Shaberanai Kurusu-san Kok...
Yu Murasaki Yukiko Tadano
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3

Chương 02: Khoảng cách tình bạn thật kỳ lạ

0 Bình luận - Độ dài: 7,271 từ - Cập nhật:

◇◆Về chuyện khoảng cách kỳ lạ giữa hai người◆◇

「Cậu không thấy hơi se lạnh à?」

Kỳ nghỉ lễ lớn sắp đến, tiết trời cũng đang dần chuyển từ cái ấm áp dịu nhẹ của mùa xuân sang những ngày oi ả, dễ đổ mồ hôi.

Vậy mà vào một ngày đẹp trời thế này, Suzune ngồi cạnh lại nói với tôi như vậy.

…Tôi không nghĩ trời lạnh đến mức đó đâu.

Chỗ hẹn của chúng tôi lúc nào cũng râm mát, mùa đông thì khá lạnh nhưng hè đến thì cũng không đến nỗi phải mặc thêm áo khoác đồng phục.

Thậm chí còn có thể nói là dễ chịu, với tôi thì đây cứ như một nơi nghỉ mát vậy.

Tôi nghiêng đầu, lắng tai nghe tiếng lòng của cô ấy.

(…Sao đây nhỉ?)

Hình như tôi có nghe loáng thoáng gì đó, nhưng đáng tiếc là không hiểu được ý tứ.

「Ừm. Hôm nay lạnh lắm à?」

「Ừ, thì… theo tớ là vậy?」

Suzune cười gượng, dùng ngón trỏ gãi má.

Dạo trước tôi vẫn còn nghe được tiếng lòng của Suzune, nhưng kể từ hôm đó thì gần như không còn nữa.

Khác với Hinamori, cô ấy ít khi thể hiện rõ ràng nên tiếng lòng cũng khó nghe hơn.

Thế nên tôi lại đâm lo ‘hay là cậu ấy lại đang giấu giếm chuyện gì?’, nhưng hiện tại thì không thấy có vẻ gì là như vậy.

Nói đúng hơn thì, dạo gần đây trông cậu ấy vui vẻ hơn trước, cái vẻ lạnh lùng khó chịu cũng biến mất rồi.

Mà… nếu lại nghe thấy tiếng lòng cậu ấy gào thét, thì tôi cứ làm những gì mình có thể là được.

Dù sao thì… thấy cậu ấy có vẻ mặt thoải mái cũng là một thay đổi đáng mừng.

Hồi cấp hai, cậu ấy lúc nào cũng xù lông nhím cả lên mà.

Tôi bất giác bật cười khi nhớ lại chuyện đó.

「Cậu cười tủm tỉm gì thế?」

「Đâu có. Chỉ là tớ nghĩ, hồi xưa cậu như con nhím xù lông, vậy mà giờ lại hiền đi nhiều quá.」

「Chà, tại bị ai đó thay đổi rồi còn gì nữaー. Cả thể xác lẫn tinh thần…」

「Này. Cách nói đó dễ gây hiểu lầm lắm đấy.」

「Thì đúng là sự thật còn gì?」

「Về mặt tinh thần thì có lẽ vậy, nhưng phần ‘thể xác’ thì… không phải chứ?」

「Hừm…」

Khi tôi hỏi lại, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.

Bị nhìn như thế làm tôi thấy bất an… Chẳng lẽ mình thật sự đã làm gì rồi sao?

Dù cố nhớ lại quá khứ, tôi cũng chẳng có manh mối nào cả.

Nhưng ánh mắt đó như đang muốn nói rằng có chuyện gì đó.

「Nè, cái này.」

Nói rồi Suzune vuốt nhẹ mái tóc mình.

Sau đó, cô ấy nở một nụ cười hồn nhiên như đứa trẻ vừa thực hiện thành công một trò đùa.

「Lo sốt vó rồi kìaー. Tớ từng để tóc dài, nhưng đã cắt rồi còn gì?」

「Chuyện tóc tai à! Đừng có nói kiểu dễ gây hiểu lầm thế chứ!」

「Tóc cũng là một phần cơ thể mà, nói vậy có sai đâu?」

「…Ừ thì cũng đúng.」

「Ủa ủa? Ritsu nhà ta, không lẽ cậu đang tưởng tượng chuyện gì khác hả??」

「Khụ. Chọc tức lộ liễu quá đấy…」

「Aha ha!」

Suzune cười khúc khích, vỗ vai tôi.

「Tớ cắt tóc là vì muốn thay đổi bản thân thôi.」

「Thay đổi bản thân àー. Kiểu như ra mắt ở trường cao trung sao?」

「Vì thất tình mà.」

「Phụt!?」

Tôi bật cười, cô ấy lại cười nham hiểm.

…Chẳng có ý định giấu giếm gì cả.

Tình cảm được bày tỏ thẳng thắn như vậy tuy cũng dễ chịu…

Nhưng tôi chưa quen với kiểu tấn công trực diện thế này, thật sự rất đau tim.

「Vậy nên, ý đồ của tớ khi nói lạnh là gì nàoー?」

Suzune dồn dập hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn sang, bắt gặp ánh mắt cô ấy, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi như đang chờ đợi điều gì đó.

「Aha ha, xin lỗi. Tiếc là tớ không có áo khoác cho cậu mượn rồi.」

「…………Hừm.」

「Gì thế. Cái ánh mắt như muốn nói gì đó của cậu là sao…」

「Đâu cóー. Chỉ là, tớ có vài điều muốn nghĩ.」

「Điều muốn nghĩ?」

「Ừm (…Nếu cậu đã có ý đó thì tớ cũng không ngại đâu.)」

Suzune nói rồi áp sát người vào vai tôi.

「Ơ, ừm Suzune?」

「Lạnh quá nên tớ tính sưởi ấm bằng cách này.」

「Này, làm thế có ấm lên được không vậy?」

「Sao thế? Hay là, cậu muốn tớ áp sát hơn nữa??」

「Không phải, tớ chỉ──」

「Ritsu hư quá điー」

「Haizz… thật tình.」

Cô ấy nở nụ cười đầy tự tin như thường lệ, vẻ mặt rõ ràng là muốn trêu chọc tôi.

(Th-thế này… được không nhỉ? Mặt mình không đỏ lên đấy chứ? Không sao… phải giữ bình tĩnh bằng mọi giá…)

…Hử?

Hình như vừa rồi mình nghe thấy gì đó thì phải??

Tôi lại nhìn Suzune.

