Web Novel
Chương 14: Tôi Trở Thành Một Ác Nhân Thân Thiện
2 Bình luận - Độ dài: 2,210 từ - Cập nhật:
Tôi rất mê Stardus.
Stardus. Cô ấy là nhân vật chính của bộ truyện tranh.
Tại sao tôi lại thích Stardus ư?
Đương nhiên rồi. Cô ấy xinh đẹp.
Ngoài đời cô ấy không quá xinh, nhưng trong truyện tranh thì được vẽ rất đẹp.
Dù sao thì, chẳng phải đó là số phận của sinh vật đáng thương gọi là đàn ông, khi bản năng mách bảo họ thích phụ nữ đẹp sao?
Với lại, cô ấy duy trì rất tốt ranh giới giữa việc làm siêu anh hùng và làm một người bình thường.
Ngày thường, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, hơi cục mịch một chút, nhưng khi trở thành anh hùng, thật buồn cười khi thấy cô ấy nói những câu như "Thằng ranh! Mày nghĩ mày đang làm cái trò gì vậy?" bằng một giọng điệu ngượng nghịu rất riêng.
Tôi không chắc liệu đó là để phân biệt hình ảnh đời thường với hình ảnh khi làm anh hùng, hay để giấu đi cách nói chuyện thường ngày của mình. Nhưng thật lòng mà nói, theo ý tôi, có lẽ cô ấy nghĩ làm vậy trông ngầu lắm...
À, điều tôi thích nhất ở cô ấy là cái "ý chí chính nghĩa" rất đặc biệt.
Vì cha mẹ cô ấy mất trong một sự cố do bọn phản diện gây ra khi cô còn nhỏ, nên cô ấy đã nung nấu ý định trả thù và lòng căm ghét dành cho chúng.
Cô bé từng mơ ước trở thành anh hùng.
Nhưng cô ấy không có siêu năng lực, không có tài năng gì cả.
Cô ấy chỉ có thể ước nguyện với những vì sao.
"Làm ơn, hãy để con thức tỉnh sức mạnh của mình."
"Để con có thể tự tay báo thù lũ ác nhân đó."
Liệu những vì sao có đáp lại lời cầu xin của cô ấy không?
Vì cô ấy đã kỳ diệu có được năng lực.
Sức mạnh siêu nhiên của cô ấy được đánh thức, và kỳ lạ thay, tóc cô ấy bắt đầu chuyển sang màu vàng óng như ánh sao.
Đó là cách cô ấy có được cái tên. Bụi sao (Dust of Stars). Stardust.
Nhưng hiệp hội đề nghị rằng năm âm tiết thì quá dài cho một tên anh hùng, nên họ rút ngắn lại thành 'Stardus'. Ghi chú: 'Stardust' trong tiếng Hàn được viết là 스타더스트 (Su-Ta-Deo-Su-Teu) có năm âm tiết.
Dù sao thì, cuộc đời một anh hùng bắt đầu với sự trả thù, nhưng qua nhiều sự kiện, cô ấy đã nhận ra.
Anh hùng không phải là kẻ bắt nạt mà là người bảo vệ công dân.
Cứ như vậy, cô ấy trở thành một người bảo vệ thực sự. Cô ấy trở thành một anh hùng.
Khi còn nhỏ, tôi đã mê mẩn câu chuyện của cô ấy.
Thực ra, có rất nhiều anh hùng với câu chuyện và quan điểm về công lý ấn tượng xuất hiện, nhưng tôi nghĩ cô ấy trở thành nhân vật yêu thích của tôi là vì cô ấy là người Hàn Quốc. Vì tôi có thể liên hệ với câu chuyện của cô ấy.
...Vậy tại sao bây giờ tôi lại rối rít cả lên vậy?
Vì nhân vật yêu thích của tôi đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt chứ sao.
"Egostic!"
"Stardus?"
Trời ơi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ở cái chỗ đông người thế này.
Sau khi đạt được mục tiêu mong muốn là loại bỏ Teleporter, tôi định về nhà rồi.
Tôi chắc chắn sẽ giết hắn ta một cách âm thầm thôi, nhưng lại gặp phiền toái vì lỡ làm ồn ào quá mức.
Tèn ten! Bỗng nhiên, Stardus xuất hiện.
Tôi đã ở đây bao lâu rồi mà cô ấy lại có đủ thời gian để bay tới đây vậy?
Thật không may, cô ấy không thể hạ cánh vì có quá nhiều người, nên tôi nhìn cô ấy lơ lửng trên không.
Cô ấy ướt đẫm mồ hôi, chắc là đã bay đến đây rất vội. Có lẽ cô ấy đã bắt đầu bay ngay khi nghe tin tôi ở đây. Dù vậy, cô ấy vẫn kịp thay bộ đồ bó sát màu đỏ.
"Egostic, thằng ranh kia!"
"Rồi, rồi. Tôi nghe đây."
[Hyung, anh đang làm gì vậy? Nhanh lên!]
Trời ơi, Seo-eun. Cho anh một phút thôi.
Nhân vật yêu thích của tôi thực sự đã bay xa tít tắp đến đây để gặp tôi. Tôi muốn nghe cô ấy sẽ nói gì.
Và có quá nhiều người ở đây, nếu tôi chỉ "BIẾN MẤT!" một cái là cô ấy sẽ xấu hổ và ngượng ngùng lắm. Làm sao tôi có thể để người ta cười Shin Haru của tôi chứ!
"Tên khốn, vừa nãy. Anh đã làm gì vậy?"
Nhìn Teleporter đang nằm dưới chân tôi, Stardus trừng mắt nhìn tôi và nói.
Người dân đã đứng vào vị trí sẵn sàng theo dõi tình hình như thể họ phấn khích vì hai chúng tôi sắp đánh nhau. Trời đất ơi, lỡ bị thương thì sao mấy người hỡi? Khiếp thật, họ còn lấy điện thoại ra quay phim nữa. Khoan đã, cái tên kia có phải đã quay phim từ trước rồi không? Chuyện này còn tệ hơn nữa...
Trước những công dân vô cảm này, những người không hiểu tình hình nguy hiểm đến mức nào, tôi quyết định hùa theo Stardus thêm một chút.
"Tôi làm gì à? Tôi chỉ loại bỏ những ký sinh trùng của xã hội này thôi. Tôi chỉ làm những gì các anh hùng nên làm. Giống như những gì người của cô nên làm vậy. À, cô không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi không làm điều đó để nhận sự biết ơn của cô đâu. Haha!"
"Anh..."
Gân bắt đầu nổi trên trán Stardus. Mặt cô ấy đỏ bừng và cô ấy rất tức giận. Ôi, có chuyện gì vậy? Tôi nói gì sai sao?
Cơ thể run rẩy của cô ấy dường như sắp phá vỡ hình tượng đến nơi. Này, này. Bình tĩnh nào! Tôi chỉ trêu cô một chút thôi mà cô đã nổi điên rồi sao?
Trước khi cô ấy thốt ra một lời tức giận, tôi nhanh chóng nói.
"Đương nhiên rồi! Đương nhiên tôi không dùng quyền lực công lý nhưng tôi đã tự ý trừng phạt! Tôi có làm, nhưng tôi nghĩ cần phải xem xét lại. Teleporter, tên hung ác này chẳng phải bị xếp loại A vì sức mạnh năng lực và sự nguy hiểm của kỹ năng trốn thoát sao? Chẳng lẽ anh hùng không thể ra tay ngay tại hiện trường nếu ác nhân là loại A ư?"
Khi tôi nói xong, cô ấy lên tiếng như thể đã chờ đợi.
"Phải, có thể. Vậy, anh có phải là anh hùng không hả?"
Cô ấy dường như muốn nhảy bổ vào tôi ngay lập tức và tát tôi một cái. Nhưng khi cô ấy định làm điều đó, cô ấy sợ rằng tôi có thể trốn thoát hoặc người dân sẽ cản đường cô ấy. Hừm, tôi nghĩ ở lại lâu hơn cũng chẳng giúp ích gì. Mình nên tìm đường chuồn êm thôi.
"À vâng, tôi hiểu ý cô Stardus rồi. Tức là, chỉ có mấy vị anh hùng mới có quyền diệt trừ lũ rác rưởi đáng chết, còn nếu một tên phản diện như tôi ra tay thì lại chẳng có ý nghĩa gì. Đúng là, tư tưởng của cô Stardus tràn đầy chính nghĩa!"
Đầu tiên, tôi tạm thời bênh vực Stardus.
Kế hoạch của tôi là biến Stardus thành một anh hùng nổi tiếng. Vậy nên, trước tiên, hãy khen cô ấy!
Thông thường, khi Chulsoo tự nói "Tôi học giỏi", nghe cứ kiểu gì cũng không đáng tin lắm. Nhưng nếu đối thủ của cậu ta là Younghee lại bảo, "Mấy cái khác tôi không biết, nhưng tôi công nhận khả năng học của Chulsoo", thì tự khắc mọi người sẽ nghĩ, "Ồ, Chulsoo học giỏi thật." Không gì hiệu quả bằng lời khen từ chính đối thủ của mình!
(Ghi chú: "Chulsoo & Younghee" là câu chuyện xuất hiện trong sách giáo khoa tiểu học Hàn Quốc để giáo dục trẻ em. Nó cũng được chuyển thể thành bộ phim cùng tên năm 2005.)
Nhưng tôi đoán người dân có ý kiến khác.
"Gì vậy, chỉ anh hùng mới có thể bắt kẻ ác sao?"
"Cô ta nghĩ mình là ai chứ... Thật là thô lỗ."
Đột nhiên, những tiếng nói nhỏ vang lên từ đám đông.
Xin lỗi nhé, tôi nghe rõ hết đó.
Tôi nhận ra điều này sau khi tôi rơi vào thế giới này.
Người ở đây bị điên rồi.
Vô cảm với sự an toàn là chuyện cơ bản. Một anh hùng và một kẻ ác đang đối đầu nhau ở đây, và họ bắt đầu bênh vực kẻ ác.
Họ mất trí rồi sao?
"Cô ta vừa đến đây sau khi mọi việc đã xong xuôi hết. Thật không thể tin được."
"Thật lòng mà nói, Egostic đã làm gì sai chứ?"
Tôi suýt nữa thì phát điên.
Cuộc trò chuyện mà tôi đang nghe có phải là thật không vậy?
Khi tiếng xì xào xung quanh chúng tôi ngày càng lớn, biểu cảm của Stardus và tôi dần trở nên cứng đờ.
Họ đổ lỗi cho Stardus, chứ không phải tôi. Stardus vô tội bắt đầu bị lên án.
Tại sao? Có phải mọi người phát điên sau khi nhìn thấy máu không?
Dù sao thì, đây không phải là tình huống tôi mong đợi. Tôi muốn một bức tranh mà tôi bị chỉ trích và Stardus được ca ngợi, và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ diễn ra theo cách này.
Tại sao người dân lại đứng về phía một kẻ phản diện? Chuyện này là sao đây?
Mặt Stardus cũng bắt đầu cứng lại khi dư luận chuyển hướng kỳ lạ. Tôi cảm thấy mình cần phải nhanh chóng bù đắp lại. Nhanh chóng, vội vàng tôi lên tiếng.
"Tôi cũng vậy! Tôi đâu nói lời nào rằng mình đã làm tốt. Tôi chỉ hỏi cô xem có phải như vậy không thôi! Tôi đã – ừm... tôi sẽ tiếp tục làm những điều xấu xa! Tôi hy vọng cô Stardus sẽ cố gắng ngăn cản tôi! Vậy thì... tôi đi đây!"
Tôi bắn ra những lời đó như bắn súng, rồi lật áo choàng ra phía trước, dịch chuyển đi mất. Có gì đó sai sai rồi. Tôi phải tẩu thoát trước đã.
Sau khi dịch chuyển, cảnh vật trước mắt tôi quay mòng mòng. Tôi thậm chí không thể đứng vững vì dạ dày cồn cào, và cuối cùng tôi ngã quỵ. Thật lòng mà nói, tôi đã cố gắng hết sức để bắt tên Teleporter đó suốt một thời lúc rồi, nhưng cơ thể tôi không thể chịu nổi khi tôi lại di chuyển một quãng đường dài.
"Hộc... Hộc..."
Khi tôi ngã quỵ, tôi thở hổn hển. Cánh cửa bật mở và có người bước vào.
"Oppa!"
Đó là Seo-eun. Seo-eun, người chạy đến, túm lấy tôi và bắt đầu rên rỉ trong khi cố gắng đỡ tôi dậy.
"Ôi, sao anh nặng vậy! Oppa, dậy đi! Không được rồi, unnie! Giúp em với!"
"Ô! Chị đến đây!"
Và một lát sau, Soobin nhảy bổ vào. Chà, tôi đoán chắc là Soobin. Tôi thậm chí không thể mở mắt vì nó cứ sụp xuống. Chết thật, kiểu này chắc chắn tôi sẽ chết mất.
"Nào, một, hai! Đỡ anh ấy dậy!"
Rồi họ bắt đầu rên rỉ khi cố gắng đỡ tôi dậy. Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy như chỉ có Soobin đỡ tôi với một chút giúp đỡ từ Seo-eun, nhưng cô ấy không nói gì. Và tôi cũng đang trong tình trạng khó mà nói được gì.
"Phù, từ giờ anh làm ơn dịch chuyển ngay trước cửa khoang phục hồi sức khỏe nhé."
Seo-eun, người cuối cùng cũng cố gắng đặt tôi vào khoang phục hồi, vừa thở hổn hển vừa lèm bèm với tôi. Ừ, lần sau tôi nên làm vậy. Vừa nãy tôi không thể suy nghĩ tỉnh táo được.
"...Cảm... ơn..."
"Nếu anh hiểu rồi thì nghỉ ngơi đi. Trông anh như sắp chết rồi."
Cô ấy cằn nhằn rồi rời đi.
Soobin ở bên cạnh. "Mau khỏe nhé", cô ấy cổ vũ tôi trong khi giơ nắm đấm lên. Đáng yêu quá chừng.
Tôi ngất đi ngay tắp lự như vậy.
Tôi cần một giấc ngủ sâu và nghỉ ngơi, nhưng đầu tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được vì lo lắng.
Tất cả chỉ vì những lời thì thầm về Stardus.
***
[Khảo sát mức độ yêu thích] Nếu bạn thích Mango Stick nam tính hơn Stardus 'Kkondae'*, hãy bấm Thích] *Ghi chú: Một cách diễn đạt dùng để chỉ những người áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác và tin rằng họ là hoàn toàn đúng.
Tôi sẽ làm trước Hahahahahaha.
[Thích] 1380. [Không thích] 28


2 Bình luận