Quyển 1 - Niobu bị nghiệp quật
Chương 2: Đứa trẻ vô gia cư, phép thuật đầu tiên và vụ bắt cóc
0 Bình luận - Độ dài: 1,033 từ - Cập nhật:
Chương 2: Đứa Bé Không Nhà, Phép Thuật Đầu Tiên và Vụ Bắt Cóc
Chẳng lẽ mình đã chuyển sinh thành con nhà quý tộc? Xem ra, vận mệnh chẳng hề đứng về phe thắng cuộc. Ký ức mách bảo rằng ta bị đánh đập vì ma lực quá ít ỏi. Nhưng mà, trung bình của dân thường là một trăm, thế thì có gì là bất thường đâu chứ?
“Chung quy cũng chỉ là con của tiện dân. Sau khi tiện nhân đó chết đi, ta cứ ngỡ là có thể nuôi dạy cho ra trò, nhưng giờ thì thế này đây. Cút đi! Từ nay đừng bao giờ dám mạo danh gia tộc này nữa!”
Gì cơ? Giờ mình mới sáu tuổi chứ mấy. Đuổi một đứa trẻ sáu tuổi ra khỏi nhà ư? Thua cuộc thật rồi sao?
Nhưng thôi, dù sao cũng vẫn khá hơn công ty bóc lột sức lao động ở kiếp trước nhiều. Dù sao mình cũng có ma lực ở mức trung bình mà. Bị đuổi thì cứ đi thôi. Trí óc thì vẫn là người lớn. Chắc chắn sẽ xoay sở được thôi.
Trên hành lang, ta lướt qua mấy người anh em cũ.
“Chào.”
“Cái kiểu chào hỏi gì thế kia? Muốn ta biến ngươi thành than sao?”
“Kể từ hôm nay, chúng ta không còn là gia đình. Chỉ là người dưng thôi.”
“Khặc khặc! Bị khai trừ rồi ư? Tuyệt vời làm sao. Cứ chết vất vưởng ở xó nào đi. Chẳng cần ta phải ra tay đâu.”
“Vậy nhé.”
Ta không ngoảnh đầu nhìn lại, cứ thế thẳng tiến ra cổng chính dinh thự rồi bước qua cánh cổng.
Giờ thì làm gì đây? Trước hết, chắc phải tìm chỗ nào đó như trung tâm giới thiệu việc làm. Đây là Vương đô mà, hẳn phải có mấy tiệm môi giới chứ.
Trước đó, ta phải nghĩ xem mình có tài năng gì đã. Ta biết chữ. Không biết tỷ lệ người biết chữ ở thế giới này là bao nhiêu, nên không rõ đây có phải là một tài năng đặc biệt không. Dù sao đi nữa, phải thu thập thêm thông tin mới được.
Ta biết là có những thứ như quái vật tồn tại ở đây. Nhưng với một đứa trẻ sáu tuổi, nếu không dùng ma pháp thì không thể địch lại được. Ta đã biết cách kích hoạt ma pháp qua ký ức của chủ nhân cơ thể này. Thử một chiêu xem sao.
Ta dồn ma lực đến đầu ngón tay, rồi hình dung ngọn lửa bùng lên.
“【Mồi Lửa】.”
“Phù! Thật sự có lửa cháy!”
Cảm giác ma lực giảm đi khoảng một phần mười. Thật đáng xấu hổ, chỉ dùng được mười lần “Mồi Lửa” là hết sạch. Theo ký ức thì nếu kéo dài chú ngữ, lượng ma lực tiêu hao sẽ giảm đi. Chú ngữ chỉ là để hỗ trợ cho việc hình dung, nhưng việc cải thiện hình ảnh trong não bộ lại rất khó. Ai cũng biết để tạo ra lửa cần oxy, nhiên liệu và nhiệt độ. Nếu muốn cải thiện thì phải là chú ngữ.
“【Phóng Ma Lực Làm Nhiên Liệu, Đốt Với Nhiệt Độ 500 Độ】.”
“Ồ! Lượng ma lực tiêu hao ít hơn hẳn lúc nãy. Chắc chỉ bằng một phần ba so với lần trước.”
Ta đã biết có thể giảm ma lực tiêu hao, nhưng nếu chú ngữ dài thì sơ hở cũng dài theo. Làm một ma pháp sư để kiếm sống thật không dễ dàng chút nào.
Có lẽ do ta cứ đi lại với vẻ mặt ngơ ngẩn làm mấy trò này nên mới gặp chuyện chăng. Bỗng nhiên, một chiếc túi vải chụp lên đầu ta.
“Làm cái gì vậy?”
“Im đi. Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi lên tiếng rồi đấy.”
Một vật sắc nhọn giống dao dí vào lưng ta. Được rồi, bình tĩnh lại nào.
Tay chân ta bị trói chặt, chiếc túi vải bị gỡ ra, rồi thay vào đó là một cái bịt miệng. Ta bị nhét vào một cái thùng, sau đó thì chẳng biết gì nữa. Dựa vào tiếng động và sự rung lắc, có vẻ như ta đang bị chở đi bằng xe ngựa.
Khi tỉnh lại, chiếc xe ngựa đã dừng, ta bị lôi xuống trước một căn nhà đơn độc trong rừng. Ta bị vác lên vai rồi tống vào một cái ngục dưới hầm. Trong cái nhà tù có song sắt này, đã có một cô bé đang ngồi sẵn. Cô bé cao bằng ta, mặc quần dài và áo sơ mi. Nếu tóc ngắn hơn, có lẽ ta đã nhầm đó là một cậu bé. Mái tóc màu xanh chàm, đôi mắt vàng óng ánh trông rất mạnh mẽ. Cô bé có nét gì đó giống một con mèo, mà không phải mèo nhà, mà là mèo rừng.
“Ta là Taito. Đại khái thì, không cần hỏi cũng biết, tình hình là sao đây?”
“Tớ là Maira. Bị bọn bắt cóc tóm được. Một lát nữa tớ sẽ bị bán làm nô lệ.”
Cả tên lẫn giọng đều là con gái. May mà không nhầm.
“Thế à, nô lệ sao. Không thoát ra được thì coi như đời tàn rồi.”
“Nếu làm được thì tốt biết mấy.”
Ta đặt tay lên song sắt rồi dùng sức thử. Chẳng hề nhúc nhích. Đây là tầng hầm, nên cũng không có cửa sổ. Đào tường cũng không ra ngoài được. Hơn nữa, tường làm bằng gạch, không có công cụ thì không thể đào nổi. Tuyệt vọng thật rồi. Dựa vào địa hình, dù có la lớn cũng khó mà mong có ai đến cứu. Chẳng có dụng cụ nào cả. Giá như có một sợi dây thép, ta đã thử mở khóa rồi.
Nếu muốn lật ngược tình thế chỉ có thể dùng ma pháp thôi. Với kiến thức hiện tại, chỉ cần niệm chú “Mồi Lửa” ba mươi ba lần là hết sạch. Nếu tăng nhiệt độ lên khoảng ba ngàn độ thì có lẽ cũng có thể nung chảy song sắt được.
0 Bình luận