Chương 287: Cậu tính giúp tôi đi
Tần Quảng Lâm kinh ngạc.
Quả nhiên là lão làng.
Kinh nghiệm phong phú.
Không nói hai lời, trực tiếp chiếu tướng… Sao anh ta lại không nghĩ ra nước cờ này nhỉ?
"Khi nào kết hôn?"
"..."
Tiêu Vũ đờ người ra, cười gượng một tiếng, "Vẫn chưa quyết định xong."
"Đã có thai rồi mà chưa quyết định á?!" Ánh mắt Tần Quảng Lâm có gì đó không đúng, "Cái thằng nhóc này..."
"Việc cưới xin rắc rối lắm... Giờ ngày nào cũng nghiên cứu cái này, còn phải chọn ngày lành tháng tốt, hừ, đến lúc đó sẽ báo cho các cậu sau, dù sao thì cũng chỉ trong hai tháng nữa thôi."
Tiêu Vũ cúi đầu gạch gạch trên thực đơn, rồi lại ngẩng lên nhìn anh ta, "Cậu có uống không? Nếu uống thì đánh dấu hai chai."
"Cậu không uống thì thôi..." Tần Quảng Lâm lắc đầu, bật sáng điện thoại trên bàn xem giờ, "Có muốn gọi Muỗi đến nữa không?"
"Đừng."
"Hửm?" Tần Quảng Lâm nghi hoặc.
"Chắc là bây giờ cậu ấy không muốn gặp chúng ta đâu..." Tiêu Vũ lắc đầu, tặc lưỡi nói, "Cậu không nghe nói gì à?"
"Nghe nói gì?"
"Ừm..."
Tiêu Vũ do dự một chút, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, đợi cô ấy đi xa rồi mới ghé người về phía trước, thần bí nói với Tần Quảng Lâm: "Thằng Muỗi nó... không biết làm sao, lại đi làm cái việc đó, những người quen biết đều gần như đã biết hết rồi, là Dư Phi nói cho tôi biết đấy."
Tần Quảng Lâm khó hiểu nhìn anh ta, "Làm gì?"
"Ăn bám."
"À?"
"Mà không chỉ ăn bám một người đâu... Cậu ấy chẳng phải bán khóa học sao? Toàn bán cho mấy bà giàu có... Rồi còn bị chồng người ta bắt quả tang một lần nữa chứ."
Tiêu Vũ thở dài, gãi gãi đầu nói: "Ai mà biết cậu ấy lại làm cái chuyện này..."
"Có phải có hiểu lầm gì không?" Tần Quảng Lâm hơi khó tin.
Tôn Văn tuy có hơi khốn nạn một chút, nhưng cái chuyện ăn bám này... lại còn ăn bám nhiều người nữa, hơi quá đáng rồi đấy.
Có khác gì làm trai bao đâu?
"Tôi cũng thấy có hiểu lầm gì đó, còn hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói ấp a ấp úng vài câu, nhìn cái kiểu đó thì chín phần mười là thật."
Tần Quảng Lâm nhíu mày, nói: "Bán khóa học bán đến mức... Khoan đã, bán khóa học ở phòng gym?"
"Ừm, đúng là nói vậy."
Tiêu Vũ gật đầu, tò mò nhìn anh ta, "Sao? Nhớ ra cái gì à?"
Tần Quảng Lâm không nói gì, anh ta đang cẩn thận suy nghĩ về những ý tưởng vừa chợt lóe lên.
Phòng gym... bán khóa học... phòng gym...
「Tôi nên học Tôn Văn chăm chỉ tập thể hình một chút, như vậy là có thể cõng em chạy khắp nơi mỗi ngày rồi.」
「Đừng học cậu ấy, phòng gym loạn lắm.」
Một hình ảnh hiện ra trước mắt, anh ta nhắm mắt cúi đầu ôm trán.
「Tôi biết tương lai.」
Tiêu Vũ ngạc nhiên nhìn anh ta, không hiểu chuyện gì, "Sao vậy?"
"..."
