Arc 7: Kiếm Thánh [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 199: Ngày Sụp Đổ (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,533 từ - Cập nhật:
Coong... Coong... Coong... Coong...
Tiếng chuông báo động khẩn cấp vang vọng khắp Thành phố Hầm ngục.
Đang hướng về phía Thiên Đỉnh Tháp lúc này chỉ có hai người.
Là tôi và Claude.
Sara ở lại phòng hội học sinh để chỉ đạo các học viên sơ tán.
Airi hẳn là đang ra lệnh cho sư đoàn Quân đội Đế quốc được triệu tập hôm qua để hướng dẫn người dân Thành phố Hầm ngục di tản.
Sumire thì đang đến Âm ngục Phong ấn đệ thất để gặp Eri.
Chúng tôi đã thống nhất sẽ hội quân sau khi mỗi người hoàn thành mục tiêu của mình.
Cả Thành phố Hầm ngục đang xôn xao.
—Những mạo hiểm giả đang có mặt tại Thành phố Hầm ngục, hãy lập tức di chuyển đến Thiên Đỉnh Tháp...
Thông báo bằng ma pháp khuếch đại âm thanh từ Hiệp hội Hầm ngục vẫn đang tiếp tục.
...Cái gì thế không biết, mới sáng sớm ngày ra.
...Lại là Hầm Ngục Chủ giở trò gì nữa à?
...Cửa hàng khoan hẵng mở cửa nhỉ?
...Mở cũng có sao đâu?
...Hiệp hội Hầm ngục và Thập nhị Hiệp sĩ-sama sẽ giải quyết ổn thỏa thôi mà.
Tôi có thể nghe thấy những cuộc trò chuyện vô tư lự của người dân.
Vừa lắng nghe những âm thanh đó, chúng tôi vừa hướng về phía Thiên Đỉnh Tháp.
Mọi người chẳng có chút cảm giác khủng hoảng nào cả...
Cũng giống hệt như bọn tôi của ngày trước.
Họ chỉ nghĩ đây là một sự kiện bất thường nho nhỏ mà thôi.
Không một ai tưởng tượng được rằng Phá Diệt Xích Long được kể trong thần thoại của Giáo hội Nữ thần lại thực sự giáng lâm xuống mặt đất.
...Rầm rầm rầm rầm
Mặt đất rung chuyển.
Tiếng la hét của cư dân vang lên.
Động đất là chuyện hiếm gặp ở Thành phố Hầm ngục.
Tôi và Claude luồn lách qua dòng người đang hoang mang và lao vút đi.
Chẳng mấy chốc, khu vực lối vào Thiên Đỉnh Tháp đã hiện ra trước mắt.
Cũng có thể thấy bóng dáng của hơn 100 mạo hiểm giả, có lẽ là những người đã tuân theo chỉ thị của Hiệp hội.
Và rồi, tại quảng trường chính diện Thiên Đỉnh Tháp.
Hàng chục ma pháp trận vàng kim đang lơ lửng ở đó, tỏa ra thứ ánh sáng bảy màu kỳ dị.
“Tới nơi rồi, Eugene.”
“Ừ, cơ mà đông người thật đấy.”
Nếu là lần trước, có nhiều mạo hiểm giả ở đây sẽ mang lại cảm giác an tâm hơn.
Nhưng nghĩ đến tình huống chưa từng có sắp xảy ra, đông người một cách không cần thiết chỉ tổ gây thêm hỗn loạn.
Tốt hơn là nên để những mạo hiểm giả sẽ mất hết ý chí chiến đấu ngay khi nhìn thấy Xích Long đi sơ tán thì hơn.
“Chà, Eugene-kun, Claude-kun. Hai cậu cũng đến rồi à.”
Có tiếng người bắt chuyện.
Một Elf với mái tóc đỏ hơi ngả cam.
“Rebecca-senpai. Chị cũng đến à.”
Hình như lần trước chúng tôi cũng đã trò chuyện như thế này.
“Bị gọi nên tôi mới tới đó chứ. Mà công nhận kỳ lạ thật đấy, Eugene-kun, đám ma pháp trận kia là...”
“Là ma pháp trận dịch chuyển tức thời được ngụy trang thành ma pháp trận triệu hồi. Có kẻ nào đó đang cố gắng đến đây.”
Tôi trả lời, khiến Rebecca-senpai tròn mắt ngạc nhiên.
“Hể! Nhìn thoáng qua mà đã nhận ra rồi sao, giỏi thật đấy!”
“...Tình cờ thôi.”
Là do lần trước chị đã dạy cho tôi đấy, tôi thầm thì trong lòng.
...Rầm rầm, ...Rầm rầm,
Khoảng cách giữa các đợt chấn động ngày càng ngắn lại.
“Eugene.”
Ánh mắt Claude chạm mắt tôi.
Sắp sửa... rồi đấy.
Tôi khẽ gật đầu.
...Kyaaaaa!
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Một vài mạo hiểm giả thậm chí đã ngất xỉu.
Hàng chục ma pháp trận vàng kim đang lơ lửng giữa không trung.
Từ ma pháp trận lớn nhất trong số đó, một Cánh tay đỏ khổng lồ đang trồi ra.
Cả người tôi nổi da gà ớn lạnh.
—ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ ĐỐI THỦ MÀ NHÂN LOẠI CÓ THỂ KHIÊU CHIẾN.
Bản năng tôi đang gào thét như vậy.
Dù tôi đang ở lần lặp lại thứ hai.
Cú sốc khi nhìn thấy nó lần đầu tiên vẫn là không thể đo đếm được.
“C-Cái gì thế kia... thứ đó là...”
Giọng Rebecca-senpai run rẩy.
“...Một Thần thú có vẻ rất nguy hiểm đã đến rồi.”
Tôi chỉ có thể nói vậy.
Rắc!
Cùng với âm thanh đó, bầu trời xuất hiện vết nứt.
“Cái...!?”
Rebecca-senpai thốt lên kinh ngạc.
Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc...
Toàn bộ bầu trời từ từ nứt ra như vỏ trứng.
Dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, khung cảnh thế giới như đang vỡ vụn ấy vẫn khiến người ta cảm thấy bất an.
“............Căng rồi đây.”
Vẻ mặt Claude đanh lại.
Lần trước chắc Claude không nhìn thấy cảnh này.
Cái quang cảnh phi thực tế này.
Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm...!
Như thể thế giới đang sụp đổ, bầu trời vỡ vụn từng mảng.
Và từ sâu trong đó, một cái bóng khổng lồ từ từ giáng xuống.
............RẦM
Mặt đất rung chuyển dữ dội cùng một tiếng động lớn.
Một con cự long đỏ rực như lửa với mười cái sừng, bảy cái đầu và trên mỗi đầu đều đội vương miện.
Kích thước quá đỗi khổng lồ khiến người ta chỉ biết ngước nhìn.
Thân xác trang nghiêm tỏa ra thứ ánh sáng dị thường đầy thần tính.
“““““““..................”””””””
Xích Long vừa mới giáng lâm xuống mặt đất vẫn còn đang im lặng.
Nhưng tôi và Claude đều biết rằng trong bụng nó đang chứa chấp những mưu đồ tà ác.
“Toàn thể Hiệp hội Hầm ngục! Dựng kết giới! Tuyệt đối không được ra tay với ‘con rồng đó’!! Các mạo hiểm giả dưới cấp S hãy hướng dẫn người dân sơ tán! Cho cả học viên của học viện sơ tán hết đi!!”
Giọng nói đầy căng thẳng của hiệu trưởng Uther vang vọng khắp xung quanh nhờ ma pháp khuếch đại âm thanh.
“Rõ! Thưa Đức vua Uther!”
“Đã hiểu!”
“Tất cả nhân viên, nhanh lên!!”
Các nhân viên Hiệp hội Hầm ngục vội vã tản ra.
Một kết giới ma pháp khổng lồ đang được hình thành lấy Xích Long làm trung tâm.
Các mạo hiểm giả cũng tản đi theo chỉ thị của hiệu trưởng Uther.
Ủa?
Tôi nhận ra sự khác thường.
Số lượng mạo hiểm giả còn lại ở đây... có vẻ ít hơn lần trước.
Hiệu trưởng đã nói là ngoại trừ mạo hiểm giả cấp S...
Ở đây, tôi, Claude và Rebecca-senpai đã vượt qua tầng 200 nên được tính là cấp S.
Lần trước cũng thế này sao...? Trong lúc nghi vấn đó lướt qua tâm trí tôi.
“Eugene Santafield! Xin lỗi, tôi đến muộn!”
Hầm Ngục Chủ xuất hiện bằng dịch chuyển tức thời với tiếng Xoẹt!
“Không, cô đến đúng lúc lắm.”
Có lẽ lần trước cô ấy cũng xuất hiện vào khoảng thời gian này.
Và so với khi đó, cô ấy bình tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì cô ấy đã lập Sinh Ước với tôi.
“Xin lỗi nhé... tại tôi mà... sự thể mới ra nông nỗi này.”
Hầm Ngục Chủ cúi đầu với vẻ mặt đau khổ.
Có lẽ do lập khế ước với tôi nên ký ức tương lai của tôi cũng đã đồng bộ sang cô ấy.
Xích Long đi qua cửa sau của Thử Thách Thần Thánh ở tầng 0 Thiên Đỉnh Tháp để xuống mặt đất, khiến Học viện Ma thuật Lykeion và Thành phố Hầm ngục sụp đổ.
Đối với Hầm Ngục Chủ Anemoi, đó hẳn là ký ức tồi tệ nhất.
“Anemoi. Liên kết mana đi.”
Tôi lẳng lặng đưa tay ra.
“Hiểu rồi, Eugene.”
Anemoi nắm lấy tay tôi.
...Thịch! Một luồng mana nóng bỏng ồ ạt tràn vào.
“Hự!”
Tôi bất giác ôm lấy ngực.
Khác hẳn với Bán Hoả Thần Sumire hay Ma vương Eri.
“X-Xin lỗi! Điều chỉnh khó quá...!”
Anemoi luống cuống.
“Không, cứ để thế này đi. Tiếp tục đi.”
Tôi tiếp tục tiếp nhận mana có lẫn chướng khí của Anemoi.
Nếu cứ giữ chừng mực thì sẽ không theo kịp trận chiến sắp tới đâu.
...Bộp!
Có ai đó vừa đáp xuống ngay bên cạnh.
“Eugene, Claude. Tốt lắm, hai cậu đã đến. Rebecca-kun, nếu thấy quá sức thì hãy rời khỏi đây ngay đi.”
Hiệu trưởng Uther nói chuyện với vẻ mặt nghiêm trọng.
“...Xin lỗi, hiệu trưởng Uther. Tôi có vẻ không đủ sức chiến đấu rồi. Tôi sẽ đi giúp các học viên sơ tán.”
Rebecca-senpai, mặt đã tái mét trước áp lực của Xích Long, dùng dịch chuyển tức thời rời khỏi hiện trường.
“Và cả Hầm Ngục Chủ Anemoi nữa. Đã lâu không gặp.”
Hiệu trưởng Uther bắt chuyện một cách thân thiện.
“L-Lỗi là do tôi. Tại tôi mà...”
“Chuyện đã qua thì cứ tạm quên đi đã. Bây giờ chúng ta phải hợp sức lại để xem làm thế nào vượt qua kiếp nạn này.”
...Hửm?
Quả nhiên là lạ lắm.
Thái độ của hiệu trưởng Uther, hình như khác với lần trước.
“Hiệu trưởng Uther. Chẳng lẽ...”
Ngay khi tôi định hỏi.
“Chết dở! Là Xích Long đấy, Mariel-senpai! Con rồng lẽ ra phải ở dưới đáy Vực Sâu Tartaros...”
Giọng nói vang lên từ trên cao.
“Hả~..., thế này thì làm sao đây~? Tuyên bố bắt đầu Thử Thách Thần Thánh... chắc là không nên đâu nhỉ? Rita-chan.”
Là hai Thiên thần quản lý tầng 100 và tầng 200, Rita-san và Mariel-san.
Hai người họ không có ký ức của lần trước.
Họ đang bối rối khi nhìn thấy Xích Long.
Hai người trao đổi với nhau trong hoảng loạn, rồi Rita-san nói sẽ đi xin ý kiến của Nữ thần trên Thần giới và rời đi.
Chuyện này đúng y như trong ký ức của tôi.
“Đức vua Uther! Việc sơ tán người dân quanh khu vực Thiên Đỉnh Tháp đã hoàn tất!”
“Học viên Học viện Ma thuật Lykeion cũng đã rút đi gần hết!”
“Đã hoàn tất phong tỏa tạm thời cổng vào Thành phố Hầm ngục!”
Người của Hiệp hội Hầm ngục lần lượt báo cáo.
“Hừm, vất vả rồi. Giờ thì mọi người cũng sơ tán đi.”
Hiệu trưởng Uther bình tĩnh đưa ra chỉ thị.
...Rầm rầm rầm rầm
Mặt đất rung chuyển.
Tôi cảm thấy không khí rợn lên, thay đổi hẳn.
Con Xích Long vốn đang im lặng bỗng bắt đầu cử động.
“““““““TA... SẼ BẮT ĐẦU THỬ THÁCH THẦN THÁNH...”””””””
Bảy cái miệng của Xích Long chậm rãi thốt ra từng từ.
Một giọng nói báng bổ như vọng lên từ đáy địa ngục.
“““““““DÀNH CHO NGƯỜI DÂN... CỦA VÙNG ĐẤT NÀY...”””””””
Thiên thần Mariel-san mặt cắt không còn giọt máu.
Cả Anemoi bên cạnh cũng vậy.
Trên má Claude mồ hôi tuôn như tắm.
Tôi cũng chẳng khác gì.
Thế nhưng, chỉ riêng hiệu trưởng Uther là vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ.
Cứ như thể ông ấy đã biết trước chuyện này vậy.
Tôi muốn hỏi cho ra lẽ nhưng...
—ĐỆ NHẤT THIÊN PHẠT... VIÊM HOẢ.
Bảy cái miệng của Xích Long từ từ mở ra.
Từ sâu bên trong, ánh sáng đỏ tai ương ngày càng rực rỡ.
Trước hết phải chặn cái đó lại!
Tiếng gầm của Xích Long đã thổi bay Học viện Ma thuật Lykeion.
“Anemoi! Dịch chuyển tôi đến ngay trước mặt Xích Long đi! Tôi sẽ làm gián đoạn đòn tấn công!”
“Ng-Nguy hiểm lắm! Chết như chơi đấy!”
Anemoi hét lên.
“Tôi đang có mana mượn từ cô mà! Tôi sẽ dùng kết giới ma pháp đỡ lại nên không sao đâu!”
Tôi đã tu luyện ở tương lai suốt bấy lâu nay cũng chỉ vì khoảnh khắc này.
Để ngăn chặn đòn đầu tiên của Xích Long.
“Nh-Nhưng mà! ............Đ-Được rồi.”
Anemoi có vẻ do dự, nhưng nhận ra không còn thời gian để chần chừ, vẻ mặt cô ấy trở nên quyết tâm.
“Nhờ cô đấy, Anemoi.”
“Độ chính xác khi dịch chuyển tức thời của tôi không cao đâu nhé. Sai số một chút thì...”
“Tôi biết.”
“...Hứ.”
Anemoi ngoảnh mặt đi.
Tôi bao bọc mana nhận được từ Anemoi vào thanh hắc katana được rèn từ nanh của Khuyển Vệ Ngục Cerberos.
Chỉ mười giây nữa thôi, Xích Long sẽ thổi bay Học viện Ma thuật bằng tiếng gầm rực lửa.
Ngay khi tôi chuẩn bị tư thế sẵn sàng với ma pháp kiếm để chờ dịch chuyển.
“Đâu nào, nếu là dịch chuyển tức thời thì ta cũng giỏi lắm. Để ta giúp một tay, Eugene.”
Hiệu trưởng Uther chen ngang.
Ông ấy đặt tay lên vai tôi cái bộp.
““Hả?””
Sau một cái chớp mắt của tôi và Anemoi, một trong những cái đầu của Xích Long đã lù lù ngay trước mặt.
Nh-Nhanh quá!
Không phải là chuyện niệm chú hay không nữa.
Dịch chuyển tức thời mà không thể nhìn thấy cả khoảnh khắc thi triển.
Không, gọi là di chuyển tức thời thì đúng hơn, đúng là thần kỹ.
Và rồi tôi chuyển đổi ý thức.
—Trường Phái Song Thiên Cộng Hưởng - Bí Kỹ: Long Thần!!!
Tôi dùng sức mạnh Thiên thần đạp lên không trung.
Tung ra cú đâm thần tốc dồn toàn bộ mana nhận được từ Hầm Ngục Chủ.
Nó xuyên thủng lớp vảy cứng của Xích Long, và hẳn là đã chạm tới một trong bảy trái tim của nó.
GoooooooooAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaGyaaaaaaaaaaaAAAAAAAAAAAA
Tiếng bi tráng rùng rợn vang lên.
Mãi sau tôi mới nhận ra đó là âm thanh phát ra từ Xích Long.
Đòn tấn công của Xích Long... đã dừng lại.
Cái ma pháp gọi là Đệ Nhất Thiên Phạt - Viêm Hoả gì đó đã không được kích hoạt.
Học viện Ma thuật Lykeion vẫn an toàn.
Tôi đã ngăn chặn được sự sụp đổ đó.
“Khá lắm, Eugene. Nhờ thế mà học viện không bị thổi bay rồi.”
Khi tôi định thần lại, Đức vua Uther đã đứng sau lưng tôi và di chuyển ra xa khỏi vị trí của Xích Long.
Có vẻ ông ấy lo luôn cả chiều về cho tôi.
Và rồi, tôi đã hiểu.
Hiệu trưởng cũng sở hữu tri thức tương lai giống như mình.
Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.
■Phản Hồi Bình Luận:
>Chà, cuối cùng trận chiến thay đổi lịch sử cũng bắt đầu.
>Hiệu trưởng Uther có vẻ đã nhận ra điều gì đó, nhưng liệu diễn biến sẽ giống quá khứ đến mức nào đây?
→ Cuối cùng cũng đi được đến đây rồi.
■Tác Note:
Chương tới chắc là lần cập nhật cuối cùng trong năm nay nhỉ.
Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, tôi sẽ chạy hết tốc lực.
0 Bình luận