Vẫn là vẻ tự tin như mọi khi nhưng…

(…Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Nếu để lộ sự bối rối thì xấu hổ chết mất.)

Nghe thấy tiếng lòng đó, tôi bất giác bật cười gượng.

Sự bối rối trong lòng cậu ấy lộ hết cả rồi.

Hơn nữa, vì cậu ấy đang cố gắng không để lộ vẻ ngượng ngùng, nên cảnh tượng trước mắt và nội tâm lại khác nhau một trời một vực, chỉ mình tôi là thấm thía…

「Hử? Sao thế Ritsu. Mặt cậu đỏ lên rồi kìa?」

「…Không có gì. Mà này, tớ nghĩ cậu dựa sát quá rồi đấy.」

「Thôi màー. Con người ai chẳng có lúc thèm hơi ấm, biết sao giờー. Cứ như thế này là tớ thấy dễ chịu rồi.」

「Dễ chịu nhỉー. Còn tớ thì chẳng dễ chịu chút nào cả…」

「Aha ha! Đó là do cậu ý thức quá đấyー」

「Biết sao giờ…」

「Nhưng mà, cậu không thấy việc dành thời gian tựa vào nhau thế này cũng không tệ sao? Hít một hơi thật sâu, lắng tai nghe là thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Cứ thử xem, không lừa cậu đâu.」

Tôi làm theo lời cô ấy, hít một hơi thật sâu.

Nhắm mắt lại, ngoài tiếng lá cây xào xạc ra thì chẳng nghe thấy gì khác.

Cả tiếng lòng của cô ấy cũng không nghe thấy, một khoảng lặng mà bản thân tôi khó lòng có được.

Một phần là do nơi này yên tĩnh, nhưng có lẽ lý do lớn nhất là vì tôi không nghe thấy tiếng lòng.

Thay vào đó, tôi cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền từ người cô ấy.

「…Có lẽ cậu nói đúng. Cũng không tệ lắm.」

「Thấy chưaー. Ritsu có lúc giống như ông cụ non ấy mà. Hợp lắm~」

「Thừa một câu rồi đấy.」

Tôi và Suzune im lặng, cùng nhau ngước nhìn bầu trời.

Khi cả hai đang im lặng, Suzune bắt đầu gợi chuyện.

「Mà nè, Ritsu nấu ăn giỏi đúng không?」

「Ừm. Cũng tàm tạm. Tớ toàn tự nấu mà.」

「Vậy à. Thế thì, tớ có chuyện muốn nhờ Ritsu đây.」

「Nếu là chuyện tớ có thể làm được thì được thôi.」

「Cảm ơn cậu.」

Nói rồi Suzune nhìn sát vào mặt tôi,

「Vậy lần tới, cậu ăn thử cơm hộp tớ làm được không?」

Cô ấy hỏi.

「Ể, Suzune biết nấu ăn à?」

「Gì? Cậu nghĩ tớ không biết nấu à?」

「Ánh mắt đáng sợ quá! Th-thì tại, cậu toàn ăn bánh mì mua sẵn chứ đâu có mang cơm hộp đâu? Nên tớ cứ nghĩ cậu không hay nấu nướng ấy mà.」

「…………」

Trước áp lực vô hình, tôi chỉ biết cười gượng.

Thấy thái độ của tôi, Suzune thở dài một tiếng rồi tỏ vẻ bất mãn.

「Tớ cũng khá tự tin đấy chứー. Hình tượng của tớ trong mắt cậu là vậy àー?」

「Tớ xin lỗi. Nhưng mà, cậu tập nấu ăn từ bao giờ thế?」

「Kiểu như là luyện tập vì sau này cần ấy mà. Bố mẹ tớ bận công việc, nên tớ thường làm hết việc nhà.」

「Ra là vậy. Thế nên à.」

「Đúng đúng. Mà tớ cũng muốn nấu ăn ngon hơn nên đã học hỏi khá nhiều.」

「Hể~。 Không lẽ, cậu muốn nấu cho chồng tương lai ăn khi thành cô dâu à?」

Từ đầu đến giờ toàn bị cô ấy xoay như chong chóng, nên tôi định bụng đáp trả một câu cho hả dạ.

Tôi chỉ nói bâng quơ vì nghĩ chắc không có chuyện đó đâu…

Vậy mà mặt Suzune đỏ bừng lên như sắp bốc khói.

「Ơ, à, cái đó… không phải đâu.」

「Trúng tim đen rồi?」

「Kh-không, cái đó thì… Thì đó, không phải cậu cũng thấy憧こがれる cái không khí gia đình sao…? Kiểu như nấu ăn cho chồng, rồi thấy anh ấy vui vẻ mỉm cười ấy.」

「…Mục tiêu của Suzune bất ngờ dễ thương ghê nhỉ.」

「Aaa, ồn ào quá! Kệ tớ đi!!」

「Đừng có thúc vào sườn tớ nữa.」

Vì ngượng, cô ấy cứ thúc vào sườn tôi liên tục.

Tôi chưa từng thấy bộ dạng này của cô ấy bao giờ, nên cảm thấy có chút gì đó thật đáng yêu.

Suzune hắng giọng một tiếng, rồi đặt ngón trỏ lên ngực tôi.

「Tóm lại! Lần tới cậu hãy ăn thử món tớ nấu đi. Tớ sẽ làm món ngon đến chảy nước miếng luôn.」

「Vậy thì, tớ xin nhận nhưng… có được không đấy?」

「Bị coi thường thì bực mình lắm, với lại đây là điều tớ muốn làm nên không sao đâu. Nếu cậu muốn, tớ còn có thể mát xa hay làm bất cứ điều gì khác nữa.」

「Suzune này, sau này cậu có vẻ sẽ trở thành cỗ máy tạo ra những kẻ vô dụng mất.」

「Ể, sao lại nói thế.」

「Không, kiểu như là. Cậu có vẻ sẽ làm bất cứ điều gì đúng không? Nếu tớ nhờ ‘sáng nào cũng đánh thức tớ dậy nhé’, có vẻ cậu cũng sẽ làm ấy nhỉ?」

「Ừm. Thì, muốn chiều chuộng người mình thích mà, đúng không.」

「Ể?」

Ngay khi tôi hỏi lại, mặt Suzune đỏ bừng, cô ấy đưa tay lên che miệng.

Cùng lúc đó, tiếng lòng của cô ấy tuôn ra ào ạt.

