The One Within The Villai...
Makiburo Murasaki Mai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 1

Tâm Tư Của Ma Vương

0 Bình luận - Độ dài: 5,530 từ - Cập nhật:

Chúng ta—ma tộc—đã làm gì nên tội? Chẳng lẽ đã khiến Thần nổi giận?

Nhưng, những kẻ đang sống như bọn ta lúc này… đã gây ra điều gì chứ?

Trước mắt ta là xác mẹ, bị cha trong cơn Hóa cuồng xé nát; và cả thi thể cha—người đã ăn thịt mẹ, rồi nhờ vậy lấy lại lý trí trong phút chốc để tự kết liễu đời mình.

Tiếng nức nở nghẹn ngào của Klimt, đứa em út đang ôm chặt lấy ta, và Mizary—em gái liền kề—người đã suýt bị cha ăn thịt nếu không được mẹ liều mình che chở… vẫn còn văng vẳng bên tai.

Chắc mấy đứa còn lại cũng sắp chạy đến thôi. Phải nhanh… nhanh dọn dẹp thi thể cha mẹ cho tươm tất. Còn phải báo tin đến các thuộc hạ của cha—vị Ma Vương từng thống trị ma tộc…

「…Không, chẳng phải ta đã trở thành Ma Vương rồi sao?」

Không còn cha, không còn mẹ. Không còn ai để bảo bọc bọn ta. Cũng chẳng còn Ma Vương Felix—người dẫn dắt toàn thể ma tộc.

Nếu vậy… ta là người phải bảo vệ bọn chúng.

Cho dù xét về tuổi đời ta vẫn chỉ là kẻ non trẻ trong hàng ngũ ma tộc, nhưng nỗi mất mát đột ngột này đủ sức bóp nghẹt mọi cảm xúc. Dẫu vậy, ta không thể để bọn chúng thấy được bộ dạng yếu đuối của mình.

Là kẻ sở hữu Thiên nhãn, với trách nhiệm kèm theo, ta buộc phải kế vị ngôi vị Ma Vương—khi chưa có chút kinh nghiệm hay kiến thức gì.

Tuy mang danh "Vương", nhưng Ma giới đâu có tồn tại thứ như chính trị hay bè phái tranh quyền như lời đồn từ nhân giới.

Nói đúng hơn, không có chỗ cho những thứ đó. Vì để chống lại hiểm họa mang tên Hóa cuồng, ma tộc không có dư dả thời gian để đấu đá nội bộ.

Ngoài ra, Ma Vương từ xưa đến nay đều sở hữu Thiên nhãn—năng lực nhìn thấu lời nói dối. Ai kế thừa hoặc sinh ra đã mang sẵn Thiên nhãn đều sẽ trở thành Ma Vương kế nhiệm.

Ma Vương—và cả ma tộc—mang trong mình một nhiệm vụ muôn thuở: làm sao ngăn chặn được Hóa cuồng. Nếu không giải được bài toán đó, quốc gia hay giống loài đều không thể tiếp tục tồn tại.

Việc "chữa trị" thì dễ thôi… chỉ cần cho ăn thịt ai đó là xong. Cha đã từng như thế. Với những ma tộc Hóa cuồng, việc giết đi là điều hiển nhiên. Nhưng cha—với tư cách Ma Vương—sở hữu sức mạnh vượt trội, khi Hóa cuồng lại càng trở nên không thể ngăn cản. Kể cả ta, người kế vị, cũng chẳng thể làm gì.

Lúc ấy, ta là người trực diện giao chiến, suýt chút nữa thì bị giết. Còn Mizary, người đứng cùng chiến tuyến với tư cách pháp sư, suýt bị cha—kẻ mất hết lý trí—xé toạc thịt da… May mà mẹ kịp thời lao vào che chắn.

Mẹ đã bị cha ăn đến nát người, vậy mà vẫn dốc nốt chút sinh lực còn lại để thi triển ma thuật hồi phục lên ta—kẻ hấp hối.

Mẹ vốn là một trị liệu sư tài ba. Khi cha Hóa cuồng, bà cũng đã ra trận.

Chắc hẳn mẹ cũng từng muốn kết liễu cha. Vì bà hiểu rất rõ… người đàn ông đã vô thức giết chết cả nhà mình sẽ hối hận đến mức chọn cái chết là lối thoát duy nhất.

Những thuộc hạ từng phục vụ cha đã tận tình chăm sóc ta và các em. Nhưng giờ ta kế thừa ngôi vị Ma Vương, không có thời gian để đắm chìm trong đau thương.

Ta được họ dẫn dắt lại những công việc mà cha từng làm. Dưới sự trợ giúp của họ, ta mới gắng gượng duy trì được phần nào bộ máy quốc gia. Dù số lượng ma tộc không nhiều, nhưng lãnh thổ cần cai quản rộng bằng cả một đại lục.

Khi Tà khí tích tụ đủ sẽ sinh ra ma vật và hầm ngục, cướp đi sinh mạng dân chúng. Là một trong những chiến lực tối cao của quốc gia, ta phải đến dẹp sạch ma vật trước khi ổ tà khí kịp lan rộng.

Cha mất đi cũng đồng nghĩa với việc nghiên cứu có thể định đoạt vận mệnh ma tộc bị bỏ dở giữa chừng.

Cho đến nay, thời điểm Hóa cuồng ở ma tộc vẫn chỉ có thể đoán dựa trên kinh nghiệm. "Có cánh và sừng, sở hữu ma lực tầm này thì chắc khoảng 100 năm mới Hóa cuồng"… chỉ là dự đoán phiến diện như vậy. Nhưng cha thì khác—ông nghiên cứu dao động ma lực, hy vọng có thể xác định chính xác hơn.

Nhiều ma tộc sống lâu đến mức tự sát vì sợ đến một ngày mình sẽ Hóa cuồng và giết người thân.

Cái chết của ma tộc là như vậy: bị giết sau khi Hóa cuồng, ăn thịt người thân rồi hồi tỉnh và tự sát, hoặc tự kết liễu trước khi Hóa cuồng kịp xảy ra. Dù thế nào thì cái chết cũng không thể thanh thản. Thời điểm Hóa cuồng chính là giới hạn sinh mệnh.

Cha đã cố gắng thay đổi thực tế đó.

Mizary—một pháp sư xuất sắc—cũng từng tham gia nghiên cứu. Nhưng ma thuật đo lường dao động ma lực chỉ mình cha sử dụng được, nên họ đang cố biến nó thành pháp trận để có thể ứng dụng rộng rãi.

Cha từng dự đoán mình còn khoảng mười năm trước khi Hóa cuồng—thế nhưng bi kịch lại ập đến sớm hơn. Dù độ chính xác chưa đủ để đưa vào thực tiễn, nhưng so với các cách ước lượng trước đó thì rõ ràng chính xác hơn rất nhiều. Nếu thành công, ma tộc sẽ không còn phải sống trong sợ hãi "không biết ngày mai có phát cuồng hay không".

Mizary và những người khác vẫn tiếp tục nghiên cứu. Còn ta, lúc này đã dần quen với việc làm Ma Vương, thì bắt đầu tìm kiếm phương án khác.

Nếu biết được điều kiện gây ra Hóa cuồng, thì có thể phòng ngừa—ta đã nghĩ vậy.

Nhưng rồi lại nhanh chóng bế tắc.

Vì nguyên nhân đã rõ ràng—chính là Tà khí.

Tà khí tích tụ trong cơ thể, khi vượt quá ngưỡng chịu đựng sẽ gây ra Hóa cuồng. So sánh giữa những ma tộc có cùng mức ma lực, sống trong vùng Tà khí đậm đặc sẽ phát cuồng sớm hơn—đó là kết quả từ thống kê của Klimt, sau khi nghe cảm nhận từ chính ta.

Vậy… phải làm sao để ngăn chặn?

Tà khí là thứ tự nhiên phát sinh tại Ma giới. Không có nơi nào không bị nó xâm nhiễm.

Ta đành đưa những ma tộc yếu—dễ phát cuồng—sang sống tại các đại lục của loài người, nơi không có Tà khí.

May mắn thay, Mizary—người chỉ sau ta về ma lực—đã thức tỉnh được tài năng ma thuật dịch chuyển, nhờ đó mà phần lớn những kẻ vốn sẽ Hóa cuồng trong vài chục năm đã được đưa đi an toàn.

Nhưng đó… chỉ là giải pháp tạm thời.

Những ma tộc mạnh như ta vẫn không thể sống hòa nhập giữa loài người. Hơn nữa, nếu bản thân không dùng được ma thuật dịch chuyển thì chẳng thể tự mình rời đi. Muốn thoát khỏi Ma giới, chỉ có thể dựa vào kẻ có ma lực vượt trội hơn mình.

Vì vậy… ta quyết định lấy tuổi cha phát cuồng làm giới hạn sinh mệnh của mình.

Ta biết bản thân sở hữu ma lực vượt xa cha, nên thời gian còn lại có thể dài hơn. Nhưng ta không muốn tính toán quá rộng để rồi hối hận.

Trong các em ta, ba đứa có ma lực yếu đã được đưa sang nhân giới.

Cô em gái thứ ba, Aria, đã sống tới tám mươi năm ở đại lục khác mà không Hóa cuồng—rồi chết trong yên bình.

Nếu không Hóa cuồng, ma tộc có thể chết do tuổi già. Tuy nhiên, tuổi thọ ấy lại phụ thuộc vào ma lực. So với người thường thì dài, nhưng vẫn giới hạn.

Vì không thể để người khác biết mình là ma tộc, Aria sống đơn độc như một "phù thủy", âm thầm gửi lương thực về Ma giới, rồi lặng lẽ qua đời trong căn lều nhỏ giữa rừng hoang.

Cậu em thứ tư, Alberic, làm mạo hiểm giả để kiếm tiền gửi về. Quá sức, cậu bỏ mạng trong một hầm ngục.

Chỉ có di vật được cửa hàng bí mật của ma tộc ở nhân giới gửi trả về.

Cô em thứ năm, Cecilia, yếu nhất trong số các em, còn gần như không dùng nổi phép thuật—một điều hiếm thấy ở ma tộc.

Ngoại hình xinh đẹp—đặc trưng của giống loài chúng ta—là điều duy nhất em ấy thừa hưởng rõ rệt. Ta không được kể, nhưng sau này mới biết em đã tự bán thân cho kỹ viện loài người để kiếm tiền.

Em ấy qua đời vì bệnh tật—Mizary là người kể lại toàn bộ sự thật.

Đứa em út, Klimt, vì luôn nói rằng 「anh là người không thể thiếu đối với ma tộc」, đã chấp nhận sống như cái chốt an toàn cho ta.

Từ bé đã mất cha mẹ, nhưng chưa từng than vãn, luôn nhẫn nhịn và dịu dàng—Klimt là đứa em mà ta vô cùng tự hào.

Biết ta sợ hãi, không dám lập gia đình vì lỡ đâu con mình Hóa cuồng trước cả cha, Klimt chẳng bao giờ trách móc mà vẫn cùng Mizary âm thầm nâng đỡ ta.

Cả ma giới lo ngại vì chưa có Ma Vương kế nhiệm mang Thiên nhãn, nhưng vì hiểu được nỗi khổ của ta nên chẳng ai mở lời. Ta thấy biết ơn, đồng thời cũng cảm thấy áy náy.

Thật ra, chỉ Ma Vương và người kế nhiệm mới biết: Thiên nhãn có thể truyền lại. Trường hợp được ban tặng như ta là vô cùng hiếm hoi.

Vậy nên… hãy yên tâm. Trước khi Hóa cuồng, ta sẽ để lại di ngôn và móc mắt mình ra.

Hai năm trước khi thời hạn tự định ấy tới—ngày định mệnh ấy đã đến.

Ban đầu, ta đã định giết cô ấy.

Dù số lượng ma tộc sống trong thế giới loài người không nhiều, nhưng có những vùng từ lâu đã gần như đồng nhất ma tộc với ác ma, dựa trên nhiều chứng cứ tình huống kéo dài suốt bao năm.

Vậy mà… vì sao một con người lại biết đến cả từ "Hóa cuồng", cả mối liên hệ giữa ma tộc và ác ma? Đúng là có thể có kẻ sống lén lút trong nhân giới đã để lộ ra, nhưng dù thế nào đi nữa, chưa từng có ai ngông cuồng đến mức tuyên bố 「ta có thể giải quyết chuyện này」 rồi xin yết kiến ta—không, xin yết kiến Ma Vương của Ma giới.

Mục đích của cô ta là gì? Ta phải gặp mặt trực tiếp để đánh giá.

Chỉ cần diện kiến rồi dùng Thiên nhãn tra hỏi, ắt sẽ thấy rõ điều cô ta đang che giấu. May mắn thay, cô ta có thể tự sử dụng ma thuật dịch chuyển—nói là đã giải mã được tọa độ của pháp trận vốn dùng để vận chuyển hàng hóa, và có thể tự mình đến được đây.

Ta càng thêm cảnh giác, khi biết rằng cô ấy đang nắm trong tay những điều mà lẽ ra con người không thể biết.

Nếu thông tin về Hóa cuồng lan ra, và sự thật rằng ma tộc khi phát cuồng sẽ trở thành ác ma bị nhân giới biết được, thì những ma tộc đang sống lặng lẽ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Vậy nên… ta đã định giết cô ấy, và bịt miệng trước khi quá muộn.

Thế nhưng, sau khi gặp mặt, trò chuyện với cô ấy… ta đã thay đổi quyết định.

Remilia—thực sự, chỉ đơn giản là mong muốn giải cứu ma tộc khỏi Hóa cuồng. Và trong lời nói ấy, không hề có dối trá.

Cô ấy nói rằng mình nhận được lời sấm truyền từ Thần, nhờ đó biết được phương pháp cứu độ, và đang thực hiện sứ mệnh ấy với lòng tin chắc chắn rằng ma tộc nhất định sẽ được giải thoát.

Dù chẳng được lợi ích gì, cô ấy vẫn thản nhiên nói: 「Vì đó là điều tôi nên làm.」 Khi ánh mắt xanh trong thuần khiết ấy nhìn xoáy vào ta—ánh mắt không vương lấy một chút hối tiếc nào—ta biết rằng cô ấy đang nói bằng cả trái tim, không một lời dối gian.

Nhiều người hay hiểu lầm, nhưng Thiên nhãn của ta không nhìn ra sự thật, mà là nhìn thấy sự tự ý thức của kẻ nói dối.

Có thể… Remilia đang tin tưởng đến mức tuyệt đối vào một "ảo tưởng" do chính bản thân dựng nên. Hoặc cũng có thể, cô ấy thật sự đã được thần linh truyền dạy kiến thức để gánh vác sứ mệnh cứu thế.

Hiện tại, vị Sáng Thế Thần mà ma tộc tôn thờ được cho là đang sa ngã—nơi đó chính là nguồn phát sinh Tà khí. Nếu chuyện đó là thật, thì quả là cú sốc lớn. Nhưng… chuỗi lập luận rất có lý: thực tế cho thấy, tà khí tập trung nhiều quanh vùng Thần điện.

Ta đã không cưỡng lại được niềm hy vọng. Ta muốn tin rằng, "người con gái cứu thế" này đã được phái đến để dạy ta cách ngăn chặn Hóa cuồng.

Ta muốn tin là như thế.

Và rồi ta cùng cô ấy, tiến vào tận cùng Thần điện—nơi được cho là chốn mà Sáng Thế Thần đang sa ngã.

Chìa khóa quả là quốc bảo, nhưng vị Ma Vương đời thứ sáu đã để lại lời răn nghiêm khắc: 「Tuyệt đối không được đặt chân vào nơi sâu nhất của Thần điện.」 Đồng thời phong ấn cũng được yểm rất chắc chắn.

Theo ghi chép, khi Sáng Thế Thần không còn giáng lâm nữa, các Ma Vương thuở ấy đã tiến vào nơi sâu bên trong. Và rồi, chỉ để lại dòng ghi chú: 「Muốn tiến gần thần linh thì thiên phạt sẽ giáng xuống, và bi kịch sẽ xảy ra.」 Không có thêm lời giải thích nào khác, cánh cửa ấy bị phong kín kể từ đó.

Theo những ghi chép từ các ma tộc không được đi theo vào trong, ngoài vị Ma Vương lúc bấy giờ, không một ai trở ra. Trong số đó có cả vợ và hai đứa con của ông ta.

Ta liếc nhìn Remilia bên cạnh.

Cô ấy ít khi nói về bản thân. Nhưng rõ ràng, một người như cô đáng lẽ chẳng nên mang những vết trầy xước như thế, hay khoác trên mình bộ đồ của chiến binh, ngày ngày cận chiến với ma vật.

Bàn tay thô ráp, móng tay sứt mẻ. Mái tóc vàng óng cùng màu với đôi mắt ta được cột lại vội vàng, gương mặt chẳng có chút phấn son. Vậy mà… ánh nhìn cháy bỏng vì sứ mệnh phía trước đã khiến cô ấy rạng rỡ đến lạ thường.

Cô hoàn toàn có thể nguyền rủa số phận, thậm chí là oán hận Thần vì đã gán cho mình định mệnh ấy. Nghe nói, khi nhận lời sấm truyền, một thế lực xấu xa đã tìm cách ngăn cản cô. Dù vậy, cô chỉ lặng lẽ buồn, chứ không hề tức giận.

Ta đã bắt đầu quan tâm đến con người ấy. Làm sao cô có thể giữ được thiện lương đến vậy?

Vị thần đã đặt lên vai cô sứ mệnh quá tàn nhẫn. Nhưng… có lẽ vì biết cô chính là người phù hợp duy nhất.

Dù ta có đe dọa, cô cũng không lùi bước. Cô chỉ làm điều mình tin là đúng—và chính điều ấy khiến cô trở nên chói sáng.

Khi ta hỏi cô 「đã sẵn sàng chưa?」 để bước vào sâu trong Thần điện, chẳng hiểu sao lại buột miệng: 「Gọi tên ta đi.」

Ngay khoảnh khắc đó, bản thân ta cũng không hiểu vì sao lại nói vậy.

