Arc 3: Chuyến Công Tác
Chương 55: Hiệu Sách Hiếm của Foras
0 Bình luận - Độ dài: 1,655 từ - Cập nhật:
Sau khi ăn uống no nê, bọn tôi bắt đầu tiến về hiệu sách hiếm.
Đi một đoạn trên con đường chính, lượng người qua lại bỗng giảm hẳn, cảm giác như sang một thành phố khác vậy.
"Cảm giác vắng vẻ thế này cũng hay nhỉ. Cứ như đang phiêu lưu ấy."
"Đừng có tự đi một mình đấy nhé? Khu này thường có bọn buôn nô lệ lảng vảng."
"Ờ, em biết rồi... chắc là thế..."
Đi thêm một đoạn, Haster bước vào một căn nhà riêng lẻ.
Đây là hiệu sách hiếm á? Ngoài này chẳng có biển hiệu gì luôn...
Tôi đi theo vào, vừa qua cửa đã ngửi thấy mùi sách cũ đặc trưng.
Sách xếp kín các kệ cao vượt cả đầu tôi.
"Whoa...?!"
Dù người ta hay bảo giới trẻ giờ chẳng mấy ai đọc sách nghiêm túc, tôi cũng tự hào là dân nghiền đọc truyện mạng top đầu Nhật Bản đấy nhé.
Trước mặt nhiều sách thế này, bảo sao tôi không phấn khích cho được. Ở thế giới này giải trí cũng chẳng có mấy.
Tôi lướt tay trên gáy sách, thử rút một cuốn ra.
"Là bản thảo nhỉ. Giấy này cũng cũ phết?"
"Đó là bản thảo thực vật minh họa từ hai trăm năm trước. Bản này chắc khoảng bốn mươi năm rồi."
"Uweh?!"
Tiếng ai đó vang lên làm tôi giật mình. Ủa, ai vậy...
Nhìn kỹ mới thấy một cái đầu hói sau đống sách. Chắc là chủ tiệm?
"À, chào bác... Xin lỗi đã làm phiền."
"Khách à? Khách dạo này lịch sự ghê. Ta là Foras, chủ tiệm."
"Cháu là Yuuri Albine."
Chắc đây là lần đầu tôi xưng tên này. Dùng họ của Haster ghép với tên mình cũng hơi ngại thật.
"Albine? Có họ hàng với cái lão hiền giả quậy phá kia không?"
"Quậy phá... Nếu bác nói Haster thì đúng là có liên quan thật."
Tôi có cảm giác bác ấy sẽ chẳng tin nếu tôi bảo mình là vợ Haster. Nhìn tôi thế này mà...
"Nhiều sách thật đấy. Đây là hiệu sách cũ à?"
"Thực ra không phải tiệm chính thức đâu."
"Chỉ là chỗ ta gom sách theo sở thích thôi. Nhưng nếu thích thì ta cũng bán vài cuốn."
"Tuyệt thật..."
Nhiều sách thế này... Giá mà được ở đây đọc cả tuần thì thích biết mấy.
Nhưng tiếc là mục tiêu hiện tại quan trọng hơn.
"Cháu đang tìm sách về sinh thái quái vật."
"Mấy kệ bên này có đấy. Sách mới thì ở phía ngoài cửa."
"Cháu đọc ở đây được không ạ?"
"Miễn là không làm bẩn sách thì cứ tự nhiên."
Bác Foras mang thang cho tôi. Chắc bác ấy để ý chiều cao của tôi nên mới thế.
Có lẽ cũng ngầm bảo tôi dùng làm ghế luôn?
Vì có cả bản thảo không đề tên ngoài gáy, tôi phải ngồi xuống xem kỹ từng cuốn.
"Đầu tiên... Theo thứ tự..."
Tôi lặng lẽ chìm vào việc tra cứu. Nghĩ lại thì Haster chẳng có gì làm nhỉ.
"Không đọc gì à, nhóc?"
"Em đi hộ tống thôi. Nếu bác có gì hay thì giới thiệu cho em với."
"Không biết sở thích thì giới thiệu kiểu gì?"
"Vậy mấy cuốn dạy làm phụ nữ vui vẻ ban đêm—"
"Thôi, dừng lại đi!"
Tôi bật dậy phản đối. Quay đi một phút là lại bày trò rồi!
Bác Foras cũng hừ một tiếng, gạt phắt đề nghị của Haster.
"Không cho trẻ con xem mấy thứ đó đâu, đồ nhóc hư."
"Dù trông thế này... Thôi bỏ đi. Vậy có sách nào về mê cung không bác?"
"Ra là nhóc trai. Thích phiêu lưu, mê cung, truyện hành động nhỉ?"
"Nói đúng ra thì em đang nghiên cứu bẫy sau vụ cây thế giới."
Vì Haster không cần qua cây thế giới nữa nên nghiên cứu bẫy dở dang. Chắc anh ấy vẫn bứt rứt vụ đó.
"Bẫy à... Ta có cuốn bách khoa bẫy của hội đạo tặc đâu đây."
"Ủa, sao bác có thứ đó? Không sợ bị phát hiện à?"
"Bọn họ biết bộ sưu tập của ta hữu ích mà. Đôi bên cùng có lợi thôi."
Bác Foras cười, Haster thì mặt méo xệch.
Với số lượng sách thế này, giá trị dữ liệu chắc cực cao. Ai hiểu giá trị sẽ thấy kho báu, ai không thì chỉ thấy đống giấy vụn.
"Vậy là hội đạo tặc cũng có người biết quý trọng nơi này."
"Nếu bọn cầm đầu ngu thì tổ chức sập lâu rồi. Dân xã hội ngầm toàn nhờ sách ta cả đấy."
Tôi đoán bọn đầu gấu thì chẳng tích lũy được kiến thức đâu.
Trong giới đạo tặc, ai biết gỡ bẫy rất được trọng dụng. Nếu không lưu giữ tri thức thì hội đạo tặc cũng chẳng tồn tại nổi.
Họ nhờ người như bác Foras thu thập thông tin cũng vì thế.
Cung cấp nhân tài cho giới mạo hiểm giả, nên hội đạo tặc mới tồn tại được dù tên nghe nguy hiểm.
"Không ngờ lão Haster nghịch ngợm lại có họ hàng như cháu. Con gái à? Cháu gái?"
"Nếu phải nói thì chắc là... nô lệ tình dục của anh ấy?"
"Cái gì—?!"
"Nô lệ á?!"
"Đêm nào anh ấy cũng chăm sóc em tận tình mà, đúng không?"
"Thằng nhóc khốn, dám động vào trẻ con...! Lần sau nó tới ta giết luôn!"
"Thế này chắc không dám quay lại nữa..."
Mwahaha... Trả thù vụ bị hành hạ mỗi đêm đấy.
Nhưng cũng tội nên tôi đính chính luôn.
"Em đùa thôi. Thực ra là vợ anh ấy."
"Cũng như nhau cả thôi. Nếu có gì khó khăn thì cứ tới đây nhé, cô bé."
"Không đời nào. Em không nhường Yuuri cho ai đâu."
"Sao nhóc... Ồ, hiểu rồi. Nhiều chuyện phức tạp nhỉ..."
Bác ấy có vẻ tưởng tượng ra truyện tình tay ba gì đó rồi.
Nhưng tôi để ý một chi tiết bác ấy nói.
"Mà bác biết Haster lâu chưa?"
"Từ hồi nó còn nhóc con."
"Kể cháu nghe đi."
"Thôi, đừng..."
"Nhóc cũng nên nghe đi. Vạch trần quá khứ xấu hổ của chủ nhân cho thiên hạ biết."
Tuyệt quá... Phải nghe cho bằng được!
"Bác kể hết đi, em sẽ dùng để trả thù vụ bị bắt nạt."
"Haha! Được thôi."
Thế là tôi nghe chuyện nghịch ngợm thời trẻ của Haster tới tận tối.
Khổ chủ thì bịt tai lăn lộn dưới đất, còn tôi thì khoái chí lắm.
~*~
Tối hôm đó, khi ăn tối ở phòng ăn, Haster nghiêm túc giảng đạo cho tôi.
Ai cũng có quá khứ đen tối nhỉ.
"Không ngờ mình lại bị bêu riếu thế này."
"Uuhh, em xin lỗi. Nhưng vui thật mà?"
"Trong lúc hai người đi, ta phải dọn dẹp hậu quả vụ ẩu đả ở phòng ăn đấy..."
"Bác Oreas, bác ngại tiếp xúc với người khác à?"
"Bị nói thế suốt."
Bác Oreas đến muộn, vừa ăn vừa kể bị cuốn vào vụ cãi nhau giữa mấy nữ mạo hiểm giả và bọn nam độc thân, thành ra đánh nhau loạn xạ.
Vì bọn tôi cũng dính líu nên bác ấy phải chịu trách nhiệm dọn dẹp. Xin lỗi bác nhé.
"Ahem, Yuuri, em điều tra xong chưa?"
Không chịu nổi ánh mắt trách móc, Haster đổi chủ đề ngay.
Tôi cũng hùa theo luôn. Thật ra tôi cũng thấy có lỗi mà.
"Em nghe chuyện cũ của anh cả ngày nên chưa tìm xong. Nhưng thu hoạch thì nhiều lắm."
"Quên hết đi. Nhanh lên."
Chắc anh ấy xấu hổ lắm. Nhưng với tôi thì đó là chuyện rất quan trọng.
Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt đầy nhiệt huyết, chân thành nói:
"Em không làm được đâu. Em muốn biết hết về Haster cơ."
"Gì cơ?!"
Anh ấy ôm mũi, mặt đỏ bừng. Bị cảm à?
Không, tôi biết mà. Vừa dẫm phải mìn rồi. Đêm nay chắc mệt đây...
Tôi thở dài nhẹ, mấy người trong phòng ăn thì "Keh" một tiếng.
"Không khí phòng ăn tệ thật nhỉ?"
"Tại ai đấy?"
"Đi ăn bánh ngọt không? Bánh ở quán sáng nay ngon lắm. Em muốn thử bánh táo nữa."
Bánh mặn ngon thế thì bánh ngọt chắc cũng tuyệt.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Đời trước tôi cũng mơ chinh phục hết các loại bánh mà.
Giờ bụng nhỏ quá, chắc không ăn nổi nhiều đâu.
Thấy tôi cười tít mắt, Haster quyết luôn.
"Ăn xong mình đi dạo, rồi ăn tráng miệng nhé."
"Yeah!"
"Haster, anh không sợ béo à?"
"Thực ra Yuuri nên tăng cân chút."
"Em ăn mãi không béo đâu mà?"
Vì "Tỉ lệ vàng" giữ dáng cho tôi mà.
Nghe tôi nói, mấy chị em trong phòng ăn lại ghen tị ra mặt.
"Nhưng bụng em lúc nào cũng phình ra sau khi ăn nhỉ?"
"Giờ nghĩ lại thì đúng thật. Phá luật bảo toàn vật chất khó nhỉ?"
Cơ bụng yếu nên nhìn ngang là thấy bụng phình ra. Hơi xấu hổ.
Giống trẻ con thật... Mà tôi đúng là trẻ con, nhưng nhờ "Tỉ lệ vàng" nên lẽ ra không bị thế mới phải...
Có khi đây là đột phá gì đó? Phải ghi lại mới được.
"Cái này cần nghiên cứu thêm. Biết đâu lại hữu ích?"
"Thôi, giờ là giờ ăn. Oreas, gọi đồ uống giúp anh với. Anh không gọi được khi trông như trẻ con."
"Đừng có mà gọi."
Uống rượu vào là lại nổi hứng, nên hôm nay xin kiêng nhé.
Bác ấy nhìn bọn tôi đầy ghen tị, còn tôi thì chuẩn bị cho buổi hẹn hò đêm.
Và rồi, dù không uống rượu thì Haster vẫn sung sức như thường. Đúng là sức bền vô tận...


0 Bình luận