(…Tự mình nói ra rồi. Mình còn chưa thổ lộ tình cảm rõ ràng nữa mà… Nóng vội quá rồi, mình ơi. Nhưng mà, mấy cái trò yêu đương lีลาとか mình có biết đâu, aーもうっ. Biết thế này, mình nên học hỏi kinh nghiệm từ Sakura nhiều hơn. Làm sao đây… nếu vì chuyện này mà cậu ấy giữ khoảng cách thì…)

Từ trong tâm, những lời hối hận và lo lắng cứ nối tiếp nhau truyền đến.

Niềm vui khi được đối phương đáp lại tình cảm, và đồng thời là sự do dự trào dâng.

…Điều tệ nhất lúc này là để mọi chuyện trở nên khó xử.

Chắc chắn Suzune cũng không muốn vậy.

Thế nên, điều tôi có thể làm lúc này chỉ có một.

「…Ừm. Vừa rồi, cậu có nói gì không?」

Như một nhân vật chính ngốc nghếch, tôi chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì.

Như vậy, nếu cô ấy cho qua thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Nghĩ vậy, tôi nhìn sang Suzune.

Cô ấy không hiểu sao lại tỏ vẻ bất mãn, rồi dùng cả hai tay véo má tôi.

「Ở khoảng cách này mà bảo không nghe thấy thì vô lý quá rồi đấy! Bị cho qua như vậy ngược lại còn đau khổ hơn nữa!!」

「Đau á (Đau mà).」

「Aーもうっ! Mình đúng là đồ ngốc màーっ」

Suzune nói rồi tự vỗ vào mặt mình hai cái.

Tiếng 「bép bép」 vang lên, cô ấy thở hắt ra một hơi, vẻ mặt như đã thông suốt điều gì đó.

「Chẳng cần phải suy nghĩ về khoảng cách làm gì nhỉ. Vốn dĩ, tớ nghĩ ít nhất giữa chúng ta chẳng cần phải khách sáo gì cả. Tớ đã quên mất bản chất của Ritsu mà tớ từng thấy hồi cấp hai rồi. Rằng không được lùi bước.」

Suzune nắm lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Khi tôi cố quay mặt đi, lần này cô ấy lại giữ lấy mặt tôi, không cho tôi trốn thoát.

「Nếu không thích thì cứ từ chối thẳng thừng đi. Tớ sẽ mặc kệ hết những lời từ chối đó.」

「…Thế thì sớm muộn gì cũng vô nghĩa còn gì?」

「Quả nhiên, cậu hiểu nhanh thật. Dù có cố gắng rời xa cũng không thể nào thoát được. Đừng có coi thường sự kiên trì của con gáiーkiểu vậy đó.」

Suzune lè lưỡi, ném cho tôi một ánh nhìn thách thức.

「Tớ không hiểu tại sao suy nghĩ của Ritsu lại thành ra như vậy, nhưng. Đừng nghĩ mọi chuyện lúc nào cũng theo ý cậu. Ít nhất thì, tớ sẽ không làm cậu thất vọng đâu.」

Vẻ mặt đầy tự tin như muốn nói rằng làm gì cũng vô ích.

(Nếu cậu định giữ khoảng cách thì tớ quyết sống chết cũng phải giữ cậu lại!!)

Tiếng lòng lúc này cũng vang lên rõ ràng.

「Mạnh mẽ thật đấy.」

「Aha ha! Ừm. Vậy nên, cho đến lúc đó thì vai cậu là của tớ. Nhờ cậu nhéー」

Suzune nói rồi tựa đầu vào vai tôi.

Tôi liếc nhìn sang, bắt gặp ánh mắt cô ấy và bị cô ấy cười khúc khích.

Thật sự… cảm giác như bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay vậy.

Nhưng, nhờ sự mạnh mẽ đó của cô ấy mà những khúc mắc trong lòng tôi dường như đã tan biến.

◇ ◇ ◇

Sau giờ học.

Tôi và Rurina cùng nhau học bài.

Thật ra định bụng là ba người cùng học, nhưng Suzune có việc bận nên đã về trước.

Thế nên, tôi và Rurina còn lại hai người, im lặng miệt mài với cây bút.

Chúng tôi không nói chuyện phiếm gì cả, nên ngoài tiếng bút viết ra thì hoàn toàn yên tĩnh.

Tiếng lòng cũng chỉ là những lời phân vân kiểu ‘Câu này thì…’

Mà những lời đó thì chỉ có mình tôi nghe thấy, người ngoài nhìn vào chắc sẽ thấy đây là một môi trường dễ tập trung.

Tuy nhiên, không hiểu sao đối với tôi, đây lại là một tình huống khó học bài.

Tôi dừng bút, bắt chuyện với Rurina.

「Này Rurina.」

【Chuyện gì? (Mặt cậu trông khó hiểu thế?)】

「Chúng ta không cần phải ngồi cạnh nhau thế này đâu nhỉ?」

Tôi vừa nói xong, Rurina nghiêng đầu rồi nhìn quanh quất.

Sau đó, cô ấy viết 【Tớ không làm phiền ai đâu】 rồi đưa cho tôi xem.

Đúng là không làm phiền ai xung quanh…

Nhưng không hiểu sao hôm nay Rurina lại không ngồi đối diện mà lại ngồi ngay cạnh tôi.

Thỉnh thoảng khuỷu tay lại chạm vào nhau, tôi thấy khó học bài lắm nhưng… có vẻ cô ấy lại thích như vậy.

Dù tôi có ngồi lại cho ngay ngắn, cô ấy cũng lại lập tức xích lại gần.

…Đúng là khoảng cách bạn bè của cậu ấy vẫn kỳ lạ như mọi khi.

Mà thôi… cũng không phải bây giờ mới vậy.

「Mà nè, dạo này cậu đã nói chuyện được với nhiều bạn trong lớp rồi nhỉ.」

【Nhờ có Ritsu cả.】

「Đâu đâu. Dù lý do là gì đi nữa, người cố gắng là cậu mà.」

【Nhờ có Ritsu (…Chuyện gì cũng cần có khởi đầu.)】

「Đừng khiêm tốn thế, dù có cho lời khuyên thì việc có vận dụng được hay không là tùy vào mỗi người. Rốt cuộc thì, người hành động mới là người giỏi.」

【Ritsu (Một mình tớ không làm được.)】

「Thế nên, Rurina cũng vậy mà.」

Cả hai cùng im lặng.

