Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành

Chương 17: Truyền thống gia đình

Chương 17: Truyền thống gia đình

Sau một đêm làm việc cường độ cao, Lục Dĩ Bắc vốn định giống như đa số bạn học, nhân lúc tháng thi cử điểm danh không quá nghiêm ngặt, trốn học về nhà nghỉ ngơi một ngày cho đã.

Tuy nhiên, lý tưởng thì đẹp, thực tế lại tàn nhẫn — anh muốn vậy nhưng không thể.

Tuy rằng việc điều tra sự kiện quái đàm ‘Trốn tìm một người’ đã kết thúc, hung thủ thật sự đã chết, hồ sơ đã được biên soạn cũng đã được nộp lên cơ sở dữ liệu của Tư Dạ Hội, nhưng chuyện đến đây vẫn chưa xong.

Sự kiện quái đàm ở Khách sạn lớn Kim Sa tối qua có khá nhiều nhân chứng trực tiếp hoặc gián tiếp. Muốn hoàn toàn xóa bỏ ảnh hưởng, ngăn chặn truyền thuyết quái đàm lan rộng không phải là chuyện có thể giải quyết trong một đêm.

Đặc biệt là những người trực tiếp tham gia trò chơi quái đàm như Dương Nghĩa và nhóm bạn, sau khi đội hành động đặc biệt tiến hành xóa trí nhớ của họ, còn cần phải quan sát từ hai đến ba ngày.

Dù sao thì thuốc luyện kim xóa trí nhớ của Tư Dạ Hội cũng không phải là vạn năng.

Ngoài tác dụng phụ có thể khiến người uống nảy sinh linh giác yếu, trong thời gian ngắn tăng khả năng nhìn thấy quái đàm, thì do sự khác biệt giữa các cá thể cũng có thể xuất hiện trường hợp liều lượng không đủ hoặc hiệu quả thuốc không tốt.

Tuy Tư Dạ Hội đã tồn tại được một thời gian, nhưng trong bao nhiêu năm qua, người thường có thể chất đặc biệt như vậy chỉ xuất hiện một trường hợp, là sự kiện xác suất cực nhỏ, nhưng không thể không đề phòng.

Thực tế, trường hợp duy nhất miễn nhiễm với thuốc đó, đã suýt nữa gây ra lan truyền dư luận, gây hoảng loạn. May mà trình độ kiểm soát bình luận của Tư Dạ Hội siêu hạng, thành viên đều là những tinh anh được sàng lọc kỹ lưỡng từ giới “thánh cà khịa” trong các fandom và các cao thủ quan hệ công chúng, vừa châm biếm mỉa mai vừa phân tích dẫn dắt lý trí, mới ngăn chặn được một quái đàm đáng sợ ra đời từ trong dư luận.

Vì vậy, để ngăn chặn sự kiện ác tính đó tái diễn hay Dương Nghĩa và nhóm bạn đụng phải một con quái đàm nào đó bị dọa chết, bắt buộc phải có người đi âm thầm quan sát tình hình của họ sau khi uống thuốc.

Và gánh nặng đi quan sát họ tự nhiên rơi xuống vai người bạn học thân thiện, hòa đồng, hay giúp đỡ người khác của họ, Lục Dĩ Bắc.

Rõ ràng là Dương Nghĩa tự tìm chết, nhưng lại để người khác đi chùi mông cho cậu ta, Lục Dĩ Bắc nghĩ đến là thấy tức.

Nếu không phải nể mặt khoản phụ cấp thêm, anh có chết cũng không đi.

Nhưng có phụ cấp thì chuyện gì cũng dễ nói chuyện.

Sau khi bị thuốc luyện kim bổ sung khiếm khuyết moi sạch túi tiền, bây giờ vì kiếm tiền, chuyện gì Lục Dĩ Bắc cũng làm được.

Dĩ nhiên, Lục Dĩ Bắc thực ra vẫn có một chút lo lắng về việc Dương Nghĩa và nhóm bạn xuất hiện tác dụng phụ. Dù sao thì trong trường Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành cũng tồn tại không chỉ một quái đàm.

Tuy nhiên, Lục Dĩ Bắc lo không phải lo cho Dương Nghĩa, mà là lo cho đàn chị mất đầu.

Chị ấy luôn lượn lờ dọa người trong trường, lần trước thậm chí còn xuất hiện trong lớp học của Lục Dĩ Bắc, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác.

Nếu chị ấy không cẩn thận ở một góc nào đó trong trường bị Dương Nghĩa nhìn thấy, với tính cách của chị, e là sẽ bị dọa sợ.

Giống như lúc ở nhà tắm nam bị Lục Dĩ Bắc dọa sợ vậy...

...

“Tiểu Bắc, cha nói với con lần nữa, đám mặc áo choàng đen đó vô cùng nguy hiểm, con đừng điều tra nữa, nếu không cẩn thận gặp phải thì mau chạy...”

Về mức độ nguy hiểm của Bách Quỷ Dạ Hành, lúc ở văn phòng Lục Dĩ Bắc, Bạch Khai đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn cảm thấy không yên tâm, bám riết không tha nhất quyết phải đưa Lục Dĩ Bắc đến trường mới chịu.

“Biết rồi, biết rồi, con đâu phải con nít nữa.” Lục Dĩ Bắc có chút mất kiên nhẫn. “Thủy ca, chú không hiểu con à? Chuyện nguy hiểm, sao con lại đi làm chứ?”

Cũng đúng, thằng nhóc này không giống cả bố lẫn mẹ nó, không biết giống ai nữa... Bạch Khai như có điều suy nghĩ gật đầu: “Cha chỉ lo con hiếu kỳ quá thôi.”

Hai người vừa nói vừa đi tới cổng lớn của Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, thì thấy Lý Hiên lái xe đến.

Nhìn thấy Lục Dĩ Bắc, trên mặt hắn ta lộ ra một nụ cười ôn hòa, lập tức tiến đến chào hỏi.

Thấy vậy, Lục Dĩ Bắc nhỏ giọng nói với Bạch Khai: “Hôm nay người giao ban không phải chị Thanh à? Anh bạn này rảnh rỗi chạy đến đây làm gì?”

Bạch Khai đảo mắt một vòng: “Cả cái Tư Dạ Hội Hoa Thành này từ trên xuống dưới, chỉ có hắn là nhiều chuyện nhất, cha làm sao biết hắn rảnh rỗi chạy đến đây gây sự gì?”

Lục Dĩ Bắc liếc Lý Hiên một cái, thấy hắn ta càng lúc càng gần, không khỏi nhíu mày: “Sao con cứ có cảm giác hắn ta nhắm vào con thế nhỉ? Không có cách nào trị hắn à? Như là chọc thủng lốp xe?”

Bạch Khai nhẹ nhàng lắc đầu, bĩu môi: “Khó! Gần đây hơi kẹt tiền, không đền nổi lốp xe của hắn nữa.”

Lục Dĩ Bắc sững người một lúc: “Hả? Bình thường chú chọc thủng lốp xe của hắn, còn phải đền cho hắn à?”

“Dù sao cũng là đồng nghiệp, làm người nên chừa một con đường sống, sau này còn dễ nhìn mặt nhau mà!”

“Chú được lợi gì chứ?”

“Được cái sướng chứ sao!” Bạch Khai nhún vai. “Lốp xe là bộ phận tương đối rẻ trên cả chiếc xe, thay lại phiền phức, cha sướng lúc hắn phiền lòng, bỏ tiền mua vui không tốt à?”

Lục Dĩ Bắc như có điều suy nghĩ gật đầu, trong thoáng chốc, cảm thấy như mình lại mở khóa được một tư thế hành hạ mới.

“Hơn nữa hôm nay thật sự không chọc được, con có thấy thằng khốn đó đã đầu tư cho xe đổi lốp chống nổ không?” Bạch Khai tiếp tục.

Nghe vậy, Lục Dĩ Bắc liếc mắt về phía chiếc xe thể thao đậu ở đầu hẻm, lúc này mới phát hiện, lốp xe quả nhiên rộng hơn, dày hơn một chút so với lốp xe thông thường, vừa nhìn đã thấy đặc biệt chắc chắn.

Trong lúc Lục Dĩ Bắc đang âm thầm quan sát lốp xe, Lý Hiên đã đến trước mặt hai người, mỉm cười bắt đầu màn trình diễn của mình.

“Tôi nghe nói nhân viên tạm thời của chúng ta tối qua đã làm nên chuyện lớn?”

“Hai quái đàm có dao động linh năng cấp C+ và một người có linh năng phi pháp cấp B- đều đã bị tiêu diệt dưới sự phối hợp ăn ý của cậu và đội hành động đặc biệt, thật là lợi hại!”

“Nhớ lại lúc tôi mới tiếp nhận công việc ở Tư Dạ Hội, ngay cả một con quái đàm cấp D xử lý cũng rất vất vả, đúng là hậu sinh khả úy! Chúc mừng nhé!”

“Chuyện này...” Lục Dĩ Bắc nhìn Lý Hiên, nghiêm túc nói: “Chú ơi, chú có bao giờ nghĩ đến là do thiên phú của chú không ổn không?”

Khóe miệng Lý Hiên khẽ giật giật, không thèm để ý đến Lục Dĩ Bắc mà kiên nhẫn tiếp tục: “Chúc mừng thì chúc mừng, nhưng, tôi còn nghe nói nhân viên Lục tối qua đã sử dụng mấy loại chú thuật không thuộc về Tư Dạ Hội?”

“Cậu có thể cho tôi biết, những chú thuật đó cậu học từ đâu không? Nếu có thể, tôi còn muốn học hỏi cậu một chút nữa!”

Nhân viên của Tư Dạ Hội không phải là không được sử dụng chú thuật ngoài hệ thống, đây cũng là lý do tại sao các thành viên đội hành động đặc biệt sau khi thấy Lục Dĩ Bắc sử dụng những chú thuật đó không nói nhiều.

Nhưng đối với những chú thuật không rõ lai lịch, bắt buộc phải báo cáo trước, giải thích nguồn gốc hợp lý mới được.

Tuy nhiên, Lục Dĩ Bắc trước khi sử dụng những chú thuật mà Thanh Tễ dạy, không những không báo cáo mà sau khi sử dụng cũng không có ai hỏi đến, điều này rất không hợp lý.

Cho nên...

Việc người khác không dám quản, tôi đến quản, việc người khác không làm, tôi đến làm!

Xử lý sự kiện quái đàm không phải là mời khách ăn cơm, ngoài sức chiến đấu cần thiết ra, quan trọng nhất chính là, quy tắc, quy tắc và vẫn là quy tắc!

Nếu ai ai cũng như Lục Dĩ Bắc, chẳng biết giữ quy củ gì cả, thì bầu không khí của Hoa Thành Tư Dạ Hội sớm muộn gì cũng sẽ trở nên hỗn loạn. Đến lúc đó còn làm sao đối phó với quái đàm được chứ? Lý Hiên nghiến răng nghĩ thầm.

Lục Dĩ Bắc nhìn Lý Hiên từ trên xuống dưới, nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nói: “Chú thật sự muốn học?”

“Tất nhiên.” Lý Hiên nói. “Tôi trước nay vẫn rất hứng thú với chú thuật.”

“Với tư cách là một đóa hoa của tổ quốc yêu học tập, tôi rất hiểu suy nghĩ của chú, nhưng...” Lục Dĩ Bắc nhíu mày. “Chuyện này có hơi khó giải quyết!”

“Có gì khó giải quyết? Chẳng lẽ những chú thuật đó của cậu có lai lịch gì mờ ám?”

“Cái đó thì không phải.” Bạch Khai ở bên cạnh không nhịn được mà chen vào. “Chú thuật của Tiểu Bắc là gia truyền, trước nay chỉ truyền cho con cháu đích tôn, ông muốn học thì nhận nó làm cha nuôi đi”

“Ngươi... hừ! Nếu đã vậy thì lần này bỏ qua!”

Lý Hiên chỉ vào Bạch Khai, rồi tức giận trừng Lục Dĩ Bắc một cái, hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

“...”

Tư Dạ Hội Hoa Thành có một kẻ phóng đãng như Bạch Khai đã đủ tệ rồi, bây giờ còn thêm một Lục Dĩ Bắc không tuân thủ quy tắc, thật là tức chết mình, tức chết mình!

Các người tưởng nói như vậy là tôi sẽ tin sao?

Lát nữa tôi sẽ gửi video hiện trường cho sư phụ xem, Đại Thuần Dương Cung của ta tàng kinh vô số, tinh thông chú thuật ngàn vạn, nhất định sẽ có người biết lai lịch của mấy thứ chú thuật quỷ quái đó!

Lý Hiên vừa đi về phía Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, vừa suy nghĩ miên mang. Nhưng đi chưa được bao xa thì đã nghe thấy một tiếng động kỳ lạ từ đầu hẻm vọng lại.

Hắn sững người một lúc, ngay sau đó như nhớ ra chuyện gì quan trọng, liền quay người nhìn về phía đầu hẻm thì thấy Lục Dĩ Bắc và Bạch Khai, mỗi người cầm một chiếc chìa khóa, một trái một phải, mạnh mẽ rạch lên chiếc xe yêu quý của hắn, sau đó phủi áo ra đi, ẩn sâu công cùng danh.

“Kétttt— rẹttttt—!”

Âm thanh kỳ lạ đó không những khiến người ta ê răng, mà còn khiến tim người đau nhói.

Hai vết xước dài ngoằng đó như thể khắc sâu vào lòng Lý Hiên, rồi trong chớp mắt lại dồn hết lên nắm đấm.

Trước đây Bạch Khai đâm thủng lốp xe còn phải lén lút làm, giờ có thêm Lục Dĩ Bắc làm đồng bọn, mà dám trắng trợn ra tay như vậy rồi sao?

Lý Hiên tức giận nghĩ, nhưng chưa kịp phát tác thì hai đương sự đã nhận ra và co giò bỏ chạy.

“Thằng khốn đó thấy rồi! Tiểu Bắc, mau... ơ? Con từ lúc nào...”

Nhìn Lục Dĩ Bắc không biết từ lúc nào đã chạy ra ngoài hẻm, Bạch Khai hơi sững người.

“Thủy ca, chú còn đứng đó làm gì!? Mau chạy đi!”

Bạch Khai: “...” Tiểu Bắc sao lại chạy nhanh hơn cả mình?

Thế là.

Dưới tiếng gọi của Lục Dĩ Bắc, hai người như ăn trộm chạy như điên, chui vào xe của Bạch Khai, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Lý Hiên.

————

Một giờ sau.

Lý Hiên ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi kết quả nghiên cứu chú thuật của Lục Dĩ Bắc từ sư phụ và các sư thúc của mình.

Không lâu sau, cùng với một tiếng thông báo vang lên, hắn vội vàng mở phần mềm chat, kết nối cuộc gọi video, một đạo sĩ tóc bạc da dẻ hồng hào xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Tuy nhiên, điều Lý Hiên không ngờ tới là hắn lại bị chào đón bằng một tràng mắng chửi.

“Đồ khốn nạn, ai cho ngươi đi điều tra thằng nhóc trong video! Mau dừng ngay hành vi nguy hiểm của ngươi lại!”

Lý Hiên: “???”

“Không phải, sư phụ, con đã xem qua hồ sơ của thằng nhóc đó rồi, tổ tiên ba đời của nó đều là người thường, sao con lại tự tìm đường chết chứ?”

“Hơn nữa, nó cứ ở trong Tư Dạ Hội gây rối, phá hoại quy tắc, con không thể không quản được!” Lý Hiên mặt đầy oan ức, giống như một đứa trẻ đang mách lẻo với phụ huynh.

“Nghiệt đồ, nghiệt đồ! Ngươi tức chết ta rồi! Phá hoại quy tắc? Đó là gia học uyên nguyên của người ta, ngươi đừng có mà chọc vào nó nữa! Nếu ngươi còn chọc nó thì đừng nói ngươi là đệ tử của Đại Thuần Dương Cung nữa!” [note82667]

“Tại sao ạ? Sư phụ ít nhất cũng phải cho con biết tại sao chứ?”

“Không có tại sao cả! Đây là lời của sư tổ ngươi nói, ngươi muốn biết thì đi mà hỏi ngài ấy!” Đạo sĩ đầu bên kia video nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, không còn bóng dáng.

Ngay sau đó, một tiểu đạo đồng cầm lấy điện thoại, nói giọng già dặn với Lý Hiên: “Sư điệt, con đừng làm sư phụ con tức giận nữa, cứ ngoan ngoãn nghe lời ngài đi?”

“Chỉ đoạn video mà con gửi về thôi đã làm cả Đại Thuần Dương Cung náo loạn rồi, các sư tổ bây giờ còn đang tụ tập trong điện Trùng Dương đóng cửa thảo luận đó!”

“Thôi, cứ vậy đi! Lát nữa nói sau...”

“Tít—!” Tiểu đạo đồng nói xong liền ngắt video.

Lý Hiên: “...”

Ngày hôm đó, Đại Thuần Dương Cung không rõ lý do đóng cửa sơn môn hơn một tuần.

Người biết chuyện nói, chưởng giáo chân nhân sau khi xem xong video của Lý Hiên thì như gặp phải đại địch, ngay trong ngày đã tuyên bố bế quan.

Điều này khiến cho cả trên dưới Đại Thuần Dương Cung đều tưởng có một con quái đàm đáng sợ nào đó có thù oán với Đại Thuần Dương Cung sắp sửa tấn công lên núi.

Nhưng tất cả mọi người đều không biết, chưởng giáo chân nhân sau khi nhận ra mấy loại phương thức thi triển chú thuật tự sáng tạo đó, đã từng một phen tưởng rằng, kẻ ác đã lừa ngài dùng rết ba màu cắn mình lúc còn nhỏ với lý do ‘thúc đẩy tăng trưởng phát triển, sau này mới dễ lấy lòng con gái’ đã quay trở lại...

————

Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành.

Giờ ra chơi.

Lục Dĩ Bắc uể oải học xong một tiết, liền không ngừng chân mà đến bên cạnh Dương Nghĩa, chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy cậu ta sững người.

Vẻ mặt cậu ta như thể gặp ma giữa ban ngày.

Các thành viên trong nhóm nhỏ nhận ra vẻ mặt của Dương Nghĩa không ổn, nên từ từ quay đầu nhìn lại, sau đó cũng là cùng một kiểu mặt gặp ma.

Lục Dĩ Bắc: “...” Các anh em đội hành động đặc biệt rốt cuộc đã làm gì họ mà họtrôngngu thế?

Thông thường, sau khi uống ‘Thủy Quên’, người thường sẽ xuất hiện một khoảng trống ký ức ngắn. Đừng xem thường khoảng thời gian ngắn này, nếu xử lý không khéo, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ mãnh liệt của con người, luôn sẽ có người đi tìm hiểu sự thật.

Vì vậy, đội hành động đặc biệt đều sẽ chu đáo chuẩn bị cho họ một câu chuyện nhỏ, thông thường đều là một tai nạn nhỏ, sau đó đưa người uống thuốc vào bệnh viện, đợi họ tỉnh lại, rồi kể lại câu chuyện nhỏ này cho họ nghe, lấp vào khoảng trống ký ức đó...

Khoan đã, tình tiết này hình như có chút quen thuộc, mình đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?

Lục Dĩ Bắc đang thầm nghĩ, đột nhiên có người mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Lục, Lục Dĩ Bắc, anh là người hay ma?!” Em gái trà xanh run giọng.

Anh mặt không cảm xúc chỉ xuống đất: “Nói bậy bạ gì thế? Không phải tôi có bóng sao? Ma có bóng à?”

Mọi người chú ý đến cái bóng của Lục Dĩ Bắc trên mặt đất, trong lòng hơi thả lỏng, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Dừng một chút, Lục Dĩ Bắc chen vào: “Nhưng cũng có thể là xác sống biết đi.”

Mọi người kinh hãi, sắc mặt biến đổi, lòng thắt lại.

“Đùa chút thôi, đừng nghiêm túc vậy chứ? Chuyện tối qua các cậu còn nhớ không?” Lục Dĩ Bắc nghiêm túc hỏi.

“Tất nhiên là nhớ rồi. Hôm qua bọn mình ra ngoài chơi, uống say bí tỉ. Cậu nhất quyết đòi lái xe đưa bọn tôi về. Ai ngờ vừa chạy tới gần con sông bao quanh thành, cậu hét to: ‘Chuẩn bị! Pha lái xe khét lẹt sắp bắt đầu!’ rồi đạp ga một phát, tống cả đám xuống sông luôn!” Dương Nghĩa nói.

“Đúng vậy, khi chúng tôi tỉnh lại thì không thấy anh ở bệnh viện, còn tưởng...” Cô nàng ngây thơ ngập ngừng.

“Đúng đó, đúng đó, sợ chết đi được.” Jacob vỗ ngực nói. “Lục, cả đời này tôi không muốn ngồi xe của cậu nữa đâu.”

Lục Dĩ Bắc: “...”

Các anh em đội hành động đặc biệt đúng là biết bịa chuyện, mình còn chưa có bằng lái, sao lại biết lái xe chứ?

Nhưng cũng tốt, ít nhất...

Ánh mắt Lục Dĩ Bắc lướt một vòng trên người Dương Nghĩa và nhóm bạn, khẽ bĩu môi.

Ít nhất, họ đã quên sạch chuyện tối qua, mình cũng có thể thuận lợi nhận được phụ cấp rồi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Gia học uyên nguyên là chỉ nền tảng học vấn, tư tưởng, hay cách dạy dỗ truyền lại trong dòng tộc. Dịch thoáng nghĩa là ‘Truyền thống gia đình’
Gia học uyên nguyên là chỉ nền tảng học vấn, tư tưởng, hay cách dạy dỗ truyền lại trong dòng tộc. Dịch thoáng nghĩa là ‘Truyền thống gia đình’