Tập 5: Chuyện lặt vặt giữa Ma Nữ và Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược

Chương 11: Cái thứ đó không được nổ!

Chương 11: Cái thứ đó không được nổ!

Lục Dĩ Bắc không phủ nhận lời của Hình Diên. Cô giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào sinh vật khổng lồ đang khuấy động mưa gió phía trước, lạnh giọng nói:

“Không sai, chính là ta.”

“Ngươi ngang nhiên xâm phạm, bắt cóc quyến thuộc của ta, lại còn muốn nhấn chìm Hoa Thành trong biển nước? Hành động ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ là muốn khiêu chiến với ta sao?”

Dứt lời, cô bung toàn bộ dao động linh năng ra như một lời thị uy.

Không khí lập tức như bị châm ngòi, nhiệt độ tăng vọt, từng đợt sóng nhiệt nóng rực từ người cô lan tỏa ra xung quanh.

Mưa gió do Hà Thần gọi đến từ trên cao trút xuống, va chạm với linh năng của Lục Dĩ Bắc, trong tích tắc hóa thành hơi nước nhiệt độ cao tràn ngập khắp nơi.

Nồng độ hơi nước cao đến mức kinh ngạc, mọi vật trong tầm mắt đều bị phủ lên một lớp màng trắng mờ mịt.

Dưới sự che chắn của màn sương dày đặc, Lục Dĩ Bắc âm thầm vận chút linh năng để... hong khô mồ hôi trong lòng bàn tay.

Diễn mấyvai này chưa quen lắm, hơi rén chút, đừng đòi hỏi cao quá, chưa bỏ chạy lấy người là đã giỏi lắm rồi. Lục Dĩ Bắc thầm tự nhủ.

Thực tế, nếu có thể dùng biện pháp bớt bạo lực hơn để đuổi Hà Thần đi thì tốt biết mấy. Sau khi so sánh thực lực đôi bên, Lục Dĩ Bắc cảm thấy nếu thật sự giao chiến ác liệt, tỷ lệ thắng của Hà Thần vẫn lên tới khoảng 5% - 10%.

Thực sự là quá nguy hiểm! (với tiêu chuẩn an toàn tuyệt đối của Lục Dĩ Bắc).

Hơn nữa, lúc nãy khi Lục Dĩ Bắc còn ở trên thuyền lớn, chuẩn bị đưa Đỗ Tư Tiên rời đi, cô đã gặp lại bà Quế Hoa quay lại tìm mình.

Cô biết được từ bà Quế Hoa rằng, nếu Hà Thần chết thì những cô gái áo đỏ trên thuyền cũng phải chết theo...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Dĩ Bắc liếc về phía những cô gái áo đỏ đang được bọc trong bong bóng nước, ngủ say sưa trên boong tàu, mày cô khẽ cau lại.

————

Mười phút trước.

Trên con thuyền lớn, lửa cháy ngùn ngụt.

Trận hỏa hoạn này  xuất hiện cực kỳ quái lạ, không những thiêu đốt con thuyền có cùng nguồn gốc sức mạnh với Hà Thần mà còn gặp nước cũng không tắt.

Ngay khi phát hiện hỏa hoạn, đám lực sĩ Dạ Xoa và các cô gái áo đỏ trên thuyền đã lập tức lao vào dập lửa. Thế nhưng, họ gần như không thể kiểm soát được tốc độ lan rộng của ngọn lửa.

Ngọn lửa như những con rắn độc luồn lách khắp nơi, chẳng mấy chốc, nhiệt độ bên trong khoang thuyền đã tăng lên đến mức đáng sợ, các khoang phức tạp chằng chịt bị nhấn chìm trong làn khói dày đặc mang theo độc tính chết người.

Bà Quế Hoa, với tư cách là người có uy tín lâu năm trên thuyền, sau khi sơ tán đám con gái áo đỏ đến khu vực boong mũi tàu tương đối an toàn, bà cẩn thận điểm danh lại số người rồi thầm kêu không ổn.

Hầu như tất cả các cô gái đều có mặt, duy chỉ thiếu mỗi bóng dáng của Bắc Nhi.

Vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này con bé chạy đi đâu được chứ?

