Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Chương 1: Dù xa đến đâu, em nhất định sẽ cho anh nghe thấy tiếng lòng em!

0 Bình luận - Độ dài: 8,795 từ - Cập nhật:

Thông tin cơ bản về ngôi nhà:

Tên gọi: Biệt thự cổ

Tổng diện tích: 2826 mét vuông

Cấu trúc: Biệt thự đá xây hai tầng (có thêm một tầng hầm)

Tuổi đời: 47 năm

Bố cục: 26 phòng ngủ, 2 phòng khách, 2 phòng ăn, 2 nhà bếp, phòng làm việc, gác mái, nhà kính (có suối nước nóng) và một ngôi nhà gỗ nhỏ, kèm theo một tu viện.

Ga tàu gần nhất: Đi bộ một giờ tới ga trung tâm Kichijitsu.

Kèm theo quyền sử dụng suối nước nóng.

Ghi chú: Có một vài hiện tượng tâm linh. Phù hợp với những người có thể thích nghi.

Sừng sững giữa rừng sâu ngoại ô thành phố Kichijitsu, tòa kiến trúc vốn là một tu viện này, cứ như thể đang âm thầm chờ đợi người chủ nhân không biết đã biến mất phương nào sớm ngày trở lại.

Im lìm đứng đó dưới màn mưa phùn không ngớt...

"Hức... hức..."

Chỉ thấy Khuyển Thần của Kawahira Keita, Youko, đứng giữa sân ngước nhìn tòa nhà đá, nước mắt xúc động tuôn rơi:

"Thật dài... quãng thời gian này sao mà dài đằng đẵng."

Cô nhẹ nhàng lau nước mắt bằng ống tay áo, hệt như một người vợ tào khang đã chịu đựng cảnh nghèo khổ suốt thời gian dài:

"Ban đầu là căn phòng vỏn vẹn ba chiếu, sau đó lại chuyển ra bờ sông, trú ngụ trong căn nhà tạm bợ dựng bằng thùng giấy suốt một quãng thời gian dài, rồi bị đuổi đi, thậm chí phải nương náu trong ổ mèo..."

"Xin lỗi nhé!"

Keita đáp lại với giọng hơi khó chịu, Youko lập tức lắc đầu lia lịa:

"Không sao đâu, chỉ cần được ở bên Keita là em thấy hạnh phúc lắm rồi."

Sau khi khẽ lắc đầu với nụ cười yếu ớt, cô lập tức biến đổi, cất lên giọng điệu vui vẻ như một diễn viên nhạc kịch:

"Nhưng cuối cùng em cũng đợi được ngày này, được sống trong căn nhà sang trọng và lộng lẫy thế này!"

Thậm chí cô còn quỳ một gối xuống đất, không ngừng vẫy tay về phía ngôi nhà.

"Thôi xin cô đi, đừng diễn nữa được không hả?"

Keita nheo mắt lại càu nhàu, Youko bật cười tinh nghịch, nhanh chân chạy về phía Keita, ghé sát mặt cậu nhìn trộm:

"Nhưng mà Keita này, nói đi thì phải nói lại, sao anh lại đột ngột quyết định chuyển đến đây vậy? Rõ ràng còn nhiều căn nhà khác phù hợp với chúng ta hơn, căn này lớn đến mức quá đáng, nhỡ đâu lại gây bất tiện cho chúng ta thì sao?"

"Ừm~~"

Keita vừa gãi đầu vừa đáp:

"Cái này... chỉ có thể nói là một phút ngẫu hứng thôi."

Nói rồi cậu quay đầu nhìn xa xăm. Youko, người đang chăm chú nhìn cậu không rời mắt, khẽ mỉm cười:

"Keita, em hơi hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì rồi. Dù chỉ một chút thôi, nhưng em biết vì sao Keita muốn sống ở đây, và ánh mắt Keita đang hướng về đâu. Hì hì, em giỏi lắm phải không?"

"Em..."

Keita kinh ngạc quay đầu nhìn Youko, Youko cũng vòng tay ôm lấy cánh tay cậu:

"Nhưng dù anh nghĩ gì đi nữa, đối với em cũng chẳng có gì khác biệt. Dù thế nào thì em cũng sẽ luôn ở bên Keita, phải không nào?"

Nói xong lại "Hì hì!" cười hai tiếng, dùng trán mình cọ cọ vào Keita.

Trên mặt Keita nở một nụ cười, cậu đưa tay vuốt mái tóc của cô gái bên cạnh, người hiểu cậu nhất:

"Đi thôi?"

"Vâng, giờ vào trong xem căn nhà này thôi!"

Hai người tay trong tay, bước chân tiến về phía ngôi biệt thự đứng sừng sững dưới màn mưa phùn... cũng là bước đầu tiên hướng tới một cuộc sống mới.

ĐẾN ĐÂY NÀO, NGÔI NHÀ CỦA TÔI!

"Vậy thì, sử dụng tỉ lệ giữa hằng số Faraday và điện tích nguyên tố, có thể tìm được hằng số Avogadro. Sau đó, chó sẽ quấn lấy không buông, cáo giỏi lừa gạt, mèo kéo neo."

Đây là một căn phòng nào đó trong nhà Kawahira Kaoru.

Trong căn phòng rộng năm chiếu được cải tạo theo phong cách Nhật Bản, với chiếu tatami, tủ âm tường và một phòng khách nhỏ, chỉ thấy Keita đang vùi đầu vào học bài, đôi chân thò vào bàn sưởi kotatsu. Trên đầu cậu quấn khăn vải, bên cạnh bàn là chén trà thô cùng chồng sách tham khảo chất cao như núi, cây bút chì trong tay không ngừng vung vẩy trên trang vở.

Đây là hình ảnh điển hình của một sĩ tử đang học bài.

Và cậu ấy cũng đang rất nghiêm túc chuẩn bị cho các môn thi.

"Khi p, q là số nguyên tố và p > q, điều kiện để số nguyên r tồn tại là p=4, q=1..."

Chỉ có điều, cách học của cậu ấy khá đặc biệt, không phân bổ thời gian chuyên sâu cho một môn học cụ thể nào, mà cứ mười phút lại đổi một môn, liên tục lướt qua các sách tham khảo khác nhau. Cứ ngỡ cậu ấy vẫn đang nghiên cứu các phương trình toán học cơ bản, thì giây tiếp theo đã thấy cậu chăm chú đọc cổ văn "Sarashina Nikki"; chỉ có một người tính cách nóng nảy như cậu ấy mới có thể nghĩ ra cách học đặc biệt kỳ lạ này.

Cậu ấy cứ thế đều đặn đổi hết cuốn sổ này đến cuốn sổ khác, đúng lúc đang học hăng say thì cánh cửa giấy phòng tự động mở ra, một cô gái bước vào từ hành lang.

Cô gái mặc áo khoác hoodie màu xanh nhạt và váy ngắn kẻ caro đỏ đen, đôi chân dài thon thả lộ ra giữa không khí, dưới chân chỉ đi một đôi dép lê trong nhà.

Cô gái này chính là Khuyển Thần, Youko.

Không hiểu vì sao một tay cô cầm chiếc máy quay kỹ thuật số, vừa bật chế độ quay vừa chầm chậm đi vòng quanh Keita:

"Đây, vị này chính là Keita. Gần đây cậu ấy đang bận học bài lắm đấy~~ Mà còn rất cố gắng nữa chứ, thật đáng nể. Bác sĩ, có nhìn thấy không ạ? Bác sĩ, Keita nói cậu ấy cũng định trở thành bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ thú y chuyên chữa bệnh cho động vật nữa đấy, thật là vất vả quá đi."

Keita khẽ "Hửm?", nhíu mày ngước nhìn lên, nhưng Youko vẫn chẳng màng:

"Hì hì, anh ấy cũng đẹp trai phết phải không nào~~? Nói cho mà biết, nếu ai đó lớn tiếng khen anh ấy, Keita sẽ được đà lấn tới, bất chấp tất cả mà lao ra tán gái, cua gái đấy, nên đây là bí mật giữa chúng ta thôi nhé."

"Này!"

"Cậu ấy vừa nói 'Này!' kìa, có vẻ là đang tức giận rồi. Nào, Keita, cười thật tươi vào ống kính đi nào~~!"

Youko đưa ống kính đến trước mặt Keita, Keita dùng tay gạt thấp ống kính xuống, lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

"Em đang làm gì vậy?"

Thế là Youko đặt máy quay lên bàn kotatsu, khẽ mỉm cười với Keita:

"À! Em phải nộp báo cáo."

"Nộp báo cáo?"

Trước Keita đang mơ hồ không hiểu gì, Youko trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng:

"Là thế này, bác sĩ ở Phòng khám Kaitenhekichi sau khi nghe em kể về chuyện xảy ra dạo trước, tỏ ra rất hứng thú, bảo với em: 'Đó là một mẫu vật vô cùng quý giá, cô nhất định phải quay lại mọi chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày rồi gửi video cho tôi.' Rồi đưa cho em cái này."

"Cái gì vậy?"

"Bác sĩ đặc biệt quan tâm đến Keita, còn bảo em quay lại nơi ở hiện tại và mọi hành động trong cuộc sống hằng ngày của anh."

"Cứ thấy hơi đáng ngờ... Tại sao vị bác sĩ đó lại muốn biết chuyện của người khác đến vậy?"

"Ai mà biết được? Em chỉ nhớ ông ấy nói mấy câu kỳ quặc như 'có lẽ sẽ lưu danh sử sách' hay 'từ thời Abe no Seimei' gì đó, nhưng họ đều là người tốt, vì em..."

Đang nói, Youko bất chợt đưa tay che lấy đôi má ửng hồng, không ngừng lắc đầu qua lại:

"Keita biến thái."

Sự chuyển hướng chủ đề đột ngột trong lời nói của Youko (rốt cuộc Youko đã được khám xét như thế nào ở Phòng khám Kaitenhekichi?) dù khiến Keita toát mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn nén lại ý định càu nhàu, chỉ đáp một câu:

"Được, được rồi, anh đại khái biết là chuyện gì rồi, em cứ làm theo lời bác sĩ dặn đi."

"Em có làm phiền anh học không?"

"Hửm?"

Keita dời mắt về cuốn sách sinh học, lơ đãng đáp:

"Không, chỉ cần em không làm ồn, không quấy phá, muốn làm gì cũng được~~ Ti thể, bộ Golgi, ribôxôm..."

"Hì hì hì, chỉ cần không làm ồn là được à?"

"Ừ, chỉ cần không làm ồn là được. Gen di truyền ra lệnh trong tế bào."

Youko đưa tay nắm chặt thành nắm đấm che miệng, "Hì hì hì!" cười một tiếng, lách ra sau lưng Keita, cả người dán chặt vào cậu, dùng đôi gò bồng đảo không ngừng cọ xát vào lưng Keita:

"Keita thật là tuyệt vời~"

Lắc lư, ép chặt... Đôi ngực của Youko dường như đã phát triển hơn, cứ thế dán vào lưng Keita, biến dạng theo từng cử động của cô. Thế nhưng Youko không hề đổi sang giọng điệu khiêu gợi, vẫn nghiêm túc như thường:

"Mặc dù hiện tại đang ở nhà Kaoru đợi cậu ấy trở về, nhưng anh cũng nghiêm túc suy nghĩ và quyết định tương lai của mình, Keita quả nhiên là một người đàn ông đích thực, hễ đã ra tay là sẽ làm thật nghiêm túc."

"Nhị và nhụy..."

"Sách báo người lớn và phim AV ngày xưa cũng vứt hết rồi, cũng không còn ra đường tán tỉnh, cua gái nữa..."

"Vì liên quan đến 18+..."

"Thế nên em lúc nào cũng tự hào về Keita cả đấy."

Youko nói vậy rồi men theo lưng Keita cọ xát lên trên, vươn cổ hôn nhẹ lên mặt Keita, tứ chi cũng với động tác gợi tình mà quấn chặt lấy Keita từ phía sau.

Lý trí của Keita đứt phựt như sợi chỉ.

"Y-Youko!"

Hai người đã từng hôn nhau, cũng từng bày tỏ tình cảm, thế nên chẳng còn gì có thể ngăn cản họ nữa. Keita đột ngột xoay người, siết chặt Youko vào lòng.

"Á!"

Youko có vẻ rất vui, nhưng khi thấy Keita đang hưng phấn, thở dốc, chuẩn bị đưa tay vào váy ngắn của mình, Youko "Hì hì!" cười hai tiếng, nhẹ nhàng vỗ vào tay Keita:

"Không được~~ Chúng ta đã nói rồi mà, phải đợi đến khi Keita thành sinh viên đại học mới được, phải không?"

"Hức hức, Youko, Youko~~"

Keita bĩu môi, định đẩy Youko ngã xuống, nhưng Youko lại cười càng rạng rỡ hơn, đưa tay đẩy trán Keita ra:

"Xin lỗi, hình như em lại như mọi khi, lỡ trêu chọc hơi quá rồi."

Sau đó cô khéo léo thoát ra khỏi vòng tay cậu, nhanh chóng đứng dậy tạo khoảng cách giữa hai người:

"Vậy thì, để Keita có thể chuyên tâm học bài, hôm nay em sẽ nấu một bữa tối thật thịnh soạn tẩm bổ cho anh. Hãy chờ đợi bữa tối nhé!"

Youko nói xong liền vừa vẫy tay vừa bước đi với những bước chân nhẹ nhàng, quay người rời khỏi phòng.

Keita lập tức ủ rũ.

Một lúc sau, đúng lúc Keita đang vùi đầu vào đống sách, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói vui vẻ khác:

"Em về rồi đây! Youko! Em đã làm theo lời chị dặn, mua bốn chiếc bánh sô cô la ở Kính Ái Đường về rồi!"

Chỉ thấy Chiwa, mặc quần váy và áo len xanh, đầy năng lượng kéo cửa giấy bước vào. Cô bé nâng túi giấy đựng bánh sô cô la trên tay, ngó nghiêng nhìn quanh, rồi hỏi Keita:

"Ơ? Keita-sama, xin hỏi Youko ở đâu ạ?"

Keita vừa cầm bút chì viết lia lịa, vừa không ngẩng đầu lên mà đáp:

"Hửm? Cô ấy không ở bếp à?"

Nghe vậy, Chiwa gật đầu, đặt bánh sô cô la lên bàn kotatsu, rồi xem hai tay Keita đang chuyên tâm học như tấm rèm cửa phòng tắm công cộng, chui tọt vào bên dưới, cứ thế ngồi lên đùi cậu.

