Chương 4: Yotsuba Vs. Đặt Lịch Trùng!
Tôi đã quyết tâm giữ bí mật chuyện hẹn hò hai người cùng lúc, và điều đó đồng nghĩa với việc tôi không thể cứ ngồi yên chờ mọi chuyện tự giải quyết được. Thế là tôi bắt đầu vắt óc suy nghĩ, đào bới những ngóc ngách phủ bụi của não bộ để tìm ra một kế hoạch hành động khả dĩ, và cuối cùng, tôi quyết định sử dụng thời gian một cách “hiệu quả”: đọc càng nhiều manga rom-com càng tốt!
Tất nhiên, nếu gia đình tôi—đặc biệt là mấy đứa em gái—biết được tôi đang đọc một lượng lớn manga thể loại kỳ quặc đó, thể nào cũng bị tra khảo đến nơi đến chốn. May thay, nhờ một bước tiến công nghệ mang tên “sách điện tử,” tôi có thể đọc manga trên điện thoại mà không ai trong nhà mảy may nghi ngờ gì!
Tôi cày hết đống manga được đánh giá cao có gắn tag “hai-timing” mà tôi có thể tìm thấy, kèm thêm vài bộ harem rom-com cho chắc cú. Vâng, tôi thừa biết việc dựa vào manga để tìm giải pháp cho vấn đề đời thực thì nghe thật ngớ ngẩn, nhưng hoàn cảnh hiện tại của tôi vốn dĩ đã vượt quá mức tưởng tượng rồi, nên việc dùng manga làm tư liệu tham khảo nghe chừng lại hợp lý một cách kỳ lạ. Có bằng chứng nào chứng minh cho giả thuyết đó không à? Không hề. Nhưng tôi vẫn quyết định đánh cược!
Nhờ quá trình nghiên cứu đầy tâm huyết đó, tôi đã học được kha khá chiêu trò và tình huống kinh điển mà mình cần phải đề phòng. Một trong số đó là cái gọi là “đặt lịch trùng”: tình huống mà nhân vật chính lỡ hứa hẹn đi chơi với cả hai người mình đang hẹn hò vào cùng một ngày, cùng một khung giờ! Và rồi mọi thứ rối tung rối mù khi nhân vật chính cố gắng đi hai buổi hẹn cùng lúc mà không để bị phát hiện. Kiểu như... đợi đến khi một trong hai đang đọc manga hay thử đồ, rồi giả vờ đi vệ sinh để tranh thủ chạy qua gặp người còn lại! Sau đó thì dẫn cả hai đi ngang qua nhau mà không hay biết, hoặc đụng mặt người quen, rồi vấp ngã, rồi té sấp mặt, rồi đủ thứ hỗn loạn xảy ra.
Mấy chương như vậy thường nhận được bình luận kiểu “Căng thẳng quá trời, tưởng bị phát hiện đến nơi rồi chứ!” hay “LOL, đúng là quá lố luôn,” nhưng dưới góc nhìn của một người đang thật sự hai-timing ngoài đời như tôi đây, tôi không thấy có gì buồn cười cả! Vì khả năng cao là tôi cũng sẽ rơi vào cái tình huống over-the-top đó thật!
Yuna và Rinka vẫn hoàn toàn không hay biết gì về việc tôi đang yêu cả hai người cùng lúc. Rinka đã rủ tôi đi hẹn hò nhân kỷ niệm một tuần... nhưng hôm đó cũng là ngày kỷ niệm một tuần với Yuna! Và cho rõ ràng luôn nhé: tôi cũng là con gái, và tôi nghiêm túc muốn cùng họ kỷ niệm những dịp như vậy y như họ mong muốn. Tóm lại, rất có khả năng Yuna cũng sẽ mời tôi đi chơi vào thứ Bảy đó, và khi nghĩ đến việc liệu tôi có thể từ chối thẳng thừng hay không... Ừ thì, không đâu. Không đời nào.
Ý tôi là, tôi vốn đã cảm thấy tội lỗi kinh khủng về chuyện hai-timing rồi! Trong tâm thế như vậy thì bảo tôi nghĩ ra một lý do từ chối hợp lý sao? Không thể nào! Nói thật thì nếu tôi mà có đủ lý trí và ý chí để làm chuyện đó, thì tôi đã không rơi vào tình cảnh này ngay từ đầu! Tôi đã xử lý mọi thứ tử tế hơn... chắc vậy. Dù sao thì, dựa vào tất cả những gì đã xảy ra từ lúc cuộc phiêu lưu “hai người yêu” này bắt đầu, tôi không thể nào tự tin nói rằng mình sẽ từ chối lời mời hẹn hò của một trong hai người. Thật là thảm hại.
Nhưng vẫn chưa hết. Nếu tôi thật sự rơi vào tình cảnh đặt lịch trùng, thì tôi chắc chắn sẽ không bao giờ có thể qua mặt cả hai như mấy nhân vật chính trong manga được. Tôi dám cá là mình sẽ bị lật tẩy trong vòng năm phút. Và tất nhiên, một khi buổi hẹn kép thất bại, thì việc tôi đang hai-timing cũng sẽ bị phơi bày ngay tức khắc! Tôi phải né tình huống “đặt lịch trùng” bằng mọi giá, và tôi đã vá víu một kế hoạch có thể giúp mình tránh được điều đó...
Và rồi, ngày định mệnh—thứ Bảy—cuối cùng cũng đến. Tôi đến quảng trường trước ga tàu sớm hơn một tiếng so với giờ hẹn gặp Rinka, vừa thở sâu vừa cố trấn an trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Mọi chuyện vẫn ổn, tôi vẫn còn thời gian để chuẩn bị tinh thần. Thật ra đó chính là lý do tôi đến sớm một tiếng.
Tôi lấy điện thoại ra, bật camera trước để kiểm tra mái tóc xem có bị xô lệch không. Dù kiểm tra quần áo có vẻ hơi vô ích vì tôi chẳng thể về nhà thay được, tôi vẫn liếc qua người để chắc chắn không dính rác hay thứ gì kỳ quặc...
Bộ đồ tôi mặc hôm đó là một chiếc áo trễ vai kết hợp với váy dài. Tôi đã mua bộ này vì Aoi khăng khăng rằng nó hợp với tôi lắm, và thật lòng mà nói thì gu thời trang của em ấy đáng tin hơn tôi nhiều. Mỗi tội... hở vai hơi ngại thật.
“Còn năm mươi phút... Ổn mà, mình vẫn ổn,” tôi thì thầm tự trấn an. Dù đầu óc như muốn nổ tung vì hồi hộp, tôi biết mình vẫn còn thời gian để lấy lại bình tĩnh. Tôi quyết định đảo mắt quan sát xung quanh cho thư giãn đầu óc, rồi ngẩng đầu lên khỏi điện thoại...
“Á.”
...và trong khoảnh khắc đó, tôi tưởng như mình chết đứng tại chỗ. Không phải kiểu nói quá đâu—cú sốc tôi nhận được thật sự đủ khiến tôi đứng hình! Vì cô gái mà tôi trông thấy lúc đó rực rỡ đến mức có thể nói là đang... phát sáng.
Cô mặc một chiếc áo peplum trông cực kỳ chín chắn, kết hợp với quần xếp ly sành điệu khiến cô trông vừa cool ngầu vừa trưởng thành. Mỗi bước đi của cô đều khiến mái tóc đuôi ngựa đung đưa trong gió, và ánh mặt trời khiến mái tóc đen của cô óng ánh đủ sắc cầu vồng. Cô bước qua quảng trường như thể được chiếu sáng bởi ánh đèn sân khấu tự nhiên, cuốn hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, rồi dừng lại ngay trước mặt tôi.
Sau đó, cô khựng lại một nhịp, hơi ngượng ngùng, rồi mới lên tiếng. “Chào, Yotsuba.”
“C-Còn tận năm mươi phút nữa mới đến giờ hẹn mà...?!” tôi lắp bắp.
“Ừm, tớ... nghĩ nếu đến sớm, tớ sẽ có thời gian để bình tĩnh lại một chút,” cô—tức là Rinka—trả lời, tay gãi má một cách bối rối.
Mắt tôi mở to. Cử chỉ đó chỉ có thể mang một ý nghĩa. “Rinka, cậu... hồi hộp hả?!”
“Thì... ừ,” Rinka thú nhận. “Nên tớ mới quyết định ra khỏi nhà sớm... nhưng không ngờ cậu còn đến trước tớ.”
“X-Xin lỗi nhé!”
“Không, cậu không cần phải xin lỗi! Tớ cũng xin lỗi vì đã đến sớm!”
Bằng cách nào đó, cả hai chúng tôi lại đứng đó và liên tục xin lỗi nhau. Tôi có thể nói với độ tự tin vừa phải rằng đây hẳn là một cách bắt đầu buổi hẹn hò khá kỳ quặc, nhưng kiểu yêu đương tùy hứng, ngẫu nhiên thế này dường như lại rất hợp với chúng tôi. Ý tôi là, chúng tôi trở thành một cặp sau khi Rinka đột ngột tỏ tình cơ mà.
“Ahaha ha ha!”
“Heh heh heh!”
Cả hai nhìn nhau rồi phá lên cười cùng lúc. Đột nhiên, tôi chẳng còn nhớ nổi mình đã hồi hộp về điều gì nữa.
“Hôm nay cậu dễ thương thật đấy, Yotsuba,” Rinka nói.
“Còn cậu thì hôm nay xinh cực kỳ,” tôi đáp lại. Và với màn khen qua khen lại ấy, buổi hẹn hò đầu tiên chính thức bắt đầu.
◇◇◇
Rinka và tôi đều biết rõ rằng chuyện tình cảm giữa hai đứa phải được giữ kín, và đó là lý do vì sao chúng tôi chọn một địa điểm cách năm ga tàu điện cho buổi hẹn. Đó không phải là nơi tệ để hẹn hò—vẫn có kha khá chỗ chơi và chỗ tụ tập—nhưng cũng chẳng nổi bật gì, nhất là so với mấy khu trung tâm gần đó. Lý thuyết là chẳng ai rảnh mà lặn lội tới một nơi chẳng có gì đặc biệt vào cuối tuần... Tuy nhiên, nguy cơ đụng phải một bạn cùng trường—hay đúng hơn là người quen mặt Rinka—vẫn luôn rình rập.
Vì vậy, cả hai quyết định sẽ khiến buổi hẹn trông giống như một cuộc đi chơi giữa hai người bạn hơn là một cặp đang hẹn hò. Giữ khoảng cách như vậy chắc chắn sẽ hơi gượng gạo, nhưng ít nhất thì nó còn đỡ hơn là phải đi đâu đó xa tít mù. Thú thực, tôi còn lo bị người ta phát hiện đến mức thấy kiểu “chỉ là bạn bè” như thế này còn khiến mình yên tâm hơn. À thì, nói là “yên tâm” cũng hơi quá, nhưng ít nhất nó giúp tôi bớt bấn loạn hơn nhiều. Nhân tiện, đây cũng là lần đầu tiên tôi với Rinka đi chơi riêng như thế này, dù là với tư cách bạn bè hay người yêu! Nói thật thì kiểu gì tôi cũng sẽ hồi hộp phát điên thôi!
