"Giuuuuunnnnn gào gào gào gào! ... Ùn ụt ùn ụt... Bõm..."
"Okuma-san cũng dùng thử chứ ạ?"
"Chỉ nghe tiếng thôi đã thấy khó tiêu rồi, thôi tớ xin kiếu..."
"Vậy ạ. Đây là thức uống đặc chế phép thuật giúp tăng cường sinh lực đó ạ."
Thứ nước (???) Fuwa-san mang ra từ bếp đục ngầu như nước bùn, chiếc thìa cắm vào thì đứng im bất động như thể nó là vật rắn, lại còn có mùi mực kỳ lạ. Pes chắc là ngửi thấy mùi còn kinh khủng hơn nên nãy giờ cứ run rẩy ở góc phòng.
Hồi nãy tôi lén nhìn quy trình chế biến từ phía sau thì thấy Fuwa-san ném tỏi, hành tây, gừng, mật ong, trứng, cục thịt, hạt cà phê, tắc kè khô, cái gì đó giống máu vào máy xay sinh tố nghiền nát, rồi đổ vào nồi đun nóng, thêm vào một chất lỏng trắng đục sền sệt... Đến đoạn này thì tôi đành quay mặt đi.
"Nào, rôm rốp, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với tôi hả, rồm rộp..."
Này, sao người này vừa uống vừa nhai thế?
Lần nào tôi cũng thắc mắc, người này có thật sự thông minh không vậy...
"À, ừm. Chuyện đó. Ờ thì, tớ tự hỏi hôm qua cậu có ổn không."
"Ý cậu là chuyện đó sao?"
"Ừ. Tớ nghe mẹ nói tất cả học sinh ở hiện trường đều bị bắt hết rồi."
Hôm sau khi phải tách ra khỏi nhóm của Kajou-senpai.
Tôi đến căn hộ của Fuwa-san chơi.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một căn phòng hỗn loạn cỡ nào, nhưng có vẻ như sau ngày Pes bị tóm, phòng đã bị Thiện Đạo Khoa khám xét, và những bộ sưu tập tiêu bản toàn bộ phận sinh dục côn trùng đã bị tịch thu hết rồi.
Mấy người của Thiện Đạo Khoa chắc cũng sốc lắm nhỉ...
"Về chuyện hôm qua, đúng như cậu nghe đấy, hiện trường rất là hỗn loạn."
"Fuwa-san, cậu không có ở đó à?"
Nghe đâu, Fuwa-san chỉ giao dữ liệu thu âm chỉ thị thôi, còn bản thân thì không có mặt ở hiện trường mà quan sát tình hình từ một tòa nhà gần đó.
"Tôi đã dự đoán trước rồi, nhưng quả nhiên kết quả hôm qua rất là thảm hại. Bởi vì trong số ba trăm người bị bắt, chỉ có vài chục người bị tạm giam vì vi phạm quy định thôi."
"Sao lại thế...?"
"Đúng theo nghĩa đen đấy. Chỉ vài chục người bị tạm giam thì không thể làm tê liệt chức năng của Thiện Đạo Khoa được. Cùng lắm chỉ làm cho đám người của Thiện Đạo Khoa ở hiện trường kiếm được điểm một cách hiệu quả thôi, kế hoạch làm suy yếu Thiện Đạo Khoa đã kết thúc trong sự dở dang."
Có vẻ như nhân viên Thiện Đạo Khoa, trong đó có mẹ tôi, đã nhận được lệnh chọn lọc nghi phạm để bắt giữ một cách tùy tiện. Cứ nhắm vào người nào rồi vu cho người đó "mặt mày dâm ô. Chắc chắn là sở hữu vì mục đích dâm ô. Vi phạm quy định. Bắt giữ".
"Cái người tên Ranko đó, hóa ra là mẹ của Okuma-san sao. Đúng là cao thủ. Tinh ranh thật. Chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấu hết những người mà tôi giao chỉ huy hiện trường, những người tạo không khí, toàn là nhân tài không thể thiếu cho một cuộc biểu tình quy mô lớn, rồi áp giải đi hết."
Fuwa-san vừa ho vừa thản nhiên nhớ lại. Quả nhiên thứ nước đó không tốt cho sức khỏe mà...
"Tuy vô lý, tùy tiện và đáng giận, nhưng có vẻ như Ranko-san cũng vậy. Sau khi áp giải vài chục người, cô ta đã đấm vào đầu hai trăm mấy chục người còn lại với vẻ mặt rất bực bội."
Cơ thể mẹ mình làm bằng cái gì vậy trời. Tay đấm có mà tàn phế mất.
"Tôi đã lên kế hoạch biểu tình một cách cẩn thận để không vi phạm 《Luật Bồi Dưỡng Công Dân Lành Mạnh và Phong Tục Tốt Đẹp》, nhưng cứ thế này thì chẳng mấy chốc mà trong đám học sinh cũng sẽ có vô số người bị bắt thôi. Bị vi phạm luật bồi dưỡng chứ không phải quy định."
Những nhân vật chủ chốt sẽ bị loại bỏ dần dần, cuối cùng thì rơi vào cảnh túng quẫn.
"Chúng ta có rất nhiều nhân lực. Đã hoàn thành xong việc xây dựng tác chiến khủng bố tự sát bốn ngày luân phiên với 200 người × 4 đội, vừa trải qua ba ngày giáo dục cải chính vừa làm suy yếu Thiện Đạo Khoa, kể cả việc họp bàn. Tôi nói sẽ bắt bọn họ làm việc đến chết thì nhất định sẽ làm cho bọn họ làm việc đến chết."
Ghê quá ghê quá ghê quá. Cái chấp niệm của người này thật đáng sợ.
Lúc trước cô ta nói sẽ tẩy não rồi xâu chuỗi bọn Thiện Đạo Khoa lại thành tràng hạt gì đó, chắc cũng không phải là nói đùa đâu.
"Kể cả Thiện Đạo Khoa có cắt giảm nhân sự của chúng ta thì chúng ta vẫn có thể chiến đấu được một thời gian. Vì chúng ta đã phát thủ công bản hướng dẫn biểu tình cho tất cả mọi người rồi, nên tệ nhất thì cũng có thể chuyển sang chiến tranh du kích. Nhưng như Okuma-san đã thấy đấy, chúng ta đang rơi vào cảnh túng quẫn. Hoặc là quy định sẽ được nới lỏng sau khi đám người Thiện Đạo Khoa làm việc đến chết, hoặc là tất cả chúng ta sẽ bị vi phạm 《Luật Bồi Dưỡng Công Dân Lành Mạnh và Phong Tục Tốt Đẹp》. Đây là một cuộc giằng co xem bên nào đến trước."
Đây là một canh bạc bất lợi. Bởi vì đối phương có thể bổ sung và thay thế nhân sự một cách tự do ở một mức độ nhất định. Còn đội biểu tình do Fuwa-san dẫn đầu có thể sẽ mở rộng quy mô một chút, nhưng không có nhiều học sinh bình thường bất mãn đến mức bất chấp nguy cơ bị bắt giữ theo 《Luật Bồi Dưỡng》.
Hơn nữa, giả sử cuộc biểu tình đó thành công khiến Thiện Đạo Khoa suy yếu thì sẽ còn lại gì?
Quy định chắc chắn sẽ không bị thu hồi, và cư dân của thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ được chỉ định đã tạo ra vô số tiền án trong cuộc vận động phản kháng sẽ hoặc là lang thang trên đường phố, hoặc là được điều đến các nhà máy sản xuất bao cao su, băng vệ sinh, những nơi làm việc có lợi cho quốc gia. Rốt cuộc thì đó vẫn là thất bại của chúng ta.
Trước khi mọi chuyện trở nên như vậy, chúng ta vẫn cần phải sắp xếp lại vector bất mãn bùng nổ.
Giống như dù sao thì bùng nổ trong miệng cũng tiện hơn nhiều so với trong âm đạo.
"...Nhân tiện, hình như 《SOX》 vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?"
Fuwa-san đột nhiên lên tiếng như vừa mới nhớ ra.
"Ừm. Có lẽ là họ đã từ bỏ hoạt động trong thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ được chỉ định rồi và đang vươn ra bên ngoài. Với tư cách là thành viên hội học sinh, tớ nên vui mừng hay nên than thở vì đã để họ trốn thoát đây."
"Vậy ạ. Tôi đã dự đoán trước rồi, nhưng thật đáng tiếc."
"...Um, Fuwa-san."
Đúng lúc tôi định mở đầu chủ đề chính với Fuwa-san đang có vẻ thất vọng.
"...?"
Tôi chợt nhận ra có ai đó đang nhìn mình và nhìn xung quanh... Hả!?
"Có chuyện gì vậy Okuma-san?"
Fuwa-san nhận thấy sự bất thường của tôi và nghiêng đầu. Phía sau cái đầu đang nghiêng đó, từ mép cửa sổ, một đôi mắt đang trừng trừng nhìn chúng tôi.
Nhìn chằm chằm.
Đôi mắt đỏ ngầu không chớp mắt đang nhìn chằm chằm chúng tôi, ừm, cái đó, chẳng lẽ là Anna-senpai?
S-sao lại ở đây? Mà là từ bao giờ? Linh hồn lìa khỏi xác à?
Tôi không để ý nên cửa sổ đã bị hé ra một chút, chắc là nghe hết chuyện rồi.
Tôi ý thức được việc phải lựa lời cẩn thận hơn dự định và mở lời lại với Fuwa-san.
Cuộc đàm phán này không chỉ liên quan đến con đường phía trước của Fuwa-san và chúng tôi, 《SOX》, mà còn cả tính mạng của tôi và Fuwa-san nữa.
"Tớ có một yêu cầu, hay đúng hơn là một mong muốn với tư cách là thành viên hội học sinh, Fuwa-san. Liệu có thể tiến hành cuộc bạo động đang diễn ra dưới danh nghĩa 《SOX》 không?"
Nhìn chằm chằm. Ánh mắt đáng sợ quá đi à.
"...Nghe có vẻ như đây là phát ngôn nghiêng về 《SOX》 hơn là với tư cách là thành viên hội học sinh thì phải?"
Fuwa-san hỏi lại như đang trách móc.
"Thật ra bây giờ, hội trưởng hội học sinh của chúng ta đang một mình bôn ba để cố gắng giải quyết tình hình điên rồ này."
Nhìn chằm chằm. Bị ánh mắt nhìn là có thai luôn đó à.
"Có vẻ như có nhiều lý do, nhưng lý do lớn nhất vẫn là vì cậu ấy cảm thấy có trách nhiệm với tương lai của các học sinh đã trở nên rối tung rối mù vì việc ban hành quy định. Nếu Fuwa-san cứ tiếp tục tự sát như thế này, Anna-senpai sẽ cảm thấy áp lực hơn nữa."
Nhìn chằm chằm. Sao tự nhiên tớ có cảm giác mình sắp thức tỉnh ở một cảnh giới mới vậy trời.
"Nhưng tớ cũng hiểu sự bất mãn của Fuwa-san là không thể kiềm chế được. Vì vậy, ít nhất liệu có thể hướng dẫn sự bất mãn đó bùng nổ dưới trướng 《SOX》, trên sân khấu bên ngoài thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ được chỉ định không?"
Nhìn chằm chằm. Đầu tớ sắp bốc hỏa rồi à.
"Với tư cách là thành viên hội học sinh thì đây là một yêu cầu tà đạo, nhưng vì sự duy trì trật tự trị an trong thành phố và để giảm bớt gánh nặng cho hội trưởng, cậu có chấp nhận không?"
Một giọt mồ hôi chảy dài trên má của Fuwa-san.
Có vẻ như Fuwa-san cũng nhận ra con yêu quái đằng sau rồi.
"...Nếu là chuyện đó thì tôi cũng không phản đối hợp tác."
Nhưng thái độ của cô ấy hơi cứng nhắc.
"Sự bất mãn của chúng tôi suy cho cùng là bắt nguồn từ Thiện Đạo Khoa của thành phố này. Kế hoạch của 《SOX》 có lẽ là đúng đắn. Về lâu dài thì có lẽ sẽ cứu chúng tôi. Nhưng sự bất mãn của chúng tôi bây giờ suy cho cùng chỉ nhắm vào sự vô lý trước mắt. Việc hướng dẫn nó sang các hoạt động bên ngoài thành phố là một việc khó khăn."
Đương nhiên là vậy rồi. Nó vô lý như việc bắt tám trăm người cuồng chân biến sở thích thành ngực vậy. Biến đội liếm mắt cá chân thành yêu quái chọc ngực thì thuật giả kim sư nào cũng không làm được.
"Nhưng, ví dụ như, nếu 《SOX》 nhường lại bản sao những tạp chí đồi trụy đang thiếu hụt cho chúng tôi, v.v. để thể hiện rằng họ là đồng minh thì có lẽ sẽ dễ dàng dẫn dắt hơn một chút. Dù sao thì đó cũng chỉ là một giả định khó có thể kỳ vọng vào 《SOX》 đang dồn sức cho các hoạt động bên ngoài."
"Ra vậy, đúng ha..."
Tôi giả vờ thất vọng và đứng dậy.
Anna-senpai ngoài cửa sổ đã biến mất từ lúc nào. Chắc là đã hiểu rồi, nhỉ?
"Xin lỗi nhé. Tớ đã nói chuyện kỳ lạ rồi. Hội học sinh cũng khá mệt mỏi kể từ khi quy định được thi hành mà."
"Không sao đâu. Cảm ơn cậu đã quan tâm. Vậy thì, hãy cẩn thận trên đường về nhé."
Fuwa-san đưa cho tôi một gói đựng đầy thức uống phép thuật và nói "Đây là quà ạ." Đưa vũ khí sinh học tự vệ làm quà đúng là mới lạ đó.
Tôi miễn cưỡng nhận quà và rời khỏi phòng của Fuwa-san.
"Okuma-kun. Cho phép em nói chuyện một chút được không ạ?"
"...!"
Khi tôi đóng cửa lại thì Anna-senpai xuất hiện từ trong bóng tối. Có nên dùng thứ nước tự vệ không đây.
"Đến nhà một cô gái sống một mình, Okuma-kun, đó chẳng phải là ngoại tình sao?"
Á á á. Anna-senpai vừa cười vừa cầm bật lửa trên tay phải, chai nhựa đựng chất lỏng trên tay trái. Chắc chắn là dễ cháy rồi. Chẳng lẽ định đốt Fuwa-san cùng với cả căn hộ à.
"Trong khi em còn chưa từng đến nhà của tôi."
Thì đến nhà Anna-senpai thì sẽ bị giam cầm luôn rồi, cuộc sống bị vắt kiệt tinh dịch sẽ ập đến đó! Như thế chẳng khác gì gia súc cả!
"Tuy nhiên, lần này em sẽ bỏ qua cho anh đấy."
Anna-senpai chu môi hờn dỗi trong khi bật lửa lách tách.
"Hành vi thì không đáng khen, nhưng có vẻ như là vì tôi mà."
C-có vẻ như lần này cũng lừa được rồi.
"Nhưng."
Anna-senpai ép sát tôi vào tường, vặn chân vào giữa háng tôi.
"Tôi đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tình hình này một mình rồi mà. Em không cho phép anh hành động đơn phương đâu... Cần phải, trừng phạt thôi nhỉ...?"
Anna-senpai nheo mắt trêu ngươi và ghé sát đôi môi ướt át. Khoan, sao lại có diễn biến đó!?
"T-tuy là nói vậy nhưng Anna-senpai! Bên đó có tiến triển gì không ạ!"
"《SOX》 không có động tĩnh gì, hơn nữa hội học sinh của chúng ta đã không còn dính dáng gì đến việc kiểm soát nữa nên không có thông tin gì cả, bế tắc rồi. Nhưng nhất định, em sẽ bắt được 《SOX》. Vì học sinh của học viện Tokioka, vì tình yêu của chúng ta nữa."
Anna-senpai thở dồn dập ở khoảng cách mà lời thì thầm làm rung động bờ môi. Ngay lúc đó.
Bõm. Xèo.
"Hả!? Kyaaa!?"
Thứ nước đặc chế phép thuật bay tới dính vào đầu Anna-senpai. Cái tiếng vừa nãy là cái gì vậy.
"C-cái gì đây. Đồ dơ bẩn sao!?"
Hình như là đồ ăn của người đấy ạ. Trong gang tấc.
"Trong cái bộ dạng bẩn thỉu này, em không thể nào trao gửi tình yêu với Okuma-kun được!"
Anna-senpai ôm mặt rồi chạy vụt đi mất. Cái thứ nước uống này, chắc cả đời em sẽ không đụng đến đâu, nhưng cứ giữ nó làm vật phòng thân vậy...
"Ồ, hình như nước uống phát nổ và bắn tung tóe rồi. Phải kiểm điểm sâu sắc mới được."
Từ trong phòng, giọng nói tỉnh bơ của Fuwa-san vọng ra.
"Được rồi. Vậy thì cứ làm hết sức mình xem sao."
Vừa rời khỏi khu trọ, tôi liền gọi điện cho Saotome-senpai.
"Sensei ơi, cho em xin một bức thật là bậy bạ đi ạ."
"Uhehehehe. Rõ rồi. Ta sẽ vẽ cho cậu một bức mà chỉ cần nhìn thôi là cậu cũng phải xuất tinh."
Thế thì đúng là trình độ thần thánh rồi. Đâu phải 《Ma Nhân Cấm Dục》đâu chứ.
●
Vài ngày sau, tôi gặp Saotome-senpai ở quán cà phê để nhận mấy tấm minh họa dùng cho hoạt động biểu tình. Thật ra tôi không muốn dùng quán cà phê quen thuộc này lắm, nhưng Saotome-senpai cứ khăng khăng không chịu nên đành chịu vậy.
"Hàng vẽ độc quyền đó nha. Chắc nhờ vậy mà đội biểu tình sẽ hợp tác hơn với 《SOX》đây."
Những bức minh họa bày ra trên bàn, ừ thì, vẫn kinh khủng như mọi khi.
Một cô bé cưỡi ngựa sung sướng tận hưởng khoái lạc, còn cậu bé thì cắn răng chịu đựng. Hai cây TNP dựng đứng dính vào nhau tạo thành hình trái tim, một hình ảnh điên rồ. Rồi còn cả tranh ecchi về ô tô x máy giặt tự động phi nhân hóa nữa chứ. Cái người này, tiến bộ không ngừng luôn! À, hình như cậu bé trong bức cưỡi ngựa kia có thiết lập là đang trong quá trình thoát khỏi trinh tiết, tức là vẽ riêng cho lần "mở hàng" đó.
Và tấm cuối cùng là một bức tranh kinh dị tột độ, vẽ mười con lợn béo tròn nhốt trong chuồng, trong đó một con bị một chị gái đeo vòng dương vật cưỡng hiếp trong khi xé thịt ăn.
"Tấm cuối cùng là do ta bộc phát vẽ ra để thỏa mãn bản thân thôi, không được ưa thích thì cũng không sao."
"Không, cũng được mà. Cảm ơn senpai nhiều ạ. Em sẽ trân trọng phát tán chúng."
Mười con lợn đó, có phải là tượng trưng cho các thành phố được chỉ định thanh lệ không nhỉ? Tuy còn hơi thô thiển vì quá trực tiếp, nhưng Saotome-senpai đã bắt đầu vươn tay sang cả tranh phong thứ, không chỉ là couple phi nhân hóa hay thú giao nữa rồi. Nhưng chỉ giới hạn trong ecchi thôi.
Sau khi copy đống này thật nhiều,
"À mà Saotome-senpai. Cái đó... Hoa Thành-senpai thế nào rồi ạ?"
Mấy ngày nay tôi hầu như không liên lạc gì với Hoa Thành-senpai.
Một phần là do nhiều học sinh Học viện Thời Cương bị cuốn vào các vụ khủng bố tự sát liên tục do Fuwa-san gây ra nên trường phải nghỉ học nhiều, không có cơ hội gặp mặt Hoa Thành-senpai ở trường, nhưng nguyên nhân chính là do tôi ngại ngùng nên cố tình cắt đứt liên lạc. Dù sao thì bảo "giống Sofia" cũng hơi quá đáng thật. Hoa Thành-senpai hình như cũng hơi mếu máo nữa...
"Sao hả? Muốn biết à?"
Saotome-senpai vừa tu ừng ực cốc nước ép vừa ngước lên nhìn tôi cười nham nhở.
"Vậy thì ta kể cho cậu nghe nha. Trong cái bầu không khí căng thẳng không biết Ayame có thể xuất hiện ở quán cà phê này bất cứ lúc nào."
"Hóa ra đó là mục đích của bà!"
Thảo nào cứ khăng khăng muốn giao hàng ở quán cà phê!
Dạo này, cái tính thích đào sâu của Saotome-senpai hình như đang tiến hóa theo chiều hướng tệ hại thì phải.
"Kéo dài lê thê câu chuyện để ta thưởng thức cái bộ dạng mệt mỏi của cậu cũng hay đó, nhưng mà, tiếc là chẳng có gì để kéo dài cả. Ayame vẫn đang tích cực chuẩn bị và đàm phán đó."
"Vậy ạ..."
Thật ra tôi cũng không mong đợi gì cả.
Nhưng mọi thứ vẫn như thường lệ thì thú thật cũng hơi cô đơn.
"À, nhưng mà có cái này nữa nè."
Saotome-senpai vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi vừa nói thêm.
"Cô ta cũng có vẻ như đang vùi đầu vào công việc để lấp đầy một sự mất mát nào đó."
Có lẽ nào...
"Sao hả Tanukichi. Có gì đó để suy nghĩ đúng không? Hả? Hả?"
Tôi hiểu mà, đây chỉ là thông tin bịa đặt để trêu chọc tôi thôi đúng không Saotome-senpai?
"Em về đây! Cảm ơn senpai vì tranh ạ!"
Vừa thoát khỏi khủng hoảng là thế đấy. Sớm muộn gì cũng phải cho bà nếm mùi combo cơm treo trước mặt với cù lét mới được.
"Sao vậy. Còn năm phút nữa thôi là Ayame đến và xảy ra sự kiện chạm mặt khó xử rồi đó."
Cái người này...
Tôi vội vàng rời khỏi quán cà phê. Chắc phải đợi thêm một lúc nữa mới đi copy được.
●
Sau khi nhận tranh từ Saotome-senpai và copy hàng loạt rồi bí mật tuồn cho đội biểu tình do Fuwa-san dẫn đầu, cũng đã hơn một tuần trôi qua. Tháng Mười cũng đã bước vào hạ tuần, và những ồn ào do điều lệ gây ra hầu như đã trở thành chuyện thường ngày.
Hầu như ngày nào ở đâu đó cũng xảy ra các vụ khủng bố tự sát quy mô vừa và lớn do các học sinh hóa trang thành tinh trùng gây ra, và mỗi ngày có đến hàng chục người ổn định bị đưa vào trại giáo dục cải tạo vì vi phạm điều lệ. Một ngày trôi qua như thế đấy.
"Vậy là, mình không kiểm soát được đội biểu tình rồi đúng không?"
"Em xin lỗi. Rõ ràng 《SOX》 đã vì chút hứng thú nào đó mà viện trợ tranh cho biểu tình, nhưng em lại không thể đáp lại tấm lòng đó."
Ở đầu dây bên kia, Fuwa-san bình tĩnh báo cáo tình hình hiện tại.
Hình như các học sinh tham gia biểu tình đã giải thích việc 《SOX》 cho mượn vũ khí là "nhiều hơn nữa! Hãy làm mạnh mẽ hơn nữa! Nhiều hơn nữa đi!". Fuwa-san cũng đã cố gắng hết sức để kiểm soát, nhưng vì đã phát tán cẩm nang tự sát đến từng chi tiết nhỏ để có thể chuyển sang khủng bố tự sát du kích ngay cả khi số lượng ít, nên tình hình hiện tại là có quá nhiều đội tự sát hành động độc đoán.
"À mà, em đã cất giữ cẩn thận bức tranh hai chàng trai kết hợp "cái đó" của mình lại để tạo thành hình trái tim."
"Lại sắp bị bắt rồi đấy!?"
Cái con hủ nữ này.
Trước lời cảnh báo của tôi, Fuwa-san vẫn giữ thái độ thường ngày mà bảo "Không vấn đề gì ạ."
"Hình thức đội biểu tình do em tổ chức không phải là một tổ chức nhận chỉ thị từ top là em, mà là các mối liên kết ngang hàng hoặc từng cá nhân tự phán đoán và hướng đến cùng một mục tiêu để gây biểu tình. Em đã suy nghĩ ra sách lược rằng nếu làm theo cách này, thì ngay cả khi các nhân sự chủ chốt bị loại bỏ bởi sự đàn áp tùy tiện của Thiện Đạo Khoa, thì vẫn có thể chiến đấu đến cùng. Nhưng không ngờ rằng, ngoài tác dụng phụ là em có thể tha hồ sưu tập các ấn phẩm không lành mạnh mà không cần kiềm chế, còn có tác hại là không thể điều chỉnh được phương hướng của cuộc biểu tình."
"So với Fuwa-san thì, có thể nói là tính toán còn hơi non nớt nhỉ."
"Em cũng đã không còn bình tĩnh nữa rồi. Và hiện tại cũng vậy. ...Nếu thú thật ra thì, em vẫn đang hài lòng với các cuộc tấn công tự sát của đội biểu tình. Em muốn leo thang nó hơn nữa, để Thiện Đạo Khoa phải mệt mỏi. Có vẻ như tâm trạng của em cũng ảnh hưởng lớn đến việc kiểm soát đội biểu tình không được tốt."
Dù có thể nhìn nhận khách quan về bản thân, nhưng dường như cô ấy không thể cưỡng lại được những oán hận trào dâng. Giống như một người phụ nữ kiên cường bị bỏ thuốc kích dục không thể từ chối khoái lạc. À, ví dụ này không cần thiết nhỉ.
"Nhưng, nếu thế thì đúng là rắc rối thật."
Đội biểu tình chắc chắn đã bị thu hẹp lại trong tuần này.
Như đã dự đoán trước, hàng chục người là chủ chốt của cuộc biểu tình đã bị bắt giữ vì vi phạm 《Luật Bồi Dưỡng Công Lý Lương Thường Tục》dù vẫn còn là vị thành niên.
Một số phụ huynh dại dột bị cơn sốt biểu tình làm cho mờ mắt, đã cố gắng bãi bỏ điều lệ bằng các biện pháp khác ngoài việc thu thập chữ ký (yêu cầu trực tiếp), cũng bị bắt vì những ấn phẩm không lành mạnh dán sau lưng mà không hay biết, hoặc bị bắt vì vi phạm điều lệ do ảnh gia đình còn sót lại trên P.M.M bị coi là ấn phẩm không lành mạnh, và đang dần biến mất khỏi xã hội.
À, nói thêm nữa là, có tin đồn mẹ tôi quá đáng sợ nên đội biểu tình đang co rúm lại.
Tóm lại, nếu cuộc biểu tình cứ tiếp diễn như thế này, thì chúng ta sẽ tiếp tục vô ích đẩy những người có khả năng trở thành đồng minh của 《SOX》vào tay kẻ thù. Ngay cả khi những người tham gia biểu tình cảm thấy thoải mái, thì cũng chẳng còn gì lại cả. Đúng vậy. Giống như thủ dâm vậy. Nhưng không có cách nào để thuyết phục những người tham gia biểu tình rằng "Nếu cứ tiếp tục nổi loạn như thế này, thì các bạn cũng sẽ có kết cục giống như tinh trùng bị bắn vào khăn giấy rồi vứt vào thùng rác thôi!".
Nếu Fuwa-san, người đang thực chất điều khiển đội biểu tình từ phía sau, vẫn giữ thái độ này, thì đúng là tuyệt vọng.
"Dù có thể đồng loạt gây ra các cuộc biểu tình rời rạc hoặc tạm thời cho họ chờ đợi, nhưng rất khó để thay đổi phương hướng hoạt động hoặc chuyển mũi nhọn từ Thiện Đạo Khoa hay Ủy Ban Phong Kỷ. Về mặt lý thuyết, việc tẩy não một số ít nam giới để họ yêu nhau thì dễ, nhưng việc thay đổi phương hướng của phần lớn người dân rải rác khắp thị trấn thì có quá nhiều hạn chế trong thời đại ngày nay. À, dù sao thì đó cũng chỉ là bào chữa thôi."
Người này thản nhiên nói ra một điều đáng sợ, nhưng mong là nó chỉ dừng lại ở lý thuyết suông thôi nhé. Tuyệt đối đừng dùng tôi để làm thí nghiệm trên cơ thể người đó. Lương tri của người sử dụng khoa học là thứ cần được thử thách đó.
"Thế này nhé, không hẳn là lời xin lỗi, nhưng em có một vài điều đáng lo ngại muốn báo cáo. Thanh Môn Trang của suối nước nóng Chu Môn, hình như là nhà của cậu bạn đeo kính trong hội học sinh đúng không ạ?"
Đeo kính... Chắc là Hoa Thành-senpai rồi.
"Đúng vậy, nhưng có chuyện gì sao?"
"Mấy ngày nay, có một nhóm năm người khả nghi đang bí mật triển khai hoạt động ký tên trong nội bộ đội biểu tình. Đại ý là, hãy khám xét nhà của Thanh Môn Trang, nơi tàng trữ nhiều ấn phẩm không lành mạnh."
"...Ý là sao?"
Kể từ khi điều lệ được thi hành, các cuộc điều tra của Thiện Đạo Khoa cực kỳ tùy tiện. Hành động theo những lý lẽ ích kỷ ngang với một tên biến thái còn trinh tiết xông vào tấn công các cô gái vì hiểu lầm rằng ướt tức là hưng phấn. Tóm lại, họ không bắt vì có người vi phạm điều lệ, mà là dán nhãn vi phạm điều lệ lên những kẻ mà họ muốn bắt rồi điều tra. Vì vậy, những người bị tóm vì vi phạm điều lệ cho đến nay đều nghiêng về phía phụ huynh và học sinh trung học phản đối điều lệ.
Một số người có quyền lực hoặc những người xung quanh họ, dù có dán ấn phẩm không lành mạnh lên mặt thì vẫn bị bỏ qua bởi các giác quan lệch lạc của Thiện Đạo Khoa. Giống như một kẻ có sở thích liếm nếp nhăn của bà lão không phản ứng với quần lót của nữ sinh trung học, việc bỏ qua một cách khó hiểu đối với người bình thường, đó là Thiện Đạo Khoa hiện tại. Tức là bọn họ là những kẻ có sở thích tình dục dị thường.
Suối nước nóng Chu Môn, nơi nổi tiếng với những người có thế lực và những người sống ở các thành phố được chỉ định thanh lệ trên toàn quốc, dường như cũng nằm trong diện được bỏ qua, và giống như tôi, Hoa Thành-senpai, Anna-senpai và các thành viên hội học sinh khác, vẫn chưa phải chịu bất kỳ cuộc khám xét cưỡng chế nào cho đến nay. Vì vậy, sự thật mà Fuwa-san vừa báo cáo là một đòn đánh úp khá bất ngờ.
"Thông thường thì Thiện Đạo Khoa sẽ không để ý đến những chữ ký thu thập được trong nội bộ đội biểu tình đâu. Nhưng điều khó hiểu là xung quanh nhóm năm người này, lại có một phóng viên đang bám theo để đưa tin về đội biểu tình."
Email được gửi đến P.M.M. Hình ảnh đính kèm là ảnh chụp nghiêng khuôn mặt của một nữ phóng viên đang mang theo một nhiếp ảnh gia.
"Tình hình biểu tình cũng thường xuyên được phát sóng trên PM News. Chắc chuyện ký tên này cũng sẽ sớm được phát sóng thôi. Nếu vậy, Thiện Đạo Khoa sẽ phải hành động để thể hiện một chút công bằng mang tính chiếu lệ."
Trong Thiện Đạo Khoa, suối nước nóng Chu Môn hoàn toàn vô tội. Vì vậy, họ sẽ khám xét không chút e dè và thể hiện rằng họ đã làm việc đàng hoàng. Họ sẽ không bao giờ mơ rằng ở đó có chôn giấu những kho báu mà không thể bỏ qua được, vượt xa những bức tranh ecchi tầm thường mà đội biểu tình cố tình dựng lên để vu khống.
"Fuwa-san, có biết mấy kẻ đang thu thập chữ ký đó đang ở đâu không?"
Dù thế nào thì cũng cần phải xác minh sự thật càng sớm càng tốt. Nếu thật thì sẽ nguy to đấy.
"Xin chờ một chút... Hình như đang trà trộn vào đội biểu tình quanh ga Đảo Điền. Có lẽ họ đang thu thập chữ ký để hoàn tất công việc ngay trước khi giải tán."
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn!"
Tôi tắt máy và lao ra khỏi ga.
Cảm giác bất an đang lấp đầy ngực tôi, giống như trong đoạn mở đầu của NTR.
●
"Bọn chúng kia rồi..."
Khu vực quanh ga Shimada lúc này chật ních những học sinh đang rục rịch thực hiện vụ đánh bom tự sát. Ngay cả lối ra vào ga cũng trong tình trạng chen chúc như nêm cối, tôi chợt nhớ đến ông bố lảm nhảm "xoa bóp, xoa bóp, xoa bóp rồi khóc nhè" trong khi cố túm lấy ngực mẹ tôi rồi bị bà đấm cho một trận. Thật là khó chịu. Vì có khá nhiều nữ sinh ở đây, tôi chỉ muốn chạm vào họ để được chữa lành thôi. Không, tôi không có ý đồ đen tối gì đâu. Nó giống như cảm giác muốn ôm chặt một chú chó hay chú mèo ấy. Thật đấy nhé!
Giữa đám đông, năm gã đàn ông đứng cầm những tập giấy. Họ lớn tiếng rao giảng những lời lẽ dễ lọt tai đám sinh viên bất mãn với những cuộc đàn áp tùy tiện của Thiện Đạo Khoa: "Hãy đập tan những cơ sở giả dối mà Thiện Đạo Khoa làm ngơ!". Họ liên tục nhận được chữ ký của mọi người. Chắc hẳn những tập giấy ôm khư khư bên nách kia là giấy thu thập chữ ký hôm nay. Chúng khá dày đấy. Nếu ngày nào họ cũng kiếm được nhiều như vậy, thì đây có lẽ sẽ là một lợi thế đàm phán lớn, dù không có phóng viên nào ở đây.
Và cái gã phóng viên phiền phức kia, lại là một phụ nữ trung niên trong bộ vest nữ dài đến đầu gối. Chắc bà ta trạc tuổi mẹ tôi. Bà đang điềm tĩnh tường thuật trước ống kính máy quay.
Sao tôi thấy những người đó quen quen...
"Tuyệt vời! Hôm nay chúng ta sẽ lại bị tóm vì tội dâm ô cho mà xem!"
Với tiếng hô hào ngu ngốc đó, đoàn biểu tình bắt đầu diễu hành, và đám đông lập tức tản ra. Tôi bí mật bám theo nhóm thu thập chữ ký đang lùi dần khỏi dòng người.
"Vất vả rồi. Mọi người về đài trước đi. Tôi muốn phỏng vấn bọn họ một chút."
Nữ phóng viên, toát ra vẻ một người phụ nữ thành đạt, chia tay với người quay phim và dẫn năm gã kia vào một con hẻm nhỏ. Phong thái của bà ta rất điềm tĩnh, khiến người ta nghĩ bà là một người có năng lực trong công ty. Nhân tiện, tôi cứ có cảm giác có một điểm chung nào đó giữa kẻ lăng nhăng, người lẳng lơ và người có năng lực.
"Nhưng mà cố tình phỏng vấn ở trong hẻm cơ đấy. Chẳng lẽ vì đây là chuyện liên quan đến biểu tình nên không muốn gây chú ý?"
Nếu là truyện tranh người lớn thì tình huống này chắc chắn sẽ trở nên dâm ô đây... Tôi vừa tưởng tượng vừa vận dụng những kỹ năng ẩn mình đã rèn luyện trong kỳ nghỉ hè để bám theo.
Vào lúc xung quanh hoàn toàn vắng bóng người, nữ phóng viên đột ngột giơ hai tay lên trời và hít một hơi thật sâu.
"Giấy ký tên nhân Thiện Đạo Khoa!"
Bỗng một luồng nấm mốc sinh sôi nảy nở khắp xung quanh – một hình ảnh như vậy vụt qua đầu tôi.
Mùi thối rữa này, chẳng lẽ...!
"Nhà ga nhân bãi đỗ xe! Tạ tay nhân thùng rác! Trời nhân đất!"
《Cỗ Máy Tình Yêu》đấy à!?
Khoan đã, sao ả lại làm cái quái gì ở đây!? Mà, cái nữ phóng viên kia là 《Cỗ Máy Tình Yêu》, vậy thì năm gã còn lại là...
"Ôi chà. Cái người này lại lên cơn nữa rồi. Có lẽ đã tốn quá nhiều thời gian vào việc thu thập chữ ký."
"Người này mà bị cấm xả lũ vọng tưởng trong một thời gian nhất định là sẽ nổ tung đấy."
"Nhưng hôm nay chúng ta đã thu thập được rất nhiều chữ ký. Với số lượng này, chúng ta có thể mong đợi 《Quỷ Bà Thép》tham chiến vào cuộc cưỡng chế khám xét suối nước nóng Akekado."
"Tôi rất mong chờ đến cuối tuần. Tôi muốn báo cáo với Keisuke-dono sớm, nhưng... với tình hình này của 《Cỗ Máy Tình Yêu》-dono thì..."
"Hay là ai đó thử bắt chuyện xem sao. Tôi thì xin kiếu."
《Rung Động Vòng Ba》Ngũ Đại Đầu Sỏ đấy à! Còn cải trang nữa chứ, láo thật!
Nhưng mà, bọn chúng thu thập chữ ký để cưỡng chế khám xét Thanh Môn Trang sao? Trong Thanh Môn Trang có cất giấu những tạp chí đồi trụy mà Yatsu-ga-Mori đã đoạt được từ Thiện Đạo Khoa. Đối với bọn chúng, những tạp chí đồi trụy ở Yatsu-ga-Mori cũng là báu vật mà chúng thèm thuồng đến nhỏ dãi. Giờ đây, khi mà tôi không còn có thể âu yếm Saotome-senpai nữa, sự thèm khát đó chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội, và càng không thể tha thứ cho việc bị Thiện Đạo Khoa cướp mất một cách dễ dàng. Vậy mà còn lôi cả mẹ tôi vào nữa, đúng là nghiêm túc thái quá. Khốn kiếp, không thể hiểu nổi những kẻ biến thái đang nghĩ gì.
"Dù sao thì, phải báo cho Kajou-senpai sớm thôi...!"
Hôm nay là thứ Ba, ngày 20.
Theo lời bọn chúng, bọn chúng sẽ cho người tấn công Thanh Môn Trang vào cuối tuần, khi có nhiều khách và các Nadeshiko-san không ứng phó kịp. Nếu thứ Sáu là hạn chót, thì chúng ta chỉ còn ba ngày nữa thôi.
Dù những người ở suối nước nóng Akekado do Nadeshiko dẫn đầu có giỏi che giấu những thứ dâm ô đến đâu, thì cũng không thể thoát khỏi mẹ tôi. Phải có biện pháp gì đó ngay bây giờ.
Khi tôi đang lùi lại để che giấu sự hiện diện của mình, tôi va phải một thứ gì đó mềm mại.
"Okuma-kun. Lại đến một nơi nguy hiểm như thế này. Nếu có sơ suất gì đó làm ảnh hưởng đến lý lịch của Okuma-kun thì sao?"
Không, không thể nào. Làm sao có thể gặp rắc rối nhiều như vậy chứ? Không thể nào. Đúng vậy.
"Em hiểu rằng đây là hành động vì yêu, vì lo lắng cho chị. Vì vậy, chị sẽ không trách mắng em... nhưng có lẽ cần một chút trừng phạt thì hơn?"
Anna-senpai từ phía sau cắn nhẹ vào gáy tôi, ngón tay thì vuốt ve giữa hai chân, mơn trớn đầu vú, hai chân dài miên man thì quấn lấy tôi như muốn trói buộc. Khoan, dừng lại, đầu vú bỏ ra!
"Hay là Okuma-kun có lẽ, đang mong muốn được trừng phạt sao?"
Phải làm gì đây, phải làm gì đây! Khi tôi đang cố gắng nghĩ cách đối phó với Anna-senpai, thì
"... Hmm? Tôi ngửi thấy mùi của tổng thụ."
《Cỗ Máy Tình Yêu》đã lấy lại ý thức và quay lại nhìn chúng tôi. Đừng có đùa! Chẳng có mùi tổng thụ gì cả! Cái người đó có vấn đề về đầu óc thì có! ... Ừ, thì đúng là có vấn đề thật!
Khốn kiếp, phải làm gì đây. Trước mặt là kẻ biến thái, sau lưng là dã thú... hmm? Có gì đó trong túi áo.
"... Thức uống đặc chế ma thuật."
Thứ mà Fuhwa-san đã tặng tôi làm quà lưu niệm gần hai tuần trước.
Tôi rất cắn rứt lương tâm, nhưng nếu lợi dụng lương tri của người này và Anna-senpai thì có lẽ...
Tôi hất thứ thức uống đặc chế ma thuật trong túi zip-lock vào 《Cỗ Máy Tình Yêu》và đồng bọn. Lý do thức uống được đựng trong túi zip-lock là vì nó gần như ở thể rắn.
──Áaaaaaaaa!?
C-Có lẽ nào nó đã dính vào mắt họ rồi sao? Tiếng hét thảm thiết khiến tôi còn thấy sợ hơn.
"Chuyện gì vậy!? Ư... Cái mùi này... Chẳng lẽ là thứ kịch độc đó!?"
Anna-senpai chạy đến chỗ tiếng hét và bắt đầu ân cần ôm lấy những 《Cỗ Máy Tình Yêu》xa lạ.
"Tôi không biết cô là ai, nhưng cảm ơn cô rất nhiều."
《Cỗ Máy Tình Yêu》ngoan ngoãn đáp lại lời cảm ơn của Anna-senpai và nhận sự chăm sóc y tế khẩn cấp, trong khi Ngũ Đại Đầu Sỏ thì rơi vào trạng thái hoảng loạn hơn nữa: "Áaaaa!? Ngươi là con quái vật lúc đó!?"
"E-Eh, à thì, tôi xin lỗi vì đủ thứ chuyện!"
Tôi quay lưng lại với cảnh tượng thảm khốc đó và nhanh chóng rời đi. Tôi lập tức liên lạc với Saotome-senpai qua PM.
"Saotome-senpai. Hãy gọi Kajou-senpai và mọi người đến quán cà phê ngay lập tức."
Tôi vẫn còn hơi ngại khi phải nói chuyện trực tiếp với Kajou-senpai.
●
"Chim... chim... chim...?"
"Này, em làm sao vậy Kosuri! Em sẽ bị PM tóm đấy!?"
Đôi mắt của Kosuri, người đã đến quán cà phê cùng với Kajou-senpai, trở nên trống rỗng. Saotome-senpai đang vui vẻ chọc chọc vào đầu cô bé.
Kajou-senpai ngồi xuống ghế và quay mặt đi chỗ khác, nói "Tôi không biết" một cách phũ phàng.
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn giận? Dạ dày tôi bắt đầu quặn thắt,
"Tôi không biết. Chỉ là từ khi chia tay với Tanukichi, tôi cứ liên tục phun ra những trò tục tĩu thôi."
"Không phải tại Kajou-senpai sao!"
Không, đây là một câu hỏi mà tôi phải trả lời ngay cả khi tôi không cảm thấy khó xử.
"Bởi vì cậu không hề đáp lại một câu nào cả, nên tôi chỉ có thể nói chuyện kích thích như súng máy thôi!"
"Là 'nói như súng liên thanh' mới đúng!"
"Máy rung là gì cơ ạ (giật mình)?"
"Tôi không nói! Đừng có lao vào! Ngồi xuống!"
"Vâng em ngồi rồi ạー. Thế anh hạ thấp tầm nhìn của em để làm gì thế? Blowjob ạ? Có phải là blowjob không ạ?"
"Đùa tôi à!? À, tôi nhầm cách đáp rồi. ──Coi thường tôi à!?"
"Nhân tiện, có ai nghĩ rằng không ai ngăn cản việc dịch Ferrari sang tiếng Nhật à?"
"Chắc hẳn có ít người có cái đầu thối rữa như cô thôi!"
"Nhắc mới nhớ, trẻ con hình như cho mọi thứ vào miệng, nếu chúng ta tận dụng điều này thì..."
"Cảnh sát ơi bắt lấy người này!"
"Trẻ con hình như nắm mọi thứ chúng chạm vào bằng tay. Vậy nên nếu tận dụng điều này thì có thể thủ dâm bằng tay..."
"Chính vì có những người như cô mà việc chỉ yêu mến những cô bé nhỏ tuổi lại bị coi là phạm tội đấy!"
"Này Tanukichi có biết không? Môi của trẻ con là vùng nhạy cảm đấy? Giống như thiết lập của một trò chơi người lớn, một cái miệng ngoài đời thực"
"Mẹ ơi tống cổ ả này vào tù nhanh lên!"
"Chừng nào còn có sự tồn tại của người mẹ, thì trên đời này sẽ không có ai còn trinh cả. Bởi vì ai cũng phải đi qua cái ấy của mẹ khi sinh ra. Đó là lý do tại sao không có phù thủy trên đời này"
"Cô có biết mổ lấy thai không!?"
"Ý cô là cái đó à. Khi Trinh Vương không thể chịu đựng được sự ô nhục khi sống nữa nên đã tự mổ bụng mình."
"Tôi không biết cái chế độ kinh khủng đó!"
"Thay vì mổ bụng thì nên cắt phăng chim đi thì hơn."
"Cắt chỗ đó thì có ý nghĩa gì!?"
"Sự trinh tiết của anh, sẽ trở nên vĩnh cửu..."
"Đừng có nói theo một cách sành điệu như thế! Đừng nhìn tôi! Và làm ơn giảm tốc độ lại đi!"
"... Chà, về những lời nói bậy bạ về Sofia, tôi sẽ tha cho cậu đến đây thôi."
Kajou-senpai cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế và gọi trà đen từ người quản lý.
"U-Uhehe. Chỉ cần nói những từ ngữ mà có thể bị PM tóm, thì Ayame-sama, chắc chắn sẽ hài lòng."
Kosuri vẫn nằm sấp trên bàn, lẩm bẩm một mình. Có vẻ như đây là kết quả của việc cô bé cố gắng theo kịp những trò tục tĩu của Kajou-senpai trong khi tôi không có ở đó.
Con người, ai cũng có một vị trí thích hợp. Nhưng mà cái vị trí thích hợp của tôi lại là "đi cùng với những trò tục tĩu của Kajou-senpai", thật là phức tạp.
"Không phải là tôi thừa nhận phán đoán của Tanukichi, nhưng tôi phải nói rằng lần này là một good job đấy."
Nói rồi, Kajou-senpai nhấp một ngụm trà và thúc giục tôi báo cáo bằng ánh mắt dò xét.
"Hãy kể chi tiết cho tôi nghe. Keisuke và đồng bọn đang âm mưu điều gì."
"Vâng, vâng ạ!"
Dù vẫn còn hơi ngại, nhưng tôi vẫn cố gắng giải thích những gì mình đã thấy và nghe được.
"Mục tiêu của bọn chúng vẫn là những tạp chí đồi trụy ở Yatsu-ga-Mori."
Kajou-senpai nói chắc nịch trong khi thở ra một hơi: "Suýt chút nữa thì toi rồi."
"Nhưng bọn chúng đang cố gắng lôi kéo cả mẹ chị nữa đấy ạ."
Nếu mẹ tôi bắt đầu thanh trừng, thì sẽ không còn một sợi lông mu hay một con tinh trùng nào sót lại.
"Đó là cái bẫy. Kế hoạch của bọn chúng là nhân lúc chúng ta hoảng hốt di chuyển những tạp chí đồi trụy và trở nên mất cảnh giác, thì sẽ bị 《Rung Động Vòng Ba》hay đông đảo thành viên của 《Hội Bố Già Bê Bối》cướp mất từ bên cạnh."
Vậy có nghĩa là thông tin về việc Thiện Đạo Khoa đột kích Thanh Môn Trang ban đầu sẽ chỉ được tiết lộ cho chúng ta vào phút cuối. Khốn kiếp, bọn biến thái đó xảo quyệt thật.
"Nhưng may mắn thay, nhờ có Tanukichi tán tỉnh Fuhwa Hyouka mà chúng ta đã có thể thu thập thông tin vào thời điểm có thể đối phó được."
"Em không có tán tỉnh gì cả!?"
Cùng lắm thì chỉ bị ép cầm một thứ thức uống đặc chế nhầy nhụa thôi.
"Gì chứ. Chắc chắn cậu thích những màn chơi như bôi tinh dịch lên quầng thâm dưới mắt rồi nói 'độ tương phản thật tuyệt vời' chứ gì."
"Chị nghĩ sở thích của em méo mó đến mức nào vậy!"
"Trong tương lai cậu sẽ vượt qua cả 《Cỗ Máy Tình Yêu》đấy."
Thế thì tôi phải ra đầu thú để bảo vệ hòa bình thế giới mất.
"Quay lại chủ đề chính đi! Dù có thể giành thế chủ động, thì chị định làm gì?"
Hiện tại, những tạp chí đồi trụy ở Yatsu-ga-Mori đang được bảo quản nghiêm ngặt tại Thanh Môn Trang.
Ngay cả khi chúng ta giấu chúng ở một nơi khác, thì việc giấu chúng ở một nơi hẻo lánh vẫn rất đáng lo ngại trong tình hình hiện tại khi 《Rung Động Vòng Ba》và 《Hội Bố Già Bê Bối》đang nhắm đến, và sự tồn tại của Thiện Đạo Khoa do mẹ tôi dẫn đầu, một chuyên gia tìm kiếm sách khiêu dâm, cũng rất đáng sợ.
Dù nói vậy, việc mang đống tạp chí đồi trụy này ra khỏi Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị cũng không dễ dàng. Quanh Thanh Môn Trang toàn là núi non hiểm trở, khó mà vượt qua. Còn trong thành phố thì khỏi nói, nhân viên Thiện Đạo Khoa và ủy viên kỷ luật tuần tra ráo riết, hễ ai tàng trữ thôi cũng bị bắt.
Ở ranh giới giữa khu vực áp dụng và không áp dụng điều lệ còn có trạm kiểm soát. Nghe đồn, những con đường thoát thân không chính thức thì đầy rẫy cạm bẫy.
"Đằng này có Saotome Otome-senpai mà, hay là nhân dịp này, mình đem đống tạp chí không lành mạnh ở Yatsu-ga-mori đi tiêu hủy hết đi?"
"Hả!? Cậu nói cái điều ngu xuẩn gì vậy hả! Cậu có ngọc hành không đấy!? Cái của quý của cậu là đồ trang trí hả!?"
Ờ thì, hiện tại nó cũng gần như là đồ trang trí thôi...
Tôi thoáng giật mình trước cơn thịnh nộ của Kajou-senpai.
"Ừ thì, nếu chỉ xét về khía cạnh truyền bá kiến thức, thì đúng là tạp chí không lành mạnh ở Yatsu-ga-mori không hẳn là cần thiết. Nhưng nhờ có chúng mà sĩ khí giữa hai chân của đồng đội mới tăng lên đấy!"
Giờ thì sĩ khí của cái thứ thừa thãi đó lại tăng lên rồi.
"Hơn nữa, trong những cuốn tạp chí không lành mạnh ở Yatsu-ga-mori còn chứa đựng những tâm huyết, những bầu không khí... những nét gợi cảm có thể gọi là công nghệ thất truyền đã biến mất trong hai mươi năm qua! Ngay cả Saotome-senpai cũng chưa thể tái hiện được! Sự gợi cảm vượt thời đại... vô giá. Tiêu hủy chúng là điều không thể!"
Nghe Kajou-senpai hùng hồn giảng giải, tôi gần như bị thuyết phục: "Ờ, chắc vậy..."
"À, nói một cách nào đó, chúng giống như báu vật gia truyền được truyền lại qua các đời cùng với gia tộc, như chén trà đối với các võ tướng thời Chiến Quốc vậy, bản thân việc sở hữu chúng đã mang ý nghĩa lớn lao rồi. Thực tế là vào đầu xuân, chỉ cần có chúng trong tay, *Tuyệt Đối Lĩnh Vực* và *Bộ Nhũ Loại* đã muốn trở thành đồng minh của chúng ta, tạp chí không lành mạnh này có sức hấp dẫn và giá trị hàng đầu, có thể dùng làm vật mặc cả. Không phải chuyện lý lẽ, mà là như vậy đó. Nếu không có chúng, chắc chắn những vụ khủng bố tục tĩu sau này sẽ đình trệ. Đương nhiên, vì là sách khiêu dâm, nên tính ứng dụng của chúng cũng rất cao."
Kajou-senpai chỉ tay thẳng vào mặt tôi:
"Vậy nên, bằng mọi giá phải bảo vệ bằng được tạp chí không lành mạnh ở Yatsu-ga-mori. Như trinh nữ trước khi kết hôn, hay như trinh tiết của mông con trai vậy!"
Làm ơn đừng đem hai cái đó ra so sánh với nhau.
"Nhưng, vậy thì phải làm sao đây? Làm sao bảo vệ được hơn hai mươi cuốn tạp chí không lành mạnh?"
"Đã quyết rồi. Phải tẩu thoát ra khỏi thành phố, nơi mà điều lệ cấm tàng trữ đơn thuần không có hiệu lực, và gửi gắm chúng vào những nơi ẩn náu kiên cố mà *Tuyệt Đối Lĩnh Vực* và *Bộ Nhũ Loại* đang sở hữu."
"Nhưng..."
Như vậy là bất khả thi. Tôi hiểu sự cần thiết phải bảo vệ tạp chí không lành mạnh, nhưng nếu bị bắt thì xôi hỏng bỏng không. Rủi ro quá cao.
"Chỉ còn cách đó thôi. Yên tâm đi. Tớ đã nghĩ ra kế hoạch rồi mà."
Kajou-senpai nhếch mép cười đểu.
"Lần này, việc chia làm hai ngả là một quyết định đúng đắn. Dù hơi đau vì đi chệch khỏi mục đích ban đầu, nhưng kế hoạch mà bên tớ đang tiến hành cũng có thể dùng để chuyển hướng cho chiến dịch giải cứu tạp chí không lành mạnh."
Kajou-senpai vỗ vai Kitou Kosyuri đánh bốp rồi tuyên bố hùng hồn:
"Ôm tạp chí không lành mạnh trong người và đột phá khỏi cái thị trấn quái quỷ cấm tàng trữ đơn thuần này – Chiến dịch 'Ba Biến Thái Ẩn Náu Trong Pháo Đài' bắt đầu!"
Xin hãy bỏ cái tên chiến dịch đó đi có được không?
"Vậy nên Tanukichi, ờm, tạm thời giảng hòa nhé."
Kajou-senpai vội vàng chìa tay ra, cứ như bị thúc ép.
Ờm, lẽ nào mình nên bắt tay? Tôi còn đang do dự thì:
"À, xin lỗi. Tay phải là người yêu của tớ mà. Tớ không muốn người yêu mình bị người khác chạm vào một cách tùy tiện đâu."
"Ai là người yêu của cậu hả, đồ ngốc!"
"Hả. Vậy tay trái là người yêu, còn tay phải là bồ nhí à?"
"~~~~~~~~!"
Tôi túm lấy bàn tay của Kajou-senpai, người có cái miệng không biết ngậm.
"Chúng ta nhất định phải bảo vệ bằng được tạp chí không lành mạnh ở Yatsu-ga-mori!"
"... Hahaha. Ừ. Chúng ta nhất định sẽ không thua cái thế giới quái quỷ này đâu."
Và thế là, chúng tôi tạm thời đình chiến để bảo vệ tạp chí không lành mạnh đang bị nhắm đến, và bắt đầu hành động cho chiến dịch "Ba Biến Thái Ẩn Náu Trong Pháo Đài".
Chiến dịch sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, vào sáng sớm thứ Sáu.
Tôi nhanh chóng thao tác P-M và kết nối với Fuwa-san.
Chắc chắn chúng ta cũng sẽ cần đến sức mạnh của họ trong chiến dịch ba biến thái này.
●
Tsukimisō Oboro ngồi ngơ ngác trong góc phòng họp, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kết bằng chỉ được thắt trên cổ tay.
Cho đến tận vừa nãy, phòng họp này vẫn còn nhộn nhịp với những cuộc họp bàn về việc biên chế đội ngũ và chuẩn bị cho cuộc tổng lục soát suối nước nóng Akegado, dự kiến sẽ được tiến hành vào thứ Bảy. Vài người vẫn còn nán lại trong phòng, bận rộn dọn dẹp. Nghe nói, do các cuộc biểu tình liên tục của học sinh, nên ở đâu cũng thiếu nhân lực.
"..."
Dù đã được lệnh giải tán ngay khi cuộc họp kết thúc, nhưng vì không có chỉ thị nào về việc phải làm sau đó, nên Tsukimisō vẫn ngồi ngơ ngác trong góc phòng họp. Chỉ là, không giống như mọi khi, cô không nhìn vào hư không một cách vô hồn, mà ánh mắt cô đang dán chặt vào chiếc vòng tay mà Anna đã tặng cô gần một tháng trước.
Trong cái đầu thường ngày như bị bao phủ bởi sương mù của cô, những nghi vấn nhỏ bé bắt đầu hé nở.
-- Tại sao người đó lại an ủi tôi?
-- Tại sao người đó lại đối xử với tôi ngang hàng với những người ưu tú của Học Viện Tokioka, và nở nụ cười với tôi?
-- Một người xuất sắc và được ưu ái đến vậy.
-- Một người đôi khi có những hành động kỳ quặc đến mức khiến sương mù tan biến.
-- Tại sao một ngọn lửa ấm áp mơ hồ lại sinh ra từ bên trong cơ thể tôi khi nhìn thấy nụ cười đó?
"... Cảm giác mà tôi chưa từng trải qua trước đây."
Có những điều khó hiểu khác nữa.
Tsukimisō không chỉ đóng vai trò là người liên lạc, tập hợp một số lượng nhất định các ủy viên kỷ luật được phái đến Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị, mà còn có nhiệm vụ giám sát để Anna không gặp nguy hiểm hay bị ô nhiễm bởi những kiến thức đồi trụy.
Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị đã trở thành vật tế thần để thông qua cái chế độ quái quỷ đó. Những học sinh bị bỏ rơi.
Trong một tháng qua, Tsukimisō là người ở gần Anna nhất, chứng kiến cô lặp đi lặp lại những nỗ lực vô ích để cứu họ.
Theo lẽ thường, cô phải tuân theo mệnh lệnh và ngăn chặn những hành động dại dột của Anna, những hành động có thể khiến cô bị cuốn vào các cuộc biểu tình hoặc bị Thiện Đạo Khoa bắt giữ nhầm.
Dù sao thì, với cái sức chiến đấu khác thường đó, Anna có thể dễ dàng thổi bay Tsukimisō, nhưng điều đó không quan trọng. Mệnh lệnh là mệnh lệnh, phải tuân theo vì nên tuân theo.
Nhưng Tsukimisō đã tiếp tục đứng ngoài quan sát những nỗ lực của Anna. Cô không hề ngoảnh mặt làm ngơ. Cô không thể lên tiếng.
Khi nhìn thấy dáng vẻ đó, bên trong cơ thể và sâu trong đôi mắt cô dần dần nóng lên, và những cảm giác chưa từng biết đến lấp đầy đầu cô bằng những dấu chấm hỏi "???". Cô nghi ngờ mình bị hỏng hóc, và đã đến khoa y tế vài lần, nhưng không có gì bất thường.
Tsukimisō không có ham muốn. Nếu đói, cô không nghĩ "Mình muốn ăn cơm", mà nghĩ "Mình phải bổ sung dinh dưỡng", nếu cơ thể đạt đến giới hạn hoạt động, cô không nghĩ "Mình buồn ngủ", mà nghĩ "Mình phải nghỉ ngơi". Vì vậy, ngay cả khi đầu cô ngập tràn những nghi vấn, cô cũng chỉ nhận thức được ở mức độ "Có những nghi vấn" chứ không phải "Mình muốn biết câu trả lời".
Vì vậy, trong đầu Tsukimisō gần đây có rất nhiều dấu chấm hỏi xoáy cuộn, nhưng vì Tsukimisō thiếu kiến thức, thiếu khả năng tư duy, và thậm chí thiếu cả ý chí muốn suy nghĩ, nên những nghi vấn đó cứ tích tụ mà không được giải đáp. Nếu những dấu chấm hỏi chồng chất đó trở thành lỗi và khiến Tsukimisō bị hỏng hóc, thì Tsukimisō, vốn là một đống phế liệu, sẽ bị vứt bỏ ở đâu? Nhưng những nghi vấn nhỏ nhặt như vậy, không giống như những điều liên quan đến Anna, nhanh chóng bị nuốt chửng vào màn sương mù.
Khi cô đang ngơ ngác nhìn chiếc vòng tay và những dấu chấm hỏi cứ lởn vởn trong đầu, P-M của Tsukimisō báo có cuộc gọi đến.
"Alo, Tsukimisō-san. Bây giờ cô có rảnh không ạ?"
"Vâng. Không có vấn đề gì."
"Tôi biết là sẽ gây phiền toái cho cô, nhưng..."
Anna ngập ngừng, giọng nói tiều tụy và lảng tránh.
"Cô có thể cho tôi biết thông tin về SOX được không?"
"… Tôi đã bị cha của Anna-sama trực tiếp cấm làm điều đó."
Ngay cả khi có một số trở ngại xảy ra và cô không thể thực hiện mệnh lệnh, Tsukimisō cũng không thể chủ động chống lại mệnh lệnh. Vì không có chương trình nào được cài đặt để chống lại mệnh lệnh.
"Như trước đây, tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin điều tra nào từ miệng mình, và tôi sẽ bảo vệ khu vực xung quanh nhà cô vào cuối tuần."
Tsukimisō có nhiệm vụ canh chừng Anna để cô không làm những điều ngu ngốc, đồng thời kiểm soát tiểu đội với tư cách là người liên lạc cho các ủy viên kỷ luật được huy động đến cuộc cưỡng chế khám xét suối nước nóng Akegado.
Tuy nhiên, Anna luôn ngay lập tức cắt đứt sự cảnh giác của Tsukimisō.
"… Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi vì đã yêu cầu một điều vô lý."
Đây có lẽ là sợi dây cuối cùng của cô. Sau khi giữ im lặng trong vài giây, Anna đã cúp máy.
-- Chỉ cần tuân theo mệnh lệnh. Phải tuân theo mệnh lệnh. Chỉ có điều đó là tất cả. Cô không được lập trình để nghĩ đến những thứ khác. Đó là phổ biến, đương nhiên, lành mạnh.
Không hiểu sao, Tsukimisō tự nhủ như vậy.
-- Việc Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị sắp bị vứt bỏ như tôi ngày xưa, và việc Anna-sama đang cố gắng làm gì đó về nó, hoàn toàn không liên quan gì đến mệnh lệnh.
"Này cái con kia! Thay vì ngồi gọi điện cho gái, thì lại đây phụ dọn dẹp đi!"
Cuối cùng, một nhân viên Thiện Đạo Khoa đang dọn dẹp phòng không chịu nổi nữa, ra lệnh cho Tsukimisō.
Tsukimisō ngay lập tức tham gia dọn dẹp, bê và gấp bàn ghế.
"Là ủy viên kỷ luật mà dám ngang nhiên âu yếm gái à. Gọi điện thì cũng phải tìm chỗ nào kín đáo chứ, ít nhất cũng phải tắt cái chức năng rảnh tay đi chứ."
Có vẻ như, cô đã vô tình thao tác nhầm P-M ở đâu đó, và cuộc gọi vừa nãy đã bị nghe thấy. Có vẻ như nội dung của cuộc gọi không được nghe rõ, xét theo nội dung ghen tị.
Khi cô đưa tay tắt chức năng rảnh tay, chiếc vòng tay bị rung lắc đã thu hút sự chú ý của cô.
"… Điều mà tôi, muốn làm."
"Này, tay dừng lại rồi đó! Này!?"
Tsukimisō bị đơ ra, dù bị nhân viên Thiện Đạo Khoa lay mạnh, cô vẫn đứng im như tượng trong một lúc.
●
"... Ai đó, cho tôi xin thuốc đau dạ dày..."
"Đây, thuốc đau dạ dày đây. Với lại, bụng đói là không được đâu à nghen. Cháo trứng hẹ nè, há miệng ra coi."
"Sao á, bị chị chăm sóc thế này, em thấy mình như gia súc vậy..."
"Hả? Hiểu lầm thôi mà. Chị thấy mấy thanh niên khổ não thì vẽ nên tranh thôi, chứ đâu có chuyện là vì sợ em xỉu nên chị mới đối xử kiểu nửa sống nửa chết để em có thể sống sót chút nào đâu à nha."
"Chị bớt xàm đi được không hả!? Chị biết rõ cái tình huống này nó ra làm sao mà đúng không!?"
"Ừm. Kể cả việc nhóc đang cảm thấy tội lỗi đến mức sắp sụp đổ, cũng là một trò tiêu khiển hay ho đấy chứ!"
"Ughhhhhhhh!"
Mấy đứa nhóc đó đang làm cái trò gì mà ồn ào thế...
Rạng sáng thứ Sáu. Chúng tôi, SOX, đã tập hợp tại Thanh Môn Trang, nhà của Kajou-senpai ở suối nước nóng Akegado.
Chỉ hơn hai ngày sau khi âm mưu của Keisuke bị phát hiện vào thứ Ba. Dù tiến độ gấp rút, nhưng công tác chuẩn bị về cơ bản đã diễn ra suôn sẻ, và giờ chỉ còn chờ hành động thôi.
"Không chịu đâuuuuu! Em ghét chuyện đó lắm! Tha cho em đi mà! A đau!? Đừng có bạo lực chứ!"
"Bên kia cũng vậy à..."
Ở bên kia cánh cửa lùa, Yutori, người được triệu tập cho chiến dịch lần này, đang làm ầm ĩ với Nadeko-san, nhưng có vẻ như cậu ta đã bị khuất phục bằng vũ lực, vì mọi thứ đã nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
"Thật là, không có chút căng thẳng nào cả..."
Tôi thở dài, cuốn tạp chí không lành mạnh quanh người.
Ừ, tôi biết. Tôi biết mình đang làm một cái trò điên rồ. Dán tạp chí không lành mạnh khắp người theo kiểu mấy tên Yakuza thời xưa nhét tạp chí vào bụng để chống vũ khí, không phải là chuyện người bình thường làm.
Nội dung chính của chiến dịch là như sau. Kajou-senpai, tôi, và Yutori nhanh nhẹn sẽ giấu tạp chí không lành mạnh dưới quần áo, và nhanh chóng tẩu thoát ra khỏi thành phố trước khi trời sáng. Để đề phòng, chúng tôi cũng đã chuẩn bị một số biện pháp để gây rối cho Thiện Đạo Khoa, nhưng dù vậy, đây vẫn là một chiến dịch sơ sài.
Chúng tôi sẽ cải trang để di chuyển trong thành phố sao cho không ai nhận ra thân phận, nhưng vì không muốn bị nghi ngờ, nên chúng tôi không thể đội quần lót lên đầu như mọi khi.
Không được đội quần lót lên đầu trong những hoạt động bí mật, tôi cảm thấy vô cùng bất an.
"Ư..."
Yutori chậm rãi mở cửa lùa, ngã quỵ xuống từ đầu gối.
"Thật là nhục nhã..."
Yutori khoanh chặt tay trước ngực, rên rỉ một tiếng nghe như vọng lên từ tận đáy vực. Bộ ngực của cô phồng lên một cách bất thường, trông vuông vức.
"Ờm, Yutori, chẳng lẽ bộ ngực đó của cậu..."
Chẳng lẽ toàn là sách khiêu dâm nhét vào à?
"Đừng có nói! Đừng có nhìn!"
Tiếng kêu thảm thiết của Yutori khiến Kosyuri ôm bụng lảo đảo tiến lại gần, "Ôi chao. Cho dù có độn ngực cỡ nào thì tấm ván ép vuông vức vẫn chỉ là tấm ván ép vuông vức thôi à nha, khụ khụ!?".
Kosyuri bị đá văng đi. Cái con bé này, người vốn đã không khỏe, biết rõ sẽ bị trả đũa mà sao cứ thích chọc người ta thế không biết. Chắc tại tính xấu. Ừ, đúng rồi.
"Thì cứ mặc thêm lớp áo bên ngoài để che đi thôi."
Nadeshiko, người đang phụ trách trang điểm cho Yutori, ngậm tẩu xuất hiện.
"Đã cố che giấu đến mức đó rồi thì ban đầu đâu cần dồn hết vào ngực làm gì! Muốn chơi khăm tôi hả!?"
"Thì trong suốt mùa hè, đám tổ chức khủng bố tứ đại thiên vương các người đã tung hoành ngang dọc ở chỗ này rồi mà. Cho tôi xả giận một chút, cũng đâu có sao đâu."
"Không phải tôi xúi giục mà! Là bạo lực hoành hành đó! Cái ngực này là cái gì vậy! Đúng là nhục nhã khi còn sống!"
Nói đi thì nói lại, tôi nhớ là vụ ồn ào hồi hè phần lớn là do Nadeshiko bày mưu tính kế mà ra chứ.
"Ngực lép thì im đi."
"Hả?"
Hoa thành tiền bối khoác áo choàng dài, đặt tay lên vai Yutori như đổ thêm dầu vào lửa.
"Tiền bối Hoa Thành làm gì mà ăn mặc nổi bật thế?"
"Hì hì, em tò mò à?"
Hoa Thành tiền bối cười nham hiểm rồi "ầm!" một tiếng, mở toang áo khoác như áo choàng.
"Con nhỏ này chỉ là đồ ngốc thôi à!?"
Nhận xét thẳng thắn của Yutori đã nói lên tất cả.
Hoa Thành tiền bối dán đầy những cuốn tạp chí đồi trụy lên khắp người, từ tay chân đến thân mình, không để lộ chút da thịt nào. Hơn nữa, mặt trong của áo khoác còn được dán thêm bản sao của những tạp chí đó, quả là dụng công, tất cả những thứ dâm ô cùng lúc ập vào mắt.
Cái thể loại khoe thân kiểu mới này là gì vậy? Đừng có sáng tạo thêm cách sử dụng biến thái cho áo khoác nữa.
"Tớ đã muốn thử làm cái này từ lâu rồi đó!"
"Thật tốt vì giấc mơ của chị đã thành hiện thực."
"Đây là lãnh đạo của chúng ta đó hả... Dù muộn rồi nhưng mà, tệ quá đi."
"Đúng là Ayame-sama có khác!"
Không hiểu giá trị quan của Kosyuri rốt cuộc là cái kiểu gì nữa.
"Này, đừng có chơi bời nữa, làm cho nghiêm túc đi. Sắp đến giờ xuất phát rồi đấy."
"Í!"
Hoa Thành tiền bối đang nghịch ngợm ăn trọn một đấm của Nadeshiko, bị kéo xềnh xệch về phía sau cánh cửa vì tội mặc tạp chí đồi trụy lên người. Ừ thì, chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.
"Vậy nhé, giao phó cho mọi người đó."
Hoa Thành tiền bối vừa leo lên chiếc xe thùng đang đậu trước Thanh Môn Trang, vừa nói vọng lại với nhóm Nadeshiko, Kosyuri và Saotome tiền bối ở lại Thanh Môn Trang.
"Nhất định rồi! Cứ giao toàn bộ việc hỗ trợ cho em đó ạ."
"Ta cũng muốn đi cùng lắm, nhưng bị bắt thì công toi cả."
"Đi nhanh đi. Bọn này cũng có việc phải làm đây."
Nghe lời của Nadeshiko, Hoa Thành tiền bối lộ vẻ mặt phức tạp.
"Thật sự định đốt hết à?"
"Ừ. Nhiều đến thế, không giấu nổi đâu. Hơn nữa đối thủ lại là 《Thiết Cương Quỷ Nữ》, cho dù có thiêu thành tro thì vẫn không yên tâm."
Cảm nhận được điều gì đó khác thường từ cuộc trò chuyện của hai người, tôi không kìm được mà xen vào.
"Nadeshiko-san, cô định làm gì vậy?"
"Hả? Không có gì to tát đâu. Bọn mày cứ kệ đi, tập trung vào việc của mình đi."
"...Không, có lẽ chúng ta nên biết thì hơn."
Hoa Thành tiền bối nhìn chúng tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nadeshiko định đốt hết tất cả đồ đồi trụy ở Thanh Môn Trang... à không, ở Suimon Onsen."
...Phải làm sao đây? Chắc tôi không giữ được vẻ mặt nghiêm túc lâu hơn được nữa. Yutori thì bắt đầu ngắm sao rồi kìa.
"Ê, khoan đã, sao phản ứng của mọi người lại thế? Tanukichi, cả người yêu của cậu cũng bị đốt đó!?"
"Saori số 3 không phải là người yêu gì hết!"
"Nói là chơi đùa thôi à!? Đúng là đồ tồi!"
Chơi đùa, phải nói là nghịch ngu mới đúng, mấy chuyện hồi hè ấy.
"Ể...? Tanukichi, cậu đính hôn rồi hả...?"
Yutori bỗng dưng bám lấy chuyện chẳng đâu vào đâu, này này, mau chóng bắt đầu chiến dịch đi chứ.
"Có lẽ những người vừa trinh vừa ngây như các cậu không hiểu đâu, nhưng trong đống đồ đồi trụy kia chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của Nadeshiko và chồng của cô ấy... Ự..."
"Đừng có nói nữa được không?"
Nadeshiko siết cổ Hoa Thành tiền bối, định hạ gục cô.
Kỷ niệm gì chứ!? Tôi vừa định phản bác thì cũng ngậm miệng lại. Chết hụt một phen.
"Mấy món đồ đó không sao cả, nếu chồng tôi về thì tôi lại làm được thôi, kỷ niệm thì chỉ cần cái đầu này là đủ rồi."
"Đầu... À, có cái đầu rùa thì lúc nào cũng có thể nhớ lại Ự..."
"Cho nên không có vấn đề gì hết. Mấy thứ đó mà phải giữ gìn để rồi bị Thiện Đạo Khoa tóm cổ thì ngu xuẩn lắm. Vậy nên đừng lo lắng, mau chóng đi đi."
Nadeshiko vừa vả Hoa Thành tiền bối vừa tỏ vẻ không quan tâm gì cả. Nhưng mà,
"Nadeshiko-san. Chúng tôi nhất định sẽ mang hết tạp chí đồi trụy ra ngoài cho cô xem."
"Đương nhiên rồi, đồ ngốc."
Để lại sau lưng Nadeshiko đang phì phèo tẩu đi về Thanh Môn Trang, cùng với Saotome tiền bối và Kosyuri đang đi theo cô ấy, chúng tôi rời Suimon Onsen trước bình minh.
Cốt lõi của chiến dịch cực kỳ đơn giản.
Lợi dụng xe thùng, phương tiện khó bị xác định và sự canh phòng lỏng lẻo của thị trấn, chúng tôi sẽ đi đến nơi có thể trong đêm tối. Nếu bị Thiện Đạo Khoa hay Ủy ban Kỷ luật bắt được, chúng tôi sẽ tự mình xuống xe, dùng kế sách đã chuẩn bị trước để gây rối loạn cho bên kiểm soát, đồng thời tìm cách trốn khỏi thành phố.
Người lái chiếc xe thùng là một nữ nhân viên của Thanh Môn Trang, người đã chăm sóc Kosyuri trong kỳ nghỉ hè. Nghe nói, về mặt giấy tờ, cô không được Thanh Môn Trang thuê mà chỉ là người ở nhờ, và thường được giao cho những công việc ngầm như thế này.
...Và câu chuyện đời thường đó vừa kết thúc cách đây không lâu, khiến không gian trong xe tràn ngập một sự im lặng khó tả.
Không, tôi và người lái xe muốn nói chuyện lắm, nhưng Hoa Thành tiền bối và Yutori đang ngồi hai bên cạnh tôi, không hiểu sao, tỏa ra sát khí khiến tôi không nói nên lời.
Người lái xe cũng có vẻ như vậy, cô cố tình tập trung lái xe, cố gắng không để ý đến hàng ghế sau nơi chúng tôi đang ngồi. Thật là gian xảo.
"... Hừ."
"... Hừ."
Hoa Thành tiền bối và Yutori liếc xéo nhau, ghì chặt tôi từ hai bên.
Hơn nữa, để giảm thiểu tối đa diện tích tiếp xúc với tôi khi ghì chặt nhau, cả hai đều dùng khuỷu tay, đau quá đau quá đau quá. Lúc kết thúc kỳ nghỉ hè cũng có bầu không khí như thế này rồi, chuyện này là sao vậy? Muốn tôi chết cho xong chuyện hả?
Đang trong lúc thực hiện một chiến dịch quan trọng mà bầu không khí lại căng thẳng thế này thì có ổn không đây?
"K-Kosyuri, bên đó có gì bất thường không?"
Không chịu nổi bầu không khí này, tôi thông qua PM nói chuyện với nhóm đang chờ sẵn ở Thanh Môn Trang, PM được kết nối với tất cả mọi người ở đây. Trốn chạy cũng là một chiến lược mà!
"Kosyuri đang đau bụng nên không làm gì được cả... Mày cũng chịu khổ cùng Kosyuri đi."
Giọng của Kosyuri khàn khàn một cách kỳ lạ. Tình trạng sức khỏe của con bé này có vẻ nghiêm trọng thật rồi.
Lúc đó, PM của tôi nhận được một tin nhắn. Saotome tiền bối? Có chuyện gì vậy. Cứ nói qua PM của Kosyuri là được mà.
"Tanukichi, cậu đang khó xử không biết phải làm gì đúng không. Để ta cho cậu lời khuyên."
Giống như Kosyuri, Saotome tiền bối lúc nào cũng tỏ vẻ biết tuốt và khuyên nhủ. Có giá trị để nghe đây.
"Trong những lúc thế này, hãy dùng trò đùa để xoa dịu bầu không khí. Hãy thử nói một câu như trên sân khấu, 'Xin đừng tranh giành vì tôi!' một cách khoa trương."
"Mày là thằng nhãi ranh chết tiệt! Mày đang lảm nhảm cái gì vậy hả!?"
Pít! Rẹt rẹt rẹt!
Cả PM của Kosyuri và Saotome tiền bối đều phát ra những âm thanh kinh khủng rồi ngắt kết nối.
Ổn cả chứ?
Thôi thì cứ kệ chuyện đó đi. Lời khuyên quý giá của Saotome tiền bối, tôi sẽ dũng cảm thử xem sao.
"À, hai người..."
Sát khí đang giao nhau trước mắt tôi, tấn công trực diện tôi từ hai bên. Qua gương chiếu hậu, tôi cảm nhận được suy nghĩ "Xin hãy cố gắng lên!" của người lái xe. Cố lên tôi ơi! Hít một hơi thật sâu,
"Xin đừng, tranh giành vì tôi!... Hì hì."
"Tanukichi. Về nhà tôi sẽ dùng máy hút bụi hút cả hòn dái của cậu trong lúc quan hệ bằng miệng cho cậu nhé."
"Mày có biết không Tanukichi. Cắt cái đó của đàn ông dễ ợt luôn đó. Chỉ cần kéo, chỉ, với lại cồn là được. Gây tê à? Ha ha. Dân nghiệp dư mà dùng mấy thứ đó thì bệnh nhân chết đó."
Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi Kosyuri ạ. Chuyện này là thế này. Saotome tiền bối cũng là đồng bọn, cùng nhau âm mưu giết tôi về mặt tinh thần. Người lái xe cũng nhìn tôi với ánh mắt "Hay là chết đi cho xong?", hu hu....
Tôi bị đè bẹp bởi sự căng thẳng đến mức chim cũng chẳng buồn cương, im lặng ngồi trên xe.
"Ưm."
Sau khi chạy được một lúc, chiếc xe thùng rẽ vào một con đường độc đạo ven sông.
Người lái xe phanh gấp.
"Sao thế? Lại có cặp đôi thích khoe thân ngoài trời à?"
Hoa Thành tiền bối tò mò hỏi. Mấy cặp đôi mà làm chuyện đó ở con đường núi này vào giờ này chắc không phải người đâu nhỉ.
"Không, có trạm kiểm soát."
Nghe cô nói, tôi mới nhận ra con đường phía xa đang được chiếu sáng rực rỡ, và có mấy người đang đứng ngây ra đó.
"Trạm kiểm soát!? Lúc chúng ta đến đây đâu có cái thứ đó!?"
Yutori đến Suimon Onsen vào khoảng 10 giờ tối thứ Năm.
Nói cách khác, trạm kiểm soát này được dựng lên trong vòng vài tiếng qua. Ở một con đường mà bình thường chỉ có xe buýt đưa đón đi qua thôi. Nếu vậy thì mục tiêu chỉ có một mà thôi.
"Theo dự đoán từ trước, hôm nay, tức là vào chiều thứ Sáu, sẽ có thông báo khám xét Thanh Môn Trang. Từ lúc nộp đơn ký tên vào thứ Tư đến giờ mới có hơn một ngày mà đã thế này rồi... Chắc là chuẩn bị trước khi khám xét thôi. Thiện Đạo Khoa quả là hoàn hảo, ngay cả màn dạo đầu trước khi xông vào!"
Hoa Thành tiền bối vẫn có vẻ thích thú với những câu chuyện tục tĩu trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thật đáng mừng.
"Chúng ta quay lại nhé?"
"Không, cứ thế này vượt qua trạm kiểm soát đi. Chắc bên kia cũng nhận ra chúng ta rồi, quay lại cũng chỉ tự dồn mình vào thế bí thôi. Cứ chạy đến nơi nào có thể bằng chiếc xe này, rồi lẫn vào bóng tối. Không sao đâu, cho dù có chuyện gì xảy ra thì tội của chúng ta cũng chỉ là vi phạm quy định chứ không phải gây tai nạn rồi bỏ trốn đâu."
Trong cái xã hội này, bị tóm vì tội đó còn ít gây thiệt hại về mặt xã hội hơn ấy chứ, thật là khó xử.
Theo chỉ thị của Hoa Thành tiền bối, chiếc xe thùng bắt đầu tăng tốc.
Trạm kiểm soát ngày càng đến gần, mấy người đang trực ở đó, chắc là ủy viên kỷ luật, vẫy đèn pin ra hiệu dừng lại.
"Tiến lên đi! Đạp ga hết cỡ, như thể muốn xé rách màng trinh ấy!"
Động cơ rống lên như một chiếc máy rung hiệu suất cao.
"Này này này này! Bọn kia có vẻ không định né đó!?"
Yutori nhoài người ra, lo lắng cho những ủy viên kỷ luật đang đứng ngây ra như tượng.
"Phải thôi. Bọn chúng là những kẻ sẽ ngay lập tức cương lên vì ngực lép nếu được lệnh phải thích ngực lép."
Chính vì ăn nói linh tinh như vậy mà Ủy ban Kỷ luật mới tệ hại đó. Phải kiên trì với những gì mình thích chứ. Nói cách khác, đàn ông đâm vào lo... à nhầm, con gái là vì tình yêu.
"Nếu được lệnh thì thích cả những thứ nhỏ bé nữa... Tanukichi có định trở thành ủy viên kỷ luật không đấy?"
"Yutori đang nói cái gì vậy không biết?"
Không, bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện đó. Cứ thế này thì không chỉ gây tai nạn rồi bỏ trốn mà còn có người chết nữa đấy!? Ngay trước khi chiếc xe thùng đâm sầm vào trạm kiểm soát, Hoa Thành tiền bối nhoài nửa thân trên ra ngoài cửa sổ.
"Các ủy viên kỷ luật! Trong cái rừng kia có tạp chí đồi trụy kìa!"
Ngay khi Hoa Thành tiền bối hét lên, các ủy viên kỷ luật liền túa nhau chạy về phía khu rừng.
ẦM! Chiếc xe thùng thổi bay hàng rào và biển báo dùng cho việc kiểm soát, lao thẳng về phía trước.
"…Bọn chúng là cái quái gì vậy? Ngay cả con bò lúc ăn cỏ còn ngạo mạn hơn, chẳng thèm nghe lời người nữa kìa."
Có vẻ như đây là lần đầu tiên Yutori trải nghiệm trực tiếp bản chất của Phong Kỷ Ủy Viên. Cậu ta ngây người ra. (Cái cách nói này chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu nhé! Thật đó!)
"Đám tàn dư do cái 《Công Tự Lương Tục Kiện Toàn Dục Thành Pháp》 tạo ra, những "con người như máy móc". Chà, cũng giống như mấy cái bồn cầu thịt được huấn luyện kỹ càng thôi."
"Lần đầu tôi biết "Thung lũng kỳ dị" lại áp dụng được với cả con người đấy..."
"Nhưng mà, đây đúng là điểm mù. Vì Phong Kỷ Ủy Viên cứ được lệnh là làm theo răm rắp, nên dễ dàng bị ném vào cái hệ thống cảnh bị vô lý như thế này. Tôi chẳng ngạc nhiên nếu thấy Phong Kỷ Ủy Viên xếp thành vòng tròn bao quanh biên giới tỉnh đâu, mà… ơ?"
Hoa Thành senpai đang thò người ra khỏi xe, đưa tay lên che trán nheo mắt nhìn về phía xa. Miệng cô lẩm bẩm đầy tiếc nuối: "Cái quần!" Cái trung khu ngôn ngữ của người này bị làm sao vậy trời?
"Chuyện này cũng là do 《Cương Thiết Quỷ Nữ》 chỉ huy sao? Con đường quanh co phía trước, có rất nhiều trạm kiểm soát giăng ra."
"Hả!?"
"Hơn nữa, có vẻ như bọn chúng nhận được tin báo về việc trạm kiểm soát thứ nhất bị đột phá nên đã đốn cây trong rừng để tăng cường phòng thủ. Trời ạ, rõ ràng đã xuyên thủng trinh nữ màng rồi mà vẫn có cảm giác thất bại này, cứ như thể bị một cái trinh thao mang "..." bên trong âm đạo ngăn cản sự xâm nhập vậy!"
Vừa lẩm bẩm mấy khái niệm khó hiểu, Hoa Thành senpai vừa ôm đầu. Nhưng cô quyết định rất nhanh.
"Bỏ xe ở đây thôi. Chỉ còn một đoạn nữa là xuống đến chân núi rồi, từ đây chúng ta đi theo đường sông."
"Vậy tôi sẽ đóng vai một nhân viên bán thời gian định gây tai nạn rồi bỏ chạy nhưng đã thay đổi ý định để quay lại trạm kiểm soát thứ nhất. Khoảng cách cũng không xa lắm nên lời giải thích này cũng hợp lý. Tôi sẽ báo cho Nadeshiko-sama về việc thay đổi kế hoạch."
"Okay! Vậy đi thôi hai người, P-M tạm thời offline nha!"
Theo hiệu lệnh của Hoa Thành senpai, tôi và Yutori nhảy ra khỏi xe.
Chúng tôi thận trọng xuống con dốc tối om, đặt chân xuống bờ sông hẹp đến đáng thương.
"Ở đây chắc không có chỗ nào nguy hiểm đâu, nhưng mà sẽ khá trơn và ướt át đấy, phải cẩn thận đó nha. A, Tanukichi vừa nghĩ bậy bạ màu hường đúng không? Lát nữa lên sân thượng nha?"
"Tanukichi, mày..."
"Vu oan!"
Vừa phải chịu đựng những trò quấy rối tình dục của Hoa Thành senpai, vừa phải khổ sở vì Yutori tin ngay lập tức, chúng tôi bắt đầu lội xuống sông.
●
"Không ổn rồi. Có vẻ như từ trước bình minh, Thiện Đạo Khoa và Phong Kỷ Ủy Viên đã lượn lờ khắp thị trấn rồi. Tuy không chắc chắn 100% vì trời còn tờ mờ sáng, nhưng tôi đã đánh thức mạng lưới bạn bè của Kosuri để hỏi thăm rồi, nên độ tin cậy khá cao đấy."
Khi chúng tôi lội xuống hết sông, trốn vào một cái chòi ở chân núi thì trời đã sáng hẳn. Hoa Thành senpai hớn hở kêu lên: "Chim hót kìa! Đây là "chịch buổi sáng" nè!" nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý.
"Bị chặn đứng ngay từ đầu rồi."
Dù là mẹ tôi chỉ huy, nhưng bên phía kiểm soát chuẩn bị quá kỹ càng. Chẳng lẽ Keisuke và đồng bọn, ngoài cái đơn kiến nghị tố giác ra, còn mách lẻo cho người trong Thiện Đạo Khoa rằng 《SOX》 sẽ hành động đồng thời với việc cưỡng chế khám xét Thanh Môn Trang hay sao…
"Còn khoảng hai mươi phút nữa là đến bảy giờ rưỡi, thời điểm vụ việc sẽ được kích hoạt. Vừa đủ che mờ thôi."
Hoa Thành senpai kiểm tra thời gian bằng P-M. Toàn thân cô ướt sũng, đặc biệt là nửa thân dưới. Yutori và tôi cũng trong tình trạng thảm hại tương tự, cái kiểu ăn mặc này vào sáng sớm tháng mười một quả thật là lạnh cóng.
"Thèm thịt quá..."
"Trước mắt, chúng ta hãy ổn định đội hình bằng vật tư mà Master mang đến đã."
Bên cạnh chòi có ba chiếc xe đạp, thức ăn và quần áo được gói ghém trong bao tải mà Master, người đã nhận được liên lạc từ Nadeshiko-san, mang đến giả vờ như vứt rác.
Đáng lẽ tôi muốn lên xe của Master rồi phóng thẳng ra khỏi thành phố, nhưng tôi không thể hy sinh Master được nên đã từ chối.
"Vậy, tôi sẽ ra ngoài canh chừng luôn, hai người thay đồ trong chòi đi."
"Lời thoại của tên biến thái."
"Đâu có!?"
Mà nói thật thì bây giờ hai người có cởi đồ ra thì cũng chỉ là dáng vẻ thảm hại với đống tạp chí không lành mạnh bọc kín bằng ni lông để chống thấm nước, dán lên da trần thôi! Đừng hòng nghĩ rằng ero nhân với ero sẽ tạo ra một thứ còn ero hơn nữa!
"Đằng nào mày cũng sẽ khoét một lỗ trên tường bằng cái c** đang cương cứng rồi nhìn trộm thôi. Đồ dâm đãng."
Muốn phản dame lại Hoa Thành senpai, người đang vênh váo tung ra những câu tục tĩu, tôi đã lỡ lời.
"…Khi vào nhà tắm nam nữ chung, rõ ràng là xấu hổ lắm mà. Ít ra cũng phải xấu hổ bằng một phần mười lúc đó đi chứ."
Hoa Thành senpai cứng đờ, môi của Yutori run rẩy.
"K-Kinh tởm quá đi─────!"
Tôi bị Yutori tặng cho một cú high kick, bay thẳng vào sâu trong rừng.
●
Sau khi chôn cất Tanukichi, Yutori vừa lẩm bẩm chửi rủa "Đồ ngốc Tanukichi… Đồ ngốc Tanukichi…" vừa bước vào chòi. Ayame cũng lén lút đi vào sau đó, cả hai im lặng thay đồ.
Mũ, khẩu trang và kính râm dùng để hóa trang vẫn còn có thể dùng lại được vì không bị ướt, nhưng để cẩn thận, chúng tôi đã thay bằng đồ mới được gửi đến.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau kể từ đêm hè đó.
Tuy chúng tôi đã nhiều lần nói chuyện với sự góp mặt của người thứ ba để bàn chiến lược thông qua Kosuri, hoặc báo cáo tiến độ thuyết phục những thành viên kỳ cựu của 《Tuyệt Đối Lĩnh Vực》 và 《Bộ Nhũ Loại》, nhưng đây mới là lần thứ hai chúng tôi ở riêng với nhau.
Lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau, Yutori đã tuyên chiến "Tôi, thích Tanukichi lắm đó!", còn Ayame thì khiêu khích "Nếu hạ gục được thì cứ thử xem?", bầu không khí vô cùng căng thẳng, nên lần này còn ngượng ngùng hơn gấp bội.
Chỉ là, đối với Yutori, hơn cả sự ngượng ngùng, những cảm xúc gần như là bực bội đang cuộn trào trong lòng.
Nếu hạ gục được thì cứ thử xem, tôi chỉ coi gã đó như một công cụ thôi.
Rõ ràng đã khích bác như vậy, nhưng đến cuối kỳ nghỉ hè lại phô diễn mối liên kết chặt chẽ đến mức không ai có thể chen vào, lúc nãy còn vui vẻ tán gẫu, cuối cùng còn có cả tắm chung nam nữ ư? Đừng đùa, Yutori sôi máu lên.
"Nè."
Vừa cởi quần áo vừa lẩm bẩm như nói một mình.
"《Tuyết Nguyên Thanh》, cô thích Tanukichi đúng không?"
"Chim!"
Ê cái kiểu sặc này là sao vậy? Chắc chắn là cố ý rồi… Chứ nếu không thì quá đáng quá rồi. Yutori vừa ghê tởm vừa không đợi Ayame bình tĩnh lại, tung ra đòn tấn công tiếp theo.
"Nếu chiến dịch này kết thúc suôn sẻ, tôi sẽ tỏ tình đó?"
Thực tế thì có vẻ như tôi sẽ rụt rè rồi quay đầu bỏ chạy và khóc lóc với Kosuri, nhưng vì Tanukichi không ở gần nên Yutori đã có thể tuyên thệ với Ayame một cách đàn ông và rõ ràng như vậy.
"T-Thích thì cứ làm thôi."
Cái vẻ ác độc của đêm đó đã biến đi đâu mất rồi. Cái lưỡi hay thao thao bất tuyệt khi tung ra những câu tục tĩu dường như không hoạt động tốt. Yutori không biết đây là sự bối rối do bị nói trúng tim đen hay là đang ngơ ngác vì bị chỉ trích vô căn cứ, nhưng tạm thời cứ cho là trường hợp trước mà tấn công.
"Cô không nói thích Tanukichi à?"
"Tôi chỉ thích c** và l* thôi! Đến mức nếu thấy c** lăn lóc trên đường thì tôi sẽ nhặt về nuôi và yêu thương đó!"
Người này đúng là tồi tệ nhất mà… Còn cố tình lôi cả điện thoại di động ra trong lúc thay đồ để spam mấy từ lóng nữa chứ. Tại sao Tanukichi lại…
Vừa ghê tởm, Yutori vừa nhận thức được rằng sức sống bất thường mà tình địch trước mắt sở hữu đang dẫn dắt chúng tôi. Yutori không hề nao núng, thay đổi cách tấn công.
"Sao cô lại dấn thân vào khủng bố đồi trụy vậy?"
"Vì tôi thích hạ-neta (tục tĩu)!"
Trả lời ngay lập tức.
"Cô ghét cái thế giới này vì không thể nói ra những điều mình thích à?"
"Tất nhiên rồi!"
Nãy người này vừa nói gì vậy? Yutori nghi ngờ lỗ tai mình nhưng tạm thời cứ bỏ qua.
"Nhưng mà nước này cũng không hề cấm đoán việc thích một ai đó hay là tỏ tình đâu đó."
Nếu có thể thoải mái kêu lên c**, thì cũng phải đường hoàng thổ lộ thích đi chứ. Khác với tôi ngày xưa, cô là người có thể làm được điều đó mà.
Tôi dồn hết tâm tư vào lời nói rồi trừng mắt nhìn. Nhưng Ayame không có phản ứng gì.
"Tôi nghe Tanukichi nói hồi hè đó. Rằng gã chán ghét cái kiểu sống như giết chết bản thân rồi, và gã đã học được cái suy nghĩ đó từ cô. Thế mà, rốt cuộc thì cái dáng vẻ này là sao chứ."
"…Tại vì…"
Rồi Ayame khẽ lẩm bẩm.
"…Nếu Tanukichi biết về tôi, nhất định sẽ ghét tôi thôi."
"Hả?"
Tôi khó hiểu hỏi lại một cách thô lỗ.
"Lần trước cũng vì vậy mà cãi nhau rồi…"
Lời nói của Ayame được thốt ra một cách rời rạc. Lúc nào cũng huyên thuyên về mấy chuyện thừa thãi như ph*la hay là v*b một cách rõ ràng rành mạch, mà giờ lại thế này. Yutori không thể che giấu sự bực bội.
Tuy nhiên, lần này tôi không thể trách cứ cô được. Tôi đã nhận ra rồi.
Ayame cũng đang ôm ấp một lý do nào đó khiến cô không thể bày tỏ tình cảm giống như Yutori ngày xưa. Tôi không biết lý do đó là gì. Nhưng tôi không thể chấp nhận được. Rõ ràng hai người tin tưởng lẫn nhau đến thế, mà lại trốn tránh. Định nhường Tanukichi cho Yutori sao? Tôi không thể tha thứ, tôi không thể chấp nhận, tôi không ưa.
Với một chiến thắng dễ dàng như vậy, tôi không thể cướp lấy mối quan hệ của hai người đó được.
Vậy nên, làm ơn đi, hãy xuống chung một cái đấu trường với tôi, đường đường chính chính, đối đầu trực diện đi. Nếu không thì sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ chẳng ai có lợi cả. Yutori cũng không thể chấp nhận được.
Vì vậy, Yutori vừa gãi đầu vừa quay mặt về phía Ayame với vẻ mặt ngán ngẩm,
"Tanukichi sao có thể ghét cô được chứ."
"Uầy!?"
Khi Yutori mở miệng để xua tan sự do dự của Ayame, thì giọng nói lạc lõng của Tanukichi vọng đến từ bên ngoài làm gián đoạn câu chuyện.
"…Bảy giờ rưỡi. Đến giờ rồi, đi thôi."
Ayame ngay lập tức thay đồ xong rồi lao ra khỏi chòi như thể muốn cắt đứt câu chuyện.
"…Tanukichi cái tên khốn kiếp đó, có khi tôi phải phẫu thuật cho gã thật quá."
Yutori bất đắc dĩ đuổi theo Ayame, rồi nhận ra rằng Tanukichi đáng ghét đang ngước mặt lên trời.
Sau khi kinh ngạc "Uầy!?" giống như Tanukichi, Yutori há hốc mồm,
"Tuy biết rồi, nhưng mà ngắm lại thì, cái này đúng là ghê thật. Đầu óc có vấn đề à."
──Trước tầm mắt của Yutori và đồng bọn, vô số bầu ngực đang lơ lửng trên bầu trời xanh ngắt.
"Sao hả Tanukichi. Đó là kế hoạch của chúng ta, khinh khí cầu ngực đó."
Ayame vênh mặt tự đắc rồi leo lên xe đạp.
●
"Đội trưởng! Tình hình nguy cấp! Từ phía đông xuất hiện một lượng lớn vật thể bay đồi trụy!"
"Hôm nay là ngày gì vậy, hết chuyện này đến chuyện khác toàn mấy thứ đáng ghét."
Okuma Ranko, người đang thức trắng đêm tại sở chỉ huy để chỉ đạo do các cuộc biểu tình của sinh viên diễn ra liên tục và cuộc khám xét cưỡng chế Thanh Môn Trang sắp diễn ra vào cuối tuần, nhăn nhó trước vô số báo cáo ập đến.
Nhân viên Thiện Đạo Khoa vừa xông vào báo cáo về những vật thể bay đồi trụy giật mình run rẩy.
"Không, ta không nói ngươi. Báo cáo đi."
"Vâng! Hiện tại, từ phía đông của Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị, vô số khinh khí cầu có hình dáng bộ ngực phụ nữ đang bay đến ạ!"
"Hả?"
Ranko sải bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Bà ta nhìn qua cái ống nhòm được cấp dưới đưa cho… và đập nắm đấm xuống cái bàn gần đó vì quá ghê tởm. Cái bàn làm bằng thép dành cho nhân viên bình thường bị móp hẳn đi.
Tuy khó nhìn vì ngược sáng, nhưng từ bầu trời xanh biếc phía đông, thứ đang tràn vào trung tâm Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị là những cụm khinh khí cầu đủ kích cỡ được sơn màu da và màu hồng để trông giống như bộ ngực phụ nữ──bầu ngực. Để cẩn thận, trên khinh khí cầu còn in cả chữ A, D gì đó tùy theo kích cỡ, càng khiến cho tinh thần của Ranko bị xáo trộn hơn nữa.
"…Có gì đó đang thải ra từ khoang của khinh khí cầu thì phải."
"Khừ! Thật ra cái khinh khí cầu kia, xem chừng là được chế tạo cơ khí để rải bản sao của tạp chí đồi trụy từ khoang chở khách xuống…"
"…Thủ đoạn của lũ 'Bô Nhũ' (tên một tổ chức) à?"
Mấy năm nay hiếm thấy kiểu phát tán tri thức này, chẳng lẽ đám "Bô Nhũ" thấy điều lệ "Bảo vệ trẻ em khỏi tội phạm và nuôi dưỡng lành mạnh" sắp sửa có hiệu lực nên mới trỗi dậy trở lại chăng?
"Dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được. Phải bắn hạ hết đám khinh khí cầu kia."
"Nhưng mà Đội trưởng, dù đối phương có là lũ khủng bố hèn hạ đến đâu, chúng ta cũng không có quyền giết người phạm tội quả tang…"
"Không vấn đề gì. Đám khinh khí cầu kia chắc chắn là không người lái."
"Không người lái? Không, nhưng mà chúng bay qua khu đô thị một cách chuẩn xác quá…"
Hơn nữa lại còn là mấy chục cái khinh khí cầu như vậy. Thường thì người ta sẽ nghĩ là có người lái. Nhưng kích thước khoang chở khách lại không đủ lớn để người ta ngồi vào, với lại từ lịch sử Lạn Tử (mẹ Tanukichi) hạ gục khinh khí cầu không cần hỏi lý do thì khó mà tin "Bô Nhũ" lại cho người ngồi vào trong đó.
"Quả thật là kỳ lạ. Lũ đó làm gì có kỹ thuật thả khinh khí cầu không người lái đến đúng vị trí như vậy…"
Nhưng bây giờ không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Thực tế là đám vật thể bay gớm ghiếc kia đang bay qua khu đô thị một cách chính xác, rải rác những thứ dơ bẩn như virus.
"Bốn trăm người đang trấn áp biểu tình quy mô lớn cứ tiếp tục nhiệm vụ. Điều động số 200 người đang chờ lệnh đi đối phó với khinh khí cầu. Phải thu hồi triệt để những hình ảnh bị rải kia."
"Tuân lệnh!"
Nhân viên Thiện Đạo Khoa mang báo cáo về khinh khí cầu nhận lệnh rồi lao ra khỏi phòng.
"Tất cả chuyện này đều là trùng hợp sao?"
Lạn Tử khoanh tay, nhìn xuống thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ từ cửa sổ.
Hiện tại, tại thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ đang xảy ra một cuộc biểu tình quy mô lớn chưa từng có trong lịch sử.
Từ sáng sớm, số lượng người biểu tình đã lên tới hơn nghìn người. Cứ như là các cuộc biểu tình lẻ tẻ gần đây bỗng nhiên bùng nổ đồng loạt theo chỉ thị của ai đó.
Hiện tại, các cơ quan hành chính, tòa án và trụ sở Thiện Đạo Khoa nằm ở khu vực phía Đông thành phố đang bị bao vây bởi đám học sinh dán đầy mình ảnh khiêu dâm lộn trái, nhân viên Thiện Đạo Khoa và đội cơ động phải xuất động trấn áp. Trụ sở Thiện Đạo Khoa gần đây đã nhận quá nhiều cuộc biểu tình đến mức gần như không thể hoạt động được, nên cái phòng mà Lạn Tử đang chỉ huy này chỉ là một phòng đi mượn tạm trong một tòa nhà tạp nham ở trung tâm thành phố.
"Biểu tình quy mô lớn như vậy lại trùng hợp với khủng bố của tứ đại tổ chức khủng bố… Có thông đồng?"
Tổ chức "Quần Áo Rách" xuất hiện vào đầu hè được cho là nhận vốn hoạt động từ "Đánh Mông Kịch Liệt". Lần này có lẽ là có những kẻ đang liên kết chặt chẽ hơn thế.
"Không… Không chỉ có vậy."
Sáng sớm hôm nay, có báo cáo về một vụ vượt trạm kiểm soát cưỡng ép trên đường đến Thanh Môn Trang, nơi dự kiến sẽ bị khám xét vào buổi chiều. Dù đã được xử lý như một vụ tai nạn thông thường, nhưng Lạn Tử vẫn nghi ngờ nên đã điều động nhân viên Thiện Đạo Khoa và ủy viên kỷ luật ra đường từ trước bình minh.
Nhưng lực lượng được phân tán để phòng bị bất trắc giờ đã bị tập trung về khu vực phía Đông thành phố để trấn áp biểu tình và đối phó với khinh khí cầu.
"Ta vốn không định quan tâm đến tin mật báo từ Quỷ Đầu Khánh Giới, kẻ không đáng tin cậy đó."
Nếu "SOX" có liên quan đến chuỗi sự việc này, thì mục tiêu của chúng chắc chắn là tẩu tán "Tạp Chí Đồi Trụy Thung Lũng Tân Nguyệt", biểu tượng cho thất bại lớn nhất trong lịch sử Thiện Đạo Khoa, ra khỏi thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ. Vậy thì khinh khí cầu và biểu tình đều là nghi binh sao?
"Báo cho 100 người còn lại đang chờ lệnh. Điều động xe từ các chi nhánh Thiện Đạo Khoa lân cận. Chia nhau ra, tập trung vào khu vực phía Tây thành phố. Hễ thấy người nào khả nghi thì viện cớ nghi ngờ vi phạm điều lệ để kiểm tra."
Lạn Tử ra lệnh qua bộ đàm, rồi tiếp tục liên lạc với đội đang kiểm tra các khu vực giáp ranh thành phố ở phía Tây.
"Hôm nay phải tăng cường cảnh giới, phải cho lũ ủy viên kỷ luật được bố trí ở các khu rừng và ngõ ngách xung quanh tuần tra cẩn thận. Tùy tình hình, ta cũng sẽ đến đó."
Sau khi ra hết chỉ thị, Lạn Tử để lại người liên lạc ở tòa nhà tạp nham rồi lao ra ngoài như tên bắn.
Cái trò hề ngớ ngẩn này, ta sẽ trấn áp ngay lập tức cho chúng xem.
Trước khi "SOX" lộ diện, ta sẽ trừng trị đám nhãi ranh cho chúng biết thế nào là thanh lọc.
Với bước chân không hề cho thấy chút mệt mỏi nào dù phải ra quân liên tục, Lạn Tử vội vã đến hiện trường.
●
"Mấy cái khinh khí cầu ngực bự kia là do đàn chị Otome vẽ đó."
Trên đường đạp xe đến điểm thoát thân ở phía Tây, đàn chị Ayame vừa ngước nhìn khinh khí cầu ngực bự vừa tự hào giải thích. Ánh mắt lấp lánh như trẻ con khoe đồ chơi. Chuyện gì vậy trời.
"Kìa, còn có cả kiệt tác sữa chảy ra từ đầu vú một cách rất cẩn thận nữa kìa!"
À, cái khinh khí cầu ngực cỡ E kia à. Vâng vâng, gợi cảm gợi cảm. Muốn có một cái ghê. Sao mà chân thực quá vậy.
"…Này. Cái khinh khí cầu có chữ A kia có viết 'daze!' là sao vậy?"
"Ồ mắt cậu tinh thật. Trêu ngươi thôi."
"Tao giết mày!"
Yutori vừa đạp xe vừa đá lia lịa vào đàn chị Ayame.
Nhưng đàn chị Ayame lại dễ dàng né được, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
"Tiện thể nói luôn, người tính toán đường đi của khinh khí cầu là bậc thầy tối cao về tuyệt đối lĩnh vực, một tên biến thái thượng cổ siêu cấp, 'Thú Vật Hai Chân'."
"Cái trình độ kỹ thuật vô dụng gì vậy trời."
"Nghe nói là từ hồi trẻ đã nghiên cứu làm sao để ngắm quần lót hiệu quả nhất bằng cách dự đoán mọi điều kiện thời tiết rồi. Đặc biệt là đọc gió thì siêu giỏi luôn."
Ai đã cho tên biến thái đó tài năng thừa thãi vậy! …Không, trong trường hợp này là do nỗ lực mà ra sao? Làm ơn hãy dự đoán trời mưa bóng mây để tôi gặp được một cô gái áo sơ mi bị ướt nhẹp nhìn xuyên thấu đi!
'Đừng có giỡn nữa. Có tin báo từ mạng lưới bạn bè của Dore… rằng Thiện Đạo Khoa và ủy viên kỷ luật đang tiến về khu vực phía Tây bên đó đó.'
Từ bộ đàm của đàn chị Ayame, giọng của Kosuri vang lên qua chức năng rảnh tay.
Bầu không khí tương đối thoải mái khi nãy trong lúc đạp xe với tốc độ hơi nhanh trên khu dân cư yên tĩnh ở ngoại ô bỗng chốc trở nên căng thẳng.
'Nhờ kế hoạch của Tanukichi mà đám người biểu tình bùng nổ đồng loạt hôm nay, với lại hiệu quả của khinh khí cầu do Ayame-sama chủ trì cũng có tác dụng rõ rệt, hầu hết nhân lực trấn áp được triển khai ở thị trấn từ trước bình minh, đặc biệt là dưới chân suối nước nóng Akegado đều đã tập trung ở khu vực trung tâm và phía Đông thành phố rồi. Vậy mà tình hình vẫn chưa được vãn hồi, không hiểu sao gần trăm người lại đang bị chia ra ở khu vực phía Tây… hướng mà Ayame-sama đang ở đó.'
"Có kẻ thính mũi phết."
"Chắc là mẹ em rồi…"
"Nhưng nếu chỉ có khoảng trăm người thì chắc là né được thôi mà."
Dù khả năng vận động bị hạn chế ít nhiều do phải dán đầy tạp chí đồi trụy lên người, nhưng nếu chỉ có thế thì chắc là xoay xở được.
'À, là vầy nè, hình như trăm người vừa được điều động đến bên đó có gì đó kỳ lạ lắm.'
"Toàn bộ đều phát tình với người cùng giới hả?"
Cái đó thì còn đáng sợ hơn cả Biohazard nữa đó.
'Không, hình như là hễ thấy học sinh nào là họ túm lại trói hết. Cả những học sinh không liên quan gì đến biểu tình hay gì hết luôn.'
"Là sao?"
Dù là mẹ em đi nữa thì chắc cũng không ra chỉ thị vô tội vạ như vậy đâu.
'Là vầy nè. Hình như là trên đường đến khu vực phía Tây, họ đã bị đám học sinh biểu tình tấn công mấy lần rồi.'
"Bằng tình dục?"
"Đàn chị Ayame im lặng chút đi. Chỗ này quan trọng lắm đó."
"Quan trọng, chỗ…"
Nuốt nước bọt cái gì.
'Nghe nói là đám biểu tình dán hình khiêu dâm lộn trái lên người nhân viên trấn áp và xe cộ một cách vô tội vạ luôn á. Dán bằng băng keo tạm bợ để hễ nhúc nhích một chút là hình khiêu dâm lại hé ra một chút á.'
Nếu dùng cách đó thì dù có tránh được tội vi phạm điều lệ bằng ngụy biện kiểu không có sơ suất thì cũng sẽ vi phạm "Pháp Lệnh Bồi Dưỡng Lành Mạnh Công Tự Lương Tục" quy định không được phơi bày những biểu hiện dơ bẩn, nên phải gỡ ra và thu hồi từng cái một. Bên trấn áp cũng khó xoay xở. Ứng dụng kế sách mà đàn chị Ayame đã dùng hồi đầu xuân để chặn đứng đám Thiện Đạo Khoa bằng cách giả vờ khỏa thân đó.
"Ra là vậy. 'Chiến dịch cho chúng biết các cô gái mặc váy ngắn đã phải cẩn thận để không bị lộ quần lót đến mức nào' à."
"Tên chiến dịch dài quá đó."
"Sự dơ bẩn của tôi có thể phồng to đến tối đa 18 cm đó."
Sao lại biểu hiện như thể đang nói về chiều dài chim vậy.
'Mà, cái "chiến dịch cho chúng biết" đó hình như quá dai dẳng thì phải.'
Ê Kosuri em là thiên tài rút gọn đó hả. Em đã làm bao nhiêu cái xìu rồi hả? …Hình như dạo này suy nghĩ của mình hơi giống mấy ông chú quấy rối tình dục thì phải, mà tại không ai phát hiện ra nên thôi kệ đi.
'Nghĩa là, ai cũng thấy phiền phức khi cứ phải cẩn thận thu hồi hình khiêu dâm rồi mới di chuyển được, nên tạm thời cứ ra tay trước, hễ thấy học sinh là túm lại trói rồi tiến lên á. Ủy viên kỷ luật cũng nhận được thông báo như vậy.'
Thiệt luôn.
'Tạm thời em sẽ chỉ chỗ hở của hàng phòng ngự Thiện Đạo Khoa thưa thớt như trước giờ thôi nha, hình như cũng có vài nô lệ bị bắt rồi á… Ể!?'
"Ba đứa kia, đứng lại!"
Đột nhiên, một giọng quát giận dữ cho thấy sự bực bội rõ ràng vang lên từ phía sau chúng tôi.
'Khu vực đó có vài người Thiện Đạo Khoa xung quanh đó! Tranh thủ rời khỏi đó trước khi bị phát hiện đi!'
"Hơi trễ rồi… Tạm thời cứ tiếp tục chỉ đường đi Kosuri!"
'Em xin lỗi Ayame-sama!'
Đàn chị Ayame tắt chức năng rảnh tay của bộ đàm rồi ra chỉ thị "Rẽ vào đường nhánh bên phải!".
""Tuân lệnh!""
Tôi và Yutori theo sau đàn chị Ayame, bẻ lái xe đạp.
"Khi trả lời tôi thì phải thêm 'chim' vào trước và sau!"
Chim tuân lệnh chim! Ai mà nói được cái đó hả thằng ngốc!
Bỏ ngoài tai tiếng động cơ của chiếc xe chở nhân viên Thiện Đạo Khoa đang đuổi theo, chúng tôi trốn vào một con hẻm nhỏ.
Tôi nắm chặt tay lái, dồn hết mọi cảm giác trong cơ thể vào như thể đang dồn vào vùng kín vậy.
Chỉ thị của Kosuri dù sao cũng chỉ là đại khái, một khi đã bị phát hiện thì chỉ còn cách dựa vào linh cảm để trốn thôi.
Hãy nhớ lại, những ngày hè đã liều mình đối mặt với cái chết xã hội để thực hiện cuộc tu hành biến thái ẩn mật.
"…Ở hai bên ngã tư phía trước mỗi bên có một người! Xe cộ đã dừng ở phía bên trái ngã ba chữ T phía trước!"
Hai nhân viên Thiện Đạo Khoa đang di chuyển từ phía bên trái ngã ba chữ T sang bên phải. Có lẽ là nhân viên vừa xuống xe. Họ giả vờ lướt qua chúng tôi rồi định dùng xe để kẹp chúng tôi lại.
Hai nhân viên Thiện Đạo Khoa đứng ở hai bên ngã tư phía trước cũng rất lịch sự hé người ra để khoe sự tồn tại của mình, ra vẻ muốn dụ chúng tôi đến ngã ba chữ T.
Huấn luyện của mẹ tôi… à không, phải là huấn luyện đã ngấm vào máu rồi. Mấy tên SM thể thao này!
"Bên trái ngã tư phía trước, có vẻ như là một nhân viên nhỏ con và còn ít kinh nghiệm! Phá vòng vây bên trái thôi!"
Nhận được chỉ thị của tôi, đàn chị Ayame không do dự bẻ lái sang trái.
Đúng như dự đoán, tên nhóc trẻ tuổi kia đã ngớ người ra vì bất ngờ khi chúng tôi xông thẳng vào. Mấy thằng còn trinh ít kinh nghiệm là vậy đó, dễ dụ quá mà! Sao mình lại thấy đau lòng vậy ta.
"Ta… Tanukichi mày, ghê thiệt á."
Yutori vừa liếc nhìn tôi vừa bộc lộ.
"Đúng là khác biệt khi luyện tập bằng cách quấy rối tình dục suốt mùa hè, khả năng cảm nhận được rèn luyện ghê ha."
"Tồi tệ!"
"Hiểu lầm thôi!"
"Ừ, tôi hiểu mà. Cậu đã chuyên biệt hóa nó để có thể dò ra đặc điểm từ khí chất của người khác, không phải là để tránh ánh mắt của người khác mà là để cố tình cho một số ít trinh nam thấy thôi đúng không?"
"Cái đó còn là công nghệ vượt trội hơn cả dự báo thời tiết của 'Thú Vật Hai Chân' nữa đó!"
"Nhắc mới nhớ, nghe nói là người ta sẽ có được năng lực nổi trội khi trải nghiệm cận kề cái chết đó. Hiện tượng đó của Tanukichi bọn mình, hãy đặt tên là hiện tượng Over Techno Break khi biến thái thức tỉnh năng lực đặc biệt do thủ dâm quá nhiều đi."
"…Ghê quá, daze."
"Không được tin lời của người đó đâu Yutori!"
Mà, không phải lúc làm mấy chuyện ngớ ngẩn như vậy.
Bị Thiện Đạo Khoa bắt được sớm hơn dự kiến rồi.
Đích đến vẫn còn một đoạn đường xa nữa mà… Tiếng xe cộ và tiếng bước chân thô bạo đang dần lớn hơn.
"…Tiêu rồi."
"Không sao đâu. Vị đắng đó rồi sẽ thành quen thôi."
Không phải chuyện tinh dịch đâu!
"Tanukichi, cậu... việc uống thứ của mình thì đến cả động vật cũng làm, nhưng đó là trí khôn của động vật hoang dã để không lãng phí dinh dưỡng đấy...?"
Rồi, ai đã uống cái của cậu? Việc cô ta không lái sang chuyện đồng tính luyến ái cho thấy ゆとり (Yutori) lương thiện hơn "..." lần so với 不破 (Fuwa), nhưng dù vậy thì đó vẫn là một sự hiểu lầm tai hại!
"Thật hả, có chuyện con gái bảo "tay nghề của anh thật tuyệt" sau khi được uống thì sẽ thấy vui?"
"Đang lẫn lộn hết cả lên rồi kìa!"
Chỉ có trong trà đạo thôi. Mà không, bên đó đâu có trộn trà, người ta đánh trà lên chứ. ...Hay là "dựng" lên rồi uống?
"Không phải vậy, cái tình hình Thiện Đạo Khoa với Phong Kỷ Ủy Viên kéo đến đây một loạt mới là nguy hiểm đó!"
Có lẽ, hệ thống liên lạc với đội hình của họ đã được xem xét lại từ gốc rễ. Phản ứng nhanh nhạy hơn hẳn so với trước đây.
"...修 (Kosyuri) cũng đang hoảng hốt vì Thiện Đạo Khoa đột nhiên tập trung vào chỗ cô ấy."
"Vứt xe đạp đi thì cả hai đứa tao đều kéo được bằng chân của tao, nhưng sau đó thì mệt lắm đấy."
Dùng sức chân của ゆとり (Yutori) thì có thể phá vòng vây, nhưng sau đó mà chạy bộ đến điểm thoát thân thì đuối sức lắm.
Trên đường cũng chưa chắc đã mượn được xe đạp...
"Vậy trước mắt cứ nhắm thẳng mà đột phá bằng xe đạp đã. Đục một lỗ trên vòng vây bao cao su của Thiện Đạo Khoa cho tao!"
Tuy Thiện Đạo Khoa lần này không mỏng manh như lời nói.
Tuân theo chỉ thị của 華 (Kajou) tiền bối, tôi lại căng thẳng thần kinh. "Cứng" quá đi.
"Tiếp theo, rẽ phải! ...Tăng tốc đi! Bị bao vây rồi!"
"Hết người này đến người khác... rốt cuộc có bao nhiêu người tập trung ở khu này vậy!"
ゆとり (Yutori) vừa càu nhàu vừa đạp bàn đạp với tốc độ kinh hoàng, lũ Thiện Đạo Khoa cứ thi nhau ùn ùn kéo đến.
Nhưng ゆとり (Yutori) đoán sai rồi. Cảm giác cho thấy Thiện Đạo Khoa chưa tập trung đến mức đó. Chỉ là, trình độ phối hợp của chúng khác hẳn thôi.
Dưới sự chỉ đạo của người mẹ vừa giỏi vừa độc đoán, bị ném vào thực chiến khắc nghiệt gần một tháng trời thì dù không muốn cũng phải giỏi lên thôi.
"Nè Tanukichi, cái chỉ thị rẽ phải rẽ trái đó, hô to "rẽ phải!", "rẽ trái!" đi!"
"Để làm gì!?"
"Để tao được đắm chìm trong ảo tưởng như là Tanukichi đang thao tác máy móc chọn lọc hướng của mấy cái TNP được xếp hàng ấy."
"Đồ ngốc! Rồi, tiếp theo, rẽ trái... Ối!?"
Sau khi chạy trốn một hồi, chỗ rẽ đến lại là lối vào khu phố mua sắm.
Không có đường nào để trốn sang trái hay sang phải, một con đường độc đạo kéo dài mấy trăm mét.
Bị áp lực từ Thiện Đạo Khoa đuổi theo từ phía sau dồn ép, không thể lùi lại được, chúng tôi đành lao qua khu phố mua sắm vắng vẻ còn chưa mở cửa.
"Này, bị chúng nó vòng lại là hết đấy!?"
Thiện Đạo Khoa đi xe hơi. Chắc chắn sẽ bị đuổi kịp thôi, có lẽ chúng cố tình dồn vào đây cũng nên.
Có lẽ lối ra đã bị phong tỏa rồi.
"Xem ra chỉ còn cách vứt xe đạp thôi."
華 (Kajou) tiền bối quyết đoán. Khốn kiếp, dù có thể cảm nhận được vị trí và khí thế của Thiện Đạo Khoa, nhưng vẫn không thể thắng được địa lợi của đám nhân viên Thiện Đạo Khoa có lẽ đang đóng quân ở khu vực này.
"Có lẽ là chết mòn thật, nhưng chỉ còn cách đó thôi. Đến lúc đó tao sẽ đem hết đống tạp chí đồi trụy... Ể? Cái gì thế kia?"
Ngay giây phút ゆとり (Yutori) nhìn chằm chằm về phía trước.
ẦM ẦM ẦM! KÉT KÉT KÉT KÉT KÉT!
Tiếng kim loại va chạm dữ dội lẫn với tiếng la hét và chửi rủa vang vọng cả khu phố mua sắm buổi sáng.
"Cái gì thế kia!?"
Tiến xe đạp thêm một chút mới có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mấy chiếc xe wagon đâm sầm vào hàng rào chắn do Thiện Đạo Khoa dựng lên, cố tình xông vào khu phố mua sắm. Bạo lực quá thể. "Một lỗ hai cây" chỉ có trong truyện thôi đấy?
Xe wagon vượt qua sự ngăn cản của Thiện Đạo Khoa, lao thẳng về phía chúng tôi.
"Ê ê ê!"
Rồi chiếc xe dừng gấp ngay trước mặt chúng tôi như chặn đường, một ông chú chừng ba mươi tuổi, ăn mặc tươm tất bước ra.
"Lên xe nhanh đi! Chúng tôi là người nhà!"
Ông chú tự xưng là một nhóm ủng hộ 《SOXソツクス (SOX Sotsukusu)》 và phản đối Thiện Đạo Khoa, nhắc đến tên 撫 (Nadeshiko) và chìa tay về phía chúng tôi.
Đúng là như chết đuối vớ được cọc, như bất lực bỗng có Vi●gra. Nhưng.
"Tôi không nhận được liên lạc nào như vậy từ 撫 (Nadeshiko)."
"Có vẻ bên đó cũng đang gặp chuyện lớn, nên mới khẩn cấp yêu cầu chúng tôi đến trợ giúp."
華 (Kajou) tiền bối cảnh giác với ông chú, bỏ xe đạp và giữ khoảng cách.
"Chờ đã, 華 (Kajou) tiền bối."
"Sao vậy? Đừng nói là cậu tin những kẻ như thế này..."
"Không phải. Khu phố này bị bao vây rồi."
Tôi ghé tai 華 (Kajou) tiền bối.
"Không phải Thiện Đạo Khoa. Một số lượng lớn người lớn đang triển khai một cách bất thường xung quanh."
"... "
華 (Kajou) tiền bối cắn môi, rồi quay sang đối diện với ông chú trước mặt.
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ. Tôi ghi nhớ ơn này."
Phía sau là Thiện Đạo Khoa, trước mặt là ông chú "giúp đỡ", xung quanh là một nhóm người bí ẩn.
Để đột phá khỏi đây, chỉ có thể nắm lấy sự giúp đỡ này.
●
"Tất cả chúng tôi đều bị Thiện Đạo Khoa bắt người thân, công ty cũng đuổi việc. Chúng tôi chẳng còn gì để mất nữa."
Vừa lái xe, ông chú vừa ôn tồn nói.
Xe hơi hiện đại phải kết nối với PM đã đăng ký thì động cơ mới hoạt động, nếu dùng vào việc phạm tội thì dễ bị lộ thân phận. Đây là câu trả lời cho 華 (Kajou) tiền bối, người đã dò hỏi lo lắng về điều đó.
"Các cô chỉ cần đến nơi mà hiệu lực của điều luật không còn tác dụng là được rồi, không cần phải lo cho chúng tôi đâu."
Lén nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc xe wagon khác bao vây xe của chúng tôi ở phía trước, phía sau và bên phải trên con đường hai làn xe, tạo thành một vòng vây kín mít.
Có vẻ là để bảo vệ chúng tôi khỏi cuộc tấn công của Thiện Đạo Khoa, nhưng đội hình này giống như đang không cho chúng tôi trốn thoát hơn.
"...Chiếc xe này đang đi đâu vậy?"
"Đến biên giới thành phố phía nam."
"Chúng tôi đang nhắm đến phía tây. Nếu có thể sửa lại lộ trình ngay bây giờ thì tốt quá."
Dù có thoát khỏi Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị cũng không có nghĩa là an toàn.
Ngoài thành phố cũng có Thiện Đạo Khoa, hơn nữa còn có khả năng thế lực của 慶介 (Keisuke) chờ sẵn để cướp tạp chí đồi trụy. Phía tây có 《Tuyệt Đối Lĩnh Vực》 và 《Bộ Nhũ Loại》 đang chờ sẵn, có thể giao tạp chí đồi trụy ngay lập tức. Đó cũng là khu vực có tương đối nhiều đường thoát thân mà không cần qua trạm kiểm soát.
"Nghe nói 《Cương Thiết Quỷ Nữ》 đang đi đến biên giới phía tây đấy."
"..."
Lời của ông chú khiến chúng tôi im bặt.
"Có vẻ như họ cảnh giác vì vụ lùm xùm ở phía đông quá lớn. Sau khi nhận được báo cáo về việc các cô chạy trốn khỏi Thiện Đạo Khoa, họ đã trực tiếp đến phía tây."
Không chỉ vậy, họ còn yêu cầu Thiện Đạo Khoa của các thành phố lân cận tăng cường nhân lực ở tất cả các biên giới thành phố.
Chỉ có phía nam, nơi cách xa suối nước nóng Chu Ái Môn, là nới lỏng việc kiểm soát...
"Vậy nên, ngoan ngoãn đi nhé."
"Không, chúng tôi sẽ đến phía tây."
華 (Kajou) tiền bối khẳng định.
ゆとり (Yutori) nhỏ giọng phản đối "Thật hả? Có 《Cương Thiết Quỷ Nữ》 đấy!?", nhưng 華 (Kajou) tiền bối không lay chuyển.
"Có 《Cương Thiết Quỷ Nữ》 có nghĩa là người của phe 慶介 (Keisuke) cũng sợ nên không triển khai ở khu vực đó. Ở phía nam có lẽ 《Chấn Kích Chi Nhục》 và 《Hội Các Bà Mẹ Bê Tông Xà Lách》 đang chờ sẵn."
華 (Kajou) tiền bối dứt khoát nói,
"Đúng không? 《Chấn Kích Chi Nhục》"
Vừa liếc nhìn người lái xe qua gương chiếu hậu, cô vừa buông lời.
"...Anh đang nói gì vậy?"
"Đừng giả ngây. Ai tin những kẻ giúp đỡ đáng ngờ như thế này chứ. Phải nghi ngờ rằng tất cả những chàng trai tốt bụng đều chỉ muốn sờ mó âm● của mình là nguyên tắc cơ bản để sống sót. Tất cả chúng tôi đều nhận ra rồi."
"Hả? Là sao cơ?"
Thưa thầy, ở đây có một bạn ゆとり (Yutori) đầu óc không được thông minh lắm ạ.
"Các anh lợi dụng lúc chúng tôi gặp nguy để đưa chúng tôi đến khu vực mà các anh chắc chắn có thể cướp tạp chí đồi trụy, tiếc là chúng tôi không ngu ngốc đến thế đâu. Khai thật đi, thuộc hạ của 《Chấn Kích Chi Nhục》."
"Các cô đang hiểu lầm rồi."
Ông chú nở một nụ cười nham hiểm. Ánh mắt nhớp nhúa, không hiểu sao lại đổ dồn vào tôi.
"Tôi không phải là thành viên của 《Chấn Kích Chi Nhục》... Tôi là thành viên của 《Hội Các Bà Mẹ Bê Tông Xà Lách》."
UAAAAAAAAAAAAA!? Đúng là biến thái thứ thiệt!!?
"Anh nhận rồi nhé."
"Nhưng, vậy thì sao?"
Ông chú tiếp tục đối đáp với 華 (Kajou) tiền bối trong khi liếc nhìn tôi một cách thèm thuồng.
À, làm ơn tập trung vào câu chuyện của hai người đi. Nhé?
"Trong những chiếc xe bao vây xung quanh có đầy đồng đội của chúng tôi, và dù có trốn thoát được thì đây cũng là khu vực trung tâm thành phố mà thôi?"
Đúng như lời ông chú, chiếc xe này đang chạy ở một khu vực gần trung tâm Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị - khu vực có mật độ Thiện Đạo Khoa và Ủy Viên Phong Kỷ chống lại các cuộc biểu tình cao bất thường.
Nhờ chiếc xe wagon lao nhanh một cách thô bạo, và nhờ Thiện Đạo Khoa đang bận đối phó với các cuộc biểu tình nên không thể điều động nhân lực đến đây, nên giờ chúng tôi vẫn ổn, nhưng ngay khi chúng tôi bước ra khỏi xe, chúng tôi sẽ bị bao vây và kết thúc. Chắc chắn chuyển động của chiếc xe wagon này đã bị đánh dấu rồi.
Dù có thoát khỏi những kẻ này ở phía nam, nơi mật độ Thiện Đạo Khoa loãng hơn, thì trên đường trở lại phía tây, chúng tôi vẫn sẽ phải đi qua khu vực có mật độ Thiện Đạo Khoa dày đặc. Ngay từ lúc bị đưa đến đây, tình hình đã trở nên khá nguy hiểm rồi.
"Dù có làm tôi ngất xỉu thì cũng không cướp được xe đâu."
Phương tiện không hoạt động nếu không kết nối liên tục với PM đã đăng ký.
Vì nếu người sử dụng ngất xỉu thì PM sẽ tắt chức năng, nên nếu muốn thay đổi lộ trình thì chỉ có cách bắt người đàn ông này tuân theo, nhưng...
"Dù có bị làm gì đi nữa, tôi cũng không thay đổi lộ trình đâu."
Đây là một tên biến thái được phái đến, sẵn sàng cho việc bị xác định xe và bị Thiện Đạo Khoa bắt giữ sau khi cướp tạp chí đồi trụy của chúng tôi. Hắn có vẻ mặt như thể đang nghĩ đến việc sống chung với đàn ông trong tù (tim bay). Có lay chuyển cũng không dễ đâu.
"Khụ."
Có lẽ nhận ra được sức mạnh biến thái của ông chú, mặt 華 (Kajou) tiền bối tối sầm lại.
"À, tao không hiểu lắm, nhưng trước mắt cứ đe dọa ông chú này là được đúng không?"
Vừa nói, ゆとり (Yutori) vừa thoăn thoắt chuyển sang ghế phụ. Trên tay cô ta đang đeo găng tay cao su dùng trong phẫu thuật. Sao lúc nào cũng mang theo cái thứ đó vậy?
"Tôi không biết cô định làm gì, nhưng tôi rất thích bị bắt nạt đấy nhé. Dù có bị tra tấn thế nào đi nữa thì ... ỰA ỰA ỰA ỰA ỰA!?"
Tiếng kêu thảm thiết như gà bị cuốn vào bánh răng vang vọng khắp xe.
"Nếu không nghe lời thì cả đời này sẽ không còn được hưởng những khoái lạc đó nữa đâu, được không?"
ゆとり (Yutori) vừa cầm kéo trên tay vừa hỏi một cách tự nhiên.
Tay còn lại thì đang nắm chặt "hòn ngọc" của ông chú...
Bàn tay siết chặt, không hề nương tay.
"ỰA ỰA ỰA ỰA ỰA!?"
"Im lặng chút đi Tanukichi!"
Tôi cũng hét lên cùng với ông chú. Dừng lại đi, đừng kêu nữa! Đến tôi cũng thấy khó chịu!
"À, đừng lo, tao quen với việc "tháo dỡ" rồi, không chết được đâu. Cắt, tháo dỡ, khử trùng chỉ có ba công đoạn thôi."
ゆとり (Yutori) lấy khăn ướt ra từ trong túi. Đứa bé này, thật sự...?
Mà không phải ví von gì đâu, ánh mắt của ゆとり (Yutori) nhìn ông chú như nhìn gia súc ấy, cứ thế này thật sự ông chú bị hoạn mất thôi? ゆとり (Yutori) bây giờ không hề có ý định đối xử với con đực như con người đâu.
"Vậy, làm gì giờ?"
"Tôi nghe lời! Tôi nghe lời mà ỰAAAAAA!"
Có lẽ vì giọng nói của ゆとり (Yutori) không hề chứa sát khí mà hoàn toàn tự nhiên nên sự thực về việc bị hoạn trở nên rõ ràng hơn. Như bị nỗi đau và sự sợ hãi thúc đẩy, ông chú vặn tay lái, đạp ga hết cỡ, hất tung những chiếc xe wagon xung quanh và thay đổi lộ trình về phía tây.
Ồ ồ. Khuôn mặt bối rối của đám thuộc hạ 慶介 (Keisuke). CỰC - KỲ - THOẢI - MÁI.
"Đứa bé này, có thật là còn trinh không...?"
"Này, ăn nói xằng bậy gì thế! Tao đây chính là trinh nữ thuần khiết, chính hiệu đấy nhá!"
Gái ngoan nào lại đi nắm "bi" người ta để dọa nạt bao giờ…
Thế là, chúng tôi cấp tốc đến điểm trốn thoát về phía tây như dự định ban đầu.
* * *
Chưa đầy ba mươi phút sau, chiếc xe van phóng bạt mạng đã đến gần trạm kiểm soát.
Vì là khu vực giáp ranh thành phố nên xung quanh hầu như không có nhà dân, chỉ có một khu rừng u ám trải dài.
Chiếc xe van đuổi theo chúng tôi đến nửa đường có lẽ do chở quá nhiều người nên không tăng tốc được, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Theo báo cáo của Kosuri, giờ nó đang bị xe của Thiện Đạo Khoa truy đuổi gắt gao. Đáng đời!
"Hừ... hừ... Đến... đến được đây rồi, nhưng mà... định làm gì tiếp theo đây?"
Ông chú thở không ra hơi, giọng điệu dò xét. Bị bóp "bi" suốt cả quãng đường lái xe thì tàn đời là phải. Mà chứng kiến cái cảnh tượng ấy liên tục trước mặt, tôi cũng chẳng còn sức mà đứng lên nữa, ai cứu với! Chân tê rần, không thể nhấc nổi, còn hơn cả bị chuột rút nữa.
"Ừm, chắc là trạm kiểm soát đã nhận được tin báo là có một chiếc xe van biến thái sắp lao vào rồi, nên tôi sẽ để ông làm mồi nhử vậy."
Ayame mỉm cười rạng rỡ, bắt đầu dùng băng dính cố định tay ông chú vào vô lăng.
Xem ra trong xe chất đầy băng dính, dây thừng nylon, toàn là đồ để trói bọn tôi. Mà Ayame-senpai quấn băng dính kỹ thật đấy.
"Sao tự dưng thấy hưng phấn quá..."
Có vẻ như sắp thức tỉnh rồi.
"Xong xuôi rồi nhỉ."
Kết quả là một ông chú bị cố định chặt vào ghế và vô lăng. Quả là một cảnh tượng kinh dị.
"Cái này cũng không thể quên được."
Ayame-senpai nhét lõi băng dính xuống dưới chân phanh, rồi dùng băng dính còn thừa cố định lại.
Sếp nhà mình thực sự "thức tỉnh" rồi.
"Từ đây trở đi là một con dốc thẳng đứng. Cứ việc nới lỏng chân ga hoặc điêu luyện đánh lái để vượt qua cửa ải khó khăn này nhé. Cổ vũ ông hết mình!"
Ayame-senpai mỉm cười tươi rói, gạt cần số về số mo. Quỷ thật! Với kiểu này thì chiếc xe van sẽ không có phanh động cơ, mà cứ thế lao xuống dốc, tăng tốc mãi.
"Mà thôi, túi khí bây giờ xịn lắm, chắc không bị thương nặng đâu."
Ayame-senpai mở cửa xe, vừa nói "Vậy thì đi đây!", vừa nhảy ra khỏi chiếc xe van đang bắt đầu tăng tốc. Với khả năng vận động đáng nể, dù bị đống tạp chí "đen" trên người cản trở, cô vẫn hạ cánh an toàn.
"Giờ thì đến lượt bọn này đào tẩu thôi."
Yutori vứt phịch đôi găng tay bẩn thỉu đang đeo, nhảy ra khỏi xe.
"Được rồi, vậy tôi cũng... Ái chà, thối quá!?"
Đôi găng tay Yutori vứt bừa bị gió thổi trúng mặt tôi.
Nè, tinh thần tôi đang "chết" dần đây này. Ai cho tôi xin "bưởi" để an ủi đi!
Ý chí chiến đấu rớt xuống đáy rồi.
"Hứ, ha ha. Đừng tưởng mọi chuyện kết thúc dễ dàng thế nhé. Cậu bé xinh xắn."
"Im đi! Câm mồm làm mồi nhử đi! Đừng có bị thương đấy!"
Tôi cố gắng xua tan cái lạnh lẽo, nhảy ra khỏi xe.
Giờ thì, dưới sự chỉ huy của mẹ, không biết bao nhiêu nhân lực sẽ phản ứng với mồi nhử đây.
"Chúng ta sẽ đi đường vòng một chút. Coi chừng cạm bẫy nhé."
"Rõ rồi. Hồi bé hay chơi ngoài đồng lắm, không dễ gì mắc bẫy đâu."
Yutori dẫn đầu, dùng đôi "ngự túc" đáng tự hào của mình để dẹp đám cỏ dại và cành cây chìa ra.
So với lúc tôi và Ayame-senpai đi xuyên qua thung lũng và rừng Tsugamori thì tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn.
"Quả nhiên là quen thuộc. Mà này, có thật là dân quê thường có xu hướng thích thú với việc cùng loài động vật có vú lớn bị trói trong bẫy trải qua một đêm, kiểu cuồng thú (kemono) cực đoan không?"
"Tao giết mày giờ!? Cái định kiến quái quỷ gì đấy!?"
"Thì tại cái từ 'cạm bẫy' nghe gợi cảm quá mà con người lại ít chơi trò đó, nên tôi nghĩ chắc là với động vật hoang dã thì có gì đó được thực hiện."
"Nếu mày còn nghĩ thế nữa thì tao sẽ bóp nát hai cái 'bánh bao' của mày đấy."
Yutori đe dọa, Ayame-senpai thì cười hề hề đáp lại "paipaai".
Ayame-senpai ơi, mắt Yutori đang "máu" lắm đấy, nên biết điều mà kiểm điểm lại đi.
Dù bị Ayame-senpai trêu chọc, Yutori vẫn im lặng mở đường.
"...Sao... sao hả Tanukichi? Nhờ vậy mà... có đánh giá lại tao một chút nào không?"
"Hả? Cái gì cơ?"
Yutori, đang hướng về phía trước và nam tính mở đường, ấp úng hỏi một câu khó hiểu.
"Thì tại mày, lúc tao dọa ông chú kia, có vẻ như mày sốc lắm."
Trời ạ, gặp cái cảnh tượng đó thì "cái ấy" giữa háng của tôi teo tóp lại là phải rồi.
"Không có đâu. Tôi thấy khâm phục sự thuần thục của cậu đấy chứ."
"H...thật không?"
"Thật mà thật."
"...Vậy thì, sau này cũng, cố gắng bóp nát nhé."
Không ổn rồi. Có khi tôi vừa tạo ra một sát thủ "bi" đáng sợ nhất trên đời mất.
"Hai người kia, đừng lơ là đấy. Không biết cạm bẫy dò tìm kẻ khả nghi ở đâu đâu."
Ayame-senpai dùng một cái que gỗ chọc vào mông tôi. Xin tha cho. Ánh mắt của ông chú lúc nãy lại hiện về trong đầu tôi rồi, xin đừng mà.
"Không, tôi vẫn luôn cảnh giác đấy chứ. Nhưng mà chả thấy cái gì giống bẫy cả. Chắc là tin đồn nhảm thôi──っ"
Biểu cảm của Yutori vừa quay lại để phản đối Ayame-senpai bỗng thay đổi.
"Mau lên!"
Quay đầu nhìn lại, ở đó có một bóng trắng──Thiện Đạo Khoa!?
"Đông bất thường nhỉ. Dù thế nào thì cũng không thể nào bố trí trong vòng ba mươi phút được. Chẳng lẽ bị đoán trước rồi sao? Hừ, màu mè như tinh trùng mà kiêu căng!"
Ayame-senpai lẩm bẩm những lời chửi rủa vô nghĩa, thúc giục Yutori.
"Ăn khớp đấy!"
Yutori biết là không cần phải lo lắng về bẫy nữa, nên tốc độ dẹp cây cối tăng lên đáng kể.
Nhưng đi được một lúc thì tốc độ của Yutori đột ngột giảm xuống.
"Sao thế Yutori, ổn không!?"
Tôi gọi với theo, sợ rằng cô bị thương, nhưng có vẻ không phải vậy.
Nhân viên Thiện Đạo Khoa đang tiến đến từ hướng đi của chúng tôi.
Nghe thấy tiếng xào xạc, tôi mới nhận ra là xung quanh đã bị nhân viên Thiện Đạo Khoa bao vây. Trong số đó, rải rác có cả những ủy viên kỷ luật với khuôn mặt máy móc.
"Quá chu đáo rồi! Người cũng quá đông... Chuyện gì thế này!?"
Ayame-senpai liên lạc với Kosuri qua P.M.
『...Lạ thật đấy. Không có thông tin nào cho thấy có Thiện Đạo Khoa mới được điều đến khu vực đó cả. Vì không có học sinh trung học nào ở biên giới thành phố, nên đây chỉ là thông tin không chắc chắn từ trinh sát mà Kosuri miễn cưỡng phái đi thôi... Nếu thật sự bị bao vây với số lượng lớn như vậy, thì chỉ có thể nghĩ là số lượng đó đã được bố trí ngay từ đầu...』
Cái quái gì vậy. Chẳng lẽ dự đoán của mẹ đã thành sự thật? Rốt cuộc là trải qua bao nhiêu trận chiến rồi vậy.
"Ừm? Khoan đã."
Ayame-senpai, với vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào những nhân viên Thiện Đạo Khoa đang thu hẹp vòng vây.
"Lạ thật. Mấy tên Thiện Đạo Khoa này, mặt dâm đãng quá. Dâm dật ấy."
À... Tôi cứ tưởng dạo này bớt rồi, ai dè khi bị dồn vào đường cùng thì cái tật nói tục tĩu vô nghĩa lại tái phát rồi. Hay là cho cô uống thuốc liều mạnh hơn nhỉ.
"Này Tanukichi! Cấm nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đấy nhé!?"
Giờ này còn nói được câu đó nữa cơ à.
"...Ừm?"
Lúc đó tôi cũng nhận ra sự bất thường. Đám Thiện Đạo Khoa này im lặng quá.
Không hề hét lớn một tiếng nào, chỉ lẳng lặng tiến về phía chúng tôi.
Kỳ quái thật. Cứ như là không muốn để người xung quanh biết việc chúng đang dồn ép chúng tôi vậy...
"Sao đây. Muốn tôi đấm bay hai ba tên rồi đột phá không? Sẵn sàng luôn đấy."
Yutori vừa xòe hai bàn tay vừa hăng hái nói. Nhưng mà "cái ấy" của tôi sẽ "khóc thét" mất, xin tha cho.
Tôi siết chặt hai chân, quan sát đám Thiện Đạo Khoa.
"...Á!? Bọn chúng quả nhiên là...!"
Tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám Thiện Đạo Khoa.
"Ngũ Đầu Lĩnh!"
Khuôn mặt của năm tên hay đi xin chữ ký trong đám biểu tình lấp ló trong vòng vây.
Vậy tức là bọn này──.
"Bọn này toàn là người của phe Keisuke!"
"Cái gì cơ!?"
Có lẽ chỉ có ủy viên kỷ luật là thật thôi. Khuôn mặt máy móc kia không lẫn vào đâu được. Chắc là ủy viên kỷ luật được điều đến những nơi khó khăn như trong rừng để canh gác, nếu phát hiện kẻ khả nghi thì sẽ gọi nhân viên Thiện Đạo Khoa đang trực ở trạm kiểm soát đến để truy đuổi, kiểu vậy.
Nhưng vì đám khủng bố "đen" giả dạng Thiện Đạo Khoa trà trộn vào trong rừng nên ủy viên kỷ luật có vẻ như không còn gọi viện binh nữa.
Đúng là lũ cuồng dâm luôn muốn áp đặt "công lý và luân thường đạo lý" mà!
"Cứ tưởng lũ «Rung Động Mông» hay «Hội Bà Mẹ Thịt Xông Khói Rau Diếp» tập trung ở phía nam, ai dè chúng còn tính đến cả chuyện chúng ta sẽ trốn thoát, nên đã bố trí quân ở đây nữa sao?"
Chúng còn nắm được thông tin là mẹ đang "quẩy" ở trạm kiểm soát nữa chứ, đúng là giở đủ loại trò.
"Tệ rồi. Muốn đột phá cũng khó, nhìn kỹ thì cái vòng vây này dày cộp ấy chứ."
Yutori vừa nhìn xung quanh vừa rên rỉ. Tôi mắt kém hơn Yutori nên không thấy, nhưng có vẻ như trong lúc chúng tôi cẩn thận tiến bước tránh bẫy thì nhiều lớp vòng vây đã được hình thành rồi.
Bọn này thèm "phim con heo" đến thế cơ à!
"...Tệ nhất thì phải bỏ tạp chí 'đen' để trốn thôi. Tất nhiên là trong trường hợp đó, chúng ta sẽ gọi Thiện Đạo Khoa đến đây để tẩu thoát."
Nếu làm vậy thì những thành viên của «Rung Động Mông» hay «Hội Bà Mẹ Thịt Xông Khói Rau Diếp» trong khu vực vẫn còn cấm tàng trữ đơn thuần này sẽ bị bắt giữ hàng loạt.
Nhưng mà, đống "phim con heo" quan trọng sẽ bị mất.
Giống như vụ Pes hồi đó, bị tước đoạt một cách bất công rồi mọi chuyện kết thúc.
Tôi tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra.
"...Ayame-senpai."
Tôi quay đầu lại, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Nghe kế hoạch của Ayame-senpai, tôi chợt nghĩ ra một ý này."
"Hả?"
"Chúng ta gọi Thiện Đạo Khoa đến đây luôn đi. Tất nhiên là không bỏ tạp chí 'đen' đâu."
"Tanukichi!? Cậu định──"
Lần này Thiện Đạo Khoa đã dồn ép chúng tôi đến đường cùng. Hãy lợi dụng sự ưu tú của chúng.
Nếu là đội quân do mẹ rèn luyện thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay là đám Thiện Đạo Khoa xuất hiện ở một nơi khác với chỉ thị là hàng giả.
Nếu gọi Thiện Đạo Khoa đến đây, đám Thiện Đạo Khoa thật và đám Thiện Đạo Khoa giả tranh nhau bắt người, chắc chắn sẽ loạn cào cào lên. Chúng tôi chỉ có thể nhân cơ hội đó để trốn thoát khỏi nơi này thôi.
Với cả, đây là suy đoán gần với mong muốn hơn, nhưng trước tình hình bị quấy rối liên tục bởi nhiều mồi nhử như biểu tình quy mô lớn, khinh khí cầu, rồi cả chiếc xe lao vào trạm kiểm soát, có lẽ mẹ sẽ ở lại trạm kiểm soát để tiếp tục cảnh giác.
Cho đám tép riu Thiện Đạo Khoa đụng độ đám Thiện Đạo Khoa giả, làm cho mọi chuyện trở nên hỗn loạn.
"...Tôi hiểu rồi, cứ tự tung tự tác đi!"
"Cậu thật sự muốn làm thế hả Tanukichi!?"
Ayame-senpai đồng ý, Yutori la hét.
Tôi hét lên từ khóa, kích hoạt ứng dụng còi báo động chống tội phạm mà mẹ đã dạy.
"『Xã hội sẽ 'giết' hết bọn đàn ông trưởng thành trong bán kính hai mươi mét!』"
Bíííííííííííííííííííííííííp!
Tiếng chói tai vang vọng như bom nổ.
Cứu tôi với cảnh sát ơi! Tôi đang bị bọn biến thái bao vây!
"Tụi nó có điên không vậy!?"
Một tên trong Ngũ Đầu Lĩnh, Takagi béo ú hốt hoảng. Có vẻ như chúng không ngờ chúng tôi lại gọi Thiện Đạo Khoa đến. Nhưng mà, bị bọn này nghi ngờ về sự tỉnh táo thì tủi thân quá đi!
"Giờ là lúc! Đột phá chính diện! Nhất Huyệt Tam Bản Sát!"
Trái ngược với cuộc tiến quân im lặng trước đó, ba người chúng tôi dồn lại thành một, chọc thủng một điểm của đám Thiện Đạo Khoa giả đang hoảng loạn tột độ.
Chúng tôi bỏ qua đám Thiện Đạo Khoa giả đang hỗn loạn, xông thẳng vào những kẻ đang lao tới, hai người một nhóm, rồi bằng cách nào đó đột phá được vòng vây.
"Cứ đi thẳng thế này thì sẽ đụng độ với Thiện Đạo Khoa thật đấy! Lại phải đi đường vòng thôi, đi đường vòng!"
Theo chỉ thị của Ayame-senpai, Yutori mở đường.
Vừa đá bay từng tên Thiện Đạo Khoa giả đang đuổi theo, tôi vừa yểm trợ phía sau, lao về phía trước trong rừng. Không ngờ đống "phim con heo" dán đầy người lại nặng đến thế.
(Cập nhật và sửa lỗi sau)
Bảng Tên Nhân Vật & Thuật Ngữ (Prompt for Translation)
1. Nhân vật (Characters):
1.1. Nhân vật chính (Main Characters):
奥間狸吉 (Okuma Tanukichi): Nam - Nhân vật chính, học sinh, thành viên SOX.
華城綾女 (Kajou Ayame): Nữ - Hội viên hội học sinh, thủ lĩnh SOX, bạn thân của Anna.
アンナ・錦ノ宮 (Anna Nishikinomiya): Nữ - Hội trưởng hội học sinh, mục tiêu của Tanukichi.
早乙女乙女 (Saotome Otome): Nữ - Thành viên SOX.
不破氷菓 (Fuwa Hyouka): Nữ - Bạn học, có quan hệ với SOX.
鬼頭慶介 (Onigashira Keisuke): Nam - Nghị viên, cha của Kosuri.
1.2. Nhân vật quan trọng (Significant Characters):
鬼頭鼓修理 (Kitou Kosyuri): Nữ - Con gái của Keisuke, thành viên SOX, thần tượng của SOX.
ソフィア・錦ノ宮 (Sofia Nishikinomiya): Nữ - Mẹ của Anna.
奥間爛子 (Okuma Ranko): Nữ - Mẹ của Tanukichi.
月見草朧 (Tsukimisō Oboro): Không rõ - Phong Kỷ Ủy Viên, thường là người đối đầu với SOX.
アニー・ブラウン (Annie Brown): Nữ - Nhân vật có liên quan đến các tổ chức, có thể là đồng minh hoặc đối địch.
剝栗らら子 (Mukiguri Rarako): Nữ - Thần tượng, liên quan đến các sự kiện.
轟力雷樹 (Goriki Raiki): Nam
遠藤正志 (Endō Masashi): Nam
遠藤茜 (Endō Akane): Nữ
金子玉子 (Kaneko Tamako): Nữ
一之瀬琢磨 (Ichinose Takuma): Nam
海 (Umi): Nữ
空 (Sora): Nữ
祠まつ影 (Hotori Matsukage): Không rõ: Nam
その他(Others): Các nhân vật xuất hiện thoáng qua, không có thông tin chi tiết.
2. Chức danh/Vai trò (Titles/Roles): (Giữ nguyên như bảng tổng quan trước đó)
生徒会長 (Seitokaichō) - Hội trưởng hội học sinh
生徒会役員 (Seitokai yakuin) - Hội viên hội học sinh
生徒会副会長 (Seitokaifukukaichō) - Phó hội trưởng hội học sinh
善導課 (Zendōka) - Thiện Đạo Khoa
理事長 (Rijichō) - Lý sự trưởng
PTA会長 (PTAkaichō) - Hội trưởng hội phụ huynh
先生 (Sensei) - Tiên sinh (Giáo viên)
PTA役員 (PTA yakuin) - Ban chấp hành Hội phụ huynh
役員 (Yakuin) - Ủy viên
警備員 (Keibiin) - Nhân viên bảo vệ
隊長 (Taichō) - Đội trưởng
幹部 (Kanbu) - Cán bộ
会長 (Kaichō) - Hội trưởng
幹部 (Kanbu) - Cán bộ
審判 (Shinpan) - Trọng tài
議員 (Giin) - Nghị viên
巡査 (Jūnsa) - Cảnh sát tuần tra
女子中学生 (Joshichūgakusei) - Nữ sinh trung học
審判 (Shinpan) - Trọng tài
絵師 (Eshi) - Họa sĩ
担当 (Tantō) - Biên tập viên
絵師 (Eshi) - Họa sĩ
作家 (Sakka) - Tác giả
幹部 (Kanbu) - Cán bộ
リーダー (Rīdā) - Trưởng nhóm
編集 (Henshuu) - Biên tập viên
絵師 (Eshi) - Họa sĩ
編集 (Henshuu) - Biên tập viên
先生 (Sensei) - Giáo viên
主任 (Shunin) - Chủ nhiệm
権限 (Ken'gen) - Quyền hạn
女将 (Okami) - Bà chủ
3. Quan hệ giữa các nhân vật (Relationships): (Giữ nguyên như bảng tổng quan trước đó)
Gia đình (Family): Cha - con, Mẹ - con, Vợ chồng, Anh em.
Bạn bè (Friends): Nhóm bạn học, đồng nghiệp.
Tình yêu (Love): Tình cảm đơn phương, quan hệ yêu đương.
Đồng nghiệp (Colleagues): Các thành viên trong cùng một tổ chức, học sinh trong trường.
Đối địch (Enemies): Các nhân vật đối đầu với nhau (ví dụ: SOX vs Thiện Đạo Khoa).
Cấp trên - Cấp dưới (Boss - subordinate): Các thành viên trong các tổ chức, nhóm.
Chủ - Tớ (Master - Servant):
4. Ngôi kể chủ đạo/Xưng hô chủ đạo (Narrative POV/Key Pronouns): (Giữ nguyên như bảng tổng quan trước đó)
Ngôi thứ nhất (Tôi - 僕 (boku) - Okuma Tanukichi).
Ngôi thứ ba (thường dùng khi tập trung vào một nhân vật cụ thể).
Xưng hô: Tên riêng (có kèm "-senpai" (tiền bối), "-kun" (em) hoặc không), "watashi" (私) (tôi), "ano kata" (あの方) (người đó).
5. Các thuật ngữ và từ khóa (Terms and Keywords): (Giữ nguyên như bảng tổng quan trước đó)
下ネタ (Shimoneta) - Tục tĩu, đề tài nhạy cảm về tình dục.
SOXソツクス (SOX Sotsukusu) - Tổ chức khủng bố tục tĩu (tên đầy đủ).
善導課 (Zendōka) - Thiện Đạo Khoa (tổ chức chính phủ).
テクノブレイク (Tekunobureiku) - (Không rõ nghĩa)
壁尻 (Kabeshiri) - (Không rõ nghĩa)
DTS48 - (Không rõ nghĩa)
公序良俗 (Kōjo ryōzoku) - Công lý và luân thường đạo lý
H (Không rõ nghĩa)
性表現規制 (Sei hyōgen kisei) - Quy định về biểu hiện tình dục
M (Không rõ nghĩa)
オナ禁 (Onakin) - Cấm thủ dâm
地雷 (Jirai) - Mìn
ベビーブーム (Bebī būmu) - Bùng nổ trẻ sơ sinh
"若頭五人衆 (Wakagashira goninshū)" - "Ngũ Đầu Lĩnh" (Năm tên thuộc hạ thân tín của một trùm băng đảng Yakuza)
震しん激げきの尻いさらい (Shingeki no shirisarai) - "Rung Động Mông" (Tên một tạp chí hoặc tổ chức)
ベーコンレタス母の会 (Bēkon retasu haha no kai) - "Hội Bà Mẹ Thịt Xông Khói Rau Diếp" (Tên một tạp chí hoặc tổ chức)
一穴三本刺し (Ichi ana sanbon sashi) - "Nhất Huyệt Tam Bản Sát" (Một chiêu thức tấn công tục tĩu)
純な乙女は男の金玉握って脅迫したりしない……。
僕たちはそのまま、当初の予定であった西部脱出ポイントへと急行した。
●
三十分もしないうちに、猛スピードのワゴン車は検問所付近へと到達していた。
都市境だけあって周りに民家などはほとんどなく、鬱うつ蒼そうとした林が広がっている。
途中まで僕たちを追っていたワゴン車は積載人数が多すぎたせいでスピードが上がらなかったのか、いつの間にか追ってこなくなった。鼓こ修す理りの報告いわく、いまは善ぜん導どう課の車両に追い回されているらしい。ざまあ。
「ひゅー、ひゅー、こ、ここまで来たはいいけど、どうするつもりなのかな?」
おっさんは息も絶え絶えに試すような口ぶりだ。運転中ずっと金玉圧迫されてたんだから死に体たいも当然である。あとそんな情景を延々と目の前に置かれてた僕ももう立ち上がれそうにないんだけど誰か助けて。足が痺しびれたとか比じゃないくらい力入らない。
「そうね。検問には変態ワゴン車が突撃してくるって連絡が入ってるでしょうから、あなたには囮おとりになってもらおうかしら」
華か城じよう先輩はにっこり笑いながら、おっさんの手をガムテープでハンドルに固定し始めた。
どうやら車内にガムテープやらナイロン紐ひもやら、僕たちを拘こう束そくするための道具が満載だったらしい。それにしても華か城じよう先輩、執しつ拗ようなくらいガムテープ巻きますね。
「なんだか興奮してきたわ」
覚かく醒せいしかけておられる。
「っと、こんなものかしらね」
できあがったのは座席とハンドルにがっちり固定されたおっさん一人。これはまたえげつない絵え面づらだ。
「これも忘れちゃダメね」
華城先輩はガムテープの芯しんをブレーキの下に押し込み、余ったガムテープで固定する。
マジで覚醒していらっしゃるな、うちのボスは。
「ここから先は真っすぐの下り坂。どうぞアクセルをゆるめるかハンドルを華麗にさばくかだけでこの難局を乗り切ってみせてね。応援してるわ」
華城先輩はにっこり笑いながら、シフトレバーをニュートラルに入れる。鬼やで。これでこのワゴン車はエンジンブレーキも作動せず、坂道を延々加速していくことになる。
「ま、最近のエアバッグはかなり優秀だから、大おお怪け我がもしないでしょ」
華城先輩がドアを開け、「それじゃあ行くわよ!」と加速し始めたワゴン車から身を躍らせた。さすがの身体能力で、全身に装着した不健全雑誌に邪魔されながらも無事着地する。
「それじゃ、あたしたちも脱出だぜ」
ゆとりがはめていた汚い手袋をぽいと投げ捨て、車から飛び降りる。
「よし、じゃあ僕も……ってうわ臭くさっ!?」
ゆとりが適当に投げた手袋が風にあおられ顔面にぶつかる。
あの、いま僕、精神的に死んだんですけど。誰か癒やしおつぱいをください。
士気が地に落ちたんですけど。
「ふ、はは。これで終わるなんて思わないほうがいいよ。キュートな僕ちゃん」
「うるせえ! 黙って囮おとりになってろ! 怪我すんなよ!」
僕は寒さむ気けを振り払うように車から飛び降りた。
さて、母さん指揮の下もと、何割の人員が囮に反応してくれるか。
「少しだけ大回りしていくわよ。罠わなに気をつけてね」
「了解だぜ。野山で遊ぶことも多かったからな。間抜けに引っかかったりはしねーぜ」
先頭に立ったゆとりが下草やら飛び出した枝やらを自慢の御お御み足あしでなぎ倒していく。
僕と華城先輩で谷や津つヶが森もりを進んだときと比べ、ずいぶんと進むスピードが速い。
「さすが、慣れてるわね。ところで田舎いなかの人は罠で拘こう束そくした大型哺ほ乳にゆう類と一夜をともにしちゃうケモナーの極きわみが多いって本当?」
"Cái từ "bi" này nên để nguyên vì nó là tiếng lóng, để 'cái ấy' cũng được"
「ぶち殺すぞ!? なんだぜその偏へん見けん!?」
「いや、罠わなってなんかいやらしい響きなのに人間相手にそういうプレイがあまりないから、野生動物相手ならなにかしら行おこなわれているんじゃないかと思ったのよ」
「次に思ったら、その二つの膨ふくらみを揉もみ潰つぶしてやるからな」
ゆとりの威い嚇かくに華か城じよう先輩が「ぱいぱーい」とへらへら笑いながら返事する。
あの華城先輩、ゆとりの目がマジなんで反省しておいたほうがいですよ。
華城先輩のおふざけに付き合わされながらも、ゆとりは黙々と道を開いていく。
「……ど、どうだ狸たぬ吉きち。これで少しは、見直したか?」
「え?
"...Nghĩ kỹ lại thì mấy cuốn sách khiêu dâm của Tani với Tsutsuga no Mori, chẳng phải giờ đang trở nên vô giá vì số lượng có hạn hay sao? Dù là bọc ni lông chống nước, nhưng sách khiêu dâm mà cả ngày dính sát da nữ sinh trung học thì xưa nay hiếm có trên đời. Có lẽ việc sở hữu nó mang một ý nghĩa nào đó..."
"Đến rồi, Thiện Đạo Khoa kìa!"
Đang mải mê suy nghĩ về mấy cuốn sách khiêu dâm, Yutori chợt quay đầu lại phía sau, hét lên.
Từ hướng trạm kiểm soát, hàng chục người mặc đồng phục trắng, và dẫn đầu là...
"Cả 《Quỷ Nữ Thép》 cũng đến kìa!"
"Thật á?!"
Thật sự là thật.
Trái với dự đoán của tôi, người dẫn đầu đội ngũ nhân viên Thiện Đạo Khoa hùng hổ tiến đến không ai khác chính là mẹ tôi. Chắc do bị tôi hành hạ cả ngày hôm nay, nên sắc mặt bà lộ rõ vẻ bực dọc từ xa. Ôi, tôi sắp gục ngã mất.
"Chắc mẹ nhận ra bẫy trong rừng đã bị dỡ bỏ, nên đoán cái náo loạn này chỉ là mồi nhử thôi," Yutori vừa lau mồ hôi lạnh vừa suy đoán.
Ra vậy. Thảo nào bẫy trong rừng gần như không có, hóa ra lũ Thiện Đạo Khoa giả đã dỡ đi để dễ bề hành động. Ai ngờ làm triệt để quá khiến mẹ tôi đích thân mò tới đây.
Khốn kiếp! Lũ bên phía Keisuke đúng là chỉ biết làm chuyện thừa thãi! Phiền phức chẳng kém gã đàn ông học kỹ thuật trong phim AV! Phim AV là thế giới kỳ ảo của kiếm (ý nghĩa sâu xa) và phép thuật (ý nghĩa sâu xa) đấy!
"Đây là cái trò hề đồi bại gì thế hả hả hả hả hả!!!!"
Tiếng gầm của mẹ tôi làm rung chuyển cả khu rừng.
Có lẽ đó là lời trách mắng những ủy viên hội kỷ luật đã để cho đám Thiện Đạo Khoa giả lộng hành đến vậy, nhưng tiếng hét giận dữ vang vọng khắp khu rừng đó tạo ra một áp lực nặng nề, như thể giáng xuống đầu toàn bộ những kẻ khủng bố tục tĩu.
O, oái oăm quá đi...
"A, à... hiện tại chúng tôi đang truy đuổi một nhóm học sinh có vẻ là 《SOX》 ạ,"
Một dũng sĩ bước ra trước mặt mẹ tôi. Cái mặt đáng ghét này... Run Rẩy Tanaka!?
Một trong Ngũ Đại Đầu Lĩnh của 《Cú Vả Mông Chấn Động》, Run Rẩy Tanaka đang báo cáo một cách vô tư trước mặt mẹ tôi.
D, dũng cảm thật tên đó... Những tên Thiện Đạo Khoa giả khác cũng có vẻ như đang im lặng cầu nguyện.
"...Trong hai mươi năm qua,"
Dù ở khá xa, giọng nói đanh thép của mẹ tôi vẫn vang vọng bên tai tôi.
"Ta sẽ cho các ngươi biết có bao nhiêu kẻ ngu ngốc đã giả mạo Thiện Đạo Khoa chúng ta."
RẦM!
Tanaka Run Rẩy bị đấm một cú trời giáng như thiên thạch giáng xuống, còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã gục. A, á á á á á...
"Trong bộ hạ của ta không có kẻ nhu nhược như ngươi. Xông lên lũ heo!"
Theo hiệu lệnh của mẹ, một nhóm Thiện Đạo Khoa được huấn luyện bài bản xông vào tấn công đám Thiện Đạo Khoa giả.
...Thôi xong. Lũ Thiện Đạo Khoa giả làm đồng phục khá kỹ càng, nhưng người ngoài nhìn vào cũng biết ai là thật ngay. Cách huấn luyện và khí thế khác hẳn. Năng lực điều giáo của mẹ tôi cao đến mức nào vậy? Ngược lại, bố tôi là cái thể loại gì mà dù có năng lực điều giáo của mẹ tôi vẫn cứ tuôn ra những lời tục tĩu?
"Phải mau chóng rời khỏi đây!"
Hoa Thành tiền bối khẽ kêu lên.
Sự chú ý của mẹ và mọi người đang đổ dồn vào đám Thiện Đạo Khoa giả. Mẹ tôi bây giờ cũng đã hóa thành quỷ thần, liên tục hạ gục từng tên Thiện Đạo Khoa giả, nếu chạy thì chỉ có bây giờ thôi.
Thật ra tôi đã nghĩ thực lực của Thiện Đạo Khoa và Thiện Đạo Khoa giả sẽ cân bằng hơn để câu giờ, nhưng giờ đến cả mẹ tôi cũng nhúng tay vào thì việc trấn áp Thiện Đạo Khoa giả sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Nhiều Thiện Đạo Khoa giả sợ hãi bỏ chạy.
Quan trọng là có thể câu được bao nhiêu thời gian ở đây.
"Không cần quay lại nữa! Đi đường tắt, tìm cách thoát khỏi thành phố ngay!"
Hoa Thành tiền bối dùng P.M chiếu bản đồ và la bàn lên không trung, dẫn đường cho Yutori ở phía trước.
Đến nước này thì ngụy trang cũng chẳng ích gì, chúng tôi trùm quần lót lên đầu, che kín mặt. Đặc biệt là tôi, người nhà cả mà, chỉ ngụy trang chút xíu thì không qua mắt được mẹ đâu.
Từ giờ trở đi, cứ hiên ngang bò lết với danh nghĩa 《SOX》 thôi.
Chúng tôi dốc hết sức lực cuối cùng, băng qua khu rừng.
"Ra rồi!"
"Tinh dịch? Sữa mẹ? Trứng con? Cái nào?"
"Hoa Thành tiền bối tự trọng đi!"
Yutori vừa thoát khỏi rừng đã giơ nắm đấm lên ăn mừng.
Nhìn vào bản đồ Hoa Thành tiền bối chiếu lên không trung, tôi biết chúng tôi đã thoát khỏi thành phố đặc khu Thanh Lệ đệ nhất, đến được thành phố bên cạnh.
Một thị trấn có vẻ hơi hoang vắng với những ngôi nhà dân nằm rải rác và những khu rừng còn sót lại giữa các khu đất, trải rộng trước mắt.
Luật lệ ở đây không còn hiệu lực. Không còn chuyện bị tóm vì tội tàng trữ đơn thuần nữa.
"Nhưng vẫn không được lơ là đâu. Để tránh bị Thiện Đạo Khoa đánh dấu, xe của 《Tuyệt Đối Lĩnh Vực》 và 《Lớp Bú Mớm》 phải chờ ở nơi cách xa biên giới thành phố, nên chúng ta vẫn phải chạy thôi. Với lại..."
Hoa Thành tiền bối quay đầu lại phía sau.
"《Quỷ Nữ Thép》 đúng là không tha cho chúng ta mà."
Từ sâu trong rừng, mẹ tôi và hàng chục nhân viên Thiện Đạo Khoa đang ùa đến.
Đặc biệt là mẹ tôi, không biết có phải vì đang đi trên con đường chúng tôi vừa đi qua hay không mà tốc độ đuổi theo gần như sắp bắt kịp chúng tôi rồi.
"Dù không bị tóm vì tội tàng trữ đơn thuần, nhưng nếu bị ép tra thông tin cá nhân trên P.M thì coi như xong. Nhất là Tanukichi, chắc chắn cậu sẽ bị..."
Hoa Thành tiền bối ngập ngừng không nói tiếp, chắc là chuyện kinh khủng lắm. Tôi hiểu mà.
"Vậy thì hai người bám chặt vào tớ đi. Tăng tốc đây."
Yutori hùng hổ giơ hai tay ra.
"Trò tàu điện người lớn à. Rõ rồi."
Hoa Thành tiền bối nắm lấy tay Yutori, tôi cũng vươn tay ra. Nhưng Yutori chợt rụt tay lại, ngượng ngùng.
"T, trực tiếp nắm tay Tanukichi thì... thì thô bỉ quá, tớ không thích."
Ý là bỏ tôi lại cho mẹ giết à? Tôi sẽ dập đầu xin lỗi, đừng bỏ tôi lại mà.
"Vậy thì có thứ này hay hơn nè."
Hoa Thành tiền bối lấy ra từ trong túi... một cái máy rung.
"N, này Tanukichi. Cứ dùng cái này như mọi khi đi. Cầm lấy đi. Như vậy thì không thô bỉ nữa đâu."
Bừ bừ bừ bừ bừ bừ bừ...
Ít nhất thì cũng tắt công tắc đi chứ!!!!
"Tại sao tay tôi thô bỉ mà cái đó thì không thô bỉ?!"
"Vì trên lòng bàn tay của Tanukichi dính đầy tinh trùng khô mà, phải không?"
"Không có!"
"Soi kính hiển vi cũng không có á?"
"K, không có!"
Tôi, tôi dám chắc chắn!
"Với lại sao cậu lại mang cái thứ này theo vậy hả!"
"Nadeshiko bảo đốt hết rồi, nên tớ nghĩ phải cho nó trốn thoát một cái chứ."
Không hiểu sao, vì đồ vật này quá đặc biệt nên tôi không thể đánh giá một cách thẳng thắn là nó chu đáo được.
"Ấy, không phải lúc đùa nghịch như vậy đâu!"
Tôi tắt công tắc rồi cầm lấy cái máy rung.
"Vậy thì bám chắc vào nhé!"
Yutori phát huy hết sức mạnh đôi chân, tăng tốc một cách chóng mặt.
Khung cảnh vụt qua với tốc độ không tưởng so với đôi chân bình thường của cậu.
"Vậy mà khoảng cách với mẹ vẫn không rút ngắn được!?"
Thậm chí có cảm giác như đang từ từ... tiến lại gần hơn thì phải...
"Dốc hết sức để khỏi bị văng ra, lượn lách liên tục để cắt đuôi!"
"...Tớ thử xem."
Đây là một canh bạc không có lợi. Vì tốc độ trên đường thẳng kém hơn, nếu còn lượn lách nhiều thì ba người chúng tôi nối nhau lại sẽ càng bị rút ngắn khoảng cách hơn.
Nhưng cứ chạy thẳng thế này thì nhất định sẽ bị đuổi kịp. Tôi chỉ còn cách hy vọng mẹ tôi sẽ mất dấu chúng tôi, cố gắng hết sức để theo kịp bước chạy của Yutori.
"Rẽ phải! Tiếp theo là trái! Phải! Phải!"
Sau khi vượt qua vài giao lộ, chúng tôi cũng phối hợp được nhịp nhàng và có thể rẽ cua một cách trơn tru.
"《Quỷ Nữ Thép》 thế nào rồi!?"
"...Không được! Vẫn đang bám đuôi!"
Mấy lần tưởng như đã cắt đuôi được rồi, nhưng rồi lại thấy thấp thoáng bóng dáng bà ở khóe mắt.
Mẹ mình thật sự bốn mươi mấy tuổi rồi hả!?
"Dai dẳng thật đấy...! 《Tuyết Nguyên Xanh》! Đến chỗ mọi người đang chờ còn bao xa nữa!?"
"Không còn xa nữa đâu.... Trước khi bị rút ngắn khoảng cách hơn nữa thì hãy đi thẳng đến xe thôi."
Nếu lên được xe thì dù thế nào cũng sẽ cắt đuôi được thôi. Để không bị tấn công bất ngờ trong lúc lên xe và khởi động, chúng tôi phải giải quyết nhanh gọn trước khi tiêu hao hết khoảng cách mà lũ Thiện Đạo Khoa giả đã vất vả tạo ra.
"Vậy thì lần tới rẽ phải nhé!"
Vừa lúc Yutori nghiêng người sang phải để rẽ...
Tôi nhận ra một luồng khí tức đáng sợ đang bao trùm con hẻm bên tay phải.
"!? Chờ đã Yutori! Dừng lại!"
"Uế!?"
Máy rung trơn quá. Tôi nắm chặt cổ tay Yutori hết sức có thể rồi kéo lại.
Hoa Thành tiền bối loạng choạng, tôi cũng mất thăng bằng rồi ngã nhào.
"Ấy!"
Rầm!
Một khúc gỗ giáng xuống ngay trước mũi tôi.
Mặt đường nhựa vỡ vụn, khúc gỗ đường kính khoảng hai mươi centimet bị gãy làm đôi.
"..."
Tôi, Hoa Thành tiền bối và Yutori cứng đờ.
"Ôi... Tôi cứ tưởng đã hạ gục được rồi chứ, ai ngờ lại thất bại mất rồi."
Người đang ngơ ngác nghiêng đầu ở đó là một người phụ nữ đội mũ, đeo kính râm, mặc áo dài tay mỏng và quần dài. Có vẻ như cũng đang cải trang giống chúng tôi, nhưng...
"Ra là cô hả hả hả hả hả hả hả!?"
Chắc chắn đó là Anna tiền bối. Tôi và Hoa Thành tiền bối đã bao lần bị cái uy lực đáng sợ đó đe dọa, Yutori thì suýt bị giết ở suối nước nóng Akekado nên ai cũng biết.
Phía sau Anna tiền bối là Tsukimisou đang đứng im lìm, không thể sai được.
Chúng tôi lập tức đứng dậy, nối nhau vào Yutori rồi tiếp tục chạy.
"Sao con quái vật đó lại ở đây chứ!?"
"Cái đó thì tôi mới phải hỏi cậu đấy!"
Các thành viên hội học sinh, bao gồm cả Anna tiền bối, bị cấm tham gia vào các cuộc truy quét, nên đáng lẽ ra không thể có được thông tin về cuộc điều tra.
Tsukimisou cũng bị cấp trên nghiêm lệnh không được cung cấp thông tin cho Anna tiền bối, đặc biệt là những thông tin thời gian thực về việc 《SOX》 chúng tôi xuất hiện ở địa điểm này, dù là Anna tiền bối cũng không thể tự mình có được.
"Không, có lẽ người tuồn thông tin là Tsukimisou đấy."
Hoa Thành tiền bối vừa ngoái đầu nhìn lại vừa lẩm bẩm, giọng điệu như thể chính mình cũng không tin.
"Từ nãy đến giờ P.M của Tsukimisou cứ phát sóng liên tục cuộc liên lạc của Thiện Đạo Khoa ở chế độ rảnh tay ấy."
Chẳng lẽ Tsukimisou định biện minh rằng "thông tin điều tra bị rò rỉ là do tai nạn" thật hả!?
Nếu vậy thì Tsukimisou đã cố ý diễn giải sai mệnh lệnh. Riêng Tsukimisou thì chuyện đó không thể xảy ra. Cũng không thể xảy ra như chuyện bao cao su made in Japan bị rách vậy.
...Do Anna tiền bối bày mưu tính kế? Nhưng Anna tiền bối có nhờ Tsukimisou làm chuyện méo mó nhân phẩm như vậy không?
Khả năng cao nhất là Tsukimisou vô tình để P.M ở chế độ rảnh tay rồi Anna tiền bối tự ý nghe lén... ôi, nghĩ cũng vô ích thôi.
"Chạy hết tốc lực thôi!"
Yutori vượt qua giới hạn vì nỗi sợ cái chết, tăng tốc hơn nữa.
"Hôm nay ta nhất định phải bắt được các ngươi... 《SOX》!"
Nhưng tốc độ của Anna tiền bối với đôi mắt long sòng sọc cũng không phải dạng vừa đâu. Khoảng cách đang rút ngắn lại rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Anna tiền bối không ở chế độ thú tính mà lại có biểu cảm như vậy đấy.
Đang mải để ý đến dáng vẻ khác thường của Anna tiền bối thì...
"Yutori! Phía trước!"
"Hả, uầy!"
Gào gào gào gào gào!
Một chiếc xe của Thiện Đạo Khoa bất ngờ lao ra chặn đường chúng tôi. Bị kẹp giữa rồi.
"Tốn công quá đấy lũ nhóc."
Mẹ tôi bất thình lình xuất hiện từ chiếc xe.
Chắc mẹ tôi đã lợi dụng cuộc tấn công bất ngờ của Anna tiền bối để dồn chúng tôi vào đường cùng.
Hoàn toàn là chuột sa chĩnh gạo rồi.
Nếu vậy thì chỉ còn nước liều một phen thôi.
Tôi nhớ lại chuyện mẹ và Anna tiền bối chạm trán nhau ở khu chung cư.
"Hai người trèo qua nhà dân mà chạy đi! Để tôi cản hai người đó!"
"Cậu nói cái gì vậy hả!? Cậu thấy đòn tấn công của con quái vật đó rồi mà! Sẽ bị giết đấy!?"
"Dù thế nào thì tôi cũng không cho phép chuyện đó xảy ra."
"Không sao đâu. Tôi có kế hoạch cả."
Tôi buông tay khỏi cái máy rung.
Nếu Anna tiền bối lại vào trạng thái khiêu dâm thì mẹ tôi chắc chắn sẽ không thể làm ngơ mà lao vào đánh nhau. Nếu chỉ còn lại đám nhân viên Thiện Đạo Khoa bình thường thì tôi sẽ tìm cách phá vỡ tình thế này.
"...Hừ. Ta không cho phép ngươi đi đâu!"
Yutori nắm lấy tay tôi, cả cái máy rung.
"Tôi sẽ kéo các cậu đi! Nhất định sẽ kéo các cậu chạy thoát, im lặng mà theo tôi!"
Răng rắc... Yutori nắm chặt tay tôi với một sức mạnh phi thường.
"Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi những người quan trọng nữa đâu!"
"Yutori, tớ không sao mà."
Tôi từ từ gỡ tay Yutori ra.
"Không phải tự sát, không phải bỏ cuộc, cũng không phải tự hủy. Tớ có cách."
"Ư... ư..."
Yutori nghiến răng, nhưng rồi cũng từ từ buông tay tôi ra.
Tốt, vậy là được rồi.
Giả sử việc câu giờ này dẫn đến việc tôi bị bắt, nhưng những cuốn sách khiêu dâm dán trên da thịt nữ sinh trung học vẫn còn, thì đó là một trận chiến đáng tự hào để hy sinh.
Tôi quay lưng lại với Yutori và Kajou-senpai, lao thẳng về phía Anna-senpai.
"Đúng là thiêu thân mà, nhỉ!"
Cú đấm đầy sát khí của Anna-senpai đang đến gần.
"Chưa chắc đâu!"
Tôi cởi phăng chiếc quần, tháo chiếc quần lót ra khỏi trang bị.
Nhanh chóng mặc lại quần, rồi ném chiếc quần lót đi!
"...! C... Cái thứ này!"
"Hả!?"
Anna-senpai đã gạt chiếc quần lót của tôi!?
À, không, nhìn kỹ thì thấy cô ấy đã nhét nó vào túi với tốc độ siêu nhanh, nhưng khoan đã.
Anna-senpai đã cố nhịn!?
"Vì học sinh trường Tokioka, lần này tôi nhất định sẽ bắt các người!"
"Uầy!?"
Anna-senpai quấn lấy người tôi, ngay lập tức vật tôi xuống đất.
Các khớp xương bị khóa chặt khiến tôi chỉ cần nhúc nhích một chút là đau điếng, hoàn toàn không thể thoát ra được.
Chuyện gì thế này? Anna-senpai không có chút phản ứng nào, chẳng phải tôi trông giống như một tên biến thái đầu óc có vấn đề, đột nhiên cởi quần lót ra ném đi hay sao!
"Hả!?"
Có lẽ vì quá bất ngờ khi thấy tôi bị bắt dễ dàng như vậy mà biểu cảm của Kajou-senpai và Yutori cứng đờ. Ừm, thì, tôi cũng ngạc nhiên lắm chứ. Rõ ràng là đã ra vẻ ngầu lòi, cuối cùng lại kết thúc như một tên biến thái.
"Hết rồi nhé, lũ sâu bọ!"
"Á!?"
"Uầy!?"
Chớp lấy sơ hở của Kajou-senpai và Yutori, mẹ tôi vật cả hai xuống đất.
Rồi ngồi lên lưng họ. Có lẽ bà ấy đang dùng trọng tâm để giữ họ, cả hai người giãy giụa nhưng không thể nào đứng dậy được.
"So với lũ nhóc thì các ngươi làm cũng khá đấy, nhưng trò hề kinh tởm này đến đây là kết thúc với SOX rồi."
"Cuối cùng thì trường Tokioka cũng sẽ có được sự bình yên..."
Trái tim tôi đập thình thịch trước chiến thắng thầm lặng của mẹ và Anna-senpai.
"...!"
Lẽ nào, lần này là thật sự hết đường rồi sao?
Bọn Thiện Đạo Khoa mang còng tay đến. Họ đang cố gắng lột quần tôi. Họ đang chuẩn bị xác minh danh tính P.M.
Lẽ nào hết thật rồi sao?
Liệu chúng ta chỉ có thể chống lại cái xã hội lành mạnh này cho đến khi kho tàng kiến thức về giới tính bị phong tỏa, và những người như Anna-senpai, những người bị điên cuồng, những nạn nhân như Fuwa-san, những con robot như Tsukimiso, tiếp tục được sinh ra cho đến khi nó sụp đổ hay sao?
Ít nhất, nếu Anna-senpai phát điên lên như mọi khi...
Việc xả stress bằng những buổi hẹn hò và đủ thứ khác lại phản tác dụng vào lúc này.
Khuôn mặt của Anna-senpai nghiêm nghị hơn bao giờ hết, và như đã được chứng minh bởi chiếc quần lót vừa rồi, một chút kích thích không có tác dụng gì cả.
... Nếu không phải một chút kích thích, thì sao?
"..."
"Vô ích thôi. Không thể thoát khỏi tình trạng này đâu."
Tôi đã thử một chút, nhưng như Anna-senpai nói, tay chân tôi hầu như không thể cử động được. Có thể nói là cổ tôi tự do, nhưng nó chẳng giúp ích gì cho việc thoát khỏi đòn khóa khớp này.
Nếu là bình thường thì như vậy.
"... ực."
Nhưng trước mắt tôi bây giờ là bộ ngực của Anna-senpai.
Không hề xa. Chỉ cần cố gắng một chút... Tôi có thể chạm vào những trái ngọt căng tròn được bao bọc trong lớp vải mỏng.
Không, nhưng, làm như vậy thì có được không?
Dù là để thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, tôi cũng không nên làm chuyện đó với một người phụ nữ mà tôi chưa hẹn hò. Hơn nữa, lại còn là với Anna-senpai, người không có chút kiến thức nào về giới tính.
Không, nếu nghĩ đến những gì tôi đã trải qua với Anna-senpai cho đến giờ thì có cảm giác như bây giờ mới nghĩ thì đã muộn rồi, nhưng việc tôi chủ động làm gì đó thì ý nghĩa hoàn toàn khác.
Việc vượt qua lằn ranh cuối cùng sẽ đồng nghĩa với việc thua cuộc trước *Luật Phát triển Lành mạnh Công cộng và Đạo đức*, nên không cần bàn đến, nhưng ngay cả hành vi ở giai đoạn trước đó cũng không được phép.
Hơn hết, việc chút dục vọng nổi lên vào lúc này đang đẩy nhanh cảm giác tội lỗi và do dự của tôi. Giá mà tôi bị Yutori đuổi đi từ sớm thì có lẽ đã tốt hơn.
"Ư... Dừng lại! Buông ra!"
Nhưng thật tàn nhẫn, có vẻ như tôi không có thời gian để do dự.
Ngay lúc này, quần của Kajou-senpai và Yutori đang bị lột ra. Tất nhiên là quần bên trên.
... Aaa! Mặc kệ hết đi!
Tôi quyết tâm, trích dẫn bài diễn thuyết mà Kajou-senpai đã hét lên trong "Sự kiện Quần áo Nhóm".
"Chúng ta là cái ác tuyệt đối, chống lại xã hội lành mạnh này bằng những phương pháp sai trái!"
Tôi gầm lên và ngậm lấy bộ ngực của Anna-senpai.
"!!???"
Cơ thể của Anna-senpai giật giật giật giật! Một tiếng hét không thành lời thoát ra.
Qua lớp vải áo mỏng, một cảm giác mềm mại đến khó tin bao trùm toàn bộ khuôn mặt tôi, mùi mồ hôi ngọt ngào lấp đầy toàn bộ khí quản. Ư... uầy, cái này nguy hiểm thật. Tôi sắp mất trí rồi.
Tôi dùng miệng và chóp mũi khẽ kéo áo ngực sang một bên, mút nhẹ lấy phần nhô ra ở đầu.
Hả? Chẳng lẽ tôi mất trí thật rồi?
"────!!??? H... hể, hêêêêê!"
Một âm thanh ngơ ngác, không còn chút sức lực nào thoát ra từ miệng Anna-senpai, toàn thân cô co giật như thể đang nhảy múa, nước dãi chảy ra không ngừng.
"...? Các ngươi đang làm cái gì vậy!"
Nhận thấy sự bất thường ở đây, mẹ tôi giao việc giam giữ Kajou-senpai và Yutori cho các nhân viên Thiện Đạo Khoa khác và tiến về phía này. Không còn thời gian nữa!
Tôi mút mạnh hơn vào phần nhô ra ở đầu.
"──────ư... haaaaaaaaaa────!"
Cơ thể Anna-senpai ngửa ra sau, rời khỏi người tôi và tiếp tục run rẩy.
Và vài giây sau,
"A, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hê hê hê hê!"
Anna-senpai đội chiếc quần lót của tôi trên đầu, loạng choạng đứng dậy.
"Thêm nữa..."
Hai chân cô co giật liên hồi, ôm lấy bờ vai đang rung lên vì dư âm, thậm chí còn che mặt bằng chiếc quần lót và từ từ tiến lại gần.
A, chà. Tôi đã tạo ra một con quái vật mới rồi... Ai đó cứu tôi với!
"Thêm nữa... xin hãy cho tôi thứ cảm giác dễ chịu đó, cho tôi, cho tôi..."
Ngay khi Anna-senpai nhảy vào người tôi, người đang lùi lại tuyệt vọng.
"Các ngươi!!!"
Từ bên hông Anna-senpai, mẹ tôi tung ra một cú đá chí mạng.
"Con điên lúc đó đây mà! Dám bắt chước trò hề lố lăng trước mặt tôi! Lần này tôi sẽ thanh trừng các ngươi!"
"... Xin đừng, cản trở tôi!"
"Hả!?"
Có lẽ vì đã đẩy lùi được một lần mà bà ấy đã hơi lơ là.
Mẹ tôi trợn tròn mắt trước Anna-senpai, người đã chống trả bằng một đòn tấn công mạnh mẽ, bất chấp cú đá bất ngờ.
"A, a ba ba ba ba ba. P... Phải chạy thôi."
Nhân tiện, tôi cũng đã bị sốc trước sự thức tỉnh quá mức của Anna-senpai.
Dù thế nào thì cô ấy cũng là một con quái vật rồi.
"Con nhãi ranh. Đừng có coi thường!"
"Quả nhiên tình yêu thật đúng đắn và vĩ đại đến thế. Tôi sẽ kết nối với người tôi yêu. Tôi sẽ có được những cảm xúc dễ chịu hơn nữa bằng những hành động đúng đắn."
"Cái gì mà vô nghĩa vậy!"
Anna-senpai đã thức tỉnh đang chiến đấu ngang ngửa với mẹ tôi.
"Mình không có thời gian để ngẩn người ra!"
Lách qua giữa đám nhân viên Thiện Đạo Khoa đang kinh ngạc trước trận chiến khác chiều giữa Anna-senpai và mẹ tôi, tôi tiến về phía Kajou-senpai và Yutori.
"Tôi sẽ cứu các cậu!"
Tôi cởi trói cho cả hai, nghênh chiến với Thiện Đạo Khoa đang nhận ra cuộc tẩu thoát của chúng tôi và xông lên bắt giữ, rồi chúng tôi bắt đầu chạy.
Bỏ lại hai con quái vật đang giao chiến ác liệt phía sau, chúng tôi nhanh chóng tạo khoảng cách.
""...""
"À, à, hai cậu?"
Sao Kajou-senpai và Yutori không nhìn tôi chút nào và không nói một lời nào vậy?
"Ờm, thì, chúng ta đã xoay sở để thoát được rồi nhỉ!"
""...""
Đôi mắt của họ không chỉ đục ngầu mà còn...
Hai người đang nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt tối tăm như thể sắp giết người, thật đáng sợ.
"À, ừm, về chuyện của Anna-senpai, là bất khả kháng, hay đúng hơn là đó là cách duy nhất..."
""Hể.""
Giọng nói vừa rồi giống như được tổng hợp từ máy móc vậy! Vô cơ đến mức tôi nghĩ trái tim mình sắp tan vỡ!
"... À, không phải 'Gã đàn ông hai chân' đang vẫy tay từ chiếc xe kia sao!? Chúng ta làm được rồi! Chúng ta đã thành công trong việc vận chuyển những tạp chí đồi trụy đó!"
Tôi vui mừng với một sự phấn khích cao nhất có thể khi thấy đích đến của chiến dịch này, nhưng,
"Ừ, tớ thấy rồi."
"Không cần báo cáo, bọn này biết hết."
Những lời cay nghiệt cứa vào trái tim tôi.
"... À, xin lỗi."
""Xin lỗi về cái gì?""
"Hic!?"
Tôi co rúm người lại như thể khuất phục trước áp lực đó, leo lên xe *Tuyệt đối Lĩnh vực* và *Động vật Có vú*.
... Hả? Lạ thật.
Rõ ràng là chúng ta đã hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn, nhưng tôi không hề cảm thấy một chút kết thúc có hậu nào!
Sau đó, trên xe, Kajou-senpai và Yutori ngồi hai bên tôi và liên tục thì thầm những lời như "Biến thái", "Bò giống", "Người ngoài hành tinh ngực", "Khỉ", "Miệng trên dâm đãng", "Kẻ thù của phụ nữ", "Quái vật núm vú dâm dục", "Chúng ta sẽ đẩy nhanh việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật", v.v., biến tôi thành cái sọt đựng kim.
Việc sử dụng các biện pháp sai trái là một ví dụ điển hình về việc chắc chắn sẽ có những rủi ro tương xứng xảy ra.
... Tôi sẽ khắc cốt ghi tâm điều này từ giờ trở đi, vì vậy xin hãy tha thứ cho tôi.
Tuy nhiên, bằng cách này, chúng tôi đã xoay sở để bảo vệ những tạp chí đồi trụy ở thung lũng Yatsugamori, bảo vệ phương tiện để truyền bá kiến thức giới tính ổn định trong tương lai, uy thế của tổ chức khủng bố tục tĩu SOX, và sự gắn kết và tinh thần cao hơn bao giờ hết.
– Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cho đến khi tôi nghe thấy tin tức đó vào đầu tuần.


0 Bình luận