Yuri Tama: From Third Whe...
toshizou Kuro Shina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Bonus Truyện Ngắn 7

0 Bình luận - Độ dài: 1,190 từ - Cập nhật:

Tôi Muốn Làm Thêm!

“Tớ cháy túi rồi!!!”

Tóm gọn lại, đó là nỗi lo lớn nhất của tôi ở thời điểm hiện tại. Mùa hè năm hai cấp ba đang cận kề, vậy mà tình hình tài chính của tôi thảm đến mức khiến tôi rùng mình như thể đang có đợt lạnh bất ngờ giữa mùa nóng.

Mà nguyên nhân thì khỏi phải nói cũng biết—tôi đã tiêu quá nhiều tiền vào các hoạt động với hai người bạn thân... ơ, tức là b-bạn gái, hay còn được cả trường gọi với cái tên long trọng là Thánh Nữ Song Hành. Nào là đi chơi chung, đi mua sắm, vân vân và mây mây. Bố mẹ tôi vẫn cho tiền tiêu vặt, và tôi cũng cố sống xoay xở trong chừng mực với khoản đó, nhưng dạo gần đây tôi tiêu xài hoang phí đến độ không chỉ “ăn mòn” số tiền ấy mà còn vét sạch luôn cả khoản tiết kiệm nhỏ nhoi tích góp từ trước đến giờ.

“Giờ biết làm sao đây...? Cứ đà này thì muốn mua đồ bơi mới hay tổ chức mấy buổi ngủ lại qua đêm gì đó cũng bất khả thi luôn mất...” tôi lẩm bẩm một mình.

Tôi biết là nếu nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ thì họ có thể sẽ cho thêm chút tiền tiêu vặt. Nhưng chị hai trong hai đứa em gái của tôi hiện đang học thêm ôn thi vào cấp ba. Mà ai cũng biết học thêm thì đâu rẻ gì. Tôi không muốn khiến bố mẹ thêm gánh nặng, nhất là khi em út của tôi sẽ ôn thi vào năm sau nữa. Không được, chuyện này tôi phải tự mình giải quyết. Và điều đó chỉ có nghĩa là:

“Làm ơn giúp tớ tìm một công việc làm thêm ổn ổn chút đi!!!”

“...Cái gì cơ?”

Câu nói vừa rồi là lời khẩn cầu tha thiết của tôi dành cho người mà tôi tin tưởng nhất định sẽ có cách giúp tôi—Mai Koganezaki. Phản ứng của cô ấy thì... ít nhiệt tình hơn tôi mong đợi kha khá.

“Tớ không hiểu cậu đang nói gì, Hazama,” Koganezaki đáp tỉnh rụi.

“À thì, chuyện là dạo này tớ hơi bị kẹt tiền...”

“Không phải tớ hỏi tại sao cậu muốn đi làm. Tớ hỏi là vì sao cậu lại đến tớ để xin giúp tìm việc?”

“Thì, ờm... tớ có cảm giác là cậu kiểu gì cũng rành mấy chuyện đó ấy mà.”

“Dựa vào đâu?”

“Thì, ờ... cậu có cái kiểu khí chất trưởng thành á!”

“Lý do gì mà... tuỳ tiện ghê.”

Koganezaki thở dài một tiếng nặng nề. Mà nói thật nhé, chính cái luồng khí “mệt đời” toát ra từ cô ấy lúc này lại càng khiến tôi cảm nhận rõ hơn cái vibe trưởng thành mà tôi vừa nhắc. Thật luôn đó, khó tin là chúng tôi bằng tuổi.

“Xin lỗi vì không đáp ứng được kỳ vọng của cậu, nhưng tớ chưa từng làm thêm bao giờ.”

“Cái gì?! Thật á?!”

“Cậu ngạc nhiên gì chứ? Tớ nghĩ chuyện đó là bình thường với học sinh cấp ba mà. Phần lớn bọn mình đều có bài vở hoặc câu lạc bộ chiếm gần hết thời gian rảnh. Chắc đa số cũng chẳng có thời gian đi làm.”

“Ờ ha...”

Nghe cô ấy nói cũng có lý. Nghĩ lại thì đúng là tôi không mấy khi nghe ai trong trường bàn chuyện đi làm thêm thật. Nhưng mà... tôi cũng chưa từng nghe nói Koganezaki tham gia câu lạc bộ nào cả—ý là câu lạc bộ chính thức của trường ấy—và cô ấy cũng không phải kiểu người cắm đầu vào học hành suốt ngày. Bởi vậy tôi mới thấy chuyện cô ấy đi làm thêm sau giờ học nghe rất tự nhiên cơ mà.

Rồi đột nhiên, như có tia sáng loé lên trong đầu tôi.

“À đúng rồi! Tớ quên mất là cậu là tiểu thư con nhà giàu!”

“...Tớ là cái gì?”

“Cậu từng kể là hồi cấp hai học ở trường dành cho tiểu thư nhà giàu còn gì? Giờ thì tớ hiểu rồi—gia đình cậu đã giàu sẵn thì cần gì phải đi làm thêm nũggh?!”

“Gia đình tớ không liên quan gì đến chuyện này,” Koganezaki nói rồi dí tay vào mặt tôi, bóp má tôi như bóp bánh bao mà trừng mắt nhìn.

O-Okay, vậy là chuyện gia đình là vùng cấm nha! Có phải mình lỡ đụng đúng thứ nhạy cảm nữa rồi không trời...?

“Cái gì?” Koganezaki hỏi, mắt vẫn không rời khỏi tôi.

“Không có gì...” tôi lầm bầm, giọng nghèn nghẹt vì bị má kéo lệch qua hai bên.

Koganezaki, theo như tôi quan sát, là người rất tử tế với mọi người xung quanh. Cô ấy tốt với Shizumi, với Thánh Nữ Song Hành, với fan của họ, và—rất hiếm hoi—với cả tôi. Cô ấy có thể trông lạnh lùng, nhưng luôn nói thẳng và rõ ràng. Chỉ có điều, tôi có cảm giác... cô ấy không thích bản thân mình lắm. Không hiểu sao tôi lại đoán được vậy. Cũng chẳng phải tôi có tư cách gì để phán xét—tôi cũng không ưa bản thân vào những lúc mình vụng về, bốc đồng hay làm người ta thất vọng. Tất nhiên, Koganezaki chắc chắn không có “vụng về” trong danh sách khuyết điểm rồi.

“Dù sao thì... làm thêm à?” cô ấy lẩm bẩm, trầm ngâm.

“Ờ, đúng rồi. Sao thế? Cậu nghĩ ra gì à?”

“Cậu có kỹ năng gì đặc biệt không, Hazama?”

“Kỹ năng gì đó mà tớ giỏi á...?”

“Hay là... có cái gì cậu làm tạm được không?”

Agh... giờ cô ấy đang cố làm tôi thấy bớt tệ hơn sao?! “À, tớ rất giỏi việc nhà! Bố mẹ tớ đều đi làm nên mấy việc đó tớ đảm nhận hết luôn!”

“Việc nhà à... Hừm... việc nhà...” Koganezaki lặp lại rồi trầm ngâm như thể vừa loé lên một ý tưởng. Tốt rồi! Cảm giác như mình đang được phỏng vấn xin việc thật luôn ấy.

Cô ấy ngồi im một lúc, thỉnh thoảng gật gù như đang tự tính toán gì đó trong đầu, rồi cuối cùng ngẩng lên nhìn tôi.

“Biết đâu tớ có thể giới thiệu cho cậu một chỗ, nếu tớ cảm thấy hứng thú.”

“Hả?! Thật hả?!”

“Nếu tớ cảm thấy hứng thú.”

“Một công việc lương khá khá thì tuyệt quá! À mà, nếu làm trong nhà, có điều hoà mát mẻ thì càng tốt nha!” tôi cười toe toét, ánh mắt chan chứa niềm kỳ vọng vô bờ bến.

“Cậu gan thật đấy, biết không?!” Koganezaki nhăn mặt nói, nhưng cũng không rút lại lời hứa.

Phải, có thể cô ấy nghe có vẻ khó gần, nhưng thực lòng thì cô ấy đúng là người tốt. Tất nhiên, nghĩ kỹ lại thì... từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa giải quyết được vấn đề “cháy túi” gì cả. Nhưng mà thôi, chắc kiểu gì rồi mọi chuyện cũng ổn mà!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận