Arc 4: Munakata Mitsuaki Cùng Lộ Tình Trắc Trở [ĐÃ HOÀN THÀNH]
Chương 121: Munakata Mitsuaki Cùng Lộ Tình Sa Ngã ②
1 Bình luận - Độ dài: 1,772 từ - Cập nhật:
[Munakata Mitsuaki POV]
Vào cuối tuần, tôi đã phân vân không biết có nên nói với cha rằng bạn trai của Kakyoin-san là Kazuha-kun hay không, và cũng định hỏi ông ấy liệu có phải ông là người đã chỉ thị chơi xấu hay không, nhưng cha tôi vốn dĩ không về nhà nên tôi chẳng có cơ hội nào để nói chuyện cả.
Ông không nghe điện thoại hay trả lời RAIN, có lẽ là do công việc bận rộn.
Sáng đầu tuần, tôi đến trường từ sớm và đợi Kei-chan ở gần cổng trường.
Một lúc sau, Kei-chan đến trường, tôi liền vội vàng chạy lại.
“Aa, Kei… Itou-san! Cậu cho tôi xin chút thời gian được không?”
“...Chuyện gì?”
Kei-chan lộ vẻ mặt khó chịu, nhưng cô không lờ đi mà dừng bước.
“Tôi có chuyện muốn nói về Kazuha-kun, cậu có chút thời gian không? Chuyện này... không thể để người khác nghe thấy nên tụi mình lên sân thượng hay đâu đó nhé.”
“...Được thôi.”
Có lẽ vì nghe nói là chuyện về Kazuha-kun nên Kei-chan hơi đắn đo một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Và thế là tôi cùng Kei-chan đi lên sân thượng.
Trên đường đi, sự kết hợp giữa tôi và Kei-chan đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nhưng tôi mặc kệ và đi tiếp.
“Rốt cuộc, chuyện cậu muốn nói là gì? Tôi không muốn bị đồn thổi với cậu rồi để Kyoichi-kun hiểu lầm đâu, nên nói nhanh lên.”
Có lẽ cô thật sự không muốn bị hiểu lầm, nên vừa lên đến sân thượng là Kei-chan đã vào thẳng vấn đề.
“Etou, tôi muốn cậu xem tấm ảnh này.”
Tôi rút điện thoại từ trong túi ra, mở tấm ảnh Kazuha-kun và Kakyoin-san đang hôn nhau trên màn hình rồi đưa cho Kei-chan xem.
Vừa thấy tấm ảnh, Kei-chan lập tức nhíu mày.
“Tấm ảnh này là sao?”
“Tôi vô tình chụp được sau đại hội thể thao. Kazuha-kun, hình như cậu ta không chỉ quen cậu mà còn qua lại với cả Kakyoin-san nữa. Cho nên... Kei-chan à, cậu nên chia tay Kazuha-kun đi thì hơn.”
“...Tôi muốn xem kỹ hơn một chút, cho tôi mượn điện thoại được không?”
“À được.”
Được Kei-chan yêu cầu, tôi đưa điện thoại cho cô nàng.
Kei-chan vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa hỏi tôi.
“Nè, tấm ảnh này. Cậu có sao lưu trên đám mây hay đâu khác không?”
“A không. Tôi chưa sao lưu. Chỉ có trong điện thoại này thôi. Nhưng đúng là tôi nên làm vậy.”
Cảm ơn nhé, về nhà tôi sẽ... Ngay lúc tôi định nói tiếp thì.
“Vậy à.”
Kei-chan ném chiếc điện thoại của tôi qua bên kia hàng rào sân thượng, cứ như thể đang vứt rác vậy.
“Ể!?”
Theo phản xạ, tôi lao theo chiếc điện thoại nhưng đã bị hàng rào chặn lại, chỉ đành bất lực nhìn nó rơi xuống đất.
“Aaa...”
Rơi từ độ cao này thì điện thoại chắc chắn không thể nguyên vẹn được.
Và dữ liệu tấm ảnh cũng...
Tôi quay lại định gặng hỏi Kei-chan tại sao cô lại làm vậy thì.
“Xin lỗi nhé. Tôi trượt tay.”
Kei-chan nói cứ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí khóe miệng cô còn nhếch lên như thể vừa làm được một việc hả hê lắm.
“Làm gì có chuyện đó, rõ ràng là cậu cố ý mà. Tại sao cậu lại làm thế!?”
“Không không, chỉ là sơ suất thôi mà. Tôi sẽ mua đền cậu cái điện thoại mới sau nhé.”
“Chỉ cần có tấm ảnh đó, cộng thêm tấm ảnh lần trước là có thể vạch trần bộ mặt thật của Kazuha-kun rồi, tại sao cậu lại làm vậy!?”
“Đó mới chính là lo chuyện bao đồng đấy. Chúng tôi vẫn đang ổn với mối quan hệ hiện tại mà.”
“Ể?”
Không lẽ nào, chuyện Kazuha-kun bắt cá hai tay đã được Kei-chan và Kakyoin-san công nhận rồi sao?
“Nhưng cũng cảm ơn cậu nhé. Nhờ chuyện này mà tôi ghi được điểm, từ giờ trở đi có lẽ tôi vẫn sẽ được Kakyoin-san cho phép hẹn hò và thân thiết với Kyoichi.”
Quả nhiên là đã được công nhận rồi sao!?
Không chỉ vậy, Kei-chan còn tiếp tục nói ra những sự thật mà tôi không hề muốn biết.
“Hơn nữa không chỉ là hẹn hò đơn thuần đâu nhé? Tôi được Kakyoin-san tài trợ, sau khi ăn tối và mua sắm ở khách sạn cao cấp, chúng tôi sẽ ở lại qua đêm riêng hai người trong phòng ở đó. Và cứ thế, làm đủ ‘thứ chuyện’ nhỉ?”
Ể? Đủ ‘thứ chuyện’... Không lẽ là cả chuyện đó nữa sao?
Vậy thì, lúc chụp tấm ảnh kia, chẳng lẽ...?
Kei-chan, không còn trinh… nữa sao?
“Cậu ngạc nhiên gì chứ? Lẽ nào lúc thấy tấm ảnh bị phát tán lần trước cậu không đoán ra à? Munakata-kun, có khi nào cậu vẫn còn là trai tân không?”
“C-C-Chuyện đó... con gái không được tùy tiện nói ra như thế!”
“Trúng tim đen rồi nhỉ. Cậu cũng được nhiều người thích mà lạ thật đấy. Aa, hay là cậu muốn lần đầu tiên của mình là với người cậu thích... ví dụ như tôi chẳng hạn? Nhưng tiếc thật. Tôi là phụ nữ của Kyoichi-kun rồi, nên không thể ‘làm đối tượng’ của cậu được đâu.”
Bị Kei-chan nói những lời tàn nhẫn, tôi đứng chết trân tại chỗ, không thể tin nổi.
Ể, Kei-chan dịu dàng ngày xưa mà lại nói với tôi những lời tàn nhẫn đến thế này sao?
“Tôi nghĩ Kakyoin-san cũng có cùng cảm nghĩ đấy. Vậy nên, đừng bao giờ dính dáng đến chúng tôi nữa.”
Nói dứt lời, Kei-chan rời khỏi sân thượng.
Sau đó, tôi cũng lê bước về lớp học của mình một cách rã rời.
Thế nhưng, không hiểu sao bầu không khí trong lớp lại có gì đó kỳ lạ.
Mọi người đều nhìn tôi từ xa và cố tình né tránh tôi.
Bình thường thì các bạn nữ cùng lớp đã xúm lại rồi.
Cũng không phải tôi muốn được tung hô gì, nhưng mọi thứ khác với thường ngày khiến tôi thấy bất an lạ lùng.
Bầu không khí đó kéo dài cho đến tận giờ nghỉ trưa.
Tôi vẫn mang cảm giác kỳ lạ đó, định đi đến phòng học tụ tập thường lệ như mọi khi.
“Này, Munakata-kun.”
Giữa đường, tôi bị Kunimitsu-senpai gọi lại.
“Vâng? Có chuyện gì sao?”
“Cậu đang định đến phòng học có Hội phó Kazuha và mọi người à?”
“Vâng, đúng thế…”
Có chuyện gì sao?
Tôi đã bị cả Kei-chan và Kakyoin-san từ chối rồi, nên bây giờ cũng chẳng còn lý do gì để đến phòng học đó nữa.
Nhưng mọi người xung quanh đâu biết lý do đó, nên nếu tôi đột nhiên không xuất hiện nữa thì họ sẽ thấy kỳ lạ lắm.
“Tôi nghĩ, Munakata-kun tạm thời không nên đến phòng học đó thì hơn đó.”
“Ể, tại sao vậy!?”
Khi tôi hỏi lại, Kunimitsu-senpai có vẻ khó xử, đảo mắt nhìn đi chỗ khác rồi nói.
“Chuyện là... Thật ra, đang có tin đồn lan truyền rằng chính Munakata-kun là người đứng sau giật dây vụ chơi xấu trong đại hội thể thao để hạ bệ Hội phó Kazuha đấy.”
“Ể!?”
Sao chuyện đó lại...!?
Không, bị lộ ra cũng không có gì lạ.
Có thể ai đó đã nghe lén cuộc nói chuyện trong phòng hội học sinh, hoặc những học sinh chơi xấu đó đã kể cho người khác nghe, mấy chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng người chỉ thị rõ ràng là cha tôi cơ mà, có lẽ nào trong quá trình lan truyền tin đồn, thủ phạm đã bị đổi thành tôi không?
“Thế là đủ thứ tin đồn xuất hiện, ngay cả chuyện tấm ảnh lần trước cũng bị lôi ra nói rằng thực chất là do Munakata-kun làm. Đa số học sinh tụ tập ở phòng học đó đều tin vào tin đồn và xem Munakata-kun như kẻ thù. Này, cậu hiểu mà phải không?”
“Etou... Vâng.”
Những nữ sinh tụ tập ở phòng học đó, tuy không phải tất cả, nhưng hầu hết đều là fan của Kazuha-kun.
Tuy cũng có những bạn nữ có cảm tình với tôi, nhưng nếu đặt tôi và Kazuha-kun lên bàn cân thì không biết kết quả sẽ thế nào. ...Không, tôi nghĩ khoảng bảy phần sẽ đứng về phía Kazuha-kun.
“Vì vậy, cậu đừng đến phòng học đó nữa.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn chị đã cho tôi biết. Nhưng mà, Kunimitsu-senpai không tin vào tin đồn đó sao?”
“Ừm. Lần vụ tấm ảnh tôi cũng đã nói là tin cậu rồi, vả lại tin đồn lần này, ban đầu người ta nói là cha cậu chứ đâu phải cậu.”
“Chị không nghĩ rằng, nếu cha tôi làm thì cũng giống như tôi làm hay sao?”
“Không nghĩ vậy. Cha mẹ và con cái là hai người khác nhau mà đúng không?”
“…Thật cảm ơn chị.”
Tôi có chút cảm động nên đã cúi đầu cảm ơn cô ấy.
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ ấy mà. Thôi, tôi đi đây.”
Kunimitsu-senpai nói cứ như không có gì to tát, rồi cứ thế bước đi.
Theo như cuộc nói chuyện phiếm lần trước nhân tiện lúc tôi nhờ cô ấy tư vấn, Kunimitsu-senpai có vẻ như thường ăn trưa ở nhà ăn học sinh, nên chắc cô ấy đang đi đến đó.
“Aa, khoan đã, Kunimitsu-senpai!”
“Gì vậy? Cậu vẫn còn chuyện muốn nói à?”
Tôi chợt nảy ra một ý nên đã gọi Kunimitsu-senpai lại.
“Bữa trưa, nếu chị ăn ở nhà ăn thì tôi đi cùng có được không? Tại tôi không thể đến phòng học kia được nữa rồi...”
“...Ừ. Được thôi.”
Kunimitsu-senpai hơi đắn đo một chút rồi cũng đồng ý với đề nghị của tôi.
“Xin cảm ơn chị!”
Cứ thế, tôi cùng Kunimitsu-senpai đến nhà ăn học sinh và cùng nhau ăn trưa.
Chỉ là, vì sợ bị mọi người xung quanh chú ý, và cũng vì đang có tin đồn không hay về tôi, nên tôi và Kunimitsu-senpai chỉ giả vờ như tình cờ vào nhà ăn cùng lúc và ngồi ăn ở hai bàn gần nhau mà thôi.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy rất vui vì biết rằng Kunimitsu-senpai tin tưởng và đứng về phía mình.
1 Bình luận