Arc 7: Kiếm Thánh [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 172: Eugene Hội Ngộ Đồng Chí Cũ
1 Bình luận - Độ dài: 2,597 từ - Cập nhật:
“Anh hùng của Đế quốc, Eugene Santafield. Long quốc chúng tôi xin hoan nghênh cậu.”
Cả phòng yến kiến khẽ xôn xao trước lời của Đức vua.
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cái câu “Bắt lấy bọn gián điệp của Đế quốc!” đáng sợ không hề vang lên.
Đức vua quay sang hiệp sĩ rồng đứng bên cạnh và lên tiếng.
“Claude, Đệ nhất Hiệp sĩ của đất nước ta. Những vị khách này là người quen của cậu phải không? Hãy chia sẻ ý kiến của mình.”
“Thưa Đức vua. Ba năm trước, họ đã cứu mạng tôi. Và nhờ có cậu ấy, rất nhiều người dân ở Liên bang Blue Waters mới giữ được nhà cửa. Tôi muốn đền đáp món nợ đó.” (Claude)
“Tốt. Claude được phép hành động cùng những người này. Chuẩn bị phòng cho các vị khách. Hãy đối đãi với họ như những vị khách quý của ta. Buổi yến kiến kết thúc tại đây.”
“Tuân lệnh!”
Tất cả thần dân của Long quốc đều cúi đầu.
Chúng tôi cũng làm theo.
◇◇
“Eugene! Mày về từ lúc nào thế!? Còn Sumire-chan, ít nhất cũng phải gửi một lá thư trước khi đột ngột xuất hiện chứ!” (Claude)
Ngay khi được dẫn vào một căn phòng và chỉ còn lại những người bạn thân thiết, Claude vỗ vai tôi với một nụ cười rạng rỡ.
Claude dẫn chúng tôi đến phòng khách. Ở đây chỉ có tôi, Sumire, Miguel và Claude.
“Tao vừa mới trở về từ Tháp Zenith vài ngày trước. Dù có gửi thư thì có lẽ cũng bị chậm trễ vì các cuộc kiểm tra. Tự đến đây sẽ nhanh hơn.” (Eugene)
Khi tôi nói vậy, vẻ mặt của Claude có chút không yên.
“Mày bị nhốt ở Tháp Zenith khoảng ba năm đúng không? Mày không cần thêm thời gian để nghỉ ngơi à…? Sumire-chan không cản cậu ấy sao?”
“Thì… dù sao đó cũng là Eugy-kun mà…” (Sumire)
“Tôi cũng ngạc nhiên lắm…” (Miguel)
Sumire và Miguel đều cười gượng.
“Tao vẫn có thể luyện tập khi bị phong ấn trong Tháp Zenith, nên không sao đâu. Quan trọng hơn, Claude, tao có một chuyện muốn nhờ…” (Eugene)
Ngay khi tôi định lên tiếng…
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa.
“Mình không nhớ là đã gọi ai đến…”
Claude nghiêng đầu, tiến đến mở cửa.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
—Người bước vào không ai khác chính là Đức vua của Long quốc, người mà chúng tôi vừa gặp trong phòng yến kiến.
“!? !? !? !?”
Căng thẳng lan tỏa khắp cả đám.
“Không cần phải cảnh giác như thế. Đây là một chuyến viếng thăm không chính thức.”
Nói xong, ngài hiên ngang bước vào phòng.
(Không có vệ sĩ…?) (Eugene)
Dù có vẻ liều lĩnh, nhưng với Claude—người được cho là hiệp sĩ hàng đầu của Long quốc—đang ở đây, cùng với luồng hào quang tỏa ra từ Đức vua, tôi có thể cảm nhận ngài cũng là một chiến binh đáng gờm.
“Cứ tự nhiên.”
Đức vua thả mình xuống chiếc ghế sofa ở giữa phòng.
“……….”
Sumire và Miguel nhìn tôi.
Vì tên của tôi đã bị lộ, tôi nghĩ mình nên trả lời một cách đàng hoàng.
Tôi chỉnh lại tư thế và ngồi trên chiếc sofa đối diện với Đức vua.
“Đức vua có chuyện gì muốn nói sao?” (Eugene)
Khi tôi hỏi…
“Hahaha! Không cần khách sáo như vậy. Ta chỉ đến để cảm ơn người đã cứu mạng con trai ta. Lúc nãy có quá nhiều người, nên ta không thể nói được.”
“Con trai của ngài…?” (Eugene)
Tôi không nhớ mình có quen biết bất kỳ vương tử nào của Long quốc…
Tôi nhìn kỹ lại khuôn mặt của Đức vua một lần nữa.
Ngài có những đường nét sắc sảo, và trong khi biểu cảm của ngài lúc yến kiến rất nghiêm nghị, giờ đây lại bình thản.
Trông ngài có vẻ già hơn cha tôi một chút.
Với vẻ ngoài thanh lịch, tôi đoán khi còn trẻ ngài hẳn là một chàng trai tuấn tú. Khi ý nghĩ đó thoáng qua, tôi liếc nhìn một người bạn nào đó trong phòng.
“Claude, đừng nói là…” (Eugene)
“À, xin lỗi, Eugene. Tao đã giữ bí mật cho đến tận bây giờ.” (Claude)
“Vậy Claude-kun là vương tử sao!” (Sumire)
“Gì cơ!? Thật không!?” (Miguel)
Sumire và Miguel há hốc kinh ngạc.
Tôi có nghe nói Claude xuất thân từ một gia tộc danh giá ở Long quốc… nhưng cậu ấy là vương tộc sao?
“Claude là con trai ta. Sinh ra từ một người phi tần, nên việc này không được công khai bên ngoài đất nước, nhưng nhiều người trong nước đều biết.”
“Ra vậy.” (Eugene)
Đức vua đã tự mình thừa nhận.
Claude là người vương tộc.
(Nghĩ lại thì… có phải mình đã quá suồng sã với cậu ấy ở Học viện Ma thuật Lykeion không?) (Eugene)
Dường như suy nghĩ đó hiện rõ trên mặt tôi.
“Đừng tự nhiên thay đổi cách cư xử nhé? Bạn thân.” (Claude)
Cậu vỗ nhẹ vào ngực tôi.
“Được rồi, tao sẽ không nghĩ ngợi nhiều nữa.” (Eugene)
Tôi đáp lại.
“Nhân tiện, Eugene. Có một điều ta muốn hỏi: chính xác thì cậu định làm gì với sự giúp đỡ của Claude, Đệ nhất Hiệp sĩ của đất nước ta? Ta không có ý định phản đối cậu, nhưng ta muốn nghe chi tiết.”
Ánh mắt của Đức vua trở nên nghiêm túc khi nhìn tôi.
“Vâng. Nhưng trước hết, ngài đã đọc lá thư được phong ấn từ Đệ nhất Hiệp sĩ chưa?” (Eugene)[note78779]
Tôi có một điều cần xác nhận trước khi trả lời.
“Rồi, ta đã đọc. Nó nói về việc tiếp tục xuất khẩu các loại pháp khí và pháp thuật chế tạo từ hầm ngục giờ đây Tháp Zenith đã được mở phong ấn… nhưng đó không phải là điểm chính. Thông điệp thực sự là một yêu cầu sắp xếp một cuộc gặp gỡ giữa Claude và một sứ giả từ Thành phố Hầm Ngục.”
“Đúng vậy. Tôi đã nhờ Đệ nhất Hiệp sĩ viết điều đó thay cho mình.” (Eugene)
“Claire Lancelot-dono đã giúp Liên bang Blue Waters trong kế hoạch chinh phạt Đại Ma Vật. Chúng ta nợ cô ấy một ân huệ… dù không lớn bằng món nợ chúng ta nợ cậu.”
Đức vua cười nhẹ.
Sau đó, vẻ mặt ngài lại trở nên nghiêm túc.
“Eugene, anh hùng đã đẩy lùi Ám Tinh Long. Mục tiêu thực sự của cậu là gì?”
“Chúng tôi đang đi đến Thánh quốc. Ở đó, tôi định gặp Vận Mệnh Vu Nữ Orianne-sama.” (Eugene)
Khi tôi trả lời, mắt Đức vua mở to, và Claude lẩm bẩm, “Mình đã nghĩ vậy mà.”
“Thủ lĩnh của Bát Thánh nữ!? Không, về mặt lý thuyết thì không có thứ bậc nào giữa Bát Thánh nữ… Dù vậy, việc này sẽ khó khăn lắm. Thánh quốc hiện tại sẽ không bao giờ chấp nhận một người sinh ra ở Đế quốc như cậu… trừ khi… đó là lý do cậu cần Claude?”
“Đúng vậy. Ngay cả Sumire, người có mối quan hệ thân thiết với Thánh nữ Sara, cũng không thể đi một mình. Nhưng nếu Đệ nhất Hiệp sĩ của Long quốc đóng vai trò là sứ giả của chúng tôi, và nếu chúng tôi đề nghị xuất khẩu pháp khí và pháp thuật từ Tháp Zenith—một nơi vẫn còn khá xa lạ trên lục địa—Thánh quốc sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe.” (Eugene)
Tôi giải thích cho Đức vua.
“Các pháp khí từ Tháp Zenith ở một đẳng cấp khác so với hàng hóa sản xuất hàng loạt… Rất nhiều vũ khí đã bị mất trong cuộc chiến này. Thánh quốc, hiện đang ở thế bất lợi, sẽ muốn tránh việc vũ khí từ Hầm ngục Tận cùng rơi vào tay Đế quốc. Một sứ giả chắc chắn sẽ được yết kiến. Nếu ngài yêu cầu gặp Vận Mệnh Vu Nữ, cô ấy có khả năng sẽ chấp nhận.”
“Eugene, đây là ý tưởng của mày à?” (Claude)
Từ giọng điệu của Claude, tôi có thể cảm nhận cậu ấy thực sự đang hỏi, “Ai đang đứng sau vụ này?”
“Ừm, là của tao.” (Eugene)
Tôi trả lời.
“Ra là thế.” (Claude)
Cậu không hỏi thêm nữa.
“Vậy thì, cậu sẽ làm gì khi gặp cô ấy? Ta vẫn chưa nghe mục tiêu cuối cùng của cậu.”
Ánh mắt của Đức vua vẫn nghiêm nghị.
Điều này có thể khiến con trai của ngài gặp nguy hiểm.
Tôi không thể né tránh câu hỏi bằng những lời nói mơ hồ.
“Có hai điều tôi muốn hỏi Vận Mệnh Vu Nữ. Thứ nhất, là để nhận được sự hợp tác của Thánh nữ Sara.” (Eugene)
“Cô ấy là đồng đội của cậu từ Học viện Ma thuật Lykeion. Cậu cần sức mạnh của cô ấy. Còn điều thứ hai?”
“Để cuộc chiến tạm thời dừng lại.” (Eugene)
“……….”
Đức vua im lặng trước lời nói của tôi.
Nhưng tôi có thể thấy qua ánh mắt rằng ngài không coi trọng những lời đó.
“Cậu nghĩ Vận Mệnh Vu Nữ sẽ chấp nhận điều vô lý đó sao? Hơn 500,000 sinh mạng đã mất đi ở cả hai phía trong cuộc chiến này. Cuộc xung đột lớn nhất và đẫm máu nhất trong lịch sử Nam Lục Địa. Có lẽ cậu không nắm được quy mô, vì đã bị phong ấn ở Tháp Zenith…”
Ngài nói một cách cay đắng.
Claude và Miguel trông có vẻ u ám.
“!?”
Sumire che miệng vì sốc.
Có lẽ cô đã không nhận được thông tin chính xác khi sống ở Thành phố Hầm Ngục.
Thành phố đó là một quốc gia trung lập, không liên kết với Đế quốc hay Thánh quốc.
Không thể nào cô ấy biết được con số thương vong thực sự.
…Nhưng tôi đã nghe từ mẹ, nên tôi đã biết trước.
Hiện tại, quân đội Đế quốc đã chiếm đóng nhiều tiểu quốc của Thánh quốc và đang tiến gần đến Thánh đô.
Tuy nhiên, do pháo đài tự nhiên của Dãy núi Tarsis và Ám Tinh Điểu, loài vật có môi trường sống liên tục thay đổi, cuộc xâm lược của Đế quốc đã bị đình trệ.
Ngoài ra, các cuộc nổi dậy đã nổ ra ở các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng, buộc Đế quốc phải rải rác lực lượng.
Tuy nhiên, tình hình ở Thánh quốc thậm chí còn tồi tệ hơn.
Có vẻ như Thánh Hiệp Sĩ Đoàn gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ lực lượng chính, và họ chỉ xoay xở duy trì tổ chức với những hiệp sĩ trẻ tuổi.
Họ đang cố gắng cầm cự cuộc xâm lược của Đế quốc bằng cách dựa vào quân tiếp viện và lính đánh thuê từ Liên bang Blue Waters.
(Không đời nào một cuộc chiến sẽ dừng lại chỉ vì mình nói gì đó…) (Eugene)
Lời của Đức vua hoàn toàn hợp lý.
Vì vậy, tôi nói tiếp.
“Tôi sẽ đề xuất với Orianne-sama: rằng nơi tiếp theo tôi đến sau Thánh quốc sẽ là Đế quốc.” (Eugene)
Đức vua cau mày sâu sắc trước lời nói của tôi.
“Ta biết về mối quan hệ của cậu với Nữ đế Airi… Ta đã nghe từ Claude. Nhưng đó là ba năm trước. Cha cô ấy, cựu Hoàng đế, đã bị ám sát, và giờ đây cô ấy là người chỉ huy cuộc chiến này. Cậu có thực sự thuyết phục được cô ấy không? Không, cậu thậm chí có thể gặp được cô ấy không?”
Đức vua hỏi với giọng gay gắt.
Và tất nhiên ngài ấy phải hỏi như vậy.
Ngay cả tôi cũng không nghĩ mình có thể thuyết phục Airi.
Cô gái đó không nghe lời người khác nói.
“Không phải vậy, Đức vua. Tôi sẽ không cố gắng thuyết phục cô ấy.” (Eugene)
“Gì cơ? Vậy cậu sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ bắt cóc cô ấy.” (Eugene)
“………………………………Cậu vừa nói gì cơ?”
Mắt Đức vua mở to trước lời nói của tôi.
“Tôi sẽ bắt cóc Nữ đế Airi khỏi Đế đô. Đó là lý do tại sao cuộc chiến sẽ tạm thời dừng lại. Đó là đề xuất tôi sẽ đưa ra với Orianne-sama, Vận Mệnh Vu Nữ.” (Eugene)
“Ahahahahaha! Này, Eugene! Cái kế hoạch này thực sự là ý tưởng của mày! Chỉ có một thằng ngốc mới nghĩ ra thứ như thế này!” (Claude)
Claude, người đã im lặng cho đến giờ, đột nhiên bật cười.
“Này, thô lỗ đấy. Tao thực sự đã nỗ lực suy nghĩ về việc này đấy nhé.” (Eugene)
Tôi nói vậy, và Claude cười càng lớn hơn.
Nhân tiện, Sumire và Miguel đã đứng hình, mặt tái mét.
Nghĩ lại thì, tôi cũng chưa bao giờ kể chi tiết cho Sumire. Rất khó để nói về nó khi có quá nhiều tai mắt xung quanh.
“C-Cái chuyện vô lý đó! Không đời nào Vận Mệnh Vu Nữ-dono lại tin một chuyện như vậy…!”
Đức vua cố phản đối bằng giọng luống cuống.
“Không sao. Orianne-sama có thể nhìn thấy tương lai. Cô ấy sẽ tự mình phán xét ngay tại đó.” (Eugene)
Khi tôi nói vậy, Đức vua đã không còn lời nào để nói.
“…Cậu đang nói rằng cậu thực sự tin rằng kế hoạch vô lý này sẽ hiệu quả sao?”
“Nếu Claude đưa tôi đến Đế đô, tôi sẽ tự mình xử lý phần còn lại. Công việc này dễ hơn nhiều so với việc chiến đấu với Ám Tinh Long hay Ma Vương.” (Eugene)
“Cha nghe thấy chưa? Thằng bạn thân của con đúng là một kẻ ngốc toàn tập phải không?” (Claude)
Claude nói thêm vào câu nói của tôi.
Dù tôi tự nói ra, tôi cũng nghĩ đó là một kế hoạch khá tồi tệ…
Nhưng có vẻ Claude đã đồng tình với nó.
“Ta cứ tưởng cậu là một người thông minh hơn vẻ bề ngoài… Nhưng như Claude đã nói, cậu thực sự là một người hùng liều lĩnh…”
Đức vua thở dài thật sâu.
Tôi im lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của ngài.
“Được rồi. Đây là lời của một người hùng đã thực hiện phép màu đẩy lùi Ám Tinh Long. Ta vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn vào cậu, nhưng nếu có dù chỉ một chút cơ hội để ngăn chặn cuộc chiến, đó là ước muốn sâu sắc của tất cả người dân Nam Lục Địa. Được rồi. Hãy đi và ngăn chặn cuộc chiến với Claude.”
“Cảm ơn Đức vua.” (Eugene)
Tôi cúi đầu biết ơn.
Và như vậy, tôi đã có được sự ủng hộ của Claude, Đệ nhất Hiệp sĩ của Long quốc.
■Phản Hồi Bình Luận:
>Miguel-kun đáng yêu một cách nguy hiểm.
-Một triệu hồi sư cũng là một cậu bé dễ thương. Cậu ấy đã trở thành một nhân vật có thiết kế rất dễ thương.
>Kiếm thuật của Eugene ngày càng điên rồ.
-Cậu ấy còn mạnh hơn nhiều.
Những gì bạn thấy chỉ là màn khởi động thôi.
■Tác Note:
Ảnh minh họa lần này: Lily Whitewind.
Dễ thương quá… Cô ấy là nữ chính tsundere với mái tóc xanh nhạt.
Bìa Vol 5 sẽ được trưng bày cho đến khi phát hành.


1 Bình luận
My fav