Một buổi chiều nọ sau giờ học.
Tôi đứng trước phòng máy tính của câu lạc bộ "Giải Trí", không dám bước vào, cũng chẳng dám hé mắt nhìn trộm bên trong, một mình tôi cứ thế mà đau đầu.
Mấy ngày trước, sau chuyến du lịch "hành hương thánh địa" cùng tất cả thành viên câu lạc bộ đến với bộ anime nổi tiếng "Đặt Tên Cho Vì Sao" thì... Sakurai cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi, khiến tôi vô cùng bứt rứt. Trong chuyến đi đó, tôi tình cờ thấy cảnh cô ấy khỏa thân, rồi nửa đêm hai đứa lẻn ra thánh địa một mình, ở đó chúng tôi thoáng chốc ôm nhau, sau đó lại nắm tay nhau về nhà trọ... Tôi nghĩ những điều này chính là nguyên nhân khiến tôi dần để tâm đến cô ấy. Từ dạo đó, dù ở nhà hay ở trường, tôi đều không ngừng nghĩ về cô ấy.
Thật lòng mà nói, tôi đang cực kỳ bối rối. Bởi vì đối tượng mà tôi thích, từ khi vào cấp ba đến giờ, đáng lẽ ra chỉ có duy nhất cô bạn cùng lớp Hasegawa Midori mà thôi, thế nhưng...
Cái cảm giác tôi dành cho Sakurai bây giờ, liệu có phải chỉ là nhất thời ý loạn tình mê không? Đến chính tôi cũng không thể hiểu nổi.
Hôm nay là buổi sinh hoạt câu lạc bộ đầu tiên kể từ sau chuyến "hành hương" trở về. Từ hôm đó đến giờ tôi chưa gặp lại Sakurai, nói cách khác... đây sẽ là lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau sau chuyến đi.
Nếu nhìn thấy mặt cô ấy, chắc chắn sự bối rối sẽ hiện rõ trên mặt tôi. Aiz, tôi phải đối mặt với cô ấy bằng gương mặt thế nào đây... Cứ mải nghĩ những chuyện này mà tôi cứ chần chừ mãi không dám vào phòng câu lạc bộ.
"Naoki~? Cậu đứng đây làm gì thế?"
"Ú òa!"
Tiếng nói bất chợt vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình tưởng như tim ngừng đập.
"Í! Cậu làm gì mà phát ra tiếng quái gở thế! Hù người ta sợ chết đi được!"
Tôi quay đầu lại, là Koigasaki đang bị bộ dạng của tôi làm cho giật mình, và cả...
!
Phía sau cô ấy, còn có Sakurai và Honjou. Tôi và Sakurai thoáng chốc chạm mắt nhau, nhưng vì quá bối rối mà tôi lập tức dời đi ánh nhìn. Chỉ là một cái chạm mắt thôi mà tôi đã thấy mặt mình nóng ran lên.
Giật... giật mình quá đi... Không ngờ lại gặp cô ấy bất thình lình thế này... Hóa ra các cô ấy vẫn chưa vào phòng câu lạc bộ sao...
"? Cậu... cậu làm cái quái gì thế... Nhanh vào phòng đi chứ, kẹt cả đằng sau rồi này."
"Ơ, ừm..."
Nghe Koigasaki nói vậy, tôi vội vàng bước vào phòng câu lạc bộ.
Tôi vô thức liếc trộm Sakurai... Cô ấy đang trò chuyện vui vẻ với Honjou. Cứ như mọi khi... Chỉ có mình tôi là nghĩ quá nhiều mà bối rối thôi, haizz... (Mà nói mới nhớ, Honjou cũng cuối cùng đã hòa nhập được với câu lạc bộ rồi...)
Thế nhưng, sau mấy ngày không gặp mà giờ nhìn thấy mặt Sakurai, tim tôi lại càng đập nhanh hơn. Mấy hôm trước, tôi và cô gái này đã xảy ra những chuyện như vậy... Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin.
Chẳng bao lâu sau Suzuki cũng đến phòng, mọi người ai nấy đều như thường lệ vừa trò chuyện vừa mở máy tính lên.
"À, đúng rồi! Mấy bức ảnh chụp trong chuyến "hành hương" lần trước, tôi đã in ra vài tấm đẹp nhất để chia cho mọi người đây!"
Sakurai chợt lên tiếng, rồi từ trong cặp lấy ra một phong bì. Nhắc mới nhớ, trong chuyến "hành hương" ấy, trước khi trời đổ mưa lớn, cô ấy toàn dùng chiếc máy ảnh DSLR cỡ lớn để chụp, chắc chắn phải có những bức hình rất đẹp.
"Đây ạ."
"Oa~ Cảm ơn cậu nhé~!"
"Chà... Chụp đẹp đấy chứ."
Sakurai đưa phong bì ảnh cho hai bạn nữ trước, rồi sau đó mới đến bên cạnh tôi và Suzuki.
"Mời cậu."
"Ồ~ Đa tạ."
Sau khi đưa cho Suzuki xong... Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ quay sang phía mình thì...
"...Đây, Kasiwada!"
"Cảm... cảm ơn...!"
Sakurai hoàn toàn không nhìn mặt tôi, vừa đưa phong bì cho tôi xong là lập tức lùi lại như thể bỏ chạy vậy.
...Chẳng lẽ Sakurai cũng đã nhận ra chuyện trước đây và đang cảm thấy ngại ngùng... ư?
"Sắp đến Giáng Sinh rồi đó! Mọi người có muốn làm gì ở câu lạc bộ không? Ví dụ như tiệc tùng chẳng hạn!"
"Tiệc Giáng Sinh? Được chứ~! Làm đi làm đi!"
Koigasaki và Sakurai nhiệt tình bàn luận về chủ đề Giáng Sinh. À đúng rồi, tuần sau là Giáng Sinh rồi. Nếu cả câu lạc bộ có thể tổ chức tiệc Giáng Sinh cùng nhau thì chắc hẳn sẽ rất vui.
"Nhưng mà, đêm Giáng Sinh với ngày Giáng Sinh năm nay trường mình nghỉ đúng không?"
"À, phải rồi... Vậy thì đừng tổ chức ở trường nữa, tìm chỗ khác đi! Nhà tôi... thì cũng được thôi, nhưng mà sẽ phiền phức lắm, hay là mình thuê chỗ nào đó nhỉ~!"
Tất cả thành viên đều tán thành ý kiến của Koigasaki (ngạc nhiên là Honjou cũng không phản đối), sau khi bàn bạc và tìm kiếm trên mạng, cuối cùng mọi người quyết định thuê một căn phòng cho thuê ngắn hạn ở Akihabara để tổ chức tiệc Giáng Sinh. Từ hồi tiểu học đến giờ tôi chưa từng tham gia tiệc Giáng Sinh nào, hoạt động Giáng Sinh mỗi năm cùng lắm cũng chỉ là gia đình đi ăn ngoài mà thôi, nên việc được tổ chức tiệc cùng bạn bè khiến tôi vô cùng háo hức. Hơn nữa, lại còn có thể cùng Sakurai đón đêm Giáng Sinh... Thật sự rất vui. Tôi chợt nhận ra tâm trạng của mình như vậy.
Thế nhưng, sau khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm đó kết thúc, tôi chợt nhận ra rằng hôm nay mình gần như chẳng nói chuyện được với Sakurai câu nào.
Bản thân tôi thì ngại ngùng không dám mở lời với cô ấy, nhưng Sakurai... cũng hầu như không tìm tôi để nói chuyện. Mặc dù không chủ động nói chuyện với cô ấy là do tôi tự chuốc lấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn. Tôi không thể cứ mãi ngượng ngùng thế này được, phải nhanh chóng trở lại giao tiếp bình thường thôi...
