Ngày hôm đó, Chihane và Kappa chơi sumo trong sân. Khởi đầu là do cả hai vô tình chạm mặt nhau trong hành lang, một luồng điện bất chợt chạy qua giữa họ.
"Hừ!"
Chihane dừng bước, nheo mắt nhìn Kappa.
"Gua."
Kappa cũng dừng bước, chăm chú nhìn Chihane.
Cả hai giống như những kiếm khách thượng thừa.
Bước chân di chuyển chậm rãi, vững chãi, ánh mắt lộ vẻ thăm dò thực lực đối phương. Một bên là Chihane, một cô bé chó thần nhỏ nhắn, ngưỡng mộ Kita và định cư ở đây, bên kia là Kappa, một yêu quái sông hồ không hiểu vì sao lại xuất hiện trong nhà.
Cả hai cùng sống trong căn nhà này, nói chung là đồng bọn. Nhưng gần đây, giữa hai người lại nảy sinh một chuyện không thể nào giải quyết được, dẫn đến mối quan hệ có chút gay gắt.
Kita là chủ gia đình.
Điều này đương nhiên được toàn bộ mọi người nhất trí thông qua, và là sự thật không thể lay chuyển. Mặc dù anh ta háo sắc và không đứng đắn, nhưng gần đây mọi người cũng cảm nhận được anh ta là một người có khí chất điềm tĩnh kỳ lạ, đồng thời cũng là một chủ nhân chó thần tính cách爽朗. Sau đó, người đứng thứ hai là Yoko.
Phong cách hành xử gần như là một bà nội trợ, cô ấy thực sự là nhân vật quan trọng thứ hai trong gia đình này. Chihane và Kappa đều tự nhận mình không quan trọng bằng cô ấy.
Người đứng thứ ba là con người Kawahira Kaoru. Mặc dù thái độ của cô ấy có vẻ hơi lạc lõng, rất khó để nói rằng cô ấy đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống trong gia đình này, nhưng trong mắt cô bé chó thần và Kappa, rốt cuộc cô ấy là một người phải kính trọng ba phần. Tiếp theo là Furano, người vừa trở về từ nước ngoài gần đây, và một vị tinh linh đang ở nhà chơi.
Mặc dù từ vị trí thứ tư trở đi thì có hơi khó phân biệt, nhưng thứ hạng chó thần của Furano vốn đã cao hơn Chihane, hơn nữa hiện tại vẫn không rõ vì sao vị tinh linh đang cư trú trong nhà, Chihane cũng có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí khó tả từ họ.
Như vậy — có lẽ nên nói là điều đương nhiên, tóm lại để xác nhận trong gia đình này ai có địa vị cao hơn, chính xác hơn là để tìm hiểu ai có địa vị thấp nhất, một cuộc chiến nhỏ đã nổ ra giữa Chihane và Kappa.
"Tớ, tớ sẽ không thua cậu đâu!"
Dù nói gì đi nữa cũng không thể thua con vật dưới nước chỉ biết "Gua Gua!" trước mắt này, chỉ thấy ngón tay Chihane chỉ thẳng vào Kappa, khiêu chiến với hắn.
Mặc dù bề ngoài là một cô bé, nhưng bên trong lại là một cô gái không chịu thua.
"Gua~~~~~!"
Ngược lại, Kappa cũng thở hổn hển, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với Chihane.
Thế là cô bé chó thần và Kappa đến sân để phân cao thấp bằng sumo. Trọng tài do Kita bị đào lên một cách khó hiểu đảm nhiệm.
Chỉ thấy anh ta nhăn nhó hút thuốc, tùy tiện vẫy tay nói:
"Nào~~~~ xáp vô xáp vô~~~~"
Kappa và Chihane nắm chặt lấy nhau. Thể hình của Chihane lớn hơn, cân nặng cũng nặng hơn, Kappa chắc chỉ đến ngang thắt lưng cô ấy.
"Gua Ga Ga Ga Ga Ga!!!!"
"Iya Aaaaaa Aaaaa Aaaaaa Aaaaaa!!!!"
Nhưng sumo lại là sở trường của Kappa, chỉ thấy Kappa quét chân một cái, nhẹ nhàng quật ngã Chihane xuống đất.
"Gua Ga Ga!"
Kappa giành chiến thắng tỏ ra rất vui vẻ, Chihane bị đả kích nặng nề thì lại vô cùng chán nản.
Nhưng Kita chỉ "Hừm~~" ngáp một cái, ngồi trên chiếc ghế xếp mà anh ta tự tiện mang ra xem sách.
"Ư... Ư... Ư..."
Chịu thua, Chihane lại khiêu chiến với Kappa:
"Vẫn chưa phân được thắng bại!"
Vài giây sau, cô lại bị Kappa nhỏ hơn mình hai cỡ quật ngã.
"Gua~~~~~!"
"Aaaaa~~~~~~~~!"
Thành tích của Chihane hôm nay là mười trận thua liên tiếp.
Chihane cảm thấy rất tức tối vì kết quả thua Kappa một cách triệt để, vì vậy cô đã khóc rất buồn. Sau khi được Kita xoa đầu an ủi, cô đã trốn vào phòng mình.
Trước đây, cô đã từng phải chịu đựng rất nhiều để đánh bại Yoko, nhưng cô không học được bài học nào từ những hậu quả khi đó. Cô lại định chế tạo "loại thuốc kỳ diệu có thể khiến cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn".
Nhưng trong quá trình chế tạo đã phát ra mùi hôi quá mạnh, khiến Yoko phàn nàn, Chihane bất đắc dĩ đành lén lút ra khỏi nhà vào đêm đó, đến sâu trong rừng cách nhà một đoạn, để tiến hành công đoạn cuối cùng của việc chế tạo thuốc.
Cô đã cho vào nồi những nguyên liệu quý giá như hoa loa kèn đã phơi nắng ba ngày ba đêm, thuốc linh của lửng, hoa bỉ ngạn chỉ nở vào đêm trăng rằm, và địa y vàng mọc trên đá suối thiêng... cho đến khi tất cả được nấu thành chất lỏng trong suốt.
Thực ra Chihane làm theo một vài căn cứ nhất định, tự mình tiến hành một loạt các quá trình chế tạo. Cô dùng cuốn sách y học cổ xưa, có lịch sử hơn một trăm năm, mà Kawahira Kaoru tình cờ tìm thấy trong nhà khi đang thu thập ma cụ, làm tài liệu tham khảo khi bào chế thuốc. Mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng trên bìa có ghi một hàng chữ "Kính chế tạo bởi Phòng khám chữa bệnh Khai Thiên Tích Địa", có lẽ là sách liên quan đến kiến thức y học.