Suy nghĩ kỹ thì… nếu lúc chiến đấu cần đưa ra phán đoán tức thời, cái tên "Ma Vương bệ hạ" quả là quá phiền phức. Khi đi tiêu diệt các ổ tà khí, mọi người đều gọi ta là "Bệ hạ" hoặc "Angel" nếu thân thiết. Có lẽ ta đã nói ra như một phản xạ trước giờ xung trận—và ta chấp nhận lời giải thích đó.

Chúng ta tiến vào sâu bên trong Thần điện. Nơi ấy tối om, chẳng có gì như tưởng tượng. Nhưng Remilia đã kể lại cho ta biết những điều mà ngay cả Ma Vương cũng không biết đến.

Cô nói, tất cả là kiến thức do Thần ban cho, để cứu thế gian này.

Cô không nói trực tiếp, nhưng qua từng lời giải thích, ta cảm nhận được sự công nhận chân thành dành cho nỗ lực của toàn thể ma tộc—những kẻ từng sống trong sợ hãi Hóa cuồng mà vẫn luôn tìm cách vùng vẫy.

Nghĩ đến những người thân đã mất, ta nghẹn lại trong lòng. Chính nhờ bao thế hệ không ngừng nỗ lực, ma tộc mới có thể sống sót đến ngày hôm nay—có lẽ là vậy.

Trong số những điều cô tiết lộ, có những thông tin nếu dùng làm quân bài thương lượng với ta, hẳn sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn.

Vậy mà cô chẳng hề giấu giếm, không đòi hỏi gì đáp lại, chỉ lặng lẽ chia sẻ mọi lời răn được ban.

Nếu lúc còn ở nhân giới mà cô dùng kiến thức ấy, thì hoàn toàn có thể tiêu diệt ma tộc—những kẻ bị xem như ác ma.

Khi ta hỏi vì sao lại tận tình như thế, cô chỉ nghiêng đầu, ngạc nhiên:

「Vì như vậy thì… cả ma tộc lẫn con người đều sẽ hạnh phúc hơn mà.」

Cứ như thể… đó là điều hiển nhiên. Như thể ngoài cách ấy, cô chưa từng nghĩ đến con đường nào khác. Chính lúc đó, ta thấy hổ thẹn vì bản thân đã nghi ngờ cô.

Giờ đây, ta không còn chút hoài nghi nào về cô gái này.

Không phải vì lời nói không có dối trá, mà bởi nguyện vọng cứu rỗi ma tộc trong cô là hoàn toàn chân thành.

Điều duy nhất ta mong… là kẻ đã ban cho Remilia tri thức ấy, thật sự là thần linh, hay một tồn tại siêu nhiên mang lòng nhân ái sâu sắc.

Nếu đó là tà thần, kẻ có trong truyền thuyết, và hắn đang lợi dụng Remilia để tiêu diệt ma tộc… ta xin đừng để điều đó thành sự thật.

Vì nếu biết mình bị lợi dụng, Remilia sẽ không ngần ngại hy sinh cả tính mạng để chuộc lỗi.

Với một người đã hy sinh tất cả vì người khác như cô ấy, kết cục đó quá tàn nhẫn.

May thay, lời sấm mà Remilia nhận được là thật.

Theo chỉ dẫn của cô, ta cùng hợp sức tiến hành thanh tẩy Sáng Thế Thần đang trên bờ vực sa ngã.

Remilia có thể phản ứng trước mọi đòn công kích—dù ta là Ma Vương cũng không thể đoán trước được. Cô luôn đổi thuộc tính lá chắn ma thuật phù hợp để đỡ đòn.

Một người không được "Thần chỉ lối" sẽ không thể làm điều đó với pháp thuật chưa từng thấy.

Dù ta đứng tuyến đầu, nhưng cô luôn dựng lên tầng chắn dày nhất bảo vệ ta. Khi ta gặp nguy hiểm, cô sẵn sàng làm mồi nhử để cứu nguy—như thể đó là điều hiển nhiên.

Sau đó, cô tiếp tục đặt ma thuật cường hóa và hồi phục lên ta, mặc kệ thương tích của chính mình. Nhờ thế, chúng ta đã thành công trấn an được Sáng Thế Thần.

Ta kiệt sức. Đây là trận chiến khốc liệt nhất đời ta. Nhưng Remilia còn thảm hơn.

Làn da trắng bệch đến xanh xao vì mất máu. Có lẽ ma lực dược mang theo đã cạn, cô cũng chẳng còn sức để tự chữa thương.

Dáng vẻ đó—thân thể đầy vết thương, giáp trụ rách nát—lại khiến ta muốn ôm chầm lấy, vì cô quá đỗi xinh đẹp.

Sáng Thế Thần, giờ không còn động tĩnh, sau khi giải phóng mọi uế khí, đã hiện nguyên hình thành một long thể trắng tinh.

Remilia tiến lại gần, lấy từ ngực ra một lọ nhỏ chứa hạt giống. Khi truyền ma lực như lời nguyện, hạt ấy nảy mầm, lá mọc xum xuê, rồi nở thành đóa sen trắng tinh khôi.

Ở chính giữa hoa sen, một thiếu nữ sáng ngời như bạc trắng xuất hiện—cô chính là nữ thần thanh tẩy, con gái của Sáng Thế Thần.

Nữ thần vô cùng lo lắng cho cha mình, đồng thời rất biết ơn vì chúng ta đã dọn dẹp "không gian thanh tẩy" giúp ngài.

Như phần thưởng cho nỗ lực ấy, nữ thần đã ban cho ta… "thuật xóa bỏ Tà khí khỏi thân thể ma tộc".

Phép này yêu cầu thể chất tương thích—ta không đủ điều kiện, nên người được ban là Remilia.

Miễn là chưa Hóa cuồng, dù chỉ còn cách sát phát tác một bước, cô vẫn có thể dùng phép để cứu người.

Giờ đây, khi Tà khí không còn sinh ra, việc Hóa cuồng mới sẽ không xảy ra nữa. Nhưng vẫn còn những người bị ảnh hưởng thể chất, cần thêm nhiều pháp sư phù hợp để thi triển phép—và Remilia nguyện tìm kiếm, truyền lại kỹ năng đó.

Nghĩ đến việc kẻ từng phong ấn nữ thần chính là chủ nhân Thần giới, lòng ta trào dâng phẫn nộ.

Hẳn chính hắn là tà thần. Vì trò đê tiện của hắn, thần thuật này chưa từng được truyền cho ma tộc.

Nhưng cũng nhờ đó mà ta dám khẳng định: ma tộc… đã thật sự làm tất cả những gì có thể.

Và Remilia—người đã đóng vai trò trung tâm trong cuộc cứu rỗi ấy—đã được nữ thần phong tặng danh hiệu:

"Thánh nữ Thanh tẩy", cùng với phúc lành thần thánh.

「Một danh hiệu cao quý như vậy... tôi thực sự không xứng đáng chút nào...!」

Những lời ấy, từ chính miệng cô thốt ra, tuyệt nhiên không có lấy một tia dối trá. Sự khiêm nhường, thuần hậu và dịu dàng toát ra từ từng cử chỉ của Remilia khiến ta không chỉ cảm động mà còn muốn bảo vệ cô khỏi mọi sự xấu xa của thế gian.

Khi đó… ta nghĩ rằng cảm xúc này là do lòng biết ơn dành cho người đã cứu cả ma tộc.

Từ sau khi viếng thăm Sáng Thế Thần, mỗi ngày trôi qua đều khiến ta càng thêm tin rằng: 「Mọi chuyện đã thực sự được giải quyết rồi.」 Niềm vui dần lan tỏa khắp toàn thể ma giới.

Nếu như trước kia ta phải rong ruổi dẹp ổ Tà khí để giữ trạng thái cân bằng, thì giờ đây Tà khí tự nhiên tiêu tán, không cần ai can thiệp. Không có ai phát cuồng nữa.

Những người từng sống trong sợ hãi, ngày ngày nghĩ rằng "biết đâu ngày mai sẽ Hóa cuồng", giờ đây đã được Remilia xóa sạch Tà khí trong cơ thể, và ai nấy đều hồi phục. Bản thân họ và gia đình đều gọi cô là thánh nữ, là nữ thần—và ta không thể làm gì ngoài gật đầu đồng tình sâu sắc.

Việc Tà khí không còn sinh ra cũng đồng nghĩa rằng những ma vật cấp cao—vốn phát sinh từ Tà khí—sẽ ngày càng ít đi. Lần đầu tiên, ma tộc không còn sống chỉ để tồn tại, mà được sống để mưu cầu hạnh phúc. Toàn thể ma giới hân hoan trước viễn cảnh tương lai ấy.

Và rồi, **Remilia—người đã cứu lấy ma tộc—**vẫn chưa dừng lại. Cô còn muốn lần lượt đến từng vùng có Tà khí đậm đặc để xóa sạch mối hiểm họa còn sót lại, giống như cách cô đã làm với cơ thể của từng ma tộc.

Ta từng muốn từ chối, không thể để cô tiếp tục vất vả. Nhưng cô quả quyết:

「Cả đất nước đang dần tiến về phía ánh sáng. Nếu để bị đe dọa bởi ma vật, thì bao nỗ lực sẽ trở thành vô nghĩa.」

Và cô không nhượng bộ.

Khi đó, cô đưa ra một điều kiện trao đổi. Nghe xong, tim ta như thắt lại.

Cô kể, mình từng bị vị hôn phu và cả gia tộc chối bỏ, xem là tội nhân, bị đuổi khỏi nơi chốn thuộc về mình. Trong âm mưu ấy, kẻ chủ mưu đã dùng "Bí dược tình yêu" để khiến những người xung quanh nảy sinh ảo giác yêu thương giả tạo, rồi từ đó lan truyền những tin đồn dối trá.

Dù vậy, Remilia lại muốn giải thoát những kẻ phản bội đó khỏi xiềng xích thù hận—thứ mà cô cho rằng đang giam cầm họ đánh mất chính mình.

Khi ta hỏi: 「Cô vẫn còn yêu tên đó sao?」, câu trả lời khiến ta thở phào nhẹ nhõm.

…Remilia không nhận ra, nhưng lúc ấy, ta đã hiểu rõ cảm xúc của chính mình.

Ta… đã yêu cô ấy.

Từ khi nhận thức được điều đó, ta càng trở nên nhạy cảm với từng cử chỉ của Remilia. Nhưng cô thì vẫn còn quá bận lòng với những ma tộc chưa được cứu, nên chẳng hề để ý đến ánh mắt ta nhìn cô.

Mà như vậy cũng tốt. Ta không muốn vội vàng. Hơn nữa, vết thương cô mang từ quá khứ—ta muốn đợi cho đến khi nó lành hẳn.

Trong lúc cuộc sống ma tộc dần khởi sắc, Remilia dành phần lớn thời gian rảnh để trau dồi pháp thuật.

Cô đã học được "Thuật Thủy Kính soi chiếu quá khứ" để điều tra vụ việc năm xưa. Hình ảnh lẫn âm thanh đều đạt độ chân thực cao, đến mức trong ma giới, chỉ có vài người có thể sánh kịp cô về lĩnh vực này.

Lấy cớ hỗ trợ cô trong việc ghi lại tư liệu, ta bắt đầu tìm hiểu toàn bộ chân tướng vụ việc năm xưa—vụ việc từng khiến Remilia bị hủy hoại danh dự.

Cái người tên Pina, từng được gọi là "Thánh nữ tinh tú", quả thật quá giỏi việc giở trò bẩn thỉu. Với tính cách thiện lương của Remilia, cô ấy hoàn toàn không thể chống lại loại người như thế.

Việc ngụy tạo tội trạng được thực hiện quá bài bản… Phải tra hỏi với đầy đủ bằng chứng và quyết tâm, mới có thể khiến lũ đồng phạm lòi mặt chuột. Nhưng dù vậy, họ vẫn không thể viện cớ. Nếu thực sự có lòng tin, họ đã không nghi ngờ cô.

Trong một đoạn chiếu lại, ta để ý rằng hiệu lực của "Bí dược tình yêu" dường như vượt quá giới hạn thông thường—loại dược này vốn không có tác dụng với ma tộc, mà ngay cả với người thì cũng chỉ là hiệu ứng tạm thời.

Nhưng rồi ta chợt nhớ: Remilia từng kể Pina sở hữu năng lực đặc biệt, gọi là "Nguyện ước Tinh Tú"—có thể tăng cường sức mạnh cho đồng đội, tăng sản lượng nông nghiệp, hồi sinh nguồn nước khô cạn… và thậm chí, cường hóa dược phẩm.

Nếu năng lực ấy đã gia tăng hiệu lực của Bí dược tình yêu, thì mọi chuyện có thể hợp lý. Dù sao thì… cũng đã quá muộn để thay đổi.

Kẻ đã giật dây mọi chuyện—liệu có phải là một ác ma thực sự? Ta không hiểu vì sao một kẻ đáng ghê tởm như vậy lại được trao quyền năng lớn đến thế.

Nếu một người như Remilia mà có được sức mạnh ấy… thì biết bao sinh linh đã được cứu độ.

Ngay cả khi "Nguyện ước Tinh Tú" thật sự làm tăng sức mạnh của Bí dược, thì nó không thể tẩy não hay tước đoạt lý trí—Remilia từng xác nhận như thế.

Vậy thì lỗi phần lớn là ở những kẻ đã phản bội cô.

…Ta không nói ra suy luận của mình. Vì nếu Remilia biết, có khi cô sẽ tìm cách tha thứ cho bọn chúng.

Ta không muốn thấy điều đó.

Remilia không cần phải gắng sức cứu rỗi những kẻ đó. Cô nên sống… vì chính hạnh phúc của mình.

Khi ma giới bắt đầu thiết lập quan hệ ngoại giao với nhân giới, đời sống người dân cũng bắt đầu khởi sắc, xuất hiện thêm các hình thức giải trí, nghệ thuật.

Lúc ấy, **Sophia—người được xem là cánh tay phải của Remilia—**đến gặp ta với vẻ mặt đầy lo lắng.

「Thứ lỗi vì đã làm phiền trong lúc bệ hạ đang bận rộn…」

Ta gật đầu để cô tiếp tục. Sophia gọi ra một đoạn ghi hình từ Thuật Thủy Kính.

『Này, lần này anh cũng giúp ích đấy chứ? Vậy thì…』

『Lại nữa à, Romano-san hư quá.』

『Pina cũng thích mà, đúng là cô gái tệ hại.』

『Ái chà, thật là~』

Trong đoạn hình, gã tên Romano ôm chặt lấy Pina—người từng bôi nhọ Remilia—bàn tay hắn mơn trớn lên ngực cô ta… rồi đoạn hình bị cắt ngang.

Sophia kể, trong lúc cùng Remilia sắp xếp tư liệu, cô phát hiện nhiều đoạn hình kỳ lạ bị cắt ngang một cách bất thường.

Khi cô nhờ ta kiểm tra tọa độ không-thời gian trong ma tinh thạch, ta đã nối lại đoạn còn thiếu. Dù chất lượng hình ảnh hơi kém hơn của Remilia, nhưng vẫn đủ để xác minh.

Tiếp theo… là thứ khiến người ta ghê tởm đến mức không muốn gọi thành lời: cảnh bọn đĩ điếm và tội phạm giao cấu.

Qua hội thoại, rõ ràng gã Romano là vệ sĩ được thuê… Vậy mà dám phản bội chủ nhân để đổi lấy tiền và thân xác?

Hắn còn lan truyền tin đồn rằng mình bị "một quý nữ quyền cao chức trọng ép buộc", và vì bị đe dọa đến gia đình nên phải phục vụ trong đau khổ—đây chính là chuyện hắn bịa ra theo yêu cầu của Pina, rồi hân hoan lan truyền trong dân chúng.

Nếu hắn đứng trước mặt ta lúc này… ta đã giết hắn rồi.

Sophia có vẻ cũng mang tâm trạng giống ta.

Tồi tệ hơn, Romano không phải kẻ duy nhất. Dựa theo số lượng ma tinh thạch bị cắt đoạn, còn nhiều kẻ khác cũng đã phản bội Remilia bằng cách tương tự.

「…Sophia. Ta muốn lập một kế hoạch. Nhưng phải giữ bí mật với Remilia. Hợp tác với ta chứ?」

「Vâng! Nếu là vì lợi ích của Remilia-sama, tôi sẽ làm bất cứ điều gì!」

Khi nghe kế hoạch, Sophia lập tức đồng ý với vẻ vui mừng.

Và rồi, thời khắc hành động đã đến.

May mắn thay, một số mặt hàng từ ma giới trở nên cực kỳ được giới quý tộc nhân giới ưa chuộng, khiến nhu cầu tăng mạnh. Nhân dịp kỷ niệm một năm thiết lập thương mại, nhân giới chủ động tổ chức dạ yến thắt chặt quan hệ, đồng thời bày tỏ ý định mở rộng quy mô giao lưu.

Ta quyết định… biến đêm dạ yến ấy thành nơi phơi bày sự thật.

「Xin hãy để tôi lo, Ma Vương bệ hạ. Remilia-sama là người nhân hậu, nên muốn giải quyết mọi việc nhẹ nhàng sau buổi tiệc. Nhưng ta nhất định phải lật trần mặt nạ của ả đàn bà ấy… ngay giữa ánh mắt bao người.」

「Phải, đúng vậy. Một mình Remilia, e rằng lại mềm lòng tha thứ… Ta giao phó chuyện này cho cô.」

「Dù Remilia-sama có tha thứ, tôi cũng sẽ không! Nếu không khiến bọn chúng trả giá gấp nhiều lần, tôi không thể nguôi ngoai!」

Sophia, với Remilia, quả là chỗ dựa đáng tin.

Sau khi hoàn thành chỉnh sửa đoạn phim, cô trao tận tay ta:

「Những thứ dơ bẩn thế này không thể để Remilia-sama nhìn thấy. Tôi đã phong ấn cẩn thận rồi. Xin giao lại cho bệ hạ.」

Ta cũng chẳng muốn giữ cái thứ này… Nhưng suy cho cùng, giữ trong tay ta vẫn hơn để gần Remilia...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận