Chương 275: Ở hố phân
“Em đừng có lại gần!”
“Anh cũng ăn đi.”
Hà Phương ôm đậu phụ thối chạy về, bất chấp sự phản kháng của Tần Quảng Lâm, ghì người vào cửa sổ đút cho anh ta ăn.
“Anh không ăn!” Tần Quảng Lâm bị xông đến mắt gần chảy nước mắt, cái thứ này rốt cuộc là ai phát minh ra vậy?
“Em đóng cửa sổ đây, anh tự ăn đi!”
“Không được, em thấy rất ngon, anh cũng phải nếm thử một chút chứ.”
Hà Phương đã sớm nhìn thấu bản chất "miệng chê mà lòng vẫn muốn" của anh ta, cố chấp xiên một miếng đậu phụ đưa về phía anh ta.
Ngửi thì thối, ăn thì thơm, không ăn một miếng thì không hiểu tình yêu đâu.
Tần Quảng Lâm thề sống chết không chịu, “Anh đóng cửa sổ thật đấy!”
Trên đời làm sao có loại thức ăn kỳ quái này được chứ? Thật sự không hiểu sao lại có người…
“Có muốn ở trong nhà vệ sinh…?”
Hà Phương xiên đậu phụ từ từ xoay xoay, liếc nhìn anh ta nói nhỏ.
“…”
“…”
Tần Quảng Lâm nuốt nước bọt cái ực, nhìn Hà Phương, rồi lại nhìn miếng đậu phụ thối đen xì kia, đột nhiên cảm thấy… hình như cũng không thối lắm?
“Không ăn thì thôi.”
“Cho anh nếm thử một miếng!”
Thấy Tần Quảng Lâm nhắm chặt mắt nhai nhai miệng rồi nuốt miếng đậu phụ xuống, Hà Phương híp mắt cười, dùng tăm xỉa răng mút một tiếng trong miệng, hỏi: “Ngon không?”
“…Lạ lạ.”
Tần Quảng Lâm không mấy nếm được vị, nhắm mắt nhai hai cái rồi nuốt thẳng xuống.
Chẳng qua là đậu phụ thối thôi, ai mà chẳng ăn được chứ.
“Nếm thêm một miếng nữa đi.” Hà Phương tự mình ăn một miếng, rồi lại đưa cho anh ta một miếng khác.
“Không cần nữa.”
“Anh phải ăn, nếu không những lời vừa rồi coi như chưa nói.”
“…”
Một miếng, hai miếng, ba miếng, ây, Tần Quảng Lâm phát hiện thứ này quả thật, ngửi thì rất khó chấp nhận, nhưng ăn thì thơm vô cùng.
“Vừa nãy trước khi em đi mua, anh nói nó giống cái gì?”
Hà Phương vẫn ghì vào cửa sổ xe không rời đi, cứ đứng đó ăn từng miếng, cái miệng nhỏ chóp chép, thỉnh thoảng lại đút cho Tần Quảng Lâm một miếng.
Cả hai đều thối, vậy thì sẽ không ngửi thấy mùi thối của đối phương nữa.
Ăn thì cũng đã ăn rồi, Tần Quảng Lâm tự nhiên sẽ không tự làm mình ghê tởm nữa, “Anh nói nó giống đậu phụ thối.”
“Hừ, miếng cuối cùng, cho anh ăn một nửa.”
“Anh tự mình tận hưởng đi.”
“Nhanh lên.”
Ăn xong món ăn vặt bên đường, Hà Phương mới vòng nửa vòng đầu xe trở lại ghế phụ lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Đã ra ngoài rồi, hôm nay dứt khoát ăn cơm ở ngoài luôn đi.”
“Được thôi.” Tần Quảng Lâm nhìn giờ một cái, vừa đúng bốn giờ chiều, còn chưa đến giờ ăn tối, cũng lười quay về làm, nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy bây giờ tiếp tục xem khu dân cư, hay đi dạo phố, hoặc là đi xem phim?”
“Không xem khu dân cư nữa… Cứ đến rạp chiếu phim xem thử đã, có phim hay thì xem, không có phim hay thì đi dạo phố.”
Tần Quảng Lâm gật đầu, lái xe từ từ rẽ cua, đỗ vào bãi đậu xe của Quảng trường Tây Thành, sau đó kéo Hà Phương đi ra ngoài, vừa định cúi đầu hôn cô một cái, nghĩ lại rồi nhịn xuống.
“Haizzz~” Anh ta không hiểu sao lại cảm thấy rất u sầu.
Hà Phương liếc anh ta một cái, “Thở dài cái gì?”
“Từ khi theo em, tỏi cũng ăn sống được rồi, cay cũng chịu được rồi, bây giờ ngay cả đậu phụ thối cũng có thể cho vào miệng….” Tần Quảng Lâm lắc đầu thở dài, “Anh thấy anh không sạch sẽ nữa rồi.”
“Anh có từng nghe nói về bún ốc không?”
“…”
Tần Quảng Lâm toàn thân căng thẳng, nhìn ánh mắt của cô cũng có chút khác lạ, “Em nghiêm túc đấy chứ?”
“Anh nói xem?”
“…Em dám làm, anh sẽ ăn sầu riêng ở nhà.”
“Vậy thì em ăn đậu phụ thối ở nhà.”
“Vậy thì anh ăn cá quýt thối ở nhà.”
“Vậy thì em ăn bún ốc ở nhà.”
“Vậy thì… có thể, không, là chắc chắn sẽ bị chủ nhà đuổi đi.” Tần Quảng Lâm không nhịn được cười, “Hàng xóm đều nghĩ bồn cầu nhà chúng ta nổ tung rồi.”
Hà Phương nghĩ đến cảnh đó, cũng có chút khó chịu, “Hừ, anh tự mình ở trong hố phân đi.”
Cô ấy dừng lại một chút, quay đầu nhìn trái nhìn phải, chỉ vào nhà hàng chay bên cạnh quảng trường nói: “Lát nữa buổi tối đi ăn ở đó.”
Vẫn là đồ ăn thanh đạm ngon hơn.
“Được thôi.”
Tần Quảng Lâm không có ý kiến gì, nắm tay Hà Phương đi lên thang cuốn, từ từ đi tới rạp chiếu phim ở tầng ba.
Dịp chiếu phim Quốc khánh đã trở thành quá khứ, các nhà sản xuất phim đều đang dồn lực cho dịp chiếu phim Tết Dương lịch, trong khoảng thời gian này những bộ phim chiếu rạp đều là những phim không quá nổi bật, tùy tiện lướt qua một cái, rạp chiếu phim còn có cảm giác hơi vắng vẻ.
“Gần đây bận quá, cũng không để ý phim nào hay… Em muốn xem gì?” Tần Quảng Lâm vừa xem lướt qua các áp phích vừa hỏi.
“Em cũng không quá để ý.”
“Lừa Bán Nước? Áp phích này nhìn có vẻ thú vị.”
“Được… không xem.” Hà Phương lắc đầu, kéo anh ta đi sang một bên, “Nghe tên đã thấy không hay rồi.”
“À… Đại Thoại Tây Du 3?”
“Nhìn dàn diễn viên kia đều là cái quỷ gì, bán tình cảm kiếm tiền dơ bẩn, chi bằng xem phần hai.”
“Phần hai cũng có kìa.” Tần Quảng Lâm chỉ vào tấm áp phích ở góc, có chút ngạc nhiên, “Thật bất ngờ là lại chiếu lại… Anh chưa từng xem bộ này ở rạp, có muốn xem lại lần nữa không?”
“Ừm… được thôi.” Hà Phương nhìn dòng chữ “tái bản HD” trên đó gật đầu, dù sao cũng là giết thời gian, không có phim mới hay thì xem phim cũ cũng không tệ, ít nhất chất lượng có đảm bảo, không đến nỗi tốn tiền mà còn bị ghê tởm.
“Phim cũ như vậy, nói không chừng hai chúng ta có thể bao trọn rạp.” Cô ấy cười nhướng mày, lấy điện thoại ra đi đến máy bán vé ở phía trước mua vé.
Rạp chiếu phim đã không còn là cái vẻ tồi tàn như lúc hai người lần đầu xem Hạ Lạc Phiền Não nữa, nó đã được đại tu lại một lần, không chỉ phòng chiếu phim tăng lên mà những dịch vụ đi kèm cũng theo xu hướng mà đổi sang công nghệ cao, quả thật tiện lợi hơn rất nhiều.
Phòng chiếu Tây Du không hề vắng vẻ như Hà Phương dự đoán rằng chỉ có vài người bao trọn rạp, nó đã bán ra hơn một phần ba số vé, điều này khiến hai người lại một lần nữa kinh ngạc.
“Những người này… hoài niệm ư?” Tần Quảng Lâm có chút không hiểu, anh ta chỉ cảm thấy có tiếng cười có nước mắt, cùng bạn gái ngồi trong rạp chiếu phim xem chắc hẳn không tệ, không ngờ lại còn có nhiều người khác xem nữa.
“Do các phim cùng thể loại làm nền thôi.” Hà Phương chỉ vào Đại Thoại Tây Du 3 bên kia, cười nói: “Rất có thể là bị ghê tởm rồi, nên xem lại Đại Thoại Tây Du 2 để rửa mắt.”
“…”
Tần Quảng Lâm lấy điện thoại ra tìm kiếm các bài đánh giá phim, kinh ngạc nói: “Thật sự bị em nói trúng phóc rồi…”
Hai người ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh chờ phim bắt đầu, đầu chụm vào nhau lật xem bình luận, thỉnh thoảng lại cười một tiếng, đến khi phim bắt đầu thì kiểm vé vào phòng chiếu, đi ngang qua cửa một phòng chiếu phim, bước chân Tần Quảng Lâm khựng lại.
“…Gió đêm hôm ấy thổi~”
Tiếng hát có chút quen thuộc truyền ra từ bên trong, còn chưa kịp nghe kỹ, anh ta đã bị Hà Phương kéo đi tiếp về phía trước.
“Sao anh đi chậm thế?” Hà Phương giục.
“Không có gì.”
Tần Quảng Lâm lắc đầu, chỉ suy nghĩ một chút rồi bỏ qua sau đầu.
“Đúng rồi, đưa vé cho anh xem.”
Tìm thấy chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, Tần Quảng Lâm như thể nhớ ra điều gì đó, nhân lúc đèn chưa tắt đưa tay về phía Hà Phương.
“Làm gì thế?” Hà Phương đưa hai tấm vé cho anh ta, thấy anh ta lấy điện thoại ra có chút tò mò.
“Đăng lên Wechat.”
“…”
“Đưa tay đây.” Tần Quảng Lâm chụp xong một tấm chưa ưng ý lắm, ngẩng đầu nhìn nhìn rồi kéo tay cô lại nắm lấy, cuống vé đặt bên cạnh tay hai người đang nắm, giơ điện thoại lên "tách" một tiếng.
Hà Phương đợi anh ta chụp xong, nheo mắt nhìn anh ta, “Quá đáng rồi đó?”
“Làm gì có.”
Tần Quảng Lâm cười hì hì đăng lên Wechat, vừa giải thích: “Anh đây là đang làm việc tốt, biến tướng đốc thúc mấy người độc thân mau mau tìm bạn gái.”


0 Bình luận