Tóm lại, chỉ cần Chihane nổi hứng, cô sẽ làm theo đơn thuốc ghi trong cuốn sách đó để thử chế tạo các loại thuốc tương tự. Mặc dù nội dung trong sách quá khó hiểu, khiến Chihane hoặc là tùy tiện điều chế một lần, hoặc là chỉ có thể lấy những nguyên liệu không đầy đủ, dẫn đến hiệu quả của mỗi loại thuốc làm ra không được lý tưởng cho lắm, nhưng duy chỉ có lần này, cô tha thiết hy vọng có thể điều chế ra loại thuốc mà mình cần, dù nói gì cũng không thể trở thành kẻ dưới quyền của Kappa một lần nữa. Cô cho nguyên liệu cuối cùng, tức là tinh chất tỏi có thêm râu của mèo hoang, vào chất lỏng trong bình, nuốt ực một ngụm nước bọt.
Sau đó cô quyết tâm, uống một hơi cạn hết chất lỏng trong ly.
Thế là Chihane...
Ngất xỉu.
Đến khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô "Hắt xì!" một tiếng, hắt hơi rất dễ thương. Thì ra là mũi vừa bị cỏ xanh dính sương mai làm ngứa.
Toàn thân ướt sũng.
"A ư...?"
Chihane đang ngủ mê màng từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy sương mù trắng sữa dày đặc trôi nổi giữa những thân cây.
"Hừm Hừm~~"
Vẻ mặt mơ màng vươn tay chạm vào toàn thân, mặc dù có chút không hiểu, nhưng quả thực có cảm giác không ổn. Nhưng Chihane không nghĩ nhiều đến chân tướng của cảm giác tinh tế này, chỉ lắc lư đứng dậy.
"A ha ha ha ha!"
Không hiểu sao cảm thấy rất vui, thử cười vài tiếng, hệt như say rượu.
"Hừ..."
Chihane ợ một cái, bước chân không vững đi về phía biệt thự kiểu phương Tây. Đi được một lúc, thần trí của cô cũng dần tỉnh táo lại.
Trong lòng cũng cảm thấy ngày càng bất an.
Nói cho cùng thì cô đã tự ý ở ngoài qua đêm mà không được phép. Không chừng Kita và Yoko đều lo lắng cho sự an toàn của cô, có lẽ về nhà còn bị mắng một trận.
Cho nên cô căng thẳng vội vàng bước nhanh hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, liệu sức mạnh của mình có trở nên mạnh hơn không? Liệu thuốc có phát huy tác dụng không?
Chihane vừa đi vừa cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay của mình, lặp đi lặp lại động tác nắm tay mở ra nhiều lần, nhưng không cảm thấy có gì khác biệt.
Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy khả năng giữ thăng bằng của cơ thể trở nên rất tệ.
Động tác bước chân đặc biệt không linh hoạt.
Chihane thử dùng sức đá một cái xuống đất, cảm thấy mình dường như đã nhảy cao hơn trước rất nhiều. Nhưng vì bị cản trở bởi làn sương mù như xoáy nước bao quanh cả khu rừng, nên không thể chứng thực cảm giác của mình. Chihane quyết định lát nữa sẽ tìm thời gian xác nhận xem thuốc có hiệu quả không, trước tiên hãy bay đến cửa sổ phòng ngủ của Kawahira Kita.
Một tiếng "ong—" khẽ khàng, Chihane xuyên qua kính cửa sổ.
Nhảy vào phòng ngủ, một tiếng ngáy vang trời ập đến, Chihane nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn kỹ lại, Kita mặc đồ ngủ để lộ cả bụng, với vẻ mặt thảm hại chảy nước miếng khi ngủ, ngủ say như chết. Yoko mặc áo sơ mi cũng lơ lửng trên không, ngủ rất ngon lành.
"Tốt quá..."
Xem ra chuyện nửa đêm trốn ra ngoài dường như không bị phát hiện. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện bây giờ mới sáu giờ rưỡi sáng, là giờ còn quá sớm để thức dậy.
"Hí hí hí~~"
Chihane đi đến bên cạnh Kita đang ngủ say, không nhịn được vươn tay vỗ vỗ đầu anh. Sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Kita, dùng trán cọ xát bụng anh một lúc.
Chihane thích nhất là trốn ở bên cạnh Kita đang ngủ, cùng anh nghỉ ngơi.
Ngay khi cô đang như thường lệ, định dựa vào người anh để ngủ, thì đột nhiên nhận thấy một chuyện.
Mùi trên người Kita có chút kỳ lạ.
Nói như vậy, cũng không cảm thấy khó chịu.
"Ê, ê?"
Cảm thấy...
"Ê?"
Rất kỳ lạ.
Bình thường cô phân minh sẽ không chú ý, nhưng luồng khí tức tinh tế này lại khiến cô mơ hồ để ý:
"Kỳ lạ?"
Bản thân mình đỏ bừng hai má một cách khó hiểu, tim cũng đập nhanh theo. Chihane lặng lẽ nhắm hai mắt, để ý hơn đến mùi của Kita mà áp mặt lại gần.
Ngay lúc này—
"Này! Không được!"
Bên tai vang lên giọng nói của Yoko. Chihane giật mình hoảng sợ theo phản xạ đứng thẳng người. Nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại—
"A~~ mấy đứa! Không được ăn vụng bánh gato sô cô la!"
Thấy Yoko vừa lẩm bẩm nói mơ, vừa trôi qua bên cạnh cô. Chihane bóp ngực tim đang đập rất nhanh, yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng lúc nãy trong lòng cô quả thực hiện lên một cảm giác tội lỗi kỳ lạ.
Cảm xúc căng thẳng chậm chạp không thể bình ổn.
Chihane hơi rụt cổ lại, sau đó nhẹ nhàng bước chân, lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ. Cô định đến phòng tắm trước để tắm rửa thân thể bẩn thỉu vì ở ngoài suốt một đêm, và thay quần áo rồi nói sau.
Những tinh linh sa mạc xếp thành hàng trôi nổi trên hành lang. Nhìn kỹ lại, chúng đều nhắm chặt đôi mắt to lớn, ngủ rất ngon lành.
Chihane "Hí hí!" cười khẽ một tiếng, vươn tay chọc vào tinh linh nằm ở hàng đầu tiên. Chỉ thấy tinh linh sa mạc như bi da, lần lượt va vào nhau, cứ như vậy va vào nhau thành một đống, nhẹ nhàng biến mất vào sâu trong hành lang tối tăm.
Chihane "A ha ha!" cười lớn thành tiếng.
Cô đi xuống cầu thang, phát ra tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến bên ngoài, xuyên qua sân vẫn còn bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc, nhanh như bay xông vào phòng tắm nắng.
Vừa vào phòng thay đồ, cô đã nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người. Đến khi cô chuẩn bị cởi bỏ quần lót, cuối cùng cũng nhận thấy một chuyện.
"Ê?"
Quần áo của cô...
