Vài ngày sau khi điều lệ được thi hành, tin tức toàn quốc được phát trực tuyến qua PM cũng bắt đầu đưa tin chi tiết về tình hình ở Đệ Nhất Thanh Lệ Thị.
Hôm nay, vừa ăn sáng ngon lành, mẹ tôi vừa không ngừng kiểm tra tin tức được chiếu từ PM của mình.
Trong bản tin, một nữ khách mời đang cầm bảng chú thích và trình bày quan điểm của mình.
『Xin hãy nhìn số lượng người vi phạm điều lệ này! Các bạn có tin được không!? Gần một trăm người trưởng thành, hơn một ngàn trẻ vị thành niên! Số lượng hộ gia đình bị nghi ngờ vi phạm điều lệ và bị khám xét cưỡng chế thậm chí còn khó đếm!』
Ê, thống kê cho tử tế đi chứ. Chứ có phải tinh trùng đâu mà không đếm được.
『Việc thi hành điều lệ lần này cho thấy rõ ràng Đệ Nhất Thanh Lệ Thị đã bị biến thành hang ổ của tội phạm do hành động khủng bố hèn hạ của bọn khủng bố như thế nào. Mong rằng mọi người ở Thiện Đạo Khoa sẽ tiếp tục cố gắng』
『Không, nhưng mà, có phải số lượng này là quá nhiều không? Thế này thì không những không bảo vệ được trẻ em, mà còn khó có thể thực hiện chức năng của một thành phố giáo dục. Về việc vận hành điều lệ, cần phải thảo luận thận trọng lại』
『Ôi trời! Chẳng lẽ bạn đang phản đối 《Điều lệ Bảo vệ Trẻ em Khỏi Tội phạm và Nuôi dưỡng Lành mạnh》 à!? Bạn nói rằng bảo vệ trẻ em khỏi tội phạm là xấu!?』
『Không, tôi chỉ nói rằng, việc vận hành điều lệ để bảo vệ trẻ em lại đang gây hại cho cuộc sống của trẻ em──』
『Bạn nói rằng bạn phản đối điều lệ nuôi dưỡng trẻ em lành mạnh!? Bạn nói rằng bạn muốn để trẻ em tiếp tục bị đe dọa bởi bọn khủng bố dơ bẩn!?』
Ê, cái bà mồm mép nhanh nhảu này là ai vậy. Đây là sự cố phát sóng à. Nếu đã là sự cố phát sóng thì thà cho nữ phát thanh viên lỡ rên rỉ bị thu vào micro còn hơn đấy.
"Trời ạ, cái người này là ai vậy..."
"Là Kaneko Tamako, một nghị viên của đảng cầm quyền, giống như chồng của Sofia vậy. Bà ta cũng là cán bộ trong tổ chức PTA của Sofia, và nghe nói đang thay Sofia đang nghỉ ngơi để điều hành tổ chức PTA. Hình như bà ta còn có liên hệ với một tổ chức quốc tế bài trừ dâm ô tên là 《Sexuality No》 gì đó nữa."
Ghê. Chết rồi. Mải nghĩ đến chuyện rên rỉ gì gì đó, ngược lại tôi lại lỡ miệng kêu lên. Mấy ngày nay tôi với mẹ có nói chuyện gì đâu, ngại chết đi được, cứ như bị nghe thấy tiếng rên thật ấy.
"Sao, con vẫn còn giận à?"
Mẹ tôi húp xong bát súp miso, mở miệng nói như thể trách móc thái độ hậm hực của tôi.
"Với tư cách là nhân viên Thiện Đạo Khoa, cũng như với tư cách là một người mẹ, mẹ không thể bỏ mặc con chó đó được. Chẳng phải con đã mong muốn điều đó sao. 'Muốn được như Anna'. Thành phố này bây giờ tràn ngập những thứ ghê tởm để con thực hiện mong muốn đó. Phải thanh lọc nó."
"... Thì là vậy, nhưng..."
Tôi đã kể về ước mơ muốn được như Anna-senpai và đến học ở trường Tokioka, Đệ Nhất Thanh Lệ Thị này. Mẹ tôi đã lắng nghe mục tiêu đó và nuôi tôi bằng tiền lương kiếm được từ công việc trấn áp những thứ dơ bẩn. Bây giờ mà nói là mục tiêu đó đã vứt đi rồi thì tôi không nói được. Tôi cảm thấy ý muốn trách móc mẹ tôi vì đã tịch thu Pes nhanh chóng lụi tàn. Nhưng,
"Về chuyện Pes, con vẫn không thể chấp nhận được."
"... Mẹ biết chuyện hồi con học cấp hai, con thân với con gái của một nhà nông."
"Tôi nói trước nhé, chuyện đó không liên quan gì đến 'yutori' đâu!"
"Đừng có chụp mũ vội. Mẹ chỉ muốn nói rằng, dù cho việc giao lưu hồi đó khiến con ít nhiều có tình cảm với thú vật, thì con mà mẹ biết sẽ ưu tiên việc trưởng thành một cách lành mạnh hơn."
Mẹ tôi nheo mắt nhìn tôi như thể nhìn thấu mọi thứ.
"Con đến cái thành phố này rồi có thay đổi gì không?"
Tim tôi đập thình thịch như thể gặp được quần lót giữa phố.
Cái sự im lặng đáng ghét như phòng chờ ở tiệm đèn mờ tràn ngập không gian cho đến khi mẹ tôi nhét cơm vào miệng, nhai rồi nuốt xuống. Không, tôi chưa từng đến tiệm đèn mờ đâu nhé. Chỉ là nghe nói thôi.
"... Có bạn gái à?"
"Phụt!"
Trước cái từ ngữ bất ngờ thốt ra từ miệng mẹ tôi, tôi đã phun cả thức ăn ra ngoài.
Đừng có lãng phí đồ ăn, đồ ngu! Nắm đấm của mẹ tôi nện xuống. Vô lý hết sức.
"Vậy, là ai?"
"Hả? Ai là ai?"
"Mẹ đang hỏi là con định sinh con với con gái của Sofia hay là với chủ của con chó hôm nọ."
Các bạn có tin được không? Người này là cán bộ Thiện Đạo Khoa đấy...?
"Sao thế. Đừng nói là con định cả hai nhé? Mẹ giết đó?"
"Không phải mà! Tại tự dưng mẹ lại nói chuyện đó, hơn nữa lại còn từ miệng mẹ nữa nên con mới giật mình thôi!"
"Mẹ nói chuyện yêu đương thì có gì lạ. Mẹ cũng là phụ nữ đấy nhé."
Tôi muốn phản bác nhiều thứ lắm! Muốn phản bác nhiều thứ lắm nhưng!
"Mẹ ghét những thứ dơ bẩn lắm mà!? Sao lại tự dưng nhắc đến chuyện đó!"
"Con nói gì vậy. Dơ bẩn là khi người ta tùy tiện, vô trật tự, đối xử với những chuyện đó như thú vật không kiểm soát được ham muốn. Sinh con là hoạt động tự nhiên của con người, chỉ cần giữ chừng mực thì không có tội gì cả."
Hả...? Không, thì, bố tôi chắc chắn không nhờ đến thụ tinh nhân tạo rồi, xét việc tôi được sinh ra thì có lẽ mẹ cũng có những giá trị quan như vậy cũng không có gì lạ.
"Và việc người mẹ quan tâm đến mặt mũi của cháu mình cũng là chuyện hết sức tự nhiên thôi. Nói nhanh lên. Nếu con chống cự thì mẹ sẽ tra hỏi đến tận cơ thể con đấy. Giống như ngày xưa."
Không, thì, nói chuyện đó với mẹ có hơi, khó chịu ấy. Mong mẹ hiểu cho cảm giác này.
"... Cái vẻ bối rối đó. Chẳng lẽ, con đã làm những chuyện có thể có con rồi à?"
Xin mẹ hãy dừng lại đi làm ơn! Nói chuyện trần trụi thế này với mẹ thì con suy sụp mất!
"Mẹ suy diễn quá rồi đấy! Sao tự dưng lại nói là con có bạn gái!"
"Ngươi có hiểu cốt truyện không vậy? Ta đoán vậy chỉ vì ngươi đã thay đổi đến mức không nhận ra từ nửa năm trước. Chỉ thế thôi."
"… Sao tôi thay đổi thì lại thành ra gái gú thế?"
"Vì tình yêu có thể thay đổi một con người."
Mẹ tôi buông một câu với bộ mặt như tượng Phật. Thật tình, thanh máu tinh thần của con đã về con số 0 rồi đó má?
"Không, chính xác hơn là, mình sẽ đem lòng yêu một người đến mức thay đổi cả bản thân."
Ai đó cứu con với! Con nguyện làm mọi thứ! Con nguyện dâng cả cái trinh tiết trước sau gì cũng mất này!
"Ta cũng thường bị nói là hiền hơn xưa so với hồi còn trẻ, ví dụ như Sofia chẳng hạn."
Hiền hơn á!? Tính cách như dùi đục chấm mắm còn nói được hả trời!
"Vậy, thế nào rồi? Có người như vậy không? Kể hết cho cái Lan Tử này nghe xem."
Ôi, cái gì mà hăng hái vậy trời. Ước gì cả đời này con đừng biết đến khía cạnh này của mẹ.
*Píp píp píp.*
Lúc đó, PM của mẹ tôi kêu báo thức.
"Ồ, đã đến giờ này rồi à."
Mẹ tôi hối hả nuốt hết bữa sáng. Giờ đi làm của mẹ lúc nào cũng sớm hơn người ta cả.
"Thôi được. Tạm hoãn cuộc nói chuyện này lại đã."
Mẹ tôi vừa xỏ giày vừa tặc lưỡi vẻ tiếc nuối. Chỉ là tạm thời thôi hả…
"À phải rồi. Về vụ con chó bị tịch thu hôm nọ…"
Mẹ tôi vừa mở cửa ra vừa quay đầu lại, như thể vừa mới nhớ ra mà nói.
"Nghe nói sáng nay, nó sẽ được trả lại cho cái đứa mà ngươi coi là vợ tương lai đó."
"…Thật hả!?"
Tôi bỏ qua chuyện cái đề tài quá ư là trần trụi này vẫn chưa được "tạm hoãn" và vồ tới.
Mẹ ơi, mẹ thật sự đã xin xỏ với cấp trên giúp con sao?
"Ừ. Nhưng đừng có mong đợi gì. Việc diệt trừ cái sự dâm ô là công việc của Thiện Đạo Khoa chúng ta mà."
Mẹ tôi nhăn mặt đầy nghiêm nghị rồi đi làm.
●
Việc trả lại Pés diễn ra tại trụ sở chính của Thiện Đạo Khoa tại thành phố kiểu mẫu thanh lệ số một.
Vài ngày sau khi điều luật được thi hành, học viện Tokioka vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn các chức năng, và mãi đến chiều nay mới chính thức mở lại lớp học.
Trong buổi sáng rảnh rỗi, tôi và Fuwa cùng nhau đến trụ sở chính của Thiện Đạo Khoa.
"Không ngờ cô lại cất công đi cùng, bộ cô thích cái kiểu vặn vẹo của Pés đến vậy sao?"
"Không phải! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ đó!"
Tôi ra sức phủ nhận phát ngôn tỉnh bơ mà nghe chẳng giống đùa chút nào của Fuwa.
"Chỉ là, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm đi cùng thôi."
Thêm vào đó, khi tôi kể với Kajou-senpai về việc Pés bị tịch thu, tôi đã bị nghiêm lệnh phải để mắt đến hành động của Fuwa.
Tôi không biết tại sao cô ấy lại đưa ra chỉ thị đó, nhưng nhìn quầng thâm dưới mắt Fuwa đậm hơn trước rất nhiều, tôi không có cảm giác gì tốt lành cả.
"Cô trông có vẻ mệt mỏi, chẳng lẽ cái Giáo dục Chỉnh đốn gì đó, khắc nghiệt lắm sao?"
"Quá khắc nghiệt đi chứ. La mắng như quân đội, chỉ lặp đi lặp lại cái việc trắng là đen, một nội dung giáo dục tuyệt vời chuyên về việc bẻ gãy tinh thần của người khác và thay đổi nhận thức của họ một cách hiệu quả nhất. Nếu áp dụng nó, có lẽ chúng ta có thể tẩy não tất cả nhân viên Thiện Đạo Khoa tự nguyện kết hợp "cái đó" với lỗ bài tiết."
Này Thiện Đạo Khoa. Mấy người đang biến một người nguy hiểm thành kẻ thù đó…
"A."
Fuwa, người đang ấp ủ một kế hoạch trả thù đáng sợ, kêu lên và đứng dậy khỏi chiếc ghế dài trong sảnh.
Một nhân viên Thiện Đạo Khoa đang cầm một chiếc lồng vận chuyển thú cưng đi về phía chúng tôi.
"Mong rằng sẽ không có chuyện vi phạm điều luật hay pháp lệnh nào nữa."
Nhân viên Thiện Đạo Khoa nói với vẻ mặt nghiêm khắc rồi mở lồng ra.
"Pés…?"
Fuwa nghiêng đầu nhìn Pés bước ra khỏi lồng.
Pés vẫy đuôi rối rít và dụi vào Fuwa.
Nó lặng lẽ thở phì phò, trông có vẻ bình tĩnh và đang liếm tay Fuwa.
Lúc đó tôi mới nhận ra sự bất thường. Dù sao đi nữa, nó cũng ngoan ngoãn quá mức.
Không có dấu hiệu bị ngược đãi, không hề gầy gò ốm yếu hay bị thương. Thậm chí, có lẽ nó còn được chăm sóc chu đáo nên bộ lông và vóc dáng còn khỏe mạnh hơn trước.
Vậy mà Pés đã thay đổi đến mức tôi, người chỉ ở cùng nó chưa đầy một tiếng đồng hồ, cũng nhận ra được.
"Cậu có thật sự là Pés không?"
Khuôn mặt Pés trông rất hạnh phúc, có lẽ vì lâu rồi mới được gặp Fuwa.
Fuwa bế Pés lên.
Tôi đã lường trước được điều này. Nói đúng hơn, chuyện này là đương nhiên phải xảy ra. Nhưng rốt cuộc, cả tôi và Fuwa đều không thể giấu được sự bàng hoàng.
Pés đã bị thiến.
Có lẽ ca phẫu thuật đã được thực hiện rất cẩn thận. Vị trí dương vật của Pés từng ở đó giờ trông như chưa từng có gì, chỉ còn lại một vết sẹo phẫu thuật xinh xắn.
"…Vậy là, kế hoạch thử nghiệm sinh con của Pés của tôi cũng tan tành mây khói rồi."
"Cảm giác như cái sự quái đản trong thí nghiệm của cô còn tăng lên nữa thì phải!?"
Trên đường về từ trụ sở chính của Thiện Đạo Khoa, Fuwa lẩm bẩm.
Pés không còn vặn vẹo hay va vào người, cũng không còn ngó nghiêng xung quanh, mà tao nhã bước đi phía sau tôi và Fuwa.
Bàn chân bị cắt móng vuốt và răng nanh để không làm tổn thương người khác, các cơ quan phát ra tiếng ồn bị cắt bỏ, Pés giờ đã được triệt sản để trở nên ngoan ngoãn và thanh lịch, chắc hẳn là một trong những hình mẫu thú cưng "lý tưởng" mà người ta thường ca ngợi.
Hầu hết các vật nuôi đang được lưu hành trên thị trường hiện nay đều có hình dạng giống như Pés bây giờ.
Nhưng đối với tôi, người đã từng biết Pés khi nó còn nghịch ngợm, tôi không thể không cảm thấy gì đó trước tình trạng hiện tại của Pés.
"…Xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi đâu. Đúng hơn là tôi phải cảm ơn mới đúng. Trong tình huống này mà Pés còn được trả lại là điều không thể xảy ra. Chắc hẳn là nhờ Okuma đã nói giúp."
Phân tích của Fuwa vẫn luôn bình tĩnh và chính xác.
Nhưng ở đâu đó. Tôi đã từng chạm vào sự nguy hiểm tiềm ẩn trong Fuwa bây giờ ở đâu đó rồi.
Vì vậy, sự bình tĩnh của Fuwa khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.
"Okuma-san không có lỗi. Kẻ đã cướp đi "cái đó" của Pés là một người khác."
"À, Fuwa-san. Bây giờ tôi không có tâm trạng để bắt bẻ đâu."
Tôi nghĩ bụng "Thôi thì cứ gọi Pés là dương vật đi cho rồi!? Vậy thì cái lồng lúc nãy là lồng dương vật à nha!", nhưng tôi không thể nói ra được. Không quan trọng có PM hay không nữa.
"Okuma-san có biết có bao nhiêu bất mãn đang cuộn trào trong thành phố này không?"
Fuwa nhìn lên mặt tôi như đang dò xét.
"Người lớn hay trẻ em đều mang trong mình sự bất mãn to lớn đối với điều luật đó. Hầu như tất cả người dân đều nghĩ rằng nó nên bị thu hồi ngay lập tức."
Ừ thì, luật lệ vô lý và gây ra nhiều thiệt hại như vậy thì đương nhiên rồi.
Dù đã qua đỉnh điểm, nhưng mỗi ngày vẫn có hơn một trăm người bị bắt vì vi phạm điều luật.
"Nhưng có lẽ điều luật sẽ không bị lật đổ đâu. Cũng giống như cái xác suất Okuma-san sẽ cung cấp lỗ bài tiết của mình để thỏa mãn trí tò mò của tôi vậy."
Giọng Fuwa nghe có vẻ rất chắc chắn. Ừ thì, xác suất lỗ hậu của tôi bị tấn công là 0% thì cũng đúng thôi.
"Vì vậy, những gì tôi sắp làm chỉ là trút giận. Có lẽ nó là một việc làm cực kỳ vô ích. Nó vô ích và vô nghĩa như một người đàn ông tự xử lý ham muốn của mình vậy."
Ê đừng có nói xấu việc thủ dâm chứ.
"Okuma-san."
Đôi mắt với quầng thâm sâu hoắm của Fuwa nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ví dụ như nếu tôi, giải phóng hết những bất mãn dồn nén trong thành phố này, thì *SOX* có hỗ trợ tôi không?"
"…"
À, ra là vậy. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu.
Cái bầu không khí toát ra từ Fuwa này.
Đúng rồi.
Nó giống hệt cái bầu không khí của cha tôi khi ông nhận ra rằng chính sách chính quy không có tác dụng với quốc gia và bắt đầu nhúng tay vào các hành vi khủng bố bất hợp pháp.
"Tôi… không, chúng tôi chắc chắn sẽ không dừng lại đâu."
Có lẽ là vì tôi cũng chia sẻ một chút mất mát của Pés,
Tôi không có lời nào để nói với Fuwa đang dẫn Pés về nhà.
●
"Cảm giác như khi em bé gọi cơm hay mẹ là "manman", mình cảm nhận được một chân lý nào đó của thế giới vậy."
"Có chuyện gì vậy Kajou-senpai. Cuối cùng thì cô cũng bắt được sóng điện não nào đó rồi à?"
"Tôi có thụ tinh đâu chứ. Đừng có quấy rối tình dục tôi."
"Đáng lẽ câu đó là của tôi mới đúng! Tôi lúc nào cũng là một quý ông mà!"
"Tại vì Tanukichi có cái mặt mà chỉ cần đội mũ lên là sẵn sàng bắn tinh trùng rồi."
"Quá vô lý rồi muốn làm gì thì làm!"
"Thật sự là cảm giác muốn làm gì thì làm đó."
Kajou-senpai đổ ập mặt xuống bàn.
Sau khi cùng Fuwa đi đón Pés, chúng tôi *SOX* đã tập trung tại quán cà phê quen thuộc sau khi kết thúc buổi học chỉ có buổi chiều.
Bằng cách nào đó mà ông chủ vẫn trốn thoát khỏi cuộc đàn áp của Thiện Đạo Khoa và mở cửa hàng, nhưng có lẽ các khách hàng quen không còn tâm trí nào nữa, bên trong quán chỉ có chúng tôi.
Kosuri, người đang sử dụng mạng lưới nô lệ của mình, đang bận rộn thao tác trên màn hình PM, và Saotome-senpai, người đã quan sát tình hình trong thị trấn trong vài ngày qua, đang miệt mài phác thảo với một cây bút chì ngậm trong miệng.
Nhân tiện, suối nước nóng Akegado dường như không bị khám xét bắt bớ gì cả và vẫn bình an vô sự, nhưng số lượng đặt phòng đã bị hủy hàng loạt, nên chuyện đó mới là vấn đề lớn.
"Dù nghĩ thế nào thì cũng thấy bất thường. Tinh dịch là thức ăn chính? Chỉ nghĩ đến việc nhét vào lỗ tai? Thủ dâm bằng lươn? Không, cái sự bất thường đó không thể so sánh được với cái sự điên rồ của tình huống này."
"Đầu của senpai mới… thôi bỏ đi, đúng là kỳ lạ thật."
Tại thành phố kiểu mẫu thanh lệ số một, nơi có những trường học hàng đầu về phong trào văn minh toàn quốc, chỉ trong vòng vài ngày, hơn một nghìn sinh viên đã có tiền án.
Có thể là họ đã vứt bỏ các khu vực bị ô nhiễm, nhưng dù vậy thì nó vẫn quá phô trương và cấp tiến.
"Có cái gì đó tanh tanh đó. Chuỗi hành động này."
"Cái mùi tanh điên rồ. Vậy là có mùi tinh dịch rồi."
"Sao lại gộp hai cái vào nhau thế!?"
"Gộp là bản năng của con người mà."
"Hôm nay cuối cùng thì tình hình cũng đã ổn định, và chúng ta tập trung lại để thảo luận xem nên làm gì tiếp theo đúng không!? Xin hãy tự trọng với những trò đùa dâm ô!"
"Đồ ngốc! Chính những lúc như thế này ta mới phải nói tục tĩu, nếu không thì ta không chịu nổi đâu!"
"Nghiện rồi!"
"Ừ đúng đó! Ta là một con nghiện tục tĩu, người tạo ra ma túy trong não bằng cách nói tục tĩu!"
Ai đó cấm tục tĩu đi… Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn thảm hại như vậy sau khi bị cấm.
"Vậy nên Tanukichi, hãy kể cho ta nghe về cái lần cậu còn học trung học, cậu đã thèm khát vacuum sex và đã đụng vào máy hút bụi, kết quả là suýt chết đi."
"Đừng có bóp méo quá khứ của người khác!"
"Vậy còn cái truyền thuyết cậu không nỡ nhìn bàn tay của một bé gái có vẻ như sắp bị tê cóng và đã bảo "Ấm lắm đó, hãy nắm lấy cái này đi" thay vì miếng dán giữ nhiệt và đã cho cô bé nắm lấy cái "ấy" đang cương cứng của cậu thì sao?"
"Nếu không biết điều thì tôi sẽ kiện tội phỉ báng và thuê luật sư đó!"
"Thuê luật sư? Tin lớn đây Saotome-senpai, Tanukichi tổng thụ cuối cùng cũng chuyển sang tấn công rồi."
A, ước gì cái người này nhanh chóng dùng hết thời gian giới hạn để vô hiệu hóa PM đi.
…Ừ thì, PM cũng không thể kiểm soát được mấy cái trò đùa tục tĩu của người này đâu.
"Vừa thôi đi Tanukichi. Cứ cãi nhau như quạ vậy."
"Hả? Chỉ có mình tôi bị mắng thôi à?"
Kosuri, người đang bận rộn thao tác PM, đâm mạnh vào hông tôi.
"Đương nhiên rồi. Ayame-sama làm gì cũng là chính nghĩa. Tanukichi làm gì cũng là con tép riu."
"Cô cũng thanh khiết quá nhỉ. …Dù có một người cha như vậy."
"Guah."
Kosuri ôm ngực ngã xuống.
Trong bài kiểm tra sau kỳ nghỉ hè, tôi lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của cái miệng thối tha này, nhưng lúc đó tôi nhận ra rằng những lời chửi rủa lặp đi lặp lại của nó phần lớn có thể xoa dịu tình hình. Dù sao thì, những lời lẽ báng bổ về người cha cũng dội ngược lại tôi, nên phải cẩn thận liều lượng. Giống như tự sướng một mình vậy. Cần phải chú ý đừng làm quá.
"Bố có sở thích kỳ quái, ừm, thì... không có nghĩa là nhân cách của con gái bị hạ thấp, nhưng cảm xúc của chính con bé thì sao nhỉ? Này này, bố có sở thích có thể bị xã hội vùi dập thì cảm thấy thế nào? Muốn nghe ghê. Muốn thấy đàn em... có điểm tốt để mình phải tiếc nuối!"
"Gừ... khốn...!"
Tự sướng một mình khó ở chỗ dễ bị lỡ tay làm quá đà.
"Khốn kiếp...! Dạo này tại mày mà tao đau dạ dày suốt rồi, đừng có dội thêm một gáo nước lạnh nữa chứ...!"
"Ơ, ai biết đâu."
Dạo này không hiểu sao từ cuối kỳ nghỉ hè, cái con bé này cứ lấy cớ đau dạ dày mà huých tôi, rốt cuộc là sao vậy trời.
*Tít tít tít.*
"Tch. Vừa nhắc đã thấy rồi. Có chuyện gì vậy, ván giặt đồ?"
Có vẻ như Kosuri vừa nhận được cuộc gọi từ PM của Yutori.
"Hả? Ai mà biết được. Muốn biết tình hình của Tanukichi thì tự đi mà hỏi."
Kosuri chuyển cuộc gọi PM sang chế độ rảnh tay, để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được.
"Ể, khoan, Tanukichi ở đó hả? Này Kosuri, trả lời đi chứ!"
Người đang hốt hoảng la hét thông qua PM của Kosuri là Nuregoromo Yutori.
Chỉ huy hiện trường của hai tổ chức khủng bố tục tĩu lớn nhất Nhật Bản, "Tuyệt Đối Lĩnh Vực" và "Động Vật Có Vú," và cũng là cô gái đã trở thành đồng đội của chúng tôi trong suốt kỳ nghỉ hè.
Tôi đã đưa số PM của mình cho cô ấy vào cuối kỳ nghỉ hè, nhưng từ đó đến giờ không có cuộc gọi nào, nên đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng cô ấy sau một tháng.
"Lâu rồi không gặp, Yutori. Dạo này khỏe không?"
"Tanu, Tanukitchi... đợi, đợi đã!"
*Tút.*
Điện thoại bị ngắt. Có vẻ như Yutori vẫn chưa bỏ được cái thói quen phản xạ từ chối khi nói chuyện với con trai.
"Đừng hòng tao chấp nhận 'đợi đã' nhé. Chết đi con mẹ mày, địa ngục gọi lại!"
Kosuri lộ vẻ đểu cáng và bắt đầu nhấn số gọi lại PM không thương tiếc.
"Này Tanukichi. Hay là 'đợi đã' là từ méo mó của câu 'đợi đã!' mà mấy ông bị đá vào chim kêu lên để xin đình chiến khi bị giáng một cú hiểm vào chỗ đó?"
"Mặt mày nghiêm túc thế kia mà nói vớ vẩn gì vậy?"
"Đây là một khảo sát về tiếng Nhật sâu sắc và đẹp đẽ."
Biết cách nói thì mọi chuyện đều ổn thôi nhỉ.
"...A lô, a lô."
Yutori, người đã gục ngã trước địa ngục gọi lại của Kosuri, hồi phục nhanh hơn tôi tưởng.
"Bỏ qua mấy lời lảm nhảm của con ngốc Kosuri đi. Tao báo cho mày biết là cuối cùng cũng thuyết phục xong đám già khọm bên này rồi."
"Đúng timing luôn Yutori. Tụi tao đang tập trung lại để nói chuyện này đây."
Chắc là muốn nói "best timing" hả?
"Đám già khọm bên này cũng sốt ruột với tình hình của Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị hiện tại, nên cuối cùng cũng chịu nhấc cái mông nặng trịch lên rồi. Giờ chỉ cần làm theo chỉ thị của mày để chuẩn bị thôi, 'Tuyết Nguyên Chi Thanh' à."
Có vẻ như có rất nhiều chuyện đang diễn ra dưới nước, bỏ tôi lại một mình và cuộc trao đổi cứ thế tiếp tục.
Kosuri véo má tôi, thấy tôi ngơ ngác.
"Này Tanukichi. Mày khỏi phải ăng ẳng làm gì, Ayame-sama đã lên kế hoạch đối phó đàng hoàng rồi. Tự kiểm điểm lại cái tật cắn càn của mày đi."
"Vâng vâng, bố già."
"Gaf..."
Sau khi gây sát thương tinh thần cho Kosuri, Ayame-senpai đi vào chủ đề chính.
"Việc truyền bá kiến thức về tình dục ra các thành phố bên ngoài mà chúng ta đã lên kế hoạch từ trước! Chúng ta sẽ tiến hành nó một cách nghiêm túc. Chúng ta không thể thực hiện bất kỳ cuộc tấn công tục tĩu nào ở Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị này nữa."
Không chỉ việc kiểm soát của Thiện Đạo Khoa + Ủy Ban Kỷ Luật do mẹ tôi dẫn đầu trở nên nghiêm ngặt một cách đáng kinh ngạc, mà còn vì điều lệ khiến không ai nhặt những bức tranh khiêu dâm mà chúng tôi rải ra nữa.
"Chúng ta sẽ cứ để kiến thức lan rộng một cách tự nhiên, và chúng ta sẽ làm ô nhiễm cả chín thành phố Thanh Lệ Chỉ Định còn lại. Chúng ta sẽ không để chúng mãi là những đứa trẻ ngây thơ! Chúng ta sẽ làm cho chúng trở nên e.r.o.t.i.c!"
Ayame-senpai triển khai PM và chiếu bản đồ toàn quốc.
Các thành phố Thanh Lệ Chỉ Định và thủ đô rải rác trên toàn quốc được đánh dấu bằng dấu chấm đỏ, và một trong số đó đang nhấp nháy.
"Đệ Ngũ Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị. Chúng ta sẽ hạ bệ nó trước. Chúng ta sẽ biến tất cả cư dân thành những con lợn cái thành thật với ham muốn của mình."
Đó là một trong những thành phố Thanh Lệ Chỉ Định gần Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị nhất.
"Chúng ta sẽ nhờ 'Tuyệt Đối Lĩnh Vực' và 'Động Vật Có Vú,' cũng như mạng lưới học sinh trung học mà Kosuri đang mở rộng để giúp đưa đường chỉ lối đến thành phố. Kosuri, tình hình thế nào?"
"Hiện tại, có khoảng mười học sinh trung học trong Đệ Ngũ Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị đã trở thành bạn của Kosuri thông qua điện thoại và email. Sẽ dễ dàng hơn nếu học sinh bên trong Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị có mối liên hệ sâu sắc hơn với học sinh Đệ Ngũ, nhưng hiện tại đây là giới hạn."
Có vẻ như con bé Kosuri này đã lan truyền nọc độc của mình đến tận những học sinh trung học ở các thành phố khác thông qua sự giới thiệu của học sinh trung học trong Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị. Dù số lượng học sinh trung học bị bắt vì vi phạm điều lệ vẫn còn ít và có thể tự do di chuyển, nhưng nó vẫn rất tài giỏi đến mức đáng sợ. Nhanh tay thật đấy.
"Làm tốt lắm. Để thưởng cho em, chị sẽ bú mút cái đầu rùa của em nhé."
"Ưê hê hê hê hê hê hê!"
Ayame-senpai xoa xoa đầu Kosuri. Kosuri, mày thực sự ổn với chuyện đó à...?
"Vì không thể nghỉ học nên vào cuối tuần, tôi sẽ trực tiếp đến Đệ Ngũ Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị và tường thuật ba phút về việc giao phối của dế mèn. Dựa vào đó, tôi muốn 'Tuyệt Đối Lĩnh Vực' và 'Động Vật Có Vú' nỗ lực hết mình để truyền bá kiến thức về tình dục."
"Hợp cạ đấy! Bọn này có thâm niên hơn bên đó. Chỉ cần có tạp chí đồi trụy chất lượng cao, bọn này sẽ lan truyền kiến thức với tốc độ chóng mặt!"
Yutori hăng hái.
Có vẻ như cô ấy đang rất hào hứng vì thấy mình có thể đường đường chính chính tham gia vào cuộc tấn công tục tĩu. Cái bầu không khí hơi u ám của thời kỳ nghỉ hè đã biến mất, và đó là Yutori thuần khiết, hoạt bát, giống như những gì tôi nhớ.
"Cứ giữ vững phong độ nhé. Vì điều lệ vớ vẩn như thế này đã được thông qua ở Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị, nên có khả năng cao là các thành phố khác cũng sẽ sớm ban hành các điều lệ tương tự vì có tiền lệ rồi. Hãy lan truyền kiến thức một cách nhanh chóng bằng những chuyển động piston như vũ bão."
Mọi người đang đoàn kết hướng tới mục tiêu, một bầu không khí đáng tin cậy.
"Vậy thì, ngay lập tức, chúng ta sẽ thảo luận về lịch trình chi tiết trong tương lai..."
"Xin hãy đợi một chút."
Tôi biết rằng mình sẽ làm hỏng bầu không khí này. Nhưng tôi phải giơ tay lên.
"Chiến lược đó là cực kỳ đúng đắn, nhưng những học sinh trong Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị thì sao?"
"Không còn cách nào khác."
Câu trả lời của Ayame-senpai rất đơn giản.
"Chừng nào chưa có cách nào để lật ngược điều lệ, thì chúng ta không thể làm gì được ở thành phố này nữa. Giống như một cô gái M bị trói chặt và bị bịt mắt vậy. Chà, ít nhất thì cũng có thể co giật và phun trào một chút."
"Nhưng, với một điều lệ vô lý như vậy, sẽ có yêu cầu trực tiếp chứ? Chắc chắn sự bất mãn của phụ huynh đã lên đến đỉnh điểm rồi, nếu chúng ta bí mật thu thập chữ ký..."
"Việc đó đã được làm từ lâu rồi. Trước cả khi Kosuri kích động nữa là."
Kosuri ôm chặt Ayame-senpai và trừng mắt nhìn tôi.
"Có vẻ như họ đã thu thập đủ số lượng chữ ký cần thiết, tương đương với một phần năm mươi số cử tri trong thành phố để xem xét lại điều lệ."
"Vậy tại sao..."
"Phụ huynh của học viện Tokioka, người đang thu thập chữ ký, đã bị tóm vì vi phạm điều lệ."
"...Hả?"
"Có vẻ như cũng có khá nhiều phụ huynh khác đang thu thập chữ ký một cách lẻ tẻ. Nhưng tất cả đều bị bắt trong vài ngày qua. Giờ thì có vẻ như mọi người đang run sợ, lo rằng chỉ cần ký tên thôi là sẽ bị Thiện Đạo Khoa để mắt đến. Bởi vì đám Thiện Đạo Khoa nhân cơ hội này đã tịch thu cả danh sách chữ ký, nói rằng 'cái này là vi phạm điều lệ'."
Cái gì vậy...? Điều đó còn không thể tin được hơn cả tinh dịch "mấy lít rồi?" trong truyện tranh 18+, hay là "con sẽ trở thành một con quỷ xẻ đôi âm đạo chứ không phải là quỷ miệng rộng đâu!" vì cái của quý quá khổ ấy.
"Nhưng nếu vậy thì việc chúng ta tiến vào các thành phố khác chẳng phải là bỏ rơi những người ở thành phố này sao?"
Đó là hệ quả tất yếu. Tôi hiểu rằng không còn cách nào khác.
Nhưng liệu chúng ta có thể bỏ mặc những người đã trở nên như thế này vì chúng ta đã truyền bá kiến thức về tình dục hay không?
"...Tôi cũng đã nghĩ về điều đó. Nhưng nếu chúng ta hành động bí mật trong thành phố này vì cảm tính thì chúng ta sẽ chết dần chết mòn thôi. Để cứu Đệ Nhất Thanh Lệ Chỉ Định Đô Thị, chúng ta phải nhanh chóng làm ô nhiễm chín thành phố còn lại và thủ đô, để phong tỏa kiến thức về tình dục trở thành một hình thức trên danh nghĩa. Tuy là đường vòng nhưng đó là cách duy nhất."
*Tít tít tít tít tít tít tít!*
Lúc đó, PM của Ayame-senpai báo có cuộc gọi đến.
"Ayame-san! Phải làm sao bây giờ..."
"Anna...? Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói đau khổ vọng đến tận chỗ chúng tôi, khiến tất cả những người ở đó đều cau mày.
Gần đây, Anna-senpai đang rất đau lòng vì học viện Tokioka rơi vào tình trạng thảm thương đến mức không thể tiến hành các lớp học một cách đàng hoàng, và cô ấy đặc biệt không được khỏe.
Đúng lúc như vậy thì lại có cuộc gọi này. Tôi có một linh cảm chẳng lành.
Ayame-senpai trấn an Anna-senpai bằng một giọng bình tĩnh và hỏi chuyện.
Cuối cùng, Ayame-senpai, người đã ngắt cuộc gọi PM, mở miệng một cách thiếu tự tin.
"Có vẻ như học sinh của học viện Tokioka đang bọc nhiều thành viên ủy ban kỷ luật bằng bản sao của tạp chí đồi trụy."
"......?"
"Này, đại ca bên đó đang nói cái quái gì vậy?"
Xin lỗi Yutori. Bọn tôi cũng không hiểu. Hay đúng hơn là ngay cả Ayame-senpai cũng không hiểu.
"Dù sao thì, tôi không thể bỏ mặc Anna với tình hình này được. Chúng ta sẽ quay lại học viện Tokioka ngay lập tức."
Tiếp bước Ayame-senpai, người đang tết tóc ba và đeo kính, chúng tôi lao ra khỏi quán cà phê.
"Đừng bỏ ta lại chứ."
Rồi, Saotome-senpai, người cho đến lúc đó vẫn đang mải mê phác họa và không để ý đến xung quanh, nhảy lên vai tôi.
"Hừ hừ hừ. Dù thế giới này tệ hại, nhưng việc không thiếu ý tưởng thì thật là tốt."
Có vẻ như Saotome-senpai lại một lần nữa cảm nhận được dấu hiệu của nguồn cảm hứng và đang rất muốn hành động như một tay buôn cơ hội.
●
"Đây là..."
Những gì hiện ra trước mắt chúng tôi khi đến học viện Tokioka là sáu thành viên ủy ban kỷ luật toàn thân trắng toát. Tuy nhiên, không phải là họ bị dội sữa chym đặc sệt lên người.
Toàn thân họ dán đầy giấy trắng, và họ đang đứng lơ ngơ quanh khu vực hậu môn. Thật đáng sợ. Điều đáng sợ là cánh cổng trường trong đầu tôi đã tự nhiên chuyển thành hậu môn.
"Ayame-san!"
Anna-senpai chạy đến, kéo theo Goriki-senpai.
"Anna, tôi không hiểu rõ lắm khi nghe qua điện thoại, nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi sẽ kể cho mọi người ngay bây giờ. ...Nhưng trước khi đó."
Anna-senpai mỉm cười tươi tắn,
"Xin hãy giải thích tại sao Ayame-san và Okuma-kun lại xuất hiện cùng nhau?"
Cô ấy đồng thời bóp cổ tôi và Ayame-senpai.
Nguy rồi. Vì mẹ tôi sống chung nên tôi không còn đêm khuya khoắt gì nữa, và nhờ có buổi hẹn hò mà tôi được xả hơi ít nhiều nên tôi quên mất, nhưng Anna-senpai vẫn là một berserker chính hiệu.
"Tụi tớ vừa gặp nhau ở đằng kia! Thật đó!"
"Vâng! Tôi thấy tình hình trong thị trấn có vẻ kỳ lạ nên định quay lại học viện thì gặp Ayame-senpai!"
"...Vậy sao."
Sát khí trong mắt Anna-senpai tan biến nhanh hơn tôi nghĩ. Tình hình các thành viên ủy ban kỷ luật đang đứng yên như tượng gỗ trong trạng thái kỳ lạ này nghiêm trọng đến mức đó sao. Cô ấy bỏ qua cả Saotome-senpai đang ngồi trên vai tôi và Kosuri như một tùy chọn nữa chứ.
"Vậy, chuyện này là sao?"
"À, thì là."
Anna-senpai cúi gằm mặt và mở miệng.
"Sau giờ học, các thành viên ủy ban kỷ luật còn lại trong trường đã bị học sinh của học viện Tokioka tấn công."
"Se... học sinh của học viện Tokioka?"
Lúc nãy Ayame-senpai định nói "tình dục?" đúng không.
"Không phải là xông vào, mà là bọn họ bao vây mấy ủy viên phong kỷ, dán tờ giấy kia lên người họ, rồi đe dọa: 'Đây là bản sao tạp chí đồi trụy. Ai mà bóc ra là vi phạm 《Luật Bồi Dưỡng Công Dân Lành Mạnh và Đạo Đức》'. Sau khi khiến họ không thể nhúc nhích, bọn họ mới đem xếp hàng trước cổng thế này. Bọn thủ phạm vừa mới tẩu thoát ạ."
Lũ ủy viên phong kỷ vẫn cứng nhắc như vậy, không biết ăn nói sao cho phải...
Trên danh nghĩa, chỉ có mình tôi ở đây có thể phân biệt được đây có phải là bản sao tạp chí đồi trụy hay không, nên tôi bóc một tờ ra, lật mặt sau lên xem. Ừm, đúng là khiêu gợi thật. Từ làn da màu da thịt thấp thoáng kia, có vẻ như các tờ khác cũng tương tự.
"Ồ, là Okuma-dono à."
Tôi vừa bóc giấy, quay lại thì chạm mắt với ủy viên phong kỷ đó. Ôi trời, chẳng phải Tsukimisō sao?
"Thứ anh đang cầm là vật phẩm thể hiện nội dung không lành mạnh. Vì vi phạm điều lệ, tôi xin phép được bắt giữ anh."
"Lời này tôi không muốn nghe từ miệng cậu lúc này đâu!"
Cậu không chỉ sở hữu vật phẩm thể hiện nội dung không lành mạnh, mà còn hợp nhất với nó, biến thành yêu quái sách khiêu dâm rồi ấy chứ!
Tôi vo tròn tấm hình khiêu dâm vừa bóc rồi ném vào người cậu ta. Saotome-senpai, người có tác phẩm bị đem ra sao chép bừa bãi, kêu gào bên vai tôi: "A~, tác phẩm tiếp theo sẽ là Tanukichi bị tinh tinh chà đạp tơi bời nhé." Xin tha cho.
Mà khoan, các thầy cô không ra khỏi trường, cứ bỏ mặc ủy viên phong kỷ như vậy là sao? Hóa ra là vì sợ vi phạm điều lệ nên không dám nhúng tay vào à?
"Vậy ra là vậy. Đó là chủ ý của Anna-senpai sao? Những kẻ làm ra chuyện này với ủy viên phong kỷ, có lẽ đã báo án rồi đúng không?"
"Vâng. Họ báo rằng có những người vi phạm điều lệ đang ở học viện Tokioka, khoảng hai mươi người báo cùng một lúc."
Quả nhiên là vậy. Đây có lẽ là kế sách đối phó với những biện pháp quản lý vô lý, bằng cách biến chính những người quản lý thành kẻ vi phạm điều lệ.
Bằng cách dán hình khiêu dâm sao cho không ai thấy, họ cũng đã tính toán để bản thân không bị dính vào 《Luật Bồi Dưỡng Công Dân Lành Mạnh và Đạo Đức》, luật cấm mọi biểu hiện liên quan đến tình dục. ... Có lẽ nào, người lên kế hoạch cho chuyện này là...?
"Dù vậy thì,"
Kajou-senpai, người nãy giờ chỉ tập trung vào việc nắm bắt tình hình, ngẩng đầu nhìn Goriki-senpai với vẻ mặt nghiêm nghị của hội học sinh.
"Dù đã được miễn trách nhiệm bảo vệ phong kỷ trong trường, cậu chỉ khoanh tay đứng nhìn hành vi hung hãn của học sinh thôi sao? Vậy cơ bắp cuồn cuộn kia chỉ để trang trí à?"
Đồng phục của Goriki-senpai không có dấu hiệu của việc giằng co. Có lẽ vì thế mà cô ấy thấy lạ.
"Chuyện đó thì..."
"Xin đừng trách Goriki-senpai, Ayame-san."
Anna-senpai hiếm khi thấy ngượng ngùng, nhảy ra che chắn cho Goriki-senpai đang ấp úng.
"Goriki-senpai đã cố gắng làm điều tốt. Người có lỗi là em—"
"Không, hội trưởng. Để tôi nói."
Goriki-senpai bước lên phía trước.
"Tôi, tôi đã đồng cảm với bọn tội phạm đó."
Biểu cảm của Goriki-senpai tràn đầy sự khổ sở, như một con gorilla đang sám hối tội lỗi.
"Thật ra vài ngày trước. Mẹ tôi đã bị Thiện Đạo Khoa bắt. ... Ngay tại chỗ khi bà ấy mang danh sách chữ ký phản đối điều lệ đến, danh sách có số lượng tên vượt quá một phần năm mươi số cử tri trong thành phố."
"Hả...?"
Tôi lặng người. Kajou-senpai và Kosyuri có biết chuyện này không? Vẻ mặt của họ vẫn nghiêm nghị.
"Không chỉ vậy. Nếu cứ tiếp tục thế này, thứ hạng phong kỷ của học viện Tokioka trong kỳ thi tới chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh. Thậm chí thành phố này có thể bị tước danh hiệu Thành Phố Chỉ Định Thanh Lệ. Năm ba như tôi thì đừng mong có được một công việc hay học hành tử tế."
Tôi nhớ lại vẻ mặt đắc ý của Goriki-senpai khi cậu ấy cố gắng học hành chăm chỉ trong kỳ nghỉ hè. Dù không muốn nghĩ đến lắm, nhưng tình huống là như vậy.
"Quá vô lý. Vì vậy tôi hiểu cảm giác của bọn họ khi làm những chuyện như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không bắt chước những hành vi đó, nhưng tôi không thể có ý định bắt giữ bọn họ. ... Dù là theo chỉ thị của hội trưởng Anna."
Goriki-senpai cúi đầu hối lỗi. Cơ bắp cuồn cuộn cậu ấy rèn luyện bấy lâu nay bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.
"Lần sau, tôi sẽ làm tốt hơn."
"Không, không cần đâu ạ."
Người ngăn cản quyết tâm nghẹn ngào của Goriki-senpai là Anna-senpai.
"Mọi trách nhiệm đều thuộc về em."
Biểu cảm của Anna-senpai bỗng chốc trở nên nghiêm trọng khác thường.
"Mọi chuyện đến nước này, tất cả là do em đã hết lần này đến lần khác để 《SOX Sotsukusu》 trốn thoát. Với tư cách là hội trưởng hội học sinh, em không thể tiếp tục làm ngơ trước những tai họa vô lý giáng xuống đầu học sinh của học viện Tokioka. Em sẽ chịu trách nhiệm. Nếu không làm vậy, em sẽ không thể đúng đắn được nữa. Kẻ không đúng đắn thì..."
Anna-senpai nhìn thoáng qua tôi với vẻ mặt yếu đuối rồi vội vàng né tránh.
"Vì vậy, từ nay về sau, tất cả các ủy viên hội học sinh khác ngoài em không được tham gia vào việc quản lý. Hãy cố gắng sống yên ổn nhất có thể. Chúng ta không biết khi nào những tai họa như mẹ của Goriki-senpai lại ập đến vì vi phạm điều lệ."
"Vậy, Anna-senpai định làm gì ạ?"
"Em sẽ phá vỡ tình huống này, em sẽ cứu học viện Tokioka, em sẽ cứu Thành Phố Chỉ Định Thanh Lệ Đệ Nhất, em sẽ cứu những người sống ở đây."
Anna-senpai trả lời nỗi lo lắng của tôi bằng những lời kiên quyết.
"Một mình em."
Đúng lúc đó.
Xe của Thiện Đạo Khoa dừng trước cổng trường, nhân viên Thiện Đạo Khoa bước xuống.
Ngay khi xác nhận được tình trạng đồi trụy của ủy viên phong kỷ, họ đã hoang mang: "Cái quái gì thế này", không biết phải xử lý ra sao. Ừm, tôi hiểu cảm giác đó.
Píp píp píp píp!
Tiếng Píp Em của các nhân viên Thiện Đạo Khoa đang bối rối đồng loạt vang lên.
"... Hả!? Lần này là ở tổng bộ à!?"
Kosyuri, người nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Thiện Đạo Khoa, nhanh chóng thao tác PM.
Kosyuri dường như đã có được thông tin gì đó, thì thầm vào tai Kajou-senpai, Kajou-senpai trợn tròn mắt.
"Tôi hiểu quyết tâm của Anna rồi. Vậy nên tôi về đây."
Cô ấy quay lưng lại với Anna-senpai, cùng với Kosyuri rời khỏi học viện.
"Okuma-kun và Goriki-senpai cũng có thể về được rồi. Em ổn thôi ạ."
Trước sự ép buộc không cho ai nói lời nào, tôi chỉ có thể quay lưng lại.
Thật lòng mà nói, tôi đã bị thu hút bởi lời nói 'cứu những người dân thành phố này' của Anna-senpai.
Tôi cũng cảm thấy day dứt trước sự bất ổn mà Anna-senpai để lại phía sau.
Nhưng tôi không thể giúp Anna-senpai.
Vì cách mà Anna-senpai nói về việc chịu trách nhiệm chính là bắt giữ chúng tôi, 《SOX Sotsukusu》.
"Nishishi."
Chỉ có Saotome-senpai đang ngồi trên vai tôi, lộ rõ bản chất ngựa hoang, vui vẻ giãn cơ mặt.
●
Tổng bộ Thành Phố Chỉ Định Thanh Lệ Đệ Nhất của Thiện Đạo Khoa đang bị bao vây bởi một lượng lớn học sinh.
Thông tin mà Kosyuri nắm bắt được quả thực khá căng thẳng. ... Nhưng mà.
"Tanukichi ấy hả, hồi nhỏ chắc là cái loại mà trộm nước tắm còn sót lại của cô bé mình thích, rồi đem giặt quần áo đúng không? Tiết kiệm chi phí sinh hoạt trá hình, dâm dục trá hình."
"Không chỉ có sáo recorder thôi sao!?"
"Còn nữa nè. Chắc chắn không phải là mút sáo recorder, mà là tháo nó ra rồi nhét chim vào lỗ, lảm nhảm mấy câu kiểu 'gián tiếp quan hệ bằng miệng đó nha~', rồi tự sướng một mình cho thỏa mãn ấy chứ."
Chết rồi, mình lỡ gợi ý mấy chuyện tục tĩu bằng cái từ sáo recorder rồi! Sơ suất quá.
"Chắc là cái loại mà cứ đến giờ quét dọn là nhất định phải bê bàn của đứa mình thích, rồi trà trộn vào đám đông cọ chim vào bàn người ta đúng không?"
Cái thể loại gì vậy!
"Mấy người tự nhiên làm sao vậy hả!"
Vừa chia tay Anna-senpai và Goriki-senpai, vừa tái hợp với Kajou-senpai và những người khác là thế này đây.
Trong cái tình huống mà tổng bộ Thiện Đạo Khoa đang xảy ra náo loạn thế này, Kajou-senpai vẫn ổn định tuôn ra những câu chuyện tục tĩu rời rạc, không liên quan gì đến nhau.
"Không khí vừa nãy nặng nề như ngày hội mặt trăng ấy. Lúc này là lúc hâm nóng trái tim bằng những câu chuyện sục sôi ở hạ bán thân chứ sao."
"Có nhất thiết phải sục sôi ở chỗ đó không hả!?"
"Vì bộ phận sinh dục là nguồn gốc của hạnh phúc mà?"
"Nhân sinh quan kinh khủng quá!"
"Có một thuyết cho rằng linh hồn không trú ngụ trong não hay tim mà là trong bộ phận sinh dục đấy."
"Tôi cực kỳ tò mò về thế giới quan của kẻ tung ra cái thuyết đó luôn đó!"
"Thế giới quan của tôi bình thường thôi mà?"
"Là cậu đó hảaaaa!"
"Nhân tiện, tại sao lại là ‘thế giới quan’ nhỉ. Vì sinh ra rồi chết đi, dùng ‘tinh trùng quan’ thì có phải hay hơn không?"
"Tôi nhìn thấy cả đống thứ trong đầu Kajou-senpai rồi! Chữ nghĩa sai bét hết cả!"
"Nói đến tự an ủi thì ngày xưa, tôi đã nhầm lẫn việc ‘tự ý thức quá độ’ thành ‘tự sướng khí quá độ’, rồi cứ nghĩ rằng ‘những người tự sướng khí quá độ chắc là có đam mê mãnh liệt với việc thủ dâm lắm, chắc là thành viên của "..." rồi’."
Nguy to rồi. Chỉ vừa trải qua vài phút không khí nghiêm túc thôi mà dòng chảy tục tĩu của Kajou-senpai không ngừng tuôn ra. Giống như cái hậu môn bị giãn nở quá mức đến nỗi không còn gì có thể ngăn chặn được nữa.
Đây là nghiêm túc break chứ có phải techno break gì đâu!
"Nói đến techno break thì ngày xưa tôi đã phát triển một điệu nhảy hoàn toàn mới gọi là techno break dance đấy."
Chắc chắn là nhầm thành điệu nhảy dâm đãng rồi!?
"Tôi đã biểu diễn nó cho bố ruột xem đấy."
Nếu một đứa con gái duy nhất làm cái trò đó thì chắc tự tử mất thôi.
"Bố đã đứng lên vỗ tay khen ngợi nồng nhiệt luôn đấy."
... Bố ruột của Kajou-senpai hình như là nghị viên thì phải. Tôi đã thấy giới hạn của nền dân chủ ở đây.
"Ayame-sama, đến rồi ạ. Rẽ ở góc kia là đến tổng bộ Thiện Đạo Khoa rồi ạ."
Kosyuri, người không theo kịp cuộc trò chuyện của chúng tôi, im lặng đi trước vài bước rồi quay lại.
"Tiếc quá. Vẫn còn mười bài nghiên cứu tự do mà tôi thực sự muốn làm hồi tiểu học nữa chứ."
Cái người này chứa bao nhiêu vốn liếng tục tĩu trong đầu vậy... Hay là tất cả những căng thẳng trong cái cảnh nghiêm túc vừa nãy đã được chuyển hóa hết thành tục tĩu rồi? Dù thế nào thì não bộ cũng đã quá chuyên biệt vào một tài năng duy nhất rồi.
Nhân tiện, bố tôi hồi tiểu học đã liên tục trong năm năm trời chụp ảnh giao phối của động vật nhỏ có thể bắt được ở thị trấn, rồi liệt kê, so sánh, phân tích, đến năm lớp sáu thì tự tin nộp bản nghiên cứu tự do tổng hợp "những điểm xanh ao" với tiêu đề "Địa điểm mà động vật có vú tiến hành hoạt động sinh sản". Quá tự do nên nhà trường ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu khi nhận, nhưng thực tế thì được giáo viên vô cùng yêu thích, còn được cả thầy hiệu trưởng thích nữa cơ. Thực ra đó không phải là trường tiểu học, mà là cơ sở đào tạo biến thái thì có khi tôi tin đấy.
"Sao tôi cảm thấy từ phía tổng bộ Thiện Đạo Khoa có một bầu không khí nóng nực hơn cả dự kiến đang lan tỏa ra thế này? Hay là ở đó đang tổ chức Đại Hội Đại Loạn Giao Hợp Hậu Môn ♂ Brothers Deluxe nhỉ."
Tạm thời bỏ qua cảm nghĩ của Kajou-senpai. Thật sự là có một tiếng ồn ào rất lớn vọng đến.
Giống như cái TNP cấm thủ dâm, chỉ một chạm nhẹ thôi cũng đủ bùng nổ, một bầu không khí nguy hiểm.
Thì đột nhiên,
—Húuuuu.
"Á."
Một vật gì đó mềm như quả bóng rơi xuống đầu Kosyuri.
"Cái gì vậy ạ."
Kosyuri vừa lẩm bẩm phàn nàn vừa nhặt nó lên. Dường như là một quả bóng cao su được bọc trong giấy trắng toát, đầu được tết thành dây thừng, thoạt nhìn thì trông giống như tinh trùng hoặc linh hồn.
"Ủa, đây là bản sao hình ảnh khiêu dâm hả!"
"Ồ. Là tác phẩm của ta à. Xem ra nó được lưu hành rộng rãi thì ta cũng mừng."
Khi mở tờ giấy ra thì thấy, thứ được vẽ trên đó là hình ảnh một cô gái với vẻ mặt ngây ngất khi các lỗ trên cơ thể bị lấp đầy bởi dương vật. Tôi còn thấy nó bình thường so với Saotome-senpai nữa chứ, tôi hết thuốc chữa rồi.
"Cái này bay đến từ phía tổng bộ Thiện Đạo Khoa đúng không..."
Cách làm cho mặt trắng hướng ra ngoài, giống với cách làm của Tsukimisō và đồng bọn lúc nãy.
Chúng tôi hé mắt nhìn trộm tình hình ở tổng bộ Thiện Đạo Khoa từ góc đường. Ở đó,
"Bọn họ nghiêm túc đấy à..."
Vô số bóng cao su hình tinh trùng được bọc trong hình khiêu dâm đang bay lượn trên không trung.
Hàng trăm học sinh vây quanh tổng bộ Thiện Đạo Khoa liên tục ném tới tấp, khiến khu đất của Thiện Đạo Khoa bị nhuộm trắng xóa như bị tưới ướt. Đại hội nhét bóng biến thái đang được tổ chức.
"Toàn bộ cái đám này là học sinh bình thường sao?"
Không chỉ là chạm nhẹ thôi cũng đủ bùng nổ nữa, mà là bùng nổ luôn rồi.
"Khoảng ba trăm người ạ. Chỉ để thực hiện hành vi khủng bố nhắm vào Thiện Đạo Khoa mà cần đến tận ngần này người. Tình huống bất thường rồi ạ."
Có lẽ đó là con số ước tính dựa trên thông tin thu thập được từ các mạng lưới học sinh trung học cơ sở.
Trong tình hình mà hầu hết mọi hành vi đều có thể bị coi là vi phạm quy định một cách vô lý, vậy mà vẫn có tới ba trăm học sinh dám đứng lên chống lại Thiện Đạo Khoa. Đúng như lời của Kosuri, đây chắc chắn là một tình huống bất thường.
"Mấy đứa nhóc kia, đủ rồi đấy!"
Đúng lúc đó, một chiếc xe dừng ngay trước cổng chính của trụ sở Thiện Đạo Khoa, và mẹ tôi bước ra!?
Đối diện với đám đông ồn ào suýt gây bạo loạn quanh Thiện Đạo Khoa, mẹ tôi thẳng thừng nhìn xuống như một vị vua nhân từ nhìn bầy sâu bọ. Ôi, chỉ bằng ánh mắt thôi mà đã có mấy học sinh cuồng dâm chịu khuất phục rồi.
Không cần dùng đến chức năng khuếch đại âm thanh P.M, giọng nói uy áp của mẹ tôi vẫn vang vọng đến tận phía sau đám đông, khiến cho sự ồn ào trước cổng chính tạm thời lắng xuống. Mẹ mình thật đáng sợ... Bố mình sao mà "dựng cờ" được với mẹ nhỉ.
"… Đó là mẹ của Tanukichi, người đã đánh bại cả Anna, Ranko của Thiện Đạo Khoa sao?"
Ayame nuốt nước bọt ực một tiếng.
"Là... là cái thứ quái vật đó sao!? Phải, phải trốn nhanh thôi..."
Kosuri hoảng loạn đến mức khuỵu xuống khi nghe nói đó là một con quái vật còn hơn cả Anna. Cứ yên tâm đi. Mẹ tôi không đến mức điên rồ như vậy đâu. … Chắc vậy.
Vì là người thân nên cũng có nhiều mặt mình không biết, nên tôi không dám khẳng định chắc chắn.
"... Này, chẳng lẽ bây giờ, "Ranko" đang ở đó sao?"
Tôi nghe thấy giọng của Yutori từ P.M của Kosuri. Hả, chẳng lẽ vẫn còn đang gọi điện à?
"À... Vì cái tên ngốc này cứ chần chừ mãi, nên tôi định sẽ tường thuật trực tiếp cảnh hai người thân thiết với nhau để cậu ta phải hối hận..."
Kosuri trả lời những điều vô nghĩa trong khi cố gắng rời xa trụ sở Thiện Đạo Khoa. Chẳng lẽ cậu ta sợ đến phát điên rồi à? Kìa, Otome cũng đang cười tủm tỉm kìa.
"Này này, đừng đùa chứ. Ranko mà mọi người thường nhắc đến, là cái "Quỷ Nữ Thép" mà mấy lão già trong giới "Tuyệt Đối Lĩnh Vực" hay "Động Vật Có Vú" vẫn thường kể sao...!"
Yutori run rẩy nói.
"Vô số kẻ khủng bố đã bị "Quỷ Nữ Thép" bắt giữ... Mỗi khi tôi lên kế hoạch khủng bố, những kẻ như "Người Yêu Vú và Phóng Giga-Bus" hay "Quái Vật Đi Bằng Hai Chân" đều khuyên tôi... Rằng những đứa trẻ hư mà lên kế hoạch hời hợt sẽ bị "Quỷ Nữ Thép" bắt đi và đối xử rất tàn tệ..."
Chuyện mẹ tôi bị coi là ông Ba Bị trong giới khủng bố tục tĩu.
"Nghe nói "Quỷ Nữ Thép" là một con quái vật đã chiến đấu ở tiền tuyến chống lại khủng bố từ Chiến Dịch Thanh Lọc Thủ Đô gần hai mươi năm trước... Chỉ với vài trăm học sinh thì không thể nào địch lại được bà ta đâu, phải không?"
Như thể để cụ thể hóa nỗi lo của Yutori, mẹ tôi bắt đầu hành động.
"Tất cả những người ở đây đều vi phạm quy định. Ta sẽ giáo dục các ngươi thật kỹ đấy, lũ nhóc."
Mẹ tôi tiến về phía đám học sinh với một khí thế như thể sắp có người chết đến nơi.
Đúng lúc đó.
"Chẳng phải có những thứ vi phạm quy định hơn chúng ta nhiều sao?"
Một giọng nói vô cảm vang lên từ giữa đám học sinh thông qua chức năng khuếch đại âm thanh P.M.
Giọng này, chẳng lẽ là của Hyouka!? Khuôn mặt mẹ tôi méo mó "Hả?".
"Việc sở hữu những ấn phẩm không lành mạnh. Hiện tại chúng ta không sở hữu. Vì chúng ta không cầm chúng trên tay. Mặt khác, trong khuôn viên trụ sở Thiện Đạo Khoa thì sao? Những người bị bắt trước đây đều bị coi là vi phạm quy định chỉ vì có những ấn phẩm không lành mạnh trong khuôn viên của mình. Vậy thì trụ sở Thiện Đạo Khoa hiện tại chắc chắn đang vi phạm quy định. Các người không bắt sao? Còn các ủy viên kỷ luật đang dán những ấn phẩm không lành mạnh lên toàn thân ở nhiều địa điểm thì sao?"
Giọng nói bình tĩnh của Hyouka đã giúp các học sinh đang sợ hãi lấy lại tinh thần.
Phải, đúng thế! Tiếng nói bất mãn bắt đầu vang lên. Nhưng,
"Các người, đã đọc kỹ các điều khoản chưa?"
Mẹ tôi không hề nao núng.
"Chương II, Mục III, có ghi "Không áp dụng trong trường hợp không có sơ suất". Chúng ta không có sơ suất. Do đó, không thể coi là vi phạm quy định."
Lời khẳng định ngang ngược đó đã khiến sự phản đối của các học sinh bùng nổ. Họ ném tinh trùng bóng vào mẹ tôi và trụ sở Thiện Đạo Khoa, đồng thời hô vang "Bắt đi! Bắt đi!".
Nhưng có lẽ đã quen với cơn bão bất bình này, mẹ tôi tỏ vẻ chán nản và nói với một nhân viên Thiện Đạo Khoa gần đó,
"Đối với những hành vi chống đối non nớt như thế này, chỉ cần đối phó bằng lý lẽ như vậy là được sao?"
"Vâng, chỉ thị từ cấp trên là như vậy."
"Tuy lý lẽ không thông, nhưng vì sự phục hồi phong tục của Đệ Nhất Thanh Lệ Thị thì cũng không còn cách nào khác. Nhưng trước hết là."
Mẹ tôi thao tác P.M. Các nhân viên Thiện Đạo Khoa đã được huấn luyện kỹ càng được triển khai xung quanh các học sinh đang bao vây Thiện Đạo Khoa.
"Ta sẽ cho lũ nhóc ở đây biết gây ồn ào tục tĩu sẽ ra sao, bằng nắm đấm."
Mẹ tôi xông vào đám học sinh và thể hiện sức chiến đấu áp đảo, đúng nghĩa là "xé xác rồi ném, xé xác rồi ném". Như được cổ vũ bởi hình ảnh đó, các nhân viên Thiện Đạo Khoa cũng đồng loạt bắt giữ các học sinh.
"... Đúng là chủ nghĩa cơ hội điển hình. Ngay cả trong game eroge chỉ để 'tự sướng' cũng có cốt truyện mạch lạc hơn. Bọn họ còn tệ hơn cả game eroge."
Ayame thốt ra những cảm xúc tán thành với thái độ giải thích các điều khoản theo hướng có lợi của Thiện Đạo Khoa. Hử? Không, tôi vẫn không thể chấp nhận cái vế so sánh với game eroge... Tôi chưa từng chơi một thứ huyền thoại như game eroge, nhưng bố tôi thường hùng hồn tranh luận với mẹ tôi "Đừng coi thường game eroge!" rồi bị mẹ tôi dùng vũ lực phản bác, nên có lẽ tôi đã bị tiêm nhiễm điều đó.
"Giai đoạn 1 của chiến dịch đã thất bại do sự ngang ngược của Thiện Đạo Khoa. Chuyển sang giai đoạn 2."
Ngay khi giọng của Hyouka vang lên, các học sinh đồng loạt cởi đồ. Thật sự đấy.
Và rồi những gã biến thái lịch lãm dán giấy trắng toát lên toàn thân xuất hiện.
Có vẻ như họ đang quấn những bức tranh khiêu dâm lộn ngược lên người như thuốc nổ... Rốt cuộc thì các người vẫn vi phạm quy định mà.
"Ô hô, thật mãn nhãn! Thật tráng lệ!"
Otome cười như một đứa trẻ được dẫn đến cửa hàng đồ chơi. Này! Đừng có vui mừng!
"Chiến dịch khủng bố tự sát, bắt đầu."
Các học sinh ở gần trụ sở Thiện Đạo Khoa trèo qua hàng rào, cạy tung cánh cổng và tràn vào trụ sở Thiện Đạo Khoa. Hình ảnh những người toàn thân trắng toát tiến lên trông giống như tinh trùng đang bu quanh tế bào trứng của trụ sở Thiện Đạo Khoa.
Bọn họ thích tinh trùng đến vậy à. Cưới nhau luôn đi. Không, kết hợp luôn đi.
Có lẽ không phải do suy nghĩ của tôi được truyền đi, nhưng những tinh trùng biến thái đó đang xâm nhập vào trụ sở Thiện Đạo Khoa qua tất cả các lỗ (như cửa sổ hay cửa ra vào).
"Orah! Mau dẫn chúng ta đến phòng giáo dục cải tạo ngay đi! Chúng ta là những kẻ vi phạm quy định mà!"
"Chẳng lẽ Thiện Đạo Khoa lại tha thứ cho những học sinh gây ra hành vi bạo lực đến mức này sao!?"
"Chúng ta đã là những kẻ vi phạm quy định rồi, tương lai mù mịt rồi! Muốn bị cải tạo (cười) bao nhiêu lần cũng được!"
"Chúng ta sẽ bắt các người niệm Phật vào tai ngựa đến chết vì kiệt sức, hyahha!"
... Có lẽ tất cả những điều này đều là do Hyouka bày ra.
Chiến thuật tấn công bằng lương thực, không, tấn công bằng no bụng. Đây có lẽ là một trò quấy rối nhằm làm tê liệt chức năng của Thiện Đạo Khoa bằng cách tung một lượng lớn những kẻ vi phạm quy định vào. Đây là một bộ truyện tranh khiêu dâm lấy cảm hứng từ việc đổ tinh dịch vào cả dạ dày và tử cung để khiến đối phương rơi vào khoái lạc. Chắc chắn rồi.
Mà Hyouka, có vẻ như cậu ta sẽ làm đến khi Thiện Đạo Khoa có người chết vì kiệt sức thật đấy...
Còn mẹ tôi thì có vẻ sẽ bắt mọi người làm việc đến khi đồng đội và bản thân gục ngã.
"Ayame... Chuyện này, không thể dừng lại được nữa rồi."
"Ừ. Cứ như kiểu sướng quá nên không thể dừng lại ấy nhỉ!"
"Không phải vậy đâu!?"
Trong khi cố gắng rời xa trụ sở Thiện Đạo Khoa để tránh khỏi sự hỗn loạn đang lan rộng, tôi đề nghị lại với Ayame.
"Có lẽ, vụ ồn ào đó sẽ không kết thúc đâu. Nếu cứ để mặc thì có thể một thế lực như "Quần Áo Bầy Đàn" sẽ xuất hiện... Nếu chúng ta điều chỉnh hướng bùng nổ một chút và đưa nó vào chiến dịch của SOX thì..."
Nếu thông qua Hyouka, người có lẽ đang chỉ huy ở phía sau, thì việc đó sẽ không khó khăn gì.
"Không được. Bây giờ chúng ta phải ưu tiên việc làm ô nhiễm các thành phố Thanh Lệ khác."
Nhưng câu trả lời của Ayame vẫn không thay đổi.
"Nếu có thể đưa một số lượng lớn người như vậy vào chiến dịch thì việc Truyền Bá Tri Thức sẽ suôn sẻ hơn đấy."
"Đã bảo là không được thì là không được. Không được như bị bắn tinh trùng vào trong ấy. ... À, câu này lại thành câu dẫn để đồng ý rồi."
Sau khi đã rời xa trụ sở Thiện Đạo Khoa một khoảng cách an toàn, Ayame đột nhiên dựa vào hàng rào công viên và trở nên nghiêm túc.
"Cách thức kiểm soát đám đông và quần chúng như vậy, chẳng phải giống với Sofia và Keisuke sao? Loại bỏ kẻ thù. Nhưng việc thao túng những người đang tự nguyện làm như vậy, tôi không muốn phản kháng bằng cách đó."
"Có lẽ điều đó đúng."
Chắc chắn đó là một cách suy nghĩ đúng đắn.
Cho đến nay, chúng ta đã sửa đổi thế giới xinh đẹp được cấu thành từ lý trí và trí tuệ này bằng kiến thức về giới tính, bằng cách tác động đến bản năng và sự xấu hổ, chẳng hạn như thao túng ấn tượng và giáo dục bịa đặt.
Việc không bước lên cùng một sân khấu với Sofia và Keisuke, những người đã tạo ra thế giới lành mạnh này bằng cách tác động đến lý trí, và tuân thủ cách thức mà SOX đã tiếp tục cho đến nay, là đúng đắn cả về mặt tín ngưỡng lẫn chiến lược.
Nhưng, tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, sự phản kháng của Hyouka sẽ kết thúc trong vô ích. Giống như bố tôi, người cuối cùng đã bị bắt mà không đạt được bất kỳ thành quả nào.
Mang trong mình sự bất mãn chính đáng, sự phản cảm hợp lý, và sau khi bộc phát những cảm xúc không thể kiểm soát và bị đàn áp, chắc chắn những người như Hyouka sẽ kết thúc một cách vô nghĩa, vậy mà lại bắt tôi mặc kệ họ sao.
Một phần trách nhiệm thuộc về chúng ta. Ít nhất thì, với tư cách là đồng bọn, cho họ tham gia vào chiến dịch thì có sao đâu.
"Chắc chắn, cách làm của Sofia và Keisuke là hèn hạ, nhát gan và tôi cảm thấy ghê tởm."
Tôi thẳng thắn đối mặt với Ayame.
"Nhưng, điều quan trọng là chúng ta làm gì bằng cách đó, phải không? Ngay cả khi phương tiện giống nhau, nếu mục đích khác nhau, thì những thủ đoạn bẩn thỉu cũng sẽ biến thành một thứ khác."
Tìm kiếm ảnh khiêu dâm để thủ dâm khác với tìm kiếm ảnh khiêu dâm để luyện tập phác họa cơ thể người, dù làm cùng một việc nhưng cái sau dễ được khẳng định hơn. ... Phải không?
"Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải loại bỏ hoàn toàn cách làm đó chỉ vì Sofia và Keisuke đã làm. Chúng ta nên tận dụng những gì có thể tận dụng."
"Không được."
Câu trả lời của Ayame vẫn không thay đổi.
"Sự việc rất cấp bách. Nếu có hai phương châm trong nội bộ tổ chức, thì cả hai đều sẽ thất bại. Người lãnh đạo là tôi. SOX sẽ ưu tiên tối đa việc làm ô nhiễm các thành phố Thanh Lệ bên ngoài và dồn toàn lực vào đó. Chỉ có diễn viên phim người lớn kỳ cựu mới có thể làm tốt nhiều việc cùng một lúc."
"... Tại sao cậu lại cứng đầu như vậy?"
Chủ trương là đúng. Lý lẽ là hợp lý và nên làm như vậy. Tôi mới là người ích kỷ.
Nhưng trước thái độ quá cứng nhắc của Ayame, tôi vô tình thốt ra.
Với một câu nói vu vơ đó, mắt của Ayame mở to.
"Tớ không hề cứng đầu!"
Ayame đột nhiên trở nên kích động, rồi giật mình nhận ra.
"... Tớ, tớ không hề cứng đầu. Người dai dẳng như kiểu 'Sướng không? Sướng không?' của mấy gã đàn ông non kinh nghiệm mới là Tanukichi đấy. Cậu muốn làm gì thì tùy cậu."
Tôi có chút bực mình với cách nói đó. À, không, không phải vì cái vế non kinh nghiệm đâu nhé.
"Từ bao giờ Ayame lại trở nên không thể nói lý như Sofia vậy... À."
Khi tôi nhận ra mình đã lỡ lời và bịt miệng lại thì đã quá muộn.
Trong khi hối hận, tôi và Ayame nhìn nhau chằm chằm một lúc.
"... Ha-"
Sau một nhịp thở, Ayame rời mắt khỏi tôi và lẩm bẩm.
"... Tớ hiểu rồi. Tanukichi, cậu hãy giải quyết đám học sinh bình thường đó đi. Thật vậy, nếu một vụ ồn ào lớn như vậy tiếp diễn, thì đó sẽ là một tài liệu tốt để truyền bá tiếng xấu của SOX trên toàn quốc. Để chiến dịch Truyền Bá Tri Thức của chúng ta diễn ra suôn sẻ hơn, tớ giao việc đó cho cậu."
Dù có chút khác biệt so với chủ trương của tôi, nhưng có lẽ đó là điểm thỏa hiệp của Ayame.
"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ hành động riêng."
"Đừng lo, em đương nhiên là về phe Kito Kosyuri rồi, luôn bên cạnh Ayame-sama nữa! Dù có chuyện gì đi nữa!"
Kosyuri thừa cơ ôm chầm lấy Kajou-senpai. Từ P-M kia cũng rỉ ra giọng nói thoải mái của Yutori.
"A, Tanukichi à. Tớ cũng phe bên này nhé. Hay đúng hơn là, tớ chỉ có thể làm vậy thôi. Cái đó... ờm... Tanukichi này, tớ..."
Trước dáng vẻ Yutori ấp úng, ngập ngừng mãi không nói nên lời, Kajou-senpai lên tiếng:
"À phải rồi Yutori, hình như cậu quan tâm đến tình hình dạo này của Tanukichi nhỉ. Ừm, nói ngắn gọn thì, Tanukichi mỗi ngày đều khỏe re, vừa xem tranh vú to vừa thở hổn hển đó."
"Tệ hết chỗ nói!"
"Oan ức quá!"
Chưa kịp phản bác, Yutori đã cúp máy phịch một tiếng. Ủa gì kỳ vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
"Ừm, là vậy đó. Hầu như một mình cậu phải xoay sở với đám học sinh bình thường, Tanukichi cậu làm được chứ?"
Kajou-senpai nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét. Chuyện đó, câu trả lời đã rõ.
"Em làm được ạ!"
"Có con không?"
"Sao mà có được chứ!"
"Ừm, cứ giữ vững tinh thần đó mà cố gắng đi."
Kajou-senpai vẫy tay chào tạm biệt rồi dẫn Kosyuri đi mất.
"Này Tanukichi. Tôi nói trước cho cậu biết, tôi trung lập đấy nhé. Muốn tranh thì cứ bảo tôi."
Saotome-senpai nhảy phóc xuống khỏi vai tôi, "Thôi, tôi đói bụng rồi, về đây" rồi lững thững bước đi. Xin cô đấy, đừng có dính dáng đến điều luật nào hết.
"... Vậy, giờ thì..."
Đợi cho mọi chuyện lắng xuống, trước hết là thử tiếp cận Fuwa-san xem sao.
Tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên, quyết định giết thời gian bằng cách nghĩ đến chuyện gợi cảm.
Những tưởng tượng gợi cảm đúng là có tác dụng chữa lành mà.
●
──Cuộc họp tác chiến của thiếu nữ đang yêu.
"Này, này, chẳng lẽ Tanukichi, cũng thích ngực bự hả? Tớ hết hy vọng rồi, nhưng mà, hay là, bảo ở nhà có con bò Ryouko cho sờ thoải mái, Tanukichi có đổi ý không..."
"Chị ngốc hả? Mà cái đống lộn xộn vừa nãy là cái gì vậy trời. Nhân lúc Tanukichi và Ayame-sama có chút xích mích thì chị nên an ủi, rồi nhanh chóng hốt luôn mới phải chứ."
"Nhưng mà, ngại quá... Với lại, tớ vẫn không có can đảm chen chân vào giữa Tanukichi và Tuyết Nguyên Thanh..."
"Đúng là Yutori... Vụ chị và Ayame-sama khiến Kosyuri muốn thủng cả dạ dày rồi đó. Em lười quá rồi, hay là em kể hết lòng chị cho Kosyuri nghe nhé?"
"Đợi đã! Tớ làm gì cũng được, xin cậu đó, tha cho tớ đi!"
"Vậy vầy đi. Chúng ta cho Tanukichi hưng phấn rồi đặt nằm xuống sàn, bịt mắt Ayame-sama và Yutori lại rồi cho đi. Ai ngậm được 'cái đó' của Tanukichi bằng 'chỗ đó' trước thì thắng. Quyết đấu bằng trò 'đập chỗ đó' thay vì 'đập dưa hấu' luôn."
"Cậu bị Tuyết Nguyên Thanh đầu độc nặng quá rồi đó!?"
"Em thiệt sự lười quá rồi đó. Ayame-sama cũng không dứt khoát, chị cũng vậy, Kosyuri thì mắc kẹt ở giữa, hay nói đúng hơn là em có thể nhìn thấy toàn cảnh tình hình..."
"Vẫn vất vả như mọi khi nhỉ (cười nham hiểm). Cho ta xem biểu cảm khổ não hơn nữa đi."
"... Còn bị lũ quỷ ngồi chơi xơi nước khó tính để ý nữa chứ, aizzz, Tanukichi ngốc kia hay là bị cuốn vào bạo loạn rồi chết cho rồi đi."
"Đừng có nói gở!"
"Thôi, trước mắt có vẻ Kosyuri sẽ một mình tiếp cận Ayame-sama đấy. Kosyuri sẽ cho chị thấy cách tiếp cận người mình thương đang đau khổ, chị cứ học theo đi."
"Ừm, cách của cậu tính cách tệ quá nên hơi..."


0 Bình luận