Vừa thầm trách móc trong bụng, bà vừa thuận tay túm lấy một cô gái đang khóc lóc thảm thiết chạy ngang qua, hỏi dồn: “Con có thấy Bắc Nhi đâu không?”

“Hu hu hu, bà Quế Hoa ơi, phòng con cháy sạch rồi, còn cả... còn cả...”

Trong mắt những cô gái áo đỏ này, con thuyền lớn và cả căn phòng được trang trí lộng lẫy nhưng quanh năm không thấy ánh mặt trời kia từ lâu đã trở thành toàn bộ thế giới của họ.

Cứ ngỡ rằng dưới sự che chở của Hà Thần, thế giới nhỏ bé này tuy cô đơn và buồn tủi nhưng vẫn rất an toàn, nào ngờ nơi này cũng có ngày sụp đổ.

“Ta hỏi có thấy Bắc Nhi đâu không!?”

“Con... con không biết...”

Nghe vậy, tim bà Quế Hoa thắt lại.

Chết dở! Lúc nãy mình bảo Bắc Nhi đứng yên tại chỗ đợi mình, chẳng lẽ con bé vẫn còn ngốc nghếch đợi ở đó sao?

Cái con bé ngốc này, sao mà không biết linh hoạt chút nào thế? Thảo nào lên thuyền lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nắm rõ quy tắc ở đây.

Bà Quế Hoa lòng nóng như lửa đốt, bà kéo một cô gái áo đỏ khác lại và dặn nhanh một câu: “Con ở đây trông chừng, ta sang bên kia xem!”

Nói xong, bà kéo lê đôi chân đã cứng đờ, vội vã chạy về phía khoang thuyền sắp bị ngọn lửa nuốt chửng.

Cùng lúc đó, bên trong khoang thuyền.

Giữa những tiếng nổ vang rền, một bóng người ôm chặt một thiếu nữ đang ngủ say phóng vút lên từ tẩm điện đầy khói. Ngay khoảnh khắc cô tiếp đất vững vàng trên hành lang tầng ba, bộ đồ đỏ thẫm trên người cô trong nháy mắt hóa thành bộ thanh y lộng lẫy.

Còn chưa kịp để người ta nhìn rõ dung mạo bóng người ấy thì ánh lửa chói lòa cuốn theo khói dày đã ập tới. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô gái ấy lại biến mất khỏi chỗ cũ, khi xuất hiện lần nữa đã đứng ở hành lang mịt mù khói phía xa.

Lục Dĩ Bắc mang theo Đỗ Tư Tiên, men theo con đường mà lúc nãy bà Quế Hoa đã dẫn cô đi, nhanh chóng luồn lách trong bụng con tàu khổng lồ chạy ra phía ngoài. Đúng lúc này, từ phía đầu kia của hành lang tối tăm khúc khuỷu vọng lại tiếng gọi gấp gáp.

“Bắc Nhi! Bắc Nhi, con ở đâu?”

“Bắc Nhi, con mau ra đây! Chúng ta lên boong tàu... khụ khụ khụ!”

Lục Dĩ Bắc nhận ra đó là giọng của bà Quế Hoa. Bước chân cô khẽ khựng lại, khóe mắt liếc về hướng âm thanh phát ra. Nhưng rồi cô nghiến răng, quyết tâm dứt khoát tiếp tục lao về phía trước.

Nếu chỉ vì một người mới gặp đúng một lần mà đẩy quyến thuộc của mình vào chỗ nguy hiểm thì quá là ngu ngốc!

Lục Dĩ Bắc vừa nghĩ vừa bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì nghe thấy từ ngã rẽ hành lang nơi bà Quế Hoa đang đứng vang lên một tiếng "Rầm!" thật lớn, dường như có thứ gì đó vừa bị lửa thiêu sập.

Làn khói đen nhiệt độ cao cuộn theo bụi đen kịt, mang theo mùi hôi thối khó chịu ùa ra từ phía hành lang.

...

Bên trong hành lang, khói dày đặc đến mức đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.

Một đoạn tường ở hai bên hành lang đã sụp đổ trong biển lửa, chặn ngang lối đi, cắt đôi hành lang, hoàn toàn bịt kín đường lui của bà Quế Hoa. Dưới sức nóng hầm hập, bà nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

“Khụ khụ khụ ——!”

