• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10.5

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 10,669 từ - Cập nhật:

Một buổi chiều nọ sau giờ học, tại phòng máy của câu lạc bộ chúng tôi, bốn chúng tôi – Koigasaki, Sakurai-chan, Honjou-san và tôi – vẫn như mọi khi, ai nấy làm việc mình thích.

"Suzuki-kun... chừng nào cậu ấy mới đến câu lạc bộ được đây...?"

Koigasaki vừa lướt web, vừa khẽ lẩm bẩm vẻ buồn bã.

"Ưm... chắc là khó mà đến được trong thời gian ngắn..."

Đúng vậy, dù không có mặt ở đây nhưng vẫn là thành viên của câu lạc bộ, Suzuki, hôm nay cậu ấy... à, phải nói là hôm nay cậu ấy cũng không đến.

Suzuki vì quá nghiện game xã hội 《Idol Girl》 mà trở thành một tay chơi nạp tiền chuyên nghiệp, đã cố gắng đi làm thêm điên cuồng, thậm chí còn giành chiến thắng trong cuộc thi Cosplay, nhận được thẻ thần tượng SR, trải qua đủ mọi nỗ lực. Nhưng cuối cùng, số tiền nạp vào game quá lớn, đến mức cậu ấy không thể tự chi trả, thế là phải để chị gái Mitsuki ứng tiền trả hộ phần còn thiếu. Đổi lại, điện thoại của cậu ấy cũng tạm thời bị cắt.

Riêng tôi thì cũng lo lắng không biết cậu ấy sẽ thành ra thế nào nếu cứ tiếp tục chơi, nên thành thật mà nói, việc này diễn ra như vậy cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì cậu ấy đang phải cày cuốc làm thêm để trả nợ cho chị Mitsuki, và cho đến khi nào trả hết nợ, cậu ấy vẫn không thể đến câu lạc bộ được.

"Nếu mà kiếm được một khoản tiền lớn trả hết nợ thì cậu ấy đến được rồi, nhưng cứ dựa vào tiền làm thêm sau giờ học mà trả dần từng chút một thì vẫn còn..."

"Ư... haizz... Mãi mới được tham gia cùng một câu lạc bộ, mà lại khó gặp mặt đến vậy..."

Koigasaki thở dài thườn thượt, rồi gục mặt xuống bàn.

"Bỏ qua những chuyện vặt vãnh đó đi, các cậu định cứ chần chừ mãi không làm gì như vậy đến bao giờ? Dù gì đây cũng là câu lạc bộ, chẳng lẽ các cậu không muốn tổ chức hoạt động gì ra hồn sao?"

Honjou-san tỏ ra khá phẫn nộ. Cô ấy xoay chiếc ghế đang ngồi trước máy tính nửa vòng, để đối mặt với chúng tôi. Koigasaki liền bật lại lời vừa rồi của cô ấy: "Chuyện vặt vãnh gì chứ!"

...Quả thật. Trước đây, ngoại trừ tôi ra thì ba người kia... à không, tính cả Suzuki thì là bốn người, sau khi tham gia cuộc thi Cosplay, câu lạc bộ Giải trí chẳng có hoạt động đặc biệt nào nữa cả.

"Đúng là vậy... À! Hay là cái này thì sao?"

Sakurai-chan, người đang xem tạp chí manga, đột nhiên đứng dậy, giở một trang trong cuốn tạp chí ra và quay về phía chúng tôi.

Trên đó viết... dòng chữ "Tuyển tập bản thảo cho Giải thưởng Manga Mới!" Nhìn hình minh họa bên cạnh dòng chữ, có vẻ đây là tạp chí manga dành cho thiếu nữ.

"Giải thưởng Manga Mới...?"

Koigasaki nghiêng đầu.

"Đã là câu lạc bộ Otaku thì, tôi nghĩ việc vẽ manga chắc là cơ bản rồi nhỉ... Trong các bộ manga lấy bối cảnh câu lạc bộ Otaku ở đại học, cũng thường có cảnh mọi người cùng nhau vẽ manga mà..."

Sakurai-chan vui vẻ nói. Đăng ký giải thưởng manga mới ư... Nhưng mà, trong số chúng tôi, có ai từng vẽ manga một cách nghiêm túc như vậy không nhỉ? Tôi thì hồi trước cũng có một thời gian rất muốn trở thành mangaka, nhưng rồi nhanh chóng bỏ cuộc, nên không thể coi là biết vẽ được...

"Manga ư... Nhưng mà mình có vẽ được không nhỉ...?"

"...Mà, tự dưng đăng ký giải tân binh thì quả thật là quá liều lĩnh!"

Câu nói thiếu tự tin của Koigasaki khiến Sakurai-chan nở một nụ cười gượng.

"Hả? Khoan đã... Giải đặc biệt, tiền thưởng một triệu yên sao?"

Koigasaki dán mắt vào tạp chí, đột nhiên kêu lên:

"Tiền thưởng của giải manga nhiều đến thế sao? Nếu mà được ngần này tiền thì khoản nợ của Suzuki-kun có thể trả hết ngay lập tức!"

Koigasaki mắt sáng rực, nói ra một câu thật khó tin.

"Này... nghĩ thế nào cũng không thể giành giải đặc biệt được đâu!"

"Cái này... cái này thì mình biết rồi mà... Nhưng mà cậu xem, những giải như Giải khuyến khích, hay Giải còn một bước nữa, mấy giải cấp thấp này cũng có vẻ được năm vạn hay một vạn yên đấy!"

Cái cô nàng này... cô ấy dám nói thế, lẽ nào lại tự tin vào khả năng vẽ vời của mình đến thế sao? Trước đây cô ấy từng nói là từ nhỏ đến giờ chưa vẽ manga bao giờ rồi mà, lẽ nào không vẽ manga nhưng có vẽ minh họa...? Cô ấy hình như đọc khá nhiều manga thiếu nữ, chẳng lẽ cô ấy thực sự có thể nhanh chóng vẽ ra một bức minh họa đẹp mắt, thời thượng sao?

"Vậy thì, hôm nay mỗi người hãy vẽ một bức đi!"

Theo đề nghị của Sakurai-chan, chúng tôi ai nấy bắt đầu vẽ những hình mình thích lên sổ tay hoặc giấy rời. Từ sau trung học cơ sở tôi đã không vẽ vời gì nữa rồi, cảm giác được vẽ lại sau bao lâu khiến tôi thấy hơi vui.

Vài phút sau đó──

Khi tất cả đã hoàn thành, chúng tôi lần lượt trình bày cho mọi người xem.

"Vậy thì, để tôi bắt đầu trước nhé..."

Người đầu tiên lên tiếng là Honjou-san, trên mặt cô ấy nở nụ cười tự tin. Tôi còn nghĩ lần này cô ấy cũng sẽ nói kiểu "Tôi không làm mấy chuyện vô bổ này đâu!", nhưng ai dè lại xung phong trình bày đầu tiên, xem ra cô ấy hăng hái ngoài dự đoán. Honjou-san đắc ý đưa bức vẽ của mình cho chúng tôi.

"...Ô... ồ ồ~..."

Thấy bức vẽ của cô ấy, tôi phát ra một âm thanh kỳ lạ, khó diễn tả.

Giữa tờ giấy rời là hình một cô gái, đúng là vẽ không tệ... nhưng đôi mắt thì to bất thường và lấp lánh, lông mi thì nhiều đến mức thừa thãi, phải nói thế nào nhỉ... giống hệt phong cách manga thiếu nữ thời xưa. Xét đến tính cách của Honjou-san thì, phong cách này quả thật rất "cô ấy"...

"Ghê... ghê thật... phải nói sao đây... có cảm giác thật 'đẹp' theo một kiểu rất riêng!"

Khi tôi không biết phải nhận xét thế nào, Sakurai-chan đã nói vậy với thái độ kiểu "dù sao cũng phải khen".

"Oa~ khoa trương quá..."

Koigasaki cười gượng gạo nhận xét. Nghe cái lời nhận xét này thì chắc chắn không phải là lời khen rồi, nhưng Honjou-san lại không nhận ra, vẫn nở nụ cười tự hào.

"À... vậy thì, tiếp theo để tôi cho mọi người xem nhé..."

Kế đó, Sakurai-chan lật cuốn sổ tay của mình cho chúng tôi xem.

"Oa~ ghê thật! Azuki vẽ đẹp quá đi~!"

"Hehe... Cảm ơn cậu. Mình thì không biết vẽ manga, nhưng có vẽ chơi chơi chút ấy mà~"

Trong cuốn sổ tay của Sakurai-chan, vẽ hai chàng trai tuấn tú trong bộ đồng phục học sinh... Hả? Sao cảm giác như là nhân vật từng thấy trong một tạp chí manga shounen tuần nào đó nhỉ...?

"Chẳng lẽ đây là... nhân vật của bộ Bóng Đá Bóng Tối...?"

"Ô! Cậu biết hả, Kasiwada-kun?"

Sakurai-chan mắt sáng rỡ nhìn tôi.

"Tớ tuần nào cũng đọc tạp chí mà..."

"Vậy hả! Tớ... tớ lát nữa muốn nói chuyện kỹ với cậu về chuyện này!"

Sakurai-chan hơi phấn khích nói vậy. Bức vẽ của cậu ấy quả thật không tệ như Koigasaki đã nói. Dù cái cằm hình như hơi dài, nhưng vẫn được coi là phong cách vẽ "soái ca" phổ biến trong giới Otaku nữ dạo gần đây.

"Đú... đúng là có trình độ nhất định đấy... nhưng có lẽ hơi thiếu phong cách cá nhân một chút..."

Honjou-san nói với vẻ kênh kiệu. Cô ta tưởng mình là ai chứ... Tôi thầm nghĩ rồi nhìn về phía cô ấy, nhưng cô ấy đang nhíu mày, nụ cười trên mặt như thể gượng gạo lắm mới nặn ra được, có lẽ cô ấy chỉ đang ghen tị vì Sakurai-chan vẽ đẹp mà thôi.

"À, vậy thì đến lượt tôi..."

Đến lượt tôi trình bày. Dù đứng sau bạn Sakurai tài năng làm tôi có chút e ngại, nhưng tôi vẫn đưa sổ ra.

"Ơ..." Vừa nhìn thấy bức vẽ của tôi, bạn Koigasaki đã thốt lên. Biểu cảm của bạn Sakurai và cả bạn Honjou cũng lập tức cứng đờ.

"...Sao lại là tranh của Bé Ngốc thế này?" Bạn Koigasaki ngỡ ngàng nhìn tôi.

Hồi cấp Hai, quãng thời gian tôi say mê vẽ tranh nhất, thành thật mà nói thì toàn là những cô gái xinh đẹp với vòng một đồ sộ. Bởi vậy, tôi chỉ biết vẽ mỗi thể loại đó. Nhưng tôi thừa hiểu rằng, nếu lúc này mà vẽ ra mấy bức hình ấy thì cũng chỉ khiến mọi người tránh xa ba thước. Thế nên, tôi đã vẽ thứ mà trước đây tôi hay vẽ nhất, ngoài mấy cô gái xinh đẹp ra: đó là một con quái vật trong bộ truyện 《Bảo bối ngốc nghếch》… gọi tắt là "Bé Ngốc", và đó cũng là con quái vật tôi vẽ ưng ý nhất. Nói thẳng ra, tôi chỉ đang chạy trốn vào vùng an toàn mà thôi.

"Ấy dà~ tôi chỉ biết vẽ mấy tranh kiểu này thôi!"

"Nhưng đây chỉ là đồ chép lại thôi mà..." Bạn Honjou nói với vẻ mặt không nhịn nổi. Dù trong lòng khó chịu, nhưng cô ấy nói đúng đến nỗi tôi không thể nào phản bác.

"A...nhưng...nhưng mà, vẽ giống lắm, đẹp ghê đó!" Bạn Sakurai gỡ lời cho tôi. Có một thời tôi đã rất nghiêm túc luyện vẽ tranh "Bé Ngốc", nên dù là chép lại, tôi tự tin là mình vẽ không tệ. Cơ mà hình vẽ thì cũng đơn giản thôi.

"Vậy cuối cùng, tôi muốn xem tranh của Tiểu Đào~!"

"A, ừ." Bạn Koigasaki mở rộng sổ vẽ ra trước mặt mình.

Bạn Koigasaki đã dám mạnh miệng nói muốn đăng ký dự thi giải thưởng manga lớn và đoạt giải, chắc cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ...? Có tốt hơn tôi không? Hay tốt hơn bạn Honjou? Chắc là không thể hơn bạn Sakurai được đâu nhỉ...?

"Tèn ten~"

"................................................"

Khoảnh khắc bạn Koigasaki mở bức minh họa mình vẽ ra cho chúng tôi xem, thời gian trong phòng máy tính như ngừng lại.

"..............Cái...cái này...là cái quái gì thế...?"

Trên đó vẽ những hình vẽ nguệch ngoạc, vụng về, trông y hệt tranh tô vẽ của trẻ mẫu giáo, khó mà gọi là minh họa được. Trên đầu có một vật thể to đùng nghi là hoa, tóc cũng khá dài, chắc là cô ấy muốn vẽ một cô gái...

"Là cái gì á... Tôi vẽ hình mình trong bộ quần áo yêu thích nhất hiện tại đó..."

Hóa ra lại là tự họa!

Ngay khi nghe câu đó, bạn Honjou đã lăn kềnh từ trên ghế xuống, bắt đầu ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhìn dáng vẻ cô ấy lúc này, hoàn toàn chẳng thấy dáng vẻ tiểu thư đài các thường ngày đâu nữa.

"A ha ha ha ha ha ha ha! Ha~ Buồn cười chết đi được! Bạn Koigasaki đúng là một cây hài mà! Không ngờ bức tranh đó lại là tự họa... Bạn đúng là thiên tài! Bởi vì bức tranh đó giống bạn y đúc!"

So với bạn Honjou luôn giữ vẻ kiêu sa, đầy khí chất cao ngạo thì lúc này cô ấy khác một trời một vực. Cô ấy lại có thể cười phá lên sảng khoái đến thế, có lẽ bạn Honjou bình thường chỉ giả vờ làm tiểu thư, chứ không phải là tiểu thư thật sự. Nếu cô ấy là tiểu thư đích thực, thì dù cười đến quên cả trời đất cũng không nên cười kém duyên đến vậy.

"Gì cơ? Cậu...cậu nói gì thế... Cậu đang khen hay đang chê tớ vậy?"

Đương nhiên là chê rồi! Tôi rất muốn bóc phốt cô ấy như thế, nhưng vẫn không đủ dũng khí nói thẳng ra. Mấy lời bạn Honjou vừa rồi, đọc kiểu gì mới ra lời khen vậy trời?

"Tiểu... Tiểu Đào à... Cậu không cần khiêm tốn đến mức này đâu." Bạn Sakurai lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói với bạn Koigasaki.

"Khiêm tốn...? Cậu nói gì cơ...?"

"Đúng là có người nói khiêm tốn là một đức tính tốt, nhưng dù thế nào cũng không cần khiêm tốn đến mức này! Ai cũng biết Tiểu Đào rất dễ thương rồi, không cần cố tình vẽ mặt mình trông kỳ quặc đến vậy..."

"Mặt kỳ quặc ư?"

Một câu nói thẳng thừng không chút nể nang của bạn Sakurai khiến bạn Koigasaki rõ ràng bị đả kích mạnh. Biểu cảm của bạn Sakurai rất nghiêm túc, e rằng cô ấy thật sự nghĩ bạn Koigasaki vì khiêm tốn nên cố tình vẽ mặt mình trông kỳ quặc, và đó là lý do cô ấy nói ra những lời mà bản thân cho là tử tế...

"Cậu đó... Với cái trình vẽ này mà cậu thật sự dám nói muốn đoạt giải tác giả mới hả...?"

Khi bạn Koigasaki nói muốn đoạt giải tân binh, tôi còn tưởng không chừng kỹ năng vẽ của cô ấy rất tốt... Làm gì có chuyện đó, cô ấy chỉ là một kẻ ngốc hoàn toàn không hiểu thực lực vẽ của mình.

Bạn Koigasaki thấy phản ứng của chúng tôi cuối cùng cũng nhận ra trình độ vẽ của mình rồi. Cô ấy ngượng đến đỏ bừng cả mặt.

"Các...các cậu ồn ào quá đi mất! Gì chứ, tranh của tôi... tệ đến thế sao...? ...Ưm... nhưng mà, tôi... tôi thấy vẫn tốt hơn tranh của bạn Honjou một chút chứ...!"

Để giải tỏa nỗi bực tức, bạn Koigasaki bắt đầu nói năng lung tung.

"..............Cái gì?"

Khoảnh khắc này, bạn Honjou ngừng cười, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn bạn Koigasaki.

"Vì... vì... tranh của bạn Honjou cực kỳ lỗi thời... Về điểm này thì tranh của tôi có cái hồn, có phong cách riêng, hơn nữa phong cách cũng mới mẻ hơn..."

Lần này đến lượt bạn Honjou đỏ bừng cả mặt, tức đến run người. Cũng phải thôi...

"Dù... dù là tranh của tôi, nếu vẽ truyện tranh hài chắc là vẫn ổn mà! Các cậu xem truyện tranh hài có nhiều người vẽ cũng dở tệ lắm chứ bộ!"

Bạn Koigasaki như thể buông xuôi tất cả, ngay cả lời này cũng dám nói ra.

"Hừ... hừ hừ hừ... Bạn Koigasaki... Xem ra không dạy cho cậu một bài học ra trò thì cậu sẽ không biết điều đâu... Tôi biết rồi... Dù miễn cưỡng, nhưng tôi cũng sẽ đi đăng ký cái giải thưởng tác giả mới gì đó...! Đương nhiên, cậu cũng phải đăng ký. Ngay tại đây, tôi sẽ cho cậu thấy rõ sự chênh lệch thực lực một trời một vực giữa tôi và cậu!"

Bạn Honjou chỉ tay vào bạn Koigasaki, cao giọng tuyên bố.

"Oa~ Nghe có vẻ thú vị quá! Vậy thì, lần hoạt động tiếp theo của 'CLB Giải trí' sẽ quyết định là 'viết và vẽ bản thảo truyện tranh'!" Bạn Sakurai vui vẻ nói.

Cứ thế, như một phần của hoạt động "CLB Giải trí", chúng tôi quyết định đăng ký tham gia Giải thưởng truyện tranh dành cho tác giả mới.

Ngày sinh hoạt CLB tiếp theo.

Ngày hôm đó, chúng tôi đã thống nhất mọi người sẽ cùng nhau luyện vẽ để chuẩn bị nộp bài dự thi Giải thưởng truyện tranh.

"Khoan đã, bạn Koigasaki rốt cuộc bị làm sao vậy! Chẳng lẽ sợ phải phân tài cao thấp với tớ nên bỏ trốn rồi sao?"

Bạn Koigasaki mãi không xuất hiện ở phòng CLB, khiến bạn Honjou cảm thấy bức xúc.

Bạn Koigasaki sau buổi họp lớp cuối giờ đã biến mất tăm luôn, tôi còn tưởng cô ấy đã đến phòng CLB trước rồi chứ... Thế mà đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa xuất hiện. Cái cô nàng đó rốt cuộc biến đi đâu rồi không biết?

Đúng lúc này, cánh cửa phòng máy tính mở ra, bạn Koigasaki xuất hiện.

"Đợi lâu chưa~"

"Bạn Koigasaki, cậu chậm chạp quá đấy!"

"Hôm nay tớ có đi tìm một vị khách đặc biệt một chút... A, mời vào~!"

Khách đặc biệt...? Rốt cuộc là ai...?

"Chào mọi người~♪"

"Ủa...?"

"Cái gì...!"

Thấy người xuất hiện, tôi và bạn Sakurai đồng thời thốt lên.

"Tôi là giảng viên đặc biệt cô Murasaki! Hôm nay đến để dạy mọi người cách vẽ và vẽ truyện tranh~!"

Cô Murasaki, một sinh viên đại học, lại ghé phòng sinh hoạt câu lạc bộ trường cấp ba của chúng tôi, riêng điều đó thôi đã đủ khiến tôi kinh ngạc lắm rồi... Huống chi khi nhìn thấy bộ trang phục cô ấy đang mặc, tôi càng sững sờ hơn nữa.

"Tại sao cô Murasaki lại... Hơn nữa, tại sao cô lại mặc đồng phục trường chúng ta?!" Tôi không kìm được mà thốt lên chất vấn. Đúng vậy, giờ phút này... cô ấy đang mặc bộ đồng phục nữ sinh của trường trung học chúng tôi.

"Momo-chan cho tôi mượn đó ♪"

"Vì người lạ mà mặc quần áo bình thường xuất hiện trong trường thì quá nổi bật, dễ bị giáo viên phát hiện đúng không? May mà bộ đồng phục dự phòng của tôi mặc vừa y luôn~!"

Đó là đồng phục dự phòng của Koigasaki sao... Quả thật thì cô ấy cũng tạm mặc được đấy... nhưng cô Murasaki lại cao hơn Koigasaki, khiến chiếc váy trông ngắn cũn cỡn. Hơn nữa, vòng một của cô Murasaki cũng nảy nở hơn, nên phần ngực của bộ đồng phục căng tức đến không còn kẽ hở nào... Điều này khiến tôi rất bận tâm, phải tự nhắc nhở mình đừng nhìn chằm chằm vào đó...

"Mà này, đại học không sao chứ...?" Hôm nay là ngày học bình thường, nên tôi mới có thắc mắc này.

"Ừm, hôm nay tôi chỉ có tiết học buổi sáng, đã tan rồi nên không sao cả. Mặc đồng phục cấp ba lẻn vào trường cấp ba, cảm giác này khá kích thích khiến trái tim tôi đập thình thịch♪ Dù nếu bị giáo viên nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị lộ tẩy ngay lập tức..."

"Không... Tôi nghĩ sẽ không bị lộ đâu, nhìn cô cứ như nữ sinh cấp ba bình thường vậy..."

"Ố là la, Kashiwada-kun, mới có tí mà miệng đã ngọt xớt rồi cơ đấy♪"

Không, tôi đâu có nịnh bợ cô ấy... Cô Murasaki đóng vai một nữ sinh cấp ba, vẻ mặt vui vẻ trêu đùa như vậy, thật sự rất hợp với cô ấy, ai nhìn cũng chẳng nghi ngờ cô ấy không phải là học sinh của trường này đâu.

"Vị này rốt cuộc là ai vậy?" Chẳng hiểu sao, Koigasaki lại tự hào giải thích với Honjo-chan.

"Là cô Murasaki, tác giả của câu lạc bộ truyện tranh tự xuất bản lớn 'Blueberry'! Cô ấy vẽ tranh và truyện tranh đều cực kỳ giỏi, nếu để cô Murasaki dạy thì chắc chắn sẽ tiến bộ thần tốc luôn!"

"Tôi là Murasaki, rất vui được gặp mọi người♪"

"Ơ, vâng, tôi mới là người phải nói vậy..."

Sau khi cô Murasaki chào Honjo-chan, chẳng hiểu sao Honjo-chan lại kính cẩn hơn mà đáp lễ. Chẳng lẽ Honjo-chan bình thường trước mặt chúng tôi thì thái độ hống hách, nhưng đối mặt với người lớn tuổi thì lại bất ngờ giữ lễ đến vậy ư?

Mà Koigasaki... cô ấy lại dám mời cả cô Murasaki đến phòng sinh hoạt CLB cơ đấy, xem ra việc bị mọi người (chủ yếu là Honjo-chan) chê cười khả năng vẽ trước đó khiến cô ấy ấm ức không thôi...

"Ơ, hôm nay là để luyện vẽ cho việc gửi bản thảo truyện tranh tham gia giải thưởng dành cho tân binh... Đây là điều tôi nghe được, có phải vậy không?"

"Vâng, xin cô chỉ giáo ạ!" Koigasaki tràn đầy năng lượng trả lời câu hỏi của cô Murasaki.

"Vậy thì trước hết... mọi người có nỗi bận tâm hay điểm nào còn yếu trong việc vẽ tranh không, hãy cứ nói cho tôi biết nhé♪"

Nghe câu hỏi của cô Murasaki, người đầu tiên giơ tay lên... lại bất ngờ là Honjo-chan.

"Vâng, ừm..." "...Khụ, tôi chưa tự giới thiệu, tôi... tên là Yuria Honjo."

Honjo-chan tự giới thiệu một cách lễ phép, chu đáo.

"Tôi có thể vẽ hoàn chỉnh khuôn mặt nhân vật... nhưng lại không giỏi vẽ cơ thể... Nếu chỉ là tư thế đứng thẳng thì còn đỡ, nhưng một khi có động tác thì lại càng không vẽ được..."

Lời nói của Honjo-chan khiến tôi nhớ lại những bức tranh trước đây của cậu ấy. Quả thật, tranh của cậu ấy hình như chỉ vẽ nửa thân trên, hóa ra là vì cậu ấy không biết vẽ cơ thể sao...

"A, cái này tôi hiểu mà~ Tôi cũng muốn vẽ cảnh thân mật giữa nam và nữ trong truyện tranh, nên đã luyện tập đủ các loại động tác thân mật, nhưng cứ vẽ là lại không đẹp!"

"....................."

Koigasaki hiếm hoi lắm mới đồng ý với ý kiến của Honjo-chan, khoanh tay gật đầu lia lịa. Nghe những lời này của Koigasaki, ba người chúng tôi—những người hiểu rõ khả năng hội họa của Koigasaki—ngoài cô Murasaki ra, đều cảm thấy một thôi thúc muốn phản bác một cách không thương tiếc.

*Vấn đề của cậu còn nghiêm trọng hơn cả tư thế với động tác nhiều! Với lại, cậu còn vẽ mặt người còn lộn tùng phèo nữa là!*

Thế nhưng, trong số chúng tôi chẳng có "dũng sĩ" nào dám nói ra sự thật cay đắng đó. Ngay cả Honjo-chan nghe lời Koigasaki nói, cũng sững sờ đến không thốt nên lời.

"Hình thể người quả thật vô cùng khó, tôi cũng có rất nhiều tư thế không biết vẽ. Những lúc như thế này, nhờ người thật tạo dáng để ký họa là phương pháp tốt nhất... Mà các tư thế thân mật thì... À, vậy hôm nay chúng ta hãy thử thực hành vẽ ký họa nhân vật nhé!"

Cô Murasaki nói xong, liền viết gì đó lên một mảnh giấy.

"Vậy thì Kashiwada-kun, mời cậu rút thăm từ trò chân quỷ này nhé♪" Cô Murasaki đưa mảnh giấy có vẽ trò chân quỷ về phía tôi.

"Đây là... rút thăm cái gì ạ?"

"Rút thăm tư thế."

"...?"

Tư thế là chỉ những tư thế sẽ dùng để ký họa nhân vật lát nữa sao? Dù tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng tôi vẫn làm theo lời cô ấy, chọn một trong ba đường.

"Kết quả rút thăm chân quỷ... động tác đã được quyết định là 'gối đầu lên đùi' rồi đó~♪" Cô Murasaki giơ kết quả trò chân quỷ cho tôi xem. Quả thật, con đường tôi chọn dẫn thẳng đến mục "gối đầu lên đùi." Nhân tiện thì, trong đó còn có "hôn" và "ôm."

