Tôi vừa [Thẩm định] xong thân phận thật của chị ấy, há hốc mồm luôn.
Haster với Levy—không, Livyatan nhìn tôi nghi ngờ.
—Có nên bắt luôn không nhỉ... Không, làm ầm lên thì không có bằng chứng... Phải bắt quả tang mới được.
Dù đầu óc rối tung, tôi vẫn hiểu được chừng đó.
May mà còn bốn ngày nữa mới tới ngày hẹn. Vẫn còn thời gian xoay sở.
—Nhưng nếu chị ấy là Livyatan, chắc chắn đã biết hết mấy món phòng thủ tôi gắn cho Yig rồi.
Vì chị ta có [Pháp thuật vô song] như tôi.
Toàn bộ kế hoạch phòng thủ Yig phải bỏ hết.
"Yuuri, sao thế?"
"À, không, chỉ là nắng biển chói quá, em ngẩn ngơ thôi."
"Ừ, hôm nay trời đẹp mà."
Tôi cố tỏ ra bình thường, giả vờ ngắm biển thay vì nhìn chị ấy.
Livyatan không nghi ngờ gì, tiếp tục nói chuyện sản phẩm.
"Hmmm, chắc ổn nhỉ?"
"Cái gì cơ?"
"À, hàng hóa ấy mà."
"Vậy lấy luôn nhé. Nguyên liệu rẻ nên 5 bạc thôi."
"Cảm ơn chị."
Chị ấy đưa vòng chân trong túi giấy, cười tươi.
Tôi không biết giấu được bao lâu, phải chuồn nhanh thôi. Diễn xuất không phải sở trường của tôi.
"Haster, đi ăn cá đi."
"Ừ, dọc bờ biển có nhiều quán ngon lắm."
"Hai người tình cảm ghê. Thôi, chị bán hàng tiếp đây."
"Chị cũng sớm gặp được người tốt thôi, Li... Levy."
Kiểu như cai ngục chẳng hạn...
Tôi thấy hơi gượng, nhưng lấy cớ đó kéo Haster và Yig đi luôn.
~*~
Cảng Cornus chủ yếu cho thuyền đánh cá nhỏ.
Không có cá ngừ, nhưng cá thu, cá tráp, cá bơn, mực, bạch tuộc thì nhiều.
Chọn quán bình dân, tôi quyết tâm thưởng thức hải sản đã lâu không được ăn, vừa nghĩ đối sách.
Không có sashimi, hơi tiếc, nhưng món nướng, chiên đủ kiểu cũng ngon.
Tôi gọi đĩa chiên tổng hợp, anh ấy chọn cá bơn chiên muối với rượu nhẹ. Rồi tôi kể chuyện vừa phát hiện Livyatan.
"Tóm lại, chị ấy là Livyatan."
"Buffuuh?!"
Anh ấy phun rượu ra đầy mặt tôi.
"Đừng làm thế, em không thích bị bắn lên mặt đâu."
"Xin lỗi. Em chắc chứ?"
"[Thẩm định] hiện rõ tên Livyatan, nghề Đạo tặc luôn."
Từng gặp người miễn nhiễm [Thẩm định], nhưng chưa ai qua mặt được nó.
Nếu chị ấy còn mạnh hơn Bahamut thì cũng không lạ.
"Vậy toàn bộ đối sách từ trước đến giờ..."
"Bị nhìn thấu hết rồi."
"Vậy là lại phải làm lại từ đầu."
"Nhưng biết được thân phận thật thì coi như gần về đích rồi. Chỉ cần bắt quả tang là xong."
Có [Tín hiệu] thì tìm được vị trí, tôi cũng yên tâm.
"Sao phải bắt quả tang...?"
"Nếu bắt ở ngoài thì chỉ như bắt nạt thương nhân thôi."
"Vì không có bằng chứng. Livyatan chỉ trộm đá giả, chưa gây thiệt hại gì."
"Đạo tặc mà chưa trộm được gì, không có chứng cứ thì chịu. Nhất là chẳng ai biết mặt."
Nếu là đạo tặc có thành tích thì bắt luôn, tìm tang vật là xong, nhưng...
Chị ấy toàn thất bại, không có gì làm bằng chứng. Nhất là không ai nhận diện nổi.
"Muốn bắt thì phải có vật phong ấn gift."
"Đúng, phải làm thứ như Gương Ma Thuật của em, nhưng không tháo ra được."
"Như vòng cổ chẳng hạn?"
Anh ấy liếc vòng cổ tôi, cười nham hiểm.
Đừng thế, ánh mắt mọi người nhìn em đau lắm. Em đeo là vì anh tặng thôi.
"Hay là xiềng xích? Loại hàn kín luôn."
"Ghê thật... Vậy làm thử xem. Em nắm được công thức Gương Ma Thuật chưa?"
"Kính em đeo thì nắm rồi. Nhưng chưa chắc phong ấn được [Chặn nhận diện]."
Gift nhiều thứ khó lường lắm.
Làm giống hệt chắc chỉ phong ấn được [Tỉ lệ vàng].
"Không sao. Kính này không phong ấn gift mà phong ấn ảnh hưởng lên người khác."
"Ảnh hưởng... Anh giỏi thật, tự chế ra được luôn."
Anh ấy làm kính này chỉ sau hai ngày gặp tôi. Đổi mấy lần rồi.
"Không phải tự chế đâu. Anh nghiên cứu để dùng cho bản thân."
"Cho mình?"
"Anh cũng có gift, từng gặp nhiều chuyện khó chịu vì nó. Nếu hạn chế được ảnh hưởng thì đời sẽ khác."
Anh ấy vốn không thích giao tiếp, chỉ thích ở một mình.
Nếu em là ngoại lệ thì tốt rồi...
"Vậy tăng cường công thức này, làm xiềng xích hàn kín."
"Nhưng kiếm đâu ra xiềng xích?"
"Không dùng quầy Levy được."
Đúng lúc đó, tôi thấy có người nhìn chằm chằm.
Ngẩng lên, thấy khách quán nhìn bọn tôi lạ lắm.
Từ ngoài nhìn vào thì là một bé gái đeo vòng cổ đi cùng thiếu niên, bàn chuyện mua xiềng xích giữa bữa ăn.
"Ừm, trông khả nghi thật."
"Hả?"
"Anh không thấy à? Anh đang ăn với bé gái đeo vòng cổ đấy."
"Ờ nhỉ."
"Còn bàn chuyện xiềng xích nữa."
"... Vậy chắc phải mua cho em luôn nhỉ?"
"Anh nghĩ kiểu gì vậy?!"
Không lẽ anh ấy thích kiểu nô lệ? Em không chơi mấy trò đó đâu.
Ở lâu thêm chỉ bị nhìn lạ hơn, nên bọn tôi đi luôn.
Cá chiên ngon thật. Lần sau quay lại ăn tiếp.
~*~
Về trọ, bọn tôi họp khẩn.
"Cần xiềng xích phong ấn gift, nhưng..."
"Dùng của chị Bella nhé?"
"Chị có luôn à, Bella...?"
"Dùng mà."
Dùng cho ai thì tôi không hỏi. Bhav, chúc may mắn nhé.
"Levy là cô bán hàng trên cao đúng không? Dễ thương thật."
"Jack, anh lúc nào cũng khen gái trẻ nhỉ?"
"Thì dễ thương mà."
"Em cũng tầm 15 tuổi đấy, Jack."
"Xạo quá."
"Đứng yên đấy, em bắn Rail Cannon cho."
"Bình tĩnh, Yuuri. Phá trọ bây giờ. Ra ngoài mà bắn."
"Cản em đi!"
Dù sao cũng có xiềng xích rồi.
Giờ chỉ còn lo đối sách cũ bị vô hiệu hóa hết.
"Chắc chị ấy nhìn thấu hết pháp cụ phòng thủ rồi."
"Chỉ nhìn là biết được à? Anh chịu."
"Bác Oreas, chị ấy có gift [Pháp thuật vô song] như em. Gift này nhìn phép là hiểu, tái tạo được luôn."
"Yuuri nhìn phép là học được ngay. Đúng là thiên tài."
"Nhưng gánh nặng tùy thể chất, tinh thần. Chị ấy nhanh nhẹn, chắc ma lực không bằng em."
"Nhưng nhìn thấu phép thì không cần nhiều ma lực nhỉ."
"Đúng. Vậy thì..."
Tôi trình bày kế hoạch bẫy mới nghĩ trên đường về.
"Hiệu quả thật không?"
"Có, em thử rồi. Vấn đề là ai sẽ rút khỏi đội hình chiến đấu."
"Nhưng nếu vô hiệu hóa được người né được phép Yuuri thì đáng giá."
"Bhav, anh né được phép Yuuri không?"
"Muốn tôi chết à, Jack?"
Jack vẫn chưa thấy nghiêm trọng.
Phải dằn mặt luôn.
"Jack, không nghiêm túc là em..."
"Thì cô ta nhắm vào nhóc rồng mà? Để nó bị bắt rồi tự về thôi."
"Nói vậy cũng đúng... Nhưng cô ta bắt Yig để làm gì nhỉ?"
Nghĩ lại, cô ta không thể thuần hóa Yig sau khi bắt.
Thả ra là nó chạy mất. Không có chủ như Haster, không lẽ có phép khống chế riêng?
Đúng là kỳ lạ thật.
Cứ như cô ta biết trước nhóm Forest Bear sẽ tới, rồi cố tình gây chuyện, khiêu khích.
Thất bại liên tục mà vẫn ở lại thành phố, nhắm vào bọn tôi như đã tính sẵn.
Thành phố lớn còn có Comb, sao không qua đó?
"Nhắm vào Yig cũng vô lý. Wyvern con hiếm thật, nhưng không phải không mua được."
"Đúng, có tiền là mua được."
"Cứ như cô ta biết bọn em quen Forest Bear nên mới nhắm vào."
"Vậy mục tiêu thật là Forest Bear?"
"Chưa chắc."
Có lẽ phải hỏi trực tiếp mới rõ.


0 Bình luận