Tần Quảng Lâm ngẩng đầu thở phào một hơi, quay mặt nhìn sương lạnh trên kính cửa sổ suy nghĩ một lát, nói: "Cậu có tin trên đời này có thần tiên không?"
"Thần tiên?" Tiêu Vũ ngớ người ra một lúc, rồi đột nhiên cười, lắc đầu nói: "Tôi không biết có thần tiên không, nhưng chắc chắn có ma."
"Cậu đã thấy bao giờ chưa?"
"Chưa, nhưng tôi cứ biết vậy thôi."
Hai người đều là lần đầu, một phát là trúng ngay, không có ma mới là lạ!
Thật là thấy ma.
Vừa nghĩ đến đám đàn ông cơ bắp ở nhà Chu Nam, Tiêu Vũ liền mặt mày ủ rũ, nếu không phải có mẹ vợ tương lai ở đó, hôm đó chắc chắn cậu ta sẽ phải khiêng ra ngoài.
Cảm ơn mẹ vợ.
"Nếu tôi nói, chuyện của cậu tôi đã sớm biết rồi, cậu nghĩ tôi biết bằng cách nào?" Tần Quảng Lâm hỏi.
"Cậu đã sớm biết? Cậu biết cái quái gì!" Tiêu Vũ bực bội cười khẩy một tiếng, "Biết rồi mà cậu không nhắc tôi à?!"
"Là nói nếu như, giả sử."
"Làm gì có cái giả sử này... Cậu còn có thể bấm quẻ bói toán nữa cơ à?"
"Bấm quẻ bói toán..." Tần Quảng Lâm vuốt cằm trầm ngâm suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không thể nào, bói toán cũng không thần kỳ đến thế."
"Biết rồi còn hỏi?" Tiêu Vũ bĩu môi, "Cậu nghĩ gì thế? Toàn bày ra mấy thứ kỳ quái này... Nếu có người có thể biết quá khứ tương lai, thì đã trực tiếp thành thần rồi, còn ngồi đây ăn lẩu à?"
"..."
Thấy Tần Quảng Lâm lại thất thần, Tiêu Vũ sốt ruột gõ gõ bàn, "Có phải không?"
Tần Quảng Lâm hoàn hồn, trầm ngâm nói: "Nghe nói bên Đông Bắc có Hồ Tiên, Liễu Tiên, Hoàng Đại Tiên..."
"Xì, đừng có bày ra mấy thứ huyền ảo này với tôi, cậu cứ nói là đã gặp chuyện gì đi."
"Không có gì, tự nhiên thấy tò mò thôi."
Tần Quảng Lâm lắc đầu, thấy nồi lẩu đã được mang lên, liền gọi Tiêu Vũ bỏ rau vào, trong đầu anh ta rối bời suy nghĩ về đủ mọi khả năng.
Anh ta vốn luôn là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, tin vào khoa học, hoàn toàn không có hứng thú với những thứ huyền ảo.
Loạt sự việc gần đây đã đảo lộn tam quan của anh ta.
Thật sự có cái loại kỳ môn có thể bấm quẻ bói toán kia sao... Độn gì giáp?
Giả sử nó thật sự tồn tại, và Hà Phương thông thiên tri địa, cái gì cũng biết, vậy thì vấn đề là...
Tại sao khi ở Hà Thành, cô ấy lại cầm dao đối đầu với người khác?
Mà không tránh đi trước?
Chuyện này trực tiếp phủ nhận Kỳ Môn Độn Giáp mà Hà Phương đã nói trước đó, cô ấy không thể biết trước tương lai, nhưng những chuyện đang xảy ra hiện tại lại không thể giải thích được.
Hơn nữa, nếu bói toán mà có thể chuẩn xác đến thế... Quốc gia đã sớm mở các loại đại học huyền học rồi, nói không chừng ngay cả tiểu học cũng sẽ thêm môn Ngũ Hành Bát Quái, dạy từ khi còn bé.
Cái thứ này chẳng phải tốt hơn mọi thứ sao?
Mâu thuẫn, không thể hiểu nổi.
Tiêu Vũ sì sụp ăn viên thịt, ngẩng mắt nhìn Tần Quảng Lâm, có chút bất lực nói: "Rốt cuộc là gặp chuyện gì rồi? Gặp ma à?"
"Đúng là vậy, gặp ma rồi." Tần Quảng Lâm lấy điện thoại ra tìm kiếm từ khóa, tìm ra tin tức anh ta xem buổi trưa, đưa cho Tiêu Vũ nói: "Cậu xem này, người bí ẩn này làm sao mà biết nhà người ta bị ngộ độc khí than?"
"Cái gì chứ..."
Tiêu Vũ nhìn kỹ một chút, khịt mũi nói: "Câu view thôi."
"Không phải, nhà này tôi quen... Cậu đừng hỏi quen kiểu gì, dù sao chuyện này là thật."
"Thế thì là nhà bị trộm vào rồi, tên trộm đó cũng còn có lương tâm, gọi điện thoại ẩn danh... Chắc chắn không thể để người khác biết, không thì phải bị bắt." Tiêu Vũ đưa lại điện thoại cho anh ta, nói: "Không thì còn có thể thế nào nữa? Thật sự có ông thần tiên nào đó nằm mơ thấy chỗ nọ chỗ kia có người gặp chuyện, rồi gọi điện báo cảnh sát à?"
"..."
"Xì, lằng nhằng mãi có mỗi chuyện này à? Tin vớ vẩn này mà cũng đáng để bận tâm, chín phần mười là nhà bị trộm rồi." Tiêu Vũ khinh thường hừ một tiếng, "Gần đây cậu có rảnh lắm không?"
"Ừ, đặc biệt rảnh."
Tần Quảng Lâm lười biếng không thèm để ý đến cậu ta, "Ăn nhanh đi, ăn xong về."
Anh ta ban đầu cũng nghĩ giống Tiêu Vũ, có lẽ là trùng hợp, nhà kia bị trộm vào, tên trộm tiện tay gọi điện thoại, Hà Phương chỉ là có sở thích quái đản, nửa đêm lén lút xuống nhà mua chân vịt, tiện thể bấm số điện thoại khẩn cấp để thỏa mãn sở thích quái đản đó.
Điều này dù sao cũng hợp lý hơn là điện thoại do cô ấy gọi.
Nhưng dù là hình ảnh trong camera hành trình, hay những lời mẹ Tiểu Viên nói, Hà Phương đã nhắc nhở họ thông gió...
Thật sự là gặp ma rồi.
Ăn uống qua loa xong, mỗi người một ngả với Tiêu Vũ, Tần Quảng Lâm lái xe về đường Nam Phi, đỗ xe dưới lầu, lại cầm thiết bị ghi hình ra xem lại một lần nữa, do dự hồi lâu, rồi nhấn nút xóa.
Bất kể sự thật là gì, chuyện này quá kinh khủng, không thể để người thứ ba biết được.
Hà Phương cố ý đến bốt điện thoại để gọi, cũng là để thận trọng không muốn bị người khác phát hiện.
"Anh về rồi à?" Hà Phương đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Tần Quảng Lâm, liền nghe thấy tiếng cửa, đi qua mở cửa quả nhiên là Tần Quảng Lâm đang đút chìa khóa vào.
"Ăn cơm chưa? Em đang chuẩn bị nấu cơm." Cô hỏi.
"Ăn rồi."
Tần Quảng Lâm đáp một tiếng, vào nhà ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô hít sâu một hơi.
"Làm gì thế? Cửa còn chưa đóng mà..."
"Anh yêu em."
"... Anh có chuyện gì à?" Hà Phương nghi ngờ hơi lùi lại nhìn anh.
"Anh..."
Tần Quảng Lâm do dự, quay lại đóng cửa phòng, kéo cô về phòng ngủ, kéo rèm cửa, hỏi: "Lần trước em nói... em biết tương lai?"
"Ừm... có thể tính ra một chút." Hà Phương bấm bấm ngón tay, "Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
"Em tính xem ngày mai anh sẽ làm gì."
"..."


0 Bình luận