“Đi thôi nào?” Rinka rủ.
“O-Okay!” tôi đáp. Dù đó chỉ là một câu nói vu vơ, nhưng nghĩ rằng nó dành riêng cho tôi cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch rồi. Dĩ nhiên, vì chúng tôi đang cố tỏ ra như bạn bè nên Rinka đâu thể nắm tay tôi được—và—gya?!
“Hyeeek?!”
“C-Chắc là sẽ không ai để ý đâu nhỉ?” Rinka thì thầm, giọng hơi ngượng. Ngón út của cô ấy khẽ chạm vào ngón tay tôi khi chúng tôi cùng đi bộ, nhẹ đến mức tôi suýt tưởng là vô tình. Vậy mà không hiểu sao tôi lại thấy hành động đó to lớn khủng khiếp... Mà nhìn đôi má hồng nhẹ của cô ấy, chắc Rinka cũng đang có cảm giác tương tự.
“Ừm... Ừ đúng rồi,” tôi ấp úng. “Sẽ không ai nghĩ gì đâu... Chắc chắn là... M-Mấy người bạn thân, họ cũng, ừ, làm những chuyện kiểu như, ờm, thế này mà... ha ha...?”
“C-Cậu có thể bớt lúng túng lại một chút được không?” Rinka thì thầm, lấy tay che miệng. “Cậu làm tớ cảm giác như mình đang làm chuyện gì đó tày đình vậy...”
Nhưng chỉ vài giây sau, cô ấy lại rụt rè chạm nhẹ ngón tay vào tôi một lần nữa. Tim tôi đập như trống trận, nhưng tôi cũng đáp lại bằng một cú chạm khẽ... rồi nhẹ nhàng vuốt dọc ngón tay cô ấy... và thế là, cuối cùng, các ngón tay chúng tôi quấn lấy nhau. Nắm tay thôi mà, đâu phải chuyện gì ghê gớm, nhưng đi bộ ngoài phố trong tư thế ấy tự dưng lại khiến mọi thứ trở nên hồi hộp lạ thường, đến nỗi cả hai không dám nói thêm câu nào trong suốt quãng đường đến điểm hẹn tiếp theo.
Điểm dừng chân đầu tiên là một quán cà phê nổi tiếng mà tôi từng đọc trên một trang tin tức online. Kế hoạch cho buổi hẹn hôm nay là ăn trưa xong sẽ đi mua sắm. Tôi hy vọng việc cùng nhau dạo chơi và trò chuyện sẽ tạo nên một ngày hẹn hò vui vẻ, đơn giản. Cả tôi và Rinka đều chưa từng có buổi hẹn nào như thế này, nên hai đứa đã đắn đo rất lâu trước khi chốt một lịch trình mà tôi thừa nhận là khá... tầm thường. Nhưng dẫu đơn giản là thế, cái chuyện “vừa đi vừa trò chuyện” hóa ra lại khó hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi cứ mải bận tâm về cô ấy, thành ra chẳng nghĩ ra được gì để nói cả...
Cuối cùng thì chúng tôi cũng bước vào quán. Không gian được trang trí theo phong cách dễ thương, nhưng vẫn giữ được nét tinh tế, không hề lòe loẹt. Phần lớn các bàn đều có nhóm bạn nữ hoặc các cặp nam nữ đang ngồi. Khi nhân viên dẫn chúng tôi vào chỗ ngồi, tôi bỗng tự hỏi không biết có đôi nữ nào đang yêu nhau giống như tụi tôi không.
“Hmm,” Rinka lẩm bẩm, “chỗ này mới mẻ ghê.”
“Ơ,” tôi nói, chợt nghĩ ra điều gì đó. “Đừng nói là cậu không thích những nơi thế này nhé...?”
“Không phải đâu! Không phải vậy chút nào!” Rinka vội vàng xua tay. “Tớ thực sự rất vui vì cậu đã dẫn tớ tới đây. Mỗi lần đi ăn với Yuna, tụi tớ toàn vào mấy chỗ bán đồ nhiều thịt, kiểu nặng bụng ấy.”
Cô ấy vừa giải thích vừa nhìn quanh một cách thích thú, giống như một du khách quê lần đầu lên phố lớn vậy.
Ờ ha, nghĩ cũng đúng. Yuna lúc nào cũng kiểu... ừm, mê thịt một cách dữ dội—à không, phải nói là “hảo thịt” chứ nhỉ? Dù sao thì, cô ấy mê món mặn lắm! Còn quán cà phê này là do tôi chọn. Tôi chưa từng đến đây lần nào, nhưng bằng một cách nào đó...
“Tớ có linh cảm là cậu sẽ thích chỗ này, Rinka.”
“Vậy nên cậu mới chọn nơi này hả?” Rinka hỏi, mắt mở to. “Tốt bụng ghê! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Yotsuba!”
“K-Không có gì to tát đâu,” tôi lúng túng đáp. “Mà thôi, đừng tốn thời gian nữa! Mình phải chọn món nhanh lên thôi!”
Tôi mở thực đơn bữa trưa ra, đặt giữa hai đứa để cùng xem, rồi giả vờ chăm chú đọc trong khi thực ra là đang lén nhìn trộm Rinka. Tôi chọn quán này vì thấy nó nổi tiếng, và vì cảm giác Rinka sẽ thích kiểu không gian như thế. Nhưng còn một lý do nữa: tôi muốn được nhìn thấy Rinka trong khung cảnh ấy. Tôi... tò mò, chắc là vậy? Không, không phải tò mò, mà là... tôi có linh cảm rằng một cô gái nhìn có vẻ trưởng thành nhưng bên trong lại cực kỳ dễ thương như cô ấy sẽ hoàn toàn hòa hợp với không gian quán cà phê vừa nữ tính vừa tinh tế này. Và nhìn phản ứng của Rinka, có vẻ linh cảm của tôi đã hoàn toàn đúng.
“Ôi trời, có nhiều món ăn trưa quá... Món nào cũng trông ngon ghê, tớ không biết nên chọn gì nữa,” Rinka thì thầm, mắt sáng rực khi chăm chú ngắm thực đơn. Còn tôi thì cảm thấy chỉ cần ngắm vẻ mặt ấy thôi cũng đủ no nê suốt mấy ngày.
Chúng tôi thong thả thưởng thức bữa trưa—mấy món ăn được bày biện đẹp đến mức như thể sinh ra để chụp hình đăng mạng xã hội, kèm theo trà nóng pha từ loại lá đặc biệt của quán mà tôi ước gì được uống cả ngày không ngán—rồi cùng nhau tới cửa hàng bách hóa lớn duy nhất trong phạm vi đi bộ từ ga. Có vẻ như Rinka có mục tiêu mua sắm cụ thể.
“Dạo này tớ thấy áo ngực hơi chật, nên là...” cô ấy giải thích.
“Ờ...” Gì cơ? Nghiêm túc đấy à? Ngực cô ấy... vẫn còn đang phát triển á?!
“Tớ thỉnh thoảng đi mua đồ với Yuna,” cô nói tiếp, “nhưng mỗi lần tớ nhắc đến mấy chuyện này là cậu ấy lại khó chịu.”
“Ờ, tại Yuna thì, ừm,” tôi lưỡng lự. “Ý tớ là, cũng dễ hiểu thôi, chắc vậy...” So với Rinka, vóc dáng của Yuna đúng là thuộc kiểu khiêm tốn hơn một chút. Cô ấy chưa bao giờ tỏ ra khó chịu về chuyện đó, nhưng nếu biết rằng Rinka vẫn còn đang lớn thì chắc cũng khó mà giữ bình tĩnh hoàn toàn.
“Vì hôm nay đi với cậu, nên tớ nghĩ tụi mình có thể nhân dịp này mua đồ lót đôi chẳng hạn... Cậu thấy sao?”
Đồ lót... đôi...?! Sao chỉ hai từ đó thôi lại có thể vang lên ngọt ngào đến vậy chứ?! “T-Tuyệt đấy! Mua liền!!!” tôi đồng ý cái rụp ngay khi đầu óc xử lý xong câu hỏi của cô ấy. Mặc đồ lót giống nhau với Rinka á? Cảm giác đó... như thể...
“Ừa, tuyệt quá! Mà nghĩ kỹ lại thì, mặc đồ lót giống nhau với cậu... cảm giác cứ như cậu lúc nào cũng ở bên cạnh tớ ấy. Hồi hộp ghê luôn, nhỉ?”
Ờ thì, đúng là tớ cũng đang nghĩ y hệt như vậy đấy, nhưng cậu có thể đừng nói toẹt ra như thế được không? Ngại chết đi được á? Làm ơn? Cảm ơn nhiều.
Tua nhanh đến phần quan trọng nè—hóa ra Rinka hơn tôi tận hai size. Tôi phải tự hỏi luôn—chúng tôi thực sự bằng tuổi nhau à? Hay là tôi nhỏ hơn mức tôi vẫn tưởng vậy? Bị chênh lệch rõ ràng thế này khiến tôi nhận ra một điều... là cơ bản tôi chẳng có điểm gì đặc biệt nổi bật cả, và chuyện vòng một cũng không phải ngoại lệ. Ngực tôi chẳng to mà cũng chẳng nhỏ—nó nằm đúng cái mức trung bình nhạt nhòa không ai để ý.
Suy nghĩ ấy khiến tâm trạng tôi trùng xuống một chút, nhưng khi nhìn Rinka ôm chặt túi giấy đựng bộ đồ lót vừa mua—mà lại còn là mẫu y chang cái tôi chọn—thì tất cả những lo âu ấy tự dưng tan biến hết. Rồi khi tôi nghĩ lại chuyện bộ áo ngực và quần lót mình vừa mua hoàn toàn giống hệt bộ cô ấy đang ôm... tim tôi lại bắt đầu đập loạn cả lên. C-Cô ấy thực sự sẽ mặc mấy cái đó sao...? Không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ấy mặc chúng là tôi đã xấu hổ muốn độn thổ—còn hơn cả tưởng tượng bản thân mình mặc nữa kia chứ! Thật sự, nó khiến tôi cảm thấy xấu hổ tới mức... gần như không chịu nổi luôn ấy!
