IF

IF - Nếu Bây Giờ Tôi Cố Chạy Trốn Khỏi Dàn Harem

IF - Nếu Bây Giờ Tôi Cố Chạy Trốn Khỏi Dàn Harem

[note85011]

<Tác Note>

Cảnh báo những ai đang ăn và phụ nữ cho con bíu! Các nhân vật sẽ có hành động bạo lực và tàn nhẫn quá mức, những ai không chịu được vui lòng bỏ qua.

✦✧✦✧✦✧

Nghi ngờ tình cảm của Ichigo và dao động trước Yuka, sau một hồi trăn trở suy nghĩ, tôi đã đưa ra kết luận.

Quả nhiên harem là điều tồi tệ.

Một mối quan hệ như thế này, tôi phải nhanh chóng chấm dứt nó thôi.

Quyết định xong, tôi lập tức đi đến phòng của Ichigo để bàn bạc với cô ấy.

"Hả? Từ bỏ dàn harem và bỏ trốn cùng nhau sao?"

Bỏ trốn cái gì chứ... Vốn dĩ ngay từ đầu anh cũng chỉ hẹn hò với mỗi Ichigo thôi mà...

"Ừ, anh chịu hết nổi rồi. Ichigo, hai chúng ta hãy cùng rời khỏi ngôi nhà này đi. Anh chỉ cần có Ichigo là đủ rồi."

"...Em hiểu rồi. Nếu anh đã nói đến mức đó thì đành chịu vậy. Nhưng vì còn phải chuẩn bị nhiều thứ, nên anh chờ em một chút được không?"

Thú thật, tôi đã nghĩ Ichigo sẽ từ chối và níu kéo, không ngờ cô lại gật đầu đồng ý một cách dễ dàng như vậy?

Nhưng thôi kệ đi. Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt đối với tôi.

"Cảm ơn em!"

"Vâng. Vậy thì chiều ngày kia, chúng ta hãy lén hẹn gặp nhau ở cửa ra vào nhé."

"Được!"

Cho đến ngày kia... chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa thôi là mình sẽ được giải thoát!

Thật sự quá đỗi mong chờ!

✦✧✦✧

Và rồi, buổi chiều hai ngày sau cũng đến.

Tôi nhét những đồ dùng cần thiết vào vali kéo và lén lút đi ra cửa.

Trên đường đi, tôi đã lo lắng không biết phải viện cớ thế nào nếu bị nhóm Aria-san bắt gặp, nhưng may mắn thay có vẻ mọi người đều đang ở trong phòng riêng nên tôi không chạm mặt ai cả.

"Ichigo? Em chưa đến sao?"

Tôi đã đến cửa ra vào nhưng chẳng thấy bóng dáng Ichigo đâu, vừa thử đứng đợi một chút thì...

Pạch!

Kèm theo một âm thanh chói tai, gáy tôi hứng trọn một cú va chạm mạnh, và tôi mất đi ý thức.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng riêng, tay chân đều bị trói chặt.

A, vậy là thất bại rồi sao.

Tôi lập tức hiểu ra tình hình.

E rằng chuyện bỏ trốn đã bị lộ với Aria-san hoặc ai đó, và trong lúc tôi đang đợi Ichigo, tôi đã bị tấn công từ phía sau bằng súng điện hoặc thứ gì đó tương tự và ngất đi.

Ít nhất thì nếu Ichigo bình an vô sự là tốt rồi...

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man mà không thể cử động, cánh cửa phòng mở ra, Aria-san và Rina bước vào.

"Ara, Kyoichi-san. Anh tỉnh rồi sao?"

Aria-san nhìn xuống tôi với nụ cười mà ánh mắt chẳng hề cười.

"Aria-san. Em và Rina đã đánh ngất và trói anh lại đấy à?"

"Vâng. Chính xác hơn là do tất cả mọi người cùng làm ạ."

Tất cả mọi người... tuy không thấy ở đây, nhưng cả Yuka cũng hợp tác sao?

"Vậy, mấy đứa định làm gì anh?"