Cái màn nhường nhịn này là sao đây…

「Mà thôi, dù sao thì thành quả cố gắng của cậu cũng đã có kết quả tốt rồi.」

【Đường ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân (Vẫn còn nhiều việc phải làm phía trước… Rất nhiều việc.)】

「Nghỉ ngơi điều độ vào nhéー」

【Ritsu cũng vậy (Cậu cũng thế thôi, nói người khác làm gì?)】

「Ừm, cũng đúng. Nhưng thể lực của tớ tốt hơn mà, đúng không?」

【Bây giờ thì là vậy (Oai chưa~… Đùa thôi.)】

「Trước mặt tớ, cậu cũng hoạt bát hơn nhiều rồi đấy.」

Vẻ mặt đắc ý sau khi đã nỗ lực làm được điều gì đó trông có phần đáng yêu.

Ban đầu cậu ấy còn vô cảm, ánh mắt sắc lẹm, nên sự thay đổi này khiến tôi rất vui.

…Giờ chỉ cần cậu ấy có thể như vậy ở những nơi khác nữa là hoàn hảo.

「Thôi, chúng ta học tiếp nào.」

Tôi cầm bút, mở vở định tập trung học bài.

Đúng lúc định bắt đầu thì Rurina đột nhiên tựa đầu vào vai tôi, rồi di chuyển xuống phía ngực tôi.

「Ừm… Rurina?」

【Tiếp xúc thân mật rất quan trọng (Chị Hinamori bảo làm vậy sẽ biết… mạch đập không có gì bất thường… Với lại──)】

「Ể, không lẽ tớ đang bị kiểm tra sức khỏe…?」

Trước sự bối rối của tôi, Rurina vẫn giữ vẻ mặt như thường lệ, không hề để tâm.

Chắc là cô ấy đang suy tính đủ điều rồi mới hành động như vậy.

Tiếng lòng của cô ấy vang lên rất nhanh, tôi không nghe rõ được.

Hinamori thì nói to nên dễ nghe, nhưng hôm nay Rurina lại nói nhỏ mà còn nhanh nữa nên khó nghe quá.

Nếu là cảm xúc dâng trào thì tôi có thể nghe rõ, nhưng…

Tôi liếc nhìn Rurina.

Thì thấy không hiểu sao cô ấy lại đang nắm lấy cổ tay mình.

(…Mình là chín mươi? Ritsu có lẽ nhiều hơn và nhanh hơn mình?)

「N-này, nếu là kiểm tra sức khỏe thì tớ không cần đâu. Dạo này tớ cẩn thận lắm…」

(…Mình có thay đổi gì không nhỉ? Hay là, càng áp sát thì sẽ thay đổi?)

「Này ơi… cậu có nghe không đấyー?」

【Im lặng.】

「À, vâng…」

(Ừm… cứ nghe tiếng động của Ritsu thế này, tớ thấy dễ chịu hơn.)

Rurina áp mặt vào ngực tôi, nhắm mắt lại.

Dù nhìn thế nào thì khoảng cách này cũng chỉ có ở những cặp đôi đang tình tứ, nhưng nghe tiếng lòng của cô ấy thì có vẻ chỉ đơn thuần là đang nghe nhịp tim của tôi thôi.

Tôi không hiểu ý đồ của cô ấy.

Chỉ là, trước đây cũng có lần cô ấy mệt quá ngủ thiếp đi, nên có lẽ cô ấy đang lo lắng cho sức khỏe của mình theo cách riêng.

Mà dù sao đi nữa…

Bị người khác nghe nhịp tim thế này cũng xấu hổ lắm chứ…

Bị áp sát đến mức này làm sao mà không căng thẳng cho được, dù cố gắng giữ bình tĩnh thì hơi ấm và sự mềm mại của cô ấy cũng làm tim tôi xao động.

Cố gắng trấn tĩnh lại, tôi lại một lần nữa lên tiếng với Rurina.

「Tạm thời thì Rurina. Ít nhất cũng cho tớ biết lý do được không…?」

Trước câu hỏi của tôi, Rurina tỏ vẻ đắn đo rồi đưa màn hình tablet cho tôi xem.

【Vì tớ muốn xác nhận (…Chị Hinamori đã dạy tớ. Tớ vẫn chưa hiểu lắm, nhưng…)】

「Muốn xác nhận… à.」

…Hinamori dạy cho sao?

Nghe vậy tôi lại thấy bất an.

Chắc là kết quả của việc hỏi ý kiến chuyện gì đó.

Kiểu như ‘Dạo này Ritsu trông không được khỏe, tớ nên làm gì đây?’ à?

Nếu vậy thì việc đo mạch cũng dễ hiểu.

Nhưng, tạm thời thì bị áp sát thế này, tim tôi không chịu nổi.

「Mình tách ra được chưa?」

【Không! (…Cứ thế này đi.)】

「Từ chối thẳng thừng quá nhỉ. Đâu cần phải bám chặt thế đâu.」

Tôi nói vậy rồi thở dài, Rurina ngẩng mặt lên nhìn tôi chằm chằm.

(…Dạo này, Suzune với cậu thân nhau quá. Tớ cũng vui, nhưng… nghĩ đến bản thân mình thì có phải là ích kỷ không nhỉ?)

Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng lòng của Rurina.

Thêm vào đó là lời thì thầm buồn bã, lại còn bị nhìn bằng ánh mắt ngước lên như vậy thì.

「…Đành chịu. Cho đến khi cậu thấy đủ, cứ như vậy đi.」

Tôi không thể nào từ chối được.

Nghe lời tôi nói, Rurina cười vui vẻ, rồi đưa tablet cho tôi xem 【Cảm ơn cậu】.

Tư thế này thật sự rất gò bó, nhưng trông cô ấy lại có vẻ rất vui.

…Khoảng cách này không thể nào bình thường hơn được sao.

Tôi cười gượng, rồi cố gắng tiếp tục học bài dù hơi khó khăn.

──Khoảng ba mươi phút sau khi Rurina dựa vào người tôi.

Cô ấy dụi mắt mấy lần, rồi nắm xòe bàn tay liên tục.

Sau đó, cô ấy ngáp một cái thật dễ thương.

「Buồn ngủ à?」

【Không sao đâu (…Khó khăn lắm mới được ở cùng Ritsu, vậy mà lại buồn ngủ mất rồi.)】

「Không không, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề thì đúng hơn chứ? Với lại cậu cũng đã cố gắng nhiều rồi, mệt là phải thôi.」

【Ritsu cũng vậy (…Thể lực của tớ kém hơn nhỉ.)】

「Ừm. Nhưng trường hợp của tớ là do quen rồi, nên bây giờ vẫn ổn.」

【Thật không? (…Nhưng Ritsu hay cố quá sức nên tớ lo lắm. Vì vậy, tớ cũng phải thức, nhưng mà…)】

「Mà trời ấm lên thì người ta dễ buồn ngủ mà. Nếu muốn tỉnh táo thì đứng dậy vươn vai một chút cũng tốt đấy.」

(…Không muốn. Dù buồn ngủ tớ vẫn muốn ở nguyên thế này.)

「Lắc đầu mạnh ghê nhỉ…」

Rurina tuy tỏ ra mạnh mẽ, nhưng rõ ràng là đã đến giới hạn rồi.

Nhưng, dù tôi có đề nghị như lúc nãy, cô ấy cũng chẳng có ý định nhúc nhích, thậm chí còn dựa sát vào người tôi hơn nữa.

Hơi ấm từ người cô ấy truyền sang làm tim tôi xao động, nhịp đập cũng nhanh hơn.

Chắc vì tin tưởng nên mới có khoảng cách như vậy, nhưng ngày càng gần hơn thế này làm tôi lo lắm…

「Cậu ngủ cũng được mà.」

【Không (…Không muốn ngủ.)】

「Viết chữ cũng thấy mệt rồi đúng không…」

【Kh】

「Đừng có cố dùng một chữ để nói là không sao. Nếu không phải là tớ thì chẳng ai hiểu được đâu.」

(…Chỉ có Ritsu thôi… vui quá.)

Trong lúc chúng tôi nói chuyện qua lại như vậy, cô ấy bắt đầu gật gù, rồi từ từ ngả người xuống, áp sát vào tôi.

Dù gầy nhưng cơ thể lại cân đối một cách đáng ngạc, sự mềm mại ấy khiến tim tôi đập rộn ràng.

【Một chút (…Nằm nghiêng một chút rồi…)】

「Này, đợi đã. Đó là điềm báo tử đấy.」

【Một chút (…Mượn ngực cậu. Ritsu to hơn tớ nên chắc là vừa vặn… Tiếng tim đập cũng dễ chịu…)】

Như thế thì có giải quyết được gì đâu!?

Tôi hét lên trong lòng, nhưng Rurina vẫn cựa quậy, điều chỉnh tư thế để tựa vào ngực tôi.

Một tư thế giống như những cặp tình nhân đang ôm nhau.

「Quả nhiên, thế này thì… Tớ cũng là con trai mà…」

(Nếu là Ritsu thì… được. Không sao đâu.)

「Không không… được là sao, có nhiều vấn đề lắm đấy.」

Tiếng thở đều đều, dễ thương vang lên.

Chắc là cô ấy dễ ngủ lắm, chỉ trong thoáng chốc mà tôi chẳng kịp phản ứng gì, cứ đứng ngây ra.

Trước đó, tôi đã phản xạ mà nói chuyện mất rồi…

Dù chẳng nhìn vào tablet.

Tôi liếc nhìn gương mặt Rurina.

Vẻ mặt ngây thơ, trông có vẻ rất thoải mái.

「Ha ha ha… Cứ gặp nhau là một trong hai đứa lại ngủ gật suốt nhỉ.」

Trước sự thật đó, tôi bất giác bật cười.

Có lẽ, đó là vì chúng tôi là những người có thể khiến đối phương cảm thấy an tâm.

Cả hai đều lơ là cảnh giác.

Tôi thở hắt ra một hơi, ngước nhìn trời.

…Cũng phải nghĩ cho người phải chịu đựng như tôi chứ.

Tiếng lòng gào thét của tôi dĩ nhiên là không ai nghe thấy, Rurina thì đang ngủ say sưa.

Sức nặng đè lên người, tôi nhìn xuống thì một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi, kích thích khứu giác.

Cô ấy vẫn thở đều đều một cách dễ thương, thỉnh thoảng lại cựa quậy làm tôi nhột quá, mỗi lần nhìn lại thấy tim đập thình thịch.

Làm ơn đừng cử động nữa mà…

Dù cố gắng trấn tĩnh thế nào, tim tôi cũng không có dấu hiệu đập chậm lại.

Nếu cứ bị nghe tiếng tim đập suốt thế này, chắc chắn sự hồi hộp của tôi đã bị lộ tẩy rồi.

Trước đây, Rurina cũng hay đứng gần tôi, nhưng chưa bao giờ áp sát đến mức này.

Thêm vào đó, tư thế này lại rất nhạy cảm, nói thật là… tôi đứng ngồi không yên.

Một khi đã ý thức được, sự mềm mại và hơi ấm từ Rurina lại càng làm tâm trí tôi xao động.

「Làm sao đây…」

…Bây giờ khoảng sáu giờ.

Giờ giới nghiêm cuối cùng là tám giờ, nếu không cẩn thận thì có khi phải giữ nguyên tư thế này thêm hai tiếng nữa.

Nếu trước đó bị chị gái phát hiện thì chắc chắn sẽ bị mắng một trận, còn nếu để học sinh khác nhìn thấy thì thành chuyện lớn mất.

「Vẫn nên đánh thức cậu ấy dậy thì hơn nhỉ. Dù có hơi áy náy nhưng… hửm?」

Nhìn gương mặt Rurina, tôi thấy có quầng thâm mờ mờ dưới mắt.

…Những điểm này cậu ấy giống hệt tôi.

Khi có mục tiêu nào đó, sức khỏe bản thân lại bị xếp xuống hàng thứ hai…

Nhưng con người thì chắc chắn sẽ có lúc gục ngã, như Rurina lần này, đến cả sức lực để chống chọi với cơn buồn ngủ cũng không còn.

Tôi cũng có những lúc như vậy nên hiểu được.

Lần trước, cũng là lúc đó chúng tôi mới nói chuyện với nhau lần đầu tiên mà…

Mấy tháng trôi qua nhanh thật.

「…Mà thôi, mình cứ giữ nguyên thế này cũng được. Tạp niệm, biến đi.」

Nhìn gương mặt đang ngủ say thanh thản của cô ấy, tôi lẩm bẩm.

Bộ dạng hoàn toàn không phòng bị, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được.

Thế nên, để không nghĩ đến chuyện đó, tôi quyết định giữ cho đầu óc trống rỗng.

「Mà, cậu vất vả rồi.」

Nói rồi tôi lấy khăn đắp lên người Rurina.