Khói đặc mang theo độc tố xộc thẳng vào mũi miệng bà Quế Hoa. Tiếng ho dữ dội vang lên, tưởng chừng như muốn ho cả phổi ra ngoài.

Chín phần mười thân thể thật của Hà Thần ẩn giấu dưới lớp vỏ và hòa làm một với con thuyền lớn này. Bị ngọn lửa của Lục Dĩ Bắc thiêu đốt, phần máu thịt không kịp tháo chạy lập tức hóa thành bụi độc mang theo linh năng yếu ớt.

Cho dù đám lực sĩ Dạ Xoa và các cô gái áo đỏ trên thuyền quanh năm được linh năng của Hà Thần nuôi dưỡng đã có sự thích nghi nhất định, thì lúc này cũng khó lòng chống đỡ nổi.

Rất nhanh, dưới sự tấn công kép của nhiệt độ cao và kịch độc, ý thức của bà Quế Hoa dần trở nên mơ hồ.

“Sắp chết rồi sao? Thế này...” Bà Quế Hoa lẩm bẩm: “Cũng tốt... cũng tốt...”

Ngay khi bà đang lầm bầm tự nói với chính mình, bên tai bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ vọng lại từ một phía hành lang.

Ngay sau đó, sau một tràng ù ù trầm thấp như kim loại rung động, bức tường bị bịt kín ở một bên ầm ầm nổ tung.

Vô số mảnh vỡ bắn tung tóe, tóe ra những tia lửa, bay lượn như đàn đom đóm. Một bóng người lao vào nhanh như tia chớp, chỉ lóe lên trong chớp mắt — và ngay sau đó, bà Quế Hoa đã biến mất khỏi hành lang.

Trong mơ màng, bà Quế Hoa dường như nghe thấy ai đó thì thầm bằng giọng rất thấp: “Đúng rồi đấy, mình đúng là một thằng ngu!”

Bà Quế Hoa: “...”

Gió rít bên tai, Lục Dĩ Bắc tay trái ôm bà Quế Hoa, tay phải ôm Đỗ Tư Tiên, miệng ngậm thanh kiếm gãy, lao vun vút qua các khoang thuyền.

Khi vài luồng gió tương đối trong lành lướt qua gò má, bà Quế Hoa dần tỉnh lại. Nhận ra mình đang được người ta mang đi trốn khỏi khoang thuyền, thoát khỏi hiểm cảnh, bà thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn lên rồi trông thấy gương mặt quen thuộc ấy.

“...”

Là Bắc Nhi, sao con bé lại có thể...?

Sau khi nhìn rõ góc nghiêng của Lục Dĩ Bắc, bà Quế Hoa giật mình. Nhưng rồi khóe mắt bà vô tình lướt qua Đỗ Tư Tiên, trong lòng bà lập tức sáng tỏ.

Hóa ra Bắc Nhi không phải người trên thuyền này, mà là đến để cứu cô gái mới kia. Thảo nào con bé chẳng hiểu chút quy tắc nào cả.

Sau khi nhận ra điều đó, bà Quế Hoa lại không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào. Bà nhắm mắt lại lần nữa, mặc cho Lục Dĩ Bắc đưa mình rời khỏi khoang thuyền, cho đến khi...

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Lục Dĩ Bắc quay lại cứu bà Quế Hoa, con đường cũ lúc nãy đã bị biển lửa nuốt chửng, cô đành phải tìm lối ra khác.

Khi cô băng qua dãy hành lang quanh co khúc khuỷu, phía trước bỗng xuất hiện một ngã ba đường. Đang lúc khó xử chưa biết chọn hướng nào thì giọng của Quế Hoa bỗng khe khẽ vang lên bên tai cô.

“Đừng đi đường đó, đi lối ấy là gặp ngay ổ của bọn lực sĩ Dạ Xoa đấy. Đi đường bên trái kìa, rồi... rồi để ta chỉ đường cho.”

Nghe thấy bà Quế Hoa đột nhiên mở miệng, Lục Dĩ Bắc khựng lại một chút, khẽ cau mày.

Thấy cô có vẻ do dự, bà Quế Hoa nói tiếp: “Ta không hại con đâu. Thật ra ta tỉnh lâu rồi, suốt dọc đường đi ta đâu có lên tiếng tố giác con, đúng không?”

Lục Dĩ Bắc: “...”

Sau một thoáng im lặng, cô cắn môi, lao đi theo hướng bà Quế Hoa chỉ.

Một phút sau.

Phía đuôi con thuyền lớn bất ngờ vang lên tiếng nổ, Lục Dĩ Bắc vung kiếm chém toang cánh cửa lớn chặn đường, xông thẳng ra ngoài, đáp xuống boong tàu phía đuôi thuyền.

Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt phả vào mặt khiến Lục Dĩ Bắc thở phào nhẹ nhõm. Cô định quay người bế bà Quế Hoa - người mà cô vừa đặt xuống để phá cửa - lên lại thì thấy bà lùi một bước.

Thấy vậy, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Bà Quế Hoa mau đi thôi! Giờ trên thuyền đang loạn, sao bà không nhân cơ hội này trốn ra ngoài? Chẳng lẽ bà không muốn xuống thuyền sao?”

“Trước kia ta từng nghĩ tới, nhưng từ lâu đã không còn muốn nữa rồi.” Bà Quế Hoa lắc đầu, “Bắc Nhi, con đi nhanh đi!”

“Ý tốt của con ta xin nhận, nhưng ta khác với các con. Ta đã sớm không thể rời khỏi con thuyền này được nữa, xuống thuyền là ta sẽ...”

“Sẽ chết?”

“...”

Bà Quế Hoa không nói gì. Bà đứng thẳng người tại chỗ, hai tay ngay ngắn đặt trước bụng, đôi mắt to đã mất đi thần thái nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Bắc. Kết hợp với bộ y phục đỏ xanh sặc sỡ và gương mặt trắng bệch không biểu cảm, bà trông hệt như một con rối giấy hay pho tượng vô hồn.

Dường như đã hiểu ra điều gì, Lục Dĩ Bắc nhìn bà thêm lần nữa, rồi ôm chặt Đỗ Tư Tiên đang ngủ say, nhảy phắt xuống từ boong tàu phía đuôi thuyền.

Nhìn theo bóng dáng Lục Dĩ Bắc dần biến mất khỏi tầm mắt, bà Quế Hoa khẽ thở dài, lẩm bẩm:

“Ghen tị thật đấy...”

Đã từng có lúc bà cũng ôm ấp ảo vọng rằng sẽ có người đến cứu bà khỏi con thuyền của Hà Thần, giống như cách Lục Dĩ Bắc cứu Đỗ Tư Tiên, hay giống như những câu chuyện về Hà Thần vẫn luôn được lưu truyền trong thôn.

Nhưng bà đợi mãi, đợi mãi... Ba năm, năm năm, mười năm, rồi một trăm năm...

Đợi đến khi nhan sắc tàn phai, đôi má hóp lại nhợt nhạt, cuối cùng vẫn chẳng có ai đến đưa bà đi cả. Và giờ đây, bà đã trở thành một phần của nơi này, mãi mãi không thể xuống khỏi con thuyền lớn này nữa...

————

Trên bãi sông, không gian chìm vào tĩnh lặng chết chóc trong chốc lát.

“...”

Hà Thần lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Bắc, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy hắn cảm nhận được xét về dao động linh năng đơn thuần, Lục Dĩ Bắc chẳng mạnh hơn hắn là bao, nhưng hắn lại lờ mờ nhận ra một loại áp chế tự nhiên đến từ quyền năng.

Thêm vào đó là hai tên năng lực giả có thực lực không tệ, cùng với sự hỗ trợ của khí tức địa mạch, nếu xử lý không khéo, e rằng hắn khó toàn mạng mà rút lui.

Chủ nhânquái đàm... Bách Quỷ Dạ Hành... Thần linh...

Hà Thần nghiền ngẫm lại những danh xưng mà Hình Diên vừa nói, suy nghĩ cuối cùng dừng lại ở hai chữ ‘Thần linh’.

Thời buổi này làm gì còn Thần linh thực sự? Ngay cả vị nổi danh ở Đào Nguyên kia, nghe đồn cũng chỉ nắm giữ khoảng chín phần quyền năng mà thôi.

Nói vậy thì liệu bọn chúng có giống ta, chỉ đang mượn danh thần linh để hư trương thanh thế, lòe thiên hạ hay không?

Tuy ả ta có thể đốt cháy bản thể của ta, nhưng quan hệ khắc chế giữa hạn hán và sông ngòi vốn là hai chiều. Nếu quyền năng không đủ mạnhthì ai thắng ai bại vẫn chưa biết được. Nếu ta tỏ ra sợ hãi lúc này...

Ngay khi Hà Thần đang cân nhắc thiệt hơn, Lục Dĩ Bắc đột nhiên quát lên một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

“Cùng một câu hỏi, ta không muốn hỏi đến lần thứ ba. Trả lời ta! Ngươi muốn khiêu chiến ta sao?”

“Oành ——!”

Gần như cùng lúc đó, từ nơi xa liên tiếp vang lên những tiếng nổ dữ dội.

Hà Thần giật mình, nhìn theo hướng âm thanh. Trên bãi sông quanh co, tiếng nổ ầm ầm bùng phát, ánh lửa ngùn ngụt liên tục trào dâng tựa như một con rồng lửa hung hãn đang cuộn mình lao thẳng về phía này.

Trong làn gió nóng rực như thiêu đốt, một luồng khí khô hanh ập tới, nện mạnh xuống mặt đất thôn Bạch Nham Tử. Nhiệt độ cao xua tan màn sương mù dày đặc, từ điểm sóng nhiệt giáng xuống, không khí lan tỏa ra một vùng rộng lớn hoàn toàn trở lại trong suốt.

“Ực ——!”

Yết hầu Hà Thần khẽ chuyển động, trong mắt thoáng qua tia hoảng loạn: “Ngươi... ngươi đang làm gì vậy?”

Ta làm gì á? Chỉ là cho nổ hết mấy chỗ dọc đường đã sờ qua thôi mà.Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, đang định âm thầm bịa ra một lời nói dối cho hợp hoàn cảnh thì đúng lúc này, từ phía Hình Diên truyền tới một tiếng kêu kinh hãi.

“Xuất hiện rồi! Tầm mắt chạm tới đâu đất cháy thành than đếnđó— đây chính là quyền năng của tai họa sao? Thật đáng sợ quá!”

“May mà Tai Họa hợp tác rất chặt chẽ với Tư Dạ Hội chúng ta. Nếu trở thành kẻ địch… hậu quả thật không dám tưởng tượng!”

Lục Dĩ Bắc: “...”

Cái quái gì mà tầm mắt đi đến đâu đất cháythành than đến đó hả? Từ khi nào mà mình có năng lực bá đạo đó vậy!

Emchỉ muốn dọa hắn một chút thôi, bà chịà, sao bà diễn sâu quá vậy?

Nghĩ lại thì… ai mà chẳng đang diễn chứ?

Sau một thoáng suy nghĩ, Lục Dĩ Bắc thu lại tâm tư, quay sang nhìn Hình Diên, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm:

“Diên, ngươi cứ thế mà nói toạc bí mật về quyền năng của ta ra, hình như không hay cho lắm nhỉ?”

Lời vừa dứt, một làn sóng nhiệt bùng lên lao thẳng về phía Hình Diên.

“Ư—” Hình Diên khẽ rên một tiếng, trên nét mặt làm ra vẻ đau đớn mấy phần, rồi khom người kính cẩn với Lục Dĩ Bắc: “Xin lỗi Ma nữ Tai Họa, lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến thần thông của ngài, nhất thời quá kích động, mong ngài lượng thứ.”

“Hừ!” Lục Dĩ Bắc hừ lạnh một tiếng, thu hồi dao động linh năng, cằm hơi nhếch lên: “Thôi vậy, lần này bỏ qua, không có lần sau đâu đấy!”

Hà Thần nhìn Hình Diên, lại nhìn sang Lục Dĩ Bắc, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ và sợ hãi. Dù sao thì chuỗi vụ nổ vừa rồi mang theo dao động linh năng đáng sợ là hàng thật giá thật.

Chuyện này...

Chẳng lẽ ả ta thật sự nắm giữ quyền năng của Thần Hạn Hán?

Khoan đã! Nghĩ lại thì hồi Ôn Thái Tuế làm loạn, ta cũng chỉ dám co ro một góc để tự bảo vệ mình, vậy mà ả ta lại có thể cưỡng ép cướp lấy chiến thắng trong Bách Quỷ Dạ Hành. E rằng...

Hà Thần có thể tung hoành ở vùng sông nước quanh Hoa Thành suốt mấy trăm năm qua tuyệt đối không phải dựa vào sức mạnh chiến đấu. Trong quá khứ, quanh Hoa Thành đâu phải chưa từng xuất hiện những quái đàm mạnh hơn hắn — nhưng kết cục thì sao?

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Biết lựa đúng thời điểm, nói đúng lời, đối đúng người — đó mới là nền tảng giúp hắn tồn tại mấy trăm năm mà không bị diệt vong.

Vì vậy, bỏ chút thời gian để nhìn rõ tình hình hiện tại là việc vô cùng cần thiết.

————

Ở phía xa.

Bạch Khai thu hồi ánh mắt khỏi Lục Dĩ Bắc, cau mày tiến lại gần Hình Diên đang ồn ào kêu la, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào vai cô, hạ giọng hỏi nhỏ:

“Diên Nhi, sao chị biết con bé có năng lực đó?”

“Là dữ liệu điều tra mới nhất chưa được công bố à?”

Đó là con đường duy nhất mà Bạch Khai có thể nghĩ đến để Hình Diên nắm được thông tin về Lục Dĩ Bắc.

Tất nhiên cũng có khả năng là chính Lục Dĩ Bắc nói cho Hình Diên, nhưng Bạch Khai chỉ mới nghĩ đến đó thôi đã thấy trong lòng chua loét, nên anh gạt phăng đi luôn.

Sao Tiểu Bắc chỉ nói cho chị ấy mà không nói cho mình nếu thật sự có năng lực đó? Mình tuyệt đối không tin! Hừ! Bạch Khai nghĩ thầm đầy ghen tị.

Hình Diên liếc xéo Bạch Khai, nhỏ giọng đáp: “Không, chị bịa đấy.”

Bạch Khai ngẩn người, cuống quýt nói: “Bịa á? Lát nữa lỡ bị Hà Thần nhìn ra thì chẳng phải...”

Hà Thần rất có thể sẽ nổi cơn điên ngay tại chỗ nếu nhận ra mình bị lừa.

“Yên tâm.” Hình Diên trấn an, “Bây giờ Hà Thần rõ ràng đã bị dọa cho khiếp vía rồi. Chỉ cần Bắc Bắc diễn thêm chút nữa, thể hiện chút sức mạnh khiến hắn sợ là xong chuyện.”

“Em cũng đâu muốn chúng ta đánh nhau sống chết với Hà Thần, làm liên lụy đến khu vực xung quanh đúng không?”

“Hơn nữa, chẳng phải còn có chúng ta đây sao? Tình hình không ổn thì chúng ta lập tức ra tay hỗ trợ.”

Nói xong, Hình Diên ngước mắt nhìn về phía Lục Dĩ Bắc, đôi mắt khẽ nheo lại.

Thực ra, về năng lực của Lục Dĩ Bắc cô cũng không hoàn toàn bịa đặt. Đó là một trong những khả năng được liệt kê trong bức thư tố cáo nặc danh không rõ nguồn gốc kia.

Có điều...

Rốt cuộc ai là người viết bức thư nặc danh đó nhỉ? Cảm giác cứ như muốn hại chết Lục Dĩ Bắc vậy.

Cũng may là mình nhìn thấy trước, xóa bớt mấy nội dung giật gân, nguy hiểm đi rồi.

Nếu cứ nguyên xi nộp lên rồi để đám già khú kia trông thấy, e là con bé sẽ gặp nguy hiểm. Hình Diên thầm nghĩ.

Nhìn gương mặt nghiêng của Hình Diên, Bạch Khai miễn cưỡng gật đầu, đồng thời toàn thân căng cứng, cơ bắp siết chặt, bàn tay nắm chặt chuôi trường kiếm, cả người bước vào trạng thái chiến đấu như một thanh kiếm sắc bén sắp sửa tuốt khỏi vỏ.

Đúng lúc này, Hình Diên đột nhiên lại cao giọng hô lớn:

“Ma nữ Tai Họa, tôi thấy không cần phí lời với tên này nữa đâu?”

“Ngài cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ như vậy đã là sự từ bi lớn nhất rồi. Cứ tiếp tục thế này e là tổn hại đến uy nghiêm của ngài đấy ạ!”

“Theo tôi thấy, đối phó với loại ngoan cố không chịu hiểu này thì cứ dùng thủ đoạn tàn bạo nhất mà xử lý. Ngài cứ yên tâm, mọi hậu quả tàn phá cứ để tôi lo, sẽ không ảnh hưởng đến ngài đâu.”

————

Trên bầu trời.

Hà Thần vốn đang do dự không quyết, nghe thấy lời của Hình Diên thì tim đập chân run, trong lòng không khỏi hối hận vì ban nãy không dốc toàn lực xử lý luôn ả đàn bà này.

Vốn dĩ tình thế đã nguy cấp, khó đưa ra quyết định, lại còn có đứa nhảy ra châm ngòi thổi gió, ai mà chịu cho nổi?

Nghe Hình Diên nói vậy, trong lòng Lục Dĩ Bắc không khỏi cười thầm.

Vốn dĩ cô không thích vị giám sát viên họ Hình này cho lắm. Nhưng lúc này, cô bỗng thấy bà mẹ nuôi tương lai này trông cũng khá thuận mắt.

Cảm giác có người tung kẻ hứng, phối hợp diễn xuất thế này quá đã!

Cũng may lúc rời khỏi thuyền lớn, mình chưa kích nổ toàn bộ dấu tay.

Ừm, thực lực ấy mà, lộ ra ba phần giữ lại bảy phần chẳng phải là kiến thức cơ bản sao?

Lục Dĩ Bắc vừa nghĩ vừa quét mắt lạnh lùng nhìn Hình Diên: “Cô đang dạy ta làm việc đấy à?”

Hình Diên sững người, vội cúi đầu và yếu ớt đáp: “Không dám ạ!”

“Hừ!” Lục Dĩ Bắc hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía Hà Thần phía trước, chậm rãi nói: “Tuy lời cô ta có chút mạo phạm, nhưng ta nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.”

“Vậy thì bắt đầu đi!”

Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?! Trong lòng Hà Thần hoảng loạn tột độ. Hắn đang định mở miệng thì đã thấy ánh mắt Lục Dĩ Bắc rơi xuống mạn thuyền trên thân thể của mình. Lông mày cô đột ngột nhíu lại, hắn liền cảm thấy trên thân thể truyền đến một cơn đau rát như bị thiêu đốt.

Ngay sau đó, chưa đợi Hà Thần kịp hoàn hồn, ánh mắt Lục Dĩ Bắc lại chậm rãi di chuyển sang mạn thuyền bên kia.

Thế là từng dấu tay liên tiếp nổ tung, những bong bóng nước nhiệt độ cao cuộn trào dữ dội bên trong quả cầu nước khổng lồ bao bọc thân thuyền.

Và rồi.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt Lục Dĩ Bắc dừng lại trên ‘cột buồm’ của con thuyền lớn, Hà Thần cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn kinh hoàng hét toáng lên: 

“Khoan đã! Khoan đã! Có gì từ từ thương lượng! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng!”

Cái thứ đó không được nổ! Tuyệt đối không được nổ! [note85572]

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
"Cái thứ đó" (Cột buồm): Trong bối cảnh con thuyền là cơ thể của Hà Thần (nam giới), việc Lục Dĩ Bắc định cho nổ cái cột buồm dựng đứng ở giữa tàu là một hình ảnh ẩn dụ khá hài hước mà tác giả cài cắm. Phản ứng thái quá của Hà Thần càng khẳng định điều đó.
"Cái thứ đó" (Cột buồm): Trong bối cảnh con thuyền là cơ thể của Hà Thần (nam giới), việc Lục Dĩ Bắc định cho nổ cái cột buồm dựng đứng ở giữa tàu là một hình ảnh ẩn dụ khá hài hước mà tác giả cài cắm. Phản ứng thái quá của Hà Thần càng khẳng định điều đó.