Nói chung là, vụ đồ lót đôi khiến tôi lâng lâng suốt cả buổi, và dù chẳng còn mục tiêu cụ thể nào cho phần còn lại của ngày, hai đứa vẫn phấn khích mà rảo bước khắp trung tâm thương mại, ghé vào đủ loại cửa hàng. Tụi tôi xem quần áo xinh xắn, phụ kiện thời trang, đồ linh tinh dễ thương, rồi cả mấy kệ mỹ phẩm long lanh lấp lánh. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi lang thang vô định trong một nơi như vậy, và dưới đôi mắt say mê Rinka của tôi, cả tòa nhà như hóa thành một kho báu khổng lồ, còn từng cửa hàng trong đó là những viên ngọc quý. Cửa hàng nào tụi tôi cũng ghé, ríu rít trò chuyện, cười đùa, chạy nhảy tung tăng như trẻ con. Đến mức quên cả thời gian luôn.
“Trời ơi, đói quá...” tôi rên rỉ.
“Ha ha, không lạ đâu! Nhìn kìa, trời tối đen như mực rồi!” Rinka đáp.
Cô ấy nói đúng—đến khi hai đứa đã dạo hết cả khu trung tâm và bước ra ngoài, mặt trời đã hoàn toàn lặn mất. Giờ thì đã là thời điểm lý tưởng để ăn tối rồi, nhưng khổ nỗi, làm học sinh cấp ba thì ngân sách lúc nào cũng rơi vào tình trạng "báo động đỏ". Đống đồ lót tụi tôi mua chẳng hề rẻ, và từ nửa buổi chiều trở đi là hai đứa toàn đi dạo ngắm đồ qua kính thôi. Ăn tối ngoài tiệm thì... khỏi bàn, không có cửa!
“Không ngờ trong một ngày mà tớ lại tìm ra nhiều món muốn mua đến thế,” Rinka nói, mỉm cười hài lòng rồi siết nhẹ cuốn sổ nhỏ trong tay. Cô ấy thuộc kiểu con gái “analog”, một giống loài đang dần tuyệt chủng trong thời đại bọn tôi, và luôn cẩn thận ghi chú mỗi lần phát hiện món gì mình thích để quay lại mua sau.
Tôi để ý thấy trong cuốn sổ đó, ngoài mấy bộ đồ cá tính và ngầu lòi mà ai nhìn cũng phải gật gù rằng cực kỳ hợp với Rinka, cô ấy còn ghi cả những món đồ dễ thương nữ tính. Gu của cô ấy đúng là lộn xộn thiệt, nhưng chính cái sự không nhất quán đó lại rất... Rinka, và điều đó khiến tôi bật cười thích thú.
“Chắc cậu phải dành dụm dữ lắm mới mua hết mấy món ấy được á!” tôi đáp.
“Cậu nói đúng—mà nếu cứ đi chơi với cậu thế này thì đến lúc tiết kiệm đủ chắc tớ lại tìm ra thêm gấp đôi chừng đó món nữa ấy chứ!” Rinka nói nửa đùa nửa thật, khiến tôi không nhịn được cười.
Thật ra thì tôi cũng chẳng phản bác gì được. Vì tôi cũng y như vậy mà! Không hiểu sao, cứ đi với cô ấy là tôi lại thấy mình phát hiện ra những điều mà nếu đi một mình thì chắc tôi chẳng bao giờ để tâm. Và tôi chắc chắn điều đó sẽ còn tiếp diễn dài dài. Tôi không có sổ như Rinka, nên không thể đếm được bao nhiêu món đã lọt vào mắt xanh của mình hôm nay, nhưng trong đầu tôi là một danh sách dài lê thê toàn những thứ khiến tôi chú ý. Tôi thầm mong rằng, một ngày nào đó, mình sẽ lại được đi dạo mua sắm với cô ấy ở đây...
“Này, Yotsuba,” Rinka gọi, giọng có phần do dự. “Tớ đang nghĩ... nếu cậu muốn thì, ừm... mình có thể... đi chơi cùng nhau lần nữa không? Không phải dịp gì đặc biệt hay lễ kỷ niệm gì đâu—chỉ là một buổi hẹn bình thường thôi...?”
“À... Ừ, chắc chắn rồi!” tôi đáp ngay lập tức. Có một thoáng tôi nghĩ cô ấy đọc được ý nghĩ của tôi, nhưng rồi tôi nhận ra một lý do đơn giản hơn nhiều: là vì... cô ấy cũng cảm thấy giống hệt như tôi. Khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, tâm trạng tôi bỗng bay vút lên tận mây xanh, và tôi bật cười tươi rói lúc nào chẳng hay.
Rinka mỉm cười đáp lại... rồi nắm lấy tay tôi. “Đi lối này, Yotsuba,” cô ấy nói, kéo tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ gần đó, nơi không ai có thể nhìn thấy chúng tôi—và rồi—
Chụt!
“Ể... Hả?!”
“Dù sao thì... tụi mình cũng đang hẹn hò mà,” Rinka nói, vừa đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sự. Lần này cô ấy hôn sâu đến nỗi tôi còn thấy hơi khó thở nữa kia. “Tớ yêu cậu, Yotsuba.”
“Tớ...” tôi lặng người một chút rồi hít sâu một hơi. “Tớ cũng yêu cậu.”
“Này,” Rinka lại nghiêng người về phía tôi. Đôi mắt cô ấy ánh lên thứ cảm xúc cháy bỏng, sâu lắng. “Cho tớ... thêm một lần nữa... được không?”
“Ừ...” tôi khẽ đáp, và rồi hai đứa lại trao nhau một nụ hôn. Khi môi cô ấy chạm vào tôi lần nữa, cảm giác như toàn bộ buổi hẹn hò hôm nay mới thực sự chạm đến tim—đây không phải là cuộc đi chơi giữa hai người bạn, mà là một buổi hẹn hò đích thực. Một buổi hẹn giữa người yêu với người yêu.
◇◇◇
Và như vậy, buổi hẹn đầu đời của tôi khép lại.
Những phút giây cuối cùng của ngày hôm đó mãnh liệt đến mức, ngay cả khi Rinka đã rời đi và tôi chỉ còn lại một mình, tôi vẫn có cảm giác như nghe rõ được tiếng tim mình đập. Tôi cố gắng nhét tất cả những cảm xúc ấy thật sâu vào trong lòng—chúng sẽ phải chờ đến lúc khác.
Cuối cùng thì, tôi đã không bị trùng lịch vào ngày kỷ niệm một tuần của tụi tôi. Cái cú “hai tay hai nhánh” kinh điển: né thành công! Mà không phải là may mắn gì đâu nhé. Não tôi dù bé như hạt đậu, nhưng tôi đã dùng hết công lực để nghĩ ra một kế hoạch... dù xét cho cùng, cũng chính vì não bé nên tôi mới không suy nghĩ quá nhiều và dám triển khai cái kế hoạch đó chăng?
Dù sao thì, quan trọng là nó đã thành công trót lọt, và nhờ kế hoạch đó mà tôi đã có thể tận hưởng buổi hẹn cùng Rinka mà không bị cái nỗi lo “bị trùng lịch” đè nặng. Rinka cũng vui, và cuối cùng cô ấy còn tặng tôi một nụ hôn. Đến mức tôi suýt nghĩ rằng vụ "bắt cá hai tay" này... có khi lại chẳng phải sai lầm gì to tát... Nhưng không! Không! KHÔNG! Nghĩ vậy là đi quá xa rồi!!
Có điều... chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Để mượn lời một ai đó—tôi cũng chẳng nhớ rõ là ai—việc né trùng lịch không thể giải quyết chỉ trong một ngày! Đúng vậy: kế hoạch của tôi là một cuộc hành trình kéo dài hai ngày, và ngày mai tôi sẽ tiếp tục! Buổi hẹn hôm nay mới chỉ là bước đầu tiên! Tôi đâu thể ngồi mộng mơ cả cuối tuần chỉ để ngắm bộ sưu tập ảnh Rinka tuyệt vời đã chụp trong hôm nay, dù tôi rất rất muốn...
Tôi phóng như bay qua những con hẻm dân cư tối om quanh khu nhà, về tới nhà, chén sạch bữa tối mẹ nấu, tắm rửa qua loa, rồi chui tọt vào giường từ sớm. Đêm hôm trước tôi gần như chẳng chợp mắt được tí nào—hồi hộp quá thể đáng mà! Nhưng tôi biết rõ: nếu không ngủ một giấc thật ngon đêm nay, thì mai tôi tiêu chắc. Vì nhiều lý do lắm!
“Ngày mai, hả...?” tôi lẩm bẩm một mình khi đã cuộn tròn trong chăn. Nhìn lại cả kế hoạch từ góc độ người ngoài, tôi phải công nhận nó đúng là táo bạo một cách liều mạng. Nhưng tôi đã tự hứa với bản thân rồi: nếu đã quyết định tiếp tục lừa cả Yuna lẫn Rinka, thì tôi tuyệt đối không được thiên vị ai cả! Tôi sẽ phải khiến cả hai đều hạnh phúc, đồng thời luôn! Và điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải tận hưởng ngày mai cũng thật trọn vẹn, giống như hôm nay vậy!
“Được rồi, đến giờ ngủ! Ngủ thôi nào! Phải ngủ! Giờ đi ngủ đã đếêêê!” tôi tự cổ vũ bản thân. Nhưng giữa dư âm phấn khích từ buổi hẹn hôm nay và nỗi lo cồn cào cho kế hoạch ngày mai, tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Chính vì thế mà tôi mới ép mình đi ngủ từ chín giờ tối—sớm hơn rất nhiều so với thường lệ. Và rồi, đúng như dự đoán...
“Hai giờ sáng á?! Làm ơn nói đây là đùa thôi đi!!”
Tôi tỉnh giấc giữa đêm, không tài nào ngủ lại được, và đón bình minh sáng Chủ Nhật trong tình trạng ngơ ngẩn vì thiếu ngủ trầm trọng.
◇◇◇
Một lúc sau, tôi lại có mặt tại quảng trường trước nhà ga—giống hệt như hôm qua. Có điều hôm nay tôi ăn mặc giản dị hơn hẳn—chỉ là một chiếc hoodie và quần dài. Không phong cách như bộ đồ hôm trước, nhưng trái lại, tôi thấy thoải mái hơn hẳn, và cũng cảm giác hợp với mình hơn nhiều.
Tại sao tôi ăn mặc đơn giản vậy ư? Có phải vì kế hoạch hôm nay không quan trọng bằng buổi hẹn với Rinka hôm qua không? Há—không đời nào! Mục tiêu hôm nay quan trọng và đặc biệt không kém gì hôm qua cả. Dù gì thì, tôi vừa nghĩ vừa nhìn quanh để tìm... ờ, thật ra không tìm ai cụ thể cả, thế nên cái dòng độc thoại nội tâm kia bị cụt lủn luôn.
“Ừ thì, không đời nào cậu ấy đến đúng giờ đến mức đó đâu nhỉ,” tôi lẩm bẩm. “Còn tận một tiếng nữa mới đến giờ hẹn cơ mà—”
“Đoááán xem là ai nàoooo!”
“Hyeeek?!” tôi hét lên như ma nhập khi có người từ sau lưng vòng tay ôm chặt lấy tôi. Hành động ấy khiến tôi bị một đống người qua đường dòm ngó, nhưng tôi còn chuyện quan trọng hơn phải lo! “Y-Y-Y-Yuna?!”
“Chà, đoán trúng phát một luôn kìa!” cô gái đang ôm tôi nói—cũng chính là người tôi đang đợi: Yuna. Tức là tôi đã đoán đúng rồi đó, nhưng cô ấy chẳng có vẻ gì là muốn thả tôi ra cả—trái lại, còn siết chặt hơn nữa kia!
Trời đất ơi, tôi chịu không nổi đâu! Ở chốn đông người thế này á?! “C-Cậu đến sớm quá rồi đó?!”
“Ủa, nói ai vậy hả, Yotsuba!” Yuna đáp trả liền.
“T-Tớ biết là vậy, nhưng mà...” Một tiếng sớm đó nha?! Rinka hôm qua cũng đến sớm... năm mươi phút thôi mà!
“Thật ra thì,” Yuna nói, “tớ đến từ... khoảng nửa tiếng trước rồi!”
“Cái gì cơ?! C-Có ai lạ mặt nào lại gần cậu không đấy?!”
“Sao vậy? Cậu sợ tớ bị mấy tên tán gái tầm bậy bắt chuyện hả?”
“Dĩ nhiên rồi! Tớ nói thật đấy, cậu dễ thương quá mà!”
“Hả...? Ư-Ưm, hi hi... Cảm ơn nha...” Yuna bật cười thẹn thùng. Cuối cùng thì cô ấy cũng nới lỏng vòng tay, và tôi lập tức chuồn ra, xoay người lại đối mặt với cô ấy. Trước mặt tôi là Yuna, với đôi má hơi... đỏ ửng... Khoan đã—đây không phải người thường đâu, là thiên thần thật đó! Thiệt tình!
Hôm nay Yuna mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, to đến mức nhìn như váy. Tôi từng nghe người ta nói về trend “mặc đồ của bạn trai” như một phong cách thời trang, và có lẽ hình ảnh trước mắt tôi chính là ví dụ hoàn hảo cho cái trend đó. Cô ấy cũng tranh thủ cuối tuần để trang điểm kỹ càng hơn bình thường—vì trường không cho trang điểm mà. Bộ đồ, lớp makeup, và vóc dáng nhỏ nhắn của cô ấy hoà quyện lại khiến Yuna toát lên một khí chất tươi sáng, nhẹ nhàng, đến mức tôi chỉ muốn... bế về nhà luôn cho rồi.
“V-Vậy, đầu tiên... cho tớ chụp một tấm hình được không?” tôi hỏi.
“Hử? Để làm gì?” Yuna đáp lại. Tất nhiên là tôi đâu thể nói “vì tớ không bế cậu về nhà được nên ít nhất cũng phải có ảnh”, mà trong đầu thì lại chẳng nghĩ ra được lý do nào tử tế cả, thành ra...
Tách!
“Nè, khoan đã á!!” Yuna hét lên khi tôi tự tiện bấm máy. Nhưng mà dễ thương quá trời quá đất luôn! “Yotsuba! Thật là, thiệt tình á!” Yuna phồng má giận dỗi rồi vòng một tay qua người tôi, kẹp cứng hai tay tôi lại, tay còn lại rút điện thoại ra. “Đã chụp thì chụp chung luôn!”
Cô ấy chuyển qua camera trước rồi bắt đầu bấm lia lịa trước khi tôi kịp phản ứng. Chắc là đòn trả đũa cho cú chụp lén ban nãy đây mà? Dĩ nhiên là Yuna trông đáng yêu không tưởng trong hình rồi—đúng kiểu thiên thần luôn á—còn tôi thì nhìn tối đa chỉ như ăn mặc “tươm tất chút đỉnh” thôi. Nhìn kiểu gì cũng giống fan được chụp hình chung với idol.
Nhưng hình như Yuna lại nghĩ khác. “Hi hi! Dễ thương ghê,” cô ấy thì thầm khi ngắm ảnh trong máy. Tôi biết rõ là người cô ấy khen chắc chắn là tôi chứ ai, và chỉ nghĩ đến vậy thôi là mặt tôi đã đỏ bừng rồi. “Tớ sẽ đặt tấm này làm hình nền luôn!”
“Gì cơ?! Không được đâu!!” tôi la lên.
“Hả? Sao lại không?”
“Vì, ờm... C-Còn phải giữ bí mật nữa mà?!”
“Không sao đâu! Ảnh chụp với bạn bè làm hình nền là chuyện bình thường mà,” Yuna cười, trấn an tôi.
Tôi muốn phản bác thêm... nhưng không thể! Bởi tôi cũng đang để ảnh nền là hình chụp với hai người bạn gái của mình còn gì! Mặc dù là tôi để từ trước khi quen họ, nhưng mà... vẫn thấy tội lỗi lắm!
“Đi thôi nào!” Yuna nắm tay tôi kéo đi.
“Ơ-Ừ!” tôi đáp lại, để cô ấy lôi mình rời khỏi quảng trường.
Và vâng—như bạn chắc đã đoán ra rồi đấy, tôi đã lên kế hoạch hẹn hò với Yuna ngay từ trước, sắp xếp nó vào đúng ngày sau buổi hẹn với Rinka. Đó chính là mấu chốt trong kế hoạch tối thượng của tôi để né thảm họa trùng lịch!
◇◇◇
Giờ thì, hãy tua ngược thời gian về khoảng bốn ngày trước. Lúc đó tôi đã hẹn xong với Rinka, và đang căng não tìm cách để không bị lỡ dại đồng ý với Yuna cùng một ngày. Rồi tôi chợt nảy ra một kế hoạch cực kỳ đơn giản: nếu tôi muốn tránh bị cô ấy mời hẹn đúng ngày đó, thì sao không chủ động mời cô ấy trước vào một ngày khác luôn?!
Hẹn với Rinka là thứ Bảy, thế nên nếu rủ Yuna đi chơi vào Chủ Nhật là hoàn hảo. Một khi đã có lịch ngày Chủ Nhật rồi, thì kiểu gì Yuna cũng sẽ không đột ngột mời tôi đi chơi vào thứ Bảy nữa. Mấy bộ rom-com tôi từng đọc hay bị drama kiểu đổi lịch vào phút chót rồi hẹn chồng hẹn, nhưng tôi biết rõ mấy cái đó toàn “logic hài kịch”. Nó chỉ xảy ra để truyện có kịch tính thôi! Nếu rơi vào tình huống như vậy, tôi chỉ cần dứt khoát từ chối và bảo rằng tôi kín lịch hết cuối tuần rồi là xong!
Dĩ nhiên là... nếu thật sự xảy ra thì tôi kiểu gì cũng rối tung lên lần nữa thôi. Tại nếu Yuna hay Rinka nài nỉ tôi đổi lịch, thì gần như chắc chắn tôi sẽ gật đầu ngay tắp lự. Nhưng thôi, chưa tới đó mà đã lo thì cũng vô ích—việc trước tiên là phải nhắn tin rủ Yuna đã... và tôi đã làm vậy!
Ơ... nhưng khoan! Lỡ Yuna bận Chủ Nhật rồi lại hỏi tôi có thể đi thứ Bảy không thì sao?! Chẳng phải vậy là toi đời rồi à?! Nghĩ lại thì, toàn bộ kế hoạch này dựa vào chuyện Yuna gật đầu cái rụp với ngày Chủ Nhật. Nếu cô ấy đã chấp nhận Chủ Nhật trước, thì sau này nếu có thay đổi gì, cô ấy sẽ cảm thấy mình có trách nhiệm, và tôi có thể từ chối thứ Bảy một cách chính đáng. Nhưng nếu cô ấy chưa gật đầu ngay từ đầu thì tôi sẽ chẳng có cái lý do nào để từ chối cả!
P-Phải làm sao đây?! Có nên nói luôn là mình bận thứ Bảy không nhỉ?! N-Nhưng như vậy có kỳ quá không?! Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn toàn tập, dù mới chỉ nhắn một cái tin duy nhất! Tôi đúng là chuyên gia kiểu nghĩ xong rồi mới thấy sai. Cứ như trong mấy lần thi ấy—lúc hiếm hoi mà tôi tự tin với bài làm của mình, thì thể nào cũng tô lệch đáp án một hàng, hay đại loại thế.
Yuna: Okay!
“Bwuh?!” Cô ấy trả lời rồi á?! Chưa đầy một phút mà?!
Yuna: Cảm ơn vì đã rủ tớ đi chơi, Yotsuba! Tớ vui lắm luôn đó!
“Trời ơi, sao mà cô ấy dễ thương đến mức này được chứ?!” Tôi biết rõ là việc mình xúc động như vậy chỉ vì một tin nhắn đồng ý hẹn hò chứng tỏ tôi quá dễ dụ, nhưng điều đó cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng Yuna đúng là một thiên thần sống!
Yuna: Thật ra thì, có một chỗ tớ muốn đến cùng cậu lắm!
Và cô ấy còn chủ động gợi ý kế hoạch cho buổi hẹn luôn á?! Cô gái này “girl level” cao tới mức nào vậy trời?! Tôi hoảng toàn tập, nhưng cuối cùng vẫn gõ ra được một tin nhắn trả lời đơn giản, dù ngay sau đó Yuna đã gửi thêm một tin nhắn khác dặn tôi mặc đồ thoải mái, dễ vận động. Và thế là, kế hoạch hai ngày hẹn hò của tôi chính thức được an bài...
◇◇◇
Giờ nghĩ lại, tôi thấy cái mà tôi gọi là “kế hoạch” để hẹn hò với Yuna thật ra chỉ là việc tôi ngỏ lời mời cậu ấy đi chơi rồi... phó mặc hết phần còn lại cho số phận. Kế hoạch gì chứ—đó đúng là một chồng bài dựng tạm bợ mà chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay. Nhưng cuối cùng nó lại suôn sẻ hết mức, nên... kệ đi! Không có vụ đổi lịch phút chót nào xảy ra, và dĩ nhiên tôi cũng không rơi vào bi kịch “đặt lịch trùng hẹn”, nên xét tổng thể thì tôi có thể coi kế hoạch này là một chiến thắng. Một chiến thắng nhờ vào việc tôi lao như bay trên sợi dây thăng bằng đầy bất ổn mang tên “lịch trình” và chỉ đến được bờ bên kia nhờ... quán tính thuần túy. Nhưng thắng là thắng mà, đúng không?! Ý tôi là, như thể tớ có khả năng nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo ngay từ đầu ấy. Tôi hiểu giới hạn của bản thân hơn ai hết! Cuộc sống của tôi đến giờ đều là nhờ may mắn gánh team, và có vẻ điều đó chưa hề thay đổi.