"Gối đầu lên đùi... Đây rốt cuộc là cái gì...?" Tôi vẫn chưa thể hiểu cô ấy muốn làm gì, trong đầu cứ hiện lên những dấu chấm hỏi.

Rồi, khoảnh khắc tiếp theo──

"Nào, Kashiwada-kun, mời cậu♪"

"………………………………!"

Cô Murasaki lại bất ngờ ngồi hẳn lên bàn giáo viên, vỗ vỗ vào đùi mình rồi giang tay về phía tôi với nụ cười tươi roi rói.

"Ơ... ừm... Xin hỏi, đây rốt cuộc là..."

"Đã bảo rồi mà, là 'gối đầu lên đùi' đó."

"...Hả?"

"Cái...!"

Tôi cũng nghe thấy tiếng thốt lên từ phía các cô gái. Quay đầu lại nhìn, là Koigasaki và Sakurai-chan đang trưng ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

"Nhìn người mẫu trực tiếp và tiến hành ký họa, đó là con đường tắt nhanh nhất để tiến bộ♪ Tôi nghĩ những 'cảnh thân mật trong shoujo manga' mà Momo-chan muốn vẽ, chuẩn nhất chính là mấy kiểu 'hôn,' 'ôm' và 'gối đầu lên đùi' này."

"Cái gì?"

...Nói cách khác, trong suy nghĩ của cô Murasaki, không biết từ khi nào tôi và cô ấy đã trở thành "người mẫu ký họa" rồi, còn trò rút thăm chân quỷ vừa rồi là để quyết định tôi và cô ấy sẽ tạo dáng gì sao...? Đúng là một suy nghĩ "nhảy vọt" mà!

...Mà nói thật, nếu rút phải "hôn" và "ôm" thì cô ấy rốt cuộc định làm thế nào đây...?

"Cái... cái... gối... gối... gối đầu lên đùi...!" Tôi vừa định lên tiếng phản đối thì lại bị tiếng kêu kinh ngạc của Sakurai-chan lấn át. Cậu ấy dùng vẻ mặt bị chấn động tột độ mà nhìn đi nhìn lại giữa tôi và cô Murasaki.

"...A! Vậy... vậy thì!... Nếu được, để tôi làm người mẫu nhé...?" Khoảnh khắc tiếp theo, Sakurai-chan vội vàng nở nụ cười khổ rồi nói.

"Cậu đang nói gì vậy? Hai người con gái cùng tạo dáng gối đầu lên đùi thì chẳng phải là yuri sao? Lần này chúng ta đâu có vẽ truyện tranh yuri, hai người phụ nữ tạo ra động tác như vậy thì cũng chẳng dùng để làm gì." Honjo-chan bình tĩnh lên tiếng phản bác Sakurai-chan.

「Ơ? Không, em... em không có ý đó... Ý em là cái người được gối đầu lên đùi ấy... cái đó...」

Sakurai-chan hình như muốn đáp lại, nhưng giọng nhỏ quá không nghe rõ. Honjou-chan cũng không nghe rõ nên hỏi lại lần nữa, nhưng Sakurai-chan chỉ biết cúi gằm mặt, đỏ bừng cả má, không nói thêm lời nào.

「...Nhưng mà, bảo tôi gối đầu lên đùi giữa bao nhiêu người thế này, Murasaki-san cứ nhất định muốn làm tôi 'xấu hổ đến chết' à!」

「Ôi dào, ghét quá, 'Play' cái gì chứ...」

Nghe tôi phản đối, Murasaki-san không hiểu sao lại đỏ mặt.

「Em chỉ đơn thuần là muốn giúp mọi người nâng cao kỹ năng vẽ thôi mà...」

Murasaki-san vừa nói vừa tỏ vẻ bối rối, khiến tôi nhất thời thấy hối hận vì đã nghi ngờ cô ấy. Đúng là tôi cũng từng nghe nói, vẽ ký họa người là con đường ngắn nhất để tiến bộ. Hơn nữa, cô ấy còn đích thân 'xuống nước' làm mẫu để giúp chúng tôi nâng cao kỹ năng, vậy mà tôi lại nói ra những lời như thế...

「Tuyệt đối không phải là để Kashiwada-kun trải qua mấy cái trải nghiệm xấu hổ đâu nhé.」

Cô ấy đáng yêu chớp mắt với tôi.

Này, rõ ràng là cô chỉ đang trêu chọc tôi cho vui thôi mà!

「Đủ chưa? Là đàn ông con trai mà cứ lề mề lắm chuyện. Thời gian có hạn, cậu mau chuẩn bị tâm lý mà tạo dáng đi chứ.」

Honjou-chan sốt ruột giục tôi. Koigasaki cũng lẳng lặng lườm tôi, ý là muốn tôi nhanh lên à?

Ưm... mình không còn lựa chọn nào khác sao...

「Ưm... vậy... vậy thì... xin thất lễ...」

「Ừm, mời cậu nhé ♪」

Tôi hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đặt đầu lên đùi Murasaki-san. Cảm giác mềm mại từ đôi chân của cô ấy truyền đến sau gáy tôi. A... thật... thật là một cảm giác dễ chịu... Vừa mở mắt ra, ánh mắt tôi đã vô tình chạm phải Murasaki-san trong khoảnh khắc, khiến tôi ngượng chín cả người, vội vàng nhắm chặt mắt lại.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, che đi tầm nhìn, khiến các giác quan càng thêm tập trung vào cảm giác mềm mại từ đùi Murasaki-san. Đây đương nhiên là lần đầu tiên trong đời tôi được một cô gái gối đầu, thật sự sướng đến chết mất.

............Rồi, như bị một sự thôi thúc nào đó điều khiển, tôi khẽ hé mắt nhìn một cái.

「............!」

Đương nhiên rồi, trước mắt tôi chính là khuôn mặt Murasaki-san, má cô ấy hơi ửng hồng, vẫn đang dán mắt vào mặt tôi. Chắc là không ngờ tôi sẽ mở mắt, khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, cô ấy thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Vì quá ngại ngùng, tôi vội vàng nhắm mắt lại lần nữa.

「Phù~ xong rồi.」

「Em cũng xong rồi ạ.」

「Em... em cũng...」

Vài phút sau đó, hình như ba người đã hoàn thành bức ký họa. Tôi vội vàng đứng dậy khỏi đùi Murasaki-san.

—Aizà, giá mà mình được tiếp tục cảm nhận cảm giác mềm mại từ đùi Murasaki-san...

「Thấy sao? Em tự tin lắm đó!」

Chưa kịp chìm đắm trong dư âm, Koigasaki đã hớn hở giở sổ tay ra khoe với chúng tôi.

「Ây... ây da... đáng yêu thật đấy...」

Murasaki-san lấy tay che miệng. Lần đầu tiên thấy tranh của Koigasaki, cô ấy hình như không khỏi sốc.

「Cái quái gì thế này!!!!」

Mặt khác, tôi thì không thể kiềm chế mà hét toáng lên.

Chắc là vì có mẫu để nhìn nên tranh đỡ hơn so với hôm qua một chút. Ít nhất cũng có thể nhận ra được những điều cơ bản nhất, như là nhân vật nam và nữ đang tạo dáng gì. Ngoài ra, dù vẽ không đẹp, nhưng cô ấy có vẽ lông mi của Murasaki-san dài hơn một chút, cho thấy cô ấy cố gắng vẽ cho đáng yêu hơn. Nhưng vấn đề là...

「Sao lại vẽ mặt tôi xấu xí đến thế chứ!」

Chỉ riêng khuôn mặt tôi là xấu đến cực điểm. Đây không còn là vấn đề vẽ đẹp hay xấu nữa, tôi cảm nhận được ác ý vô cùng lớn.

「Ủa? Tôi chỉ đơn thuần là vẽ lại cái vẻ mặt gớm ghiếc, mê mẩn của cậu lúc gối đầu lên đùi Murasaki-san thôi mà, thế là nó ra như vậy đấy. Những cái khác thì có lẽ tôi vẽ rất tệ thật, nhưng riêng khuôn mặt cậu thì tôi tự tin vẽ rất giống!」

「Trong mắt cậu thì mặt tôi còn xấu hơn cả đười ươi sao—!」

「Ít nhất thì tôi tự tin là chắc chắn giống Kashiwada-kun hơn cả tranh của Honjou-chan đấy!」

Lời của Koigasaki khiến ánh mắt tôi chuyển sang bức ký họa của Honjou-chan.

「!」

Trên bức vẽ, hiện ra cảnh trai xinh gái đẹp lấp lánh như bước ra từ những bộ shoujo manga ngày xưa, đang gối đầu lên đùi nhau.

「Ôi chao, bức này cũng đáng yêu thật...」

「Murasaki-san thì không nói làm gì, nhưng sao ngay cả Kashiwada-kun cũng được vẽ đẹp trai thế này? Trong mắt Honjou-chan thì Kashiwada-kun trông như vậy sao?」

Tôi cứ nghĩ Honjou-chan sẽ phản bác Koigasaki như mọi khi, nhưng không, cô ấy lại thở dài thườn thượt.

「Đúng là... phần Kashiwada-kun thì bản thân tôi cũng không tự tin lắm... Nhưng mà, cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao thì tôi chỉ biết vẽ những thứ đẹp đẽ thôi.」

Honjou-chan vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận lời Koigasaki nói ư...? Ưm, nói cách khác, mặt tôi không đẹp nên vẽ không giống... đúng không?

Bị Koigasaki vẽ thành quỷ xấu xí, lại còn nhận những lời phê bình cay độc từ Honjou-chan, trái tim tôi tan nát hoàn toàn.

「Cuối cùng thì cho tôi xem của Azuki-chan nữa nhé~!」

「À, ừm...」

Sakurai-chan không hiểu sao lại có chút lúng túng, rụt rè đưa ra sổ tay của mình.

「............!」

Nhìn thấy bức ký họa của cô ấy, tất cả chúng tôi đều cứng đờ người.

Trên bức vẽ... không hiểu sao lại là hai chàng trai tuấn tú đang gối đầu lên đùi nhau.

Murasaki-san biến thành đàn ông...! Cảnh tượng vừa nãy đã được chuyển đổi thành BL trong não của Sakurai-chan sao?

「Em... em xin lỗi ạ!」

Sakurai-chan lấy hai tay che mặt, ngượng ngùng vô cùng mà xin lỗi.

「Không sao đâu, vẽ em đẹp trai thế này làm em vui lắm chứ ♪」

Murasaki-san không hề tức giận khi bị vẽ thành con trai, thậm chí còn có vẻ khá vui nữa.

「Có thể chuyển đổi thành BL trong não... đỉnh thật đấy...」

Một fujoshi cấp cao, ngay cả chuyện này cũng làm được sao... Khi tôi vừa nghiêm túc nhìn bức vẽ của Sakurai-chan vừa nói ra cảm nghĩ này, Sakurai-chan cúi gằm mặt, nhíu mày lại—

「Vì... vì nếu không chuyển đổi thành BL trong não thì em sẽ không chịu nổi...!」

「Ủa...?」

Không chịu nổi, là ý gì cơ...?

「Không... không có gì ạ! Nếu em nhìn thấy các cặp đôi ngọt ngào, thì qua mạch tư duy của em sẽ tự động bị em chuyển đổi thành hai người đàn ông! Trở thành fujoshi đến mức này đã được coi là lĩnh vực siêu năng lực rồi phải không? Phải không ạ!」

Sakurai-chan nói một cách cuống quýt, đồng thời giật lại bức tranh từ tay tôi.

「A! Đú... đúng rồi! Nếu đã là ký họa thì lần này để em làm người mẫu nhé!」

Cô ấy nói tiếp, như thể muốn lấp liếm điều gì đó.

「À, nhưng mà đúng thật... tôi cũng muốn thử vẽ ký họa xem sao...」

Nhìn tranh của ba người họ, đúng là có người mẫu để nhìn thì hình như sẽ vẽ tốt hơn là không có gì cả, điều này khiến tôi cũng muốn thử vẽ ký họa nên khẽ nói.

「............Ưm?」

Thế nhưng, nghe tôi nói vậy, Sakurai-chan không hiểu sao lại kinh ngạc mở to mắt.

「À, hay quá, tôi đang muốn thử vẽ một động tác. Chính là tư thế một cô gái dùng hai tay vén tà váy lên để chào hỏi ấy...」

Bạn Honjou đứng dậy, bắt đầu hướng dẫn bạn Sakurai tạo dáng theo đúng ý mình.

「Ơ... ơ... là động tác cá nhân thôi ạ...? Cái đó, không phải cảnh thân mật gì đâu...」

「Vừa hay đồng phục cũng là váy. Em vén chỗ này lên, eo hơi khom một chút, một chân đưa ra sau... Đúng rồi, đúng rồi, chính là cái thần thái đó.」

Bạn Sakurai làm theo lời bạn Honjou tạo dáng, cứ thế làm mẫu cho chúng tôi phác họa. Thế nhưng... nét mặt cô ấy hình như muốn nói điều gì đó, hay là tôi cảm thấy vậy thôi nhỉ...?

Thế mà, chiếc váy đồng phục vốn đã ngắn, nay lại còn vén lên như thế, khiến tà váy bị kéo cao hẳn. Điều này làm lộ ra đôi chân của bạn Sakurai, khiến ánh mắt tôi vô thức lướt qua.

「Ôi, bạn Kashiwada, bút em dừng lại rồi kìa.」

「!」

Khi tôi hoàn hồn lại, cô Murasaki, người vừa nãy còn đang hướng dẫn bạn Honjou và bạn Koigasaki phác họa, giờ đã đứng ngay sau lưng tôi xem tranh tôi vẽ.

「Không... không phải đâu ạ~... Em không quen vẽ hình toàn thân con gái đâu...」

Đương nhiên tôi không thể nói rằng sự chú ý của mình đã bị đôi chân của bạn Sakurai dưới tà váy kia hút lấy, đành phải cố gắng hết sức để lấp liếm.

「Không quen... sao? Dù vậy thì tranh phác họa của em cũng đẹp đấy chứ. Bạn Kashiwada thực ra là rất có năng khiếu vẽ tranh đấy.」

「Ơ...? Thật... thật vậy sao ạ...?」

Lời của cô Murasaki khiến tôi hơi vui. Được người biết vẽ khen ngợi làm tôi cảm thấy sung sướng từ tận đáy lòng. Quả thật, hồi cấp hai, tôi vẫn luôn vẽ tranh những mỹ nữ có thân hình... à, đúng hơn là dáng người đầy đặn, như bạn Sakurai vậy. Thế nên, với những cô gái có dáng người đầy đặn, tôi khá quen tay.

「Nếu cho phép tôi nói thêm... thì là chỗ này, thêm một chút như thế này nữa...」

「...!」

Khoảnh khắc tiếp theo, cô Murasaki đột nhiên từ phía sau, dùng tay phải của cô ấy đặt lên tay phải tôi đang cầm bút chì, cứ thế mà hướng dẫn phác họa. Cô ấy đột ngột lại gần đến khoảng cách sát rạt, lại còn chạm vào tay tôi, khiến tim tôi đập thình thịch. Mặt cô Murasaki ở ngay bên cạnh, mùi hương của cô ấy thoang thoảng bay tới, tất cả những điều này khiến tôi chẳng còn tâm trí nào để phác họa nữa.

「Chỗ này phải thế này... xương hông ở khu vực này nên...」

「!」

Lưng tôi trong khoảnh khắc... hình như bị ngực cô Murasaki chạm phải. Còn cô ấy thì có lẽ đang quá tập trung vào việc hướng dẫn nên hoàn toàn không để ý.

「Ơ? Bạn Kashiwada... tay em đang run kìa...?」

「Hả? Là... là ảo giác thôi ạ! Em hiểu rồi! Cảm... cảm ơn cô đã hướng dẫn!」

Tôi đã đỏ mặt đến mức không thể lấp liếm thêm được nữa, đành cố gắng không nhìn thẳng vào mặt cô Murasaki mà nói lời cảm ơn. Có lẽ là do cô ấy phát hiện tôi đang ngượng, trong khoảnh khắc, tôi dường như thấy khóe môi cô Murasaki khẽ nở một nụ cười mỉm.

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn về phía bạn Sakurai đang làm mẫu...

「...............!」

Không hiểu sao, cô ấy lại nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng méo mó. Không... nói là đang trừng mắt nhìn tôi cũng không quá lời.

Khoảnh khắc ánh mắt cô ấy chạm vào tôi, cô ấy lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy...?

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã hoàn thành tranh phác họa. Cô Murasaki sau khi chỉ dẫn cho từng người, đã tạm thời kết thúc buổi luyện phác họa và chuyển sang giai đoạn tiếp theo.

「Vậy thì, buổi luyện phác họa kết thúc rồi. Tiếp theo, chúng ta hãy cùng suy nghĩ nội dung truyện tranh để đăng ký dự thi giải thưởng lần này nhé♪」

Một câu nói của cô Murasaki khiến mọi người bắt đầu phác thảo nội dung câu chuyện cho giải tân binh.

「Mọi người muốn dự thi cho tạp chí manga shoujo đúng không? Bạn Momo đã cho tôi xem tạp chí rồi. Việc đầu tiên cần làm là 'dàn ý' đó... Mọi người hãy suy nghĩ cốt truyện chính. Sau khi đã hình dung được câu chuyện muốn vẽ, thì hãy bắt đầu nghĩ đến 'khởi-thừa-chuyển-hợp'. Nếu phần này cũng đã chốt, tiếp theo sẽ là công đoạn phân cảnh.」

Manga shoujo...? Nói mới nhớ, giải tân binh mà bạn Sakurai cho chúng tôi xem hôm qua, đúng là giải của tạp chí manga shoujo. Tôi không nghĩ mình vẽ được manga shoujo đâu...

「Tôi không rành về manga shoujo lắm... nhưng nhìn vào các tạp chí bạn Momo cho tôi xem, hầu hết các tác phẩm dường như đều cần có yếu tố tình yêu. Ngoài ra, các câu chuyện được đăng tải chủ yếu có phong cách tươi sáng, nên cần tránh kết thúc buồn. Hơn nữa, đây là tạp chí dành cho thiếu nữ, nên không thể có những miêu tả tình dục quá mạnh bạo. Những câu chuyện tình yêu học đường, tươi sáng, vui vẻ sẽ dễ được chấp nhận hơn.」

Thế là mọi người bắt đầu phác thảo 'dàn ý' câu chuyện phù hợp với những điểm mà cô Murasaki đã lưu ý.

「Bạn Momo, em đã nghĩ ra câu chuyện rồi sao♪... Ra vậy, cô thấy hay lắm đó!」

「Oa~ Cái của Momo có vẻ hay ghê~!」

「... Thật... thật vậy sao? Em thấy loại truyện này cũng khá phổ biến mà...」

Xem ra dàn ý của bạn Koigasaki đã được chốt trước tiên. Cô ấy thích xem manga shoujo nên có vẻ rất giỏi trong việc nghĩ ra câu chuyện...

「Ôi chao, câu chuyện của bạn Azuki cũng thú vị đấy chứ! Không phải kiểu nữ sinh cấp ba và nam sinh cấp ba thông thường, điểm này rất có chất riêng, nghe có vẻ hay lắm đó♪」

「Em thấy loại truyện này có tính chân thực, em chắc là vẽ được...」

Sau bạn Koigasaki, bạn Sakurai hình như cũng đã chốt được ý tưởng.

「Đúng vậy, vậy thì hãy thêm 'khởi-thừa-chuyển-hợp' vào câu chuyện này đi nhé♪」

「Ơ? Azuki, cậu định vẽ chuyện tình nam nữ bình thường sao? Tớ còn tưởng cậu sẽ vẽ chuyện tình yêu giữa những người đàn ông chứ.」

「Hả? Mo... Momo! Cậu đang nói gì vậy! Làm sao tớ có thể vẽ cái đó được!」

Bạn Sakurai nghe thấy lời nói của bạn Koigasaki thì tỏ vẻ rất hoảng hốt, không hiểu sao còn lén nhìn tôi.

Dù sao thì cô ấy cũng sẽ không vẽ BL trong manga shoujo đâu nhỉ... Thế nhưng, tại sao cô ấy lại để ý đến tôi...?

「Câu chuyện của bạn Honjou cũng rất hay! Tuy nhiên, đây là tác phẩm dự thi, số trang có hạn, nên việc giảm bớt một số chi tiết cài đặt để câu chuyện được súc tích hơn có lẽ sẽ tốt hơn.」

「Vâng... vâng ạ... Em hiểu rồi!」

Bạn Honjou rất lễ phép trả lời ý kiến của cô Murasaki.

Đến cả bạn Honjou cũng đã chốt nội dung rồi... chỉ còn lại mình tôi thôi... Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không nghĩ ra được nội dung manga shoujo nào cả.

「Bạn Kashiwada, có vẻ em đang gặp khó khăn nhỉ.」

Đúng lúc tôi đặt bút chì xuống bàn mà không động đậy gì, cô Murasaki đã đến trước mặt tôi.

Vừa nãy cô ấy hướng dẫn ở phía sau lưng tôi, nên tôi không thể nhìn kỹ cô ấy được. Việc nhìn cô ấy từ gần ngay phía trước thế này, khiến tôi vô cùng xao động. Cô ấy trong bộ đồng phục của trường mình... thật sự rất gợi cảm. Chiếc áo sơ mi nữ này chắc chắn đã bó chặt lấy vòng một của cô ấy... Tôi nghĩ thầm trong lòng, không khỏi vô thức nhìn thẳng vào ngực cô ấy một khoảnh khắc, rồi lại vội vàng dời mắt đi. Tiếp đó, cô Murasaki không hiểu sao, lại hơi ngượng ngùng mà nở một nụ cười. Không lẽ... tôi nhìn trộm ngực cô ấy... bị cô ấy phát hiện rồi sao...?

「Bạn Kashiwada... em không nghĩ ra được gì sao?」

「À, ừm, vì em không xem manga shoujo nhiều lắm... cô có thể giúp em nghĩ ra ý tưởng nào không ạ?」

Tôi vắt óc mà chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào, đành phải nhờ cô ấy nghĩ giúp.

"Ôi chao, cho em chỉ định được không ạ? Vậy thì..."

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ khuyên tôi rằng tự nghĩ mới có ý nghĩa, ai ngờ cô ấy lại nhiệt tình nghĩ giúp tôi.

"...Quyết định rồi. Nhân vật chính là một nữ sinh đại học làm họa sĩ doujinshi 18+, đang thầm yêu một cậu học sinh cấp ba còn zin mà cô ấy quen."

"........Hả?"

Từ miệng cô Murasaki thốt ra một thiết lập nhân vật hết sức kinh khủng.

"Chuyện là, khi cậu học sinh cấp ba đến nhà trọ phụ giúp cô nàng làm bản thảo 18+, nữ chính bỗng dưng nổi hứng... 'Hay là hai ta thử làm những chuyện trong bản thảo này xem sao...?' 'Hả? Không được đâu! Không kịp deadline mất!' Cậu nam sinh không chịu, còn nữ chính thì cứ nằng nặc..."

"Đây là kiểu truyện tranh rẻ tiền ở đâu ra vậy!"

Tôi không nhịn được mà lớn tiếng vặn lại.

"Hơn nữa, lúc nãy chính cô còn bảo đây là truyện tranh thiếu nữ, đừng có cảnh nóng mà!"

"Ôi chà, đúng ha. Vậy thì Kasiwada-kun cứ nộp cho tạp chí seinen (truyện tranh cho thanh niên) đi."

"Thật sự muốn tôi dùng cái motip này hả!"

"À, hay là đừng nộp cho seinen, 'seinen đã trưởng thành' thì hơn?"

"Tôi biết rồi! Tôi sẽ tự nghĩ!"

Đúng lúc tôi đã cạn lời để vặn lại những phát ngôn lung tung của cô Murasaki...

"Sensei... à không, cô Murasaki! Em nghĩ ra bố cục rồi, cô xem thử đi ạ!"

Sakurai-san giơ tay thật mạnh, gọi cô giáo... à không, là cô Murasaki.

"Okeee~ Cô đến ngay đây ạ ♪"

Sakurai-san đúng là tràn đầy động lực... Tôi nghĩ thầm, vô tình nhìn sang mặt cô ấy...

"............?"

Không hiểu sao, cô ấy lại đang nhìn tôi với vẻ mặt rất khó chịu. Không đúng... là đang trừng tôi. Tại sao từ nãy đến giờ cô ấy cứ trừng tôi hoài vậy...? Tôi đã làm gì khiến Sakurai-san giận sao...?

Không lâu sau, tôi vẫn chẳng nghĩ ra được ý tưởng gì, tiếng chuông báo giờ tan học đã vang lên.

"Cô Murasaki, hôm nay cảm ơn cô nhiều ạ!"

Koigasaki-san nói lời cảm ơn với cô Murasaki.

"Không có gì đâu ♪ Cô rất vui đó."

"Sau đó, chúng em sẽ dùng những ý tưởng nghĩ ra hôm nay, mọi người cùng nhau vẽ storyboard!"

"Ừm, nếu các em không chê thì lúc nào cô cũng có thể chỉ bảo thêm, nhớ tìm cô nhé ♪ Quan trọng nhất là phải hoàn thành, các em nhất định phải cố gắng hoàn thành đó!"

"Sakura... Sakurai-san, cậu quyết định sẽ vẽ câu chuyện gì chưa?"

Trên đường về nhà, tôi tự biết mình đã chọc giận Sakurai-san vì một lý do nào đó không rõ, nên tôi định giải quyết chuyện này, bèn gọi cô ấy lại.

"Hả? Là... là quyết định rồi..."

"Hả? Là gì..."

"Kasiwada-kun định vẽ truyện tranh 18+ về nữ họa sĩ doujinshi với cậu học sinh cấp ba còn zin đúng không?"

Tôi vừa định hỏi là câu chuyện gì, thì Sakurai-san đã cắt ngang lời tôi và nói ra những lời này.

"Cá... cái gì! Cậu... cậu đang nói gì vậy..."

Cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và cô Murasaki lúc nãy... Nhưng, tại sao cô ấy lại nói những lời này? Tôi nhìn mặt cô ấy, cô ấy vẫn rất khó chịu.

"Sakura... Sakurai-san, cậu đang giận chuyện gì vậy?"

"Hả? Đâu... đâu có... Tớ không có giận mà!"

Lời nói và thái độ của cô ấy hoàn toàn không khớp nhau, khiến tôi vô cùng bối rối.

"Không... nhưng mà~ Sakurai-san vẽ đẹp như vậy, tớ rất mong chờ truyện của cậu hoàn thành đó nha~! Vẽ xong nhất định phải cho tớ xem đó!"

"Hả? Sao... sao có thể………… Vậy... vậy thì nếu tớ hoàn thành truyện, cậu phải xem giúp tớ đó...!"

Sakurai-san ngượng ngùng, nhưng lại có chút vui vẻ nói.

Trên đường về nhà vừa đi vừa nói chuyện, tâm trạng của Sakurai-san dường như đã tốt lên lúc nào không hay, khiến tôi trút được gánh nặng trong lòng.

Sau đó trải qua nhiều buổi sinh hoạt câu lạc bộ, cùng nhau cắm cúi ở nhà và phòng câu lạc bộ để chạy deadline bản thảo, cuối cùng chúng tôi cũng đã hoàn thành bản thảo. Trong khoảng thời gian này, cô Murasaki còn từng mặc lại đồng phục đến phòng câu lạc bộ để hướng dẫn nữa.

Tôi dù đã nghĩ nát óc đến phút cuối cùng, nhưng vẫn không nghĩ ra được câu chuyện tình yêu kiểu thiếu nữ, đến trước hạn chót do câu lạc bộ đặt ra một tuần, tôi vội vàng tham khảo những truyện tranh hài hước đăng trên tạp chí truyện tranh thiếu nữ mà chúng tôi định nộp, và vẽ ra một bộ truyện tranh bốn khung ấm áp (tổng cộng năm trang).

Ngày hôm đó, chúng tôi đã hẹn nhau ở phòng câu lạc bộ để mọi người cùng xem bản thảo của nhau. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đưa bản thảo của mình cho các thành viên khác xem, cũng là lần đầu tiên xem bản thảo của các thành viên khác.

"Vậy thì, bắt đầu từ bản thảo của tớ trước..."

Hojo-san tự tin rút bản thảo của mình ra khỏi phong bì.

Chúng tôi mỗi người lần lượt đọc bản thảo của Hojo-san.

"Oa, hình vẽ đẹp thật..."

Sakurai-san nói cảm nhận.

"Đương nhiên rồi, tớ đã tốn rất nhiều công sức vào việc xử lý hình ảnh như là thêm scrim tone các kiểu. Cũng được chị Murasaki chỉ cho rất nhiều bí quyết nữa..."

"Chị Murasaki?"

"...Chị ấy không chỉ có kỹ năng vẽ điêu luyện, mà còn dạy rất giỏi, ngoại hình xinh đẹp có khí chất, dáng người thanh tao... Có đủ tư cách để tớ gọi chị ấy là 'chị đại' (onee-sama)."

Hojo-san nói với vẻ mặt si mê. Hojo-san... Lúc nào cô ấy cũng rất lễ phép trước mặt cô Murasaki, tôi vốn tưởng là cô ấy còn tuân thủ lễ nghi với người lớn tuổi... Hóa ra không phải vậy, cô ấy lại có tình cảm sùng bái kiểu này với cô Murasaki... Thật là hết hồn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hojo-san công nhận ai đó một cách toàn diện, hơn nữa còn khen ngợi hết lời.

Bản thảo của Hojo-san, quả thật giống như lời Sakurai-san nói, phần xử lý hình ảnh rất đẹp, độ hoàn thiện của tranh vẽ cũng rất cao, đặc biệt là khuôn mặt nhân vật được vẽ rất đẹp... Tuy nhiên, câu chuyện lại hoàn toàn vô nghĩa. Hoàn toàn không thể hiểu được diễn biến câu chuyện, hơn nữa ở đâu cũng có những đoạn đối thoại như thơ văn, đọc vào thấy rất mệt. Nói mới nhớ, lúc cô Murasaki đến câu lạc bộ, cũng đã nhiều lần nhắc nhở Hojo-san một cách tế nhị như là "Cô thấy độc thoại bớt đi một chút thì sẽ thanh thoát hơn đó" hay là "Tôi nghĩ câu chuyện mà độc giả dễ hiểu hơn thì đánh giá sẽ tốt hơn đó", không biết là cô ấy đã nghe lọt tai nhưng vẫn làm vậy, hay là cô ấy hoàn toàn phớt lờ luôn nữa... Dù là kiểu nào thì tranh của cô ấy thật sự rất đẹp, thật đáng tiếc.

"Cảm giác... siêu tự mãn luôn á, tớ hoàn toàn không hiểu gì hết..."

Xem ra Koigasaki-san cũng nghĩ giống tôi.

"...Hừ, những kẻ đáng thương... vậy mà lại không thể hiểu được bộ truyện tranh cao nhã này..."

Nhưng Hojo-san xem ra hoàn toàn không để ý, thậm chí còn lộ ra nụ cười khoe khoang.

"Vậy thì tiếp theo, xem bản thảo của tớ đi."

Tiếp đó, Koigasaki-san lấy ra bản thảo của mình.

Tôi xem bản thảo của Koigasaki-san... So với lần đầu tiên xem tranh của cô ấy thì kỹ năng vẽ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, tôi thấy thật sự chưa đạt đến trình độ có thể đoạt giải.

Đọc nội dung câu chuyện thì thấy... Vào ngày nhập học cấp ba, nữ chính đã nhất kiến chung tình với một chàng trai điển trai, hoạt bát. Nhưng thật ra, anh chàng điển trai đó lại là một otaku, và nữ chính đã cố gắng hết sức để trở thành một "otaku girl" vì anh ấy... Hơ, cái này... chẳng phải là mối quan hệ giữa Koigasaki và Suzuki sao?! Hệt như cái lần Koigasaki viết cuốn fanfic dựa trên manga shoujo mà cô bé thích vậy, rõ ràng là fanfiction nhưng lại bóp méo nguyên tác (mà tôi đã thẳng thừng trả lại)... Nội dung gần như y hệt.

"Tuyệt quá! Mang đậm phong cách truyện tranh thiếu nữ, một câu chuyện rất hay~"

Không hề hay biết điều này, Sakurai đã thẳng thắn khen ngợi bộ manga của Koigasaki. Koigasaki cũng hớn hở cười ngây ngô. Dù sao thì lần này cũng là tác phẩm gốc, lấy chính mình làm nguyên mẫu cũng chẳng có gì sai, nên tôi không cần phải chỉ trích cô bé như hồi làm fanfic nữa...

"Vấn đề cần chú ý hơn cả nội dung câu chuyện là... nét vẽ quá tệ, thực sự rất khó đọc..."

Nhận xét mà Honjou đưa ra cũng đúng. Câu nói này khiến Koigasaki khó chịu, cô bé giằng lại bản thảo từ tay Honjou.

"Vậy thì, tiếp theo là bản thảo của tớ đây..."

Tiếp đó, Sakurai lấy ra bản thảo của mình. Bản thảo của Sakurai có trình độ vẽ cực kỳ cao.

Lần lượt đọc nội dung câu chuyện thì thấy... Đó là một câu chuyện tình yêu giữa một nam otaku và một nữ otaku, họ cùng nhau đi cosplay ở studio chụp ảnh, rồi hẹn hò ở Ikebukuro, trong manga có lồng ghép rất nhiều hoạt động otaku thường ngày của Sakurai, nội dung khá chân thực.

...Ơ, có phải là ảo giác của mình không nhỉ? Nội dung này mình thấy quen quen... Đúng rồi, chẳng lẽ Sakurai lấy những trải nghiệm thực tế làm nguyên mẫu sao? Buổi chụp ảnh cosplay và buổi hẹn hò ở Ikebukuro, cô bé đều đã thực sự đi cùng mình. Cô gái nhân vật chính cũng có vẻ hơi giống Sakurai. Nhưng mà, nhân vật nam trong manga này lại là một chàng trai điển trai hoàn toàn không giống mình chút nào, chắc chỉ có đối tượng là không liên quan đến thực tế thôi. Dĩ nhiên rồi, Sakurai khác với nữ chính trong manga này, cô bé đâu có thích mình.

"Oa~ Tuyệt quá! Vẽ đẹp kinh khủng! Câu chuyện cũng rất thú vị!"

"Cái... cái này... quả thật khá là... có lẽ có thể đạt được thứ hạng tốt đó... dù vẫn không bằng bản thảo của tớ đâu..."

"Thật ạ? Cảm... cảm ơn hai bạn..."

Koigasaki và Honjou đều cất lời khen ngợi bản thảo của Sakurai.

Khi tôi định thần lại, Sakurai đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Má cô bé dường như hơi ửng hồng.

"Ừm, hay thật đấy... Rất chân thực, cực kỳ thú vị!"

Tôi cũng nói cho cô bé nghe cảm nhận của mình. Đây không phải là lời khách sáo, mà là cảm nhận thật sự của tôi.

"...Ơ... không nhận ra sao...?"

"Hả? Cậu nói gì?"

"Không... không có gì! Cảm... cảm ơn cậu..."

Sakurai nghe tôi nói, đỏ mặt cảm ơn.

"Vậy thì tiếp theo, Kasiwada."

"Ừm..."

Tôi đưa bản thảo của mình cho ba người họ. Cùng lúc đó, Sakurai quay mặt đi, không nhìn vào bản thảo của tôi. Vừa nãy, bản thảo của cô bé được khen còn rất vui vẻ, giờ thì biểu cảm lại đột nhiên trở nên u ám.

Rốt cuộc là sao vậy...? Cô bé lại không muốn xem bản thảo của mình đến thế sao...? Rốt cuộc là vì sao...? Dù vẽ không đẹp, nhưng đây cũng là bản thảo mà tôi đã dồn hết sức lực để vẽ, phản ứng của cô bé khiến tôi có chút thất vọng.

"Cái gì thế này, chán òm..."

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lời của Koigasaki lọt vào tai tôi.

"Hả...?"

Chán òm...? Cái... cái này lẽ nào là cảm nhận sau khi xem bản thảo của mình sao...?

"Dù không muốn có ý kiến giống Koigasaki... nhưng mà nó chán đến mức khiến tớ rùng mình..."

Tiếp đó, Honjou cũng nói với vẻ mặt bất lực. Những lời nhận xét thẳng thừng, sắc bén không chút nể nang của hai người họ khiến tôi chịu cú sốc lớn hơn.

Chán... chán òm...? Vô vị...? Bản thảo này quả thật nhàm chán đến vậy sao...? Tôi đã tận dụng điểm mạnh của mình là vẽ mấy "bé ngốc" dễ thương, vẽ ra một bộ manga 4 khung hài hước ấm áp về những quái vật đáng yêu như mấy "bé ngốc" đó... Không ngờ ý tưởng này lại bị chỉ trích đến mức này... Tôi khác với ba người kia, mãi đến gần hạn chót mới quyết định nội dung, nên không thể đưa cho Murasaki xem trước, chỉ có thể vẽ thẳng những ý tưởng nảy ra thành bản thảo mà không chỉnh sửa gì. Giá như trước khi vẽ thành bản thảo, tôi đã đưa cho Murasaki hoặc ba người kia xem để sửa chữa, có lẽ đã có thể vẽ ra một bộ manga tử tế hơn...

"Chán òm... Manga của Kasiwada, chẳng phải là truyện tranh khiêu dâm về nữ sinh viên đại học viết đồng nhân và nam sinh cấp ba còn trinh sao...?"

Sakurai, người còn chưa xem bản thảo của tôi, nhận lấy nó từ tay Honjou và hỏi vậy.

"Hả? Tớ... sao tớ có thể vẽ loại truyện đó chứ!"

Tôi vội vàng phủ nhận lời Sakurai nói. Sakurai thực sự nghĩ rằng tôi sẽ vẽ nội dung truyện tranh khiêu dâm mà Murasaki đã nói sao...!

"Hả? Cậu... cậu không vẽ sao...? Tớ nghe Murasaki muốn cậu vẽ loại truyện đó, nên cứ nghĩ cậu thực sự đang vẽ nội dung đó... Mỗi lần hoạt động tớ đều thấy cậu vẽ bản thảo với vẻ mặt khổ sở, tớ còn tưởng cậu vì lời thỉnh cầu của Murasaki mà dù vất vả cũng cố gắng vẽ..."

"Làm gì có chuyện đó! Tớ vẽ là truyện tranh hài hước lành mạnh, chẳng liên quan gì hết!"

"Hả...? Vậ... vậy sao...? ...Thì... thì ra là vậy..."

Không hiểu sao Sakurai lại lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, rồi bắt đầu xem bản thảo của tôi.

Cô bé ấy lại có sự hiểu lầm như vậy sao...? Trong các buổi hoạt động câu lạc bộ, cô bé rất hứng thú với bản thảo của Koigasaki và Honjou, nhưng lại hoàn toàn không hỏi gì về nội dung manga của tôi, khiến tôi có chút thất vọng, cứ tưởng cô bé không hứng thú với manga của mình... Chẳng lẽ đây cũng là vì cô bé nghĩ tôi đang vẽ truyện tranh khiêu dâm sao...?

Sau khi Sakurai xem kỹ bản thảo của tôi, cô bé mỉm cười với tôi.

"Tớ thấy ấm áp lắm, rất hay! Mấy con quái vật cũng dễ thương nữa!"

Sakurai là người duy nhất khen bản thảo của tôi, dù chỉ là lời khách sáo, cũng khiến tôi cảm thấy được cứu rỗi.

"Cuối cùng thì mọi người cũng đã hoàn thành bản thảo rồi, vậy thì thử nộp đi thôi!"

Sau đó, dù bốn chúng tôi đều đăng ký tham gia giải thưởng truyện tranh, nhưng tôi nghĩ với trình độ nghiệp dư "nước đến chân mới nhảy" của bọn tôi, thì chắc là sẽ không đoạt giải đâu.

Sau đó vài tuần... Khi chúng tôi thậm chí còn quên béng chuyện nộp bài, và đang sống những ngày bình thường, thì một "bảng đánh giá" đã được gửi về nhà.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra, tất cả người gửi bài dự thi đều sẽ nhận được một "bảng đánh giá" do ban biên tập hay ai đó chuẩn bị, rồi gửi trả lại cùng với bản thảo gốc. Tôi xem nội dung... đương nhiên là "trượt" rồi. Về phần kỹ thuật vẽ và cốt truyện, hầu hết đều bị đánh giá ở mức thấp nhất là "Đánh giá D (Cố gắng hơn nữa nhé!)". Còn phần nhận xét chung thì... "Hãy rèn luyện thêm kỹ năng gây cười", "Có lẽ không hợp với thể loại hài hước đâu?", "Vẽ truyện tranh hài cần có tầm nhìn và tài năng, thử cân nhắc chuyển sang vẽ truyện có cốt truyện xem sao?"... Tôi đúng là không có chút năng khiếu hài hước nào mà! Dù đối tượng là trẻ con nên giọng văn của họ có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nội dung thì lại khá gay gắt, làm tôi hơi nản lòng.

Vì mọi người từng nói sẽ chia sẻ bảng đánh giá của mình, nên buổi sinh hoạt câu lạc bộ lần tới, tôi phải mang bảng đánh giá đến trường. Dù bảng đánh giá tệ hại như thế này, tôi thật sự không muốn cho ai xem chút nào...

"Ha ha ha! Buồn cười quá! Này Koigasaki, cậu thì tất cả các mục về vẽ đều là 'Đánh giá D' cơ à! Phần nhận xét chung cũng toàn là 'Tóm lại là hãy chăm chỉ luyện vẽ!', 'Hãy bắt đầu từ việc bắt chước người khác!',... kiểu vậy! Gửi một bản thảo mà ngay cả những điều cơ bản nhất cũng chưa làm được, chắc hẳn các vị ở ban biên tập cũng phải đau đầu lắm nhỉ?"

"...Cậu... cậu ồn ào quá đấy! Với lại Honjo, cậu cũng 'trượt' giống tớ thôi mà! 'Trước hết, nội dung câu chuyện phải khiến độc giả dễ hiểu!' Truyện tranh của cậu Honjo mới là cái chưa làm được điều cơ bản nhất đấy!"

Sau giờ học, vừa bước vào phòng máy tính, tôi đã nghe thấy cuộc cãi vã đó ngay lập tức.

...Thì ra Koigasaki và Honjo cũng 'trượt' giống tôi à... Điều này làm tôi thấy đỡ lo một chút...

Hai người họ bảo tôi đưa cho xem, thế là tôi đành nửa miễn cưỡng lôi bảng đánh giá của mình ra.

"Oa~ Tốt quá rồi~! Bảng đánh giá của mình chắc chắn phải khá hơn của Kasiwada..."

"Gì... gì chứ...!"

Koigasaki nhìn bảng đánh giá của tôi rồi lộ vẻ mặt nhẹ nhõm, ngược lại làm mặt tôi tái mét. Đánh giá của tôi còn thấp hơn cả bản thảo vẽ lộn xộn của Koigasaki ư...?

Đúng lúc này, cửa phòng máy tính mở ra, Azuki Sakurai bước vào.

"Ôi, Azuki Sakurai... bảng đánh giá bản thảo của cậu rốt cuộc thế nào rồi? Chắc là trượt rồi..."

"Vâng, bảng đánh giá của em... là 'Giải Chỉ Một Bước Nữa Thôi'!"

Azuki Sakurai vui vẻ lấy bảng đánh giá từ cặp sách ra, khoe với chúng tôi.

Trên đó quả thật có ghi dòng chữ "Giải Chỉ Một Bước Nữa Thôi", cùng với "Tặng tiền thưởng 10.000 yên".

"Ơ? Giỏi quá...! Không... không ngờ lại đạt giải cơ chứ...!"

Nhìn bảng đánh giá của Azuki Sakurai, tôi khá là xúc động. Không giống như bảng đánh giá của bọn tôi toàn là mức thấp nhất "Đánh giá D", bảng đánh giá của Azuki Sakurai khắp nơi đều thấy chữ "Đánh giá C" và "Đánh giá B". Đặc biệt là phần cốt truyện có vẻ được đánh giá rất cao. Trên phần nhận xét chung có ghi "Mô tả chân thực về otaku và riajuu rất tuyệt vời" và "Cốt truyện vừa kinh điển vừa khiến người đọc phải thổn thức".

"Giỏi quá~! Azuki giỏi quá!"

"Gì... rõ ràng là ngay cả tác phẩm của mình cũng trượt mà..."

Nhìn Koigasaki và Honjo ngạc nhiên, Azuki Sakurai nở một nụ cười ngượng nghịu.

"Đặc biệt là 'tình yêu của otaku được miêu tả rất chân thực' nhỉ..."

Koigasaki đọc to một phần nhận xét chung.

...Khi tôi nhận ra thì... không hiểu sao Azuki Sakurai lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Điều này có lẽ là... nhờ phúc của Kasiwada..."

"...Hả?"

Cô ấy thì thầm rất nhỏ, nhưng tôi không nghe rõ.

"...Không, không có gì."

Cô ấy cười tinh nghịch, sau đó dù tôi có hỏi thế nào, cô ấy cũng không chịu nói cho tôi biết lúc đó cô ấy đã nói gì.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận