Arc 7: Kiếm Thánh [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 171: Eugene Lên Đường Tới Long Quốc
1 Bình luận - Độ dài: 2,622 từ - Cập nhật:
◇Miguel POV◇
…Phập… Phập…
Tiếng vỗ cánh của con rồng tôi triệu hồi vang vọng trong màn sương dày đặc.
Tầm nhìn rất kém, nhưng loài rồng có khả năng định hướng tuyệt vời, nên không có chuyện bị lạc.
“Eugene-sama, Sumire-san. Lưng rồng khi bay xóc hơn nhiều so với khinh khí cầu. Hai người có ổn không?” (Miguel)
Khi tôi hỏi vậy…
“Ừm, tôi ổn mà, Miguel-kun.” (Sumire)
“Không thành vấn đề đâu, Miguel.” (Eugene)
Cả Sumire-san và Eugene-sama đều điềm tĩnh đáp lại.
Chúng tôi đang hướng tới Long quốc qua một tuyến đường mà khinh khí cầu thông thường không sử dụng.
Chúng tôi dự định sẽ cho rồng nghỉ chân tại các hòn đảo hoang trên đường đi, và hành trình sẽ kéo dài trọn một ngày. Một lịch trình khá là vất vả.
“Đi đường dài trên lưng rồng có thể rất khó khăn với những người không quen…” (Miguel)
Tôi lên tiếng cảnh báo, nhưng…
“Tôi không sao. Nếu thấy Sumire vất vả, tụi mình có thể thêm điểm dừng chân.” (Eugene)
“Tôi từng có nhiệm vụ trong Hoa Miện Hiệp Sĩ Đoàn, phải cưỡi wyvern ròng rã ba ngày ba đêm để truy lùng một con quái vật điên cuồng, nên so với lúc đó thì con rồng của cậu êm hơn nhiều, Miguel-kun. Tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi.” (Sumire)
“R-Ra là vậy…” (Miguel)
Câu trả lời của họ cho thấy họ không hề có vấn đề gì.
(Nhưng… có thể họ chỉ đang cố gượng thôi…) (Miguel)
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng…
“Yawn… Em bắt đầu buồn ngủ rồi này.” (Sumire)
“Em có thể dựa vào vai anh. Anh sẽ giữ cho em không bị ngã.” (Eugene)
“Ehehe… Vậy em xin phép nhé.” (Sumire)
Sumire-san tựa vào Eugene-sama và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Suuu… suuu…”
Cô thực sự đã ngủ say.
(Ngủ được trên lưng rồng đang bay… Thật sự là có thần kinh thép…) (Miguel)
Ngay cả trong làng của tôi, cũng hầu như không ai làm được điều đó.
Tôi thực sự ấn tượng và cảm thấy Sumire-san quá đỗi phi thường.
Eugene-sama, đỡ lấy cô ấy, lơ đãng nhìn về phía màn sương trắng bao quanh chúng tôi.
Nhìn thấy góc nghiêng ấy sau một thời gian, tôi thấy nó dường như tinh tế hơn những gì tôi nhớ, và tim tôi lại lỡ một nhịp.[note78626]
“Có khá nhiều quái vật ở xung quanh…” (Eugene)
Eugene-sama khẽ lẩm bẩm.
“Hả?”
Tôi vội vã nhìn quanh, nhưng không thấy dấu hiệu của quái vật nào.
“À, xin lỗi. Ý tôi không phải là ở gần đây. Tôi cảm nhận được khoảng một ngàn con quái vật trong bán kính năm kilomet, nên ý tôi là có rất nhiều. Nhưng chắc chúng chỉ là thuỷ quái thôi.” (Eugene)
“Ngài có thể cảm nhận được xa như vậy sao?” (Miguel)
“Kiểu vậy. Khi cưỡi rồng, quái vật bình thường sẽ không dám đến gần. Ngay cả những con ở dưới biển cũng đang tránh xa.” (Eugene)
(Thật đáng kinh ngạc…) (Miguel)
Hình như trong ba năm bị phong ấn trong Tháp Zenith, ngài đã trải qua một khóa huấn luyện… nhưng rốt cuộc là huấn luyện kiểu gì mà có thể trở nên mạnh mẽ đến mức này?
“Nhân tiện, Eugene-sama, ở Tháp Zenith thì ngài đã…” (Miguel)
Khi tôi vừa định hỏi…
“Khoan đã! Một bầy quái vật đang tiếp cận chúng ta… và có rất nhiều. Hơn một trăm con.” (Eugene)
“Gì cơ!? Từ hướng nào vậy!? Tôi sẽ đổi hướng bay!” (Miguel)
“Không được đâu. Chúng đã khóa chặt vị trí của bọn mình rồi. Miguel, tôi giao Sumire cho cậu. Tôi sẽ xử lý lũ quái vật.” (Eugene)
“Nh-nhưng! Chúng ta đang ở trên trời. Sẽ tốt hơn nếu cả tôi và Sumire-san cùng giúp đỡ…?” (Miguel)
“Làm ầm ĩ lên mà bị đội tuần tra của Liên bang Blue Waters phát hiện thì còn tệ hơn nữa. Hãy giải quyết nhanh chóng và êm đẹp thôi.” (Eugene)
Eugene-sama đứng dậy một cách duyên dáng và định trao Sumire-san cho tôi, nhưng…
“Eugy-kun, có vẻ như lũ quái vật đang đến gần rồi.” (Sumire)
Sumire-san đột ngột tỉnh dậy và sẵn sàng cây trượng của mình.
“Ừm. Cứ để anh lo, em ở yên đấy.” (Eugene)
“Vâng, em biết rồi.” (Sumire)
Cuộc trò chuyện giữa Eugene-sama và Sumire-san diễn ra hết sức tự nhiên.
(Trong khi mình thậm chí còn chưa nhận ra lũ quái vật đang tiếp cận…) (Miguel)
Liệu có thực sự có quái vật đến gần trong tầm nhìn kém như thế này không?
Có thể họ chỉ tưởng tượng ra thôi… tôi đã hoài nghi như vậy, cho đến khi…
—Kyakyakya!
Một loạt tiếng cười the thé vang lên.
Những hình thù hiện ra từ màn sương với vài tiếng vút sắc lẹm.
Chúng có đầu người và thân chim.
Chúng tôi đã bị bao vây lúc nào không hay.
(Phải rồi… Mình có nghe các thủy thủ nói rằng gần đây lũ quái vật này đã làm tổ xung quanh đây…) (Miguel)
“Eugene-sama! Đó là một bầy Hải Yêu Điểu!! Chúng đã mở rộng lãnh thổ xung quanh các hòn đảo Hắc Hải cũ sau khi Hắc Nhân Ngư Vepar biến mất. Chúng là những con quái vật phiền phức, săn mồi theo bầy!” (Miguel)
Tôi hét lên.
Hải Yêu Điểu thích ăn thịt người.
Dù có vẻ ngoài như vậy, chúng rất hung ác và sẵn sàng tấn công cả những con quái vật lớn hơn mình khi đi theo đàn.
Chết tiệt! Giá như chúng tôi đã đi đường vòng cẩn thận…
“Hể… Trong Tháp Zenith không có Hải Yêu Điểu.” (Eugene)
Eugene-sama từ từ đi về phía đuôi rồng.
Con rồng rung lắc khá nhiều khi bay…
Nhưng cơ thể của Eugene-sama không hề chao đảo chút nào.
Ngài đặt tay lên thanh kiếm trắng ở thắt lưng và thong thả quan sát lũ quái vật.
“Két!!”
Một con Hải Yêu Điểu lao xuống tấn công Eugene-sama từ phía trên… ngay điểm mù của ngài ấy.
“Coi chừng—!” (Miguel)
Khi tôi vừa thốt lên…
“……”
Con Hải Yêu Điểu đang lao xuống bỗng bay chầm chậm qua chúng tôi rồi rơi xuống.
Tõm
Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng thứ gì đó va chạm với mặt biển.
(Hả…?) (Miguel)
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Eugene-sama vẫn đang đặt tay lên chuôi kiếm.
Lưỡi kiếm thậm chí còn chưa được rút ra.
“Kiiee!!”
“Kieeaaah!!”
Lũ Hải Yêu Điểu tiếp tục tấn công mà không hề hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Eugene-sama! Rồng không thể lượn nhanh được. Và chúng ta đang cưỡi trên lưng, việc né tránh sẽ rất—!” (Miguel)
Khi tôi vừa cất cao giọng…
………Tõm
………Tõm
……………Tõm
Hết con Hải Yêu Điểu này đến con Hải Yêu Điểu khác rơi xuống biển.
(C-Cái gì…?) (Miguel)
Tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc tôi nhận ra thì số lượng của chúng đã giảm đi gần một nửa.
“Wow, tuyệt thật, Eugy-kun. Em thậm chí còn không nhìn thấy nhát chém của anh.” (Sumire)
Những lời của Sumire-san cuối cùng cũng giúp tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Sumire-san! C-Có phải… Eugene-sama đang chém chúng không!?” (Miguel)
“Hả? Anh ấy đã chém chúng từ nãy rồi mà. Tôi chỉ có thể nhìn kịp khoảng một nửa số nhát chém thôi.” (Sumire)
“……”
Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
“Ư-ừm… Eugene-sama.” (Miguel)
“Ửm? Chuyện gì vậy, Miguel?” (Eugene)
Eugene-sama quay lại nhìn tôi.
“Aaa…”
Tôi đã thấy.
À, không phải là thanh kiếm.
Tôi cũng không thấy ngài rút kiếm.
Nhưng ngay tại chỗ tôi đang nhìn…
Một con Hải Yêu Điểu đang định xông tới tấn công chúng tôi thì đầu và thân của nó tách rời.
Chắc chắn là nó đã bị chém.
“Không… không có gì. Tôi ổn.” (Miguel)
“Chẳng mấy chốc là xong thôi.” (Eugene)
Eugene-sama thản nhiên nói như thể đang nói về việc nhổ cỏ trong vườn.
Đúng như lời ngài nói, cả bầy quái vật bị tiêu diệt hoàn toàn mà không để lại một vết xước nào trên người chúng tôi hay con rồng.
◇Eugene POV◇
“Khu vực phía trước là không phận của Long quốc. Có các hiệp sĩ rồng tuần tra, nên việc lẻn vào là bất khả thi.” (Miguel)
Lời của Miguel khiến tôi và Sumire gật đầu.
Sau một ngày đường, chúng tôi đã đến một hòn đảo hoang ngay bên ngoài phạm vi tuần tra của họ và đang nghỉ ngơi.
Ở phía chân trời, chúng tôi lờ mờ thấy một hòn đảo lớn.
Đó hẳn là Long quốc.
Xung quanh hòn đảo, các wyvern và hiệp sĩ rồng đang bay lượn.
“Có nhiều quá nhỉ.” (Sumire)
“Ừm.” (Eugene)
Tôi gật đầu đồng tình với nhận xét của Sumire.
Có rất nhiều con đang bay.
Số lượng quá lớn như vậy, theo Claude đã kể trước đây, là vì các hiệp sĩ rồng mới được cho bay vòng quanh đảo luân phiên để luyện tập.
“Tụi mình nên làm gì đây, Eugene-sama?” (Miguel)
Miguel hỏi, liếc nhìn lên tôi.
“Cảm ơn cậu, Miguel, vì đã đưa chúng tôi đến đây. Sumire, em mang theo lá thư đó chứ?” (Eugene)
“Vâng! Lá thư do Claire-san, Đệ nhất Hiệp sĩ của Thành phố Hầm Ngục viết phải không? Em mang theo đây.” (Sumire)
Sumire lấy một phong bì niêm phong ra khỏi túi áo.
Trên đó có chữ ký “Claire Lancelot.”
“Miguel. Từ đây, cậu cứ bay thẳng đến Long quốc. Sumire sẽ vào trong với tư cách sứ giả của Thành phố Hầm Ngục. Chúng ta sẽ nói rằng tôi nhờ cậu giúp đỡ chỉ đơn giản vì đây là cách di chuyển nhanh nhất.” (Eugene)
“Vậy còn Eugene-sama thì sao?” (Miguel)
“Tôi sẽ đi cùng Sumire với tư cách vệ sĩ của em ấy, giống như khi tôi gia nhập Liên bang Blue Waters. Tôi sẽ che mặt đi để đề phòng.” (Eugene)
Nói rồi, tôi kéo mũ trùm lên và lấy một miếng vải che miệng lại.
“Trông ngài thật đáng ngờ… Eugene-sama.” (Miguel)
“Đúng vậy, Eugy-kun, trông lạ lắm.” (Sumire)
“Không được sao…?” (Eugene)
Tôi đành bỏ mũ trùm và thay vào đó, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp để che mặt.
Và cứ thế, chúng tôi cưỡi trên lưng rồng của Miguel, thẳng tiến đến Long quốc một cách đường đường chính chính.
◇◇
“Cảm ơn Sumire-sama, sứ giả của Đệ nhất Hiệp sĩ Đoàn, đã đến đây. Và triệu hồi sư của quốc gia đồng minh Greta! Xin mời hai người nghỉ ngơi thoải mái cho đến khi Bệ hạ đến!”
Chúng tôi được dẫn vào phòng yết kiến của lâu đài hoàng gia Drachenburg, thuộc Long quốc.
Việc nhập cảnh vào Long quốc diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến.
Tên tuổi của Miguel với tư cách triệu hồi sư dường như rất nổi tiếng, và ngay từ đầu chúng tôi đã được đối xử như khách quý.
Khi Sumire đưa lá thư niêm phong có chữ ký của Claire-san, không khí đột nhiên trở nên khẩn trương và gấp gáp.
Một hiệp sĩ rồng cấp cao đã sớm đến và đích thân hướng dẫn chúng tôi.
Chúng tôi đã nghĩ sẽ phải chờ vài ngày, nhưng ngay lập tức được thông báo rằng Bệ hạ sẽ gặp chúng tôi ngay.
Bọn tôi đi qua thị trấn lâu đài và được đưa đến lâu đài hoàng gia.
Dù được gọi là thị trấn lâu đài, nhưng ở đây có ít những tòa nhà lớn như ở Đế đô, chủ yếu là những ngôi nhà độc lập có sân vườn.
Dân số có vẻ không đông lắm.
Điều nổi bật nhất là mỗi ngôi nhà đều có một con wyvern trong sân.
Ở Long quốc, dường như không có một người nào là không thể cưỡi wyvern.
(Đây là quê hương của Claude…) (Eugene)
Khi tôi ngắm nhìn khung cảnh thị trấn lâu đài, tôi chợt nhớ lại một cuộc trò chuyện trong thời gian chúng tôi còn ở Học viện Ma thuật Lykeion, trong lúc luyện kiếm.
“Eugene nè. Một ngày nào đó tao muốn đến Đế đô Grandflare. Mày sẽ dẫn tao đi thăm quan đúng không?” (Claude)
“Ừm, cứ để đó cho tao. Tao cũng muốn đến Long quốc nữa.” (Eugene)
“Nơi đó hoang vu hơn nhiều so với Đế quốc ấy? Chẳng có gì để làm hay để xem đâu.” (Claude)
“Tao nghe nói ở đó số wyvern còn nhiều hơn số người. Có thật không?” (Claude)
“Làm gì có chuyện đó! Cùng lắm là mỗi gia đình một con thôi!” (Claude)
“Tao vẫn thấy như vậy là nhiều lắm rồi…” (Eugene)
Hồi đó, tôi đã nghi ngờ, tự hỏi liệu có đúng không, nhưng Claude đã không nói dối.
Chúng tôi đến lâu đài hoàng gia khi tôi đang hồi tưởng lại những kỷ niệm ấy.
Lâu đài có thiết kế thô ráp, giống một pháo đài khổng lồ hơn là một cung điện hoàng gia.
Tôi quan sát xung quanh trong lúc chờ đợi.
Phòng yết kiến không lớn lắm. Có lẽ chỉ bằng một phần ba của Đế quốc, nơi có thể chứa tới 300 người.
“Đức vua Bệ hạ giá lâm!”
Một giọng nói dõng dạc vang lên.
Sumire và Miguel nhanh chóng cúi đầu, và tôi cũng làm theo.
Đức vua của Long quốc là một người đàn ông trung niên với mái tóc và bộ râu màu cam.
“Ngẩng đầu lên.”
Ông nói.
Sumire và Miguel có vẻ đã ngẩng mặt lên.
Nhưng tôi vẫn giữ mặt cúi xuống.
(Claude đang ở đây.) (Eugene)
Ngay phía sau và bên phải của Đức vua.
Có lẽ là vệ sĩ?
Tôi không thể để lộ mặt, nên tôi vẫn quỳ.
Dù sao thì tôi cũng chỉ ở đây với tư cách là vệ sĩ của Sumire.
Không có gì lạ lùng cả.
“Hmm, ta đã nói ngẩng đầu lên.”
Đức vua lên tiếng.
(Ngài ấy đang nói với mình… đúng không?) (Eugene)
Một vị vua có thực sự nói vậy với một người vệ sĩ?
Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi ngẩng mặt lên.
Claude dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng không nói gì cả.
Đức vua của Long quốc nhìn chúng tôi và cất lời.
“Cảm ơn vì đã đến đây. Sumire-dono của Hoa Miện Hiệp Sĩ Đoàn. Và Miguel-dono, thủ lĩnh triệu hồi sư của Quốc gia Greta.”
Sau đó… Đức vua nhìn vào tôi.
“Và Eugene Santafield, vị anh hùng của Đế quốc, người đã đẩy lùi Ám Tinh Long Glasya Labolas. Long quốc chào đón tất cả các vị.”
Bệ hạ nở một nụ cười ranh mãnh.
Ông ấy đã biết tôi là ai ngay từ đầu.
■Bình Luận Phản Hồi:
>Các nhân vật đồng đội cũng đang nghĩ “Tại sao chuyện này lại trở thành chiến tranh?” khi tham gia vào thứ mà họ không hề mong muốn sao?
-Tùy vào mỗi người.
Nguyên nhân là vụ ám sát Hoàng đế, nên những người tôn trọng vị Hoàng đế tiền nhiệm…
>Có vẻ Sumire-chan đã thức tỉnh một sở thích mới…
-Dường như cô ấy thực sự thích được gọi là Goshujin-sama.
■Tác Note:
Có rất nhiều người tò mò về ngoại hình của Miguel-kun, nên tôi sẽ cho các bạn xem thiết kế nhân vật từ Vol 5 nhé?
Có giống với hình dung của mọi người không?
Ngoài ra, còn một hình minh họa nữa.
Chúng ta đã xem qua các nữ chính, nên lần này sẽ là Eri.


1 Bình luận