"Để xem nào. Nói một cách dễ hiểu thì... là trừng phạt vì việc anh định vứt bỏ chúng em, có lẽ vậy?"

Quả nhiên là thế sao.

Đã sống chung hơn nửa năm và làm đủ chuyện rồi mà giờ lại định bỏ trốn, có bị trả thù cũng là điều dễ hiểu.

"Anh hiểu rồi. Muốn làm gì anh cũng được. Nhưng xin đừng đụng đến Ichigo."

"Đến nước này mà anh còn lo lắng cho người phụ nữ khác sao? Hơn nữa, anh nghĩ mình đang ở vị thế có thể cầu xin chúng em à?"

Tôi nói vậy vì muốn cứu Ichigo, nhưng dường như lại càng chọc giận Aria-san thêm.

"Rina-san."

"A, vâng."

Được Aria-san gọi, Rina bật màn hình chiếc máy tính bảng trên tay và đưa cho tôi xem.

Trên màn hình máy tính bảng là hình ảnh Ichigo cũng đang bị trói tay chân giống tôi, miệng còn bị nhét khăn chặn lại.

"Ichigo!"

Tôi phản xạ bật dậy định lao đến màn hình, nhưng tay chân bị trói chặt khiến tôi không thể nhúc nhích.

"Tất nhiên, không chỉ Kyoichi-san, mà bọn em cũng định trừng phạt cả Ichigo-san nữa."

Theo lời Aria-san, hình ảnh Yuka xuất hiện trên màn hình máy tính bảng.

Với gương mặt lạnh tanh, cô ấy cầm ngược một cây dùi đục lớn hơn bình thường.

"Ví dụ nhé... để Yuka-san dùng cây dùi kia đâm nát bụng Ichigo-san... hay là đâm nát tử cung để cô ta có một cơ thể không thể sinh con nữa nhé?"

Aria-san nói như thể đang ví von, nhưng tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát vì họ hoàn toàn có thể làm thật.

"Dừng lại đi! Anh xin em!"

"Chà... Nếu anh nói sẽ làm bất cứ điều gì, bọn em sẽ không đụng đến Ichigo-san nữa. Anh tính sao đây?"

"Chuyện đó..."

Tôi không thể trả lời ngay lập tức.

Nếu họ bắt tôi chia tay Ichigo, tôi không tự tin mình có thể giữ lời hứa làm bất cứ điều gì.

Nhưng trước sự im lặng của tôi, ánh mắt Aria-san càng trở nên lạnh lẽo hơn.

"...Vậy sao. Thế thì Yuka-san."

"Vâng."

Aria-san ra lệnh, và bên kia màn hình, Yuka vung cây dùi lên nhắm vào Ichigo.

"Ưm! Ưm—!!"

Có lẽ vì quá sợ hãi, Ichigo hét lên những tiếng ú ớ không thành lời.

"Dừng lại! Dừng lại đi Yuka!"

Tôi khẩn khoản van xin Yuka ở bên kia màn hình.

"Kyoichi... là do anh sai đấy nhé. Nếu anh không định vứt bỏ em, thì em cũng..."

Yuka không nhìn vào màn hình mà trừng mắt nhìn Ichigo.

Bàn tay cầm cây dùi của cô ấy run rẩy, dường như có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

"A, anh hiểu rồi! Anh sẽ làm bất cứ điều gì! Bất cứ điều gì cũng được! Xin đừng làm hại Ichigo!"

Tôi gào lên trong tuyệt vọng, và khóe môi Aria-san nhếch lên.

"Em hiểu rồi. Yuka-san."

Theo chỉ thị của Aria-san, Yuka từ từ hạ cây dùi xuống chứ không đâm vào Ichigo.

"Kyoichi-san. Vừa rồi anh đã nói rõ ràng rồi nhé? Là sẽ làm bất cứ điều gì. Tất nhiên em đã ghi âm lại rồi nên anh đừng hòng chối cãi."

"...Ừ."

Tôi có cảm giác mình vừa nói ra một điều không thể cứu vãn, nhưng trước mắt, việc Ichigo qua được cơn nguy kịch khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Yên tâm đi ạ. Bọn em sẽ không bắt anh phải làm mấy trò như 'giẫm lên ảnh thánh' kiểu bắt anh bỏ rơi hay làm tổn thương Ichigo-san đâu. Chỉ là, anh sẽ phải thân thiết với bọn em hơn cả Ichigo-san, và trở nên ngoan ngoãn nghe lời bọn em hơn thôi."

Aria-san nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng tôi thừa hiểu nội dung của nó chẳng hề nhẹ nhàng chút nào.

Và kể từ ngày hôm đó, chuỗi ngày tuyệt vọng của tôi bắt đầu.

✦✧✦✧

[Ichigo POV]

Lúc Kyo-kun đề nghị bỏ trốn cùng nhau, tôi cũng khá là hoảng.

Thực ra thì, việc anh chọn tôi là người duy nhất cũng khiến tôi vui lắm chứ bộ?

Nhưng tôi vẫn muốn tận hưởng nhiều điều thú vị trong dàn harem của Kyo-kun.

Một khi dàn harem tan rã, cơ hội để gầy dựng lại dàn harem của Kyo-kun sẽ không bao giờ đến lần thứ hai nữa.

Hơn nữa, việc thoát khỏi cái harem này... mối quan hệ giữa chúng tôi và nhà Kakyoin đã lún sâu đến mức có nhiều chuyện đã quá muộn để quay đầu.

Kyo-kun và nhóm Aria-chan không biết chuyện này, nhưng hiện tại tôi đang bí mật làm tư vấn phía sau cho dự án kinh doanh mới mà bố chồng Toshiyuki bắt đầu, và cũng đã đạt được nhiều thành tích, nên nhà Kakyoin chắc chắn sẽ không buông tha cho cả tôi chứ đừng nói là Kyo-kun.

Và đối với nhà Kakyoin, Kyo-kun là người được chia sẻ giữa tôi và Aria-chan để trói buộc chúng tôi lại... là nhân trụ... khụ, là "Hắc trụ" đấy.

Aria-chan đã thay đổi đến mức không thể gả đi đâu được nữa, lựa chọn duy nhất chỉ còn lại Kyo-kun, nên cô ấy sẽ không để Kyo-kun chạy thoát đâu.

Vì thế, ngay khi Kyo-kun bàn chuyện bỏ trốn, tôi đã lập tức đi mách lẻo với nhóm Aria-chan.

Và thế là tôi diễn một vở kịch, đóng vai con tin.

"Yaa~. Lúc nãy tớ cứ thót tim lo sợ nhỡ Yuka-chan làm thật thì biết tính sao đây."

Sau khi Kyo-kun tuyên bố đầu hàng, trong lúc được Yuka-chan cởi trói, tôi thấm thía nói.

Nhân tiện thì màn hình máy tính bảng đã tắt rồi, nên không lo bị lộ chuyện đóng kịch đâu.

"Cũng chẳng sao, giờ tớ đâm nát người cậu luôn cũng được đấy?"

"Đùa hoài. Cậu mà làm thế thì Kyo-kun sẽ hận cậu đến tận xương tủy đấy."

"...Chậc."

Chẳng mấy chốc tôi đã được cởi trói hoàn toàn, tôi vươn vai một cái.

"Cảm giác giải thoát thật tuyệt! Cảm ơn nhé, Yuka-chan. Mà tớ cũng không ngờ Yuka-chan lại hùa theo chuyện này đấy."

"...Tớ chỉ nghĩ thà như vậy còn hơn là bị vứt bỏ hay bị cho ra rìa thôi."

"Cậu thích Kyo-kun đến thế cơ à?"

"Hừ."

Thấy tôi trêu chọc, Yuka-chan quay mặt đi đầy vẻ cộc cằn.

Không thành thật chút nào nhỉ.

Mà thôi, từ giờ chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ nhé!

✦✧✦✧

Chuyện sau đó.

Chúng tôi cùng nhau giam cầm Kyo-kun và tiến hành dạy dỗ anh ấy.

Tuy nhiên, nếu nghỉ học quá nhiều thì trình độ học vấn của Kyo-kun sẽ dừng lại ở tốt nghiệp sơ trung mất.

Vì vậy, Aria-chan đã dùng quyền lực để xây dựng một phòng giam giữ ngay trong trường cao trung Yusho. Thay vì đến phòng y tế thì Kyo-kun được tính là đi học theo kiểu "đến phòng giam", và cũng làm bài kiểm tra ngay trong đó.

"...Ư, đủ rồi, thà giết anh đi còn hơn..."

"Ara, anh chắc chứ? Nếu Kyoichi-san không còn nữa, thì em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Ichigo-san đâu nhé?"

"...Ư ư..."

Thỉnh thoảng khi tinh thần Kyo-kun sắp sụp đổ, tôi lại đóng vai con tin để vực dậy tinh thần cho anh ấy.

Đến khi chúng tôi lên năm ba thì việc dạy dỗ Kyo-kun cũng tạm ổn, nên bọn tôi thả anh ra khỏi phòng giam.

"Kyo-kun, anh ổn chứ?"

"...Ừ, anh ổn. Vì anh là bạn trai của mọi người mà."

Kyo-kun sau khi được thả ra tuy ánh mắt có chút vô hồn, nhưng anh đã trở thành một người bạn trai thuận tiện... à không, người bạn trai lý tưởng hơn bao giờ hết đối với tụi tôi.

Tất nhiên, việc xây dựng harem của Kyo-kun vẫn tiếp tục.

"Ichigo-san. Gần đây có người cứ kiếm chuyện với tớ, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như ghen tuông vì nhắm đến Kyoichi-san vậy."

"Được rồi. Vậy thì cứ theo ý cô ta, cho cô ta thân thiết với Kyo-kun luôn đi!"

"...Ừ, vì anh là bạn trai của mọi người mà."

Nếu có cô gái nào kiếm chuyện với nhóm Aria-chan hay liếc mắt đưa tình với Kyo-kun, trước tiên chúng tôi sẽ để Kyo-kun dùng sức quyến rũ mê hoặc cô ta.

Sau đó tôi sẽ họp với nhóm Aria-chan để quyết định xem có nên đưa cô ta vào dàn harem chính thức, hay giữ ở mức đội hình dự bị 2, 3 như Tomori-chan và Kunimitsu-senpai.

"Gần đây lại có tên kiếm chuyện với Kyoichi nhỉ."

"Được rồi. Hắn ta có vẻ có chị gái đấy, cho chị hắn thân thiết với Kyo-kun đi!"

"...Ừ, vì anh ấy là bạn trai của mọi người mà."

Ngược lại, nếu có gã đàn ông nào kiếm chuyện với Kyo-kun hay tán tỉnh nhóm Aria-chan, chúng tôi sẽ để người phụ nữ xung quanh gã đó bị Kyo-kun nẫng tay trên.

Nếu không có người phụ nữ nào như thế, bọn tôi sẽ dùng một cô gái dư ra từ dàn harem của Kyo-kun, lấy Kyo-kun làm mồi nhử để cô ta tiếp cận mục tiêu, sau đó giả vờ như bị Kyo-kun cướp mất để khiến gã đó sụp đổ tinh thần.

"...Mình là... mình là... bạn trai của mọi người...?"

Trước mặt chúng tôi anh chỉ nói mỗi câu thoại đó, nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn bình thường đấy nhé?

Tóm lại, Kyo-kun trong trạng thái đã qua huấn luyện ngoan ngoãn tuân theo mọi yêu cầu của chúng tôi hơn trước, tích cực thân thiết với nhiều cô gái khác nhau nhưng tuyệt đối không bao giờ coi thường chúng tôi.

Đúng là một người bạn trai thuận tiện... à nhầm, lý tưởng của mọi người!

Khufufu, kukeke, con đường harem vô song của Kyo-kun nhà ta chỉ mới bắt đầu thôi!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Tluc: có thể đọc coi chương này là 138.8
Tluc: có thể đọc coi chương này là 138.8