Ngày 24 tháng 12 đã đến.
Tôi và Suzuki hẹn nhau ở ga Akihabara, nơi có những căn phòng cho thuê ngắn hạn. Ban đầu tôi cứ tưởng là tất cả thành viên sẽ tập trung cùng một lúc, nhưng không hiểu sao bên nhóm con gái lại hẹn sớm hơn. Nhóm con gái và con trai chia nhau việc mua sắm, con gái mua đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ, còn chúng tôi thì đi mua bánh kem và đồ uống.
Tôi và Suzuki mua bánh kem ở nhà ga, rồi ghé cửa hàng tiện lợi mua cốc giấy và nước trái cây, sau đó đi đến căn phòng cho thuê. Chúng tôi đi lên cầu thang đến tầng hai của tòa nhà, sau khi đăng ký xong thì tiến vào căn phòng cho thuê đã đặt trước. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn vặt và món ăn, còn có một cây thông nhỏ được trang trí tạo không khí Giáng Sinh, nhưng ba cô gái chủ chốt lại không thấy đâu.
"Chắc chắn các cô ấy đã đến trước rồi... Nhưng ba người đó đi đâu rồi nhỉ?"
Đúng lúc Suzuki đang nhìn quanh căn phòng thì cửa phòng bật mở.
"Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu!"
!
Ba cô gái bước vào phòng... nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của họ, tôi không nói nên lời. Họ đang mặc bộ đồ Giáng Sinh váy ngắn cũn cỡn.
"Lúc Azuki nói phải tập trung sớm hơn tôi còn đang thắc mắc có chuyện gì... Không ngờ lại là vì cái này...!"
"Vì căn phòng cho thuê này có dịch vụ cho thuê đồ Giáng Sinh miễn phí trong tháng Mười Hai mà! Giáng Sinh hiếm có lắm, sao có thể không nắm bắt cơ hội chứ!"
"Hừ, không ngờ tôi lại phải mặc cái bộ hóa trang vừa tùy tiện vừa tầm thường thế này..."
"Honjou nói vậy chứ lúc mặc vào rõ ràng là cậu hứng thú ra mặt mà."
"Gì cơ...! Ai... ai mà hứng thú chứ...!"
Cả ba người đều ăn mặc rất hợp nhau, mỗi người một vẻ thu hút riêng. Đặc biệt là cô bạn Sakurai, với bộ đồ khoét cổ hơi sâu, càng tôn lên vòng một đầy đặn, nhìn mà chịu không nổi... Trời ơi, mình đang nghĩ cái quái gì thế này.
"Thôi thôi được rồi. Vậy thì, chúng ta mau bắt đầu bữa tiệc thôi nào!"
Sakurai xen vào cuộc tranh cãi của Koigasaki và Honjou để phân xử. Sau đó, mọi người ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ một lúc. Ấy thế mà suốt thời gian đó, một cách vô thức… mình vẫn hầu như chẳng nói chuyện với cô bạn Sakurai. Lần trước hoạt động câu lạc bộ đã không nói được với cô ấy rồi, mình còn tự nhủ hôm nay nhất định phải nói chuyện, vậy mà rốt cuộc lại phát hiện mình vẫn cứ vô thức né tránh cô ấy. Haizz, mình phải sớm khôi phục lại kiểu nói chuyện như bình thường thôi. Khó khăn lắm mới được cùng nhau đón Giáng sinh...
"Được rồi cả nhà ơi~ Khi rượu đã ngà ngà say, cũng đến lúc chúng ta chơi trò chơi rồi~!"
"Rượu đã ngà ngà say...? Azuki cậu nói chuyện nghe già khú đế vậy..."
"Mà này, trò chơi gì thế? Tớ có nghe nói gì đâu."
Sakurai đột nhiên phát biểu như thể mình là người quản trò của buổi tiệc vậy, liền bị Koigasaki và Honjou đồng loạt lên tiếng cằn nhằn.
Đúng là vậy, trò chơi gì cơ chứ? Mình cũng chưa từng nghe qua.
"Bữa tiệc hiếm hoi mà! Lâu lâu mình cũng phải ra dáng hội trưởng chứ, nên tớ đã chuẩn bị trò chơi vui vẻ rồi đây!"
Sakurai nói xong với vẻ đầy tự tin, rồi lấy từ trong túi xách ra một vật giống như đũa tre.
Phải rồi, dù quên mất một thời gian khá lâu, nhưng Sakurai là hội trưởng câu lạc bộ mình mà... Mà nói mới nhớ, mình cũng là phó hội trưởng nữa chứ. Từ khi thành lập câu lạc bộ đến giờ, hình như mình chưa làm bất cứ việc gì của một phó hội trưởng cả...
"Đũa tre...? Azuki, cái này là...?"
"Mọi người có biết trò Vua không?"
"Trò Vua...?"
Mặc dù mình có nghe qua, nhưng không rõ luật chơi cụ thể.
"Ừm, hình như đây là trò rất thời thượng, nhất định phải chơi khi đi giao lưu ấy!"
"Thời thượng...? Cái này tớ chưa nghe bao giờ, là ý gì thế...? Với lại, tớ nhớ trò Vua này là trò phổ biến từ lâu lắm rồi mà?"
Koigasaki nghe Sakurai nói xong, vẻ mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ tột độ.
"Ơ, vậy sao? Tớ hỏi mẹ có trò chơi nào có thể chơi trong tiệc không, bà ấy nói cho tớ trò này..."
À, ra là ý kiến của mẹ Sakurai sao... Nói vậy thì hơi thất lễ, nhưng thảo nào mình cứ thấy thông tin này có vẻ lỗi thời.
Sakurai bắt đầu giải thích luật chơi cho mọi người.
Đầu tiên, mọi người sẽ bốc một que tre đã được Sakurai chuẩn bị sẵn. Trong đó, một que có viết chữ "Vua", những que còn lại viết số từ một đến bốn. Sau khi tất cả đã bốc xong, theo tiếng hô "Ai là Vua nào~?", người bốc được que Vua sẽ tự mình nhận.
Người đã tự nhận là Vua sẽ đưa ra mệnh lệnh kiểu như "Số ○ phải làm gì" hoặc "Số ○ và số ○ phải làm gì".
Người có số bị gọi tên sẽ tự mình nhận ra theo tiếng hô "Số ○ là ai nào~?", rồi thực hiện mệnh lệnh được đưa ra.
...Cứ như vậy, đây tuy là một trò chơi khá đơn giản...
"Cái... cái gì thế này? Mệnh lệnh muốn ra gì cũng được sao?"
"Làm Vua thì không nói làm gì... Nhưng nếu phải nghe theo mệnh lệnh thì có khi nào bị chỉ định làm những chuyện cực kỳ đáng xấu hổ không chứ!"
Koigasaki và Honjou nghe Sakurai giải thích xong, mặt đỏ bừng, trông vô cùng hoảng loạn.
...Có lẽ bọn họ đang lo lắng người làm Vua sẽ ra mấy cái mệnh lệnh "hơi bậy bạ". Nói đúng hơn, mình nghe giải thích luật chơi xong cũng nghĩ ngay đến mấy cái mệnh lệnh kiểu đó. Khi làm Vua thì muốn làm gì cũng tùy ý sao!
Ối giời ơi~~! ... Mình thầm sướng trong lòng. Nhưng mà, nếu ra cái mệnh lệnh (bậy bạ) kiểu này, rõ ràng sẽ bị mấy cô gái kia mắng xối xả, khinh bỉ và ghét bỏ, nên nghĩ đi nghĩ lại mình cũng chẳng dám ra mệnh lệnh như vậy đâu.
"Phải rồi... cái gì cũng được thì quả thật đáng sợ thật... Nhưng mà, câu lạc bộ chúng ta chắc không ai ra mấy cái mệnh lệnh kỳ quái đâu nhỉ. Vậy thì... để đề phòng vạn nhất, cứ quy định là không được ra mệnh lệnh "hơi bậy bạ" và quá lố nhé."
Nghe Sakurai nói vậy, Koigasaki và Honjou liên tục gật đầu. Ừm... không đúng, không còn cách nào khác... Thế này là tốt nhất rồi...
Sau khi luật chơi được quyết định, Sakurai đưa các que cho mọi người, ai nhanh tay thì bốc trước.
Mình nhìn que mình bốc được... là số ba. Không phải Vua, nghĩa là có khả năng phải tuân theo mệnh lệnh, hơi đáng sợ...
"Vậy thì, hô đây nhé~ Chuẩn bị..."
"Ai là Vua nào~!"
"Là tớ!"
Cùng với tiếng hô của mọi người, người đã đầy khí thế tự nhận là... lại chính là Sakurai, người đã đề xuất trò chơi này.
"Ơ, Azuki?"
"À, không phải vì que là do tớ làm mà tớ gian lận để làm Vua đâu nhé! Chỉ là trùng hợp thôi mà!"
Khi mọi người ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô ấy vội vàng lên tiếng biện minh. À, mình thì không nghi ngờ như vậy đâu...
"Vậy thì, Sakurai? Cậu rốt cuộc định ra mệnh lệnh gì đây?"
"Ưm~ Cái này thì... tớ không ngờ mình lại đột nhiên làm Vua, khó nghĩ ghê..."
Sakurai có vẻ thích thú khi bắt đầu băn khoăn. Dù sao cô ấy cũng là người ra lệnh, nên có thể yên tâm...
Mình liếc qua biểu cảm của mọi người, Koigasaki và Honjou đều lo lắng không biết nếu mình bị chọn thì phải làm sao, căng thẳng nhìn Sakurai. Còn Suzuki thì lại rất hào hứng với trò chơi, tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Sakurai vui vẻ đảo mắt nhìn biểu cảm của bọn mình. Đột nhiên, ánh mắt của Sakurai chạm phải mình, cô ấy lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên rồi lập tức dời mắt đi. Sau đó, cô ấy nhìn sang chỗ bên cạnh mình.
Bên cạnh mình là Suzuki. Biểu cảm của Sakurai cứ như thể vừa nảy ra một ý tưởng gì đó... Cô ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ...? Mình có dự cảm chẳng lành.
"Ưm, ưm~... Vậy... vậy thì..."
Sakurai nhìn qua lại giữa mình và Suzuki, má ửng hồng nhưng lại băn khoăn với vẻ mặt thích thú. Cô ấy định bắt mình và Suzuki làm gì đây?
"Quyết định rồi! Số hai và số bốn... chơi trò Pocky hồi hộp!"
"Phụt!"
Vài người suýt sặc vì câu nói của Sakurai.
Số hai và số bốn... May mà mình là số ba nên không bị chọn...
"Khoan đã, Azuki! Cậu vừa nãy tự mình còn bảo không được ra mấy mệnh lệnh "hơi bậy bạ" và quá lố cơ mà!"
"Đúng... đúng vậy! Với lại trước đó cậu còn tự nói là 'câu lạc bộ chúng ta chắc không ai ra mấy cái mệnh lệnh kỳ quái đâu nhỉ' cơ mà! Cậu thì lại ngay lập tức ra cái mệnh lệnh kỳ quái rồi đấy! Cậu bị ngốc à! Này, cậu có phải đồ ngốc không!"
Koigasaki và Honjou đồng thời đứng bật dậy, mặt đỏ bừng lên tiếng phản đối Sakurai. Hai người này lúc nào cũng có sự ăn ý lạ lùng ở mấy cái chỗ oái oăm...
Ấy vậy mà, hai người họ nói cũng đúng thật… Bạn Sakurai ơi, sao ngay từ đầu bạn lại đưa ra mệnh lệnh “khó nhằn” vậy chứ! Lại còn là “trò Pocky” nữa chứ… Đây chẳng phải là cái trò mà mấy tay dân chơi sành điệu hay bày ra trong mấy buổi giao lưu để khuấy động không khí đấy sao? Đúng là trong số đồ ăn vặt chuẩn bị hôm nay có Pocky thật, lẽ nào bạn chuẩn bị nó chỉ để chơi trò này ư…? Mà này, dù tôi không muốn nghĩ đến… nhưng hình như lúc nãy bạn Sakurai có liếc nhìn tôi và Suzuki thì phải, hay là tôi ảo giác? Chẳng lẽ bạn ấy muốn nhìn tôi với Suzuki chơi trò Pocky nên mới ra lệnh này sao…?
Đối mặt với sự phản đối của cả hai, bạn Sakurai không hề nao núng, chỉ xua tay nói “Thôi được rồi, chỉ là một trò chơi thôi mà!” rồi cho qua luôn. Chuyện không phải của mình thì nói nhẹ nhàng ghê ha…
“Trò Pocky tim đập chân run là gì vậy?”
Suzuki ngây thơ hỏi tôi.
“Ờ… Tôi cũng không rõ lắm, nhưng đại khái là trò hai người cùng ăn Pocky từ hai đầu phải không? Chắc vậy…”
“Đúng rồi đó! Và ai buông miệng trước thì người đó thua!”
Bạn Sakurai mắt sáng long lanh bổ sung.
Phải làm chuyện này với một trong số họ, lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa chứ… May quá tôi không bị gọi tên… Tôi lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
“Trò Pocky thua thì sẽ thế nào?”
Suzuki hỏi bạn Sakurai.
“Ể? Ờ… cái này thì mình chưa nghĩ tới…”
“Đã là trò chơi có thắng thua thì cũng nên có hình phạt chứ nhỉ?”
Suzuki vẫn ngây thơ đưa ra đề xuất như thế. Cái tên này, hình phạt chồng hình phạt, cái đề xuất này cũng quá đáng quá rồi còn gì… Nhưng mà, dù sao thì cũng không phải tôi chơi nên không sao.
“Đúng là như vậy nhỉ! Vậy thì… người thua cuộc, sẽ phải xoay ba vòng và “gâu gâu” nhé!”
“Cái…!”
Ngay khi bạn Sakurai vừa quyết định hình phạt, bạn Honjou và Koigasaki liền giật mình. Có phản ứng như vậy, chẳng lẽ…
“Vậy thì mời người được chọn ra đây nào! Chuẩn bị~”
“Số hai là ai nào~?”
“…………Là… tôi…”
Theo tiếng hô hào của mọi người… là Koigasaki. Cô nàng bất mãn, miễn cưỡng giơ tay lên. Quả nhiên mà… Dù vẻ mặt Koigasaki lộ rõ sự lo lắng, nhưng cô nàng vẫn lén liếc nhìn Suzuki… Chẳng lẽ, trong lòng cô nàng vẫn… mong người còn lại sẽ là Suzuki ư.
“Vậy mời vị tiếp theo, chuẩn bị~”
“Số bốn là ai nào~?”
“Ưm… là… tôi…”
“Cái – gì – chứ!”
Người tiếp theo bước ra… là bạn Honjou. Cô nàng trợn mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm bạn Sakurai. Nhìn bạn Honjou bị gọi tên, vẻ mặt Koigasaki càng trở nên méo mó hơn, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Đúng là đã chọn trúng hai người có mối quan hệ tệ nhất trong câu lạc bộ này mà…
“Oa~! Như vậy cũng không tệ chút nào! Trò Pocky bách hợp của hai mỹ nữ thật là đã mắt~!” Bạn Sakurai vui vẻ nói. Cô nàng nói “như vậy cũng”…? Quả nhiên, tổ hợp mà cô ấy mong đợi chắc chắn là tôi và Suzuki rồi…
“Bạn còn dám ăn nói xấc xược thế à…?”
“Azuki, tôi thật sự sẽ ghét bạn đó…”
Bạn Honjou và Koigasaki, cả hai người dùng ánh mắt tràn ngập hận thù từ tận đáy lòng nhìn chằm chằm bạn Sakurai.
“Ơ… ơ kìa! Chỉ là trò chơi thôi mà, đừng làm mặt đáng sợ như vậy chứ~ hai bạn…”
Dù sao thì luật là luật, hai người họ đành ngoan ngoãn bắt đầu chơi trò Pocky.
“Ai buông miệng ra khỏi Pocky trước là thua nha~! Thua thì phải xoay ba vòng “gâu gâu” đó~!”
“…! Phải chơi cái trò Pocky “thô tục” này với bạn Koigasaki đã muốn chết lắm rồi, vậy mà còn phải chịu cái nhục này nữa… Tôi tuyệt đối không chịu đâu! Hơn nữa, tôi cũng không muốn thua bạn Koigasaki trong chuyện thắng thua này…!”
“Thắng thua gì chứ, đây chỉ là trò chơi thôi mà… Tuy nhiên, tôi cũng không muốn làm cái chuyện ngu ngốc đó, nên tuyệt đối không được thua…!”
Koigasaki vừa nói, vừa liếc nhanh nhìn Suzuki một cái. Chắc hẳn là cô nàng tuyệt đối không muốn làm cái hành động xoay ba vòng “gâu gâu” đáng xấu hổ đó trước mặt Suzuki – người mà cô nàng thích đâu, ánh mắt cô nàng vô cùng nghiêm túc.
“Được rồi~ Vậy hai bạn cắn Pocky chuẩn bị nhé~ Chuẩn bị~ Bắt đầu!”
Theo tiếng hô của bạn Sakurai, Koigasaki và bạn Honjou với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ cắn vào hai đầu Pocky, từ từ từng chút một ăn vào. Chắc là vì quá không muốn mặt chạm vào nhau, nên cả hai đều ăn rất chậm.
Theo giải thích của bạn Sakurai lúc nãy, trò này là ai buông miệng trước thì người đó thua. Nhưng mà… nếu cả hai đều không buông miệng, chẳng mấy chốc Pocky sẽ hết và môi của họ sẽ chạm vào nhau… Chẳng phải sẽ biến thành hôn sao…?
Đúng lúc tôi đang nghĩ đến chuyện này, khoảng cách giữa đôi môi của hai người họ thuận lợi rút ngắn lại… chỉ còn cách nhau chừng hai ba centimet thôi. Họ thật sự kiên trì ghê… Dù sao thì còn có hình phạt mà, chắc là liều mạng không muốn thua.
…Tuy nhiên, dù là Koigasaki hay bạn Honjou, chỉ nhìn mặt thôi thì chắc chắn đều là mỹ nữ… Cảnh tượng hai người họ không cam lòng nhưng lại ngượng ngùng để đôi môi gần nhau, đúng như bạn Sakurai nói, thật là đã mắt… Thật tình mà nói, cảnh này đúng là có chút gợi cảm thật. Mặc dù tôi vốn có xu hướng thích bách hợp, nhưng hóa ra “đời thực” tôi cũng có thể chấp nhận được… Đến cả bản thân tôi cũng lần đầu tiên nhận ra điều này.
Chỉ còn lại khoảng một centimet… Đúng lúc này, cả hai người họ vẫn đồng thời buông Pocky ra.
“A~! Hai người buông cùng lúc… vậy là hòa rồi!”
Cả hai đều lộ vẻ chán nản, lập tức quay lưng lại với đối phương.
“Hù… hù… Tôi… tôi vậy mà lại chịu cái sự lăng nhục này trước mặt mọi người…”
Bạn Honjou đỏ mặt lộ vẻ mặt nhục nhã, phát ngôn kinh thiên động địa. Gì… cái gì mà lăng nhục chứ…
“Bạn Sakurai… tôi tuyệt đối không tha cho bạn đâu!”
“Hả? Sao… sao lại vậy… Chỉ là trò chơi thôi mà, đừng giận thật chứ~”
Bạn Honjou trợn mắt đầy căm hờn nhìn chằm chằm bạn Sakurai, bạn Sakurai dù hơi rụt rè nhưng vẫn cười gượng an ủi cô nàng.
“Hù~ Chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể thắng được bạn Honjou rồi… Tiếc quá đi~”
Koigasaki thì lại tỏ vẻ không mấy bận tâm.
Ừm… phải nói sao đây nhỉ, dù chỉ là thuận theo tự nhiên, nhưng quả nhiên đây là một màn kịch hay…
“Đâu có, hãy vực dậy tinh thần và tiếp tục ván tiếp theo nào~!”
Phát ngôn của bạn Sakurai khiến tôi ngẩn người. Ư, sao lại thế này… còn có hiệp hai nữa ư. Tôi cứ ngỡ chẳng liên quan gì đến mình nên đã thở phào nhẹ nhõm rồi chứ…
Mọi người nơm nớp lo sợ bốc thăm từ những lá phiếu bạn Sakurai đưa ra. Vẻ mặt ai nấy đều rõ ràng nghiêm túc hơn lúc nãy. Lỡ lần tới lại ra cái lệnh khó nhằn như vậy nữa thì… Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi! Tôi muốn bốc trúng lá thăm Vua! Chắc chắn mọi người đều đang nghĩ cùng một điều.
Tôi kiểm tra lá thăm mình bốc được. Số hai… Gừ, lại không phải Vua rồi…
“Mọi người đã kiểm tra xong chưa? Vậy thì, chuẩn bị…”
“Ai là Vua nào~!”
Theo tiếng hô, người giơ tay lên là… bạn Honjou.
“Ơ, bạn Honjou làm vua à?”
Koigasaki rõ ràng lộ vẻ ghét bỏ ra mặt.
“Hừm… Khà khà khà… A~ ha ha ha ha ha!”
Bạn Honjou cười như ma vương, đoạn lộ vẻ mặt dương dương tự đắc, chỉ tay vào bạn Sakurai.
“Sakurai… chờ đấy nhé! Nỗi nhục nhã vừa rồi… tôi sẽ trả lại gấp đôi!”
“À~ câu này tôi biết mà~ hình như là của một bộ phim nào đó…”
“Phì. Thật ngạc nhiên bạn Honjou cũng theo trend… mà còn hơi bị lỗi thời rồi đấy.”
Lời châm chọc (?) của Suzuki và Koigasaki khiến bạn Honjou đang dương dương tự đắc bỗng chốc đỏ bừng mặt.
“Mấy… mấy người… mấy người đừng có lắm lời! Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ ra, nên nói bừa thế thôi!”
Đã ngượng thì đừng nói là được rồi mà…
“À ha ha… xin… xin hãy nương tay…”
Bạn Sakurai cười khổ với bạn Honjou. Nhưng mà, dù bạn Honjou nói vậy, cô ấy cũng chẳng thể chỉ định được đích danh bạn Sakurai. Nói là sẽ trả gấp đôi, rốt cuộc sẽ ra lệnh thế nào đây… Ôi, nghĩ mà thấy ghê…
“Hừm, phải rồi… Vậy thì…”
“Số một và số hai… hãy hôn nhau đi!”
““Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiii!””
Nghe thấy mệnh lệnh của bạn Honjou, tôi không khỏi hét toáng lên. Số hai chẳng phải là tôi sao! Mà còn phải hôn… Cô… cô bị dở hơi à! Chuyện này… làm sao tôi có thể làm được chứ!
Tôi hét toáng lên xong, bỗng nhiên phát hiện, có một người khác cũng hét lên cùng lúc với tôi.
Tôi nhìn sang người đó… Ánh mắt của chúng tôi vô tình chạm nhau.
“Sa… Sakurai…?”
“Ca… Kasiwada…?”
Sakurai mặt đỏ bừng, đang nhìn vào mặt tôi.
“Ơ, chẳng lẽ số một và số hai, chính là Azuki với Kasiwada sao?”
“Phải… phải rồi…”
“Ưm…”
Sau khi tôi khẳng định lời của Koigasaki, bạn Sakurai đang cực kỳ hoang mang cũng gật đầu.
Gì… gì cơ…? Số một là Sakurai…? Nói cách khác, tôi phải hôn… hôn Sakurai…? Sao lại thế này chứ—!
Trong lúc tôi quá bất ngờ nên mặt đỏ bừng, cứng đờ người ra, thì bạn Sakurai lại—
“Cái gì… dù… dù gì đi nữa thì chuyện này cũng quá khó khăn rồi! Quy tắc không phải đã cấm những mệnh lệnh quá đáng rồi sao!”
Dù đang rối trí, cô ấy vẫn nắm chặt vai bạn Honjou mà vùng vẫy dữ dội.
“Người ra lệnh lố bịch trước chẳng phải là Sakurai cậu sao! Đã khiến tôi phải chịu nhục như vậy, nếu không để cậu làm thế này thì chẳng phải tôi chịu thiệt sao! Tôi chỉ bắt cậu hôn thôi là cậu đã phải đội ơn tôi rồi đấy!”
“Bạn Honjou, hôn… không phải hôn má mà là hôn môi thật à?”
Koigasaki bình tĩnh hỏi bạn Honjou.
“Đương nhiên rồi! Hôn má thì quá con nít, tôi quyết không cho phép!”
““Cái gìiiiiiiiiiiiiiii!””
Nghe thấy câu trả lời này, tôi và bạn Sakurai lại đồng loạt hét toáng lên. Không không không, hôn môi… Cái cô tiểu thư giả mạo tóc xoăn tít này đang nói cái gì vậy! Chỉ hôn má thôi đã khó khăn lắm rồi, cái đó cô nói tuyệt đối không thể làm được!
“Ơ, số một là Sakurai đúng không? Vậy thì… số một hôn số hai nhé! Lại đây, mau hôn đi.”
“Ê… Ê Ê Ê—! K… Không được đâu!”
Bạn Honjou cố sức đẩy lưng bạn Sakurai, ép cô ấy đứng đối mặt với tôi.
Tôi vô thức nhìn vào mặt bạn Sakurai. Bạn Sakurai mặt đỏ bừng, mắt rơm rớm nước vì quá bối rối. Cô ấy nhìn vào mặt tôi, vẻ mặt lúng túng, cứng đờ người ra.
Bạn Honjou nhìn chúng tôi, cứ như thể muốn chúng tôi mau chóng hôn nhau.
Đây… đây là cái quái gì thế này…! Chúng tôi thật sự… không hôn không được sao! Không không không! Kiểu này thì vẫn… quá khó khăn rồi!
Trong lúc tôi đang bối rối… bạn Sakurai chuyển ánh mắt khỏi tôi, cô ấy mặt đỏ bừng, nhắm chặt hai mắt lại, rồi lắc đầu.
Rồi cô ấy đột nhiên xoay nửa vòng cơ thể vẫn đang hướng về phía tôi, quay hẳn về phía bạn Honjou, ngay khoảnh khắc sau đó…
“…!”
Sakurai vậy mà không hôn tôi… mà lại đi hôn bạn Honjou.
Tôi trong khoảnh khắc cứ ngỡ là nụ hôn nên giật nảy mình, nhưng nhìn kỹ lại thì hơi chệch khỏi môi, cô ấy hôn ở ngay cạnh môi.
“! Gì… gì… gì cơ…?”
Bạn Sakurai dời môi ra, còn bạn Honjou bị bất ngờ bởi hành động này thì mặt đỏ bừng, bàng hoàng.
“Hê hê… làm ơn bỏ qua cho tôi đi!”
Bạn Sakurai lè lưỡi nói.
“Gì… cậu… cái đồ này… sao tự nhiên lại làm thế! Tôi… tôi không có xu hướng đó đâu nhé!”
“Tiếc quá tôi lại có một chút đấy~! Mà bạn Honjou lại còn là mỹ nữ nữa chứ~!”
“Gì… gì cơ! Lầm to rồi… không ngờ sức hút của tôi, lại mạnh đến nỗi ngay cả đồng giới cũng phải mê mẩn…”
Dù đang bàng hoàng, nhưng bạn Honjou mặt đỏ bừng, dường như cũng có chút mừng thầm.
“Azuki… bình thường cậu cứ nói tôi đáng yêu đáng yêu mãi… hóa ra chỉ cần là con gái thì cậu đều được hết sao!”
Koigasaki đột nhiên xen vào cuộc đối thoại. Nhưng mà, cái cô này đang nói nhảm gì vậy?
“Oa~ Cảnh tu la trường kìa~ Tình tay ba kìa~! Lần đầu tiên tôi thấy bách hợp 3D sống sờ sờ luôn đó~”
Suzuki nói như không nghĩ.
“Ơ? M… Momo cậu hiểu lầm rồi! Đáng yêu nhất đương nhiên là Momo mà!”
“Cậu nói gì…? Cậu cướp nụ hôn đầu của người ta mà còn…! Cậu muốn tôi mất mặt đến mức nào nữa mới chịu hả!”
Bạn Honjou cũng túm lấy bạn Sakurai mà nói ra mấy lời này, tôi đã chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Dù không biết bạn Honjou nghiêm túc được mấy phần, nhưng cô ấy cũng hùa theo còn thật khiến tôi ngạc nhiên… Koigasaki và Sakurai thì một trăm phần trăm là đang đùa giỡn.
Nhìn ba cô gái diễn vở kịch bách hợp lố bịch, tôi có hơi ngớ người, còn Suzuki thì lại xem rất vui vẻ.
Nhờ sự mất kiểm soát của bạn Sakurai mà chuyện này được cho qua luôn, tôi và bạn Sakurai không cần phải hôn nhau nữa. Thoát nạn rồi… Sakurai thà làm cái chuyện đó, cũng không muốn hôn tôi… Lý trí tôi thừa biết đây là chuyện đương nhiên… thế nhưng tâm tư lại có chút tổn thương.
Buổi sinh hoạt câu lạc bộ lần trước, và bữa tiệc hôm nay, tôi đều không thể nói chuyện đàng hoàng với Sakurai… khiến tôi bắt đầu cảm thấy chuyện xảy ra mấy ngày trước khi đi thánh địa, quả là tựa như mộng ảo.
Thời gian cũng đã muộn, trò Vua game đành dừng lại ở đây. Giờ thì đến tiết mục trao đổi quà. À quên, bây giờ vẫn chưa ai biết sẽ bốc trúng quà của ai. Bởi vì cách trao đổi quà của chúng tôi là mọi người cứ chuyền tay nhau món quà theo nhạc, khi nhạc dừng thì ai cầm món quà nào sẽ được nhận món quà đó. Để đảm bảo ai bốc trúng cũng được, món quà tôi chuẩn bị là một bộ bánh kẹo kiểu Tây mua ở tiệm bánh ngọt gần nhà. Dù món quà này chẳng có gì đặc sắc cho lắm...
“Vậy thì, bật nhạc lên nào~”
Koigasaki bật nhạc từ chiếc điện thoại thông minh của mình rồi đặt lên bàn. Mọi người ngồi thành vòng tròn, không ngừng chuyền quà cho người bên cạnh. Chẳng mấy chốc, nhạc dừng lại. Lúc này, trên tay tôi đang cầm… một chiếc hộp quà hơi lớn.
“A! Kia… kia là… quà của tôi…”
“Hả…?”
Sakurai nhìn tôi, hơi ngạc nhiên cất tiếng.
“A, ra là vậy…!”
“…Không ngờ lại đúng là Kashiwada-kun nhận được…”
“Hả?”
Sakurai lầm bầm vài câu, nhưng tiếng xé giấy gói quà của những người khác át đi, khiến tôi không nghe rõ.
“A, không… không sao! Không có gì!”
“…Ơ, cái đó! Cái đó là của tôi!”
“Hả? Thật sao?”
Nhìn thấy bao bì quen quen trên tay Sakurai, tôi giật mình. Cô ấy đang cầm món quà tôi mua. Nghĩa là… quà của tôi và Sakurai đã đến tay nhau, cứ như thể chúng tôi đang trao đổi quà riêng vậy. Khiến tôi không khỏi cảm thấy có một sự sắp đặt của định mệnh.
Tôi mở lớp giấy gói của hộp quà Sakurai… bên trong là một đôi găng tay, màu đen, kiểu dáng đơn giản, trông có vẻ có thể dùng hằng ngày.
“Tôi đeo thử được không?”
“Được chứ, tất nhiên rồi!”
Kích thước vừa vặn gần như hoàn hảo. Ban đầu tôi còn lo không đeo vừa thì sao, giờ thì an tâm rồi. Mà nói mới nhớ, món quà này cũng có thể bị các bạn nữ bốc trúng, nhưng rõ ràng kích thước quá lớn so với con gái, kiểu dáng cũng thiên về nam giới.
“Vừa vặn quá chừng! Tôi đang thiếu một đôi găng tay đẹp, vậy thì dùng từ hôm nay luôn! Cảm ơn cậu nhé.”
“Thật sao? Quá… quá tốt rồi…!”
Sakurai vui mừng một cách lạ thường.
“Ồ~ được đấy chứ! Cho Kashiwada hơi phí! Nhưng nếu tôi hay Honjo-kun mà bốc trúng thì kích thước chắc sẽ lớn lắm~”
Koigasaki nhìn thấy đôi găng tay tôi đang đeo, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
“…! Ha… ha ha… Đúng… đúng vậy… Tôi nghĩ là mua cái nào mà cả nam lẫn nữ bốc trúng đều có thể đeo được, nên mới mua cỡ lớn hơn một chút, nhưng mà đúng là lớn quá với con gái thật! Tôi đúng là ngốc nghếch mà~! Còn… còn may là con trai bốc trúng! Ha ha…”
Sakurai nghe Koigasaki nói vậy, hơi hoảng hốt nở một nụ cười gượng gạo.
“A, quà của Kashiwada-kun… là một bộ bánh kẹo! Trông ngon quá chừng~!”
Sakurai vừa mở quà của tôi vừa nói.
“Ha ha, thật ngại quá, tặng cái thứ chẳng có gì đặc sắc này…”
“Đâu có! Tôi thích đồ ngọt nên vui lắm!”
Sakurai vừa nói, đồng thời nở một nụ cười như phát ra từ tận đáy lòng.
Món quà của tôi có thể khiến cô ấy vui đến thế, điều đó khiến tôi rất vui. Hơn nữa, quan trọng hơn là… hình như đây là lần đầu tiên tôi và Sakurai nói chuyện vui vẻ như vậy kể từ chuyến hành hương đến "thánh địa". Điều này khiến tôi vô cùng phấn khởi.
“Khoan đã… Cái quái gì thế này, rốt cuộc là quà của ai vậy!”
Giọng nói bực bội của Honjo-kun phá vỡ bầu không khí hòa thuận của chúng tôi.
Nhìn kỹ thì, trên tay Honjo-kun đang cầm, là chiếc hộp ngoài của mô hình Nendoroid trong trò chơi xã hội nổi tiếng gần đây “Kantai Collection”. Dường như là cô ấy đã mở lớp bao bì bên ngoài ra.
“A! Đó là quà của tôi!”
Koigasaki nhìn thấy liền kêu lớn.
“Koigasaki-kun? Cậu đó… Tôi hoàn toàn không biết bộ truyện hay nhân vật này là gì cả, sao cậu lại chọn món quà kiểu này hả! Lúc thế này thì phải tặng món quà mà ai nhận được cũng không có vấn đề gì chứ, đây chẳng phải là lẽ thường sao!”
“Ư… nhưng… nhưng mà…”
Lý lẽ chuẩn xác của Honjo-kun khiến Koigasaki chán nản không thể cãi lại. Cái con Koigasaki này, cô ta chọn món quà này chắc chắn là muốn Suzuki bốc trúng… Cái mô hình mỹ nữ đó, chính là nhân vật mà Suzuki đang mê mẩn nhất hiện giờ. Trước đây cô ta đã gửi tin nhắn hỏi tôi về nhân vật Suzuki đang thích, nên tôi mới nói cho cô ta biết. Lúc đó tôi còn tự hỏi là vì cái gì, hóa ra là vì chuyện này… Mà cái mô hình đó chắc là đắt lắm nhỉ? Ban đầu đã thống nhất buổi trao đổi quà này ngân sách chỉ khoảng nghìn yên thôi, thế mà cái này đã vượt quá xa rồi… Dù tôi cũng cảm thấy tiếc cho cô ta, nhưng vốn dĩ ai bốc trúng cũng không biết trước được, chỉ có thể nói là cô ta tự làm tự chịu thôi.
“A, đó là Nendoroid Shimakaze của Kantai Collection sao? Sướng thật đấy~!”
Quả nhiên, Suzuki nhìn món quà Honjo-kun nhận được mà lộ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Koigasaki với vẻ mặt chán nản, mở gói quà mình nhận được. Bên trong hiện ra là…
“Hả…? Cái… cái… cái này… là cái gì…”
Koigasaki nhìn thấy nội dung bên trong mà vô cùng hoảng loạn.
“Ơ, cậu cầm cái đó… ối!”
Nội dung món quà, lại là một trò chơi người lớn (eroge). Tựa đề là “Lần đầu trông nhà 2”, trên bao bì vẽ một cô bé nhìn kiểu gì cũng giống học sinh tiểu học, không chỉ là game loli hentai, mà còn ghi số 2 chứng tỏ đây là phần tiếp theo. Người mua thứ này chỉ có một người…
“Suzuki, cái này của cậu đúng không! Thằng ngốc này nghĩ cái gì vậy hả!”
Lại còn một thằng ngốc từ đầu đến chân nữa chứ!
“Không phải đâu~ Chỉ là bộ này là một tác phẩm kinh điển, nên tôi muốn Kashiwada chơi thử ấy mà~”
“Cái gì? Đâu có chắc là tôi sẽ bốc trúng, hơn nữa cho dù có bốc trúng thì tôi cũng đâu phải lolicon nên chẳng vui tí nào, quái hơn nữa là tại sao lại là phần tiếp theo hả! Ít nhất cũng phải chọn phần đầu chứ! Với lại cậu cũng vượt quá ngân sách rồi đó!”
Điểm để mà càu nhàu thì nhiều vô kể… Koigasaki ít nhất cũng là mua “vì Suzuki”, nên còn có chỗ để thông cảm, vậy nên tôi không muốn càu nhàu cô ta. Nhưng Suzuki thì chẳng có gì đáng để thông cảm cả, khiến tôi không thể im lặng được nữa.
“Thật là… Theo xác suất thì con gái bốc trúng còn có khả năng cao hơn, vậy mà cậu lại nghĩ đến việc tôi sẽ bốc trúng mà đi mua, cậu đang nghĩ cái gì vậy hả…”
“...!”
Rõ ràng là tôi đang tức giận với Suzuki, nhưng không hiểu sao Sakurai nghe thấy lời tôi nói thì cả người cứng đờ, mặt mày tái mét. Chẳng lẽ là tôi ảo giác sao?
“Nhưng… nhưng… nhưng mà…! Nếu đã là tác phẩm kinh điển, vậy… vậy thì tôi chơi thử…”
Koigasaki dù có chút dao động, nhưng vẫn cố gắng hết sức nói ra câu này với Suzuki. Cái con nhỏ này rõ ràng đang tự ép buộc bản thân mà…
“Thật sao? Vậy nhất định phải chơi thử đó! Tuy là game người lớn, nhưng cốt truyện cũng rất cảm động!”
“...! Vâng… vâng ạ…!”
Cách Suzuki nói chuyện khiến Koigasaki trông rất vui vẻ. Thôi thì, chỉ cần người trong cuộc vui là được... Thế mà lại tặng con gái game 18+, nếu lỡ đi sai một bước... Không, cần gì sai một bước, cái này chính là quấy rối tình dục rồi còn gì...
"Vậy, Suzuki, quà của cậu là...?"
"Cái này nè ~"
Thứ Suzuki cho tôi xem là một chiếc kẹp tóc, được trang trí bằng một bông hoa trắng cỡ lớn.
"A, cái đó là của tớ...!"
Là quà của bạn Honjo mà. Kẹp tóc đúng là thứ cậu ấy sẽ tặng, nhưng mà...
"Bạn Honjo, cậu vừa nãy còn bảo tớ là tặng quà gì cũng được, miễn ai nhận được cũng không sao, đó là lẽ thường... nhưng cậu xem đi, cậu tự mình lại mua một món quà kỳ cục thế này! Cậu... cậu tặng con trai kẹp tóc thì người ta biết làm sao bây giờ!"
Koigasaki bức xúc quát lên với bạn Honjo.
"...! Ờ... ờ thì... đâu có chuyện đó! Koigasaki-san cậu không biết à? Gần đây nào là trai giả gái hay nam giới mặc đồ nữ, mấy loại người mặc đồ con gái này hình như cũng nhiều lên rồi mà...!"
Bạn Honjo mặt mũi sốt sắng cố gắng biện minh.
"Hả...! Con... con trai giả gái...? Su... Suzuki-kun cậu ấy... sao có thể làm cái chuyện biến thái như thế được! Bạn Honjo cậu đang nghĩ cái gì vậy hả!"
Koigasaki mặt đỏ bừng biểu lộ sự tức giận với bạn Honjo.
...Đúng... đúng rồi nhỉ... Trừ tôi ra, ba người kia đều không biết Suzuki từng cosplay giả gái... Quả thật với những cô gái bình thường thì con trai giả gái là một hành vi biến thái điển hình mà...
"Ha ha ha, vậy thì lần tới tôi sẽ mặc đồ con gái rồi đeo thử cái này xem sao ~"
Suzuki cười ngây ngô nói ra một câu phát ngôn gây sốc.
!
Tôi không khỏi nhìn chằm chằm vào mặt Suzuki. Cái tên này rốt cuộc có nghiêm túc không vậy...? Cậu mà nói ra câu này thì không phải chuyện đùa đâu nhé! Đằng này cậu ta mặc vào lại hợp nữa chứ, lỡ đâu tên này mắc chứng thích mặc đồ nữ thì phải làm sao đây...
"Suzuki-kun... thật không ngờ cậu lại có thể nói ra lời này để giúp đỡ một người như bạn Honjo, thật là quá đỗi dịu dàng...!"
Koigasaki nghe Suzuki nói thế thì xúc động nói. Sau đó bạn Honjo cũng tức giận trước lời của Koigasaki: "Người như tôi là người thế nào hả!"
Koigasaki không biết Suzuki từng có kinh nghiệm giả gái, nên cô ấy hoàn toàn tin rằng cậu ta chỉ đang nói đùa. Kẻ không biết thì không có tội, cứ để cô ấy giữ suy nghĩ đó đi...
Chẳng mấy chốc, thời gian thuê phòng ngắn hạn cũng sắp hết.
"Sắp kết thúc rồi nhỉ... Thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua thật nhanh chóng ~"
Bạn Sakurai nói với vẻ tiếc nuối.
"Đúng vậy... Tuy là xảy ra khá nhiều chuyện, nhưng bữa tiệc rất vui ~!"
Koigasaki cũng đồng tình với lời của bạn Sakurai. Cảm giác của tôi cũng y như họ.
"Hoạt động của 'Câu lạc bộ Giải trí' năm nay cũng kết thúc tại đây rồi. Có thể tham gia đủ loại hoạt động otaku thật là siêu vui ~ Nhờ có câu lạc bộ này, tớ cảm thấy 'độ otaku' của mình đã tăng lên rất nhiều..."
Koigasaki hồi tưởng lại các hoạt động của 'Câu lạc bộ Giải trí' và nói với vẻ cảm thán.
"Thật tốt khi có thể thành lập câu lạc bộ này... Năm sau mọi người cũng hãy tiếp tục chiếu cố tớ nhé!"
"Momo...! Ừm, tớ cũng rất vui! Phải là tớ mới phải nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn ấy chứ!"
"Ừm, tớ cũng thấy rất vui. Ở lớp tớ không có bạn bè là otaku, bù lại ở câu lạc bộ này có thể thoải mái trò chuyện về các chủ đề otaku và tham gia các hoạt động otaku."
"...Hừm. Ban đầu tớ còn nghĩ đây chỉ là một câu lạc bộ giải trí để giết thời gian thôi... nhưng mà từ giữa chừng thì các hoạt động được tổ chức rất nghiêm túc... Vậy thì năm sau tớ sẽ tiếp tục tham gia vậy."
Lời nói của Koigasaki khiến bạn Sakurai, Suzuki, thậm chí cả bạn Honjo cũng có phản hồi. Nghe mọi người nói vậy, Koigasaki có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Mọi... mọi người..."
"...Hy vọng năm sau cũng có thể ở câu lạc bộ này mà tham gia nhiều hoạt động otaku."
"...Ừm!"
Tôi nói xong với Koigasaki, cô ấy nở một nụ cười thật tươi, gật đầu thật mạnh.
Cứ như thế, hoạt động cuối cùng trong năm của 'Câu lạc bộ Giải trí' đã khép lại.
Hai ngày sau, thứ Hai đầu tuần.
Ngày hôm đó là lễ bế giảng, cũng là ngày học cuối cùng trong năm.
Sau buổi sinh hoạt lớp kết thúc, bạn cùng lớp của tôi là Kirigaya hẹn gặp bạn bè câu lạc bộ, nên tôi chào tạm biệt cậu ấy, rời khỏi lớp học định về nhà một mình.
Khi định ra về, không hiểu sao tôi chợt nghĩ đến, và rẽ bước về phía phòng sinh hoạt của 'Câu lạc bộ Giải trí', tức phòng máy tính.
Phòng máy tính sau giờ học trống không là điều đương nhiên. Tôi mở cửa bước vào.
Nhìn bảng trắng, cùng những chiếc máy tính xếp cạnh nhau... Tôi cảm thán nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng sinh hoạt này.
Tháng chín năm nay, bạn Sakurai và Koigasaki nói muốn thành lập câu lạc bộ.
Chúng tôi đã thi đấu sản xuất video với Câu lạc bộ Nghiên cứu Âm nhạc Vocaloid, thử thách với các video nhảy cover và video tường thuật game. Không hiểu sao lại thắng cuộc, khiến bạn Honjo trở thành thành viên, và Câu lạc bộ Giải trí được thành lập.
Để quyết định chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, chúng tôi đã chơi cái trò chơi kỳ quặc 'Tôi yêu bạn'. Bạn Sakurai và tôi, những người thua cuộc, lần lượt đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm và phó chủ nhiệm. Sau đó Suzuki mê mẩn game mạng xã hội, để giúp cậu ấy, các thành viên khác trừ tôi ra đều tham gia cuộc thi Cosplay. Mọi người đã được cô Murasaki hướng dẫn vẽ truyện tranh, rồi gửi bài dự thi giải thưởng tân binh. Tất cả mọi người đều mê mẩn bộ anime 'Đặt Tên Cho Ngôi Sao', và cùng nhau đi 'hành hương thánh địa'...
Nghĩ lại, đúng là những ngày tháng bận rộn. Thế nhưng, mọi việc đều mang lại niềm vui khôn tả. Thời trung học cơ sở tôi không có nhiều kỷ niệm đẹp về các câu lạc bộ, nhưng so với đó, mỗi khoảnh khắc trải qua ở phòng sinh hoạt này quả thật đều rạng ngời như phát sáng.
Điều này không chỉ vì quãng thời gian bên mọi người vô cùng vui vẻ, mà còn là công lao của... cô ấy, người luôn mỉm cười bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Lúc này, trong đầu tôi rõ ràng hiện lên nụ cười của một cô gái nào đó.
"Ể... Kashiwada-kun?"
Đằng sau tôi đột nhiên có tiếng gọi tên mình vọng đến.
Tôi nghe thấy tiếng, giật mình thon thót. Bởi vì giọng nói ấy... chính là giọng của cô gái vừa hiện lên trong đầu tôi. Trong khoảnh khắc, tôi còn tưởng mình bị ảo giác.
Tôi quay đầu lại, xác nhận không phải ảo giác. Cô ấy đang đứng đây, trợn tròn mắt nhìn mặt tôi.
"Sa... Sakurai-san..."
"Kashiwada-kun, sao cậu lại ở phòng sinh hoạt...?"
"A, không... không có gì... Không có lý do gì đặc biệt đâu, tôi chỉ là... đột nhiên muốn đến thôi."
Bạn Sakurai nghe tôi nói vậy, lộ ra vẻ mặt càng kinh ngạc hơn.
"Ka... Kashiwada-kun cậu cũng vậy sao...? Thật ra tớ cũng vậy... Tuy không có việc gì, nhưng hôm nay tớ muốn đến đây lần cuối..."
Lời của bạn Sakurai khiến tôi giật nảy mình. Lý do của bạn Sakurai cũng giống tôi sao...? Thật là trùng hợp. Cũng như lúc rút trúng quà vậy... không khỏi cảm thấy có một sự sắp đặt nào đó của định mệnh.
"Ha ha... Thật đáng kinh ngạc, lại có thể trùng hợp đến vậy."
Tôi vừa nói, vừa cảm thấy lòng mình đang căng thẳng. Lần gần nhất tôi và Sakurai-chan được ở riêng để trò chuyện thế này, chắc là khi chúng tôi lén chuồn ra ngoài lúc nửa đêm trong chuyến đi "hành hương thánh địa" nhỉ? Vừa nghĩ tới đó, tôi lại càng thêm bối rối. Cứ nhìn khuôn mặt của Sakurai-chan là tim tôi lại đập thình thịch không ngừng.
Tôi bị sao thế này...
Kiểu này, chẳng khác nào...
“Như... nhưng mà, em tham gia câu lạc bộ này thật sự rất vui!”
Để che giấu sự xao động trong lòng, tôi vội lên tiếng.
“Em cũng vậy. Em cũng cảm thấy những ngày chúng ta cùng nhau ở ‘Câu lạc bộ Giải trí’ thật sự rất, rất vui... Có Momo-chan ở đó, có Honjou-san, có Suzuki-kun nữa...”
Sakurai-chan nói với vẻ đầy cảm xúc... Rồi đột nhiên, nét mặt em ấy trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Điều quan trọng nhất là... còn có Kashiwada-san, anh cũng ở đây nữa...”
“...Ơ?”
Nghe Sakurai-chan nói vậy, em ấy lập tức cúi gằm mặt xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng.
Vì tôi cũng ở đây ư...?
Cái... cái này là...
“Kashiwada-san...”
Vừa nghe thấy Sakurai-chan gọi tên mình, khoảnh khắc tiếp theo...
... !
Em ấy nhắm nghiền mắt, cố sức nhón chân lên...
Hôn tôi một cái.
Trong giây lát, tôi cứ ngỡ em ấy đã hôn thẳng vào môi mình... nhưng không, giống hệt như lần của Honjou-san, em ấy chỉ hôn vào khóe môi tôi.
............
Sau khi rời môi ra, có lẽ vì quá đỗi ngượng ngùng mà em ấy không dám nhìn thẳng vào mặt tôi. Khuôn mặt đỏ gay cứ như sắp òa khóc.
“X-xin... x-xin lỗi anh, tự nhiên lại làm vậy... Tại... tại vì lúc chơi King’s Game... em ch-chưa... ch-chưa làm... m-mệnh lệnh của Honjou-san... Không thể nào chỉ có một mình em lại gian xảo không làm gì hết...”
Em ấy cúi gằm mặt, nói năng ấp úng.
Không... không phải... Nếu vậy thì, không làm trước mặt Honjou-san thì chẳng phải vô ích rồi sao!
“X-xin lỗi... E-em xin phép!”
Sakurai-chan đột ngột cúi rạp người chào tôi, rồi cứ thế co chân chạy biến mất tăm.
“Sa... Sakurai-chan!”
Tôi muốn gọi em ấy lại nhưng em ấy không hề nghe thấy.
“Khoan đã, Sakurai-chan! C-cái đó...”
Tôi hết sức gọi lớn, mãi em ấy mới chịu dừng bước khi đã chạy xa mấy mét rồi.
“Ừm... cái... cái đó...”
Tôi ngập ngừng một lát, rồi dồn hết lời muốn nói ra thành tiếng:
“Vì có Sakurai-chan ở đây... mà tôi cũng thấy câu lạc bộ này thật sự rất vui! Cho nên... cảm ơn em!”
Tôi dốc hết lòng mình, cố gắng nói ra những lời tôi muốn nói với em ấy ngay lúc này.
............
Sakurai-chan nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ngay sau đó... khuôn mặt em ấy nở một nụ cười rạng rỡ.
Em ấy lại một lần nữa quay lưng về phía tôi, rồi phóng đi như bay.
Nhìn bóng lưng em ấy dần xa... tôi chợt nhận ra cảm xúc trong lòng mình đã không thể giấu giếm thêm được nữa.


0 Bình luận