Đông thành viên tức là có nhiều người sở hữu đủ loại kỹ năng. Mà đối với một hội (guild) tập hợp toàn những game thủ kỳ cựu thì điều này càng rõ rệt. Tóm lại, chuyện gì đã xảy ra ư?
“Cuộc thi tranh đoạt tân nương đã có hẳn trang web rồi đấy!”
“Cả mẫu đăng ký tham dự cũng được làm tỉ mỉ ghê chứ…”
“Có mấy ngày đã trôi qua đâu…”
“Tôi không muốn chúng nó làm việc nhanh thế này đâu meow!”
Đám cận vệ thân tín của mèo chúa đã làm ra tất cả chỉ trong một đêm.
Cuộc thi tranh đoạt tân nương của Neko Hime-san, chỉ trong một ngày đã có trang web chính thức, kèm theo mẫu đăng ký tham dự được chuẩn bị đâu ra đó.
Những game thủ kỳ cựu trong game online thường có nhiều người làm lập trình viên, nên chỉ cần lơ là một chút là sẽ xảy ra mấy chuyện thế này.
“Đúng là trò tiêu khiển của các vị thần rảnh rỗi!”
“Không, tôi nghĩ mấy người làm về IT thì thường bận rộn lắm chứ.”
“Chúng nó không cần phí chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi đó vào mấy chuyện này đâu meow…”
Neko Hime cụp mắt.
Hội này của cô ấy đến cuối cùng vẫn cứ làm ầm ĩ hết cả lên.
“Từ đầu tôi đã nói là sẽ nghỉ game để tránh mấy sự kiện kỳ quái như thế này rồi mà meow, cái tình cảnh này thật bất thường mà meow.”
“Ngược lại, nếu không hoàn thành đến cùng thì không nghỉ được đâu, phải không?”
“Quả là nhân quả báo ứng, Saitō-sensei…”
Thật đáng thương, nhưng đã được thông báo đến mức này thì không thể trốn tránh được.
Chắc là phải tổ chức giải đấu thôi.
“Neko Hime-san sẽ phải kết hôn với người thắng cuộc trong giải này, đúng không ạ?”
“Đúng vậy, nhưng sao thế, Ako?”
“À, cô nhìn cái này đi.”
Ako đang xem trang web chính thức của giải đấu, bỗng mở ra một trang nào đó.
“Ơ, danh sách tham dự… các đội hiện tại đã đăng ký, mười lăm… mười lăm đội?!”
“Đông người tham gia thế sao?!”
“Mà đội là cái quái gì vậy meow?!”
“À ừm, do số lượng người tham gia nhiều hơn dự kiến nên… giải sẽ được tổ chức theo thể thức đấu đội, mỗi đội gồm một người đại diện và ba thành viên khác…”
“Cái hệ thống quái quỷ gì thế này?!”
Sao cái giải tuyển chồng lại thành đấu đội vậy hả?!
Đám người ở cái máy chủ này đúng là thèm sự kiện thật sự!
“Không chỉ thế, cô xem các đội tham dự này.”
“Đầu tiên là đội Cận Vệ Thân Tín Neko Hime… bình thường. Tiếp theo là đội TMW, người đại diện là Kuro no Majutsushi?!”
Cái ông đó làm cái quái gì vậy?! Muốn cưới sao?!
“Đội Emperor Sword… Đội Công Đoàn Dọn Dẹp…”
“Toàn là mấy hội chỉ có ký ức chiến đấu, tuyệt đối không muốn cưới mấy đứa đó đâu meow!”
“Không biết có phải bọn họ đến để trút giận không nhỉ.”
“Nếu kết hôn thì chắc sẽ bị bắt nạt cho xem.”
“Ta nghĩ bọn họ tham gia không phải vì lý do sâu xa gì đâu…”
Mấy hội đấu PvP toàn là lũ ham vui mà.
“Rồi, đội Valenshtain, người đại diện là Battsu…”
“…Ôi chao.”
“Bọn chúng cũng xuất hiện rồi sao…”
Một bầu không khí kiểu "cái này gay go rồi đây" lan tỏa khắp phòng câu lạc bộ.
“Sao bọn họ lại cố tình xuất hiện vậy? Giết thời gian sao?”
“Valenshtain là một hội chất lượng cao, nhưng healer lại không mấy nổi bật. Chắc là muốn bù đắp chỗ đó chăng?”
“Muốn cưới rồi kéo cô ấy vào hội à, to gan thật.”
“Mục đích của bọn họ là cơ thể của Neko Hime-san đúng không?”
“Hừm, cầu hôn vì muốn chiếm đoạt cơ thể à.”
Nghe sao mà mất mặt ghê vậy.
“Kh, không bao giờ đâu meow! Tuyệt đối không đời nào tôi về làm vợ bọn đó đâu meow!”
“Dù cô nói là không muốn đi nữa, nhưng nếu người ta thắng thì cũng đành chịu thôi.”
“Thật vô lý mà meow… Game online vui vẻ của Neko Hime sẽ kết thúc mà meow…”
“Tôi nghĩ nếu Kuro no Majutsushi-san ra trận thì chắc sẽ có một trận đấu hay đấy.”
Ông ta cũng là một người chơi cày cuốc không hề kém cạnh mà.
“Neko Hime-san được nhiều người cầu hôn ghê nhỉ.”
“Healer giỏi thì quý giá lắm mà.”
“Tôi thì khi tham gia tổ đội toàn bị nhìn với vẻ mặt kỳ quái thôi.”
“Ngươi khác với mấy đứa ‘cô nương’ như ngươi mà.”
“Được gọi là cô nương thì vui thật đấy!”
Đừng có nói cái kiểu “cô nương” nữa, nghe nó cứ kiểu “nữ hoàng” giả tạo ấy.
“Nhân tiện, Rushian không tham gia sao?”
“Tôi không tham gia đâu.”
Bây giờ mà còn có ý định kết hôn với Neko Hime nữa thì hết nói nổi.
Tôi hỏi Ako “nhỉ?”, cô ấy cũng gật đầu lia lịa.
“Hừm, vậy thì… để ta tham gia vậy.”
“…Ể, hội trưởng ạ?”
“Ừm. Nếu là với tư cách thành viên đội thì chắc cô ấy sẽ tham gia chứ?”
“Thế thì được, nhưng… sao hội trưởng lại tham gia?”
Khi tôi hỏi, hội trưởng lại tỏ vẻ khó hiểu.
“Đương nhiên là để kết hôn với Saitō-sensei.”
Ể, ừm, cái đó thì…
“…Goshōin-san, cô muốn kết hôn với tôi sao?”
“Kìa đến rồi!”
“Đến rồi!”
Chẳng có cái gì đến cả! Đừng có mừng rỡ thế!
“Không phải là những lời yêu đương đồng giới như thế. Nếu cứ để thế này thì Saitō-sensei sẽ phải kết hôn với một người mà cô ấy không thích. Ta nghĩ không thể làm ngơ được.”
“Cho nên hội trưởng tự mình ra mặt sao?”
“Ừm. Nếu là ta, ta có thể khiến cô ấy hạnh phúc.”
Nói thẳng thừng thật. Hội trưởng ngầu ghê.
“Hơn nữa. Ta không muốn nói là giữa ta và cô ấy có tình yêu, nhưng tình cảm thì chắc chắn có.”
Cô ấy thở dài, nói một cách hơi buồn bã.
“Dù không có tình yêu, chí ít cũng muốn có một cuộc hôn nhân có tình cảm chứ?”
Nghe có vẻ sâu sắc nhưng lại không giống phong cách của cô ấy chút nào.
Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nói mấy lời đó?
“Phải rồi, nếu đội của mấy đứa thắng thì cũng chỉ là về làm thành viên của Alley Cats thôi.”
Neko Hime-san cũng không có ý kiến gì. Có vẻ như việc được học sinh ngưỡng mộ cũng không tệ chút nào, cô ấy khẽ gật đầu tỏ vẻ hơi vui.
“Sẽ thành Mèo Hoang Neko Hime nhỉ.”
“Cuối cùng thì vẫn là công chúa thôi mà.”
Thế còn khá hơn nữ hoàng nhiều rồi.
“Vậy thì tôi sẽ đăng ký nhé. Đại diện và các thành viên. Đại diện Aprikotto, thành viên Rushian, Ako, Shuvain. Đội Alley Cats. Hoàn tất đăng ký.”
“Tôi cũng tham gia ạ?!”
“Sao lại nghĩ là chuyện của người khác thế?”
“Không phải tôi mà là Sette-san có được không ạ?”
“Ừm, đứa bé đó có vẻ hơi bận rộn vào dịp năm mới ấy mà.”
Cũng không thấy đến phòng câu lạc bộ nữa.
Tỷ lệ đăng nhập cũng giảm đáng kể, chắc là có nhiều việc nhà.
“Con bé đó là kiểu người chơi game nhẹ nhàng, lúc không có hứng thú thì có rủ cũng vô ích thôi.”
“Ưư, đành chịu vậy. Nhưng không phải xem thi đấu là vui nhất sao?”
“Cái đó thì tôi hiểu chứ!”
Mấy người không ra trận thì không đủ người đâu! Lần này cố gắng lên nhé!
“Thành viên đã đủ. Tốt, giờ chỉ cần thắng thôi.”
“…Thắng được không ạ?”
Đối thủ là Kuro no Majutsushi-san, rồi Battsu, toàn những người chơi cày cuốc thản nhiên hòa lẫn vào.
“Bọn tôi là dân chơi game cho vui thì dù có cố gắng thế nào cũng chỉ là tuyệt vọng thôi.”
“Không không, không phải thế đâu.”
Hội trưởng “hừ hừ hừ” cười đầy tự tin.
“Quả thật nếu là đấu sinh tồn thì cơ hội chiến thắng sẽ mỏng manh. Tuy nhiên trong phần giải thích về giải đấu có ghi, hạng mục thi đấu sẽ được công bố vào ngày tổ chức.”
“À phải rồi, không biết sẽ thi đấu theo tiêu chí nào nhỉ.”
“Ừm. Nếu tính theo số tiền nạp game thì ta sẽ thắng, còn nếu là cuộc thi hóa trang đẹp nhất thì Ako-kun sẽ mạnh nhất. Chúng ta cũng có những hạng mục sở trường của mình.”
Tôi cứ cảm thấy hai hạng mục đó sẽ không được chọn đâu.
“Hơn hết, chúng ta có… phần thưởng là chiến thắng mà!”
“…Meow?”
Tôi à? Neko Hime-san chỉ vào chính mình.
À ra thế, đúng là lá cờ chiến thắng lớn nhất.
“Cuộc thi tranh đoạt tân nương của Neko Hime-san” đã được tổ chức vào thứ Bảy.
Để chuẩn bị tốt nhất cho cả mặt phối hợp lẫn môi trường thi đấu, bọn tôi đã tập trung tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
“Nghe nói có tới ba mươi đội tham gia lận đó.”
“Thế là hơn một trăm người sẽ tham chiến à?”
Sự kiện gì mà hoành tráng dữ vậy? Mấy sự kiện bình thường trăm người đã khó tụ rồi.
“Chắc chắn sẽ là một trận chiến cam go đây.”
“Nhưng đây là một trận chiến không thể thua!”
“Mọi người cố lên nha!”
Giữa lúc cô giáo dõi theo với đôi mắt rưng rưng, lời khai mạc đã được tuyên bố.
◆†Cloud†: Kể từ giờ, Giải Đấu Tranh Giành Chồng Của Neko Hime xin được phép bắt đầu!
◆Dii: Uooooo!
◆Ruin: Neko Hime ơi! Anh đây! Cưới anh đi!
◆Neko Hime: Không muốn đâu nhaaaa!
Mới đó đã có người bị phũ rồi, không biết cái giải đấu này có ổn không đây.
Thôi thì cứ kệ đã, tôi thử nhìn về phía ban điều hành xem nội dung thi đấu sẽ là gì.
◆Sette: Và đây, người sẽ bình luận cho ‘Giải Đấu Tranh Giành Chồng Của Neko Hime’ hôm nay chính là tôi, Sette của Guild Alley Cats!
Đúng như dự đoán, Sette-san cùng với Muu-tan đã xuất hiện ở đó!
“Hảaa!?”
Segawa đang uống trà thì phun hết ra khi thấy dòng chat.
“Nanako đang làm gì thế hả!? Bảo là bận lắm mà, sao lại đi làm bình luận viên thế này!?”
“Oaa, Sette-san giỏi ghê ha.”
“Không được buông bỏ suy nghĩ thế chứ Ako!”
“Giờ có nói gì cũng chẳng ích gì đâu.”
Mà thật ra thì, chắc là bị lộ hết rồi.
Cô ấy còn đang vẫy tay thật mạnh với bọn tôi – những người tham gia nữa chứ.
◆Sette: Đừng tưởng Sette-san không biết gì nhé! Dù có giấu cũng biết hết đấy nhé!
◆Rushian: Tại cô không đến nên tôi mới không mời được thôi mà!
Cái kiểu bình luận viên gây sự với người chơi thế này bỏ đi cho rồi!
“Nhưng có đồng minh bên ban điều hành thì may mắn thật đó.”
“Nếu nhìn theo hướng tích cực thì đúng là vậy.”
Rõ ràng là tôi cảm thấy cô ấy chẳng phải đồng minh chút nào.
◆Sette: Vậy thì tôi xin phép tiếp tục. Do số lượng người tham gia giải đấu này đã vượt quá dự kiến nên trước hết chúng ta sẽ tiến hành vòng loại.
Sette-san tiếp tục giải thích.
◆Sette: Nội dung của vòng loại là… Đố Vui Tìm Hiểu Về Neko Hime!
“Ồ…” Tiếng xì xào ngạc nhiên vang lên.
Đố vui về Neko Hime á, là những câu hỏi về Neko Hime sao?
Mà người chơi có trả lời được không nhỉ? Có bao nhiêu người còn chưa nói chuyện với Neko Hime lần nào đâu?
◆Sette: Tất cả các câu hỏi đều là trắc nghiệm hai lựa chọn: Đúng (○) hoặc Sai (✕)! Đội nào cho rằng đáp án là Đúng thì di chuyển sang bên phải của sảnh, còn nếu là Sai thì sang bên trái!
“Tuy là môn thi ngoài dự kiến nhưng có lẽ đây lại là may mắn.”
“Thế này thì tốt quá!”
“Vòng loại này chúng ta thắng chắc rồi!”
“Yeahhh!” Bọn tôi cùng hô lên và nắm đấm.
Bởi vì bọn tôi có sẵn câu trả lời mà!
“Neko Hime-san, nhờ cô đó nha.”
“Đó không phải là gian lận sao nha…?”
“Là vì cô giáo mà tụi em làm thế đó.”
Đúng vậy, đây là việc bất khả kháng mà.
◆Sette: Vậy thì, câu hỏi đầu tiên vô cùng quan trọng đây! Neko Hime-san không chỉ đáng yêu mà kỹ năng điều khiển cũng được đánh giá rất cao, nhưng… cô ấy là người thuận tay phải! Đúng (○) hay Sai (✕)!
“Nói thế đó! Sao hả Neko Hime-sensei!”
“Hãy cho bọn em biết câu trả lời đi Neko Hime-san!”
“Cái đó nhìn là biết mà nha!”
Ừ thì đúng là vậy. Bọn tôi cũng ngày nào chẳng thấy cô giáo cầm phấn, đương nhiên là biết rồi.
“Đáp án là, Đúng nha!”
“Được rồi, đi sang bên Đúng nào!”
Cả đội cùng di chuyển.
Khá nhiều người chọn Đúng, nhưng cũng có không ít đội chọn Sai. Người thuận tay trái cũng nhiều mà.
◆Sette: Đáp án chính xác là
Đúng!
◆Dii: Khốnnn nạnnn!
◆Igasu: Thua nhanh quá nhỉ.
Một số lượng đáng kể các đội bị loại, và câu hỏi tiếp theo được đưa ra trong tình trạng số đội đã giảm.
◆Sette: Vậy thì câu hỏi thứ hai! Neko Hime-san cũng khá nổi tiếng về vận may trong đời thực, nhưng vật phẩm quý hiếm đầu tiên cô ấy nhận được trong trò chơi này là trang bị đầu ‘Bức thư của Powarin’! Đúng (○) hay Sai (✕)!
“Ồ, câu hỏi khó đến rồi đây.”
“Cái này thì không biết được ạ!”
Các đội khác đang xôn xao bàn bạc.
Làm sao mà biết được câu trả lời cho cái này chứ.
“Không sao, nếu thắng được cái này thì lớn chuyện đó.”
“Ừm, chắc sẽ loại được kha khá người đây.”
Bọn tôi có sẵn câu trả lời ở đây mà.
Càng khó thì càng hay.
“Thế thì… Sensei, Đúng hay Sai ạ?”
“…………”
“Sensei?”
Cô giáo mặt xanh lét, run rẩy lắc đầu.
“K-không biết nha!”
“Ếeeeeeeeee!”
“Sao lại không biết chứ! Chuyện của cô mà!?”
“Chơi LA lâu như vậy rồi, làm sao nhớ được vật phẩm quý hiếm đầu tiên mình nhận được chứ nhaaa!”
“Trời đất ơi…”
Khụ, nhưng mà chuyện đó cũng có thể xảy ra.
Dù có thể nhớ khoảnh khắc nhận được một vật phẩm siêu mong muốn, nhưng một vật phẩm quý hiếm tình cờ có được thì không nhớ cũng là chuyện bình thường.
“Thậm chí người nghĩ ra câu hỏi này sao lại biết được chứ nha… Cái đó mới là lạ đó nha…”
“Đúng vậy, tôi cũng chẳng nhớ vật phẩm quý hiếm đầu tiên mình nhận được là gì nữa.”
“Hả, Rushian là ‘Băng đô hoa anh đào’ mà phải không?”
“Sao Ako lại biết!?”
Đáng sợ thật! Vợ tôi, đáng sợ thật!
“Tại trước đó anh đã nói rồi mà.”
“T-tôi nói rồi á…?”
Lúc đó chắc tôi có nhớ. Nhưng bị nhớ rõ rành rành từng lời nói thế này thì quả thực đáng sợ.
“Chắc tôi cũng bị nhớ từng lời nói nhỏ nhặt nữa nha. Đáng sợ quá nha. Không muốn quay lại Đội Cận Vệ nữa đâu nha.”
Nỗi sợ của cô giáo tăng lên gấp bội.
Theo nghĩa đó, ngay từ câu hỏi đầu tiên về việc thuận tay phải, đã là chuyện "sao mà biết được" rồi.
◆Sette: Còn hai mươi giây nữa thôi!
“Này, sắp hết giờ rồi đó! Sensei, đáp án là gì!?”
“Hãy nhớ lại đi ạ! Em làm bất cứ điều gì cũng được!”
“Cô vừa nói làm bất cứ điều gì hả?”
Không phải lúc để nói mấy chuyện đó!
“À, ừm… Bức thư của Powarin, tôi nhớ là đã mua ở đâu đó nha. Nếu tự mình nhận được thì đã không mua, nên chắc là Sai nha!”
“Được rồi, là Sai!”
Vội vàng di chuyển sang phía Sai.
Có lẽ vì là câu hỏi khó nên các đáp án khá phân tán.
Cuối cùng, đáp án chính xác là…
◆Sette: Đáp án chính xác là, Sai!
“Tuyệt vời!”
“Hồi hộp ghê đó!”
Sao lại nguy hiểm thế này chứ, khi mà ngay cả người được hỏi cũng đang ở đây.
◆Sette: Nhân tiện, vật phẩm quý hiếm đầu tiên mà Neko Hime-san nhận được là Cỏ bốn lá.
◆Neko Hime: Không nhớ đâu nhaaaa, internet đáng sợ quá nhaaa!
Ôi trời.
Dù sao thì chỉ với hai câu hỏi, số lượng đội đã giảm đi đáng kể. Giờ đã còn chưa đến một nửa rồi.
◆Sette: Vậy thì câu hỏi thứ ba! Neko Hime-san không chỉ nổi tiếng với vẻ ngoài lộng lẫy và kỹ năng chơi game tuyệt vời, mà trang bị của cô ấy cũng rất đáng ngưỡng mộ, nhưng
◆Neko Hime: Mấy câu mở đầu từ nãy đến giờ là gì vậy nha!? Không cần nịnh bợ vậy đâu nha!
“Chắc Nanako đang gõ phím mà cười toe toét đó.”
Không biết người đó ở nhà làm gì vào ngày nghỉ nữa.
Bọn tôi thì cũng chẳng nói được ai đâu.
◆Sette: Chiếc gậy Từ Bi mà Neko Hime-san yêu thích! Cấp độ cường hóa của nó là +8! Đúng (○) hay Sai (✕)!
“Cái này thì chịu rồi.”
“Câu hỏi này quá hóc búa rồi đó.”
“Sensei, sao ạ?”
“Cái này là Sai nha.”
Là trang bị của chính mình, đương nhiên cô ấy trả lời rất dứt khoát.
À mà nhân tiện, đáp án chính xác là gì ạ?
“Là +13 nha.”
“…”
“…………”
“Có chuyện gì sao?”
“K-không có gì ạ.”
Ngay cả Master, người rất tự tin về cấp độ cường hóa, cũng tỏ vẻ phức tạp.
Trong game này, cường hóa bình thường chỉ lên được tối đa +15 thôi. Nhưng từ +5 trở đi, tỉ lệ thành công tụt dốc không phanh, mà từ +10 trở lên thì nếu thất bại có khi vũ khí biến mất luôn.
Dùng vật phẩm nạp thì có thể ngăn được chuyện trang bị bị phá hủy, nhưng tỉ lệ thành công thì vẫn cực kỳ thấp… Ý là, nói thẳng ra thì…
“Cây gậy đó… hết bao nhiêu tiền để làm ra vậy?”
“Ờ thì… cũng kha khá đó.”
Thế mới biết người này cũng là dạng “dân cày hardcore” chẳng thể xem thường.
◆ Sette: Đáp án là × nha~
Mấy đội còn lại lại bớt đi một chút.
Nhưng vẫn còn Kuro no Majutsushi và Battsu ở đây.
Nói là ở đây chứ thật ra… hai người đó nhìn chằm chằm sang bên này luôn. Thỉnh thoảng còn vẫy tay nữa. Ghê thật.
◆ Sette: Tiếp theo là câu hỏi. Công chúa mèo vốn được gọi là công chúa, nữ thần, nữ hoàng… Đương nhiên, trước giờ cũng từng trải qua vô số mối tình, nhưng—
◆ Neko Hime: Cái đoạn dạo đầu đó thật sự làm ơn đừng nói nữa…
Neko Hime than vãn thì bị Sette phớt lờ một cách vô cùng duyên dáng.
◆ Sette: Từng bị tỏ tình rồi từ chối hơn mười người! Đúng hay sai! ○ hay ×!
◆ Rushian: Câu hỏi tệ thật đấy!
◆ Yuyun: Chia buồn cho nạn nhân nhé~
◆ Rushian: Câm đi!
Tôi cũng phải bật lại luôn! Cái quái gì thế này!
“Ừm, trừ cái làng phía Tây ra thì chắc chỉ tầm chín người thôi hả?”
“Không cần đưa tôi vào đếm làm gì!”
“Đúng đó!”
“Hai vợ chồng đừng có nổi giận chứ.”
Segawa cười khúc khích, vẫy tay xin lỗi nhẹ nhàng.
“Nói thật thì chắc câu này là × thôi. Làm gì tới mười người.”
“Ờ, Neko Hime, chọn × nha?”
“Ơ… ờ thì…”
Khoan đã? Neko Hime đang cười gượng kìa?
“Không lẽ nào… thật hả Neko Hime?”
“Ừ thì… tớ cũng không chắc nhớ hết được nữa…”
“Có thật là hơn mười người bị từ chối không đó…”
“Uwaa…”
Không phải lỗi của Neko Hime đâu, nhưng ánh mắt mọi người đổ dồn nhìn cô ấy kiểu… sốc nhẹ.
“Cũng có thể suy ra từ chỗ khác.”
Master ra dáng hội trưởng gương mẫu, chỉ vào đề bài.
“Nhìn cách ra đề là biết. Thông tin thật thì chỉ có bản thân biết. Nếu xung quanh chưa xác thực được mười người thì câu hỏi này đã không tồn tại.”
“Ra vậy…”
“Nghĩa là đáp án là ○…”
◆ Sette: Đáp án đúng là ○ nhé!
Trúng thật luôn. Hóa ra là hơn mười người thật.
◆ Sette: Ghê quá nha Neko Hime, nổi tiếng ghê luôn. Mới hôm nay thôi mà đã phũ mấy chục lời cầu hôn rồi còn gì~
◆ Neko Hime: Tớ có muốn đâu nhaaaaa!!
Tiếng kêu thảm của Sensei vang khắp đại sảnh nhưng chẳng ai buồn để ý.
Lạ ghê. Rõ là đang tranh nhau cưới người ta mà giờ cứ phớt lờ thế nào ấy.
◆ Sette: Tiếp theo nha!
Rồi vài câu nữa trôi qua, nhưng mấy đội còn trụ lại đều cứng tay, không ai bị loại.
Mà nói thật chứ, hình như họ cứ bám theo bọn tôi thì phải.
Chắc toàn mấy người biết tụi tôi thân với Neko Hime nên mới còn trụ lại chứ gì.
◆ Sette: Ờ, câu hỏi cũng sắp cạn rồi. Vì vòng chính sẽ là cuộc đấu giữa sáu đội, nên giờ tôi sẽ ra câu khó hơn một chút nha.
Sette nhíu mày, đọc chậm rãi.
◆ Sette: Câu hỏi. Neko Hime không phải phe chó mà là phe mèo! ○ hay ×!
“Cái này chắc chắn là ○ rồi.”
“Chuẩn.”
Nghe xong, tôi quay sang hỏi thử. Sensei cũng gật đầu xác nhận.
“Vậy chọn ○ nha.”
“Khoan đã, mấy người. Đây là cơ hội đó.”
“Cơ hội gì?”
“Câu này ai cũng sẽ trả lời đúng, đúng không?”
“Nếu ai cũng đúng thì làm sao cho họ sai được.”
“Nghĩ đi. Tới giờ toàn là câu dựa vào sự thật, nhưng lần này là hỏi sở thích. Nghĩa là sở thích thay đổi được. Mọi thứ phụ thuộc vào Neko Hime. Cho nên—”
“A… ra vậy!”
“Thật không ngờ có chiêu… à không, mưu hèn… à không, khôn ngoan như vậy đó! Đỉnh quá Master!”
“Cũng bình thường thôi.”
Master giả vờ khiêm tốn, còn chúng tôi thì gật gù đồng ý. Rồi lặng lẽ kéo nhau sang phía ×.
Nãy giờ mấy đội cứ bám theo tụi tôi, nhưng lần này thì họ chọn ○ hết.
◆ Sette: Ủa? Kết quả chia đều ghê ha. Vậy đáp án là!
Chat chen ngang.
◆ Neko Hime: Đáp án là × đó nha!
Tiếng ồ à vang lên.
Dễ hiểu thôi, ai mà nghĩ khác được chứ.
◆ Sette: Ểh? × hả? Neko Hime mà lại phe chó sao?
◆ Neko Hime: Ừm, trước đây tớ thích mèo, nhưng dạo này… nếu phải chọn thì chắc là chó.
Chắc trong kịch bản ban đầu ghi ○ luôn rồi nên Sette còn bất ngờ.
◆ Sette:
Ờ… vậy đáp án là × nha!
Phải công nhận Sette xoay kịp cực nhanh. Không buông một câu nào khó nghe, đổi đáp án luôn.
Mấy đội bị loại cũng đành câm nín chịu thua, dù có hơi bất mãn.
“Được rồi, vầy là bớt được khối đội nha!”
“Còn lại mấy đội thế?”
“Ờ để đếm… một, hai, ba, bốn, năm, sáu…?”
◆ Sette: Vì chỉ còn sáu đội nên vòng sơ loại kết thúc ở đây nha!
“Yess! Thắng rồi!”
“Vượt qua rồi nhé!”
“Kiểu được nhắc đáp án thế này vui ghê luôn á!”
“Đó không phải cách đúng để chơi quiz đâu…”
Kệ đi, chẳng sao hết. Đây đâu phải cuộc thi kiến thức công bằng gì, là giải “giành rể” mà. Nhờ chính chủ gợi ý cũng chả phải gian lận.
Nhìn lại những đội còn trụ: bọn tôi Alley Cats, rồi khỏi nói luôn, đội thân cận chính hiệu – Neko Hime Shin’eitai. Dù suýt sai câu cuối nhưng kịp chạy qua bên này để thoát.
Còn có Kuro no Majutsushi (TMW) và Battsu (Valenstein) nữa. Hai đội này nãy giờ cứ theo sát dò đáp án y chang.
Thêm cả đám Emperor Sword nữa. Toàn đối thủ khó xơi.
◆ Sette: Vòng chính sẽ chia làm hai trận: bán kết và chung kết. Nghĩa là vòng tới sẽ loại sáu đội xuống còn hai đội thôi!
Mấy đội còn lại liếc nhau, ánh mắt như tóe lửa.
“Từ đây trở đi, Neko Hime chưa chắc giúp gì được đâu.”
“Tùy đề bài nữa.”
“Nếu là đấu hỏa lực thì còn hy vọng.”
“Nhưng PvP thì chịu thua…”
Giờ quan trọng là nội dung thi đây.
◆ Sette: Xin công bố! Vòng chính sẽ dùng minigame mới ra mắt trong sự kiện Tết: cuộc đua mừng xuân – Powa-rin Race!
…Minigame hả?
Thi bằng minigame á?
“…Ngoài dự tính ghê.”
“Cái đó dễ thương lắm đó~!”
“Em từng khen trò đó mà Ako.”
“Vâng! Powa-rin nhảy lò cò kéo xe trượt tuyết, siêu dễ thương luôn á!”
Vừa nói Ako vừa làm điệu nhảy minh họa siêu nhiệt tình.
…Xin lỗi, tôi chưa chơi bao giờ nên tưởng tượng không nổi.
“Tôi cũng chưa đụng qua…”
“Tôi cũng chẳng hứng thú với minigame không có thưởng.”
“Xin lỗi, tôi cũng vậy.”
“Thôi mà, chơi đi mà!”
Dù muốn hay không thì giờ cũng bị ép chơi rồi.
◆ Sette: Tôi sẽ mở cổng dịch chuyển sang sảnh thi đấu. Mời các đội tham gia trước, rồi đến khán giả sau nhé.
Việc di chuyển cũng rất khéo léo. Trông có vẻ đã tính toán kỹ càng rồi.
Khi nhảy vào cổng dịch chuyển, chúng tôi được đưa đến bản đồ núi tuyết Alataia.
À, đây là nơi lần trước Shuu đã từng săn boss.
“Thế này thì đúng là có thể dùng ván trượt được thật.”
“Thì ra sự kiện lại diễn ra ở một nơi như thế này.”
“Chẳng phải có thông báo rõ ràng rồi sao ạ?”
Đây là một mini-game mà chẳng ai tự tin.
Chắc có lẽ sẽ phải dựa cả vào Ako rồi.
◆Battsu: Bọn fan cuồng nạp tiền đã đến rồi à
◆Korou: Lâu rồi không gặp
◆Mizuki:
Ngay lập tức, những thành viên của Valenstein đã chờ sẵn ở đó lên tiếng.
Đám người đó, những kẻ đã phản bội và gây rối loạn trong trận công thành hồi lễ hội văn hóa.
Bởi vì họ ít khi tham gia các tổ đội tự do nên đã lâu rồi tôi mới có dịp nói chuyện với họ.
◆Rushian: Ồ, lâu rồi không gặp. Chỉ có hội trưởng của tôi là fan cuồng nạp tiền thôi, đừng gọi bằng cái biệt danh khó nghe đó chứ.
◆Aprikotto: Tôi tự tin vào việc nạp tiền nhưng không chấp nhận bị gọi là fan cuồng đâu.
Thấy lời chat của Battsu, hội trưởng cũng nhăn mặt.
◆Rushian: Mà nói thật nhé, mấy người Battsu chẳng có ý định trả lời đúng mấy câu đố phải không? Rõ ràng là cứ bám theo chúng tôi thôi mà.
Việc Battsu và đồng bọn vượt qua vòng loại trong khi chẳng biết gì về Neko Hime là vì họ đã chọn cùng một đáp án với chúng tôi.
Rõ ràng là họ cứ bám theo sau. Chỉ cần chúng tôi thay đổi đáp án là họ lại theo ngay.
◆Battsu: Nếu không thích thì ít ra cũng phải giả vờ lừa tụi này chứ, thế mới vui chứ w
◆Rushian: Chúng tôi không làm mấy việc vô ích đâu.
Đánh lừa đám cao thủ lão luyện tự tin vào kỹ thuật điều khiển à? Làm sao mà thắng nổi.
◆Rushian: Mà này, mấy người muốn thắng đến thế à? Đến mức phải tốn công tham gia giải đấu này chỉ vì muốn Neko Hime ư?
◆Battsu: Đó chỉ là phần thưởng thêm thôi. Quan trọng hơn là phải phân thắng bại với Aprikotto, kẻ đã thắng và bỏ chạy. Lần này tôi sẽ không thua đâu nhé? w
◆Shuvain: Vẫn còn để bụng chuyện đó à?
◆Aprikotto: Không, chắc chắn là chẳng để bụng đâu.
Hội trưởng nhún vai thở dài rồi nói.
◆Aprikotto: Dù có phân thắng bại hay không, nếu có cơ hội giải trí thì các ngươi cũng sẽ xuất hiện thôi phải không? Cứ việc, lúc nào đến cũng được. Ta sẽ đối đầu với các ngươi.
◆Battsu:
Aprikotto vô ích làm màu quá nhỉ.
◆Rushian: Ước gì hội trưởng có thể phát huy khí chất này ở những dịp quan trọng hơn một chút.
Khí chất oai phong của hội trưởng chỉ thể hiện khi đối mặt với những đối thủ phiền phức thôi.
◆Battsu: Thôi được, dù là game kiểu gì thì bọn tôi cũng sẽ không thua đâu, cứ mà xem nhé w
◆Aprikotto: Hừ, kẻ chiến thắng sẽ là chúng ta.
◆Battsu: Cứ nói đi w
Nói xong những lời muốn nói, có vẻ đã thỏa mãn, Battsu và đồng bọn vội vàng rời đi.
Đúng là tự do tự tại. Chắc hội của họ là kiểu như vậy.
◆†Kuro no Majutsushi†: Bị dính vào rắc rối thật vất vả cho mấy cậu nhỉ.
◆Rushian: À, Kuro no Majutsushi-san, chào anh.
◆Aprikotto: Lâu rồi không gặp.
Có vẻ Kuro no Majutsushi-san đã thấy chúng tôi bị Battsu quấy rầy nên cũng xuất hiện.
Anh ấy là hội trưởng của TMW, một trong những hội hàng đầu của server này, và cũng là một game thủ hạng nặng đáng sợ.
Dù là một game thủ hạng nặng nhưng anh ấy là người tốt, đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều mỗi khi có vấn đề.
◆Rushian:
Nói vậy chứ chẳng phải chính anh cũng đã đợi chúng tôi quyết định chọn "đúng" hay "sai" sao?
◆†Kuro no Majutsushi†: Đâu có. Khi không biết đáp án thì tôi cũng có tham khảo chút thôi w
◆Rushian: Thế thì khác gì nhau chứ!
Dù là người tốt nhưng đúng là anh ấy cũng có những cái tật riêng của mình… Mà, game thủ hạng nặng nào cũng vậy thôi nhỉ…
◆†Kuro no Majutsushi†: Mà này, tôi vẫn băn khoăn một điều.
Aprikotto.
◆Aprikotto: Ừm?
◆†Kuro no Majutsushi†: Cậu có thật sự muốn cưới Neko Hime không?
◆Aprikotto: Dĩ nhiên rồi.
Hội trưởng không chút do dự trả lời ngay, bởi vì anh ấy tham gia là để thật sự cưới Neko Hime.
◆Aprikotto: Neko Hime là của tôi, không giao cho ai đâu.
◆†Kuro no Majutsushi†: Ngạc nhiên thật đấy.
Thôi được rồi, chuyện này chúng ta sẽ nói khi cả hai cùng giành chiến thắng nhé.
◆Aprikotto: Được, ta rất mong chờ.
Hai người trao đổi nụ cười gian xảo với nhau. Cả hai hội trưởng đều đen tối quá, đáng sợ thật.
Nhưng mà nghĩ lại thì hội trưởng của chúng ta đúng là được lòng những người lập dị, khó tính nhỉ.
Theo nghĩa đó thì có lẽ anh ấy cũng khá được yêu thích.
“Vậy thì chúng ta cũng chuẩn bị rồi đi đến bản đồ đua thôi.”
“À, Rushian này.”
“Gì vậy?”
“Bên kia, có người trong đội cận vệ của Neko Hime đang nhìn chằm chằm kinh khủng lắm kìa.”
Ako chỉ tay vào góc màn hình.
Nghe cô ấy nói, tôi mới nhận ra, từ phía sau một gốc cây lớn, có một ánh mắt đầy oán niệm dữ dội đang chằm chằm nhìn tới.
◆†Cloud†:
◆Limit:
◆Kabo-tan:
Ôi, chúng ta bị nhìn chằm chằm kinh quá.
Mình có làm gì xấu với đội cận vệ của Neko Hime đâu nhỉ…?
“Ừm… Cứ kệ họ đi.”
“Vâng ạ.”
Bản đồ dùng cho cuộc đua hình như đã được đặt trước và mọi thứ đã sẵn sàng.
Một tấm băng rôn lớn với dòng chữ "Đại hội tranh giành bạn đời Neko Hime – Vòng chung kết" đang bay phấp phới.
◆Sette: Cuộc đua “Poarin ngày đầu năm mới” này là một cuộc đua mà các bạn sẽ cưỡi xe trượt do Poarin kéo, chạy xuyên qua một chặng đường đầy cạm bẫy và cơ chế đặc biệt như hố sập hay hồ băng! Luật chơi cho phép cả việc cản trở và hợp tác! Mời tất cả mọi người dốc hết sức mình!
“Có cả cản trở nữa sao?”
“Vâng. Các chiêu tấn công tầm xa có thể dùng bình thường, còn nếu ở gần thì có thể trực tiếp tấn công luôn ạ.”
“Ồ, cái gì cũng được hết à.”
Nếu vậy thì sẽ thành hỗn chiến rồi, tôi phải bảo vệ mọi người thôi.
◆Sette: Người điều khiển xe trượt sẽ là đại diện, còn những người khác hãy đóng vai trò cản trở. Các bạn sẽ được cấp ba vật phẩm tăng tốc “Poarin Star”! Cách sử dụng vật phẩm này sẽ quyết định thắng bại đấy!
“Cũng có vật phẩm tăng tốc nữa à.”
Dạ vâng, Powarin sẽ lớn phổng lên rồi hì hục kéo chiếc xe trượt tuyết.
…Thế là nó tăng tốc được à?
Khó tin quá. Mà hình như là "Ngôi sao" không có nghĩa là sẽ bất khả chiến bại đâu nha.
"Mọi người cố lên nhe!"
"Chắc chắn rồi ạ. Chiến thắng cuộc đua này, chị Neko Hime sẽ là vợ của em!"
"Nh.. nhaaa!?"
Bỏ mặc Neko Hime đang ngượng đỏ mặt vì lời tuyên bố đó, công tác chuẩn bị trận đấu vẫn tiếp diễn.
◆Sette: Xin mời sáu đội đã vượt qua vòng loại đặt xe trượt tuyết vào vạch xuất phát. Ai nhanh tay thì được chỗ tốt đó nha!
◆Rushian: À này, mình nên xuất phát từ đâu thì tốt nhỉ? Chỗ nào an toàn, ở rìa ngoài chăng?
◆Ako: Không ạ, đường đua này nếu ở phía rìa ngoài sẽ bị giảm tốc độ đó. Hệ thống thiết kế cho phép tăng tốc tốt nhất ở khu vực giữa đường đua.
"Này, hai người, đừng có nói toẹt ra trong kênh trò chuyện công cộng thế chứ!"
"Á!"
Đúng rồi, tự dưng cứ buôn chuyện qua chat, mà quên mất là mọi người xung quanh đều nghe hết.
Quả nhiên, các đội trụ lại được đến giờ đều phản ứng cực nhanh. Lập tức hành động ngay.
◆Battsu: Chậm chạp quá, tao chiếm mất vị trí giữa rồi này haha!
◆Javelin: Mau giữ chặt mấy chỗ gần trung tâm đi!
◆†Cloud†: Chúng ta cũng chiếm lấy vị trí trung tâm đi!
Mọi người nhao nhao tập trung lại, giờ chỉ còn mấy chỗ rìa ngoài thôi.
"Xin lỗi, là do tôi lỡ lời."
"Không sao đâu… biết đâu thế này lại hay."
"Hả?"
Đáng lẽ ra xuất phát giữa đường đua để bứt tốc ngay từ đầu là tốt nhất, nhưng trong trường hợp này thì chưa chắc.
"Điều khiển xe trượt tuyết là nhiệm vụ của Master đúng không. Vừa xuất phát là dùng Ngôi Sao tăng tốc ngay cho tôi. Đừng đi thẳng vào giữa mà hãy né sang rìa ngoài."
"Được rồi."
"Có ổn không vậy? Sẽ bị giảm tốc độ đó chứ?"
"Đúng là vậy, nhưng dù sao cũng phải tách ra đã."
"Tại sao? Chỉ làm tăng khoảng cách thôi mà."
"Tại vì—"
Chưa kịp nói dứt lời, tin nhắn của Sette đã chen vào.
◆Sette: Vậy thì xin mời các đội xuất phát theo hiệu lệnh đếm ngược! 3!
◆Sette: 2!
◆Sette: 1!
"Không có thời gian giải thích nữa! Master, giao phó cho cô đó!"
"Cứ giao cho tôi!"
◆Sette: Bắt đầu thôi!
"Đi nào!"
Cùng lúc xuất phát, kỹ năng Ngôi Sao Powarin được kích hoạt, Powarin kéo xe trượt tuyết của bọn tôi bỗng hóa khổng lồ thành Big Powarin.
Với vẻ mặt đầy quyết tâm, Powarin kéo chiếc xe tăng tốc vùn vụt về phía rìa ngoài đường đua.
"Đi thế này ổn thật không?"
"Ổn mà, tại vì—"
◆Battsu: Lên nào!
◆Yuyun: Ááááá!
Bùmmm bùmmm bùmmm, rồi rầm rầm rầm đùng một tiếng, âm thanh hiệu ứng vang lên từ giữa đường đua.
◆Sette: Áaa, Valenstein tấn công toàn lực ngay từ đầu! Cung tên, phép thuật, hơn nữa, tuyển thủ Battsu còn bỏ mặc việc điều khiển để tham gia tấn công luôn!
◆Battsu: Phế vật vãi lol!
◆Javelin: Xe trượt tuyết của chúng ta!
◆Sette: Kinh khủng quá đi mất! Emperor Sword, xe trượt tuyết của tuyển thủ Javelin, đội xuất phát ngay cạnh Valenstein, đã bị phá hủy chỉ trong chớp mắt và bị loại! Cleaning Crew và Neko Hime’s Royal Guard ở gần đó cũng hứng chịu không ít sát thương!
"Thấy chưa."
"Ôi trời!"
Giành vị trí chính giữa là Battsu và Valenstein mà.
Dĩ nhiên là họ sẽ không xuất phát một cách đàng hoàng rồi.
◆Sette: Tiếp theo là tăng tốc cực nhanh với Ngôi Sao Powarin! Alley Cats đang chạy ở rìa ngoài đã dễ dàng bị vượt qua! Mọi người cố lên chút đi chứ!
◆Rushian: Bọn tôi đang cố gắng hết sức đây này!
Bình luận viên đừng có nói tin nhắn cá nhân kiểu đó chứ!
◆Sette: Hiện tại dẫn đầu là đội TMW! Xuất phát từ trung tâm nhưng không hiểu bằng cách nào mà không hề hấn gì! Xe trượt tuyết của Kuro no Majutsushi đúng là quái vật mà!
Haizz, Sette-san có vẻ vui vẻ quá nhỉ.
◆Sette: Vị trí thứ hai là Valenstein! Cứ như thể đang nói "chúng ta thấy kẻ địch rồi!" mà lao thẳng về phía TMW đang dẫn đầu! Thứ ba là Cleaning Crew! Độ bền xe trượt tuyết giảm nên tốc độ có hơi chậm lại một chút, liệu họ có thể dọn dẹp sạch sẽ kẻ địch không đây! Chậm hơn một chút là Neko Hime’s Royal Guard, rồi đến Alley Cats!
"Khụ, tuy tránh được nguy cơ chết ngay lập tức, nhưng khoảng cách ngay từ đầu thế này thì gay go rồi."
"Không sao đâu ạ!"
Hôm nay không hiểu sao Ako lại mạnh mẽ hứa hẹn đến thế.
"Trò chơi này, kiểu gì thì mọi người cũng về đích cùng thời điểm thôi, những người chậm sẽ được cộng thêm tốc độ. Cứ trượt bình thường là sẽ đuổi kịp thôi ạ."
"Cái quái game gì thế, thế thì còn ra thể thống gì là game đua xe nữa!"
"Dù có nói thế thì đây cũng chỉ là mini-game mà!"
Cái kiểu mini-game với quy tắc củ chuối đặc trưng của game online! Nhưng giờ thì nó lại cứu mình!
"Được rồi, vậy thì cứ thế này đuổi theo, rồi bứt tốc vượt lên ở phút chót—"
"Rushian, bên phải!"
"Ư!"
Vừa nghe tiếng, tôi theo phản xạ giơ khiên đỡ sang bên phải.
Hàng loạt phi tiêu găm rầm rầm vào đó.
Độ bền xe trượt tuyết không giảm, nhưng nó bị rung lắc mạnh và đổi hướng sang rìa ngoài.
"Cái, cái gì vậy!?"
Hướng màn hình về phía có đòn tấn công đến,
◆†Cloud†: Nữa đi, ném nữa đi!
◆Yuyun: Đáng đời! Đáng đời!
◆Rushian: Các người đang làm cái quái gì vậy!?
◆Limit: Kẻ địch thì phải tấn công là đúng rồi!
Địch thì địch thật đấy, nhưng mà!
Kẻ yếu tự diệt lẫn nhau thì có ích gì chứ!
◆Rushian: Có phải lúc đó đâu, phải hợp tác để hạ gục những người dẫn đầu chứ!
◆†Cloud†: Để thắng thì đó có lẽ là cách tốt nhất rồi
Nhưng!
Cloud-san nghiêm túc nói.
◆†Cloud†: Chúng ta, không thể thua các người được!
◆Rushian: Tại sao lại thế nữa
◆†Cloud†: Chúng ta đã suy nghĩ sâu sắc rồi. Về việc đã gây quá nhiều gánh nặng cho Neko Hime. Vì vui mà, cứ nghĩ cô ấy cũng vui, nên cứ liên tục yêu cầu những điều vô lý—
◆Rushian: Tôi nghĩ cô ấy khá vui vẻ với những chuyện đó mà.
◆†Cloud†: Thật sao? Thế thì đúng là như vậy rồi?
Này, cái sự hối lỗi biến đi đâu mất rồi?
◆†Cloud†: Ấy chết
Hắng giọng một tiếng, cứ như đang ho khan vậy,
◆†Cloud†: Nếu cứ thế này rời khỏi Guild, chúng ta sẽ kết thúc trong sự ngượng ngùng mất. Điều đó không thể chấp nhận được. Dù Neko Hime có kết hôn với người khác thì có thể vẫn ở lại Guild, nhưng nếu các người chiến thắng, Neko Hime sẽ chuyển sang Alley Cats mất!
Tôi nghĩ dù người khác thắng thì cô ấy cũng sẽ chuyển Guild thôi.
Dù sao thì, anh ta muốn làm hòa với Neko Hime thôi mà.
"...Thế thì cái câu đố ban nãy thất bại thảm hại rồi nhỉ."
"Đừng nói ra mà."
Neko Hime cũng sốc nặng mà. Cô ấy sẽ không muốn quay lại Guild đó đâu.
◆Rushian: Lý do thì tôi hiểu rồi, nhưng mấy chuyện đó nói thẳng ra là được mà. Mà thật ra Neko Hime chẳng bận tâm mấy chuyện yêu cầu vô lý đó đâu.
◆†Cloud†: Tôi biết chứ! Nhưng nếu cô ấy rời khỏi Guild của tôi mà vào Alley Cats, thì cứ như là chúng tôi thua các cậu vậy!
Cái sĩ diện thừa thãi gì vậy! Có gì to tát đâu chứ!
◆Yuyun: Hiaaa phá hủy hết đi!
◆Rushian: Grừ!
◆Ako: Cố lên ạ!
Khiên của tôi vẫn vững vàng bảo vệ xe trượt tuyết.
Nhưng những đòn tấn công đẩy lùi khiến tôi bị bật ra, càng lúc càng dạt sang rìa, tốc độ cũng chậm lại.
"Không có vật phẩm gì sao! Nấm, đại bác, Sấm Sét đâu rồi!"
"Master, đây là xe trượt tuyết chứ không phải xe đua kart!"
Than vãn cũng chẳng thay đổi được gì, khoảng cách với nhóm dẫn đầu cứ thế xa dần.
"Nếu cứ thế này thì làm sao mà đuổi kịp được nữa chứ!?"
「Đã thế còn gặp khúc cua gắt, thể nào cũng đâm sầm vào tường!」
「Chết tiệt, thế là hết sao...」
「Không, lối này cơ ạ!」
Ako vừa nói vừa chỉ tay về một lối nhỏ bên cạnh, hét lớn.
「Đó là đường tắt đấy ạ!」
「Đúng là dân chuyên có khác!」
「Cái kiểu gì mà chơi mini-game còn kĩ hơn cả game chính vậy trời.」
Mấy người như vậy nhiều lắm đấy!
「Được rồi, vào đường tắt nào!」
Chiếc xe trượt tuyết của bọn tôi lướt phăng phăng, rời khỏi đường đua chính và lao thẳng vào con đường nhỏ.
◆†Cloud†: Bọn chúng đi ra ngoài đường đua rồi!
◆Limit: Chúng ta thắng rồi!
Tụi nó hò reo inh ỏi, nhưng mà vẫn chưa thua đâu nhé!
「Cứ thế đi thẳng vào con đường hẹp này, khi nào đến dốc thì nhờ Powarin cố gắng hơn nữa nhé!」
「Dốc lên... đây rồi!」
Ngôi sao Powarin thứ hai được kích hoạt, chú Powarin to lớn gắng sức kéo xe trượt tuyết.
Bất chấp con dốc dựng đứng, Powarin vẫn tăng tốc vùn vụt, lao lên đến đỉnh dốc.
「Từ đỉnh dốc, nhảy nào!」
「Nhảy đi, Powarin!」
Vụt một cái, Powarin và chiếc xe trượt tuyết bay vút lên không trung.
「Gì chứ, lơ lửng lâu vậy!」
「Về mặt vật lí thì không thể nào đâu!」
Kệ chứ, game mà!
Và rồi, chúng tôi bay thẳng trong không trung, vượt qua khúc cua ngoằn ngoèo của đường chính, rút ngắn một đoạn đường cực lớn, áp sát nhóm dẫn đầu!
◆Sette: Ồ! Alley Cats đã sử dụng đường tắt! Chú Powarin to lớn từ trên trời giáng xuống!
Chiếc xe trượt tuyết của Hội Vệ Sinh đã bị nghiền nát!
◆Tanuko Shishō: Biến lũ chồn thành bàn đạp saoooooo!
「Ối!」
「Tụi mình... lỡ nghiền nát họ rồi ạ!」
◆Sette: Chiếc xe trượt tuyết của Hội Vệ Sinh, vốn đã bị thương, cùng với đại diện là Tanuko Shishō đã bị đánh chìm! Sát thương từ trên cao khiến họ hoàn toàn gục ngã! Bị loại khỏi cuộc chơi!
「Lỡ kéo họ vào rồi...」
「Thật đúng lúc! Chỉ còn ba đội!」
◆†Cloud†: Ngươi hồi sinh rồi ư, tên khốn!
◆Limit: Đánh đổ nó một lần nữa đi!
Bám dai như đỉa!
Quay trở lại đường chính, đội Vệ Binh Công Chúa Mèo lại lao đến tấn công.
◆Sette: Đội Vệ Binh Công Chúa Mèo, tất cả thành viên trừ người lái đều có thể tấn công từ xa! Những đòn tấn công mãnh liệt không cho Alley Cats cơ hội phản công!
「Chết tiệt, mình cũng phản công... ơ, phản công...」
Lúc đó, tôi mới chợt nhận ra.
Đội hình của bọn tôi, có vấn đề lớn rồi!
「Bên này tấn công tầm xa được thì có...」
「Chỉ có tôi thôi, nhưng mà tôi là người lái xe, nếu buông tay ra thì xe sẽ dừng lại đấy.」
「Cứ thế này chỉ biết phòng thủ thôi saoooooo!」
Lẽ ra nên cho một người tấn công tầm xa vào! Mặc dù Guild không có người đó!
「Đẩy xe lại gần chúng nó! Tôi sẽ lao vào đấm!」
「Đừng nói những điều vô lí như vậy, mỗi khi bị tấn công, xe sẽ bị bật ra, không thể đến gần được!」
「Khụ... Thế này chẳng khác nào chỉ ngồi không cả!」
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng phòng thủ thất bại, chiếc xe bị phá hủy, hoặc sẽ bị giảm tốc độ dần dần mà thua cuộc.
Nhưng mà tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu. Cái mini-game này rõ ràng có cấu trúc sai lệch với một game đua xe thông thường, vậy nên chắc chắn còn cách khác.
Ví dụ như cái game này, có mấy cái cơ chế và cạm bẫy, Sette-san đã nói vậy.
「Ako, cái mini-game này có nhiều cơ chế khác nhau đúng không?」
「Có chứ ạ, rất nhiều là đằng khác. Nhưng mà phải làm điều gì đó đặc biệt thì nó mới kích hoạt.」
Không biết có phải đang cảm thấy thư thái vì Powarin đang cố gắng hết sức không, mà Ako vẫn tươi cười hớn hở. Cô bé nên có chút cảnh giác hơn đi chứ.
「Vậy trong số đó, có cái nào gây sát thương toàn bộ không?」
「Ừm... à, cái người tuyết kia chẳng hạn, là nó đấy ạ.」
Người tuyết mà Ako chỉ vào đó... ừm, là cái người tuyết to đùng ở đoạn sau của đường đua phải không?
「Cái đó cũng có cơ chế sao?」
「Vâng. Dịch chuyển lên đầu nó rồi nhấn nút, sẽ có một vụ nổ lớn đấy ạ!」
「Sao lại có mấy cái cơ chế nguy hiểm vậy chứ!」
「A... ai biết được ạ?」
「Nhưng nếu có cơ hội thắng, thì đó chính là nó.」
Những người chơi khác đều là dân "try-hard", nên chắc chắn họ sẽ không biết mấy cái kiến thức "ẩn" của mini-game này đâu.
Đối với bọn tôi, những người chơi "vì niềm vui", đây là cơ hội chiến thắng hiếm hoi!
「Xin lỗi Ako, khi nào người tuyết đó đến gần thì...」
「Vâng ạ, tôi sẽ đi bật công tắc!」
「Cậy vào em đấy!」
Hi vọng của bọn tôi, dù còn đầy bất an, đã được gửi gắm cho Ako.
Vừa cố gắng duy trì tốc độ vừa phòng thủ các đòn tấn công của đối thủ, bọn tôi lao thẳng vào người tuyết khổng lồ.
「Đến gần rồi đó!」
「Tôi đi đây ạ!」
「Cố lên Ako!」
Ako dịch chuyển từ trên xe trượt tuyết bay đi, xuất hiện một cách đáng ngạc nhiên ở đỉnh đầu người tuyết. Sao cái kĩ năng dịch chuyển đó lại không dùng được để nhặt tiền lì xì vậy hả!
「Vậy tôi bật đây ạ!」
「Ok, làm đi!」
「Công tắc, On!」
Ngay khi Ako nhấn nút, tiếng "gô gô gô gô" vang lên, làm rung chuyển toàn bộ đường đua.
◆†Cloud†: Gì... gì thế này!
◆Yuyun: Ai đó về đích rồi sao?
Nụ cười của người tuyết bỗng biến thành vẻ mặt tức giận, và rồi.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
◆†Cloud†: Á á á á á!
◆Limit: Cái gì đó nổ tung rồi!
◆Yuyun: Tuyết bay tứ tung luôn!?
◆Sette: Người tuyết khổng lồ trên sân khấu đã nổ tung! Vô số quả cầu tuyết bay tứ tung khắp bốn phương tám hướng!
「Guard cứ giao cho Rushian nhé!」
「Uooooo, phòng thủ hết sức nào!」
Không thể so sánh với những đòn tấn công tầm xa lúc nãy, vô số đòn tấn công ào ạt ập đến.
Và đáng thương thay, Ako, người đang ở ngay trên đầu người tuyết, là người hứng chịu nhiều đòn tấn công nhất.
「Aaaaaaaa, tan nát hết rồi ạ!」
「Anh xin lỗi, xin lỗi Ako...!」
Thật thảm hại. Ako vừa rơi từ trên đầu người tuyết xuống, vừa bị các quả cầu tuyết đánh tới tấp.
「Không sao đâu ạ, nói thật thì tôi thích kiểu diễn biến này hơn!」
Ngay cả khi đang rơi xuống, Ako trông vẫn thực sự mãn nguyện.
「...Nói thật thì Ako, em thích rút lui vào thời điểm thích hợp hơn là gánh vác vai trò quan trọng quyết định thắng thua đúng không?」
「Trong game Ma Sói, tôi thích làm nạn nhân đầu tiên của đêm đầu tiên nhất ạ.」
「Ừ, anh hiểu mà.」
Bị treo cổ ngay ngày đầu rồi ngồi xem diễn biến của làng vui lắm.
Dù Ako vẫn ung dung, nhưng bọn tôi phải tiếp tục chiến đấu.
「Đừng để sự hi sinh của Ako uổng phí! Tình hình địch thế nào rồi!」
「Bị dính liên hoàn hit, tất cả đều bị choáng rồi! Ngay bây giờ, đưa xe lại gần chúng nó!」
「Được thôi, giao cho tôi!」
Powarin nhún nhảy liên tục, chiếc xe trượt tuyết nhanh chóng áp sát đội Vệ Binh Công Chúa Mèo đang bị choáng và giảm tốc.
「Cậy vào cậu đấy, Shuu!」
「Một đòn kết thúc luôn. Aura Boost! Soul Blade! Cộng thêm cả Extra Damage mà Ako đã thi triển! Đúng vậy, đây chính là, Áo Nghĩa Nhất Đao Lưu của Ranran!」
Cái kiếm kĩ gì vậy? Làm từ bao giờ thế!?
Shuvain lao ra khỏi xe trượt tuyết, giơ cao đại kiếm lên quá đầu.
◆Shuvain: Ignition, Smash!
Giải phóng toàn bộ hiệu ứng cường hóa tự thân vào một đòn đánh, kĩ năng của Shuvain đâm thẳng vào xe trượt tuyết của đội Vệ Binh Công Chúa Mèo.
Và cứ thế, với một nhát kiếm, chiếc xe đã bị chém nát!
「Hay lắm!」
「Đừng có coi thường sát thương của tôi chứ!」
「Sát thương của Shuvain là do tôi nuôi dưỡng đấy.」
「Không hề được nuôi dưỡng gì cả!」
◆Yuyun: Sống sót thật là
khổ đau
◆Limit: Có vẻ như đã đến lúc ra đi rồi
◆†Cloud†: Bọn ta, vẫn chưa thua đâu á á á á á á!
◆Rushian: Mấy cậu còn tinh thần ghê ha.
Chiếc xe trượt tuyết tan tành, đội Vệ Binh Thân Cận Neko Hime đang ngồi trên đó bị hất văng xuống núi tuyết.
Điều này có nghĩa là Shuvain, sau khi vung kiếm khổng lồ xong, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc rơi thẳng xuống núi.
"Ơ, ơ? Á á á á á á, không quay lại được rồi á á á á á á!"
Shuvain văng tung tóe tuyết, lăn lóc xuống sườn núi tuyết.
"Ako, Shuu! Ta sẽ không quên sự hy sinh của hai ngươi đâu!"
"Trận này, chúng ta thắng nhé, Master!"
"Đương nhiên rồi!"
"Ơ, nhưng mà còn sống mà..."
Các thành viên ngã khỏi xe trượt tuyết chỉ bị đưa về điểm xuất phát, tất nhiên là còn sống nhăn.
◆Sette: Đội Vệ Binh Thân Cận Neko Hime đã gục ngã trước đòn tấn công của Alley Cats! Xe trượt tuyết của họ tan vỡ và bị loại! Chắc hẳn chính họ đã đặt bẫy những người tuyết khổng lồ phát nổ, và giờ thì họ vẫn tiếp tục trượt đi không hề giảm tốc độ!
Lời bình luận của Sette-san ngày càng sôi nổi. Chúng tôi cũng không thể thua kém được!
"À, đã thấy Battsu và Kuro no Majutsushi rồi kìa."
"Bọn họ cũng chịu sát thương kha khá rồi nhỉ."
Chắc hẳn hai đội này đã tấn công và phòng thủ liên tục từ đầu đến giờ, cả xe trượt của Battsu lẫn xe trượt của Kuro no Majutsushi-san đều tả tơi be bét.
Thêm vào đó, họ còn dính phải vụ nổ của người tuyết nên tốc độ giảm đáng kể.
Có vẻ như cả hai đội đều có tank (người đỡ đòn), nhưng chắc chắn đã có một cuộc tấn công và phòng thủ dữ dội đến mức vượt qua cả lớp phòng ngự đó.
"Trận này có thể thắng rồi! Chúng ta sẽ dùng ngôi sao cuối cùng để vượt qua bọn họ!"
"Phải đó, tốc độ ban đầu của chúng ta khác biệt nên thừa sức vượt lên!"
Nếu cứ thế này, chúng tôi chỉ cần nhắm thẳng tới đích là sẽ giành chiến thắng.
Nhưng nếu vậy, chúng tôi sẽ không biết đội nào sẽ lọt vào vòng chung kết.
Nếu muốn giành chiến thắng ở trận tiếp theo, và nếu có thể, chúng tôi sẽ tung ra một đòn phá quấy cuối cùng.
"...Master, xin hãy vượt qua bên cạnh Valenstein."
"Hừm... Chẳng lẽ, Rushian?"
"Tôi còn nợ Kuro no Majutsushi-san một ân tình, nên tôi sẽ trả nó ngay đây."
"...Được thôi, chúc cậu may mắn!"
Nghe cứ như lời tiễn biệt một chiến binh sắp hy sinh vậy.
"Đi thôi! Lần cuối cùng nào, *Popurin* khổng lồ!"
Lần thứ ba, Popurin hóa khổng lồ và tăng tốc vọt lên.
Nó nhanh chóng đuổi kịp nhóm dẫn đầu đang giảm tốc độ.
"Sắp rồi đó, chuẩn bị sẵn sàng chưa!"
"Sẽ làm được! Nhất định sẽ làm được!"
Ngay cả tôi cũng làm được mà!
◆Rushian: Korouuuuu! Ta đến để kết thúc trận đấu năm xưa đâyyyyyyy!
◆Korou: Rushian!?
Armor Knight Korou của Valenstein, người mà tôi từng có một trận đấu khó khăn, đang giương khiên về phía Kuro no Majutsushi-san.
Tôi nhảy khỏi xe trượt và lao thẳng vào Korou.
Ôi mẹ ơi, nhảy khỏi xe trượt tuyết đáng sợ ghê!
◆Korou: Đòn tấn công dễ đoán như vậy thì—
Và rồi, một tiếng "két!" vang lên, tôi bị đánh bật ra.
Đương nhiên, một đòn tấn công lộ liễu như vậy không có tác dụng. Dù không gây sát thương.
◆†Kuro no Majutsushi†: Ngay bây giờ! Tấn công đi!
◆Battsu: Korou, khiên hướng về phía này!
◆Korou: Chậc!
Đó là một sơ hở lớn.
Những đòn tấn công từ Kuro no Majutsushi-san và đồng đội bay tới, liên tục bào mòn độ bền của xe trượt tuyết.
Và chỉ trong vài giây, xe trượt của Valenstein tan nát.
◆Rushian: Thấy chưa, ý chí của dân chơi giải trí đóoooooo!
◆Battsu: Rushian, đồ khốn kiếppppp!
◆Mizuki: Chúng tôi cùng nhau lăn lóc trên núi tuyết.
◆Sette: Valenstein đã không chịu nổi đợt tấn công dữ dội của TMW và bị loại! Cậu Rushian, với tôi thì đó là một cái chết vô ích, nhưng chắc chắn là có ý nghĩa đó ạ!
Có mà! Cậu phải nhìn cho kỹ chứ!
◆Aprikotto: Tôi sẽ kế thừa ý chí của các cậu—và tôi sẽ thắng!
"Chết gì mà chết chứ!"
"Cậu ta tự làm quá mọi chuyện lên rồi."
"Hahaha!"
◆Sette: Một cuộc lật ngược tình thế ngoạn mục! Đội Alley Cats, tuyển thủ Aprikotto đã về đích ở vị trí số một! Mọi người tuyệt vời quá!
Tuyệt vời thay, chúng tôi... à không, chính Master đã là người dẫn đầu, cắt ngang vạch đích.
◆Sette: Vị trí thứ hai là TMW, Kuro no Majutsushi-san! À mà, tất cả các vị trí từ thứ ba trở xuống đều bị loại! Mọi người đều thích đánh nhau thật đó nhỉ! Vậy nên—
Sette-san ở bàn bình luận nhanh chóng vẫy tay, và rồi pháo hoa bắn lên ầm ầm.
◆Sette: Giải đấu tranh giành bạn đời của Neko Hime-san! Người tiến vào vòng chung kết là tuyển thủ Aprikotto và tuyển thủ Kuro no Majutsushi! Trận chung kết sẽ diễn ra giữa hai người này!
Cửa sổ chat nhộn nhịp tiếng "oa oa!".
Không ngờ lại có nhiều khán giả theo dõi đến thế.
"Uhm, nhìn từ góc độ người xem thì, thực sự rất là thú vị đó nha~"
"Cô đâu phải khán giả, cô là phần thưởng thắng cuộc mà."
"Nyaa..."
◆Sette: Vậy thì, tôi xin công bố nội dung trận chung kết!
"Ồ, phần quan trọng đây rồi."
"Mong là một thể loại dễ chơi..."
"Hay là đấu gacha?"
Sette-san cất lời:
◆Sette: Một trận chiến sống còn!
"Hả?"
"Trận, trận chiến sống còn?"
Chẳng lẽ, đến tận đây lại là một trận đấu nghiêm túc sao!?
◆Sette: Cuộc đối đầu một chọi một giữa hai người đại diện để tranh giành Neko Hime-san! Nội dung trận đấu là một cuộc đấu PvP một đối một trên chiến trường! Đây là trận chiến một hiệp duy nhất, cấm sử dụng vật phẩm tiêu hao! Trận đấu sẽ diễn ra vào tối nay, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Mọi người hãy đến xem nhé!
†††††††††
"Đến cuối cùng lại là một trận đấu tử tế, đúng là ngoài dự kiến thật."
"Phần thưởng là cô giáo mà, vậy cô giáo chọn ai làm chồng chẳng phải là trận chung kết rồi sao?"
"Nói thế cũng phải thôi..."
Nếu đến cuối mà không có một trận đấu tử tế, có lẽ những người tham gia sẽ không cam lòng.
Trông chẳng khác gì một trận đấu dàn xếp.
"Tuy nhiên, nếu là đối đầu trực tiếp, thì việc hạ gục Battsu trong trận đấu vừa rồi là một điều tốt đó nhỉ."
"Đúng vậy. Suýt chút nữa thì đó đã là một trận chiến không có chút hy vọng nào để thắng."
"Đâu đến mức đó. Chúng ta đã từng thắng đối thủ đó một lần rồi mà."
Tôi đánh giá cao ý chí của Master, nhưng mà... điều đó là không thể đâu.
"Cậu nghe điều kiện rồi đó, không có vật phẩm mà."
"Với lại, nếu cậu ta lại dùng số tiền lớn như vậy để thắng thì cũng phiền lắm."
"Vì cô giáo Saitō, tôi không ngại mua thêm một lần nữa giọt sương Ignis đâu."
"Cái phán đoán gì lạ vậy?"
"Anh định ném tiền qua cửa sổ à!"
"Vâng, tôi đây, cửa sổ đây ạ."
À, tôi xin lỗi.
"Với lại, dù không có vật phẩm thì cũng đâu đến mức hoàn toàn vô kháng cự."
"Không không, không thể đâu."
"Chắc là kết thúc chỉ với một combo thôi."
"Hôm nay, mười phần thì chết cả mười."
"Khoan, đến mức đó luôn sao?"
Đương nhiên rồi! Đó là đòn giết chết ngay từ đòn đầu tiên mà.
"Tee-ret-tee~"
"Ồ-mô-i-gaa~"
"Ko-no-me-ni-uu~"
"Đừng có bật nhạc nền cho cái chết nữa được không hả!"
Master nhăn mặt, ôm đầu.
"Kuro no Majutsushi-san cũng là một đối thủ mạnh rồi."
"Dù là cấp trên, nhưng cũng là một Long Wizard (Pháp Sư Long) giống mình. Tôi sẽ không thua đâu."
Ừm ừm, mong Master cố gắng.
"Nhưng mà, nói chung thì giờ cũng yên tâm rồi."
"Hả?"
"Vì ngay cả khi Master thua, người chiến thắng vẫn là Kuro no Majutsushi-san. Dù cậu ta là dân chơi 'phế' trong game, nhưng ngoài đời lại là người đàng hoàng mà."
"À, đúng là như vậy thật nhỉ."
Cô giáo nói với vẻ mặt nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Kuro no Majutsushi-san... Nói cái tên này ra bằng miệng cảm thấy ngượng ghê. Ừm, tôi thường xuyên vào dungeon cùng người của bang hội đó, nên cũng không đáng sợ lắm đâu. Cảm ơn mọi người nhé."
"Cô phải cảm ơn bọn em đó!"
「Lần này Ako cũng hữu dụng ghê ha.」
「Chắc mình cũng nên chơi mấy trò nhỏ một tí nhỉ.」
Cuộc đua Poarin Đầu năm mới đúng là vui thật.
「Không, không được đâu.」
Nhưng Master lắc đầu, dang rộng hai tay như muốn ôm trọn ai đó.
「Kẻ ác đến mấy cũng không thể thiếu tình yêu. Ta không thể chấp nhận một thứ như vậy. Cô giáo Saitō, ta nhất quyết không thể trao cô ấy cho ai cả!」
「Bị... bị yêu thương đến mức đó cũng hơi...」
Có vẻ như tình yêu của Master dành cho cô giáo quá nặng nề. Neko Hime nói với vẻ mặt phức tạp, vừa mừng vừa khó xử. Chắc là tôi cũng có vẻ mặt y chang như thế này mỗi khi sắp bị tình yêu của Ako nghiền nát mất thôi.
Nhưng Master lại nói,
「Hôn nhân không thể là sự thỏa hiệp. Không thể chấp nhận kiểu hôn nhân 'thôi được rồi, người này cũng chấp nhận được' đâu. Nhìn Ako và Rushian, tôi đã nghĩ vậy đấy.」
Cô ấy dứt khoát nói, rồi nhìn thẳng vào mắt Neko Hime.
「Vì vậy, tôi nhất định sẽ chiến thắng, ngẩng cao đầu mà đón em.」
「À, cám ơn.」
「…Cô đúng là được yêu thương quá mà.」
「Câu thoại đó em muốn được hoàng tử nói cơ.」
“Hơi lạ à nha…”, cô giáo rên rỉ, rồi nhún vai.
「Vậy tôi về đây. Trận chung kết tối nay, cố gắng lên nhé.」
Nhớ khóa cửa hộ tôi nhé, cô giáo nói một cách thoải mái, rồi cứ thế bước ra khỏi phòng câu lạc bộ.
「Cô giáo nhẹ nhõm hẳn.」
「Tốt quá rồi ạ.」
「Chiến thắng trong trận đấu nảy lửa này cũng xứng đáng nhỉ.」
Nói rồi, Master khẽ nheo mắt.
「Đây sẽ là một kỷ niệm cuối cùng thật đẹp.」
「…Cuối cùng?」
「Cuối cùng là sao, có chuyện gì à?」
「Lúc trước chưa có dịp nói ra, nhưng… bố mẹ tôi mang chuyện xem mắt đến rồi.」
「Ốp!」
「Xem mắt!?」
Ơ, xem mắt á!?
Thiệt hả!? Chuyện kiểu đó bây giờ vẫn còn ư!?
「Xem mắt là kiểu 'Hôm nay ngày lành tháng tốt…' à?」
「Rồi 'Phần còn lại để cho hai cháu…' ấy hả?」
「Là kiểu 'Sở thích của cô/cậu là gì…' ấy ạ?」
「Không, tôi không rõ các cậu nghĩ thế nào… nhưng đúng là xem mắt đấy. Chẳng phải trước đây tôi đã nói bố mẹ tôi vui lắm rồi sao? Sau đó thì chuyện xem mắt được báo cho tôi biết. Chắc là lại trò đùa như mọi khi thôi, nhưng thời điểm này khá nhạy cảm, nên thật sự có khi sẽ có hôn ước đấy.」
「Ơ, ơ ơ ơ ơ!」
「Ối chà, có chuyện như vậy thật sao.」
Mẹ của Master cũng từng đính hôn ở tuổi tương tự thì phải.
「Nếu chính thức đính hôn, thì dù sao cũng không thể ngày nào cũng đắm mình trong game online được. Cơ hội dốc sức tham gia các sự kiện như thế này có lẽ sẽ không còn nữa.」
「Không thể nào…」
「Cả game cũng nghỉ chơi luôn sao!?」
「Tôi muốn tránh nghỉ chơi… nhưng trường hợp tệ nhất thì…」
Cứ tưởng chuyện Neko Hime nghỉ chơi là hiểu lầm, ai dè Master lại sắp nghỉ chơi!?
「Không không không được đâu!」
「Nói 'không được' đâu giải quyết được gì đâu.」
Bỏ cuộc dễ dàng thế không được đâu!
Nghỉ chơi đó, nghỉ chơi đó! Phải nghỉ chơi game đó!
「Đây có thể là lần cuối cùng. Nên tôi muốn hoàn thành tất cả.」
「Câu thoại này nghe quen quen ở đâu rồi đó!?」
「Giải đấu này mà kết thúc, Master sẽ biến mất đó!」
「Ngươi… sẽ biến mất sao?」
「Có cái gì đó lẫn lộn vào rồi đó!?」
Đây không phải lúc để cười đâu!
Cứ nói chuyện với nhau là y như rằng lại thành trò đùa ngay!
Nhưng phải nói sao đây nhỉ… “Đừng xem mắt nữa!” ư… Mình nói câu đó, không đúng nhỉ.
「…………」
「…………」
Tôi, Ako, và Shu, nhìn nhau mà chẳng nói lời nào.
Chắc là chúng tôi đang nghĩ cùng một điều.
「Vậy nên, trận chiến đêm nay tôi sẽ dốc toàn lực. Hãy cổ vũ cho tôi nhé.」
「Ư, ừm.」
「Cố gắng lên nhé.」
「Vì tất cả mọi người, tôi sẽ chiến thắng!」
Trước Master đầy quyết tâm, chúng tôi chỉ còn biết cổ vũ một cách trống rỗng.
†††††††††
Dù là ngày nghỉ, học sinh tham gia câu lạc bộ vẫn đi học.
Tôi ra khỏi trường, liếc nhìn những học sinh đang chạy trên sân hoặc luyện tập nhạc cụ.
Bình thường đường về chỉ có tôi và Ako, nhưng hôm nay lại có thêm một người nữa.
「Chuyện xem mắt, là thật sao nhỉ?」
Segawa đi tay không, vừa xoa hai tay vào nhau vì lạnh vừa nói.
「Trông không giống đùa chút nào…」
「Nhưng xem mắt cũng có khi không thành công mà, đúng không ạ?」
「Ưm, sao nhỉ. Mấy vụ xem mắt của người lớn kiểu đó, có khi vừa đến là đã đính hôn luôn rồi ấy chứ.」
「Cái 'thiết lập' đó đúng là địa ngục mà. Nếu đến nơi mà có con quái vật đang chờ thì sao chứ?」
「Xấu xí quá, tôi rời nhóm đây, chắc là không nói được câu đó đâu nhỉ.」
「Đúng là không nói được đâu nhỉ.」
Chắc là mấy vụ xem mắt kiểu đó khó khăn lắm đây. Có những ràng buộc với người giới thiệu, nên không dễ từ chối… ừm, tôi cũng không biết rõ.
「Vấn đề là suy nghĩ của Master.」
「Cô ấy trông bình thản như thể đây là một nghĩa vụ vậy…」
「Nhưng em nghĩ Master cũng lo lắng lắm đấy.」
Ako lo lắng, chạm vào tay tôi (tay tôi đang đeo găng).
「Cô ấy đã nói là hôn nhân thỏa hiệp thì không được, hôn nhân không có tình yêu sẽ không hạnh phúc mà.」
「…Đúng là đã nói vậy nhỉ.」
「Có khi nào cô ấy bị ép cưới người mình không yêu không nhỉ?」
「Không, thời đại này còn chuyện đó sao?」
「Anh dám chắc là không có sao?」
「…Không, anh không biết.」
「Chúng ta chẳng biết gì về đời tư của Master mà.」
「Đúng vậy nhỉ.」
Dù có vài thông tin rời rạc, nhưng thực tế cô ấy sống thế nào thì hoàn toàn không biết.
Mà chuyện đó, cũng chẳng có gì đặc biệt, trong game online thì là chuyện thường tình.
「Đa số là trước khi gặp mặt trực tiếp, chúng ta cũng chẳng biết gì về nhau cả.」
「Có một kiểu quy tắc ngầm là không ép hỏi thông tin ngoài đời mà, đúng không ạ?」
Đó cũng là một trong những lý do tôi nghĩ game và đời thực là hai thứ riêng biệt, nhưng trong game online có một kiểu hiệp định quý ông.
Kiểu như những câu hỏi thường thấy khi đi tiệm làm tóc ấy,
『Anh/chị làm nghề gì ạ?』
『Anh/chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?』
『Ngày nghỉ anh/chị làm gì?』
—Những câu đó hoàn toàn không được hỏi.
Hỏi người muốn nói thì được, nhưng nếu họ không nói thì sẽ không hỏi.
Những người say mê game online ít nhiều cũng có hoàn cảnh riêng, và không biết khi nào sẽ dẫm phải 'mìn', nên họ thường tránh những chuyện như vậy.
「Hơn nữa, chuyện này dù thân nhau ngoài đời cũng không thay đổi nhỉ.」
「Mọi người ít khi nói về chuyện riêng tư lắm…」
Chuyện gia đình, chuyện thường ngày, chuyện quá khứ… dù có thân nhau ngoài đời cũng ít khi kể.
Tôi còn không kể chuyện về em gái mình trong hơn nửa năm trời.
Segawa hình như có anh trai, nhưng tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói về chuyện đó.
Có khi nào đó là chuyện không nên hỏi không, nên tôi không dám đào sâu.
Ngay cả với Ako, tôi cũng chưa từng hỏi rõ về quá khứ của cô ấy. Chuyện thời cấp hai đầy những ám ảnh, hay chuyện ngay sau khi vào cấp ba, tôi đều chẳng biết gì.
Dù ngày nào cũng gặp, dù đáng lẽ phải thân thiết lắm, nhưng thực tế lại chẳng biết gì về nhau là chuyện thường thấy.
Những người bạn quen trong game online có một phần như vậy.
「Tớ thì không phải là người giao thiệp rộng trong game lắm, nhưng cũng có một vài người bạn thân.」
「Ừm.」
Nghe Segawa bắt đầu kể chuyện một cách trầm tĩnh, tôi gật đầu ra hiệu cô ấy cứ tiếp tục.
「Vì khác hội nên thỉnh thoảng mới gặp thôi, nhưng tụi tớ vẫn nói chuyện bình thường. Có thể bằng tuổi, có thể là người lớn, hoặc nhỏ tuổi hơn, nhưng tớ chẳng bận tâm gì cả.」
「Trong game thì những chuyện đó không quan trọng mà.」
「Đúng vậy, chẳng liên quan gì cả. Vì không liên quan, nên tôi cũng chẳng hỏi han gì. Chúng tôi chỉ duy trì mối quan hệ thỉnh thoảng gặp gỡ trò chuyện, vậy mà đã quen biết nhau lâu đến thế…」
Segawa hơi ngước mắt lên, như đang hồi tưởng điều gì đó rồi nói tiếp.
「Có một lần, tôi kể là hôm nay chơi bowling lâu ngày mà tay cứ yếu đi. Tên ta đây mà lại có thể mắc lỗi thao tác, tôi nói vậy đó」
Cái giọng điệu đó, nói ở ngoài đời thì hóa ra lại đáng yêu bất ngờ.
「Chuyện bình thường thôi mà」
「Đúng, bình thường, tôi cũng nghĩ là bình thường. Nhưng… bạn ấy lại nói. Rằng vì sức khỏe yếu nên chưa bao giờ làm mấy chuyện đó…」
「Là một người sức khỏe yếu sao…?」
Ako đau lòng cúi mắt xuống.
「Không phải」
「…Ể?」
Một giọng nói rắn rỏi vang lên chen vào.
「Tôi lại hỏi rất chi tiết. Hỏi là sức khỏe yếu như vậy có sao không, chơi game online có ổn không, có cố quá sức không, cứ nghĩ là mình đang quan tâm thôi, thế rồi…」
Cô khẽ hít một hơi thật nhỏ,
「Bạn ấy nói, hai chân không cử động được vì một tai nạn」
「À…」
「Ra vậy…」
「Bạn ấy cười nói là chơi game thì không sao, nhưng… chắc chắn bên kia màn hình bạn ấy không hề cười đâu. Tôi đã hỏi những chuyện không đâu, hỏi ra những điều mà lẽ ra không nên biết…」
Segawa rên lên một tiếng “Aaaaa” kỳ lạ.
「Bạn ấy không phải chơi game vì nghĩ rằng trong game thì chân vẫn cử động được như hồi còn bình thường đâu. Bạn ấy chơi chỉ vì game online vui thôi. Sau khi tôi biết chuyện cũng chẳng có gì thay đổi cả. Tôi cũng chẳng làm được gì cho bạn ấy, ngược lại cũng không gặp phiền toái gì. Nhưng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều… dù sao thì, lẽ ra tôi đừng nên hỏi thì hơn」
「Ừm… chuyện như vậy, có xảy ra. Đã từng xảy ra」
Tôi cũng chơi game online mấy năm rồi, nên từng gặp những người như thế.
Có người không thể tránh được những đòn tấn công mà chỉ nghe hiệu ứng âm thanh là biết đã kích hoạt, hóa ra là vì họ bị khiếm thính.
Có người khi nhìn ảnh chụp màn hình thì thấy cửa sổ chat hiển thị to một cách đáng sợ, hóa ra là vì mắt họ kém, không nhìn rõ chữ nhỏ.
Có rất nhiều người, thật sự là rất nhiều người khác nhau.
「Có người ngoài game online ra thì không có sở thích nào khác, bạn bè đúng nghĩa ở trường cũng chẳng có. Có người hầu như bỏ học chỉ lo chơi game. Có người ở ngoài đời thì giấu giếm là otaku, chỉ có ở đây mới có thể bộc lộ… Những chuyện thầm kín như vậy, mình cũng không muốn bị hỏi xoáy đâu」
「Đúng vậy đó」
「Nghe vậy cứ như thể tôi là một đứa tồi tệ lắm ấy」
「Tồi tệ thì đúng rồi còn gì」
Trong thế giới game online, có rất nhiều kiểu người.
Cũng như ngoài đời, có rất nhiều người đa dạng.
Thật ra tôi nghĩ đơn giản chỉ có vậy.
「Đến cả Hội trưởng mình cũng không hỏi được nhỉ」
「Không hỏi được đâu nhỉ~」
「Nhà cậu có chuyện gì vậy?… Hỏi vậy đáng sợ thật đó」
Một tiếng thở dài lại chồng lên tiếng thở dài khác, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi, chỉ có đôi chân là tiếp tục bước về phía trước.
Trái ngược hoàn toàn với bước chân tự động lướt đi, chúng tôi lại chẳng thể tiến thêm một bước nhỏ nào vào cuộc sống của những người đồng đội đã cùng chiến đấu bao năm.
「Mà Hội trưởng, bình thường có thể đi xem mắt được không nhỉ…?」
「…Chắc là không được đâu nhỉ」
「Đó mới là vấn đề đó…」
Tôi lo lắng theo hai nghĩa khác nhau.
†††††††††
◆Ako: Và như vậy, Giải Đấu Tranh Giành Chồng Của Neko Hime-san đã chính thức bắt đầu, trận chung kết!
Đây là Đấu Trường, sân đấu đối kháng lớn nhất nằm ở Đế Đô Lodestone.
Trên khán đài, đông đảo người chơi đã tập trung, chờ đợi thời khắc khai chiến.
◆Dii: Chờ mãi rồi đó!
◆Yuyun: Neko Hime-san ơi, đừng kết hôn với ai cả!
◆Limit: Quay về đây đi!
◆Battsu: Đừng có thua nha Aprikotto ơi!
Xem ra có cả cổ động viên đáng sợ nữa.
Và tôi thì vì lý do nào đó lại không ở trên khán đài, mà…
◆Ako: Hôm nay, tôi, Ako, sẽ đảm nhận vai trò bình luận trực tiếp. Và với vai trò chuyên gia phân tích, chúng ta có Phó Hội trưởng Guild Alley Cats, Guild mà tuyển thủ Aprikotto – người đã lọt vào trận chung kết – đang thuộc về! Và cũng là chồng của tôi! Rushian đã đến đây. Rất mong được anh giúp đỡ!
◆Rushian: À, mong được giúp đỡ
Sao tự dưng tôi lại thành chuyên gia phân tích vậy.
Hơn nữa, sao người bình luận trực tiếp lại đổi từ Sette-san sang Ako vậy.
◆Sette: Cố lên nha hai người!
◆Ako: Người đang cổ vũ ở khán đài chính là bình luận viên cũ đó. Cô ấy nói là mệt rồi nên nhờ tôi tiếp quản.
◆Rushian: Cái bình luận viên đó không cần thiết đâu!
Kiểu này tôi lại bị vạ lây rồi sao.
◆Yuyun: Biến cái thằng chuyên gia phân tích kia đi, cho Sette-chan lên đi!
◆Kabotan: Về đi!
◆Rushian: Sao lại la ó chuyên gia phân tích chứ!
Tôi cũng đâu có muốn làm cái này đâu!
Lại còn bị xếp ở vị trí khác với Shu và mọi người nữa chứ!
Bàn bình luận nằm ở vị trí cao hơn khán đài, có thể nhìn bao quát toàn bộ Đấu Trường.
Hai người chơi đang đứng đối mặt nhau ở Đấu Trường với một khoảng cách nhất định – và nhân tiện, cả hình dáng của vật phẩm chiến thắng nữa, đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
◆Ako: Người sẽ tham gia trận đấu là tuyển thủ Aprikotto đại diện cho Team Alley Cats, và tuyển thủ Kuro no Majutsushi đại diện cho Team TMW.
◆Aprikotto: Rất mong được giúp đỡ
◆Kuro no Majutsushi: Rất mong được giúp đỡ
◆Ako: Tại đấu trường, các tuyển thủ đang bắt tay nhau và thề sẽ chiến đấu công bằng!
Ako cũng hăng hái không kém Sette-san chút nào.
Bình thường Ako một mình sẽ rất căng thẳng mà không nói được gì, nên tôi mới phải ngồi cạnh làm bình luận viên đó chứ.
◆Ako: Luật của trận đấu này rất đơn giản. Đây là một trận đấu thuần túy, cấm sử dụng vật phẩm tiêu hao. Người chơi đứng bên ngoài đấu trường bị cấm can thiệp.
Luật này dễ hiểu ghê. Với những nghề nghiệp mà cần tính toán lượng vật phẩm hồi phục để xây dựng trang bị thì chắc sẽ có phàn nàn, nhưng đối với hai Pháp Sư có đòn tấn công nặng thì không cần vật phẩm cũng chẳng sao.
◆Ako: Mức sát thương được đặt ở chế độ một nửa, 50% sát thương bình thường nên tôi nghĩ là sẽ ổn thôi, nhưng tuyệt đối không được đánh bại Neko Hime-san – người đóng vai trò trọng tài kiêm phần thưởng. Và, người nào gục trước sẽ là người thua cuộc! Luật chỉ có vậy thôi!
Vì cả hai đều là nghề thiên về sát thương, nên để tránh kết thúc chỉ với một lỗi, sát thương được giảm một nửa.
Đúng là cuộc chiến của kỹ năng và thông số nhân vật mà. Không biết Hội trưởng có thắng được Kuro no Majutsushi-san kia không nhỉ.
◆Rushian: Đánh máy mà không bị vấp chữ nào hay thật đó.
◆Ako: Có kịch bản sẵn mà, chỉ cần copy rồi dán vào cửa sổ chat thôi.
Chuẩn bị hoàn hảo luôn!
◆Ako: Vậy thì, chuyên gia phân tích Rushian, anh nghĩ trận đấu này sẽ thế nào?
◆Rushian: Ờ… ờm, tôi nghĩ là trang bị của cả hai không có sự khác biệt lớn. Ít nhất là tôi
chưa từng thấy trang bị nào vượt trội rõ ràng hơn của Aprikotto cả.
◆Ako: Vậy anh nghĩ điều gì sẽ quyết định thắng bại?
◆Rushian: Kỹ năng điều khiển, kiến thức về game, vận may, và sự quyết đoán khi cần thiết.
Rồi… tôi hơi suy nghĩ một chút.
◆Rushian: Nhưng cuối cùng, tình yêu dành cho Neko Hime-san sẽ là yếu tố quyết định
tôi mong là vậy.
◆Ako: Vâng, tôi thấy anh nói những lời tử tế với người khác ngoài vợ mình là không tốt đâu!
Đó là cảm nhận của Ako chứ đâu phải lời bình luận đâu! Tôi nói hay mà!
Với lại, đó cũng là cảm xúc thật lòng của tôi.
Nhìn Neko Hime-san đang đứng cách xa hai người một chút, vẻ mặt lo lắng, tôi cũng mong người nào có tình yêu sẽ thắng.
◆Ako: Vậy hai tuyển thủ đã sẵn sàng chưa ạ?
◆Aprikotto: Ừm.
◆Kuro no Majutsushi: Lúc nào cũng được.
Hai người chậm rãi rút vũ khí, rồi đối mặt nhau.
Tôi có cảm giác như có một thứ năng lượng ma thuật vô hình đang va chạm vào nhau vậy.
◆ Ako: Vậy thì, Neko Hime-san, xin mời ạ!
◆ Neko Hime: Ưu…
Đến đâu thì đến chứ meow!
Neko Hime bất ngờ dang rộng một tay.
◆ Neko Hime: Trận đấu, bắt đầu meow!
Tiếng chiêng vang lên giòn giã, trận chiến chính thức mở màn.
Thanh HP của cả hai hiện ra trên đầu, giúp khán giả dễ dàng theo dõi.
◆ Ako: Vâng, trận đấu định mệnh đã bắt đầu rồi── nhưng mà, có vẻ chưa có nhiều động tĩnh nhỉ?
◆ Rushian: Với những người chơi cấp cao, họ thường bắt đầu bằng việc thăm dò nhau.
Không vội vàng tiếp cận, họ tính toán khoảng cách và tìm kiếm sơ hở của đối phương. Dù sát thương không đến mức “một đòn chết ngay” nhưng mỗi cú đánh đều rất mạnh.
◆ †Kuro no Majutsushi†: Xem ra, cứ nhìn chằm chằm thế này cũng chẳng ích gì.
Khẽ mỉm cười, Kuro no Majutsushi vung cây trượng về phía trước.
“Bùaaattt!”, một trận pháp ma thuật khổng lồ hiện ra ngay trước mắt anh ta.
◆ Ako: A, Kuro no Majutsushi đã ra tay trước! Ừm, đây là…
◆ Rushian: Ma pháp lớn hệ Hỏa, thời gian niệm chú dài, Meteor Strike.
◆ Ako:
Nghe nói là vậy! Mới đầu trận đã dùng ma pháp lớn rồi…
Cái này, không tới nơi đúng không ạ? Như vậy có ổn không?
Quả thật, trận pháp niệm chú của Kuro no Majutsushi không vươn tới được chỗ của Master. Dù niệm chú thành công, Master cũng chẳng bị tổn hại chút nào.
──Thế nhưng.
◆ Rushian: Anh nghĩ là ổn. Tầm tấn công tối đa của Low Wizard là đánh trúng bằng phần mũi của ma pháp lớn. Nếu di chuyển mà không để lộ sơ hở thì đây không phải là lựa chọn tồi.
◆ Ako: Na, ra là vậy ạ! Vậy thì tuyển thủ Aprikotto sẽ…
Trong lúc Ako còn đang bình luận, Master đã di chuyển rồi.
Nói đúng hơn là, đã di chuyển xong.
◆ Ako: Êh? Tuyển thủ Aprikotto đã tiến lên! Anh ấy lao vào trận pháp ma thuật…
Kìa, trận pháp ma thuật biến mất rồi!?
Master tiến lên, rồi dừng lại đúng một khoảng cách nhất định.
Đồng thời, trận pháp Meteor Strike biến mất, và Kuro no Majutsushi lập tức lùi lại.
Master cũng không đuổi theo, khoảng cách giữa hai người lại được nới rộng.
Ồ, một pha công thủ thật sâu sắc…
◆ Ako: V-vừa rồi là sao vậy ạ?
◆ Rushian: Đúng như em thấy đấy, Kuro no Majutsushi đã hủy bỏ ma pháp.
◆ Ako: T-tại sao lại vậy ạ? Nếu giữ nguyên thì đã trúng rồi chứ!
◆ Rushian: Không, sẽ không trúng. Động tác của Master rất tốt. Đó là thời điểm và khoảng cách cực kỳ sát sao, đủ để ma pháp phóng ra tới nơi và thoát ra trước khi thiên thạch rơi xuống.
◆ Ako: Ơ, vừa rồi là một pha công thủ cao cấp như vậy sao ạ?
◆ Rushian: Với Ako đang bình luận thì em thấy thế nào?
◆ Ako: À thì, em cứ tưởng là Master tiến lên đáng sợ quá nên anh ấy chạy thôi ạ.
◆ Rushian: Này…
Với lời bình luận thẳng thắn của Ako, khán đài đã rộ lên tiếng cười.
Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng Kuro no Majutsushi đâu phải là đối thủ dễ chơi đến mức đó.
◆ Rushian: Anh ấy đã thăm dò đấy. Xem đối thủ ở trình độ nào.
◆ Ako: Bằng cách xem đối phương di chuyển thế nào ạ?
Và động tác của Master, hẳn đã đủ để khiến đối thủ phải đề phòng.
◆ Aprikotto: Bên kia đã ra tay, mà bên mình cứ chờ đợi thì cũng hèn hạ quá.
Master nhẹ nhàng giơ vũ khí lên.
Đồng thời, một trận pháp ma thuật màu trắng hiện ra trước mắt.
◆ Ako: Trước mặt tuyển thủ Aprikotto cũng xuất hiện một trận pháp ma thuật!
Ưm, đây là?
◆ Rushian: Ma pháp lớn hệ Thủy, Perfect Blizzard với thời gian niệm chú dài. Em nên nhớ đi chứ.
◆ Ako: Nghe nói là vậy ạ! Đây có phải là một pha thăm dò giống lúc nãy không ạ?
◆ Rushian: Ai biết được, anh nghĩ đây là một ma pháp có ý đồ nào đó.
◆ Ako: Đối lại, tuyển thủ Kuro no Majutsushi không hề di chuyển. Anh ấy giữ vị trí sát mép tầm ảnh hưởng của ma pháp và chờ đợi niệm chú hoàn tất.
◆ Rushian: Vì cứ thế sẽ làm đối phương tốn mana vô ích, nên bỏ mặc cũng là một chiến lược. Hoặc là…
Anh ấy đang mong chờ động tác của Master chăng?
Nhìn vẻ mặt có vẻ thích thú của anh ta, tôi thấy khả năng này có vẻ cao hơn.
Và ma pháp của Master đã được kích hoạt mà không bị hủy bỏ.
◆ Ako: PB đã được kích hoạt, bão tuyết đang đổ xuống, nhưng tuyển thủ Kuro no Majutsushi không bị trúng.
◆ Rushian: Vì ở ngoài tầm bắn, đương nhiên rồi. Nhưng mà──
◆ Ako: Á, tuyển thủ Aprikotto lao vào chính bão tuyết mình tạo ra── ơ, khoan, gì cơ?
Một luồng sét lóe lên từ trong bão tuyết, đồng thời một tảng băng nhọn màu xanh bay vụt tới.
Một hiệu ứng mạnh mẽ chớp nhoáng, và rồi tiếng ma pháp trúng đích.
Khi bão tuyết tan, hai người đã xuất hiện trở lại với lượng HP bị giảm đi đôi chút.
◆ Ako:
Chuyện gì vừa xảy ra vậy ạ?
◆ Rushian: Này, bình luận cho tốt vào!
Đừng bỏ cuộc! Đừng bỏ cuộc chứ!
◆ Ako: Ờm, thì… tuyển thủ Aprikotto đã phóng ma pháp từ trong bão tuyết, có vẻ vậy ạ.
Bình luận quá sơ sài rồi đó.
◆ Ako: Tuyển thủ Kuro no Majutsushi cũng phản công bằng ma pháp, và cả hai đều trúng trực diện.
Phải không ạ?
◆ Rushian: Ừm, không phải là một pha công thủ đơn giản như vậy đâu.
Tôi tự hỏi sao mình lại phải giải thích một cách nghiêm túc thế này, nhưng dù sao cũng hoàn thành nhiệm vụ.
◆ Rushian: Việc làm giảm tầm nhìn để tấn công bất ngờ là chuyện bình thường. Có rất nhiều ma pháp được dùng để che mắt nhờ hiệu ứng hào nhoáng của chúng. Chiến thuật này thì phổ biến thôi, nhưng…
Quan trọng là sau đó. Em nhìn xem, HP của cả hai đâu có bị mất quá nhiều đâu.
◆ Ako: À!
Đúng vậy ạ. Nếu là một nửa HP thì phải mất nhiều hơn chứ ạ?
Dù chỉ là một đòn ma pháp đơn lẻ, nhưng hai pháp sư chuyên về sát thương tấn công nhau mà HP mỗi người chỉ giảm 5% thì quá ít.
◆ Rushian: Hơn nữa, ma pháp mà Aprikotto vừa dùng là Sandar Spear, ma pháp sét bắn thẳng theo hướng chỉ định. Nhưng ma pháp sở trường của cậu ấy là Hỏa và Băng. Em nghĩ tại sao cậu ấy lại chọn ma pháp đó?
◆Ako: Ờm…
Tại sao vậy ạ?
◆Rushian: Cả hai lý do đều nằm ở thuộc tính của trang bị.
Nói rồi, cậu chỉ tay vào hai người họ.
◆Rushian: Mấy cậu thấy không, xung quanh Kuro no Majutsushi-san có vệt hào quang vàng nhạt, còn xung quanh Aprikotto thì có hào quang màu xanh dương đó.
◆Ako: À, vâng. Đó là ánh sáng của trang bị thuộc tính mà!
Đúng vậy, ánh sáng của trang bị kháng thuộc tính, thứ mà Ako thường không muốn mặc vì không thích.
◆Rushian: Trang bị kháng thuộc tính giúp giảm đáng kể sát thương từ một loại thuộc tính nhất định, nhưng bù lại sẽ tăng sát thương từ thuộc tính đối nghịch. Mấy cậu biết mà đúng không?
◆Ako: Vâng ạ. Mặc Áo choàng Lửa thì Bão tuyết sẽ gây đau lắm.
Đúng vậy, chính là thứ đó.
◆Rushian: Aprikotto chọn Sấm Sét Thương là vì cậu ấy đã dự đoán Kuro no Majutsushi-san sẽ mặc trang bị kháng Nước để đề phòng đòn mở đầu. Thực tế thì đối phương vẫn phát sáng màu xanh dương cho đến khi lao vào vùng Bão tuyết. Nhưng Kuro no Majutsushi-san đã nhận ra ngay và thay đổi trang bị sang kháng Sét.
◆Ako: Anh ta đã thay trang bị chỉ trong tích tắc đó sao?
◆Rushian: Đúng vậy, chỉ trong tích tắc. Chắc hẳn cậu ấy đã rất tự tin vào phán đoán của mình, Kuro no Majutsushi-san vẫn tung phép thuật dù bị Sấm Sét Thương đánh trúng. Đó là một đòn băng giá đơn lẻ, Ice Bolt. Aprikotto vừa tấn công xong nên sơ hở toàn tập, đã trúng đòn đó, nhưng cậu ấy cũng đã lường trước được——
◆Ako: Sát thương thì ít. Sao lại biết đối phương sẽ dùng Băng ạ?
Master đã trả lời câu hỏi đó.
◆Aprikotto: Vì ta nghĩ đối thủ sẽ dùng phép thuật khó nhìn nhất đối với ta trong vùng Bão tuyết.
◆†Kuro no Majutsushi†: Ừm, không dễ đối phó chút nào.
Kuro no Majutsushi-san lắc đầu ra vẻ "thôi rồi".
Cử chỉ thoải mái của anh ta cho thấy vẫn chưa lộ hết bài tẩy.
◆Ako: Dù chỉ là một pha giao tranh chớp nhoáng, nhưng có vẻ như đã có một màn đấu trí tuyệt vời!
◆Rushian: Trận chiến giữa các pháp sư thú vị ở chỗ họ phải đấu trí bằng phép thuật và thuộc tính, tạo nên những cuộc đối đầu sâu sắc.
Những tiếng ồ à kỳ lạ vang lên từ đấu trường.
◆Ruins: Dù không hiểu lắm, nhưng ra là tình huống như vậy.
◆Tanuko Shishō: Giải thích hẳn hoi rồi đấy ta-nu.
◆Shuvain: Giỏi đấy chứ.
Sao tự nhiên tôi lại bị đánh giá ở đây thế này. Cái sự cảm thán đó chẳng cần thiết đâu.
◆Ako: Vậy là pha giao tranh vừa rồi hòa nhau phải không ạ?
◆Rushian: Không, không phải. Rõ ràng Aprikotto đang gặp bất lợi.
◆Ako: Hả?
Là sao cơ ạ?
◆Rushian: Ice Bolt có hiệu ứng làm chậm. Dù đã tăng kháng Nước nên hiệu quả thấp, nhưng tốc độ di chuyển vẫn bị giảm đi.
◆†Kuro no Majutsushi†: Đúng vậy, là như thế.
Sao mấy tuyển thủ đang thi đấu này lại cứ trả lời phần bình luận của tôi mãi thế?
◆†Kuro no Majutsushi†: Aprikotto-san, cậu thực sự rất giỏi. Thao tác chính xác, phạm vi kỹ năng cũng nắm rất rõ. Cả đặc tính kỹ năng nữa. Nhưng mà…
Kinh nghiệm chưa đủ.
Kuro no Majutsushi-san khẽ cười và tiến lên!
◆Aprikotto: Ư!
Đáp lại, Master hơi lùi lại một chút. Nhưng tốc độ rõ ràng là chậm.
◆†Kuro no Majutsushi†: Cậu không biết cách né đòn khi ở trạng thái đó đúng không?
◆Ako: Lúc nãy có phải anh ấy vừa di chuyển vừa chat không ạ!?
Cái lời bình luận đó không cần thiết!
Kuro no Majutsushi-san ngay lập tức tung phép thuật khi đã nắm bắt được tầm bắn.
◆Ako: Lại là Ice Bolt! Tuyển thủ Aprikotto không thể né được!
◆Aprikotto: Nụp!
Trạng thái giảm tốc làm thay đổi hoàn toàn cảm giác di chuyển.
Những phép thuật đáng lẽ có thể né được giờ cũng trở nên bất khả thi.
Cứ thế, phép thuật của Kuro no Majutsushi-san bay tới, duy trì ở tầm bắn tối đa.
◆Ako: Khó khăn rồi, tuyển thủ Aprikotto, cứ thế này sẽ phải chịu trận vô vọng…
Ơ?
◆Rushian: Tưởng thế mà lại né được này.
Kiểu gì cũng né được vậy.
Không phải né sau khi nhìn thấy, mà là dự đoán rồi phản công, vừa né các phép thuật bay loạn xạ, vừa tung ra đòn phản công. Việc thay đổi trang bị cũng rất mượt mà, có thể thấy rõ là đã hóa giải được phần lớn sát thương từ đòn tấn công.
◆Ako: Ừm, sao anh ấy lại né được vậy ạ?
◆Rushian: Chỉ có thể là Aprikotto đã quen với việc thao tác trong trạng thái giảm tốc thôi.
Sao cái người đó lại có thể quen với việc thao tác khi bị giảm tốc độ được chứ.
Tôi thì thường phải đối mặt với nhiều kẻ thù cùng lúc nên tự nhiên cũng quen với việc bị giảm tốc rồi, nhưng mà…
◆Aprikotto: Khụ, đúng là chỗ đó!
◆†Kuro no Majutsushi†: !?
Nắm bắt được sơ hở trong chuyển động, Master đã tung ra phép thuật trung cấp cần một khoảnh khắc tụ lực, Flame Charge. Kuro no Majutsushi-san không thể né hoàn toàn được đòn tấn công diện rộng nhỏ đó, HP của anh ta giảm đi đáng kể.
Giỏi quá Master, tung đòn lớn trúng phóc giữa trận chiến như vậy!
◆Ako: Cậu ấy còn phản công mạnh mẽ nữa! Master thật tuyệt vời!
Này, người bình luận kia, nội dung bình luận đang thiên vị rồi đấy!
◆†Kuro no Majutsushi†: Ừm, bất ngờ thật đấy. Sao cậu lại có thể di chuyển như vậy chứ. Nếu là đối thủ là quái vật thì trạng thái giảm tốc sẽ được hóa giải ngay. Chắc không có cơ hội để quen với nó đâu nhỉ?
◆Aprikotto: Ha ha ha, nói những lời ngây thơ làm gì chứ.
Master cười sảng khoái và vung cây trượng.
◆Aprikotto: Healer của Guild chúng ta đâu có trị liệu hiệu ứng giảm tốc đâu!
◆†Kuro no Majutsushi†:
À, thì ra là vậy…
Thì ra đó là lý do cậu ấy quen với việc thao tác khi bị giảm tốc… Một sự thật đau lòng đã được tiết lộ…
◆Ako: Vừa rồi, tinh thần của người bình luận đã chịu sát thương lớn!
◆Rushian: Đó là tự làm tự chịu thôi, từ giờ trở đi mong cô ấy sẽ nỗ lực hơn.
◆Ako: Anh không cần bình luận thêm chỗ đó đâu ạ!
◆†Kuro no Majutsushi†: Thuộc tính cũng đã bị đoán được rồi. Đòn băng đầu tiên tôi chấp nhận, nhưng khi tôi tung nhiều phép lửa hơn, cậu ấy đã chuyển sang kháng lửa để chịu đòn. Thế nên sát thương không nhiều như tôi nghĩ.
◆Aprikotto: Đòn thăm dò đầu tiên cậu đã dùng lửa. Dù là thăm dò nhưng chắc chắn sẽ chọn phép quen tay. Vậy nên tôi đoán đòn kết liễu sẽ là lửa.
◆†Kuro no Majutsushi†: Khó chịu thật đấy.
◆Aprikotto: Đó là lời khen cao nhất rồi.
Hai người cười đắc ý với nhau. Chắc là tình bạn đang nảy nở trong trận chiến đó chăng?
◆Rushian: Dù sao thì, cứ tưởng Aprikotto bị dồn ép, nhưng nhờ đòn lớn trúng đích mà HP đã hòa nhau rồi. HP còn lại của cả hai khoảng bảy mươi phần trăm. Vẫn còn có thể chiến tiếp đấy.
◆Ako: Cố lên ạ!
◆†Kuro no Majutsushi†: Ừm, đội bình luận có vẻ thiên vị nhỉ.
◆Aprikotto: Xin lỗi nhé.
Chết tiệt, tôi cũng vô thức bình luận thiên vị Master rồi.
Nhưng mà biết sao được, tôi muốn cậu ấy cố gắng mà!
◆†Kuro no Majutsushi†: Ta không hề ghét cái kiểu đó của mấy cậu đâu. Nhìn cũng thấy vui mà, lol.
◆Aprikotto: Khen cũng chẳng ra tiền đâu nhé?
◆†Kuro no Majutsushi†: Vậy thì làm ơn thay đổi quy tắc, mà ‘ra’ cho ta cái gì đi chứ. Ví dụ thế này thì sao, cả nhóm các cậu, đến Guild của ta chơi không? Cả Neko Hime-san nữa. Ta rất hoan nghênh đấy nhé?
◆Aprikotto: Ta đã nói rồi, chúng ta là Alley Cats. Mèo hoang thì cứ mãi là mèo hoang.
◆†Kuro no Majutsushi†: Chính vì là mèo hoang, nên ta mới muốn thuần hóa đấy chứ.
Thôi được rồi. Vậy thì xin lỗi nhé, ta sẽ thắng.
Kuro no Majutsushi thốt ra những lời đó một cách rất tự nhiên, chẳng hề tỏ vẻ lo lắng.
◆Aprikotto: Xem ra là vẻ mặt của kẻ "chắc chắn sẽ thắng" rồi.
◆†Kuro no Majutsushi†: Xin lỗi chứ, ta thắng chắc. Ngươi có kỹ năng, có trang bị, có kiến thức, và có cả sự quyết đoán. Nhưng, ngươi lại có một điểm yếu chết người.
◆Aprikotto: Điểm yếu
?
Trước vị Master đang ngơ ngác đặt dấu hỏi, hắn chỉ đáp lại một chữ:
◆†Kuro no Majutsushi†: Ngươi không đủ cấp độ.
Cùng lúc đó, vạt áo choàng đen của Kuro no Majutsushi tung bay.
◆Ako: Ôi, hình như sau khi nói một câu gì đó nghe như chê bai, tuyển thủ Kuro no Majutsushi đã lao lên tấn công dồn dập! Oa, nhanh quá! Không phải tốc độ của một pháp sư bình thường!
◆Rushian: Đó là trang bị đấy. Hắn tăng tốc độ di chuyển bằng Áo Choàng Pegasus.
◆Ako: Nhưng chẳng phải cấm dùng vật phẩm sao!?
◆Rushian: Chỉ cấm vật phẩm tiêu hao thôi. Trang bị có thể nạp lại thì không bị cấm.
◆Ako: Gian lận quá đi mất!
Không gian lận đâu, chỉ là tuân thủ luật chơi thôi.
Quan trọng hơn là cách hắn sử dụng tốc độ đó. Nhanh không có nghĩa là tuyệt đối chiếm ưu thế.
◆Ako: Tuyển thủ Kuro no Majutsushi đang rút ngắn khoảng cách một đường thẳng, và tiến lên, tiến lên nữa! Ê ê ê, đây có phải cự ly của pháp thuật không vậy!?
◆Rushian: Gần quá! Đây là cự ly cận chiến mà, thế này thì làm sao mà né được phép thuật chứ!
Khoảng cách quá gần, không thể né được nếu đợi nhìn thấy hiệu ứng!
Thế nên những phép thuật mà cả hai niệm ra cứ thế liên tục bắn trúng đối phương, và HP của cả hai cứ giảm vùn vụt.
HP cứ thế giảm dần…
◆Rushian: À, ra là thế.
Thì ra là thế này.
Điểm yếu của Master.
◆Ako: Ơ, ừm, Rushian bình luận viên?
◆Rushian: Đúng như Kuro no Majutsushi-san đã nói, cậu ấy không đủ cấp độ.
Trang bị không hề thua kém. Vì thế tôi cứ nghĩ cậu ấy không thua đâu. Nhưng không phải.
Có một điểm khác biệt rõ rệt. Đúng vậy, là không đủ cấp độ.
◆Ako: Nhưng tuyển thủ Aprikotto, cấp độ đâu có thấp đâu ạ?
◆Rushian: Đối với chúng ta thì cấp độ 96 là đủ rồi, nhưng Kuro no Majutsushi-san thì khác. Hắn có cấp độ cao hơn nhiều, rất nhiều.
LA là một tựa MMO khá dễ lên cấp, nhưng việc lên cấp ở giai đoạn sau thì cực kỳ ‘khoai’.
Đặc biệt là sau cấp độ 90, rất khó để lên cấp, những người thường xuyên bị ‘despawn’ thì dù có chơi bao nhiêu cũng không thể lên cấp được.
Thế nhưng, những game thủ ‘cày cuốc’ thực thụ vẫn cần mẫn tích lũy kinh nghiệm, nâng cấp độ lên hơn 100.
So với những người như vậy, cấp độ 96 là thấp hơn rất nhiều, cả về sát thương lẫn thể lực.
◆Rushian: Ở khoảng cách đó, cái gì cũng trúng. Cả hai cứ liên tục tung phép thuật, đến nỗi không kịp thay đổi trang bị. Đúng là một cuộc đối đầu trực diện. Trong tình huống đó, trang bị và cấp độ sẽ quyết định thắng thua.
◆Ako: Ồ, ra là vậy ạ!
Ako vỗ tay cái ‘phát’.
◆Ako: Tuyệt vời! Tuyển thủ Kuro no Majutsushi đã áp dụng chiến thuật tăng cấp độ để ‘đấm’ bằng phép thuật! Hắn đang dồn ép tuyển thủ Aprikotto bằng cách dựa vào cấp độ cao của mình! Vậy mà tôi cứ tưởng sẽ là màn đấu trí hoa mỹ ở đầu trận cơ chứ?
Nhưng nếu đã muốn thắng bằng mọi giá, thì đành chịu.
Ở những pha trao đổi chiêu thức đầu trận, dù có sự chênh lệch năng lực, họ vẫn ngang tài ngang sức. Master thậm chí còn nhỉnh hơn.
Nhưng đến nước này thì không thể thắng được.
Chênh lệch cấp độ luôn là một bức tường cao sừng sững cản lối. Đó là thực tế đau lòng của các tựa game MMO.
◆Ako: HP cứ giảm dần trong màn đấu phép, chỉ còn hai mươi phần trăm. Cả hai đều không ngừng tung phép!
◆Rushian: Dù biết là sẽ thua, nhưng bỏ chạy thì chết. Dừng lại cũng chết.
Khốn thật!
◆†Kuro no Majutsushi†: Xin lỗi chứ, không thể thắng được chênh lệch cấp độ đâu. Ngươi nên từ bỏ đi.
◆Aprikotto: Ngươi nghĩ ta sẽ từ bỏ vì chênh lệch cấp độ sao!?
◆Ako: Họ đang chat kìa! Thật kinh ngạc, vừa liên tục tung phép mà vẫn có thể chat được!
Tốc độ chat nhanh là kiến thức cơ bản của dân cày game mà, ừm.
Giữa những tia sáng phép thuật bay lượn, dòng chat hiện lên như xé toạc không gian.
◆Aprikotto: Chỉ vì sức mạnh và năng lực mà quyết định đối thủ, rồi kết hôn không tình yêu, ta tuyệt đối không chấp nhận!
◆†Kuro no Majutsushi†:
Hình như bị bất ngờ, đòn tấn công của Kuro no Majutsushi-san hơi chững lại một chút.
◆†Kuro no Majutsushi†: Dù ngươi có nghĩ vậy đi chăng nữa, người thắng vẫn là ta!
◆Aprikotto: Ta sẽ không thua! Ta sẽ không thua đâu! Ta sẽ không giao Neko Hime-san cho bất cứ ai!
Trái ngược với những lời lẽ mạnh mẽ, HP của Master đã gần cạn.
Ôi thôi rồi… Master, cố lên!
◆Rushian: Đừng thua, Master!
◆Ako: Master!
Chẳng biết bình luận viên với người dẫn chương trình bay đi đâu mất rồi, đến cả khán giả cũng chẳng còn ai thắc mắc.
◆†Cloud†: Đừng bỏ cuộc, Aprikotto!
◆Yuyun: Đừng thuaaa!
◆Limit: Cố lênnn!
◆Shuvain: Hạ gục hắn điii!
◆Sette: Cố lên Senpaiii!
Trong tiếng hò reo cổ vũ từ khán đài,
◆Neko Hime: Không được thua meow~!
Dòng chữ đó chen lẫn vào.
Và rồi, HP của Master về 0––
◆†Kuro no Majutsushi†: Hả!?
Không!
Ngược lại, thanh HP đang tăng nhanh chóng mặt.
◆Ako: N-Heal của Neko Hime-san đã bay đến! HP của tuyển thủ Aprikotto đang hồi phục rất nhanh!
◆Rushian: Quả nhiên là Tình Yêu Thượng Giới +13!
Lượng hồi phục thật kinh khủng.
Khoác lên mình luồng ánh sáng xanh lá, bằng chứng của việc được chữa trị, Master càng dồn dập tấn công.
◆†Kuro no Majutsushi†: Aprikotto-kun, đó là…!
◆Aprikotto: Kết thúc rồi, Kuro no Majutsushi!
Ngọn lửa của Master bao trùm lấy Kuro no Majutsushi-san.
Thanh máu màu xanh của hắn về 0, rồi vỡ tan.
Đồng thời, chiếc áo choàng đen đổ sập xuống tại chỗ.
◆Ako: K-kết thúc rồi! Chiến thắng thuộc về tuyển thủ Aprikotto!
◆Rushian: Ấy ấy ấy ấy ấy!
Khoan đã, thế này có được không vậy!?
Đúng là đã hạ gục rồi, nhưng đây đâu phải kết quả của một trận đấu công bằng chứ!?
◆Rushian: Khoan, lúc cuối Neko Hime-san đã dùng Heal phải không?
◆Ako: À, vâng, đúng vậy ạ.
Không phải là "đúng vậy" đâu! Đây rõ ràng không phải là trận đấu một chọi một mà!?
◆Rushian: Kìa, khán đài cũng đang ồn ào cả lên kìa, bảo là phạm quy đấy!
◆Ako: Dạ, không phải phạm quy đâu ạ. Kìa, anh xem luật đi. Có ghi là cấm người xem can thiệp vào trận đấu, nhưng mà
Không hề ghi là phần thưởng có mặt trong đấu trường thì không được nhúng tay vào nhé!
◆Rushian: Đúng là không ghi thật nhưng mà!
Làm gì có ai nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra chứ!
Với lại, nếu làm thế thì ngay từ đầu thắng thua đã được định sẵn rồi còn gì!
◆Ako: Vậy nên, người chiến thắng là đội Alley Cats, tuyển thủ Aprikotto! Yếu tố quyết định thắng bại chính là… tình yêu dành cho cô Neko Hime!
Uô ô ô ô, cả khán đài đều đứng bật dậy—!
Oa, bùng nổ rồi!
◆Ako: Đúng như Rushian đã bình luận nhỉ!
◆Rushian: Mặc dù tôi không hề nói những điều đó với mục đích dự đoán kết quả này…
Chắc người nghĩ ra luật này cũng đã dự đoán được rồi.
…Không phải Sette-san đó chứ?
◆†Kuro no Majutsushi†: Ưm, thất bại này hơi bất ngờ đấy.
◆Aprikotto: Xin lỗi, nhưng vốn dĩ đây là trận đấu như vậy mà.
◆†Kuro no Majutsushi†: Hừm.
Thôi vậy, đành chịu. Dù sao thì tôi tham gia cũng không phải vì muốn có Neko Hime.
◆Aprikotto: Hả, vậy là vì điều gì?
Nghe hỏi, anh ta khẽ cười, rồi nói:
◆†Kuro no Majutsushi†: À.
Chuyện đó để lần sau nhé.
Nói đoạn, anh ta vung vạt áo choàng, dứt khoát bước ra khỏi đấu trường.
◆Aprikotto:
Đây quả là một trận chiến dài và đầy gian khổ.
Master giơ cao nắm đấm, những tràng pháo tay ấm áp vang lên dành cho anh.
Có ổn không vậy? Mọi người có hài lòng với chiến thắng này không?
◆Ako: Lịch tổ chức đám cưới sẽ được thông báo sau, xin mời tất cả mọi người cùng tham dự nhé. Hôm nay, xin chân thành cảm ơn quý vị đã hợp tác trong giải đấu tranh giành chồng cho cô Neko Hime!
Giải đấu đã kết thúc.
†††††††††
◆Neko Hime: Tự nhiên làm vậy không biết chiến thắng đó có ổn không nhỉ~
◆Shuvain: Không, tôi nghĩ là không ổn đâu.
◆Aprikotto: Về bản chất thì tôi nghĩ đáng lẽ tôi phải thua, nhưng mà không ai phàn nàn gì cả.
Mặc dù đã nhận thắng, nhưng chắc Master cũng chưa hoàn toàn tin tưởng đâu nhỉ.
Master nghiêng đầu thắc mắc, nhưng mà, như vậy cũng tốt rồi.
◆Rushian: Vì có sự khác biệt về địa vị mà. Một bên là Guild Master của một guild lớn, một bên là Guild Master của một guild nhỏ. Dĩ nhiên nếu bên nhỏ hơn có thể phản công một đòn thì sẽ thấy dễ chịu hơn.
◆Aprikotto: Chắc là do người ta thích phe yếu thế hơn chăng?
Đúng vậy. Nếu kẻ yếu thắng thì vẫn vui hơn, đúng không.
◆Sette: Chúc mừng nha! Thế nên tớ cũng muốn tham gia tiệc mừng chiến thắng, nhưng mà tớ buồn ngủ rồi!
◆Shuvain: Ồ, cậu đã ngủ rồi sao?
◆Sette: Đã muộn lắm rồi đấy!
◆Rushian: Vậy sao ạ? Đối với bọn tôi thì bây giờ mới là lúc bắt đầu thôi.
Cái người này, quả nhiên là người có giáo dục tốt.
Có lẽ việc cô ấy không đăng nhập vào nửa đêm là vì cô ấy đi ngủ rồi.
◆Sette: Vậy thì, hôm nay người dẫn chương trình Sette đã phát sóng xong. Chúc ngủ ngon nha~
◆Rushian: Câu cuối cùng đó là sao chứ!?
Cô ấy đã thoát game với vẻ mặt mãn nguyện! Đúng là hôm nay Sette-san đã hoạt động vô cùng tích cực mà!
◆Shuvain: Vậy là, Neko Hime và Master có thể kết hôn một cách thuận lợi rồi nhỉ.
Nói ra câu này nghe có vẻ kì lạ quá.
◆Ako: Đúng là một cặp đôi bất ngờ nhỉ.
◆Aprikotto: Cặp đôi
Tôi nghĩ là không phải đâu.
◆Neko Hime: Xin lỗi đã gây phiền toái nha.
Neko Hime liên tục cúi đầu.
◆Aprikotto: Không vấn đề gì đâu. Bản thân giải đấu này rất vui mà.
◆Ako: Đúng vậy, tụi em còn thắng được cuộc đua mà!
◆Shuvain: Em cũng đã thể hiện được những màn ngầu lòi của mình mà.
◆Rushian: Tôi cũng đã cố gắng hết sức để bình luận mà.
Nếu mọi người đều hài lòng thì tốt rồi. Chúng tôi cũng đã thực sự chiến thắng và một ngày cố gắng cũng không uổng phí.
◆Aprikotto:
Thật sự, đây là một kỷ niệm đẹp.
◆Rushian:
◆Ako:
À, đúng rồi… Còn chuyện đó nữa chứ.
◆Neko Hime: Gì vậy~?
Neko Hime ngơ ngác, không biết nói gì với cô ấy, bọn tôi đành im lặng.
◆Neko Hime: À đúng rồi, đám cưới làm sao đây~? Ngày mai làm luôn nha~?
◆Aprikotto: Xin lỗi. Ngày mai tôi có lịch đi xem mắt, chắc sẽ không có nhiều thời gian đâu.
◆Neko Hime: À, vậy sao~. Thế thì ngày mai bỏ qua đi—
À, mình lỡ miệng nói chuyện đi xem mắt rồi.
Với câu nói "sốc" được thốt ra một cách tự nhiên, Neko Hime bỗng dưng đứng im.
◆Neko Hime: Đ-đi xem mắt áaaaaa!?
Neko Hime hét lên! Quả nhiên là hét lên rồi!
◆Neko Hime: Xem mắt!? Anh ấy có buổi xem mắt sao!?
◆Aprikotto: Vâng, là theo kế hoạch ạ.
Neko Hime về trước nên cô ấy không biết gì cả.
Làm sao đây, khi tôi nhìn Ako và Shuvain, cả hai chỉ lắc đầu với vẻ mặt khó xử.
◆Neko Hime: Thiệt hả~? Không phải là trò đùa "năm nay kết hôn" chứ~?
◆Aprikotto: Bố mẹ tôi cũng hay nói đùa như vậy nên tôi không rõ.
Nhưng mà, tôi vẫn sẽ đi với tâm thế như vậy.
◆Neko Hime: Meo áaaaa.
Neko Hime sững sờ nhìn lên bầu trời.
Nếu nghe nói học trò của mình đi xem mắt thì ai cũng sẽ hét lên một tiếng như vậy thôi.
◆Neko Hime: M-mọi người đều biết hết rồi sao~?
◆Rushian: Thì…
◆Shuvain: Nghe rồi mà.
◆Ako:
Vâng ạ.
◆Neko Hime: Sao mọi người không ngăn lại chứ áaaaaa.
Bị lay mạnh như vậy cũng vô ích thôi!
◆Rushian: Ấy, bọn tôi cũng mới được báo hôm nay thôi mà?
◆Neko Hime: Gấp vậy! Lịch trình gấp gáp quá!
◆Aprikotto: Đúng là một chuyện rắc rối mà.
Anh ta ha ha ha cười một cách nhẹ nhàng.
Không vui nổi đâu, Master ơi.
◆Aprikotto: Nếu đã định đính hôn thì đâu thể cứ chơi game mãi được. Thế nên, lần này cũng coi như để tạo kỷ niệm, em sẽ cố gắng hết sức.
◆Neko Hime: Ơ, thế mà!
Mình yêu game đến thế, vậy mà lại bỏ sao!?
◆Aprikotto: Đó là trường hợp xấu nhất thôi ạ. Bọn em cũng thật sự không ngờ tới. Neko Hime-san còn đang lo lắng chuyện mình có thể kết hôn, vậy mà Hội trưởng lại là người kết hôn cơ chứ.
◆Neko Hime: Dù sao thì vẫn còn quá sớm mà! Một học sinh trung học chưa thành niên mà kết hôn ư, với tư cách là cố vấn, tôi không thể chấp nhận được!
◆Aprikotto: Dù cô có nói vậy thì chuyện cũng đã định rồi ạ. Theo lịch thì buổi gặp mặt sẽ diễn ra vào mười hai giờ trưa mai, tại một nhà hàng tên là Kakuriyo ở Maegasaki. Họ đã đặt trọn gói để không bị làm phiền.
◆Neko Hime: Uuuuuu, có vẻ là thật rồi…
◆Shuvain: Oa, có vẻ nghiêm túc thật.
Chỗ đó là một trong những nhà hàng tử tế nhất quanh đây! Mình cũng có nhớ đã từng thấy qua rồi.
◆Aprikotto: Vậy thôi, em phải chuẩn bị nên hôm nay xin phép off sớm. Chuyện buổi gặp mặt thì để sau tính.
◆Rushian: H-hội trưởng…
◆Aprikotto: Sao vậy?
Tôi vô thức gọi lại, Hội trưởng ngạc nhiên hỏi.
Sao trăng gì nữa chứ. Việc đi xem mặt như thế, rồi phải bỏ game, chuyện đó…
◆Rushian:
À, không có gì.
◆Aprikotto: Thật sao?
Vậy nhé, nói xong, Hội trưởng cứ thế đăng xuất với vẻ không hề vương vấn gì.
…………
Một lúc lâu, sự im lặng bao trùm giữa chúng tôi.
◆Neko Hime: Sao mọi người không ngăn Aprikotto lại?
Người mở lời là Neko Hime-san.
◆Shuvain: Sao lại phải ngăn chứ…
◆Neko Hime: Nếu mọi người cùng nhau ngăn cản thì Aprikotto có khi đã nghe rồi!
◆Rushian: Không, nhưng mà…
Tôi lúng búng nói mấy lời biện minh, gõ bàn phím cảm thấy cứng ngắc hơn bình thường.
◆Rushian: Tại vì chuyện riêng tư ngoài đời thật như thế, mình có nên hỏi không chứ…
◆Ako: Chúng ta đâu có quyền ngăn cản đâu ạ.
◆Shuvain: Giả sử chúng ta ngăn cản, rồi buổi xem mắt bị hủy thì sao…
Cuộc đời của Hội trưởng sẽ thay đổi đấy, chúng ta đâu thể chịu trách nhiệm như vậy được.
Chúng tôi thi nhau lên tiếng.
◆Neko Hime: Mọi người đều nghĩ như thế ư?
◆Rushian: Thì, dù sao cũng chỉ là bạn bè trên mạng thôi mà…
◆Shuvain: Chuyện game thì nói bao nhiêu cũng được, nhưng chuyện ngoài đời thì…
◆Ako: Ai cũng có những chuyện không muốn bị hỏi đến mà.
Mặc dù tôi biết mình đang nói những điều thật đáng xấu hổ.
Nhưng tôi cũng nghĩ, đó là sự thật.
Không thể phán đoán xem có nên hỏi hay không. Hội trưởng có thể sẽ cảm thấy khó chịu. Không thể chịu trách nhiệm nếu Hội trưởng thay đổi quyết định.
Vì vậy, không còn cách nào khác. Tôi nghĩ vậy cũng là thật.
◆Neko Hime:
Sau một hồi im lặng, Neko Hime-sensei lên tiếng.
◆Neko Hime: Mọi người trông rất thân thiết, nhưng sao tôi lại thấy có một bức tường vô hình ngăn cách…
Có một bức tường ư, tôi đã từng nghĩ như vậy đó.
Tôi không tự tin nói rằng không có bức tường đó.
Tôi không nghĩ có một bức tường.
Ở đó không phải là tường, mà giống như một ranh giới trong suốt.
Lúc nào cũng có thể bước qua.
Nhưng vì sợ bị mắng, sợ bị ghét bỏ nếu bước qua, nên chúng tôi tăng cường mối liên kết từ phía bên này. Có lẽ là như vậy.
Và tôi đã nghĩ như thế cũng ổn rồi.
◆Neko Hime: Không giống mọi người chút nào!
◆Rushian:
Hả?
◆Shuvain: Không giống là sao chứ?
Tôi còn nghĩ đó là cách chúng tôi vẫn thường làm ấy chứ.
Ngoài đời, chúng tôi luôn rụt rè như vậy, sợ tiếp cận người khác nên luôn giữ khoảng cách.
Nhưng Neko Hime-san lại nói:
◆Neko Hime: Bởi vì những thứ như "chuyện ngoài đời nên khác", hay "chuyện trong game thì thế này"…
Không giống với Rushian và mọi người, những người đã lấy "Game và đời thực khác nhau ở điểm nào?" làm châm ngôn sống gì cả!
◆Rushian: Không, tôi thì nghĩ game và đời thực là hai chuyện riêng biệt mà!
Đó là Ako chứ! Không phải chúng tôi, mà chỉ riêng Ako thôi!
◆Neko Hime: Nghe đây mọi người. Những điều đó, là sai!
Trước sự bối rối của chúng tôi, Neko Hime-san quả quyết nói.
◆Neko Hime: Không dám tiếp cận vì lo sợ, không thể ngăn cản vì không có quyền, không dám lên tiếng vì không thể chịu trách nhiệm, tất cả đều là những lời hoa mỹ giả tạo như thể đã hiểu thấu mọi chuyện!
◆Shuvain: Nhưng đó là sự thật mà…
◆Neko Hime: Trách nhiệm với cuộc đời người khác, đương nhiên là không ai có thể gánh vác được! Chuyện đó là hiển nhiên! Không cần phải nói! Nhưng, không phải vì thế mà có thể trốn tránh mọi trách nhiệm đâu!
◆Ako: Trốn tránh trách nhiệm…
?
◆Neko Hime: Đúng vậy!
Neko Hime-san nhìn quanh chúng tôi và nói.
◆Neko Hime: Không thể nào có chuyện bạn bè thân thiết không hề gây ảnh hưởng gì cho nhau. Vì vậy, người với người luôn luôn phải chịu trách nhiệm về những ảnh hưởng mình đã tác động lên nhau, không thể trốn tránh được! Dù vậy, cuối cùng mỗi người vẫn phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Điều đó hoàn toàn không mâu thuẫn đâu!
◆Shuvain: Trách nhiệm của nhau…
Cô nói những điều khó hiểu quá.
◆Neko Hime: Bởi vì cô là giáo viên mà!
"Phư phư", Neko Hime-sensei ưỡn ngực, tiếp lời.
◆Neko Hime: Neko Hime là giáo viên. Sẽ kiên quyết không nói, không làm gì chỉ vì không thể chịu trách nhiệm. Giáo viên lúc nào cũng sẽ làm bất cứ điều gì có thể cho học sinh của mình.
◆Neko Hime: Tôi cũng muốn mọi người làm như vậy. Nếu Hội trưởng buộc phải nghỉ game, thì ít nhất lúc đó, nếu không có sự tiếc nuối từ đồng đội thì sẽ rất cô đơn đó. Bởi vậy──
Một dòng chữ lớn hiện ra, đập vào mắt.
◆Neko Hime: Chạy thôi nya!
Neko Hime vểnh tai, giơ lên một dòng tin nhắn chat to đùng.
◆Neko Hime: Đừng hòng chạy trốn khỏi việc đối mặt với đồng đội! Đây là mệnh lệnh của cố vấn đó nha!
Chiếc đuôi của Neko Hime khẽ ve vẩy.
Đừng chạy trốn khỏi việc đối mặt với đồng đội ư?
Đúng là bọn tôi không thể gánh vác hết trách nhiệm, mọi chuyện do chính cô ấy tự chịu, nhưng mà, dù sao đi nữa... chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm.
Và nếu đã có trách nhiệm, thì có lẽ cũng có chút quyền hạn nào đó.
◆Rushian: Có lẽ chúng ta cũng có trách nhiệm rồi, Ako.
◆Ako: Hả?
◆Rushian: Vì Guild Master đã nói rồi còn gì. Rằng nhìn thấy tụi mình thì muốn kết hôn. Vậy thì tôi phải ngăn Guild Master lại thôi. Chứ kết hôn phiền phức lắm đó.
◆Ako: Nhưng cũng có nhiều hạnh phúc mà ạ!
◆Rushian: Đó là vì tôi ở bên Ako thôi.
Chính vì là Ako nên mới có thật nhiều niềm vui.
Người khác thì không được đâu.
◆Shuvain: Phải đó.
Shuvain vỗ tay cái "bốp" rồi nói.
◆Shuvain: Kết hôn mà miễn cưỡng thì đâu có hạnh phúc. Guild Master đã nói thế mà. Cô ấy phải chịu trách nhiệm về những lời mình đã nói.
◆Ako: Nếu nghĩ như vậy, tự dưng em thấy Guild Master có vẻ muốn được ngăn cản thì phải ạ.
◆Rushian: Đúng vậy. Cứ như là cô ấy đang kêu gào: "Làm ơn hãy ngăn tôi lại đi!" bằng cả tấm thân và linh hồn ấy.
Vậy thì phải ngăn cô ấy lại thôi. Phải bảo cô ấy đừng có nghỉ hưu chứ.
◆Ako: Nhưng mà, ngăn bằng cách nào ạ?
◆Shuvain: Gọi điện thoại? Thuyết phục bố mẹ?
◆Rushian: Nhưng Guild Master cũng có cái tinh thần trách nhiệm kì lạ, chắc sẽ không nói không làm đâu.
◆Neko Hime: Vậy thì chỉ có một cách thôi nya.
Neko Hime mắt sáng rực, dựng thẳng đuôi lên.
A, hình như cô ấy đang ủ mưu chuyện gì đó không hay thì phải.
◆Neko Hime: Xông thẳng vào thôi nya!
◆Shuvain: Xông thẳng vào?
Ở buổi xem mắt ấy hả!?
◆Neko Hime: Nya! Đi thẳng đến đó và từ chối trực tiếp thôi nya!
Quả nhiên là đang nghĩ chuyện tày đình mà!
◆Shuvain: Không được đâu! Chuyện đó thì quá đáng rồi, ngay cả Saito-sensei cũng đâu có quyền đó!
◆Neko Hime: Đúng là sensei không có quyền đó nya.
Nhưng mà, Neko Hime có quyền đó nya!
◆Ako: Quyền gì cơ?
Quyền gì vậy ạ?
◆Neko Hime: Bởi vì, Neko Hime là vợ của Aprikotto-chan mà nya!
◆Rushian: Ako nào thế?
◆Shuvain: Ako nào vậy?
◆Ako: Nhìn từ ngoài vào, em trông có vẻ như thế này sao ạ?
Ako đang làm một cái mặt méo xệch!
◆Neko Hime: Vậy nên, đi thôi nya!
Khoan đã, thật á, thật sự định đi ư!?
***
Ngày hôm sau, cả bọn tập trung trước cổng nhà hàng cao cấp "Kakuriyo".
"Tự dưng thấy hồi hộp quá. Cảm giác căng thẳng hơn cả trước khi đánh raid boss nữa."
"Đương nhiên rồi."
Dù nhìn lạc quan đến đâu thì đây cũng là một hành động nguy hiểm.
Nói là vì bạn bè, nhưng có lẽ đã vượt quá giới hạn rồi.
"Em thấy hay là chúng ta dừng lại đi thì hơn. Hay là cứ nhẹ nhàng, chờ Guild Master bước ra rồi khóc lóc cầu xin thì sao ạ?"
"Nếu Guild Master đã đính hôn ngay tại buổi xem mắt thì sao nya! Phải ra mặt trực tiếp trước khi mọi chuyện ngã ngũ nya!"
"Ra là vậy!"
Nếu chuyện đó xảy ra thì phiền phức lắm. Đúng là chỉ còn cách xông thẳng vào thôi.
"...Mọi người chờ chút đã."
"Có chuyện gì vậy, Akamya-san?"
Sette-san, người duy nhất trông cực kỳ bối rối, nhìn quanh chúng tôi một cách lúng túng.
"Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra... Chúng ta định làm gì thế?"
À, chưa giải thích cho cô ấy à.
Vậy thì, nói cho dễ hiểu nhé.
"Ừm... Thấy nhà hàng đó không?"
"Ừm, thấy."
Tôi chỉ tay vào nhà hàng rồi nói.
"Ở đó, Guild Master đang xem mắt, đúng không?"
"...Hả? Hả, hả!? Xem mắt!?"
Tiếp theo, Segawa mặt nghiêm túc nói.
"Thì cứ thế này này, rồi thế này nữa."
".........Chà."
Và rồi Ako siết chặt nắm tay, lấy tư thế chiến đấu rồi "èng" một tiếng, làm vỡ tung thứ gì đó.
"Nghĩa là, Kyō-senpai đang xem mắt trong nhà hàng đó, và tất cả chúng ta sẽ cùng nhau phá hỏng chuyện đó, phải không?"
"Đúng vậy nya."
".........Không không không! Không phải 'nya' đâu, Yui-sensei!"
Aaaaaa! Akamya-san kêu lên với vẻ mặt sốc nặng, y như đã từng thấy ở đâu đó rồi.
"Không được đâu Yui-sensei, chuyện này không phải trò đùa đâu! Chắc chắn sẽ bị mắng đó!"
"Cho dù bị mắng, con người cũng có những việc phải làm nya!"
"Không phải bây giờ! Suy nghĩ lại đi!"
Sette-san, với vẻ mặt sắp khóc, cứ giật giật cánh tay Neko Hime.
Saito-sensei, với thân hình đã được rèn luyện, thì chẳng hề xê dịch.
"Đã đến nước này thì chúng ta cùng chịu chung số phận thôi. Nanako cũng đã mặc kimono đàng hoàng rồi mà."
"Là tại Akane bảo tớ mượn nên mới mặc thôi mà!"
Đúng vậy, cả bốn người bọn tôi, không hiểu sao, đều mặc đồ kimono.
Thật ra ban đầu không định lôi Akamya-san vào, nhưng Segawa đã đi mượn kimono và thế là chuyện bại lộ.
Tôi cũng bị bắt mặc bộ đồ hóa trang giả quản gia, bộ đồ trông lịch sự nhất trong số quần áo tôi có.
"Sao lại phải ăn mặc thế này?"
"Nếu gây ồn ào trước khi gặp Goshōin-san thì phiền phức lắm nya. Những cô gái mặc trang phục chỉnh tề đến buổi xem mắt thì sẽ không bị đối xử tệ bạc đâu nya."
"Đúng là khó bị gây ồn ào hơn thật, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi chứ?"
"Không sao đâu."
Saito-sensei cười với vẻ mặt đáng tin cậy.
"Cùng lắm thì thầy sẽ chịu trách nhiệm, đừng lo lắng, các em cứ đối mặt với bạn bè mình thật tốt đi."
Không được đâu! Chuyện Saito-sensei nói là đùa giỡn mới là không thể chấp nhận được nhất!
"Dù nói vậy, nhưng đâu thể giao phó tất cả cho Saito-sensei được."
"Đúng đó, Neko Hime-sensei phải nói là đến để ngăn cản học sinh quậy phá chứ."
"Dù sao thì tôi cũng sẽ được Rushian bao nuôi, nên có gây ra chút rắc rối cũng không sao!"
"Không thể để Ako phải chịu trách nhiệm được."
"À, đừng lấy đó làm lý do để mà sống ẩn dật đấy."
"Tại sao chứ!?"
Tại sao cái gì mà tại sao, đừng có hớn hở tạo ra lý do để trốn việc chứ.
"Mà thôi, không sao đâu. Cùng lắm thì đổ lỗi cho tôi, có một lý do hoàn hảo luôn."
"Gì thế?"
Tôi cầu mong không phải dùng đến nó nên sẽ không nói ra.
"Vậy thì, bắt đầu chiến đấu thôi, mọi người đã sẵn sàng chưa?"
Neko Hime nói, cứ như đang chuẩn bị tham gia một giải đấu vậy.
Đúng rồi, đây là giải đấu tranh giành người kết hôn của Neko Hime, hiệp phụ đây mà.
Giành lại hôn phu của Neko Hime-san… Ơ, mà hình như nghĩa nó ngược lại so với hôm qua thì phải.
Dùng đôi chân đang căng như dây đàn bước qua cánh cổng nhà hàng, rồi rảo nhanh qua con đường sỏi ngắn ngủi.
Trước mắt là một tòa nhà kiến trúc cổ kính, treo tấm bảng viết chữ thư pháp tài tình hai chữ “Kakuriyo”.
Kiểu cách hoành tráng đến mức tạo thành áp lực ngược lại.
“...Cứ như là Hầm ngục ‘Kakuriyo’ vậy đó.”
“Độ khó cao đấy, mọi người tập trung vào!”
“Thôi nào mấy bồ ơi, còn nhiều cách khác để cản tiền bối Kyō mà!”
“Đã đến nước này rồi thì đừng có mà than vãn nữa!”
Nào, bắt đầu công cuộc chinh phạt thôi!
“Tiến lên, nya!”
Neko Hime-san dẫn đầu, mở cánh cửa hầm ngục ra.
“—Kính chào quý khách, xin mời vào ạ.”
Mở cánh cửa trượt ra, người chào đón chúng tôi không giống nhân viên quán ăn bình thường lắm… đó là một cô tiếp viên trong nhà hàng kiểu Nhật.
Giá mà chúng tôi lẻn vào được thì tốt quá rồi, chết tiệt, đúng là hầm ngục có khác. Ngay từ đầu đã gặp chướng ngại vật khó nhằn thế này rồi. Giờ phải làm sao đây?
Người phụ nữ mặc kimono đó, với vẻ mặt áy náy, nói:
“Thành thật xin lỗi quý khách, hôm nay chúng tôi đã nhận đặt riêng toàn bộ ạ…”
“Chúng tôi là người đi cùng ngài Goshōin. Thành thật xin lỗi vì đã đến muộn.”
“Ơ… à… quý khách là người đi cùng sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
Thầy Saitō lẳng lặng nói dối trắng trợn!
Cô tiếp viên liếc nhìn chúng tôi, rồi nhíu mày đầy nghi hoặc.
“Tôi không nghe nói có người đi cùng, để tôi vào trong xác nhận lại…”
“Khụ!”
Chết tiệt, tháo bẫy thất bại rồi.
Nếu bị xác nhận thì chỉ cần một chiêu là lòi ngay ra nói dối!
“Toi rồi, giờ sao đây?”
“Làm… làm sao bây giờ?”
“Bì… bình tĩnh lại, đừng có cuống cuống cuống…”
“…? Quý khách?”
Có lẽ vì nghi ngờ chúng tôi đang hoảng loạn, cô tiếp viên bắt đầu săm soi.
—Và rồi.
“Ô? Kia là…”
Đột nhiên, cô tiếp viên dừng ánh mắt lại ở phía sau chúng tôi, rồi nghiêng đầu.
“—Vâng, hôm trước đã làm phiền cô nhiều rồi. Rất xin lỗi vì phiền phức liên tục, nhưng hôm nay xin cô cũng vui lòng hướng dẫn chúng tôi ạ.”
“Ôi…”
Người cúi đầu một cách nhẹ nhàng, với động tác vô cùng duyên dáng, là Akiyama-san.
Thái độ tự tin và đoan trang của cô ấy thật đáng kinh ngạc, khiến tôi bất giác bị hút hồn.
Nhưng mà, cho dù có chào hỏi kiểu gì thì chắc cũng không được cho qua đâu.
“Ồ không, tôi mới là người thất lễ. Xin mời, lối này ạ.”
“…Ể?”
Ai ngờ lại được chấp nhận một cách dễ dàng đến vậy.
Ể, ủa? Sao lại thế? Đây là kiểu né khẩn cấp nào vậy?
Cô tiếp viên với động tác khéo léo, cất giày dép của chúng tôi và mời chúng tôi vào trong.
“Xin mời, lối này ạ.”
Chúng tôi bước theo sau người phụ nữ mặc kimono đang nhẹ nhàng dẫn đường.
“Suýt nữa thì nguy hiểm rồi, nhưng đã đột phá cửa ải đầu tiên, nya!”
“Tim em đập thình thịch thình thịch luôn ạaa.”
“Neko Hime-sensei, sao cô bình tĩnh được vậy? Chắc cô có trái tim sắt đá quá.”
“Đúng là một cô gái mạnh mẽ mà.”
Bình thường thì yếu đuối vậy, nhưng đến lúc cần thiết thì khả năng chịu đựng tinh thần lại cực kỳ cao.
“Chắc chắn lát nữa sẽ bị mắng cho mà xem…”
“…Sao Nanako cứ run bần bật thế?”
“Tại vì—!”
Trong lúc chúng tôi thì thầm to nhỏ, một người phụ nữ mặc kimono khác bước tới từ phía trước.
Người đó trông khá đô con, và toát ra khí chất áp bức đáng sợ.
“…Ô? Maeda-san, hôm nay là chúng tôi đặt riêng cả quán mà?”
“Dạ không, đây là người đi cùng với quý khách Goshōin ạ.”
“Tôi không hề nghe nói có người đi cùng.”
“Dạ, nhưng mà…”
Chết rồi, bị lộ rồi sao!?
“Cái… cái người này trông mạnh mẽ quá!”
“Chắc là bà chủ rồi, phải mạnh cỡ Trung Boss chứ nhỉ?”
“Đụng độ Trung Boss ngay từ đầu đúng là số nhọ mà…”
“Làm… làm sao đây, nya? Cứ thế mà xông vào thôi, nya?”
Tôi thực sự muốn giữ lựa chọn đó là lựa chọn cuối cùng.
Nhưng nếu bị tóm ở đây, thì dù có phải xông vào, chúng tôi cũng chỉ có cách đi tìm Master thôi.
“Đến nước này thì, phải hạ quyết tâm dùng Kế hoạch B thôi.”
“Kế hoạch B là gì ạ?”
“À? Làm gì có cái thứ đó.”
“Không được rồi!”
“Giờ này mà còn nói mấy lời ngớ ngẩn đó à!”
“Thôi được rồi, đã đến nước này thì chỉ có xông lên thôi, nya!”
“Khoan đã, khoan đã!”
Người ngăn cản chúng tôi đang cúi người về phía trước, từ phía sau, là Akiyama-san.
“Sao thế, Nanako?”
“Không, thì… thì đó… dẫu không muốn, nhưng nghĩ là vì tiền bối Kyō… ức ức, không còn cách nào khác!”
Akiyama-san lướt qua giữa chúng tôi, bước lên phía trước.
“Kính thưa quý khách, nếu tiện, xin hỏi quý danh…”
“—Đã lâu không gặp, Shindo-san.”
“…Ôi? Cô là, con gái của ngài Akiyama…”
“Vâng, cháu là Nanako ạ. Hôm nay cháu được ngài Goshōin mời đến ạ.”
“Ôi, ra vậy. Thật thất lễ quá. Hôm trước tôi thấy cô đi cùng với phụ thân…”
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt vui vẻ và tràn đầy năng lượng thường ngày, Akiyama-san nở một nụ cười hiền hậu, đối diện với bà chủ.
Cô gái này là ai vậy? Sao cô ấy lại có thể đối đầu tay đôi với Trung Boss? Cô ấy là Dũng giả hay gì đó của đội chúng tôi sao?
“Grừ… Grừ…!”
Ối, ánh mắt của Akiyama-san hướng về phía này.
Trong khi đối diện với bà chủ, cô ấy cố gắng truyền đạt điều gì đó bằng khẩu hình, ánh mắt và cử chỉ.
Những người có thể hiểu ý tôi chỉ bằng ánh mắt thì chỉ có Ako, Segawa, hay Master thôi, nhưng giờ tôi cũng hiểu Akiyama-san muốn nói gì.
‘Chỗ này cứ để tôi lo, mọi người đi trước đi!’
Đây đúng là một lá cờ tử đáng sợ!
Nhưng mà, nhưng mà, biết ơn quá!
“Xin lỗi, xin lỗi!”
“Nanako… Cảm ơn cậu!”
“Sự hy sinh của cậu sẽ không vô ích đâu!”
“Ta đúng là một thầy giáo vô dụng, nya… Xin lỗi, nya…!”
Thầy Saitō khẽ chắp tay rồi nói với cô tiếp viên ban đầu đang luống cuống:
“À, làm ơn có thể dẫn chúng tôi vào trước không?”
“À, tôi xin lỗi. Lối này ạ.”
Vượt qua bên cạnh bà chủ, chúng tôi tiếp tục tiến sâu hơn.
Nhờ một sự hy sinh cao cả, cửa ải thứ hai cũng đã được đột phá.
Chúng tôi sẽ không bao giờ quên cô đâu, Akiyama-san!
“Người cần gặp đang đợi ở đây ạ.”
Cô tiếp viên dẫn chúng tôi đến trước cánh cửa trượt có viết chữ “Tokoyo no Ma” (Phòng của sự trường tồn), rồi lặng lẽ rời đi.
Ở đây sao… Master và đối tượng xem mắt của cô ấy đang ở đây.
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi nhỉ.”
“Nhiệm vụ đột nhập đã thành công rồi.”
“Nhưng mà, nhiệm vụ lẻn lút chỉ đến đây thôi.”
Đúng vậy, đây là cửa ải cuối cùng.
Cánh cửa cuối cùng nơi trùm cuối đang chờ đợi.
Mở cánh cửa này ra, kiểu gì cũng sẽ có còi báo động vang lên và trận chiến bắt đầu.
“Ako, trước khi đấu boss thì buff đi.”
“Cố lên nhé ♥ Cố lên nhé ♥”
Cái đó không phải buff!
“Tôi đã mệt mỏi về tinh thần lắm rồi, muốn hồi phục nữa.”
“Có hai Healer lận, nhưng mà hồi phục thì đành chịu, nya!”
Thầy Saitō nói đùa và mỉm cười, quay lại nhìn chúng tôi.
“Trong này có một người bạn của chúng ta. Một cô gái đã luôn ôm đồm mọi thứ một mình, và không thể nói lời cầu cứu. …Lần này, con bé sẽ phải nói ra cảm xúc của mình một cách rõ ràng chứ?”
“Chúng em biết rồi ạ! Sẽ không giao Master cho bất kỳ ai đâu!”
“Sẽ không để Master phải chịu một cuộc hôn nhân bất hạnh đâu!”
“Dù Master có ghét đến mức nào, chúng ta cũng sẽ lôi cô ấy về!”
“Đúng, vậy là tốt!”
Thầy Saitō gật đầu mạnh mẽ với chúng tôi đang tràn đầy khí thế, rồi đặt tay lên cánh cửa trượt.
Đúng rồi, dù có phải game over đi nữa, chúng tôi cũng sẽ làm mọi thứ có thể!
“Nào, tiến lên, nya!”
Một tiếng thét đầy khí thế.
*BÀNH!* Thầy Saitō mạnh mẽ mở tung cánh cửa trượt, rồi gầm lên:
“Buổi xem mắt này, xin hãy dừng lại ngayyyyyyyyy!”
Phía trước tiếng gầm đó, là Master đang mặc kimono như lúc nãy, ngơ ngác nhìn về phía này.
Và đối diện cô ấy, là một người đàn ông.
Một nam một nữ ngồi đối mặt với nhau. Đúng là một cảnh tượng xem mắt điển hình.
Thì ra, người này là đối tượng xem mắt của Master… Đối tượng?
“Hừm, đúng là một cô bé tràn đầy năng lượng!”
“...Mèo meo?”
Người đứng đó là một người đàn ông.
Chắc chắn là đàn ông.
Nhưng nhìn thế nào đi nữa, đó cũng là một ông lão, chứ đâu phải người ở tuổi sắp kết hôn đâu chứ!
“...Saitō-sensei? Rushian, cả Ako và Shuvain nữa. C-có chuyện gì vậy?”
À không, phải nói là tình huống này rốt cuộc là sao đây mới đúng.
Không phải buổi xem mắt sao? Hội trưởng đang xem mắt với ông lão này ư?
Chắc chắn là không thể rồi nhỉ? Trông chênh lệch tuổi tác phải gấp năm lần trở lên đấy chứ?
“Nếu hỏi có chuyện gì, thì là… bọn em về rồi, kiểu vậy…”
“Bọn em định nói là, xem mắt rồi giải nghệ gì đó, thật là không thể chấp nhận được…”
“Ít nhất thì cũng phải giải thích mọi chuyện rõ ràng đã chứ, kiểu thế…”
Tình huống nằm ngoài dự đoán khiến những lời thoại đã chuẩn bị sẵn cứ thế bay biến.
Trong khi bọn tôi lắp bắp biện minh, Hội trưởng vẫn còn đang ngẩn người ra đó,
“...Không, đây không phải buổi xem mắt.”
“Đúng rồi chứ ạaaaaaaaaa!”
Tất cả đều khuỵu xuống tại chỗ.
“Kyō-chan, bạn cháu đấy à?”
“Vâng ạ. Đây là những người bạn thân của cháu ở trường và là cố vấn câu lạc bộ mà cháu đang sinh hoạt. Cháu xin lỗi đã gây ồn ào ạ.”
“Ôi dào, không sao đâu. Trẻ trung, rực rỡ và náo nhiệt thế này thì tốt quá rồi.”
Ông lão “phụt” một tiếng, cười khẽ.
“À, ừm, vị này là…?”
“Là anh của ông nội cháu… tức là bác của cháu.”
“Ta là Goshōin Tokimune. Rất vui được gặp các cháu.”
“À, vâng, cháu là Nishimura Hideki ạ.”
“Cháu là Segawa Akane ạ.”
“Cháu là Nishimura Ako ạ.”
Họ của cô là Tamaki mà!
Đừng có giở trò khéo léo chọc cười vào những lúc không thể chen vào như thế nữa đồ khốn!
“...À, ừm…”
Neko Hime-san run rẩy cất tiếng.
“Chủ tịch…?”
“Hửm? ...Ồ! Đúng rồi, cô bé, ta nhớ là đã gặp cháu trong buổi phỏng vấn rồi mà. Cháu là giáo viên của trường ta ư!”
“Cháu đã nói thế rồi mà.”
“Chủ tịch là sao ạ?”
“Bác cả đang giữ chức Chủ tịch Hội đồng Quản trị của trường trung học Maegasaki.”
“Chỉ là một lão già rắc rối thôi mà. Người làm việc chính là cháu ta ấy.”
“Cháu của bác cả chính là bố của cháu. Bố cháu là thành viên hội đồng quản trị, còn công việc thực tế thì do phía đó… Xin lỗi, gia đình cháu có hơi phức tạp một chút.”
“Không, không sao đâu ạ…”
Tôi nhận ra một điều rằng, trường học cũ của mình đại khái là do gia đình Hội trưởng quản lý.
Khoan đã, vậy thì, Neko Hime-san vừa mới nói “Cái vụ xem mắt này, đợi đã mèo meo!” với người có chức vị cao hơn cấp trên của cấp trên của mình ư?
“À, ừm, cháu xin thề là cháu không hề có ý định quấy rầy Chủ tịch ạ…”
Aaa, quả nhiên là sợ sệt! Sợ lắm luôn! Cứ như Neko Hime-san bị mượn về vậy!
“Phụt. Các cháu đến phá đám đúng không? Buổi xem mắt của cô cháu gái đáng yêu của ta?”
“Aaa, cháu xin lỗi!”
“K-không phải đâu, là do em ép bạn ấy!”
“Không, là do tôi!”
“Là em! Cứ đổ lỗi cho em đi ạ!”
“Đổ lỗi cho em đi” là cái gì chứ!?
“À, ừm…”
Từ phía sau, một giọng nói dè dặt vang lên.
“À, ừm, có chuyện gì vậy ạ?”
“Mọi người, có sao không…?”
Có lẽ nhận ra có chuyện cãi vã, bà chủ quán và Akiyama-san đi tới, lo lắng nhìn bọn tôi và ông lão.
“Có gì mà hỏi han chứ.”
Ông lão thở dài, lắc đầu tỏ vẻ bó tay.
Thôi rồi, bị đuổi ra ngoài rồi, mà không, có khi bị báo cảnh sát mất! Đừng mà!
“Khoan đã, bọn cháu là—”
“Khách đến đông hơn rồi, chuẩn bị trà đi.”
“À… vâng, cháu đi ngay đây ạ.”
“...Ơ?”
“Sao thế hỡi chàng trai, sao lại làm cái vẻ mặt kỳ quặc vậy?”
Cứ tưởng sẽ bị báo cảnh sát ngay lập tức, ai ngờ không phải thế, ông lão tủm tỉm cười nhìn tôi đang đứng sững sờ.
“Bác cả, xin bác đừng trêu chọc Saitō-sensei và các hậu bối của cháu nữa.”
“Phụt, gây rắc rối cho lũ trẻ là việc của người già mà, đúng không?”
“Ngược lại ạ.”
“À, ừm, bọn cháu…”
“Ngồi xuống đi. Đã mất công đến rồi, kể ta nghe đủ thứ chuyện đi.”
Ông lão “phụt” một tiếng, cười nhẹ nhàng.
“Kyō-chan chẳng bao giờ kể ta nghe chuyện trường học gì cả.”
†††††††††
“Không hẳn là một sự kiện thường niên, nhưng cứ vào dịp Tết, khi bác cả đến đây, sẽ có một buổi ăn tối để bác ấy cảm thấy trẻ trung hơn một chút. Mẹ cháu nói đùa là có lịch xem mắt, nhưng mà…”
“Không phải chỉ là buổi tụ họp gia đình thôi sao…”
“Sao không nói sớm hơn cho bọn em biết chứ…”
“Không phải tôi đã nói là tôi nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa rồi sao?”
Đúng là có nói thật, nhưng mà, nhưng mà!
Vì cái hiểu lầm đó mà Neko Hime-san suýt thành tro trắng rồi kia kìa!
“May quá, may quá mèo meo…”
“Em cũng suýt nữa bị bố mắng té tát luôn đó, cứ tưởng chết đến nơi rồi…”
Không chỉ Neko Hime-san mà cả Akiyama-san cũng bị tổn thương khá nặng thì phải… Chuyện là sao vậy chứ.
“Dù sao đi nữa, Hội trưởng. Bọn em cũng lo lắng lắm đấy, cứ tưởng Hội trưởng thật sự xem mắt rồi kết hôn luôn rồi chứ…”
“Xin lỗi, không ngờ mọi người lại lo lắng thật lòng đến vậy.”
“Lo chứ! Đương nhiên rồi còn gì!”
“Mẹ bạn cũng nói là bà ấy đính hôn vào tuổi tương tự như Hội trưởng mà.”
“Đương nhiên là thời đại khác với mẹ tôi rồi.”
“Với gia đình Hội trưởng thì chuyện đó cũng có thể xảy ra, nên làm sao mà biết được chứ!”
Đúng vậy, làm sao mà biết được. Tôi đã không hỏi, cũng không thể hỏi.
Kết quả là thành ra thế này đây!
“Haizz, tuyệt vời quá Kyō-chan. Có những người bạn dám phá hỏng buổi xem mắt của một ông già như ta, thật khó mà có được đấy.”
“Vâng, vâng ạ.”
“Vì cháu chẳng bao giờ kể chuyện trường học gì cả, nên ta cứ nghĩ cháu gặp khó khăn vì không có bạn bè chứ.”
“...K-không thể có chuyện đó được ạ, h-ha ha ha ha ha.”
Ôi chao, Hội trưởng đang trưng ra cái vẻ mặt kiểu như “suýt chết thì được cứu” ấy.
“À, ừm… không biết có nên hỏi không nữa…”
Đã lỡ dấn sâu đến mức này rồi.
Có thể sẽ bị ghét bỏ nếu bị hỏi, có thể là sự vô ý tứ, nhưng mà—khi bọn tôi đến, Hội trưởng đã rất vui mà.
“Gia đình Goshōin-san là gia đình như thế nào vậy? Công việc là quản lý trường học ạ?”
“Không chỉ có mỗi công việc đó. Hơn nữa, đó là công việc của bố mẹ, tôi cũng không nắm rõ tất cả…”
Không phải là không muốn nói, mà là có lẽ cô ấy không biết nhiều. Hội trưởng nhíu mày suy tư.
Thay vào đó, ông lão tiếp lời.
“Thuở xa xưa thì là chủ đất ở vùng này. Vì mối quan hệ đó mà nhúng tay vào khắp nơi, dần dà ôm đồm đủ thứ công việc. Hầu hết thì cũng chỉ như vai trò cố vấn thôi mà.”
“Không, cái đó… là kiểu gia đình danh giá từ xưa đến nay ấy chứ.”
“Cố vấn thì đa phần là người có quyền lực nhất mà…”
“Không có gì ghê gớm đâu…”
†††††††††
“Thôi, thời gian vui vẻ đã hết, ta cũng nên cáo từ thôi.”
“Ông đã về rồi sao? Đồ ăn vẫn chưa có mà.”
“Dù là lão già này, nhưng cũng bận đủ thứ chuyện lắm cháu ạ.”
Ông lão dùng chiếc quạt cầm tay vỗ vỗ vào đầu gối, mỉm cười.
“Ta sẽ thanh toán hết, các cháu cứ ăn uống thoải mái nhé.”
“Tuyệt vời!”
“Ako, con, phải biết khách sáo một chút chứ…”
“Không cần không cần, đây là quà cảm ơn đã đồng hành cùng ông già này.”
Ông lão chầm chậm đứng dậy, rồi bất chợt nhìn về phía cô giáo.
“À phải rồi, cô bé Saitō.”
“Vâng ạ!”
Ối chà, căng thẳng thật.
Cô giáo Saitō đứng thẳng lưng, mặt nghiêm trang cứ như đang nhận quyết định bổ nhiệm ấy.
“Chuyện này... ta cứ lo là lỡ thật sự là buổi xem mắt thì sao, nhưng dường như Kyou-chan cũng nghĩ thế. Lúc ta bước vào phòng, con bé trông bất an muốn chết đi được ấy chứ.”
“À, vậy ạ.”
“Thế mà... con bé cháu gái dễ thương của ta cứ mặt ủ mày ê thế kia, mà ta cứ tưởng chẳng ai trong số những người lớn xung quanh để ý cơ chứ.”
Ông cụ nhăn nhó khuôn mặt đầy nếp nhăn, nói.
“May mà có cô giáo tốt bụng ở đây. Nhờ cô giúp đỡ cho.”
“Vâng, vâng ạ!”
“...An toàn rồi.”
“Thoát nạn...!”
“Mừng quá ha, cô Saitō.”
Không biết từ lúc nào, cô Neko Hime – người đang ở vị trí nguy hiểm nhất – đã giành được quyền “sống sót” trong gang tấc.
Ông cụ cười phá lên thoải mái với Master đang cúi đầu, rồi bước ra khỏi phòng và…
“À này, cậu nhóc.”
“Cháu á!? Cháu ạ!?”
Gì cơ!? Cháu vừa nói gì dại dột sao!?
“Khụ khụ.”
Trong khi tôi đang cứng đờ người, ông cụ nở một nụ cười khó hiểu.
“Dạ, cháu xin lỗi...”
“Ta có một điều muốn hỏi.”
Nói rồi, ông hạ giọng trầm hơn một chút.
“Việc phá hỏng một buổi xem mắt như thế này không phải là quyết định mà ai cũng có thể đưa ra dễ dàng. Đặc biệt là đối với đàn ông, chứ chưa nói đến phụ nữ trẻ. Vì sao cháu lại muốn đến đây như vậy?”
“Vì sao” ư...
Đôi mắt ti hí của ông dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi không tài nào thốt nên lời.
“Kyou-chan không phải là đứa sẽ nói không khi được bảo đi xem mắt. Nếu con bé thực sự có ý định đó thì cháu định làm gì? Cháu có gánh vác được trách nhiệm đó không?”
“Dạ không, cháu không gánh vác được trách nhiệm đó, nhưng mà...”
Chỉ có một điều tôi chắc chắn.
“Master... cô Kyou đã không muốn. Cô ấy muốn cháu ngăn lại.”
“Sao cháu lại biết điều đó? Đâu phải con bé nhờ cháu đúng không?”
“...Điều đó thì...”
— Dù không có tình yêu, ít nhất cũng muốn có một cuộc hôn nhân dựa trên sự đồng điệu.
— Hôn nhân không nên là sự thỏa hiệp. Tôi đã nghĩ vậy.
Từ những câu nói vụn vặt của cô ấy, những lời thật lòng “không muốn” ấy đã tràn ra.
Và hơn hết.
— Từ mười hai giờ trưa mai, buổi xem mắt sẽ diễn ra tại một quán tên là Kakuriyo ở Maegasaki. Họ thuê cả quán để không bị quấy rầy.
Nếu không có điều gì thực sự muốn tôi lắng nghe.
Nếu không có điều gì thực sự muốn tôi giúp đỡ.
Thì Master sẽ không bao giờ nói những chuyện riêng tư như vậy trong game.
“Điều đó... là bí mật ạ.”
“Khụ khụ, nói ra cháu cũng không hiểu được sao?”
“Dạ không, cháu muốn đó là bí mật của bọn cháu.”
Vì đó là chuyện trong thế giới của bọn tôi. Game và đời thật là khác nhau.
“Hơn nữa, nếu Master thực sự có ý định đó, thì lúc đó...”
“Lúc đó thì sao?”
Trước ông cụ đang nhìn tôi với vẻ thích thú, tôi nghiêm mặt một trăm phần trăm và nói.
“Cháu – một kẻ lén lút thầm thương trộm nhớ tiền bối xinh đẹp và đáng tin cậy – đã đến để phá hỏng buổi xem mắt!”
“Nani nani nani nani, Rushian!?”
“Anh ngoại tình à!?”
“Đâu có, đó là lời bao biện thôi mà!”
Nói thế thì cả Master và mọi người đều không bị nói xấu, chỉ mình tôi là kẻ ác thôi!
“Khụ khụ! Kịch hay cướp người yêu sao! Hay đấy!”
“...Hay ạ?”
“Hay chứ, hay lắm!”
Không biết thích thú điều gì, ông cụ cười khùng khục đầy sảng khoái.
“Kyou-chan chắc sẽ không cần xem mắt một thời gian đâu. Ta sẽ nói lại với cháu trai ta như vậy, cứ yên tâm đi.”
“Vâng, cháu cảm ơn ạ.”
“Tuyệt vời!”
“Thế là tốt rồi ạ!”
“Nyaa...”
Master cúi đầu chào một cách kính cẩn.
Chúng tôi nhìn nhau và cười tủm tỉm.
“Xem ra con bé cũng bắt được một chàng trai trẻ trung và khỏe mạnh nhỉ. Tốt, tốt.”
Ông cụ nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
“...Ơ?”
“Chàng trai trẻ trung và khỏe mạnh là...”
...Cháu á?
Không, không phải cháu đâu mà.
“Ít nhất thì bọn cháu cũng chẳng nói câu nào tạo flag cả...”
“À, cái đó thì...”
Không hiểu sao, Master hơi ửng hồng má, nói.
“Ông bác ta, hồi còn trẻ, rất tự hào vì đã xông vào buổi xem mắt của bà bác rồi cướp bà bác đi đó. Cứ có dịp là ông lại khoe khoang về chuyện đó.”
Cô ấy liếc nhìn mặt tôi một cái, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi, và nói với giọng nhỏ xíu, không giống mình chút nào.
“Nếu muốn kế nghiệp ta thì phải có khí phách như vậy, không thì khó đấy.”
“— Khoan đã, khoan đã, ông ơi! Cháu không phải như vậy! Không phải vậy đâu ạ!”
“Rushian là chồng em mà! Đừng hiểu lầm ạ!”
Đừng có dựng cờ lạ rồi về chứ—!!
“Gì chứ, chán ngắt à...”
Theo tôi, việc bắt kịp ông cụ ngay trước khi ông lên xe và hóa giải hiểu lầm là một điều may mắn.
Tiễn chiếc xe lăn bánh, tôi và Ako thở phào nhẹ nhõm.
“Suýt nữa thì...”
“Thật sự là gang tấc...”
“Dù có hiểu lầm cũng không sao cả mà.”
Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng Master có vẻ hơi tiếc nuối.
Chẳng phải thế là tôi cũng bị cuốn vào chuyện gia đình của Master sao.
“Anh đừng có nói với vẻ mặt nghiêm túc như thế chứ.”
“Lúc thế này thì không cần mấy câu đùa đó đâu.”
“Đúng đó, không đùa được đâu.”
Khi tôi và Ako cùng nhau nhăn mặt,
“Vậy sao... chắc là vậy rồi.”
Master nhìn Ako đang bám chặt lấy cánh tay tôi, rồi khẽ thở dài.
“Nhưng ta đã rất vui. Trong suốt cuộc đời này, ta chưa bao giờ cảm thấy mình có bạn bè nhiều đến thế. Ta sẽ không bỏ chơi game online. Ta cũng không từ chức Chủ nhiệm Câu lạc bộ hay Hội trưởng Guild! Ta sẽ tiếp tục Aprikotto mãi mãi!”
Master nói với vẻ mặt rạng rỡ.
Không còn vẻ mặt lo lắng, bị dồn vào chân tường như trước nữa.
Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt đầy tự tin, đắc ý này của cô ấy.
“Tình bạn chân chính này nhất định phải được truyền lại dài lâu! Ừm, trong đám cưới của hai người, Goshōin Kyō này sẽ đại diện cho bạn bè của hai người phát biểu!”
...Ơ kìa.
“Xin lỗi, không cần đâu.”
“Cái đó thì em không đồng ý.”
“Tại sao lại không chịu!? Tình yêu của hai người đã níu kéo nhau đến mức này thì sao!?”
“À thì, tình bạn thì có, nhưng mà...”
“Tình yêu thì có đó ạ.”
“Có gì không được chứ!?”
Master với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu nổi.
“Thôi mà, hôm nay mình nói chuyện đủ thứ đi. Tớ có nhiều điều muốn hỏi lắm. Chẳng hạn như—”
Tôi vỗ nhẹ lên đầu Ako đang nép vào mình, nói.
“Ako hồi cấp hai trông như thế nào chẳng hạn.”
“Cái đó thì—...”
Ako vừa cười ha ha lấp liếm, vừa nói.
“Em cũng muốn nghe mấy chuyện anh Rushian là siscon nữa! Em không chịu nổi mấy lời khoe khoang của Shu-chan nữa đâu!”
Cô nhóc đó đã nói gì với cô ấy vậy!?
“Này, Master thực ra có bao nhiêu tiền vậy? Tự cô chơi chứng khoán phải không? Vị thành niên cũng chơi được sao?”
“Không biết sao, chơi được mà. Nhiều nhà quản lý nổi tiếng đã làm quen với thị trường chứng khoán từ khi còn nhỏ. Ta bị ràng buộc không được giao dịch ký quỹ nên có nhiều hạn chế thôi.”
“Uầy, Master tự mình kiếm tiền thật à.”
“Tiền vốn là vay của bố mẹ. Không có gì đáng tự hào cả. ...Mà này, Rushian cũng có cách kiếm tiền đấy. Là gamer thì cháu phải biết, mua cổ phiếu của công ty game ngay trước khi ra mắt một tựa game chắc chắn sẽ bán chạy ấy mà.”
“...Nghe có vẻ kiếm được tiền đấy chứ.”
“Không được! Đừng có lôi chồng em vào thế giới cờ bạc như thế chứ—!”
「Nhà tớ không có tiền đâu… Thế nên tớ không thích kiếm tiền kiểu đó chút nào…」
「Ơ, nhà Shu-chan nghèo lắm sao ạ?」
「Im đi! Mà mấy cậu mới là người lạ ấy! Cả đám đều có máy tính cấu hình khủng là sao?! Nhà tớ bình thường mà, bình thường thôi!」
「Ừ thì… nhà Akane đúng là bình thường mà nhỉ.」
「Ấy, đúng rồi! Nanako, vừa nãy cậu nói gì đấy?! Chuyện này là sao?!」
「Nói là sao thì… có lẽ là vì tớ hay ghé quán này thôi…」
「Cậu cũng là kẻ phản bội hả, Nanako!」
Còn bao nhiêu điều họ chưa biết, chưa hiểu về nhau.
Nhưng dường như, bức tường vô hình đã không còn nữa.


0 Bình luận