"Sao lại bị co rút?"
Cô cầm chiếc váy ngắn thường mặc, ném sang một bên. Nhìn thì không có vẻ gì là bị co rút, nhưng khi nhớ lại lúc nãy còn mặc trên người, thì lại cảm thấy chiếc váy này rất chật chội.
Cô lại thử kéo hai bên quần lót ra—không đặc biệt nhỏ.
"Ê, ê ê ê?"
Nhưng thay vào đó...
"!"
Đột nhiên phát hiện hai bên ngực của mình xuất hiện hai khối vật thể kỳ lạ, căng tròn, đàn hồi.
Cô thử nâng hai khối vật thể này lên.
Căng tròn.
Lại thử ấn một cái—rất có độ đàn hồi. Thử lắc người, kết quả sau một, hai giây, hai khối vật thể này cũng lắc lư theo.
"!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Chihane mở to mắt, cuối cùng đã hiểu ra. Cô vội vàng đứng trước gương muốn xác nhận, vươn tay lau sáng tấm gương bị bao phủ bởi một lớp sương mù, cả người trèo lên bồn rửa mặt ngước nhìn chằm chằm vào gương.
Quả nhiên!
"Tớ, tớ đã lớn lên——————————!!!!"
Một cô gái chưa từng thấy đứng trước gương.
Hơn nữa, bộ ngực còn rất lớn.
"A, ừ a a a!"
Chihane không khỏi lộ đuôi, bắt đầu quay vòng quanh bồn rửa mặt, hơn nữa hô hấp cũng trở nên rất gấp rút. Bây giờ cô hoàn toàn không biết phải làm sao.
Đầu óc quay cuồng.
Tim đập thình thịch không ngừng.
Tiếp theo Chihane lại chạy đến trước tủ đồ cá nhân của đồng bọn, tùy tiện chọn quần lót của họ.
"Ư a a a a a a a!"
Quay cuồng đầu óc cô mò được gì thì lấy cái đó.
"Trời ơi a a a a a~~"
Với động tác vụng về, từng cái thử. Kích cỡ của cỏ tranh quá nhỏ, hoàn toàn không mặc vừa, áo ngực của Fuyuko thì lại hơi quá lớn.
Chihane không khỏi nghĩ, rốt cuộc cô đã trở thành như thế này bằng cách nào?
Chỉ riêng việc chọn áo ngực đã khiến cô đau đầu.
Bỏ một cái bên trái, bỏ một cái bên phải, cuối cùng cuối cùng đã phát hiện áo ngực kiểu thể thao của Myōon phù hợp nhất với thân hình hiện tại của mình, liền dùng sức cài móc cài áo ngực.
"Tốt lắm!"
Mặc dù không biết "Tốt lắm!" là có ý gì, chỉ thấy cô dùng sức gật đầu, lại một lần nữa nhào đến bồn rửa mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương.
"Ê?"
Cô gái trong gương hơi nghiêng đầu.
"Ờ... Hí hí?"
Chihane thử lộ ra nụ cười, cô gái trong gương cũng nở nụ cười hơi ngượng ngùng theo. Chihane lại thử vẫy tay, đối phương cũng vẫy tay với cô. Sau đó lại vén tóc lên, tạo dáng gợi cảm.
Nếu là Chihane bình thường, động tác vừa rồi chắc chắn không đáng nói, nhưng nữ tử trong gương lại có vẻ ra dáng, tỏa ra sức hấp dẫn gợi cảm khiến người khác đỏ mặt, hơn nữa người đó lại chính là bản thân mình. Mặc dù Chihane cho đến bây giờ vẫn không thể tin được, nhưng cô lại đưa ngón tay lên môi, tạo ra dáng vẻ liếc mắt đưa tình mà Yoko thường làm.
Khóc giả, cười giả, dùng hết sức nhe răng trợn mắt, hung hăng uy hiếp. Sau một lúc, cuối cùng cô đã cảm nhận được một niềm vui:
"Hí hí hí hí hí."
Một cảm giác vui vẻ trào dâng mãnh liệt đang dần dâng trào trong lòng.
Một cảm giác hân hoan khi cuối cùng đã thoát khỏi hình hài một cô bé.
"Tuyệt vời quá a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!"
Chihane quên cả trời đất mà nhảy lên không trung.
Không biết là vì lý do gì, chỉ biết cô vốn định chế tạo "loại thuốc kỳ diệu khiến cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn", kết quả lại làm ra "loại thuốc kỳ diệu khiến cơ thể lớn lên".
Nhưng theo tình hình hiện tại, kết quả có lẽ vẫn khá hài lòng. Chihane lại thích dáng vẻ này hơn. Nói nghiêm túc, hai loại hiệu quả này có lẽ hoàn toàn khác nhau, nhưng đối với Chihane mà nói, "lớn lên" và "trở nên khỏe mạnh" thực ra không có gì khác nhau.
Mặc dù lần này khiến cô vô tình bị chuột rút chân, nhưng cô vẫn nhảy nhót, khiến cảm giác chuột rút thăng hoa thành hưng phấn vui vẻ, sau đó từ từ quay đầu nhìn vào gương.
Đôi tay chân thon thả, thân hình mảnh mai, đôi gò bồng đảo đầy đặn.
"Hí hí hí hí~~"
Nụ cười tự nhiên hiện lên trên mặt. Thân hình thon thả, săn chắc cộng thêm vòng ba tròn trịa—đây đều là những đặc trưng mà những người bạn lớn tuổi có được, trong quá khứ bản thân cô luôn ngưỡng mộ. Làn da của Kokuyoru đẹp nhất; tỉ lệ cơ thể của Myōon tuyệt vời nhất.
Ngực của Fuyuko rất lớn; Tou có một thân hình quý phái.
Ngoại trừ Iemari và Sachika, những cô gái khác đều có thân hình phụ nữ trưởng thành. Mỗi lần tắm, vừa nhìn thấy thân hình nhỏ bé của mình, Chihane luôn không khỏi thở dài.
Nhưng hiện tại bản thân mình cũng có mọi thứ mà trước đây hâm mộ!
Cho dù là ngực, hay là đôi chân và vòng ba.
Trong số những người bạn, Fuyuko, Furano và Myōon cảm thấy đầy đặn hơn; ngược lại, Itakusa, Tou và Kokuyoru thì thuộc về thể hình mảnh mai.
Sau khi lớn lên, thân hình của mình dường như gần với Itakusa và những người khác hơn, nhưng bản thân cô cũng gần như là người có tứ chi dài nhất trong số các bạn.
Ngực lớn, mông nhỏ, tóc dài, vẻ ngoài xinh đẹp mang đến cảm giác hoang dã. Nếu phải nói—
Không sai.
Rất gần với khí chất tỏa ra từ Yoko.
"Ừ~~"
Chihane lại thử xoay người, ngay cả động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, có thể thấy cô đã rất quen với thân thể hiện tại này. Chihane không nhận ra mình dùng nắm đấm chống vào khóe miệng, thầm cười vài tiếng:
"Hí hí hí hí!"
Sau đó hào phóng cởi bỏ áo ngực và quần lót, nhanh chóng xông vào phòng tắm.
Hơi nước vẫn bốc lên không ngừng trong phòng tắm. Cây cối xanh tốt tươi tốt, do Iemari và Sachika toàn tâm toàn ý vun trồng và chăm sóc, còn có rất nhiều loài chim và khỉ sặc sỡ không biết từ đâu đến cư trú trong đó.
Trông giống như rừng rậm.
Chihane trần như nhộng cầm một chiếc khăn mặt, "Đá đá đá đá!" xông vào phòng tắm.
Nhưng cô đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Bình thường sẽ nghe thấy những tiếng "Gua Ga Ga Ga Ga!" hoặc "A ư~~~~!" do chim và khỉ phát ra, nhưng hôm nay lại yên tĩnh một cách bất thường.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Mặc dù Chihane nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là "Thôi, dù sao cũng không sao." lại bước chân nhanh nhẹn đến bồn tắm. Vì niềm vui khi có được thân xác người lớn, còn hơn bất cứ điều gì làm cô hưng phấn hơn.
Một bên vô kỷ luật lắc lư chiếc khăn trong tay, một bên vui vẻ ngân nga bài hát, Chihane lại dừng bước.
Vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí bắt đầu đổ mồ hôi lạnh:
"Đây, đây là?"
Trước mắt cô bé là một vật thể lạ lùng. Trông như một bức tượng khó tin, nằm dang tay dang chân trên nền đá cẩm thạch trắng, hóa ra lại là Khuyển Thần Furano.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cô ta cứ thế trần truồng nằm trên sàn, phát ra tiếng ngáy "khò khò~~".
Khó coi hơn là khóe miệng còn vương một vệt nước bọt.
“…”
Chiwa rón rén rón rén đi đến cạnh Furano, rụt rè dùng ngón tay khẽ chọc vào bụng cô ấy—
“Ưm~~ Gấu trúc trắng ăn thịt gấu trúc đỏ rồi~~”
Furano vừa lẩm bẩm những lời mớ ngủ khó hiểu, vừa vô thức trở mình. Chiếc mông căng tròn của cô nàng cứ thế chĩa thẳng vào Chiwa, khiến mặt cô bé đỏ bừng.
Dù cũng là Khuyển Thần, lại còn là đồng đội của mình, nhưng Chiwa vẫn luôn không thể hiểu nổi Furano. Chắc chắn ngay cả Kokuyou, người thân thiết nhất với Furano và đóng vai trò chị cả, cũng có suy nghĩ giống Chiwa. Furano là một Khuyển Thần với giá trị quan độc đáo, sống trong một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Chiwa không thể hiểu nổi vì sao Furano lại có thể trần truồng ngủ ở một nơi như thế này.
“Furano? Furano?”
Dù đã thử khẽ lay lay cô ấy, cũng chẳng thấy dấu hiệu tỉnh giấc nào. Chiwa đành thở dài một tiếng, tự nhủ cứ rời đi đã rồi tính sau. Cô bé tin rằng Furano hẳn phải có lý do riêng, nên mới cố tình khỏa thân ngủ trong phòng tắm như vậy.
Và đó nhất định là một lý do mà bản thân cô bé rất khó mà hiểu nổi.
Sau khi dùng xà phòng trong phòng tắm cẩn thận gột rửa sạch sẽ cơ thể, Chiwa mới bước vào bồn ngâm mình. Việc được tắm rửa, cảm nhận từng phần cơ thể mình đã trưởng thành hơn, khiến cô bé vô cùng thích thú.
Dùng xà phòng mất khá nhiều thời gian để từ từ kỳ cọ sạch sẽ chân tay, sau đó cô bé “tủm!” một tiếng nhảy vào bồn tắm.
“Hì hì hì hì!”
Tâm trạng hân hoan khiến cô bé úp mặt vào nước, rồi lại ngoi lên. Cô bé dùng nước nóng “xì xào xì xào!” rửa mặt, sau đó lại vui vẻ bơi ếch trong bồn tắm rộng rãi, chạm tay vào vòi nước hình đầu sư tử rồi nhẹ nhàng xoay người.
Tiếp đó, cô bé lại như đang múa ba lê dưới nước, giơ đôi chân thon dài của mình lên, thử xoay vòng trong nước.
Tạo đủ kiểu dáng khác nhau, lại cố tình hứng nước nóng trong bồn hắt lên trời.
Thật là vui quá đi thôi.
Chơi trong bồn tắm một lúc lâu, tâm trạng Chiwa cuối cùng cũng bình ổn trở lại, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện sắp tới:
“Bộ dạng này của mình… rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu đây?”
Ngay từ đầu cô bé đã không nghĩ rằng trạng thái này có thể kéo dài mãi mãi.
Trong cuốn sách y học mà Chiwa tham khảo, quả thực có ghi rằng chỉ cần tiêu hao đến một mức linh lực nhất định, thì cơ thể sẽ tự nhiên trở lại trạng thái ban đầu. Nhưng… cái gọi là “một mức nhất định” đó, rốt cuộc là bao nhiêu linh lực?
Nếu có thể, cô bé hy vọng ít nhất có thể duy trì đến khi Keita nhìn thấy bộ dạng trưởng thành của mình.
Ngoài ra…
“Kappa!”
Chiwa dứt khoát giơ cao khuôn mặt, tạo ra tiếng nước “ào!” một tiếng.
Chỉ thấy cô bé vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu liên tục. Đây vốn là loại thuốc cô bé dùng để thắng Kappa trong trận đấu sumo, thế nên nếu không thể đánh bại đối phương một cách triệt để, khiến hắn hoàn toàn hiểu rõ ai mới là người có địa vị cao hơn, thì hành động cố ý uống thuốc để mình trưởng thành này sẽ trở nên vô nghĩa.
Chiwa bỗng bật dậy khỏi bồn tắm, quyết định sẽ tìm Kappa để rửa hận trước đã.
Tuy nhiên, trước khi chuẩn bị tái đấu với Kappa, cô bé cảm thấy cặp ngực đang đung đưa trên người mình thật thú vị, thế nên lại chơi thêm một lúc.
Trên đường rời khỏi phòng tắm, Chiwa nhìn thấy Furano vẫn nằm nguyên tư thế cũ, phát ra tiếng ngáy “khò khò~~”. Cô bé bèn thử cất tiếng gọi cô ấy:
“Fu… Furano? Mình đi trước đây nhé? Có lẽ cậu thấy nằm đây thoải mái lắm, nhưng mình nghĩ cậu nên về chỗ nào đó bình thường hơn mà ngủ thì tốt hơn đấy?”
Thế nhưng Furano vẫn cứ như cũ—
“Gấu trúc trắng đáng thương quá~~”
Cô nàng nói một câu mớ ngủ rồi lại trở mình. Chiwa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đành quyết định rời đi trước.
Chỉ là… tại sao cô ấy lại trần truồng thế nhỉ?
Chiwa vào phòng thay đồ lau khô người, sấy sơ tóc xong, bắt đầu băn khoăn không biết nên mặc bộ đồ nào. Bộ đồ cũ cô bé mặc trên người, vì quá chật lại còn dính đầy sương đêm, nên hoàn toàn không thể mặc lại được.
Thế là cô bé đành nhặt những bộ đồ lót của các đồng đội khác, vốn bị mình vứt đầy sàn, cất vào tủ đựng đồ của từng người, rồi mới mượn lại quần áo của họ để mặc.
Đây đúng là một công việc chọn lựa thú vị.
Cô bé lấy chiếc váy yếm của Nadeshiko và chiếc áo khoác của Igusa ra ngắm nghía một lúc, nhưng vẫn thấy không ưng ý lắm. Rồi lại thử lấy những chiếc váy của Imari và Sayoka để phối đồ, cảm giác cũng tàm tạm. Cuối cùng, Chiwa quyết định mặc chiếc quần jeans rách vài chỗ của Myōon, kết hợp với chiếc áo sơ mi màu chàm của Tenshou. Sau đó, cô bé đeo thêm đôi bông tai của Tou, và chiếc vòng cổ màu trầm của Nadeshiko lên cổ. Trông có vẻ hơi lộn xộn, nhưng lại mang đến một cảm giác tràn đầy sức sống.
Cuối cùng, cô bé buộc tóc thành hai bím đuôi ngựa, rồi mỉm cười với mình trong gương.
Cảm thấy rất ổn.
Chiwa bật cười sảng khoái, rồi sải bước lao ra khỏi nhà kính.
Để chuẩn bị tái đấu, Chiwa chạy khắp nhà, tìm kiếm bóng dáng Kappa. Cô bé đá nhẹ sàn nhà, một hơi nhảy vọt lên tầng ba, sau đó lộn người giữa không trung rồi khẽ đá vào tường, nhân đà bay vút ra ngoài. Dừng lại giữa không trung, Chiwa “ưm~~” tập trung quan sát bốn phía.
Xem ra, khả năng cảm ứng của cô bé cũng đã được nâng cao đáng kể.
Cô bé nhanh chóng phát hiện Kappa đang cuộn tròn dưới gốc cây phía sau vườn, ngủ ngon lành. Chiwa dang rộng hai tay:
“Xùy~~!”
Thoáng chốc đã đến gần đích, cô bé liền phanh gấp giữa không trung, rồi hét toáng lên vào mặt Kappa:
“Này~~! Tỉnh dậy ngay! Đấu sumo tiếp nào!”
Thế nhưng Kappa vẫn co mình lại dưới gốc cây, tiếp tục ngáy khò khò. Chiwa nhón chân đáp xuống đất, đưa tay lay lay bờ vai nhỏ của Kappa:
“Này! Dậy đi! Anh Kappa! Anh Kappa!”
Dù Chiwa lay liên tục, nhưng Kappa cũng giống như Furano vừa nãy, vẫn phát ra tiếng ngáy “khò khò~~”, để lộ bộ dạng ngủ khó coi với vệt nước dãi vương trên khóe miệng.
Chiwa thở dài, đành bế Kappa lên, quay người đi đến nhà ăn nằm cạnh khu vườn.
Cô bé định vào nhà ăn rồi sẽ hắt nước đánh thức Kappa.
Căn nhà gỗ nhỏ với cấu trúc kiên cố này chính là nhà ăn trong dinh thự của Kaoru Kawahira. Lối đi nối liền nhà bếp và kho chứa đồ, bên trong nhà ăn còn kê vài chiếc ghế sofa.
Gần đây, nơi này lại có thêm một góc để đặt những vật dụng liên quan đến cô Kaoru. Chiwa bế Kappa đi vào nhà ăn, thì phát hiện bên trong đã có người.
“Ơ? Cô Kaoru?”
Cảnh tượng trước mắt khiến Chiwa không khỏi ngạc nhiên nghiêng đầu. Hóa ra Kaoru, đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh, khoác chiếc áo khoác mỏng dùng ban đêm, đang nằm úp mặt bên chiếc bàn tròn giữa nhà ăn, trông có vẻ ngủ rất say.
Bên cạnh mặt cô ấy còn đặt một chiếc cốc sứ, bên trong có chút sữa đã nguội bớt.
Không lẽ đang uống sữa nóng thì lỡ ngủ quên mất ư?
Chiwa bước lại gần Kaoru, khẽ lay vai cô ấy:
“Cô Kaoru ơi, dậy đi ạ, ngủ ở chỗ này không tốt cho sức khỏe đâu ạ?”
Khác với Khuyển Thần Furano, là một con người, Kaoru rất có thể sẽ bị cảm lạnh vì vậy, nhưng cô ấy vẫn không tỉnh dậy.
Chiwa nhíu mày:
“Cô Kaoru! Cô Kaoru!”
Kaoru khẽ “ừm…” một tiếng lầm bầm, sau đó lại dùng hai tay ôm lấy mặt, kiên quyết không chịu tỉnh giấc. Lạ thật, chuyện này rõ ràng là rất lạ.
Theo những gì cô bé biết, Kaoru tuyệt đối không phải là kiểu người khó đánh thức. Hơn nữa, cô bé cũng chưa từng thấy Kaoru để lộ dáng vẻ ngủ say không phòng bị như thế này trước mặt người khác bao giờ.
Nghĩ đến đây…
Kể từ khi cô bé quay trở lại căn nhà này, cho đến giờ vẫn chưa gặp ai đang thức cả.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Chiwa.
Cuối cùng cô bé cũng nhận ra bầu không khí quái dị đang bao trùm khắp căn nhà. Một luồng sương mù nặng nề và âm u từ khu vườn tràn vào, cuộn lấy toàn bộ ngôi nhà. Chiwa đặt Kappa lên bàn, trước tiên hít thật sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại, tập trung ý thức.
Tìm thấy rồi.
Ngay cả bản thân cô bé cũng ngạc nhiên trước khả năng cảm ứng nhạy bén của mình.
Cô bé phát hiện có một thứ gì đó kỳ lạ.
Chiwa dứt khoát ngẩng đầu lên, bất ngờ vọt mình nhảy lên, một hơi đã tới trên không trung của mái nhà.
“Ồ… ta đã ẩn giấu khí tức rồi, không ngờ cô nhóc vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra dấu vết của ta! Đúng là một cô bé thông minh lanh lợi!”
Một lão già kỳ lạ với nụ cười nham hiểm trên mặt, đang ngồi trên một đám mây, xuất hiện trước mặt Chiwa.
Vẻ mặt Chiwa vẫn nghiêm nghị. Xem ra chính lão già này đã khiến Keita, Youko, Kappa, Furano và Kaoru hôn mê bất tỉnh.
“Ông là ai?!”
Lão già mặc đạo phục màu nâu, co mình như một con cóc, nằm cuộn tròn trên đám mây xám lớn cỡ một chiếc ghế sofa đơn. Lão đội một chiếc nón lá rách nát, vác trên vai một cây gậy khổng lồ cao hơn cả mình, đôi mắt nhìn thẳng vào Chiwa.
Đôi mắt vàng sắc bén ẩn dưới vành nón lá rách nát, giống như ngọn nến trong đèn lồng giấy, toát ra ánh nhìn tinh anh:
“Ban đầu ta định nhân cơ hội ra tay, để cô nhóc cũng chìm vào giấc mộng.”
Chiwa lớn tiếng quát:
“Người đã khiến mọi người hôn mê bất tỉnh chính là ông phải không?!”
Lão già há cái miệng thiếu mất mấy chiếc răng, “Ha ha ha!” cười phá lên:
“Đúng vậy, chính là ta đã thi triển chú pháp ‘Màn Sương Mê’ lên những người trong căn nhà này, khiến họ chìm vào giấc ngủ sâu… Còn cô nhóc, trông có vẻ chỉ là một Khuyển Thần trẻ tuổi thôi nhỉ. Sao cô lại không bị pháp thuật của ta ảnh hưởng?”
“Vì hôm qua cháu ngủ ở một nơi cách xa căn nhà này!”
Chiwa tức giận giậm chân giữa không trung, lão già đưa tay vuốt bộ râu dài của mình:
“Ồ ồ, thì ra là vì cô nhóc không ở trong nhà…”
“Trả lời cháu mau! Tại sao ông lại làm chuyện này?!”
“Ta nghĩ ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cô, tuy nhiên…”
Lão già tiếp tục vuốt bộ râu dài của mình, lại nở nụ cười đầy ý đồ xấu:
“Tóm lại, là để thưởng thức món ngon thôi mà.”
“Thư, thưởng thức món ngon ư?”
Chiwa không khỏi toát mồ hôi lạnh, lão già giải thích:
“Đúng vậy, ta thích nhất là ăn những linh lực trẻ trung, hoạt bát. Ở nơi này thấy mọi người đều đã ngủ say, ta không kìm được mà cảm thấy thèm thuồng muốn động thủ. Khi ta đang định thưởng thức linh lực thơm ngon của những người này, thì cô nhóc đột nhiên xuất hiện phá đám, thế nên ta mới tạm thời án binh bất động, quan sát phản ứng của cô.”
Chiwa tức giận nhíu mày.
Trong kiến thức của cô bé, tồn tại một loại thực thể tên là “Tà Tiên Sa Đọa”. Đó là những Tiên nhân cấp cao ban đầu, do chìm đắm vào tư lợi và dục vọng riêng, chỉ vì tư lợi mà động dùng tiên thuật, khiến bản thân lạc lối khỏi chính đạo, biến thành những quái vật tà ác. Chẳng qua, tiền thân là thần tiên từ thiên giới, nên chúng sở hữu sức mạnh cường đại mà các loài ma vật khác không thể sánh bằng, cũng là những kẻ thù đáng sợ và cực kỳ khó đối phó.
Tóm lại, Tà Tiên tuyệt đối không phải là kẻ thù mà một Khuyển Thần đơn độc có thể đối phó. Tuy nhiên, Chiwa chẳng hề sợ hãi, giận dữ chỉ vào đối phương, lớn tiếng nói với hắn:
“Ông già!”
“Ồ?”
“Cháu muốn ông ngay lập tức đánh thức Keita-sama dậy!”
“Ồ ồ~~?”
Tà Tiên kinh ngạc mở to mắt, Chiwa tiếp tục nói:
“Nếu không…”
Dùng hết sức lực, cô bé phát ra tiếng gầm kinh người:
“Cháu sẽ dạy dỗ ông già một trận nên thân!”
Dạy dỗ ông già một trận nên thân!
Chiwa ngẩng cao đầu, không ngừng lặp lại cùng một câu.
Hiện trường chìm vào im lặng, nhưng Tà Tiên ngay lập tức ngửa mặt lên trời cười dài, cứ như muốn cười rách cả bụng:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Chiwa bực tức gầm lên đáp trả:
“Ô, ông, ông cười cái gì? Cháu đang thật sự rất tức giận đấy! Nói là làm đấy!”
“Ồ ồ~~”
Tà Tiên nheo đôi mắt gian xảo, nhún vai đáp lại:
“Ôi chao, cô nhóc đang chọc cười ta đấy à? Dạy dỗ ta ư? Dựa vào một con Khuyển Thần bé con không có chủ nhân như cô ư? Nói trước nhé, ta không phải vì yếu mà phải dùng phép thuật khiến con mồi ngủ say đâu nhé? Ta sợ lỡ tay hủy hoại con mồi, vì muốn tránh phiền phức nên mới cho chúng ngủ trước đấy!”
“Thì sao chứ! Cháu muốn ông đánh thức mọi người dậy ngay lập tức!”
Tà Tiên thở dài:
“Chỉ cần ta rời đi, bọn chúng tự nhiên sẽ tỉnh dậy.”
Tiếp đó, hắn lại nở nụ cười lạnh, khẽ nhún vai:
“Tuy nhiên, điều đó là không thể. Ta cần phải dạy dỗ lại cô nhóc không biết trời cao đất dày này một chút. Ta quyết định sẽ để cô tỉnh táo, và từ từ nếm trải một chút kinh hoàng…”
Lời của Tà Tiên chưa kịp dứt. Bởi vì Chiwa đang với tốc độ kinh người, trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Tốc độ nhanh đến mức không khí phát ra tiếng ầm ầm, để lại một vệt tàn ảnh.
“Oa! Oa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!”
Đòn tấn công của Chiwa đã ép Tà Tiên phải bay vút lên không trung trong gang tấc, mới may mắn tránh được.
Chỉ là một động tác đơn giản giơ nắm đấm lên, rồi từ trên xuống dưới vung xuống, vậy mà lại mang theo một luồng linh khí xanh trắng lướt qua không trung, tạo ra tiếng xé gió kinh người.
“Ư, ư oa?”
Tà Tiên đã nới rộng khoảng cách, miệng hắn cứ thế há ra khép lại không theo ý muốn: trái tim hắn cũng bắt đầu đập loạn xạ sau hai trăm năm yên tĩnh.
Sao có thể chứ, hoàn toàn không thể nào!
“Vừa, vừa nãy đó là… chuyện gì vậy?”
“… Đòn vừa nãy có uy lực cấp độ Đại Yêu ư?”
Hắn từ khe tay áo lén nhìn Chiwa.
Tuy nhiên, ngay cả Chiwa đang ở phía xa dưới thấp cũng dường như rất ngạc nhiên, nghiêng đầu. Cô bé trước tiên nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình, sau đó lại xoay vai qua lại.
Xem ra vừa nãy mình đã nhầm lẫn rồi.
Một con Khuyển Thần bé con sao có thể có sức mạnh đánh bại mình được chứ.
Tà Tiên ép mình phải nghĩ như vậy, rồi kết ấn với tư thế ngồi xếp bằng:
“Diên Diên Viên Viên Diên Diên! Hỏa Diễm giáng lâm!”
Ngọn lửa cuồn cuộn như nghiệp hỏa địa ngục phun ra từ lòng bàn tay hắn, với khí thế mãnh liệt ập xuống, lập tức bao trùm lấy Chiwa.
Khi Chiwa hoàn hồn, mở to mắt ra thì ngọn lửa đã tạo thành nhiều tầng xoáy nhiệt, tấn công từ bốn phương tám hướng.
“Ha ha ha!”
Tà Tiên bật ra tiếng cười vui vẻ.
“Ngọn lửa cỏn con này chẳng là gì cả!”
Chỉ nghe thấy giọng nói dứt khoát của Chiwa vang vọng trong vòng lửa, cô bé擺出 tư thế Tou thường dùng khi khích lệ đồng đội:
“Hãy giúp cháu một tay, Shikoku Trụ!”
Chiwa được bao bọc bởi kết giới màu tím, từ từ hiện ra từ khe hở của ngọn lửa.
“Tất cả biến hết cho cháu!”
Cô bé vẻ mặt kiên quyết vung tay. Chỉ thấy vô số kết giới màu tím được tạo thành từ các hình lục giác vỡ tan, ngọn lửa dữ dội xung quanh cũng theo đó mà tan biến trong chớp mắt.
“Cái, cái gì?”
Tà Tiên trợn tròn mắt vì quá đỗi kinh ngạc. Chiwa lại vào lúc này buông thêm một lời đanh thép:
“Ông già! Mau đầu hàng! Cháu đang thật sự rất tức giận đấy!”
“Nực cười!”
Tà Tiên thu lại nụ cười trên mặt, duy trì tư thế ngồi xếp bằng, thay đổi hình dạng thủ ấn:
“Lệ Lệ Linh Linh Lệ Lệ! Hàn Băng giáng lâm!”
Không gian phía sau lưng hắn lập tức biến dạng, những viên băng đạn bay ra từ khe nứt không gian với tốc độ cực nhanh. Những khối băng lớn nhỏ khác nhau như đạn súng máy lao về phía Chiwa.
Chiwa nheo mắt, tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Cô bé với thái độ lạnh lùng như Kokuyou, phán đoán chính xác quỹ đạo của vô số viên đạn băng, bước những bước nhảy siêu tốc để né tránh đợt tấn công này.
Đó là một điệu nhảy nhanh nhẹn, hoa lệ khiến người ta không thể rời mắt, hai bím đuôi ngựa cũng đung đưa theo từng bước nhảy của cô bé, quần áo trên người phát ra tiếng gió rít ào ào.
“!”
Tà Tiên nhìn thấy Chiwa dần tiến lại gần, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc:
“Khốn, khốn kiếp! Tiêu Tiêu Oanh Oanh Tiêu Tiêu, Lôi Điện giáng lâm!”
Tuy nhiên, Chiwa đã nhanh hơn một bước:
“Phá Tà Tẩu Quang! Hồng Liên!”
Chỉ thấy cô bé vung tay về phía bầu trời bao la vô tận, mười luồng sóng xung kích màu đỏ sẫm lập tức xuất hiện ở chân trời, trong khoảnh khắc đã tấn công chính xác vị trí của Tà Tiên.
“Dù chỉ có một mình, nhưng cháu mang trong mình sức mạnh của tất cả đồng đội!”
Những luồng sóng xung kích gây ra một loạt ánh sáng chói mắt và tiếng nổ dữ dội xung quanh Tà Tiên.
“Ư, ư oa!”
Tà Tiên tuy phải rất vất vả mới né tránh được, nhưng cũng vì thế mà mất đi thăng bằng.
Thấy bóng dáng Chiwa càng lúc càng gần, Tà Tiên hoảng loạn, lại một lần nữa kết thủ ấn:
“Long Long Lưu Lưu Long Long, Cự Nham giáng lâm!”
Hắn triệu hồi một tảng đá khổng lồ có đường kính hơn một trăm mét trên không trung, ném thẳng xuống Chiwa. Ngay cả khi Chiwa có thể tránh được đòn tấn công của tảng đá, thì dinh thự của Kaoru Kawahira ở phía dưới cũng sẽ bị đè bẹp thành một đống gạch vụn.
Nhận ra ý đồ tà ác này, hai mắt Chiwa không khỏi phát ra ánh sáng đỏ sẫm:
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Ngọn lửa phẫn nộ cương trực mà cô bé bộc lộ chẳng khác gì Myōon.
Cùng với đà lao lên cực nhanh của Chiwa, xung quanh phát ra một loạt tiếng nổ dữ dội.
“Cái! Cái! Cái!”
Tà tiên không thể tin nổi vào mắt mình. Nắm đấm của Chihane vừa chạm vào bề mặt tảng đá khổng lồ kia, nó lập tức tan thành vô số mảnh vụn bay tứ tán mà không để lại chút dấu vết nào.
"Cái, cái này là...!"
Không thể nào.
Không thể nào.
Không thể nào.
Tà tiên hít một hơi lạnh. Dù hắn liên tục thi triển đủ loại bí thuật để ngăn cản Chihane tiếp cận, nhưng tất cả các đòn tấn công đều bị vô hiệu hóa với tốc độ không tưởng, và cô cứ thế dần dần áp sát.
Tà tiên bắt đầu nhận ra một điều:
— Chính là khí thế ẩn chứa trong từng cử động của Chihane, rõ ràng không phải là thứ khí thế vốn có của một Inukami.
Biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng không phải là nụ cười tràn đầy chính nghĩa của một Inukami.
Phong cách chiến đấu này… chính là chiến thuật đặc trưng của một yêu quái mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn, kiêu ngạo hơn.
Bay lượn khắp nơi không giới hạn, đôi khi tung ra những đòn tấn công vừa đẹp mắt lại vừa tàn khốc.
"Đ-đây là!"
Phía sau cô, hiện lên...
Là đối thủ đáng sợ đầu tiên trong đời mà cô từng gặp. Người mà năm xưa đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô bằng chiến thuật kinh hoàng đến nỗi cô phải khắc ghi suốt đời — và giờ đây cô đã tái hiện lại một cách hoàn hảo từng cử động của người ấy.
"Cửu... Cửu Vĩ Hồ!"
Một ảo ảnh thoáng qua trong chớp mắt — chính là hình bóng một yêu quái đang lộ ra nanh vuốt dữ tợn.
"Yêu quái!"
Ngay khoảnh khắc trong lòng hắn thoáng hiện ý nghĩ đó, thì Chihane đã bay vụt qua trước mắt, không biết từ lúc nào đã lơ lửng trên đầu tà tiên, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo vô cảm.
Như một cô gái sẵn sàng trừng trị kẻ không thể tha thứ.
Như một chiếc lá xòe ra, báo hiệu tối hậu thư cho kẻ thù.
Toàn thân tỏa sáng rực rỡ với ánh sáng trắng xanh chói lòa.
"Ông già kia, tôi đã nói rồi đúng không?"
Giọng nói trong trẻo khiến tà tiên run rẩy, đôi mắt lạnh như băng khiến hắn không ngừng run lẩy bẩy.
"A... a..."
"Tôi đã nói là tôi đang rất giận mà, phải không!? Ông đã dám làm tổn thương bạn bè tôi! Làm tổn thương ngôi nhà của tôi! Làm tổn thương Keita-sama! Và cả những ký ức quý giá giữa tôi và Kaoru-sama nữa!"
"Làm ơn, làm ơn tha cho tôi..."
"Không, tôi không thể tha cho ông."
"Tôi cầu xin cô! Xin cô! Tha cho một lão già này đi!"
Không màng đến thể diện và danh tiếng của mình, tà tiên chỉ có thể quỳ trên đám mây, dập đầu cầu xin Chihane, hoàn toàn mất hết vẻ uy nghiêm và phẩm giá của một kẻ sống cả trăm năm.
"Tôi, tôi chỉ vì lòng tham nhất thời thôi! Xin hãy tha mạng! Tha mạng cho tôi! Tôi van xin cô hãy từ bi! Làm ơn từ bi mà tha cho tôi!"
Thái độ của hắn đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một kẻ hèn hạ chỉ biết nịnh bợ và van lơn, liên tục dập đầu xin tha. Trước cảnh tượng đáng khinh đó, Chihane chỉ lạnh lùng quan sát, không mảy may bận tâm.
"Haa..."
Cô thả lỏng cơ thể, quay lưng về phía tà tiên.
"Thôi được. Nhớ kỹ đấy, đừng bao giờ tái phạm nữa. Cút ngay đi."
Sau khi nói xong, Chihane chuẩn bị rời khỏi hiện trường, khẽ thở dài một hơi. Thế nhưng, ngay lúc đó — kẻ vừa nãy còn nước mắt nước mũi tùm lum, khóc lóc van xin — lại nở nụ cười vô cùng tà ác.
Hắn giơ cao cây gậy, chuẩn bị thi triển pháp thuật mạnh nhất nhằm đánh lén Chihane khi cô hoàn toàn không phòng bị:
"Chết đi!"
Nhưng đúng lúc đó, trong lòng Chihane vang lên tiếng hô đồng thanh của những người thân yêu: Youko, Touya, Nadeko, Igusa, Myone, Mamoruya, Tenzo, Furano, Imari và Saseka:
"Chihane, cẩn thận phía sau!"
Chihane hoàn toàn không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Những kinh nghiệm chiến đấu đã khắc sâu trong tim sau bao lần cùng đồng đội đánh bại kẻ thù đã giúp cô nhận ra — kẻ địch tà ác luôn có thể ra tay bằng những thủ đoạn đê tiện nhất. Trong lòng cô, Keita cũng mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.
Chihane quay lại với hình dáng thật của mình, nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, vô tư xoay người lại:
"Chiêu~~~~~~~tất sát!"
Cô nắm chặt nắm đấm như đang kéo dây cung, tích tụ toàn bộ sức mạnh.
Nhắm thẳng vào bụng của tà tiên — lúc này đang trố mắt kinh ngạc — tung ra cú đấm trực diện, đơn giản mà mạnh mẽ nhất:
"Thần Quyền Chihane!!!!"
Một cú đấm tung ra!
Cú đấm ấy mang theo sức mạnh hủy diệt tuyệt đối, tượng trưng cho năng lực trừ tà có thể tiêu diệt mọi thế lực tà ác.
"Guh!"
Cơ thể tà tiên mềm nhũn, sụp xuống.
Và ngay giây kế tiếp—
"Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Chỉ thấy hắn co rúm lại như một quả bóng, bay vọt lên tận chín tầng mây.
"Phù... Thật là sảng khoái!"
Khi Chihane quay lại, tà tiên đã hóa thành một vì sao lấp lánh xa xa rồi tan biến trong màn đêm. Chihane phấn khởi bước đi, vui vẻ tiến về phía phòng ngủ nơi Keita và mọi người đang nghỉ ngơi.
Lần này, cô đã giành chiến thắng áp đảo hoàn toàn.
Chihane nhẹ nhàng xuyên qua lớp kính cửa sổ, lộn người vào phòng. Sau trận chiến ấy, cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Cảm giác thật thoải mái.
Ý thức dần mơ hồ, cơ thể dần trở lại hình dạng ban đầu. Nhưng Chihane không nhận ra rằng, cô đã vô thức rúc vào bụng của Keita — người vẫn đang ngáy khò khò ngủ say như chết.
"Ngáp..."
Chihane nuốt tiếng ngáp vào bụng, rồi cảm nhận được luồng khí ấm áp như ánh mặt trời toát ra từ cơ thể Keita — y như mọi khi.
Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Một lúc sau, Keita từ từ tỉnh dậy, nở một nụ cười bất lực. Bởi trước mặt cậu là Chihane trong bộ dạng trẻ con, đang mặc chiếc áo rộng thùng thình không vừa người, còn đeo cả áo ngực không hợp tuổi, vô thức rúc vào cạnh cậu.
Cô bé này chắc lại giả làm người lớn đi đâu chơi rồi chứ gì?
Dù thế nào thì trông bộ dạng trẻ con đó thật sự rất đáng yêu.
Keita đưa tay xoa đầu Chihane — cô bé đang ngủ ngon lành với gương mặt rạng rỡ:
"Thật là, cô bé này lúc nào cũng là trẻ con mà!"
Con kappa tỉnh dậy sớm hơn Keita, tự tiện vào phòng ngủ, giờ đang đứng cạnh Chihane, vẻ mặt cực kỳ đắc ý:
"Gugaa!"
Ngoài lề một chút — hôm đó, Chihane đề nghị tái đấu, và lập tức bị kappa quật cho một trận tơi bời…


0 Bình luận