『Nhân cách bên trong của tiểu thư phản diện』được sinh ra từ một khát vọng rất bản năng của tôi: "Tôi muốn đọc một câu chuyện mà phản diện cứ là phản diện nhưng vẫn được hạnh phúc." Có thể nói là tôi viết ra nó theo kiểu bốc đồng.
Tôi muốn có "màn đoạn tuyệt hôn ước đi kèm màn vả mặt cực đã," muốn "phản diện thua thảm bại," muốn có cả "kẻ thất tình vì tự làm tự chịu, vừa khóc vừa hối hận (nhưng không phải kẻ xấu)," muốn có "một lý do khiến người đọc dù không đồng cảm nhưng vẫn cổ vũ được," rồi "mỹ nhân yandere", "cảm xúc dâng trào bùng nổ"… vân vân. Tóm lại, tôi nhồi nhét toàn bộ những yếu tố mình thích vào để tạo nên món thập cẩm tham lam này.
Không ngờ lại nhận được nhiều phản hồi như vậy, đến mức lọt top 1 bản xếp hạng truyện ngắn trên trang "Shousetsuka ni Narou". Rồi còn được xuất bản thành sách như bây giờ, tôi chỉ biết nói lời biết ơn. Hồi đó, tôi vui quá nên mỗi ngày đều chụp lại ảnh bảng xếp hạng. Những đánh giá được hiện hữu bằng con số và thứ hạng rõ ràng đúng là khiến người ta vui thật. Nhưng điều khiến tôi hạnh phúc nhất khi viết truyện, vẫn là nhận được phản hồi như "Truyện hay quá" từ chính độc giả—khiến cho việc sáng tác trở nên thật ý nghĩa.
Viết truyện đối với tôi là niềm vui. Nhưng có lẽ chỉ có bản thân mới viết được những câu chuyện đâm trúng "trung tâm cảm xúc" của chính mình. Từng lần đọc lại, tôi đều nghĩ: "Mình tạo ra đúng cái mình muốn đọc thật." Được tạo ra thêm một câu chuyện hợp gu nữa, tôi thấy mãn nguyện lắm. Vì thế, các tác phẩm khác của tôi cũng toàn là truyện kiểu "trả thù sướng tay." Nếu bạn thấy hợp với truyện này, thì chắc chắn cũng sẽ thích những truyện kia—nên nếu rảnh, hãy thử đọc nhé.
Về nhân vật chính quý cô Remilia, tôi thực sự hạnh phúc khi nhận được nhiều lời khen ngợi từ độc giả. Tôi xây dựng cô ấy với một điểm không thay đổi: "Bản chất vẫn là phản diện". Và tôi nghĩ chính vì mọi người đồng cảm với điều đó nên tác phẩm mới có được phản hồi tốt đến vậy.
Rốt cuộc thì, dù thế giới có được cứu, cô ấy hoàn toàn không phải người tốt. Ví dụ nhé, nếu lúc bị xử phạt mà Emi từng nghĩ kiểu: "Nếu phải chịu đau khổ như thế này thì thà đừng tái sinh còn hơn," thì chắc chắn Remilia sẽ lạnh lùng nói: "Vậy thì chính sự tồn tại của thế giới này là sai trái," rồi không chút do dự mà hủy diệt toàn bộ luôn đấy.
…Phụ nữ xinh đẹp nhưng có tình yêu nặng trĩu như thế, tuyệt lắm nhỉ?
Dù trong truyện, Remilia đã trả thù một cách khốc liệt, nhưng tôi nghĩ, điều mà cô ấy thực sự mong muốn nhất chính là một thế giới dịu dàng, nơi Emi không cần phải tổn thương vì điều gì cả—nơi mà chẳng có đoạn tuyệt hôn ước, chẳng có xử phạt, chỉ có một cuộc sống yên bình hạnh phúc kéo dài mãi mãi, dù bản thân có phải lui vào bóng tối suốt đời cũng được.
Vì có khá nhiều độc giả lo lắng khi truyện đang đăng nên để tôi khẳng định luôn: Bản chất thật của Remilia sẽ không bao giờ bị phát hiện. Một thế giới hạnh phúc—nơi cô ấy mãi mãi là "Thánh nữ cứu thế" mạnh mẽ và hiền hậu—sẽ được tiếp tục đến cuối cùng.
Thế giới hạnh phúc mà Remilia từng tin tưởng là thứ Emi hằng mong đợi—sẽ luôn được bảo vệ. Và trừ những kẻ đã bị trừng phạt xứng đáng, mọi người còn lại sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.
Tôi xin kết thúc lời bạt tại đây.
Cảm ơn bạn đã chọn cầm trên tay cuốn sách này. Mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong thế giới của những con chữ.


0 Bình luận