Keita không đặc biệt để tâm, cũng không có bất kỳ ý kiến gì về hành động của cô bé:

"If a body catch a body comin', through the rye."

Chỉ là tự mình nhìn qua đầu Chiwa, đọc lên câu chữ trong sách giáo khoa tiếng Anh.

"Hì hì hì..."

Chiwa có vẻ muốn đảm bảo chỗ ngồi của mình, không ngừng nhúc nhích cái mông nhỏ. Lúc này lại có một người nữa bước vào phòng:

"...Xin lỗi đã làm phiền."

Cô bé mặc một chiếc váy liền đơn giản và tất dài, trông khoảng mười một, mười hai tuổi, với mái tóc bob đen nhánh, làn da trắng ngần trong suốt.

Kawahira Kaoru.

Cô bé là em gái ruột của Kawahira Kaoru, người đã biến mất không rõ tung tích. Thêm nữa, cha của cô bé đã ra nước ngoài vì công việc và để tìm kiếm Kaoru, nên hiện tại, thiếu nữ xinh đẹp này đang cùng Keita và những người khác sống chung dưới một mái nhà, đồng thời được giáo dục tại một trường học ở Nhật Bản. Cô bé chần chừ một lúc lâu, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng nói với Keita:

"Xin lỗi, em có một câu hỏi rất kỳ lạ muốn hỏi. Xin hỏi vừa nãy hai người có nói 'Sa mạc Ba Tư nóng chết người' ở gần nhà vệ sinh không ạ?"

Chiwa lộ vẻ mặt "Người này đang nói gì vậy?", nghiêng đầu nhìn Kaoru.

Mặt khác, Keita đang lơ đãng thì—

"À~~ Nhưng mà mùa mưa ở Nhật cũng thật là bức bối... Áp suất không khí trung bình khoảng 1013 milibar..."

Đưa ra một câu trả lời lạc đề. Chỉ thấy Kaoru nhíu mày đầy phiền não:

"Nếu không phải thì có lẽ hơi bất thường..."

Cô bé vẫn chưa quen cách đối xử với Keita. Nếu là Chiwa gặp chuyện gì, chắc chắn đã không khách sáo mà kéo tay cậu ấy, bắt cậu ấy đứng dậy rồi.

Thế nhưng lúc này Kaoru lại nghiêm túc cầu xin cậu ấy:

"Vừa nãy em nghe thấy một tiếng động lạ từ hành lang. Keita, thật xin lỗi vì đã làm phiền thời gian học bài của anh, nhưng anh có thể đi cùng em một chuyến không ạ? Nếu là trộm đột nhập, e rằng một mình em sẽ gặp nguy hiểm..."

Keita ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kaoru như vậy, không khỏi nở một nụ cười khổ:

"Rồi rồi rồi, anh biết rồi. Em không cần phải cẩn thận đến vậy, anh cũng sẽ đi cùng em xem sao."

"...Cảm ơn anh, Keita."

Kaoru cúi người cảm ơn Keita, đồng thời hơi đỏ mặt. Chiwa hai chân đạp một cái rời khỏi đùi Keita, Kaoru cũng giữ một khoảng cách nhất định với Keita, vội vàng đi trước dẫn đường, ba người nối tiếp nhau rời khỏi phòng.

Cả căn phòng không một bóng người.

Một lúc sau, Youko, người đã lỡ mất mọi người, mở cửa giấy, thò đầu nhìn vào phòng:

"Ơ? Keita đi đâu rồi?"

Nhìn quanh phòng một lượt rồi dựa chiếc muỗng lớn lên vai, thở dài một hơi:

"Căn nhà này to quá, ở bất tiện thật. Chẳng biết ai đang ở đâu, lại dễ bị lỡ nhau... Keita, Keita! Cái thứ gọi là máy fax hình như nhận được gì đó! Đèn tín hiệu cứ nhấp nháy không ngừng!"

Youko nói xong liền rời khỏi phòng, hoàn toàn không hề để ý đến chiếc máy quay kỹ thuật số đặt trên bàn kotatsu, mà nguồn điện vẫn chưa tắt...

Không lâu sau đó, Chiwa, Kaoru và Keita trở về phòng học của Keita.

"Cái gọi là tiếng động lạ, chắc hẳn là Kaoru-san nghe nhầm rồi nhỉ?"

Bị Chiwa nói vậy, Kaoru cũng cảm thấy khá chán nản. Lấy nhà vệ sinh mà Kaoru khẳng định đã nghe thấy tiếng động lạ làm trung tâm, họ đã lục soát vài căn phòng trống gần đó, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường.

"Có lẽ đúng là như vậy... Thật xin lỗi Keita và Chiwa, đã làm hai người mất công chạy một chuyến vô ích."

Kaoru thấy rất áy náy nên lên tiếng xin lỗi, rồi cúi người chào họ. Thế nhưng Chiwa "Ừm~~" khoanh tay trầm tư, lúc này mới phát hiện ra vấn đề.

Tên của cô bé là "Chiwa", không phải "Chiharu".

Đúng lúc cô bé định lên tiếng đính chính thì Keita đột nhiên vỗ tay:

"À, anh nhớ ra rồi, không phải có ma sơ ở đây sao? Chắc không phải là cô ấy chứ?"

Câu nói này khiến Chiwa quên mất việc phải đính chính tên mình, "Ừm~~" vừa trầm ngâm vừa dùng ngón tay chống cằm, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Keita, ra sức lắc đầu:

"Em nghĩ chắc không phải cô ấy đâu. Cô ấy bây giờ chắc chắn đang ngủ."

"Ngủ ư?"

"Vâng, cô ấy phải đợi sau mười rưỡi tối mới bắt đầu hoạt động, và đến sáng thì chắc chắn sẽ về nghỉ ngơi. Kaoru-sama... anh trai của chị đã từng nhắc đến chuyện này mà. Ừm, mà bây giờ mới bốn rưỡi chiều, nên không phải cô ấy đâu ạ?"

"Ừm~~ Vậy là Kaoru thật sự nghe nhầm rồi sao?"

Keita và Chiwa tự nhiên trò chuyện về người bạn cùng nhà là ma, còn Kaoru, giờ đây lần đầu tiên nghe nói nơi mình ở lại có hiện tượng tâm linh như vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

"Ơ, cái này là gì đây?"

Đúng lúc này, cô bé phát hiện giữa bàn kotatsu và bộ TV, tức là gần chỗ Keita vừa ngồi, có một thứ kỳ lạ rơi dưới đất. Cô bé nhặt lên xem, phát hiện ra đó lại là một chiếc quần lót nữ.

Kaoru trừng lớn mắt, vẻ mặt nghi hoặc quay đầu nhìn Keita, hoàn toàn không thể liên tưởng chiếc quần lót này với Keita được.

Nhìn kỹ lại, đây không phải quần lót của mình.

Đương nhiên cũng không phải quần lót của Chiwa. Vì cô bé đã từng tắm chung với Chiwa, nên cô biết Chiwa mặc những chiếc quần lót đáng yêu mà trẻ con rất thích.

Vậy thì, đây là quần lót của Youko sao?

Tại sao quần lót của Youko lại rơi ở đây?

Đúng lúc Kaoru đang băn khoăn không hiểu thì Youko từ bên ngoài bước vào:

"À! Keita, cuối cùng anh cũng về rồi! Em nói cho mà biết, cái máy fax từ nãy đến giờ cứ kêu inh ỏi không ngừng..."

Lời còn chưa dứt, Youko chợt nhìn thấy hộp giấy nhỏ đựng bánh Chiwa đặt trên bàn kotatsu, lập tức nheo mắt lại.

"Youko, em đã làm theo lời chị dặn, mua bánh sô cô la của Kính Ái Đường về rồi."

"Chiwa, cảm ơn em nhiều nhé."

Cô ấy say sưa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hộp bánh, rồi cảm ơn Chiwa. Gần đây vì có thêm Chiwa và Kaoru, hai thành viên đang tuổi ăn tuổi lớn cần nuôi dưỡng, nên đồ cần mua ngày càng nhiều, Youko cũng cố gắng hết sức để tiết kiệm chi tiêu, luôn kiềm chế ham muốn mua bánh sô cô la để thỏa thích ăn một bữa.

"Bánh sô cô la sau một tháng dài vắng bóng..."

Hơn nữa, loại mua lần này lại là hàng cao cấp khá nổi tiếng.

Youko nuốt nước bọt ực một cái, hoàn toàn không hề hay biết Kaoru đang run rẩy bên cạnh, vừa lắp bắp: "Cái, cái này có phải..." vừa chìa cái quần lót tới.

Trái lại, Keita là người lên tiếng hỏi trước:

"Sao thế, Youko? Em không phải tìm anh có việc sao?"

"Ơ?"

"Vừa nãy em không phải bảo máy fax có chuyện à?"

"À, chết rồi. Đúng đúng đúng, em suýt thì quên mất."

Mãi cô nàng mới kéo được ý thức rời khỏi chiếc bánh sô cô la, khẽ vỗ trán mình.

"Máy fax từ nãy cứ nhấp nháy liên tục, mà em lại không biết dùng thế nào."

"Ồ? Máy fax nhận được tin nhắn gì à?"

"Vâng, hình như là hết giấy."

"Biết rồi, biết rồi, anh ra xem đây."

Keita vừa gật đầu vừa bước ra khỏi phòng. Youko đi theo sau, dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn quay đầu nhìn vào trong phòng:

"À, đúng rồi, hai đứa kia! Mãi chị mới dọn dẹp sạch sẽ được phòng ăn, có phải hai đứa lại bày ra một đống lộn xộn không? Lại còn làm đổ lọ hoa nữa đúng không? Chơi thì không sao, nhưng nhớ chơi xong phải dọn dẹp lại như cũ đấy nhé!"

Cô nàng chống hai tay lên hông, nhẹ nhàng trách mắng hai cô bé trong phòng.

"Hả?"

"Xin hỏi... chị đang nói chuyện gì vậy?"

Chiwa và Kaoru ngơ ngác hỏi lại, chỉ thấy Youko nhíu mày:

"Thôi vậy, hôm nay là ngày được ăn bánh sô cô la sau bao ngày mong ngóng của tôi, nên tôi sẽ không chấp nhặt với hai đứa nữa đâu."

Youko nói xong liền rời khỏi phòng, Chiwa và Kaoru nhìn nhau.

"Chiwa, em có biết vừa nãy chị ấy nói gì không?"

"Cái này thì..."

Bị Kaoru hỏi vậy, Chiwa chỉ đành nghiêng đầu, sau đó lại nhận ra tên mình là "Chiwa" chứ không phải "Chiharu". Kaoru lại nhớ nhầm tên cô bé rồi.

"Khoan đã, cô Kaoru!"

Nhưng trước khi cô bé kịp mở miệng sửa sai, Kaoru đã lộ ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, tự ý bước ra khỏi phòng, tay vẫn còn cầm chiếc quần lót vừa nhặt được.

Chiwa vội vàng đi theo sau.

"Cô Kaoru, làm ơn nghe cháu nói một chút!"

Căn phòng lại trở nên vắng lặng không một bóng người.

Một lúc sau.

"Cái, cái này là sao? Chuyện này là thế nào cơ chứ!!!"

Tiếng gầm giận dữ của Youko vang vọng khắp căn phòng.

Chỉ thấy Youko, Keita, Chiwa đang đứng trong phòng, cả ba đồng loạt nhìn về phía bàn sưởi. Chiwa lộ vẻ mặt hoảng sợ vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Keita thì sợ hãi Youko đang đứng trước mặt.

Còn Youko... thì tức đến mức cả người run cầm cập không ngừng.

Bởi vì hộp bánh sô cô la vốn đặt trên bàn sưởi, không biết đã bị ai mở tung, chiếc bánh bên trong cũng bị ăn chỉ còn lại chút vụn vặt, hiện trường trông thảm hại không nỡ nhìn.

Đây cũng chính là sự kiện mở màn cho chuỗi biến cố chấn động căn biệt thự yên bình này, trong lúc Kaoru Kawahira vẫn còn đang mất tích.

Keita đến phòng máy tính nhận fax, Youko quay về bếp lo liệu bữa tối, còn Chiwa thì đuổi theo Kaoru ra ngoài nhưng lại bị lạc mất dấu trên hành lang. Khi cô bé quay lại phòng sách, vừa đúng lúc gặp hai người kia ở cửa phòng.

Vừa đặt chân vào phòng sách, họ lập tức phát hiện ra cảnh tượng thảm khốc này.

Chỉ thấy khóe mắt Youko rưng rưng lệ, vừa thút thít "Hu hu hu~~" vừa đưa tay về phía hộp bánh. Cô nàng còn dùng ngón trỏ quẹt lấy lớp kem sô cô la dính quanh miệng hộp, khiến cả cái hộp trông nhếch nhác bẩn thỉu.

Cô nàng cho chút kem còn sót lại vào miệng, vừa nước mắt giàn giụa vừa lầm bầm lẩm bẩm. Keita và Chiwa đứng sau lưng cô nàng đều nhìn nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.

Youko đau lòng lại dùng ngón tay nhẹ nhàng nhón lấy món kẹo trang trí bằng đường chỉ còn một nửa trong hộp:

"Thật đáng thương, lại bị đối xử bằng cách ăn uống tàn nhẫn thế này..."

Cô nàng cho miếng kẹo vào miệng, vừa rơi lệ vừa ăn nó với vẻ trân trọng vô cùng.

"Cái cách ăn uống không chút tình cảm này... thật quá đáng, quá đáng lắm rồi!"

Chiếc bánh bị người ta ăn tan hoang. Keita lên tiếng: "Này, Youko, em có sao không?" rồi khẽ đặt tay lên vai cô nàng. Nhìn Youko, người yêu thích bánh sô cô la hơn bất kỳ món ăn nào khác, lại thất vọng và đau lòng đến thế, Keita cũng không khỏi cảm thấy đặc biệt xót xa.

Nhưng đúng lúc này, Youko đột nhiên quay đầu, mắt lệ nhòa nhìn Keita:

"Keita! Có phải anh ăn bánh sô cô la không?"

Keita vội vàng xua tay, ý rằng "Tôi đâu có cái gan đó chứ":

"Tôi, tôi mà dám làm cái chuyện liều mạng đó á! Không phải tôi! Thật sự không phải tôi!"

"Thật sao đó ~~?"

Youko hậm hực ngẩng đầu lườm Keita.

"Thật, thật mà! Thật sự không phải tôi! Tôi thề với trời, tôi thề là tôi không hề làm bất cứ chuyện mờ ám nào!"

Keita với nụ cười gượng gạo, bước chân lảo đảo lùi lại. Youko với vẻ mặt vẫn còn đầy oán hận, chuyển ánh mắt sang Chiwa.

"!!!"

Chiwa lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết không thành tiếng, đồng thời dùng hết sức lắc đầu và vẫy tay.

Dùng toàn bộ sức lực để ra sức phủ nhận – không phải cháu làm!

Youko với động tác như yêu quái, từ từ bò đến bên cạnh Keita và Chiwa, dùng mũi ngửi khóe miệng hai người, đồng thời lộ ra ánh mắt u ám đầy nghi ngờ.

"Á!"

"Cậu, cậu làm gì vậy?"

"Ưm~~ Không ngửi thấy mùi sô cô la. Nếu đã ăn nhiều sô cô la đến thế, chắc chắn sẽ còn lại mùi sô cô la..."

Youko dường như rất ngạc nhiên, vừa đưa ra kết luận vừa khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu. Keita và Chiwa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh than vãn:

"Tôi, tôi đã nói là bánh không phải tôi ăn mà!"

"Đúng vậy ~~ Cháu mới không làm cái chuyện ăn vụng bánh vô giáo dục như thế!"

"Vậy thì..."

Youko nghi hoặc nheo mắt lại:

"Rốt cuộc là ai đã làm cái trò này? Trong nhà cũng đâu còn ai khác? Lẽ nào là Kaoru làm chuyện này?"

Vừa nói ra cái tên của người duy nhất không có mặt ở đây – Kaoru đến giờ vẫn chưa quay về phòng sách.

"Ưm~~"

Chiwa dùng ngón tay chống cằm, Keita cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc:

"Cái này thì ~~ Cô ấy trông không giống người sẽ làm ra chuyện này. Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không nghĩ là một trong số chúng ta làm."

"Hu hu, bánh sô cô la của tôi ~~"

Youko nước mắt lưng tròng bắt đầu than vãn về chiếc bánh sô cô la, Keita cũng đưa tay xoa đầu an ủi cô nàng. Thế là Youko tựa cả người vào vai Keita, nức nở thút thít:

"Người ta nhịn cả tháng rồi ~~ Vì tình hình kinh tế gia đình đang khó khăn, nên người ta mới nhịn lâu đến thế ~~"

"Ngoan ngoan ngoan..."

"Anh Keita, nếu không phải chúng ta làm, có phải có nghĩa là người ngoài đã ra tay không?"

Chiwa ngẩng đầu nhìn lên Keita, với vẻ mặt nghiêm túc hỏi, Keita cũng gật đầu đáp lại:

"Rất có thể. Dù sao thì căn biệt thự này cũng quá... rộng. Dù có ai đó lẻn vào, chúng ta cũng không thể phát hiện ngay được. Vừa nãy Kaoru có nói nghe thấy tiếng động lạ, điểm này cũng đáng để ý. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đây là tội ác do người ngoài gây ra, nhưng..."

Đúng lúc này, Keita phát hiện ra một thứ gì đó trong phòng sách, liền lộ ra nụ cười đắc ý:

"Ấy dà, tôi nghĩ chúng ta có thể dễ dàng biết được sự thật một cách bất ngờ rồi."

"Chuyện gì thế?"

Youko cảm thấy rất khó hiểu liền ngẩng đầu lên, Chiwa "Á!" một tiếng, đưa tay chỉ vào chiếc máy quay kỹ thuật số trên bàn sưởi.

Đó là chiếc máy quay Youko mang vào, hơn nữa nguồn điện vẫn luôn bật...

"Keita, anh chắc là có thể xem hình ảnh đã quay bằng TV không?"

Youko hứng thú cúi người nhìn chằm chằm vào TV, Keita ngồi xổm trước dàn TV, vừa cắm dây tín hiệu vừa nói:

"Ừm, tất nhiên rồi. Chỉ cần cắm dây này vào cổng video... này."

Anh ta ấn nút phát của máy quay kỹ thuật số, trên TV lập tức xuất hiện hình ảnh.

"Giỏi quá ~~"

Youko thốt lên tiếng cảm thán đầy ngưỡng mộ, Keita khoanh tay trước ngực cũng lộ vẻ mặt đắc ý.

"Giờ thì có thể biết được mọi chuyện lớn nhỏ đã xảy ra trong căn phòng sách này rồi."

Sau đó anh ta dịch chuyển đến một vị trí cách TV một đoạn ngắn, khoanh chân ngồi bệt xuống sàn.

Youko tựa vào vai Keita, Chiwa cũng ngồi lên đùi Keita, ba người bắt đầu xem lại hình ảnh đã được máy quay kỹ thuật số ghi lại.

"Cứ như đang chơi trò giải đố vậy, thật là hồi hộp và kịch tính!"

Chiwa ngẩng đầu nhìn Keita, "Phành phạch phành phạch!" vẫy đuôi liên tục, Keita lộ ra nụ cười gượng, đưa tay xoa đầu cô bé:

"Ừm, dù sao thì bình thường cũng hiếm khi có cơ hội thông qua bằng chứng vật chất mà thấy rõ mặt tên ăn vụng mà."

Youko siết chặt nắm đấm:

"Dù thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho tên đáng ghét đã ăn vụng bánh sô cô la của tôi!"

Hai người còn lại ngoài Youko không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi. Theo hình ảnh trên màn hình TV hơi rung lắc lên xuống, loa cũng truyền ra tiếng của Youko:

『Nào, đây chính là Keita.』

Keita đang ngồi trước bàn sưởi cũng xuất hiện trong khung hình.

『Dạo gần đây cậu ấy đang bận học hành chăm chỉ ~~ Hơn nữa còn rất là cố gắng đó, thật vất vả rồi.』

Keita trong khung hình "Ưm?" một tiếng, nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên, nhưng TV chỉ truyền ra tiếng của Youko:

『Hì hì, cậu ấy cũng khá đẹp trai đúng không ~~? Nói cho mọi người biết này, nếu có ai đó lớn tiếng khen ngợi cậu ấy, Keita sẽ đắc ý quên trời đất, bất chấp tất cả mà xông ra ngoài tán gái, nên đây là bí mật giữa chúng ta đó.』

『Này!』

『Cậu ấy vừa nói "Này!" trông có vẻ đã tức giận rồi. Nào, Keita, hãy nở nụ cười đẹp nhất trước ống kính đi nào ~~!』

Theo tiếng của Youko, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện cận cảnh Keita. Keita lập tức đưa tay ấn ống kính xuống.

Ngay lúc này --

"Keita, giọng em hình như hơi lạ lạ thì phải? Anh không thấy kỳ sao? Nghe không giống giọng em!"

Youko hưng phấn ra sức lay vai Keita, Keita đưa ngón tay lên môi "Suỵt!" một tiếng:

"Giọng nói sau khi ghi âm nghe sẽ thành ra thế này. Chuyện này không quan trọng, em yên lặng một chút đi."

『Cậu đang làm gì vậy?』

『Ưm! Tôi phải nộp báo cáo.』

Máy quay kỹ thuật số "Cạch!" một tiếng được đặt trên bàn sưởi. Hình ảnh phía sau không còn rung lắc, và chiếu ra Keita cùng Youko với góc độ vừa phải.

Màn hình chiếu lại cảnh hai người tương tác.

『Dù hiện tại đang ở nhà Kaoru đợi cậu ấy về, nhưng Keita cũng nghiêm túc suy nghĩ, quyết định tương lai của mình. Quả nhiên là một người đàn ông đáng tin cậy, khi cần ra tay sẽ làm một cách nghiêm túc.』

『Nhị và nhụy...』

『Sách báo đen và phim A trước đây cũng đã vứt bỏ hết rồi, cũng không còn ra ngoài tán gái nữa...』

"Ưm~~ Đoạn này chắc không liên quan gì đến tên ăn vụng, trực tiếp tua nhanh bỏ qua nhé?"

Trước câu hỏi của Keita, Youko lập tức gật đầu đồng ý:

"Anh nói cũng phải, dù sao thì lúc này bánh sô cô la còn chưa ở trong phòng sách."

Chỉ có Chiwa im lặng không nói một lời, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình TV. Ngay khi cảnh Youko ép sát ngực vào lưng Keita, rồi Keita quay người lại vồ lấy Youko xuất hiện, Keita liền động tay ấn nút tua nhanh.

Chỉ thấy cảnh hai người đùa giỡn tình tứ không ngừng trôi qua với tốc độ chóng mặt.

Keita và Youko đều hơi đỏ mặt.

Chiwa đột nhiên quay đầu nhìn Keita và Youko, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ thấu hiểu, không nói một lời quay đầu nhìn màn hình.

Keita và Youko hơi ngượng ngùng khẽ ho vài tiếng, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ mà dịch chuyển cơ thể.

Trong màn hình, Youko né người tránh Keita, Youko cũng nói theo:

"À, sau đó em rời khỏi phòng sách đúng không?"

Trên mặt Keita đột nhiên lộ ra vẻ mặt như nhớ ra điều gì đó, vừa chuẩn bị ấn nút tua nhanh lần nữa vừa nói:

"Đúng, đúng vậy. Đoạn này quả nhiên không liên quan gì đến vụ án, chúng ta trực tiếp tua đến đoạn sau một chút đi."

"Chiwa!"

Youko lập tức kêu lớn. Thái độ của Keita đã chạm vào trực giác của một người phụ nữ trong cô nàng. Chiwa nhận được chỉ thị của cô nàng, lập tức hành động tương ứng.

Cô bé luồn qua cánh tay Keita, ấn nút phát của máy quay kỹ thuật số.

"A a a!!!"

Keita không hiểu vì sao lại kêu lớn, nhưng cũng không thể ra tay ngăn cản – bởi Youko đã khóa chặt hai tay anh ta từ phía sau.

Màn hình TV tiếp tục chiếu cảnh Keita đang ở một mình trong phòng sách. Tiễn Youko rời đi, Keita buồn bã một lúc lâu đột nhiên đứng dậy vươn vai:

『Ưm ưm~~』

Sau đó anh ta đi về phía Youko vừa rời đi, bóng dáng cũng biến mất khỏi màn hình một lúc. Xem ra anh ta hẳn là đi kiểm tra xem Youko đã rời khỏi phòng và hành lang chưa.

『Lù lù lù lù lù lù~~』

Cứ tưởng anh ta sẽ tiếp tục vùi đầu học hành, nào ngờ anh ta lại vừa lẩm bẩm một bài hát không hiểu gì, vừa đi đến góc phòng sách rồi ngồi xổm xuống:

『Lù lù lù lù!』

Đưa tay vỗ vào mép chiếu tatami, cú vỗ này làm tấm chiếu bật lên. Keita trong màn hình nắm lấy tấm chiếu tatami, nhanh chóng kéo nó sang một bên.

"Không, không phải vậy! Em tuyệt đối đừng hiểu lầm!"

Keita ngoài đời tuy ra sức biện minh, nhưng Keita trên màn hình thì không phải như vậy:

『Ấy dà ~~ Học hành cả ngày, sao mà tôi chịu nổi chứ? Nghỉ một chút, nghỉ một chút thôi.』

Tiếp đó, anh ta thò tay vào dưới chiếu tatami lấy ra một đống tạp chí người lớn và phim A – hóa ra dưới chiếu tatami còn có một kho chứa bí mật. Chỉ thấy Keita trong màn hình lộ ra vẻ mặt háo sắc, bắt đầu giở tạp chí người lớn ra xem.

"..."

Youko lập tức quay đầu nhìn thẳng vào Keita với ánh mắt lạnh lùng. Keita thì hoảng loạn nhảy điệu nhảy không ai hiểu nổi.

Còn Chiwa thì chu đáo ấn nút tua lại, khiến đoạn phim tua ngược:

『Sách báo đen và phim A trước đây cũng đã vứt bỏ hết rồi, cũng không còn ra ngoài tán gái nữa...』

『Sách báo đen và phim A trước đây cũng đã vứt bỏ hết rồi, cũng không còn ra ngoài tán gái nữa...』

『Sách báo đen và phim A trước đây cũng đã vứt bỏ hết rồi, cũng không còn ra ngoài tán gái nữa...』

『Sách báo đen và phim A trước đây cũng đã vứt bỏ hết rồi, cũng không còn ra ngoài tán gái nữa...』

"Haizz ~~" Youko thở dài một hơi, dường như đang cố kìm nén cơn giận:

"Thôi, thôi được rồi. Cái này cũng không thể trách Keita được, tôi vốn không nghĩ Keita có thể dễ dàng từ bỏ sách báo đen. Trong quá trình học hành chăm chỉ, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ."

Rồi cô nàng đưa tay hất tóc lên. Keita cuối cùng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, Chiwa tiếp tục phát nội dung tiếp theo.

Keita trong màn hình lấy ra cuốn sổ nhỏ đặt trong cùng kho chứa bí mật đó:

『Ưm~~ Tôi phải gọi điện thoại báo cho Miyuki và Shouko biết một tiếng, để họ biết tôi đã chuyển nhà rồi.』

Anh ta tiện tay cầm điện thoại lên gọi. Hai mắt Youko nheo lại thành một đường chỉ, còn Keita thì "Ơ!" một tiếng, vô thức đưa tay vào miệng.

『A, là Miyuki hả? Là tôi, tôi đây! Kawahira Keita đây mà ~~』

Xem ra đó là một cuốn sổ liên lạc bí mật viết đầy đủ tên và số điện thoại của các cô gái.

『Cũng không còn ra ngoài tán gái nữa...』

Lời này lại vang lên, hết lần này đến lần khác.

Sách báo đen thì còn tạm chấp nhận được, dù thỉnh thoảng có xem phim A, cũng có thể nhắm mắt cho qua.

Nhưng...

"Keita."

Duy chỉ có chuyện này là khác.

Youko vừa "Rắc rắc!" bẻ khớp ngón tay, vừa với vẻ mặt tươi cười bước đến gần Keita.

"Keita."

Miệng cô nàng lại phát ra âm thanh đáng sợ.

"Ch, chuyện gì vậy?"

Ngay khi Keita lộ vẻ mặt sắp hét toáng lên, và Chiwa bên cạnh khoanh tay trước ngực gật đầu đồng tình –

"Đồ trăng hoa——————!!!"

Rầm!

Căn phòng vang lên một tiếng nổ dữ dội.

"Anh Keita, sau bài học lần này, sau này tuyệt đối đừng làm những chuyện như thế nữa nhé?"

Chiwa ngồi xổm bên cạnh Keita bị nổ thành than đen, toàn thân vẫn co giật không ngừng, giơ ngón tay lên cảnh cáo anh ta, nhưng Keita hoàn toàn không thể trả lời.

Bởi vì Youko đã dùng thế kẹp tôm khóa chặt hai chân anh ta, và ra sức kéo giật hai chân Keita, thách thức giới hạn của các khớp xương.

"Được rồi, Chiwa. Lát nữa chúng ta sẽ xử lý sách báo đen và danh bạ điện thoại, bây giờ chúng ta hãy xem lại nội dung đoạn phim trước đã nhé?"

Youko vừa nói vừa vứt Keita nửa sống nửa chết sang một bên như vứt một cái giẻ lau.

"Vâng!"

Chiwa ngoan ngoãn gật đầu, hai người lại ấn nút phát của máy quay. Keita bị vứt lại phía sau vẫn duy trì trạng thái than cháy khét, toàn thân bốc khói.

Màn hình TV lần lượt chiếu "cảnh Keita cất sách báo đen và danh bạ điện thoại lại vào kho chứa ban đầu, lộ ra vẻ mặt như không có chuyện gì rồi tiếp tục đọc sách", "cảnh Chiwa mang bánh sô cô la vào phòng sách", "cảnh Chiwa đặt chiếc bánh sô cô la quan trọng lên bàn sưởi, Kaoru theo sau đi vào phòng sách", và "cảnh Kaoru dẫn Keita và Chiwa cùng rời khỏi phòng sách".

"Cho đến đây vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào."

Nghe Youko nói vậy, Chiwa cũng cứ thế gật đầu liên tục.

Youko cho Chiwa ngồi lên đùi mình, trông như một đôi chị em gái thân thiết. Còn Keita thì vẫn còn run rẩy không ngừng ở phía sau.

Kaoru mãi không xuất hiện, cuối cùng cũng lúc này mở cửa giấy bước vào phòng sách. Đầu tiên cô ấy giật mình khi thấy Keita biến thành than, sau đó lại như muốn nói gì đó với Youko và Chiwa, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi ở phía sau, cách họ một khoảng.

Cô nàng vươn tay túm lấy mép chiếu tatami, dứt khoát lật tung nó lên.

Vị sư phụ nằm ngửa ở trong, mặt nở nụ cười cứng ngắc ngước nhìn Youko:

「Ch-Chào buổi chiều.」

「Đồ biến thái nhà ngươi, chết quách đi cho rồi!!!」

Youko tung ra một đòn mạnh nhất, không chút lưu tình, dội thẳng vào cái không gian chật hẹp chẳng khác gì chiếc quan tài đó…

Keita cháy đen như than, Kana Shirou trần truồng trợn trắng mắt, cùng với vị sư phụ đang bốc khói trắng nghi ngút khắp người, cả ba nằm chồng chất trong một góc phòng, tỏa ra bầu không khí chết chóc u ám như một lò hỏa táng.

Chiwa và Kaoru đều cố hết sức tự nhủ bản thân đừng nhìn vào cái góc kinh khủng đó.

「Thôi được rồi, cuối cùng chúng ta cũng sắp làm sáng tỏ bí ẩn rồi!」

Youko xắn tay áo lên tuyên bố, Chiwa và Kaoru cũng gật đầu lia lịa hưởng ứng.

Bởi dù sao, đây vốn chỉ là một hành động truy bắt thủ phạm đơn thuần, các cô chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã lén ăn vụng bánh sô cô la?

Thế nhưng, vì những sự thật không thể hiểu nổi liên tục xuất hiện, khiến mọi người hoàn toàn rơi vào trạng thái bối rối không thể hiểu nổi. Điều khó hiểu nhất là tại sao Kana Shirou lại trần truồng bay lơ lửng trên không trung?

「Tôi đoán chắc là…」

Kaoru lên tiếng bày tỏ ý kiến:

「Không, mà phải nói là tôi tin rằng ngoài những người có mặt ở đây, nhất định còn có người khác trong căn nhà này. Vậy nên tôi đoán chắc chắn là những kẻ lạ mặt đó đã dùng loại pháp thuật hay thủ đoạn nào đó…」

「Nghe chị nói vậy—」

Chiwa khẽ vỗ tay một cái:

「Không phải Youko vừa bảo là『Chúng ta đã làm phòng ăn tan hoang rồi sao?』」

「Á…」

Youko cũng lộ vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó:

「Thì ra không phải các cậu làm, thật xin lỗi nhé.」

「Trước đó có kẻ đã lén lút nhìn trộm căn phòng này, cháu nghĩ nhất định là hắn ta.」

「Đúng vậy, anh Kana cũng đã nhắc đến『những kẻ đó』thế này thế nọ.」

Rõ ràng anh ta không làm gì sai, thế mà Youko vẫn không nhịn được mà vung nắm đấm đánh gục anh ta, nên cô nàng cũng không khỏi lộ vẻ lúng túng:

「Thôi được rồi, dù sao thì cứ xem tiếp vậy!」

Vừa dứt lời, Chiwa liền rất hăng hái nhấn nút phát. Kappa và chú mèo cũng vừa lúc đó từ bên ngoài trở về, dù hơi ngạc nhiên nhưng họ vẫn quyết định đi đến bên cạnh các cô gái, cùng xem màn hình TV.

Đoạn phim tiếp tục được phát. Khi những người trong phòng lần lượt rời đi theo thứ tự Keita, Youko, Kaoru và Chiwa, cô gái đang đứng trước màn hình TV cuối cùng cũng biết được sự thật.

「Đ-Đó là cái gì?」

Youko trừng lớn hai mắt, những người khác có mặt cũng có cùng suy nghĩ với cô. Bởi vì sau khi cánh cửa kéo trong khung hình mở ra, một nhóm vật thể kỳ lạ bỗng xuất hiện, vừa trò chuyện rôm rả vừa tiến vào.

Chúng có ngoại hình vô cùng kỳ dị – trông như những chiếc xúc xích bạch tuộc, phần thân dưới lơ lửng bồng bềnh, kích thước thì ngang ngửa Ryuukichi và Kappa. Trên mặt có một con mắt tròn xoe, cùng đôi môi dày như búp bê nói tiếng bụng, ngoại hình sặc sỡ với màu sắc nguyên thủy pha lẫn chút ánh sáng dịu nhẹ.

Thật không biết phải miêu tả ra sao, trông hệt như những con búp bê nắng với tạo hình độc đáo, phá cách.

「N-Người ngoài hành tinh sao?」

Những vật thể khiến Chiwa không khỏi nghiêng đầu ngạc nhiên đó, sở hữu hình dáng mà mọi người chưa từng thấy.

Hơn nữa, chúng còn bảy mồm tám miệng nói những ngôn ngữ mà mọi người chưa từng nghe thấy, trong đó có một con bày tỏ hứng thú với hộp bánh sô cô la:

『1111』

『1111』

Những sinh vật khác cũng lóc cóc nhảy nhót lại gần hộp bánh sô cô la. Chỉ thấy từ những con búp bê nắng phát ra ánh sáng xanh trắng chói lọi, sau đó hộp bánh sô cô la liền tự động mở ra. Thế là chúng dùng đôi tay như dải lụa nằm hai bên thân để từng miếng từng miếng bánh sô cô la vào cái miệng nhỏ xíu của mình.

「Thì… thì ra đám này chính là thủ phạm…」

Youko nhất thời quên cả giận, chỉ có thể ngẩn người lẩm bẩm một mình.

「Thế nhưng… rốt cuộc chúng là gì vậy?」

Ngay khi Kaoru đang nói câu này với vẻ mặt đầy bối rối thì—

「À, chúng là mấy『Tinh linh』từng chăm sóc tôi ở sa mạc Ba Tư đó!」

Cánh cửa kéo phòng bị ai đó mạnh tay mở toang, và một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên. Cùng lúc đó, trong TV cũng vang lên giọng nói y hệt:

『Này! Lần này các ngươi lại lén ăn vụng gì đó à? Thật là hết nói nổi—Lát nữa ta sẽ bảo người nấu cơm cho các ngươi ăn, trước đó còn xin hãy ngoan ngoãn một chút!』

Những con búp bê nắng không hề sợ hãi, chỉ mặc kệ mà lơ lửng bay qua bay lại trên không trung. Kế đến, một cô gái mặc trang phục vu nữ, với mái tóc vàng óng ả xuất hiện trong khung hình.

Cô ấy vươn tay chỉ vào đám tinh linh, dùng giọng điệu nũng nịu mắng chúng một trận.

Youko, Chiwa và Kaoru luân phiên nhìn qua lại giữa màn hình TV và hiện thực, rồi lập tức thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc.

Đặc biệt là Chiwa, cô bé càng thêm phấn khích, vừa đứng bật dậy vừa hét lớn:

「Fulano!」

Không ngờ Fulano, Khuyển Thần đứng thứ bảy của Kawahira Kaoru, lại đứng ngay ở cửa phòng, còn giơ tay làm ký hiệu chiến thắng, mặt nở nụ cười rạng rỡ nói:

「Thời gian trôi thật nhanh quá đi. Mọi người ơi, tôi thực sự đã trở về rồi! Fulano đã về Nhật Bản rồi!」

Mấy con búp bê nắng với tạo hình kỳ lạ kia cũng theo sau cô, lắc lư bay vào trong phòng.

Mọi người đều không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

「Thế nên tôi đã gửi fax trước rồi, nói với mọi người chuyện tôi sẽ về nước mà!『Mọi người vẫn ổn chứ? Bên này thời tiết nóng lắm, khắp nơi đều là cát bụi. Mioin thì nhớ Keita đại nhân nhất, Tensou rất muốn ăn dưa muối với cơm trắng, còn Fulano thì thích ăn sashimi hơn, nhưng chúng tôi đều vẫn rất ổn. Nơi đây đang là mùa gió mát, mỗi ngày nắng đều rực rỡ chói chang. Chúng tôi sẽ mang về không ít thứ đâu. Fulano.』Đó chính là nội dung của bức fax đó.」

Keita quả thực đã xem bức fax này, nhưng căn bản không tài nào hiểu được ý nghĩa của nội dung fax, nên cứ thế vứt sang một bên, chẳng buồn để ý đến nữa.

「Ờ, cái này thì… bỏ qua cái vụ fax đó đi, tôi hỏi cậu, mấy cái thứ này rốt cuộc là gì thế?」

Youko có chút khó chịu chỉ vào đám búp bê nắng đang lơ lửng trên không trung, mở miệng hỏi Fulano.

「Chúng là khách mà!」

Fulano ưỡn ngực mà đáp lại:

「Bởi vì chúng bảo muốn đến Nhật chơi, nên Fulano mới đi thuyền đưa chúng về sớm đó~~ Dù Fulano cũng không rõ lắm, nhưng đừng nhìn chúng trông như thế này, hình như có thể phát huy tác dụng lớn trong việc tìm kiếm Kaoru đại nhân đó. Dù sao thì chẳng bao lâu nữa Kuya cũng sẽ về, lúc đó các cậu hãy hỏi cô ấy cho rõ ràng nhé.」

「Kuya cũng sắp về rồi sao?」

Chiwa hỏi với vẻ vô cùng kích động, Fulano cười tủm tỉm gật đầu đáp lại:

「Vâng ạ! Nhất định sẽ về trong thời gian gần nhất.」

「Fu, Fulano, tôi còn muốn hỏi chuyện khác nữa.」

Youko gãi gãi má hỏi:

「Dù không quan trọng, nhưng cái vụ để anh Kana trần truồng lơ lửng trên không trung đó, cũng là chúng làm hả?」

Fulano cũng không trả lời được, thế là quay người lại đối mặt với đám tinh linh, dùng thứ ngôn ngữ không ai nghe thấy để hỏi:

「1111」

Điều đáng ngạc nhiên là Fulano dường như đã biết nói ngôn ngữ của chúng. Chỉ nghe thấy một trong số đám tinh linh mở miệng:

「1111」

đáp lại bằng giọng điệu tương tự. Fulano「Ừm ừm.」gật đầu xong, quay người lại đối mặt với mọi người:

「Ừm~~ Theo lời nó nói, hình như là『Chúng tôi đang tham quan phòng tắm của căn nhà này, kết quả là cái người đó cứ thế trần truồng bước vào, vừa nhìn thấy chúng tôi liền giật mình, giẫm hụt chân trên nền gạch phòng tắm mà trượt ngã, thế là đập đầu vào phía sau.』」

Tiếp tục dịch ra thì chúng nói——

「1111」

「Chúng nói『Không thể cứ thế bỏ mặc người đang bất tỉnh đó được, nên chúng tôi đành phải dùng sức mạnh của mình để cho hắn lơ lửng trên không trung, thử tìm người gần nhất đến chăm sóc hắn.』」

「Các ngươi phải nói là『ép người ta nhận』mới đúng chứ?」

Youko lườm chúng một cái.

「1111」

「Chúng nói『Tóm lại, từ nay về sau sẽ tạm thời ở lại đây làm phiền mọi người, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.』」

「Cái gì? Cậu, các cậu làm gì mà tự tiện quyết định ở lại thế hả?! Chi phí sinh hoạt nhà chúng ta đã đủ eo hẹp lắm rồi, thậm chí rất ít khi có cơ hội mua bánh sô cô la… Á~~! Nói đến đây tôi mới nhớ ra, các cậu lại tự tiện ăn mất bánh sô cô la của tôi!」

「1111」

「『Ây da, cô nàng xinh đẹp này đừng nói vậy mà.』」

「Này này này! Đừng đến gần tôi! Tránh ra! Tránh ra!」

Thế nhưng những con tinh linh nhẹ bẫng kia lại tụ tập vây quanh Youko, như thể đang van nài. Nhìn thấy Youko bỏ chạy, Chiwa không khỏi ôm bụng cười phá lên.

Fulano với gương mặt tươi cười tiếp tục làm phiên dịch, Kaoru lại một lần nữa trừng lớn hai mắt. Còn Keita, người vẫn đang trong trạng thái hôn mê từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là vừa nhìn thấy Kana Shirou trần truồng liền lập tức kêu thảm thiết:

「Oa a! Ch-Chuyện này là sao đây?! Anh làm gì ở cái chỗ này thế hả?!」

Cuộc náo động này cứ thế càng lúc càng leo thang.

Căn nhà vốn dĩ vì sự rời đi của Kawahira Kaoru mà luôn duy trì bầu không khí tĩnh mịch, cuối cùng cũng tìm lại được sự náo nhiệt vốn có của nó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận