Tập 5: Chuyện lặt vặt giữa Ma Nữ và Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược
Chương 10: Người đàn ông tàu chiến
0 Bình luận - Độ dài: 4,017 từ - Cập nhật:
[note85533]
Dưới màn đêm sương mù dày đặc, thiếu nữ áo xanh bay phấp phới, mũi chân khẽ điểm trên mặt sông đang cuồn cuộn sống dữ. Thân ảnh cô nhanh như chớp, xé toạc gió mưa, lao vút về phía xa.
Đúng lúc này, bên tai Lục Dĩ Bắc vang lên giọng nói của Đỗ Tư Tiên.
“Cao nhân, ngài chắc chắn là... của tiền bối Lục...”
Lục Dĩ Bắc luôn tin tưởng một điều: chỉ cần tự ‘khui’ ra đủ nhanh, công khai bí mật cho thiên hạ biết thì không còn bí mật nào nữa, sẽ chẳng ai có thể vạch trần được bí mật của mình.
Thế là tranh thủ trước khi Đỗ Tư Tiên kịp nhận ra chân tướng, cô quyết định tự mình nói toạc ra.
Còn về nội dung nói ra là thật hay giả, điều đó quan trọng sao?
“Cô đoán đúng rồi đấy! Lục Dĩ Bắc là... của tôi...”
Lục Dĩ Bắc vốn định dùng lại bài văn mẫu đã nói với Thanh Tễ, tiện thể tham khảo thêm 《Romeo và Juliet》của Shakespeare, rồi bịa ra một đoạn tình yêu thù hận khắc cốt ghi tâm giữa một quái đàm và một nhân viên của Tư Dạ Hội.
Thế nhưng, khi cô đã chuẩn bị xong xuôi cả rổ lời thoại nghe như thật ấy, thì Đỗ Tư Tiên lại chẳng cho cô cơ hội diễn.
“Là họ hàng xa đúng không?!” Cánh mũi Đỗ Tư Tiên hơi phập phồng, vẻ mặt đầy phấn khích nói.
“Theo quan sát của tôi thời gian qua, cao nhân và tiền bối Lục tuy ngoại hình không quá giống nhau, nhưng có vài điểm lại mang lại cảm giác cực kỳ tương đồng, nhất là ánh mắt và khí chất.”
Lục Dĩ Bắc: “???”
Cô có vấn đề! Rất có vấn đề!
Bình thường người ta sẽ đoán là thầy trò, người yêu, hay chủ tớ, toàn mấy mối quan hệ thân mật kiểu đó. Thế quái nào cô có thể ‘bẻ lái’ sang cái nhánh họ hàng tà đạo như vậy hả?
Đang lúc Lục Dĩ Bắc đang thầm mắng trong bụng, mắt Đỗ Tư Tiên bỗng sáng lên: “Khoan đã, có lẽ không phải họ hàng xa!”
“Cao nhân hình như là quái đàm mà nhỉ! Tuổi tác của quái đàm đâu thể nhìn mặt mà bắt hình dong, chẳng lẽ cao nhân là... của tiền bối Lục...”
“Cô cũng lanh lợi đấy. Không sai, tôi chính là chị gái của Lục Dĩ Bắc.” Lục Dĩ Bắc mặt không cảm xúc đáp.
Không thể để nhỏnày đoán bừa thêm nữa.
Với cái trí tưởng tượng bay xa của cổ, nếu cứ để cổ đoán tiếp chắc cốt truyện sẽ trượt dài theo hướng quái gở kiểu ‘tôi chính là mẹ tôi’ mất. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
“Ể? Quả nhiên là vậy!” Đỗ Tư Tiên trợn to mắt nói, bộ dạng như vừa phát hiện ra bí mật động trời, cô phấn khích đến mức như sắp nhảy cẫng lên, nhưng rồi cô nàng lại nhíu mày.
“Nhưng mà, có một điểm hơi lạ. Tiền bối Lục là người có năng lực tâm linh, còn cao nhân là quái đàm, sao lại là chị em được nhỉ? Chẳng lẽ là...”
Cô đừng có mà “chẳng lẽ” nữa... Lục Dĩ Bắc thầm than, vội vàng cướp lời trước khi Đỗ Tư Tiên lái câu chuyện đi quá xa: “Đây là chuyện của thế hệ cha chú chúng tôi, không tiện nói với người ngoài.”
Nói xong, cô hơi khựng lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: “Chuyện hôm nay trời biết đất biết, cô biết tôi biết, tuyệt đối đừng để người thứ ba biết được.”
“Em trai tôi hiện đang làm việc ở Tư Dạ Hội, nếu bị người ta biết được mối quan hệ giữa tôi và nó, thì e rằng sẽ gây ra những ảnh hưởng tiêu cực không thể cứu vãn.”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi!” Đỗ Tư Tiên gật đầu lia lịa: “Em vào Tư Dạ Hội cũng lâu rồi, nhưng chưa bao giờ kể với ai về chuyện gặp gỡ cao nhân đâu nhé!”
“Bạn bè với nhau là phải giữ bí mật cho nhau chứ lị!”
Sau khi gia nhập Tư Dạ Hội, Đỗ Tư Tiên đã cẩn thận nhớ lại đủ loại trải nghiệm sau khi gặp được cao nhân.
Từ những biểu hiện của Lục Dĩ Bắc, cô sớm đã suy luận ra cao nhân là một đại quái đàm mạnh đến đáng sợ.
Thậm chí việc cô trở thành người có tiềm năng tâm linh, hay thi thoảng rơi vào những giấc mơ kỳ lạ kia đều có liên quan mật thiết đến cao nhân.
Thế nhưng, sau khi rút ra kết luận đó, ý nghĩ đầu tiên của cô không phải tố giác, mà là bảo vệ bí mật giữa bọn họ.
Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày, hé môi: “Nói thì nói vậy, tôi cũng coi cô là bạn, nhưng mà...”
“Nếu cao nhân không tin em, em có thể viết giấy cam kết!” Đỗ Tư Tiên chân thành nói.
“Ồ?” Lục Dĩ Bắc nheo mắt đánh giá Đỗ Tư Tiên, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy tư điều gì.
Đây cũng là một cơ hội tốt. Biết đâu có thể nhân dịp này giả vờ đề nghị thu nhận cô ấylàm quyến thuộc, sau đó thuận nước đẩy thuyền, xóa bỏ luôn mối họa ngầm mà chuyện rắc rối này mang lại. Lục Dĩ Bắc thầm tính toán.
Thấy Lục Dĩ Bắc mãi không lên tiếng, má Đỗ Tư Tiên đột nhiên ửng hồng, cô nàng lí nhí lẩm bẩm:
“Nếu thực sự không còn cách nào khác thì em có thể thử hẹn hò với tiền bối Lục, nếu anh ấy đồng ý.”
Kể từ sự kiện quái đàm ‘trốn tìm một người’ tấn công lần trước, sau khi cùng Lục Dĩ Bắc thực hiện nhiệm vụ, trong lòng Đỗ Tư Tiên đã âm thầm nảy sinh vài phần ngưỡng mộ không tên dành cho anh.
Nói cho cùng, chuyện này đều tại cái miệng của Lục Dĩ Bắc, tự dưng đi nói câu: “Tôi từng mơ thấy cô, hay mơ thấy lắm.”
Mọi người đều là thanh niên mười mấy tuổi đầu, thứ tình cảm ngưỡng mộ này ấp ủ lâu ngày, lại bị mấy thứ kỳ quái xúc tác thêm, nên khó tránh khỏi sẽ sinh ra vài loại cảm xúc khác lạ.
Bây giờ chị gái người ta đang ở đây, sao mình không nhân cơ hội này tìm hiểu sâu hơn nhỉ? Đỗ Tư Tiên thầm nghĩ.
Lục Dĩ Bắc: “???”
Tôi coi cô là quyến thuộc, là bạn bè, thế mà cô lại muốn ‘thịt’ tôi?
Lại còn làm ra vẻ miễn cưỡng thế kia nữa chứ, chuyện này tuyệt đối không được!
“Xin lỗi nhé, em trai tôi đã có người trong lòng rồi, chuyện này e là khó lắm...”
“Em hiểu, em hiểu!” Đỗ Tư Tiên gật đầu lia lịa, cô ấy vẫn còn chút tự biết mình biết ta.
Lục Dĩ Bắc: “...”
Cô lại hiểu cái quái gì nữa thế?
Trí tưởng tượng phong phú cỡ này sao không đi viết tiểu thuyết đi? Chắc chắn có tiền đồ hơn ông già nhà tôi nhiều.
“Tiền bối Lục thích cán bộ Giang đúng không? Em nhìn ra từ lâu rồi.”
Đỗ Tư Tiên vừa nói, vừa biến sắc mặt nhanh như lật sách, từ dáng vẻ thiếu nữ e thẹn chuyển sang bộ mặt bà tám chính hiệu.
“Em nói chị nghe, cán bộ Giang là cấp trên của tiền bối Lục, hai người bọn họ lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với nhau.”
Cô nhìn nhầm chắc rồi... Lục Dĩ Bắc thầm mắng: chúng tôi chỉ là giao lưu ánh mắt cực kỳ trong sáng thôi.
Từ trước tới nay Lục Dĩ Bắc cứ tưởng Lý Hiên là vua hóng hớt của Tư Dạ Hội Hoa Thành, giờ xem ra Đỗ Tư Tiên đang có xu hướng soán ngôi.
Ngay khi Lục Dĩ Bắc định giải thích cho ra ngô ra khoai về mối quan hệ giữa mình và Giang Ly, còn Đỗ Tư Tiên thì đang cân nhắc xem có nên bàn chuyện của hồi môn với cao nhân hay không, thì từ bãi sông phía xa đột nhiên vang lên tiếng cười lớn của Hình Diên.
“Hahaha—! Nghe đoạn miêu tả kia cứ tưởng mi là người thừa kế quyền năng của Hà Bá, không ngờ chỉ là đồ 'pha ke' (hàng nhái)?!”
Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu: “...” Hàng nhái? Ý là sao?
“Đồ đê tiện! Không ngờ thành viên Tư Dạ Hội lại là hạng người bỉ ổi vô sỉ đến thế, lén lút phái người lên thuyền đánh lén!” Hà Thần giận dữ gầm lên.
Lục Dĩ Bắc cau mày: “...” Nghe ý tứ câu này thì việc mình gây cháy lớn trên thuyền hình như đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực nào đó cho Hà Thần?
“Hôm nay ta nhất định phải... Áaaa—!”
Hà Thần chưa kịp nói hết câu dọa dẫm, thì Lục Dĩ Bắc đã âm thầm kích nổ một phần vết ấn cô để lại trên con thuyền lớn. Tiếng hét thảm thiết của Hà Thần lập tức vang vọng khắp bầu trời quanh thôn Bạch Nham Tử.
À cái này không liên quan đến Bắc Bắc đâu nhé, tôi chỉ thử chút thôi mà... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, rụt cổ lại, ôm chặt Đỗ Tư Tiên, tăng tốc lao vút về phía xa.
Đợi đưa Đỗ Tư Tiên đến chỗ an toàn xong, rồi quay lại giúp đỡ cũng chưa muộn. Lục Dĩ Bắc tính toán.
————
Một lúc trước, trên bãi sông.
Sau khi Hà Thần tụng xong đoạn miêu tả lấy từ bài 《Cửu Ca · Hà Bá》, nói về cảnh thần sông Hoàng Hà – Hà Bá trong thần thoại cổ đại xuất hành, sóng nước con sông phía sau lập tức cuộn trào đến mức đáng sợ.
Những cột nước thô to liên tục bốc lên từ lòng sông, tụ lại sau lưng hắn, đan xen ngang dọc, uốn lượn giữa không trung.
Hà Thần mặc áo đỏ khoác choàng trắng ngạo nghễ đứng giữa trời, vạt áo tung bay, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống, quả thực có vài phần phong thái của thần linh.
Đối mặt với Hà Thần trong trạng thái này, Hình Diên cảm thấy áp lực tăng gấp bội, bèn gửi tín hiệu rút lui cho Lục Dĩ Bắc trước, rồi thầm tính toán trong lòng.
Nếu tên Hà Thần này thực sự thừa kế một phần quyền năng của thủy thần Hoàng Hà, thì cấp độ dao động linh năng chắc chắn đạt đến mức Thiên Tai.
Hoàng Hà vỡ đê, xác trôi ngàn dặm, tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Là giám sát viên của Tư Dạ Hội, Hình Diên từng tận mắt chứng kiến thực lực kinh khủng của một vị linh năng giả cấp Thiên Tai sở hữu linh văn 【Chủng thần thoại · Vô Chi Kỳ】trong tổ chức.
So sánh ra thì, nếu quái đàm cấp Thiên Tai này dùng toàn lực, hai năng lực giả cấp A như họ muốn đối đầu trực diện còn khó, chứ đừng nói đến chuyện trấn áp hắn.
Có điều.
Thứ khiến Hình Diên cảm thấy nghi hoặc là, quyền năng của thủy thần Hoàng Hà lại có thể kiểm soát mạnh mẽ thủy mạch của một nhánh sông Trường Giang đến thế sao?
Cảm giác cứ sai sai thế nào ấy, giống như lấy Thượng Phương Bảo Kiếm của nước láng giềng sang chém quan của triều đại mình vậy.
Tuy nhiên...
Hình Diên còn chưa kịp suy nghĩ ra đầu đuôi câu chuyện, Hà Thần đã vung mạnh hai tay. Hai cột nước đục ngầu, to lớn cuộn trào, mang theo hơi nước dày đặc đến mức nghẹt thở, rít gào lao tới.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên. Giữa âm thanh chấn động ấy, hai cột nước tựa như rồng dữ cuộn mình vươn ra giữa không trung, bắn ra vô số tia nước xoáy với tốc độ cực nhanh. Chúng sắc bén như những lưỡi dao bén nhất thế gian, điên cuồng cày xới mặt đất.
Hình Diên và Bạch Khai vung vũ khí gạt phăng những luồng nước đang liên tục ập tới. Cả hai đều nhận ra rằng, nếu không dùng linh năng để chống đỡ thì chỉ riêng dư chấn mênh mang như sông lớn kia cũng đủ khiến kẽ tay của họ đau đớn như muốn nứt toạc ra.
Thế nhưng khi họ dốc hết sức lực, vượt qua lưới dao nước dày đặc để áp sát Hà Thần và chém xuống những đòn chí mạng, thì cả hai kinh hãi nhận ra đòn tấn công chẳng hề gây chút sát thương thực tế nào.
Cảm giác hệt như đang chém vào mặt nước vậy.
Nhìn bộ dạng ngoan cố chống cự của hai người, Hà Thần bật cười khinh bỉ: “Hừ, ta đã nói rồi, dòng sông là vô hình vô tướng, làm sao có thể bị đánh bại bởi mấy đòn tấn công yếu ớt này chứ?”
Nghe vậy, Hình Diên và Bạch Khai gần như cau mày cùng một lúc, trong lòng thoáng chút dao động.
Nếu thực sự phải đối mặt với một quái đàm cấp Thiên Tai thì xác suất chiến thắng của họ quả thực vô cùng nhỏ bé.
Rút lui thì không khó, nhưng Lục Dĩ Bắc vẫn còn đang ở trên con thuyền lớn của Hà Thần, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ chạy lúc này.
Dường như nhận ra sự dao động trong ánh mắt đối thủ, khuôn mặt yêu dị của Hà Thần hiện lên nụ cười lạnh lẽo. Hắn đang định thừa thắng xông lên thì đúng lúc đó, từ con thuyền lớn phía sau lưng bỗng vang lên một tiếng nổ kinh hoàng.
“BÙM——!”
Tiếng nổ bùng phát, ánh lửa đỏ rực bốc lên từ boong tàu, nhìn như con rắn lửa thè lưỡi liếm dọc theo thân thuyền.
Tiếng la hét thất thanh của những cô gái áo đỏ trên thuyền vang lên không dứt.
Dưới những mảnh vỡ thân tàu bị thổi bay, từng khối thịt màu nâu đỏ nhầy nhụa, trông như đã bị ngâm nước sông đến trương phình thối rữa lộ ra. Bị ngọn lửa thiêu đốt, những khối thịt ấy phát ra tiếng kêu thảm thiết ở tần số cao mà tai người không nghe thấy được, rồi co giật, luồn lách rút sâu vào bên trong khoang thuyền.
Cùng lúc đó, sắc mặt Hà Thần lập tức trắng bệch xen lẫn xanh mét, dưới làn da như có dòng nước cuồn cuộn chảy qua, khuếch tán từng tầng sóng gợn.
Nhận ra sự bất thường của Hà Thần, Hình Diên vừa tiếp tục né tránh những lưỡi dao nước ngày càng hung hãn, vừa nheo mắt quan sát, ánh nhìn liên tục đảo qua đảo lại giữa hắn và con thuyền lớn, vẻ mặt đăm chiêu.
Cô cảm thấy có một ý nghĩ nào đó đang nhen nhóm trong đầu, dường như chỉ cần với tay là bắt được chân tướng.
Đúng lúc này, tiếng nổ lại vang lên lần nữa, chấn động cả không gian.
Một vụ nổ dữ dội hơn bùng phát từ bên trong con thuyền. Ngọn lửa nóng rực từ cung điện ngủ được xây rỗng ở bụng tàu phóng lên, xé toang mái vòm lưu ly bảy sắc, cùng với khói đen đặc quánh tạo thành những cột mây đen kịt phun trào lửa đỏ trên bầu trời.
Hà Thần đang lơ lửng trên không trung lại chấn động mạnh, thân hình loạng choạng suýt rơi xuống. Trên lưng hắn đột nhiên gồ lên một khối thịt lớn, rồi "BÕM" một tiếng như bọt nước vỡ tung, bắn ra một mảng bùn nhão đục ngầu.
Thấy vậy, đồng tử Hình Diên co rút lại. Cô vội quay sang định nhắc nhở Bạch Khai, nhưng thấy anh cũng đang nhìn mình như thể thần giao cách cảm, khẽ gật đầu nói:
“Nhìn ra rồi, con thuyền kia mới là bản thể của hắn, tên này nãy giờ chỉ đang làm màu thôi.”
Hóa ra tất cả đòn tấn công vừa rồi của họ đều đánh vào nước.
Đánh vào cái phân thân được bản thể tạo ra từ nước thì làm sao gây sát thương thực tế được chứ?
Hình Diên gật đầu, quay lại nhìn Hà Thần trên bầu trời rồi phá lên cười lớn.
Hà Thần gầm lên giận dữ, trong đôi mắt yêu dị ánh lên vẻ âm hiểm lạnh lẽo.
Và rồi...
Con thuyền lại nổ, nổ nữa, nổ mãi.
“Uỳnh ——!”
Giữa tiếng nổ vang trời, những vết nứt chói mắt lan tràn trên thân tàu khổng lồ tựa như mặt đất nứt toạc. Chúng xé rách thân tàu như đang chẻ tre, phun trào lửa đỏ. Trong tiếng kêu gào thảm thiết ở tần số cao, những thớ thịt cháy khét lòi ra, phơi bày trước mắt mọi người.
Thân tàu rung chuyển dữ dội. Từng mảng thịt màu nâu đỏ cuộn trào, vô số khuôn mặt người mơ hồ và những tay chân vặn vẹo như bị bọc trong bùn nhão trồi lên dưới lớp thịt, rồi rất nhanh lại chìm nghỉm vào sâu trong đống bùn lầy.
Vị Hà Thần hô mưa gọi gió đang lơ lửng giữa không trung giờ đã rơi xuống, trông như bị trọng thương, tay ôm ngực thở dốc dữ dội.
Chứng kiến cảnh này, Hình Diên và Bạch Khai càng thêm chắc chắn: Hắn chẳng thừa kế được bao nhiêu, thậm chí là không có chút quyền năng nào của thủy thần Hoàng Hà cả. Có khi đoạn miêu tả hùng hồn vừa rồi chỉ là chém gió để lòe thiên hạ mà thôi.
Đã vậy thì Hà Thần không thể là quái đàm cấp Thiên Tai. Vậy là có thể đánh, và có thể thắng!
Chiến ý của cả hai dâng cao ngút trời. Sau khi nhìn nhau một cái, họ cùng nhau lao lên tấn công.
“Tiểu Bạch, chị chợt nhớ hồi xưa, lúc tụi mình đi săn Vua Cương Thi ghê.” Hình Diên khẽ nói.
Bạch Khai gật đầu, giọng dịu dàng: “Đúng vậy, lúc đó chúng ta cũng phối hợp đối địch y như thế này.”
“Hoài niệm ghê ha!”
“Không sao, sau này chúng ta có thể thường xuyên cùng nhau hành động mà.”
Hà Thần: “...”
Lúc này, hắn biết thừa bản thể đã bị đối phương nhìn thấu, tình thế vô cùng nguy hiểm. Chẳng còn tâm trí đâu mà chửi bới hai kẻ hở ra là rắc ‘cơm chó’ này, hắn nghiến răng, một mặt dốc sức thúc giục linh năng điều khiển dòng nước chặn đường, một mặt quay người lao vút về phía con tàu đang bốc cháy ngùn ngụt.
Chỉ cần dung hợp phần ý thức đã tách ra trở lại vào bản thể, hắn vẫn nắm chắc phần thắng. Thứ thực sự khiến hắn kiêng dè là kẻ phóng hỏa đang trốn trên tàu kia.
Ngọn lửa đỏ rực ấy gặp nước không tắt, hắn phải chia ra không ít linh năng bọc lấy dòng nước để bơm vào mới khống chế được ngọn lửa, cảm giác cứ lộ ra vài phần quỷ dị...
Chẳng mấy chốc, ngay khoảnh khắc chạm đến bãi sông, Hà Thần nhảy vọt xuống mặt nước.
Trong tích tắc, mặt sông vừa mới yên ả đôi chút lại nổi sóng. Dòng nước cuộn trào dữ dội như đang chào đón Hà Thần trở về, bao bọc lấy hắn, đưa cơ thể hắn từ từ chìm xuống lòng sông.
Ngay sau đó, một cột nước kinh thiên động địa bất ngờ bùng lên từ dưới con thuyền lớn, tựa như thác nước chảy ngược, nuốt chửng cả con tàu.
Hàng vạn tấn nước sông nâng con tàu lên không trung, bao bọc nó như một quả cầu thủy tinh khổng lồ. Trên boong tàu, Hà Thần cởi trần, thân thể trồi lên từ những khối thịt màu nâu đỏ đang ngọ nguậy. Hắn dang rộng hai tay, rót linh năng vào trong nước.
Cùng với tiếng “xèo” vang lên, ngọn lửa trên tàu tắt ngấm.
Và rồi.
Kèm theo tiếng tù và to rõ của đám lực sĩ Dạ Xoa trên tàu, những xúc tu bằng thịt màu nâu đỏ phá vỡ thân tàu chui ra, múa may đầy uy lực.
Nước sông chấn động, mưa gió rít gào.
Những tia sét chói mắt hiện ra từ hư không, đan vào nhau thành những ngọn giáo dài, phóng xuống tứ phía.
Lục Dĩ Bắc vừa đưa Đỗ Tư Tiên đến chỗ an toàn và quay lại, đang ẩn mình trong ngọn núi phía xa, nhìn thấy cảnh tượng này liền bĩu môi đầy ghét bỏ.
“Làm màu cả buổi, hóa ra bản chất là cái thứ này à? Vậy lúc nãy mình in vết ấn lên tàu chẳng phải tương đương với việc sờ soạng cơ thể hắn sao?”
“Eo ôi ——! Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi!”
Trai tàu chiến (Shipboy), không duyệt!
Gái tàu chiến (Shipgirl), mới duyệt! [note85534]
————
Giữa sấm chớp đùng đoàng và mưa gió bão bùng, Hà Thần điều khiển thân xác khổng lồ của mình bay về phía Bạch Khai và Hình Diên, phủ xuống mặt đất một cái bóng đen khổng lồ.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội đầu hàng. Vốn dĩ chỉ cần làm nô dịch trên thuyền ba mươi năm, ta sẽ trả tự do cho các ngươi. Nhưng giờ đây, chỉ có cái chết của các ngươi mới dập tắt được lửa giận trong lòng ta.”
“Không! Chỉ có nước nhấn chìm cả thành phố này trong biển nước mới có thể xả hết mối hận trong lòng ta!”
Nghe vậy, tim Hình Diên và Bạch Khai thắt lại. Tuy đã xác định Hà Thần không phải hàng thật giá thật cấp Thiên Tai, họ tin mình có thể săn được hắn.
Nhưng tên Hà Thần này dù gì cũng thuộc hàng top trong các quái đàm cấp A. Nếu hắn nổi điên bất chấp tất cả mà gây ra lũ lụt thì mức độ phá hoại sẽ vượt xa khả năng kiểm soát của họ.
Ngay lúc họ đang lo lắng suy tính, một tiếng quát lanh lảnh vang lên từ phía cổng thôn Bạch Nham Tử. Nhìn theo hướng âm thanh, một thiếu nữ mặc áo xanh, vai vác một thanh kiếm gãy đang chậm rãi bước tới.
“Phiền đợi chút! Nghe đồn ở đây có quái đàm muốn nhấn chìm Hoa Thành?” Thiếu nữ nhìn lên quái vật khổng lồ trên bầu trời, nói: “Mi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Hà Thần trên không trung khẽ nhíu mày, nghiêng đầu đánh giá thiếu nữ phía dưới, ánh mắt như đang hỏi: “Nhỏ nào đây?!”
“Ta là...”
Lục Dĩ Bắc đang lấy hơi chuẩn bị xưng danh thì thấy Hình Diên nhướng mày, nhanh nhảu cướp lời giới thiệu trước.
“Mày xong đời rồi! Vị này chính là bạn tốt của Tư Dạ Hội, chủ nhân của quái đàm Hoa Thành, ma nữ thống lĩnh Bách Quỷ Dạ Hành, kẻ tàn sát Ôn Thái Tuế, Thần linh của lửa và hạn hán – Ma nữ Tai Họa!”
Nói xong, cô còn nháy mắt với Lục Dĩ Bắc một cái, ánh mắt như muốn nói: “Khỏi cần cảm ơn!”
Lục Dĩ Bắc: “...”
Đệt! Tự nhiên mình có linh cảm là cả đời này mình sẽ không bao giờ được thốt ra cái biệt danh ngầu lòi mà mình đã tự nghĩ ra nữa rồi.
0 Bình luận