Chuyện Rurina sau khi tỉnh dậy cứ nhất quyết nói 【Lần sau, tớ sẽ trả ơn!】 thì không cần phải kể nữa.

◇◆Những người giống nhau◆◇

「Cái đó để sau tôi sắp xếp vào hồ sơ, cậu cứ để đấy đi.」

Một buổi chiều tan học nọ.

Sau khi giúp thầy cô như thường lệ, tôi bắt gặp Hinamori đang hoạt động trong hội học sinh, rồi cứ thế giúp cô ấy một tay.

Công việc chủ yếu là xem qua và tổng hợp các báo cáo do các câu lạc bộ và ủy ban nộp lên.

Chỉ là, số lượng báo cáo khá nhiều, nên việc xử lý mất khá nhiều thời gian.

Đáng lẽ công việc này cần vài người cùng làm, nhưng chỉ có tôi và Hinamori hai người thực hiện.

「Này. Các thành viên khác của hội học sinh không đến à?」

「Không đến đâu ạ. Chỉ có mình tôi thôi.」

「Vậy à. Lúc nào cũng thấy Hinamori làm mấy việc lặt vặt này nhỉ.」

「Đúng vậy. Mà tôi làm thì nhanh hơn, với lại những việc thế này là của chân chạy việc mà. (Tôi, người có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo, thật tuyệt vời làm sao. Không tỏ vẻ khó chịu khi làm việc, điểm cộng cũng khá cao đấy! Sẵn sàng làm cả những việc người khác không thích… một con người tốt như tôi.)」

Đúng là tính toán kỹ lưỡng thật.

Vẫn là một tâm hồn náo nhiệt như mọi khi.

Mà, tôi cũng phải thẳng thắn khen ngợi nỗ lực để thực hiện những tính toán đó của cậu ấy…

Tôi thở dài thườn thượt trước chồng giấy tờ chất đống.

「Kaburagi-san. Thở dài là hạnh phúc sẽ bay đi mất đấy?」

「Thở dài điều độ có thể giảm căng thẳng đấy. Không lẽ, Hinamori không biết à??」

「B-Biết chứ!! (Không biết gì sất…)」

「Ồー」

「À, ánh mắt đó là không tin rồi! Làm sao mà tôi lại không biết được chứ. Phản ứng vừa rồi chỉ là để thử xem Kaburagi-san có kiến thức hay không thôi.」

「Vâng vâng.」

「Hừm~ (Ánh mắt rõ ràng là đang coi thường mình mà… Chỗ này phải làm việc thật nhiều, thể hiện mình là một cô gái đảm đang… Hoặc là, cố tình dỗi hay làm nũng cũng… khó nghĩ quá. Mà thôi, trước mắt cứ dùng ánh mắt thăm dò đã.)」

Hinamori vừa nghĩ thầm như vậy, vừa phồng má một cách dễ thương nhìn tôi.

Hơi ngước mắt lên một chút chắc cũng là có chủ ý.

Đúng là, không bao giờ chịu thua thiệt mà.

Việc cậu ấy kiên định với niềm tin của mình, tôi thấy cũng đáng nể đấy.

Tôi lờ đi ánh mắt của Hinamori, tiếp tục công việc của mình.

Sắp xếp chồng giấy tờ, nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu kết thúc.

「Hinamoriー」

「Chuyện gì vậy ạ?」

「Với số lượng này thì, quả nhiên nên nhờ người khác giúp một tay thì tốt hơn chứ?」

Tôi vừa nói xong, Hinamori nhún vai đáp: 「Cậu không hiểu rồi~」.

「Không hiểu?」

「Vâng. Thay đổi những việc đã trở thành thông lệ rất khó đấy ạ. Nếu không làm, lỗi sẽ đổ lên đầu tôi, rồi không khí sẽ trở nên gượng gạo, chuyện đó dễ dàng tưởng tượng được mà.」

「…Ra là vậy. Cậu cũng vất vả nhỉ.」

「Đúng thế~. Mà nhưng, hôm nay cũng khá vui đấy chứ?」

「Hôm nay có tôi là người nói chuyện cùng mà.」

「Phì, đúng vậy! Vì có một người tốt bụng đến giúp nên tôi mừng lắm~」

Cô ấy nhìn về phía tôi, nở một nụ cười quyến rũ đã được tính toán kỹ lưỡng.

Má hơi ửng hồng, vẻ mặt như thể có ý với tôi vậy…

(…Hừm. Quả nhiên, cái này không có tác dụng. Nhưng càng khó nhằn thì càng kích thích!!)

Nếu không nghe được tiếng lòng, chắc tôi đã bị vẻ mặt đó hớp hồn rồi.

…Vẫn náo nhiệt như mọi khi, thật tình.

「Vậy Kaburagi-san, tại sao cậu lại đến giúp tôi vậy?」

「Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.」

「Không không~. Quả nhiên là đúng lúc quá rồi đấy.」

「…………」

「Im lặng tức là đồng ý rồi nhỉ. (Phì phì phì~. Mắt tôi không lừa được đâu! Tôi nắm rõ quy luật hành động của Kaburagi-san rồi đấy nhé!)」

Nhìn phản ứng của tôi, Hinamori tỏ vẻ đắc thắng.

Tôi đã cố gắng đi qua một cách tự nhiên nhất có thể rồi mà.

Nghĩ đến việc bị cậu ấy nhận ra, tôi thấy xấu hổ quá.

「Mà, cũng là một kiểu cảm ơn thôi. …Hinamori, lúc nào cũng cảm ơn cậu.」

「Ơ, ừm… (Sao lại đột ngột cảm ơn chứ?? Không lẽ… đã bước vào giai đoạn ‘rung rinh’ rồi sao!?!? Đây chính là thành quả của những nỗ lực thường ngày đây mà~!)」

「…………」

「Kaburagi-san? Cậu đừng đột nhiên im lặng như vậy được không? (Không hiểu sao, tôi có cảm giác như cậu ấy đang nhìn mình như nhìn một người kỳ quặc… Chắc là tôi nhầm thôi! Chắc chắn là cậu ấy đang xao xuyến trước vẻ ngượng ngùng của tôi rồi.)」

「À, xin lỗi. Tớ đang có chút chuyện suy nghĩ.」

「Vậy sao ạ? Nếu có phiền muộn gì thì nên nói ra thì hơn đấy ạ? (…Cái vẻ nhân từ này thật tuyệt… Phì phì phì.)」

「Aha ha…」

Đang vào phom quá nhỉ.

