả nhiên tất cả mọi người đều đang săn Wolf. Vậy đây là chờ quái xuất hiện, là chờ quái xuất hiện sao?

**†Appricot†:** Phải rồi, khi tất cả mọi người cùng tăng cấp độ thì sẽ làm chung một nhiệm vụ.

**Ako:** Liệu chúng ta có hoàn thành được không đây?

**Lucian:** Rồi sẽ ổn thôi, cứ đánh đi.

Cả nhóm di chuyển đến gần điểm xuất hiện của quái vật. Đợi một chút, một con Wolf xuất hiện ngay cạnh tôi.

Được rồi, vậy là một con── "Xoẹt!"

**Lucian:** Á á á á á!?

Một mũi tên bay từ xa tới găm vào người, cướp mất đòn tấn công đầu tiên!

Con Wolf định chạy về phía người đã bắn tên, nhưng bị tấn công loạn xạ từ xung quanh và nhanh chóng bị hạ gục.

**Ako:** Aaa, con Wolf của tôi!

**Shuu:** Cướp trắng trợn là không hay đâu nhé? ☆

Những con Wolf xuất hiện cạnh Ako và Shuu cũng bị cướp mất đòn tấn công đầu tiên bởi các đòn tấn công tầm xa như phép thuật, tên, kỹ năng, rồi cứ thế bị hạ gục. Thật tàn nhẫn quá mà.

**Lucian:** Bọn này còn là tân binh, kỹ năng còn chưa có bao nhiêu!

**Ako:** Vì không có tấn công tầm xa nên kẻ địch ở gần cũng bị cướp mất ạ!

Trong cuộc chiến giành giật quái nhiệm vụ không có tình nghĩa này, phe cận chiến như chúng tôi đã đại bại.

Bởi vì mới đi một bước là tên, phép thuật, kỹ năng cứ bay tới tấp! Không thể thắng được!

**†Appricot†:**

Được thôi, nếu các ngươi đã muốn vậy thì ta sẽ không nương tay. Ta sẽ giành First Attack (FA) của tất cả lũ sói vừa xuất hiện trong phạm vi này!

Ngay lúc đó, người xuất hiện đầy khí thế chính là vị Guild Master đáng tin cậy của chúng ta.

◆Shuvain: Master ngầu quá đi mất! ♥

◆Rushian: Tuyệt vời!

◆Aprikotto: Hahahahahaha!

Master tung những mũi tên vèo vèo.

Quả nhiên là tấn công vật lý tầm xa. Nhanh hơn hẳn so với niệm phép hay hiệu ứng kỹ năng!

Tên cứ thế găm liên tục vào kẻ địch, khiến nhiệm vụ cứ thế tiến triển vùn vụt.

◆Rushian: Xong, hết nhiệm vụ rồi!

◆Ako: Cảm ơn Master ạ.

◆Aprikotto: Cứ giao cho tên lính mới tập sự xạ thủ này, Aprikotto đây!

Với vẻ mặt đắc thắng, Master lại giành First Attack của một con sói nữa.

Nhiệm vụ xong rồi nên có cần nữa đâu trời.

Ô, có lẽ vì lũ sói bị hạ gục quá nhiều nên một con Sói Đầu Đàn đã xuất hiện. Có lẽ vì cấp độ hiện tại không thể đánh bại được nên những người xung quanh đều đứng nhìn mà không ai ra tay── Xoạc!

◆Rushian: Á!

◆Ako: Aaa!

◆Shuvain: Yaay ♪

◆Aprikotto: Hự!

Master đã bắn tên vào Sói Đầu Đàn! Mà đúng lúc này lại trúng chóc nữa chứ!

◆Ako: Nó chạy về phía chúng ta rồi! Chạy rất nhanh!

◆Shuvain: Chạy đi, chạy đi, chạy đi~! ♪

◆Rushian: Tại Master tấn công không phân biệt đó!

◆Aprikotto: Xin lỗi, xin lỗi mà!

Haizz, mệt quá. Lần sau làm nhiệm vụ dễ thôi.

◆Rushian: Xem nào, nhiệm vụ tiếp theo là...

◆Shuvain: Lần này là phải lấy vật phẩm từ quái hiếm xuất hiện kìa! ☆

◆Ako: Kiểu gì cũng tranh giành nhau cho xem!

◆Aprikotto: Vậy thì cái nhiệm vụ này, đưa vật phẩm đến căn nhà cách năm bản đồ...

◆Rushian: Nhiệm vụ sai vặt thì không đời nào đâuuuu!

†††††††††

Vài giờ sau.

◆Rushian: Dù sao thì cũng lên cấp 10 rồi.

◆Ako: Mệt hết cả người vì làm nhiệm vụ rồi ạ.

Làm nhiệm vụ trong tình trạng đông nghịt người quả thật rất khó khăn.

Bình thường thì chỉ mất chút xíu là lên cấp 10, vậy mà giờ mất cả đêm.

◆Aprikotto: Hừm, chán Online làm nhiệm vụ với Online đánh tự động rồi. Muốn dùng kỹ năng nhanh nhanh lên cơ.

◆Rushian: Lên được cấp độ chuyển nghề rồi, mai mình chuyển nghề đi.

◆Shuvain: Thế thì sẽ vui hơn nhiều nhỉ! ☆

◆Rushian: Ài, không quen chơi cái nhân vật này chút nào!

◆Ako: Cảm giác không thoải mái chút nào!

◆Shuvain: www

Tên này xem ra cũng vui vẻ ra phết, thật tình.

◆Shuvain: Vậy tớ đi ngủ đây~!

◆Rushian: Bye.

◆Aprikotto: Tôi cũng sẽ mô phỏng kỹ năng của xạ thủ rồi đi ngủ.

◆Rushian: Bye bye.

◆Ako: Mọi người vất vả rồi ạ~!

Hai người kia vèo một cái là offline.

Còn lại mình tôi và Ako, cặp đôi luôn ở lại đến tận đêm khuya.

Có nên ngủ luôn không nhỉ, hay là làm gì đó đây.

Có lẽ nên dùng Piroshiki để kiếm ít tiền, rồi thu thập trang bị cho mọi người.

◆Ako: Rushian, lâu rồi mới lại có hai đứa mình nhỉ~!

Ako vui vẻ nói.

Nói vậy mà không hiểu sao lại không xích lại gần, cứ chun mũi, nghiêng đầu.

◆Ako:

Có gì đó sai sai rồi!

◆Rushian: Vẫn chưa quen với ☆Ako☆ à?

◆Ako: Đại loại là vậy ạ.

◆Rushian: Cậu là Tank, đi đầu trong nhóm mà, không vui sao?

◆Ako: Không, vui lắm ạ. Em là người dẫn đầu, cảm giác thật mới mẻ!

◆Ako: Nhưng mà... ừm...

Mặc dù rất vui nhưng...

Cứ như thể không thể nào chấp nhận được.

◆Rushian: Đúng là Ako vẫn là Ako mà.

◆Ako: Đúng vậy ạ, em phải là Ako cơ.

◆Rushian: Nhưng mà nhân vật cũ đang bị đóng băng mà, thôi thì cứ chơi tạm nhân vật này một thời gian đi.

◆Ako: Em không phải là em, cảm giác buồn buồn sao ấy.

Ako không phải là Ako, à.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi bỗng nghĩ.

◆Rushian: Thế này thì mình với cậu không phải vợ chồng rồi. Hai nhân vật này chưa kết hôn mà.

◆Ako: Á!

Ako giật mình, đờ người ra.

◆Ako: Đúng là em không có nhẫn ạ!

◆Rushian: Thấy chưa. Nhân vật đã kết hôn bị đóng băng rồi, thế thì hôn nhân của chúng ta cũng bị đóng băng rồi chứ gì?

Tôi hơi trêu chọc một chút.

Nếu cô ấy nói "Game và đời thật là khác nhau!" thì tôi sẽ vui lắm.

◆Ako:

Sau một lúc im lặng, Ako nói:

◆Ako: Thôi, mấy chuyện vặt đó bỏ qua đi ạ!

◆Rushian: Cậu định dùng cách đó để lảng tránh à?!

◆Ako: Tại vì...!

Ako vừa nói vừa vung hai tay lên xuống.

◆Ako: Mặc dù bị đóng băng nhưng sự thật kết hôn đâu có biến mất! Vậy thì không phải vấn đề lớn đâu! Không, không phải vậy mà...

...phải không ạ?

◆Rushian: Ừ thì đúng là vậy.

Tôi cũng thấy chuyện này chẳng có gì to tát.

◆Rushian: Nhưng không hề nao núng vì chủ đề này ư. Đây có phải Ako thật không vậy?

◆Ako: Giả mà ạ, vì đây là ☆Ako☆ mà.

Ako thật đang bị đóng băng trong biển dữ liệu điện tử kia kìa.

À, đúng rồi, đóng băng có khi lại hay.

◆Rushian: Vậy thì đằng nào cũng bị đóng băng rồi, hay là mình thử giả vờ chưa kết hôn xem sao?

◆Ako: Hở?

Thấy Ako ngơ ngác, tôi nói lại lần nữa.

◆Rushian: Tôi định là ngày mai sẽ chơi theo kiểu như chưa kết hôn ấy mà.

◆Ako: Kiểu như chưa kết hôn...

...ạ?

◆Rushian: Đúng rồi đó.

Theo logic của Ako thì chưa kết hôn thì cứ thế mà chơi, đúng không?

◆Ako: Không phải vợ chồng có nghĩa là sẽ đối xử như người dưng sao ạ?

◆Rushian: Đâu có. Giữ khoảng cách như bạn bè thân thiết thôi. Kiểu như Tamaki-san, Nishimura-kun ấy.

Tôi cố tình không nói "như người yêu". Muốn nói nhưng không nói.

Vì nói ra kiểu gì cô nàng cũng phủ nhận cho xem.

◆Rushian: Từ lúc gặp nhau là toàn gọi là Ako rồi đúng không? Đang chơi nhân vật khác mà, thỉnh thoảng thay đổi chút cũng hay mà.

◆Ako: Nishimura-kun.

Nhớ lại ngày xưa, em thấy hơi mới lạ ạ!

Mối quan hệ kiểu gì mà gọi bằng họ lại thấy mới lạ chứ.

Thật ra thì tôi chỉ muốn nếm thử cảm giác bạn bè, bạn bè trên mức bình thường nhưng chưa tới người yêu thôi mà.

◆Ako:

Mà thôi, nếu thấy buồn thì tôi trả lại ngay ấy mà?

◆ Rushian:

Ừ thì.

Chuyện của tôi với Ako thì đằng nào chả bỏ cuộc chưa đầy mười phút.

◆ ☆ Ako ☆:

Vậy nhé Rushian-san, hẹn gặp lại ngày mai!

◆ Rushian:

Ako-san, hẹn gặp lại ngày mai!

Tôi vẫy tay tạm biệt Ako.

Ngày mai, mình nhớ đừng nhầm mà gọi là Tamaki-san nữa.

Ai mà ngờ, trò đùa nho nhỏ ấy lại dẫn đến cơ sự này. Thật không thể tin nổi.

Không, nói thật, tôi không hề nghĩ đến điều đó đâu.

†††††††††

Sáng hôm sau, tôi đi học như mọi ngày và bước vào lớp.

Đặt cặp sách vào chỗ ngồi của mình, tôi liếc nhìn nhóm con gái đang tụ tập ở phía xa.

Có vẻ Ako vẫn chưa đến.

“…………”

“………………”

Segawa và Akiyama khẽ liếc nhìn tôi.

Tôi bắt gặp ánh mắt của cả hai, rồi không nói một lời mà ra hiệu "chào buổi sáng".

Nói thẳng ra cũng được thôi, nhưng họ đứng xa quá.

Ơ? Mà khoan, hình như hôm qua... không, phải nói là dạo này, tôi không hề nói chuyện với hai người ấy vào buổi sáng thì phải.

Hay đúng hơn, tôi hoàn toàn không nói chuyện với họ trong lớp luôn?

Sao lạ vậy nhỉ? Hồi đầu học kỳ mới, chúng tôi vẫn nói chuyện khá nhiều mà.

“Chào buổi sáng, Nishimura-kun.”

Đang mải suy nghĩ thì đúng lúc Ako bước vào lớp.

Ngay lập tức là lời chào trong tình trạng "đóng băng hôn nhân" đây. Uầy, lâu lắm rồi Ako mới gọi tôi là Nishimura.

“Chào buổi sáng, Tamaki-san.”

“Vâng.”

Tự mình nói ra họ của Ako mà nghe cứ thấy là lạ.

Mà nói thật, hễ bị gọi là "Nishimura" là Ako lại quay sang đấy.

“…………”

“…………Ờm, Tamaki-san?”

“Vâng, vâng, có chuyện gì ạ?”

“…Không, không có gì.”

“Vậy ạ.”

Cái bầu không khí lạnh lẽo này là sao đây!

Mà tôi cũng không biết nên nói gì nữa!

(Bạn bè thì nói chuyện với nhau kiểu gì nhỉ?)

Tôi nhìn Ako hỏi bằng ánh mắt, Ako cũng nhăn nhó đáp lại,

(Làm sao tôi biết được ạ!)

(Đúng nhỉ!)

Thôi rồi, kiểu này thì nói chuyện bằng ánh mắt, biểu cảm và bầu không khí còn dễ hơn.

“…”

“…………”

Cả hai nhìn nhau với vẻ mặt khó xử.

Người khác nhìn vào chắc tưởng chúng tôi đang lườm nhau mất.

Ừm, thôi dẹp đi, kiểu này không được rồi.

Đúng lúc tôi định nói vậy.

“Cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi phải không, Tamaki-san!”

Một cô gái từ đâu xuất hiện, khoác chặt lấy vai Ako.

“Ể, à… đúng, đúng là như vậy ạ!”

Ồ, Ako trả lời đúng kiểu mẫu rồi đấy.

Cô bé kia vui vẻ gật đầu sau câu trả lời của Ako, rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, lườm tôi.

“Đúng là con trai thì chỉ toàn là lũ đáng ghét thôi, nhỉ?”

“Nhỉ, tôi hiểu mà!”

Ako lại đồng tình một cách cực kỳ qua loa… Ờm, tự nhiên không đầu không cuối lại bị gọi là lũ đáng ghét là sao vậy nhỉ?

Đúng là đôi khi bọn otaku cũng bị coi thường như rác rưởi, nhưng ngay lúc này tôi có làm gì đâu?

“…………Hả? Ể? Im lặng lắng nghe thì ra là anh dám gọi Rushian của tôi là gì cơ?”

Trời ơi! Hơn nữa, vì dám gọi tôi là đáng ghét, Ako đã lặng lẽ nổi khùng rồi kìa!

Dừng lại đi! Không cần phải vì một đứa như tôi mà đánh mất người bạn quý giá đâu!

“Hả? Ai mới là đáng ghét hả ai!”

“Oái!?”

Giật mình!

Không hiểu sao một thằng con trai trong lớp lại nắm lấy vai tôi từ phía đối diện.

“Mày cứ tưởng là thế lực thứ ba, nhưng cuối cùng mày cũng hiểu ra rồi nhỉ!”

“Con gái chỉ là rác rưởi thôi, đúng không, rác rưởi.”

“Hả? Đồ cặn bã đừng có mà nói nhiều.”

“Mày mới im đi, đồ rác rưởi phát ra tiếng động!”

“Đúng đó, đúng đó, tất cả những đứa con gái không mê mình đều nên biến mất!”

“…Cái đó có vẻ hơi cá nhân rồi đấy?”

Mấy đứa con trai và con gái bắt đầu cãi nhau, hoàn toàn lờ tôi và Ako đi!

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Tôi chẳng hiểu mô tê gì hết!?

“Này, chuyện gì thế!?”

“Thì có nghĩa là mày đã trở thành đồng đội của bọn tao rồi!”

“Này Nishimura, mày đứng đấy là bị ám mùi con gái đấy.”

“Tamaki-san, bên kia hôi mùi mồ hôi lắm, sang đây, sang đây.”

Chúng tôi bị kéo lê, tôi và Ako bị tách ra.

“Đồng đội!? Cái gì cơ!?”

“Thì hai đứa mày chia tay rồi còn gì?”

“Hai đứa mày cãi nhau đúng không, tao hiểu mà, đằng nào chả là kiểu con gái lên cơn giận dỗi?”

“Ể ê ê ê ê ê ê!? Không, không phải, bọn em chỉ giả vờ cãi nhau thôi!”

Tôi vội vàng nói, Ako cũng hùa theo,

“Đúng vậy ạ! Chỉ là Rushian và em định chơi trò vợ chồng cãi nhau thôi!”

“Đã bảo không phải vợ chồng rồi mà!”

“Đến lúc này mà anh còn để ý đến chuyện đó làm gì chứ!”

“Thấy chưa, rõ ràng là cãi nhau mà.”

Trời ơi! Không phải, không phải đâu! Lúc nãy chỉ là chuyện bình thường thôi mà!

Tôi bị kéo về phía cửa sổ một cách vô vọng. Còn Ako thì bị kéo về phía hành lang.

Nhân tiện, tôi cứ nghĩ sao mà con trai thì tụ tập sát cửa sổ, con gái thì sát hành lang, lại còn giữ khoảng cách xa thế.

Nhìn kỹ thì thấy rõ ràng có một bức tường vô hình ngăn cách hoàn toàn hai bên.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy. Ai đó làm ơn nói cho tôi biết với.

Tôi nhìn về phía Akiyama đang đứng ở xa, chắc cô ấy biết mọi chuyện trong lớp.

“…………”

Akiyama, "Seette" đáng tin cậy của chúng tôi, đang ôm đầu với vẻ mặt như thể "thôi rồi, chịu thôi!".

†††††††††

Cuối cùng tôi vẫn cứ bị kéo vào nhóm con trai, hoàn toàn không thể nói chuyện với Ako hay Segawa gì cả, cho đến tận lúc tan học.

“Xin giải thích giúp em ạ, Hội trưởng.”

“Vâng ạ.”

Cuối cùng cũng bình tĩnh được trong phòng câu lạc bộ, tôi nhờ Akiyama, Hội trưởng hội học sinh của lớp, giải thích.

“Thật ra thì… hơi khó nói một chút.”

Khác hẳn với cô ấy, người thường nói mọi chuyện rất rành mạch, lần này Akiyama lộ rõ vẻ mặt khó xử.

“Trong lúc mọi người đang tuyển thành viên câu lạc bộ thì lớp mình xảy ra nhiều chuyện lắm. Hơi… rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.”

“Chiến tranh lạnh… cái gì cơ ạ?”

“Con trai và con gái.”

“Lớp mình ạ?”

“Đúng vậy!”

…………

Tôi bất giác quay sang nhìn Ako bên cạnh.

“…………”

Cô ấy làm vẻ mặt như thể "chẳng hiểu gì hết".

Đúng rồi, cô ấy đâu biết gì đâu nhỉ.

Không, mà nói thật.

“…Chuyện đó xảy ra thật á!?”

“Em hoàn toàn không biết gì luôn!”

“Thật ra thì, đúng là có xảy ra đấy.”

Segawa, cũng là bạn cùng lớp, vừa cười khổ vừa nói.

“À, nói từ đầu thì, chuyện là do vụ cãi nhau của Zakkii và Kao-chan ấy mà.”

Nghe tên quen quen.

“À, ừm, hình như là Takasaki với…”

“Kaori.”

Takasaki với gì gì Kaori-san ấy nhỉ. Trước đây hình như tôi có nghe nói họ yêu nhau rồi chia tay, gì đó.

“Hai đứa này rắc rối lắm, cứ yêu nhau rồi chia tay, cãi nhau rồi làm hòa liên tục ấy… Lần trước thì cuối cùng, mọi chuyện bung bét hết cả. Cãi nhau to lắm.”

“À vâng.”

Ako mặt mày tỉnh bơ, chẳng chút hứng thú nào với câu chuyện của Segawa.

“Thế là, mọi người bàn nhau trong nhóm chat của lớp xem có cách nào không.”

Làm vậy có khi lại thành chuyện bao đồng ấy chứ.

“Cái này cái này!”

Ako giơ tay lên, "vâng vâng" ra hiệu.

“Cái nhóm chat đó, em không hề biết!”

“Tôi cũng không có trong đó.”

“Thế là, mọi người bàn bạc…”

Segawa lờ tịt luôn không kịp nghỉ!

“Lúc đó, con trai thì nói Kao-chan sai, còn bọn tớ thì nói Zakkii sai, thế là ý kiến hoàn toàn trái ngược nhau. Rồi những người không liên quan cũng bắt đầu cãi nhau. Ai nấy đều tức giận, không thể dừng lại được nữa.”

“Hừm~”

“Hơn nữa, đầu học kỳ mới mọi người được chọn chỗ ngồi mình thích, nên chỗ ngồi của nam và nữ trong lớp bị tách ra rồi phải không? Thế là chẳng còn giao lưu gì với nhau nữa.”

「Thế là kể từ đó, trong lớp, đám nam sinh và nữ sinh cứ như thể bị chia cắt thành hai phe vậy。」

Đám con trai lẫn con gái, hễ mà tụ tập lại là y như rằng sẽ được đà làm tới ngay thôi.

「Nghe cứ rắc rối làm sao ấy nhỉ. Chuyện này có liên quan gì đến ai ngoài hai người họ đâu cơ chứ。」

「Kiểu như 'Vấn đề của cả lớp là vấn đề của tất cả mọi người' ấy mà, đó chỉ là lời nói suông thôi。」

「Đúng là cô đã nói ra từ 'lời nói suông' rồi còn gì。」

Chính Segawa cũng trưng ra vẻ mặt chả có tí hứng thú nào cả.

Với lại, nếu cô ấy thực sự nghĩ "đám con trai đúng là rác rưởi" thì đã chẳng gửi cái tin nhắn "Tớ vừa chụp SS nè, Shu-chan của tớ siêu dễ thương đúng không?!" trong giờ học rồi.

「Ừm, chuyện này cô Neko Hime có biết không nhỉ?」

Tôi hỏi liệu cô Neko Hime – à nhầm, cô Saitō-sensei, chủ nhiệm bọn tôi – có biết chuyện này không.

「Làm gì có chuyện tôi nói chứ. Nói với giáo viên chỉ thêm rắc rối thôi。」

「Đúng đó, nếu mọi chuyện bị làm lớn lên thì sẽ rắc rối lắm, với lại cô Yui-sensei cũng sẽ vất vả nữa。」

「À, phải rồi。」

Hai cô nàng nói vậy, nhưng liệu họ có thực sự không biết không nhỉ?

Người sở hữu kỹ năng lẫn trang bị đều tốt, là lương tâm của guild luôn biết quan tâm người khác. Liệu một người có thể xử lý cả núi tin nhắn trò chuyện thì thầm vừa huýt sáo vừa làm việc, ngoài đời thực lại bất ngờ đến mức không nhìn thấu được mọi chuyện ư?

Có lẽ giờ đã có thêm hậu bối nên công việc của cô ấy cũng vất vả hơn chăng. Dường như cô cũng ít khi đến câu lạc bộ nữa.

「Không phải do thầy cô đâu… mà là do lỗi quản lý của em… Em xin lỗi…」

Rồi chẳng hiểu sao cô Akiyama lại gập người liên tục, cúi đầu một cách đầy thất vọng.

「Ơ, có gì đâu mà cô phải xin lỗi ạ?」

「Chuyện này không liên quan gì đến Sette-san mà, đúng không?」

「Em là ủy viên trưởng mà!」

Ủy viên trưởng thì có trách nhiệm gì trong chuyện này cơ chứ.

「Đừng quá bận tâm làm gì. Nghe nói thì không có bạo lực trực tiếp, cũng không có những trò quấy rối ngấm ngầm, chỉ là cãi vã đôi co lời qua tiếng lại mà thôi. Chắc chỉ là mấy trò đùa giỡn thôi mà.」

Một mình Guild Master của lớp khác, Kyou, điềm tĩnh lên tiếng.

「Đối với những người trong cuộc thì có thể là vấn đề lớn, nhưng nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là một rắc rối phổ biến. Chuyện này chưa đến mức tôi, với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh, cần phải ra tay. Sette không cần phải lo lắng quá mức đâu.」

「Thật ư ạ?」

「Hội trưởng đã nói vậy thì không sai đâu.」

Sau khi ưỡn ngực nói một cách tự tin, Kyou lại một lần nữa nhìn quanh bọn tôi.

「Thế nhưng, hãy nhớ báo cho tôi biết trước khi nó trở thành một vấn đề rõ ràng nhé. Tôi tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ hình thức tấn công cá nhân hay quấy rối nào đâu. Chừng nào tôi còn ở đây, tôi sẽ không cho phép tình trạng bắt nạt xảy ra trong ngôi trường này!」

「Master nói chuyện nghe còn ra dáng giáo viên hơn cả giáo viên ấy。」

「Bởi vì Hội trưởng Hội học sinh có trách nhiệm bảo vệ một đời sống học đường lành mạnh mà.」

Điều đáng nể là việc cô ấy dám tự hào gánh vác trách nhiệm ấy một cách đường hoàng.

Tôi, với tư cách Sub Master, đã thấy đủ mệt mỏi rồi, thực sự không thể nào bắt chước được cô ấy đâu.

「Nhưng mà, một chuyện lớn như thế này, Ako với tôi lại hoàn toàn không biết gì cả。」

「Tại sao chúng ta lại không biết nhỉ? Rõ ràng là cả lớp đều bị cuốn vào mà?」

Ako hơi lo lắng hỏi, rằng có phải họ bị tách biệt không.

「À, chuyện đó thì…」

Segawa cười khổ, lần lượt chỉ vào tôi và Ako.

「Cậu với Ako thì là 'bất khả xâm phạm' mà.」

「Là sao cơ?」

「Vì đã thành luật rồi, là cặp vợ chồng Nishimura này thì cứ mặc kệ thôi。」

「Tôi nghĩ đó là một hình thức bắt nạt đó!」

「Đành chịu thôi, Rushian. Học sinh cấp ba mà đã là vợ chồng thì không có nhiều đâu。」

「Đừng có gật đầu một cách nghiêm túc như thế chứ!」

Không cần phải tỏ ra rộng lượng ở những chỗ như thế này đâu!

Mà từ đầu tụi tôi đã đâu phải vợ chồng!

「Vậy mà hai người, chính là hai người đó, lại làm ra cái bầu không khí khó xử đó, thế là người ta thấy 'đây là cơ hội rồi', và lôi kéo hai người vào cuộc luôn đó.」

Segawa với vẻ mặt hết sức cạn lời hỏi.

「Sáng nay cái chuyện gì thế hả, cái cuộc nói chuyện kỳ cục đó ấy. Cái kiểu gọi 'Tamaoki-san~', 'Nishimura-kun~' ấy.」

「Thì là, vì nhân vật đã kết hôn bị đóng băng, nên chúng tôi định thử làm như là hôn nhân cũng bị đóng băng xem sao ấy mà.」

「Ako-chan và Nishimura-kun, hai người không phải là đồ ngốc đó chứ? Không phải là đồ ngốc đó chứ? Thực sự không phải là đồ ngốc đó chứ?!」

Tôi bị cô Akiyama mắng xối xả một cách cực kỳ thẳng thắn!

Thậm chí tôi còn cảm thấy một sự mới mẻ nữa chứ!

「Tôi chỉ nghĩ là thử chơi một trò như thế cũng hay thôi mà!」

「Đừng có nói là 'trò chơi' chứ.」

「Sao hai người lại làm cái chuyện thừa thãi đó ngay lúc này chứ?」

Segawa thở dài, nói.

「Đâu đến mức phải cạn lời đến thế đâu chứ.」

「Chứ sao, bởi vì nếu nói đến việc hàn gắn các mối quan hệ, thì tôi đã nghĩ hai người là chìa khóa đó mà.」

「Một cặp đôi luôn hòa thuận dù xung quanh có chuyện gì đi nữa, thật sự là đáng ghen tỵ. Tôi đã nghĩ có lẽ mọi người có thể làm hòa được từ đó mà.」

Cô Akiyama hiển nhiên cũng đã mệt mỏi rồi.

Gần đây thấy cô ấy thường xuyên ở phòng câu lạc bộ, hóa ra là vì không khí trong lớp đang hơi căng thẳng.

Nhưng vào buổi tối, khi mọi người rảnh rỗi, cô ấy lại bận rộn vì phải liên lạc riêng với từng người.

embed0017-HD.jpg

Dù hơi ngại với cô Akiyama đang cố gắng hết sức, nhưng tôi nghĩ bọn tôi cũng chẳng làm được gì cả.

「Chưa kịp nói gì thì bọn tôi cũng bị cho là đang cãi nhau luôn rồi。」

「Tại vì hai người gọi nhau bằng họ và làm ra vẻ khó xử đó chứ!」

「Chúng tôi chỉ nghĩ 'chắc không quen đâu, hay là dừng lại đi', thôi mà!?」

Không ngờ một trò đùa lại dẫn đến kết quả thế này.

Đúng là không nên làm những chuyện không giống mình mà.

「Rushian, chúng ta phải làm sao đây?」

「Bảo tôi phải làm sao đây…」

Cũng chẳng có nhiều lựa chọn.

「Hoặc là cứ mặc kệ mà hòa thuận, hoặc là giả vờ cãi nhau cho hợp với mọi người thôi, nhỉ?」

「Cái nào cũng phiền phức hết mà!」

「Nếu mặc kệ thì sẽ bị tách biệt trong lớp, mà nếu chiều theo không khí thì sẽ không thể sống như trước được nữa rồi.」

「Khó xử quá đi mất!」

Ako luống cuống, lắp bắp.

「Rushian muốn chọn cách nào ạ?」

「Cái nào cũng không muốn cả.」

「Đúng là vậy rồi.」

Cả hai chúng tôi cùng ủ rũ.

Aizzz, đúng là phiền phức mà. Đáng lẽ ra bọn tôi là bên hay gây rắc rối, vậy mà giờ lại bị cuốn vào vấn đề của người khác, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình cả.

「Ư ư ư ư, chúng ta phải làm sao đây?」

「…Ơ? Em đang băn khoăn à?」

Ako ôm đầu bằng cả hai tay. Không ngờ cô nàng lại suy nghĩ nhiều đến thế, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ quyết định đơn giản hơn chứ.

「Có kỳ lạ không ạ?」

「Anh cứ nghĩ em sẽ nói kiểu 'Kệ xung quanh đi, cứ làm như bình thường thôi!' chứ.」

「Tất nhiên, trong lòng thì em cũng nghĩ thế thật。」

À, hóa ra trong lòng cô ấy đúng là nghĩ vậy thật.

「Em cũng đã bắt đầu nói chuyện với mọi người trong lớp rồi mà, đúng không ạ?」

「Như anh đã nói trước đó, đúng là em đang dần trở thành 'riajuu' rồi mà.」

「Em không rõ lắm, nhưng nếu cứ thế này mà thành riajuu thì em cũng phải biết 'đọc không khí' chứ. Đó là kiểu mẫu bình thường mà, đúng không ạ?」

「Ừ, đúng là như vậy.」

Khi tôi nói vậy, Ako hơi nghiêm túc hỏi.

「Bình thường… Rushian, anh có nghĩ em nên sống bình thường hơn không ạ?」

「Ừm, như vậy thì sẽ dễ dàng hơn thôi。」

Tuân theo kiểu mẫu để không bị tách biệt là điều giống nhau ở cả ngoài đời lẫn trong game.

Tôi nghĩ nếu đã có được chỗ đứng trong lớp rồi thì việc giữ gìn nó là điều tốt.

「Vâng ạ… Vậy thì, em sẽ làm như thế.」

「Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ đi theo hướng 'đọc không khí' nhé.」

「Cụ thể là sẽ làm gì ạ?」

「Chỉ là giả vờ cãi nhau một chút thôi. Chúng ta đâu có cãi nhau bao giờ, thử diễn xuất cũng hay ho mà.」

「Ưư…」

Ako nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi lo lắng nói.

「…Em có làm được không nhỉ?」

「Diễn cảnh cãi nhau thì làm được mà!」

Chẳng có gì khó đâu! Chỉ cần không hòa thuận với nhau thôi mà!

「Ở lớp thì không nói chuyện, khi đưa tài liệu cũng không nhìn mắt nhau, đại khái là vậy thôi.」

「Thế còn việc làm cơm hộp thì sao?」

「Đương nhiên là không rồi.」

「Khi nào mà phải nói chuyện thì sao?」

「Cứ lạnh lùng hết mức có thể.」

「Chỉ mới nghĩ thôi mà em đã muốn chết rồi!」

「Anh cũng vậy chứ!」

Nếu Ako mà lạnh lùng với anh thì cuộc đời anh còn gì ý nghĩa nữa.

──Ơ? Sao tự nhiên cái suy nghĩ này nó giống của Ako thế nhỉ? Mình ổn không đây?

「Ưm, em hiểu rồi. Nhưng vì là diễn thôi nên đừng nói gì quá đáng nha, nếu Rushian mà bảo ghét em là em khóc đó!」

「Anh cũng khóc chứ. Rồi lát nữa anh sẽ một mình khóc trong nhà vệ sinh đó.」

「Đấy là kiểu cãi nhau gì vậy trời?」

Đấy chính là giới hạn của bọn anh đấy.

「Tất nhiên rồi, em tuyệt đối không muốn chuyện này lại biến thành cãi nhau thật với Rushian đâu đấy.」

「Không có chuyện đó đâu.」

Chuyện vặt vãnh thế này thì anh và Ako làm sao mà cãi nhau được chứ.

Thậm chí, nếu Ako có thể kết thêm được một tình bạn đáng trân trọng, anh còn thấy vui nữa là đằng khác.

Dù hơi ghen tị một tí thôi.

「...Vậy thì, cả hai đứa cũng cứ coi là đang cãi nhau đi.」

Segawa nhún vai nói.

「Lớp Hai năm Bảy thì cả nam lẫn nữ đều đang cãi nhau hết đấy nhé.」

「Thật là một thảm họa lớn mà.」

Sette-san rịn mồ hôi lạnh.

「Ưm ưm...」

Bỗng nhiên Hội trưởng nghiêm nghị nói.

「Nhân tiện, tôi chẳng biết gì về chuyện lớp mình cả...」

「Vâng, vâng ạ?」

Bạn cứ như vậy là tốt rồi đấy.

†††††††††

Chuyện lớp thôi bỏ qua đi. Cứ thế này thì chui vào game mà trốn tránh hiện thực thôi!

「Vậy thì hôm nay mình chuyển chức đúng không?」

「Ừ, phải rồi. Cứ mỗi người hoàn thành việc chuyển chức của mình rồi lại tập hợp lại.」

「Hiểu rồi, xong là quay lại ngay.」

Hai người di chuyển về phía Bàn Pha Lê, nơi tập trung những người bán vật phẩm.

Và Ako còn lại thì,

「Rushian ơi, em không biết làm nhiệm vụ này!」

「Đúng là cậu thật!」

Thôi đành, cùng làm vậy.

Dẫn Ako đến điểm thi chuyển chức Hiệp Sĩ.

Vẫn còn rất nhiều nhân vật chưa chuyển chức, nên ở đó tập trung rất đông người.

◆Yuta:

Có bán Vật Phẩm Chuyển Chức, Chứng Nhận Trung Thành đây!

Hình như cũng có cả người đến bán vật phẩm cần thiết để chuyển chức nữa.

「Làm thế nào đây, mình có nên mua không?」

「Anh cũng định thế, nhưng mà đắt quá đi.」

Chuyện đang gấp gáp mà lại ép giá nhau. Bình thường thì mấy vật phẩm này có thừa trong kho, đưa miễn phí cũng được nữa là.

Nhưng mà phải mua thôi sao, bực thật đấy, đang nghĩ vậy thì...

◆Roningen:

Đang phát Vật Phẩm Chuyển Chức nè! Ai muốn thì giao dịch đi!

Ô, có người tốt bụng đây rồi!

◆Yuta:

oi

◆Yuta:

misu

◆Yuta:

nhầm

◆Yuta:

này

◆Yuta:

tao đang bán đừng phá hỏng

◆Roningen:

Đang phát Vật Phẩm Chuyển Chức nè!

◆Yuta:

Này đừng phá!

Thật là hỗn loạn!

「Em nhận được vật phẩm rồi!」

「May quá nhỉ!」

◆Rushian,:

Cảm ơn nhé, Roningen-san tốt bụng!

◆☆Ako☆:

Cảm ơn anh rất nhiều, Roningen-san!

◆Roningen:

Aaa, lời cảm ơn thật là sướng tai quá!

◆Yuta:

Đồ giả tạo đừng có phát nữa!

◆Roningen:

Aaa, bị cà khịa cũng sướng tai quá, tâm hồn của thằng Roningen đang hồi phục đây!

◆Rushian,:

Thế thì lo mà học đi!

◆Yuta:

Học đi!

◆Roningen:

Những lời công kích vô lý đang tấn công thằng Roningen!

Thật sự là hỗn loạn mà!

「À, nhiệm vụ chuyển chức Hiệp Sĩ có hai loại. Một là bài thi tấn công, hai là bài thi đỡ đòn. Kỹ năng nhận được sẽ khác nhau tùy theo bài thi... Em chọn cái nào?」

「Em muốn trở thành một Tank chính! Một Party mà không có Hiệp Sĩ thì chẳng có tương lai gì cả!」

Ako ưỡn ngực nói.

「Vậy thì là bài thi đỡ đòn. Nội dung đơn giản thôi, chỉ cần bảo vệ NPC trong khi đánh bại đám quái là qua.」

「Vừa bảo vệ... Em hiểu rồi! Anh hãy xem sức mạnh đỡ đòn của em đây!」

Ako hăm hở tiến về phía NPC nhiệm vụ chuyển chức.

「Cố lên nhé, nhớ bảo vệ NPC đó!」

「Vâng ạ!」

Vừa trả lời, Ako vừa bước vào khu vực riêng của nhiệm vụ chuyển chức.

Trong khi anh và các người chơi khác theo dõi từ bên ngoài, nhiệm vụ bắt đầu.

Bắt đầu bài thi chuyển chức của ☆Ako☆ ▲

Ngay sau thông báo, một nhóm NPC nhỏ nhắn xuất hiện.

◆Giám Khảo Hiệp Sĩ A:

Xin hãy

◆Giám Khảo Hiệp Sĩ B:

Bảo vệ chúng tôi!

Đồng thời, ba con Golem tròn trịa xuất hiện và tấn công các NPC.

Oa, nhớ quá đi mất. Nhiệm vụ này mình cũng đã làm rồi.

◆☆Ako☆:

Cứ giao cho em! Em sẽ bảo vệ mọi người!

Ako vừa thành kính trả lời NPC, vừa chạy về phía ba con Golem.

「Hây ya!」

Ako đầy phấn khích chém vào con Golem dẫn đầu.

Đối thủ cũng phản đòn, nhưng vì người chơi không bị thiết lập là sẽ bị hạ gục, nên sát thương rất thấp. Lực tấn công yếu đến mức có bị đánh liên tục cũng không chết được.

「Thế này thì dễ quá!」

「Ồ hô?」

Ako nói một cách tự tin, nhưng đâu có dễ thế đâu?

◆Giám Khảo Hiệp Sĩ A:

Cứu với!

「Hả?」

Một NPC bị con Golem khác tấn công, không phải con mà Ako đang chiến đấu, đã kêu gọi giúp đỡ qua tin nhắn báo giảm máu.

「Chờ đã, chờ đã, em sẽ đến cứu ngay đây!」

Ako thay đổi mục tiêu sang con Golem đang đánh Giám Khảo A, và giành lại mục tiêu.

Nhưng vừa đánh nó một lúc thì,

◆Giám Khảo Hiệp Sĩ B:

Cứu với!

「Lại nữa sao!?」

Vội vàng giúp đỡ bên đó, thì,

◆Giám Khảo Hiệp Sĩ A:

Nếu cứ thế này thì chúng tôi sẽ bị hạ gục mất!

「Ể ể ể, khoan đã, sao lại chiến đấu với kẻ địch khác vậy!?」

Cứu bên này thì y như rằng, NPC phía đối diện lại.

◆Giám Khảo Hiệp Sĩ B:

Không thể chết ở đây được!

Bị đánh một cú bốp, máu của NPC đã về 0.

Bài thi chuyển chức của ☆Ako☆ đã kết thúc▲

「Nhiệm vụ thất bại rồi.」

「Phải làm sao đây chứ!」

Ako, bị xoay như chong chóng, mắt đã ướt nhòe.

Hiểu mà, anh hiểu cái cảm giác đó mà!

「Không hổ là Ako, hay lắm!」

「Hay cái gì chứ!?」

「Một thất bại lý tưởng!」

「Thất bại cũng có lý tưởng nữa sao?」

Có chứ, đây là một thất bại quan trọng đấy.

「Lúc anh chuyển chức cũng gặp phải trường hợp tương tự.」

「...Rushian cũng vậy sao?」

Nghe nói cũng giống mình, Ako bình tĩnh lại một chút.

Ai mà chẳng thế, anh cũng thế mà.

「Nhiệm vụ này thật sự chứa đựng cả những nguyên tắc cơ bản và nỗi buồn của một Tank đấy.」

「Nỗi buồn ư?」

Đúng là nỗi buồn đấy.

「Anh sẽ giải thích nguyên nhân thất bại. Đầu tiên, Ako đã chọn con Golem dẫn đầu làm mục tiêu và bắt đầu tấn công đúng không?」

「Vâng.」

「Và các NPC được coi là thành viên Party là cung thủ và pháp sư, nên tốt nhất là họ cũng đánh cùng mục tiêu để hạ từng con một.」

「Em cũng nghĩ thế, nên mới tập trung tấn công một con...」

「Ừm, thế là đúng rồi, hoàn hảo đấy.」

「Nhưng em vẫn thất bại mà! Sao lại thế chứ!」

Ako nhìn thẳng vào anh từ khoảng cách rất gần, nói với vẻ oán trách.

Gần quá, lùi lại một chút đi.

「Lý do em đúng mà vẫn thất bại là vì Ako chỉ làm những hành động đúng thôi.」

「Hành động đúng thì không được sao?」

Không được đâu, thật đấy.

Bởi vì Ako đang làm đúng như một Tank, nhưng các NPC thì không như vậy.

「Nghe đây, con NPC đó không có mục tiêu cố định mà cứ thế tấn công lung tung, đánh bừa một kẻ địch nào đó thôi. Cho nên, nếu muốn nó tập trung vào mình, con phải đánh cho tất cả mọi con quái vượt lên trên độ chú ý của nó, nếu không là con sẽ bị mất aggro ngay."

"Ơ thế này thì kì cục quá rồi!"

"Gần quá!"

Ako lại càng ghé sát vào tôi, tay vỗ vỗ lên màn hình.

"Thế này thì làm việc không hiệu quả chứ ạ! Hay là mình cứ đánh từng con một đi!"

"Ako mà cũng biết nói chuyện hiệu quả cơ đấy."

"Anh nghĩ em chơi game này bao nhiêu năm rồi ạ?"

À, phải rồi. Ako cũng đâu còn là người mới nữa đâu.

"À, mà nếu tổ đội chỉ có chiêu tấn công đơn mục tiêu như lúc nãy thì việc tập trung vào một mục tiêu để tiêu diệt từng con một sẽ hiệu quả hơn thật. Thế nhưng, thực tế lại có những người không làm như vậy đâu."

"Tại sao thế ạ?"

Tuy hơi khó xử khi Ako hỏi với đôi mắt trong veo như vậy, nhưng…

"Anh cũng chịu."

"Gì thế ạá!?"

Tôi cũng có biết đâu.

"Chỉ có điều, khổ nỗi là bảo vệ những người không hiểu chuyện ấy cũng là nhiệm vụ của Tank đấy."

"Bảo vệ những người không hiểu chuyện ạ?"

"Đúng vậy. Dù đối phương không hành động theo ý mình, hoặc làm những chuyện mình không ngờ tới, Tank vẫn phải bảo vệ họ dựa theo cách chơi của người đó. Đó là điều mà một Tank cần phải có."

"Bảo vệ những người không làm được theo ý mình sao..."

Ako lẩm bẩm.

"Cái này quan trọng lắm đấy. Sau này khi cấp độ tăng lên, có nhiều đòn tấn công tầm rộng hay DOT hơn, sẽ có những trường hợp tất cả kẻ địch chết cùng lúc mới là hiệu quả nhất. Cũng có những kỹ năng tăng sát thương khi có nhiều kẻ địch xung quanh, hoặc có những class chỉ muốn một mục tiêu duy nhất để có thể phản đòn sau khi nhận sát thương."

"Ồ hế?"

Không, về khoản này thì lẽ ra Ako, một Healer cấp 100+, phải biết ngay từ đầu rồi chứ.

"Vì vậy, trong nhiệm vụ chuyển chức Hiệp sĩ thuộc dạng Tank, không phải là khư khư theo lý tưởng của mình mà là kỹ năng duy trì tổ đội một cách vững vàng, biết cách phối hợp với đồng đội mới là điều được thử thách."

"Ra vậy! Em đã hiểu ra một chút rồi!"

"Tiện thể, kỹ năng này cũng cực kỳ quan trọng trong đời thực đấy, nên Ako nhất định phải nắm được nhé."

"Cái đó thì không được đâu ạ."

Ít nhất cũng suy nghĩ một giây đi chứ.

"Vậy thì với tư cách là một Tank, em sẽ rèn luyện khả năng phối hợp với đồng đội!"

"Tuyệt, cố gắng lên nhé!"

Chỉ cần làm được điều đó, thì đã có thể bắt đầu hành trình của một Hiệp sĩ rồi.

À, phải rồi.

"À này, còn để trở thành Khiên Sĩ ở cấp cao hơn, bài kiểm tra sẽ hỏi về kỹ thuật làm sao để phát huy tối đa sát thương mà không cần hỏi han gì, bất kể thành viên tổ đội có làm gì đi nữa."

"Thế cái việc phối hợp nhau đâu rồi ạ!? Anh nói khác rồi mà!"

"Tank là phải hiểu đến đây rồi đấy, rằng 'À, quy tắc của tổ đội là do mình quyết định!'"

Dù hiệu quả thế nào đi chăng nữa, tôi là người đặt ra luật của tổ đội. Đừng chống đối Tank.

Khi trưởng thành hơn, Healer cũng sẽ bắt đầu nói những điều tương tự.

Kiểu như, nếu có ý kiến thì đừng hòng được hồi máu.

"Thôi thì ban đầu cứ khiêm tốn mà phối hợp với người khác nhé."

"Vâng, em sẽ trở thành một Hiệp sĩ khiêm tốn!"

Cố lên Ako, lá chắn chính của bọn anh trong tương lai.

Và lần thử thách thứ hai bắt đầu.

"Kìa, bên này ạ!"

"Lại bên này nữa sao!"

Theo sát con NPC luôn thay đổi mục tiêu, Ako cứ thế lao vào đánh kẻ địch, mặc kệ hiệu suất.

Và cuối cùng, tất cả các Golem đều đồng loạt ngã xuống cùng lúc.

◆ Giám khảo Hiệp sĩ A:

Chúng ta

◆ Giám khảo Hiệp sĩ B:

Đã thắng!

"Em thắng rồi!"

"Chúc mừng nhé!"

"À, xong rồi à? Chúc mừng nhé!"

"Ưm, chúc mừng!"

◆ Roeningen:

Chúc mừng

◆ Yuuta:

888

◆ ☆Ako☆:

Cảm ơn mọi người ạ!

Những người theo dõi cũng chúc mừng.

Cái không gian ấm áp này là sao vậy? Tựa game này bình thường có thể dịu dàng thế này không nhỉ?

"Anh nhìn này Rushian, em đã chuyển chức thành Hiệp sĩ và học được Shout rồi!"

"Đó là kỹ năng thu hút aggro từ kẻ địch xung quanh. Giờ thì con có thể tự hào mà xưng danh Tanker rồi!"

"Em, Tanker của Alley Cats... Sao mà hồi hộp quá đi mất!"

Dù giờ thì hệ thống Guild cũng đang bị đóng băng.

"Nhân tiện em muốn xác nhận một chút. Những người chơi bình thường trong tổ đội thì không tệ như con NPC lúc nãy đâu nhỉ?"

"…………"

"Sao anh lại tránh mặt vậy ạ!?"

Vì ngoài kia vẫn còn những người chơi cực kỳ... khó đỡ đấy!

"Em cũng chuyển chức xong rồi, còn anh thì sao?"

"À, xin lỗi. Anh vẫn chưa thành Deacon."

Nếu không học được Hồi máu, Rushian sẽ chẳng có ích gì.

"Xin lỗi, anh sẽ cố gắng hoàn thành nhanh thôi."

"Không sao đâu, cứ từ từ mà tận hưởng bài kiểm tra đi."

"...Ồ, ờ."

Được nói nhẹ nhàng vậy tôi lại thấy bồn chồn.

Bình thường thì tôi đã bị mắng là "làm nhanh lên" rồi, hôm nay sao thế nhỉ?

"Bài kiểm tra của Deacon dễ lắm ạ! Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi!"

"Không có đánh nhau hay thu thập vật phẩm gì à?"

"Nếu bắt phải chiến đấu thì em cũng chịu thôi ạ."

À, phải rồi. Nhiệm vụ này là dành cho nhân vật có nguyện vọng trở thành Healer nên độ khó thấp hơn chăng.

Tôi nhờ người bán Cổng dịch chuyển đưa đến địa điểm kiểm tra ở rất xa.

Vừa nói chuyện với NPC chuyển chức Deacon, bài kiểm tra đã bắt đầu ngay lập tức.

▼ Bài kiểm tra chuyển chức của Rushian, sẽ bắt đầu ▲

Cùng lúc với thông báo, tôi được dịch chuyển đến một bản đồ kiểm tra nhỏ.

Trước mặt là một linh mục trông có vẻ uy nghiêm.

◆ Linh mục Kiểm tra Deacon:

Từ giờ, tôi sẽ kiểm tra xem liệu bạn có đủ tư cách làm tín đồ không.

◆ Linh mục Kiểm tra Deacon:

Hãy trả lời câu hỏi của tôi bằng tấm lòng chân thật nhất.

À ra vậy, câu hỏi của linh mục chính là những câu đố.

◆ Linh mục Kiểm tra Deacon:

Bạn có tin vào sự bảo hộ của Đấng Tối Cao không?

"Vâng, vâng ạ."

◆ Linh mục Kiểm tra Deacon:

Bạn có thề sẽ chỉ sử dụng sức mạnh của Chúa để giúp đỡ đồng đội và chiến đấu chống lại bóng tối không?

"...Thế này là không được dùng trong PvP à?"

"Này Ako, im lặng nào."

Chuyện thiết lập ban đầu và nội dung cập nhật khác nhau là điều thường thấy thôi.

Cứ thế, những câu hỏi đơn giản tiếp nối.

Cứ tưởng dễ ợt rồi, thì đột nhiên màn hình tối sầm lại, kèm theo tiếng sấm sét đùng đoàng.

◆ Linh mục Kiểm tra Deacon:

Ta đây, lại phải khuất phục trước bóng tối sao!

◆ Beelzebub:

Gahaha, đầy tớ của Chúa cũng chỉ đến thế thôi à!

Ơ, linh mục ngã xuống, và một con quái trùm dạng ruồi xuất hiện.

"Gì đây? Event à?"

"Hô hô hô hô, từ đây mới là khó đó ạ!"

Ako, người có kinh nghiệm, mắt sáng rưng rức.

Khó á? Chẳng lẽ lại bắt tôi đánh trùm ở cấp 10 sao?

"À, con trùm này, bấm vào nó thì nói chuyện được à. Không phải kẻ địch rồi."

"Không không, nó là kẻ địch đáng sợ lắm đấy!"

"Ồ hế?"

Nói vậy thì tôi càng tò mò rồi.

Vừa tò mò vừa hăm hở bắt chuyện thì,

◆ Beelzebub:

Ngươi không thấy đầy tớ của Chúa thật vô nghĩa sao? Nếu ngươi chịu làm thuộc hạ của ta, ta sẽ cho ngươi vật phẩm này!

Cùng lúc hắn nói vậy, một vật phẩm xuất hiện trên màn hình của tôi.

Độ hiếm S đáng kinh ngạc.

Một cuộn giấy cường hóa siêu hiếm, Smite, chỉ rớt từ trùm.

"Ồ... Cuộn Smite này là lần đầu tiên tôi thấy đấy..."

"Cái này phải 10 G chứ nhỉ?"

"Ở cấp độ này thì giá cả đâu có cố định. Giờ thì tùy vào tâm trạng của người bán thôi."

Nó mạnh đến mức đó đấy.

なんse攻こう撃げきをするたび、50%の確率で相手に即死判定をかけるとんでもエンチャだ。

攻こう撃げき速度だけ上げれば、このエンチャントをした武器一本で無む双そうできるらしい。

うわー、欲しい、超欲しい。

◆ベルゼブブ:

さあどうする?悪魔に屈するか否か、答えよ

「俺おれは屈するぞ!」

「引っかかりましたね、ルシアン!」

「はっ!?」

ああ、反射的にYESを押してた!

案の定ベルゼブブは薄れて消えて、むくりと神父様が起き上がる。

◆ディーコン試験神父:

悪魔に屈するとは

貴様は聖職者に相応しくないようだ

▼ルシアン,さんの転てん職しよく試験を終了します▲

「不合格か……やりなおしだな……」

「なにやってるのよ、西にし村むら」

「いやー、ワンチャンもらえないかなと思って」

「もらえるわけないでしょ」

もー、とほんのり笑いながら言う瀬せ川がわ。

ほんとリアクションが優やさしいな?

馬鹿じゃないの?って罵ののしらないの?いや罵ののしられたいわけじゃないけど。

「なるほどな、ルシアンは世界の半分をお前にやろうと言われたら、はいを選ぶタイプか」

マスターも苦笑して言う。

「あー、俺おれならはいって答えちゃうな」

「その半分にルシアンが入ってるなら、私もはいって言いますね」

「二人で半分こすれば世界征服だな」

馬鹿なこと言ってないで、さっさと転てん職しよくしてこよ。

†††††††††

「では転てん職しよくも終わったところで、状況確認といこう」

戻ってきたカントルの町。

「あたしの新たな姿、どう?可愛かわいいでしょ?」

言いながらダンスを踊る、瀬せ川がわのシュー。

「この弓の力をお前達に見せてやろう!──と言いたいが、ただの弓だ」

地味な木製の弓をつまらなそうに掲げる、マスターの†アプリコット†。

「メイン盾、いけます!これで勝つる!」

盾のくせに頭装備はリボンの、アコの☆アコ☆。

「ヒールしかスキルがねえ」

で、回復以外は役立たずの、俺おれのルシアン,。

しかも全員その職しよくを使い慣れてない。

いつものガチ編成とは違う、初心者PTとなっております。

「レベル10とはいえ、色々と不安があるな」

「アコがシャウト覚えたんでしょ?なんとかなるわよ」

「叫びます!がおー!」

アコが、がおー、と両手を上げて言う。可愛かわいいだけなんだけども。

「シューは何型ダンサー?」

「一応最後まで使うと考えてデュアルよ。誘惑スタートね」

「妥当だけど序じよ盤ばんどうすんだよ」

「踊るわ」

「……そうか」

お前がそう言うならそれでいいけど。

「会話内容の説明を願います!」

ぱっと手を上げて、アコが言った。

ええとな、ダンサーの話なんだけど。

「ダンサーは支援タイプのジョブなんだけど、主にバフ型、デバフ型、デュアル型、アタッカー型って種類があるんだ」

「あたしはその中でも一番踊りで活かつ躍やくできる、デュアル型を作ろうと思ってね!バフもデバフも覚えるわよ!」

どやあ、と胸を張る瀬せ川がわ。ツインテールが自じ慢まん気げにみょんと揺れた。

「支援も妨害もできるんですね、助かります」

「あとレベルが5ぐらい上がるまで、誘惑の踊りしか踊れないけどな」

「……それ、自分が踊る代わりに、敵が踊るんですよね?」

「そうそれ。スキルレベル1だと一体だけ踊るわよ」

誘う踊り的なやつね。

「……」

今やメイン盾となったアコが、びみょーな顔で瀬せ川がわを見つめる。

「あの、もうちょっと攻こう撃げき的てきな踊りはないんでしょうか」

「あるけど、この子はPTのアイドルだから覚えないのよ」

「失望しました、豚ぶた姫ひめさんのファンやめます」

「誰が豚ぶた姫ひめよ」

ファンを辞やめてもこいつは踊りしかしないと思うけどね。

でも盾の自覚が出てきて何よりです。

「アタッカーは私に任せておけ、と言いたいが、私にもまだ火力はないぞ」

課金もできないし、お金もないし、装備は貰もらい物ものの弓だ。

流石さすがのマスターも大した火力は出ないよな。

駆かけ出だしヒーラーの俺おれも、ちょこちょこ回復するのが精一杯だ。

「んー、この状態でできる狩りを考えようか」

「行くなら初心者向けのダンジョンかしら?」

「ダンジョンって、私がタンクで、ですよね?」

「そりゃそうだ」

言われたアコは、のーせんきゅー!と両手でバツをして、

「ええええ、ダンジョンなんて無理ですよう」

「たった今メイン盾いけますって言ったじゃないか」

「そうなんですけども」

口では言えるけど、やるのは怖いらしい。

「気持ちはわかる。初めてパーティーのメインタンクとしてダンジョンに行く時、俺おれも吐きそうなくらい緊きん張ちようした」

「ですよね!?」

「どうせ身内だけなんだから、何やったっていいわよ」

「うむ、いまさら失敗して問題のある面子めんつではあるまい」

「むむむっ」

俺おれ達たちの顔を見回して、アコは恐る恐る頷うなずく。

「そうですよね、みんなは怒らないですし、さっきのNPCさんとは違いますもんね」

「流石さすがにファーストプレイのタンクを煽あおったりしないわよ」

「では行く場所だが……転送の必要な場所は避けたいな」

「近場だし、ゴブDとか?」

「妥当なところか」

ゴブリンの巣穴ダンジョン、通称ゴブD。

ゴブリンがわさわさいる。以上。みたいなフィールド・ダンジョンだ。

推すい奨しようレベルは10~20ぐらいかな。転てん職しよく直後にパーティー狩りをするなら丁度いいぐらいの難易度になってる。

「おっけ、準備……することがないわね」

「クエだけ受けて行きましょうー」

町から歩いていけるゴブDにてくてくと向かった。

俺おれ達たちと同時に新キャラを作った人達が来てるみたいで、なかなかの混み具合だ。

「んー、範囲スキルはないわよね?」

「すまない、アローレインまであと35レベルは必要だ」

「30までしか上げねえよ」

「単体攻こう撃げきで頑張りましょう!」

言いつつ、アコがゆっくりとダンジョン内を進んでいく。

先頭にアコが居るって新鮮だな、本当に。

「ルシアン、とりあえず基本の動きを教えてください」

「基本かー……じゃあちょっと一群ぐらいやってみせようか」

「はい、お願いしますっ」

ややこしいことは何もないけどね、でも実演して損はないし。

座る場所を交換して、アコの椅い子すに座った。

「ルシアンが座ってた椅い子す、あったかいです」

「すりすりするのやめい」

人のお尻があったところに擦すりついてどうすんだ。

「さてダンジョンの特徴なんだけど、敵は基本的に全部アクティブだ」

ショートカットを確認して、シャウトのボタンをチェック。

「だからとりあえず敵のタゲを取って」

近くに居た三体のゴブリンに近寄る。

!!とこっちに気づいた表示が出て、てくてくと襲おそいかかってくる。

「被弾前提でシャウトしたいんだけど、まだ防具が弱いから無茶はできないし。みんな攻こう撃げきするのはちょっと待ってな」

仲間に呼びかけて、するっと真ん中を通り抜ける。

無傷で敵を引っ張りながら、くるりと円を描いて一箇所にまとめ、

「ここで吠ほえて、防御開始」

敵を全て正面に捉えてシャウトのショートカットを押す。

がおーと吠ほえる☆アコ☆にゴブリンが殴りかかってくる。

あとは盾の防御を活いかしつつ、随時ガードを入れていくだけだ。

「攻こう撃げきどうぞー」

「ゆくぞ!」

「るんたった~」

Thứ nhất là mỗi lần tấn công, hiệu ứng phép thuật này có 50% tỉ lệ khiến đối thủ chết ngay lập tức.

Có vẻ như chỉ cần tăng tốc độ tấn công, với một món vũ khí được phù phép như thế này là có thể tung hoành vô song rồi.

Ôi, thèm quá đi, thèm dã man luôn.

◆ Belzebuth:

Ngươi tính sao đây? Ngươi sẽ khuất phục ác quỷ hay không, hãy trả lời đi.

“Tôi sẽ khuất phục!”

“Dính bẫy rồi nhé, Rushian!”

“Hả!?”

Trời đất ơi, mình ấn "CÓ" theo phản xạ mất rồi!

Y như rằng Belzebuth mờ dần rồi biến mất, và mục sư chợt tỉnh dậy.

◆ Linh Mục Tập Sự Deacon:

Ngươi mà lại đi khuất phục ác quỷ ư...

Có vẻ như ngươi không xứng đáng với chức vụ thánh.

▼ Bài kiểm tra chuyển nghề của Rushian, kết thúc ▲

“Trượt rồi sao… phải làm lại thôi…”

“Anh làm cái gì vậy hả, Nishimura?”

“À thì, em cứ nghĩ may ra có cơ hội…”

“Làm gì có chuyện đó chứ!”

Segawa nói với giọng hơi tủm tỉm cười, có vẻ bất lực.

Phản ứng của cô ấy đúng là nhẹ nhàng thật đấy nhỉ?

Không mắng mình là đồ ngốc à? Thôi, mà mình cũng chẳng muốn bị mắng đâu.

“Ra vậy, Rushian là kiểu người sẽ chọn ‘có’ nếu được đề nghị chia đôi một nửa thế giới à.”

Master cũng cười gượng nói.

“À, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ trả lời ‘có’ thôi.”

“Nếu một nửa đó có Rushian thì tôi cũng sẽ nói ‘có’ ạ.”

“Hai người mà chia đôi thì thành ra chinh phục thế giới rồi còn gì.”

Thôi không nói chuyện tào lao nữa, mau đi chuyển nghề đi.

†††††††††

“Vậy là sau khi chuyển nghề xong xuôi, chúng ta cùng kiểm tra tình hình nhé.”

Chúng tôi đã trở lại thị trấn Cantor.

“Tạo hình mới của tớ sao nè? Dễ thương không?”

Vừa nói, Segawa's Shu vừa nhảy một điệu.

“Ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh của cây cung này! – Mà thôi, nói vậy chứ nó chỉ là một cây cung bình thường thôi.”

Master's †Apricot† nhạt nhẽo giơ cao cây cung gỗ đơn giản.

“Tank chính, đã sẵn sàng! Lần này nhất định thắng!”

Dù là một Tank, nhưng trang bị đầu lại là chiếc nơ, đó là ☆Ako☆ của Ako.

“Chỉ có mỗi kĩ năng hồi máu thôi.”

Và, Rushian của tôi, vô dụng ngoài khả năng hồi máu.

Hơn nữa, không ai trong số chúng tôi quen với nghề mới của mình cả.

Đội hình lần này khác hẳn với đội hình "cứng" mọi khi, đúng là một nhóm tân thủ.

“Dù đã lên cấp 10, nhưng vẫn còn nhiều điều đáng lo ngại quá.”

“Ako đã học được kỹ năng Hú rồi mà? Sẽ ổn thôi mà.”

“Tôi sẽ hét! Gàoooo!”

Ako vừa gào lên “Gàoooo!” vừa giơ hai tay lên. Dù trông chỉ dễ thương thôi.

“Shu là vũ công kiểu gì thế?”

“Tớ định dùng đến cuối game nên chọn kiểu Song Kỹ. Bắt đầu bằng Quyến Rũ nhé.”

“Hợp lý đấy nhưng giai đoạn đầu thì sao đây?”

“Tớ sẽ nhảy.”

“…Vậy à.”

Nếu cậu đã nói vậy thì cũng được thôi.

“Xin hãy giải thích nội dung cuộc trò chuyện!”

Ako đột ngột giơ tay lên và nói.

À thì, đang nói về Dancer ấy mà.

“Dancer là một nghề hỗ trợ, chủ yếu có các loại: buff, debuff, song kỹ, và tấn công.”

“Trong số đó, tớ muốn tạo ra một Dancer kiểu Song Kỹ, có thể hoạt động hiệu quả nhất bằng những điệu nhảy! Tớ sẽ học cả buff lẫn debuff!”

Segawa ưỡn ngực tự hào. Hai bím tóc cũng tự tin lay động nhẹ.

“Có thể hỗ trợ và gây nhiễu luôn sao, vậy thì tốt quá.”

“À, nhưng đến khi lên khoảng cấp 5 thì chỉ có thể nhảy điệu Quyến Rũ thôi nhé.”

“…Cái đó, là mình nhảy để đổi lại kẻ địch nhảy theo, đúng không?”

“Đúng rồi đó. Với cấp kỹ năng 1 thì chỉ có một mục tiêu nhảy thôi.”

Kiểu như điệu nhảy mời gọi ấy mà.

“…”

Ako, giờ đã trở thành Tank chính, nhìn Segawa với vẻ mặt hơi khó xử.

“Khoan đã, không có điệu nhảy nào mang tính tấn công hơn sao?”

“Có chứ, nhưng cô bé này là idol của tổ đội mà, nên sẽ không học đâu.”

“Thất vọng quá, tôi sẽ ngừng làm fan của Công chúa Heo.”

“Ai là Công chúa Heo hả?”

Dù có ngừng làm fan thì tôi nghĩ cô ấy vẫn chỉ nhảy thôi.

Nhưng mà, việc Ako đã ý thức được vai trò Tank của mình là điều đáng mừng nhất.

“Tôi muốn nói rằng cứ giao việc tấn công cho tôi, nhưng mà bản thân tôi cũng chưa có nhiều sát thương đâu.”

Không thể nạp tiền, không có tiền, trang bị toàn là cung được cho.

Ngay cả Master cũng không gây được bao nhiêu sát thương là phải.

Là một Healer mới vào nghề như tôi, việc hồi máu từng chút một cũng đã là hết sức rồi.

“Ừm, hay là chúng ta cùng suy nghĩ xem có thể săn quái ở đâu với tình trạng này nhỉ?”

“Nếu đi thì có lẽ là hầm ngục dành cho tân thủ?”

“Hầm ngục à, tôi làm Tank, phải không?”

“Chắc chắn rồi.”

Nghe vậy, Ako khoanh tay làm dấu X, nói “No thank you!”

“Ôi khônggg, hầm ngục thì chịu thôi.”

“Vừa nãy cậu còn nói ‘Tank chính, đã sẵn sàng’ mà.”

“Đúng là vậy ạ, nhưng mà…”

Có vẻ như miệng thì nói được, nhưng làm thì lại sợ.

“Anh hiểu cảm giác đó mà. Lần đầu tiên anh làm Tank chính của một tổ đội đi hầm ngục, anh cũng căng thẳng đến nỗi muốn nôn ra ấy chứ.”

“Đúng không ạ!?”

“Đằng nào cũng là người nhà cả, làm gì cũng được mà.”

“Ừm, giờ mà có thất bại thì cũng không phải là vấn đề gì lớn với những thành viên này đâu.”

“Mừm mừm mừm…”

Nhìn quanh gương mặt của chúng tôi, Ako rụt rè gật đầu.

“Đúng vậy ha, mọi người sẽ không giận đâu, khác với mấy NPC lúc nãy mà.”

“Chắc chắn sẽ không có chuyện trêu chọc một Tank vừa mới chơi lần đầu đâu.”

“Vậy thì địa điểm đi… nên tránh những nơi cần dịch chuyển.”

“Gần đây thì Goblin Dungeon (Gob-D) được không nhỉ?”

“Cũng hợp lý đấy.”

Hầm ngục hang ổ Goblin, thường gọi là Gob-D.

Một hầm ngục kiểu trường địa hình mà Goblin cứ thế nhung nhúc đầy rẫy. Thế thôi.

Cấp độ khuyến nghị có lẽ là từ 10 đến 20. Độ khó vừa phải nếu muốn đi săn theo nhóm ngay sau khi chuyển nghề.

“Được rồi, chuẩn bị… mà chẳng có gì để chuẩn bị cả nhỉ.”

“Cứ nhận nhiệm vụ rồi đi thôi!”

Chúng tôi rảo bước về phía Gob-D, nơi có thể đi bộ từ thị trấn.

Có vẻ như có những người cũng tạo nhân vật mới cùng lúc với chúng tôi, nên khá đông đúc.

“Ừm, không có kỹ năng diện rộng nhỉ?”

“Xin lỗi, để có Arrow Rain thì cần thêm 35 cấp nữa.”

“Mà tôi cũng chỉ tăng đến 30 thôi.”

“Chúng ta cùng cố gắng với tấn công đơn mục tiêu nhé!”

Vừa nói, Ako vừa từ từ tiến vào trong hầm ngục.

Thật sự rất lạ khi Ako lại là người đi đầu.

“Rushian, trước tiên hãy dạy tôi những bước di chuyển cơ bản đi.”

「Xin cho phép trị thương ạ!」

Cứ thế, ☆Ako☆ và Hội trưởng thi nhau ra đòn, hạ gục từng con một.

Trận đầu tiên diễn ra suôn sẻ, không có vấn đề gì đáng kể. Đây là hầm ngục dành cho người mới chơi, kẻ địch chỉ tấn công thông thường, nên mọi thứ đều rất dễ dàng.

「Đại khái là vậy đó」

「À, ra thế ạ」

Ako gật đầu, rồi giả vờ không biết gì mà nói.

「Vậy mình đi tiếp nhé!」

「Không đi đâu」

Ako sẽ phải làm tank kia mà?

「Xem ra vẫn không được ạ?」

Ako “hụ hụ” một tiếng rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Tôi hiểu là em ấy muốn dùng nhân vật với nghề quen thuộc, nhưng không phải kiểu đó.

「Vậy thì, e hèm, em sẽ đi ạ!」

「Chắc là sụp đổ chừng chục lần ấy nhỉ?」

「Cứ chuẩn bị tinh thần bị rớt cấp đi là vừa」

「Hai người tệ quá đi mất!」

「Ừm…」

Tuy không thể phủ nhận điều đó.

「Nhưng không sao đâu, nếu Ako lúc nào cũng nhìn anh thì chắc chắn sẽ làm được mà!」

「Càng thêm áp lực đóoooo!」

Ako vừa thút thít, gần như sắp khóc, vừa tiến sâu vào hầm ngục.

Và rồi, tôi thấy khoảng năm con Goblin đang tụ lại đứng ở phía trước một chút.

「Tính sao đây?」

Đánh hết thì hơi khó nhằn, hay chỉ dụ mấy con gần đây thôi? Tôi hỏi với ý đó, nhưng…

「Em sẽ làm!」

「Hả, em sẽ làm ư?」

Ako mạnh dạn lao thẳng vào giữa đám địch. Đúng rồi nhỉ, mấy đứa mới chơi làm sao nghĩ được chuyện dụ từng con hay kéo về đâu.

「Ơ, ừm, cứ thế này mà kéo vòng tròn… kéo vòng tròn…」

Dù bị đánh vài phát, Ako vẫn kéo lũ địch lại thành một cụm như tôi đã làm.

「Graoo! Em làm được rồi ạ!」

Tiếng hét “Shout” đã được tung ra thành công.

「Ừ ừ, giỏi lắm, giỏi lắm, Ako làm tốt lắm」

「Thật hả ạ?」

Từ lúc Ako bắt đầu làm tank, tôi vẫn luôn nghĩ vậy.

Thao tác thì rõ ràng vẫn còn lúng túng, nhưng những gì Ako làm thì không hề sai chút nào. Ít nhất là em ấy biết mình phải làm gì.

Nói cách khác, thường ngày Ako đã thực sự quan sát kỹ những gì tôi làm.

「Cảm giác như vợ mình đã nhìn thấy sự cố gắng của mình vậy. Vui ghê」

「Độ hảo cảm của tôi tăng đột ngột rồi! Vui quá đi mất!」

「Đừng có mà âu yếm nhau nữa, nhìn vũ điệu của tôi đây này. Không phải nó siêu dễ thương sao?」

「Ừm… ta muốn tung ra những kỹ năng hoành tráng hơn cơ」

Vừa nói chuyện thủng thẳng, trận chiến bắt đầu trong một không khí thoải mái.

Khác với bình thường, có ít kỹ năng hơn để sử dụng, nên chúng tôi cũng có thời gian thong thả trò chuyện.

À không, lúc nào chúng tôi cũng trò chuyện, nhưng thường là nói chuyện một cách miễn cưỡng dù chẳng có thời gian rảnh rỗi.

「A, vũ điệu có tác dụng rồi! Nhìn xem, con Goblin kia đang nhảy kìa!」

「Xấu tệ à」

「Quái vật cũng có hoạt ảnh nhảy sao」

Chúng tôi còn đủ thời gian để chiêm ngưỡng hiệu ứng kỹ năng mà bình thường chẳng bao giờ thấy.

Một con Goblin trong số đó đang nhảy múa theo vũ điệu của Se-chan, bốn con Goblin còn lại thì đang tấn công Ako.

Sát thương thấp nên trận chiến cứ kéo dài mãi.

「Ưm, bị dính sát thương kha khá nhỉ」

「Ư ư, xin lỗi ạ」

「Không không. Không có kỹ năng phòng thủ, kẻ địch chỉ biết đánh thường, nên Ako làm thế nào thì sát thương cũng không giảm được đâu」

Đây là cấp độ mà chẳng có kỹ năng nhỏ như đỡ đòn chính xác vào đòn đánh của kẻ địch, nên ai làm cũng bị ăn đòn như nhau.

Nhưng trong phạm vi có thể cố gắng một chút thì…

「Anh nghĩ là cái ‘hate’ (hận thù) mà anh đã kiếm được nhờ hồi máu cho Ako, có lẽ sắp gặp rắc rối rồi đấy」

「Ơ? À, à, hai con cũng chạy về phía Rushian kìa!」

「Đấy, nói có sách mách có chứng」

Mải mê đánh đấm nên tôi không kịp hét lên, thế là ‘hate’ từ việc hồi máu đã kéo kẻ địch về phía tôi rồi.

Nhưng dù sao cũng chẳng có vấn đề gì. Tôi vừa nhẹ nhàng kéo con Goblin, vừa tiến lại gần Ako.

「Nào, lấy ‘target’ đi, lấy ‘target’ đi」

「Graoo! Graoo!」

Ako cố gắng hết sức mà gào thét. Tôi nghĩ gào thét ngoài đời thực thì không kiếm được ‘hate’ đâu.

Hiệu ứng kỹ năng được kích hoạt, con Goblin thành công chuyển ‘target’ sang Ako.

「Phù, cuối cùng cũng ổn rồi」

「Nhưng nếu cứ dùng Shout liên tục như vậy, thì trong lúc đó Hội trưởng đang tấn công đơn lẻ…」

「Mư, nó đến đây sao?」

「Aaaa, Hội trưởng bị ‘target’ rồi!」

Con Goblin bị bắn tên liên tục đã chuyển ‘target’ sang Hội trưởng.

Ako vội vàng đánh con Goblin đó.

「Nhưng nếu cứ tấn công đơn lẻ như vậy để kiếm ‘hate’, thì lại chuyển về phía anh mất…」

「Nyaaaaaa!」

「Run ta ta~」

***

「…Mệt mỏi quá ạ」

Đúng là giọng nói mệt lử thật.

「Mệt rồi hả Ako」

「Đối với lần đầu tiên thì không tệ đâu chứ? Chỉ sụp đổ đúng một lần khi bị quái vật vây kinh khủng rồi bỏ chạy thôi, nói chung là không có ai chết cả. Giỏi lắm chứ, phải nhìn Ako bằng con mắt khác thôi」

「Ừm. Có những lúc phải rút lui vì thiếu hụt hỏa lực, nhưng đó là vấn đề từ phía chúng ta. Với vai trò tấm khiên thì không có gì thiếu sót cả」

「…Cảm ơn hai người」

Ako hơi vui vẻ, nhưng cũng có chút bối rối, cúi đầu lia lịa.

「Được khen ngợi thì cứ ưỡn ngực tự hào lên cũng được mà?」

「Em vui lắm ạ, nhưng mà…」

Ako gục xuống bàn phím, rồi ngước nhìn tôi.

「Rushian, anh lúc nào cũng vất vả thế này sao?」

「Đâu đến nỗi vất vả lắm đâu」

Tank, theo một nghĩa nào đó, là công việc đơn giản, nếu đã quen rồi thì thậm chí còn dễ nữa.

「Hơn nữa Ako vẫn còn thiếu cấp độ mà. Em vất vả là do thiếu chỉ số, kỹ năng và trang bị thôi」

「Nhưng mà khi lên cấp thì kỹ năng sẽ tăng lên, thao tác lại càng phức tạp hơn đúng không ạ?」

「Mức độ vất vả của thao tác và sức mạnh thì tỉ lệ thuận với nhau mà」

Thỉnh thoảng cũng có những nghề không tỉ lệ thuận như vậy, ví dụ như Healer chẳng hạn.

「Mà nói thật, anh cũng bất ngờ với sự vất vả của Healer đấy」

「Healer, vất vả ạ?」

「Bình thường anh chỉ phụ giúp Ako trong việc thao tác thôi, chứ chưa bao giờ làm nghiêm túc cả」

Nếu chỉ cần đứng yên mà hồi máu thì không khó.

Nhưng nếu ‘target’ chuyển sang người khác, phải di chuyển để hồi máu, các thành viên khác cũng bị đánh, bản thân bị kẻ địch truy đuổi, khi phải suy nghĩ nhiều thứ thì sẽ bị rối loạn.

「Cứ mãi hồi máu cho đồng đội mà quên mất bản thân… Giờ anh hiểu cảm giác của Ako rồi đấy」

「Chúng ta hiểu nhau quá trời ạ!」

「Chơi cùng một nghề thì sẽ thấu hiểu nhau nhỉ!」

Tôi và Ako nắm chặt tay nhau.

Bàn tay em vẫn mềm mại như mọi khi.

「Bình thường ta cũng chỉ tập trung vào tấn công diện rộng nên không để ý, nhưng nghề tấn công đơn lẻ thì việc quản lý ‘hate’ thật khó khăn. Hôm nay đã nhiều lần cướp ‘target’ của ngươi, ta xin lỗi」

Hội trưởng nghiêm túc dường như đã học được nhiều điều, tự mình đúc kết những điểm cần cải thiện.

「Shuvain thường xuyên dùng Rampage Sword làm kỹ năng chính, cũng là vì nếu cứ tung kỹ năng đơn lẻ liên tục thì sẽ kiếm được quá nhiều ‘hate’ đấy nhỉ」

「Ừm, ngay cả khi tôi cứ liên tục tung kỹ năng một mình, Nishimura cũng xoay sở được thôi, tôi tin tưởng cậu ấy mà」

「Cái gì vậy, tự dưng lại khen anh」

Dạo này Segawa tự dưng hiền lành một cách khó hiểu nên tôi thấy hơi bất an.

「Khen gì đâu, chỉ là sự thật thôi mà. Nhưng mà, cái tên pháp sư nạp tiền kia có hỏa lực bất thường đúng không?」

Se-chan nhăn mặt chỉ tay về phía Hội trưởng.

「Ngăn không cho ‘target’ chuyển hướng khi bị hỏa lực diện rộng khủng khiếp đó tấn công, trong khi vẫn duy trì ‘hate’ tổng thể, rồi lại phải bảo vệ ‘target’ khỏi tôi – kẻ tấn công đơn lẻ hết sức… Không thể nào làm được đúng không?」

「Đúng! Chính là như vậy!」

Quả nhiên Se-chan hiểu rất rõ.

Cô ấy hiểu tôi đã vất vả thế nào để bảo vệ ‘target’ khỏi hỏa lực ngu ngốc của Hội trưởng, gọi tắt là “sức mạnh ngu ngốc”.

Vì hiểu được điều đó, cô ấy mới là đồng đội của tôi.

Cái câu thường ngày tôi vẫn nói, "Sát thương của tôi đỉnh của chóp, thấy chưa!", thực chất nếu nói thẳng ra là vì sát thương của tôi khủng đến mức dù quái có đánh nhầm người khác thì tôi cũng chỉ khoe chứ chẳng tức giận làm gì.

"Mọi người ai cũng vừa chơi vừa tính toán đủ thứ nhỉ."

"Dù sao thì đây cũng là dân chơi có hạng mà."

"Nhưng quả thật, dùng một class mới luôn có những khám phá bất ngờ."

Có ý kiến của mấy "dân cày" rằng nếu có thể thì nên thử tất cả các class, nghe có vẻ đúng thật.

"Tạm thời thì, chúng ta đã lên được cấp 15 rồi nhỉ~"

"Vậy là mới được một nửa thôi ư?"

"Cuối cùng cũng đến điểm giữa rồi."

"Tính theo lượng kinh nghiệm cần có thì mới được 1/10 thôi đấy."

"Cái đó không phải đã hứa là không nói rồi sao?"

"Vẫn còn một nửa..."

Ako thở dài thườn thượt, buồn bã đưa màn hình về phần chọn nhân vật. Cô bé nhìn chằm chằm vào cái khung đen như di ảnh của nhân vật 'Ako' rồi nói:

"...Em muốn quay lại làm Ako cơ."

"Tôi cũng nhớ Shuvain-sama của tôi lắm, nhưng mà đâu có về được đâu~"

"Tôi muốn nạp tiền..."

Một bầu không khí có chút mệt mỏi bao trùm căn phòng câu lạc bộ.

"...........Vậy thì, trong lúc chờ sửa lỗi game, chúng ta chơi game khác đi?"

Ako hỏi với giọng điệu thử thăm dò.

Ể, không được, cái đó thì hơi phiền toái đấy!

"Ngày mai là học được Cure Burst rồi! Tôi mà rảnh tay là cũng tham gia tấn công được luôn đấy!"

"Với lại chỉ cần lên cấp 5 nghề nữa là học được Vũ Điệu Tật Phong rồi. Đương nhiên là phải lên cấp cho Shu-chan rồi!"

"Head Shot của tôi còn 3 cấp nữa là đạt giới hạn rồi đó!"

"Mọi người đang vui vẻ với nhân vật phụ lắm mà!"

Đúng vậy, tôi đang vui mà.

Thử những class bình thường không chơi thật mới mẻ và thú vị. Hơn nữa, nếu nhân vật chính dùng được thì tôi sẽ có cảm giác tội lỗi vì không cày cấp cho nhân vật chính, nhưng bây giờ thì tôi có thể thoải mái cày cuốc cho nhân vật phụ mà không cần lo lắng gì.

"Thế Ako lại không vui à? Lại muốn bỏ cuộc sao?"

"Em vui mà? Mọi người cùng bắt đầu từ đầu, từ từ lên cấp, cứ như ngày xưa ấy."

Sau khi nói với nụ cười tươi, Ako lại thêm vào:

"Chỉ là em nghĩ, nếu đây là nhân vật của em thì còn vui hơn nhiều."

"Đã bảo nhân vật đó cũng là Ako rồi mà."

Có vẻ như Ako vẫn chưa chấp nhận nhân vật này chính là ☆Ako☆.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận