Yuri Tama: From Third Whe...
toshizou Kuro Shina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 2

5 Bình luận - Độ dài: 12,531 từ - Cập nhật:

Chương 2: Ngày Các Thiêng Nữ Tan Rã?!

“Được rồi, cả lớp, cô sẽ phát bài kiểm tra giữa kỳ của các em.”

Ngày hôm sau kể từ khi tôi chứng kiến Aiba trở thành MVP trong trận đấu tập, cùng cô ấy và Momose ăn kem, và bị các em gái ruột của mình phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại (được rồi, có thể tôi đang hơi bi kịch hóa vấn đề một chút), giáo viên chủ nhiệm của tôi đã buông ra một câu nói khiến tôi lập tức ôm đầu trong tuyệt vọng. Kỳ kiểm tra giữa kỳ của chúng tôi đã diễn ra vào cuối tháng Năm, và giờ là lúc chúng tôi biết được kết quả.

“Bài làm của các em có ghi rõ thứ hạng của mình trong toàn khối,” cô giáo tiếp tục. “Hãy chú ý xem mình đang đứng ở đâu so với các bạn, và lấy đó làm cơ sở để đánh giá xem mình cần phải cố gắng thêm bao nhiêu trong việc học. Cô nghĩ hôm qua mình đã nhắc rồi, nhưng mấy tiết học sắp tới, chúng ta sẽ cùng nhau chữa đề. Vì vậy, nhớ mang theo cả phiếu trả lời mà cô sắp trả lại và đề bài đã làm. Cô sẽ gọi từng em lên theo thứ tự chữ cái để nhận bài.”

Nói rồi, cô giáo bắt đầu phát bài kiểm tra. Bài phát biểu này, cô đã nói gần như y hệt mỗi lần trả bài kể từ năm ngoái, nên cảm giác cứ như đây là một quy trình thuộc lòng, làm cho có.

Mà thực ra, có thể bạn nghĩ rằng một ngôi trường luyện thi toàn học sinh giỏi thì ắt hẳn sẽ nghiêm túc hẳn lên mỗi lần công bố kết quả và xếp hạng, nhưng không đâu — bầu không khí trong lớp tôi vẫn ồn ào náo nhiệt y như hồi còn học trường công lập trung học cơ sở. Một vài đứa còn cá cược xem ai có điểm cao hơn, số khác thì hí hửng đem bài làm ra so đáp án với nhau. Còn tôi, trong khi đó, thì đang nằm gục mặt xuống bàn, một tay nắm chặt bài thi đã bị vò nát, cố hết sức để chặn mọi tiếng ồn bên ngoài lọt vào tâm trí.

“Ơ... Cậu ổn chứ?” — Momose nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi bắt đầu quen với cái tư thế đó của cậu rồi đấy,” Aiba bật cười.

Bình thường thì tôi sẽ trân trọng sự quan tâm của họ lắm, nhưng hôm nay, nó lại như một nhát dao cứa thẳng vào lòng.

29cf913b-d25f-48e4-9e99-2a47c15632b4.jpg

“Cũng đúng thật đó—cứ mỗi lần trả điểm là cậu lại rơi vào trầm cảm, Yotsuba à! Đến giờ vẫn chưa quen được à?”

“Này khoan đã, Yuna, đừng cổ vũ kiểu đó chứ! Mà nếu cô ấy thật sự quen với việc này thì tiêu thật đấy.”

“Vậy sao? Tớ thấy điểm mình lần nào cũng xấp xỉ như nhau, y hệt cô ấy, mà tớ thì quen rồi mà.”

“Cậu đang cố khiến tớ cảm thấy thảm hại hơn hả?!” — Tôi bật dậy như lò xo, hét lên. Thật khó mà trân trọng sự quan tâm này khi chính hai người đó là người nói ra! Nhất là Momose—thiên tài trời sinh chính hiệu!

“Ồ, cô ấy tỉnh rồi kìa,” Momose bình luận bằng cái giọng dửng dưng đặc trưng của người hoàn toàn ý thức rằng chuyện này chẳng phải vấn đề của mình. “Đưa đây xem nào!” — cô nàng hớn hở giật tờ bài kiểm tra khỏi tay tôi, mở phẳng nó ra mà chẳng buồn quan tâm đến chút lòng tự trọng còn sót lại của tôi, rồi thở dài — “Ừm, đúng là như mọi lần thật nhỉ...? Quá đúng chất cậu luôn đó, Yotsuba.”

“Uggghhh,” tôi rên rỉ thảm thiết.

“À mà này, tớ đứng nhất đấy nha!” — Momose tiếp tục, nở một nụ cười đầy tự hào. “Thấy tớ giỏi chưa nào~?”

“Chuẩn phong độ Momose...” — tôi thở dài.

Trường tôi có tổng cộng 128 học sinh năm hai, và không ai có thể phủ nhận rằng Yuna Momose đứng đầu tuyệt đối về thành tích học tập. Không hiểu bằng cách nào, cô ấy luôn giành được điểm cao nhất trong mọi bài kiểm tra! Một thiên tài đích thực—đúng nghĩa đen!

Còn người có điểm thấp nhất trong số 128 người, lại cũng là một cái tên không thể thay thế: Yotsuba Hazama. Không hiểu làm sao, tôi luôn giữ vững “vị trí bét bảng” một cách nhất quán trong mọi kỳ thi. Có thể nói, theo một nghĩa rất kỳ quặc nào đó... tôi cũng là một thiên tài. Theo lời các giáo viên, tôi đang mở ra một chân trời mới trong lĩnh vực “học dốt toàn diện.” Kể từ khi trường Eichou được thành lập đến nay, chưa từng có học sinh nào rớt đều mọi môn một cách ngoạn mục như tôi. Nói ngắn gọn, tôi đang từ từ khắc tên mình vào sử sách nhà trường theo cách không ai ngờ tới!

Niềm an ủi duy nhất—hoặc ít ra là gần như vậy—đó là vì trường Eichou là một ngôi trường quá ưu tú, ban quản lý chưa từng nghĩ rằng sẽ có một học sinh như tôi lạc vào. Vì thế, trong quy chế lại chẳng có dòng nào nói về việc lưu ban hay đuổi học vì học kém. Nhờ cái lỗ hổng nhỏ bé đầy quý báu ấy, tôi đã có thể lên được năm hai dù điểm số vẫn tệ như một trò đùa.

Cho rõ ràng, không phải là tôi chẳng bị hậu quả gì vì điểm thấp. Tôi phải chịu đựng một chuỗi bất tận những buổi học phụ đạo, chẳng hạn. Nhưng mối quan hệ giữa tôi với cô Miki Abiko—giáo viên chủ nhiệm hai năm liền kiêm người phụ trách các buổi học phụ đạo kia—lại không tệ như người ta tưởng. Ngược lại là đằng khác. Vì những buổi học riêng ấy, tôi và cô dần trở nên thân thiết đến bất ngờ.

Cái giọng đều đều, nhạt nhẽo lúc cô phát biểu trước khi trả bài thật ra rất đúng với tính cách của cô Abiko. Có thể nói, cô ấy có chút... giống người máy. Lúc nào cũng mặc đồ vest chỉn chu, dáng đi đứng ngay ngắn, tóc luôn búi gọn gàng, đeo kính, mà lại còn xinh nữa. Tất cả những yếu tố đó khiến cô toát ra một khí chất “khó gần,” và ban đầu tôi từng nghĩ cô là kiểu người lạnh lùng, vô cảm. Thậm chí tôi còn hơi sợ cô ấy nữa. Nhưng rồi tôi nhận ra cô chỉ là người quá căng thẳng và quá nghiêm túc mà thôi. Thật ra, trong thâm tâm, cô là một người rất tốt! Lúc nào cũng thẳng thắn và chân thành với tôi, chưa bao giờ coi thường tôi dù tôi gần như là học sinh đội sổ. Đôi khi cô ấy còn mỉm cười nữa—dù chỉ khi nào chúng tôi ở riêng trong các buổi học phụ đạo thôi! Thân đến mức tôi còn gọi tên cô theo kiểu thân mật mỗi khi chỉ có hai người, nghĩ đến thôi mà tôi đã tủm tỉm cười một mình rồi.

“Này, Yotsuba! Cậu còn nghe không đó?” — Momose vỗ nhẹ vào sau đầu tôi, kéo tôi trở lại thực tại. Ôi chết!

“Cậu hiểu đây là chuyện quan trọng lắm không?” — cô nàng tiếp tục — “Mùa hè năm hai cấp ba là thời điểm cực kỳ quan trọng đó!”

“Hở? Mùa hè á?” — Tôi lặp lại. Bây giờ mới đầu tháng Sáu thôi, còn gần hai tháng nữa mới đến kỳ nghỉ hè, tôi chẳng hiểu cô ấy nói gì cả.

“Cứ cái đà này thì chắc chắn cậu sẽ trượt kỳ thi cuối kỳ đúng không? Mà nếu trượt thì sẽ phải học phụ đạo trong suốt mùa hè, đúng không?”

“Ừ... đúng vậy...” — tôi lí nhí thừa nhận. “Y như năm ngoái luôn...” Trường tôi không yêu cầu học phụ đạo nếu bạn trượt giữa kỳ, vì lúc đó vẫn còn đang học chính khóa nên chẳng có thời gian mà bù bài. Nhưng mùa hè thì khác—thời gian rảnh nhiều vô kể, tha hồ cho học sinh yếu “bù đắp kiến thức.” Tóm lại: nếu tôi chịu khó cày hết sức để ôn thi cuối kỳ, thì về lý thuyết, vẫn có cơ hội tránh phải vùi đầu trong lớp học mùa hè.

“Mùa hè năm sau là cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học rồi! Lúc đó sẽ chỉ toàn học thêm, thi thử, ôn thi, học, học, và học! Năm nay là mùa hè cuối cùng cậu có thể thoải mái chơi đùa đó! Đừng có để nó trôi qua trong mấy buổi học phụ đạo vớ vẩn!” — Momose hét lên, kết thúc bài hùng biện bằng một cú đập tay thẳng xuống bàn tôi.

T-Trời ơi. Tôi không thể nào nói ra là... tôi vừa mới nghĩ, có thêm buổi phụ đạo thì có thể thân hơn với cô giáo, nên cũng không tệ lắm...

“À, hay là ba đứa mình đi du lịch vào mùa hè đi?” — Aiba đề xuất, có vẻ đồng tình với quan điểm của Momose. Nhân tiện nói luôn, Aiba không chỉ là một vận động viên toàn năng mà còn học khá giỏi—lúc nào cũng xếp hạng từ mười đến hai mươi trong khối. Nói không cần nói, cô ấy chưa từng trượt môn nào.

“Chuẩn luôn!” — Momose reo lên. “Mình phải tận dụng tối đa mùa hè này, nên Yotsuba, cậu phải ôn thi hết sức trước khi còn kịp! Nghe rõ chưa? Ngày mai tụi mình sẽ học nhóm, và cậu không được phép từ chối!”

Hảaa?!” — tôi kêu lên, choáng váng vì quá bất ngờ... và vì lý do gì đó, Aiba cũng hét theo tôi.

“Nhưng tôi định đi chơi với cậu ấy vào ngày mai mà,” Aiba phụng phịu.

“Khoan đã, cậu cũng mới biết vụ học nhóm này hả?” — tôi hỏi lại.

“Ừ,” Aiba gật đầu. “Cậu nhớ cái game thể thao mà lần trước cậu bảo muốn thử không? Tôi mới kiếm được một bản, định rủ cậu qua nhà chơi thử.”

“Thật á?! Cái trò mà nổi đến mức phải bốc thăm mới mua được ấy hả?!”

“Heh heh heh—đúng rồi, và đoán xem ai là người vừa trúng xổ số hôm trước nào?” — Aiba vênh mặt khoe chiến tích.

Ôi trời ơi! Tôi ấn tượng đến mức trong mắt tôi, Aiba lúc đó như đang tỏa sáng lấp lánh!

“Này, Rinka!” — Momose cáu kỉnh. “Đừng có dụ dỗ Yotsuba! Giờ là lúc cô ấy cần tập trung vào điều quan trọng nhất!”

“C-Cơ mà Momose, chơi một tí chắc không sao đâu nhỉ...?” — tôi cười cười, hi vọng một cách đáng thương.

“Yotsuba, tôi đang nói thế này là vì lo cho cậu đó, hiểu không?” — Momose nói với ánh mắt nghiêm khắc, rồi thở dài. “Thôi được... Ngày mai là thứ Bảy, không phải đi học. Vậy nên chiều mai cậu học với tôi, rồi sau đó qua nhà Rinka chơi game. Ai cũng đồng ý được với lịch đó mà, đúng không?”

“Xì... Sao cậu lại được ưu tiên trước?” — Aiba nhăn mặt.

“Vì đó là cách duy nhất mọi chuyện có thể suôn sẻ! Cậu bảo là game thể thao đúng không? Yotsuba thì vừa không giỏi thể thao, vừa yếu sức. Nếu để cậu ấy chơi trước, thì khi qua nhà tôi, chắc cậu ấy chỉ có nằm vật ra ngủ chứ đừng mong học hành gì!”

“Ugh!” — tôi bật tiếng đau đớn. Momose đã dùng lý trí sắc bén như dao và đâm thẳng vào lòng tự trọng của tôi một nhát chí mạng.

Tất nhiên, cô ấy hoàn toàn đúng. Ngay cả Aiba cũng gật đầu, nói, “Ừ, nghe cũng hợp lý...”

Hả? Khoan đã nào... nghe giống như cả ba đứa tụi mình sẽ không làm mấy chuyện này cùng nhau sao?

“Ổn rồi ha! Quyết vậy đi!” — Momose chốt hạ, kết thúc cuộc bàn luận trước khi tôi kịp mở miệng nói điều gì.

◇◇◇

Thứ Bảy đến lúc nào chẳng hay, và tôi thấy mình đang đứng trước gương, nhìn lại bản thân lần cuối, cố gắng tự “lên dây cót” tinh thần cho một ngày phía trước.

“Ừm... Được rồi, thế là ổn rồi nhỉ!” — tôi tự nhủ. Nghe có vẻ kỳ quặc khi phải tự cổ vũ chỉ để đi chơi với bạn vào cuối tuần, đúng không? Có thể là thế thật... nhưng mà, bạn ở đây là Momose với Aiba cơ mà! Tự cổ vũ là điều hoàn toàn cần thiết! Với ai cũng vậy, và đặc biệt là với một đứa vô danh như tôi!

Thật ra thì tôi cũng muốn ghé qua tiệm làm tóc trước khi đến nhà Momose, nhưng không đủ thời gian, nên đành tạm bằng lòng với việc chải tóc cho thật kỹ. Hy vọng thế là đủ rồi—dĩ nhiên là sau khi đã tắm gội sạch sẽ từ sáng sớm!

Còn về trang phục thì đỡ đau đầu hơn một chút. Momose đã bảo tôi mặc đồng phục đến, nên tôi không phải trải qua màn khổ sở lựa đồ, phân vân giữa mấy bộ quần áo khiến mình trông như một con người không biết ăn mặc. Lý do của cô nàng là: tôi sẽ mặc đồng phục khi đi thi, nên bây giờ học bài trong đồng phục luôn để làm quen sẽ tốt hơn! Tôi không biết lý thuyết đó có căn cứ khoa học gì không, nhưng nếu Momose tin thì chắc là đúng thôi. Một là vì cô ấy đứng đầu khối, hai là vì cô ấy xinh đẹp! Mà người xinh đẹp nói thì thường... nghe cũng có vẻ đáng tin hơn hẳn!

“Sakura ơi~! Yotsuba đang chuẩn bị đi hẹnnnn đó nhaaa~!”

“Aoi?!” — tôi hét lên, hoảng hốt. Không biết con bé đã hé cửa phòng tắm từ lúc nào để rình rập tôi, nhưng màn kịch đã bại lộ! Và tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, quen thuộc của Sakura đang lao tới!

“Hẹn hò á?! Cái gì cơ?!” — Sakura lao thẳng vào hiện trường! Chắc con bé vừa mới ngủ dậy, tóc tai thì rối tung, còn bộ đồ ngủ thì nhàu nhĩ đến mức gần như chẳng che được gì. Tôi chẳng hiểu sao nó lại hoảng loạn đến vậy. “Có thật không đó, Yotsuba?! Chị thật sự sắp đi hẹn hò à?!” — nó hỏi—không, tra khảo—tôi không chút chần chừ.

Sao tôi lại bị tra khảo thế này?! “K-Không! Không có hẹn hò gì hết trơn á!” — tôi vội vàng thanh minh.

“Em ngửi thấy mùi gian dối—mà lại còn dùng giọng lạ để đánh lạc hướng em nữa chứ!”

“Chị cũng vừa nghĩ là nghe giả giả, nhưng chị đâu có cố tình đâu mà thề luôn á!”

Cũng dễ hiểu khi Sakura thấy nghi ngờ với màn chuẩn bị trước giờ chưa từng có của tôi. Dù gì thì tôi cũng chưa bao giờ được hẹn hò cả! Không một lần nào trong đời! Còn Sakura với Aoi thì khác—cả hai đều xinh hơn tôi rất nhiều, lại còn nhỏ tuổi hơn mà đã có người ngỏ lời không biết bao nhiêu lần. Trong mắt tụi nó, tôi chắc hẳn giống như một sinh vật thần bí chưa từng yêu đương lần nào! Chuyện tôi có bạn trai chắc cũng hãn hữu như việc có một con gấu trúc rơi từ trên trời xuống, đáp xuống biển rồi lướt sóng vào bờ. Tức là: hoàn toàn bất khả thi. Thảm thương một cách trọn vẹn.

“Chị chỉ đến nhà bạn chơi thôi, vậy thôi mà,” tôi giải thích.

Bạn á?!” — cả hai đứa cùng thốt lên.

“Bình tĩnh! Có cần ngạc nhiên dữ vậy không? Đâu phải chưa từng ra khỏi nhà đi chơi với bạn bao giờ!”

“Nhưng mà chuẩn bị kỹ như vậy thì đúng là nhìn giống sắp đi hẹn hò thật,” Aoi nhận xét. “Cuối tuần mà lại mặc đồng phục... Chị chắc là chỉ đi gặp bạn thường thôi chứ không phải... bạn đặc biệt?”

“C-Cái vụ đồng phục thì bỏ qua đi,” tôi nói nhanh. “Còn lại thì, Aoi, em cũng thích chải chuốt mỗi khi đi gặp bạn còn gì?”

Miệng Aoi lập tức ngậm lại, rồi nuốt nước bọt. Cảm xúc hiện rõ mồn một trên mặt nó—điều đó càng làm tôi chắc chắn chúng tôi thật sự là chị em ruột. Tôi với Aoi thật ra giống nhau hơn tôi tưởng. Nhớ lần hai đứa đi xem phim không? Nó đã dành cả hai tiếng chọn đồ, rồi thêm một tiếng nữa trước gương chỉ để trang điểm nhẹ!

“N-Nhưng mà... em chỉ là...” — Aoi ấp úng.

“Yotsuba!” — Sakura gắt, “Đừng bắt nạt Aoi!”

“Hả?! Chị đâu có! Khoan đã, có thật là chị bắt nạt không? Xin lỗi nha Aoi! Chị không cố trách móc gì em đâu!”

“Thế chị định nói gì?” — Sakura hỏi.

“Ý chị là bọn mình đều giống nhau thôi! Như kiểu: ‘chị em nhà Hazama luôn mất cả khối thời gian chuẩn bị mỗi lần ra khỏi nhà’ viết sẵn trong gene ấy! Sakura cũng vậy mà, nhớ lần trước đi ra cửa hàng tiện lợi thôi mà em cũng thay đồ đẹp và trang điểm đàng hoàng còn gì!”

“Gah!” — Sakura chao đảo, mặt đỏ ửng lên.

“À mà đồ mặc trong nhà của em dạo này cũng sang chảnh dữ ha. Nhìn cứ như lúc nào cũng sẵn sàng ra ngoài vậy... Mà nghĩ kỹ thì hiếm khi thấy em lôi thôi như giờ đấy,” tôi nhận xét, lại nhìn qua bộ đồ ngủ nhăn nheo của nó. Sakura thường thay đồ trong phòng, nên tôi gần như chẳng bao giờ thấy nó trong trạng thái lếch thếch như này. Hồi bé thì khác hẳn—sáng dậy là lò dò sang phòng tôi, chui vào giường, ôm tôi ngủ tiếp. Hồi đó nó chẳng có lấy một cái “hàng rào cảnh giác” nào. Còn giờ thì rõ là luôn trong trạng thái phòng thủ cao độ.

“Ugh... Graaaah!” — Sakura gào lên, mặt đỏ bừng, mắt còn rưng rưng như sắp khóc. Có vẻ tôi lỡ làm nó xấu hổ thật rồi...

Khoan đã... nếu nó phản ứng dữ dội vậy thì... đừng nói là... “Chẳng lẽ em có bạn trai rồi, Sakura?!”

Hảaa?!” — Sakura như bị điện giật.

“Chờ đã, thật á?!” — Aoi cũng quay sang nhìn chằm chằm vào cô chị. Thế là tôi chính thức rút khỏi tâm điểm chú ý và đẩy Sakura vào thế chỗ!

“D-Dĩ nhiên là không! Hỏi gì ngớ ngẩn—” Sakura định gắt lên, nhưng Aoi đã chẳng buồn nghe!

“Trời ơi, không ngờ luôn đó. Chị thật sự có bạn trai rồi! Ủa mà—vậy chắc tối khó gọi điện cho người ta lắm nhỉ, vì hai đứa mình chung phòng mà?! À há! Hay là chia phòng ra đi ha? Để chị có không gian riêng! Em có thể qua ở với Yotsuba cũng được! Dù gì thì chị ấy cũng không có bạn trai mà~!”

Aoi cứ thế nói liên hồi không dứt. Mà sao nó nghe có vẻ vui một cách kỳ lạ vậy? Hay là... nó đang chọc Sakura thôi? Cũng phải, Aoi thân với Sakura hơn là với tôi, vì hai đứa chỉ cách nhau một tuổi. Chuyện nó thoải mái đùa giỡn với Sakura hơn cũng dễ hiểu. Nhưng mà, nói gì thì nói... cũng hơi buồn buồn một chút.

Nghĩ lại... nếu tôi mà thật sự được ở chung phòng với Aoi, liệu hai đứa tôi có thể thân thiết như thế không nhỉ? Dù sao Sakura cũng đang ôn thi, có không gian riêng cũng tiện cho nó học hơn mà—

“Đừng có giỡn nữa, Aoi!” — Sakura nghiêm mặt đến mức Aoi giật thót. Á!

“Mình từng hứa là sẽ không ai lén lút đi trước người kia rồi mà, đúng không?!”

“H-Hee hee hee...” — Aoi cười gượng gạo.

Không lén đi trước nhau? Về cái gì cơ? Mà nhìn Aoi thì rõ ràng là nó biết mình đang nói gì đấy... A, hiểu rồi! “‘Đi trước’ hả? Sakura...”

“Hả?! A—!” — Sakura luống cuống vẫy tay lia lịa. “Không phải đâu, i-i-iii... ý em không phải vậy!”

Tôi bước thẳng đến chỗ nó... rồi ôm chầm lấy một cái thật chặt.

“?!?!?!?!?!?!?!”

“Chị hiểu rồi, Sakura. Em lớn thật rồi nhỉ? Chị tự hào về em lắm!”

“Gì... gì vậy chứ?!”

“Không sao đâu, không phải ngại! Em chỉ không muốn ‘đi trước’ Aoi bằng việc là người đầu tiên có phòng riêng thôi đúng không?”

“Hả...? Hả???”

“Mới hôm nào còn giành bánh chị làm với Aoi, mà giờ đã trưởng thành đến vậy rồi! Em giỏi quá! Chị tự hào lắm đó, Sakura! Cũng có chút buồn nữa, giống cảm giác của mẹ khi con cái trưởng thành vậy đó.” — Tôi siết chặt vòng tay hơn, vỗ nhẹ lên đầu nó. Lúc đầu Sakura cứng đờ cả người, nhưng rồi dần thả lỏng và rụt rè ôm lại tôi...

“Saaakuuuraaa~?”

Eek!!!

...Aoi lên tiếng gọi, giọng lạ lùng mang theo áp lực nặng nề đến mức khiến Sakura lập tức cứng đờ người trở lại.

“Phải đấy! Bọn mình đã hứa là không ai được ‘đi trước’ người kia mà... đúng không?” — Aoi nói, nở một nụ cười tươi nhất, sáng nhất, và cũng giả trân nhất mà tôi từng thấy từ con bé.

Sakura giật mình rồi nhảy bật khỏi vòng tay tôi. “K-Không phải! Không phải như mấy người đang nghĩ đâu, được chưa?! Chuyện đó chỉ là—”

“Chỉ là gì cơ?” — Aoi hỏi tiếp. “Nói đi nào, Sakura! Giải thích thử xem!”

“H-Hể? Gì vậy, Aoi?” — tôi hỏi, hoàn toàn chẳng hiểu gì.

“Hửm? À, không có gì đâu Yotsuba! Chuyện nhỏ giữa hai chị em thôi mà~ Nói chuyện riêng một chút nhé, Sakura?”

“Gì cơ?! Giờ luôn á? Nhưng mà Yotsuba vẫn còn—nè! Đừng có kéo áo chị mà!”

Aoi túm cổ áo Sakura kéo đi, vừa cười vừa tỏa ra thứ khí chất đáng sợ đến rợn người. Tôi thường hay quên mất rằng Aoi cũng có mặt này trong tính cách. Bình thường con bé luôn dịu dàng, vui vẻ, thích được cưng chiều, có tính cách dễ thương (và ngoại hình cũng siêu xinh!), nhưng chính vì thế mà mỗi khi nó nổi giận thì mới càng đáng sợ hơn. Điều tôi không hiểu là—rốt cuộc trong cuộc nói chuyện vừa rồi, câu nào mới chọc đúng dây thần kinh của nó vậy...?

“Gyaaa! Chết rồi! Sắp trễ giờ mất!”

Tôi vẫn còn tò mò vụ của hai đứa em gái, nhưng tôi còn một cuộc hẹn với Momose phải đến đúng giờ! Tôi tranh thủ nhìn lại gương lần cuối, rồi vội vàng hoàn tất nốt phần chuẩn bị còn lại nhanh nhất có thể.

◇◇◇

Momose là kiểu con gái mà hầu hết mọi cô gái đều mơ được trở thành khi lớn lên. Cô ấy luôn vui vẻ, rạng rỡ—không, đúng hơn là tỏa sáng như một thiên thần! Lúc nào cũng dịu dàng, nhẹ nhàng, người phảng phất hương hoa, giọng nói thì ngọt ngào đến mức có thể làm sâu răng người nghe. Tôi không tin là có ai đủ sức chống lại nụ cười của cô ấy mà không bị tim đập loạn xạ. Tin tôi đi—tôi biết rõ điều đó lắm...

“Ah, Yotsuba! Cậu đến rồi!”

Bởi vì hôm nay, tôi được độc quyền chiếm trọn nụ cười ấy!

“C-C-Chào buổi sáng, Momose!”

“Đừng đứng ngoài cửa nữa—vào đi!” — Momose kéo tay tôi vào nhà, miệng nở nụ cười rạng rỡ như thể sắp đi hẹn hò với người yêu.

Nghĩ lại thì, mặc dù không phải lần đầu tôi đến nhà Momose, nhưng là lần đầu tôi đến một mình mà không có Aiba đi cùng. Trước đây mỗi lần đến đây, tôi luôn có cảm giác mình chỉ là người đi ké Aiba đến chơi nhà Momose, nên hôm nay khi thấy Momose vẫn cười tươi roi rói dù chỉ có mình tôi, tôi thật sự bất ngờ. Chỉ nghĩ đến chuyện nụ cười ấy dành riêng cho tôi hôm nay thôi cũng đủ khiến tim tôi đập lỡ một nhịp.

Chưa hết—hôm nay trông cô ấy còn dễ thương hơn mọi ngày nữa, dù cũng đang mặc đồng phục giống tôi! Có vẻ cô ấy có trang điểm nhẹ, và hiệu quả thì... trời ơi, ba từ duy nhất còn sót lại trong đầu tôi là: dễ thương, trời ơi, và muốn mang cô ấy về nhà quá đi!

Momose dắt tôi đi vào trong nhà. Có lúc tôi còn thấy mình như một hoàng tử đang bị công chúa kéo đi khắp nơi theo ý cô nàng. Nhưng mà... chết thật, tôi lỡ liếc vào cái gương gần đó và toàn bộ ảo mộng bay biến. Thật khó mà tiếp tục tưởng tượng khi trong gương là hình ảnh một nữ sinh quần chúng hạng A chứ không phải hoàng tử nào cả. Tôi lắc đầu xua đi cảm xúc ngớ ngẩn, rồi buột miệng mở lời: “Không biết sao nữa, nhưng hôm nay cậu dễ thương lắm đó, Momose!”

“Thật á? Hee hee hee—nhưng mà Yotsuba lúc nào cũng dễ thương mà!” — Momose cười toe toét.

Đấy, con gái như Momose đúng là có hào quang riêng. Tôi biết cô ấy nói vậy chỉ là kiểu nói dễ thương, cho vui, nhưng vẫn khiến tôi mỉm cười như một đứa ngốc.

“Được rồi! Giờ thì vào học nào! Phải đảm bảo cậu không trượt môn nào hết đấy nhé!”

Và thế là... tôi rớt cái bịch về lại hiện thực.

Môn đầu tiên Momose chọn cho tôi học là Quốc văn hiện đại. Cụ thể là luyện bài đọc hiểu.

“Mấy môn khác thì mình sẽ cần ôn đủ kiểu dạng bài, nhưng đọc hiểu thì căn bản vẫn giống nhau! Nếu biết cách làm một bài, thì mấy bài khác cũng làm được thôi! Chỉ cần học mẹo là xong! Cậu sẽ thấy vui lắm cho mà xem!” — Momose tươi như thiên thần, thả nhẹ một chồng đề luyện tập dày cộp xuống bàn trước mặt tôi.

Tôi thật sự biết ơn vì cô ấy đã chuẩn bị kỹ thế này vì mình, nhưng mà... áp lực khủng khiếp! Momose ngồi đối diện tôi, cầm sẵn đồng hồ bấm giờ trong khi tôi cắm cúi làm bài. Vấn đề duy nhất: tôi không tài nào tập trung nổi! Bởi vì, cô ấy đang ngay trước mặt tôi cơ mà! Chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy, và mỗi lần tôi lỡ nhìn... là ánh mắt cô ấy lại chạm đúng vào tôi ngay lập tức! Không biết đó là trùng hợp hay do cô ấy có siêu năng lực cảm nhận ánh nhìn, nhưng lần nào cũng vậy, và lần nào cô ấy cũng nở nụ cười đó—nụ cười chết người đó.

Nghiêm túc đấy, học hành kiểu gì trong điều kiện thế này?! Tôi còn bận ngắm cô ấy hơn là ngó vào đề bài! Dĩ nhiên, tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ chết sớm. Tim tôi không chịu nổi mất, mà nếu không chết vì loạn nhịp thì cũng chết vì tội lỗi đã lén lút ngắm cô ấy suốt buổi. Dù sao thì, tôi chắc chắn là tôi chẳng thể nào dồn toàn lực làm bài khi tâm trí thì cứ mải loay hoay như vậy, và kết quả thì...

“Hmm,” — Momose nhíu mày khi chấm xong loạt bài đầu tiên. “Tệ hơn tớ tưởng nhiều—à! Xin lỗi, tớ không có ý nói kiểu đó đâu!”

“K-Không sao...” — tôi đáp, giọng yếu xìu. Sự dịu dàng của cô ấy... đau lòng thật đấy. Nếu có thể chết vì bị quan tâm quá mức, thì chắc tôi cũng sắp xong đời rồi.

“À... À thì, mới bắt đầu ai mà giỏi được đâu! Đúng vậy! Chỉ là khởi đầu thôi mà! Vẫn còn nhiều tiềm năng để tiến bộ! Chắc chắn là thế... có lẽ vậy...” — Momose chống chế, càng khiến tôi cảm thấy thảm hại hơn.

Ai cứu tôi với... cho tôi biến mất đi...

Sau khi phần giảng giải kết thúc, điều duy nhất tôi có thể nghĩ là: Momose đúng là một thiên thần.

Khoan, không! Không phải điều đó! À mà... cũng đúng là như thế, nhưng ý tôi là: Momose đúng thật là người tuyệt vời nhất thế gian này.

...Ờ thì, nói khác gì đâu. Và rõ ràng là khả năng diễn đạt của tôi đang tuột dốc không phanh. Nhưng nói gì thì nói, đó là sự thật. Cô ấy dạy tôi đủ mẹo và kỹ thuật: bắt đầu bằng cách lướt nhanh qua đoạn văn, chú ý từ vựng xuất hiện nhiều lần vì đó là chìa khóa...

Nếu ai khác nói với tôi mấy điều đó, chắc tôi chả buồn để tâm. Nhưng mà—Momose chưa từng dạy học kiểu đó bao giờ. Cô ấy luôn đứng đầu lớp từ khi tôi quen cô ấy, nhưng mỗi khi tôi hỏi cách làm bài, cô ấy chỉ trả lời kiểu “ừm, cứ làm thôi” là hết.

Không phải vì cô ấy không hiểu—mà là vì với Momose, kỹ thuật học hiệu quả, cách giải bài nhanh, tâm thế khi thi... tất cả đều tự nhiên như hít thở. Cô ấy không hiểu cảm giác không hiểu là gì. Nói ngắn gọn: cô ấy là một thiên tài.

Tôi không nhớ chính xác là lúc nào, nhưng đã có lần Momose gần như bật khóc khi tụi tôi học cùng nhau. “Xin lỗi, Yotsuba,” cô ấy nói, “Tớ dạy dở quá... Tớ xin lỗi nhiều lắm...” Hôm đó có cả Aiba, và hai đứa tôi đã ra sức an ủi cô ấy. Nhưng thật lòng mà nói, tôi đâu thấy cô ấy cần phải khóc vì chuyện đó. Đó đâu phải lỗi của cô ấy—là tại tôi kém, chứ cô ấy chỉ quá tốt bụng mà thôi. Cô ấy cố gắng hạ mình xuống ngang tầm tôi, đặt kỳ vọng quá cao vào bản thân, để rồi tự làm mình tổn thương...

Ấy vậy mà giờ đây, cô ấy đang hướng dẫn tôi rõ ràng, dễ hiểu, nhẹ nhàng mà chẳng hề nao núng! Tôi thật sự cảm động. “Wow, dễ hiểu thật đó! Cậu giỏi quá đi mất, Momose!”

“Ơ... Thật á? Hee hee hee... vậy thì tốt rồi,” — Momose cười ngượng ngùng.

“Cảm giác như tớ có thể đậu tất cả các môn lần tới luôn đó!”

“Này, đừng vội tự tin quá mức như thế chứ! Trời ơi, Yotsuba, cậu bốc đồng quá đấy,” — Momose vừa lẩm bẩm vừa nghịch nghịch mấy sợi tóc. “Thôi được rồi, giờ tớ sẽ sửa đáp án bài tập nhé! Bắt đầu với câu... à, câu này: ‘Tác giả cảm thấy gì khi viết đoạn văn này?’”

“Okay!”

“Cậu viết là: ‘Tác giả không chắc nên hướng câu chuyện theo hướng nào, nhưng tôi nghĩ cuối cùng họ đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.’”

Momose im lặng, rồi thở dài. “Nếu đã viết sai thì chi bằng chọn luôn câu ‘tác giả đói bụng’ cho nhanh?”

“Cậu đang giận vì tớ sai... sai kiểu tệ á?! Mà khoan, vậy câu đó không đúng á?!”

“Tất nhiên là không rồi. Cậu còn nhớ tớ nói gì không? Câu hỏi đọc hiểu giống như câu đố vậy. Tớ rất thích việc cậu cố gắng đặt mình vào vị trí tác giả—đó là điểm đáng quý mà tớ thích ở—à, ý tớ là... đó là thái độ tốt khi làm bài! Nhưng mà, đáp án mà người ra đề muốn nghe luôn nằm trong đoạn văn đó. Đây, nó ở dòng này nè.” — cô ấy khoanh một đoạn.

À à... giờ nhìn lại thì, đúng là đoạn đó ăn khớp với câu hỏi thật.

“Dĩ nhiên,” — Momose nói tiếp, “Nếu giáo viên của cậu là nhà văn nghiệp dư, có khi họ sẽ cho điểm cộng vì sự đồng cảm cũng nên.”

“Ồ, vậy để tớ hỏi xem thầy có viết truyện không!”

“Không, tuyệt đối KHÔNG được!” — Momose đập một cuốn vở cuộn lại lên đầu tôi. “Lần này thử đặt mình vào vị trí giáo viên xem! Học sinh rớt môn nhiều nhất lớp cuối cùng cũng tới hỏi bài... và câu hỏi đầu tiên là ‘Thầy có viết truyện lúc rảnh không ạ?’ Thử tưởng tượng coi, thất vọng đến mức nào chứ?!”

9d568750-6204-4ac5-9d81-951475b5ba22.jpg

“Ờ, ừm... chắc vậy...? Khoan đã, tớ là học sinh cá biệt á?!”

“Cậu thật sự nghĩ là cậu không phải chắc? Cậu là người duy nhất trong cả trường tụi mình trượt đều đều từng kỳ một. Thành tích của cậu... thật sự khiến người ta kinh ngạc theo một nghĩa rất riêng đấy.”

“Uggaugh,” tôi rên rỉ, không còn từ nào để biện minh.

“Nhưng mà không sao đâu!” — Momose tuyên bố, vỗ mạnh tay vào ngực như một nữ chính shounen chính hiệu. “Tớ sẽ luôn ở bên cậu mà!”

“Momose!” — Tôi cảm thấy được tiếp thêm bao nhiêu là sức mạnh! Dù trong thâm tâm tôi cũng biết rõ, thật ra Momose chắc chẳng hề muốn làm gia sư riêng cho đứa học dốt nhất lớp chút nào. Tôi đoán việc phải đối phó với đống lộn xộn mang tên tôi còn mệt hơn là giữ vững vị trí đầu bảng của cô ấy. Nhưng, nụ cười ấy đã nói lên tất cả—nó nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, dù tôi có gây ra chuyện gì đi nữa.

“Cảm ơn cậu, Momose,” tôi nghẹn ngào nói. “Thật lòng cảm ơn cậu...”

“Huh?! Sao tự nhiên cậu khóc vậy?!”

“T-Tớ xin lỗi, chỉ là... tớ cảm động quá thôi!”

Momose đã vượt qua nỗi sợ dạy học của mình, và cô ấy làm tất cả vì tôi. Dù cho lớp sương mù tự ti luôn che phủ tâm trí tôi có dày đến đâu, tôi cũng không thể không nhận ra điều đó! Nhưng mà... liệu còn lý do nào khác không...? Khoan đã, chẳng phải tôi đang tự huyễn hoặc bản thân quá mức à?! Trời ơi, giờ thì tôi bắt đầu hoảng loạn luôn rồi!

“Đồ ngốc,” — Momose thở dài, vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng nhưng giờ đã kèm theo chút bất lực. Cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi. “Tớ làm tất cả vì cậu đấy, biết không?” — giọng cô ấy ấm áp đến mức không thể tưởng nổi.

Thật lạ. Trước nay, tôi luôn có cảm giác Momose nhỏ tuổi hơn—gần như giống một đứa em gái. Nhưng giờ đây, tôi như thấy được một khía cạnh khác của con người cô ấy—hay đúng hơn là một Momose khác hoàn toàn?

Tôi từ trước đến giờ luôn đóng vai chị cả, cố gắng làm chỗ dựa vững vàng. Nhưng thực tế là tôi ngốc, yếu ớt, không có ai trông đợi gì ở tôi cả—ngay cả chính tôi cũng vậy. Nên khi có người đến bên tôi như thế này... khi có người chủ động làm chỗ dựa cho tôi... nó thật sự hiệu nghiệm. Một điều mà tôi chưa từng có được trước đây.

“Xin lỗi, Momose,” tôi lầm bầm.

“Thôi đi, ngốc ạ,” — cô ấy đáp. “Nếu định nói gì đó, thì ít ra hãy nói ‘cảm ơn’ thay vì xin lỗi.”

“Ừ... Cảm ơn cậu.”

Cô ấy cứ nhẹ nhàng xoa đầu tôi như thế...

...và trong khoảnh khắc trào dâng cảm xúc, tôi không kiềm được mà thốt ra:

“Momose, tớ yêu cậu.”

Đó là sự thật, không nghi ngờ gì cả. Nếu có thì, từ “yêu” còn chưa đủ để diễn tả. Cô ấy là người bạn thân tuyệt vời nhất mà tôi có thể mong cầu, và không từ ngữ nào có thể thể hiện hết được cảm xúc trong tôi dành cho cô ấy.

Tôi bị tràn ngập bởi xúc động, và rồi... bàn tay Momose chợt dừng lại trên đầu tôi. Cô ấy khẽ run lên, và khi tôi ngẩng mặt nhìn lên...

“Xin lỗi... Tớ không thể kiềm chế được nữa rồi.”

Ngay khi tôi ngẩng đầu, gương mặt Momose đã ở ngay sát bên tôi—rất sát. Và chỉ một khoảnh khắc sau đó, một thứ mềm mại chạm vào môi tôi.

Hả?

Tôi hoàn toàn không kịp xử lý chuyện gì đang xảy ra. Trước mắt tôi là hàng mi dài, tuyệt đẹp của Momose. Tôi cảm nhận từng hơi thở nhẹ từ mũi cô ấy phả lên da tôi. Và hơn cả, tôi cảm thấy thứ mềm mại ấy trên môi mình—thứ mà, ở khoảng cách này, dù là tôi có ngốc cỡ nào cũng biết đó chỉ có thể là: môi của cô ấy.

Momose đang hôn tôi.

“Mmh...” — Cô ấy phát ra một âm thanh khẽ khàng, truyền từ miệng cô ấy qua tôi, rồi lên thẳng não, khiến đầu óc tôi tê liệt. Đôi môi mềm mại ấy, những sợi tóc chạm nhẹ vào má tôi, mùi hương dìu dịu bao quanh tôi, hơi ấm từ bàn tay cô ấy—mọi giác quan trong tôi đều bị lấp đầy bởi một người: Yuna Momose.

Cô ấy không dừng lại sau khoảnh khắc đầu tiên ấy. Thật ra, cô ấy còn nghiêng người sát hơn nữa. Còn tôi, dù đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn chưa tiêu hóa nổi, và thế là... tôi ngã ngửa ra, để Momose đè lên người.

“Yotsuba...” — Momose nói khi nhìn xuống tôi. Cô ấy chống hai tay, gương mặt lộ rõ sự lo lắng, xen lẫn chút gì đó rất cuốn hút mà góc não tỉnh táo còn lại của tôi vẫn kịp nhận ra.

“Xin lỗi...” — cô ấy nói. “Tớ biết chuyện này đột ngột quá... Tớ làm cậu bất ngờ lắm đúng không...? Cậu... chắc là không hề muốn điều đó, đúng không...?”

Giọng cô ấy run run, và khóe mắt đã bắt đầu rưng rưng nước. Tôi biết ánh mắt đó—ánh mắt của người vừa làm điều gì đó mà ngay lập tức hối hận.

Nhưng mà... dù có bất ngờ, thì tôi hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút nào. Một cô gái vừa hôn tôi, bất ngờ thật đấy, nhưng tôi không hề ghét nó.

“Chỉ là... tớ...” — Momose tiếp tục, cố gắng nói từng chữ. “Tớ không thể giấu trong lòng được nữa... Tớ... tớ...”

Những giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống má tôi. Cô ấy quá đẹp—đẹp đến mức nghẹn thở. Người con gái phía trên tôi không phải là người bạn Momose quen thuộc. Cô ấy không còn là một nửa của bộ đôi Sacrosanct nữa.

Cô ấy là một người hoàn toàn khác—một Yuna Momose mà tôi chưa từng biết đến cho đến giây phút này.

“Yotsuba, tớ yêu cậu. Nhưng không phải là kiểu bạn bè... Mà là yêu như một cô gái yêu một cô gái.”

Tôi hiểu rất rõ—cái “yêu” mà cô ấy nói khác hoàn toàn với cái “yêu” mà tôi thốt ra ban nãy. Lời nói của cô ấy quá thẳng thắn, quá chân thành, không để lại đường lui nào cả—nó xuyên thẳng vào tim tôi như một mũi tên không khoan nhượng.

“Yotsuba... Tớ muốn hẹn hò với cậu,” — Momose nói tiếp. “Tớ từng tự hỏi liệu chuyện này có bình thường không, khi hai cô gái làm mấy chuyện như thế này... Nên tớ đã cố kìm nén... Nhưng tớ yêu cậu nhiều đến mức không chịu nổi nữa rồi! Nhiều đến mức phát điên lên mất!”

Từng lời của cô ấy như một cú đấm giáng thẳng vào lòng tôi. Lần đầu tiên có người ngỏ lời với tôi, mà người đó lại là cô gái dễ thương và hoàn hảo nhất hành tinh. Thật khó tin đến mức tôi không thốt ra được lời nào, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô ấy... Nhưng tôi không thể cứ thế mãi được. Momose nói cô ấy muốn hẹn hò với tôi—với tôi! Nghĩa là tôi phải trả lời. Tôi phải nói cho cô ấy biết tôi cảm thấy thế nào... Nhưng mà tôi cảm thấy thế nào...?

“Không, Yotsuba! Dừng lại! Tỉnh táo lại đi!”

Cái gì vậy?! Giọng nói trong đầu tôi?!

“Cậu biết rõ trong thâm tâm mà! Xã hội—không, cả thế giới này sẽ không chấp nhận chuyện này đâu! Mọi người đều ‘đẩy thuyền’ Yuna Momose với Rinka Aiba, không phải Yotsuba với Momose!”

Aiba... đúng rồi! Momose đã có Aiba rồi cơ mà?

“Hai thiếu nữ xinh đẹp. Một nàng công chúa và một hiệp sĩ. Cặp đôi bạn thân từ thuở bé, hoàn hảo, tối thượng, siêu cấp mỹ mãn! Họ chính là Sacrosanct, và mối quan hệ đó không thể bị vấy bẩn!”

Phải rồi... Sacrosanct không được phép rạn nứt...

“Cậu phải hiểu, Yotsuba. Cậu là yếu tố bất thường trong cuộc sống của Yuna Momose. Người càng hoàn hảo sẽ càng dễ bị cuốn hút bởi lửa, và cậu chính là ngọn lửa đó! Nếu cậu thực sự là bạn cô ấy, thì cậu nên nói cho cô ấy biết rằng cô ấy đang sai lầm!”

Chắc... chắc là đúng... Nếu tôi thật lòng muốn Momose hạnh phúc, thì tôi không thể để cô ấy dính dáng đến một đứa như—

“KHOAN ĐÃ!!!”

Gì nữa đây?!

“Không thể nào...! Cậu là—Yotsuba của lòng tôi—inner devil?!”

“Chuẩn đấy! Chính là tôi đây!”

Một... con quỷ nội tâm?! Tôi có cả cái đó sao?!

“Nhưng tôi không chỉ là một con quỷ đâu—tôi còn là người duy nhất ở đây đứng về phía công lý!”

“Một con quỷ mà dám nói đến công lý à?!”

“Dám chứ sao không! Bởi vì cô đấy, thiên thần ạ, cô là lý trí và tự kiềm chế của Yotsuba! Cô là tiếng nói của sự đúng đắn, đúng không?”

“Đ-Đúng vậy! Nên tôi là người nên được nghe theo—”

“Sai rồi! Bây giờ không phải lúc để lý trí hay kiềm chế gì hết! Bây giờ Yotsuba cần một thứ khác—thứ gì đó bản năng hơn, dữ dội hơn! Cô ấy cần dục vọng!“

D-Dục vọng?! Khoan, thế công lý đâu rồi?!

“Vấn đề không phải là cậu nên làm gì, Yotsuba. Mà là cậu MUỐN làm gì! Cậu định viện cớ cùi bắp nào đó để né tránh, để bỏ mặc cảm xúc của Momose sao? Hay cậu sẽ mở lòng và thành thật với chính mình?!”

Cảm xúc thật sự của mình... M-Miss Devil, tớ...

“Gaaah! Yotsuba, sao cậu lại gọi con quỷ trong lòng mình là ‘quý cô’ thế hả?!”

“C-Coi nào, điều đó không thay đổi sự thật rằng chuyện này hoàn toàn không thể được! Nhóm Thánh Thiêng—”

“Và ai cho cậu quyền quyết định chuyện gì là được hay không khi nói đến yuri hả, Thiên Thần?”

“Cái... gì cơ...?”

“Cậu nghĩ mấy chuyện ‘Thánh Thiêng’ đó làm Yuna Momose và Rinka Aiba thấy hạnh phúc à? Cậu nghĩ sẽ vui lắm khi ai cũng đặt họ lên bệ thờ, tôn thờ như tượng thần, rồi không một ai dám đến gần họ? Theo tớ thì họ đang bị đối xử như mấy kẻ hủi ấy! Cậu thật sự có thể nói rằng từ tận đáy lòng, cậu tin điều đó là đúng đắn sao?!”

“T-Tớ đâu có nói như vậy...”

Ờ thì... không phải hoàn toàn sai, nhưng chẳng phải kiểu lập luận này hơi bị cực đoan rồi sao...?

“Tớ yêu yuri, nhưng yuri đâu cần phải là thứ hoàn hảo, long lanh, được cất trong lồng kính! Yuri có thể lộn xộn, có thể rối rắm, có thể đầy sai lầm — và điều đó hoàn toàn ổn! Một bông hoa không quý giá vì nó đẹp; nó quý giá vì đã chiến đấu hết mình để nở rộ. Và đó mới là điều thực sự quan trọng!”

Cô... Quý cô Quỷ dữ...

“Chúng ta phải theo chuyện này đến cùng, Yotsuba! Cả cậu nữa, Thiên Thần! Đây không phải lúc để ngồi yên suy nghĩ lý trí, hay bám víu vào cái gọi là lẽ thường hay gì đó vớ vẩn đâu! Một thế giới yuri hoàn toàn mới đang mở ra trước mắt chúng ta... và điều đó có nghĩa là chỉ có một câu trả lời duy nhất cậu có thể đưa ra cho cô ấy!”

KRA-KOW! Cảm giác như một tia sét giáng thẳng xuống đầu tôi. Tôi cảm thấy sự tỉnh táo—cái cớ duy nhất níu giữ tôi lại—vỡ vụn thành từng mảnh. Đúng vậy. Momose đã nói với tôi cảm xúc của cậu ấy. Cậu ấy đã thổ lộ tấm lòng mình, và giờ đến lượt tôi đáp lại cảm xúc thật của bản thân!

Tôi hít một hơi thật sâu... rồi cất lời: “Tớ cũng vậy.”

Yuna chớp mắt. “Hả?”

“Tớ cũng có cảm giác như cậu, Momose... Không—tớ cũng yêu cậu, Yuna!” tôi thốt lên, miệng nói trước cả khi não kịp xử lý.

“T-Thật sao...?” Yuna hỏi, mắt mở to ngỡ ngàng đến choáng váng. Có thể tôi hành động theo bản năng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thật lòng. Chỉ là tôi chưa từng nhận ra... hoặc có lẽ tôi chưa bao giờ để tâm?

Dù sao đi nữa, sự thật là tôi đang yêu Yuna. Không phải kiểu tình cảm bạn bè... mà là một tình cảm sâu đậm, đặc biệt hơn thế rất nhiều.

Khi cảm xúc ấy ngày càng rõ ràng và chân thực hơn trong lòng, tôi đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên má Yuna. “Ừ,” tôi nói, “thật đấy. Tớ yêu cậu, thật lòng, theo cách mà cậu yêu tớ.”

Yuna nghẹn ngào. “T-Tớ không thể... không thể tin được... Ch-Chuyện này thật tuyệt vời, tớ... Tớ yêu cậu... Tớ yêu cậu, Yotsuba! Tớ yêu cậu!” cô ấy nức nở, tay luống cuống lau đi những giọt lệ chẳng dừng.

Và rồi chúng tôi lại hôn nhau. Lần nữa. Và lần nữa. Không còn là nụ hôn của bạn bè nữa, mà là nụ hôn của một cặp đôi thật sự, mỗi cái hôn đều nồng nhiệt, ngọt ngào và cháy bỏng như chính cảm xúc đang trào dâng trong lòng cả hai.

◇◇◇

“Th-Thế nhé... Hẹn gặp cậu vào thứ Hai nha!” Yuna nói, đôi má ửng hồng như hoàng hôn. Cô ấy đi theo tôi ra tận cửa để tiễn.

Cảm giác như tôi vừa tỉnh khỏi một giấc mộng phù hoa. Yuna vẫn xinh xắn, dịu dàng và đậm chất công chúa như mọi khi, nhưng ánh nhìn ngẩn ngơ ấy khiến cô ấy trông vừa gợi cảm, vừa trưởng thành theo cách mà tôi chưa từng nhận ra trước đây. Nếu một fan của cô ấy mà thấy được khoảnh khắc đó, chắc chắn sẽ ngã ngửa ra với một cơn chảy máu mũi như suối phun. Tôi thì suýt nữa cũng như vậy rồi.

“Ừm, hẹn gặp lại... Y-Yuna!” tôi đáp, tay đang xỏ vào đôi giày, tim đập loạn. Dù sau mọi chuyện vừa xảy ra, gọi cô ấy bằng tên vẫn khiến tôi thấy hơi ngượng ngùng. Nhắc mới nhớ, tôi đến đây là để học bài mà nhỉ? Cuối cùng thì học được bao nhiêu đâu chứ...?

“À, Yotsuba!”

“Hử?” Tôi ngẩng lên khỏi đôi giày vừa đúng lúc Yuna chồm tới đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi, rồi nhanh chóng lùi lại, mỉm cười ngượng ngùng.

“Yêu cậu đấy!” cô ấy nói, kèm theo một nụ cười rạng rỡ.

Mặt tôi như bốc cháy. Cảm giác nóng từ môi cô ấy như lan ra khắp cơ thể. Cứng họng vì quá bất ngờ, tôi chỉ còn biết gật đầu lia lịa như cái máy trước khi rời khỏi nhà cô ấy.

Bên ngoài, không khí ẩm ướt như đang nuốt chửng tôi. Mùa mưa đã kết thúc không lâu trước đó, nhưng độ ẩm vẫn còn đọng lại trong không gian. Dù tôi có cảm giác như đã ở trong nhà cô ấy thật lâu, nhưng kỳ lạ thay, ngày hôm đó vẫn chưa kết thúc. Trái lại, tôi vẫn còn một sự kiện quan trọng nữa trong lịch trình cá nhân của mình! Dù sao thì, tôi sắp đến chơi với Aiba cơ mà!

Phải thú thật là tâm trí tôi lúc đó đang rối bời. Đừng hiểu lầm nhé—tôi rất vui khi được dành thời gian với Aiba! Dù có chuyện gì xảy ra giữa tôi và Yuna đi nữa thì Aiba vẫn là một trong những người bạn thân nhất của tôi.

Nhưng đó là từ phía tôi. Còn Aiba thì sao? Nếu cô ấy thực sự có tình cảm với Yuna thì sao? Nếu từ góc nhìn của cô ấy, tôi chỉ là một con nhỏ lạ hoắc bỗng dưng xuất hiện từ đâu đó khi lên cấp ba, rồi nhanh chóng cướp mất Yuna quý giá của cô ấy thì sao...?

Lỡ Aiba ghét tôi thì sao?

Tôi cảm thấy một giọt mồ hôi lớn lăn dài sau lưng, và tôi biết nguyên nhân không phải là ánh mặt trời chói chang đang chiếu xuống đầu. Tôi chỉ có hai lựa chọn: nói với Aiba rằng tôi và Yuna đang hẹn hò, hoặc giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra và giữ kín chuyện này. Tôi muốn ở bên Yuna, vâng, nhưng tôi cũng không muốn mất đi tình bạn với Aiba! Tôi biết điều đó thật ích kỷ, và tôi cũng có phần ghét bản thân mình vì điều đó.

Nhà Aiba ở ngay cạnh nhà Yuna, nên chỉ mất vài giây để đi bộ từ chỗ này sang chỗ kia. Dù tôi có lê bước chậm chạp đến đâu, thì quãng đường ngắn ngủi ấy cũng chẳng kéo dài thêm được bao nhiêu. Tiếc là, nó vẫn đủ dài để làm tan biến hết sự tự tin vừa mới dâng lên khi Yuna thổ lộ tình cảm. Cuối cùng, tôi nhấn nút chuông gọi ở cửa nhà Aiba mà vẫn chưa thật sự đưa ra quyết định nào.

Thôi nào, không thể mãi thế này được! Tôi phải nói với cô ấy! Nếu tôi giữ im lặng bây giờ, tức là tôi sẽ phải im lặng và dối cô ấy mãi mãi! Tận sâu trong lòng, tôi biết lo lắng cũng chẳng thay đổi được sự thật. Tôi sợ điều sắp xảy ra... nhưng tôi đã ở rất gần khoảnh khắc chấp nhận sự thật. Trên hết, tôi muốn thành thật với bạn bè mình—

“Này, Yotsuba! Vào đi nào!”

“Á!”

Aiba bất ngờ lao ra từ cửa chính với một nụ cười rạng rỡ, đầy sức sống khiến tôi suýt sặc. Cô ấy chắc chắn đã thấy tôi qua camera chuông cửa rồi!

“H-H-Hey, Aiba!” Tôi cố gắng nói ra, nhưng mọi dũng khí vừa gom góp được để thổ lộ sự thật đã sụp đổ tan tành.

◇◇◇

“Hah, hah... Hngh! Mnghhh!” Trời ơi trời, cái này vui quá đi mất!!!!!! Tôi hơi ghét việc bản thân dễ bị ảnh hưởng như thế, nhưng đúng là chỉ cần một chút trò chơi thể thao hóa là tâm trạng tôi đã khá hơn hẳn. “Cái này tuyệt thật ấy!” tôi reo lên khi đang nằm sõng soài trên tấm thảm yoga mà Aiba trải sẵn cho tôi.

Trò chơi tôi đang chơi được thiết kế để ai cũng có thể tập thể dục tại nhà một cách vui vẻ và dễ hiểu. Dạo gần đây game thủ thường bị xem là nằm lì một chỗ, nên trò này đã đáp ứng một nhu cầu lớn và bán chạy như tôm tươi. Nó cháy hàng ở khắp mọi nơi, và tôi thì không sao mua nổi một bản dù rất muốn thử.

Không mua được nên tôi từng dỗi và tự nhủ chắc nó cũng chả hay ho gì đâu, nhưng trời ơi, tôi sai quá rồi! Cảm giác cứ như đang chơi game thôi, mà lại được tập luyện đủ kiểu, cả cơ bắp lẫn tim mạch! Hoặc ít nhất thì, nó khiến tôi có cảm giác như thế! Bình thường tôi không vận động gì mấy — thực ra là chưa bao giờ tập thể dục đúng nghĩa cả — nhưng ngay cả tôi cũng cảm thấy trò này thật sự rất vui. Đúng là sức mạnh của công nghệ!

Aiba, người đang ngồi xem tôi chơi, cười khúc khích. “Vậy thì tốt quá rồi! Nhìn cậu vui thế này là tớ cũng mừng,” cô ấy nói. Chúng tôi thay phiên nhau chơi nên cô ấy cũng đã đổ mồ hôi không kém, nhưng trông chẳng hề mệt mỏi chút nào.

Nhân tiện thì, Aiba cũng diện đồng phục trường giống như Momose, rõ ràng là có chuẩn bị kỹ càng. Tuy nhiên, khi nhìn Aiba di chuyển một cách nhẹ nhàng, linh hoạt, một phần trong tôi đã phải tự hỏi liệu chúng tôi có thật sự mặc cùng một bộ đồng phục hay không nữa.

Trường Eichou có hai loại đồng phục: một kiểu cổ sơ mi truyền thống, và một kiểu cổ giống đồng phục thủy thủ. Khi nhập học, học sinh có thể tự chọn loại mình thích. Nhân viên cửa hàng nơi tôi mua đồng phục từng nói rằng cả hai loại đều nhẹ, thoáng mát và làm từ chất liệu cao cấp, nên tôi đã chọn kiểu thủy thủ phần lớn là vì bốc đồng. Còn Aiba thì chọn kiểu sơ mi, và khi thấy chiếc áo sơ mi đó phấp phới theo từng chuyển động đầy tự do, thoải mái của cô ấy, tôi không khỏi thấy ghen tị và thầm làu bàu trong bụng rằng rõ ràng chúng tôi không cùng đẳng cấp.

Ừ thì, tôi biết, tôi biết. Nói thật thì đúng là chúng tôi chẳng cùng đẳng cấp thật, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến đồng phục cả. Chỉ là Aiba quá nhẹ nhàng, quá thanh thoát, đến mức dù cả hai cùng chơi một trò chơi, những động tác của cô ấy nhìn cứ như múa nghệ thuật vậy, hoàn toàn khác biệt so với tôi.

Aiba thật sự rất đẹp, phải không nhỉ? Tôi nghĩ thế, rồi ngay lập tức tự trách bản thân vì nhận ra điều quá hiển nhiên. Cô ấy cao, dáng người tuyệt vời, và mái tóc dài buộc đuôi ngựa khiến cô ấy toát lên nét khỏe khoắn rất riêng, rất hợp với khí chất của cô. Dù vẻ ngoài xinh đẹp đến mức khó mà tiếp cận, Aiba lại có những lúc ngẩn ngơ, dễ bị bất ngờ—một nét dễ thương đến bất ngờ khiến cô ấy càng cuốn hút hơn. Việc tôi được chơi game riêng với một cô gái tuyệt vời như thế này đúng là điều khiến người ta không thể tin nổi.

“Tớ tưởng chơi game thì chắc cũng nhẹ nhàng thôi, ai ngờ lại mệt ghê ha?” Aiba bình luận.

“Thật á?” tôi đáp. “Nhưng tớ thấy cậu trông chẳng mệt tẹo nào.”

“Ha ha ha! Thì tại tớ giỏi giấu thôi mà. Có cậu ở đây nên tớ phải giữ hình tượng chút chứ, đúng không?”

“H-Hở?! Giữ hình tượng trước mặt tớ để làm gì cơ chứ?!” tôi kêu lên. “Tớ đâu phải giám khảo! Mà nếu cần thì... chắc tớ có thể cho cậu một tràng pháo tay?” Tôi tạm dừng game và bắt đầu vỗ tay thật sự. Ờ thì, tại sao không chứ?

“Thôi đi mà!” Aiba cười, gãi đầu vẻ ngượng ngùng. “Mà, cậu thấy tớ không mệt thì cũng phải thôi! Tớ thấy cậu trông cũng đỡ mệt hơn tớ tưởng nữa đấy.”

“Thật á? Thiệt luôn?”

“So với lúc học thể dục ấy mà. Cậu lúc nào cũng trông như sắp xỉu đến nơi mỗi lần phải chạy dài hay vận động mạnh còn gì.”

“T-Tớ thừa nhận...” tôi lí nhí, không thể phản bác. Thể lực của tôi và học lực của tôi đúng là đang cạnh tranh khốc liệt cho vị trí đội sổ. Mà, học dở môn thể dục thì không nặng nề như rớt hết các môn lý thuyết, nhưng thật ra, thể chất yếu lại khiến tôi khổ nhiều hơn cả sự ngu học. Vậy mà giờ tôi vẫn còn ngồi đây, khỏe mạnh sau một trận vận động—có thể nói là điều kỳ diệu rồi. “Tớ cũng không hiểu nữa... Có khi vì game vui quá nên tớ mải chơi, không để ý là mình mệt?”

“Nếu vậy thì,” Aiba nói, “lúc chạy dài mà cậu vừa chạy vừa chơi game, chắc cậu sống sót được luôn nhỉ?”

“Tớ nghĩ là tớ sẽ vấp té rồi gãy cổ trước ấy!”

“Ha ha ha! Nghe cũng có lý!” Tôi không chắc cô ấy nói đùa hay thật, nhưng nhìn Aiba cười sảng khoái thế kia thì tôi cũng chẳng buồn để tâm. “Tớ giỏi thể thao thật đấy, nhưng bảo vừa chạy vừa chơi game thì chắc tớ cũng chịu.”

“Tớ không biết nữa... Cứ tưởng tượng là cậu làm được ngon ơ ấy!” tôi khăng khăng.

“Cả tớ cũng không siêu tới mức đó đâu,” Aiba nhún vai.

Nghĩ lại thì, Aiba thuộc kiểu người chơi game đua xe là nghiêng cả người theo tay lái, chơi game đối kháng thì hét “đau quá!” mỗi khi nhân vật bị đánh. Cô ấy có vẻ tập trung quá mức, hoặc quá nhập tâm vào game. Đang ăn vặt thì đổ đồ ăn ra bàn là chuyện thường, nước uống thì suýt đổ cả chục lần. Aiba có thể ngang ngửa tôi về độ vụng về đấy, ít nhất là khi chơi game.

“Cậu đang nghĩ cái gì đó ngớ ngẩn, đúng không, Yotsuba?” Aiba lườm tôi.

“Ơ... Đâu có... Làm gì có chứ~”

“Thế cái giọng đều đều vô hồn đó là sao?” Cô ấy bắt bài tôi ngay lập tức, và mặt tôi đỏ bừng lên. Nhưng rồi Aiba lại bật cười dịu dàng. “Cậu dễ đọc quá đi mất, Yotsuba!”

“T-Tớ thật á...?”

“Ừ, thật. Tớ chỉ cần nhìn sơ là biết cậu đang nghĩ gì rồi,” Aiba nói. Giọng cô ấy chậm rãi, trầm tĩnh, như thấm vào từng thớ da thịt tôi. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi không tài nào ngoảnh đi được. Trong giây phút đó, âm thanh duy nhất trong căn phòng là tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

Ôi trời... Đúng là cô ấy xinh thật. Tôi không đủ hiểu biết để mô tả vẻ đẹp của Aiba theo kiểu nghệ thuật gì đó, nhưng tôi biết rõ ràng rằng cô ấy là một cô gái vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu đến khó tin. Đồng thời, cô ấy cũng là "hoàng tử đời thực", người luôn được hò reo cổ vũ mỗi lần ghi điểm trong trận bóng rổ. Và đồng thời, cô ấy cũng là cô gái có thể lóng ngóng làm đổ nước chỉ vì mải chơi game. Tất cả những điều đó kết hợp lại, tạo nên một con người tên là Rinka Aiba—người bạn tôi quen biết.

Aiba vẫn lặng im, nhìn tôi không chớp mắt. Tôi tự hỏi không biết lúc này cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy nói rằng có thể nhìn vào tôi là hiểu được tôi đang nghĩ gì, nhưng còn tôi thì sao? Nếu tôi cứ nhìn cô ấy lâu thật lâu, liệu tôi có hiểu được cô ấy không?

Câu trả lời là không. Tôi không đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Thậm chí, tôi còn chẳng rõ mình đang cảm thấy gì nữa. Nhưng tôi dám chắc là Aiba thì hiểu. Cô ấy có lẽ sẽ gọi được tên cái cảm xúc kỳ lạ, mơ hồ mà tôi không thể nhận diện này. Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến tôi vừa vui vừa xấu hổ chết đi được. Tôi muốn cô ấy hiểu tôi, nhưng cùng lúc, tôi lại muốn giữ những cảm xúc ấy cho riêng mình. Và khi tôi cứ miên man suy nghĩ như thế, tim tôi bắt đầu đập thình thịch kỳ lạ.

“Yotsuba,” Aiba khẽ gọi, giọng nhỏ như tiếng thì thầm. Trước khi tôi kịp nhận ra, cô ấy đã đến gần đến mức có thể đặt bàn tay thon dài, dịu dàng của mình lên tay tôi. Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng của mồ hôi xen lẫn hương thơm con gái từ cô ấy phảng phất nơi đầu mũi. Khuôn mặt ấy càng lúc càng tiến lại gần hơn, và tôi chỉ có thể ngồi yên như bị đóng băng, cho đến khi...

“Mnh...”

Aiba đặt môi lên môi tôi.

8f2f75e6-efe8-42d0-bdc6-10911842f483.jpg

Tôi chưa từng nhìn thấy gương mặt Aiba ở khoảng cách gần đến vậy. Dù cô ấy đã nhắm mắt lại, tôi vẫn cứ mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp ấy đến nỗi chẳng nghĩ đến chuyện phải nhắm mắt theo. Aiba gần như chẳng bao giờ trang điểm, thế mà hàng mi của cô ấy lại dài và đẹp đến mức tôi cứ tưởng là lông mi giả. Cả mí mắt của cô ấy cũng mịn màng hoàn hảo! Cô ấy đẹp đến mức tôi chưa bao giờ thấy ghen tị—chỉ đơn giản là ngưỡng mộ. Nhưng rồi, khi Aiba từ từ rời khỏi tôi và mở mắt ra, ánh nhìn lấp lánh thường ngày ấy đã bị che khuất bởi một nỗi lo lắng không thể giấu được.

“Sao cậu lại có thể đẹp đến thế, hả?” Aiba thì thầm.

“Hở...? Gì cơ? Tớ á? Tớ thì đẹp gì chứ!”

“Không, là thật đấy. Cậu đẹp, từ ngoại hình đến tâm hồn. Chưa từng có ai khiến tớ say mê, ám ảnh đến mức này... Chưa từng có ai khiến tớ mất kiểm soát như thế...” Aiba cúi đầu, từng lời như ép ra khỏi cổ họng, giọng cô yếu dần đi. “Xin lỗi cậu, Yotsuba. Tớ không cố ý làm thế này. Tớ không muốn gây rắc rối cho cậu... Tớ không muốn bị cậu ghét... Nhưng mà, tớ...”

Aiba rút tay mình lại. Khi hơi ấm từ lòng bàn tay cô ấy dần tan biến khỏi da tôi, và khi tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy, tôi chợt—

“Không, Yotsuba! Cậu không thể!” Thiên thần bên trong tôi thì thầm ngay bên tai. “Yuna đã là bạn gái của cậu rồi mà! Cậu không thể chọn Aiba—đã quá muộn rồi! Cậu hiểu điều đó mà, đúng không?”

Ừ... Tớ hiểu. Nhưng tớ phải làm sao đây? Dù cô ấy không nói ra, tớ cũng đã hiểu cảm xúc của cô ấy rồi! Có thể tớ đang ảo tưởng, hay do vừa nghe Yuna nói yêu mà đầu óc tớ quay cuồng, nhưng... không, tớ không nghĩ vậy. Tớ cảm nhận được—cô ấy thực sự có tình cảm với tớ!

“Nhưng kể cả điều đó là thật, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu không thể đáp lại tình cảm đó! Làm thế chẳng khác nào phản bội! Nếu cậu đi theo con đường đó, thì hậu quả chắc chắn là Yuna, Aiba, và cả cậu nữa—tất cả sẽ bị tổn thương! Cậu sẽ mất cả tình yêu lẫn tình bạn!”

Chuyện đó... đúng là sự thật, nhưng...

“Câm mồm đi, thiên thần. Cô ấy biết hết mấy chuyện đó rồi,” con quỷ trong tôi lại xuất hiện, gằn giọng. “Nghe này, tớ thừa nhận—những gì cô ấy đang định làm có thể là quyết định tồi tệ nhất trên đời. Nghĩ mà xem: cô ấy sẽ phải nói dối Yuna và Rinka, và phải giữ lời nói dối đó mãi mãi. Kể cả khi làm được, cảm giác tội lỗi cũng sẽ hành hạ cô ấy từng ngày.”

“Vậy mà cô còn bảo đó là điều đúng đắn sao?!”

“Tớ đâu có nói về đúng hay sai!” con quỷ gằn lại. “Trước mắt cô ấy là một người con gái đang vật vã trong cơn tương tư, và chỉ cần một cái nắm tay thôi là có thể xoa dịu nỗi đau ấy! Không cần phải nghĩ nhiều—điều nên làm rõ rành rành ngay trước mắt rồi còn gì!”

Sự thẳng thắn của con quỷ khiến tôi choáng váng, nhưng đồng thời cũng khiến tôi bị cuốn theo.

“Cô ấy đã phá bỏ bao nhiêu ‘quy tắc’ thiêng liêng của xã hội rồi chứ? Dám bước tới gần cái gọi là ‘thiêng liêng bất khả xâm phạm’—chạm vào Yuna, một nửa của biểu tượng đó! Dám làm trò như lăn bút rồi thi đỗ trường cấp ba danh giá nữa chứ!”

“T-Tớ nghĩ chuyện lăn bút thi đại học thì không đến nỗi—”

“Cậu nghĩ nhầm rồi! Nhờ có một người thi cho vui mà người khác thi nghiêm túc lại trượt mất đấy!”

T-Trời ạ, cũng đúng...

“Ai mà biết cậu đã khiến bao nhiêu người phải khổ rồi, và sẽ còn khiến bao nhiêu người nữa? Biết đâu Yuna Momose và Rinka Aiba cũng nằm trong danh sách đó! Nhưng chính vì thế mà cậu không thể bỏ lỡ cơ hội để mang lại hạnh phúc cho một người—ngay lúc này, người đó đang ở ngay trước mặt cậu!”

“Con quỷ...”

“Yuna và Rinka đã gom hết can đảm để tiến một bước về phía trước! Quên chuyện ‘thiêng liêng’, quên tình bạn, quên cả lẽ thường tình đi! Chúng chẳng quan trọng vào lúc này đâu! Điều duy nhất quan trọng là cậu đấy, Yotsuba! Cậu muốn gì? Cậu muốn trở thành ai? Hãy tự đưa ra lựa chọn của mình, và tớ—cả tớ lẫn thiên thần kia—sẽ ủng hộ hết mình!”

Và rồi, con quỷ cười phá lên đầy khoái trá, còn thiên thần thì thở dài bất lực, cả hai cùng tan biến. Chuyện xảy ra trước mắt tôi đã vượt quá khả năng lý giải, và họ đã dựng lên một vở kịch để giúp tôi sắp xếp cảm xúc... nhưng rốt cuộc, chẳng ai cho tôi câu trả lời cả.

Tôi không biết cái gì đúng, cái gì sai. À thì, nếu theo lẽ thường thì rõ ràng là tôi biết rồi. Nhưng tạm bỏ điều đó qua một bên! Vấn đề là, tôi vẫn chưa có câu trả lời cho bản thân. Dù vậy, tôi vẫn tuyệt vọng muốn nói gì đó—tôi ngước nhìn vào mắt Aiba... và chết lặng.

Aiba—cô gái tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, người vừa ngầu, vừa tốt bụng, vừa đáng tin—đang khóc. Cô ấy đang rơi những giọt nước mắt cay đắng, như thể cả thế giới sụp đổ trước mắt mình.

Chuyện này... không còn là đúng hay sai nữa. Con quỷ đã nói hộ tôi, nhưng đó mới thật sự là cảm xúc thật của tôi. Tôi không biết có tồn tại câu trả lời nào khiến tất cả mọi người hạnh phúc hay không. Có khi chẳng bao giờ có. Tôi ngốc nghếch, và tôi biết điều đó—dù có nghĩ bao lâu đi nữa, tôi cũng chẳng tìm ra được một lời giải hoàn hảo. Nhưng điều tôi muốn làm? Điều đó thì tôi biết rất rõ.

“Aiba!” tôi hét lên, chộp lấy tay cô trước khi cô kịp rút lại.

Aiba thảng thốt. “Yotsuba...?”

“T-Tớ...” tôi lắp bắp, rồi hít một hơi thật sâu. “Cậu không hề làm phiền tớ, và tớ sẽ không bao giờ, không bao giờ ghét cậu cả!”

“Ah...”

“Tớ... tớ...” Trong đầu tôi như một mớ hỗn độn. Có quá nhiều điều muốn nói, từng lời cứ thiêu đốt trong ngực tôi, nhưng tôi không thể thốt ra nổi. Cứ mỗi lần mở miệng, nước mắt lại lặng lẽ rơi.

“Cảm ơn cậu, Yotsuba,” Aiba thì thầm rồi nghiêng người ôm tôi. Cái ôm của cô thật ấm áp, nhưng cũng có gì đó đau đớn. Tôi không biết mình có nên đáp lại hay không—nhưng rồi cô lại lên tiếng:

“Tớ yêu cậu.”

Lần này, đến lượt tôi sững sờ. Cuối cùng cô ấy cũng nói ra, rành rọt và chân thành, cuốn trôi hết những cảm xúc mơ hồ, mâu thuẫn trong tôi.

“Xin lỗi vì đã lợi dụng sự tử tế của cậu,” Aiba tiếp tục. “Nhưng tớ không thể kìm nén được nữa. Khi cậu ở gần như vậy, nhìn vào mắt tớ... tớ không thể chịu nổi. Tớ chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành nô lệ của tình yêu—nhưng tớ không thể phủ nhận nữa.”

Aiba siết tôi chặt hơn, như thể nếu buông ra thì sẽ không bao giờ chạm vào tôi được nữa. Cái ôm ấy khác hẳn ngày hôm qua, sau trận đấu tập của cô. Nó có chút đau, có chút ngột ngạt. Cô ấy là người điều khiển bóng rổ tài tình, thế mà giờ lại lóng ngóng khi cố truyền đạt tình cảm của mình.

“Tớ yêu cậu,” Aiba lặp lại. “Tớ yêu cậu bằng cả trái tim này.”

Và tôi—trước lời tỏ tình quá đỗi thẳng thắn và mãnh liệt ấy—

“B-Bwuhhh...”

—hoàn toàn ngưng hoạt động não bộ. Tôi không thể nào kháng cự lại bản thân nữa. Không thể! Không thể nào! Khi mà tôi... khi mà tôi...

“Tớ... tớ cũng yêu cậu.”

“Hở...?”

“Tớ cũng yêu cậu, Rinka!” tôi hét lên, siết chặt cô trong vòng tay mình.

“Yotsuba... Tớ... Tớ hạnh phúc lắm...!”

Rinka mỉm cười với tôi—một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc chưa từng thấy—rồi lại hôn tôi thêm một lần nữa. Nhưng lần này không giống lúc trước. Nụ hôn này lâu hơn, chậm rãi hơn, như thể cô ấy muốn tận hưởng trọn vẹn cảm giác được ôm tôi trong vòng tay... đến mức gần như khiến tôi nghẹt thở. Tôi chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng khi môi chúng tôi rời nhau, một cảm giác nuối tiếc nhẹ nhàng len lỏi trong tim.

“Yotsuba,” Rinka khẽ gọi, ánh mắt lấp lánh khi nhìn vào tôi, “Tớ thật sự rất vui vì người nhặt được khăn tay của tớ hôm ấy lại là cậu.”

“À...” Ngay lập tức, tôi hiểu cô ấy đang nhắc đến điều gì. Hôm đó. Ngày diễn ra lễ nhập học. Ngày chúng tôi trở thành bạn bè nhờ một khoảnh khắc hoàn toàn tình cờ. Chúng tôi gặp nhau như định mệnh sắp đặt, bị thu hút bởi một lực hút vô hình nào đó, cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm, và rồi... cuối cùng... “Tớ cũng vui vì đã trả lại khăn tay cho cậu được đấy chứ!”

Và tớ thật sự biết ơn vì đã gặp được Yuna và Rinka. Khi tôi đáp lại nụ cười của Rinka, tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết lòng biết ơn đó đang dâng trào trong lòng mình.

◇◇◇

Tôi trở về nhà, ăn tối cùng gia đình, tắm rửa, rồi chui vào chăn. Trong suốt cả quá trình ấy, cảm giác hạnh phúc lâng lâng như đang bay trên mây vẫn không hề tan biến dù chỉ một chút. Cứ như thể tôi đang mắc kẹt trong một giấc mơ đẹp nhất trên đời vậy. À mà, tôi nói là “mắc kẹt” nhưng thực ra... tôi sợ đến mức không dám cấu má mình để tỉnh dậy khỏi giấc mơ ấy nữa cơ.

“Trời ơi... Mình đang thật sự hẹn hò rồi đấy,” tôi lẩm bẩm một mình. Tôi từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ tìm được người yêu và cứ thế sống cô đơn đến hết đời. Tôi chưa từng tưởng tượng được rằng mình sẽ có người yêu—chưa nói đến việc đó là một cô gái chứ không phải con trai, càng không thể tưởng tượng nổi việc mình lại có đến hai người yêu, và đó lại là Yuna và Rinka!

Tôi vô thức đưa tay chạm lên môi mình. Cảm giác từ những nụ hôn của hai người vẫn còn vương lại, và chỉ cần nghĩ lại thôi là mặt tôi lại đỏ bừng lên. Tôi chưa từng biết rằng... cảm giác khi hôn lại có thể khác biệt đến thế, tùy thuộc vào người mà mình hôn.

Nụ hôn của Yuna giống như những cái chạm nhẹ—nhanh và ngắn, như thể cô ấy đang không ngừng thì thầm “tớ yêu cậu, tớ yêu cậu...” nhiều lần liên tiếp. Còn Rinka thì ngược lại—nụ hôn của cô ấy dài và sâu, như thể muốn nói “tớ yêu cậu” chỉ một lần thôi, nhưng dồn hết tất cả tình cảm mãnh liệt vào đó. Cách mỗi người hôn thật sự rất... “họ”—vừa đáng yêu, vừa cuồng nhiệt... và khiến tim tôi lại một lần nữa bay bổng.

“Hee hee hee~!” Tôi bật cười khúc khích, không thể nào kiềm chế được bản thân. Nụ cười cứ tự nhiên nở ra, dù biết mình trông như đứa ngốc. Mấy đứa em gái đã chọc tôi mấy lần rồi, nhưng chẳng điều gì có thể dập tắt được niềm hạnh phúc ấy cả. Tôi hạnh phúc đến mức này cơ mà—chẳng phải tôi xứng đáng tận hưởng một chút sao? Không nói quá đâu, hôm nay chính là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến giờ—thậm chí có thể là đỉnh cao của cả đời tôi cũng nên!

“Ước gì mai được gặp lại họ sớm...” tôi thì thầm, vừa mường tượng khuôn mặt của hai người, vừa lại cười tủm tỉm một lần nữa. Và rồi tôi chìm vào giấc ngủ sâu, ấm áp và viên mãn, mang theo trong mình những hình dung ngọt ngào về một cuộc sống tràn ngập những cảm xúc rung động và yêu thương đang chờ đón mình vào ngày mai.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

AI MASTER
Khả lăng là ko phải bắt cá 2 tay mà là 5 tay 🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
sao lại là 5 tay =))
Xem thêm
AI MASTER
@Khiz_KG: 2 bạn thân + 2 em gái + gv 🐧
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
CHỦ THỚT
AI MASTER
yuri là 1 nền văn minh tốt 😋
Xem thêm