Arc 4: Munakata Mitsuaki Cùng Lộ Tình Trắc Trở [ĐÃ HOÀN THÀNH]
Chương 127: [Hậu Trường] - Chủ Tịch Uỷ Ban Kỷ Luật Lưu Luyến ②
0 Bình luận - Độ dài: 2,424 từ - Cập nhật:
[Kunimitsu Ran POV]
Hội trưởng Kakyoin bảo rằng để tôi có thể từ bỏ Kazuha-kun, cô ấy sẽ tạo cơ hội cho tôi hẹn hò với cậu ấy, xem như là để tạo kỷ niệm cuối cùng.
...Với điều kiện là tôi phải đứng về phía Munakata-kun, người sắp sửa bị cô lập trong thời gian tới.
Tạm thời khoan bàn đến việc tại sao Hội trưởng Kakyoin lại có thể tiên đoán được chuyện Munakata-kun sẽ bị cô lập.
Ngay cả trong nhóm chat mà tôi đã tham gia, người ta cũng đang lan truyền đủ loại tin đồn về Munakata-kun dưới danh nghĩa là "nghe lỏm được từ Hội học sinh".
Thế nên, chuyện Hội trưởng Kakyoin đoán trước được tình hình cũng chẳng có gì lạ.
Điều tôi không hiểu là, tại sao lại bảo tôi phải đứng về phía cậu ta?
"Tại sao lại làm chuyện đó?"
"Nếu Kunimitsu-san đối xử dịu dàng với Munakata-san, thì lần này Munakata-san sẽ hướng sự chú ý về phía chị đúng không? Thế nhưng, tôi muốn dìm Munakata-san xuống tận cùng của sự tuyệt vọng khi thấy ngay cả chị cũng bị Kyoichi-san cướp mất."
"Sở thích của cô tệ thật đấy."
Tuy nhiên, tôi có thể đồng cảm được.
Bản thân tôi cũng thấy Munakata-kun là kẻ hết thuốc chữa. Khi sự việc về bức ảnh gây hiểu lầm rằng Kazuha-kun và Itou-san đang hẹn hò bị phanh phui là chuyện đã rồi, cậu ta lại giả ngây giả ngô chối bay chối biến.
Thậm chí trong vụ chạy tiếp sức ở hội thao, rõ ràng việc chơi xấu hòng đạp đổ Kazuha-kun là chỉ thị từ cha mình, vậy mà cậu ta lại định bỏ chạy một mình để thoát thân.
Với một kẻ như Munakata-kun, việc gieo rắc hy vọng rồi đá bay cậu ta đi cũng chẳng là gì to tát.
Chắc hẳn Hội trưởng Kakyoin cũng có cùng tâm trạng như vậy.
Nhưng mà cô vẫn còn ngây thơ lắm.
Dám để lộ sơ hở cho tôi hẹn hò thế này, tôi sẽ khiến Kazuha-kun quay lại nhìn tôi và cướp lấy cậu ấy cho mà xem.
"Được thôi. Tôi sẽ làm. Nhưng chuyện cô cho phép tôi hẹn hò với Hội phó Kazuha ấy, nhớ giữ lời đấy nhé."
"Vâng. Hay là chị muốn viết một bản hợp đồng cam kết?"
"Khỏi đi. Cái chuyện nực cười thế này, có viết ra giấy trắng mực đen cũng chẳng ai tin đâu."
Nghĩ rằng cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, tôi đứng dậy khỏi ghế.
"Vậy thì, lịch trình buổi hẹn hò chúng ta sẽ sắp xếp lại sau."
"Tôi hiểu rồi."
Tôi rời khỏi quán cà phê, bước chân sải bước trên đường về nhà với tâm trạng lâng lâng đầy kỳ vọng.
Không ngờ mình lại có thể hẹn hò với Kazuha-kun...!
Mong chờ quá đi mất. Mình nên mặc bộ đồ nào đây nhỉ?
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, biết đâu ngay trong buổi hẹn đầu tiên này cậu ấy sẽ dẫn mình vào khách sạn luôn cũng nên.
Rồi có khi cậu ấy sẽ nhận ra mình tốt hơn Hội trưởng Kakyoin nhiều!
...Aa, nhắc mới nhớ, mình còn phải lo liệu vụ của Munakata-kun nữa chứ.
Mà thôi, cứ đối xử qua loa như bình thường là được rồi.
✦✧✦✧
Đến ngày đi học trong tuần, tôi ghé qua xem tình hình của Munakata-kun.
Vừa đến giờ nghỉ trưa, tôi đã thấy Munakata-kun định đi thẳng đến lớp học nơi Kazuha-kun và mọi người đang ở.
Làm cái gì thế không biết? Cậu ta không có não à?
Dù trong lòng đang chửi thầm, tôi vẫn giữ cậu ta lại, kể cho cậu ta nghe về mấy lời đồn đại và đưa ra đủ lời khuyên răn.
Tiện thể, tôi cũng nói đỡ cho Munakata-kun vài câu, kiểu như những lời đồn đó thì Munakata-kun và cha cậu ta là hai người khác nhau. Thế là cậu ta liền quấn lấy tôi như một chú cún đang vẫy đuôi mừng chủ.
Chỉ là không ngờ vài ngày sau, cậu ta lại tỏ tình với tôi.
Đã thế lại còn đúng vào ngày tôi đã chốt lịch hẹn hò với Kazuha-kun nữa chứ.
Đúng là đồ chậm tiêu, chọn thời điểm tệ hại thật.
Nếu chuyện này xảy ra sau buổi hẹn hò, khi mà tôi đã từ bỏ được Kazuha-kun thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng hiện tại thì tuyệt đối không.
Thậm chí vì tên này mà có khả năng cao Kazuha-kun sẽ nói mấy câu kiểu như "Chị hãy thân thiết với Munakata-kun đi" rồi đá tôi một lần nữa, nên sự tồn tại của cậu ta lúc này chỉ tổ vướng víu.
Vì thế tôi đã từ chối thẳng thừng, nhưng thấy cậu ta vẫn cố bám lấy, nên tôi trả lời theo kiểu giữ mối, bảo rằng sau khi tôi từ bỏ Kazuha-kun thì sẽ suy nghĩ lại về lời tỏ tình đó.
Sau đó, tôi đến công viên—điểm hẹn hò với tâm trạng háo hức, thì thấy Kazuha-kun đã đến trước và đang ngồi đợi trên ghế dài.
"Xin lỗi Kazuha-kun. Chị bắt em đợi lâu không?"
"Không, em cũng mới tới thôi."
Kazuha-kun trả lời câu hỏi của tôi rồi đứng dậy khỏi ghế.
Kazuha-kun mặc áo sơ mi thường phục trông cũng ngầu quá đi mất...!
"Vậy Kunimitsu-senpai. Sau khi buổi hẹn này kết thúc, chị sẽ từ bỏ em chứ?"
Kazuha-kun hỏi một câu khó nghe như để xác nhận một vấn đề quan trọng.
Tức là, cậu ngầm ám chỉ rằng vì đây là buổi hẹn đầu tiên và cũng là cuối cùng nên cậu mới đồng ý.
Nếu bây giờ tôi nói KHÔNG, có khi Kazuha-kun sẽ bỏ về ngay lập tức.
"...Ừm. Ngay lập tức thì không thể, nhưng chị sẽ cố gắng."
"Em hiểu rồi. Vậy tụi mình đi thôi."
Thế là buổi hẹn hò của tôi và Kazuha-kun bắt đầu.
Đầu tiên là xem bộ phim đang nổi đình nổi đám tại ghế đôi ở rạp chiếu phim lớn.
Sau đó, chúng tôi cùng trao đổi cảm nghĩ về bộ phim tại quán cà phê ngay trong rạp.
Tất cả chi phí đều do Kazuha-kun chi trả.
Có vẻ như cậu định bao trọn gói cho buổi hẹn ngày hôm nay.
Không chỉ có thế, khi cả hai ra khu phố sầm uất gần đó để đi dạo ngắm đồ, thấy tôi cứ nhìn mãi vào sợi dây chuyền đính đá quý tuyệt đẹp, Kazuha-kun đã dứt khoát mua tặng tôi ngay.
Cảm giác như tôi đã vòi vĩnh khéo léo vậy, xấu hổ chết đi được...
Nhưng mà vui thật.
Giá của sợi dây chuyền là... hỏi ra chắc đáng sợ lắm nên thôi tôi sẽ không tìm hiểu đâu.
...Tuy nhiên, dù nói là để tôi từ bỏ trong êm đẹp thì thế này chẳng phải là cố gắng quá mức rồi sao?
Một buổi hẹn xa xỉ thế này, một khi đã trải nghiệm rồi thì người ta sẽ càng muốn kỳ vọng vào lần tiếp theo chứ.
Sau khi đi dạo ngắm đồ, bọn tôi ăn tối tại một nhà hàng trên tòa nhà chọc trời có thể ngắm cảnh đêm.
Tôi đã lo lắng không biết những quán kiểu này có quy định về trang phục hay nghi thức bàn ăn gì không, nhưng Kazuha-kun bảo rằng đây là quán chỉ cần không gây ồn ào quá mức là được.
Ăn xong món tráng miệng, tôi được đưa về tận nhà bằng một chiếc xe hơi cao cấp màu đen.
Hơi tiếc là không được dẫn vào khách sạn, nhưng đó quả là một buổi hẹn hò tuyệt vời.
"Vậy Kunimitsu-senpai. Hai ta chia tay tại đây."
Sau khi bước xuống xe trước cửa nhà, Kazuha-kun nói.
"Kazuha-kun. Hôn chị một cái cuối cùng được không?"
"...Xin lỗi chị."
Dù tôi đã lấy hết can đảm để thỉnh cầu vào phút chót, Kazuha-kun chỉ xin lỗi, từ chối rồi bước lên xe.
Chiếc xe rời đi mà không cho tôi lấy một cơ hội để níu kéo.
Tôi đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng, rồi quay vào nhà và ngã gục xuống giường trong phòng mình.
Kazuha-kun, chẳng có chút tình ý nào cả...
Việc cậu ấy chi trả toàn bộ chi phí cho buổi hẹn hôm nay, hay việc cậu ấy lịch thiệp hộ tống tôi từ đầu đến cuối, có lẽ cũng chỉ vì nghĩ đây là lần đầu và cũng là lần cuối, nên cậu ấy muốn tạo một kỷ niệm đẹp để tôi có thể cam tâm từ bỏ mà thôi.
Trong lúc hẹn hò, tôi đã bao lần gợi ý khéo... không, thậm chí là mời gọi khá lộ liễu, nhưng đều bị cậu ấy gạt đi hết.
Tổn thương thật sự.
Có lẽ tôi nên ngoan ngoãn từ bỏ và chuyển sang Munakata-kun thì hơn nhỉ.
Nhưng tôi không thể từ bỏ được. Tôi muốn lại được hẹn hò như ngày hôm nay.
Không, nếu lần nào cũng như lần này thì gánh nặng cho Kazuha-kun lớn quá, trông tôi cứ như kẻ đào mỏ ấy, nên lần sau có thể hạ thấp tiêu chuẩn xuống và chia đôi tiền cũng được.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn ở bên Kazuha-kun.
Và tôi muốn cậu ấy chỉ nhìn mình tôi thôi.
Nhưng cơ hội đó cũng đã hết rồi...
...Khoan đã, thực ra đâu phải là đã hết đường hoàn toàn.
Nếu tôi đi cầu xin Hội trưởng Kakyoin, thậm chí quỳ xuống van xin rằng tôi vẫn chưa thể từ bỏ Kazuha-kun, biết đâu cô ấy sẽ cho tôi cơ hội hẹn hò lần nữa.
Vấn đề là lòng tự trọng của tôi không muốn cúi đầu trước Hội trưởng Kakyoin, và khả năng được chấp thuận cũng thấp.
Có khi lại thành ra cúi đầu vô ích.
...Bình tĩnh nào.
Có thể do vừa mới hẹn hò xong nên tâm trạng mình còn đang lơ lửng thôi.
Ngủ một giấc, đầu óc nguội lại rồi có khi suy nghĩ sẽ thay đổi.
Tóm lại là hôm nay ngủ đã.
Tôi tắm rửa qua loa, thay đồ ngủ rồi chìm vào giấc ngủ ngay trên giường.
✦✧✦✧
Ngày hôm sau, tôi đến trường với tâm trạng hơi uể oải, vừa giết thời gian vừa đắn đo xem có nên từ bỏ Kazuha-kun hay không.
Và rồi, vào giờ nghỉ giải lao buổi sáng, khi đang đi dọc hành lang vì chút việc vặt, tôi chạm mặt Kazuha-kun.
Thấy tôi, Kazuha-kun chỉ im lặng cúi đầu chào xã giao rồi cứ thế lướt qua.
Chỉ bấy nhiêu thôi, lòng tôi đã quyết.
Tôi không muốn kết thúc trong sự xa cách như người dưng nước lã thế này.
Tôi muốn Kazuha-kun nhìn tôi một lần nữa.
Để làm được điều đó thì...
"Làm ơn... đi mà! Tôi vẫn chưa thể từ bỏ Kazuha-kun được. Hãy cho tôi hẹn hò với Kazuha-kun thêm lần nữa đi!"
Giờ nghỉ trưa.
Tôi gặp riêng Hội trưởng Kakyoin trong phòng Hội học sinh, cúi đầu cầu xin.
Tôi không nhìn thấy mặt Hội trưởng Kakyoin, nhưng chắc chắn cô đang bối rối hoặc đang nhìn xuống tôi mà cười nhạo.
"...Nếu Kunimitsu-san đã nói đến mức đó, tôi cũng không ngại hợp tác đâu, nhưng để thuyết phục được Kyoichi-san thì gay go lắm đấy."
Đúng vậy thật.
Nếu Kazuha-kun là kiểu người thích lăng nhăng bắt cá hai tay, thì ngay từ buổi hẹn hôm đó cậu ấy đã dùng những lời lẽ đưa đẩy để dụ dỗ tôi rồi.
Việc cậu ấy không làm thế chứng tỏ ít nhất cậu ấy không xem tôi là đối tượng yêu đương.
"Vì thế, Kunimitsu-san này. Chị có định kiếm một người yêu giả không?"
"Hả?"
Ngạc nhiên trước lời đề nghị, tôi ngẩng mặt lên nhìn biểu cảm của Hội trưởng Kakyoin.
Hội trưởng Kakyoin chắp tay cười, vẻ mặt như vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho lắm.
"Chị hãy kiếm một người yêu giả, rồi lấy cớ là muốn hỏi ý kiến từ góc nhìn của con trai để giữ gìn mối quan hệ êm đẹp với người đó mà rủ Kyoichi-san đi. Rồi nhân cơ hội nhờ tư vấn đó mà tận hưởng những buổi hẹn hò giả định."
"Cái đó thì..."
Đúng là một cái cớ nghe cũng lọt tai.
Nhưng vấn đề là Kazuha-kun có tin hay không thì còn chưa biết được.
"Chẳng phải có sẵn một đối tượng rất phù hợp sao? Kyoichi-san coi Munakata-san là bạn bè, nên nếu người yêu giả là cậu ta thì chắc chắn Kyoichi-san sẽ tích cực tư vấn cho chị đấy. Và chị có thể mượn cớ tư vấn đó để tận hưởng những buổi hẹn hò giả."
Quả là một ý tưởng không tồi.
Tuy tôi đã từ chối Munakata-kun một lần, nhưng sau đó đã lấy được lời hứa rằng cậu ta sẽ ủng hộ tình yêu của tôi.
Nếu tận dụng điều đó thì biết đâu...
Nhưng vẫn còn yếu tố bất an.
"Tại sao cô lại tốt với tôi đến mức này? Rõ ràng tôi luôn coi cô là cái gai trong mắt mà."
"Đúng là vậy nhỉ. Nhưng Kunimitsu-san là tiền bối của tôi, và với tư cách là Chủ tịch Uỷ ban Kỷ luật, chị đã tận lực giữ gìn trật tự cho ngôi trường này. Tôi vẫn luôn kính trọng chị đấy chứ? Thế nên nếu có thể, tôi muốn chúng ta hòa thuận với nhau."
"...Vậy sao."
Hội trưởng Kakyoin cười nói, nhưng tôi không biết cô thật lòng đến đâu.
Mà thôi kệ đi.
Trong lúc cô lơ là cảnh giác, tôi sẽ cướp lấy Kazuha-kun rồi chấm dứt mối quan hệ này.
Cứ để cô muốn thể hiện thiện chí hay sự dư dả bao nhiêu tùy thích.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử bàn bạc với Munakata-kun."
"Vâng. Khi nào có kết quả thì báo cho tôi biết nhé."
Vậy là tôi chia tay Hội trưởng Kakyoin và rời khỏi phòng Hội học sinh.
Kiểm tra điện thoại, tôi thấy tin nhắn RAIN từ Munakata-kun rủ tôi nói chuyện.
Hấp tấp thật đấy. Nhưng cũng được thôi.
Munakata-kun. Cậu đã nói là thích tôi nhỉ.
Vậy thì cậu sẽ sẵn lòng làm bàn đạp cho tôi chứ?
0 Bình luận