“Có chuyện gì vậy, Yotsuba?”
“Hở?”
“Cậu cứ lơ ngơ suốt từ nãy đến giờ đó.”
“Ờ, à, tớ chỉ... hơi ngạc nhiên vì ở đây đông quá thôi, chắc vậy.”
“Thì hôm nay là Chủ nhật mà! Hee hee—may là tụi mình nắm tay nhau sẵn rồi nhỉ?”
“Hở?” Tôi cúi nhìn xuống và—trời ơi!—cô ấy nói đúng! Tụi tôi đang nắm tay nhau từ bao giờ rồi ấy! Mà cô ấy còn nắm chắc lắm luôn ấy chứ! “Waaaa?!”
“Ơ hay, có gì đâu mà cậu làm ầm lên thế! Bạn bè bình thường nắm tay nhau cũng đâu có gì lạ đâu ha?” Yuna nói, tỉnh bơ. “Với lại, thấy cậu cứ đơ ra như mất hồn nãy giờ, tớ sợ thả tay ra là cậu lạc mất luôn ấy chứ!”
“T-Tớ biết là cậu có lý, nhưng mà... hừm, ờ, tớ cũng không chắc nữa,” tôi lắp bắp nói. Ừ thì nắm tay để khỏi lạc nhau nghe có vẻ hợp lý, nhưng mà... nhưng mà... gaaaaah, sao tôi chẳng biết gì nữa luôn! “M-Mà nè, lúc nãy cậu bảo chờ tớ nửa tiếng rồi, đúng không? Vậy rốt cuộc cậu nấp ở đâu chứ? Tớ tưởng tớ tới trước mà!”
Kỳ lạ thật. Nếu một thiên thần như Yuna có mặt quanh đây, thì làm sao mà không gây chú ý được? Kiểu gì tôi chẳng nhận ra nếu có một đám đông xúm quanh cô ấy. Với cả, cậu ấy mà đứng chờ một mình thì... cơ hội bị—
“Để tớ đoán nhé, Yotsuba,” Yuna nói với nụ cười tinh ranh. “Cậu đang lo là có kẻ khả nghi nào tới bắt chuyện với tớ khi tớ đứng chờ đúng không?”
“Mngh!” Sao cô ấy lại đọc được suy nghĩ của tôi tài vậy?! Tôi bị chột dạ đến mức không nói nổi thành lời. Tôi biết là cô ấy đoán trúng phóc, và đúng thật tôi đã lo lắng, nhưng tụi tôi đang giả làm bạn mà! Mà như vậy thì tôi phản ứng kiểu bạn gái quá mức luôn rồi còn gì?!
“Không sao đâu,” Yuna tiếp lời. “Tớ ngồi ở quán cà phê ngay bên cạnh nhà ga ấy!”
“Hở?”
“Ừ đó! Tớ ngồi gần cửa sổ, vừa nhâm nhi đồ uống vừa canh xem cậu tới chưa. Ở đó yên tĩnh lắm, nên tớ biết chắc là không ai dám lại gần tớ gạ gẫm gì đâu. Và quan trọng hơn... hee hee, tớ ngồi ở đó để nhìn rõ cái biểu cảm bất ngờ của cậu khi bị tớ ú òa từ phía sau á!” Yuna thú nhận, cười ranh mãnh một cách đáng yêu vô đối. “Mà tớ không ngờ cậu lại lo cho tớ đến vậy đó! Một sự nhầm lẫn dễ thương ghê... mà thật ra, đương nhiên là cậu lo cho tớ rồi! Vì tớ biết rõ cậu là người thế nào mà. Tớ không bất ngờ đâu, chỉ thấy vui hơn thôi!”
“À, tớ... ừm... thật ra tớ cũng không biết nên nói gì luôn...” tôi ấp úng lắp bắp.
“Nè Yotsuba, cho tớ ôm cái được không?!” Yuna bất ngờ hỏi với ánh mắt đầy quyết tâm.
“Như vậy thì... quá giới hạn bạn bè rồi đó, nên là... không được!”
“Hừ! Keo kiệt!” Yuna phụng phịu, chu môi ra.
Cái kiểu vòi vĩnh được yêu thương của cậu ấy đúng là hơi trẻ con thật, nhưng vì nó quá hợp với vẻ ngoài của cậu ấy, nên tôi bỗng hóa đá, chìm trong trạng thái mê mẩn ngắm khuôn mặt ấy...
“À, tới nơi rồi!” Yuna reo lên, lại kéo tay tôi đi tiếp. Cũng phải thôi, chứ tôi đang mộng mị quá, chắc chẳng tự bước nổi.
Thôi nào, bình tĩnh lại đi, Yotsuba! Đúng là tụi mình đang hẹn hò thật, nhưng hôm nay phải làm bộ là đi chơi kiểu bạn bè! Tôi đang gồng mình tự nhắc nhở bản thân thì...
“Khoan đã, đây chẳng phải là...?”
“Heh heh! Đây là nơi tớ muốn dắt cậu tới từ lâu rồi đó!”
Yuna đã đưa tôi đến một chỗ gọi là “công viên thể thao.” Mấy chỗ này kiểu như trung tâm giải trí trong nhà, nơi bạn có thể thử đủ các môn thể thao khác nhau một cách đơn giản và thoải mái. Theo như tôi biết, mấy chỗ này thường có sân bóng mini, khu ném rổ, khu đánh bóng chày, bàn bóng bàn—nói chung là đủ kiểu luôn. Không phải nơi để thi đấu nghiêm túc, mà chủ yếu là để vận động nhẹ, vui chơi thoải mái, đổ chút mồ hôi xả stress. Hôm nay là Chủ nhật nên chỗ này đông nghẹt, nhiều gia đình còn kéo nhau đi cả đoàn.
“Lần đầu cậu tới đây à, Yotsuba?” Yuna hỏi.
“Ừm, đúng vậy,” tớ đáp. “Còn cậu thì sao? Cậu hay tới đây hả?”
“Cũng thỉnh thoảng thôi á. Tớ đi với Rinka đó.”
“À...” Tự nhiên mọi thứ sáng tỏ luôn. Một đứa như tôi mà dám bước vào chỗ này thì đúng là liều thật, chứ một người như Rinka thì chắc chắn hợp rơ. Tôi có thể hình dung được cảnh Rinka vô đối ở mọi trò thể thao trong đây. “Nhưng mà... nếu cậu lúc nào cũng đi với Rinka, thì giờ đi chơi với tớ chẳng thấy hụt hẫng à?”
“Cậu nghĩ ngược rồi đấy!” Yuna cười. “Khi tớ đi với Rinka, lúc nào cũng phải làm ‘hậu phương’ cho cậu ấy! Còn khi thi đấu với Rinka thì... quên đi, không đời nào tớ thắng nổi! Nhưng mà đi với cậu á hả? Heh heh heh—tớ nghĩ lần này tớ có cơ hội thắng kha khá đó nha~”
“Cơ hội thắng phải nói là rất lớn thì đúng hơn á... Khoan, đừng nói là cậu đang dụ tớ để... lừa thắng hả?!”
“Hee hee hee! Ai biết được?” Yuna cười khúc khích, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo.
Biết ngay mà! Cậu ấy tính dắt tôi vô đây rồi xử đẹp tôi cho mà xem! Yuna đâu phải kém vận động. Cậu ấy chắc thuộc nhóm trung bình khá trong lớp tụi tôi, còn tôi thì... đúng, lẹt đẹt đội sổ.
“Ugh... Cậu xấu tính ghê á, Yuna ơi...” tôi rên rỉ.
“Hả?! K-Khoan đã, đừng nói là cậu giận thiệt đó nha?!” Yuna hốt hoảng. “K-Không phải như cậu nghĩ đâu! Tớ không có dẫn cậu tới đây để trêu đâu! Tớ chỉ nghĩ là tụi mình chơi đùa cùng nhau thì vui lắm thôi, thiệt đó! X-Xin lỗi nha, nếu cậu không thích thì mình đi chỗ khác cũng được...?”
Chắc cái mặt phụng phịu của tôi khiến Yuna quýnh hết cả lên. Nhìn cậu ấy như sắp khóc tới nơi... hoặc đúng hơn là... nhìn giống như tôi sắp khóc. Mà thật ra, tôi sắp không nhịn được cười rồi.
“Pff... Hee hee hee!”
“Hả...?” Yuna nghiêng đầu, ngơ ngác.
“Hee hee... Aha ha ha ha!”
“Khoan đã—Yotsuba! Vậy nãy giờ cậu giỡn với tớ hả?!”
“Tớ chỉ trả đũa lại vụ lúc nãy thôi mà!” tôi cố gắng nói giữa những tràng cười không dứt. Phản ứng của Yuna đáng yêu hơn tôi tưởng, đến mức tớ không tài nào nhịn nổi!
Yuna đứng đơ ra trong vài giây, mặt đỏ bừng rồi nhào vào ôm tớ. “Đồ ngốc Yotsuba! Tớ tưởng mình làm gì sai nghiêm trọng lắm chứ! Tưởng cậu ghét tớ luôn rồi đó biết không?!”
“Trời đất, làm gì có chuyện đó chứ!” tôi đáp lại. “Xin lỗi nha vì trêu cậu.”
“Mmh...” Yuna khịt mũi. “Mà tớ cũng trêu cậu trước... nên tớ cũng xin lỗi luôn...”
Yuna sụt sịt, còn tôi thì đưa tay lên xoa đầu an ủi. Cô ấy vòng tay ôm lấy tôi—và đúng lúc đó, tớ sực nhớ là tụi tôi đang đứng giữa lối vào công viên thể thao. Ở đây thì ồn ào, nhộn nhịp từ đầu rồi, tụi tôi cũng đâu có nói gì to, nhưng mà... cái ôm này thì chắc chắn đang thu hút ánh nhìn của thiên hạ rồi. Th-Thế này ổn mà, phải không? Bạn bè vẫn ôm nhau mà, đúng không?! Tôi nghĩ vậy, cố bám víu vào cái lý lẽ dễ dãi duy nhất mà bản thân có thể nghĩ ra ngay lúc đó.
◇◇◇
Tôi đã nghe nói rất nhiều về những chỗ như thế này trước đây, nhưng thú thật thì đây là lần đầu tiên tôi thực sự đặt chân đến một nơi như vậy. Hóa ra đây là kiểu khu giải trí tính tiền theo giờ. Chỉ cần trả phí trong một khoảng thời gian nhất định, bạn có thể tự do vui chơi tất cả các trò có trong đó.
Nếu phải so sánh thì tôi nghĩ nó hơi giống các phòng karaoke? Dù thật ra nghĩ vậy cũng chẳng giúp ích gì nhiều, nhưng ít nhất tôi đã từng đi karaoke rồi—cùng gia đình và bạn gái nữa! Dù sao thì, đó cũng là một trải nghiệm gần giống để tôi dựa vào trong lúc dấn thân vào nơi đầy lạ lẫm này! Tìm điểm tương đồng với những thứ mình đã quen là một chiêu mà tôi đã tích lũy qua cả một cuộc đời gần như sống ngoài vùng an toàn. Đúng vậy—đây chỉ là karaoke, chỉ là thêm mấy trò ném bóng với ném đĩa bay thôi mà! Cứ coi như giống y chang đi! Dù số lượng trò chơi đa dạng đến mức hơi choáng, nhưng vẫn ổn hết!
“Này, Yotsuba, nhìn kìa! Mình thử trò kia trước đi!” Yuna vừa kéo tay áo tôi vừa chỉ về góc ném bóng rổ.
Ồ, không tồi chút nào! Hôm trước tụi tôi còn xem Rinka thi đấu bóng rổ mà, nên bắt đầu bằng trò này có vẻ hợp lý phết! Coi như màn khởi động cũng được! “Ừ, nghe hay đó! Đi nào! Vào trận thôi!” Tôi hăng hái hét lên, hít trọn bầu không khí quyết chiến và bước lên sàn đấu mới! “Nhân tiện thì thi đấu luôn đi ha? Coi ai ném trúng nhiều hơn trong mười—à không, năm quả là được rồi!”
“Hở?” Mắt Yuna tròn xoe vì ngạc nhiên, cũng phải thôi. Hồi nãy tụi tôi còn đùa về cái vụ tôi vận động kém như thảm họa thiên nhiên, chắc cô ấy đang cố không nhắc đến cạnh tranh. Nhưng chính vì vậy tôi mới chủ động đề xuất! Tôi có tự tin sẽ thắng không á? Không! Không có một tẹo nào hết. Nhưng tôi tin rằng nếu chủ động đòi thi đấu, tôi có thể chứng minh với Yuna rằng phản ứng của mình ban nãy chỉ là giả vờ thôi, rằng cô ấy không hề làm tôi buồn thật sự.
“Nếu mình thắng, cậu sẽ... Hừm... À, biết rồi! Nếu mình thắng, cậu sẽ mời mình ăn trưa!”
“Hở?! Cá độ luôn hả?!” Yuna giật mình la lên.
“Thì cá cho vui mà!” Tôi cười xòa, trong đầu đã chuẩn bị tinh thần cho việc thua sấp mặt. Dù sao thì cùng lắm tôi chỉ phải mời cô ấy ăn trưa, đâu có gì to tát. Với tôi, đây là cách chuộc lỗi hợp tình hợp lý cho việc khiến cô ấy buồn ban nãy. Ví tiền có thể phản đối, nhưng tôi đã chuẩn bị ngân sách đầy đủ như hôm qua rồi, nên không lo.
“Vậy thì...” Yuna nói, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. “Nếu mình thắng... thì cậu phải hôn mình.”
Tôi định đáp lại, nhưng âm thanh phát ra chỉ là một tiếng “guhk?!” nghe như nghẹn họng.
“Cậu có thể lén lút hôn cũng được mà!” Yuna tiếp lời. “Như vậy thì chẳng ai biết đâu, nhỉ?”
“T-Tớ... Tớ đoán là nếu lén lút thì cũng được... Nhưng mà, tại sao mới được chứ?!”
“Thì... Từ trước đến giờ lúc nào cũng là mình hôn cậu trước còn gì? Mình muốn một lần được cậu chủ động mà... được không?”
Trời ơi, đôi mắt cún con đó! Không ai trên đời có thể kháng cự nổi ánh mắt đó! Vậy mà cậu ấy lại dùng nó trong một ván cá cược??? Bất công! BẤT CÔNG!!!
Thế là luật chơi đã được định: một bên là bữa trưa, bên còn lại là một nụ hôn. Và kết quả là...
“Aaaaugh!”
“Yaaay! Mình thắng rồi!”
...tôi ngã chổng vó ra sàn, còn Yuna thì nhảy cẫng lên như trẻ con. Tỉ số: 0–2, nghiêng về phía cô ấy. Không sao cả! Ổn mà! Tôi đã biết trước thế nào cũng như vậy rồi còn gì!
“Được rồi!” Yuna quay lại, ánh mắt long lanh. “Giờ thì đến lúc nhận phần thưởng—”
“Đ-Đợi đã, Yuna?! Nhớ là phải lén lút chứ! Lén lút!!” Khu ném bóng rổ này chỉ được quây bằng lưới thôi, mấy người phía ngoài vẫn có thể thấy rõ. Không ai rảnh đến mức đứng đó nhìn chằm chằm người khác chơi, nhưng tôi chắc chắn sẽ có ai đó nhìn thấy nếu tụi tôi bắt đầu hôn nhau ngay giữa sân thế này!
“Hừm,” Yuna phụng phịu. “Vậy... được rồi. Mình sẽ để dành phần hay nhất cho sau cùng. Nhưng mà tiếp theo—này, nhìn đằng kia kìa! Thử trò đó đi!”
Cô ấy lại kéo tôi đi, vẫn cái kiểu nhiệt tình bốc đồng ấy. Nhiều người chắc sẽ thấy hơi quá đáng, nhưng tôi lại chẳng phiền gì. Với tôi, việc Yuna dám để bản thân tự nhiên như vậy, thoải mái bộc lộ mọi hứng thú trước mặt tôi, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy cô ấy thực sự tin tưởng và quý mến tôi.
◇◇◇
Tôi muốn nói rõ một điều: dù vận động có thảm hại đến mức nào thì tôi cũng không ghét thể thao. Tôi thích chơi đuổi bắt hay đánh cầu lông với gia đình mỗi lần đi dã ngoại, và hồi tiểu học tôi cũng từng chơi với bạn bè ngoài công viên suốt. Dĩ nhiên, nếu xét ở khía cạnh thi đấu thì tôi toàn thua—ngoại trừ vài lần hiếm hoi được đồng đội gánh tới chiến thắng.
Tôi biết nhiều người sẽ thấy thích hơn khi thắng, hay bực mình khi thua. Nhưng tôi thì không có đủ trải nghiệm chiến thắng để hình thành cái cảm giác đó. Nghe có vẻ buồn, nhỉ? Có lẽ với người khác thì vậy thật. Nhưng tôi thấy mừng vì bản thân không nhìn nhận vấn đề như thế—nếu có, chắc tôi sẽ khó mà lớn lên bình thường được.
Yuna và tôi thử gần như mọi trò trong khu giải trí. Tụi tôi vào phòng đánh bóng chày, chơi trò ném bóng vào bia, trượt patin, rồi đến khu game điện tử thi đua xe. Tôi thua gần như tất cả, nhưng vẫn cực kỳ vui. Đến lúc nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ—hết thời gian chơi mà tụi tôi đã đăng ký.
“Cảm ơn cậu nha, Yotsuba!” Yuna bất ngờ nói.
“Ơ, sao thế?” tôi hỏi lại.
“Vì đã rủ mình đi chơi hôm nay ấy. Thật ra mình đã muốn được đi hẹn hò với cậu thế này từ lâu rồi... Nhưng cứ sợ sẽ làm phiền cậu nên mãi chẳng dám mở lời.”
“Không phiền chút nào đâu! Thiệt mà!” tôi vội vàng phản bác. Cô ấy hoàn toàn hiểu lầm rồi. Thật ra, nếu Yuna chủ động rủ tôi đi chơi, chắc tôi còn đồng ý ngay từ lúc chưa kịp nghe hết lời cô ấy nói! (Chuyện đó thì đúng là nguy cơ lớn với vụ hẹn hò kép của tôi, nhưng mà... bỏ qua chi tiết đi.) “Tớ còn lo suốt nãy giờ không biết cậu có thấy vui không nữa... Ý là, tớ dở ẹc mấy trò này.”
Tôi còn không chạm nổi quả bóng ở khu đánh bóng chày. Trò ném bóng thì không lần nào trúng bia. Trượt patin thì lần đầu tiên trong đời, nhưng tôi té nhiều đến mức Yuna còn lo cho tôi bị thương. Còn trò đua xe thì... chắc tôi cũng tạm được?
"Chơi với cậu chán lắm, Yotsuba! Cậu dở tệ luôn á!"
Đột nhiên, một ký ức từ hồi tiểu học chợt ùa về. Hôm đó là giờ ra chơi, bạn tôi đang chơi bóng. Tôi hỏi xin chơi cùng, và nó đã nói câu đó. Nghĩ lại thì, tôi thấy bản thân hồi đó cũng khá giỏi chịu đựng khi không òa khóc ngay lúc ấy. Nhưng dù có khóc hay không, tôi nghĩ chính khoảnh khắc đó là lúc tôi bắt đầu từ bỏ... rất nhiều điều. Bạn tôi không sai—trong mấy trò như ném bóng hay đá cầu, tôi toàn là mục tiêu sống.
Nếu tôi định dành thời gian cho ai đó, thì tôi muốn người đó vui vẻ. Tôi không ngại nếu mình phải thua. Nếu họ thấy vui vì tôi vụng về, thì tôi sẵn lòng. Miễn là điều đó khiến họ cười—thì còn gì hơn?
"Chơi với cậu chán lắm, Yotsuba! Cậu dở tệ luôn á!"
Thế nhưng, tôi vẫn không ngăn được bản thân tưởng tượng—nhỡ đâu Yuna cũng cảm thấy giống như cô bạn kia thì sao? Yuna là một cô gái cực kỳ tốt bụng. Dù cho cô ấy có thấy buổi đi chơi với tôi chán đến cỡ nào, tôi biết chắc rằng cô ấy vẫn sẽ nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi và bảo rằng cô ấy rất vui.
Mình đúng là một con nhát cáy mà, tôi thầm nghĩ. Mình chỉ muốn được nghe cô ấy nói rằng cô ấy đã vui. Đó là lý do duy nhất khiến mình lôi cái chuyện mình chơi dở ra nói ban nãy... Rõ ràng tụi mình đang có khoảng thời gian rất tuyệt, vậy mà tôi lại cứ nghĩ về mấy chuyện buồn tẻ từ quá khứ. Tôi đã buông một câu khơi gợi rồi ngồi đợi người ta động viên—rõ ràng như ban ngày luôn! Trời đất ơi, sao mình lại thế này cơ chứ?!
“Xin lỗi nha, Yuna! Quên cái mình vừa nói đi—mmph?!”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Yuna đã đưa tay lên, chộp lấy má tôi và ép chúng lại như muốn đóng sập luôn miệng tôi, trừng mắt nhìn tôi bằng ánh nhìn “đừng hòng nói thêm câu nào nữa” hết sức nghiêm khắc.
“Nếu cậu lại đang định chọc mình nữa thì lần này mình giận thiệt đó, Yotsuba!”
“T-Tớ không có—!”
“Và nếu cậu bảo là nói nghiêm túc thì mình sẽ còn giận hơn nữa đó!”
“C-Cái gì cơ?!” Bắt bẻ kiểu này thì sao tôi sống nổi?!
“Cậu ở bên mình từ nãy đến giờ mà! Không lẽ cậu còn phải hỏi xem mình có vui hay không sao?!” Yuna hét lên.
“À...”
“Đừng có hỏi mình mấy chuyện như ‘cậu thấy sao?’ hay ‘có vui không?’ suốt nữa được không? Việc cậu luôn nghĩ cho người khác cũng là một phần tính cách rất đáng quý của cậu, Yotsuba... nhưng đôi khi, nó làm mình có cảm giác cậu đang ở xa lắm.”
“T-Tớ xin l—”
“Không được xin lỗi luôn! Nghe kỹ nè, Yotsuba: lúc ở cạnh cậu, những gì mình nghĩ chỉ là ‘Vui quá nè!’, ‘Mình hạnh phúc quá’, rồi ‘Mình yêu Yotsuba lắm, cô ấy tuyệt vời nhất, mình muốn cưới cô ấy về làm vợ’—”
Yuna bỗng khựng lại khi não cô ấy bắt kịp miệng mình. “Ư-Ư thì... câu cuối bỏ qua đi nha! Không phải là mình chưa từng nghĩ tới đâu, chỉ là, ý mình là, ừm...”
T-Tôi nghĩ mặt tôi chắc đỏ như trái cà chua bây giờ! Câu nói buột miệng của cô ấy đúng kiểu tên lửa tầm nhiệt ghim thẳng vào tim tôi! Vui thì có vui, nhưng tôi cũng lo đến toát mồ hôi—liệu có ai quanh đây nghe thấy không vậy?! Hình như cô ấy có ngập ngừng một chút cuối câu nhỉ? Chắc không ai để ý đâu ha...? Nhưng mà nhỡ có thì sao?!
“Mnhh... Yotsuba, đồ ngốc!” Yuna giận dỗi lầm bầm, trông cô ấy như thể chẳng biết nên làm gì với cảm xúc của mình nữa, rồi giơ tay đấm nhẹ vào ngực tôi mấy cái, chẳng có chút lực nào cả. “M-Mình chỉ muốn nói là... tức là...”
“Đi với mình một lát, Yuna!”
“H-Hả?!”
Yuna bắt đầu lúng túng thấy rõ, và tôi không thể cứ đứng đó nhìn cô ấy hoảng loạn như thế được. Thế là tôi kéo tay cô ấy đi, chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều. Khu trò chơi sắp đến giờ kết thúc, nếu không ra kịp chắc sẽ bị tính thêm phí, nhưng lúc đó tôi đâu có tâm trí nghĩ đến chuyện đó! Tôi kéo Yuna chạy một mạch đến khu có mấy gian lều trò chơi dựng sát nhau—nơi tôi đoán là sẽ có ít người hơn và có chút riêng tư.
“Y-Yotsuba...?” Yuna ấp úng.
“Tớ, ừm, xin lỗ—à không! Không xin lỗi nữa! Tớ chỉ là... chỉ là muốn nói rằng tớ...” Aaaagh, sao khó nói quá vậy trời! Dù thế nào đi nữa, tôi biết chắc mình sẽ hối hận nếu không truyền đạt được cảm xúc của mình. Thế là tôi quay người cô ấy lại, đẩy nhẹ cô ấy tựa vào vách tường của gian lều, rồi làm điều duy nhất tôi nghĩ ra lúc đó. “X-Xin thất lễ!”
“Ơ—mmnh...!”
Tôi hôn cô ấy. Khi môi chúng tôi chạm nhau, tôi bất chợt nhận ra—hèn gì cô ấy ngọt thế—chắc là do hôm nay cô ấy đã thoa lại son dưỡng không biết bao nhiêu lần rồi.
“Á...?!” Yuna thốt lên đầy ngạc nhiên khi, trong cơn bốc đồng, tôi chẳng suy nghĩ gì mà... liếm môi cô ấy.
“Mmh?!” Tôi cũng phát ra một tiếng kêu, mắt trợn tròn vì hành động bộc phát của chính mình. Trời đất, tôi vừa mới thè lưỡi... liếm môi cô ấy thật à?! “Xin lỗ—à không... Ý mình là... Thôi chết rồi, lần này thì mình phải xin lỗi thật rồi!” tôi lắp bắp, tay chân luống cuống. Biết là đã bị “cấm xin lỗi” rồi, nhưng chuyện này thì đáng để xin lỗi thật còn gì! “Chỉ là, cậu biết đấy... cái vụ cá cược hôm nãy... Mình không muốn để ngày hôm nay kết thúc mà không thực hiện lời hứa, thế nên mình mới...” Mới không kiềm được sau khi nghe cậu ấy lỡ miệng hồi nãy. Tất nhiên, chuyện đó thì tôi không dám nói ra—xấu hổ chết mất!
Yuna áp mu bàn tay lên môi, nhìn tôi với ánh mắt vừa sửng sốt vừa như có chút khao khát. Cô ấy quay mặt đi... rồi lại nhìn tôi... rồi lại quay đi lần nữa. “Trời ạ,” Yuna cuối cùng cũng thốt lên. “Đồ ngốc! Cậu không thể bất ngờ như thế được, biết không?!”
“T-Tớ xin lỗ...”
Yuna thở dài. “Mấy chuyện kiểu đó, mình cũng cần chuẩn bị tinh thần một chút chứ... Tim mình đập mạnh quá, đau luôn rồi nè.”
“C-Cậu không sao chứ?” tôi hoảng hốt hỏi.
“Không, mình không ổn chút nào hết... Thế nên... cưới mình đi.”
“Hả?!”
“Hãy chịu trách nhiệm và cưới mình đi!” Yuna nói, rồi nhào vào ôm tôi, dúi mặt vào ngực tôi.
“Gì cơ?!” Kiểu cầu hôn gì kỳ cục vậy trời?! Nghe như mấy oan hồn u uất trong truyện ma chưa siêu thoát ấy!
“Sao cậu lại bất ngờ?! Cậu liếm môi mình đó! Mình còn chưa từng làm vậy với cậu nữa là! Giờ chỉ còn cách kết hôn thôi, hết đường lui rồi!”
“T-Tớ nghĩ vẫn còn nhiều lựa chọn khác trước khi tới bước đó đấy chứ?!”
“Cậu không muốn cưới mình sao, Yotsuba...?”
Ugh! T-Tình huống kiểu này là loại mà mình không thể trả lời tiêu cực dù chỉ một chút đúng không?! Nhưng mà... kết hôn á?! Mình với cậu ấy vẫn đang học cấp ba, với lại... không phải là mình không muốn, nhưng có quá trời chuyện phải suy nghĩ, nào là tương lai, rồi pháp luật, rồi...
“O-Okay, vậy... khi nào được pháp luật công nhận,” tôi cuối cùng cũng lắp bắp đáp, lấy luật hôn nhân hiện hành ở Nhật ra làm lá chắn, coi như cầm cự được trước cơn cám dỗ siêu ngọt ngào đó. Một ngày nào đó, khi hôn nhân đồng giới và... đa phu thê được hợp pháp... Dù phần hai chắc còn xa lắm.
◇◇◇
“Mệt quá điiiii...” Tôi lết vào nhà, vừa mở cửa vừa ngã phịch xuống sàn ở lối vào như thể linh hồn sắp lìa khỏi xác. Tôi đã đi chơi với Yuna và Rinka nhiều lần rồi kể từ khi vào cấp ba, nhưng hai buổi hẹn hò liền tù tì thế này rõ ràng là quá sức chịu đựng của một đứa vốn sống nội tâm như tôi. Cộng thêm việc thiếu ngủ và vận động hết công suất hôm nay... Chắc mai mốt nhức mỏi toàn thân luôn quá.
“Chà, Yotsuba tèo rồi,” Sakura—em gái tôi—vừa đi ngang qua vừa lầm bầm.
“Chưa tèo...” tôi rên rỉ.
“Thật không?” nó hỏi, cúi xuống chọc ngón tay vào má tôi.
“Cũng hông biết nữa...”
“Muốn em lấy nước cho uống không?”
“Em làm vậy cho chị thiệt hả...?”
“Có gì to tát đâu, chỉ là ly nước thôi mà? Đợi xíu nha.” Sakura thở dài, rồi lật đật chạy đi. Chốc sau, nó quay lại với một ly nước trên tay.
Em gái tui giờ tốt bụng dễ sợ luôn đó... Chị tự hào về em lắm đó, Sakura...
“Của chị đây,” Sakura đưa ly nước cho tôi.
Tôi uống ừng ực đến mức phải thở dốc sau đó. “Cảm ơn nha, Sakura!”
“T-Thật sự, chỉ là nước thôi mà! Làm gì dữ vậy.”
“Nhưng mà, ly nước này đã cứu mạng chị đó, cho nên—Hử? Mà nè, ba mẹ đâu rồi ta?”
“Họ đi siêu thị, dẫn Aoi theo luôn,” Sakura đáp.
“Đi siêu thị à...” Tôi lặp lại rồi liếc nhìn điện thoại. “À, đúng rồi ha, mẹ có nhắn nhủ nếu chị muốn mua gì thì bảo mẹ luôn.” Tôi quên mất truyền thống nhà Hazama rồi: mỗi chiều Chủ Nhật, ba sẽ lái xe chở cả nhà đi siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần. Bình thường tôi sẽ đi chung, nhưng hôm nay bận đi chơi nên họ đi mà không gọi tôi. “Giờ đang thiếu món gì ta...?”
“Chị có cần em đỡ đứng dậy không?” Sakura hỏi.
“Ugh... Không cần, chị vẫn còn trụ được! Hây dà!”
Tôi ráng gồng hết sức, bật dậy khỏi sàn với một tiếng hô đầy khí thế! Sau đó, tôi lê mình vào bếp. Sakura thì bồi thêm một đòn chí mạng: “Nói ‘hây dà’ kiểu đó nghe giống ông chú quá trời luôn,” nhưng theo tôi thì mấy tiếng rên rỉ khi ráng sức là thứ vượt thời gian và thế hệ!
“Xem nào,” tôi vừa kiểm tra vừa lẩm bẩm, “trứng, sữa, thịt xông khói... À, còn cà ri hôm qua nữa nè. Không biết có thể kéo dài được mấy bữa nếu chế biến khéo? Rồi gì nữa ta...”
“Ngày nào cũng lo chuyện này có mệt không vậy?” Sakura bước vào bếp, hỏi.
“Nếu ai cực thì là ba mẹ đó!” tôi đáp. “Họ phải làm việc tối mịt mỗi ngày còn gì.”
“Ừ thì... cũng đúng,” Sakura nói, rồi im lặng. Trông nó như đang định nói gì đó mà không nói nên lời. Nhưng tôi biết nó định nói gì, và tôi phải chặn ngay mạch suy nghĩ đó lại.
“Mấy chuyện này em không cần lo đâu, Sakura! Em còn phải lo ôn thi nữa mà, đúng không?”
“Nhưng mà...”
“Dạo này điểm của em lên phải không?” tôi hỏi.
“À, ừm,” Sakura gật đầu.
“Vậy thì chị muốn giúp em giữ phong độ đó! Em học giỏi thiệt đó, khác xa chị luôn!”
“Nhưng em vẫn chưa đủ giỏi để đậu trường Eichou như chị,” Sakura đáp, giọng có phần gắt gỏng.
“Ugh,” tôi cười gượng. Dù đây không phải lần đầu tôi bị người khác móc mỉa chuyện đậu trường cấp ba như kỳ tích, nhưng nghe từ miệng Sakura—một đứa đang nỗ lực thật sự để vào trường đó—thì cảm giác lại khác hẳn. Chắc tôi không bao giờ quen được đâu.
“Với lại,” Sakura nói tiếp, “em đang tính sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ ra ở riêng.”
“Hả?! N-Nhưng tại sao?!”
“Không có lý do gì to tát đâu,” Sakura trả lời, né tránh. Đây là lần đầu tôi nghe về chuyện này. Dù sao thì nó cũng còn vài năm nữa mới tốt nghiệp. “Nên là... em đang tính học nấu ăn từ chị, nếu không phiền.”
“À, ừm... Đúng là sống một mình thì phải biết nấu ăn ha,” tôi đáp theo phản xạ. Thực lòng thì não tôi chưa xử lý hết thông tin nữa. Sakura không chỉ nghĩ đến kỳ thi—nó đang nghĩ tới chuyện đại học luôn rồi sao...? Trong khi tôi còn chẳng biết mai ăn gì. Tôi thật sự nể phục nó, nhưng mà... không hiểu sao nghe vậy lại thấy hơi cô đơn.
“Em lớn lúc nào mà chị không hay luôn á, Sakura...”
“Chị vừa nói gì đó hả?” Sakura trừng mắt.
“Không phải chị đang trêu em đâu! Chị thề luôn đấy!”
“Em trưởng thành ít nhất cũng bằng chị rồi đó, cô nàng ‘đầu óc rỗng tuếch’ ạ.”
Cô ấy biết!
“C-Có nghiêm trọng đến thế không...?” tôi lắp bắp.
“Lần gần nhất chị lên kế hoạch trước một ngày cho thứ gì không phải bữa ăn là khi nào?”
Trời đất ơi, nó biết thiệt! Em tôi nắm thóp tôi quá chuẩn luôn rồi!!!
“Dù sao thì, chuyện là vậy đó,” Sakura kết luận.
“N-Nhưng mà... sao tự dưng em lại muốn học nấu ăn ngay bây giờ?” tôi hỏi. “Sao không đợi đến khi lên cấp ba hẳn—?”
“Lúc em vào cấp ba thì chị sẽ bận học—à, à ừm, ý em là... Aoi sẽ bận ôn thi vào cấp hai, đúng không?” Sakura đáp.
Khoan, không, phần đầu em nói đúng mà! Chị cũng sẽ phải học nữa đó! Dù có lẽ cũng chẳng có trường đại học nào chịu nhận chị đâu...
“Aoi sẽ cố gắng hết sức, mà nếu em bắt chị dành hết thời gian để dạy em nấu ăn thì em... không biết nữa, thấy hơi áy náy kiểu gì đó.”
“À ha... Hai đứa em thân nhau thật ha,” tôi nói.
“Bọn em là chị em mà. Nếu có gì thì... người tạo khoảng cách là chị đó,” Sakura nói nửa chừng rồi ngập ngừng.
“Hở? Là chị thì sao cơ?”
“Không có gì đâu. Dù sao thì, ý em là, em quyết định rồi.”
Ughhh... Thế là xong. Là chị của nó, tôi cực kỳ vui vì được nấu ăn chung với nó. Nhưng mà... nếu điều đó ảnh hưởng đến chuyện học của nó, dù chỉ gián tiếp, thì tôi lại không muốn. Mâu thuẫn thật sự...
“À này, Yotsuba?” Sakura đột ngột gọi.
“Gì thế?”
“Chị đã làm gì trong hai ngày vừa rồi vậy?”
“Hả...?” Tôi chớp mắt. “Chị chỉ đi chơi với bạn thôi mà.”
“Hừm...” Sakura nhìn có vẻ nghi ngờ. “Không có đi hẹn hò gì đấy à?”
“H-Hẹn... gì cơ?!” Tim tôi như nhảy lên tận cổ họng. Câu hỏi của nó xuất hiện từ đâu không biết, làm tôi không kịp nghĩ ra cách đối đáp cho ra hồn. “K-Không đời nào! Chị đâu có đi hẹn hò gì đâu!”
“Thế à...? Nhưng mùi của chị nói khác á.”
“Mùi của chị?!”
“Chị bảo là đi chơi với bạn suốt năm vừa qua mà, đúng không? Nhưng mỗi lần về, người chị đều có mùi của mấy người đó... Cơ mà lần này mùi rõ ràng hơn hẳn.” Sakura nói rồi cúi sát lại, ngửi cổ áo tôi.
Cái gì cơ?! Nó là chó săn à?! Bình thường thì tôi sẽ cho là nó đang chọc ghẹo nếu không phải là tôi thực sự có đi hẹn hò, và thêm cái ánh mắt sắc như dao ấy—giống hệt cảnh sát trong phim hình sự dồn tội phạm đến đường cùng! M-Mình thật sự... có mùi của họ mạnh vậy sao? Có lẽ vì... mấy ngày nay mình thân mật hơn với họ nhiều so với hồi còn là bạn bè... Ôm ấp, rồi k-kiss...
Một khoảng im lặng dài trôi qua trước khi Sakura lại lên tiếng: “Giỡn thôi.”
“Hở?”
“Giỡn đó. Tất nhiên là em không thể đoán ra chuyện như vậy qua mùi được. Em có phải chó đâu,” Sakura nói tỉnh bơ, rồi quay người bỏ ra khỏi bếp.
“Cái... Cái gìii?! Em giỡn chị đó hả?!”
“Ừ, chọc chị thôi,” Sakura đáp vọng từ ngoài.
Tr-Trời ạ... Kiểu như có quả bóng chày tốc độ 160 km/h vừa lướt sát mặt tôi vậy.
“Dạo này em chỉ học với học, ngột ngạt muốn chết,” Sakura tiếp lời. “Nên em nghĩ là chơi khăm chị một tí cho vui.”
“Chơi khăm chị...? Chứ không phải là chơi với chị, hoặc dành thời gian bên chị à...?”
“Dù sao thì, cảm ơn trước vì mấy buổi dạy nấu ăn nha,” Sakura lơ tôi luôn.
“P-Phải rồi! Vậy, uhm, em muốn bắt đầu từ khi nào?”
Sakura ngập ngừng một lúc, lẩm bẩm: “Lúc nào đó,” rồi cuối cùng cũng biến vào phòng khách.
Mình sẽ dạy nó nấu ăn á...? Tự dưng tôi thấy hơi run. Mẹ là người đã dạy tôi tất cả những gì tôi biết về bếp núc, nhưng tôi chẳng tự tin chút nào là mình có thể truyền lại được như mẹ từng làm. Tôi mà dạy ai cái gì thì thật là... đúng là vô lý.
“Nhưng mà... đây có thể là cơ hội tốt để thể hiện vai trò làm chị của mình đó chứ... Với lại, nếu Sakura đã chủ động học thì mình cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả, đúng không?” Ngoài cái cảm giác buồn buồn khi nghe nó nói muốn ra ở riêng...
“À! Nếu định dạy nấu ăn thì chắc mình nên mua riêng cho nó dao với tạp dề này nọ?” Mẹ cũng từng làm vậy với mình hồi bắt đầu học, nên có lẽ mình nên nối tiếp truyền thống đó.
Phải hỏi mẹ vụ này mới được. Mà... nếu Sakura học thì biết đâu Aoi cũng đòi học theo... Nhưng Aoi lại là kiểu hoàn toàn khác—con bé có đủ năng khiếu để học hay không chắc còn tùy ngày. Thôi cứ hỏi mẹ luôn cho chắc.
◇◇◇
Tôi ăn tối, tắm rửa, rồi lăn lên giường, vừa nằm vừa than thở trong lòng vì một cuối tuần quý báu nữa lại kết thúc. Tôi lười biếng nghịch điện thoại, nhắn tin với Yuna và Rinka, đọc tin nhắn họ gửi lại gần như ngay lập tức, rồi cứ thế tán gẫu đôi ba câu với cả hai người... cho đến khi tâm trí tôi chợt quay lại nghĩ về Sakura.
Một điều nó nói vẫn cứ vương vấn mãi trong đầu tôi. Không phải vụ “mùi” đâu nhé. Mà là việc tôi biết được... nó đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Lần gần nhất chị lên kế hoạch cho điều gì đó trước một ngày là khi nào, mà không phải về chuyện ăn uống? Câu hỏi đó như một lời kết tội, và dù có ngẫm nghĩ đến đâu, tôi cũng không thể phản bác được. Nghe có vẻ thảm, nhưng đúng là tôi sống kiểu buông thả, chẳng bao giờ lo xa. Ờ thì, cũng có lúc tôi thấy tự hào đấy—ví dụ như hôm trước, tôi lên kế hoạch né chuyện trùng lịch hẹn hò từ mấy ngày trước cơ mà... Nhưng mà khoan, cái kế hoạch đó sinh ra là vì tôi đang lén lút hẹn hò với hai người cùng lúc, nên thôi, tự hào cái nỗi gì...
Với lại, đó chỉ là kế hoạch cho vài ngày. Còn chuyện vài tháng, vài năm tới thì sao? Tương lai của tôi... hoàn toàn mù mịt.
Liệu mình có thể tiếp tục như thế này mãi được không...? Tôi quan tâm đến Yuna, tôi quan tâm đến Rinka. Tôi yêu cả hai người họ, và tình cảm ấy mỗi ngày một sâu đậm hơn. Nhưng đồng thời, nỗi lo trong lòng tôi cũng ngày càng lớn hơn.
Liệu mình có thể tiếp tục che giấu chuyện này không? Hay mình thậm chí có nên che giấu không?
Đột nhiên, nỗi bất an đó bùng lên như một cơn sóng lớn. Tôi nghẹn thở, cảm giác như có một nỗi sợ xa lạ đang dâng lên từ tận sâu trong tim, đe dọa nhấn chìm tôi. Tôi nhắm mắt thật chặt, cố trốn chạy nó, nhưng vô ích.
Và thế là đêm hôm đó, dù tôi mệt lả và thiếu ngủ, tiếng trống dồn dập mang tên lo lắng cứ vang lên trong ngực khiến tôi không thể chợp mắt nổi.


1 Bình luận