Quyển 1 - Niobu bị nghiệp quật

Chương 65: Tuổi 88, thao túng tuổi tác và vẻ đẹp của tuổi già

Chương 65: Tuổi 88, thao túng tuổi tác và vẻ đẹp của tuổi già

Chương 65: Tuổi 88, thuật thao túng tuổi tác và cái hay của sự lão hóa

"Taito, anh xem kìa! Có đôi vợ chồng già trông tình cảm ghê đang đi bộ bên kia!"

Khi đang dạo bước trên phố, tôi trông thấy một đôi lão phu lão thê khoan thai đi tới từ phía đối diện. Maira nhìn theo, cất tiếng thốt lên đầy vẻ ngưỡng mộ.

"Ừ, đúng là vậy."

"Em cũng muốn được như vậy. Không biết cảm giác khi ấy sẽ thế nào nhỉ?"

"Thì phải thử rồi mới biết chứ."

"Với Taito thì chắc là làm được mà, đúng không?"

"Ừm... trước đây tôi cũng từng thử nghĩ về thuật bất lão bất tử rồi. Thao túng tuổi tác thì tôi làm được, nhưng bất lão bất tử thì không thể."

"Dù vậy cũng siêu lắm rồi. Em muốn thử làm người già xem sao!"

"Vậy thì độ tuổi của cụ già lúc nãy. À, tầm 88 tuổi – tuổi Bát tuần thượng thọ – là đẹp nhất. Chúng ta thử biến thành như vậy nhé."

Để tránh việc thay đổi thể hình sẽ khiến quần áo không mặc vừa, tôi đã chuẩn bị sẵn một chiếc áo choàng rộng thùng thình.

Và đây, phần quan trọng nhất: ma pháp.

```c

#include <stdio.h>

#include <time.h>

#include <sys/types.h>

#include <utime.h>

int main(void)

{

time_t t; /*Định nghĩa thời gian*/

struct utimbuf utbuf; /*Định nghĩa thời gian của tệp*/

t = time(NULL) + 60*60*24*365*81; /*81 năm sau so với hiện tại. 88 tuổi*/

utbuf.actime = t; /*Đặt thời gian truy cập thành 88 tuổi*/

utbuf.modtime = t; /*Đặt thời gian sửa đổi thành 88 tuổi*/

while(1){ /*Vòng lặp vô hạn*/

utime("カニキクカ.body",&utbuf); /*Thay đổi thời gian cơ thể*/

}

}

```

Tôi quyết định thực hiện nó bằng ma đạo cụ.

Tôi cũng chế tạo một ma đạo cụ phiên bản 88 tuổi cho Maira để cả hai cùng biến đổi.

"Cảm giác thật lạ. Mắt nhìn không rõ nữa, người cũng đau nhức khắp nơi."

"Đúng vậy. Khi về già, cơ thể sẽ xuất hiện đủ loại bất tiện."

"Nhưng sao ấy... em thấy như có gì đó lấp lánh trong mình biến mất rồi."

"Tức là không còn trẻ nữa. Dù ít hay nhiều, khi về già ai cũng vậy thôi."

"Nghe anh nói cứ như đã giác ngộ được điều gì ấy. Có phải vì đã già rồi không?"

Không, đó là kinh nghiệm của tôi khi sống gần ba mươi năm trên Trái Đất.

Khi bước vào cuối những năm hai mươi, con người ta đã dần tiệm cận tuổi trung niên.

Tôi hiểu rõ cảm giác không thể làm mọi thứ như thời còn trẻ.

"Thôi, trải nghiệm làm người già đến đây là đủ rồi."

Tôi dừng hoạt động của ma đạo cụ.

Tuổi tác cơ thể lập tức trở về như cũ.

"Chúng ta đến chỗ lão Trùm đi."

"Vâng."

Khi chúng tôi đến chỗ lão Trùm, lão đang vùi đầu trong đống giấy tờ.

Đôi mắt lão nhìn văn bản có vẻ kém đi nhiều.

Tôi vừa trải qua nên hiểu rõ.

Chắc là mắt lão đã lờ đờ rồi.

"Lão Trùm cũng đã đến tuổi đó rồi sao. Phải biết chăm sóc cho lão ấy chứ."

"Cái gì, Maira, con nói nghe ghê quá đấy!"

"Con chỉ muốn đối xử tử tế với lão Trùm thôi mà."

"Này, con có sao không đấy? Ăn phải thứ gì lạ à?"

"Thôi mà, thôi mà."

"Khốn kiếp. Dám xem ta là lão già à. Bình thường vẻ mặt khinh thường của lũ con đã đủ làm ta tức rồi, giờ kiểu này cũng bực không kém."

"Maira đã hiểu được chút ít cảm giác của người già rồi mà."

"Đúng đó, đúng đó, phải biết quan tâm chứ."

"Đúng là cái lũ trẻ ranh này!"

Bất lão bất tử tuy không thể thực hiện bằng ma pháp, nhưng có những thứ gần giống như vậy.

Chính là cái này:

```c

#include <stdio.h>

#include <time.h>

#include <sys/types.h>

#include <utime.h>

int main(void)

{

time_t t; /*Định nghĩa thời gian*/

struct utimbuf utbuf; /*Định nghĩa thời gian của tệp*/

t = time(NULL); /*Thời gian hiện tại*/

utbuf.actime = t; /*Đặt thời gian truy cập thành hiện tại*/

utbuf.modtime = t; /*Đặt thời gian sửa đổi thành hiện tại*/

while(1){ /*Vòng lặp vô hạn*/

system("copy カニキクカ.bbak カニキクカ.body"); /*Khôi phục cơ thể*/

utime("カニキクカ.body",&utbuf); /*Thay đổi thời gian cơ thể*/

}

}

```

Nhưng tôi đã quyết định không biến nó thành ma đạo cụ.

Bởi vì, tự nhiên mà già đi, đó mới là cách sống đúng nghĩa của con người.

Tôi hiểu điều đó vì tôi đã sống trưởng thành trên Trái Đất.

Tuổi thơ có cái hay của tuổi thơ, tuổi trưởng thành có cái hay của tuổi trưởng thành.

Và người già hẳn cũng có cái hay riêng của tuổi già.

Đó là những điều mà nếu không trải qua năm tháng, ta sẽ không thể nào hiểu được.

Cố gắng can thiệp bằng ma pháp là sai lầm.

Tôi nghĩ vậy đấy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!