Yuri Tama: From Third Whe...
toshizou Kuro Shina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 3

2 Bình luận - Độ dài: 7,132 từ - Cập nhật:

Chương 3: Một Cuộc Sống Hạnh Phúc Đầy Tim Đập, Mặt Đỏ, và Tình Yêu Bắt Đầu

Mơ đi mà mơ!!!

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với một tiếng hét thất thanh.

Mình vừa làmmmmmmmmmmm gì vậy hả?!

Một giấc ngủ ngon đã giúp tôi tỉnh táo trở lại, và trong khoảnh khắc đầu óc sáng suốt hiếm hoi ấy, tôi cuối cùng cũng nhận ra được cái sai lầm vừa to đùng vừa khủng khiếp vừa không thể cứu vãn mà tôi đã gây ra. Trời đất ơi, mình đang bắt cá hai tay! Đúng nghĩa đen luôn! Mình ngoại tình, theo mọi định nghĩa của từ đó! Thiên thần trong đầu tôi đã nói rõ ràng rằng chuyện này là một ý tưởng cực kỳ tệ hại, vậy mà tôi cứ ngoan cố làm theo ý mình! Ừ thì đúng là cả hai người họ đều dễ thương, đặc biệt, và tuyệt vời vô cùng, mà cả hai cũng đều tỏ tình với tôi thật đấy, và tôi cũng hoàn toàn không thể chọn nổi giữa hai người họ... Nhưng cái đó đâu có nghĩa là tôi được phép bắt cá hai tay, hả cái đồ đần độn đáng nguyền rủa này!!!

Nếu bạn phát ra một cuộc khảo sát hỏi người ta nghĩ gì về chuyện bắt cá hai tay, tôi cam đoan phần lớn câu trả lời sẽ là “đó là hành vi khốn nạn không thể chấp nhận được.” Bản thân tôi mà điền khảo sát đó cũng sẽ chọn y chang như vậy! Nếu Sakura hoặc Aoi có bạn trai mà bị hắn ta cắm sừng, tôi sẽ đấm hắn bay màu luôn mà chẳng chớp mắt! Mà nếu tên sở khanh đó lại còn cắm sừng một người với người còn lại thì sao? Khả năng cao là sáng hôm sau mặt tôi sẽ được in lên trang bìa báo với tiêu đề “Em gái máu nóng ra tay vì tình.”

Và giờ chính tôi là đứa đang bắt cá hai tay á?! Thiệt luôn đó hả?!” Sự thật ấy lại giáng thêm một đòn nữa vào não tôi. Tôi thật sự kinh hoàng với chính bản thân mình, và tôi còn chưa bắt đầu tính đến cái phần cực kỳ khủng khiếp rằng tôi đang ngoại tình giữa hai nửa của Thánh Thể! Nếu chuyện này mà lộ ra, tôi chắc chắn sẽ có rất rất nhiều người chuẩn bị làm gì đó khiến tôi được lên báo thật sự luôn!

Aaaaahhhh, sao mình cứ nghĩ tới mấy tờ báo vậy hả?! Giờ không phải lúc mà!!!” Vấn đề cấp bách nhất bây giờ là tôi đang lừa dối Yuna và Rinka. Vì sự ích kỷ của mình, hai người họ có thể sẽ... bị tổn thương...

GAAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!

Tôi không biết mình có thể nói gì với họ, và tâm trạng tôi rối tung đến mức điều duy nhất tôi làm được là hét lên rồi đấm túi bụi vào cái gối.

Gì chứ, bạn nghĩ tôi có thể kiềm chế bản thân á?! Bằng cách nào cơ?! Tôi biết tôi chẳng có quyền than phiền gì đâu, nhưng tôi vẫn cứ than đấy! Tôi đã sống cả đời với niềm tin rằng không ai, kể cả bản thân, sẽ bao giờ kỳ vọng điều gì ở tôi cả! Vậy làm sao một đứa như vậy có thể từ chối nổi khi hai cô gái xinh đẹp không tưởng, cao quý không tưởng, lần lượt đến trước mặt và nói “tớ yêu cậu” đầy dứt khoát?! Ai mà không bị kích động cho được?! Tôi mà gặp được người có thể bình tĩnh vượt qua tình huống đó thì tôi xin cúi đầu bái phục luôn! Vâng, tôi vẫn đang than thở! Và không, tôi vẫn không có tư cách gì để than thở cả! Nhưng thôi, chịu đi mà!!!

Tất nhiên, nếu tôi mà thật sự đem những lời này kể với ai đó để cầu chút đồng cảm thì... khả năng tôi nhận được sự cảm thông là bằng không.

“Yotsuba?”

“Gaaah!”

Một giọng nói bất ngờ kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ, và tôi lập tức đông cứng lại vì sốc. Đó là Aoi, đang thò đầu vào phòng tôi qua cánh cửa để hé mở... Khoan đã, con bé đứng đó từ bao giờ vậy?! Mà quan trọng hơn, n-nó đã nghe được những gì rồi?! Tôi vừa lảm nhảm rất nhiều thứ toang bét xà beng đấy!

“Mẹ kêu chị dậy ăn sáng kìa,” Aoi nói.

“Ờ, ờ, ok!” tôi bật ra đáp lời, gần như trong trạng thái tự động. Tôi còn chẳng xử lý nổi lời nó vừa nói là gì nữa.

(Nhân tiện nói thêm, bình thường tôi là người làm phần lớn việc nhà, nhưng vào những ngày mẹ tôi được nghỉ, mẹ sẽ tranh làm hết để tôi được xả hơi. Tôi vẫn nghĩ tốt nhất là mình nên giữ thói quen để mẹ nghỉ ngơi thật sự cơ, nhưng mẹ cứ khăng khăng làm hết thôi. Nhờ vậy mà hôm nay tôi mới được ngủ nướng, và hôm qua mới được rảnh rỗi đi chơi cả ngày... Mà chết cha, hôm qua! Aaaaaaa! Mẹ ơi, ba ơi, con xin lỗi! Con để hai người làm hết việc nhà chỉ để đi ra ngoài mà... bắt cá hai tay với bạn thân của mình! Con đúng là đứa con tồi...)

“Yotsuba...” Aoi thở dài khi tôi cuộn tròn trong chăn vì tội lỗi. Giọng nó lạnh như băng, nghe mà rợn cả người.

Ối trời đất ơi! Vậy là nó khinh thường tôi thật rồi sao?! “Chị xin lỗi!” tôi nức nở. “Chị xin lỗi vì đã được sinh ra...”

“Hả?! Cái gì vậy?! Sao chị lại nói thế?! Chị không làm gì sai cả! Em rất mừng vì chị được sinh ra mà!” Aoi vội vàng an ủi tôi.

Aoi đúng là thiên thần... là đứa em gái tốt bụng nhất trên đời... Khoan khoan khoan, Yotsuba, tỉnh lại đi mày! Mày tính quỵ lụy cầu xin sự công nhận của người khác tiếp à?! Chính cái sự khát khao được yêu thương đó mới khiến mày lâm vào cái mớ rối rắm này đấy!

Tôi suýt nữa lại trôi theo bản năng tồi tệ nhất của mình một lần nữa, nhưng lần này tôi kịp kéo mình lại. Cùng lúc đó, một suy nghĩ hiện lên trong đầu: Nó thật sự đang cố an ủi mình nhỉ...?

Giả sử—chỉ giả sử thôi—nó có nghe thấy tiếng tôi rú rít vừa nãy và nhận ra tôi là đồ sở khanh bắt cá hai tay thì sao? Bình thường nó phải nói kiểu, “Tại sao chị lại được sinh ra, cái đồ hèn hạ phản bội?! Cả gia đình này xấu hổ vì chị lắm đấy! ♡” mới đúng chứ?! Không phải là Aoi đủ tục tĩu để nói ra mấy từ như “hèn hạ,” tất nhiên là không... nhưng ý là, việc nó không hề tỏ ra giận dữ chút nào... cũng nói lên điều gì đó, đúng không? Có khi nó không nghe thấy gì hết thì sao?!

“Aoi!!!”

“G-Gì vậy, chị Yotsuba?” Aoi đáp, nghe có vẻ hơi giật mình.

“Em có nghe chị nói mớ gì không? N-Nói mớ thôi đấy nhé! Là nói mớ đó! Chị mớ đấy, mớ đấy!”

“Nói mớ á...?” Aoi nghiêng đầu thắc mắc.

Cử chỉ đáng yêu đó khiến tôi giơ tay đập tay ăn mừng trong lòng. Được rồi! Nó thật sự không nghe gì hết! Gia đình tôi sẽ không bao giờ biết chuyện tôi—

“À, em nhớ chị có nói gì đó... kiểu như bắt cá hai tay, thì phải?” Aoi gõ ngón tay lên má như đang nghĩ ngợi, rồi quay sang nhìn tôi đầy ngờ vực khi chợt nhớ ra.

Gaaaaugh?! C-Có phải tôi vừa tự chui đầu vào rọ không?! Nếu tôi không nói gì thì có khi con bé đã chẳng thèm để ý luôn ấy chứ?!

“‘Bắt cá hai tay’ là sao vậy chị?” Aoi hỏi.

“Ơ-Ờ, không có gì đâu! Em ngốc quá đi! Em biết mà, nói mớ thì đâu có nghĩa gì thật sự đâu, đúng không~?”

“Nhưng mà... nếu chị hỏi em có nghe chị nói mớ không, thì chẳng phải nghĩa là nó có ý nghĩa thật à? Nếu không thì chị hỏi làm gì?”

Ugh! Aoi, thám tử lão luyện trong hình hài một bé lớp 5, đã dồn tôi vào chân tường, và ánh mắt con bé càng lúc càng đờ đẫn, vô hồn... Ít nhất thì là tôi cảm thấy như vậy.

“Yotsuba?”

“Ah, ờ, umm... B-Biết không! Chuyện chỉ là em nằm mơ thấy mình đang... bắt cá hai tay với hai anh trai siêu đẹp trai siêu nóng bỏng gì đó thôi hà ha ha ha! Ch-Chỉ là mơ thôi mà, thiệt đó!”

Tôi bịa đại một câu, nhưng kiểu gì lại trớt quớt thành nói gần đúng sự thật. Thật không may, ánh nhìn lạnh tanh của Aoi vẫn không hề dịu đi chút nào sau khi nghe xong lời biện hộ của tôi. Xin lỗi nhé, Aoi. Chị xin lỗi vì đã để em sống chung với một bà chị mộng mơ hoang đường và xấu hổ đến tận óc. Điều đau lòng nhất là cái giấc mơ đó... thực ra chẳng hoang đường chút nào. Chỉ cần thay “hai anh trai siêu đẹp trai” bằng “hai cô gái siêu cấp vạn người mê” là ra sự thật liền!

“Chắc... chị đang rất mệt ha?” Aoi thở dài, nửa cảm thông nửa mệt mỏi. “Nhưng mà chị tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ tới chuyện bắt cá hai tay thật nha!”

Đó chắc là nỗ lực tốt nhất mà Aoi có thể nghĩ ra để phản hồi lại câu chuyện hoang đường nửa tỉnh nửa mơ mà chị gái nó vừa thốt ra. Nhưng mà, Aoi à? Em thật sự đã chọn đúng cái câu đau nhất có thể rồi đó nha.

◇◇◇

“Ugh, đau bụng quá...” tôi lầm bầm, xoa xoa cái bụng đang nhức nhối của mình.

Một ngày đã trôi qua, giờ là sáng thứ Hai. Tôi đang trên đường đến trường. Tôi vẫn chưa tìm ra được lời giải nào cho cái mớ bòng bong này, cũng chẳng biết sẽ nói gì với Yuna và Rinka khi gặp lại, nhưng dĩ nhiên, thứ Hai không hề quan tâm đến nỗi khổ của tôi. Thú thực, tôi đã nghiêm túc cân nhắc chuyện nghỉ học hôm nay. Nhưng mà nếu giả ốm thì sẽ không thể nấu sáng và làm cơm trưa cho ba mẹ với mấy đứa em được, nên đành bó tay. Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trốn học, mà có vẻ tôi cũng không thể làm thế thật. Khác với chuyện bắt cá hai tay. Cái đó thì... rõ ràng là tôi làm rồi.

“Không ai nhắn gì cho mình, chắc là tạm thời cứ giả bộ bình thường là được...?” tôi lẩm bẩm, như thể đang tự thôi miên bản thân.

Ba đứa tôi luôn gặp nhau ở cùng một chỗ trên đường đến trường. Nhà tôi nằm ở một vị trí siêu bất tiện so với trường Eichou. Đi bộ thì mất khoảng bốn mươi phút, còn đi tàu hay đi xe buýt thì lại phải vòng vèo siêu kỳ cục, nên cuối cùng... đi bộ vẫn là giải pháp tối ưu. Hả? Sao không đi xe đạp cho nhanh á? Ờ thì, có khi nào là vì tôi không biết đi xe đạp không?! Có vấn đề gì không hả?! Có phải tội ác không khi học sinh cấp ba không biết đi cái xe hai bánh đó?! Học đường có dạy đâu nhé! Mà nói thật, ai mới là kẻ điên khi chủ động tập lái cái cỗ máy tử thần mất cân bằng đó chứ?! Chúng tôi, những thành viên ưu tú của hội CRAAP (Completely, Repeatedly Anti-Athletic People – Hội Người Vô Cùng Không Thể Thao), vẫn có lòng tự trọng đó nghen!

Nói gì thì nói, tôi vẫn luôn phải dậy sớm để nấu nướng, và sau ba mươi phút cuốc bộ thì tôi sẽ đi chung đường với Yuna và Rinka khoảng mười phút cuối. Nhờ vậy mà việc phải đi bộ tới trường Eichou cũng không đến nỗi tệ—thậm chí còn thấy vui nữa là khác... Nhưng mà hôm nay, cảm giác như có cục chì đeo vào mỗi bước chân. Trong kịch bản xấu nhất, chuyện tôi bắt cá hai tay đã bị phát hiện và Yuna với Rinka sẽ đối đầu với tôi ngay khi gặp mặt. Mà, tôi cũng chẳng có tư cách than thở gì đâu. Lỗi là tại tôi hết mà...

“Chào buổi sáng, Yotsuba!”

“Ừ, chào buổi sáng.”

“Hyeeek?!” Tôi thét lên một tiếng như chuột bị dí, khi có hai bàn tay đập lên vai tôi! Tôi quay ngoắt lại và—tất nhiên—thấy Yuna và Rinka đang đứng ngay sau lưng. Tôi đã chìm trong dòng suy nghĩ đen tối đến mức đi đến tận điểm hẹn lúc nào cũng không hay! Thành thật mà nói thì... tôi chưa sẵn sàng gặp họ tẹo nào đâu... Nhưng mà, nhìn vẻ mặt của họ, cũng không giống kiểu sắp chất vấn tôi vì tội ngoại tình. Ít ra thì thế cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Có chuyện gì vậy, Yotsuba?” Yuna hỏi. “Cái tiếng vừa rồi nghe dữ dội lắm á!”

“K-Không có gì hết! Mình ổn! Chào buổi sáng nha, Yuna, Rinka!” tôi la lên, cố đánh lạc hướng khỏi tiếng rú thảm thiết vừa phát ra... và cả cái aura u ám tôi đã lỡ trưng ra.

Cả hai đều mỉm cười đáp lại... rồi đồng loạt nghiêng đầu.

“‘Rinka’?”

“‘Yuna’?”

“Hả...? Gah!” Chết tôi rồi! Tôi lỡ miệng gọi tên hai người họ bằng tên riêng! Mà tôi chỉ bắt đầu gọi tên họ từ sau khi họ tỏ tình với tôi thôi! Vậy chẳng khác nào tôi vừa công khai trước mặt cả hai rằng mình đang bắt cá hai tay giữa hai người rồi còn gì?! “Ư-Ừm,” tôi luống cuống, “T-Tại hai cậu gọi mình bằng tên riêng từ lâu rồi, nên mình nghĩ chắc cũng đến lúc mình gọi lại như vậy cho cân bằng, hihi?! Chỉ là... bốc đồng thôi!”

“Ồ?” Yuna nói. “Tớ thấy cũng được mà. Cậu nghĩ sao, Rinka?”

“Tớ không thấy vấn đề gì cả, nếu Yuna không phiền,” Rinka đáp.

Nooo! Tôi gào thét trong lòng. Nhìn ánh mắt hai người họ trao nhau là biết ngay kiểu: “Ừ thì, chắc cô ấy muốn gọi mình bằng tên riêng thôi, còn người kia thì gọi ké cho vui cũng được,” đầy tự mãn. Đau lòng quá đi mà!!! Làm ơn dừng lại đi!!!

Tạm gác nỗi đau tinh thần sang một bên, cuộc trao đổi vừa rồi cũng cho tôi mảnh bằng cuối cùng để khẳng định rằng... họ vẫn chưa kể với nhau chuyện đang hẹn hò với tôi. Tôi không biết liệu Yuna có nghi ngờ gì về tình cảm của Rinka dành cho tôi không, hoặc ngược lại... nhưng ít nhất tôi cũng đã thoát khỏi kịch bản tệ nhất: bị vạch mặt ngay tại chỗ. Điều đó cũng có nghĩa là... tôi sẽ phải tiếp tục giấu nhẹm chuyện mình bắt cá hai tay. Bởi vì tôi vừa bịa đại một cái cớ để che đậy nó rồi còn gì! Dù chỉ là quyết định bộc phát, nhưng giờ tôi đã tự khóa mình vào con đường đó rồi, dù có muốn hay không...

“Ui da, phải đi lẹ thôi kẻo trễ mất,” Rinka nói. “Mà nè, có phải hôm nay cậu đến trễ hơn thường ngày chút không, Yotsuba?”

“Hả? Ờ, ưm, tớ chỉ là ngủ quên một tí thôi, không có gì đâu,” tôi lại nói dối, kèm theo tiếng cười gượng gạo. Uggh, cái cảm giác tội lỗi này, nó thiêu đốt tâm can tôi…

“Vậy thì mau đi thôi!” Yuna lên tiếng. “Tiện thể...” cô ấy thì thầm, rồi nhẹ nhàng khoác tay tôi!

“Ể—” Tôi suýt nữa thì la lên. Nếu Rinka thấy cảnh này thì chắc chắn tiêu luôn! Nhưng đúng lúc tôi sắp phản ứng theo bản năng thì chợt nhận ra: mở miệng ra mới là cách nhanh nhất để khiến Rinka nghi ngờ! Phương án khả thi duy nhất lúc đó là giả làm tấm khiên thịt che chắn, và cầu trời cho Rinka không nhìn kỹ đến mức phát hiện ra gì trước khi tôi có cơ hội... lặng lẽ gỡ tay ra. Nhưng tôi cảm thấy quyết tâm của mình đang bốc hơi từng giây một. Cánh tay của Yuna thật ấm áp và mềm mại, và cô ấy thì siêu đáng yêu, và mùi hương của cô ấy thì dễ chịu đến mức khiến tôi—eek!

Vì mải mê đắm chìm trong thế giới Yuna, tôi hoàn toàn không để ý gì đến bên trái, cho đến khi những ngón tay mảnh mai, mềm mại như lụa của ai đó đan vào tay tôi! Kiểu nắm tay này—đây là kiểu của người yêu đúng không?! Không cần nói cũng biết, bàn tay đó là của Rinka. Tôi liếc nhìn cô ấy, và đổi lại là một cái nháy mắt quyến rũ đến mức tim tôi suýt ngừng đập. Nói thật lòng: nếu tôi không đang trong tình trạng căng thẳng cực độ thì có lẽ tôi đã gục tại chỗ vì cái nháy mắt đó rồi! Nhưng tôi không thể đổ gục bây giờ được! Gaaah, cố lên nào, Yotsuba Hazama! Mày làm được mà!

“Này, Yotsuba?” Yuna thì thầm vào tai tôi.

“Yotsuba,” Rinka thì thầm vào tai còn lại, cùng một lúc.

Cả hai đều nói nhỏ đến mức giọng họ như hòa tan vào cơn gió hè, chỉ có mỗi tôi là nghe thấy.

“Giữ chuyện của chúng mình là bí mật nhé?”

“Mối quan hệ giữa chúng mình... chỉ là chuyện của hai đứa mình thôi, được chứ?”

Một giọng nói trưởng thành bất ngờ mà ngọt ngào làm nhột tai phải tôi, còn giọng kia thì hơi rụt rè, nhẹ nhàng xoa dịu tai trái. Cả hai đều tràn ngập cảm xúc và vô cùng... vô cùng nguy hiểm. Bộ não tôi bị tấn công dữ dội đến mức gần như sắp tan chảy.

“À, ờ, heh heh... N-Nóng thật đấy ha, trời hôm nay... heh heh heh,” tôi lảm nhảm, hoàn toàn mất khả năng nói năng mạch lạc. Tôi phải dùng hết sức lực để không cười toe toét như con ngốc giữa đường. Trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi chỉ muốn hét to lên: “Tớ yêu hai cậu lắm!!” Nhưng ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua, tôi tưởng tượng tới viễn cảnh nếu bị phát hiện, và cả người lạnh toát. Thế là tôi dồn hết sức còn lại để giữ nụ cười ở mức vừa phải, cố gắng làm ra vẻ như chẳng có gì xảy ra.

Chính khoảnh khắc đó khiến tôi nhận ra một điều quan trọng: tình cảm Yuna và Rinka dành cho tôi... là thật. Là thật sự. Tụi tôi đã làm bạn với nhau đủ lâu để tôi có thể nhận ra rõ ràng rằng cách họ đối xử với tôi lúc này—hoàn toàn không phải diễn. Họ không còn chỉ coi tôi là bạn, mà là bạn gái. Và nếu họ phát hiện ra những gì tôi đang giấu giếm... chắc chắn họ sẽ đau khổ. Không phải kiểu đau tạm thời, mà là vết thương lòng có thể khiến họ không dám yêu thêm ai lần nữa.

Tôi chợt nhận ra, ngay từ lúc họ tỏ tình với tôi—và cả từ đó đến giờ—tôi chỉ toàn nghĩ cho bản thân mình. Tôi cứ nghĩ tới việc hậu quả là họ sẽ tức giận với tôi, hay họ sẽ ghét tôi. Lúc nào cũng là “tôi, tôi, tôi.” Nhưng điều quan trọng không phải là tôi sẽ bị sao, mà là họ sẽ bị tổn thương. Và nếu điều đó xảy ra... thì hoàn toàn là lỗi của tôi.

Tôi có thể đã đồng ý hẹn hò với họ chỉ vì một phút bốc đồng, nhưng tình cảm tôi dành cho Yuna và Rinka... là thật. Tôi đã mắc không biết bao nhiêu sai lầm, cư xử như một đứa tồi tệ, nhưng tôi đã lỡ đặt chân lên con đường này rồi thì không còn cách nào khác ngoài bước tiếp. Việc tôi là một đứa đần độn—dù đúng—cũng không phải là lý do để bào chữa. Tôi chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đến cái ngày tôi không còn phải giấu giếm nữa—hoặc, tốt hơn hết, cái ngày phép màu xảy ra và tôi không còn cần phải giấu nữa!

Nhưng cho đến khi ngày đó đến... tôi sẽ phải giữ bí mật chuyện bắt cá hai tay này bằng mọi giá!

Nói rằng tôi làm vậy vì họ thì đúng là tự lừa mình dối người, tôi biết chứ. Nhưng dù vậy... khi nghe tiếng hai người họ cười rúc rích bên cạnh, vui vẻ chỉ vì được đi chung với tôi, tôi cảm thấy ý chí của mình càng thêm vững vàng.

◇◇◇

Vài ngày đã trôi qua kể từ cái ngày định mệnh làm thay đổi cả cuộc đời tôi, và tôi vẫn... không thể không ngạc nhiên trước những thay đổi khổng lồ trong lối sống của tôi mà hoàn toàn không hề xảy ra.

Điều khiến tôi sợ nhất là Yuna và Rinka phát hiện ra chuyện tôi đang bắt cá hai tay. Điều sợ nhì là fan của nhóm Sacrosanct nhận ra tôi đã đâm một nhát chí mạng vào cặp đôi yêu thích của họ. Hậu quả của chuyện đầu thì khỏi phải nói rồi, còn chuyện sau thì kiểu gì tôi cũng sẽ bị cô lập hoàn toàn ở trường, và rồi Yuna với Rinka chắc chắn cũng sẽ biết chuyện. Tóm lại: tôi không thể để ai biết được.

Tuy nhiên, cho đến giờ thì vẫn chưa có biến cố động trời nào xảy ra chứng tỏ tôi đã bị lộ. Có vẻ cuộc sống xã hội của tôi vẫn còn sống sót qua được thêm một ngày nữa. Cũng nhờ tôi đã cố gắng hết sức để duy trì vở kịch này... nhưng thành thật mà nói, yếu tố lớn nhất giúp tôi thoát nạn chính là việc Yuna và Rinka đều rất cố gắng giữ mối quan hệ của chúng tôi trong bí mật. Cũng dễ hiểu thôi—xã hội đâu có dễ chấp nhận chuyện con gái hẹn hò với con gái, và chắc họ cũng sợ tôi bị chỉ trích nếu bị lộ.

Dù vậy, cách họ nói thì lại kiểu “Sẽ rắc rối to nếu cả thế giới biết được cậu đáng yêu đến mức nào đó nha!” hoặc “Trong tình huống xấu nhất, có khi một đại gia dầu mỏ nào đó sẽ nhắm tới cậu mất... tớ còn không dám nghĩ tới nữa là.” Tôi đoán là họ đùa, nhưng nói nghiêm túc đến mức tôi chẳng dám phản bác lại gì luôn. Mà thật ra, họ nói cũng có lý. Nếu tôi lọt vào mắt xanh của thế giới thật thì đúng là thảm họa. Còn nếu tin tôi đang hẹn hò với họ bị phát tán, thì... tôi có thể tưởng tượng ra cảnh một đại gia thực sự “nhắm” tôi bằng—theo đúng nghĩa đen—ống ngắm súng bắn tỉa. Thế nên... giấu kín tình yêu vẫn là lựa chọn có lợi nhất, và tôi cực kỳ biết ơn vì họ đã nghĩ cho tôi như vậy!

“Đi thôi, Yotsuba?” Yuna hỏi khi tan học.

“Ah, ừ! Tớ gần xong rồi!” tôi đáp theo phản xạ. Thật ra thì chưa xong gì hết, nhưng tôi vẫn nhét đại sách vở vào cặp trong vài giây là xong.

“Okay, đi nào!” Yuna nói khi tôi đeo xong cặp.

“Khoan, còn Rinka thì sao?” tôi hỏi. Cô ấy không thấy đâu hết.

“Rinka phải trực nhật hôm nay,” Yuna giải thích. “Cô ấy phải ghi nhật ký lớp với làm thêm mấy thứ khác, nên tụi mình chờ cô ấy ở ngoài được không?”

“Ah, okay!” tôi vội vàng đeo cặp lên vai, và Yuna nắm tay tôi kéo ra khỏi lớp.

Tình bạn ba người của tụi tôi tuy không thay đổi một cách rõ ràng, nhưng vẫn có những thay đổi nhất định kể từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Yuna và Rinka. Dấu hiệu dễ thấy nhất là: tôi bắt đầu gọi họ bằng tên riêng. Xét theo mục tiêu giấu kín mối quan hệ thì đáng lẽ tôi không nên làm vậy, nên tôi cũng đã gợi ý trong riêng tư với cả hai là... hay là mình đổi lại đi? Nhưng họ đều gạt phăng ý kiến đó.

“Nếu sau khi hẹn hò rồi mà cậu vẫn gọi tớ bằng họ thì... buồn lắm luôn á,” theo lời Yuna.

“Nghe cậu gọi tớ bằng tên làm tớ cảm thấy... có một sự kết nối nào đó,” là lời Rinka.

Mấy câu nói như thế thì tôi còn biết phản bác làm sao nữa? Thế là ý tưởng đó bị gạch bỏ ngay lập tức.

Việc gọi tên họ là một chuyện cực kỳ lớn với tôi nữa—theo một cách hoàn toàn khác. Tôi vẫn chưa thể gọi một cách thoải mái được, và mỗi lần phải gọi thì lại căng thẳng không biết giọng mình có run không, có lạ không, có nghe gượng ép không. Và có lúc nó thật sự run thật, nên nỗi lo đó đâu phải là không có cơ sở!

À mà, cái nhóm “anti-Yotsuba” âm ỉ từ lâu—tức là mấy người vốn đã hơi gai mắt vì tôi thân với hai người kia—cũng có vẻ đã để ý đến thay đổi đó. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh nhìn kiểu: “Tên kia... tại sao Yotsuba Hazama lại dám gọi Sacrosanct bằng tên riêng?! Cô ta đáng bị xóa sổ!” Đúng là nổi da gà.

Dấu hiệu thứ hai của việc mối quan hệ giữa ba chúng tôi đang thay đổi, thật lòng mà nói, lại là vấn đề của riêng tôi hơn là của ai khác: ba đứa bắt đầu ít dành thời gian bên nhau hơn trước. Hồi xưa, nếu một trong ba đứa có việc phải làm, thì hai đứa còn lại thường sẽ giúp một tay, hoặc ít nhất cũng ngồi cạnh nói chuyện cho đến khi người kia xong việc. Nhưng dạo gần đây, chuyện “người có việc bị bỏ lại một mình còn hai đứa kia thì đi làm gì đó khác” đã thành bình thường. Chính xác thì hôm nay tôi đang rơi vào tình huống đó. Không phải là tụi tôi định bỏ Rinka lại và đi về một mình đâu, và cũng không phải Yuna với Rinka tỏ ra nghi ngờ gì nhau, nhưng... không hiểu sao, tình hình hiện tại cứ khiến tôi cảm thấy hơi kỳ kỳ...

“Đúng là mùa hè thật rồi ha... Đến cả đồng phục mùa hè mà cũng nóng không chịu nổi...” Yuna càu nhàu, đổ người xuống bàn. Tụi tôi đang ngồi ở sân trường, và nghe giọng cổ là biết rõ ràng Yuna đã cạn sạch pin vì cái thời tiết quái quỷ này.

“Đây nè, Yuna! Tớ mua nước cho cậu!” tôi nói, đưa cô ấy lon nước tôi mới mua ở máy bán hàng tự động gần đó.

“Yaaay! Cảm ơn Yotsuba! Yêu cậu quá à!” Yuna reo lên rồi ôm chầm lấy tôi!

“Á-Áhh?!” Cô ấy cảm động đến mức này chỉ vì tôi mua cho một lon nước thôi sao?! Mà dính sát vô nhau như vậy thì không phải sẽ còn nóng hơn à?! Nhưng mà, dù sao tôi cũng đang được ôm, nên... thôi kệ, không phàn nàn nữa. Thật ra thì càng ôm tôi càng nhận ra—Yuna không hề toát mồ hôi, còn mùi hương của cổ thì dễ chịu đến lạ, đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ không biết hai đứa tôi có phải cùng loài không nữa... Khoan đã, chết tiệt, đây là trường học đó Yotsuba!!! “U-Umm, Y-Yuna?! Có người nhìn thấy bây giờ đó!”

“Không sao đâu,” Yuna đáp, vẫn ôm chặt lấy tôi. “Tớ khá giỏi trong việc nhận ra khi nào có người đang nhìn. Với lại, nếu ai có thấy thì họ cũng chỉ nghĩ là hai cô bạn thân đang thân thiết chút thôi mà.”

“C-Cậu nghĩ vậy sao...?”

“Và hơn hết là... bây giờ tụi mình đang có thời gian riêng với nhau! Làm sao tớ cưỡng lại nổi chứ?! Mà này Yotsuba, sao cậu lại ôm đã thế ha? Mềm mềm vừa đủ nè, mà ngực cũng to nữa chứ!”

“Ngực... tớ?!”

“Thật ra còn to hơn vẻ ngoài đó nha! Hồi trước tớ cứ tưởng Rinka là người to nhất, nhưng giờ nhìn lại thì cậu cũng không thua là bao đâu... Chỉ tiếc là có áo ngực cản trở thôi, nhưng vậy cũng có cái để mong chờ về sau!”

“‘Có cái để mong chờ’...?!” Tôi lắp bắp. Yuna bắt đầu thở dốc và tay thì—phải nói sao nhỉ—rất năng động với phần ngực của tôi. Tôi khó khăn lắm mới kiềm được tiếng rên, và đó không phải kiểu tiếng rên tôi thường thở ra vì mệt mỏi với bản thân đâu nhé.

“N-Này,” tôi ráng nói, “cậu... quen làm mấy chuyện này lắm rồi đúng không...?”

“Heh heh heh! Nói thế này đi: Rinka phải cảm ơn tớ mới có vòng một như bây giờ đó!” Yuna cười rạng rỡ.

R-Vòng một của Rinka?! Dáng người đầy đặn của Rinka rõ ràng bao gồm một bộ ngực đáng nể—đến mức cô ấy thường xuyên than phiền là chúng vướng víu mỗi lần chơi thể thao. Theo lời Rinka thì cô ấy cực thích mấy loại áo thể thao bó sát để “giữ mọi thứ đúng vị trí.” Dù sao thì, dòng suy nghĩ của tôi cũng đã rơi thẳng xuống hố đen. Cái câu “phải cảm ơn tớ” kia gần như xác nhận Yuna đã... sờ nắn Rinka thường xuyên đến mức nào đó rồi—chỉ tưởng tượng thôi là mũi tôi đã trực trào máu!

“Ghen tỵ hả?” Yuna hỏi với vẻ tinh quái.

“Hả?”

“Cậu ghen vì tớ từng ‘nghịch’ ngực Rinka đúng không?”

À. Phải rồi. Đó là ý cổ đang nói. Phải mất một lúc tôi mới ghép được mấy dữ kiện lại. Nó giống kiểu nghe người yêu kể chuyện người yêu cũ... nhưng thực ra, chẳng thấy ghen gì hết á. Bởi vì Rinka đâu phải người yêu cũ của Yuna, mà là bạn gái của tôi luôn cơ mà?! Thế nên cái viễn cảnh “một bạn gái chọc ghẹo bạn gái còn lại” lại khiến tôi cảm thấy... có lỗi hơn là ghen. Một kiểu cảm giác thật kỳ lạ—

“Không sao đâu, Yotsuba!”

“Bwoeh?!”

“Từ giờ, tớ chỉ là của mình cậu thôi, nên đừng lo gì cả nha. Yêu cậu lắm, Yotsuba yêu dấu,” Yuna thì thầm vào tai tôi, nghiêng người sát lại (tay vẫn không chịu buông khỏi ngực tôi, xin lưu ý). Mạnh bạo quá trời. Và tôi phải nhắc bản thân là: Tất cả những chuyện này đang diễn ra ngay trong khuôn viên trường học. Trời thì nóng, tay Yuna thì nóng, tôi thì đổ mồ hôi như tắm.

◇◇◇

Vài ngày sau, tình huống đó lại xảy ra—nhưng đảo ngược. Lần này là Yuna bị giữ lại vì công việc trong ban kỷ luật, còn tôi và Rinka thì ngồi lại trong lớp chờ. Mọi người khác đã về hết, nên cả phòng chỉ còn lại hai đứa tôi.

“Hay là tụi mình qua giúp cổ một tay ha?” tôi đề nghị, hơi lưỡng lự.

“Thôi, Yuna tự xoay sở được mà,” Rinka đáp, mỉm cười. Cô ấy đang ngồi đối diện tôi, phía bên kia bàn. “Tớ có cảm giác nếu hai đứa mình qua đó, chỉ tổ làm phiền cổ thêm thôi.”

Cô ấy nói đúng. Nhưng mà—tụi tôi vẫn thường làm vậy trước đây mà?! Vậy nên tôi vẫn có phần thấy hơi lạ... cho đến khi tôi nhận ra: tụi tôi đang ở một mình. Và tôi lại bắt đầu đỏ mặt. Giống hệt như hồi ở cùng Yuna. Và đó chính là điều tôi ghét nhất trong tình cảnh hiện tại. Tôi là người đã gây ra chuyện này, tôi biết tôi là đồ tồi. Nhưng mà khi được họ dành trọn sự chú ý cho mình, tôi lại... không cố gắng từ chối hay ngăn họ lại. Tôi cứ thế để họ kéo tôi đi, yêu chiều tôi, và tôi tự hỏi liệu một người như tôi có xứng đáng được đối xử như vậy không nữa.

“Heh heh!” Rinka bật cười.

“Hả? G-Gì thế?” tôi hỏi.

“À không có gì... Tớ chỉ đang nghĩ mình thật may mắn thôi. Mà ngồi đây tận hưởng trong khi Yuna đang cày bừa bên kia thì hơi tội ghê,” Rinka nói tiếp. Giọng cô ấy nhẹ nhàng, dịu dàng, và khi cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy khiến tôi thấy... gần như bị hút vào. Không giống kiểu ánh nhìn thường ngày chút nào—đây chính xác là ánh mắt của người yêu. Tôi dần nhận ra Rinka có thể truyền tải cả một thế giới chỉ bằng ánh mắt. Và ánh mắt đó đang khiến tôi bối rối cực kỳ...

“M-Mặt tớ trông buồn cười lắm hả...?”

“Không buồn cười đâu,” Rinka đáp. “Tớ sẽ gọi nó là... xinh đẹp thì đúng hơn.”

Trời ơi, sao cô ấy lại có thể thốt ra mấy lời đó một cách tự nhiên như vậy chứ?!

“À mà,” Rinka nói tiếp, “nhắc mới nhớ, màn biểu diễn của cậu trong giờ thể dục hôm nay cũng buồn cười phết đấy.”

“Ch-Chuyện đó thì, à thì... H-Ha ha ha,” tôi cười gượng, chẳng nghĩ ra được lý do biện hộ nào. Lớp thể dục và tôi đúng là một combo hài hước định mệnh. Sự kết hợp của chúng tôi luôn đảm bảo một trận cười ra nước mắt, nhưng vì xảy ra liên tục đến mức chính tôi cũng bắt đầu... quen rồi.

“À,” Rinka khẽ giật mình rồi nói, “xin lỗi nhé! Tớ không định chế giễu cậu đâu, thật đấy!”

“Không sao đâu,” tôi đáp. “Ý tớ là, hôm nay trong lúc chạy dài, cậu vòng qua người tớ bao nhiêu lần rồi chắc đếm không xuể luôn.” Rinka cứ như bay trên đường chạy ấy, còn tôi thì chỉ biết nhìn bóng đuôi ngựa của cổ phấp phới phía trước khi cổ vượt qua tôi lần thứ... bao nhiêu đó. Cô ấy chạy nhẹ như không, nhanh đến mức khiến tốc độ của tôi trông chẳng khác nào đi dạo. Cảm giác thật tội nghiệp...

Rinka đúng là nhanh thật. Trung bình cổ chạy một kilomet chỉ mất khoảng ba phút rưỡi—và điều đó khiến cổ trở thành người nhanh nhất lớp, khỏi cần nói cũng biết. Còn tôi thì... hơn bảy phút. Đứng chót bảng luôn. Trong mấy cuộc thi chạy 100 mét, tôi thường là đứa cuối cùng còn sót lại trên đường đua, cứ lê từng bước trong khi mọi người đứng bên ngoài nhìn—nói đúng hơn là không nhìn, vì ai nấy còn bận tán gẫu với bạn bè của họ.

“Đừng hiểu lầm nha,” Rinka nói, “nhưng tớ thực sự thích nhìn cậu chạy, Yotsuba à.”

“Thật á...? Có gì đáng để thích chứ?” tôi hỏi lại, không tin nổi.

“Có chứ! Cậu lúc nào cũng dốc hết sức mình. Kể cả khi không đạt được kết quả tốt, trông cậu vẫn thật tuyệt vời khi cố gắng hết mình như thế.”

Thật kỳ lạ. Bình thường mà nghe câu đó từ vận động viên đỉnh nhất lớp mình thì tôi sẽ nghĩ ngay là đang bị đá đểu. Nhưng nếu người nói ra là Rinka... thì cảm giác hạnh phúc dâng trào lại nhiều hơn nghi ngờ.

“Tớ không bao giờ chán khi nhìn những biểu cảm tuyệt vời của cậu lúc chạy. Cách cậu không bao giờ bỏ cuộc, cho dù có biết trước kết quả thế nào đi nữa—đúng là Yotsuba của tớ. Nhờ có cậu trên đường chạy, tớ lúc nào cũng muốn tăng tốc để hoàn thành sớm hơn, chỉ để có thêm thời gian ngắm cậu khi xong.”

“Cậu chạy điên cuồng đến vậy chỉ vì chuyện đó á? Thật luôn...?”

“Đối với tớ, đó là động lực tuyệt vời nhất rồi còn gì. Với cả, nếu tớ làm tốt thì cậu sẽ khen tớ mà, đúng không? Với phần thưởng như vậy thì không chạy hết tốc lực mới là chuyện lạ!” Rinka cười tươi, nhưng nụ cười này hơi khác với những lần trước—có gì đó hơi tinh nghịch.

Tôi cũng vô thức mỉm cười. Dạo gần đây—hoặc có lẽ là từ lúc mới quen—tôi bắt đầu nhận ra những biểu cảm đó của Rinka mang ý nghĩa gì. “Cậu đúng là siêu phàm, Rinka,” tôi nói, rồi với tay lên xoa đầu cô ấy.

Rinka khẽ ngân nga một tiếng đầy vui vẻ khi tôi vuốt nhẹ mái tóc óng mượt của cô ấy. Rõ ràng Rinka chăm sóc tóc rất kỹ, vì cảm giác khi chạm vào vừa mềm mại vừa dễ chịu. Mà nhìn biểu cảm mãn nguyện của cô ấy thì tôi đoán, trải nghiệm bên cô ấy vẫn sướng hơn là ở phía tôi.

“Giỏi quá, giỏi quá nào~!”

“Cậu tìm cách khen khác được không? Câu đó nghe cứ như đang dỗ trẻ con ấy,” Rinka phụng phịu. Nhưng cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy muốn tôi dừng tay.

Bạn sẽ nghĩ kiểu hờn dỗi như con nít chẳng hợp với hình tượng của Rinka, nhưng từ khi cô ấy bắt đầu để lộ bộ mặt dễ thương này với tôi, tôi bắt đầu cảm thấy đó mới là con người thật của cô ấy. Nhìn cô ấy nằm xoài trên bàn tôi, ánh mắt mơ màng nhìn lên tôi như một con mèo lười... rồi bỗng dưng—

“ÉÉÉK?!”

—chọt vào ngực tôi?!

“WHAA—?! Cái gì thế hả?!”

“Xin lỗi nha! Không kìm được...” Rinka nói, nhưng cái lời xin lỗi đó nghe sao trống rỗng quá, nhất là khi ngón tay cô ấy vẫn đang chọt chọt. Mà thôi, ít ra còn đỡ hơn một người nào đó chuyên thẳng tay bóp nắn... Dù vậy thì cái này cũng khiến tôi thấy nhột nhột theo một kiểu rất khác!

“Này—Rin—ngừng lại đi!”

“Tớ ước gì có thể thay bộ ngực của tớ bằng của cậu luôn ấy,” Rinka lẩm bẩm. “Như vậy mỗi tối lên giường ngủ là có thể ôm ấp cậu cho đã rồi...”

“Khoan, ý cậu là sao?!” Tôi biết rồi! Đây là một trong những lần Rinka rơi vào trạng thái mộng mơ đến mức không ý thức được mình đang nói gì! Tôi lập tức rút tay khỏi đầu cô ấy.

Rinka phát ra một tiếng rên nghe đến là thảm thương, nhưng tôi cắn răng bỏ qua. Tất cả là vì cô ấy!

Kiểu này quá quen với Rinka rồi. Cô ấy thường bị lơ đễnh, hoặc để lộ mấy mặt ngây thơ đến khó tin, và cứ hễ như vậy là sau đó thể nào cũng hối hận đến chết đi được. Mà một khi cô ấy đã vào “chế độ hối hận toàn diện” thì dù tôi hay Yuna có nói gì cũng vô ích—phải để nó tự lắng xuống. Nếu muốn ngăn cơn u sầu kịp thời, tôi phải hành động ngay lập tức.

“À mà nè,” tôi nói, rồi dừng lại, cố nghĩ ra đề tài nào đó để đổi chủ đề. “H-Hôm nay trời đẹp ha?!”

“Hể? Ờ, chắc vậy...?” Rinka đáp.

Biết rồi, biết rồi! Tôi cũng đau khổ lắm mới thốt ra được cái chủ đề nhạt như nước ốc đó! Nhưng nhờ vậy mà ít nhất tôi cũng kéo được cuộc trò chuyện về lại trạng thái bình thường. Có điều, cảm giác như Rinka đang cố gắng nương theo cú chuyển đề tài của tôi lại khiến tôi thấy hơi... chột dạ.

“À đúng rồi! Yotsuba...” Rinka đột nhiên nhớ ra gì đó, rồi đưa tay nắm lấy tay tôi.

Tiếp xúc bất ngờ làm tim tôi lỡ một nhịp. Tôi lắp bắp đáp lại: “G-Gì thế?” mà giọng nhỏ đến mức chính tôi cũng suýt không nghe nổi.

“Cậu muốn đi hẹn hò với tớ vào thứ Bảy này không?”

“Bwuuh...?!”

“Thứ Bảy này là tròn một tuần kể từ khi tụi mình thành đôi đó! Tớ muốn kỷ niệm bằng cách đi chơi cùng nhau... Cậu thấy sao?” Rinka hỏi, tay siết lấy tay tôi bằng cả hai tay cô ấy.

Tôi cảm nhận được sự phấn khởi trong cô ấy—nhưng cũng đồng thời có chút lo lắng xen lẫn. Cô ấy đang dõi theo tôi rất chăm chú, như thể muốn đọc từng phản ứng nhỏ nhất của tôi. Và chính cái sự chân thành tinh tế đó, được giấu trong cử chỉ nhỏ nhất, lại khiến tim tôi đập rộn lên lần nữa.

“Hay là... cậu không muốn đi với tớ?” Rinka hỏi thêm, ánh mắt rưng rưng kiểu puppy eyes khiến tôi gần như quỵ luôn tại chỗ.

“T-Tất nhiên là muốn rồi! Tớ muốn lắm chứ! Thật đấy, tớ thích lắm!” tôi thốt lên như phản xạ.

“Thật á?! Aaa, tuyệt quá! Tớ mừng là đã lấy hết can đảm để hỏi... Cảm ơn Yotsuba! Cậu tuyệt nhất luôn!” Rinka reo lên, rồi nhào tới ôm chặt lấy tôi.

“Heh... heh heh heh,” tôi cười gượng khi mặt bị vùi vào ngực Rinka. Tôi đã gần như sẵn sàng buông mình tận hưởng bộ ngực nở nang ấy, cho đến khi phần tỉnh táo cuối cùng trong não tôi hét lên một sự thật kinh hoàng.

Chẳng phải kỷ niệm một tuần hẹn hò với Rinka... cũng là kỷ niệm một tuần hẹn hò với Yuna luôn sao?!

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AI MASTER
Yuna bạo nha :))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
Yot nằm dưới mà =))
Xem thêm