Thật sự, nếu tin vào những phản ứng bề ngoài thì có khi sa lầy mất.

Cứ thế này có khi bị cuốn theo nhịp điệu của cậu ấy mất, nên trước khi chuyện đó xảy ra phải nói cho rõ ràng.

Tôi cười gượng, nhìn Hinamori.

「Thì đó, từ dạo trước cậu đã để ý nhiều chuyện giúp tớ rồi đúng không? Như là sáng đến xem tình hình của Suzune chẳng hạn.」

「Aー… Chuyện đó sao ạ. (Oa. Bị phát hiện rồi sao…)」

「Thế nên, tớ muốn cảm ơn cậu về chuyện đó.」

Nói vậy, Hinamori nhíu mày.

Cô ấy cười gượng, vẻ mặt có chút khó xử.

「Cảm thấy không cam lòng à?」

「Không ạ, nói thế nào nhỉ. Thực ra, đó không phải là chuyện đáng khen đâu ạ? Nên không cần phải cảm ơn tôi đâu.」

「Vậy sao? Tớ nghĩ nếu người nhận cảm thấy biết ơn thì nên nói ra chứ.」

「Phì. Cậu nghiêm túc thật đấy. Nghiêm túc đến mức hơi căng thẳng rồi thì phải??」

Hinamori nói với giọng trêu chọc.

Thấy vậy, tôi thở dài.

「Kaburagi-san là người tốt bụng, không thể bỏ mặc người gặp khó khăn đúng không?」

「Gì thế, tự dưng lại nói chuyện đâu đâu…」

「Tôi chỉ muốn nói là trường hợp của tôi thì khác thôiー」

「Khác?」

「Tôi nghĩ cậu cũng biết rồi nên mới nói, tất cả chỉ là tính toán thôi. Chỉ là hành động để bảo vệ danh tiếng của bản thân.」

「Ra là vậy.」

「Vâng. Thế nên, Kaburagi-san đã nhận ra điều đó thì không cần phải nói gì đâu ạ. Cứ nghĩ ‘Oa. Lại đang kiếm điểm nữa rồi kìa’ là được rồi.」

「…Vậy thì, tớ càng muốn nói lời cảm ơn hơn.」

Nghe tôi nói vậy, Hinamori tỏ vẻ kinh ngạc.

Rồi cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.

「Cậu có nghe tôi nói không đấy?」

「Tớ hiểu là tính cách của Hinamori có hơi khác người. Nhưng không phải tất cả đều là tính toán đâu đúng không? Ít nhất thì việc lo lắng cho Rurina hay Suzune, rồi lén đến xem tình hình thì khác mà. Việc gặp cậu ngoài đường buổi sáng hôm trước cũng không phải ngẫu nhiên, chuyện đó thì tớ hiểu.」

「…………」

「Mà, tớ nghĩ là do cậu không quen với việc thẳng thắn chấp nhận lời khen, nên mới có thái độ hơi khó ở một chút thôi. Không phải vậy sao?」

「…Kaburagi-san có những lúc như vậy nhỉー (…Tại sao lại bị lộ tẩy đến mức đó chứ… Haizz, xấu hổ quá. Mà, rõ ràng là mình vừa ghi điểm xong, sao lại có cảm giác bị gỡ lại thế này chứ!!)」

Tôi cũng không có ý định trả đũa gì đâu…

Chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn thôi mà.

Nhưng trông cậu ấy có vẻ cay cú lắm.

「…Vậy là hòa rồi nhé. Nhưng tôi vẫn chưa thua đâu.」

「Này, thắng thua gì ở đây chứ.」

「Là cuộc đấu đặt cược lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của tôi.」

「Vâng vâng.」

「Phản ứng thờ ơ quá vậy!?」

Hinamori nói rồi nhìn tôi với vẻ bất mãn.

Tôi lờ đi ánh mắt đó của cô ấy, tiếp tục công việc.

(…Lờ đi thì cũng tàn nhẫn thật đấy. Tôi đang nhìn cậu mà!)

Dù vậy, Hinamori vẫn đang thầm niệm ‘Nhìn这边这边!?’ trong lòng, nên tôi đành chịu thua mà quay sang nhìn cô ấy.

「Cuối cùng cậu cũng chịu nhìn tôi rồi nhỉ.」

「Vì cậu cứ nhìn như đứa trẻ muốn nói gì đó ấy mà.」

「Hừm. Mà thôi… Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với Kaburagi-san.」

「Chuyện muốn nói?」

「Đúng vậy! Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ Kaburagi-san nên suy nghĩ kỹ hơn về hành động của mình.」

「Hành động à, tớ không nghĩ có vấn đề gì đâu.」

「Không có manh mối gì thì nặng lắm rồi đấyー. Cách cư xửとか, cách tạo cờとか, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị đâm lén ngoài đường đêm đấy?」

「Đừng nói chuyện đáng sợ thế chứ…」

「Là sự thật đấyー. Vì con gái yếu lòng trước những người hùng hay hoàng tử lắm, nếu họ cuồng lên thì đáng sợ vô cùng.」

「Ra là vậy.」

「Tôi nghĩ cậu nên ngừng làm người tốt đi thì hơn.」

「Tớ không có ý định đó đâu. Vốn dĩ ‘người tốt’ chỉ là một đánh giá mơ hồ, thay đổi tùy theo người nhìn thôi đúng không? Những gì tớ làm suy cho cùng cũng chỉ là độc đoán và tự thỏa mãn bản thân thôi.」

Hinamori 「Ểー…」 một tiếng, vẻ mặt có hơi chút lùi lại.

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói gì đó, vẻ mặt rõ ràng là đang rất kinh ngạc.

「Haizz… Kaburagi-san bất ngờ cũng khó ở ghê nhỉ?」

「Không không, tớ thua Hinamori rồi.」

「Câu đó có ý gì vậy?」

「Chúc mừng nhé. Lần đầu tiên chiến thắng rồi còn gì.」

「Tôi chẳng vui chút nào đâu nhéー」

「Ha ha. Mà thôi, lời khuyên của Hinamori thì tớ xin ghi nhận.」

「Vậy sao ạ? Nếu vậy thì tốt rồi, nhưng…」

「Ghi nhận là một chuyện, còn có sửa đổi hay không lại là chuyện khác.」

「Ểー…」

Hinamori không biết bất mãn điều gì, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó xử.

Rồi như muốn phàn nàn với tôi, cô ấy mấy lần thúc vào ngực tôi.

Thấy hành động như đứa trẻ muốn người lớn nghe mình nói, tôi bất giác bật cười, Hinamori liền tỏ vẻ không vui.

「Đừng giận mà.」

「…Tôi đâu có giận?」

「Đó là thái độ của người đang giận đấy… Vậy ngược lại, Hinamori có thể dễ dàng thay đổi cách sống hiện tại của mình không?」

「Ừm. Để xem nào………… Nói vậy thì có lẽ tôi cũng không tưởng tượng được.」

「Tớ cũng vậy thôi. Thế nên không thể dễ dàng thay đổi được, bản tính rồi, biết sao giờ.」

Tiếng lòng là tiếng nói của sự khẳng định.

Nếu trong lòng ai đó gào thét cầu cứu, âm thanh đó sẽ trở nên rất lớn và tôi thường sẽ nghe thấy.

Giữa vô vàn tiếng lòng, những âm thanh lớn như vậy lại vang lên rất rõ ràng.

Khi đó, tôi không thể làm ngơ được, kết quả là lại thành ra như mọi khi.

Tôi chỉ làm vậy vì sự bình yên của chính mình mà thôi.

Có lẽ đã諦あきらめたのか, Hinamori nói 「Mà, đành chịu thôiー」 rồi thở dài.

Ánh mắt như muốn nói gì đó vẫn không rời khỏi tôi, nên tôi chỉ biết cười gượng.

「Dù sao thì tôi cũng đã cảnh báo rồi đấy nhé. Nếu có phỏng vấn, tôi sẽ khai là ‘Tôi đã nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày nàyー’ đấy.」

「Tớ sẽ cẩn thận để không xảy ra chuyện đó.」

「Làm ơn đấy.」

Hinamori gõ nhẹ chồng giấy tờ xuống bàn cho ngay ngắn, rồi đặt trước mặt tôi.

「Mà nè. Hinamori, trước mặt tớ cậu không cần phải giả vờ mèo khen mèo dài đuôi đâu nhỉ.」

「Ừm. Chắc là thay đổi một chút. Chỉ với Kaburagi-san thôi đấy. (Dĩ nhiên, “chiến thuật chỉ có mình cậu là đặc biệt” vẫn đang được tiếp tục đấy nhé!)」

「Về điểm đó thì cậu thật sự không bao giờ thay đổi nhỉ.」

「Đương nhiên rồi. Nếu đột nhiên tôi trở nên như vậy thì mọi người xung quanh sẽ hoang mang lắmー. Tôi không thể phá hủy hình tượng thiên thần, nữ thần 純真無垢じゅんしんむく, 純情可憐じゅんじょうかれん của mình được.」

「Cậu cũng để ý ghê nhỉ.」

「Đó là chuyện đương nhiên. Ngược lại, có ai mà không để ý chứ?」

「Chắc cũng có chứ? Kiểu người làm gì cũng được chấp nhận ấy.」

「Lại nữa rồi~。 Đó chẳng qua chỉ là không nhận ra thôi màー. Chuyện đó thì Kaburagi-san cũng biết mà.」

Khi tôi im lặng, Hinamori cười khúc khích.

「Vì dù có được yêu mến đến đâu, dù được mọi người xung quanh đánh giá cao thế nào, thì vẫn luôn có một số ít người không ưa đâu. Con người ta không thể nào không ghen tị được mà.」

Hinamori nói rồi nhìn ra cửa sổ, thở hắt ra một hơi.

Thái độ của cô ấy như muốn nói rằng mình đã trải qua chuyện này đến phát chán rồi.

Nụ cười trên môi cô ấy, có chút gì đó xót xa, buồn bã, khiến người ta phải động lòng.

「Thế nên, việc duy nhất mình có thể làm là khiến những ý kiến tiêu cực đó trở thành thiểu số áp đảo.」

「Cũng vất vả ghê nhỉ… Tớ cũng phải nhìn lại Hinamori một chút──」

「Mà dĩ nhiên. Kết quả của hành động, được ca ngợi thì cũng thích lắm. Số người ca tụng tôi tăng lên là tuyệt nhất! Thế nên tôi sẽ cố gắng hết sức để tăng thêm số người hâm mộ mình! (Được mọi người khen xinh đẹp, được nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ thì thích lắm chứ~ぐへへ)」

「Này, trả lại chút đồng cảm vừa rồi của tớ đây.」

Trong lòng rõ ràng là một kẻ phản diện đầy tham lam, thật tình.

Mà này, cậu nói gần hết tiếng lòng ra rồi đấy.

「Chuyện hơi lạc đề rồi… Tóm lại, đừng quá tốt với nhiều người, mà hãy ưu tiên ‘Nghĩ cho bạn gái là số một!’ đi. Được chứ?? (Có chuyện gì xảy ra rồi thì muộn mất… Tôi lo lắm đấy.)」

Trong chút cảm xúc giận dỗi, có lẫn cả sự lo lắng dành cho tôi.

Đó là sự dịu dàng của cô ấy, chắc cũng có phần giống tôi ở điểm không thể bỏ mặc người khác.

「Hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã lo lắng. Cậu để ý kỹ như vậy giúp tớ nhiều lắm.」

Tôi thẳng thắn cảm ơn như vậy rồi mỉm cười với cô ấy.

Vậy mà không hiểu sao, cô ấy lại phồng má tỏ vẻ không vui.

Rồi cô ấy chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt tôi.

「Dù cậu có cố gắng tăng thiện cảm kiểu này thì tôi cũng không dễ dàng đổ đâu nhé!」

「Này, tớ đâu có ý đó. Phản ứng đó, quả nhiên là sẽ bị nói là dễ dãi đấy?」

「Cái gì thế! T-Tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không gia nhập hậu cung Kaburagi đâu! Tuyệt đối không!」

「Hậu cung Kaburagi……」

「Đừng có nghĩ là có thể dễ dàng hiểu được tôi như vậy nhé! Trái tim thiếu nữ sâu thẳm và phức tạp hơn biển cả nhiều, Kaburagi-san vẫn còn non lắm!!」

「N-Này. Để giấy tờ đó rồi đi đâu vậy.」

「Đi dạo một chút! Trời đẹp mà.」

「Này, trời tối rồi còn gì…」

「Quan sát đèn đường!!」

Hinamori phản bác một cách khó hiểu như vậy rồi rời khỏi lớp học.

Còn lại một mình, tôi tiếp tục công việc.

Sự náo nhiệt của cô ấy dường như đã tiếp thêm chút năng lượng cho tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận