**Chương 3: Khúc Hát Tình Say Đêm**
Keita chán nản đến tột độ. Ngay cả một người với tính cách như cậu ta, giờ đây cũng trông rã rời, mất hết tinh thần. Dù sao thì đối với cậu, công khai "chỗ nhạy cảm" của mình trong một buổi lễ trang trọng như thế cũng là trải nghiệm có một không hai trong đời. Thật lòng mà nói, tuy cậu chẳng bận tâm đến chuyện kế thừa vị trí gia chủ của nhà Kawahira, nhưng ở một nơi đông đủ khách khứa như vậy mà thản nhiên phô bày bộ phận quan trọng ấy ra, thì ai mà chẳng muốn độn thổ cho xong.
"Haizzz…"
Keita ôm gối, gục đầu thu mình vào một góc sofa.
Tiện thể nói luôn, đây là nhà của Kawahira Kaoru.
Do lúc ấy, trước cảnh tượng đó, Kaoru có lẽ là người bình tĩnh nhất (dù vậy thì anh ta cũng ngây người ra mất một lúc) đã lên tiếng mời, mà Keita đang suy sụp tinh thần cũng chẳng tìm được lý do gì để phản đối, thế là cậu cứ như người mất hồn để Youko kéo tay đến đây.
Thế là Keita cứ biến thành một pho tượng trang trí đặt trên sofa.
Rồi…
"…"
Youko ngồi cạnh Keita đang ủ dột.
Cô không nói một lời.
Cũng chẳng an ủi đặc biệt gì.
"Haizzz…"
Cô ấy trước tiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Keita đang không ngừng thở dài từ phía sau.
Rồi…
"…"
cô lại ôm chặt lấy cậu từ phía sau. Youko nở nụ cười, tuy không nói lời nào nhưng từ trong lòng cô như truyền đi thông điệp "Không sao đâu mà~~ Không sao đâu mà~~".
"Haizzz…"
Rồi cô dùng má mình nhẹ nhàng cọ vào Keita đang thở dài từ phía sau.
"Không sao đâu mà~~ Không sao đâu mà~~ Chẳng có gì to tát, chẳng có gì to tát đâu."
Nhẹ nhàng, dịu dàng…
cô khẽ hôn lên má cậu từ phía sau.
"Dù Keita có làm chuyện đáng xấu hổ đến mấy, em vẫn rất thích Keita. Em yêu anh nhất đó, Keita?"
Mỉm cười híp mắt.
Nụ cười luôn trên môi.
Sự dịu dàng không đổi.
Cảm nhận được sự an ủi thầm lặng của Youko, Keita cười khổ:
"Khà…"
Cậu đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô. Tuy miệng vẫn không ngừng thở dài, nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều.
"Haizz, thật là hết hồn. Nhưng hình như nhờ vậy mà tôi thoát khỏi việc bị ép nhận mấy công việc phiền phức, thế này cũng tốt."
Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa nhân trung, rồi cười toe toét.
"Sau này tôi nhất định phải cho Sekidousai một trận ra trò!"
"…"
Nhìn Keita như vậy, Youko vẫn tươi cười híp mắt. Cô chỉ mỉm cười, tiếp tục ở bên cạnh và nắm chặt tay cậu. Đây chính là niềm vui của cô, và cũng là phương pháp an ủi Keita hiệu quả nhất…
Bên cạnh đó, có một cô gái đang lén lút dõi theo cảnh tượng này…
Miyone.
Xưa kia, trong số các Khuyển Thần của Kawahira Kaoru, cô là thiếu nữ hiếu chiến và có thái độ cứng nhắc nhất. Ban đầu, chính cô là người tích cực nhất trong việc bài xích Nadeshiko – người bị mọi người ghét bỏ. Và cũng chính cô là người thường xuyên đối đầu gay gắt với Youko, người vừa trở thành Khuyển Thần riêng của Keita.
Khi ấy, cô không chỉ ăn nói thẳng thừng, thường giải quyết vấn đề bằng suy nghĩ rạch ròi đen trắng, mà còn có tính cách cầu toàn với mọi thứ. Vì vậy, cô hoàn toàn không thể chấp nhận thái độ lêu lổng và mê gái của Kawahira Keita, từ tận đáy lòng vẫn luôn ghét bỏ con người cậu ta. Thế nhưng…
Rốt cuộc là từ khi nào nhỉ?
Trong lòng cô dần nảy sinh một cảm giác mềm mại nào đó… Tuy ánh mắt thẳng thắn như một chàng trai trẻ vẫn còn đó, nhưng dần dần nó lại chan chứa những cảm xúc dịu dàng, đằm thắm. Quanh khóe mắt cô thường ửng hồng, và mỗi khi cụp mắt xuống, hàng mi dài của cô cũng càng thêm nổi bật.
Phong cách mạnh dạn và đôi khi phóng khoáng, giờ đây đã thêm phần nữ tính.
Tuy hiện giờ cô vẫn rất thích vận động, và luôn giữ thái độ dứt khoát hơn bất cứ ai. Thế nhưng, cô đã bắt đầu học được những cử chỉ ngại ngùng, cùng với nụ cười bẽn lẽn.
Khi tắm, ngay cả khi chỉ có người cùng giới ở đó, cô cũng sẽ che chắn cơ thể mình.
Đôi khi, cô vô thức chìm vào suy tư.
Khi nghe thấy chủ đề về một người cụ thể, cô sẽ vô tri vô giác mà đỏ bừng mặt.
Cô bắt đầu học được cách từ bỏ sự "cầu toàn" để trở nên "bao dung".
Vì trong lòng đã bắt đầu sâu sắc tương tư một người nào đó, khiến cho cô gái trước đây gần như chẳng khác gì con trai, dần dần bộc lộ một khía cạnh chưa từng có…
Là người bạn thân thiết nhất của Miyone, Isuzu vô cùng quan tâm Miyone đang dần có những thay đổi này. Cô vội vã bám theo người bạn đã đột ngột quay lưng rời khỏi phòng sau khi nhìn thấy cảnh tượng tình tứ của Youko và Keita.
Cô ấy hơi luống cuống gọi với theo Miyone từ phía sau.
"À, Miyone này."
Chỉ thấy Miyone chợt dừng bước, hỏi mà không quay đầu lại:
"Chuyện gì?"
Giọng cô ấy mang theo một chút run rẩy, Isuzu không biết nên mở lời thế nào.
"…Miyone, cái đó…"
Isuzu hoàn toàn đối lập với Miyone về mọi mặt. Nếu Miyone thích hoạt động ngoài trời, thì Isuzu lại thích ở trong nhà suy nghĩ. Miyone thường mặc trang phục ngắn gọn, dễ vận động, còn Isuzu lại thích những bộ váy áo dài thướt tha, nhiều họa tiết.
Tuy cách suy nghĩ và lối sống hoàn toàn khác biệt, nhưng hai người vẫn là đôi bạn tri kỷ.
Isuzu sẽ không bao giờ quên.
Khi Miyone đối đầu với ba vị thần cổ xưa mạnh nhất, cô ấy đã không bỏ rơi Isuzu, người đã trở thành gánh nặng của mọi người, mà với sức mạnh ôm lấy cô ấy, nói rằng "Tớ nhất định sẽ đưa cậu đi cùng!". Cũng như sự dịu dàng và thẳng thắn khẳng định những ưu điểm của Isuzu mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác, đối với cô, người luôn tràn ngập cảm giác tự ti.
Vì vậy, cô hy vọng có thể giúp Miyone một tay.
"Ừm, cái này, Miyone. Nếu cậu không chê thì…"
Isuzu lắp bắp nói, rồi cuối cùng lo lắng hỏi:
"Miyone… cái đó, cậu có phải đang hơi buồn bã không?"
Chỉ thấy Miyone đưa tay lên dụi dụi mắt rồi nói:
"…Cái, cái gì cơ?"
Cô nở nụ cười gượng gạo quay đầu nhìn Isuzu.
"Tớ mới không buồn bã đâu!"
Nhưng mắt cô vẫn còn hơi đỏ.
"Nếu đúng là như vậy thì tốt quá…"
Isuzu chắp hai tay trước ngực, cúi thấp mắt, vẻ trầm tư.
"Xin lỗi nhé. Nếu tớ hiểu lầm thì thật sự xin lỗi… Nhưng, cậu có phải đối với ngài Keita…"
Isuzu vừa dứt lời…
"Hả? Kê, Keita-sama! Cậu, cậu rốt cuộc đang nói vớ vẩn cái gì thế hả! Vả, vả lại tại sao tớ lại phải buồn bã chứ? Ngài Keita chẳng qua là tình cảm rất tốt với Youko thôi mà! Tại sao tớ…! Tại sao bổn cô nương lại cứ phải…!"
Miyone thao thao bất tuyệt tuôn ra một tràng. Nhưng lời nói không thật lòng đã khiến cô lập tức đỏ bừng mặt. Lúc này—
"Gay go rồi!"
"Thế này không ổn chút nào đâu, Miyone!"
Imari và Sayaka không biết từ đâu đột ngột xuất hiện, thò đầu ra từ hai bên. Hai cô bé đồng thanh reo lên.
"Miyone này."
"Phản ứng này của cậu không lành mạnh chút nào!"
Tiếp đó, họ nắm chặt hai cánh tay Miyone từ hai phía.
"Sao không thành thật đối mặt với lòng mình đi! Thế nên giờ bọn tớ sẽ đưa cậu đến một nơi."
"Isuzu muốn đi thì cũng có thể đi nha~~"
Họ bắt đầu kéo Miyone rời khỏi đó.
"Oái, các, các cậu rốt cuộc muốn làm gì thế hả?"
Cặp chị em song sinh bỏ ngoài tai lời phản đối của Miyone, cứ thế sải bước đi tới. Isuzu tuy ngây người ra nhìn, nhưng vẫn quyết định đi theo sau Imari và Sayaka trước đã…
Nơi Imari và Sayaka đặt chân đến, chính là căn phòng của cặp chị em song sinh ấy. Trong phòng bày biện rất nhiều chậu cây cảnh với đủ loại hoa và quả rực rỡ sắc màu. Màu sắc và hương thơm của mỗi cây đều không hề pha tạp, mà khéo léo hòa quyện vào nhau, tô điểm nên một không gian xanh biếc.
Tuy cặp chị em song sinh này có tính cách thích trêu chọc và ham vui, thường xuyên gây rắc rối cho những người xung quanh, nhưng ít nhất thì trong việc trồng trọt cây cối, họ quả thật có tài năng thực sự.
Cặp chị em song sinh ngồi riêng ra hai bên của hai chiếc giường đơn kê sát nhau, rồi liền vỗ vỗ giường, giục Isuzu và Miyone ngồi xuống. Trên chiếc bàn đầu giường đặt giữa hai chiếc giường, có vài chiếc cốc thủy tinh, một giỏ đầy sô cô la và bỏng ngô, một bình miệng rộng trong suốt chứa đầy đá viên, cùng với một chai thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu hổ phách, bên trong có lơ lửng những vật thể trông giống trái cây tròn.
"Hì hì hì."
Imari cầm lấy chai thủy tinh, khẽ khúc khích cười.
"Teng teng~~ Rượu trái cây đây ạ! ☆"
Isuzu vẻ mặt bối rối.
"Hả?"
Sayaka tiếp lời:
"Hì hì hì hì, thỉnh thoảng thế này, vừa uống rượu vừa ngồi lê đôi mách, chẳng phải cũng khá thú vị sao?"
Miyone thở dài một tiếng.
"Thì ra là vậy… Tớ còn tưởng các cậu lại bày ra trò quỷ gì nữa chứ."
"Ôi chà, đừng nói thế mà. Thật ra đây là lần đầu tiên bọn tớ ủ rượu trái cây đó. Bọn tớ dùng trái cây thu hoạch năm nay, lần đầu tiên thử ủ rượu, nên muốn mời các cậu cùng nếm thử đó nha."
Imari nói vậy. Sayaka thì gật đầu phụ họa bên cạnh.
"Đúng vậy đó. Nếu các cậu thấy ngon, bọn tớ còn định dùng các loại trái cây khác để ủ rượu mới nữa. Tóm lại thì xin các cậu nán lại một chút nhé? Uống xong rồi cho bọn tớ biết cảm nhận nha."
Nhìn cặp chị em song sinh với vẻ mặt tươi cười híp mắt, Isuzu và Miyone không khỏi nhìn nhau.
"Giờ sao đây?"
Đối mặt với câu hỏi của Isuzu, Miyone hơi cười khổ đáp:
"Cái này… nhấp vài ly nhỏ chắc không sao đâu nhỉ?"
Isuzu cũng đồng ý với ý kiến của Miyone.
"Cũng phải."
Thế là cô bắt chước Miyone, ngồi cùng giường với Imari. Còn Miyone thì ngồi cùng giường với Sayaka. Tuy nhiên, cả hai đều không nhận ra.
Tuy chỉ là một thoáng…
Imari và Sayaka nhìn nhau một cái, đồng thời lộ ra nụ cười ranh mãnh…
"Vậy thì, cạn ly nào~~!"
Bốn người nhẹ nhàng cụng ly. Imari và Sayaka, cùng với Isuzu và Miyone, mỗi người nhấp một ngụm nhỏ chất lỏng màu hổ phách đã được rót lưng chừng nửa cốc.
"Ưm…"
Isuzu đặt ngón tay lên má phải, hơi mở to mắt.
"Ngon quá."
"Ưm."
Miyone thì ngẩng đầu lên, lè lưỡi liếm môi.
"Mùi vị không tệ chút nào."
"Thật không?"
"Nếu không chê thì cứ thoải mái uống đi. Muốn uống bao nhiêu cũng không thành vấn đề đâu."
Chiếc giỏ Imari đưa ra đựng bỏng ngô thay cho đồ nhắm, còn Sayaka thì dùng kẹp gắp đá từ bình miệng rộng đựng đá.
Cả hai động tác đều rất khéo léo.
Ban đầu Isuzu và Miyone tuy đều không mấy hứng thú, nhưng dưới sự tác động của việc rượu trái cây có hương vị khá ngon, cùng với việc Imari và Sayaka rất giỏi mời rượu, tốc độ uống của họ dần dần tăng nhanh.
"A ha ha, tớ thấy má mình hình như bắt đầu nóng bừng lên rồi nè! ☆"
"Chờ chút nha, tớ đi lấy soda nhé. Nhân tiện thử xem vị khi pha với soda thì sao?"
"Hả? Như, nhưng mà, uống mấy ly này đã đủ nhiều rồi mà…"
"Đừng khách sáo mà. Nè, Isuzu cũng uống thêm vài ly nữa đi? Uống thêm vài ly nữa nha?"
"Cá, cái gì cơ~~?"
"Đến đây nào, đến đây nào."
Cồn cứ thế thấm vào cơ thể mọi người một cách vừa phải. Miyone hơi đỏ mặt, bắt đầu "Lù lù lù~~" khe khẽ ngân nga, đầu hơi lắc lư sang hai bên. Mặt khác, Isuzu hai tay cầm ly thủy tinh, hơi cúi đầu.
Cô ấy từ nãy đến giờ liên tục phát ra tiếng thở dài uể oải, xem ra cô ấy đã say gần hết rồi. Thấy vậy, Imari và Sayaka nở nụ cười toe toét.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Thế là hai người…
bắt tay vào thực hiện thí nghiệm…
Trước tiên, Imari nhanh chóng thò tay lấy chiếc máy ghi âm giấu dưới gối, khéo léo đặt lên bàn đầu giường và nhấn nút ghi âm. Như vậy, máy ghi âm có thể ghi lại tất cả nội dung đối thoại nghe được trong căn phòng này.
Sayaka liếc nhìn máy ghi âm một cái, rồi nói với giọng điệu rất tự nhiên:
"Nè, Miyone à."
Cô khạc họng vài lần, cẩn thận để giọng mình không bị quá chói.
"Tớ muốn hỏi cậu một câu hỏi nhỏ nhé."
Sau khi thấy Miyone im lặng quay đầu nhìn mình, cô mới tiếp tục đặt câu hỏi.
"Cậu… có suy nghĩ gì về ngài Keita?"
Câu hỏi này khiến cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Đây là một câu hỏi rất hóc búa.
Và Miyone cô ấy…
Rồi…
sau vài nhịp chậm rãi mới trả lời.
Imari và Sayaka liên tục kinh ngạc. Bởi vì Miyone đã rất dứt khoát… nói ra câu trả lời này:
"Tớ rất thích cậu ấy."
Imari và Sayaka run rẩy không ngừng. Tính cách của Miyone cực kỳ bướng bỉnh, hơn nữa cô còn kiên quyết không chịu nói chuyện về những chủ đề liên quan đến cái gọi là "tình yêu nam nữ" với bất kỳ ai.
Imari và Sayaka thì khỏi phải nói rồi, đôi khi ngay cả Kukuya và Sendan cũng thường trêu chọc cô, nhưng cô luôn đỏ bừng mặt mà thốt ra câu "Tớ, tớ thật sự chẳng có chút cảm giác nào với ngài Keita đâu mà!". Thật lòng mà nói, thái độ dễ hiểu của cô đã sớm khiến những người xung quanh dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, thậm chí ngay cả Chiwa cũng vô cùng khâm phục mà nghĩ rằng "Miyone thật sự rất thích ngài Keita đó nha~~".
Mặc dù vậy, cô vẫn chưa bao giờ tự nguyện mở lời thừa nhận chuyện này.
"Cái này, đỉnh quá rồi sao?"
"Cái đồ quỷ quái này có quá đáng không vậy?"
Imari và Sayaka vừa há miệng trao đổi thầm, vừa đưa tay chỉ vào ly rượu trái cây trong tay đối phương. Còn Miyone thì hoàn toàn không để tâm đến hành động của cặp chị em song sinh.
"Mà này…"
Và cô "hì hì" cười.
"Bởi vì cậu ấy là thành viên dòng chính của nhà Kawahira đó chứ? Lại còn là người vui tính, cảm giác hơi ngốc nghếch nữa chứ…"
Cô nói với vẻ mặt thẹn thùng.
"Ôi chà, đôi khi cậu ấy lại thể hiện rất đáng tin cậy. Tớ tin rằng Isuzu, Imari và Sayaka, các cậu miệng thì nói thế, nhưng thật ra trong lòng cũng rất thích ngài Keita đúng không? Không, nếu xét về ý nghĩa này, thì bây giờ tất cả đồng đội của chúng ta hẳn đều rất thích ngài Keita đúng không?"
Imari và Sayaka lộ ra vẻ mặt "Cái quỷ gì thế này?". Lạy trời, nói thẳng ra, đây chẳng qua chỉ là mức độ thích kiểu bạn bè thôi mà. Thái độ hai cô bé thay đổi, bắt đầu nguyền rủa ly rượu trái cây đang cầm trên tay: "Đồ thứ thất bại chết tiệt này!"
"Nhưng mà…"
Miyone hơi hạ giọng, tiếp lời.
"Tớ thì, ừm, ngoài cảm giác đó ra ấy…"
Cô khúc khích cười nói:
"Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến ngài Keita, tim tớ lại đập nhanh. Lồng ngực cũng thấy đau nhói. Tại sao lại thế nhỉ? Tớ nghĩ chắc chỉ mình tớ có cảm giác này thôi đúng không? Tớ nói đúng mà phải không? A ha ha, kỳ lạ ghê. Giờ tớ lại thấy, nếu đúng là như vậy thì tốt quá. Giả sử là thế… nếu sự thật đúng như tớ nói thì tốt quá. Chỉ có mình tớ… Tớ nghĩ, nếu chỉ có mình tớ dành cho ngài Keita ‘tình cảm đó’, thì tốt quá rồi. Nhưng đây là một suy nghĩ rất ích kỷ thôi."
"!"
"!"
Imari và Sayaka đồng thời định mở miệng nói gì đó, nhưng Isuzu lại phát ra tiếng "Suỵt" hơi đáng sợ, bảo cặp chị em này im lặng. Cô buồn bã nheo mắt.
"Miyone…"
Miyone như đang độc thoại mà nói:
"Ban đầu ấy, tớ thấy cậu ta thật sự là một người vô cùng cẩu thả. Tớ ghét chết cậu ta đi được. Chẳng phải sao? Hay nói đúng hơn là lúc đó cảm giác của mọi người đều giống tớ đúng không? Ngoại trừ Nadeshiko. Tớ thấy cô ấy quả nhiên rất đặc biệt. Cô ấy ngay từ đầu đã nhận ra cái đặc tính ẩn sâu nhất trong tâm hồn ngài Keita rồi. Người tiếp theo phát hiện ra thì là Chiwa."
Cô lại nâng ly uống một ngụm rượu trái cây.
"Buồn cười là, tớ ở cạnh cậu ta lâu như vậy, thế mà lại không hề phát hiện ra… Nhưng mà…"
Giọng điệu cô có vẻ hơi vui vẻ.
"Tớ cuối cùng cũng nhận ra rồi. Kết quả thì…"
Lập tức đỏ bừng mặt.
Và cúi đầu xuống.
"Cái đó, ngay cả cái mặt háo sắc của cậu ấy cũng…"
Nói xong câu này, Miyone lập tức chìm vào im lặng. Isuzu, Imari và Sayaka có mặt tại đó đồng loạt buột miệng kêu lên:
"Cááá́i gì?"
"À, ừm…"
*(Ảnh minh họa 067)*
Miyone tuy hơi bối rối, nhưng cũng có chút mãn nguyện mà tiếp lời:
"Ngay cả cái mặt háo sắc của cậu ấy cũng không ghét… không phải, nên nói là đã trở nên không ghét mới đúng chứ nhỉ? Cái đó, nếu ngài Keita đối với tớ… ừm, chịu cứ từ từ từng bước, ừm…"
Có cảm giác như nội dung cuộc nói chuyện hình như dần nhuốm màu hồng phấn.
Isuzu, Imari và Sayaka nhìn nhau.
Con bé này đang nói vớ vẩn gì thế hả?
Cả ba đều lộ ra vẻ mặt này.
Còn Miyone thì càng lúc càng ngượng ngùng, nhưng lại hớn hở tiếp tục nói:
"Cái đó, dạo trước lúc tớ đang tắm, ngài Keita đột nhiên xông vào phòng tắm, dùng sức túm lấy của người ta… Tuy tớ lập tức nổi giận, nhưng đó chỉ là vì tớ hơi giật mình thôi… ừm, miễn là ngài Keita chịu cứ từ từ theo từng bước… tớ thật ra sẽ không bài xích đâu. Hay nói đúng hơn là, miễn sao có thể khiến ngài Keita vui vẻ thì…"
"Khoan, khoan đã."
Ngay lúc đó, Ransou vội vàng ngăn lại.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi nắm chặt tay Myōin.
"Myōin, cậu tuyệt đối đừng gượng ép bản thân đấy nhé?"
Đồng thời nhìn thẳng vào mắt Myōin mà nói.
Nói sao đây nhỉ, Ransou mong rằng trong tâm tưởng, Myōin có thể giữ vững quan điểm về cái đẹp trong "tình bạn thân thiết" mà họ vẫn thường tâm niệm.
Về phạm vi sở thích cá nhân của Ransou thì...
"Ví dụ như vừa nãy ấy... cái đó, chẳng phải Keita-sama và Youko đang âu yếm nhau ở phòng khách sao? Thấy cảnh đó, chẳng lẽ Myōin cậu không thấy khó chịu sao?"
Cô ấy cố gắng kéo cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.
Và có vẻ như nỗ lực của cô đã có tác dụng.
"Ừm."
Chỉ thấy Myōin, người ban đầu đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên đổi sang vẻ mặt u sầu. Cô lại uống một ngụm rượu lớn.
Ransou, Imari và Sayaka cũng cùng cô ấy cạn ly.
Cả ba đều cảm thấy cổ họng đặc biệt khô rát.
Tất cả là nhờ đoạn trò chuyện "nảy lửa" vừa rồi.
Thế là cả ba lại "ực ực" rót rượu vào ly. Ngay lúc đó –
"Ừm."
Khóe mắt Myōin ngấn lệ.
"Em biết rõ, Youko có cái quyền đó. Em cũng rõ nhất cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Kể từ giây phút gặp Keita-sama, dù có bị đám Khuyển Thần chúng em khinh thường thế nào, cô ấy cũng tuyệt đối không từ bỏ Keita-sama. Vừa nãy em có nhắc đến Nadeshiko và Chiwa, nhưng Youko lại là người duy nhất, từ khi Keita-sama còn chẳng được ai để mắt tới, đã luôn yêu sâu đậm anh ấy. Dù phải đối đầu với cả thế gian cũng chẳng nề hà, chỉ có cô ấy là ngay từ đầu đã một mực tin tưởng Keita-sama."
Các cô gái không thốt nên lời.
Chính vì Myōin từng là người ghét Youko nhất, nên phát biểu này của cô ấy tự nhiên có trọng lượng đặc biệt.
Myōin vừa dùng đầu ngón tay lau nước mắt vừa tiếp tục nói:
"Thế nên Youko vốn dĩ có cái quyền này. Dù là ủng hộ Keita-sama, người bị gọi là đứa con phá gia và nỗi nhục nhã của gia tộc Kawahira, hay là tiếp tục tin tưởng Keita-sama, Youko đều kiên trì thực hiện lý tưởng của mình. Nói không chừng Keita-sama sở dĩ trở nên đáng tin cậy đến vậy..."
Cô ấy dừng lại một chút, nở nụ cười có chút u buồn.
"Nhất định là nhờ có Youko đồng hành đấy."
Và cũng chính vì điều đó...
Myōin nói tiếp.
"Nhìn thấy Youko dựa sát vào bên Keita-sama, em cảm thấy xót xa. Thực sự rất xót xa đấy ạ."
Không chỉ Ransou, ngay cả Imari và Sayaka cũng vì câu nói này mà cảm động đến nỗi khóe mắt rưng rưng.
"Myōin."
"Cái đó, mấy đứa mình..."
"Myōin, nói thật đi..."
Nhưng Myōin lại hoàn toàn phớt lờ những lời nói đầy đồng cảm của ba người.
"Vậy nên..."
Cô lại bật cười nhẹ vài tiếng.
"Em chỉ cần làm người thứ hai là được chứ gì?"
"Hả?"
"Ể?"
"Này!"
Myōin lại một lần nữa phớt lờ lời phản đối của ba người, bắt đầu rụt rè e thẹn. Cô ấy hiện lên vẻ mặt ửng hồng nói:
"Em nghĩ Keita-sama nhất định cũng rất thích em. Đây không phải em tự mình đa tình đâu nhé, mà là dựa vào cảm giác khi ở bên nhau là có thể đoán ra. Nếu đã vậy thì..."
"Này này này."
"Khoan đã khoan đã."
"Myō, Myōin?"
"Ôi chao? Kaoru-sama thì khác... Hay đúng hơn là nếu em làm thế, chắc chắn sẽ bị Nadeshiko giết chết, còn không toàn thây nữa cơ. Nhưng Keita-sama thì dường như không phải là người một lòng một dạ đâu, với lại em đoán Youko tám phần cũng sẽ không vì thế mà nổi giận đùng đùng đâu nhỉ? Chỉ cần em biết giữ bổn phận, đừng quá làm càn thì..."
"Nàyyyyyy!"
"Myōin ơi là Myōin!"
"Cậu, cậu đúng là..."
"Đàn ông chẳng phải đều có cái đức tính đó sao? Nếu đã vậy... em chỉ cần một tuần một lần, ừm. Đúng vậy, chỉ cần Keita-sama chịu một tuần một lần... yêu chiều em tử tế thì..."
Ransou khẽ run lên.
Imari và Sayaka gân cổ hét lớn:
"Cậu, cậu!"
"Vừa nãy tôi đã thấy cậu có gì đó không ổn rồi, hóa ra cậu có tố chất làm tình nhân hả! Đúng không nào!"
Imari và Sayaka dùng sức tóm chặt lấy hai vai Myōin.
Myōin lộ ra vẻ mặt "Sao hả?".
Trông cứ như chán ngắt lắm.
Còn Ransou đứng một bên cuối cùng cũng bùng nổ.
"Không trong sáng! Myōin, cậu quá không trong sáng rồi!"
Cô ấy giơ tay thẳng về phía Myōin, Myōin lập tức câm nín.
"Có, có sao? Quả nhiên vẫn không được sao?"
Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Myōin, Ransou dùng giọng điệu sắc bén, mạnh mẽ nói với cô ấy:
"Đương nhiên rồi! Tuyệt đối không được! Keita-sama anh ấy! Keita-sama anh ấy!"
Đúng lúc Myōin đang ngượng ngùng dời tầm mắt đi, còn Imari và Sayaka đồng thời nghĩ bụng: "Ồ ồ, hiếm khi Ransou lại nghiêm túc thế này nhỉ~~" thì –
"Bởi vì Keita-sama anh ấy..."
Ransou lại mất kiểm soát mà lái câu chuyện sang một hướng bất ngờ.
"Keita-sama anh ấy hợp với Kaoru-sama hơn nhiều!"
Ba người còn lại đồng loạt ngây người. Ransou hoàn toàn không nhận ra phản ứng của họ, vẫn kịch liệt phát biểu ý kiến.
"Nghe rõ đây nhé? Tôi thấy Keita-sama với Kana-sama ghép đôi cũng không tệ! Nhưng mà, Keita-sama vẫn là hợp nhất khi đi với Kaoru-sama, rồi để Kaoru-sama làm công! Keita-sama làm thụ! Riêng điểm này tôi tuyệt đối không thỏa hiệp! Rồi nhất định phải có tình tiết sống chung, lại còn học cùng một trường nữa chứ. Không chỉ vậy, Kaoru-sama còn sẽ thì thầm vào tai Keita-sama những câu thoại như 'Đêm đến ta sẽ hơi vô tình đấy nhé?' nữa chứ~~!"
"Ơ, nàyyyy Ransou ơi (vã mồ hôi)"
"Cái con bé này..."
"Hóa ra đây mới là lời thật lòng của cô ấy sao..."
Imari và Sayaka thở dài thườn thượt. Ransou thì một mình chìm đắm trong thế giới ảo tưởng. Myōin đột nhiên lộ vẻ mặt nghi ngờ.
"Này."
Cô ấy trừng mắt nhìn Imari và Sayaka.
"Tôi cứ thấy có gì đó không ổn từ nãy giờ..."
Bất chợt ghé sát mặt vào trước mặt họ.
"Mấy cậu có chuyện gì giấu chúng tôi không hả?"
"..."
"..."
Imari và Sayaka nhìn nhau, rồi nói:
"Cậu, cậu nói thế là ý gì chứ~~"
"Chúng tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì..."
Dù họ cố gắng lấp liếm cho qua, nhưng Myōin gầm lên:
"Này!"
Đối mặt với lời đe dọa hung dữ và một lần nữa bị dồn hỏi.
"Ô ô, thật ra... thật ra thì!"
Imari vậy mà đột nhiên vô cớ bắt đầu khai tuôn.
"Ngâm trong chai rượu này là một loại quả đặc biệt, chính là quả cây mà chúng tôi mang về khi đi vòng quanh thế giới, rồi thì..."
Sayaka cũng theo đó mà tự thú.
"Rồi cũng không hiểu vì sao, chỉ cần cho cái thứ này vào rượu thì dường như sẽ khiến người ta không tự chủ được mà nói ra những lời thật lòng giấu kín trong tim, tức là có tác dụng giống như thuốc nói thật ấy! Hình như là vậy!"
Xem ra hình như cũng đã phát huy tác dụng trên người Imari và Sayaka.
Cái thuốc nói thật này...
Myōin ngớ người ra.
"Đúng là hết nói nổi."
Myōin ợ một tiếng, rồi lắc đầu nói:
"Hai cậu đúng là không biết sống chết là gì ấy nhỉ~~ Dù sao hai cậu tám phần là định dùng chai rượu này để chơi khăm đúng không?"
Vừa nói xong, Imari vậy mà lại bất ngờ lộ ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
"Chẳng phải là vì...!"
Sayaka nói tiếp:
"Bọn mình thấy gần đây đội trưởng (Ren) có vẻ hơi không ổn, mà Hokyuuya hình như cũng có phiền muộn gì đó..."
"Nhưng hai người ấy đều không chịu nói với bọn mình."
Hai người nói ra lời thật lòng.
"Thế nên bọn mình mới nghĩ, chỉ cần cho họ uống chai rượu trái cây 'đặc biệt' này thì..."
"Biết đâu họ sẽ nói ra những phiền muộn trong lòng!"
Myōin cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Imari và Sayaka phớt lờ Myōin, cứ thế nói tiếp:
"Myōin và Ransou quả thật chỉ là thử nghiệm thôi; thật ra bọn mình định dùng cho Ren và Hokyuuya... Xin lỗi nha~~ Xin cậu đừng giận dữ đến thế mà~~"
"Bọn mình coi trọng đồng đội nhất mà~~"
Hai người vừa khóc vừa lóc thao tác chiếc máy ghi âm đặt trên bàn đầu giường.
"Xin lỗi nha~~"
"Bọn mình sẽ xóa sạch bằng chứng ngay đây, cũng đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói ra tâm tư của Myōin đâu! Thế nên xin cậu tha thứ cho bọn mình nhé~~"
Nói xong, hai chị em liền ôm chặt lấy Myōin, bắt đầu khóc òa lên. Myōin vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên, còn Ransou đứng một bên thì đối mặt với bức tường...
"Thế nên, về mặt thẩm mỹ kia, thì Kana-sama và Yougai-sama ghép đôi ấy à..."
Lầm bầm không ngừng nghỉ.
Myōin thở dài thườn thượt, rồi lộ ra nụ cười chua chát, ôm Imari và Sayaka đang khóc không ngừng vào lòng, xoa đầu an ủi họ.
"Ừm, đồng đội của mình quả nhiên là những người bạn tốt."
Đồng thời chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chỉ thấy những hạt nước bắt đầu tí tách rơi trên cửa sổ. Có vẻ như bên ngoài đã đổ mưa. Myōin thở dài.
"...Uống thêm vài chén nữa vậy."
Cô ấy vươn tay cầm lấy ly.
Sau đó, gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
Keita đã sớm trở về phòng mình, Youko không ở bên cạnh anh ấy. Bên ngoài trời đang mưa lớn, thỉnh thoảng còn có sét xé ngang bầu trời, cùng với tiếng sấm vang dội chậm vài nhịp mới truyền đến.
"Hú... à..."
Keita, người vừa mới chợp mắt một chút, chậm rãi vươn vai và nhìn đồng hồ.
"Cái quái gì thế, đã muộn thế này rồi... Ể? Youko?"
Có người mở cửa bước vào phòng. Keita đương nhiên nghĩ đó là Youko. Bởi vì đã rất khuya rồi, hơn nữa người này lại vô tư trèo lên giường.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo.
"Ối?"
Cùng với ánh chớp, Keita chợt trợn tròn mắt.
Bởi vì xuất hiện trước mắt anh là...
Một người chỉ mặc chiếc quần short siêu ngắn, cùng với chiếc áo quây không dây gần như để lộ cả bụng.
"Hì hì..."
Là Myōin với ánh mắt mơ màng.
"Keita-sama."
Cô ấy cả người nhào vào Keita...
"Ưm~~"
Cứ thế cọ cọ.
Hết sức hành động theo ý muốn của mình.
"Yêu chết anh mất rồi☆"
"Cái gì cơ?"
Keita hoàn toàn rơi vào hỗn loạn. Rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Tình huống gì thế này?
Anh vươn tay đặt lên bờ vai trơn nhẵn của Myōin.
"Cái, cái này... Này, Myō, Myōin à?"
Cứng nhắc gọi cô ấy một tiếng.
"Chụt☆"
Myōin vậy mà lại vươn dài cổ, vui vẻ hôn một cái lên má Keita. Đúng lúc này...
"Keita-sama."
Một giọng nói rất trầm truyền vào tai anh.
"Ối hả?"
Keita không kìm được mà bật nhảy lên tại chỗ. Anh cứ nghĩ đó là Youko. Mặc dù anh nghĩ lần này thật sự là Youko, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị giết. Không ngờ...
Trên bầu trời lại lóe lên một tia sét.
Đứng ở đó vậy mà lại là Hokyuuya.
Cô ấy với nụ cười ngây ngô, mỉm cười nói gì đó.
"..."
Nhưng do tiếng sấm vang dội vừa đúng lúc át đi giọng nói của cô, vì thế Keita không nghe rõ cô ấy rốt cuộc đã nói gì. Keita cảm thấy rất bối rối.
Bởi vì dáng vẻ của Hokyuuya trông thực sự rất bất thường...
Chỉ thấy cô ấy yếu ớt cúi đầu.
Thời gian hơi quay ngược trở lại trước đó một chút.
Hokyuuya.
Điều khiến cô ấy trở nên đặc biệt khác biệt giữa mười Khuyển Thần cá tính phong phú dưới trướng Kawahira Kaoru, có lẽ là bởi phần cô ấy cực kỳ chú trọng lẽ thường. Dù là Ren, người giữ vai trò đội trưởng, hay Ransou với phong cách ổn định, đôi khi cũng sẽ có những hành vi vượt ra ngoài khuôn phép; đối lại, Hokyuuya lại chọn cách lùi một bước, với lập trường bình tĩnh, điềm đạm để đối mặt với mọi chuyện.
"Bức tường sắt."
Kawahira Kaoru, chủ nhân của cô, đã dùng từ này để đánh giá Hokyuuya.
Hoặc gọi cô ấy là "Khuyển Thần gương mẫu."
Hokyuuya có năng lực ở trình độ cực cao về mọi mặt, đặc biệt là khi đối mặt với chiến đấu, kỹ năng phòng thủ cấp cao mà cô ấy thể hiện càng đủ để khiến người khác phải tự hào.
Trước đây khi Chiwa biến thành dáng vẻ người lớn, dù cô bé đã bắt chước phong cách của Myōin, Youko và Ren để phát động tấn công, nhưng về mặt phòng thủ, lại áp dụng cách thức hành động giống nhất với Hokyuuya. Kỹ thuật ổn định, mượt mà của cô ấy trong việc quan sát điềm tĩnh và chắc chắn tránh né đòn tấn công của kẻ địch, có lẽ có thể coi là đứng đầu trong số các Khuyển Thần của Kaoru, gần như là một Khuyển Thần không thể tìm ra điểm yếu nào.
Trong số tất cả Khuyển Thần của Kaoru, địa vị của cô ấy cũng khá đặc biệt. Hơi khác một chút so với Ren, đội trưởng, và Ransou, người giữ vai trò quân sư, cô ấy đảm nhiệm vai trò của một người hướng dẫn.
Dù cô ấy rất tôn trọng Ren, người giữ vai trò đội trưởng, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra tình huống bỏ qua ý kiến của Ren mà tự ý hành động. Và Ren cũng rất tin tưởng khả năng phán đoán chính xác của Hokyuuya, nên luôn cho phép cô ấy hành động độc lập.
Hoặc, có lẽ cũng liên quan đến việc cô ấy là người lớn tuổi nhất trong số tất cả đồng đội, trừ Nadeshiko.
Ngoài ra, cô ấy cũng là bạn thân của Furano và Tenzou, những người có cá tính không giống lắm với các Khuyển Thần khác, đồng thời cũng là người điều phối chịu trách nhiệm tổng hợp.
Tuy nhiên, ngày hôm đó.
Người ở cùng Hokyuuya không phải Furano, cũng không phải Tenzou, mà là Chiwa, người nhỏ tuổi nhất trong số tất cả đồng đội...
"Này, Hokyuuya."
Chiwa cất tiếng gọi Hokyuuya đang đi trên hành lang.
"Mình cứ cảm thấy cậu từ dạo trước..."
Cô bé hơi lo lắng nói.
"Hình như không có tinh thần lắm, có chuyện gì xảy ra sao?"
Câu nói này khiến Hokyuuya quay đầu lại. Cô ấy lộ ra vẻ mặt khó tả – như bối rối, lại như cười khổ – rồi mỉm cười hỏi lại:
"Tớ... trông ủ rũ lắm sao?"
Chiwa dùng sức gật đầu.
"Ừm. Nếu cậu có phiền muộn gì thì tớ có thể giúp cậu đấy nhé?"
Nói xong, cô bé đầy năng lượng giơ một tay lên.
Hokyuuya chăm chú nhìn Chiwa. Chiwa cười toe toét, cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy. Cảm giác như tầm nhìn của Chiwa dường như đã cao hơn một chút.
"Chỉ là tớ có thể không giúp được gì. Nhưng, nếu đã vậy..."
Chiwa vừa gập ngón tay vừa bắt đầu đếm tên những người có thể giúp.
"Ít nhất còn có Ren, Ransou hoặc Kaoru-sama, cả Keita-sama và Yougai-sama nữa chứ. Ừm! Ngoài ra nói cho cậu một bí mật nhé, thực ra ngay cả Imari và Sayaka cũng rất quan tâm đấy? Về tình trạng của cậu, hai người ấy từng nói rằng, Hokyuuya gần đây hình như không có tinh thần lắm ấy~~"
"..."
Hokyuuya khẽ mở to mắt.
Cô ấy cảm thấy ngạc nhiên.
Sự trưởng thành rõ rệt cả về thể chất lẫn tinh thần của Chiwa, cùng với tấm lòng lương thiện, ngay thẳng của cô bé.
"Ha, ha ha..."
So với đó, còn mình thì sao...
"Ha, ha..."
Hai vai Hokyuuya khẽ run lên.
"Ho, Hokyuuya?"
Chiwa lộ ra nụ cười lúng túng. Đúng lúc này...
"À, Chiwa, hóa ra cậu ở đây à? Này, sắp đến giờ cậu phải đi tắm rồi đấy..."
Khuyển Thần của Kaoru – Nadeshiko – xuất hiện, trên người cô ấy vẫn còn mặc tạp dề.
Cô ấy phát hiện ra Hokyuuya, liền mỉm cười với cô ấy.
"Ôi chao, Hokyuuya."
Chiwa nhìn đi nhìn lại giữa Nadeshiko và Hokyuuya.
"Nadeshiko..."
Cô bé lập tức câm nín.
Ba người này trước đây từng có một mối quan hệ kỳ lạ. Trong quá khứ, khi Hokyuuya cố gắng bí mật báo cáo cho Keita về bộ mặt thật mà Kawahira Kaoru che giấu, Nadeshiko, người luôn mù quáng nghe theo Kaoru, đã bùng nổ một cuộc xung đột đối đầu gần như chí mạng với cô ấy, còn Chiwa thì đã kịp thời can thiệp hóa giải nguy cơ này... Đó chính là đầu đuôi câu chuyện lúc đó.
Sau đó cho đến gần đây, Nadeshiko và Hokyuuya vẫn luôn duy trì một mối quan hệ gượng gạo, có chút cứng nhắc. Khi thi đấu Bạch Cốt Du Kỹ, cả hai rõ ràng đều ý thức rất rõ sự tồn tại của đối phương. Dù nói là đồng đội, nhưng có lẽ quan hệ xa cách nhất lại chính là hai người này.
Tuy nhiên, bây giờ...
Hai người hẳn là đã sớm xóa bỏ mọi hiềm khích cũ...
Chiwa lo lắng nhìn hai người họ.
Nadeshiko lộ ra nụ cười tươi tắn, chăm chú nhìn Hokyuuya.
"Hà."
Hokyuuya thì khẽ nheo mắt đáp lại.
"Nadeshiko, cả Chiwa nữa."
Cô ấy cất tiếng gọi tên hai người.
"Thế nào? Có muốn đến phòng tôi trò chuyện một lát không?"
Chiwa ngạc nhiên mở to hai mắt. Cô bé cảm thấy đây hình như là lần đầu tiên Hokyuuya đưa ra lời mời như vậy với mình. Điều này khiến cô bé giật mình.
"Hết sức vui lòng."
Tuy nhiên Nadeshiko trông có vẻ thực sự rất vui, thẳng thắn chấp nhận lời mời. Hokyuuya khẽ mỉm cười.
Sau đó ba người đến phòng Hokyuuya, trò chuyện phiếm một hồi không đầu không cuối. Họ nói chuyện về các đồng đội, về Kaoru, và cả về Keita nữa. Vừa nhắc đến sự thất thố của Keita mấy hôm trước, cả ba đều lộ ra nụ cười khó tả đầy ẩn ý. Đó đúng là một sự kiện không biết nên nhận xét thế nào.
Đúng vậy.
Tiếp đó lại nói chuyện về việc ai sẽ trở thành người đứng đầu gia tộc Kawahira kế nhiệm. Chiwa cho rằng là Keita, Hokyuuya thì khá ủng hộ Kaoru, còn Nadeshiko thì giữ ý kiến bảo lưu. Chiwa theo kim đồng hồ quay mà buồn ngủ dụi dụi mắt.
"...Ưm, ừm..."
Ngay khi cô bé nằm trên giường Hokyuuya và bắt đầu phát ra tiếng thở khi ngủ, Hokyuuya như thể tính toán chuẩn xác thời điểm mà mời Nadeshiko.
"Có muốn..."
Cô ấy lấy ra một chai rượu giấu trong tủ thuốc.
"Làm vài ly không? Đây là rượu thuốc, có lợi cho sức khỏe."
Cô ấy nhẹ nhàng lắc lắc chai rượu chứa chất lỏng màu nâu nhạt trước mặt Nadeshiko. Nadeshiko mỉm cười duyên dáng.
"Ừm."
Cô ấy gật đầu. Thế là hai người phụ nữ bắt đầu bữa tiệc rượu riêng tư này.
Bên ngoài, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, có thể nhìn rõ những hạt mưa bám trên cửa sổ đang trượt xuống. Hokyuuya và Nadeshiko đều im lặng một lát.
...
「…」
Cuối cùng, Nadeshiko là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
「Thật không thể tin được.」
Nadeshiko nâng chiếc cốc thủy tinh chạm khắc dày dặn, nặng trịch bằng hai tay.
「Không ngờ ta lại có dịp được trò chuyện tâm tình với cô như thế này…」
「…」
「Cô và ta.」
Nadeshiko mỉm cười, cúi đầu nhìn chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong cốc.
「Xét theo một khía cạnh nào đó, có lẽ chúng ta là hai người vô cùng tương đồng.」
「…」
「Và có lẽ chính vì quá giống nhau, nên giữa chúng ta mới có khoảng cách. Cũng vì quá tương đồng… mà có khi lại thấy chướng mắt nhau chăng.」
「…」
Hộ Cửu Dạ uống một ngụm rượu lớn. Nàng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, rồi thì thầm bằng giọng khàn khàn:
「Thế sao?」
Nàng phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
「Có lẽ… đúng là như vậy.」
*(Minh họa 077)
Nhưng khóe môi nàng khẽ nở một nụ cười, đôi mắt cũng ánh lên tia sáng dịu dàng. Nadeshiko nửa đùa nửa thật nói:
「Tốt lắm phải không?」
「Hả?」
「Tửu lượng của cô đó.」
「Ừm.」
Hộ Cửu Dạ lại uống thêm một ngụm rượu.
「Có điều bình thường ta không hay uống lắm… Nadeshiko này.」
Nàng quay đầu nhìn Nadeshiko.
「Cặn bã…」
「Gì cơ?」
「Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của những cặn bã sao?」
「Cặn bã?」
「Đúng vậy, chính là tháng năm. Bởi vì tháng năm sống quá đỗi dài đằng đẵng, khiến những cặn bã của thời gian tích tụ theo năm tháng vô thức trói buộc cơ thể, làm tâm hồn dần trở nên cứng nhắc, chai sạn. Cô chưa từng có cảm giác như vậy sao?」
「…」
Lần này đến lượt Nadeshiko chìm vào im lặng. Nàng lặng lẽ ngậm một ngụm rượu, Hộ Cửu Dạ thấy vậy liền nở nụ cười chua chát.
「Thôi bỏ đi, ta hình như hơi vô lễ rồi. Kinh nghiệm của cô là thứ mà ta không sao sánh kịp…」
「…」
「À, cô hiểu lầm rồi, ta không có ý coi cô là người già đâu, đừng trừng mắt nhìn ta như thế chứ. Chỉ là… ta thật sự rất tò mò. Cho nên…」
Hộ Cửu Dạ nghiêng đầu, rồi đổi giọng hỏi:
「Nadeshiko, cô hãy nói cho ta biết. Tại sao cô có thể giữ được tâm trạng ung dung như vậy?」
Nadeshiko nhìn chằm chằm Hộ Cửu Dạ không rời mắt.
「…」
「Rõ ràng cô và Youko đã trải qua biết bao tháng năm dài đằng đẵng, thế mà lại sống tự do tự tại, thuận theo ý mình hơn ta rất nhiều. Tại sao vậy? Ta không hiểu. Vì sao lại thế? Rốt cuộc là vì sao chứ?」
Hộ Cửu Dạ thì thầm ngắt quãng, rồi thở dài thườn thượt.
Dù Nadeshiko im bặt, môi mím chặt hồi lâu, nhưng cuối cùng nàng chỉ hỏi một câu.
「Đã xảy ra chuyện gì sao?」
Đối mặt với câu hỏi ngắn gọn này, Hộ Cửu Dạ yếu ớt đáp:
「Khởi Thái đại nhân có thêm một em trai.」
Nadeshiko không khỏi phun hết rượu trong miệng ra ngoài. Nàng sặc sụa ho khù khụ, bầu không khí căng thẳng nhờ đó mà tức thì dịu đi, khiến Hộ Cửu Dạ vừa cười khổ vừa nói:
「Thật là hết nói nổi, Tông Thái đại nhân xem ra cũng quá sinh động đi!」
「Khụ! Khụ khụ! Sinh ra khi nào? Sinh ra bằng cách nào vậy?」
Đối mặt với những câu hỏi rời rạc mà Nadeshiko cố gắng thốt ra, Hộ Cửu Dạ nhún vai nói:
「Ồ, ta và Tông Thái đại nhân đều thư từ qua lại định kỳ, Tông Thái đại nhân đã báo cho ta biết qua thư. Dĩ nhiên, hiện tại chỉ có một mình ta biết thôi. Không đúng, phải nói là cả gia tộc Kawahira có lẽ cũng chỉ mình ta hay chuyện này. Tông Thái đại nhân định sau này sẽ trực tiếp nói cho Khởi Thái đại nhân và đương gia đại nhân, vậy nên phiền cô phải giữ bí mật đó nhé?」
「À, ta hiểu rồi.」
Trong lòng thầm nghĩ 『Rốt, rốt cuộc là kém nhau bao nhiêu tuổi vậy?』, Nadeshiko bắt đầu tính toán trong đầu. Bởi vì mẹ của Khởi Thái quả thực đã sinh Khởi Thái khi còn rất trẻ, nên việc bây giờ lại sinh thêm một đứa cũng không phải là chuyện không thể.
Mặc dù nói vậy… vừa nghĩ đến đây, Nadeshiko bỗng cảm thấy hơi bất an.
「À, vậy, mẹ của đứa trẻ đó… đương nhiên là cùng một người với mẹ của Khởi Thái đại nhân rồi phải không?」
Đối với câu hỏi này, Hộ Cửu Dạ có chút ngớ người thở dài.
「Không phải chuyện đương nhiên sao? Tông Thái đại nhân là người rất chung tình! Khác với Khởi Thái đại nhân.」
Nàng lộ ra ánh mắt bi thương.
「Tông Thái đại nhân người… quá mức chung tình rồi… Người cứ chung tình như thế. Cho nên…」
Đôi vai nàng rũ xuống trong thất vọng.
「Cho nên ta mới không thể tiếp tục ở bên cạnh người được nữa.」
「…」
Không tìm được lời an ủi nào, Nadeshiko cũng nhìn Hộ Cửu Dạ với ánh mắt bi thương tương tự.
Hộ Cửu Dạ kể lại chuyện xưa.
「Ban đầu, khi Khởi Thái đại nhân ra đời, ta chỉ cảm thấy buồn. Nhưng giờ thì… đến cả ta cũng không hiểu nổi. Trái tim ta đã không thể hoạt động bình thường nữa rồi. Ta thật ghen tị với Youko, cả Nadeshiko nữa… Ta thật sự ghen tị với cô. Không thể hiểu được, ta thật sự không thể hiểu được mà.」
「… Hộ Cửu Dạ.」
「Nadeshiko này. Yêu một người… cảm giác yêu một con người thật xót xa đúng không?」
「…」
「Tuổi thọ khác biệt quá xa, hoàn cảnh sống cũng khác biệt quá xa. Dù xét ở bất cứ phương diện nào, mọi thứ đều khác nhau quá nhiều. Điều đáng buồn nhất, chính là dù có yêu thương đối phương sâu đậm đến mấy, sớm muộn gì cũng chắc chắn… phải chia lìa.」
「… Nhưng mà, ngay cả giữa người với người, cũng nhất định phải đối mặt với sự chia ly…」
「Tuy nhiên, con người ít nhất vẫn có thể sống cùng một dòng thời gian mà! Như Fura-no cuối cùng đã phong kín trái tim mình vì chuyện đó. Còn về Miao Âm, chắc chắn cô ấy vẫn chưa thể cảm nhận được cảm giác và nỗi đau khi hai người yêu nhau, cùng với nỗi buồn cuối cùng phải chia lìa. Do đó… do đó lúc ấy ta đã không thể từ bỏ, không thể kiên định với tấm lòng mình. Chắc chắn… chắc chắn là do Tông Thái đại nhân và ta khác biệt quá nhiều ở mọi phương diện! Cho nên…!」
Lúc này, chỉ thấy mắt Hộ Cửu Dạ ngấn lệ.
「Này, Nadeshiko. Cô…」
Hộ Cửu Dạ khàn giọng hỏi.
「Cô không cảm thấy đau lòng sao?」
Nadeshiko im lặng một lúc rất lâu, rồi cất lời.
「Rất đau lòng chứ.」
Tiếp đó lại lắc đầu.
「Không đúng, phải nói là ta từng cảm thấy rất đau lòng.」
Cách trả lời khó hiểu của nàng khiến Hộ Cửu Dạ không khỏi lộ ra ánh mắt nghi vấn. Nadeshiko mỉm cười nói:
「Vì cô vừa chia sẻ một bí mật với ta, nên ta cũng sẽ tiết lộ một bí mật cho cô nhé?」
Nàng đưa ngón tay khẽ chạm môi.
「Vậy nên, xin cô nhất định đừng nói cho người khác biết. Hộ Cửu Dạ, Youko và ta…」
Nàng nhẹ nhàng nói ra một câu kinh thiên động địa.
「Đang tự rút ngắn tuổi thọ của mình.」
Hộ Cửu Dạ tức thì cứng họng, Nadeshiko thì vẫn mỉm cười nói tiếp:
「Cô hẳn biết Youko và ta thường cùng nhau đến Phòng khám Khai Thiên Phích Địa đúng không? Chúng ta đến đó… nói đúng hơn là đến một đơn vị tên là Chuyển Sinh Cục ở trong đó, nhờ họ điều chỉnh tuổi thọ của chúng ta cho gần với trạng thái của loài người. Bởi vì cả hai chúng ta đều hy vọng có thể mãi mãi cùng người mình yêu trải qua cả đời, đều cảm thấy tốt nhất là có thể chết cùng một ngày. Vậy nên, chúng ta nhờ Chuyển Sinh Cục rút ngắn tuổi thọ cho gần với chiều dài của con người, nhưng phải đánh đổi bằng một cơ thể có cấu tạo rất gần với con người… tức là khả năng tạo ra sinh mệnh mới.」
「Lẽ, lẽ nào…」
「Thật ra thì…」
Nadeshiko thản nhiên nói.
「Nghe nói Chuyển Sinh Cục vốn dĩ được thành lập là để yêu quái có thể tái sinh thành phụ nữ bình thường đó.」
Hộ Cửu Dạ nghe xong kinh ngạc đến ngây người.
Nadeshiko nói tiếp:
「Tin rằng đối với cô mà nói, nhất định không thể nào hiểu được suy nghĩ như vậy phải không?」
Nadeshiko hạ thấp tầm mắt trong im lặng, tựa như đang muốn nói "có thế cũng đành chịu". Nàng lại uống một ngụm rượu.
「Haizz…」
Hộ Cửu Dạ cuối cùng cũng thở phào một hơi.
「Haizzz~~」
Rồi như thể thở dài, lại như hít thở sâu mà trút ra một hơi, đôi vai nàng run run.
「Thì ra là…」
Rồi nàng bật cười.
「Thì ra là vậy. Hóa ra điều ta thiếu, chính là 'giác ngộ' như hai người các cô vậy. Chỉ là thiếu mỗi điều này thôi. Ta hiểu rồi, thì ra là như thế này…」
「Không…」
Nadeshiko ngước nhìn Hộ Cửu Dạ.
「Ta không nghĩ vậy đâu, Hộ Cửu Dạ. Ta tin rằng điều ta và Youko đang giữ, là sự 'ích kỷ' hay 'chấp niệm' muốn chiếm đoạt tất cả của đối phương.」
「Mặc dù vậy, cái 'giác ngộ' sẵn sàng bẻ cong vận mệnh để đạt được tất cả của các cô, nhất định chính là 'tình yêu' mà con người hay nói đó.」
Hộ Cửu Dạ lộ ra vẻ mặt sảng khoái lạ thường.
Dường như mọi u ám đã được xua tan.
Từ bỏ.
Trong đôi mắt nàng hiện lên một đốm lửa nhỏ, ẩn sâu trong than củi cũ kỹ, soi sáng tương lai. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ đang rung lắc dữ dội vì gió mưa, trong lòng thầm nghĩ:
『Tạm biệt.』
『Tạm biệt người, Tông Thái đại nhân. Chúc người hạnh phúc, nguyện cho hạnh phúc mãi mãi ở bên người.』
Nadeshiko chỉ luôn mỉm cười, ánh mắt dõi theo đáy cốc thủy tinh…
Một lát sau, Hộ Cửu Dạ đến phòng của Kawahira Khởi Thái. Bên ngoài, sấm sét ầm ầm, kính cửa sổ rung nhẹ.
Trong tình cảnh đó, Hộ Cửu Dạ nhẹ nhàng tựa vào người Khởi Thái, người vẫn còn đang ngỡ ngàng. Trán nàng tựa vào vai Khởi Thái, nàng nói:
「Ta… đến để nói lời tạm biệt.」
Nàng lặp lại lời vừa nói với Khởi Thái. Nàng túm lấy áo chàng, tấm lưng nhỏ nhắn khẽ run rẩy, khàn giọng thì thầm:
「Khởi Thái đại nhân… Ta thật sự phải nói lời tạm biệt với người…」
Khởi Thái, người ban đầu lộ vẻ ngạc nhiên, nói:
「Hộ Cửu Dạ?」
Rồi chàng có chút lo lắng, nhẹ nhàng ôm lấy người nàng.
「Cô… đang khóc sao?」
Đúng lúc này, một tia sét nữa xé ngang bầu trời.
「Khởi, Khởi Thái~~?」
Chàng nghe thấy giọng Youko the thé.
「Khởi Thái đại nhân?」
Cùng lúc đó, giọng nói có chút ngỡ ngàng của Rendou cũng lọt vào tai chàng.
Lần này Khởi Thái thật sự hét thảm. Bởi vì Youko và Rendou, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng, đều đang trong bộ dạng vô cùng kỳ lạ.
Nói đúng hơn, trên mặt cả hai đều là những nét vẽ bậy bằng bút lông…
Đặc biệt là mái tóc xoăn kiểu công chúa mà Rendou tự hào nhất, giờ đã biến thành một mớ tóc rối bù.
Vậy thì, tại sao cô gái vốn rất chú trọng đến vẻ ngoài của mình lại ra nông nỗi buồn cười như vậy chứ…
Rendou.
Không cần nói cũng biết, nàng là thủ lĩnh của các Inugami thuộc Kawahira Kaoru. Gu ăn mặc có chút lệch lạc so với thời đại, ngoài thói xấu thường muốn tự tay trang điểm (xuất phát từ thiện ý) cho đồng đội, thì nàng gần như là một đội trưởng lý tưởng. Mặc dù trước khi giao đấu và thảm bại trước Youko, nàng có một khía cạnh hơi hạn hẹp tầm nhìn; nhưng kể từ khi bị Youko đánh bại, nàng đã học được rất nhiều điều từ Youko, vốn dĩ là kẻ thù, và nhanh chóng trưởng thành vượt bậc.
Trong số các Inugami, nàng vốn không phải là một thành viên quá lớn tuổi.
Ngay cả những Inugami thuộc quyền Kawahira Kaoru như Nadeshiko, Hộ Cửu Dạ, Thiên Tông, Fura-no… đều có tuổi đời lâu hơn nàng. Do đó, sở dĩ Rendou có thể vượt qua các nàng tiền bối để gánh vác trọng trách lãnh đạo đồng đội, tất cả đều nhờ vào tấm lòng rộng lượng của nàng.
Nàng không chỉ biết quan tâm đồng đội, mà còn không bị những chuyện nhỏ nhặt ràng buộc. Nàng không chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích chung của gia tộc Kawahira, mà còn tiến xa hơn là lo nghĩ cho hạnh phúc của tất cả các Inugami.
Xét riêng về một Inugami phụ tá chủ nhân, biểu hiện của nàng đương nhiên cũng vô cùng xuất sắc. Thế nhưng ngoài ra, nàng còn giỏi khéo léo dẫn dắt để bộc lộ ưu điểm của đồng đội, đồng thời vận dụng hiệu quả những ưu điểm đó.
Nàng có lẽ là người kế thừa vững chắc nhất huyết mạch của trưởng lão cao niên nhất trong số tất cả Inugami hiện hữu – Đại Trưởng Lão. Ngay cả Yougai, cũng là dòng dõi trực hệ của Đại Trưởng Lão, còn thường đánh giá em gái mình rằng "Nàng ấy còn thích hợp nhận chức trưởng lão hơn ta đó". Khác với Yougai toát ra vẻ hơi cô độc, khó gần, thì Rendou lại đồng thời sở hữu nét dễ xúc động khá đáng yêu, cùng với một khía cạnh giống như một người tốt bụng vậy.
So với Hộ Cửu Dạ và Nadeshiko, những người mà phong cách ở một khía cạnh nào đó đã hoàn toàn trưởng thành, thì trên người nàng có thể nói là ẩn chứa một tiềm năng vẫn sẽ tiếp tục phát triển. Đội trưởng của chúng ta, người được mọi người công nhận, đã sở hữu sức mạnh dồi dào, nhưng vẫn khao khát theo đuổi sự trưởng thành hơn nữa.
Gần đây lại trở nên có chút bất thường…
「Đội trưởng, đội trưởng~~」
Fura-no và Thiên Tông đuổi kịp Rendou đang từ nhà bếp trở về.
「Nàng làm sao vậy? Vừa nãy sao lại đột nhiên chạy vào bếp thế? Có chuyện gì sao?」
「Hả?」
Rendou, mặt ửng hồng nhàn nhạt, đáp:
「À, ừm. Không có gì, không có chuyện gì cả.」
「Thật… sao?」
Fura-no khẽ híp mắt.
「Thấy đáng ngờ lắm. Cảm giác như hôm nay… không đúng, phải nói là dạo này đội trưởng cứ căng thẳng bồn chồn, hành động còn rất đáng ngờ nữa đó. Nàng có chuyện gì giấu chúng ta không?」
Rendou phát ra một tràng cười khan.
「Đừng đùa nữa! Ta, ta đâu có gì phải giấu chứ!」
「Đáng ngờ.」
Thiên Tông cùng Fura-no giơ ngón tay thẳng về phía Rendou, rồi cả hai không ngừng gật đầu qua lại.
「Đáng ngờ lắm đúng không~~?」
「Ừm, đáng ngờ. Vô cùng đáng ngờ.」
Rendou dễ dàng bị chọc giận đến nỗi giọng khàn đặc.
「Ta một chút cũng không đáng ngờ được không!」
Đúng lúc này, Youko và Khởi Thái vừa vặn đi ngang qua.
「Ơ? Ba người các cô đang làm gì ở đây vậy?」
Youko khẽ nghiêng đầu hỏi. Fura-no lớn tiếng đáp:
「À, Youko, cô nghe ta nói này! Là chúng ta thấy đội trưởng gần đây cứ lén lút, cảm thấy rất đáng ngờ đó!」
「Làm ơn đi, ta đã nói là ta một chút cũng không đáng ngờ mà!」
Rendou siết chặt nắm đấm, ra sức phủ nhận. Còn Khởi Thái, người đứng cạnh nhìn cuộc đối thoại của các cô gái, có chút vội vàng mở lời.
「Vậy… ta cũng sắp phải đi ngủ rồi!」
Nói xong liền giơ một tay lên ra hiệu. Youko mang vẻ cười khổ.
「À, Khởi Thái, ngủ ngon nhé… Ta như vừa nói, vẫn chưa định ngủ sớm như vậy đâu!」
Nàng nói với Khởi Thái, người đang rời đi như chạy trốn khỏi hiện trường. Fura-no ngơ ngác hỏi Youko:
「Hả? Khởi Thái đại nhân đã chuẩn bị đi ngủ rồi sao?」
「Sớm quá…」
Thiên Tông khó hiểu duỗi tay chỉ vào khoảng không gian sau khi Khởi Thái rời đi. Còn Rendou thì lộ ra vẻ mặt hơi mơ hồ.
Youko cười khổ, nói:
「Ừm. Nghe nói ba ta hình như định đến đây chơi để an ủi Khởi Thái đó.」
Fura-no tức thì mở to hai mắt.
「Cái gì? Đại Yêu Hồ muốn đến tìm Khởi Thái đại nhân sao?」
「Ừm, đúng vậy.」
Youko gật đầu.
「Nhưng mà, ta đoán ba ta chắc chỉ lấy chuyện này làm cái cớ để uống rượu thôi. Ông ấy thật sự quá mê rượu rồi. Như lần trước Khởi Thái bị ép phải thi uống rượu với ba ta, vậy mà lại uống liền tù tì suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng còn bị ba ta đang say xỉn dùng 『Đại Súc Địa』 đưa đến Bắc Cực, còn bị gấu trắng truy đuổi, suýt chút nữa bị ăn thịt, thậm chí còn gặp nạn tuyết lở…」
Trời ơi~~ Khởi Thái đại nhân thật là khổ mà… Fura-no toát mồ hôi lạnh.
「Cho nên chàng mới vội vàng chui vào chăn đó.」
「Thì ra là vậy~~」
Fura-no không ngừng gật đầu như đã hiểu ra. Youko nhìn Fura-no, Thiên Tông và Rendou một lượt rồi nói:
「Cho nên đó, có thể làm phiền các cô thay Khởi Thái, uống vài chén với ba ta được không? Nếu là con gái ngồi cùng uống, ba ta cũng sẽ không đến nỗi ngang ngược ép rượu các cô đâu.」
Fura-no và Thiên Tông nhìn nhau.
Nếu là hồi trước thì không cần phải nói, nhưng giờ đây hai người này đã chẳng còn thấy Đại Yêu Hồ khó chịu hay đáng sợ nữa, mà ngược lại, chỉ coi ông ta như một ông chú hơi tếu táo và thích làm ra vẻ trẻ trung mà thôi. Fura-no mặt mày hớn hở giơ cao hai tay reo lên:
「Fura-no lúc nào cũng thích tham gia yến tiệc hết nha!」
「Ta không có ý kiến.」
Youko mỉm cười nói:
「Ừm, cảm ơn các cô… Rendou, còn nàng thì sao?」
Không ngờ…
「Cái này! Cô, cô đang nói gì vớ vẩn vậy hả!」
Rendou bất ngờ bật ra giọng điệu giận dữ khó chịu.
「Nói, nói thật thì, rốt cuộc là ai đã đồng ý chuyện này vậy? Đây là trạch viện của Kawahira Kaoru đại nhân đó! Há, há có thể mặc cho kẻ bất tài như Đại Yêu Hồ tùy tiện chạy vào ăn uống no say chứ!」
Youko không khỏi mở to mắt.
「Hả? Cô, cô đang nói gì vậy?」
Nàng phản bác với vẻ không thể hiểu nổi:
「Rõ ràng vừa nãy là nàng đã đồng ý mà!」
Chỉ thấy Rendou rất để ý đến ánh mắt của Fura-no và Thiên Tông đang có mặt tại đó mà nói:
「Đâ, đâu có chuyện đó! Làm gì có chuyện đó chứ!」
「… Ta nói Rendou này, nàng không sao chứ? Nàng rõ ràng đã nói cách đây không lâu, rằng nếu đã như vậy, thì phải chuẩn bị chút rượu và thức ăn để chiêu đãi ông ta mà!」
Youko ngược lại lo lắng xác nhận với nàng.
「…」
Fura-no híp mắt lại. Nàng cảm thấy đội trưởng quả thực có vẻ hơi bất thường. Thiên Tông vẻ mặt khó hiểu khẽ nghiêng đầu.
Đúng lúc này.
「Hây!」
Bỗng một tiếng "đùng" vang lên, một người đàn ông từ trần nhà đáp xuống hành lang. Vừa nhìn thấy Youko, ông ta liền cười tươi như hoa.
「Ồ~~ Youko!」
Rồi ông ta sải bước đến bên nàng, vươn tay khoác lấy cổ nàng.
Phát ra tiếng "chụt~~", ông ta hôn nhẹ lên má nàng một cái.
「Con gái yêu quý của ta! Con đáng yêu quá~~! Chết tiệt, thật sự là đáng yêu hết sức luôn!」
「Đừng, đừng quậy nữa mà, ba!」
Youko thật sự cảm thấy vừa ghét vừa ngượng vừa xấu hổ, đành dùng khuỷu tay đẩy mạnh vai người cha ra. Người đàn ông này – Đại Yêu Hồ – không hề cảm thấy nản lòng.
Đại Yêu Hồ nhìn ba cô gái còn lại, nở nụ cười tươi roi rói. Furano và Tenzou giật mình, vì Ran bỗng dưng... mặt đỏ bừng, cứ như thể sắp có tiếng "bùm" vang lên.
Cùng lúc đó, Đại Yêu Hồ lên tiếng hỏi:
"Này Youko, chàng rể nhà ta đâu rồi ấy nhỉ?"
"Hả? Cha nói Keita hả? Cậu ấy ngủ mất rồi." Youko đáp.
"Làm cái quái gì thế, đi gọi cậu ta dậy đi chứ! Khó khăn lắm ta mới..." Đại Yêu Hồ nói đoạn, khẽ xoay cổ tay. Chẳng biết từ đâu, trên tay hắn đã xuất hiện một bình rượu đầy ắp chất lỏng. "Khó khăn lắm ta mới có được bình mỹ tửu thượng hạng này đấy. Ngươi nói phải không, Sekidousai!"
"Ừm."
Trừ Tenzou ra, những cô gái còn lại đều giật nảy mình bật dậy tại chỗ. Khi hoàn hồn lại, họ mới nhận ra vùng tối trong hành lang chẳng biết từ bao giờ đã lặng lẽ lan rộng, và vị Đại Ma Đạo Sư vận y phục đen đã âm thầm xuất hiện từ đó. Tenzou khẽ lẩm bẩm:
"Sekidousai…"
"Xin mạn phép, các Khuyển Thần của Kawahira Kaoru."
"Đến rồi đây~~ Chúng tôi đến chơi đây~~"
Gà gỗ Kusanjipai, kẻ trung thành của ông ta, cũng xuất hiện phía sau. Sekidousai tay phải cầm một chai rượu ngoại lâu năm, còn Kusanjipai thì ôm một đống bia lon. Đại Yêu Hồ choàng vai Youko, cười hì hì rất vui vẻ.
"Được không nào?"
Youko thở dài.
"Không được~~ Không cho phép mọi người làm phiền Keita đâu!"
"Đồ keo kiệt~~"
"Hơn nữa..."
Youko quay sang nhìn Ran như để tìm sự xác nhận. Bởi vì Kawahira Kaoru không có mặt ở đây, nên nếu muốn mở tiệc rượu, nhất định phải có được sự cho phép của Ran – Khuyển Thần trưởng của Kawahira Kaoru. Thế mà vừa nãy, cô ấy lại nói "Không được!", phủ nhận quyết định ban đầu của chính mình…
Thế nhưng…
Furano và Tenzou cứng họng không nói nên lời.
Youko cũng ngạc nhiên vô cùng.
Bởi vì Ran, người vừa nãy còn rõ ràng nói Đại Yêu Hồ là "kẻ chẳng ra gì", vậy mà giờ đây, trước mặt hắn…
"Hoan, hoan nghênh ngài, Đại Yêu Hồ…"
Nói xong, cô ấy chuyển tầm mắt, rồi lại nói:
"Con đã chuẩn bị sẵn một ít rượu cho ngài rồi ạ."
Các cô gái ngớ người há hốc mồm, Tenzou cũng không ngoại lệ. Đại Yêu Hồ hớn hở nói:
"Ồ, cô bé tóc đỏ này cũng khá chu đáo đấy chứ!"
Rồi hắn vươn tay khẽ xoa đầu cô. Ran…
Cả khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, cứ như thể hơi nước đang bốc "phì phì" ra vậy, và cô cúi gằm mặt xuống.
"…"
Mặc kệ Đại Yêu Hồ muốn làm gì thì làm. Người đội trưởng vốn mang trong mình khí chất quý tộc cao quý, được mọi người kính trọng, yêu mến ấy! Ran, người chưa từng cúi đầu trước bất cứ đối thủ nào, luôn ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đối thủ để thách thức. Thế mà bây giờ, lại cam chịu để người khác muốn làm gì thì làm!
"…"
Cúi đầu không nói một lời! Thậm chí còn mặt đỏ bừng, cúi đầu che giấu biểu cảm trên mặt!
Hay nói đúng hơn…
Cô ấy hình như có chút thẹn thùng?
Lẽ nào cô ấy còn cảm thấy vui?
"CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII?"
Các cô gái đồng loạt kinh hô thất thanh. Duy chỉ có Sekidousai là không chút biểu cảm, khẽ nghiêng đầu.
"Chẳng lẽ… ta không được mời sao?"
Hắn nói với giọng điệu mơ hồ.
"Chủ nhân đừng bận tâm ạ!"
Gà gỗ Kusanjipai ở bên cạnh múa may quay cuồng.
Mọi người đến phòng khách, bắt đầu tiệc rượu. Đại Yêu Hồ từ đầu đã cực kỳ phấn khích, dốc toàn lực uống rượu như hũ chìm. Sekidousai tuy vẫn bình thản duy trì tiết tấu của riêng mình, nhưng xét theo tiêu chuẩn thông thường, tần suất đưa chén rượu lên miệng của hắn cũng đã khá cao rồi.
Còn về phần Ran thì…
"…Mọi người không thấy uống nhanh quá sao? Nào, ăn thêm chút đồ nhắm đi ạ."
Cô ấy tận tình phục vụ họ ở bên cạnh.
"Ồ~~ Món này ngon thật đấy!"
Đại Yêu Hồ ăn một miếng thịt heo nướng sốt gừng Ran mang ra, hai mắt sáng bừng lên. Sekidousai cũng vừa nhai vừa gật đầu:
"Mùi vị không tồi."
"…T-Thật sao ạ?"
Ran hơi đỏ mặt nói:
"Đây chỉ là món ăn làm từ những nguyên liệu có sẵn thôi ạ…"
Ngoài ra, trên bàn còn có các món như cá chiên giòn và cà tím hầm dầu miso. Có lẽ nguyên liệu quả thật là có sẵn, nhưng…
Mỗi món ăn đều được làm rất công phu!
"Cô ấy 'sương sương' chuẩn bị thôi đấy à~~"
Furano nheo mắt lại.
"…Haizz."
Youko thở dài, còn Tenzou bên cạnh thì ngửa cổ uống một ngụm rượu. Các cô gái khác đều ngồi xa Đại Yêu Hồ một chút để uống.
"Youko, cô thấy sao?"
Furano khẽ hỏi Youko. Youko cũng ghé sát mặt vào thì thầm:
"Tôi còn có thể thấy sao nữa chứ…"
Cô ấy ngớ người nói:
"Rõ như ban ngày rồi còn gì!"
Tenzou gật đầu.
"…Quá rõ ràng rồi."
Furano cảm khái thở dài.
"Không ngờ đội trưởng lại…"
"Mà sao không chọn ai, lại cứ chọn đúng cha tôi chứ…"
Youko bất lực lắc đầu, đồng thời chau chặt mày. Furano có chút tò mò hỏi:
"À, hóa ra cô vẫn không muốn thấy cha mình dính dáng đến chuyện tình cảm sao?"
Chỉ thấy Youko cười lắc đầu.
"Không không, cô hiểu lầm rồi."
Rồi nhìn Ran, cô nói tiếp:
"Tôi chỉ thấy gu chọn đàn ông của cô bé đó thật sự quá tệ thôi."
Giọng nói pha lẫn sự đồng cảm sâu sắc. Furano không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại lời này, ngay cả cô ấy cũng không biết nên đưa ra nhận xét gì cho phải. Cùng lúc đó, Youko hiện lên nụ cười khổ sở nói:
"Haizz, tuy rằng nói mấy lời này về cha mình có vẻ không hay cho lắm, nhưng không có ý gì xấu đâu. Con người đó, bản chất chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh thôi mà?"
Cô ấy chau mày vẻ khó hiểu.
"Hơn nữa, những gì ông ấy làm lúc nào cũng bừa bãi, lung tung, lại khó đối phó, tính cách tùy tiện... Có nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng không thể tin ông ấy lại là kiểu người mà một người phụ nữ 'giỏi giang' như Ran lại thích được đâu~~"
Rồi khoanh tay trước ngực. Youko bản thân cũng đã yêu Kawahira Keita, một con người. Trong lòng cô ấy tự nhiên không có những suy nghĩ nhỏ nhặt, rắc rối như khác biệt chủng tộc hay địa vị. Đối với cha mình cũng vậy, tuy bản chất cô tuyệt đối không ghét ông ấy, nhưng thỉnh thoảng vẫn đối xử với ông ấy như một người ngoài cuộc, và quả thật cũng có cảm giác như vậy. Vì thế, giờ đây cô ấy đơn thuần chỉ thấy khó hiểu về tấm lòng của Ran.
Lúc này…
"Hehehehe, Youko à. Quan điểm của cô thật ra hơi sai rồi đấy?"
Furano giơ ngón tay lên, áp sát mặt mình vào mặt Youko hơn.
"Cô biết không? Trong thế giới tình yêu, đây là chuyện rất đỗi bình thường đó."
"Ừm ừm…"
"Kiểu người vô cùng~~ giỏi giang… Để tôi nghĩ xem. Ví dụ như đội trưởng, một người phụ nữ vừa xinh đẹp, năng lực làm việc lại mạnh mẽ, xuất sắc trên mọi phương diện, đôi khi lại cứ đi tìm một gã đàn ông vô dụng làm trai bao để nuôi. Cô biết vì sao không?"
"Con không biết. Vì sao ạ?"
"Đó là vì~~"
Furano hơi đắc ý nhếch cao mũi giải thích:
"Vì kiểu đàn ông này sẽ khơi gợi bản năng làm mẹ của họ. Họ vừa nghĩ 'À, người này mà không có mình thì toi đời', là sẽ tim đập loạn xạ, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo ngay ấy mà!"
"…"
Youko liếc nhìn chỗ Ran và những người khác. Mặc dù Ran đang lẩm bẩm phàn nàn với Đại Yêu Hồ, người đã làm đổ rượu ra đầu gối: "Này! Ông đúng là rắc rối thật đấy!", nhưng cô ấy vẫn rất tận tình cầm giẻ lau khô cho hắn. Youko đưa tay che mặt, không kìm được thở dài:
"Tôi hiểu rồi, tôi thấy tôi hoàn toàn hiểu ra rồi… Ran thật đáng thương quá. Cô ấy rõ ràng không có khuyết điểm nào khác…"
Furano hài lòng gật đầu.
"Nói tóm lại…"
Tenzou lên tiếng.
"Gu chọn đàn ông của Ran cũng giống như gu chọn trang phục của cô ấy vậy…"
Rồi lẩm bẩm:
"Đơn giản là tệ hại đến cực điểm."
Câu nói này khiến Furano và Youko đồng thời bật cười khúc khích.
"A ha ha ha ha ha! Nói đúng lắm!"
"Tenzou, câu nói này của cô tuyệt vời thật đấy~~"
Chắc là vì thấy các cô gái cười đùa nói chuyện rôm rả nên Ran cũng tò mò? Chỉ thấy Ran đứng dậy, đi đến bên cạnh Youko và những người khác hỏi:
"Này, các cậu rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy?"
Youko, Furano và Tenzou đầu tiên là im lặng trong giây lát, sau đó…
"Không có gì không có gì đâu ạ~~ Đội trưởng. Đội trưởng mau về chỗ Đại Yêu Hồ đi ạ."
Furano cười nói đầy vẻ mãn nguyện:
"Ừm, không chừng lại là một cặp đôi chất lượng đầy bất ngờ."
Tenzou lẩm bẩm. Cuối cùng, Youko nhe răng cười, bổ thêm một nhát chí mạng.
"Tóm lại, cha tôi xin nhờ cô đấy, Ran☆ Không phải…"
Cô ấy há miệng…
"Mẹ, mẹ."
Khẩu hình miệng nói.
"!"
Ran lập tức đỏ bừng mặt, lòng cô ấy dao động đến mức cả người ngửa hẳn về sau.
"Cái! Cái! Cái!"
Cô ấy hét toáng lên một hơi:
"Mấy người đang nói linh tinh gì thế hảaa?"
Youko, Furano và Tenzou tuy có vẻ sợ hãi ôm đầu hét toáng lên, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười rất vui vẻ. Họ đều cảm thấy vô cùng thú vị.
"Này~~! Cô bé tóc đỏ! Mang thêm rượu đến đây được không!"
Đúng lúc này, Đại Yêu Hồ cũng xuất hiện, vươn dài cánh tay choàng lấy vai Ran. Các cô gái hài lòng mỉm cười. Nhìn thấy cảnh tượng này, cả khuôn mặt Ran càng đỏ bừng hơn, đồng thời cảm thấy bối rối không biết làm sao.
"Ngươi, ngươi! Ngươi ngươi ngươi!"
Nhưng cô ấy lại không thể gạt Đại Yêu Hồ ra được. Các cô gái thấy vậy, lập tức cười khúc khích với tần suất cao hơn. Ran rơi vào trạng thái hoảng loạn hơn nữa.
Không khí tại chỗ càng lúc càng náo nhiệt. Sekidousai vừa thưởng thức mỹ tửu, vừa dùng ánh mắt xa xăm nhìn cảnh tượng này, thở phì ra tiếng cười nói:
"Đúng là một đám người trẻ tuổi mà."
Gà gỗ Kusanjipai múa máy tay chân:
"Chuyện tốt chuyện tốt!"
Sau đó, trên bàn tiệc ngổn ngang, một trò chơi nghe có vẻ ngớ ngẩn vô cùng đã nổ ra: ai thua oẳn tù tì sẽ bị người thắng dùng bút dạ quang vẽ bậy lên mặt. Khác với Youko và Furano, những người cảm thấy rất thú vị, và Tenzou, người vốn không câu nệ, Ran, người mà bình thường chắc chắn sẽ thuyết giáo và ngăn cản, vì đã có chút men say, lại thêm vì nể mặt Đại Yêu Hồ nên đã tham gia trò chơi này, kết cục là bị vẽ bậy đầy mặt. Sau đó cô ấy cũng phản công, vẽ bậy lên mặt Đại Yêu Hồ, thậm chí cả Sekidousai và Kusanjipai cũng chẳng biết từ lúc nào đã gia nhập cuộc chiến, cuối cùng tiệc rượu kết thúc với tình trạng mặt mũi của tất cả mọi người đều đầy hình vẽ bậy.
Ran và Youko muốn hai người trò chuyện riêng thêm một lát, nên cùng nhau về phòng Youko. Nào ngờ…
"Này~~ Keita, rốt cuộc là chuyện gì thế này?!"
Youko nổi trận lôi đình. Thế thì cũng phải thôi. Dù sao thì Myouon hầu như trần truồng, nằm trên giường với mái tóc rối bù vì ngủ. Còn Hojo Yoru, cũng với vẻ mặt hơi say, có chút đỏ mặt, lại đang tựa vào người Keita khẽ nức nở. Ran chỉ có thể ngớ người đứng bất động tại chỗ. Keita vội vàng biện minh:
"À, cô hiểu lầm rồi. Chuyện này, nói thật đấy! Tôi không biết gì hết! Tôi thật sự chẳng biết gì hết!"
Đúng lúc này.
"Kawahira!"
Cửa phòng đột nhiên bật mở.
"Nghe nói cậu xảy ra chuyện xấu hổ tày trời ở chính gia, có thật không đấy?"
Chẳng biết từ đâu mà nghe được tin tức, chỉ thấy Shindou Megumi – cô nữ sinh cao trung hai mươi tuổi – xuất hiện trong bộ đồ thể thao. Khi Youko không khỏi mở to mắt, cô ấy sải bước đến cạnh Keita, mở miệng nói với cậu:
"Không sao chứ? Nghe có vẻ nghiêm trọng lắm đấy? Nếu bị đuổi khỏi gia môn, nhà tôi rất sẵn lòng lo liệu cho Kawa… à không, phải nói là cuộc sống của Keita đó, anh thấy thế nào?"
"Cậu, cậu đang nói gì thế hả, Shindou Megumi!"
"Yên tâm đi. Nhờ phúc Keita mà nhà Shindou chúng tôi đã dần dần lấy lại được tài sản ban đầu, nuôi sống một, hai Keita thì chẳng thành vấn đề gì cả…"
"Làm ơn nghe người khác nói một chút được không hả~~~~?"
Thế là Youko và Megumi bắt đầu một màn tranh cãi ngay bên cạnh Keita, người chỉ có thể tiếp tục bối rối không biết làm gì. Ran thở dài. Hojo Yoru lộ ra vẻ mặt hơi ngượng nghịu. Myouon thì vẫn ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê mơ màng nói: "Ừm, ừm~~ Keita đại nhân, ngài vẫn chưa xong sao ạ?"
Xem ra, đêm náo nhiệt này có vẻ vẫn chưa sớm kết thúc…
Khi dinh thự của Kawahira Kaoru đang đón chào một đêm náo nhiệt. Kawahira Kaoru, chủ nhân của dinh thự Kawahira, mỉm cười ngồi trên ghế trong phòng mình.
"Nói tóm lại, Keita cậu ta quả là đã nếm đủ mùi khổ sở rồi."
Ngồi trên chiếc giường đối diện là em gái của Kawahira Kaoru – Tiểu Huân. Cô ấy đã vắng mặt trong buổi họp mặt gần như toàn bộ họ hàng nhà Kawahira hôm nay vì một lý do nào đó.
"…"
Trên mặt cô ấy hiện lên một biểu cảm khó tả.
"Ừm, cái đó, em xin lỗi ạ. Phiền anh nói lại một lần nữa."
"Ừm."
Người anh trai song sinh của cô ấy mỉm cười nói:
"Chính là bộ phận không thể công khai trước mặt mọi người của cậu ấy đột nhiên…"
"À, em hiểu rồi. Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, anh hai!"
Cô em đột nhiên mặt đỏ bừng, vội vàng vẫy tay. Cô ấy cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành sự việc. Ban đầu cô ấy còn tưởng mình nghe nhầm, nên mới hỏi lại một lần nữa, nhưng xem ra không sai.
Cái đó của anh Keita… ừm… bộ phận quan trọng ấy.
Tiểu Huân mặt đỏ bừng, thật lòng cảm thấy may mắn vì hôm nay mình không có mặt ở đó. Nếu có mặt, cô ấy chắc chắn sẽ không dám nhìn thẳng vào Keita dù chỉ một cái trong ít nhất cả tuần liền.
"Và rồi,"
Nói đến đây, Kaoru khẽ nheo mắt lại.
"Điều khiến anh bận tâm là, kết quả của màn náo loạn này đã khiến các họ hàng nhà Kawahira và những người tham dự khác đều nhao nhao lên tiếng: 'Tuy giờ đây chúng ta không còn nghi ngờ năng lực hay nhân cách của Kawahira Keita nữa, nhưng liệu những biểu hiện biến thái của cậu ấy có thực sự phù hợp để gánh vác danh hiệu đại diện của gia tộc Kawahira không?' Ừm, nói thế nào đây? Sở dĩ lại xảy ra những tình huống kỳ lạ như vậy, thật ra cũng có liên quan ở một mức độ nào đó đến thể chất linh dị của đương sự."
"…"
Tiểu Huân không nói một lời. Cô ấy đại khái biết anh mình muốn nói gì. Giống như có người sinh ra đã may mắn, có người sinh ra đã xui xẻo, thể chất hễ động một chút là bị cuốn vào rắc rối, đa phần đều có liên quan đến bước sóng linh dị của đương sự. Có lẽ Keita quả thật là một linh năng giả xuất sắc, nhưng cậu ấy sở hữu thể chất dễ dàng gây ra những rắc rối như vậy… đặc biệt là những rắc rối liên quan đến sự biến thái, cũng là một sự thật không thể chối cãi. Mà đặc điểm này lại sắp trở thành đặc trưng của gia tộc Kawahira. Cũng khó trách những người tham dự đều nhao nhao lên tiếng bất an.
"Mặc dù kết quả nói trắng ra, quyền quyết định vẫn nằm trong tay bà nội, nên nói không sao thì quả thật là không sao đâu… nhưng nếu có thể, anh vẫn mong có thể tạo ra một tình huống mà mọi người xung quanh đều có thể chấp nhận."
Kawahira Kaoru mỉm cười dịu dàng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Tiểu Huân, với tư cách là em gái, hơi do dự hỏi:
"…Này, anh hai."
"Ừm?"
"Em có thể hỏi một câu không ạ? Cái đó… anh hai có muốn anh Keita trở thành người đứng đầu đời kế tiếp không ạ?"
Kawahira Kaoru không lập tức đáp lời. Sau đó, hắn lộ ra biểu cảm hoài niệm về quá khứ nói:
"Tiểu Huân. Anh đi đến ngày hôm nay, luôn ôm ấp suy nghĩ muốn trở thành Keita. Chính nhờ có Keita mà anh mới không đến mức giậm chân tại chỗ. Anh chưa từng thấy linh năng giả nào lợi hại hơn Keita."
"Anh hai."
Tiểu Huân mỉm cười, bình tĩnh chỉ ra:
"Cái đó không phải là câu trả lời đâu ạ?"
Kaoru cũng bật cười.
"Nói cũng phải, quả thật không phải câu trả lời."
"…Có phải anh đang do dự không ạ?"
"…Có lẽ vậy."
Đối mặt với câu hỏi bình tĩnh của em gái, Kawahira Kaoru khá dứt khoát gật đầu thừa nhận.
"Nếu lúc đó cứ dứt khoát quyết định ngay như vậy, anh cũng sẽ ủng hộ đến cùng, nhưng bây giờ anh lại không thể đưa ra quyết định. Để Kawahira Keita trở thành người đứng đầu gia tộc Kawahira liệu có thật sự tốt không… anh thật sự không biết nữa."
Tiểu Huân hiện lên ánh mắt khó tin.
"…"
Đối mặt với cô em như vậy, lần này đến lượt Kawahira Kaoru hỏi ngược lại:
"Còn em thì sao? Rốt cuộc em có suy nghĩ gì?"
Đối với câu hỏi này, Tiểu Huân vô cùng thẳng thắn và dứt khoát trả lời:
"Em chưa từng thấy linh năng giả nào lợi hại hơn anh Keita."
Kaoru không khỏi cười khổ.
"Lại dám ngay trước mặt anh đây…"
"Vậy nên em cho rằng anh Keita nên tiếp nhận vị trí người đứng đầu. Bất kể…"
Cô ấy hơi ngượng ngùng nói tiếp:
"anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện biến thái."
"…"
Lần này đến lượt Kaoru rơi vào im lặng. Cô em gái chậm rãi giơ ngón tay lên.
"Này, anh hai. Em biết một cách duy nhất…"
Cô ấy nhìn chằm chằm vào anh mình nói:
"…có thể xua tan sự bối rối trong lòng anh… Mà ngược lại, giả sử quả thật phân định thắng bại, chắc chắn có thể giúp anh Keita trở thành người đứng đầu trong tình huống được mọi người công nhận đó ạ."
Kawahira Kaoru nhìn lại em gái mình.
"…Cách gì vậy?"
"Thì là thế này…"
Tiểu Kaoru từ tốn trình bày phương án của mình. Một lúc sau, Kawahira Kaoru thốt lên đầy cảm thán:
"Nói sao nhỉ, em đúng là…" Anh ấy khẽ thở dài. "Thật sự quá đỗi thông minh, xét trên mọi khía cạnh. Hóa ra lại còn có nước đi này nữa!"
Tiểu Kaoru khẽ mỉm cười thật duyên.
"Vì người ta là em gái của anh hai mà."
Và thế là, mọi chuyện dần dần đi đến cục diện đối đầu toàn diện giữa Kawahira Keita và Kawahira Kaoru…


0 Bình luận