Quyển 1 - Niobu bị nghiệp quật

Chương 28: Mô phỏng chiến, kịch ngắn và gian lận kiến thức khoa học.

Chương 28: Mô phỏng chiến, kịch ngắn và gian lận kiến thức khoa học.

Chương 28: Thi đấu giả lập, màn kịch con và kiến thức khoa học bá đạo

Tôi quyết định xem Maira và Seren đấu tập.

Maira thoăn thoắt di chuyển, né tránh những quả cầu lửa dẫn đường do Seren phóng ra. Rồi, cô ấy đo khoảng cách, dùng ma đạo cụ chắn lại những quả cầu dẫn đường đó. Sau đó, Maira lại dùng ma đạo cụ phóng ra những tia điện dẫn đường. Trước đó, tôi đã làm và đưa cho Maira các ma đạo cụ tạo lá chắn và đạn dẫn đường.

“Cái lá chắn này đúng là ăn gian mà. Tấn công không trúng tí nào!”

“Không ăn gian chút nào. Theo luật, được phép dùng ma đạo cụ mà.”

“Úi, bị giật rồi!”

Seren bị dính điện, xem ra trận đấu đã kết thúc.

“Mệt không?”

“Cái ma đạo cụ lá chắn đó, cho tôi mượn với.”

“Được thôi, cho cô mượn đấy.”

“Taito, anh không còn yêu em nữa sao?”

Chắc Maira lại xem kịch gì nữa rồi.

“Làm gì có chuyện đó, em yêu. Thi đấu thì cứ công bằng mà chơi mới hăng chứ.”

“À, cạnh tranh mới là tình yêu, rồi mới bùng cháy mãnh liệt chứ gì.”

Maira và Seren lại bắt đầu trận đấu tập thứ hai.

Maira phóng ra tia điện. Seren dường như đã kích hoạt lá chắn nhưng lại sai hướng nên không thể đỡ được. Bởi vì đó không phải là lá chắn toàn phương vị.

Mái tóc xám của Seren dựng đứng lên vì dính điện.

“Úi, tệ quá. Tóc tôi rối hết cả rồi!”

“Cái đồ mèo hoang, mái tóc dựng đứng đó hợp với cô đấy!”

“Cứ đặt tay xuống đất là được. Tĩnh điện sẽ thoát ra hết.”

Seren đặt tay xuống đất. Sau đó, cô ấy lấy lược ra và bắt đầu chỉnh sửa lại mái tóc.

“Các cậu đang luyện tập đấy à?”

Hội trưởng hội học sinh Anode và em trai Cathode của cậu ấy đi đến.

“Anh Anode cũng luyện tập sao?”

“Ừm, tôi định rèn luyện cho thằng em mà.”

“Maira, Seren, nhường chỗ cho họ đi.”

Anode và Cathode đối mặt với nhau.

“Thủy cầu công kích!”

“Thuẫn nước!”

Hai người đang chiến đấu bằng cách niệm chú rút gọn.

Ban đầu thì chắc là như thế này.

Chặn những quả thủy cầu bay thẳng bằng thuẫn nước.

Nếu để chặn thì dùng thuẫn đá có vẻ chắc chắn hơn. Nhưng khi triệu hồi xong thì nó lại vướng víu. Lá chắn tàng hình thì không nhìn thấy, nên dùng hơi bất tiện.

Khoan đã.

Lưỡi dao gió không phải là thứ cực kỳ thích hợp để ám sát sao? Không nhìn thấy nên rất khó phòng thủ.

“Chẳng ai dùng Lưỡi dao gió nhỉ?”

“Đúng thế. Vì nó không có uy lực.”

Seren trả lời.

Hả, tôi đã dùng nó để mổ xẻ Quái sói chúa mà, dùng bình thường mà.

“Làm thử một chút xem.”

“Được thôi. Hỡi Lưỡi dao gió, bay đi!”

Một luồng gió lướt qua mặt tôi.

Hả, chỉ vậy thôi ư?

“Nó không cắt được gì sao?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Tôi đã làm thế nào nhỉ?

Tôi đã hình dung ra một Lưỡi dao chân không.

Đúng rồi, một khối không khí thì làm sao mà cắt được.

“Theo cô nghĩ, nếu không khí biến mất thì sẽ thế nào?”

“Chắc là chẳng có chuyện gì đâu.”

Cô ấy không có khái niệm về chân không.

Ở Trái Đất, tôi nghĩ chân không được phát hiện vào thời Trung cổ. Có lẽ là sau trận Sekigahara. Trong lịch sử Trái Đất, vào thời kỳ có súng ống, khái niệm về chân không vẫn chưa tồn tại.

Thế giới này hình như cũng không có thuốc súng, vậy là về mặt khoa học kỹ thuật còn lạc hậu hơn thời Trung cổ ư? Thảo nào tôi có thể đạt điểm cao trong kỳ thi về chân lý. Ngay cả khái niệm về sự cháy cũng mơ hồ sao?

“Cô có thể giải thích hiện tượng cháy là gì không?”

“Là khi lửa bắt vào vật rồi làm vật đó cháy đen đi. Khói cũng sẽ bốc lên nữa.”

Ối, cô ấy không hiểu hiện tượng oxy hóa.

Không chỉ kiến thức lập trình mà cả kiến thức khoa học thông thường cũng kém.

“Trong bài thi đầu vào có câu hỏi yêu cầu viết những thứ cần thiết để lửa cháy, đúng không?”

“Vâng.”

“Cô trả lời thế nào?”

“Tôi trả lời là vật liệu dễ cháy và nguồn lửa.”

“Nhưng tôi lại trả lời là nhiệt độ, oxy và vật liệu cháy.”

“Thuyết về nhiệt độ và vật liệu cháy thì tôi có nghe qua rồi, nhưng thuyết đó là thiểu số.”

Ồ, ngay cả oxy cũng chưa được xác định sao.

À mà, tôi đã viết từ "oxy" bằng cách ghép hai từ "axit" và "gốc".

Uoa, có khi mình bị coi là mắc bệnh Trung nhị hay thằng lập dị cũng nên.

Nghĩ lại thì, tôi đạt thủ tịch đúng là một kỳ tích.

“Taito, anh đang có vẻ mặt khó nghĩ kìa.”

Maira ghé sát mặt tôi.

“Không có gì.”

“Nếu có chuyện gì lo lắng thì cứ nói ra đi.”

“Tôi cũng muốn nghe nỗi lòng của thủ tịch.”

“Xem ra tôi đúng là một quái vật.”

“Taito là Taito mà.”

“Nói gì mà bây giờ mới nói. Anh đã phát minh ra lá chắn rồi còn gì. Anh khác thường thì ai mà chẳng biết. Cứ như vụ Lặp lại đó, chẳng ai có ý tưởng như thế đâu.”

“Quả thật là không bình thường thật.”

“Nếu anh bế tắc, cứ thử đặt mục tiêu trở thành Ma vương đi. Khi em gặp khó khăn, em luôn tự nhủ rằng mình nhất định phải trở thành Ma vương.”

Ma vương là gì chứ?

Là kẻ đi tàn sát nhân loại sao?

À mà, hình như có cả Hội Nghiên cứu Ma vương nữa.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!