"Thôi, chạy thôi! Chỉ mang theo đồ tối thiểu thôi!"
Vừa từ suối nước nóng trở về, Kajou-senpai đã xách theo Saotome-senpai đang ngủ say trên lưng, xông vào phòng Kiku.
Bộ yukata mặc để giả vờ nghe lời Nadako-san đã được thay ngay bằng trang phục đơn giản tiện vận động.
Bên cạnh là Kosuri ngái ngủ đứng như ngốc.
Tôi lên tiếng với Kajou-senpai đang trong không khí như bà mẹ bỏ trốn lúc nửa đêm:
"Ơ... Thật sự chúng ta bỏ trốn ạ? Nadako-san tuy điên nhưng nói cũng có lý mà..."
Dù mấy câu về tổ chức lực hay cần tắm chung là vô nghĩa, nhưng rõ ràng cô ấy đã tổ chức khóa tu dù bận kiếm tiền, vì lo cho SOX đang bị nhắm từ nhiều phía.
Hơn nữa, chính Kajou-senpai đã khen Nadako-san đáng tin.
Nghe ý kiến tôi, Kajou-senpai vừa vô hiệu hóa PM vừa hét:
"Có thế cũng không thể nghe lời đứa ngu ngốc bắt tắm chung được!"
Kajou-senpai mà nói nghe có lý... Hả!?
"Đừng lảm nhảm nữa, đi thôi!... Hay là..."
Kajou-senpai đang kéo tay tôi bỗng ôm vai lùi vào tường. Saotome-senpai kêu "Ặc!" vì bị đè.
"Tanukichi mày dùng lý lẽ quanh co để đạt mục đích tắm chung à? Đây là quái vật lai giữa lý trí và phần dưới, ánh sáng và bóng tối sao...!"
"Đừng biến người ta thành hybrid kỳ cục!"
"Dù sao cũng chạy thôi! Tao hiểu điểm Nadako nêu ra. Nhưng tao sẽ giải quyết theo cách của tao... Không phải liệu pháp sốc đó, mà theo nhịp riêng."
Kajou-senpai bỗng yếu đuối, liếc nhìn tôi.
Ngay lúc đó.
"Rồi, giờ giải thích nội dung tu luyện!"
"Áááá!"
Nadako-san mở cửa ập vào. Kajou-senpai hét lên, định trốn qua cửa sổ với Saotome-senpai trên lưng, nhưng tiếc thay đây là tầng ba.
"Nadako, công việc của mày thế nào rồi?"
"Chuyển hết cho cấp dưới! Trả lương gấp đôi!"
Nadako-san phán xong liền ngồi chặn lối ra.
Vừa hút ống điếu, cô ta nhìn Kajou-senpai đang bị phá hỏng kế hoạch trốn trong lúc cô làm việc.
"Trốn cũng vô ích. Dân làng suối nước này đều là đồng bọn tao. Cứ nghĩ bị giám sát 24/7 đi. Mày không có phương tiện về trung tâm thành phố, phần lớn tạp chí khiêu dâm nằm trong kho bí mật của tao. Dù ghét tắm chung, cũng đừng vội."
Nadako-san tiếp tục chỉ ra rằng nếu cô ta cắt tiền điện tử PM và phương tiện ra khỏi thành phố Thanh Lệ, họ sẽ bất lực.
"...Có thể dùng Kosuri làm mồi nhử, hoặc thông qua nó để lợi dụng nhà Onigashira..."
Kajou-senpai nói với vẻ bướng bỉnh.
Đối xử tệ với Kosuri thế... mà nó vẫn mơ màng "Hể hả, được giúp Ayame-sama dù vai trò bẩn thỉu" trông hạnh phúc thật.
"Trời. Mày vẫn cứng đầu từ xưa. Đến giờ còn đưa ra kế hoạch trẻ con chỉ để trốn tắm chung... Thôi được, tao sẽ thuyết phục người khác. - Ngài Okuma."
Nadako-san chuyển sang mode tiếp khách, bò về phía tôi.
"Xin phép, tôi muốn ngài Okuma trở thành đối tác của Ayame, không phải thuộc hạ."
"!"
Nadako-san nắm tay tôi, nhìn thẳng. Tim tôi đập thình thịch.
Chỉ từ "đối tác" in đậm trong đầu.
"Là đàn ông, ngài có thấy tự ti khi hoạt động thực địa kém Ayame không?"
Bị đọc suy nghĩ từ sự kiện "Đống vải vụn", tôi giật mình.
"Qua suối nước nóng, tôi thấy thể chất ngài vượt trội. Đúng là từng đối đầu bọn phá rối trật tự công cộng thời trung học. Với khóa luyện của tôi, ngài có thể nhanh chóng đuổi kịp Ayame."
Ngón tay cô ấy lướt trên cơ bắp khiến tôi giật mình. Không được, sắp rên lên mất!
"Này Nadako! Mày đang mơn trớn gì thế? Yêu quái vú đen dâm loạn!"
"Mày ăn nói với người nuôi dạy mày thế à?"
"Á... Xin lỗi xin lỗi! Hôm nay cái miệng trên của em hơi bốc đồng!"
Kajou-senpai bị khóa khớp, kêu "Cục cực!" trong vô vọng.
"Tôi là người dạy võ cho Ayame, nên rõ ràng trình độ vẫn chênh lệch. Nhưng tôi khẳng định, ngài Okuma có tố chất đứng ngang hàng Ayame."
Vừa khóa Kajou-senpai, Nadako-san nhìn tôi.
Sau sự kiện "Đống vải vụn", tôi nghĩ để đạt được "Okuma Tanukichi thực sự" mơ hồ của Kajou-senpai, tôi phải chấp nhận chính mình.
Nhưng không dễ.
Tự tin cần nền tảng vững chắc từ nỗ lực và thành quả.
Hiện tại, nền tảng duy nhất của tôi là Kajou-senpai nói "thích tôi như thích chuyện tục".
Nếu nỗ lực có thể chạy ngang hàng Kajou-senpai, đó sẽ là nền tảng mạnh. Tôi gật đầu.
"Tôi hiểu. Tôi sẽ nhận khóa luyện của Nadako-san. Nhưng-"
"Khônggg! Tanukichi phản bộii! Đàn ông chỉ vì ngực! Vì gợi cảm! Vì tắm chung! Đồ giống đực không đáng tin!"
"Im đi!"
Nadako-san siết Kajou-senpai đến kêu "Cục cực!".
Dù vậy, Kajou-senpai vẫn dùng tay tự do để lướt điện thoại, ưu tiên chuyện tục hơn thoát khóa khớp...
Vừa ngao ngán, tôi nêu điều kiện:
"Tôi có điều kiện về nội dung luyện tập."
"Cứ nói."
Mắt Nadako-san lóe lên.
"Tắm chung... hơi xấu hổ. Kajou-senpai cũng không thoải mái, nên giảm số lần được không?"
"...Khó đấy. Tắm chung là yếu tố quan trọng nhất để hai người thành đối tác. Tôi không thể nhượng bộ."
Tôi cúi đầu nài nỉ. Nadako-san thở dài:
"Cưỡng ép cũng không tốt. Nhưng tôi không muốn bỏ hoàn toàn."
Cô ấy giơ ngón trỏ:
"Đề xuất thế này: Tắm chung sẽ là hình phạt khi ngài thất bại, được không?"
"Hình phạt?"
"Vâng. Tôi biết ngài sẽ nỗ lực hết mình. Nhưng khóa luyện không dễ, thất bại là khó tránh. Biến tắm chung thành hình phạt, ngài có thể giảm số lần bằng cách cố gắng, còn tôi cũng đạt mong muốn. Thỏa hiệp tốt đấy chứ?"
"Đừng nghe lời con quỷ S bà già Nadako đó! Nó sẽ tạo bài luyện kinh khủng toàn thứ dâm ô-"
"Không phải mày đang nói..."
Nadako-san chuyển mode yankee chặn lời Kajou-senpai:
"...rằng đồng đội mày là đồ bỏ chỉ muốn tắm chung nên cố ý làm ăn qua loa, hay thất bại liên tục đấy chứ?"
"Gì... Vô lý!... Á! Đau! Màng trinh em kêu gào vì tư thế quái dị này!"
Kajou-senpai bị bẻ cong như kẹo mạch nha cùng Saotome-senpai.
"Vậy ngài Okuma, không phản đối thì ta bắt đầu nhé?"
Nadako-san vẫn thản nhiên tra hỏi trong lúc hành hạ Kajou-senpai.
...Nếu Kajou-senpai phản ứng dữ dội thế, khóa luyện hẳn rất khắc nghiệt. Nhưng sao cơ chứ?
Đây là cách duy nhất giảm số lần tắm chung từ Nadako-san cứng đầu. Dù sao tôi cũng phải vượt qua.
Hoàn thành tốt, tôi có thể sánh ngang Kajou-senpai và giảm tắm chung.
Thất bại, Kajou-senpai sẽ khinh "Mày cố tình thất bại để được tắm chung! Đồ còn trinh chỉ biết giải tỏa vào khăn giấy!".
Điều kiện tuyệt vời để duy trì động lực.
Câu trả lời đã rõ.
"Nadako-san! Xin hãy hướng dẫn và nghiêm khắc với tôi!"
"Khônggg! Tanukichi đừng vội!"
"Tốt lắm. Để nóng lòng không nguội."
Nadako-san lấy dây thừng và bịt mắt từ ngực áo.
Chớp mắt, tôi đã bị trói chặt, bịt mắt. Hả? Gì cơ?
"Tao ra ngoài chút. Ayame ở lại trông nhà nhé."
Thế là tôi bị Nadako-san bắt cóc trong hoang mang.
"...Ơ, đây là đâu?"
Xe chở tôi dừng ở con hẻm tối sau mười phút từ Kiyomonsou.
Dù cởi bịt mắt, tôi vẫn bị trói trong hẻm vắng. Tôi sắp bị làm gì đây?
"Nằm yên, kẻo bị thương."
Nadako-san không trả lời, mà cắt bộ yukata của tôi.
"...Hả?"
Tôi sững sờ nhìn hành động đột ngột này.
Vài giây sau, tôi chỉ còn mỗi quần lót, vẫn bị trói.
"Này! Cô đang làm gì thế!"
"Yên tâm, bộ yukata này của tôi."
Dù bị chê sến, tôi vẫn hét lên:
"Đầu cô mới có vấn đề! Đừng! Đừng cởi nốt quần lót! Áááá!"
Không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, tôi đã bị lột sạch sành sanh. Không chỉ quần lót mà cả dây thừng cũng bị cắt, giờ tôi còn trần truồng hơn cả lúc ngâm mình trong suối nước nóng. Ủa mà "độ trần trụi" là cái quái gì vậy trời?
"Được rồi, bài tập đầu tiên. Trong tình trạng này, hãy về đến Thanh Môn Trang trong vòng ba tiếng. Cấm tiệt việc kiếm quần áo dọc đường nghe chưa."
Cô Nadeshiko để mặc tôi ngơ ngác như trời trồng, leo lên xe, cẩn thận khóa cửa.
Tôi đập cửa kính phản đối nhưng cô Nadeshiko lẩm bẩm một mình, tiếp tục giải thích luật lệ của "khóa tu" này. Ước gì có cục bê tông nào ở đây để tôi đập vỡ kính cho rồi.
"Điều kiện quan trọng nhất là không được để ai thấy mặt. Nếu bị ai đó bắt gặp hoặc quá thời gian quy định thì sẽ bị phạt."
Khoan, khoan, khoan đã!
Trời đã tối rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người ra ngoài tìm đến các khu ngâm chân suối nước nóng ngoài trời. Chỉ cần lắng tai nghe ngóng là có thể nghe thấy tiếng người từ khu phố chính vọng lại.
"À mà, nếu để khách khứa thấy "của quý" của mày thì tao cho mày ăn đòn rồi mới phạt nghe chưa. Hôm nay ban ngày nghe đâu cũng có vụ cáo lẻn vào quậy phá, làm hình ảnh của cả thành phố Thanh Lệ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bị than phiền quá trời luôn á. Sống chết có nhau đó."
Nếu vậy thì đừng bắt tôi làm cái trò này chứ! Chẳng lẽ tôi không được nói câu đó à?
"À, mà này. Tao đã báo cho nhân viên suối nước nóng Akekado về "khóa tu" của mày rồi đó. Chắc không ảnh hưởng đến danh tiếng của khu suối nước nóng đâu, nên nếu bị bắt gặp thì chỉ bị phạt thôi, coi như tao nể tình mày đó. Thấy tao tốt bụng chưa? Mau cảm ơn đi."
Sao lại ép người ta cảm ơn kiểu hạ đẳng vậy trời. Ngay cả mấy thằng du côn cũng còn tinh tế hơn ấy chứ.
"Từ hôm nay trở đi, tối nào cũng phải tập vậy đó nha. À, nói trước cho mày biết, điểm xuất phát mỗi ngày sẽ càng xa Thanh Môn Trang hơn, với lại tầm nhìn của mày cũng sẽ bị hạn chế nữa đó, liệu hồn mà chuẩn bị tinh thần đi."
Xin dừng cái hệ thống chạy tiếp sức này lại đi mà!
"Thôi, tao đi đây."
"Chờ đã! Ít nhất thì cũng chỉ đường cho tôi chứ! Chỉ đường đến Thanh Môn Trang đi mà!"
"Ôi dào. Đường thì phải tự mình khai phá chứ sao."
"Sao tự dưng lại phát ngôn sáo rỗng như dân thường vậy hả trời!"
"À, phải rồi. Đường thì tao không chỉ được đâu, nhưng tao có thể chỉ cho mày điểm đến cuối cùng của khóa tu này."
Cô Nadeshiko cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi mở to mắt, lộ ra ánh nhìn sắc lẹm đến kinh người. Và cùng với ánh mắt đó, cô khẽ mở miệng.
"Con bé đó, Kajou Ayame ấy, không phải là "Hoa Tuyết Trên Đồng Tuyết" gì đâu. Nó là "con người" đó."
"…Hả? Ý là sao tôi không hiểu lắm…"
"Nếu mày hiểu được điều đó, tao sẵn sàng cho mày tốt nghiệp và truyền hết bí kíp ngay tại chỗ luôn đó. Mà thôi, trình độ của mày bây giờ thì không thể nào hiểu được đâu, lo mà chăm chỉ tu luyện đi. Tao còn bận phải giải thích nội dung khóa tu cho Ayame và những người khác nữa. Thôi, tạm biệt nha."
Ê ê ê ê! Cô ta thật sự bỏ tôi trần truồng ở lại đây luôn rồi cái bà cô trung niên kia!
Đến bọn cướp còn biết thương người hơn đấy.
"Dù sao thì, phải nhanh chóng quay về Thanh Môn Trang thôi…!"
Nhưng phải làm sao đây? Giờ tôi không biết mình đang ở đâu, cũng chẳng biết phương hướng.
Tính năng định vị của PM (Pī-emu) cũng không dùng được. Nếu khởi động PM, ánh sáng của nó sẽ chiếu rõ mồn một thân thể trần truồng của tôi trong đêm tối. Trong tình hình bóng tối đang là lớp áo tàng hình hữu hiệu như lúc này thì thật đáng sợ.
Cách duy nhất có lẽ là cứ lóng ngóng mò mẫm xung quanh, cố gắng ghi nhớ địa hình vào đầu, rồi tìm lại con đường mình đã đi vào ban ngày, nhưng liệu có làm được không? Vừa phải né tránh khách du lịch và nhân viên, vừa phải chạy đua với thời gian. …Không, đến nước này thì chỉ còn cách làm thôi.
Tôi liều mạng vực dậy tinh thần, gồng mình lên khích lệ bản thân trong tình trạng hoàn toàn trần truồng.
Nếu là thời đại khác, cảnh tượng này có lẽ đã bị bắn chết ngay tại chỗ cũng không ai oán trách.
"À, phải rồi. Trước tiên phải đổi cài đặt thông báo của PM đã."
Nếu đúng lúc này mà đàn chị Anna gọi đến thì coi như game over hoàn toàn.
Tiếng chuông sẽ tố cáo sự tồn tại của tôi với mọi người xung quanh, hơn nữa "chỗ ấy" của tôi sẽ ở trong tình trạng "lễ hội" mất.
"Tuyệt, xong rồi."
Sau khi ấn giữ công tắc bên ngoài để đặt PM ở chế độ im lặng, tôi ngẩng đầu lên.
"…?"
Trước mặt tôi, một bé gái khoảng năm tuổi đang ôm một con thú nhồi bông xuất hiện.
Từ xa vọng lại tiếng một người phụ nữ có vẻ là mẹ bé gọi "Tomoko ơi". Chắc hẳn là lạc mất mẹ rồi.
Bé Tomoko nghiêng đầu nhìn tôi như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó kỳ lạ nhất trần đời.
Ánh mắt của bé dán chặt vào "chỗ đó" của tôi, thời gian như ngừng lại trong vài giây. Lấy "cái đó" gõ "pạch" một cái vào cái má bầu bĩnh kia chắc vui lắm đây. Không được, mình đang nghĩ bậy bạ rồi, không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
Trước khi mẹ của Tomoko đến đây, bằng mọi giá phải đuổi bé đi. Tôi cố gắng nói chuyện với bé Tomoko một cách hết sức đáng ngờ.
"À, à há, cháu gái làm sao vậy, bị lạc à? Nếu vậy thì chắc đi về phía kia sẽ…"
"Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Tôi quay mông về phía bé gái vừa bùng nổ tiếng hét chói tai như dao cứa vào tai, dốc toàn bộ sức lực chạy trốn vào bóng tối của con hẻm. Từ phía sau, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của bé Tomoko đang phấn khích và người phụ nữ có vẻ là mẹ bé.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Có một chú, ở bụng chú có gắn cái cục tròn tròn đó mẹ!"
"Tomoko!? Con, con đừng có làm hai nắm đấm tay ở bụng như vậy nữa! Tomoko!"
Khắc sâu một vết thương chí mạng vào một gia đình, "khóa tu" của tôi bắt đầu.
Bắt đầu năm giây đã game over rồi, đúng là game bất khả thi mà…
●
"Hả!? Ý chị là sao hả!?"
Onigashira Kosuri cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn sau cơn ngái ngủ, nghe Ayame kể lại đầu đuôi câu chuyện thì vô cùng kinh ngạc.
Ayame cố gắng biện minh như thể đó là một lời bào chữa: "Mục đích của Nadeshiko là nâng cao sức mạnh tổ chức của SOX", nhưng Kosuri không quan tâm đến chuyện đó.
Điều quan trọng là Nadeshiko đang cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa Ayame và Tanukichi hơn nữa.
Đối với Kosuri, người say đắm Ayame và mong muốn nhận được sự sủng ái của cô ấy, thì mối quan hệ bí ẩn kết nối Tanukichi, một kẻ phàm phu tục tử rõ ràng, với Ayame là một thứ vô cùng chướng mắt. Và vì nó bí ẩn nên cô không biết cách cắt đứt nó, và cho đến nay cô vẫn chỉ âm thầm quan sát và phân tích.
Nếu mối quan hệ phức tạp như sợi chỉ mỏng manh đó trở nên bền chặt hơn nữa, thì Kosuri sẽ chỉ có thể phá vỡ mối quan hệ của hai người bằng những biện pháp gây hại cho cả Ayame. Cô ấy muốn tránh điều đó bằng mọi giá.
"Khốn kiếp. Cái bà cô trung niên kia, tôi cho bà biết tay cho coi…!"
Đến nước này thì tôi sẽ quyến rũ tất cả các khách nam trong thị trấn, làm cho "khóa tu" của Tanukichi và cả vụ tắm chung đáng ghét kia trở nên rối tung rối mù lên. Dù cho bà chủ quán trọ bất khả chiến bại kia có giỏi đến đâu, thì nếu tấn công bằng cách sai khiến khách khứa thì bà ta cũng sẽ phải khuất phục ở đâu đó thôi.
"Ai là bà cô trung niên hả? Cái con nhóc chết tiệt này"
Một bàn tay vồ lấy đầu cô từ phía sau, và một tiếng kêu thảm thiết "pigg!? vang lên từ miệng Kosuri.
Kosuri ngay lập tức kích hoạt nụ cười thiên thần đội lốt mèo: "Hả? Chị nói gì vậy ạ?", nhưng bị nụ cười xã giao của Nadeshiko nghiền nát.
"Được rồi, bây giờ là công bố kế hoạch tu luyện của những người còn lại."
Nadeshiko cất tiếng trước Ayame, người có vẻ đã chấp nhận việc tu luyện sau khi bị chặn đường lui, và Kosuri, người tràn đầy ý chí phản kháng, trong khi Saotome Otome vẫn đang ngủ say như chết.
"Ayame về cơ bản sẽ đấu tập với tôi. Còn vụ tắm chung nam nữ thì tùy thuộc vào "cấp dưới" đáng tin cậy của cô thôi."
Ayame cau có mặt mày trước nụ cười nham hiểm của Nadeshiko: "…Tôi biết rồi."
Ôi, tội nghiệp Ayame đại nhân! Kosuri sẽ sớm tiêu diệt lũ sói lang này thôi! Ý chí của Kosuri bốc lửa ngùn ngụt.
"Còn cái con bé vẽ vời vô tư lự kia, nghe đâu đang bị bí ý tưởng thì phải?"
Nadeshiko chọc chọc vào Otome bằng cái tẩu thuốc chưa châm lửa, nhưng cô bé chỉ giật giật co giật mà không có dấu hiệu tỉnh giấc.
"Những người làm sáng tạo thì cứ để họ yên, cho họ làm theo ý mình là tốt nhất. Tạm thời cứ hướng dẫn cho nó không được để lộ ra ngoài những bức tranh vi phạm "Luật Bồi Dưỡng Công Dân Lành Mạnh", rồi sau đó cứ thả rông thôi."
Và cuối cùng cũng đến lượt Kosuri.
"Kosuri, cô sẽ phải giúp việc ở Thanh Môn Trang này. Tại tôi bận lo cho SOX nên đã gây áp lực không nhỏ cho nhân viên của chúng tôi."
"Rõ rồi ạ! Được giúp việc ở lữ quán, em rất vui đó ạ!"
Vừa trả lời ngay lập tức, Kosuri vừa nở nụ cười thiên thần, đồng thời siết chặt hai nắm đấm lại.
Trong lòng thì nghĩ: Hả? Tại sao Kosuri tôi lại phải làm những việc như lau chùi thế này chứ. Mặc dù dù nội dung là gì thì tôi cũng sẽ tìm sơ hở để phá rối "khóa tu" và vụ tắm chung đó thôi.
"Nói trước cho cô biết"
Nadeshiko đặt tay lên vai Kosuri.
"Cô sẽ phải làm núi công việc tạp vụ chứ không phải tiếp khách đâu. Với lại tất cả nhân viên của chúng tôi đều do tôi quản lý từng người một, nên cô đừng hòng có cơ hội xen vào nhé?"
"Ơ? Em không hiểu chị đang nói gì hết á, nhưng Kosuri sẽ cố gắng hết mình ạ!"
Phá tan kế hoạch của chị bằng những hoạt động ngầm đó!
"Ồ. Vậy thì tốt quá. Tôi nghe nói cô cũng khá tháo vát đấy. …Này."
Nadeshiko búng tay. Một nhân viên nữ trung niên bước vào phòng Cúc: "Xin phép."
"Từ giờ trở đi, con bé này sẽ là nô lệ của Thanh Môn Trang… à không, nhân viên tạp vụ quèn. Hãy yêu thương nó nhé."
"Tuân lệnh."
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má Kosuri.
"Rất vui được gặp chị, Onigashira Kosuri. Em là Hanazono Keiko, người sẽ đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên của chị từ hôm nay. Mong được chị giúp đỡ."
Hanazono vừa chào hỏi xong thì đã báo cáo với Nadeshiko: "Vậy thì em sẽ bắt đầu nhồi nhét công việc ngay bây giờ ạ", rồi kéo tay Kosuri đi.
"Hả!? Ngay bây giờ ạ!?"
Lúc này đã hơn tám giờ tối rồi.
"Vâng. Nhưng không sao đâu ạ. Sẽ xong ngay thôi ạ. …Nếu cố gắng thì khoảng hai tiếng nữa ạ."
Có một dự cảm chẳng lành, Kosuri hỏi: "À, chị Hanazono có quan hệ gì với chị Nadeshiko vậy ạ?". Hanazono mặt mày hớn hở đỏ bừng mặt không ra dáng gì nữa mà cười tươi rói:
"Em là đàn em của trưởng nhóm. Cũng hơn hai mươi năm rồi ạ."
Khuôn mặt say sưa tự mãn đó cứ như soi gương, nếu tất cả nhân viên đều như vậy thì… tim Kosuri đập thình thịch một cách khó chịu.
●
"Aaaaaaaaaaa~ ha ha ha… Không thể nào, không thể nào. Sau khi làm việc vất vả thế này, làm gì còn sức mà phá rối nữa chứ… Phòng cũng bị tách riêng với Ayame đại nhân, không thể mong đợi sự bổ sung năng lượng được nữa…"
Nửa đêm. Ngâm mình trong bồn tắm lớn dành cho nhân viên, Kosuri thở ra những tiếng gần như tiếng kêu than. Vẻ mệt mỏi của cô ấy trông như một chiếc giẻ rách.
Sau khi bị Hanazono sai khiến, cô ấy đã kiệt sức đến mức ngã lăn ra trong phòng nghỉ, nên thời gian vào nhà tắm bị muộn hơn. Không còn ai khác để nghe thấy tiếng của Kosuri.
"…À, phải làm sao đây nhỉ…"
Nguồn gốc của nỗi lo lắng tất nhiên là làm thế nào để đập tan âm mưu của Nadeshiko.
Nếu cứ để mặc như vậy thì mối quan hệ giữa Ayame đại nhân và con chồn hôi kia chắc chắn sẽ tiến triển. Bằng mọi giá phải tránh điều đó, nhưng tôi cũng không thấy viễn cảnh mình có thể trốn thoát khỏi địa ngục giúp việc ở lữ quán.
Mỗi công việc đều có thời gian giới hạn khắc nghiệt, và dù hoàn thành nhanh chóng thì cũng liên tục bị ném cho công việc khác. Mặc dù không phải lúc nào cũng bị theo dõi, nhưng đó là một nơi đáng sợ, nếu lơ là thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Ngay cả khi có thể trốn thoát, thì không biết liệu có còn đủ sức lực để phá rối "khóa tu" và vụ tắm chung hay không.
"Mình phải nghĩ ra một biện pháp thay thế… Hả?"
Đột nhiên, Kosuri cảm thấy có người từ phía sau nhà tắm. Đây là, tiếng khóc thút thít sao?
"…"
Trong đầu Kosuri, câu chuyện ma quái về Thanh Môn Trang mà Hanazono đã kể một cách thản nhiên hiện lên.
Một nhân viên bị làm việc quá sức đến chết, đêm nào cũng lén lút khóc ở đâu đó trong Thanh Môn Trang, một câu chuyện gợi nhớ đến Kosuri sau vài tuần nữa.
"Hừ, ha ha. Chuyện đó chắc chắn chỉ là một lời nói dối trẻ con để kiềm chế Kosuri đừng có tự tiện chạy lung tung thôi. Đừng có coi thường tôi đấy nhé!"
Vừa gồng mình nói những lời mạnh miệng với chính mình, Kosuri vừa vô thức tăng độ nhạy cảm của toàn thân lên mức cao nhất để dò tìm nguồn gốc của tiếng nức nở. Từ tiếng nước nhỏ giọt đến làn hơi nước lay động, cô đều có thể nắm bắt rõ ràng.
"Ư, ư... Sao mình lại... Đã lâu lắm rồi mới gặp lại mà... Tệ thật."
Tiếng nức nở vọng đến từ phía sâu bên trong khu tắm lớn.
Cô khẽ di chuyển trong bồn tắm, tiến lại gần, và tiếng nức nở càng trở nên rõ ràng hơn trong tai Kosuri.
"Rõ ràng mình thích cậu ấy đến vậy, nhưng mình không chịu được nữa, mình ghét chuyện này lắm rồi..."
Có lẽ vì hơi nước quá dày đặc, hoặc vì người kia đang ngâm mình trong bồn tắm đến tận vai, nên vẫn chưa thấy rõ hình dáng.
Đúng lúc đó.
"—ÁAAAAAAAAAA! ÔOOOOOOOOOO!"
Cùng với tiếng gào thét dữ dội, nước trong bồn tắm bắn tung tóe ra ngoài.
"Á! Á!"
Các giác quan trên khắp cơ thể Kosuri đang căng như dây đàn, cô bị cuốn vào làn sóng nước và rơi vào trạng thái hoảng loạn.
"Hả!? Có người ở đây à!? Xin lỗi, tôi cứ tưởng không có ai nên mới tự tiện làm ồn!"
Một cô gái, có vẻ là chủ nhân của tiếng khóc, vội vàng lên tiếng với Kosuri.
"Khoan đã, con gái à?... Uhehe, vừa hay lại có người đến xoa dịu mình rồi."
Cô gái cười toe toét. Cô vớt lấy Kosuri đang ngơ ngác, mất hồn bên mép bồn tắm.
"Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình nhé! Nào, ngoan nào, ngoan nào, ngoan nào!"
"Á!"
Sau khi ôm chặt Kosuri, cô bắt đầu xoa xoa khắp người, đặc biệt là đầu.
"Đừng có vùng vẫy... Không sao, không sao đâu. Tớ chỉ muốn hấp thụ chút hơi ấm đặc trưng của động vật có vú thôi mà. Ah, đáng yêu quá, đáng yêu quá... Haa... Haa..."
"Thở ra những tiếng kỳ lạ đấy!? Buông ra! Mặt mũi cậu tái mét rồi! Muốn hơi ấm thì đi mà hấp thụ từ nước nóng đi!"
"Cậu không hiểu gì cả. Có những thứ chỉ được chữa lành bằng sinh vật sống... đặc biệt là da thịt người thôi. Với lại, tiếng thở của tớ hơi khác thường là do tớ sắp bị say nắng thôi."
"Mau ra khỏi bồn tắm đi! Khoan, cái gì!? Cậu đang sờ vào chỗ kỳ quái đấy!"
"Chỗ nào chứ? Tớ chỉ chạm vào thôi mà... Hử? Mà này cậu, ở cái tuổi này mà đã biết chỗ đó là chỗ kỳ quái rồi à? Chẳng lẽ cậu là người ở khu suối nước nóng này?"
Cô gái tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lợi dụng sơ hở đó, Kosuri gắng gượng cái thân thể mệt mỏi thoát khỏi địa ngục xoa xoa quấy rối.
"...Kosuri từ hôm nay sẽ làm nhân viên hỗ trợ tạm thời tại nhà trọ Kiyokado. Về kiến thức thì... do hoàn cảnh gia đình nên tôi biết chút ít. Còn cậu là ai? Giờ này ngoài nhân viên ở trọ ra thì không ai được phép sử dụng suối nước nóng cả."
Kosuri vừa cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa truy vấn cô gái với đôi mắt vẫn còn vương lệ.
"À, tớ à? Tớ là một vị khách đặc biệt được bà chủ cho phép, không vào bồn tắm vào giờ này thì không được, hoặc là... có chút chuyện nên thời gian tắm của tớ bị lệch với mọi người... Cậu làm hỗ trợ thì chắc chưa nghe nói đến nhỉ? À, ra là hôm nay cậu mới đến nên chưa biết nhiều chuyện... Hiểu rồi. ...Hả? Hỗ trợ? Vậy là cậu là người của bà chủ à!? Ôi trời, xin lỗi nhiều ạ! Tớ lỡ hất tung nước trong bồn tắm mất rồi!"
Có lẽ vì bị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn vương lệ nên xấu hổ, hoặc vì có điều gì đó khuất tất khác, cô gái trở nên hoảng loạn thấy rõ.
Kosuri thừa cơ hỗn loạn đó bắt đầu trả đũa, không hề tha thứ.
"Đúng vậy! Thật là quá đáng! Tôi cứ tưởng có ma thật... Không phải mà là tự dưng đá tung nước lên như thế, chút nữa thì... tim tôi văng ra ngoài mất!"
Không cần phải giả tạo, Kosuri dùng giọng điệu sắc bén đâm thẳng vào tim cô gái.
"Tớ xin lỗi mà! Xin cậu đừng mách với bà chủ! Tớ sẽ làm bất cứ điều gì!"
"Hử? Cậu vừa nói sẽ làm bất cứ điều gì cơ à?"
Thực ra, Kosuri đã nhận ra thân phận của cô gái trước mặt.
Cô ta chính là ướt át Yutori, người mà ban ngày đã bắt con cáo đực một cách thuần thục.
Một cô gái có sở thích kỳ lạ, vụng về và có vẻ đơn giản, hình như đã phải lòng Okuma Tanukichi.
Cái đầu tinh quái của Kosuri lúc này đã nghĩ ra một kế hoạch thay thế để phá đám tu hành đáng ghét của Nadeshiko.
"Vậy, Kosuri ra lệnh cho Yutori một điều. Nếu cậu muốn con đường tình yêu gian truân đến mức phát khóc của cậu được thành toàn, thì hãy làm theo chỉ thị của Kosuri. Tôi sẽ cho cậu lời khuyên."
"Hả!? Cái gì tự dưng vậy, tớ, tớ yêu đương gì chứ! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Không có chuyện đó đâu! Với lại, sao cậu biết tên tớ!"
Bị Kosuri tung ra một loạt đòn bất ngờ, Yutori trở nên hoảng loạn hơn, mặt đỏ bừng đến tận cổ.
"Kosuri là bạn rất thân của Okuma. Lúc vụ ồn ào về con cáo tôi cũng ở gần đó. Tôi cũng nghe nói về Yutori một chút... Không phải là không có cơ hội đâu?"
"~~~~~~~! K, không phải không phải không phải! Tớ ghét Tanukichi lắm! Tớ ước gì cậu ta biến mất luôn đi! Nghe nói có cơ hội gì đó mà tớ thấy ghê tởm đến mức ớt chuông chui ra từ tai đấy!"
Sao cậu ta lại bướng bỉnh đến thế chứ? Vừa lẩm bẩm, Kosuri vừa tung ra đòn tấn công tiếp theo.
"Có cơ hội đấy... nhưng mà, thực ra thì, Okuma đang có một người phụ nữ sắp tiến tới quan hệ yêu đương đấy."
"...Hả?... A, chẳng lẽ là, hội trưởng hội học sinh gì đó à?"
Khuôn mặt Yutori tái mét ngay lập tức. Kosuri lơ đãng đáp "Ừm, đại loại thế", rồi nói tiếp:
"Nhưng Kosuri nghĩ rằng Okuma và người phụ nữ đó không xứng đôi. Vì vậy, tôi luôn nghĩ rằng giá mà có một người phụ nữ phù hợp với Okuma hơn xuất hiện... Nhưng mà, Yutori có vẻ ghét Okuma từ tận đáy lòng, nên thôi tôi kể chuyện này cho người khác vậy..."
Kosuri vừa liếc mắt nhìn thì thấy Yutori đã quỳ rạp xuống đất. Cô giật mình lùi lại hai bước.
"Xin hãy giúp đỡ tớ, Kosuri!"
"...hehe, mong được hợp tác."
Đây chính là kế hoạch của Kosuri.
Nếu không thể làm gì để cải thiện mối quan hệ giữa Tanukichi và Ayame, thì hãy kết nối Tanukichi với một người thứ ba bằng một sợi dây đặc biệt trước. Nếu làm được vậy, dù Yutori không thể tự do hành động, chỉ cần khích bác người thứ ba một chút là mọi chuyện sẽ tiến triển.
Kosuri quan sát Yutori cẩn thận. Chất tóc không tốt lắm, ngực thì phẳng lì đến tuyệt vọng.
Nhưng các đường nét trên khuôn mặt lại hoang dã và sắc sảo, với chiếc răng khểnh là điểm nhấn.
Ban ngày do bộ quần áo che kín da thịt nên không nhận ra, nhưng sự cân đối giữa tay chân thon gọn và thân hình săn chắc là một tác phẩm nghệ thuật. Đặc biệt, đôi đùi tạo ra sức mạnh bùng nổ cho đôi chân ấy căng tràn sức sống khỏe mạnh, vẽ nên những đường cong phong phú mà đàn ông sẽ thích.
Tính cách thì có vẻ không xấu như Tanukichi đã nhận xét.
Nếu một người phụ nữ như vậy tiếp cận một cách đàng hoàng, thì Tanukichi cũng chỉ là một con thú mang tà thần trong háng. Tỷ lệ để tâm đến Ayame chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.
Kosuri cười thầm vì nghĩ rằng ngay cả Nadeshiko cũng không thể ngờ tới kế sách phá đám này.
"Nhân tiện, có một điều tôi thắc mắc khi hợp tác với cậu. Tại sao Yutori lại kiên quyết từ chối Okuma đến vậy?"
Cô đã nghe Tanukichi nói rằng gia đình Yutori làm trang trại chăn nuôi bò sữa. Nhưng cô không biết chi tiết.
Việc Yutori không thể thẳng thắn bộc lộ cảm xúc là nguyên nhân lớn nhất khiến cô không thể tiến xa với Tanukichi, vì vậy cô cần phải hỏi kỹ về vấn đề này thì mới có thể đưa ra lời khuyên hiệu quả.
Việc Tanukichi quá đỗi ngốc nghếch cũng góp phần làm tăng độ khó cho tình yêu của Yutori. Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, khi người ta chỉ tiếp xúc với những nội dung tình yêu theo kịch bản truyện tranh, thì những kẻ ngốc trong tình yêu như Tanukichi, chỉ nhận ra những cách tiếp cận lộ liễu, lại là tiêu chuẩn, nên cô sẽ không đưa chuyện này lên bàn cân lúc này.
Việc Tanukichi có xu hướng xử lý hầu hết những hành động kỳ lạ của Yutori bằng suy nghĩ "vì gia đình cô ấy làm trang trại chăn nuôi bò sữa" cũng là một trở ngại, nhưng nếu điều chỉnh hành vi của Yutori thì có thể giải quyết được, nên Kosuri cũng gác chuyện này lại.
"...Ừm. Tớ không muốn nói về chuyện này lắm..."
Yutori bắt đầu kể, tay khoanh trước ngực, không hề biết rằng mình đang bị Kosuri lợi dụng.
"Tớ là kiểu người có tính cách mạnh mẽ. Từ xưa đến nay vẫn vậy. Chắc là do chăm sóc động vật to lớn nên các mối quan hệ của tớ cũng rất đại khái. Nhìn vậy thôi chứ hồi còn bé tớ có nhiều bạn lắm, cả trai lẫn gái."
"Cậu nhìn tớ với ánh mắt nghi ngờ gì vậy? Nghe tớ nói đi. Lại muốn tớ ôm cậu à?"
"Mọi chuyện thay đổi vào khoảng năm hai, năm ba tiểu học thì phải."
"Con gái phát triển nhanh mà, đúng không? Này, sao cậu lại nhìn tớ với ánh mắt nghi ngờ thế!? Đừng có nói đến vòng ngực của tớ!"
"Tớ hơi phát triển sớm hơn một chút, nên khi tớ chơi với mấy đứa bạn trai từ hồi xưa, thì bố mẹ chúng nó chạy đến và hét lên 'Đừng có dụ dỗ con tôi!' 'Đúng là con nhà làm trang trại mà!' 'Chơi với con nhà làm trang trại sẽ bị dạy những điều kỳ lạ và tâm hồn sẽ bị vấy bẩn, không được chơi!' gì đó."
"Chắc tại tớ thường xuyên có những hành động thân mật như vậy à?"
"Không không, chuyện đó là do tớ hay làm với động vật ở nhà mỗi khi có chuyện buồn thôi, với lại tớ chỉ chạm vào con gái thôi!"
"Bây giờ thì ngược lại, tớ không chạm vào con trai, mà lại sờ soạng con gái một cách ám ảnh!"
"Tất nhiên là tớ không bao giờ nói ra những kiến thức dâm ô mà tớ học được một cách tự nhiên ở nhà. Tớ bị dạy dỗ nghiêm khắc về chuyện đó. Dù vậy tớ vẫn bị xa lánh."
"Vô lý quá à? Hahaha, ờ, tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng là bây giờ thôi."
"Việc các bà mẹ thời đó trở nên quá nhạy cảm là điều không thể tránh khỏi. Đó là thời điểm mà mọi người bắt đầu mơ hồ nhận ra rằng việc P (viết tắt của Pornography: phim ảnh khiêu dâm) và M (viết tắt của Mass Media: phương tiện truyền thông đại chúng) bị bắt buộc theo 《Luật pháp về nuôi dưỡng sự lành mạnh của trật tự công cộng và đạo đức phong tục》, và tương lai việc học hành và xin việc sẽ bị chi phối bởi việc có lành mạnh hay không."
"Nhưng trẻ con không biết những điều đó."
"Giọng điệu gấp gáp của người lớn, đặc biệt là của các bà mẹ, vang vọng rất rõ trong tim trẻ con. Những ác ý, thù địch, cảm giác nguy hiểm và bất an chứa đựng trong đó. Bị ném vào người hết lần này đến lần khác, tớ dần dần sợ hãi việc đến gần con trai, và tớ mất đi những người bạn trai của mình."
"Kỳ lạ thật đấy, việc truyền đạt cảm xúc thích một ai đó thì khó khăn đến vậy, nhưng ác ý lại dễ dàng vang vọng đến tận đáy lòng, hơn nữa lại không biến mất. Đến giờ mỗi khi có con trai đến gần, tớ lại nghe thấy tiếng hét chói tai."
"...Ấy, tớ lạc đề rồi. Xin lỗi xin lỗi, tắm lâu đầu óc cứ lơ mơ."
"Thế rồi tớ luôn tránh xa con trai, tập trung vào các môn thể thao trên cạn, và bắt giữ những kẻ gây rối trật tự công cộng, cố gắng thể hiện sự lành mạnh. Nếu có ai đó nói 'Đúng là con nhà làm trang trại mà!', thì gia đình, đồng nghiệp của tớ và quan trọng nhất là bản thân tớ sẽ bị phủ nhận. Tớ sợ điều đó."
"...À, nhưng mà thể thao thực tế không hề lành mạnh đâu nhé. Mỗi khi chuẩn bị tham gia một trận đấu thật sự hoặc sau khi tập luyện, vùng dưới của tớ lại ngứa ngáy đến mức kiểu 'Ah, bây giờ có thể sinh con được rồi' ấy. Hả? Không ngứa ngáy à? Đầu óc tớ có vấn đề à? Thật mà! Lần sau thử để ý xem, cậu sẽ hiểu thôi!... A, lại lạc đề rồi."
"Ờ thì là thế đấy. Khi lên cấp hai, tớ gặp Tanukichi."
"Ai cũng biết Tanukichi là con trai của Okuma Zenjuro đó."
"Vì tớ là kiểu người như thế này, nên tớ đối xử với cậu ấy rất cay nghiệt. Nhưng không hiểu sao, Tanukichi có vẻ không hề hấn gì cả. Dù bị phủ nhận một cách vô lý đến đâu. Cứ như thể cậu ấy có điểm tựa nào đó vậy."
Dịch xong, đây là đoạn văn dài nhất từng dịch =)).
Rồi một thời gian sau, cuối cùng thì, tôi và Tanukichi đã hợp tác cùng nhau tóm gọn lũ đáng ghét trong một vụ bắt bớ lớn. Lúc đó tôi vẫn lạnh nhạt với Tanukichi, nhưng sau đó cậu ấy đã bí mật gửi thư cho tôi. Cậu ấy cảm ơn, và nói rằng cậu ấy hiểu việc tôi phải tỏ ra cay nghiệt vì là con của một chủ trang trại bò sữa, nên tôi đừng để bụng. Chuyện như vậy xảy ra không ít lần.
Và mỗi lần như vậy, sự cự tuyệt của tôi lại càng tăng lên.
Á, này, đồ ngốc là sao hả đồ ngốc! Tại tôi cũng có muốn thế đâu! Vì tôi yên tâm là dù tôi lạnh nhạt thì Tanukichi vẫn hiểu tôi, và vì cái cảm giác vừa muốn từ chối đàn ông vừa muốn thân thiện với cậu ấy nó cứ rối tung lên, tôi chẳng biết phải làm sao nữa mà…
Rồi, khi lên cấp ba, tôi biết được Tanukichi đang nhắm đến học viện Tokioka.
Và tôi cũng biết được điều gì là chỗ dựa của Tanukichi. Nghe nói đó là hội trưởng hội học sinh của học viện Tokioka, một người hoàn toàn trái ngược với tôi, một người hoàn hảo kiểu mẫu.
Lúc đó tôi nhận ra rằng nếu tôi đến gần Tanukichi, thì không chỉ tôi và gia đình tôi mà cả Tanukichi cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tanukichi đang cố gắng vào học viện Tokioka dù phải gánh một gánh nặng lớn vì cha mình. Nếu có một đứa như tôi ở gần, gánh nặng của Tanukichi sẽ còn lớn hơn nữa.
Chắc chắn là tôi đã phải lòng Tanukichi, người đang cố gắng hết mình hướng tới mục tiêu, dựa vào cô hội trưởng hội học sinh đó.
…Ủa, khoan!?
“Nghĩ kỹ thì, một đứa như tôi, bây giờ vẫn không được phép dính líu đến Tanukichi mà!”
Yutori ôm đầu sau khi kể xong.
“…À, không, không phải vậy đâu.”
Kosuri có chút dao động khi nghe câu chuyện của Yutori.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến những tác hại của 《Luật Công Ứ tự Thuần Phong Mỹ Tục》 một cách rõ ràng đến vậy. Trước đây cô cũng đã từng bị những kẻ điên cuồng cực đoan như Hội trưởng hội học sinh quái dị hay 《Nữ Hoàng Tuyết》 trêu đùa, nhưng câu chuyện của Yutori lại là một câu chuyện đời thường rất đỗi bình thường, chắc hẳn đầy rẫy ở ngoài kia.
Tuy nhiên, để thực hiện kế sách, Kosuri vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thường và dùng những lời lẽ ngon ngọt để thuyết phục Yutori.
“Nếu gửi thư qua Kosuri thì hai người có thể hẹn hò mà không sợ bị ai phát hiện ra mối quan hệ. Hơn nữa, thực ra có một lý do khiến tôi phải tìm cho Okuma-san một người phụ nữ khác càng sớm càng tốt…”
“Lý do gì?”
“Okuma-san đang quá thừa thãi dục vọng sinh sản của mình. Nếu cứ để như vậy, cậu ấy sẽ ra tay với hội trưởng hội học sinh và cuối cùng có thể bị đuổi học mất.”
“Vậy sao!? Nhưng, không, Tanukichi không phải là người như vậy!”
“Hình ảnh Okuma-san mà Yutori biết chỉ là của vài tháng trước thôi. Đáng tiếc là bây giờ cậu ấy đã khác rồi… Cần một ai đó, một ai đó tuyệt đối không được tiết lộ cho ai biết, tiếp nhận dục vọng của Okuma-san!”
“…Ừ thì, bò cũng thay đổi hành vi tùy thuộc vào việc có phải mùa sinh sản hay không… Cũng có khả năng Tanukichi đã tăng ham muốn sinh con sau khi vượt qua kỳ thi đầy cạnh tranh… Nhưng, không…”
“Chỉ có Yutori mới có thể cứu Okuma-san thôi! Kosuri đã chắc chắn sau khi nghe câu chuyện của Yutori! Yutori, người đã từng rút lui vì Okuma-san, chắc chắn có thể có một mối quan hệ lành mạnh để cứu Okuma-san!”
“…Thật sao?”
“Thật đó! Kosuri đảm bảo!”
“Vậy à… Ừ, được rồi! Tôi sẽ cố gắng! Từ giờ mong được giúp đỡ nha Kosuri!”
Kosuri có chút bất ngờ trước sự quyết tâm và dễ bảo đến lạ của Yutori.
Tôi còn định dùng vài lời ngụy biện nữa để trêu đùa cậu ta…
Lẽ nào con bé này ngốc nghếch vậy sao? Dù nghi ngờ, nhưng Kosuri vẫn tiếp tục câu chuyện vì cũng không có gì bất tiện.
“Vậy thì, tôi sẽ thông báo kế hoạch hành động cho ngày mai. Nghe xong thì thấy, trước hết Yutori cần phải phục hồi chức năng đã.”
“Phục hồi chức năng?”
“Đúng vậy. Nếu cứ như lúc gặp Okuma-san trưa nay, chỉ dừng lại ở mức suýt chạm mặt nhau thì sẽ chẳng đi đến đâu cả. Đầu tiên hãy bắt đầu bằng việc lặp lại những tiếp xúc đơn giản như chào hỏi.”
“Chỉ cần như vậy thôi là được sao? …Ừ thì, ngay cả như vậy cũng là quá khó đối với tôi bây giờ.”
“Đừng coi thường việc tiếp xúc đơn giản! Thay vì nói chuyện ba tiếng mỗi tuần, thì nói chuyện năm phút mỗi ngày một lần sẽ khiến người ta có thiện cảm hơn với người khác. Hơn nữa, đàn ông là lũ ngốc. Chỉ cần giở vài trò là có thể dễ dàng khiến họ mê mẩn.”
“Ồ~!”
“Đàn ông là loài sinh vật cứ thấy con gái thở thôi là đã nghĩ rằng cô ấy có cảm tình với mình rồi.”
“Vậy hả!?”
“…Ừm thì, tôi nói hơi quá rồi. Tóm lại, với phương pháp này, vừa có thể từ từ xoa dịu thói quen cự tuyệt của Yutori, vừa có thể gieo vào lòng Okuma-san thiện cảm. …À, tiện thể, tôi chưa hỏi thời gian lưu trú và lịch trình của Yutori nhỉ.”
Nếu thời gian rảnh không nhiều, thì không thể thực hiện những kế sách thong thả như thế này được.
“Tôi định ở lại đến tuần đầu tiên của tháng Chín. Về cơ bản là rảnh rỗi, chỉ đi lang thang quanh phố cả ngày thôi.”
May mắn thay, thời gian lưu trú của Yutori cũng dài như các thành viên 《SOX》, và có vẻ như cũng có nhiều thời gian rảnh.
“À, tôi cũng phải hỏi sơ qua về hoạt động ngày mai của Okuma-san nữa.”
Kosuri không biết Tanukichi đang tu hành cái gì. Cô nghe nói rằng ở khu suối nước nóng này có một nơi khó hiểu gọi là đền thờ bí mật, và nếu cậu ấy đang tu hành ở một nơi khó tiếp cận từ bên ngoài, thì phải thay đổi kế hoạch.
Nhưng thật đáng ghét là Tanukichi không trả lời điện thoại của Kosuri.
“…Lạ thật… Ừm, trước mắt thì giao cho Yutori nhiệm vụ tìm và chào hỏi Okuma-san năm lần một ngày, cứ khoảng hai tiếng một lần nhé! Gọi là Chiến dịch Chào hỏi Đánh nhanh rút gọn!”
“Rõ rồi Kosuri! Không sao đâu, chạy loanh quanh và đánh nhanh rút gọn là sở trường của tôi mà!”
Kosuri bỗng thấy bất an trong lòng.
●
“…Nặng nề quá.”
Sáng sớm. Tôi đứng sững trước cửa phòng Karin.
Hỏi có chuyện gì thì, tôi đang đến mời Hoa Thành-senpai đi tắm suối nước nóng hỗn hợp theo lệnh của Nadeko-san.
Tối qua, cuối cùng tôi đã vượt quá thời gian quy định trong một buổi tu hành giống như phim AV khiêu dâm, bị bỏ lại trần truồng ở một vùng đất xa lạ, rồi nhận được một khiếu nại từ Tomoko-mama về “cái ấy” của mình, và Nadeko-san nhận được thông tin nhìn thấy từ tám nhân viên, tôi không thể trốn tránh và đã bị phạt.
Hơn nữa, tôi còn phải tự mình báo cáo chuyện đó với Hoa Thành-senpai…
Tôi cảm thấy khá e ngại vì sự hèn nhát và xấu hổ lẫn lộn.
“Thôi kệ! Hoa Thành-senpai, có ai ở đó không?”
Tôi gõ cửa phòng Karin, nghĩ rằng không thể làm gì được nếu đã thất bại.
Tôi hồi hộp chờ đợi, nhưng mãi chẳng thấy ai trả lời.
Lạ thật. Nadeko-san nói rằng Hoa Thành-senpai chắc chắn đã dậy vào giờ này rồi. Hơn nữa, từ trong phòng còn phát ra tiếng mài “rẹt rẹt rẹt…” đáng ngại.
“Hoa Thành-senpai? Tôi vào nhé?”
Thật bất cẩn là cửa không khóa, tôi vừa gọi vừa bước vào phòng Karin.
Chỉ có giày của Hoa Thành-senpai ở chỗ cởi giày.
Không có dép đi trong nhà, Hoa Thành-senpai chắc chắn ở trong phòng…
Tôi vừa nghĩ nửa đùa nửa thật rằng có khi Hoa Thành-senpai đã ngã quỵ vì lo lắng về chuyện tắm suối nước nóng hỗn hợp, vừa mở cánh cửa trượt dẫn vào phòng.
“…Chim là bạn không đáng sợ chim là bạn không đáng sợ chim là bạn không đáng sợ…”
Rẹt rẹt rẹt rẹt.
Tôi đóng cửa lại.
Không. Tại vì, Hoa Thành-senpai vừa lẩm bẩm điều gì đó kỳ lạ, vừa mài một mảnh gỗ với tốc độ đáng sợ. Bầu không khí đó chẳng khác gì một nhà sư đang tu hành.
Hơn nữa, nếu tôi đoán không nhầm, thì cô ấy đang làm một bức tượng chim bằng gỗ… Hơn nữa, đã có khoảng mười bức tượng hoàn thành lăn lóc xung quanh.
“──Hoa Thành-senpai đang làm cái gì vậy hả!”
“Á! Một con chim thật đã xông vào phòng rồi kìa! Sáng sớm tập thể dục!?!”
“Ai là chim thật hả!?”
“Là chim giả sao!? Là một cái chim đặc biệt được hóa trang!? Hay là một màn come out bất ngờ!?”
“Hả? Không, thì, tôi là chim thật mà!”
Tôi tức giận vì bị nhận ra là chim, chứ không phải là đang come out là con gái. Cái giải thích thừa thãi này là sao vậy.
“Không phải vậy! Rốt cuộc là đang làm cái gì vậy hả!”
Tôi chỉ vào đống mùn cưa và tượng chim nằm rải rác trên sàn. Nhìn kỹ thì thấy mỗi bức tượng chim đều có những dòng chữ khó hiểu như “Lấp lánh một cách kín đáo” hay “Sao con trai tôi lại vạm vỡ đến thế này”, nếu ở trong căn phòng này lâu thì tinh thần sẽ sụp đổ mất.
“Đây là tinh thần thống nhất, đây là tinh thần thống nhất.”
Hoa Thành-senpai bình tĩnh trả lời.
“Tắm suối nước nóng nam nữ hỗn hợp đã bào mòn tinh thần của tôi hơn tôi tưởng. Ba phút đùa giỡn tục tĩu mỗi ngày không thể giải tỏa được. Vì vậy, tôi đã thử thêm kỹ thuật điêu khắc gỗ do chính cha nuôi truyền lại.”
Kết quả là thế này đây… Chất lượng của những cây súng lớn lăn lóc trên sàn nhà đã đạt đến mức độ kỳ dị, nếu tô màu thì sẽ chỉ thấy chim mọc ra từ sàn nhà.
Nhân tiện, việc tạo ra các vật phẩm khiêu dâm bằng gỗ chạm khắc không bị P.M phát hiện, nhưng vì chúng cồng kềnh và khó xử lý nên việc sản xuất hàng loạt là không được phép.
Có thể sử dụng nó để truyền bá kiến thức về giới tính trong một môi trường yên tĩnh như khi Tsukimisō Oboro hướng dẫn cho các ủy viên kỷ luật, nhưng nó không phù hợp cho khủng bố đối với nhiều người và chỉ là một thứ gây phiền toái khó xử lý.
Hoa Thành-senpai nói rằng “Không sao đâu, tôi sẽ ném chúng vào phòng sưu tập của cha nuôi”, nhưng một khi có một căn phòng như vậy thì cái lữ quán này đã nguy hiểm rồi.
“Hơn nữa, tôi cũng mang cái này đến nữa.”
Hoa Thành-senpai kéo ra từ tủ quần áo trong phòng một cách vui vẻ là hàng loạt sách khiêu dâm khiêu khích mà cô đã đoạt được từ Yatsuga Mori.
Sách khiêu dâm được giấu trong trung tâm thành phố được chỉ định là thành phố thanh lệ số một chỉ có khoảng hai, ba cuốn để truyền bá kiến thức về giới tính, và phần còn lại đều được giấu bên trong khu suối nước nóng Akegado. Có lẽ cô ấy đã mang ra thêm vài cuốn từ đó để thống nhất tinh thần.
“Đọc cái này thì tôi thấy rất thoải mái đó. Này, cái bộ ngực này thật tuyệt vời hehe.”
Và Hoa Thành-senpai vừa cất điện thoại di động vào túi, vừa ngẩng mặt lên và mỉm cười từ cuốn sách khiêu dâm.
“Vậy, Tanukichi. Cậu đến đây từ sáng sớm để làm gì vậy?”
Tôi không thể nói được!
Cái gì đã khiến Hoa Thành-senpai trở nên kỳ lạ đến vậy, thì không cần phải nói cũng biết là do tắm suối nước nóng hỗn hợp!
Lại còn phải đi tu hành để bị phạt rồi giờ đi tắm nữa thì, không thể nào không thể nào!
“Hả? Gì chứ, hai người vẫn còn ở đây à?”
“Á, xuất hiện rồi!”
Nadeko-san xuất hiện từ phía sau tôi, người đang bị tê liệt trước nụ cười tươi rói của Hoa Thành-senpai.
Một cú đấm rơi xuống vì phản ứng bột phát của tôi.
“Nhanh lên đi. Đến giờ tắm suối nước nóng nam nữ hỗn hợp bị phạt rồi.”
Tôi và Hoa Thành-senpai bị kéo lê lết.
“Tanukichi!? Anh, đột nhiên bị phạt sao!? Tôi đã tin anh mà!”
“Nhưng, tại vì không còn cách nào khác mà! Không thể tránh khỏi việc bị phạt trong một cuộc tu hành như vậy mà!”
“Đã bảo là đừng hấp tấp quá mà! Đúng là lũ trẻ ranh vội vàng hoàn toàn không còn gì để nói!”
“Hai người kia, hai người định làm gì nếu bị khách hàng khác nghe thấy! Im lặng đi!”
Và thế là chúng tôi lại bị ném vào buổi tắm suối nước nóng hỗn hợp lần thứ hai… Hoa Thành-senpai vẫn cảnh giác cao độ và không thể nói chuyện tử tế được một câu. Tôi chỉ biết vặn vẹo cái đầu và tự hỏi cuộc tu hành tắm ép buộc này thực sự có ý nghĩa gì và lãng phí thời gian quý báu buổi sáng.
“Được rồi. Vậy thì hôm nay tôi sẽ giải thích về cuộc tu hành ban ngày.”
Sau khi lên khỏi suối nước nóng, tôi bị Nadeko-san dẫn đến tầng hầm của Kiyokadosō.
Hoa Thành-senpai vừa nói về phòng sưu tập, nơi chứa đầy những món đồ như lỗ nhị và chim chạm khắc bằng gỗ. Nó giống như một kho báu nhỏ vậy.
“À, nếu Thiện Đạo Khoa xông vào đây thì nguy lắm…”
"Mày đang nói cái quái gì vậy? Bọn chúng không có quyền khám nhà hay khám xét gì cả. Cũng không có luật nào trừng phạt việc tàng trữ đơn thuần cả,"
Ngẫm lại thì đúng là vậy. Quyền hạn và giới hạn của Thiện Đạo Khoa hay "Luật Bồi Dưỡng Đạo Đức và Thuần Phong Mỹ Tục" vẫn còn nhiều điểm mờ ám mà tôi chưa nắm rõ. Nếu thực sự muốn phong tỏa kiến thức về tình dục, hẳn phải có cách làm khác hiệu quả hơn chứ.
"Thì mày biết đấy, nếu cấm tàng trữ đơn thuần thì mấy ông lớn mới là người gặp rắc rối mà, ha ha... À đây rồi, đây rồi. Mày vẫn còn thiếu nhiều thứ để xứng đáng làm đối tác của Ayame. Từ hôm nay, con bé này sẽ thay thế vị trí đó của mày nhé."
Vừa nói chuyện với tôi, Nadeshiko-san vừa lục lọi khắp phòng. Cuối cùng, cô ấy cẩn thận ôm một vật thể lớn từ phía trong ra.
"Đây là một trong những món đồ đắt giá nhất trong bộ sưu tập của ông xã nhà tôi, 'Saori số 3' đấy."
Đó chẳng phải là búp bê tình dục sao!? Hơn nữa, đây còn là hàng cao cấp làm từ silicon nữa chứ!? Oa, lần đầu tôi được thấy đấy! Tôi từng nghe bố kể rồi, nhưng nó giống người thật đến phát tởm ấy. Lại còn xinh đẹp nữa chứ.
Công ty sản xuất đã phá sản vào khoảng mười sáu năm trước khi "Luật Bồi Dưỡng Đạo Đức và Thuần Phong Mỹ Tục" được ban hành, và theo lời bố tôi, tuổi thọ của búp bê silicon chỉ khoảng mười năm. Vậy mà nó vẫn còn nguyên vẹn, đẹp đẽ thế này... Nếu xét về độ hiếm có, giá trị của nó còn cao hơn cả mấy cuốn tạp chí người lớn ấy chứ?
"Ông ấy bảo cần nó để tham khảo khi tạo ra linh vật, nhưng đàn ông đúng là có những sở thích khó hiểu thật,"
Không, tôi dám chắc là ông ấy chỉ sưu tầm vì sở thích cá nhân thôi. Tôi là đàn ông, tôi khẳng định đấy.
"À, vậy, cái vật thể dâm dật này thay thế vị trí đối tác của tôi... là sao?"
Tôi chỉ thấy một tương lai tăm tối mịt mù.
"Từ hôm nay, mỗi ngày mày sẽ phải sánh bước cùng Saori số 3 đi dạo quanh khu suối nước nóng Akekado vào ban ngày."
"A! Tôi hiểu rồi! Nadeshiko-san đúng là một kẻ ngốc hết thuốc chữa mà!"
Tôi bị đấm. Cô ta mà dí thẳng nắm đấm vào mặt tôi thì tôi chết chắc đấy?
"Thôi được rồi, để tao giải thích luật lệ. Thời gian giới hạn là đến khi mặt trời lặn. Sau đó, tao sẽ đưa cho mày một tờ giấy ghi chú năm nhà trọ, mày phải đi dạo quanh khu suối nước nóng Akekado và coi các quầy lễ tân ở đó là các trạm kiểm soát. Tại mỗi quầy lễ tân, mày phải nói 'Tôi muốn thuê phòng đôi với cô bé này'. Bốn nơi đầu tiên sẽ từ chối, nhưng nơi cuối cùng sẽ chuẩn bị phòng cho mày. Mày ở lại đó một tiếng rưỡi rồi trả phòng và quay trở lại Kiyomizusou."
Này, sao lại có thời gian biểu chi tiết đến vậy?
...Nhắc mới nhớ. Bố tôi từng kể rằng hồi còn là sinh viên, mấy người bạn đã góp tiền mua tặng bố một con búp bê tình dục nhân dịp sinh nhật, và bố đã cùng con búp bê đó vào nhà nghỉ.
Bố tôi bảo rằng để đáp lại tấm lòng của bạn bè, bố đã liều lĩnh thực hiện chuyện đó, mặc kệ việc có thể bị báo cảnh sát, và bố đã phải nhờ đến rượu để lấy dũng khí. Đến cả bố tôi còn phải như vậy cơ mà!
"Nadeshiko-san, cô đúng là đồ ngốc mà! Đi bộ với một con búp bê... như thế thì chắc chắn bị phát hiện chứ còn gì!"
"Cứ yên tâm đi. Saori số 3 có một chức năng mới do ông xã nhà tôi trang bị đấy. Để xem nào, công tắc ở..."
Nadeshiko-san đặt tay lên eo của Saori số 3, và con búp bê bắt đầu bước đi như người thật với tiếng "vù vù vù".
"Mày có biết ASIM● của Honda không?"
"Đây rõ ràng là sản phẩm của trò đùa quá trớn mà!"
"Chẳng phải thú vị sao? Thời đại mà người ta có thể tự chế tạo robot hai chân đấy. Thay vì những công nghệ vô vị như P●M, đáng lẽ người ta nên phát triển những thứ như thế này mới phải chứ,"
Nadeshiko-san lẩm bẩm một mình. Đúng lúc đó...
"Á... Ư... Mạnh nữa đi..." "Không... Không được... Tôi có chồng rồi..." "Em ra... em ra... em ra mất..."
Con búp bê tình dục tự động nói!
Đây là giọng người thật sao? Phần mềm tổng hợp giọng nói bằng máy móc chỉ tồn tại trong P●M thôi, và không có cách nào chuyển giọng nói đã tạo ra sang phương tiện bên ngoài. Hơn nữa, hầu hết các phương tiện bên ngoài đã không còn tồn tại nữa rồi.
"A, ồn ào quá đi mất. Lại tự ý nói nữa rồi. Xin lỗi nhé Tanukichi. Tao cũng bảo ổng gỡ nó ra rồi, nhưng hình như bên trong nó được cấy một thiết bị ghi âm và phát lại loại nhỏ mà giờ không thể tìm thấy ở Nhật Bản nữa. Dù gì thì nó cũng là đồ từ gần hai mươi năm trước rồi, không thể ghi đè được, giọng nói thì bị ngắt quãng, hễ kích thích mạnh là nó lại tự động phát ra, phiền phức lắm cơ."
"Cái người phiền phức phải là chồng cô chứ!"
"Số 3" trong "Saori số 3" là vì nó đã trải qua hai lần độ chế điên rồ sao!? Ai đã cho những kẻ biến thái công nghệ vậy hả?
"A, thật là phiền phức. Với cái này thì Tanukichi chỉ còn cách sánh bước chậm rãi cùng Saori số 3 thôi nhỉ. Nếu mày cố tình tăng tốc độ hoặc làm ẩu thì nó sẽ tự động nói đấy."
Nadeshiko-san nhếch mép cười. Này, chẳng lẽ tôi thực sự phải công khai hẹn hò với con búp bê tình dục này giữa ban ngày ban mặt sao?
"Thôi được rồi, tao sẽ thay đồ cho nó để không ai nhận ra là búp bê, nên không có vấn đề gì đâu. Con người ta thường chẳng để ý đến chuyện của người khác đâu, cứ đường hoàng lên là không ai phát hiện ra đâu. Nào, đi đi, đi đi. Nếu khách báo có người đáng ngờ ba lần thì sẽ bị phạt, nếu bị phát hiện là búp bê thì không chỉ là phạt đơn giản đâu, nên cố gắng lên nhé."
Đây là cái kiểu tu hành gì vậy...
●
"...Thật sự là không ai phát hiện ra cả."
Đã khoảng ba mươi phút kể từ khi tôi bị đuổi ra khỏi Kiyomizusou cùng với Saori số 3.
Ở phía trước, khách sạn Ichimatsu, trạm kiểm soát đầu tiên, đã hiện ra trong tầm mắt.
Tốc độ di chuyển của Saori số 3 không quá chậm cũng không quá nhanh, và ngoài việc loay hoay với việc điều khiển hướng đi bằng bộ điều khiển cầm tay, thì không có vấn đề gì khác cả.
Saori số 3 đội một chiếc mũ rộng vành che khuất khuôn mặt, các khớp được che phủ bởi những bộ quần áo rộng rãi, nên nếu chỉ lướt qua thì chắc chắn không ai có thể nhận ra đó là búp bê tình dục. Chất lượng của nó rất tốt.
Ngoài ra, những người đến khu suối nước nóng này dường như có một định kiến rằng không có vật thể dâm dật nào tồn tại ở suối nước nóng Akekado, và hành động của họ dường như chỉ tập trung vào việc làm sao để bản thân không vô tình vi phạm "Luật Bồi Dưỡng Đạo Đức và Thuần Phong Mỹ Tục".
"Nếu xóa bỏ được sự xấu hổ, thì cuộc tu hành ban ngày này sẽ dễ như ăn kẹo thôi,"
Ngay sau khi bị đuổi ra khỏi nhà trọ, tôi đã bị dồn vào chân tường bởi những suy nghĩ như "Tại sao người hẹn hò đầu tiên trong đời tôi lại là búp bê tình dục?" hay "Hay là mình cởi truồng hết ra ở đây thì có lẽ sẽ được giải thoát khỏi nỗi đau này...".
Vì quá lo lắng về ánh mắt của những người đi đường mà nhịp tim của tôi đã tăng lên chóng mặt, và thậm chí còn xuất hiện hiệu ứng cầu treo bí ẩn khiến tôi cảm thấy xao xuyến trước vẻ mặt nghiêng của Saori số 3. Tôi đã xấu hổ đến mức cảm thấy như mình có thể dâng hiến tất cả những lần đầu tiên của mình cho Saori số 3 vậy.
Nhưng giờ đây, tôi đã có đủ bình tĩnh để quan sát mọi thứ xung quanh, và tôi đang ở trong một trạng thái mà có thể gọi là hưng phấn tột độ vì xấu hổ. Hoặc là đồng hồ đo sự xấu hổ của tôi đã bị hỏng rồi cũng nên.
Nhắc mới nhớ, bố tôi từng lẩm bẩm khi xem TV rằng "Kẻ không biết xấu hổ sẽ mất đi yếu tố kích thích tột đỉnh là cảm giác tội lỗi", có lẽ tôi đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng thông qua cuộc tu hành này rồi cũng nên.
Ít nhất thì tôi đã bị biến thành một cơ thể không thể tận hưởng những trò chơi khoe thân trong suốt quãng đời còn lại.
Con người ta mặc quần áo để tăng thêm sự hưng phấn khi làm chuyện ấy mà...
"Dù sao thì, với tình hình này, có vẻ như tôi có thể hoàn thành cuộc tu hành ban ngày mà không bị phạt gì cả."
Tôi vừa tự mãn nghĩ như vậy thì...
"Uầy, Okuma, dù biết là mày không thể chạm tới Ayame, nhưng đến mức phải tìm đến búp bê thì... hết nói nổi,"
Saotome Otome-senpai trong bộ đồ lao động đang trèo lên lưng Saori số 3.
"Oái!? Saotome-senpai, xin chị xuống đi! Bị phát hiện là toi đấy!"
Có lẽ do tác động từ việc Saotome-senpai cố gắng bám vào mà Saori số 3 đã bị trục trặc và nổi giận nói "Không... Không được, chỗ đó không được...".
Này, cô đừng có hét to thế, mọi người sẽ nghe thấy đấy? ...Thật đấy, im đi mà.
"Hơn nữa, Saotome-senpai, người đang gây ra tin đồn thất thiệt cho tôi và Goriki-senpai thì còn gì mà phải sốc nữa chứ. Với lại đây là cuộc tu hành do Nadeshiko-san giao cho tôi đấy!"
"...Tu hành sao? Hẹn hò với búp bê, nắm tay nó á? ...Mày định trở thành pháp sư à. Cho dù có đút ra nhét vào với búp bê thì cũng không thể giải quyết được gì đâu,"
"Ai mà lại tu hành vì cái thứ đó chứ!"
Nếu còn là trai tân đến tuổi ba mươi thì sẽ trở thành pháp sư, còn nếu còn là gái trinh đến tuổi ba mươi thì sẽ trở thành phù thủy, đừng có lôi mấy cái truyền thuyết đô thị cổ lỗ sĩ đó ra nữa, cái con loli hợp pháp này.
Nhật Bản ngày nay có một chế độ ngấm ngầm khuyến khích thụ tinh nhân tạo, và việc ban hành "Luật Cấm H" đang được lên kế hoạch, nên đây là một quốc gia đầu óc mơ mộng đang cố gắng sản xuất hàng loạt pháp sư và phù thủy, nên việc còn trinh hay chưa không có gì đáng xấu hổ cả.
Nghĩ lại thì, "cuộc săn phù thủy" nghe ghê thật đấy?
Nếu dịch theo nghĩa đen thì nó sẽ thành "cuộc săn gái trinh chín mọng". Đúng là thời Trung cổ châu Âu làm toàn chuyện kinh tởm.
"Vậy thì hẹn hò với búp bê có ý nghĩa gì chứ?"
"À, thì là..."
Về cơ bản, Nadeshiko-san không bao giờ nói cho tôi biết tác dụng của cuộc tu hành là gì cả...
Nếu loại trừ việc sự xấu hổ đã biến mất và tôi không còn quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh nữa, thì nếu còn tác dụng nào khác, thì đó là...
"...Tôi đã bắt đầu tập trung vào ánh mắt mà bản thân hướng về mọi thứ xung quanh thì phải?"
Một phần có lẽ là do dư âm từ việc bị bỏ mặc trần truồng vào đêm qua, khiến các giác quan trên cơ thể tôi vẫn còn nhạy cảm như sau khi đạt cực khoái.
Tôi có thể nhận thức rõ ràng một cách đáng ghét về việc có bao nhiêu người xung quanh, tiếng bước chân này sẽ đi đâu tiếp theo, v.v...
Ngoài ra, tôi còn có cảm giác như đang ôn tập lại những gì đã học được trong cuộc tu hành ban đêm, chẳng hạn như con đường kia là nơi tôi đã bị ngã sấp mặt khi trần truồng vào đêm qua, hay nếu đi đường kia thì có thể đi tắt được, hay con phố kia có vẻ dễ dàng để di chuyển trong khi ẩn mình.
Sau khi được Saotome-senpai yêu cầu giải thích lại và sắp xếp mọi thứ, tôi mới nhận ra rằng cuộc tu hành ban ngày và ban đêm là một bộ và có thể được chuyển hướng thành một cuộc tấn công khủng bố tục tĩu khá hiệu quả.
Đúng lúc tôi cảm thấy thoải mái vì đã hiểu ra ý định thực sự của Nadeshiko-san, thì bên cạnh tôi, Saotome-senpai nhăn mặt và nói những điều khiếm nhã:
"...Kỹ năng của tội phạm thuộc loại đáng ghê tởm đang được mài giũa kìa..."
Cô im đi!
Đừng phủ nhận năng lực mà tôi đang cố gắng có được bằng hợp đồng và hạn chế "thà rằng không bao giờ có được cảm giác tội lỗi trong suốt quãng đời còn lại".
"Thay vì vậy, Saotome-senpai thì sao? Tình hình bế tắc thế nào rồi?"
"...Thì là,"
Saotome-senpai, người đột nhiên mất hết hứng thú, từ từ rơi xuống khỏi Saori số 3.
"Tôi được Nadeshiko bảo là cứ tự do hành động, nên tôi đã đi lang thang xung quanh,"
Saotome-senpai nói với vẻ mặt u ám trong khi lấy ra một cuốn phác thảo và nói "Đây là những gì tôi đã vẽ vào sáng nay."
Suối nước nóng Akekado là một suối nước nóng bí mật được bao quanh bởi núi non, có vô số điểm tuyệt đẹp như rừng, sông và bầu trời.
Đối với Saotome-senpai, người phải vẽ những bức tranh lành mạnh, thì đây hẳn phải là những chất liệu tuyệt vời, nhưng tôi đã chết lặng khi nhận lấy cuốn phác thảo.
"À, Saotome-senpai, chuyện này, không ai nhìn thấy chứ...?"
"Ừm. Tôi đã khắc cốt ghi tâm và hành động cẩn trọng về chuyện đó,"
Trong cuốn phác thảo là một bức tranh kỳ quái, trong đó những ngọn cây xanh tươi đặc trưng của mùa hè bị gọt thành hình dương vật, và những người phụ nữ dang rộng hai chân đang rơi xuống các ngọn cây đó trên nền trời xanh tươi của mùa hè.
Saotome-senpai phát cuồng rồi. Cái này hơi khó hiểu đấy.
"Có vẻ như sự căng thẳng vì phải vẽ những bức tranh lành mạnh đã vô tình ảnh hưởng đến bức tranh,"
"Vô thức của Saotome-senpai quá khác biệt so với tinh thần của người thường, nó giống như một bộ phim kinh dị vậy. Xin chị hãy thực sự cẩn thận đấy. Đây là một nơi có nhiều đồng nghiệp, nên sẽ có nhiều người đơn thuần tò mò về cuốn phác thảo của Saotome-senpai thôi đấy."
"À, chuyện đó hả. Tôi vừa mới gặp một người xong. Họ tự xưng là tinh linh rừng chứ không phải đồng nghiệp,"
"...? À, Saotome-senpai?"
Người này vừa nói gì vậy?
"Một sinh vật kỳ lạ đấy. Giọng thì là ông chú, vẻ ngoài thì là phụ nữ, lông chân và râu ria thì mọc um tùm, lại còn tăng động nữa chứ."
"Tiền bối Saotome!? Tỉnh lại đi!"
Cái gã kia là ai vậy!? Không phải là tinh linh rừng xanh mà là yêu quái à!?
"Cậu ta là một người tốt bụng hiếm có đấy. Yên tâm đi, ta sẽ không ngu ngốc đến mức tiết lộ thân phận thật của mình đâu."
Không, đúng hơn là tôi lo lắng cho trạng thái tinh thần của tiền bối Saotome, người có thể giao tiếp với những thứ ảo giác như vậy.
Bỏ ngoài tai sự lo lắng của tôi, tiền bối Saotome nói "Vậy nhé. Ta tiếp tục tản bộ đây" rồi hòa vào đám đông.
Có lẽ không nên bận tâm quá nhiều, nhưng tiền bối Saotome, thật sự không sao chứ?
Vì không thể rời xa Saori Tam hiệu, tôi đành ngậm ngùi tiễn tiền bối Saotome, sau đó ra lệnh cho Saori Tam hiệu tiến lên và một lần nữa khởi hành đến chốt kiểm soát đầu tiên.
"Phụt, hự, hôm nay phòng đôi đã hết cả rồi... Không ngờ cậu lại đến thật."
Này, cái nhà trọ này có thôi giỡn mặt được không, đừng làm tôi nản lòng chứ.
Nhân viên lễ tân ở chốt kiểm soát đầu tiên, thấy không có khách nào khác nên cứ cười nửa miệng trêu chọc tôi, chút ít thảnh thơi trong lòng phút chốc tan thành mây khói.
"Chết tiệt, tiếp theo! Tiếp theo!"
Tôi cảm thấy cổ mình đỏ bừng lên, hộ tống Saori Tam hiệu, cố gắng lấy lại tinh thần và bắt đầu đi bộ đến chốt kiểm soát thứ hai.
Và ngay lúc đó.
"A, T, T, T, T, Tanukichi đó hả, trùng hợp thật đó. Aloha!"
Một giọng nói lạc điệu lạ thường gọi từ phía sau.
Quay lại nhìn, tôi thấy một thằng Yutori đang nhếch mép cười như muốn giết người, rồi biến mất khỏi tầm mắt tôi nhanh như thỏ chạy trốn.
Hả? Cái gì vậy? Ảo ảnh?
... Phải rồi, không đời nào Yutori lại bắt chuyện với tôi mà không có việc gì cả.
"Chào, chào Tanukichi. Chúc mừng năm mới nha!"
Nhưng trái với dự đoán, một lời chào hỏi gượng gạo khác lại vang lên từ phía sau. Quay lại, tôi thấy Yutori với vẻ mặt gượng gạo biến mất cùng với một vệt sáng.
Cái gã đó bị sao vậy, kẻ điên cuồng chào hỏi à?
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi có thể nói một điều.
Cái gã Yutori đang cố gắng tiếp cận tôi, người đang cố gắng hết mình trên con đường trần tục với búp bê tình dục. Tại sao?
"T, Tanukichi? Không nghe thấy sao...? Haisaーi!"
Có lẽ Yutori đang cố gắng nỗ lực để có thể nói chuyện bình thường với tôi ở thành phố này, nơi không có ai biết về thân phận của tôi, một giả định có lợi cho tôi lóe lên trong đầu.
Nếu đúng là vậy, tôi rất vui vì có thể cảm ơn cậu ta một cách đàng hoàng vì những gì cậu ta đã giúp đỡ tôi cho đến nay.
Nhưng tình hình rất tệ. Hiện tại tôi đang nắm tay một con búp bê tình dục và đi bộ.
Tôi muốn tránh những hành động nổi bật như bị người khác bắt chuyện càng nhiều càng tốt...
Nhưng một người bình thường như Yutori không thể nào hiểu được những điều đó, và những cuộc tấn công chào hỏi bí ẩn từ mọi hướng vẫn tiếp tục. Những hành vi kỳ quặc của Yutori chắc chắn đang thu hút sự chú ý từ xung quanh.
Mỗi lần chào hỏi là lại đổ mồ hôi lạnh!
Cuối cùng, khi tinh thần của tôi sắp sửa "po po po~n" thì sự việc tồi tệ nhất đã xảy ra.
"Này này Tanukichi. Đến chào hỏi cũng không thèm đáp lại à. ... Ơ, cái gì kia?"
Yutori, kẻ lặp đi lặp lại hành động khó hiểu "chào hỏi rồi bỏ chạy" và gặm nhấm tinh thần của tôi, cuối cùng đã đứng ngay trước mặt tôi. Ánh mắt cậu ta đang đâm thẳng vào Saori Tam hiệu.
"Tanukichi, cậu, cái cô gái xinh đẹp đó là ai...? A, có lẽ nào, là hội trưởng hội học sinh...?"
"Không phải đâu, Yutori!"
Tôi cũng không biết cái gì không phải nữa. Có những lời mà một người đàn ông buột miệng nói ra. Ngoài "Không phải đâu" còn có "Chỉ chạm vào thôi" "Ngực ngực" v.v...
"Hả, cái gì chứ. Cứ tưởng cậu vào học viện Tokioka thì cũng chẳng ra gì, đúng như dự đoán! Á à, thật ô uế. Mà thôi, không liên quan đến tôi. Hãy cố gắng đừng để bị Thiện Đạo Khoa nhòm ngó và hạnh phúc đến đầu bạc răng long nhé."
Vừa vẫy tay, Yutori vừa tiến lại gần Saori Tam hiệu một cách khó hiểu.
"Cả cô nữa, hãy cẩn thận đó. Cái gã Tanukichi này ngốc lắm nên có thể yêu cầu cô làm những hành vi khó hiểu đấy. Lúc đó hãy đến hỏi tôi trước những người khác nhé. Tôi hiểu rõ về sinh thái của hắn hơn những người khác đấy. Nào, trao đổi thông tin liên lạc nào."
Yutori, kẻ miêu tả con người như một con vật trong mùa sinh sản, giơ chiếc P.M của mình lên.
Nhưng không có ai trả lời cả, vì đó là búp bê tình dục mà. Hả? Yutori nghiêng đầu.
Này, này này này. Làm thế nào để che giấu chuyện này đây!
"Ừm? Cô có nghe không vậy? Sao thế, ngại hảー!?"
Bốp!
Yutori vỗ mạnh vai Saori Tam hiệu như một dấu hiệu của sự thân thiện. Trái tim tôi như ngừng đập.
"Mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa"
Saori Tam hiệu, bị sốc, bắt đầu nói. Dừng lại đi mà...
"Hả? N, người này là sao... Có phải là người thuộc giới đó không?"
Vừa run rẩy, Yutori vừa giơ cao tay. Tôi hét lên "Dừng lại đi Yutori ngốc!" nhưng Yutori lại cắn câu theo một hướng hoàn toàn khác và không dừng lại cuộc tấn công.
Bốp!!
Rầm!
"Không được, không được" "Mạnh hơn nữa" "Tôi có chồng rồi"
Saori Tam hiệu, trúng đòn mạnh vào vai từ sức mạnh của Yutori ngốc, không thể giữ thăng bằng bằng con quay hồi chuyển được cài đặt bên trong và ngã xuống đất.
Saori Tam hiệu nằm bất động như chết, và mọi người xung quanh nhận thấy điều bất thường và bắt đầu tụ tập.
"A, ư, ê, a, ơ? Ơ? À, không phải, tôi, không có ý đó... Không ngờ lại nhạy cảm đến mức ngất xỉu chỉ vì bị đánh hơi mạnh một chút, thật là đẳng cấp cao..."
Yutori vừa lúng túng vừa chạy đến để bế Saori Tam hiệu lên.
Không thể chịu đựng thêm được nữa. Phải che giấu chuyện này bằng vũ lực thôi!
"Đừng chạm vào!"
"Ê ư. A, Tanukichi, xin lỗi, tôi..."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm bế cô ấy! Nào Saori-san, hãy đến phòng y tế của một nhà trọ nào đó thôi."
"Đi, đi, đi"
Saori Tam hiệu, người đã phản ứng một cách kỳ diệu, được tôi bế theo kiểu công chúa, và tôi cúi đầu với những người đã tụ tập và chạy xuyên qua suối nước nóng Akekado.
Yutori. Xin lỗi, nhưng hẹn cậu lần sau nhé!
●
"Dám gây ồn ào vì một nhiệm vụ đơn giản như vậy, đồ bạch tuộc. Phạt!"
Đêm đó. Tôi đã trốn thoát khỏi Yutori bằng tất cả sự nỗ lực của mình, nhưng vô ích, tôi đã bị ném vào suối nước nóng hỗn hợp.
Tiền bối Kajou vẫn như mọi khi đe dọa "phーっ! しゃーっ!" hoặc đập tượng kim ngọc bằng gỗ vào đá để rút hết sức lực của tôi, phòng thủ rất kỹ lưỡng.
Cứ tiếp tục bị phạt tắm chung thế này thì có vẻ như sự tin tưởng của tiền bối Kajou dành cho tôi sẽ rơi xuống đáy vực mất...
Nếu từ ngày mai trở đi Yutori lại cố gắng liên lạc với tôi và tôi tiếp tục bị phạt... Tôi quay lưng lại với tiền bối Kajou và ngâm mình trong bồn nước nóng như để xua tan tương lai đáng sợ đó.
"Hii! Tanukichi đã lén lút rải phân thân trắng xóa xuống bồn tắm sau lưng tôi, và đang cố gắng khiến tôi mang thai từ xa! Ph, phải nhanh chóng ra khỏi bồn tắm thôi... A, nhưng nếu ra ngoài thì sẽ bị nhìn thấy cơ thể khỏa thân... Không lẽ Tanukichi đã tính đến cả chuyện đó...!? Thật là một người đáng sợ!"
... Có lẽ đã quá muộn rồi.
●
"Uaaaaaa! Tôi hết chịu nổi rồi Kosuriー! Tanukichi đã có người yêu rồi! Hãy an ủi tôi đi! Hãy xoa đầu tôi đi!"
"Kyaaaaa! Bình tĩnh lại đi! Trước hết hãy nghe tôi kể chuyện đã, d, dừng lại đi, dừng lại đi! Nếu cô mở rộng ra nữa thì nước sẽ tràn vào đấy! Ch, cái, Pyaaaaaaaaaaaaaaa!?"
Sau một hồi, Kosuri nghe Yutori kể lại toàn bộ sự việc,
"... Cô, ngốc à?"
Cô ta khinh bỉ nhổ ra những lời đó.
Sau một ngày dài làm việc không ngừng nghỉ, cả về thể chất lẫn tinh thần đều đã đến giới hạn, việc phải hứng chịu địa ngục "xoa đầu đi" của Yutori và một báo cáo quá sức chịu đựng đã khiến cô ta không còn chút thiện cảm nào.
"Ai bảo cô thực hiện chiến thuật 'chào hỏi rồi bỏ chạy' thật đâu?"
Yutori, trông có vẻ hối lỗi, vùi nửa dưới khuôn mặt vào bồn nước nóng ở một góc bồn tắm, nơi không có ai khác ngoài hai người.
"Tại tôi lo không biết mình chào hỏi có tốt không, nên phải cẩn thận. Với cả, con trai cứ phản xạ lại từ chối, với cả tôi hay bối rối trước người mình thích... Tôi xấu hổ vì sợ người ta thấy mình có ý đồ xấu."
"... Haa. Chẳng phải ý đồ xấu của cô đã bị lộ hết rồi sao."
"Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà! A, a, aaaaaa! Chắc chắn Tanukichi nghĩ tôi là một người phụ nữ lúc nào cũng ham muốn con cái cho xem!"
"Không phải đâu, không phải đâu. Hôm qua tôi đã nói rồi mà. Con trai là loài sinh vật ngốc nghếch. Con trai ngốc nghếch không phải vì bị phụ nữ thao túng bằng mưu kế, mà vì ngay cả khi biết phụ nữ có ý đồ xấu và những toan tính khác, họ vẫn cố tình mắc câu. Nói cách khác, suy nghĩ của chúng ta đã bị lộ phần nào từ đầu rồi. Nhưng nếu nghĩ như vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều đấy. Khi tiếp cận con trai sẽ không bị căng thẳng một cách kỳ lạ, và ngay cả khi bị trở mặt đột ngột, mình vẫn có thể đối phó một cách bình tĩnh. Chà, Kosuri cũng mới nhận ra điều này gần đây thôi."
"V, vậy sao..."
"Đúng hơn, Kosuri thực sự kinh ngạc là chuyện sau đó đấy. Phải làm gì thì mới có thể gây ra tấn công thể xác cho đối phương vừa mới gặp lần đầu và rơi vào trạng thái chiến tranh MAX ngay từ đầu vậy?"
"Tôi không định tấn công đâu! Chỉ là muốn có một chút skinship thôi... À, nhưng trong tự nhiên thì đánh nhau tay đôi với tình địch là chuyện bình thường, nên có lẽ cũng không sao đâu ha."
"Làm gì có chuyện đó. Nếu con người làm vậy thì phải lên một kế hoạch xảo quyệt và chu đáo để không ai biết rằng mình có liên quan, và phải làm một cách cẩn thận và thận trọng."
"Tôi không thể làm những chuyện hèn nhát như vậy được! Tôi ghét những chuyện đó!"
"Người vừa đánh bạn hẹn hò của người mình thích thì không có tư cách nói những điều cao thượng đó đâu nhé!
Mà, Yutori, trước khi cô định tấn công cái người được gọi là tình địch đó, cô còn định trao đổi số P.M nữa cơ mà, đúng không? Cô nói những lời đẹp đẽ như vậy, chẳng phải thực ra cô định bí mật phá hỏng mối quan hệ của hai người họ sao?"
Kosuri cười nhếch mép một cách xấu xa,
"Cô là một người có tính cách xấu xa!"
"Tôi sẽ cho cô ăn AIH và kiểm tra trực tràng cùng một lúc đấy!?"
Yutori bắt đầu di chuyển hai tay một cách khiếm nhã cùng với một từ ngữ nghe có vẻ đáng ngờ, vì vậy Kosuri ngậm miệng và lùi lại. Kích động một kẻ ngốc không hiểu lý lẽ sẽ bị nó tấn công đấy.
Và Yutori đột nhiên cúi gằm mặt xuống.
"... Thực ra, tôi muốn giúp hai người họ. Người kia nắm tay Tanukichi, một người xinh đẹp như búp bê, tôi nghĩ người đó rất xứng với Tanukichi, và tôi muốn hỗ trợ nếu Tanukichi không bị Thiện Đạo Khoa bắt."
"... Tôi không hiểu gì cả."
Kosuri cảm thấy có điều gì đó không tương đồng với những lời của Yutori, kẻ đã hoàn toàn trở nên dè dặt khi tiếp cận Tanukichi, và đang nghĩ về cái người đã hẹn hò với Tanukichi.
Nghe những đặc điểm về ngoại hình, chắc chắn không phải là hội trưởng hội học sinh mà Yutori đã nghi ngờ, và cũng không phải là Ayame.
Nếu vậy thì đó có phải là thuộc hạ của Nadeko, người nói rằng sẽ rèn luyện Tanukichi, hay là người giám sát việc tu hành?
Có lẽ việc Tanukichi từ chối Yutori một cách bất thường là vì đang tu hành?
... Nếu vậy thì, việc thúc đẩy Yutori xuống mà không nắm rõ nội dung tu hành có thể dẫn đến việc tăng hình phạt không? Kosuri cũng đang nghĩ đến việc cứ để Yutori như vậy.
Ayame, người có lẽ biết nội dung tu hành, không liên lạc được ngay cả khi Kosuri liên lạc trong giờ làm việc vì có vẻ như đang bận tâm vào việc gì đó, và Saotome Otome chỉ trả lời "aho tare! boke nasu! roku de nashi!" cho những liên lạc từ Kosuri. Thiếu quá nhiều thông tin cần thiết để xây dựng một kế hoạch mới.
... Tuy nhiên, Kosuri đã suy nghĩ lại.
Vì cái tên khốn nạn đó, chắc chắn dù Kosuri có làm gì đi chăng nữa, trong quá trình tu hành, hắn cũng sẽ cố tình ăn hình phạt để tăng số lần vào suối nước nóng hỗn hợp.
Vậy thì, tốt hơn hết là không nên thay đổi kế hoạch về cơ bản là tách rời Ayame và Tanukichi - để Yutori lao vào.
"Ừm, đúng vậy... Này nhóc Yutori! Cứ yên tâm đi! Cái cô kia chẳng phải bạn đời hay cái thá gì của Tanukichi cả! Cứ nghe theo lời khuyên của Kosyuri, đảm bảo Tanukichi sẽ chết mê chết mệt nhóc thôi, từ mai cứ xông lên mà tấn công tới tấp nhé!"
"M, mê mệt ư!"
Kosyuri lại ra vẻ ta đây, dùng lời lẽ ngon ngọt để khích lệ Yutori, quyết tâm thúc đẩy kế hoạch bẫy mỹ nhân với Tanukichi.


0 Bình luận